Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 31 [Chương 151 đến 155]
❮ sautiếp ❯Chương 151: Thực lực kinh người
Cùng là Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả, Trần Phương Hoa không thể nghi ngờ là tồn tại dưới cùng trong hàng ngũ thiên kiêu, trừ khi nàng lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không … tuyệt đối không phải đối thủ của Huyết Đao Lăng Hoang, để nàng ngăn cản Lăng Hoang, chính là chịu chết.
“Thế nhưng?” Trần Phương Hoa lo lắng vạn phần, Lý Phù Trần chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, so sánh tu vi thua thiệt quá nhiều.
“Không có thế nhưng, lẽ nào tỷ cho là đệ đã thể hiện ra toàn bộ thực lực sao?” Lý Phù Trần nói.
Bất kể là đối phó Trảo Quỷ Trịnh Huyền, hay là đối phó với Xích Lân Thú, Lý Phù Trần chưa từng dùng toàn bộ thực lực, thực lực chân chính của hắn thế nào, đến chính hắn cũng không rõ ràng lắm, bởi vì hắn vẫn chưa gặp phải đối thủ khiến cho mình phải dùng toàn lực để đối phó.
Huyết Đao Lăng Hoang đích xác rất mạnh, nhưng cũng không phải không thể chống lại.
Nghe vậy, Trần Phương Hoa chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lý Phù Trần.
“Tỷ hãy cầm lấy cái khiên này.” Lý Phù Trần từ trong túi trữ vật lấy ra Huyền Cấp cấp thấp khiên chắn của Trảo Quỷ Trịnh Huyền, đưa cho Trần Phương Hoa. Không có cái khiên này, Trần Phương Hoa rất có thể sẽ bị một đao của Huyết Đao Lăng Hoang đánh trọng thương, thậm chí bị giết trong nháy mắt.
Tiếp nhận cái khiên, Trần Phương Hoa không nói thêm gì nữa, lần này nàng quyết định, cho dù chết trận cũng quyết không lui về phía sau, tuyệt không sợ hãi.
“Hai con kiến nhỏ, lại còn dự định chống lại ta, thực sự là buồn cười.” Huyết Đao Lăng Hoang đem tất cả mọi thứ nhìn ở trong mắt, nhếch mép cười (Cười ruồi ^-^) coi như không có gì.
Ở trong mắt hắn, bất kể là Trần Phương Hoa đã tấn chức đến Địa Sát Cảnh nhất trọng, hay là Lý Phù Trần Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, đều là con kiến nhỏ, nhất là kẻ sau mới chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng võ giả, mà vẫn thể hiện bộ dáng của cao thủ, không nhịn được cười.
“Ta không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi, đều chết đi! ”
Lăng Hoang rút ra trường đao đeo ở bên hông, đây là một thanh trường đao màu đỏ máu, đao tên là Huyết Ẩm (Nhiếp Phong tặng ^-^), chính là Huyền Cấp trung giai bảo đao mà Cuồng Đao Tông đặc biệt ban thưởng cho Lăng Hoang, cùng nổi danh với Bách Chiến Đao của Phong Đao Đoạn Hải. Về phần những đệ tử khác của Cuồng Đao Tông, đều dùng đao chế tạo theo kiểu mẫu Huyền Cấp trung giai bảo đao.
Huyết Ẩm Đao ra khỏi vỏ, Lăng Hoang tùy ý chém một đao về phía Trần Phương Hoa cùng Lý Phù Trần.
Xôn xao!
Trong hư không, màu đỏ máu chói lọi rực rỡ như một kiệt tác, đao khí tràn ngập, dường như muốn xé mở trời cao, hướng phía hai người mà đến.
“Đỡ không được!” đây là nhận thức của Trần Phương Hoa, nàng giơ cái khiên lên che ở trước người.
Thương!
Đao khí đánh vào khiên chắn, Trần Phương Hoa cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, thân thể như bị sét đánh, một ngụm máu tươi phun ra, sau một khắc cả người bay ra phía ngoài.
Ca sát một tiếng! mặt đất nứt ra một khe hở dữ tợn, vô cùng vô tận đao khí từ trong khe nứt tràn ra.
“Di!” Lăng Hoang có chút kinh ngạc nhìn về Lý Phù Trần.
Vừa nãy chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Lý Phù Trần chợt biến mất, tránh được đao khí, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở phía bên trái hắn.
“Thiên Ngoại Lưu Tinh!” Kích phát Huyền Long Bí Pháp, lượng lớn Xích Hỏa Chân Khí chuyển hóa thành Huyền Long Chân Khí.
Đạt tới tầng thứ 15 Xích Hỏa Chân Khí đã cực kỳ mạnh mẽ, sau khi chuyển hóa thành Huyền Long Chân Khí, chân khí được cô đọng không gì sánh được,vô cùng huyền ảo, tựa như từng con rắn nhỏ được tạo ra từ dung nham, đang chuyển động trong kinh mạch Lý Phù Trần. Hơi suy nghĩ một chút, Huyền Long Chân Khí liền truyền vào trong Ô Kim Kiếm, Lý Phù Trần một kiếm hướng phía Lăng Hoang đâm tới, khủng bố Xích Hỏa Công Ý cùng Lưu Tinh Kiếm Ý đột ngột đan vào nhau vô cùng dữ dội, thế kiếm càng hiểm.
“Không tốt.” Thấy một kiếm này, da đầu Lăng Hoang tê rần.
Một kiếm này quá nhanh, đây không phải là tốc độ mà Huyền Cấp cấp thấp kiếm pháp có thể đạt tới.
“Giảo Tâm Chỉ!” Căn bản không kịp quơ đao đón đỡ, Lăng Hoang chỉ kịp giơ tay trái lên, ngón giữa và ngón trỏ được bao bọc một tâng chân khí sền sệt, hướng phía Ô Kim Kiếm kẹp lại.
Ầm ầm!
Hai ngón tay của Lăng Hoang có thể kẹp nát cả ngân thiết, vậy mà chưa chạm được tới Ô Kim Kiếm, đã bị kiếm khí trên Ô Kim Kiếm đánh tan chân khí, ngay sau đó, xương cốt hai ngón tay vặn vẹo, giống như hai cái quẩy xoắn vào nhau.
Bất quá một chỉ này cũng khiến cho tốc độ kiếm của Lý Phù Trần chậm lại ba phần.
A a a!
Lăng Hoang hét lên điên cuồng, sau đó nghiêng người, bổ một đao vào Ô Kim Kiếm.
Đại địa nứt ra, xung quanh đấy kiếm khí cùng đao khí bay loạn xạ.
Lý Phù Trần bị một đao bổ trúng bay ra ngoài hơn mười thước, Lăng Hoang cũng lui tám bước mới dừng lại được.
“Vạn Mai Kiếm Pháp!” Không biết từ lúc nào, Trần Phương Hoa đã ở trên không phía sau Lăng Hoang, một kiếm chém xuống, vô số ánh kiếm nở rộ giống như hoa mai, bao phủ hướng Lăng Hoang.
“Cút!”
Sát khí bạo phát, Lăng Hoang không thèm quay đầu lại, một đao vung hướng phía sau gáy, đao ảnh màu máu cuồn cuộn như sóng triều, trong nháy mắt liền phá tan Vạn Mai Kiếm Pháp của Trần Phương Hoa, đao khí còn dư lại đem Trần Phương Hoa đánh bay ra ngoài.
Phốc phốc phốc!
3 đóa hoa máu nở rộ trên lưng Lăng Hoang.
Lăng Hoang dù sao cũng bị Lý Phù Trần gây thương tổn, tâm tình cùng đao pháp không còn chặt chẽ như trước, hơn nữa hắn quá coi thường, khiến hắn phải trả một cái giá nho nhỏ.
“Lưu Tinh Kiếm Vũ!”
Trần Phương Hoa xuất thủ trong nháy mắt, Lý Phù Trần nhanh chóng bay lên trời, trong tay Ô Kim Kiếm toát ra vô tận ánh sáng cùng hỏa diễm, vung tay chém xuống.
Chói mắt, vô cùng chói mắt, vô số đạo lưu tinh (Sao băng) từ trên trời giáng xuống, tựa như một hồi mưa sao băng, cắt phá hư không.
Chiêu này là Lý Phù Trần tự sáng tạo ra, sau khi hấp thu lượng lớn tinh hoa kiếm đạo, Lưu Tinh Kiếm Ý của Lý Phù Trần có biến hóa mới, mấy tháng trước liền tự sáng tạo ra chiêu thứ hai trong Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Kiếm chiêu này là công kích trên diện rộng, thế nhưng mỗi một đạo kiếm khí đều thập phần hoàn mỹ, gần như không có tỳ vết nào, đem Huyền Cấp cấp thấp kiếm pháp phát huy tới cực hạn, thậm chí đã vượt qua cực hạn rồi.
Lăng Hoang phản ứng chậm nửa nhịp, chờ hắn phục hồi lại tinh thần thì kiếm khí đã tới gần người.
Ầm!
Địa Sát Cảnh cấp bậc bạo phát chân khí, giống như bọt khí kịch liệt bành trướng, cần phải ngăn cản kiếm khí.
Đại đa số kiếm khí đều bị chân khí hộ thể đánh bay, nhưng chân khí hộ thể dù sao cũng không phải hoàn mỹ không có tỳ vết, căn cứ vào cấu tạo thân thể con người, có một số bộ phận chân khí hộ thể tương đối yếu ớt.
Hơn mười đạo kiếm khí đâm xuyên vào những nơi chân khí hộ thể yếu ớt, lưu lại trên người Lăng Hoang những lỗ máu thật nhỏ.
“Hai người các ngươi đều phải chết, đều phải chết!” Lăng Hoang hai mắt trở lên đỏ ngầu, cho dù là cùng Phong Đao Đoạn Hải đấu một trận kịch liệt thì hắn cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không nghĩ tới, hai kẻ giống như con kiến nhỏ này lại khiến hắn thụ thương liên tiếp, điều này khiến cho kẻ vốn tự cao tự đại như hắn thập phần không chịu nổi.
“Rốt cuộc là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới.” Lý Phù Trần có chút tiếc nuối.
“Ha ha, Lăng Hoang, ngươi vậy mà bị hai con kiến hôi đả thương, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người a!” Hơn nghìn mét phía ngoài, một đạo thân ảnh cực nhanh lướt đến, rõ ràng là một tên thiên kiêu Cuồng Đao Tông cần phải chú ý gọi là Trầm Phi Hà.
“Lý sư đệ, ta tới giúp ngươi.” Cũng may, phía Thương Lan Tông cũng có người đến, Là Tiêu Biệt Ly cùng Vũ Văn Thiên.
Địa Sát Cảnh võ giả đối với nguyên khí thiên địa thập phần mẫn cảm, chỉ cần cách không quá xa, có thể đơn giản cảm ứng được phương hướng nào có nguyên khí dao động bạo phát.
“Tiêu sư huynh.” Trần Phương Hoa lộ ra sắc mặt vui mừng, có Tiêu sư huynh ở đây, bọn họ chưa chắc sẽ thua, ít nhất sẽ không bị hành hạ đến chết.
Vài lần hô hấp qua đi, viện binh của hai bên đều đã chạy tới.
Một bên là Thương Lan Tông với bốn người: Lý Phù Trần, Tiêu Biệt Ly, Trần Phương Hoa cùng với Vũ Văn Thiên.
Một bên chỉ có hai người, là Cuồng Đao Tông Lăng Hoang cùng Trầm Phi Hà.
Hai bên nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí hết sức căng thẳng, thập phần khẩn trương.
Tiêu Biệt Ly trong lòng giật mình, thực lực Lý sư đệ quá biến thái, Lấy Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi cũng có thể khiến cho Huyết Đao Lăng Hoang thụ thương, nếu như đệ ấy tăng lên tới Quy Nguyên Cảnh bát trọng hoặc cửu trọng, thực lực tuyệt đối mạnh hơn đại đa số thiên kiêu Địa Sát Cảnh nhất trọng tu vi.
Chương 152: Quy Nguyên Cảnh bát trọng
Hai bên cứ giằng co như vậy, không ai muốn xuất thủ trước.
Cuồng Đao Tông tuy rằng chỉ có hai người, thế nhưng hai người này là đệ tử Cuồng Đao Tông mà trước đó Đại Trưởng Lão Triệu Vô Tẫn đã dặn dò cần phải chú ý.
Mà Lăng Hoang cùng Trầm Phi Hà không có xuất thủ trước, bởi vì bên phía Thương Lan Tông dù sao cũng là bốn người, hai người là Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả, còn một kẻ mặc dù chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi, nhưng là Thương Lan Tông thủ tịch đệ tử nội tông, vừa nãy thậm chí khiến Lăng Hoang bị thương.
Trong mắt sát khí bùng lên, Trầm Phi Hà chuẩn bị xuất thủ.
“Ha hả, bên này náo nhiệt quá a!” Cách đó không xa phía trên một cây đại thụ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, quần áo nữ tử theo gió bay lượn, thân hình như mộng như ảo, vừa chân thật, lại tựa như sương mù dày đặc.
“U Nữ Dạ Hoa.”
Tính cả Huyết Đao Lăng Hoang, tất cả mọi người đều là con ngươi co rụt lại.
Ảo thuật, đối với bọn họ mà nói là một lĩnh vực xa lạ, đối mặt với lĩnh vực chưa từng biết đến, trong lòng thấp thỏm lo sợ, một khi trúng chiêu liền có thể vạn kiếp bất phục.
“Không nên nhìn nàng.” Lý Phù Trần nhắc nhở ba người Trần Phương Hoa, linh hồn hắn mạnh mẽ, có thể cảm ứng rõ ràng được ở trên người U Nữ Dạ Hoa có dao động vô cùng quỷ dị, dao động này thập phần tà môn, nếu nhìn lâu liền sinh ra ảo giác.
Thân ảnh hóa thành sương mù dày đặc dần tiêu tán, lúc xuất hiện lần nữa, U Nữ Dạ Hoa đã đến gần mọi người, nàng lơ lửng giữa không trung, tóc dài đong đưa trong gió vô cùng mê hoặc, mọi người thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách vang tới bên tai.
“Lăng Hoang, Trầm Phi Hà, chi bằng ba người chúng ta hợp tác, trước tiên giải quyết hết người Thương Lan Tông, thế nào?” U Nữ Dạ Hoa đề nghị.
Trầm Phi Hà nhíu mày một cái, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”
Cùng loại người tinh thông ảo thuật hợp tác, không khác gì bảo hổ lột da, một khi bị bán đứng, muốn xoay chuyển tình thế là điều không thể. Nói tóm lại, hắn không thể tin tưởng U Nữ Dạ Hoa.
“Coi như các ngươi vận khí tốt, chúng ta đi.” Lăng Hoang cũng không tin tưởng U Nữ Dạ Hoa, hắn hiện tại bị thương, tâm tình có một tia lỗ thủng, không thích hợp cùng Dạ Hoa tiếp xúc, nói cách khác, hắn phải thận trọng suy tính chuyện này. Nói xong, Lăng Hoang cùng Trầm Phi Hà xoay người rời đi.
U Nữ Dạ Hoa đôi tay vuốt ve, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Nếu bọn họ không muốn chơi đùa, không bằng chúng ta vui đùa một chút đi!”
Tuy chỉ có một người, nhưng có vẻ như nàng mới là người làm chủ tình thế nơi đây, không hề kiêng kỵ bốn người Lý Phù Trần.
“Cút!” Trong mắt Lý Phù Trần tỏa ra ánh sáng màu xanh lam lấp lánh, một lực xuyên thấu cực mạnh, vô cùng khí thế bắn về phía U Nữ Dạ Hoa.
Sắc mặt trắng nhợt, U Nữ Dạ Hoa lui lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía Lý Phù Trần.
“Có ý tứ!” Sắc mặt của nàng trở lên ngưng trọng.
Rất rõ ràng, tâm linh ý chí của Lý Phù Trần thập phần mạnh mẽ, phát ra khí thế có lực sát thương rất cao, có thể làm kinh sợ tâm linh ý chí của nàng. Một khi tâm linh ý chí bị áp chế, uy năng ảo thuật của nàng giảm đi rất nhiều.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Một trận gió thổi tới, thân ảnh U Nữ Dạ Hoa theo gió biến mất.
Đây không phải là đỉnh cấp khinh công, mà chỉ là ảo thuật đánh lừa thị giác.
Trong mắt Lý Phù Trần, U Nữ Dạ Hoa chỉ là làm một thủ thuật che mắt, kỳ thực trước đó một khắc nàng đã rời đi rồi.
“Ảo thuật thật là lợi hại!” Giọng nói Tiêu Biệt Ly có phần nghiêm trọng.
Trong 4 tông, mạnh nhất là Thiên Sát Môn, quỷ dị nhất là Linh Ẩn Tông, phóng đãng nhất là Cuồng Đao Tông, tương đối mà nói Thương Lan Tông càng kiêng kỵ Thiên Sát Môn cùng Linh Ẩn Tông.
“Nàng đã đi rồi, yên tâm đi!” Lý Phù Trần xuất thủ hút một cái, Quy Nguyên Thảo sinh trưởng trong đất bị hắn hút vào trong lòng bàn tay.
“Lý sư đệ, ba người chúng ta hộ pháp cho ngươi, ngươi hãy mau chóng luyện hóa Quy Nguyên Thảo, đem tu vi tăng lên Quy Nguyên Cảnh bát trọng.” Tiêu Biệt Ly trong lòng rất rõ ràng, sở dĩ U Nữ Dạ Hoa rời đi là bởi vì kiêng kỵ Lý Phù Trần, nếu như không có Lý Phù Trần, ba người bọn họ chưa chắc có thể từ trong ảo thuật của U Nữ Dạ Hoa mà toàn thân thoát ra được, việc cấp bách bây giờ là phải để Lý Phù Trần tăng lên tu vi.
“Ừ.” Lý Phù Trần gật đầu, liền ngồi xếp bằng xuống, sau khi Xích Hỏa Huyền Công hoàn thành mấy vòng tuần hoàn, Lý Phù Trần nuốt vào Quy Nguyên Thảo. Quy Nguyên Thảo vào miệng liền tan ra, một cỗ nguyên khí cực kỳ tinh thuần di chuyển khắp toàn thân.
“Thảo nào có thể tăng lên nhất trọng cảnh giới, mà không có tác dụng phụ nào.” Lý Phù Trần trong lòng hiểu rõ.
Quy Nguyên Thảo linh khí cực kỳ tinh thuần, thậm chí không hề thua kém so với Xích Hỏa Chân Khí của hắn, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa một cỗ lực lượng vô cùng huyền diệu, cỗ lực lượng này có tác dụng tẩm bổ tâm linh, để khi tu vi tăng lên quá nhanh, sẽ không xuất hiện tình trạng tâm tình không theo kịp, gây ra thiếu hụt.
Quy Nguyên Cảnh thất trọng hậu kỳ, Quy Nguyên Cảnh thất trọng đỉnh phong, Quy Nguyên Cảnh bát trọng.
Ầm! Linh khí tràn ngập hóa thành vòi rồng, hội tụ về phía Lý Phù Trần.
“Linh khí dao động thật kinh người.” Trần Phương Hoa kinh hãi, khi nàng tấn chức Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, thì tạo thành động tĩnh so với Lý Phù Trần cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi. Không nghĩ tới Lý Phù Trần từ Quy Nguyên Cảnh thất trọng đột phá lên Quy Nguyên Cảnh bát trọng, có thể tạo thành động tĩnh lớn đến như vậy. Chờ đệ ấy đột phá tới Địa Sát Cảnh nhất trọng, không biết sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Ngộ tính Lý sư đệ quả thực kinh thiên động địa, sớm như vậy đã đem Xích Hỏa Huyền Công đột phá đến cảnh giới cao nhất, tầng thứ 15.”
Lúc trước Tiêu Biệt Ly cảm thấy hoàn toàn khó hiểu, Lý Phù Trần tại sao lại mạnh như vậy, hiện tại hắn đã có câu trả lời.
Xích Hỏa Công Ý là Huyền Cấp trung giai chân ý, so với Huyền Cấp cấp thấp chân ý mạnh hơn không biết bao lần, lại được Lý Phù Trần phối hợp với Lưu Tinh Kiếm Ý, không thể nghi ngờ như hổ mọc thêm cánh.
So với Trần Phương Hoa cùng Tiêu Biệt Ly, những điều Vũ Văn Thiên đang suy nghĩ càng thêm phức tạp. Cho đến bây giờ, nếu như hắn vẫn còn xem Lý Phù Trần là người thường, vậy hắn quả là thằng ngu.
Lý Phù Trần mặc dù chỉ là căn cốt phổ thông, nhưng thật ra đã thoát khỏi giới hạn người thường từ lâu rồi, có thể do thiên phú của hắn quá kinh khủng khiến cho Căn Cốt Thạch không thể tính toán được. Dù sao trong thế giới này, xuất hiện một vài hiện tượng không thể giải thích được cũng là bình thường, con đường võ đạo đi tới cuối cùng, hoàn toàn có thể dùng chuyện thần thoại để hình dung.
“Cảm giác thật mạnh mẽ.” Tu vi đột phá lên Quy Nguyên Cảnh bát trọng cảnh giới, chân khí trong cơ thể Lý Phù Trần vô cùng mạnh mẽ cùng tinh thuần, ít nhất cũng tăng thêm 3 thành. Phải biết rằng nền tảng thực lực tăng thêm 3 thành, tương đương với toàn bộ thực lực được tăng thêm 3 thành, bằng với một môn bí pháp hai sao tăng phúc toàn bộ thực lực.
Hô! Đánh ra một chưởng, chưởng phong mạnh mẽ điên cuồng tựa như con trăn đang nổi giận, cuồn cuộn tiến về phía trước, xé mở trên mặt đất một vết thương.
“Hiện tại gặp phải Huyêt Đao Lăng Hoang, hoàn toàn có thể cùng hắn cứng đối cứng.” Lý Phù Trần thầm nghĩ.
“Lý sư đệ, chúc mừng.” Tiêu Biệt Ly đi tới ôm quyền nói.
Lý Phù Trần nói: “Cám ơn mọi người hộ pháp cho đệ.” Không có ba người hộ pháp cho hắn, hắn cũng không thể thoải mái đột phá cảnh giới như vậy.
“Lý sư đệ, ngươi đã đột phá, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm kiếm thảo dược đi! Nói không chừng còn có thể tìm được một gốc Quy Nguyên Thảo, thậm chí là Địa Sát Quả.” Trần Phương Hoa nói.
Lý Phù Trần thực lực càng mạnh, đệ tử Thương Lan Tông bọn họ càng an toàn, có thể tưởng tượng, một hai ngày cuối trong Bách Thảo Bí Cảnh sẽ diễn ra đại quyết chiến, đến lúc đó đệ tử 4 tông tranh đấu càng kịch liệt, đệ tử Thương Lan Tông cần có người dẫn dắt, mà người có thể dẫn dắt, trừ Lý Phù Trần ra không còn ai khác nữa, những người khác đều không được.
“Trần sư muội nói không sai, việc cấp bách bây giờ là cần phải tìm được Quy Nguyên Thảo cùng Địa Sát Quả.”
Về phần Vũ Văn Thiên, ở trong Bách Thảo Bí Cảnh, hắn không thể có ý kiến, trừ phi hắn có thể tấn chức đến Địa Sát Cảnh nhất trọng.
Chương 153: Liễu Vô Hoàng bi thảm
“Chết!”
Kiếm khí thế như chẻ tre, chém trúng thân thể một đệ tử Cuồng Đao Tông.
Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, ở trong Bách Thảo Bí Cảnh, tuyệt đối thuộc về nhóm cao thủ mạnh nhất, thực lực mạnh hơn hắn cũng chỉ có vài người.
Ngay khi Liễu Vô Hoàng chuẩn bị nhặt túi trữ vật của đối phương, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Cách đó mấy chục thước, trên một thân cây to phía sau lưng hắn, một đạo nhân ảnh đang đứng ở đó, đạo nhân ảnh này rất yên tĩnh, không nói một câu, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác bị đè nén, giống như giông bão sắp xảy ra.
Phong Đao Đoạn Hải, đệ tử nội tông nổi tiếng nhất Cuồng Đao Tông, đương nhiên, hắn giờ phút này đã là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới.
Đoạn Hải tướng mạo phổ thông, khóe mắt khép hờ, mái tóc dài buông xuống, hắn nhìn chăm chú vào Bách Chiến Đao của mình, không hề để ý Liễu Vô Hoàng.
Liễu Vô Hoàng không dám nhặt lên túi trữ vật, chậm rãi quay người lại.
“Phong Đao Đoạn Hải.” Liễu Vô Hoàng gằn từng chữ.
“Đem ngươi trảm thành mười tám khối.” Đoạn Hải chậm rãi nói.
“Chỉ sợ ngươi không làm được.” Tuy rằng hết sức kiêng kỵ Đoạn Hải, nhưng Liễu Vô Hoàng dù sao cũng nằm trong nhóm thiên kiêu mạnh nhất, sao có thể bị đàn áp bởi tâm linh ý chí của đối phương, ngữ khí kiên định nói.
“Vậy mười chín khối là được rồi.”
Đoạn Hải động thủ, giống như là tượng gỗ, động tác tứ chi của Đoạn Hải thập phần cứng ngắc, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, thân hình thoắt cái đã đến trước người Liễu Vô Hoàng, khiến đối thủ rợn cả tóc gáy.
Thương!
Liễu Vô Hoàng gần như là không thấy được Đoạn Hải xuất đao, dựa vào trực giác, hắn vội vàng lấy kiếm kháng cự lại đao phong.
Ánh lửa chói mắt bắn ra, kế tiếp ánh lửa càng nhiều hơn nữa.
“Thật nhanh.” Liễu Vô Hoàng rơi vào đường cùng, đao của Đoạn Hải quá nhanh, hắn không có biện pháp để phản kích, chỉ có thể bị động kháng cự, kháng cự, lại kháng cự.
“Không được, nhất định phải phản kích.” Liễu Vô Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, Mông Lung Chiến Khí bạo phát, khí thế phóng lên cao, bao phủ Phong Đao Đoạn Hải.
Ầm!
Một khí thế càng mạnh hơn xuất hiện, đánh tan khí thế Liễu Vô Hoàng.
Phù một tiếng, trên vai Liễu Vô Hoàng xuất hiện một vết thương há ra giống như là cái miệng đầy máu, kêu lên đau đớn, lại là một vết thương xuất hiện ở chân, sau đó là ngực, rồi đến bụng.
Thời gian vài lần hô hấp, trên người Liễu Vô Hoàng xuất hiện tám vết thương. Nếu như không phải Liễu Vô Hoàng đã kích phát bí pháp hai sao Bí Văn Công, không phải đơn giản chỉ là xuất hiện vết thương trên người, tuyệt đối sẽ bị mổ bụng, huyết nhục văng tung tóe.
“Ghê tởm a, Liễu Vô Hoàng ta vì sao lại kém như vậy.” Liễu Vô Hoàng trong lòng rống giận, hắn oán hận bản thân quá yếu kém. Giờ phút này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Lý Phù Trần, nếu như Lý Phù Trần ở đây, thì sẽ đối phó với Phong Đao Đoạn Hải như thế nào. Nhưng mà rất nhanh, Liễu Vô Hoàng loại bỏ cái ý nghĩ buồn cười này đi, Lý Phù Trần trong cùng cảnh giới chiến lực là rất mạnh, thế nhưng cảnh giới dù sao vẫn quá thấp, đối phó với Phong Đao Đoạn Hải đã là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, không thể nào là đối thủ.
Trên người lại có thêm vài vết thương, Liễu Vô Hoàng lùi lại rất nhanh, nếu không chạy thoát, hắn chắc chắn sẽ bị Đoạn Hải chém thành nhiều mảnh.
Hai người một đuổi một chạy, tốc độ nhanh như cơn gió.
“Liễu sư huynh, chúng ta tới trợ giúp huynh.”
Nơi đây nguyên khí dao động mãnh liệt, khiến cho Bạch Thủy Kiếm Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình cảm ứng được, hai người một trái một phải, giết hướng Phong Đao Đoạn Hải.
Thấy thế, Liễu Vô Hoàng tinh trần phấn chấn, cũng xoay người phản công trở lại, ba người 3 kiếm, kiếm khí giống như thiên la địa võng, kín không một kẽ hở.
Đổi thành bất kỳ kẻ nào trong nhóm thiên kiêu mạnh nhất, đều có khả năng bị chém chết trong vòng vây của kiếm khí này.
Leng keng leng keng leng keng ….
Thế nhưng thực lực Đoạn Hải so với suy nghĩ của ba người còn mạnh hơn nữa, dưới sự liên thủ của ba người, cũng không thể công phá được lưới đao của Đoạn Hải, chỉ là hơi kiềm chế được đối phương.
“Quá mạnh mẽ.” Sau một hồi, Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình kinh hãi không thôi.
Hành trình Bách Thảo Bí Cảnh lần này, đệ tử 3 tông mạnh hơn rõ ràng, dễ dàng chèn ép đệ tử Thương Lan Tông, cho dù là Liễu Vô Hoàng không muốn cũng phải thừa nhận.
“Đoạn sư huynh, chúng ta cũng tới trợ giúp huynh.” Sau một khắc, bên phía Cuồng Đao Tông cũng có người đến, có hai người là Địa Sát Cảnh nhất trọng, một là Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, cục diện nhất thời nghịch chuyển.
“Các ngươi đứng qua một bên.” giọng nói tràn ngập hung bạo vang lên,dĩ nhiên Đoạn Hải muốn lấy sức một người, độc chiến với ba người Liễu Vô Hoàng.
Nghe vậy, ba gã đệ tử Cuồng Đao Tông đang chuẩn bị lao vào chiến đấu chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám làm trái lời Đoạn Hải.
“Quên đi, chúng ta ở một bên áp trận.” Một tên đệ tử Cuồng Đao Tông có thực lực Địa Sát Cảnh nhất trọng ung dung nói.
“Chỉ có thể làm như vậy.” Ba người lùi ra xa quan chiến.
….
Cách nơi đó mười mấy dặm, nhóm bốn người Lý Phù Trần đang tìm thảo dược, không chỉ có Lý Phù Trần cần Quy Nguyên Thảo, Vũ Văn Thiên cũng cần Quy Nguyên Thảo. Đương nhiên, gốc Quy Nguyên Thảo tìm thấy đầu tiên sẽ được dành cho Lý Phù Trần, Vũ Văn Thiên phải đợi sau đó rồi, đối với chuyện này Vũ Văn Thiên cũng không có ý kiến. Mặc kệ hắn có muốn thừa nhận hay không, so với hắn thì Lý Phù Trần có ảnh hưởng lớn hơn bội phần, chỉ có dựa vào Lý Phù Trần, đệ tử Thương Lan Tông mới có khả năng chống lại đệ tử 3 tông khác.
“Sau này vẫn còn cơ hội.” Vũ Văn Thiên tay nắm thật chặt, trước đây hắn cho rằng mình có 5 sao căn cốt đã là rất giỏi, nhưng từ sau khi nhìn thấy các đệ tử thiên kiêu của 3 tông, hắn mới nhận ra rằng bọn họ mạnh hơn hắn bội phần.
Giờ phút này, đối thủ của hắn không chỉ là Lý Phù Trần, đối với hắn tất cả những kẻ mạnh nhất của 3 tông lẫn Thương Lan Tông đều chỉ là quân cờ, một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả bọn họ dẫm nát dưới bàn chân.
Phát hiện một gốc Huyền Cấp thảo dược, đáng tiếc không phải là Quy Nguyên Thảo, Địa Sát Quả cũng hoàn toàn không nhìn thấy.
Quy Nguyên Thảo cùng Địa Sát Quả, ở bên ngoài đã tuyệt tích từ lâu rồi, trong Bách Thảo Bí Cảnh rõ ràng cũng không nhiều lắm.
“Phía trước hình như là Liễu Vô Hoàng, hắn đang bị người đuổi giết.” Cất đi gốc Huyền Cấp thảo dược, Tiêu Biệt Ly ngẩng đầu, bỗng nhiên nhướng mày.
Mấy nghìn thước phía trước, Liễu Vô Hoàng vô cùng chật vật, khắp người
toàn là máu, mà ở phía sau hắn, là Phong Đao Đoạn Hải cầm đầu bốn đệ tử Cuồng Đao Tông, cùng với Lệ Vô Huyết cầm đầu ba đệ tử Thiên Sát Môn, tổng cộng bảy người đang đuổi giết Liễu Vô Hoàng, hắn có thể sống đến bây giờ không hề dễ dàng chút nào.
Vốn lấy thực lực của ba người, hoàn toàn có thể ngăn chặn Phong Đao Đoạn Hải, còn ba gã đệ tử Cuồng Đao Tông nghe lệnh Đoạn Hải cũng không dám tham chiến. Đáng tiếc vận khí của ba người Liễu Vô Hoàng không đủ, vừa đúng lúc ba người Lệ Vô Huyết ở gần đó, sau khi cảm ứng được nguyên khí dao động liền chạy tới.
Người khác kiêng kỵ Đoạn Hải, Lệ Vô Huyết thì không, đương nhiên, Lệ Vô Huyết cũng không tấn công Đoạn Hải, mà là trợ giúp hắn đánh giết người của Thương Lan Tông.
Dưới sự công kích của hai người, Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình chết thảm tại chỗ, Liễu Vô Hoàng dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng trốn thoát, thế nhưng trốn không được bao lâu, máu của hắn gần như chảy cạn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi chữa trị.
“Nhanh hơn đi.” Tiêu Biệt Ly rút kiếm ra, nhanh chóng nghĩ cách cứu viện Liễu Vô Hoàng, Liễu Vô Hoàng cũng phát hiện đám người Tiêu Biệt Ly, liền nhanh chóng xoay người lao tới.
“Bắt đầu chiến đi!” Kích phát Huyền Long Bí Pháp, cộng thêm Thần Hành Thối, tốc độ Lý Phù Trần nhanh hơn Tiêu Biệt Ly rất nhiều.
“Liễu Vô Hoàng, bọn chúng không kịp cứu ngươi đâu, chết đi!” Vũ khí của Lệ Vô Huyết là một cây trường thương màu đỏ máu, trường thương xoay tròn, tựa như con rồng màu máu đang phẫn nộ, nhanh chóng đâm về phía Liễu Vô Hoàng.
Liễu Vô Hoàng thập phần không cam lòng, hét lên đầy giận dữ.
Mắt thấy mũi thương sắp đâm trúng Liễu Vô Hoàng.
Choang!
Một thanh Ô Kim Kiếm chặn đầu mũi thương.
“Trở lại!” Lý Phù Trần phát lực cánh tay, đẩy lui Lệ Vô Huyết.
Chương 154: Cái gì là yêu nghiệt
“Lý Phù Trần!” Liễu Vô Hoàng há hốc mồm ra, không thể tin được hai mắt của mình, Lý Phù Trần cứ như vậy một kiếm đánh lui Lệ Vô Huyết, lẽ nào hắn đã tấn chức đến Địa Sát Cảnh nhất trọng.
Nhìn kỹ, không có a!
Hắn bị mất máu quá nhiều, khiến cho đầu óc trở lên mê muội.
“Liễu sư đệ, ngươi không sao chứ!” Tiêu Biệt Ly chạy tới, hỏi thăm.
“Không có việc gì, đa tạ mọi người cứu viện.”
Có thể khiến cho Liễu Vô Hoàng nói ra hai chữ Cứu Viện, có thể nghĩ tâm tình của hắn bây giờ như thế nào.
Một kiếm đẩy lui Lệ Vô Huyết, Lý Phù Trần tựa như một ngọn núi lớn, chặn đứng lối đi của Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết. Mặc kệ lúc ở Thương Lan Tông, hắn và Liễu Vô Hoàng có mâu thuẫn gì, bây giờ ở trong Bách Thảo Bí Cảnh, bọn họ là một đoàn thể, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
“Không có khả năng.” Lệ Vô Huyết đứng ngẩn người ra, hắn không phải tầm thường Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả, hắn là thiên kiêu mạnh nhất Thiên Sát Môn, tầm thường Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả muốn xách giày cho hắn cũng không xứng.
Phong Đao Đoạn Hải trong mắt lóe lên tia sáng đầy nhân tính, có khiếp sợ, có sát ý, cũng có chiến ý.
“Có thể dễ dàng chặn một thương của Lệ sư huynh, tên Lý Phù Trần này đến cùng là thần thánh phương nào, tại sao Thương Lan Tông lại có thể có nhân vật đáng sợ như vậy được.” Chúng đệ tử Cuồng Đao Tông cùng với Thiên Sát Môn đang đứng phía sau Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết tỏ ra kinh hãi. Bọn chúng không cách nào tưởng tượng ra Lý Phù Trần là như thế nào làm được điều đó, cục diện thay đổi nhanh chóng.
Không biết từ khi nào, khái niệm về yêu nghiệt trong lòng bọn họ đã bị phá vỡ hoàn toàn, lại có ai có thể yêu nghiệt hơn Lý Phù Trần?, lấy Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi, có thể dễ dàng chống lại một thương của Lệ Vô Huyết có Địa Sát Cảnh nhất trọng tu vi.
“Giết hắn, nhất định phải giết hắn, người này quá yêu nghiệt.” Chúng đệ tử Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn bạo phát sát khí.
“Hắc hắc, người của Thương Lan Tông không sai biệt lắm đã tới đông đủ đi! Vừa đúng lúc, có thể một lưới bắt hết.” Lệ Vô Huyết nỗ lực kiềm chế sự khó chịu khi thấy người khác hơn mình, há mồm cười gằn nói.
Đoạn Hải im lặng không nói gì, nhưng mà ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn, hắn thích giết chóc, rất muốn hưởng thụ cảm giác một đao chém chết địch nhân, giết chết kẻ yêu nghiệt như Lý Phù Trần, hẳn là sẽ rất kích thích.
“ 5 Địa Sát Cảnh nhất trọng, 2 Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, tình hình không ổn a.” Trần Phương Hoa thầm nghĩ trong lòng.
“Lý sư đệ, hãy nghĩ biện pháp thoát khỏi bao vây.” Tiêu Biệt Ly truyền âm cho Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần lắc đầu, bảy người nhìn chằm chằm, làm sao trốn được, nếu như muốn chạy trốn, đoán chừng chỉ có hắn là có thể chạy thoát.
“Bảy người mà thôi, nếu muốn giết chúng ta, toàn bộ bọn chúng đều phải chôn cùng.” Giọng nói của Lý Phù Trần rất bình thản, quá mức bình thản, dù cho “trời long đất nở” cũng không thể làm cho tâm tình của hắn xuất hiện dao động.
Chỉ là lời nói thản nhiên cùng với sát ý, khiến cho đám đệ tử Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn trong lòng sinh ra lạnh lẽo, bọn chúng cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể kìm hãm run lên bần bật.
Trong thời gian ngắn, không khí dường như lắng đọng lại, hai bên đều im lặng, không có bất cứ tiếng động nào.
Rống!
Phong Đao Đoạn Hải là người đầu tiên phát ra âm thanh, tiếng hắn phát ra nghe như là thú rống, bạo ngược hung tàn, không hề có chút tình cảm nào ẩn chứa trong đó.
Hai tay nắm chặt đao, Đoạn Hải vung đao bổ về phía Lý Phù Trần.
“Đoạn Hải, ngươi ngoại hiệu là Phong Đao, ta liền để ngươi chân chính điên là được rồi.” Lý Phù Trần một kiếm đâm trúng mũi đao đối phương.
Choang!
Cuồng bạo đao khí cùng kiếm khí mặc sức tung hoành, để lại những vết nứt chạy khắp mặt đất.
“Đoạn Hải, hắn giao cho ngươi, ta đi giết những người khác.” Thân hình Lệ Vô Huyết lóe lên, giết về phía nhóm người Tiêu Biệt Ly.
“Đối thủ của ngươi cũng là ta.” Vô Ảnh Thối thi triển đến cực hạn, Lý Phù Trần cản lại Lệ Vô Huyết, đâm ra một kiếm.
“Ngươi nghĩ lấy sức một người có thể độc chiến với ta và Đoạn Hải.” Lệ Vô Huyết chật vật lùi lại, vẻ mặt tức giận, hắn cảm giác mình bị xem thường.
“Lưu Tinh Kiếm Vũ!”
Lý Phù Trần không có trả lời, Ô Kim Kiếm trong tay lăng không chấn động, một chiêu phạm vi rộng kiếm chiêu bao trùm về phía Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết.
Vô số đạo kiếm khí giống như sao băng rơi nhanh xuống, Lệ Vô Huyết căn bản không thể tránh né được phải dùng thương đón đỡ, Bách Chiến Đao trong tay Đoạn Hải nhanh như gió, tạo thành tấm lưới đao khí hình tròn vô cùng nghiêm ngặt và chặt chẽ, cẩn thận.
Nhưng mà mục tiêu chính của Lý Phù Trần không phải là hai người này, Lưu Tinh Kiếm Vũ, mục tiêu chân chính là những đệ tử còn lại của Cuồng Đao Tông và Thiên Sát Môn.
A!
Hai gã đệ tử Cuồng Đao Tông cùng một gã đệ tử Thiên Sát Môn chết thảm tại chỗ.
Lưu Tinh Kiếm Vũ vô cùng hoàn mỹ, căn bản không phải tầm thường Huyền Cấp cấp thấp kiếm chiêu có thể sánh bằng, chỉ cần có một tia lỗ thủng, kiếm khí liền theo đó mà vào, Huyết Đao Lăng Hoang là một ví dụ sống sờ sờ.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu, bảy người đối phương cũng chỉ còn lại có bốn người, cục diện không nói nghịch chuyển, nhưng cũng không khác nhiều lắm.
“Các ngươi giết hai tên còn lại, đừng nói với ta không làm được, không làm được cũng phải cố mà làm, Liễu Vô Hoàng ngươi cũng lên cho ta.” Lúc này, Lý Phù Trần không để ý tới bất kỳ điều gì, trực tiếp ra lệnh.
“Lý sư đệ đây là muốn nghịch thiên a!” Tiêu Biệt Ly chấn động.
“Lý Phù Trần, ngươi đừng quá kiêu ngạo, Đoạn Hải cùng ta giết hắn.” Lệ Vô Huyết gần như phát cuồng.
Thình thịch thình thịch ……………………….
Trong nháy mắt, mọi người chia ra làm hai chiến trường, một bên là Lý Phù Trần đối đầu cùng Đoạn Hải và Lệ Vô Huyết, một bên là bốn người Tiêu Biệt Ly đối phó với một tên đệ tử Cuồng Đao Tông cùng một tên đệ tử Thiên Sát Môn.
Lấy một địch hai, Lý Phù Trần rất chật vật, ngoại trừ lúc đầu tấn công bất ngờ, kế tiếp phần lớn thời gian hắn đều bị vây hãm kiềm chế. Nếu như không phải thân pháp hắn lợi hại, chỉ sợ nuốt hận từ lâu rồi.
“Giết! Giết! Giết!”
Đoạn Hải mỗi một câu nói đều là giết, đao thế càng lúc càng nhiều, đến từ mọi phía, đao thế tựa như mưa rền gió dữ, tựa như sóng to gió lớn, gần như bao phủ Lý Phù Trần.
Lệ Vô Huyết xuất thương mặc dù không cuồng bạo như Đoạn Hải, nhưng lại hết sức cô đọng, mỗi một thương xuất ra đều giống như rồng ra biển lớn, mũi thương xoay tít ẩn chứa lực xuyên thấu kinh người.
“Đây mới thật sự là chiến đấu.”
Lý Phù Trần chiến ý phóng lên tận trời, tựa như một pho tượng chiến thần, trong lúc chém giết cùng Đoạn Hải và Lệ Vô Huyết bước ra.
“Chiến ý của hắn quá mạnh mẽ, Đoạn Hải, ta đến khóa hắn lại.” Càng chiến đấu, Lệ Vô Huyết càng cảm giác được, ý chí chiến đấu của Lý Phù Trần mạnh tới cỡ nào, rõ ràng chiến lực của đối phương cùng hắn tương đương, thế nhưng hắn liên thủ với Đoạn Hải, trong khoảng thời gian ngắn lại không hạ gục được Lý Phù Trần.
Hoa lạp lạp!
Trường thương màu máu tách ra, biến thành 3 khúc, mỗi khúc đều được nối với nhau bằng xích sắt, 3 khúc thương vừa cương lại vừa nhu, có thể vừa quật lại vừa đập.
“Huyết Long Phược Nguyệt!”
Lệ Vô Huyết quát lên một tiếng lớn, 3 khúc thương linh động như con rồng bằng máu, quấn lấy Lý Phù Trần.
“Phong Ma hai mươi tám trảm!”
Đoạn Hải không hề điên chút nào, chỉ là hắn quá chìm đắm ở trong thế giới của mình, gặp cao thủ cỡ Lý Phù Trần, liền thi triển ra đao pháp đáng sợ nhất của hắn là Phong Ma Đao Pháp, ánh đao vặn vẹo biến ảo như ma, chém về phía Lý Phù Trần.
Leng keng leng keng …..
Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần vượt qua cực hạn từ lâu rồi, một kiếm đánh bay ba khúc thương, tựa như sao băng bay vút qua bầu trời, sau đó nghênh tiếp Phong Ma Đao Pháp của Đoạn Hải.
“Hồi Long Vọng Nguyệt, chết đi!”
Ba khúc thương giống như là vật thể sống uốn éo một vòng, theo lượng lớn chân khí truyền vào, 3 khúc thương dài cỡ hai trượng liền thẳng tắp bắn về phía Lý Phù Trần, mà lúc này Lý Phù Trần đang cùng Đoạn Hải chiến đấu rất kịch liệt.
Nguy cơ mãnh liệt, khiến toàn thân Lý Phù Trần như là bị điện giật, từ trong ra ngoài, nhưng mà cũng nhờ có nguy cơ mãnh liệt này gúp cho Lý Phù Trần kích phát ra tiềm năng siêu việt người thường.
Xích Hỏa Công Ý vốn đã cực độ đáng sợ, trong tíc tắc bộc phát ra, ở trên đỉnh đầu Lý Phù Trần xuất hiện hình ảnh một cái lò lửa (lò luyện đan ^-^) mờ ảo, lò lửa liên kết với khí của trời đất, Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết dường như rơi vào hỏa ngục, nhất cử nhất động, đều bị ảnh hưởng rất lớn.
Xích Hỏa Huyền Công tâng thứ 15 đỉnh phong, dị tượng lò lửa.
Chương 155: Kiếm Yêu Lý Phù Trần
Tăng thêm dị tượng lò lửa, Xích Hỏa Chân Khí cùng Xích Hỏa Công Ý của Lý Phù Trần được nâng lên một bậc, thân hình xoay nửa vòng tròn, vô số ngọn lửa như dòng nước lũ tràn đi, phân biệt phá hết Phong Ma Đao Pháp của Đoạn Hải cùng Huyết Long Thương Pháp của Lệ Vô Huyết.
“Ghê tởm, Xích Hỏa Huyền Công của hắn vậy mà sinh ra dị tượng.” Lệ Vô Huyết trong lòng đố kị vô cùng, hắn đường đường là thiếu môn chủ của Thiên Sát Môn, cũng chỉ mới đem Huyết Sát Huyền Công tu luyện tới tầng thứ 14 mà thôi, liền tầng thứ 15 chưa từng đạt được, vậy mà Lý Phù Trần không chỉ đơn giản đạt tới tầng thứ 15, mà là tầng thứ 15 đỉnh phong. Cái gì gọi là đỉnh phong, tất nhiên là cao nhất rồi.
Nếu như hắn có thể đem Huyết Sát Huyền Công tu luyện tới tầng thứ 15 đỉnh phong, căn bản không cần phải ra tay, trực tiếp bạo phát chân khí, là có thể đánh chết đệ tử của 3 tông rồi.
Hắn đố kị ngộ tính của Lý Phù Trần, đố kị vì sao hắn không có được ngộ tính như vậy.
Lòng đố kị khiến ý nghĩ giết chóc bùng cháy mạnh, hắn không muốn yêu nghiệt như vậy tồn tại, trên đời này chỉ cần có Lệ Vô Huyết hắn là đủ rồi, Yến Khinh Vũ cũng là yêu nghiệt, nhưng Yến Khinh Vũ đã định trước sẽ trở thành vợ của hắn, đến lúc đó hắn sẽ mời cha hắn gieo vào trong cơ thể nàng Đạo Sát Khí Chủng Tử, mượn mầm mống sát khí, hắn có thể đơn giản khống chế được nàng. Đối với hắn, chỉ cần là yêu nghiệt, thì phải khống chế, nếu không thể khống chế liền giết chết không thể lưu lại.
“Lý Phù Trần, ngươi phải chết a!” Lệ Vô Huyết mặt mũi vặn vẹo như quỷ, 3 khúc thương đã được nối lại, một lần nữa trở thành trường thương màu máu, một thương tiếp một thương đánh về phía Lý Phù Trần.
Phong Đao Đoạn Hải càng đánh càng điên cuồng, như người bị mất trí quên cả bản thân, chỉ biết chiến đấu.
“Đây mới gọi là chiến đấu, vì sao không mãnh liệt hơn nữa.” Máu nóng trong người Lý Phù Trần gần như là bốc cháy, nóng hôi hổi, chiến ý dữ dội, kiếm ý sắc bén, công ý nóng bức, ba thứ đan vào nhau bất ngờ bùng nổ, cùng đao ý của Đoạn Hải và thương ý của Lệ Vô Huyết nhiều lần va chạm.
Giờ phút này, trong phạm vi mười thước khu vực xung quanh ba người, biến thành một mảnh đất tử vong, bất cứ kẻ nào tiến vào trong đó, ngay lập tức sẽ bị kình khí xoắn thành sương máu, hài cốt không còn.
Hơn nữa bởi tâm linh ý chí và võ đạo chân ý va chạm quá mức kịch liệt, khiến cho nơi đây trở thành khu vực cấm huyễn (hư ảo, không có thật), kẻ nào dám ở chỗ này thi triển ảo thuật, tuyệt đối sẽ bị ảo thuật cắn trả đến chết.
“Ba người này hiếu chiến đến mức điên cuồng.” Tiêu Biệt Ly thi thoảng nhìn về phía Lý Phù Trần ở bên kia, cảm thấy giật mình, không thể kiềm chế rung động ở trong lòng, hắn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, Phong Đao Đoạn Hải và Huyết Sát Lệ Vô Huyết là hai kẻ hung tàn đến mức tận cùng, vậy mà bị một người chặn lại.
Người này ở Thương Lan Tông có danh hiệu Kiếm Yêu, lúc đầu mọi người cũng không quá để ý cái danh hiệu này, thế nhưng hiện tại, bọn họ đã biết cái gì là Kiếm Yêu.
Ầm!
Đao thương kiếm đụng vào nhau, tiếng nổ kinh thiên bạo phát, ba người đều bay ngược ra ngoài, không giống là Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết không chủ động, mà Lý Phù Trần là chủ động.
Phốc phốc!
Tiếng mũi kiếm đâm thủng máu thịt vang lên, hai tên đệ tử Cuồng Đao Tông cùng đệ tử Thiên Sát Môn đang chiến đấu kịch liệt cùng đám người Tiêu Biệt Ly trong nháy mắt bị giết chết, xuất thủ hút túi trữ vật của hai người, Lý Phù Trần quát lên một tiếng lớn: “Đi.”
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đừng nói hai kẻ bị giết chết không kịp phản ứng, đám người Tiêu Biệt Ly cũng có chút không phản ứng kịp.
Nhưng mà bây giờ Lý Phù Trần có uy tín quá lớn, bốn người gần như là theo bản năng nhanh chóng bám theo Lý Phù Trần, càng ngày càng nhanh.
Mà Đoạn Hải cùng Lệ Vô Huyết đến tận bây giờ mới có phản ứng, tiếc là đã chậm, mới vừa nãy chiến đấu quá mức ác liệt, hai người bay lui ra ngoài mấy chục thước, đến khi có thể khống chế thân thể thì 5 người Lý Phù Trần đã chạy đi gần 200 thước rồi.
“Súc sinh!”
Tuy rằng không biết vì sao Lý Phù Trần đột nhiên chạy trốn, nhưng Lệ Vô Huyết rất tức giận, dáng vẻ tự nhiên thoải mái của đối phương khiến hắn cảm thấy thập phần uất ức.
Đang chuẩn bị đuổi theo thì từ đằng sau truyền đến tiếng xé gió, trong nháy mắt Lệ Vô Huyết đã hiểu rõ mọi chuyện, Lý Phù Trần hẳn là đã sớm cảm ứng được ở phía đằng xa có người đang tới đây, cho nên mới chạy trốn.
Quả là yêu nghiệt, trong tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy, lại còn có thể cảm ứng phía xa, phải biết rằng hắn và Đoạn Hải là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, trong chiến đấu cũng không thể phân tâm quan sát động tĩnh bốn phía.
“Huyết Sát!” Hắc Bạch Song Sát chạy tới.
“Đoạn Hải.” “Đoạn sư huynh.” Lăng Hoang cùng với Trầm Phi Hà cũng chạy tới.
Động tĩnh nơi đây quả thực kinh thiên động địa, cách hơn mười dặm đều có thể cảm ứng rất rõ ràng, mà diện tích toàn bộ Bách Thảo Bí Cảnh cũng chỉ khoảng 200 dặm mà thôi.
“Mới vừa rồi kẻ chiến đấu cùng các ngươi là ai?” Hắc Sát hỏi Lệ Vô Huyết.
Lệ Vô Huyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiếm Yêu Lý Phù Trần.”
“Cái gì? Là hắn?” Bạch Sát thất kinh.
“Lại là hắn.” Lăng Hoang cũng cảm thấy giật mình, chợt lớn tiếng nói: “Không thể nào là hắn được, lúc trước so với ta hắn còn kém một chút.”
Lệ Vô Huyết lạnh lùng nói: “Hắn đã tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh bát trọng cảnh giới, hơn nữa công pháp cũng đột phá đến tầng thứ 15 đỉnh phong, sinh ra dị tượng công pháp.”
Nghe vậy, Lăng Hoang im lặng suy nghĩ.
Lúc cùng hắn đánh một trận thì Lý Phù Trần chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, hiện tại lại đột phá hai phương diện, thực lực tăng lên có thể hiểu.
“Thứ người không thể lưu, phải liên thủ diệt trừ hắn.” Trầm Phi Hà âm trầm nói.
“Nhất định phải giết hắn.” Bạch Sát tỏ ra nghiêm nghị.
Hắc Sát nói: “Quy Nguyên Cảnh bát trọng đã đáng sợ như thế, một khi hắn tìm được một gốc Quy Nguyên Thảo cùng với một quả Địa Sát Quả thì sẽ thế nào, tập trung tất cả mọi người cũng bị quét ngang, không có gì phải lo lắng.”
“Quy Nguyên Thảo? không tốt.” Lệ Vô Huyết sắc mặt đại biến.
“Làm sao vậy?”
Mọi người nhìn về phía Lệ Vô Huyết, bao gồm cả Đoạn Hải.
Lệ Vô Huyết tức giận suýt phun ra máu: “Trong túi trữ vật của Tề Thiểu Hoa, có một gốc Quy Nguyên Thảo.” Tề Thiểu Hoa là đệ tử Thiên Sát Môn mới vừa rồi bị giết chết, mà túi trữ vật của hắn đã bị Lý Phù Trần lấy đi.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
“Đuổi theo, nhất định không để cho hắn có cơ hội dùng Quy Nguyên Thảo.” Lệ Vô Huyết quát lên.
Lúc này, đệ tử Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn cùng chung lòng chung sức, ý niệm duy nhất là đuổi giết Lý Phù Trần.
“Tính thêm chúng ta thì sao?” Nơi xa, lại xuất hiện một nhóm người, là đệ tử Linh Ẩn Tông. Tổng cộng năm người, theo thứ tự là: U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du, U Nữ Dạ Hoa, Linh Đồng Khương Tiểu Mao, cùng với hai đệ tử Linh Ẩn Tông không biết tên.
Trong Bách Thảo Bí Cảnh, đệ tử Linh Ẩn Tông tử thương ít nhất, đám người này xuất quỷ nhập thần, người khác hầu như rất khó thấy thân ảnh của bọn họ.
Theo đệ tử Linh Ẩn Tông đến, người ở trong Bách Thảo Bí Cảnh gần như đã hội tụ đông đủ tại nơi đây, một số người không dám lộ diện, trên cơ bản đều là Quy Nguyên Cảnh cửu trọng tu vi, hơn nữa số lượng đoán chừng mười mấy người, kẻ yếu sẽ bị giết chết, trừ phi ẩn nấp quá tốt.
“Có thể, bất quá nếu các ngươi dám giở trò, đừng trách chúng ta trở mặt.” Đệ tử Linh Ẩn Tông luôn luôn khiến cho người khác kiêng kỵ, Lệ Vô Huyết lạnh nhạt nói.
“Yên tâm, chờ giết hết đệ tử Thương Lan Tông, chúng ta lại phân ra cao thấp cũng không muộn.” U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du cười nói.
“He he ^-^!” U Nữ Dạ Hoa khẽ cười một tiếng.
“Đi, đuổi theo.”
Một nhóm gồm 11 người, truy đuổi theo phương hướng 5 người Lý Phù Trần chạy trốn.
“Lý sư đệ, việc rất cấp bách, đầu tiên tìm một chỗ kín đáo dùng Quy Nguyên Thảo.” Biết Lý Phù Trần lấy được túi trữ vật, trong đó có một gốc Quy Nguyên Thảo thì tâm tình Tiêu Biệt Ly trở lên kích động vô cùng, so với chính mình đột phá đến Địa Sát Cảnh nhất trọng còn khẩn trương hơn.
“Đúng, chỉ cần Lý sư đệ tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, nhất định có thể chiến thắng hai người Lệ Vô Huyết với Đoạn Hải.” Trần Phương Hoa cũng nói.
Lý Phù Trần bình tĩnh nói: “Bọn họ sắp đuổi tới, trong đó có cả đệ tử Linh Ẩn Tông, phải tìm một nơi dễ thủ khó công.” Trong bọn họ, tốc độ có nhanh có chậm, nếu như chỉ là một mình Lý Phù Trần, có thể đơn giản trốn thoát khỏi địch nhân ở đằng sau.
“Thương thế của ta khôi phục được 7-8 phần rồi, chỉ cần tìm được một chỗ dễ thủ khó công, ta sẽ dùng hết toàn lực.” Sau khi nuốt một gốc Huyền Cấp trung giai thảo dược Huyết Linh, thương thế của Liễu Vô Hoàng khôi phục rất nhanh, hơn nữa dược lực vẫn chưa luyện hóa hết hoàn toàn, dược lực đang không ngừng tẩm bổ thân thể.
“Vậy chỗ đó đi!” Lý Phù Trần nhãn lực kinh người, nhìn thấy trên sườn một ngọn núi lớn cách đấy vài dặm có một sơn động, nếu như sơn động đủ sâu, không thể nghi ngờ là một chỗ dễ thủ khó công vô cùng tốt.