1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 4 [Chương 16 đến 20]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 4 [Chương 16 đến 20]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16: Xích Tuyết Đan

Trong Luyện Võ Trường Thượng, Lý Vân Hải cao bảy xích giơ lên hai tay, nâng một khối đá lớn cao hơn nửa người, cả người cơ thể căng ra, cơ bắp hai tay, cứng rắn như nham thạch.

Ầm ầm!

Buông xuống khối đá lớn, vẻ mặt Lý Vân Hải hăng hái.

Lực lượng trước kia của hắn chỉ hơn hai trăm cân, không khác mọi người là bao, nhưng hiện tại, lực lượng của hắn tăng lên gấp bội, đạt tới bảy trăm năm mươi cân, lực lượng này không yếu hơn so với Nhất cấp Trung giai Yêu thú rồi.

“Tên ngu Lý Phù Trần kia, có cơ hội không biết lợi dụng, muốn làm người tốt, hắn không biết, con đường tu luyện, buông tha bất kỳ cơ hội nào đều mười phần ngu xuẩn. Trước đây ta không nắm chắc chiến thắng hắn, hiện tại hai tên Lý Phù Trần ta cũng không để vào mắt.”

Lực lượng bảy trăm năm mươi cân kết hợp với tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, Lý Vân Hà cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có.

– Mau nhìn, Lý Phù Trần tới.

Mọi người nhìn soi mói, Lý Phù Trần đang định rời đi.

– Lý Phù Trần.

Lý Vân Hải lại gọi hắn.

– Chúc mừng ngươi xuất quan.

Dừng bước, Lý Phù Trần thản nhiên nói.

Lý Vân Hải đánh giá Lý Phù Trần, khí tức của đối phương mạnh lên không ít.

– Đúng vậy, ta xuất quan, có hứng thú khua tay múa chân vài cái không, ngươi cũng biết, toàn bộ Lý gia, chỉ có người có thể tiếp được mấy chiêu của ta.

– Quên đi, thiên tài chiến sắp bắt đầu rồi, sẽ có cơ hội.

Tuy rằng lực lượng của Lý Vân Hải tăng nhiều, nhưng Lý Phù Trần đối với mình càng có lòng tin, lực lượng lớn cũng không thành vấn đề, chỉ là hắn cảm thấy hiện tại giao thủ cũng không có ý nghĩa gì.

Lý Vân Hải lộ ra biểu tình cười mà không cười, thầm nghĩ:

“Xem ra đối phương sợ, không dám luận bàn cùng ta. Cũng được, hiện tại ép hắn luận bàn, chỉ làm người khác nói xấu ta mà thôi, dù sao ta ngâm Thối Thân Trì, hắn không có. Xem ra chỉ có trên thiên tài chiến, mới có thể diệt sạch kiêu ngạo của hắn.

– Thiên tài chiến, ta chờ ngươi.

Lý Vân Hải cao ngạo nói.

Lý Phù Trần cười cười, không nói gì, xoay người rời đi.

– Ai, đáng tiếc, vốn lấy thực lực của Lý Phù Trần, có thể tranh tài trong thiên tài chiến, hiện tại, khó a!

– Không phải khó, mà là không có hy vọng.

– Không hẳn đi! Năm rồi cũng không phải không có người ngâm Thối Thân Trì lại bị người không ngâm Thối Thân Trì đánh bại, lực lượng lớn không nhất định thắng, chỉ cần năng lực thực chiến mạnh, vẫn có hy vọng.

– Nói là nói như vậy, nhưng người phải biết rằng, tham gia thiên tài chiến cũng không phải chỉ có đệ tử của bốn gia tộc lớn. Vân Vụ Thành có hơn hai mươi vạn người, mà quanh khu vực thuộc Vân Vụ Thành có trên trăm vạn người, trên trăm vạn người, luôn luôn có một ít thiên tài nổi lên, nhiều người như vậy chỉ cạnh tranh năm danh ngạch, độ khó không nghĩ cũng biết.

– Ngươi nói cũng có đạo lý, Quan gia lúc trước đi ra từ một địa phương hẻo lánh, sau đó trong gia tộc có đệ tử vào Thương Lan Tông, mới nhanh chóng quật khởi, trở thành một trong bốn gia tộc của Vân Vụ Thành.

Trong Luyện Võ Trường, mọi người nghị luận ầm ỉ, đáng tiếc thay cho Lý Phù Trần.

Mấy ngày kế tiếp, những đệ tử ngâm Thối Thân Trì của các gia tộc, đều xuất quan.

Nghe đồn, lực lượng của Quan Bằng đạt tới chín trăm cân, mạnh hơn Lý Vân Hải không ít, cái này phải nói tới Quan Bằng trời sinh lực lượng khá mạnh, lúc chưa tiến vào Thối Thân Trì đã có lực lượng bốn trăm cân.

Thân Đồ gia Thân Đồ Tuyệt cũng đạt lực lượng tám trăm cân. Thân Đồ Lượng thấp hơn không ít, chỉ có sáu trăm năm mươi cân. Dương gia Dương Hạo là bảy trăm cân. Lực lượng mạnh nhất là Dương Khai, đạt tới một nghìn cân.

Một nghìn cân là khái niệm gì, ở Luyện Khí cảnh, có thể xưng là thần lực.

Trong truyền thuyết, một số thiên tài có căn cốt siêu cấp, không có ngoại lực trợ giúp, hơn mười tuổi đều có thần lực ngàn cân, ví dụ như Quan Tuyết được sớm tuyển vào Thương Lan Tông, mặc dù chỉ là một nữ hài tử, nhưng lực lượng đã có năm trăm cân, từ bề ngoài không nhìn ra, lực lượng bên trong, cùng ngoại hình không quan hệ.

Đương nhiên, căn cốt cùng lực lượng cũng không phải đi đôi.

Có người chỉ có căn cốt nhất tinh, nhưng lực lượng còn mạnh hơn căn cốt tam tinh.

– Phù Trần, mẹ người cùng ta không thể giúp ngươi cái gì, viên Xích Tuyết Đan này ngươi cầm đi.

Ngày hôm đó, Lý Thiên Hàn đi ra ngoài rốt cục trở về, cũng mang về một viên đan dược.

– Xích Tuyết Đan?

Lý Phù Trần mở nắp bình ra nhìn, bên trong có một viên đan dược trắng như tuyết, dược lực nồng đậm phát ra, chỉ ngửi một cái, Lý Phù Trần liền cảm giác Chân khí trong cơ thể rục rịch.

– Cha, Xích Tuyết Đan là đan dược Hoàng cấp Cao giai, một viên một ngàn kim tệ, quá trân quý.

Lý Phù Trần lắc đầu, một năm Lý gia chỉ thu nhập có hơn mười vạn kim tệ, nhưng Lý gia từ trên xuống dưới, mỗi người đều phải có tiền lương, hơn mười vạn kim tệ còn dư không nhiều.

Mà Lý Thiên Hàn làm tộc trưởng, tiền lương một năm chỉ có ba ngàn kim tệ, mẫu thân Trầm Ngọc Yến tiền lương một năm là một ngàn kim tệ.

Nhìn như rất nhiều, nhưng Lý Phù Trần biết, Võ giả Quy Nguyên cảnh cần dùng rất nhiều đan dược Hoàng cấp Trung giai để gia tăng Chân khí, mà một viên đan dược Hoàng cấp Trung giai cũng có giá mấy trăm kim tệ rồi, bốn ngàn kim tệ chỉ mua được mười hai viên, không cách nào dư kim tệ.

Viên Xích Tuyết Đan này, chỉ sợ phải hao tốn mười năm tích luỹ của cha mẹ hắn.

Lý Thiên Hàn hừ một tiếng, nói:

– Ngươi nghĩ lão cha ta, chỉ biết chiếm tiện nghi của con sao, một chút cũng không dám bỏ ra?

– Cha, ta không có ý nghĩ này.

Lý Phù Trần lập tức nói.

Trầm Ngọc Yến nói:

– Phù Trần, thiên tài chiến đã “lửa sém lông mày”, tu vi của ngươi còn thấp, chỉ đột phá tới Luyện Khí cảnh lục trọng, mới có cơ hội tranh đoạt trước năm. Nếu như tất cả đều dựa vào bản thân ngươi, ta và cha ngươi có tư cách gì làm cha mẹ. Những đệ tử thiên tài của gia tộc khác, người nào không phải là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc.

– Đã như vậy, Phù Trần xin nhận.

Lý Phù Trần không thể làm gì khác hơn là nhận lấy Xích Tuyết Đan.

Xích Tuyết Đan giá một ngàn kim tệ, là lễ vật tốt nhất mà hắn thu được, coi như Võ giả Quy Nguyên cảnh đều không nỡ mua dùng. Đương nhiên, một viên Xích Tuyết Đan cũng không có biện pháp làm cho Võ giả Quy Nguyên cảnh tăng lên một trọng, dùng cũng quá lãng phí.

Nhưng mà, Võ giả Luyện Khí cảnh dùng Xích Tuyết Đan, cũng không nhất định sẽ tăng một trọng cảnh giới. Cái đó phụ thuộc vào tâm tình, tâm tình quá thấp, mặc kệ dùng đan dược gì cũng không đủ, ngươi căn bản không thể nắm được Chân khí quá nhiều.

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến là muốn biến hắn từ ngựa chết thành ngựa sống, hy vọng Lý Phù Trần có tâm tình tốt, có thể phát huy phần lớn tác dụng của Xích Tuyết Đan.

Thấy Lý Phù Trần nhận lấy Xích Tuyết Đan, Lý Thiên Hàn hài lòng gật đầu:

– Chờ ngươi trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, một ngàn kim tệ chẳng coi vào đâu cả, đến lúc đó ta và mẹ người còn phải dính chút ánh sáng của ngươi đây.

Nếu như Lý Phù Trần có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, địa vị của Lý gia ở Vân Vụ Thành sẽ để thăng to lớn, một số lợi ích muốn đưa ra ngoài, nói không chừng có thể lưu lại.

Phải biết rằng, một gia tộc muốn phát triển, cần rất nhiều kim tệ, mà kim tệ đến từ sản nghiệp. Vân Vụ Thành lớn như vậy, từng gia tộc đều muốn sản nghiệp nhiều hơn, cho nên có lúc phải tranh giành, lúc này phải nhìn bối cảnh.

– Cha, mẹ, các ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.

Lý Phù Trần rất có lòng tin, dù không có viên Xích Tuyết Đan này.

Chương 17: Lục trọng trung kỳ

Tu vi bây giờ của Lý Phù Trần là Luyện Khí cảnh ngũ trọng trung kỳ, bởi vì Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ sáu, độ tinh thuần của Chân khí tăng lên, cho nên Lý Phù Trần cũng không cần củng cố Chân khí, trực tiếp dùng Xích Tuyết Đan, tăng lên tu vi.

Xích Tuyết Đan lớn chừng trái long nhãn, trắng như tuyết, nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện giữa Xích Tuyết Đan có một chút màu đỏ thẫm, cho người ta cảm giác giống như núi lửa dưới lớp băng mỏng manh, ẩn chứa lực lượng khổng lồ.

– Không hổ là đan dược Hoàng cấp Cao giai, thần kỳ như vậy, không biết luyện ra như thế nào.

Thông thường, đan dược càng cao cấp, càng ít tạp chất, nhưng cho dù ít như thế nào đi nữa, vẫn phải có.

Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần nuốt Xích Tuyết Đan vào.

Ừng ực!

Xích Tuyết Đan vào miệng thì tan đi, giống như dòng suối mát lạnh, chảy vào bụng. Trong nháy mắt, Lý Phù Trần cảm giác cơ thể mình như bị đóng băng, nhưng sau đó, một cổ nóng cháy từ trong bụng bạo phát ra, mạnh mẽ tràn vào lục phủ ngũ tang, tứ chi bách hải.

Lý Phù Trần nhăn nhó, lúc này, hắn đã biết cái gì là băng hỏa cửu trọng thiên.

Thân thể lúc lạnh, lúc nóng, lúc nóng lạnh đan xen, sau đó, thần kinh của Lý Phù Trần gần như tê liệt, may mà khi vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, loại cảm giác nóng lạnh này bị ngăn lại.

Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu giống như một dòng suối, điên cuồng hút lấy dược lực của Xích Tuyết Đan, sau đó vận chuyển một vòng, luyện hoá dược lực của Xích Tuyết Đan, giống như một cái cối xay, xay đậu thành sữa.

Một khắc trôi qua.

Nửa canh giờ trôi qua.

Một canh giờ trôi qua.

Khí tức trên người Lý Phù Trần càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cuồng bạo, tu vi từ Luyện Khí cảnh ngũ trọng trung kỳ đột phá đến hậu kỳ thậm chí đến đỉnh phong.

– Thành bại lúc này.

Lý Phù Trần điên cuồng vận chuyển Hồng Ngọc Công, tích luỹ Chân khí.

Lúc Chân khí không cách nào áp súc được nữa, thì Lý Phù Trần điều khiển Chân khí trùng kích bình chướng vào Luyện Khí cảnh lục trọng, giống như sóng biển, giống như núi lửa. Dưới Chân khí trùng kích, bình chướng có một tia buông lỏng, càng ngày càng nhiều, một vết rách sinh ra, ngay sau đó. . .

“Oanh” một tiếng!

Trong cơ thể của Lý Phù Trần truyền ra âm thanh giống như một vật gì bị vỡ nát, sau một lúc, khí tức của Lý Phù Trần kéo lên. Trong phòng tu luyện, từng dòng không khí chấn động, phát ra tiếng “đùng đùng” kỳ lạ.

Luyện Khí cảnh lục trọng, thành công!

Nhưng lúc này, dược lực của Xích Tuyết Đan vẫn còn, Lý Phù Trần lên tinh thần, đem tu vi từ Luyện Khí cảnh lục trọng sơ kỳ đề thăng tới lục trọng trung kỳ, dược lực mới tiêu hao hết.

Chậm rãi mở ra hai mắt, hai tia sáng giống như kiếm nhọn loé lên rồi biến mất, Lý Phù Trần đưa tay phải ra, nắm lại thành quyền, đánh ra, một đạo quyền ảnh loé lên trong không trung, lực bộc phát này, không phải Luyện Khí cảnh ngũ trọng có thể so sánh.

– Có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, chỉ sợ một phần Nhất cấp Cao giai Yêu thú, ta cũng có thể dùng một kiếm thuấn sát.

Tu vi đề thăng, cùng với đề thăng năng lực thực chiến cùng Võ học không giống nhau. Tu vi đề thăng, giống như sinh mệnh được đề thăng, cảm giác thoả mãn này, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Đây cũng là nguyên nhân, tu luyện Võ đạo, căn cốt là trọng yếu nhất, cho dù năng lực thực chiến có mạnh tới đâu đi nữa, nếu tu vi quá thấp, cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Chỉ có đề thăng tu vi không ngừng, mới có thể đặt chân lên Võ đạo đỉnh phong, bao quát chúng sinh.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến vội vã tới tiểu viện của Lý Phù Trần.

Lúc nhìn thấy Lý Phù Trần, hai người biết, Lý Phù Trần đã đột phá đến Luyện Khí cảnh lục trọng.

Lý Thiên Hàn lớn tiếng cười nói:

– Ha ha, Phù Trần, tâm cảnh của ngươi cao hơn nhiều so với ta đoán, ta còn tưởng rằng ngươi phải mất mấy ngày mới có thể đột phá.

Dược lực cũng có thể lưu lại trong cơ thể người nhiều ngày, không mất đi nhanh, nếu Lý Phù Trần không thể đột phá, hơn nữa tháng sau có thể lợi dụng dược lực trong người tiếp tục đột phá.

Đương nhiên, có thể đột phá hay không là chuyện không biết trước được.

Chỉ là hai người cũng không cách nào nghĩ ra, Lý Phù Trần đột phá chỉ trong một buổi tối, điều này chứng tỏ tâm cảnh của Lý Phù Trần rất cao, từ lâu đã đạt tới Luyện Khí cảnh lục trọng.

Trầm Ngọc Yến cười nói:

– Có thể trong một năm này được tôi luyện, làm tâm cảnh của Phù Trần vượt qua Võ giả cùng cảnh giới

– Đúng vậy, chắc là như vậy.

Lý Thiên Hàn gật đầu, đây cũng là lời giải thích hợp lý.

– Phù Trần, thực lực cơ sở của ngươi không kém, tiếp theo phải tiến hành thực chiến, gần đây, Lý gia bắt được không ít Nhất cấp Yêu thú, ngươi có thể lấy chúng nó luyện tập.

Lý Thiên Hàn nói.

– Cha, ta không cần tiến hành thực chiến đâu.

Lý Phù Trần còn dự định tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp đây?

Lý Thiên Hàn nghiêm mặt nói:

– Những đệ tử gia tộc khác đang tiếp nhận huấn luyện thực chiến, người sao có thể không làm.

– Được rồi!

Lý Phù Trần chuẩn bị bại lộ một chút năng lực thực chiến của mình, khiến hai người yên tâm.

Yêu Thú Thí Luyện Tràng.

Ba kiếm.

Chỉ dùng ba kiếm, Lý Phù Trần liền giải quyết một con Nhất cấp Yêu thú Thiết Cốt Sài, cái này bởi vì Lý Phù Trần nhường nó.

Trầm Ngọc Yến trợn tròn hai mắt, nửa ngày không nói gì.

– Thiên Hàn, ngươi có nghĩ con chúng ta là quái thai không, năng lực thực chiến của hắn từ đâu tới?

Trầm Ngọc Yến không nhịn được, nói.

Lý Thiên Hàn cười khổ một tiếng:

– Ta nhận được một tin tức trong lúc vô tình, cách vài ngày, Phù Trần sẽ cầm một vài tài liệu Yêu thú bán cho Luyện Yêu Các.

– Ngươi nói là, một mình hắn lén đi Vân Vụ Sơn Mạch?

– Có lẽ

– Quá lớn mật đi! Nếu như đã xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Trầm Ngọc Yến tức giận.

– Hiện tại tức giận thì có ích lợi gì, hơn nữa không thể không nói, hắn có thể đánh bại đám người Dương Kỳ, Quan Bằng, cũng là vì năng lực thực chiến mạnh mẽ.

Tuy rằng bị cha mẹ giáo huấn, nhưng cuối cùng Lý Phù Trần cũng không cần tiến hành huấn luyện thực chiến.

Cách thời gian thiên tài chiến ngày càng gần, Thương Lan Tông có không ít người tới Vân Vụ Thành.

Ngày hôm đó, có hai người trẻ tuổi tới Dương gia, chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Quy Nguyên cảnh.

Một người tên là Dương Liệt, một người tên là Dương Chiến.

Hai người đều là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông.

– Liệt ca, Chiến ca.

Đối mặt với hai người trẻ tuổi này, cho dù là đệ nhất thiên tài của Dương gia, Dương Khai cũng phải gọi một tiếng “ca”.

Dương Liệt cười nói:

– Dương Khai, người có căn cốt tam tinh hiếm có, lần thiên tài chiến này, nhất định phải đệ nhất, cho Dương gia ta vẻ vang.

– Liệt ca yên tâm, đệ nhất thiên tài chiến, như đồ trong túi.

Dương Khai nhẹ nhàng nói, cho dù là Thân Đồ Tuyệt, hay Quan Bằng, Lý Vân Hải, đều không đáng giá nhắc tới. Về phần Lý Phù Trần sôi nổi lúc trước, hắn càng không để vào mắt, nghe nói đối phương ngay cả Thối Thân Trì cũng không có tư cách tiến vào.

Đứng một bên, Dương Chiến nghiêng đầu nói với Dương Kỳ:

– Dương Kỳ, tuy ngươi không thể ngâm Thối Thân Trì, nhưng cũng không phải không có khả năng vào trước năm, đừng nản lòng.

Dương Kỳ do dự nói:

– Chiến ca, trước mười ta tự tin, nhưng trước năm thì?

Trước năm trên cơ bản đã định sẵn, chắc là sáu người Dương Khai, Dương Hạo, Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Lượng, Quan Bằng cùng với Lý Vân Hải tranh đoạt.

Dương Liệt lắc đầu nói:

– Lực lượng lớn không có ý nghĩa, trọng yếu là năng lực thực chiến mạnh mẽ. Ở Thương Lan Tông, một vài thiên mới có thể vượt cảnh giới chiến thắng đệ tử khác, chính vì nguyên nhân này.

Nghe vậy, Dương Chiến cũng gật đầu nói:

– Lần này chúng ta trở về, là các ngươi một chút năng lực thực chiến, nếu như ngộ tính của các ngươi ngộ tính tốt, nói không chừng Dương gia chúng ta sẽ có ba người tiến vào Thương Lan Tông.

Chương 18: Lý Sơn Hà

Quan gia.

Trong mười năm này, Quan gia có thể nói là phong quang vô hạn. Trong mười năm, đệ tử gia tộc trở thành trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, lấy Quan gia dẫn đầu, đạt tới con số kinh người, chín người. Thứ hai là Dương gia, có bảy người, Thân Đồ gia có sáu người, Lý gia không có người nào.

Tới gần thiên tài chiến, Quan gia cũng có hai người trở lại, là Quan Hồng cùng Quan Diễm.

Quan Hồng, đệ nhất thiên tài chiến lần trước. Quan Diễm, đệ nhất lần thiên tài chiến trước Quan Hồng. Mười năm năm lần thiên tài chiến, Quan gia liền chiếm ba lần đệ nhất.

Quan Hồng năm nay hai mươi tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh nhất trọng.

Quan Diễm hai mươi mốt tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng.

Quan gia từ trước đến nay đều ra tuấn nam mỹ nữ, Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng không ngoại lệ.

– Lần thiên tài chiến này, có người nào thực lực mạnh không?

Quan Hồng cao bảy xích, ngọc thụ lâm phong, hỏi Quan Bằng cùng Quan Hạo.

Quan Bằng nói:

– Là Dương gia, Dương Khai, hắn đã đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng, hơn nữa sau khi ra Thối Thân Trì, lực lượng thân thể đạt tới ngàn cân, là đệ nhất không thể tranh cãi.

– Là đệ nhất không thể tranh cãi sao? Cái này cũng chưa hẳn, mục đích của ta và Quan Diễm tỷ trở về, chính là giúp đỡ các ngươi vào trước năm thậm chí đoạt đệ nhất.

Quan Hồng tự tin nói.

– Đệ nhất, điều này có thể sao?

Trong mắt của Quan Bằng lóe sáng, Dương Khai lợi hại, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng. Hắn đã trong lúc vô tình từ trong miệng một gã sai vặt của Dương gia biết được, Dương Khai từng có thành tích hai kiếm đánh chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.

Phải biết rằng, phòng ngự của Nhất cấp Trung giai Yêu thú rất đáng sợ, chỉ có tìm được chỗ yếu hại mới giết được, bằng không dù chém hơn mười kiếm cũng chưa chắc giết được nó.

Quan Diễm người cũng như tên, xinh đẹp như hoa, duyên dáng động lòng người, toàn thân, lộ ra khí chất thành thục lạnh lùng. Nàng vuốt mái tóc trên đầu, tự hào nói:

– Thủ đoạn của Tông môn, không phải các ngươi có thể tưởng tượng được. Cùng một cảnh giới, một đệ tử của tông môn có thể đánh ba bốn cái, một chiêu cũng không đỡ nổi. Ta và Quan Hồng sẽ đem thủ đoạn thực chiến học được trong tông môn truyền cho các ngươi. Nếu các ngươi có thể nắm giữ một… hai …, đoạt đệ nhất cũng không phải chuyện khó khăn.

Nghe vậy, mắt của Quan Bằng cùng Quan Hạo sáng lên.

Quan Hồng hỏi tiếp:

– Ngoại trừ Dương Khai, còn có ai khác không?

Quan Hạo nói:

– Quan Bằng từng thua dưới tay của Lý gia Lý Phù Trần, có người nói bại rất thê thảm.

Hắn vốn tưởng rằng Quan Bằng thua dưới tay Lý Phù Trần, hẳn là không có cơ hội tiến vào Thối Thân Trì. Nhưng không nghĩ tới Trưởng Lão Hội lại lựa chọn Quan Bằng, điều này làm hắn rất khó chịu..

– Tên Lý Phù Trần này rất lợi hại sao?

Quan Diễm cùng Quan Hồng kinh ngạc nhìn về phía Quan Bằng.

Quan Bằng lạnh lùng nhìn Quan Hạo thoáng qua, nói:

– Ta chỉ sơ suất mà thua hắn thôi, hơn nữa hắn chỉ là căn cốt phổ thông, ngay cả Thối Thân Trì cũng không có tư cách tiến vào, không đáng nhắc tới.

– Căn cốt phổ thông, người như thế không nhắc tới cũng được.

Quan Diễm cười xem thường.

Quan Hồng như nhớ tới điều gì, nói:

– Tên Lý Phù Trần này không biết có phải từng là hôn phu của Quan Tuyết hay không?

Bốn năm trước hắn tiến vào Thương Lan Tông, cho nên đối với Lý Phù Trần cũng có chút ấn tượng.

– Đúng vậy, nhưng Quan gia chúng ta đã giải trừ hôn ước với Lý gia.

Quan Hạo gật đầu nói.

Quan Hồng cười hắc hắc:

– Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng chỉ có Lý gia nghĩ ra được. Hiện tại Quan Tuyết chính là nhân vật phong vân của Ngoại Tông Thương Lan Tông, thiên phú rất cao. Ở nơi thiên tài như mây như Thương Lan Tông đều thượng thừa. Lý gia biết rõ Lý Phù Trần chỉ là căn cốt phổ thông, không chủ động giải trừ hôn ước cùng Quan gia chúng ta, còn làm cho Quan gia chúng ta phải tự mình nói chuyện, hiển nhiên là muốn làm mất mặt Quan gia, cho hắn Lý gia một cái mỹ danh (danh tiếng tốt).

– Lý gia càng ngày càng lụn bại, xem chừng là muốn mượn Quan Tuyết, duy trì địa vị của Lý gia, loại gia tộc này bụng dạ khó lường, không có tiền đồ phát triển gì.

Quan Diễm rất khinh thường Lý gia.

Cùng lúc đó, Lý gia cũng có một đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông trở về.

Lý Sơn Hà, trở thành đệ tử của Thương Lan Tông mười hai năm trước, năm nay hai mươi tám tuổi, tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, loại tu vi này ở Lý gia đã được cho là cao thủ, mà Lý Sơn Hà mới hai mươi tám tuổi, còn nhỏ.

– Sơn Hà, hoan nghênh ngươi trở lại Lý gia!

Lý Thiên Hàn nhiệt tình nghênh đón.

– Tộc trưởng, không cần khách khí như vậy.

Lý Sơn Hà kiêu căng, khẽ gật đầu.

Lý Thiên Hàn không để ý, đệ tử của tông môn có ngạo khí của mình, ai cũng không ngoại lệ. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, ở Vân Vụ Thành, thân phận tôn quý hơn đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cũng chỉ có Thành chủ Vân Vụ Thành. Hiện nay và sắp tới, Lý gia còn cần phải dựa vào đối phương.

– Tộc trưởng, Lý gia cần ta chỉ dạy có mấy người, có căn cốt như thế nào.

Lý Sơn Hà nói ngay vào điểm chính.

Lý Thiên Hàn nói:

– Một người là cháu họ của ngươi, Lý Vân Hải, một người là con của ta, Lý Phù Trần. Lý Vân Hải là căn cốt nhị tinh, Phù Trần là. . . căn cốt phổ thông.

Do dự một chút, Lý Thiên Hàn mới nói ra căn cốt của Lý Phù Trần.

Lý Sơn Hà nhíu mày, nói:

– Tộc trưởng, thứ cho ta nói thẳng, căn cốt phổ thông không có giá trị bồi dưỡng, cho dù hắn có phải là con trai ngươi hay không.

Lý Thiên Hàn có chút xấu hổ, nói:

– Phù Trần tương đối đặc thù, ngộ tính của hắn rất cao. Trước đây không lâu, đã không thua gì Lý Vân Hải, lại đánh bại thiên tài của Dương gia là Dương Kỳ, thiên tài của Quan gia, Quan Bằng.

– Cái này không thể nói rõ điều gì, trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, nhưng ngươi là tộc trưởng, nhìn mặt mũi của ngươi, ta có thể giúp dạy bảo hắn.

Lý Sơn Hà rốt cuộc cũng chừa cho Lý Thiên Hàn chút thể diện.

Đối với phương pháp huấn luyện thực chiến của Thương Lan Tông, Lý Phù Trần cũng rất cảm thấy hứng thú, cho dù hắn có chút không thích biểu hiện kiêu căng của Lý Sơn Hà.

– Vân Hải, lực lượng của ngươi là bảy trăm năm mười cân, phối hợp với Chân khí của Luyện Khí cảnh lục trọng, lực lượng tổng hợp khoảng hai nghìn cân, mà lực lượng của ta chỉ có một ngàn năm trăn cân. Hiện tại ta không dùng Chân khí, ngươi thủ công kích ta xem.

Trong Luyện Võ Trường, ánh mắt của Lý Sơn Hà nhìn quét qua. Trước mặt hắn, có bốn đệ tử của Lý gia, theo thứ tự là Lý Phù Trần, Lý Vân Hải cùng với hai đệ tử tương đối xuất sắc của Lý gia.

Về phần Lý Vân Hà, không biết tại sao lại không có ý định tham gia thiên tài chiến, đoán chừng suy nghĩ lần này hy vọng không lớn, muốn ở lần thiên tài chiến tiếp theo.

Thiên tài chiến ở thành thị tuy rằng chỉ có trước năm mới có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, thế nhưng trước hai mươi cũng có thưởng lớn. Nhưng phần thưởng lớn này bị các gia tộc lớn cùng nhau phân chia. Ai cũng không muốn ăn lỗ vốn, có thể tranh thì tranh. Hai tên đệ tử của Lý gia khác, chỉ có nhiệm vụ chủ yếu là tiến vào trước hai mươi.

– Vâng, biểu thúc.

Lý Vân Hải gật đầu, tiến lên.

A!

Khẽ quát một tiếng, Lý Vân Hải rút ra Tinh Cương Kiếm, chém ra một kiếm, lực lượng hai ngàn cân, làm một kiếm của Lý Vân Hải sắc bén vô cùng, kiếm chưa đến, gió mang theo đã thổi tới mặt đất xung quang Lý Sơn Hà bay đầy bụi.

Đang!

Lý Sơn Hà hời hợt vẫy kiếm trong tay, tia lửa tung toé, kiếm trong tay Lý Vân Hải trong nháy mắt bị đánh bay.

– Làm sao có thể?

Lý Vân Hải trợn mặt.

Lý Sơn Hà ngạo nghễ nói:

– Lực lượng lớn cũng không đại biểu cái gì, hiểu được cách sử dụng lực lượng mới là then chốt. Một kiếm kia của ta, đánh trúng chỗ yếu nhất trên thân kiếm của ngươi. Cho nên mới đánh bay kiếm của ngươi, nếu như đây là tử chiến, kiếm thứ hai của ta liền hiết ngươi.

– Dùng lực lượng mạnh nhất công kích yếu điểm của đối phương, cái này ta cũng biết, nhưng phải làm như thế nào đây?

Lý Vân Hải hỏi.

Lý Sơn Hà nói:

– Cái này chính là điều ta muốn dạy các ngươi, có thể nắm được vài phần, phải dựa vào ngộ tính của các ngươi.

Chương 19: Hồng Ngọc Chi Xúc

Lý Sơn Hà chỉ giáo quả thực không tệ, nhưng Lý Phù Trần phát hiện, mấy thứ này mình đã nắm được, thông qua quá trình chiến đấu với Yêu thú trước kia.

Phòng ngự của Yêu thú rất mạnh, công kích rất mạnh. Nếu dùng cứng đối cứng, rõ ràng là chuyện ngu xuẩn nhất. Bằng vào thiên phú chiến đấu mạnh mẽ, Lý Phù Trần đã lĩnh hội đạo lý lấy sở trường bù sở đoản, cho nên mới có thể dùng một kiếm giết chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.

Thiên phú chiến đấu này, không thể nói rõ, nhưng tồn tại chân thật.

Đệ nhất thiên tài của Dương gia, Dương Khai, có căn cốt tam tinh, thiên phú chiến đấu rất mạnh mẽ. Ở Luyện Khí cảnh ngũ trọng liền một mình đánh chết Nhất cấp Trung giai Yêu thú.

Đệ nhất thiên tài trăm năm qua của Vân Vụ Thành, Quan Tuyết, càng mạnh hơn, căn cốt tứ tinh, giống như trời sinh đã biết chiến đấu, căn bản không cần người khác chỉ giáo.

Lý Phù Trần có Linh hồn màu xanh nhạt, thiên phú chiến đấu từ từ được kích phát.

Ngày thứ hai, Lý Phù Trần không có đi chỗ Lý Sơn Hà, nếu nhưng gì đối phương chỉ giáo hắn đã hiểu, thì không bằng đi tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp.

– Sơn Hà thúc, Lý Phù Trần không có tới.

Trong Luyện Võ Trường, đệ tử của Lý gia, Lý Hồng Khải kinh ngạc nói.

Sắc mặt của Lý Sơn Hà âm trầm, nói:

– Hắn không đến là tổn thất của hắn, cũng tiết kiệm nhiều thời gian của ta, Lý Hồng Khải, Lý Hướng Đông, hai người các ngươi phải tu luyện thật tốt, đánh bại hắn trong thiên tài chiến không thành vấn đề, đến lúc đó ta xem hắn còn mặt mũi nào không.

Là Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp, độ khó tu luyện của Hồng Ngọc Kiếm Pháp rất cao.

Thông thường, phải đến Luyện Khí cảnh thất trọng trở lên mới có tư cách tu luyện, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, không cách nào nắm giữ được tinh nghĩa của Hồng Ngọc Kiếm Pháp.

Mà muốn tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp tới cảnh giới Đại Thành, phải đến Quy Nguyên cảnh.

– Hoá ra, Hồng Ngọc Kiếm Pháp ẩn chứa kỹ xảo chiến đâu, là muốn tạo ra sơ hở của kẻ địch.

Trãi qua mấy ngày tìm hiểu, Lý Phù Trần rốt cuộc hiểu ra tinh nghĩa chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc.

Trong mỗi loại Võ học đều ẩn chứa kỹ xảo chiến đấu, vì mỗi loại Võ học đều là vì khắc địch chiến thắng. Chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc, ẩn chứa kình lực hấp dẫn (sức hút), kiếm của mình tiếp xúc với kiếm của đối phương,sẽ sinh ra lực hút với kiếm của đối phương, cắt đứt tiết tấu chiến đấu của đối phương, từ đó, có thể chiến thắng đối phương dễ dàng.

Chỉ là khi sử dụng chiêu thứ nhất này, Chân khí hùng hồn tinh thuần, là cực kỳ trọng yếu. Chân khí càng hùng hậu tinh thuần, lực hút càng mạnh, ngược, thì không có tác dụng quá lớn.

Lá cây bay đầu trời, Lý Phù Trần rút ra Tinh Cương Kiếm, đâm ra một kiếm.

Trong vô hình, lá cây phảng phất như bị Tinh Cương Kiếm hút lấy.

Bùng!

Dưới Hồng Ngọc Chân khí, lá cây bị thiêu đốt trong nháy mắt, Tinh Cương Kiếm giống như một cây đuốc.

– Không hổ là Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp!

Lý Phù Trần than thở, ca ngợi người sáng tạo ra Hồng Ngọc Kiếm Pháp này, lại tán tụng Võ đạo, Kiếm đạo bác đại tinh thâm.

Chớp mắt, cách thiên tài chiến còn ba ngày.

Đệ tử của bốn gia tộc lớn trãi qua huấn luyện thực chiến một đoạn thời gian, tinh khí thần đều có biến hoá thật lớn.

– Dương Khai, thiên phú chiến đấu của ngươi còn cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù tới Thương Lan Tông, tại Ngoại Tông cũng là là người nổi bật.

Dương Liệt cùng Dương Chiến kinh ngạc thiên phú chiến đấu của Dương Chiến. Hai người trên cơ bản chỉ giáo đối phương không ra sao cả, chỉ là chỉ điểm qua một chút, đừng xem địa vị của Dương Khai hiện tại không bằng bọn họ, nhưng chờ Dương Khai tiến vào Thương Lan Tông, qua mấy năm, địa vị sẽ vượt qua bọn họ, đến lúc đó hai người không chừng phải dựa vào đối phương.

Dương Khai thản nhiên nói:

– Chuyện Quan Tuyết có thể làm được, ta cũng có thể làm được, ta sẽ làm cho Thương Lan Tông biết, không mời ta tiến vào Thương Lan Tông là lựa chọn sai lầm.

Lòng dạ của Dương Khai rất cao, mặc dù có căn cốt tam tinh, nhưng dã tâm của hắn, không phải căn cốt tam tinh có thể ràng buộc.

Quan gia, Yêu Thú Thí Luyện Tràng.

Ngao!

Thiết Trảo Lang gập chân bắn ra, về phía Quan Bằng, lợi trảo dài một thước cứng rắn, cắt qua không khí, chộp tới Quan Bằng.

Keng! Keng!

Phốc!

Tia lửa văng khắp nơi, Quan Bằng chém ra ba kiếm liên tục, ba đường kiếm quang, trong đó có một đường đâm xuyên qua cổ của Thiết Trảo Lang.

– Lý Phù Trần, thiên tài chiến, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sỉ nhục.

Trong mắt của Quan Bằng loé lên dữ tợn.

Cùng lúc đó, một lượng lớn thiếu niên thiên tài tràn vào Vân Vụ Thành.

Những thiếu nhiên thiên tài này đến từ các thôn trấn quanh Vân Vụ Thành. Trong khu vực Vân Vụ Thành, gia tộc lớn nhỏ hơn chục cái, mỗi gia tộc đều muốn đặt chân vào Vân Vụ Thành. Phải biết trăm năm trước, bốn đại gia tộc của Vân Vụ Thành cũng không phải bốn đại gia tộc hiện nay. Bốn gia tộc hiện nay có thể thay thế bốn gia tộc trước kia, vì sao bọn họ không thể.

– Bốn đại gia tộc tổng cộng có sáu Thối Thân Trì, đủ để tạo ra sáu đệ tử có lực lượng to lớn, không biết là sáu người nào?

– Tin tức của ngươi thật bế tắc, sáu người này theo thứ tự là Dương gia Dương Khai, Dương Hạo, Thân Đồ gia Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Lượng, Quan gia Quan Bằng, Lý gia Lý Vân Hải, trong đó Dương Khai là mạnh nhất.

– Quá không công bình, bốn đại gia tộc có Thối Thân Trì, chúng ta không có gì cả, nếu như chúng ta có Thối Thân Trì, đánh bại bọn họ cũng không khó gì.

– Thế giới này, có cái gì là công bình, nếu một ngày nào đó, gia tộc chúng ta trở thành đại tộc của Vân Vụ Thành, đồng dang sẽ kiến tạo Thối Thân Trì, cố gắng cho đệ tử tiến vào Thương Lan Tông, đến lúc đó ngươi sẽ giảng công bình với gia trọng nông thôn sao?

– Ngươi rốt cuộc là đứng bên nào, nói giúp cho bốn gia tộc lớn sao.

– Ta không phải nói giúp cho bốn đại gia tộc, ta chỉ nói cho ngươi biết, công bình chân chính là phải nỗ lực phấn đấu, không phải ở đây than trời trách đất. Người khác bố thí công bình, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

Người nói chuyện khoảng mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường, khuôn mặt kiên nghị, đôi tay của thiếu niên, rất nhiếu vết chai, và rất có lực, ở gò má và cổ, còn có vết tích do móng nọn gây ra, hiển nhiên là đã chiến đấu qua với Yêu thú, từng bị thương qua.

– Ngươi là Hạ Bình?

Đột nhiên, thiếu niên nói chuyện lúc trước nhận ra thiếu niên kiên nghị này.

Hạ Bình, là một thiếu niên thiên tài rất nổi tiếng ở vùng phương bắc Vân Vụ Thành, gia tộc của hắn không thua gì bốn đại gia tộc, nhưng lại từ từ suy bại.

Hạ Bình này, lúc có cảnh giới Luyện Khí cảnh tam trọng, liền dám một mình đi vào Vân Vụ Sơn Mạch rèn luyện, lúc Luyện Khí cảnh ngũ trọng, từng một mình giết chết một tên tội phạm có Luyện Khí cảnh thất trọng, năng lực thực chiến xuất sắc, được khen là đệ nhất thiên tài phương bắc Vân Vụ Thành.

– Hạ Bình, ngưỡng mộ đã lâu, ta là Tư Phi, trong thiên tài chiến, ta sẽ đánh với ngươi một trận, hy vọng ngươi mạnh như lời đồn.

Nghe được tên của Hạ Bình, cách đó không xa, một thiếu niên tóc xoã vai, ánh mắt sắc bén đi tới.

– Tư Phi.

Hạ Bình giương mắt nhìn thiếu niên tóc dài kia.

Tư Phi, đệ nhất thiên tài phía nam Vân Vụ Thành, khoái kiếm sắc bén tàn nhẫn, giết chết Võ giả Luyện Khí cảnh hơn chục người, năng lực thực chiến cũng cực kỳ kinh khủng, hơn nữa tàn nhẫn vô cùng.

Bốn đại gia tộc tuy có tài nguyên vượt trội, nhưng phần lớn đều là bông hoa trong nhà kính, không trải qua mưa gió, mà đệ tử của gia tộc nhỏ thì không giống, bọn họ từ nhỏ đã được truyền thụ lý niệm nỗ lực bao nhiêu thì đạt được bao nhiêu.

Chương 20: Trước giờ

Hai ngày cuối cùng, Lý Phù Trần cũng đem chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc tu luyện đến cảnh giới Tiểu Thành.

Hồng Ngọc Chi Xúc cảnh giới Tiểu Thành, lực hút rất mạnh, cách nửa thước, cũng có thể hút tới thiết kiếm năng vài cân. Trên thực tế, lấy tu vi của Lý Phù Trần hiện tại là Luyện Khí cảnh, không cách nào hấp dẫn vật thể, nếu như trực tiếp tiếp xúc, lực hút còn mạnh hơn mấy chục lần.

– Thiếu gia, cẩn thận rồi.

Trong viện, gia đinh nhà Lý Phù Trần, Lý Đại Toàn, là một tên Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng chém ra một kiếm tới Lý Phù Trần.

Tốc độ của kiếm cực nhanh, giống như sấm sét, lại giống như cơn lốc, Võ giả Luyện Khí cảnh lục trọng bình thường, dưới tình huống không kịp đề phòng, nhất định sẽ bị một kiếm này đánh chết, căn bản là không phản ứng kịp.

Lý Phù Trần cười nhạt, rút Tinh Cương Kiếm bên hông ra khỏi vỏ, chém một kiếm vào hư không.

“Đinh” một tiếng!

Kiếm của hai người đan cùng một chỗ.

Lý Đại Toàn muốn vận khí đẩy ra kiếm của Lý Phù Trần, nhưng hắn phát hiện, kiếm của hắn đã không bị hắn khống chế nữa, cùng kiếm của Lý Phù Trần dính lại một chỗ.

– Chuyện gì xảy ra?

Lý Đại Toàn hoảng hốt.

– Ngươi thua.

Lý Phù Trần để kiếm ngay cổ họng của Lý Đại Toàn.

Lý Đại Toàn nuốt một ngụm nước bọt, nói:

– Thiếu gia, ngươi luyện thành Hồng Ngọc Kiếm Pháp sao?

Theo như hắn biết, Lý gia chỉ có Hồng Ngọc Kiếm Pháp là có thể hút kiếm của đối phương.

– Còn không tính là luyện thành, chỉ luyện chiêu thứ nhất tới cảnh giới Tiểu Thành mà thôi.

Lý Phù Trần nói.

– Chiêu thứ nhất đến cảnh giới Tiểu Thành?

Lý Đại Toàn mở to mắt, không nói gì, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, thì không có cách nào lĩnh hội được tinh nghĩa của Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp sao? Cảnh giới Tiểu Thành Cảnh Giới liên quan đến tinh nghĩa của Kiếm pháp.

Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp cảnh giới Tiểu Thành không thua uy lực của Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp Đại Thành, nhưng kỹ xảo lại vượt qua, mà cảnh giới Luyện Khí cảnh, kỹ xảo còn quan trọng hơn uy lực.

– Nhớ phải giữ bí mật.

Lý Phù Trần nhắc nhở.

– Ta biết, thiếu gia.

Trên mặt của Lý Đại Toàn hiện lên hưng phấn, người khác không nhìn thiếu gia, không nghĩ tới thiếu gia còn giữ một đòn sát thủ như thế, ngày kia thiếu gia trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, hắn là gia đinh của thiếu gia, địa vị sau này ở Lý gia cũng sẽ tăng lên không ít.

Hắn nào biết rằng, Lý Phù Trần tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cũng không phải vì thiên tài chiến, thời gian tới có rất nhiều điều không xác định, không ngừng cường đại, là chuyện nên làm của một Võ giả. Hắn tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, thuần túy là để cường đại chính mình.

– Trần trưởng lão, hoan nghênh ngươi đến Vân Vụ Thành.

Đại môn của phủ Thành chủ, Thành chủ Vân Vụ Thành, Thân Đồ Kiếm Hà nhiệt tình nghênh đón một lão giả mặc lam bào.

– Thân Đồ Thành chủ khách khí.

Lão giả mặc lam bào chừng sáu mươi tuổi, trên làm bào phía sau thêu một thanh tiểu kiếm màu trắng.

Nếu có người biết trang phục của tông môn ở đây, sẽ nhận ra, trang phục của lão giả lam bào, chỉ có trưởng lão Ngoại Tông của Thương Lan Tông mới có tư cách mặc. Mà trưởng lãi Ngoại Tông của Thương Lan Tông, không ngoại lệ, đều là Võ giả Địa Sát cảnh, địa vị tương đương với các Thành chủ lớn của Thương Lan Vực. Trong thời kì đặc thù, địa vị còn cao hơn Thành chủ, giống như thời kỳ thiên tài chiến như thế này.

– Trần trưởng lão, mời đi bên này.

Thân Đồ Kiếm Hà dẫn lão giả mặc lam bào vào phòng nghị sự.

Trong phòng nghị sự, Thân Đồ Kiếm Hà ngồi đối diện với lão giả mặc lam bào.

Lão giả mặc lam bào tên là Trần Tông Minh, hắn uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

– Vân Vụ Thành của các ngươi rất tốt, lại sinh ra một tên căn cốt tứ tinh, năm nay đặc biệt tuyển tổng cộng năm thiên tài, ngoài bốn thiên tài đều là từ thành thị lớn, chỉ có Vân Vụ Thành là thành thị nhỏ.

Thân Đồ Kiếm Hà gật đầu, nói:

– Quan Tuyết nha đầu thật không tệ, nhưng đáng tiếc, Thân Đồ gia ta không ra thiên tài như vậy.

Đối với Quan gia có thể sinh ra thiên tài như vậy, Thân Đồ Kiếm Hà rất ao ước.

Trần Tông Minh thâm ý nói:

– Nàng cũng không phải căn cốt tứ tinh đơn giản như vậy, Thân Đồ Thành chủ, nếu như ta là ngươi, hiện tại sẽ đặt quan hệ tốt với Quan gia, để tránh khỏi bỏ lỡ thời cơ.

– Hả? Trần trưởng lão nói thế có ý gì?

Thân Đồ Kiếm Hà kinh ngạc nói.

Trần Tông Minh chậm rãi nói:

– Quan Tuyết này cũng không chỉ là căn cốt tứ tinh, trong căn cốt của nàng, còn ẩn chứa lực lượng siêu phàm, đủ để so với căn cốt ngũ tinh, thiên phú như thế, ở Thương Lan Tông cũng có thể xếp vào trước hai mươi.

– Căn cốt tứ tinh siêu phàm?

Thân Đồ Kiếm Hà trợn mắt.

Căn cốt có hai loại là phổ thông và siêu phàm, căn cốt phổ thông không có gì để nói, căn cốt siêu phàm ẩn chứa lực lượng siêu phàm, giống như căn cốt Thái Dương trong truyền thuyết là căn cốt siêu phàm, còn có căn cốt Lôi Đình, căn cốt Hoả Diễm, căn cốt Hàn Băng vân vân.

Căn cốt siêu phàm tu luyện công pháp tương ứng, tu luyện sẽ làm ít công to, hơn nữa uy lực vô cùng lớn, giống như căn cốt Thái Dương tu luyện công pháp dương cương, sẽ có uy lực giống như mặt trời bộc phát ánh sáng vậy, căn cốt Lôi Đình tu luyện công pháp hệ lôi, có lực phá hoại rất lớn, căn cốt Hoả Diễm tu luyện công pháp hệ hoả, sẽ nóng cháy diệt vạn vật.

Nói không khoa trương, là không cần bao nhiêu năm, Quan Tuyết có căn cốt tứ tinh siêu phàm, sẽ vượt qua hắn, đến lúc đó, hắn sẽ ngưỡng vọng đối phương, uy nghiêm của Thành chủ, không đáng nhắc tới.

– Quan gia đúng là chín đời tích phúc a.

Thân Đồ Kiếm Hà không phải là ao ước nữa, mà là ghen tỵ, nếu như Thân Đồ gia của hắn cũng có một vị căn cốt tứ tinh siêu phàm, đủ để bảo vệ trăm năm vinh quang của Thân Đồ gia.

Trần Tông Minh cười nói:

– Có một số thứ muốn cầu cũng cầu không được, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, phong thuỷ luân chuyển, ai cũng không biết, ai sẽ là nhân vật của tương lai.

Hơn mười tuổi trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, nháy mắt hơn mấy chục năm, Trần Tông Minh thấy được quá nhiều thiên tài quật khởi, cũng thấy được quá nhiều thiên tài ngã xuống, nhưng cho dù thế nào, căn cốt siêu phàm cũng rất hiếm thấy, loại thiên tài có căn cốt như thế này, nếu không ngã xuống, sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng.

– May mà quan hệ giữa ta và Quan gia cũng tạm được, điểm ấy Trần trưởng lão không cần lo lắng.

Thân Đồ Kiếm Hà cảm thấy may mắn cười, nắm đó hắn thân cận Quan gia, gây bất hòa với Lý gia, bây giờ nghĩ lại, đúng là nước cờ tốt, xem ra cuộc sống trong tương lai, phải động Lý gia một cái, nếu đem một nửa sản nghiệp của Lý gia phân cho Quan gia, hẳn là Quan gia sẽ nhớ kỹ hắn.

Đêm tối đến, Vân Vụ Thành rơi vào bóng tối.

Thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đầu nóng bỏng, ngày mai, chính là này bắt đầu thiên tài chiến, cũng là lúc quyết định vận mệnh của cá nhân hay một gia tộc, là nhất phi trùng thiên, hay ảm đạm rời sân, ngày mai sẽ thấy.

Lý gia.

Lý Phù Trần ngửa đầu nhìn tinh không.

Bầu trời đầy sao, chói sáng chưa từng có, giống như tất cả ngôi sao đều sáng lên.

– Ta rốt cuộc thuộc về ngôi sao nào?

Lý Phù Trần vươn tay, ánh mắt trầm lắng

– Có thể, không có ngôi sao nào thuộc về ta, bởi vì chúng không thể đại biểu ta, ta sẽ siêu việt chúng.

Trong ánh mắt của Lý Phù Trần, mơ hồ bắn ra kim quang, kim quang uy nghiêm làm tinh không như ảm đạm xuống, tất cả trời đất, như lấy hắn làm trung tâm, lấy hắn làm chúa tể. Lúc này, tư duy của Lý Phù Trần nhảy qua cực hạn trí tưởng tượng của bản thân, mang theo một tia siêu nhiên.

Cùng lúc đó, trong đầu của Lý Phù Trần, Linh hồn màu xanh nhạt được Kim Sắc Tiểu Phù thoải mái, đã có một nửa chuyển thành màu xanh, lúc này Kim Sắc Tiểu Phù chợt lóe một cái, chói mắt không gì sánh được.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !