Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 5 [Chương 21 đến 25]
❮ sautiếp ❯Chương 21: Thiên tài chiến bắt đầu
Lúc ánh mặt trời thứ nhất xé rách màn đêm, chiểu sáng cả vùng đất, toàn bộ Vân Vụ Thành giống như bị đun sôi, triệt để sôi trào.
Tây thành của Vân Vụ Thành, có một sân đấu khổng lồ, bình thường, ở đây luôn tổ chức so đấu của Võ giả. Hôm nay, chính là chiến trường của thiên tài chiến.
Khán đài đủ dung nạp mấy ngàn người, từ lâu đã tấp nập, rậm rạp người đến xem.
– Vương tổng tiêu đầu, ngươi như thế nào rãnh tới xem thiên tài chiến, ta nghe nói Thuận Phong tiêu cục của ngươi gần đây có vụ làm ăn lớn mà.
– Không có thời gian cũng phải đến xem, ngày hôm nay con ta phải lên sân khấu.
– Triệu đại thương nhân, con trai của ngươi cũng không phải tham gia thiên tài chiến đi
– Con ta còn chưa lớn, nhưng mà con nuôi của ta tham gia thiên tài chiến, ngược lại con trai ngươi đã mười sáu tuổi rồi, cũng không có con nuôi, đến xem cái gì.
– Ta đến nhìn “hướng gió”.
Những nhân vật có mặt mũi tại Vân Vụ Thành cơ bản đều tới, thiên tài chiến hai năm một lần, đã là một việc trọng đại. Cũng cho mọi người cơ hội, nếu gia tộc nào có nhiều đệ tử mạnh mẽ, tất nhiên sẽ thân cận, ngược lại thì sẽ xa lánh. Mười hai năm nay, Lý gia đã bị mọi người xa lánh từng bước, nếu như lần này không có thu hoạch gì, chỉ sợ sẽ bị cho ra rìa, không có danh tiếng, không có nhân mạch.
– Mau nhìn, người của Dương gia đến. Trong bốn đại gia tộc, Dương gia có lịch sử dài lâu, đặt chân Vân Vụ Thành đã gần trăm năm, không biết lần này có thể sáng tạo một giai thoại không.
Tầm mắt của mọi người tập trung vào một người trong đoàn người của Dương gia đang đi đến sân đấu.
Lần này Dương gia có chín người tham gia thiên tài chiến, nhiều nhất trong bốn đại gia tộc.
– Ta nhất định phải trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.
Dương Kỳ nắm tay thật chặc, trong ánh mắt loé lên dữ tợn, gặp người giết người, gặp thần sát thần.
– Quan gia cũng tới, mấy năm nay, Quan gia đúng là phong cảnh vô hạn, sợ rằng không qua vài năm, Quan gia sẽ vượt qua Dương gia, thậm chí Thân Đồ gia cũng không chừng.
Trong mắt của mọi người, Quan gia quật khởi quá mạnh mẽ, hai mươi năm trước còn là một gia tộc nhỏ không có tiếng tăm gì, hai mươi năm sau, lại huy hoàng vượt qua Lý gia, đuổi thẳng Dương gia cùng Thân Đồ gia. Thậm chí trong mắt mọi người, Quan gia đã vượt qua Dương gia, nguyên nhân trong yếu đó là Quan Tuyết sớm trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.
Dẫn đầu Quan gia là tộc trưởng Quan Nhạc, hắn ngửa đầu lên mỉm cười, oai phong và cao ngạo.
Không biết có phải trùng hợp hay không, đối diện lối vào sân đấu, đoàn người của Lý gia cũng tới.
Dẫn đầu là Lý Thiên Hàn, ánh mắt trực diện cùng một chỗ với Quan Nhạc.
Trong mắt của Quan Nhạc đã không còn xấu hổ gì nữa, chỉ còn hăng hái. Thế giới này là một thế giới tàn khốc, ai đúng ai sai cũng không trọng yếu, quan trọng là lựa chọn như thế nào. Hắn tự cho là, Quan gia lựa chọn một con đường chính xác, mà Lý gia suy bại, thì càng chứng minh Quan gia quật khởi không thể chống đỡ.
Lý Thiên Hàn xem thường, nhàn nhạt dời đi tầm mắt.
– Người của Lý gia tới, chỉ có bốn người tham gia thiên tài chiến, xem ra Lý gia suy bại là đã định trước rồi, không biết lần này Lý gia có người nào trở thành đệ tử của Thương Lan Tông hay không.
– Ta xem là không rồi, nghe nói lần này trong khu vực Vân Vụ Thành, xuất hiện không ít thiên tài, ví như đệ nhất thiên tài phương bắc Hạ Bình, đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi, đệ nhất thiên tài phía đông Chúc Hồng Tú, đệ nhất thiên tài phía tây Tôn Địch, hơn nữa còn những thiên tài của ba gia tộc khác, Lý gia muốn đoạt một danh ngạch, khó như lên trời.
– Nếu như thế còn được, Lý gia muốn đông sơn tái khởi, cơ bản là không có hy vọng gì.
Trên khán đài, mọi người nghị luận ầm ỉ.
Lý Phù Trần đi sau lưng Lý Thiên Hàn, ánh mắt quét qua, nhìn thấy biểu tình của tất cả mọi người
“Tình trạng của Lý gia hiện tại đúng là không ổn!”
Trong lòng Lý Phù Trần cảm thán.
Hắn không trách những người nịnh hót như thế, bản chất của thế giới này là người mạnh làm vua, nấu không thể thích ứng, vậy chỉ có thể bị huỷ diệt. Nhưng mà, nếu vì lợi ích của bản thân, vứt bỏ tín nghĩa, vứt bỏ nguyên tắc, kết quả cuối cùng cũng không quá tốt.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Có lúc, báo ứng không phải không tới, chỉ là chậm mà thôi.
Sân đấu hình cái bát, bốn phía là khán đài, trung tâm là đài thi đấu, giữa đài thi đấu và khán đài có một khu vực bằng phẳng, cho những thiếu niên thiên tài tham gia đứng đó.
Bởi vì Lý Phù Trần không có tiếp thu giáo dục từ Lý Sơn Hà, nên Lý Hồng Khải cùng Lý Hướng Đông đứng bên cạnh Lý Vân Hải, tách Lý Phù Trần ra.
Lý Hồng Khải liếc mắt nhìn Lý Phù Trần, thầm nghĩ:
“Lý Phù Trần quá ngạo mạn, không cần Sơn Hà thúc dạy bảo. Hắn làm sao biết, mấy ngày này, năng lực thực chiến của ta và Hướng Đông đã tăng lên mấy lần, đã không phải là chúng ta lúc đầu, mà hắn vẫn là hắn.
– Trần trưởng lão tốt, Thành chủ tốt.
Trên khán đài chủ trì, bảy người Quan Hồng, Quan Diễm, Dương Liệt, Dương Chiến, Thân Đồ Hổ, Thân Đồ Phách cùng với Lý Sơn Hà hành lễ với Trần Tông Minh cùng với Thân Đồ Kiếm Hà.
Thân Đồ Kiếm Hà khoát tay áo, nói:
– Không cần đa lễ, các ngươi ngồi xuống xem chiến đi!
Bảy người là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, có tư cách ngồi trên khán đài chủ trì.
Trần Tông Minh nghiêng đầu, nói với Thân Đồ Kiếm Hà:
– Thân Đồ Thành chủ, giờ đã đến, thiên tài chiến có thể bắt đầu rồi.
– Được.
Thân Đồ Kiếm Hà đứng dậy, bắt đầu tuyên bố quy tắc của thiên tài chiến cùng phần thưởng.
Quy tắc của thiên tài chiến có bốn điều, thứ nhất là không được giết người. Thứ hai là khi đối thủ chịu thua, không được công kích tiếp. Thứ ba là không được sử dụng ám khí, thứ tư là không được sử dụng đan dược. Trái với quy tắc, trực tiếp bị loại, nhận nghiêm phạt tương ứng.
Phần thưởng rất dày, từ thứ sáu đến thứ hai mươi, thưởng một ngàn kim tệ, một lọ Hoàng cấp Đê giai Linh Khí Đan. Thứ bốn và thứ năm, thưởng hai ngàn kim tệ, hai lọ Linh Khí Đan. Thứ ba, thưởng ba ngàn kim tệ, năm lọ Linh Khí Đan. Thứ hai, thưởng năm ngàn kim tệ, một lọ Hoàng cấp Trung giai Tụ Khí Đan. Đệ nhất, thưởng một vạn kim tệ, hai lọ Tụ Khí Đan.
Đương nhiên, trừ cái đó ra, trước nắm tên có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, đây là phần thưởng lớn nhất.
Nghe phần thưởng như thế, Lý Phù Trần cũng rất động tâm. Một lọ Linh Khí Đan có giá hơn hai trăm kim tệ, một lọ Tụ Khí Đan giá hơn hai ngàn kim tệ. Nếu được đệ nhất, tổng phần thưởng vượt qua một vạn kim tệ, đây là phần thưởng rất mê người. Cho dù là Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai cũng tâm động.
– Tốt một phần thưởng, cho dù không trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, tiến vào trước hai mươi cũng thu hoạch rất lớn.
– Đây là tự nhiên, cũng không ít người vì phần thưởng mà đến, dù sao danh ngạch đệ tử của Thương Lan Tông chỉ có năm, cũng không tốt tranh.
Trên khán đài, mọi người đầu rất ao ước.
Chờ Thân Đồ Kiếm Hà tuyên bố quy tắc cùng phần thưởng xong, các thiếu niên dự thi bắt đầu rút thăm.
Lần này tham gia thiên tài chiến khoảng một trăm sáu mươi người.Toàn bộ đều dưới mười sáu tuổi, tu vi ngoài Luyện Khí cảnh ngũ trọng.
Trên đài, Lý Phù Trần rút ra được thăm số ba mươi bảy, hắn phải giao thủ với người rút thăm số ba mươi bảy còn lại.
– Thiên tài chiến chính thức bắt đầu, mời thăm ngẫu nhiên số một lên đài.
Rốt cục, thiên tài chiến bắt đầu rồi.
Chương 22: Cái đích cho mọi người chỉ trích
Lấy được thăm ngẫu nhiên số một là hai thiếu niên bình thường không có gì đặc biệt, đều là Luyện Khí cảnh ngũ trọng.
Vì an toàn, vũ khí trên tay hai người là mộc kiếm được đặc chế, loại mộc kiếm này rất cứng cỏi, có thể chịu được lực lượng ngàn cân. Trên người còn mặt giáp da đặc chế, nếu không phải cố ý đả thương người, trên cơ bản sẽ không xuất hiện tử vong.
Bùm bùm!
Hai người rất nhanh giao thủ, mộc kiếm giao kích với tần số kinh người.
Thình lình, đã có hơn mười trận chiến đấu kết thúc, mọi người có thể phát hiện, sao với các đệ tử gia tộc lớn, thì đệ tử của gia tộc nhỏ yếu hơn rất nhiều. Cho đến bây giờ, các đệ tử gia tộc nhỏ không có bàn thắng nào khi đối mặt với đệ tử gia tộc lớn.
– Số mười lăm lên đài.
Theo tiếng gọi của trọng tài, một thiếu niên tóc dài lên đài, và người cùng đi theo chính là Lý Hồng Khải.
Lý Hồng Khải tự tin cười:
– Ngươi thật không may, lại gặp phải ta.
Được Lý Sơn Hà dạy bảo, hắn tự nhận là ngoài đệ tử các gia tộc lớn, thì không ai là đối thủ của hắn.
– Ha ha, thật không biết ngươi vô tri (dốt nát), hay là ngu xuẩn.
Tư Phi cười nhạo, trong mắt loé ra hàn quang.
– Tên đó là ai, lại quá cuồng vọng, không đem đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi để vào mắt.
– Là đệ tử của Lý gia, gọi là Lý Hồng Khải.
– Chẳng tráchLý gia lại xuống dốc, nguyên lai là do sinh ra thứ cuồng vọng.
Lời nói của Lý Hồng Khải, có thể làm Lý gia trở thành đối tượng cho mọi người lên án. Chỗ khách quý, sắc mặt của Lý Thiên Hàn rất khó coi.
Trên đài chủ trì, Lý Sơn Hà hừ lạnh nói:
– Đám người đó sẽ nhanh biết Lý Hồng Khải lợi hại như thế nào.
Bên cạnh, Dương Liệt nói châm chọc:
– Lý Sơn Hà, trước đây còn tưởng ngươi có vài phần năng lực, hiện tại xem ra, không hơn gì cái này. Đối thủ của đệ tử Lý gia ngươi, cũng không phải a miêu a cẩu gì, mà là đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi. Đừng nói đệ tử của Lý gia ngươi, coi như đệ tử Quan gia, trừ Quan Bằng, không ai có thể nắm chắc phần thắng.
– Quan gia là Quan gia, Lý gia là Lý gia, không nên nói nhập thành một.
Lý Sơn Hà khăng khăng cho là mình đúng.
Lời nói của Lý Sơn Hà bị Trần Tông Minh nghe vào tai, hắn lắc đầu, ấn tượng của hắn đối với Lý gia cũng không phải tốt.
Ba kiếm, chỉ ba kiếm, Lý Hồng Khải liền thảm bại dưới kiếm của Tư Phi.
Vẻ mặt của Lý Hồng Khải không dám tin, hồn bay phách lạc.
– Đệ tử của Lý gia, lăn xuống đài đi, thật mất mặt.
– Mau cút xuống đi.
Lúc đầu chỉ có một vài người hò hét, nhưng sau đó, người hét càng ngày càng nhiều, thanh thế càng ngày càng lớn.
Lúc này, tất cả mọi người Lý gia đều cảm thấy thể diện mất sạch, hận không thể chui đầu vào đất.
– Chết tiệt, tên Lý Sơn Hà này rốt cuộc dạy bảo bọn họ như thế nào.
Lý Thiên Hàn đem Lý Sơn Hà hận muốn chết, trong ấn tượng của hắn, Lý Hồng Khải trước kia không có phách lối như vậy.
Dương Liệt nghiêng đầu nhìn về phía Lý Sơn Hà, nói:
– Hiện tại Lý gia người đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không biết ngươi có cảm tưởng gì.
– Dương Liệt, câm miệng.
Lý Sơn Hà giận dữ trừng mắt Dương Liệt.
– Chính ngươi mới câm miệng đi.
Trần Tông Minh hừ lạnh một tiếng, một tia uy áp tản ra.
Lập tức, Lý Sơn Hà giống như bị người khác giội một chậu nước lạnh, cả người đều lạnh lẽo.
Thấy thế, bọn Quan Hồng, Quan Diễm cười lạnh.
Lý Hồng Khải cũng không biết mình tại sao phải xuống đài, người giống như mất đi linh hồn, trong lòng Lý Vân Hải thầm mắng “phế vật”, ngoài miệng vẫn nói:
– Tốt nhất ngươi nên điều chỉnh tâm trạng của ngươi đi, đến lúc đó, ta sẽ khiến người khác phải câm miệng
Nghe được câu này, Lý Phù Trần nhắc nhở:
– Lý Vân Hải, hiện tại ấn tượng của Lý gia trong mắt mọi người rất xấu, ta khuyên ngươi khiêm tốn một chút đi.
– Lý Phù Trần, người tự quản chính mình là được, chuyện của ta, tự ta làm chủ.
Trước đó, Lý Vân Hải còn coi Lý Phù Trần là một đối thủ, nhưng khi thiên tài chiến bắt đầu, hắn phát hiện Lý Phù Trần đã không phải là đối thủ của hắn nữa, nhãn giới của hắn lớn hơn, không phải cực hạn ở Lý gia.
Lý Phù Trần nhíu mày, không thèm để ý tới nữa, có một số người, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn sẽ không “tự biết lấy mình”.
Nói thật, kiêu ngạo cũng không sai, nhưng kiêu ngạo cũng phải có vốn để kiêu ngạo, giống như Lý Hồng Khải, căn bản không có tiền vốn để phách lối, đây cũng là nguyên nhân hắn khiến người khác tức giận.
Nếu Dương Khai kiêu ngạo như thế, sẽ có người nói hắn không biết lượng sức mình sao? Chỉ sợ rằng sẽ không.
Bởi vì chuyện của Lý Hồng Khải, Lý Hướng Đông lên đài, lần thứ hai khiến mọi người cười nhạo, làm Lý Hướng Đông không phát huy được, bại bởi một người không bằng hắn, mà Lý Hướng Đông thất bại, làm danh tiếng của Lý gia còn kém hơn, giống như tuần hoàn ác tính vậy.
Rốt cục, tới Lý Vân Hải lên đài, đối thủ là một đệ tử thiên tài của phía nam, thực lực tuy không bằng Tư Phi, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ.
Mọi người cười nhạo, cũng không ảnh hưởng tới Lý Vân Hải phát huy, hơn mười chiêu, Lý Vân Hải liền đánh bại đối thủ.
Lúc kết thúc chiến đấu, Lý Vân Hải lạnh lùng quét qua khán đài, chỉ là lần này hắn ra vẻ ta đây, không chỉ không khiến người khác câm miệng, mà ngày càng kịch liệt.
“Sớm biết như thế, nên hung hắn đánh hắn ở Lý gia.”
Lý Phù Trần không biết nói gì.
– Số ba mươi bảy lên đài.
Đến lượt Lý Phù Trần lên đài.
Nhẹ nhàng đi lên đài thi đấu, Lý Phù Trần giương mắt nhìn lại, đối thủ rõ ràng là đệ tử của Quan gia.
– Lý Phù Trần, Quan Tuyết có một câu kêu ta nói cho ngươi.
Tên đệ tử Quan gia này gọi là Quan Kiệt, trong ánh mắt của hắn loé lên tia giảo hoạt, thấp giọng nói với Lý Phù Trần. Nhưng hiển nhiên, những lời này là muốn làm Lý Phù Trần phân tâm. Hắn mạnh mẽ giẫm chân trên mật đất, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt của Lý Phù Trần, đâm ra một kiếm.
Sắc mặt của Lý Phù Trần thản nhiên, ngay cả kiếm cũng không rút, vung tay lên, nhanh như thiểm điện đánh bay mộc kiếm của Quan Kiệt.
– Thực lực của ngươi quá kém, quỷ kế gì đều không có tác dụng.
Cùng lúc nói chuyện, Lý Phù Trần dùng một chưởng đánh bay đối phương.
– Kiếm cũng không rút, Lý gia đúng là cuồng nhân!
Quan Hồng, Quan Diễm rất khó chịu.
Trong mấy trận chiến kế tiếp, những thiếu niên thiên tài đáng chú ý đều lên đài.
Có ba người khiến Lý Phù Trần chú ý, một là Dương Khai, một là đệ nhất thiên tài phía nam Hạ Bình, một là đệ nhất thiên tài phía đông Chúc Hồng Tú.
Thực lực của Dương Khai có tính nghiến ép, cho dù không tính tới năng lực thực chiến, cũng là đứng đầu, thiếu niên cùng hắn giao thủ, chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng của hắn đánh bay ra đài thi đấu, giống như người lớn chơi đùa với con nít, không một điểm lo lắng.
Năng lực thực chiến của Hạ Bình so với Dương Khai phải ưu tú hơn, dưới một kiếm, đối thủ liền bị đánh bay.
Mà Chúc Hồng Tú một thiếu nữ xinh đẹp, cũng giống như tướng mạo của nàng, kiếm pháp hoa lệ vô cùng, một kiếm chém ra, kiếm ảnh giống như khổng tước xoè đuôi, làm người khác hoa mắt.
Ngoài ra, Thân Đồ gia tộc Thân Đồ Tuyệt cũng rất mạnh, Thân Đồ gia tộc là gia tộc của Thành chủ, công pháp tu luyện cũng không phải là Hoàng cấp Cao giai, mà là Hoàng cấp Đỉnh giai, Thiếu Dương Cương Khí.
Thiếu Dương Cương Khí là công pháp cương mãnh vô cùng, có tất cả chín tầng cảnh giới, Thân Đồ Tuyệt đã luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, Chân khí cường hãn vô cùng, không thua gì Dương Khai.
Chương 23: Truyền âm nhập mật
Vòng chiến thứ nhất kết thúc, trước tám mươi sinh ra, Dương gia có bảy người vào trước tám mươi, Thân Đồ gia có sáu người, Quan gia cũng có sáu người, Lý gia chỉ có hai người, là Lý Phù Trần và Lý Vân Hải.
Vòng tám mươi cường chiến đấu chọn bốn mươi cường so với trước kia kịch liệt hơn rất nhiều, vòng này đấu xong, Dương gia còn lại năm người, Thân Đồ gia có bốn người, Quan gia có ba người, Lý gia vẫn hai người như trước.
Vòng thứ ba, bốn mươi cường tiến vào hai mươi cường.
Vòng này không thể dùng từ kịch liệt để hình dung, mà là thảm liệt.
Trước hai mươi được phần thưởng rất phong phú, một khi vào trước hai mươi, ít nhất có thể giảm cố gắng vài năm.
Oan gia ngõ hẹp, Lý Phù Trần đụng phải Quan Bằng lần nữa.
– Vận khí của Lý gia đúng là quá xấu a, Lý Phù Trần sớm như vậy đụng phải Quan Bằng.
– Chính xác, nếu không gặp Quan Bằng, Lý Phù Trần không khó tiến vào trước hai mươi.
Mọi người nghị luận rất náo nhiệt.
Chiến đấu ở ba vòng trước, Lý Phù Trần biểu hiện rất tốt, mỗi lần đều dễ dàng đánh bại đối thủ. Nhưng cũng không giống với Quan Bằng, là một trong những người ngâm Thối Thân Trì, Quan Bằng có thực lực vào trước mười, ngoại trừ Dương Khai có thể dễ dàng thắng hắn, nhưng người khác cũng không chắc.
– Lý Phù Trần, xem ra đây là ông trời sắp đặt.
Trên mặt của Quan Bằng lộ ra hả hê.
Lần trước thua trong tay Lý Phù Trần, là sỉ nhục lớn nhất của Quan Bằng. Hắn thề, nhất định phải cho Lý Phù Trần trả giá thật lớn. Hiện tại cơ hội đã đến, bốn mươi cường tiến vào hai mươi cường, là vòng mấu chốt của thiên tài chiến. Vào, chẳng những có phần thưởng phong phú, mà còn có cơ hội tiến vào trước năm.
Nhưng nếu không vào, thì không còn gì cả, tất cả nổ lực chỉ là phí công.
Lý Phù Trần cười nhạt:
– Quả thật là ông trời an bài.
– Chết đến nơi mà còn ở đó cứng rắn, đợi lát nữa ta đem răng trong miệng ngươi rụng sạch.
Thấy dàng vẻ tự tin của Lý Phù Trần, trong lòng của Quan Bằng nổi lên tà hoả.
– Tộc trưởng, ngươi nói Quan Bằng có thể bị nguy hiểm hay không?
Người nói chuyện là Quan Thiên bên cạnh Quan Nhạc.
Quan Thiên là phụ thân của Quan Bằng, vốn hắn đối với Quan Bằng rất có lòng tin, nhưng dù sao thì Quan Bằng đã từng thua Lý Phù Trần, tuy không biết quá trình bại trận như thế nào, nhưng thất bại là thất bại, nói rõ Lý Phù Trần có thực lực. Mà trên đài chiến đấu, chuyện gì cũng có thể phát sinh, nên trong lòng hắn cũng lo lắng.
Quan Nhạc lắc đầu, nói:
– Yên tâm đi, lúc trước Quan Bằng thua dưới tay Lý Phù Trần, phần nhiều là do khinh thường, hiện tại Lý Phù Trần không thể nào là đối thủ của Quan Bằng.
Lý Phù Trần đột nhiên quật khởi, khiến Quan Nhạc cũng rất kinh ngạc, nhưng theo hắn thấy, căn cốt phổ thông vẫn là căn cốt phổ thông, cũng không dậy nổi sóng gió gì.
– Chính là một căn cốt phổ thông, nhìn các ngươi khẩn trương kìa.
Lão giả ngồi bên trái Quan Nhạc hừ lạnh.
Quan Nhạc cùng Quan Thiên xấu hổ nhìn nhau, lão giả này là Võ giả Địa Sát cảnh duy nhất của Quan gia, bình thường không có lộ diện, chỉ có thiên tài chiến hai năm một lần mới ra xem.
– Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không làm được, ta đã đánh bại ngươi một lần, cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Lý Phù Trần nói.
– Nói khoát.
Thân hình của Quan Bằng khẽ động, mộc kiếm như mưa phùn rả rích, đánh tới Lý Phù Trần.
Đinh đinh đang đang. . .
Nếu như nói kiếm thế của Quan Bằng như mưa phùn, thì kiếm thế của Lý Phù Trần giống như gió thổi, từng cơn gió nhẹ thổi qua mưa phùn, mưa phùn liền bị thổi bay, không cách nào tới gần Lý Phù Trần.
– Thực lực có vẻ tăng lên không ít.
Sau một phen giao thủ, Lý Phù Trần đối với thực lực của Quan Bằng rõ hơn một chút, đối phương không chỉ có lực lượng kinh người, mà mỗi một góc độ ra kiếm cũng rất gian xảo, có thể là do được huấn luyện thực chiến.
– Làm sao có thể?
Quan Bằng cau mày, trãi qua một thời gian huấn luyện thực chiến, kiếm pháp của hắn đã được đề thăng, mỗi một kiếm đều nhằm vào sơ hở của Lý Phù Trần. Hắn thấy, cho dù năng lực thực chiến của Lý Phù Trần mạnh đến đâu, cũng không có khả năng vượt qua hắn. Nếu dưới hắn, sẽ bị Miên Thuỷ Kiếm Pháp thâm nhập, nếu như tương đương hắn, bằng vào lực lượng kinh người, có thể đánh bay Lý Phù Trần dễ dàng bằng kiếm gỗ.
Thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của hắn, Miên Thuỷ Kiếm Pháp của hắn dĩ nhiên bị Thanh Phong Kiếm Pháp triệt tiêu, không chỉ có như vậy, mỗi kiếm của đối phương đều nhắm vào sơ hở của hắn, khiến hắn chỉ có thể phát huy được bốn năm thành thực lực.
– Thú vị, năng lực thực chiến của người này rất xuất sắc, dễ dàng nhìn thấu sơ hở Kiếm pháp của đối phương.
Mắt của Trần Tông Minh sáng lên, gật đầu tán thưởng.
Thân Đồ Kiếm Hà cũng gật đầu, nói:
– Người này tên là Lý Phù Trần, là con của tộc trưởng Lý gia, thiên phú chiến đấu cũng không tệ lắm, đáng tiếc căn cốt chỉ có phổ thông.
– Căn cốt phổ thông?
Trần Tông Minh lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, tuy rằng thiên phú chiến đấu của Lý Phù Trần không tính là kinh diễm, nhưng đã không tệ rồi, nếu như có căn cốt nhị tinh, tiến vào Thương Lan Tông đều là người tài có thể đào tạo.
– Tiểu súc sinh này tại sao có năng lực thực chiến mạnh như vậy?
Sắc mặt của Quan Hồng cùng Quan Diễm rất xấu xí.
Dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, năng lực chiến đấu của Quan Bằng đã đề thằng rất nhiều, nhưng quá rõ ràng, năng lực thực chiến của Lý Phù Trần lại mạnh hơn, dễ dàng phá giải Miên Thuỷ Kiếm Pháp của Quan Bằng.
– Đừng đắc ý quá sớm.
Quan Bằng hét lớn một tiếng, kiếm thế biến đổi, Miên Thuỷ Kiếm Pháp đổi thành Lạc Vũ Kiếm Pháp.
So với Miên Thuỷ Kiếm Pháp, Lạc Vũ Kiếm Pháp bỏ qua kỹ xảo, tăng cường tốc độ vào tần suất công kích, giống như mưa phùn biến thành mưa nhỏ, rả rích liên tục.
– Ta nói rồi, ta có thể đánh bại ngươi một lần, cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Vẫn là Thanh Phong Kiếm Pháp, chỉ là kiếm thế của Thanh Phong Kiếm Pháp nhanh hơn, một kiếm chém ra, kiếm thế của Quan Bằng liền tán đi, giữa hai người, truyền ra tiếng bạo liệt.
“Tiểu hữu, lão phu Quan Thông, không biết có thể nể mặt ta, buông tha trân chiến này, sau này ta sẽ có hồi báo.”
Đúng lúc này, một âm thanh hư vô mờ mịt chui vào tai của Lý Phù Trần, làm kiếm thế của Lý Phù Trần xuất hiện sơ hở.
Tuy rằng không biết vì sao Lý Phù Trần xuất hiện sơ hở, nhưng Quan Bằng cũng mặc kệ, Lạc Vũ Kiếm Pháp mạnh hơn, phản công Lý Phù Trần.
Sắc mặt của Lý Phù Trần khó coi, lui nhanh về sau, cục diện nhanh rơi xuống hạ phong.
– Chuyện gì xảy ra, tại sao Lý Phù Trần xảy ra sai lầm lớn như thế, không nên a!
– Có cái gì mà không nên, có lẽ lúc trước Lý Phù Trần bạo phát quá mạnh, sau đó lại không còn sức lực nào.
– Có lý.
Biến đổi bất ngờ trên đài chiến, làm mọi người nghị luận ầm ỉ.
Lý Phù Trần dù sao vẫn còn dư lực, một Quan Bằng, không đáng cho hắn đưa ra con bài chưa lật, qua vài lần hít thở, Lý Phù Trần lại hoà nhau, tiếp tục áp chế Quan Bằng.
“Tiểu hữu, lão phu nói là giữ lời, chỉ cần ngươi buông tha cơ hội lần này, lão phu sẽ cho ngươi năm ngàn kim tệ.”
Âm thanh lần thứ hai truyền vào tai Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần không thèm để ý, kiếm thế nhanh hơn.
Thấy thế, sắc mặt của lão già bên cạnh Quan Nhạc âm trầm, môi khẽ động.
“Tiểu hữu đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, mặt mũi của Quan Thông ta, coi như Thành chủ còn phải bán một hai, người nên suy nghĩ kỹ đi.”
Bịch!
Lý Phù Trần dùng một kiếm đánh Quan Bằng xuống đài.
Chương 24: Đại cục làm trọng
Ken lét!
Hai quả cầu sắt trong tay bị ép thành vụn, Quan Thông hừ lạnh một tiếng, lộ ra sát cơ.
Hắn nhiều lần yêu cầu Lý Phù Trần, đối phương lại không thèm để ý.
– Quan Bằng thua?
Quan Nhạc cùng Quan Thiên nửa ngày chưa hồi thần, hai người chưa từng nghĩ tới, Quan Bằng sẽ rớt lại trong vòng bốn mươi cường.
– Tiểu súc sinh ghê tởm, đoạn tiền đồ của con ta, ta sẽ không để yên.
Quan Thiên nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo.
Quan Nhạc nhíu mày, trước kia hắn đối với Lý Phù Trần chỉ là vô cảm, nhưng hiện tại rất chán ghét Lý Phù Trần.
Trên đài chủ tịch, hai người Quan Hồng và Quan Diễm giống như ăn phải một con rười chết, rất khó chịu. Lúc trước, hai người không đem Lý Phù Trần để vào trong mắt, cho rằng dưới sự giáo dục của bọn họ, Quan Bằng hoàn toàn có năng lực cạnh tranh trước ba, hiện tại ngay cả trước hai mươi Quan Bằng cũng không thể vào.
Tâm trạng tương phản với Quan gia, Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến đều rất kích động. Vẻ mặt của Lý Thiên Hàn cười không thôi, phiền muộn do Lý Hồng Khải mang tới đã quét sạch, Trầm Ngọc Yến giống như trẻ lại vào tuổi.
“Người của Quan gia đúng là vô sỉ.”
Một kiếm đánh bay Quan Bằng, Lý Phù Trần liếc mắt nhìn lão già bên cạnh Quan Nhạc.
Lão già này chính là Quan Thông, Võ giả Địa Sát cảnh duy nhất của Quan gia, đã là Địa Sát cảnh nhị trọng.
Võ giả Địa Sát cảnh vô cùng cường đại, cũng không thể nói, căn cốt nhị tinh liền có thể trở thành Địa Sát cảnh, chỉ là hy vọng lớn hơn mà thôi.
Thực lực của Võ giả Địa Sát cảnh không chỉ kinh người, mà còn có thủ đoạn khó tin, truyền âm nhập mật là một trong đó, có thể trong một khoảng cách, đem âm thanh truyền vào trong tai của mục tiêu, tu vi càng cao, khoảng cách truyền càng xa.
Trong tiếng hoan hô củ mọi người, Lý Phù Trần đi xuất đài thi đấu.
Hai mươi cuộc chiến kết thúc, hai mươi cường sinh ra, Dương gia chỉ còn bốn người, Thân Đồ gia có ba người, Quan gia có hai người, Lý gia vẫn là hai người. Bốn gia tộc lớn chiếm hết mười một người, chín người còn lại là đệ tử của gia tộc nhỏ, trong đó có bốn người nổi danh nhất, là đệ nhất thiên tài phương bắc Hạ Bình, đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi, đệ nhất thiên tài phía đông Chúc Hồng Tú, đệ nhất thiên tài phía tây Tôn Địch.
Tiếp theo là vòng đấu xếp hạng.
So với vòng đấu loại, vòng đấu xếp hạng quan trong hơn rất nhiều, cũng không vì thua cuộc mà bị loại.
Đương nhiên, thua năm lần cũng sẽ bị loại, dù sao thiên tài chiến chủ yếu là chọn năm người, người thứ sáu đến người thứ hai mươi, không cần xếp hạng.
Vòng thứ nhất, Lý Phù Trần đấu với đệ nhất thiên tài phía tây Tôn Địch.
Thực lực của Tôn Địch rất mạnh, nhưng chỉ mạnh hơn so với người khác mà thôi, theo Lý Phù Trần, cũng tương đương với Dương Kỳ, không cần phí chút sức lực nào, Lý Phù Trần thắng lợi trận đầu tiên của vòng xếp hạng này.
Vòng thứ hai, Lý Phù Trần đấu với đệ tam của Thân Đồ gia,Thân Đồ Hải. Lý Phù Trần nhanh chóng đánh bại hắn.
Vòng thứ ba, Lý Phù Trần đụng phải đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi.
– Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng thắng lợi cuối cùng sẽ là ta.
Khoái kiếm của Tư Phi, đi vào lòng người, cho tới bây giờ, cũng chưa bại lần nào, khí thế như hồng (cầu vồng).
– Chỉ sợ ngươi sẽ thất vọng.
Lý Phù Trần nhìn ra được kiếm của Tư Phi rất nhanh, hơn nữa rất tàn nhẫn, kinh nghiệm thực chiến chắc là rất phong phú. Nhưng trong thế giới này, cũng không phải có năng lực thực chiến phong phú liền mạnh mẽ, còn phải xem thiên phú chiến đấu như thế nào.
– Cuồng vọng thì phải trả giá lớn, mà ta chính là người khiến ngươi phải trả giá thật lớn.
Tư Phi nhếch miệng cười, ba mươi sáu đường khoái kiếm của Tư gia điên cuồng tấn công Lý Phù Trần.
Kiếm của Tư Phi quá nhanh, một chiêu hợp một chiêu, một kiếm hợp một kiếm, từng kiếm đâm thẳng vào sơ hở của Lý Phù Trần, người bình thường đấu với Tư Phi, không đỡ được vài kiếm.
Đáng tiếc Lý Phù Trần không phải người bình thường, cho tới bây giờ, Lý Phù Trần vẫn chưa toàn lực ứng phó, ít nhất là Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu chưa bại lộ.
Hồng Ngọc Công tầng thứ năm vận chuyển, Lý Phù Trần chém ra Thanh Phong Kiếm Pháp, nghênh đón ba mươi sáu đường khoái kiếm.
Đương đương đương. . .
Âm thanh giao chiến của kiếm gỗ giống như mưa, liên miên không dứt, nháy mắt, mộc kiếm của hai người đã giao chiến năm lần.
– Đón một chiêu Tật Phong Kính Thảo của ta.
Ba mươi sáu đường khoái kiếm của Tư gia, bao gồm rất nhiều chiêu kiếm, chiêu Tật Phong Kính Thảo này, kiếm thế cực nhanh, giống như cỏ nghiêng trong gió, sắc bén vô cùng.
Vù!
Kiếm gỗ cắt qua không khí, phát ra âm thanh kinh tâm động phách, bất ngờ tấn công vào ngực của Lý Phù Trần.
– Buông tay.
Thanh Phong Kiếm Pháp của Lý Phù Trần từ lâu đã đạt tới cảnh giới Đại Thành, nháy mắt có thể chém ra sáu kiếm, chiêu Tật Phong Kính Thảo của Tư Phi, ở trong mắt hắn chỉ nhanh hơn bình thường mà thôi, nhìn đúng đường xuất kiếm của đối thủ, Lý Phù Trần bước tới, đánh một kiếm vào đuôi kiếm của đối phương.
Bàn tay tê rần, kiếm gỗ trong tay Tư Phi bay ra ngoài.
Sắc mặt của Tư Phi đỏ bừng, không cam lòng chịu thua mà nhảy lên, đạp một cước vào đầu của Lý Phù Trần.
– Múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Thân hình của Lý Phù Trần xoay tròn, giống như gió xoáy, đá liên tục ba cước vào ngực của Tư Phi, làm đối phương phun đầy máu, hung hăng rơi xuống đài.
– Lý Phù Trần, ngươi dám đả thương ta?
Tư Phi bị quăng xuống đài, trong cơn giận dữ, tay chỉ Lý Phù Trần giận dữ hét.
Tư gia cũng vô cùng giận dữ, kháng nghị với trọng tài.
Lý Phù Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi xuống đài.
– Tên Lý Phù Trần này hạ thủ quá độc ác, trưởng lão, chúng ta có nên cảnh cáo hắn một lần không, lần sau tái phạm, trực tiếp thủ tiêu tư cách của hắn.
Quan Hồng nói với Trần Tông Minh.
Trần Tông Minh lắc đầu, nói:
– Tư Phi gieo gió gặp bão, không trách Lý Phù Trần.
Mặc dù hắn xem trọng Quan gia, nhưng không có nghĩa là hắn thay đổi lập trường của mình, lập trường của hắn, là ai có tiềm lực, thì hắn xem trọng người đó, đối xử công bằng.
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Hồng và Quan Diễm biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vòng thứ ba kết thúc, sắc trời đã tối, Thành chủ Thân Đồ Kiếm Hà tuyên bố thiên tài chiến sáng mai tiếp tục.
Buổi tối, tất cả mọi người ở lại Vân Vụ Thành.
– Vân Hải, ngươi có nắm chắc Lý Phù Trần không.
Trong phòng trọ, Lý Thiết Sơn hỏi Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải cắn chặc răng, nói:
– Cha, ta sẽ cố hết sức.
Vốn hắn tự tin đánh bại Lý Phù Trần, nhưng Lý Phù Trần lại đánh bại Quan Bằng lần nữa, hắn không còn lòng tin rồi, hắn không thể tưởng tượng được, năng lực thực chiến của Lý Phù Trần là từ đâu tới, đối phương cũng không có tiếp thu Lý Sơn Hà giáo dục.
Trong phòng, Lý Sơn Hà chậm rãi nói:
– Chúng ta có thể nói với Lý Phù Trần, kiến hắn khi gặp Vân Hải, thì cố ý bại dưới tay Vân Hải.
Hắn là biểu thúc của Lý Vân Hải, quan hệ thân cận hơn so với Lý Phù Trần, huống chi hắn nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt.
– Cố ý thua Vân Hải?
Lý Thiết Sơn có chút động lòng, nói:
– Sợ rằng đối phương sẽ không đồng ý!
Lý Sơn Hà cười lạnh nói:
– Không phải do hắn, căn cốt phổ thông cuối cùng là căn cốt phổ thông, không có tiền đồ gì, nhường cơ hội cho Vân Hải mới là chính đạo, hắn phải lấy đại cục làm trọng, dù sao Lý gia nuôi hắn nhiều năm như vậy, cũng nên vì Lý gia cống hiến.
– Nếu hắn lấy đại cục làm trọng tất nhiên là tốt nhất.
Lý Thiết Sơn gật đầu, hắn quyết định tìm lão tổ của Lý gia thương lượng một chút.
Chương 25: Lão tổ Lý gia
Lão tổ của Lý gia cũng là một vị Võ giả Địa Sát cảnh, hơn nữa tu vi so với Quan Thông còn cao hơn, đạt tới Địa Sát cảnh tam trọng.
Chính vì có lão tổ Lý gia ở, địa vị của Lý gia mới có thể duy trì. Nếu không, Lý gia sớm đã bị ba gia tộc khác chèn ép không còn.
Lão tổ của Lý gia gọi là Lý Huyền Phong, sau khi biết ý đồ của Lý Thiết Sơn và Lý Sơn Hà đến đây, Lý Huyền Phong trầm ngâm nói:
– Vân Hải hiện tại chưa thua, ngày mai hãy nói.
Nói thật, hắn cũng tương đối vừa ý Lý Vân Hải, là một Võ giả Địa Sát cảnh, hắn biết rõ đột phá tới Địa Sát cảnh có bao nhiêu khó khăn, cho dù hắn có căn cốt nhị tinh, năm đó cũng phải dừng lại ở Quy Nguyên cảnh cửu trọng tròn mười năm. Nếu đổi thành căn cốt phổ thông, cả đời dừng lại ở Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng có thể.
– Đa tạ lão tổ.
Vẻ mặt của Lý Thiết Sơn vui mừng, có những lời này của Lý Huyền Phong, chuyện này có khả năng tám chín phần mười thành công.
Trong một gian phòng khác của khách sạn, một nhà Lý Phù Trần đều ở đây.
– Phù Trần, lấy thực lực của ngươi, rất có thể xếp vào trước năm, nhưng ngươi không được lơ là.
Cho tới bây giờ tim của Lý Thiên Hàn vẫn còn đập nhanh, cái này cũng không thể trách hắn, cho dù ai biết con trai của mình sắp trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, cũng sẽ kích động như vậy.
– Cha, mẹ, các ngài yên tâm!
Lý Phù Trần rất có lòng tin, hắn chưa từng lộ ra Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu. Một khi bại lộ, ngoại trừ Dương Khai, không có người nào đỡ được kiếm của hắn.
Một đêm không có chuyện gì, đến sáng sớm ngày thứ hai.
Trên khác đài, đã phủ kín hết chỗ, tiếng gầm ngút trời.
– Thiên tài chiến tiếp tục.
Thân Đồ Kiếm Hà tuyên bố cuộc so tài bắt đầu.
Vòng thứ tư, Lý Phù Trần không ngừng cố gắng, dễ dàng đánh bại đối thủ.
Nhưng mà vận khí của Lý Vân Hải không tốt như thế, vòng thứ tư hắn gặp phải đệ nhất thiên tài phía bắc Hạ Bình.
Năng lực thực chiến của Hạ Bình, không thua gì Dương Khai, hơn nữa lực lượng cũng không kém, khoảng bốn năm trăm cân.
Hai người kịch đấu mấy hiệp, Hạ Bình vẫn đè Lý Vân Hải mà đánh.
– Ngư Tường Thiển Để!
Lý Vân Hải tu luyện chính là Trục Lưu Kiếm pháp, chỉ thấy thân hình của hắn thấp xuống, chém ra một kiếm, phát ra một tuyệt chiêu trong Trục Lưu Kiếm Pháp.
– Ưng Kích Trường Không.
Kinh nghiệm thực chiến của Hạ Bình vô cùng phong phú, nháy mắt bay lên không trung, chém xuống một kiếm.
Phốc!
Ngực của Lý Vân Hải trúng một kiếm, lực đạo to lớn làm hắn suýt nữa dừng thở.
– Hạ Bình này thật mạnh, dĩ nhiên đánh bại Lý Vân Hải đã ngâm Thối Thân Trì.
– Trong những đệ tử của gia tộc nhỏ, thực lực của Hạ Bình không nghi ngờ gì là đệ nhất, Chúc Hồng Tú là thứ hai, có thể đánh bại Lý Vân Hải cũng không tính là ngạc nhiên.
Kế tiếp Quan Bằng, Lý Vân Hải là tuyển thủ hạt giống bị đánh bại, đều này làm nhiều người sinh ra hy vọng, tuyển thủ hạt giống ngâm Thối Thân Trì, cũng không phải không có cách nào đánh bại, chỉ cần năng lực thực chiến mạnh, là có thể đánh bại bọn họ.
Cũng không phải duy nhất, trong vòng thứ năm, Chúc Hồng Tú đánh bại Dương Hạo gần với Dương gia nhất, kiếm pháp hoa lệ, làm người ta ghé mắt.
Kể từ đó, tuyển thủ hạt giống đã có ba người bị đánh bại.
Thiên tài chiến tới vòng thứ sáu, Lý Vân Hải đấu với đệ nhất thiên tài của Thân Đồ gia, Thân Đồ Tuyệt.
Thân Đồ Tuyệt tu luyện Thiếu Dương Cương Khí, đã đem Thiếu Dương Cương Khí tu luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, Chân khí mạnh mẽ, còn trên Dương Khai, Lý Vân Hải không phải là đối thủ, qua bảy tám chiêu, đã bị Thân Đồ Tuyệt đánh bại.
Trên đài chủ trì, Thân Đồ Kiếm Hà lộ vẻ tươi cười.
Làm Thành chủ của Vân Vụ Thành, hắn tu luyện Huyền cấp Trung giai công pháp của Thương Lan Tông là Xích Hoả Huyền Công. Bởi vì quy củ của tông môn, không được tự ý truyền thụ công pháp, cho nên hắn vẫn chưa truyền Xích Hoả Huyền Công cho Thân Đồ gia. Thiếu Dương Cương Khí là hắn đoạt được từ bên ngoài, cũng có chín tầng. Tu luyện tới tầng thứ chín, liền không kém công pháp Hoàng cấp Cao giai tầng thứ năm, có thể tu luyện ra Thiếu Dương Cương khí rất cương mãnh. Địch nhân bị trúng đòn, đau đớn khó chịu giống như bị lửa thiêu.
Qua vòng thứ sáu, có hai người bị loại, hai người này thi đấu thua năm trận.
Vòng thứ bảy, Lý Phù Trần đấu cùng Thân Đồ Lượng.
– Đừng tưởng rằng ngươi có thể đánh bại Quan Bằng, liền có thể đánh bại ta, thực lực của ta cao hơn hắn.
Hai tháng trước, Thân Đồ Lượng đúng là không có lòng tin đánh bại Lý Phù Trần, khi đó hắn còn chưa ngâm Thối Thân Trì, lại không tiếp thu huấn luyện thực chiến.
– Thắng bại không thể dùng miệng để nói.
Lý Phù Trần thản nhiên nói.
– Miệng lưỡi bén nhọn, xem ta đập nát miệng của ngươi.
Vận chuyển Thiếu Dương Cương Khí tầng thứ bốn, quanh thân của Thân Đồ Lượng trở nên nóng bỏng, không khí xung quang kiếm gỗ trở nên văn vẹo, không khó tường tượng, bị cái này chạm vào, sẽ có hậu quả gì.
Bảy tám hiệp qua đi, Thân Đồ Lượng không còn lớn lối như trước, kiếm của Lý Phù Trần so với hắn còn lớn hơn trong tưởng tượng, hơn nửa góc độ ra kiếm rất xảo quyệt, khiến hắn rất khó chịu.
Đối phó với Thân Đồ Lượng, Lý Phù Trần dùng chính là Thiếu Thương Kiếm Pháp.
Thiếu Thương Kiếm Pháp cảnh giới Đại Thành, không chỉ có kiếm pháp tinh diệu, mà mỗi kiếm ẩn chứa Chân khí rất nhiều, không tính lực lượng thân thể, một kiếm của người khác có bảy tám trăm cân, nhưng của Lý Phù Trần có thể đạt tới hơn một ngàn cân. Cho dù không ngâm Thối Thân Trì, công kích của Lý Phù Trần bộc phát ra, cũng không yếu hơn tuyển thủ hạt giống.
– Gần rồi.
Tốc độ ra kiếm của Lý Phù Trần nhanh hơn, một kiếm chém ra, tiếng xé gió “vù vù” chói tai vô cùng, Thân Đồ Lượng không cách nào phản ứng kịp thời, bị một kiếm đánh vào ngực, bay ra ngoài.
– Đáng ghét.
Thân Đồ Kiếm Hà bóp nát chém trà trong tay, sắc mặt tái xanh.
Đánh bại Thân Đồ Lượng, Lý Phù Trần lắc đầu, quá yếu, không tính thực lực cơ sở, cho dù năng lực thực chiến, cũng là đối thủ yếu trong thiên tài chiến. Cho tới bây giờ, không tính Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, ngay cả bảy thành thực lực hắn đều chưa phát ra. Nói cách khác, cho dù không bại lộ Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, hắn vẫn dễ dàng như trước.
Vòng thứ tám, Lý Vân Hải lại thua một lần nữa, bởi Chúc Hồng Tú.
Lực lượng thân thể của Chúc Hồng Tú tuy thua xa Lý Vân Hải, nhưng kiếm pháp của Chúc Hồng Tú, đã tiếp cận cảnh giới Đại Thành, ẩn chứa Chân khí rất nhiều. Hơn nữa kiếm pháp tinh diệu, thực chiến xuất sắc, Lý Vân Hải chỉ kiên trì mười chiêu đã thua.
Theo Lý Vân Hải bại dưới tay Chúc Hồng Tú, tâm tình của Lý Thiết Sơn rất xao động.
Trong cuộc tranh tài kế tiếp, chỉ cần Lý Vân Hải thua hai trận nữa, sẽ triệt để bị loại. Mà ngoại trừ Hạ Bình, Thân Đồ Tuyệt, Chúc Hồng Tú, người có thể đánh bại Lý Vân Hải cũng không ít, giống như Dương Khai, Lý Phù Trần. Mà Thân Đồ Lượng, Dương Hạo, có thực lực tương đương Lý Vân Hải, có thể nói là nguy hiểm. Lý Phù Trần có chịu thua hay không, chính là mấu chốt.
– Lão tổ.
Lý Thiết Sơn nhìn về phía Lý Huyền Phong.
Lý Huyền Phong gật đầu.
– Thiên Hàn, ngươi là tộc trưởng của Lý gia, làm tộc trưởng, phải lấy đại cục làm trọng, chuyện kết tiếp ta muốn nói, liên quan đến tương lại của Lý gia, hy vọng ngươi có thể hiểu được, phải chấp hành.
Lý Huyền Phong nói thấm thía với Lý Thiên Hàn.
– Không biết lão tổ có chuyện gì?
Lý Thiên Hàn có chút quái lạ nói.