1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 27 [Chương 131 đến 135]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 27 [Chương 131 đến 135]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 131: Cái gì gọi là bá đạo

Bịch bịch bịch bịch…

Một chuỗi tiếng va chạm vang lên, những tên Mã gia xống tới Lý Phù Trần đều văng ra ngoài, gãy xương đứt gân, lồng ngực nám đen.

– Ngươi chết chắc rồi, giết người của Mã gia ta, lão thiên cũng không cứu được ngươi, bây giờ ta cho ngươi có cơ hội quỳ xuống nhận tội, nếu không, chờ ta bắt được ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết.

Mã Khánh Dương âm tàn nói.

– Coi như tông môn cũng không dám nói những lời này, chỉ một cái Mã gia mà dám nói xằng nói bậy lão thiên.

Lý Phù Trần căn bản không để ý Mã gia là cái gì, lấy địa vị và thực lực hiện tại của hắn, loại gia tộc cấp bậc thành thị này, hắn đã sớm không coi vào đâu, cũng chỉ có Võ giả Địa Sát cảnh sau lưng bọn chúng mới khiến Lý Phù Trần hơi kiêng kỵ mà thôi.

– Tự tìm đường chết, lão phu đến dạy ngươi thế nào làm người.

Một lão già trong đám người Mã gia có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng rút ra trường kiếm, một chiêu kiếm pháp sắc bén tấn công tới Lý Phù Trần.

Phanh!

Lão già tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trực tiếp bị Lý Phù Trần vỗ một chưởng văng ra ngoài.

– Ba người các ngươi cùng tiến lên, giết cho ta.

Mã Khánh Dương dử tợn nói.

Trước mặt mọi người, Mã Khánh Dương tuyệt đối nuốt không trôi khẩu khí này.

– Giết!

Ba tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng liên thủ giết tới Lý Phù Trần.

Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng ở Mã gia cũng không nhiều, nhưng cũng có mười mấy tên, Mã Khánh Dương mang đến bốn tên để phòng ngừa vạn nhất.

Tên xuất thủ trước đó, chỉ là tên yếu nhất.

– Không biết tự lượng sức mình.

Lý Phù Trần cũng không ra tay, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công một tầng chân khí từ trong cơ thể phóng ra tạo thành hộ thể chân khí.

Ba người dừng lại trên không trung, trường kiếm trong tay, căn bản không thể xuyên thủng hộ thể chân khí của Lý Phù Trần.

– Không thể nào?

Trong ba người, một người hoảng sợ nói, không dám tin tưởng vào mắt của mình.

– Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?

Một người khác tựa như nghĩ tới điều gì, hoảng sợ nói.

Chỉ có đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông mới mạnh như vậy, chỉ bằng vào hộ thể chân khí, là có thể chống lại công kích của ba người, nếu là Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng tầm thường đã sớm chết rồi.

– Cút!

Lý Phù Trần phun ra một chữ, chân khí bùng nổ, Xích Hỏa chân khí cuồng bạo lập tức chấn bay ba người ra ngoài, phun máu xối xả.

– Thật mạnh!

Đám người Trịnh gia, từng cái đều ngây ra, trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong lòng sinh ra kính sợ cùng hâm mộ.

Nếu bọn họ mạnh như thế, thì Mã gia làm sao có thể khi dễ bọn họ.

– Ngươi, ngươi…

Mã Khánh Dương chỉ vào Lý Phù Trần, nói không ra lời.

– Ngươi cái gì mà ngươi, lăn xuống ngay đi.

Lý Phù Trần vung tay lên, Mã Khánh Dương từ trên Yêu Huyết Mã lăn xuống, vô cùng chật vật.

Hắn không ưa nhất là loại đệ tử gia tộc bá đạo ngang ngược, ban đầu ở Vân Vụ Thành, đệ tử của Thân Đồ gia, Dương gia cùng với Quan gia, tên nào cũng như vậy, tên Mã Khánh Dương này không khác bọn chúng bao nhiêu.

– Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết, gia gia ta là lão tổ Mã gia, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng, biểu ca ta là đệ tử Chấp Sự Nội Tông, đại bá ta là Chấp Sự Nội Tông của Thương Lan Tông, ngươi chết chắc rồi.

Mã Khánh Dương luôn luôn cao cao tại thượng, lúc nào bị người khác đối đãi như thế này, nhất thời tức giận đến hồ đồ, hai mắt đầy tơ máu.

Ầm!

Lý Phù Trần đá vào bụng của Mã Khánh Dương một cái, đá hắn bay lên, hơn nữa, một cổ Xích Hỏa chân khí xâm nhập vào trong đó, tổn thương kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương.

Không có linh đan diệu dược, hoặc cao thủ chữa trị cho hắn, cả đời này của hắn, đừng mong có hứng thú với phụ nữ nữa.

– Còn không đi, ta sẽ tháo đầu của ngươi xuống.

Lý Phù Trần lạnh lùng nói.

Khánh Dương thiếu gia, chúng ta đi.

Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng bị Lý Phù Trần đánh trọng thương đứng dậy đỡ Mã Khánh Dương, vội vàng nói.

Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, bằng thực lực của bọn họ, căn bản không làm gì được Lý Phù Trần.

Bọn họ rất sợ Mã Khánh Dương chọc giận Lý Phù Trần, đưa tới sát tâm.

Lưu lại núi xanh, không sợ hết củi đốt, trước tiên trở về Mã gia rồi nói sao.

– Ngươi cứ chờ đó.

Mã Khánh Dương cảm thấy hạ thể đau đớn, bỏ lại một lời độc ác, dắt Yêu Huyết Mã vội vã rời khỏi Trịnh gia.

Chỉ trong chốc lát, đám người Mã gia đã mất bóng, chỉ để lại một cổ thi thể chấy đen.

– Đa tạ đại ân đại đức của Lý thiếu hiệp.

Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia cúi người cảm ơn, nhi nữ của Trịnh gia chủ Trịnh Vi cũng cúi người, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tò mò cùng sùng bái.

Mỹ nữ yêu anh hùng.

Đây là định lý ngàn năm không đổi.

Ở thế giới người mạnh làm vua này, ai không hy vọng phu quân mình là một đại anh hùng cái thế, mới có thể bảo vệ cuộc đời nàng.

Lý Phù Trần khoát tay nói:

– Ta còn ở thêm nơi này một đoạn thời gian, các ngươi cho chút thức ăn ngon là được.

Nói xong, hắn xoay người trở về tiểu viện của mình.

“Huyệt đạo đồ của Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, rõ ràng có hình dáng một con rồng, chẳng lẽ ẩn chứa một tia bí ẩn của rồng sao?

Nhìn mấy trăm cái huyệt đạo đang sáng lên trong ngọc phật, Lý Phù Trần rơi vào trầm tư.

Rồng, là Yêu thú cường đại nhất trên thế giới này, hô phong hoán vũ, có thể lớn có thể nhỏ, trên có thể ngao du thái hư, ngang dọc hoàn vũ, dưới có thể thông xuống cửu u, câu thông quỷ thần, gần như không gì không thể.

Thậm chí Yêu thú đã không thể hình dung rồng, hẳn là dùng Thần thú để hình dung.

Chẳng qua là, cho tới bây giờ không ai thấy rồng, thậm chí có rồng hay không cũng không biết, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong thần thoại.

Lý Phù Trần rất khó đem bí pháp tam tinh Huyền Long Bí Pháp này liên hệ với rồng.

Dù sao hai bên chênh lệch quá xa, nếu bí pháp cửu tinh thì không sai biệt lắm.

Ba ngày trôi qua, Lý Phù Trần vẫn không thể hiểu Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba.

Mà lúc này, đám người Mã Khánh Dương đã trở lại Mã gia.

– Gia gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta.

Mã Khánh Dương quỳ xuống khóc lóc trước mặt một lão già mặc quần áo xa xỉ, khuôn mặt chảy đầy nước mắt, nước mũi.

Lão già mặc quần áo xa xỉ đỡ Mã Khánh Dương dậy, lạnh lùng nói:

– Thật to gan, coi như đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông thì như thế nào, Mã gia ta ở Thương Lan Tông không phải không có người nào.

Lão giả mặc quần áo xa xỉ chính là lão tổ của Mã gia Mã Thái Xung, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng.

– Gia gia, ta bị hắn đá một cước, bây giờ cảm thấy hạ thể chết lặng, mơ hồ căng đau.

Mã Khánh Dương nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói.

– Ta nhìn một chút.

Mã Thái Xung đưa tay đè bụng của Mã Khánh Dương.

Qua chốc lát, trong mắt Mã Thái Xung loé lên sát cơ:

– Tiểu súc sinh thật độc ác, lại dám làm tôn tử duy nhất của ta đoạn tử tuyệt tôn, thù này không báo, thề không làm người.

Mã Thái Xung dùng chân khí do xét cơ thể của Mã Khánh Dương, hắn cảm ứng được, kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương đều khô héo, một cổ khí tức nóng bỏng làm tổn thương cơ quan bên trong, muốn khôi phục hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, dù sao đi nữa, kinh mạch dưới hạ thể rất yếu ớt, không thể chịu nổi một tia tổn thương.

– Gia gia, ta mất đi năng lực của đàn ông sao?

Mã Khánh Dương nghe vậy thì đần ra.

– Đừng nóng, không phải không có hy vọng chữa khỏi, trước tiên theo ta đi Trịnh gia, ta muốn tìm tên tiểu súc sinh tính sổ một trận.

Mã Thái Xung cắn răng nghiến lợi, gia tộc trọng yếu nhất là truyền thừa huyết mạch, thế hệ này không được, có thể dựa vào thế hệ tiếp theo, đoạn truyền thừa huyết mạch chính là đoạn truyền thừa của gia tộc, thù này không thua gì thù giết cha, đoạt vợ.

Ba ngày sau.

Ầm!

Cửa chính của Trịnh gia nát bấy, Mã Thái Xung đi đầu, mười mấy người tiến vào Trịnh gia:

– Tiểu súc sinh ở nơi nào, mau cút ra đây cho ta.

Âm thanh như sấm, truyền khắp Trịnh gia, cũng truyền đến tiểu viện của Lý Phù Trần.

– Thế gian này, sao nhiều người ngu như vậy?

Lý Phù Trần bước ra tiểu viện.

Chương 132: Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba

Mọi người Trịnh gia bị khí thế của Mã Thái Xung bao phủ, run lên bần bật, ngay cả sắc mặt của Trịnh gia chủ cùng lão giả Trịnh gia đều nhợt nhạt, không dám nói một câu.

Cảnh giới Võ đạo, giữa hai cảnh giới lớn chính là một con sông rộng.

Nhất là, đến Địa Sát cảnh thì có thể vận dụng khí thế.

Khí thế là khí tức của tu vi và tâm linh ý chí hỗn hợp lại, thành hai tầng áp chế.

Không khoa trương chút nào, dưới tình huống bình thường, bảy tám tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng không đấu lại một tên Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng, không phải thực lực không đủ, mà là chiến ý không đủ, dưới khí thế của Võ giả Địa Sát cảnh, mười thành thực lực có thể bộc phát sáu bảy thành đã coi như không tệ rồi.

Dĩ nhiên, nếu có nhiều Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng hơn liền khó nói, người nhiều, khí thế cũng mạnh, đối mặt với thiên quân vạn mã, cho dù Võ giả Thiên Cương cảnh cũng không dám lấy khí thế chống lại.

– Tiểu súc sinh ở nơi nào.

Mã Thái Xung chất vấn Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia.

– Tuổi tác lớn như vậy, không ở nhà hưởng phúc, chạy đến đây phun c*t bậy bạ làm gì.

Lý Phù Trần thản nhiên đi ra.

– Tiểu súc sinh, miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay ta thay mặt cha mẹ dạy dỗ ngươi.

Mã Thái Xung lấy khí thế áp bức Lý Phù Trần.

Đối mặt với khí thế của Mã Thái Xung, Lý Phù Trần coi như không, nói:

– Khí thế của ngươi quá yếu, chỉ có chút khí thế này, cũng chạy đến đây ném mặt.

Căn cứ vào khí thế của Mã Thái Xung, Lý Phù Trần đoán, đối phương tu luyện hẳn là công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai.

Có lẽ, khi còn trẻ, đối phương đã tiến vào Thương Lan Tông.

Dĩ nhiên, đối phương lúc còn trẻ, hơn phân nữa chỉ là đệ tử Tạp Dịch, hoặc là đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông mà thôi, không có cơ hội tiếp xúc với công pháp Huyền cấp.

Muốn tu luyện công pháp Huyền cấp, hoặc là trở thành đệ tử Nội Tông, lấy điểm cống hiến đổi, hoặc là gia nhập Thương Lan Quân, tóm lại, không có nhiều đường tắt.

Mã Thái Xung cũng không trông cậy vào khí thế chén ép Lý Phù Trần, chỉ muốn dò xét đối phương một chút mà thôi, thấy khí thế không có tác dụng, chân khí bạo phát chuẩn bị động thủ.

“Lão cẩu, vừa vặn thử nghiệm uy lực của bí pháp, lấy ngươi khai đao đi.”

Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn.

Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai mở ra.

Oanh!

Khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, nhìn qua không yếu hơn Mã Thái Xung, phẩm chất của khí thế tựa hồ còn trên cả Mã Thái Xung, ẩn chứa một cổ uy nghiêm không diễn tả được bằng lời.

“Cái gì? Hắn tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ hai?”

Lão giả Trịnh gia trợn mắt hốc mồm, trong lòng rung động.

Tu luyện Huyền Long Bí Pháp, khí thế sẽ ẩn chứa một loại uy nghiêm đặc thù, loại này uy nghiêm này có thể tăng phúc cho khí thế.

Hắn chỉ tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ nhất, cho nên loại uy nghiêm đặc thù này rất nhạt, tác dụng rất nhỏ.

Nhưng khí thế của Lý Phù Trần ẩn chứa một loại uy nghiêm đâu chỉ gấp mười lần hắn.

Rõ ràng đã tu luyện Huyền Long Bí Pháp đến tầng thứ hai.

“Tuyệt thế thiên tài a!”

Lão giả Trịnh gia hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác choáng váng.

Con ngươi của Mã Thái Xung co rúc một cái, trong lòng có dự cảm xấu.

Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, trước tiên bắt lại đối phương rồi nói sau.

Mã Thái Xung rút kiếm ra, một chiêu Liệt Phong Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.

– Thiên Ngoại Lưu Tinh.

Lý Phù Trần đâm tới một kiếm.

Keng!

Tiền viện của Trịnh gia, cuồng phong sậu khởi, quần áo của tất cả mọi người bay vù vù.

“Lại có thể chống đỡ một kiếm của ta, tiểu súc sinh này rốt cục là ai.”

Mã Thái Xung da đầu tê dại.

Hắn đường đường là Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng, bình thường đối ph với Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng cũng không cần xuất thủ, vung tay lên, kình khí đã đem đối phương văng ra ngoài.

“Không hổ là Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng.”

Không nói tới cảnh giới tu vi, tư chất về những phương diện khác của Lý Phù Trần mạnh hơn đối phương nhiều lắm.

Cho dù tu luyện công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai tới cảnh giới tối cao đi nữa, thì cũng tương đương với công pháp Huyền cấp Trung giai mà thôi, Lý Phù Trần so với đối phương cao hơn bảy tầng.

Bàn về lực lượng thân thể, lực lượng của đối phương nhiều nhất là một hai ngàn cân, mà hắn có 35 ngàn cân.

Luận kiếm pháp, đối phương tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, hắn tu luyện chính là kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai, lại đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, sinh ra kiếm ý.

Nhưng ưu thế như vậy cũng chỉ có thể đền bù khuyết điểm tu vi của Lý Phù Trần mà thôi.

Dù sao, tu vi hai người chênh lệch tới năm trọng, mà Quy Nguyên cảnh đến Địa Sát cảnh mà một cửa ải lớn.

Keng keng keng keng!

Hai bóng người liên tục đan xen, song kiếm giao kích, nhan đến nỗi, không ai thấy rõ.

– Liệt Phong Chi Vũ!

Đột nhiên, trường kiếm của Mã Thái Xung xoay tròn, từng đạo kiếm khí giống như bão táp cuốn tới Lý Phù Trần.

– Nhìn ngươi làm sao ngăn cản!

Ra một kiếm này, Mã Thái Xung cười nhạt.

Hắn không phải mãng phu, chiến đấu chi đạo, phải hiểu dùng sở trường tránh sở đoản, mặc dù Lý Phù Trần cường đại, nhưng không thể làm chân khí ngoại phóng, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

“Mặc dù ta có thể chân khí ngoại phóng, nhưng không mạnh bằng đối phương, dùng cũng chỉ lãng phí chân khí.”

Mở ra Huyền Long Bí Pháp tầng thứ hai, Lý Phù Trần đã có thể làm được chân khó ngoại phóng, nhưng hắn không làm vậy.

Thi triển Vô Ảnh Thối, Lý Phù Trần giống như một cái bóng, tránh được kiếm khí.

Hơn mười chiêu qua đi, ai cũng không làm gì được ai.

Trong đám người Mã gia, Mã Khánh Dương hoàn toàn sững sờ.

– Tại sao có thể như vậy, không nên a!

Hắn không cách nào hiểu thế giới của thiên tài, càng không cách nào hiểu, thế giới của yêu nghiệt.

Chiến đấu bừng bừng khí thế, Lý Phù Trần như lâm vào trạng thái tâm cảnh kỳ quái.

Hắn cảm giác được trong cơ thể như đang thai nghén cái gì.

Chiến đấu càng kịch liệt, cảm giác này càng mãnh liệt.

“Là Huyền Long Bí Pháp?”

Lý Phù Trần rất nhanh tìm được nguyên nhân.

Huyền Long Bí Pháp là bí pháp chiến đấu, chỉ có chiến đấu, mới nhanh chóng hiểu rõ, nhất là tầng thứ hai đến tầng thứ ba, phải trãi qua hàng trăm trận chiến mới có thể.

Nhất tâm nhị dụng, Lý Phù Trần vừa chiến đấu cùng Mã Thái Xung, vừa lấy tâm thần chìm vào trong cơ thể.

Mấy trăm huyệt khiếu trong cơ thể, liên tục loé lên.

Huyền Long Bí Pháp không giống với công pháp, nó không cần lúc nào cũng vận chuyển, chỉ cần kích hoạt huyệt đạo, để cho chân khí chảy vào đó, sẽ tự động lưu chuyển, tự nhiên tăng phúc chân khí bạo phát.

Dĩ nhiên, như vậy thì chân khí tiêu hao cũng tăng lên gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần.

“Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng.”

Không biết tại sao, trong lòng của Lý Phù Trần đột nhiên loé lên một câu nói cổ xưa.

– Thằng ranh, mặc dù ta không biết ngươi thi triển bí pháp gì, thực lực đại tăng, nhưng môn bí pháp này tất nhiên tiêu hao rất nhiều chân khí, ta nhìn ngươi có thể chịu đựng tới khi nào.

Mã Thái Xung cũng không gấp gáp.

Gấp không dùng được, trọng yếu là kết quả.

– Phải không?

Lý Phù Trần thần bí cười.

Ngộ tính của hắn phi phàm, chỉ một trận chiến đã khiến hắn ngộ ra điều then chốt của Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba.

Dĩ nhiên, thời gian tìm hiểu lúc trước có tác dụng rất lớn.

Ngâm!

Loáng thoáng, có một tiếng thú rống uy nghiêm vang lên.

– Âm thanh gì?

Mã Thái Xung sợ hãi.

– Đây là âm thanh ngươi thất bại.

Lý Phù Trần cười to, khí thế kinh khủng phóng lên cao, dưới cổ khí thế này, mọi người giống như nhìn thấy một con cự long du ngoạn, tâm linh ý chí nhất thời hoảng hốt, không dám động đậy.

“Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba?”

Lão giả Trịnh gia há to mồm, không cách nào khép lại.

– Bại đi!

Lý Phù Trần cảm giác chân khí của mình như muốn cháy lên, biến thành từng cổ nham tương, di chuyển trong cơ thể như dòng nước.

Thi triển Thiên Ngoại Lưu Tinh, như một đạo lưu tinh bắn ra.

Trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ, làm thời gian tại tiền viện của Trịnh gia giống như ngừng lại.

Chương 133: Huyền Long chân khí

Phốc!

Lưu tinh xuyên qua người, Mã Thái Xung cũng khựng lại đó.

Cái gì hộ thể chân khí, cái gì Yêu thú Bì giáp, lúc này đều không có tác dụng.

Dưới một kiếm, toàn bộ bị xuyên qua.

Huyền Thiết Kiếm vung lên, lại một đạo kiếm khí bay ra, chặt đứt cánh tay của Mã Khánh Dương, Lý Phù Trần lạnh lùng nói:

– Từ nay về sau, Mã gia còn dám đặt chân vào Trịnh gia, giết không tha.

Hắn cũng không giết Mã Thái Xung, dĩ nhiên, kiếm khí xuyên người, Mã Thái Xung coi như không chết cũng nửa tàn.

Cũng vậy, hắn không giết Mã Khánh Dương, chặt một cánh tay xem như cảnh cáo.

– Đi, đi mau.

Người của Mã gia đâu dám phách lối nữa, mang Mã Thái Xung cùng Mã Khánh Dương lật đật rời đi, hoảng loạn như chó.

Đám người Trịnh gia giống như nằm mơ, Mã gia tới Trịnh gia hai lần, hai lần đều bị đánh chạy như chó chết.

Mà tất cả nguyên nhân chính là thiếu niên trước mặt này.

Một người một kiếm, giết Mã gia chạy tán loạn, chỉ sợ sao này không dám tới Trịnh gia nữa.

Đây là oai phong bực nào.

Vẻ vang bực nào.

Bất kể trai gái già trẻ, ánh mắt nhìn tới Lý Phù Trần đều mang theo kính sợ.

– Lý thiếu hiệp, đại ân không lời nào nói hết, Trịnh gia chỉ là tiểu gia tộc, không giúp được Lý thiếu hiệp cái gì, nhưng ngày sau, chỉ cần Lý thiếu hiệp nói một câu, dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!

Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia đi tới, cúi người ôm quyền, ngửa người trên cong xuống thấp, cơ hồ muốn chạm đất.

Lý Phù Trần đối với Trịnh gia có ơn rất lớn.

Tìm về ngọc phật là một ơn.

Giải quyết Mã gia lại là một ơn.

Nếu không có Lý Phù Trần, bọn họ thật sự không biết Trịnh gia sẽ biến thành dạng gì, có lẽ từ đây sa sút, im hơi lặng tiếng.

Lý Phù Trần nói:

– Ta đối với các ngươi không có ơn gì, chẳng qua là báo đáo ân tình, đừng nói chuyện này nữa.

Một môn bí pháp tam tinh, đủ hoàn lại ân tình này, Lý Phù Trần có một cán cân trong lòng, không muốn chiếm tiện nghi của Trịnh gia.

Đám người Trịnh gia nghe vậy, quan cảm đối với Lý Phù Trần từ kính sợ lên tới sùng kính.

Đây mới là hiệp khách, tính cách như ngọc, quang minh lỗi lạc.

Tu luyện Huyền Long Bí Pháp tới tầng thứ ba, Lý Phù Trần định rời đi.

Nhưng hắn cũng không tính trở lại tông môn, mà một lần nữa đi tới Phi Tuyết Sơn Mạch.

Dược lực của thạch nhũ trong cơ thể đã hoàn toàn được luyện hoá, lần này phải tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công đến viên mãn.

Phi Tuyết Sơn Mạch.

Trong lòng ngọn núi lớn.

Hang động đá vôi cao đến mấy chục trượng, thạch nhũ to lớn rủ xuống, như cái búa của thiên thần, muốn xuyên thấu đại địa.

Bên cạnh ao nước, Lý Phù Trần ném một hòn đá xuống.

Một lúc sau, không thấy có phản ứng, Lý Phù Trần cỡi quần áo nhảy vào.

Cách Lý Phù Trần trở thành đệ tử Nội Tông còn nửa tháng nữa là ba năm, Lý Phù Trần cuối cùng cũng tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công tới cảnh giới viên mãn, lực lượng thân thể đạt tới 4 vạn cân.

“Là lúc trở về tông môn.”

Trong vòng một năm không trở về giao nhiệm vụ hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ bị xử phạt, mặc dù chỉ là phạt điểm cống hiến, nhưng Lý Phù Trần cũng không muốn chịu phạt.

Sau mấy ngày Lý Phù Trần rời đi, Yến Khinh Vũ lại tới Phi Tuyết Sơn Mạch.

– Còn dám tới nữa.

Khuôn mặt của Yến Khinh Vũ lạnh lẽo như sương.

Dược lực của thạch nhũ ngàn năm trong ao cũng có hạn, so với lần trước, dược lực của thạch nhũ ngàn năm trong ao ít hơn ba thành.

– Không nên để ta gặp lại ngươi.

Cỡi hết quần áo, thân hình trắng tinh của Yến Khinh Vũ nhảy vào ao nước, dần dần trầm xuống.

“Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba đúng là thần dị, tầng thứ hai là áp súc chân khí, tầng thứ ba là biến đổi chân khí, khó trách ta một mực không hiểu ra, cho đến khi chiến đấu với Mã Thái Xung mới đột phá.”

Dọc đường đi, Lý Phù Trần không khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong thời gian qua.

Lấy được Huyền Long Bí Pháp, không thể nghi ngờ là cơ duyên của hắn.

Môn bí pháp tam tinh này quá mạnh mẽ.

Tu luyện tới tầng thứ hai, chân khí bộc phát tương tự như bản thân đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, tu luyện đến tầng thứ ba, chân khí bộc phát tương đương với bản thân đột phá Quy Nguyên cảnh bát trọng.

Phải biết, đồng dạng là Võ giả, cường giả cùng người yếu đột phá có khác biệt.

Người yếu tấn thăng một trọng, thực lực tăng lên có hạn.

Lý Phù Trần tấn thăng nhất trọng, thực lực khác nhau một trời một vực.

Một môn bí pháp, để cho sức chiến đấu của hắn tăng lên tới Quy Nguyên cảnh bát trọng, thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng suy nghĩ lại, đây cũng là chuyện bình thường, Huyền Long Bí Pháp tầng thứ nhất đến tầng thứ hai là áp súc chân khí, tầng thứ ba trực tiếp đem Xích Hỏa chân khí chuyển hóa thành một loại chân khí mạnh mẽ hơn.

Lý Phù Trần gọi loại chân khí này là Huyền Long chân khí.

Hoặc có thể gọi là Hoả Long chân khí.

Hoả Long chân khí hết sức bá đạo, tương tự như nham tương vậy, không còn là trạng thái khí mà là trạng thái nửa lỏng.

“Có Huyền Long Bí Pháp, ít nhất làm ta giảm cố gắng một năm, số mạng cùng cơ duyên đúng là không thể đoán a.”

Lý Phù Trần lắc đầu cười, thúc Yêu Huyết Mã Nhị cấp, tăng nhanh tốc độ.

Trở thành đệ tử Nội Tông còn một ngày cuối cùng đến trọn ba năm, Lý Phù Trần trở lại Thương Lan Tông.

Sau khi giao nộp nhiệm vụ, Lý Phù Trần thở ra một hơi, thiếu chút nữa không kịp.

Đi ra Nhiệm Vụ Đại Điện, lúc xuyên qua một lối nhỏ, Lý Phù Trần thấy được Quan Nhất Long, Dương Ngạo cùng với Lý Thiên Thạch, Lý Thiên Thạch đang chất vấn hai người kia.

– Quan Nhất Long, Dương Ngạo, Phù Trần đến nay còn không về, có các ngươi động tay chân gì hay không hả?

Lý Thiên Thạch phẫn nộ quát.

Dương Ngạo cùng Quan Nhất Long hừ lạnh:

– Lý Thiên Thạch, đầu óc của ngươi có bị hư hay không, chạy đến trước mặt chúng ta ngang ngược, tiểu súc sinh kia chỉ là một tên căn cốt phổ thông mà thôi, chết thì chết, ít nhất có thể thuần hoá huyết mạch của Lý gia ngươi.

Hai người nhận định Lý Phù Trần đã chết.

Nhưng hai người không cho là đệ tử Chấp Sự Nội Tông của nhà bọn họ đánh chết, đệ tử Chấp Sự Nội Tông của ba nhà chỉ có mười mấy người, đến nay không về, chỉ sợ là đã chết ở bên ngoài.

Bọn họ cho là Liêu gia phái người giết Lý Phù Trần, dù sao Lý Phù Trần cũng chưa về.

Nếu Lý Phù Trần đã chết, bọn họ tự nhiên không còn sợ hãi.

Trước kia, bọn họ thật sự có chút sợ Lý Phù Trần.

Đánh bại Liêu Thiên Quân, Lý Phù Trần đã trở thành ác mộng của bọn họ, làm bọn họ ăn ngủ không yên.

– Các ngươi thật vô sỉ.

Trong lòng Lý Thiên Thạch bi ai, nói thế nào đi nữa, hắn cũng là đệ tử của Lý gia, hy vọng Lý gia có thể phồn vinh hưng thịnh, mà Lý Phù Trần, không thể nghi ngờ có tiềm lực to lớn, tương lai có hy vọng trở thành đệ tử Chân Truyền của Thương Lan Tông, quang tông diệu tổ.

Quan Nhất Long cười gằn:

– Lý Thiên Thạch, ngươi trước tiên hãy quản tốt chính ngươi đi, ông trời thay đổi thất thường, nói không chừng một ngày kia, ngươi cũng chết.

– Không sai, sau này đi nhớ cẩn thận, coi chừng té chết.

Dương Ngạo cười nhạo.

– Hai vị thật có nhã hứng a!

Một âm thanh quen thuộc truyền tới.

Dương Ngạo cùng Quan Nhất Long ngạc nhiên, quay đầu nhìn.

Đột nhiên, hai người kinh hoàng.

– Phù Trần, ngươi trở lại!

Lý Thiên Thạch mừng rỡ.

Hướng Lý Thiên Thạch khẽ gật đầu, Lý Phù Trần lạnh nhạt nhìn Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo:

– Ta không chết, các ngươi có thất vọng hay không.

– Lý Phù Trần, ngươi nói bậy bạ gì đấy, ta nghe không hiểu.

Quan Nhất Long nuốt nước miếng, nhắm mắt nói.

– Ta nói là, ta không chết, các ngươi rất thất vọng phải không.

Lý Phù Trần lớn tiếng, âm thanh to lớn, chấn động là hai chân Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo run rẩy.

– Lý Phù Trần, ngươi đừng làm loạn, nơi này chính là tông môn.

Dương Ngạo lùi về sau, có ý thối lui.

– Quỳ xuống!

Khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, tay phải hướng hai người đè xuống.

Cộp cộp!

Hai người lập tức quỳ xuống.

Chương 134: Thân Đồ gia là thứ gì

– Lý Phù Trần, ngươi dám làm nhục ta.

Trên mặt Quan Nhất Long nổi đầy gân xanh, giận dữ hét.

– Lý Phù Trần, ngươi biết hậu quả việc làm của ngươi là như thế nào không hả?

Dương Ngạo cơ hồ sắp điên rồi, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng quỳ ai, không nghĩ tới hôm nay lại quỳ trước mặt Lý Phù Trần.

Lúc này, hai người không nghĩ tới tại sao thực lực của Lý Phù Trần lại mạnh như vậy, so với lúc tỷ thí cùng Liêu Thiên Quân còn mạnh hơn gấp mấy lần, điều duy nhất hai người có thể nghĩ là tôn nghiêm của bản thân.

“Thực lực của Phù Trần?”

Lý Thiên Thạch phát hiện bản thân nhìn không thấu Lý Phù Trần, thực lực của Lý Phù Trần tiến bộ quá nhanh, cách một đoạn thời gian thì tiến bộ rất lớn, bây giờ mới qua có bao lâu, thực lực đã tới trình độ này.

– Làm nhục các ngươi thì như thế nào?

Lý Phù Trần nhàn nhạt nói.

– Lý Phù Trần, ngươi đang làm cái gì đó hả?

Ngay tại lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng hừ lạnh cao cao tại thượng.

Lý Phù Trần cùng Lý Thiên Thạch ngẩng đầu nhìn lại, là nhân vật lãnh tụ thanh niên đời này của Thân Đồ gia, Thân Đồ Kiếm Minh.

– Thân Đồ Kiếm Minh, chuyện này có liên quan gì tới ngươi.

Gan của Lý Thiên Thạch lớn hơn so với trước đây nhiều, không khách khí nói.

Thân Đồ Kiếm Minh lấy ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Lý Thiên Thạch:

– Lý Thiên Thạch, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói chuyện với ta như vậy hả.

Ở Thương Lan Tông, có lẽ Thân Đồ Kiếm Minh không tính là gì, nhưng ở Vân Vụ Thành, trước đệ tử của ba gia tộc còn lại, Thân Đồ Kiếm Minh hắn chính là trời, chỉ cần Thân Đồ Kiếm Hà còn tại vị một ngày, thì địa vị của Thân Đồ Kiếm Minh hắn liền cao hơn đệ tử của ba gia tộc.

– Thân Đồ Kiếm Minh, đừng ném mặt, cút cho ta.

Lý Phù Trần cũng lười khách khí với Thân Đồ Kiếm Minh.

Cái gì gia tộc Thành chủ, cái gì Thân Đồ gia, trong mắt hắn, cái gì cũng không phải.

Lúc ở Vân Vụ Thành, hắn từng ảo tưởng qua, nếu một ngày hắn tiến vào tông môn có được thành tựu, nhất định đấu với ba gia tộc một trận.

Nhưng bây giờ, hắn không có tâm tư đấu với ba gia tộc, hắn chỉ muốn nghiền ép ba gia tộc, bởi vì bọn hắn không xứng đấu với hắn.

Khi hắn trở về Vân Vụ Thành là lúc ba gia tộc run sợ.

– Ngươi nói cái gì?

Thân Đồ Kiếm Minh chỉ tay vào Lý Phù Trần, giận đến phát run.

– Ta kêu ngươi cút.

Lý Phù Trần quát lạnh.

– Lý Phù Trần, ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai không, muốn tạo phản hả? Không sợ Thân Đồ gia xử phạt Lý gia ngươi hả?

Sắc mặt Thân Đồ Kiếm Minh tái xanh, lộ ra sát cơ.

– Thân Đồ gia là cái thá gì, nếu không cút, thì cùng nhau quỳ xuống đi.

Lý Phù Trần vung tay lên, kình khí vô hình ép Thân Đồ Kiếm Minh quỳ xuống.

– Lý Phù Trần, cẩu tạp chủng, ta muốn ngươi chết.

Thân Đồ Kiếm Minh đỏ mắt.

Ba ba ba ba ba…

Lý Phù Trần một hơi tát mấy chục cái, trực tiếp đem đối phương đánh thành đầu heo.

– Phù Trần, làm như vậy có phải…

Lý Thiên Thạch rốt cuộc vẫn có chút kiêng kỵ Thân Đồ gia, chần chờ nói.

Lý Phù Trần không thèm để ý nói:

– Yên tâm, ta tự có chừng mực.

Ba gia tộc ngông cuồng nhiều năm, là lúc bọn chúng phải trả giá cao, nhưng chưa phải bây giờ.

Động tĩnh bên này có chút lớn, chỉ trong chốc lát, mấy chục tên đệ tử Nội Tông tụ tập tới, chỉ chỉ trỏ trỏ ba người Thân Đồ Kiếm Minh.

– Đây không phải là Lý Phù Trần sao? Làm sao mỗi lần thấy hắn đều có chuyện phát sinh vậy.

– Ba người này không biết làm sao đắc tội Lý Phù Trần, bị hắn ép quỳ xuống, thật là sỉ nhục a!

– Ai bảo Lý Phù Trần cường thế, ngay cả Liêu Thiên Quân sư huynh cũng thua thiệt, mất một cánh tay.

– Chờ đi! Liêu gia sớm muộn gì cũng trả thù thôi.

Thế nhân luôn đồng tình người yếu, ai cũng không thích Lý Phù Trần bá đạo.

– Phách Kiếm sư huynh, nơi đó hình như xảy ra chuyện gì? Chúng ta qua nhìn một chút đi.

Mấy trăm thước phía xa, mấy tên đệ tử Nội Tông đi chung với nhau, cầm đầu chính là Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, Quy Nguyên cảnh cửu trọng, danh tiếng vang dội ở Nội Tông, Vũ Văn Thiên cũng không sánh bằng.

Dù sao Vũ Văn Thiên là căn cốt ngũ tinh, hắn cũng là căn cốt ngũ tinh.

Chủ yếu là, tuổi của hắn lớn hơn Vũ Văn Thiên, không qua bao lâu, hắn có thể đột phá đến Địa Sát cảnh, trở thành đệ tử Chân Truyền.

Lúc này, mấy người đi tới, thấy được ba người đang quỳ gối, cũng thấy được Lý Phù Trần.

– Là Lý Phù Trần.

Một người bên cạnh Liễu Vô Hoàng kinh ngạc.

– Tên Lý Phù Trần này có chút quá phận a, để cho người khác quỳ hắn, hắn cho rằng hắn là ai.

– Một cái căn cốt phổ thông, làm như mình là căn cốt ngũ tinh vậy, ta không ưa.

– Phách Kiếm sư huynh, không bằng ngươi quản đi, tốt nhất giết chết uy phong của Lý Phù Trần.

Nói thật, Liễu Vô Hoàng cũng không ưa Lý Phù Trần.

Hắn được gọi là Phách Kiếm, làm người tất nhiên bá đạo.

Nhưng chỉ có hắn mới được bá đạo.

Không ưa người khác bá đạo.

Liễu Vô Hoàng bước ra đám người, trực tiếp coi thường Lý Phù Trần, đi tới trước mặt ba người Thân Đồ Kiếm Minh:

– Các ngươi đi đi! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, sau này còn có cơ hội.

Vừa nói, hắn thả ra khí thế, triệt tiêu khí thế của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần cười một tiếng:

– Vị sư huynh này, ngươi quản quá rộng rồi.

Nếu là người bình thường chọc hắn, hắn cũng không để người đó quỳ xuống, dù sao quá sỉ nhục, nhưng loại người muốn giết mình, Lý Phù Trần cần gì quan tâm cảm nhận của đối phương.

Nếu ở bên ngoài, hắn đã sớm giết ba người rồi.

Liễu Vô Hoàng xoay người, nhàn nhạt nói:

– Ngươi rất thích để cho người khác quỳ xuống hả?

Lý Phù Trần từ chối cho ý kiến.

– Thực lục của ngươi mạnh, có thể cho người khác quỳ xuống, thực lực ta mạnh, có phải cũng cho ngươi quỳ xuống hay không?

Ánh mắt Liễu Vô Hoàng như kiếm, chấn nhiếp nhân tâm, cho người khác áp lực rất lớn.

– Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.

Lý Phù Trần nói.

– Hả, phải không? Ngược lại ta muốn thử một chút.

Khí thế trên người Liễu Vô Hoàng càng ngày càng mạnh, khí thế vô cùng bá đạo, tựa như uy nghiêm của vương giả, bao phủ Lý Phù Trần.

Kích hoạt Huyền Long Bí Pháp, khí thế trên người Lý Phù Trần cũng phóng lên cao, một cổ uy nghiêm chấn nhiếp vạn vật, chống lại Liễu Vô Hoàng, thậm chí, mơ hồ chế trụ Liễu Vô Hoàng.

Cộp cộp.

Ba người Thân Đồ Kiếm Minh vừa mới đứng lên, lại bị khí thế của hai người ép quỳ xuống lần nữa, trong lúc nhất thời, đầu óc ù ù, thất hồn lạc phạch.

“Đáng ghét a!”

Thân Đồ Kiếm Minh nắm chặc quyền, hận không thể lập tức trở lại Vân Vụ Thành, chạy đến Lý gia tàn sát.

– Ngươi có biết hậu quả của việc khiêu khích ta?

Liễu Vô Hoàng lãnh đạm nói.

Lý Phù Trần nói:

– Dường như ngươi khiêu kích ta trước.

– Xem ra không dạy dỗ ngươi một trận, ngươi không biết hối cải, quỳ xuống cho ta!

Tầm mắt của Liễu Vô Hoàng bực nào cay độc, liếc mắt liền nhìn ra, trong khí thế của Lý Phù Trần xen lẫn một vài thứ khác, thực lực của bản thân hẳn là không mạnh bao nhiêu.

Chân khí quán chú vào tay, Liễu Vô Hoàng đang muốn động thủ.

– Tất cả dừng tay cho ta.

Ngay tại lúc này, một tên Nội Tông Trưởng Lão đi qua nơi này hừ lạnh một tiếng, âm thanh trực tiếp đánh tan khí thế của Lý Phù Trần và Liễu Vô Hoàng.

– Trưởng lão!

Mọi người thất kinh, đồng loạt chắp tay hành lễ.

Nội Tông Trưởng Lão cũng không phải Ngoại Tông Trưởng Lão, không ai không dám vâng lời.

– Tất cả giải tán, làm bậy chỗ này, còn ra hệ thống gì.

Tên Nội Tông Trưởng Lão này hiển nhiên có chuyện, bỏ lại một câu nói sau đó đi vào Nhiệm Vụ Đại Điện.

– Coi như vận khí của ngươi tốt, nhưng lần sau, ngươi không có vận khí tốt như vậy.

Liễu Vô Hoàng lấy nửa con mắt nhìn chòng chọc Lý Phù Trần, xoay người rời đi.

– Ta chờ.

Lý Phù Trần cũng không thèm nhìn tới ba người Thân Đồ Kiếm Minh, sóng vai cùng Lý Thiên Thạch rời đi.

– Thật đáng tiếc, không nhìn thấy Phách Kiếm sư huynh dạy dỗ Lý Phù Trần.

– Đúng là đáng tiếc, nhưng yên tâm đi, Nội Tông lớn như vậy, nhưng Lý Phù Trần cũng không chạy thoát được.

– Không biết nếu Lý Phù Trần quỳ xuống, sẽ có cảnh tượng gì.

Thấy nhân vật chính đều đi, mọi người cũng rối rít rời khỏi, để lại ba người Thân Đồ Kiếm Minh ở đó.

Ba người cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được, ngược lại, Thân Đồ Kiếm Minh thấp giọng nói gì đó cùng Quan Nhất Long và Dương Ngạo.

Chương 135: Bách Thảo Bí cảnh

– Phù Trần, thực lực của ngươi bây giờ đã đến trình độ nào rồi.

Dọc đường đi, Lý Thiên Thạch vừa mừng vừa sợ.

Thực lực của Lý Phù Trần quá mạnh mẽ, Dương Ngạo và Quan Nhất Long cũng được đi, đằng này Thân Đồ Kiếm Minh chính là Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng, Lý Phù Trần dễ dàng khiến đối phương quỳ xuống, thủ đoạn như thế, so với đánh bại đối phương còn mạnh hơn gấp mười lần.

Lý Phù Trần cười một tiếng, không trả lời, nói:

– Thiên Thạch ca, còn một vài ngày, ngươi đã ba mươi sáu tuổi rồi, có tính toán gì không?

Thương Lan Tông quy định, trước ba mươi lăm tuổi không thể đột phá Địa Sát cảnh, thì không có cách nào trở thành đệ tử Chân Truyền, hoặc là trở thành đệ tử Chấp Sự Nội Tông, hoặc là xin tông môn trở về gia tộc. Bây giờ Lý Thiên Thạch đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa tới mấy tháng đã ba mươi sáu, nhưng tu vi của hắn bây giờ chỉ là Quy Nguyên cảnh bát trọng mà thôi.

Lý Thiên Thạch cười khổ:

– Trở thành đệ tử Chân Truyền quá khó khăn, đệ tử có căn cốt tam tinh, tám chín phần đều không thể trở thành đệ tử Chân Truyền, chứ đừng nói tới ta, còn con đường sau này, ta vẫn chưa nghĩ ra.

Tâm tình hiện tại của hắn rất phức tạp, nhiều năm qua đi, hắn đã có thói quen sống trong tông môn, để cho hắn rời tông môn, nhất định sẽ không thích ứng được, nhưng đệ tử Chấp Sự Nội Tông cần làm quá nhiều chuyện, hắn không biết mình có thể thích ứng hay không.

Vỗ vai Lý Thiên Thạch một cái, Lý Phù Trần nói:

– Thiên Thạch ca, suy nghĩ thật kỹ, có khó khăn gì thì nói với ta, ta giúp ngươi.

– Đa tạ.

Lý Thiên Thạch có chút “thụ sủng nhược kinh”.

Trước kia hắn được coi là nhân vật lĩnh quân thế hệ thanh niên của Lý gia, còn có thể giữ một chút phong độ “trưởng bối”, bây giờ lại cảm giác mình giống như “tiểu bối”, còn Lý Phù Trần mới là “trưởng bối”.

Theo linh hồn dần chuyển sang màu lam nhạt, Lý Phù Trần phát hiện ngộ tính của mình càng ngày càng cao.

Hắn đã quan sát qua, trong quá trình chuyển hoá, chuyển hoá một thành, ngộ tính không tăng nhiều, chuyển hoá hai thành, ngộ tính đề cao chừng một thành, bây giờ chuyển hoá được chín thành, ngộ tính tăng cao khoảng bốn năm thành.

Dĩ nhiên, đây là đánh giá tuỳ ý của hắn, dù sao ngộ tính là vật hư vô mờ mịt, có một đoạn thời gian, ngộ tính của một người mạnh, nhưng sau một đoạn thời gian, ngộ tính yếu xuống cũng không chừng.

Ngộ tính ít nhiều gì cũng bị ngoại tố ảnh hưởng, thay đổi thất thường.

“Chín thành là một đạo khảm, sau khi chín thành linh hồn chuyển hoá thành màu lam nhạt thì tốc độ chuyển hoá chậm hơn không chỉ một hai lần.”

“Có lẽ lần này là linh hoàn màu lục chuyển hoá thành màu lam nhạt đi!”

Linh hồn màu lục nhạt và linh hồn màu lục là một hệ màu, chỉ là trình độ đậm nhạt khác nhau, cho nên chuyển hoá nhanh, lột xác cũng nhanh.

Mà linh hồn màu lục chuyển thành linh hồn màu lam nhạt, màu sắc khác nhau, độ khó lột xác tăng lên cũng là chuyện bình thường.

“Trước kia đều lợi dụng đan dược để phục trợ, hiện tại nên dùng đan dược tăng lên tu vi.”

Lý Phù Trần có dự cảm, gần đây sẽ có đại sự phát sinh, thực lực của hắn rất mạnh, nhưng không ai lại chê thực lực mạnh hơn cả.

Đi tới Tư Nguyên Đại Điện, Lý Phù Trần sử dụng 2 vạn điểm cống hiến để đổi một viên đan dược bán Huyền cấp Viêm Linh Đan.

Viêm Linh Đan vốn cần 4 vạn điểm cống hiến để đổi, nhưng Lý Phù Trần là Nội Tông thiên kiêu, chỉ cần nửa giá.

Trong tiểu viện, Lý Phù Trần nuốt Viêm Linh Đan màu đỏ bừng, bắt đầu vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công luyện hóa.

Đan dược bán Huyền cấp không hổ là bán Huyền cấp, dược hiệu to lớn, từng đoàn nguyên khí giống như nham tương loãng vậy, tán ra trong cơ thể của Lý Phù Trần.

Quy Nguyên cảnh lục trọng hậu kỳ.

Quy Nguyên cảnh lục trọng đỉnh phong.

Quy Nguyên cảnh thất trọng sơ kỳ.

Lúc đêm khuya, một đoàn hồng quang mãnh liệt loé lên, trong mật thất, nhiệt độ đột nhiên tăng vọt, một vài thứ bị đốt.

“Rốt cuộc cũng tới Quy Nguyên cảnh thất trọng.”

Ngoại trừ cảm giác chân khí có chút phù phiếm, Lý Phù Trần không có bất kỳ khó chịu nào.

Còn vấn đề chân khí phù phiếm, hẳn là không cần bao lâu thì có thể giải quyết, dù sao Xích Hỏa Huyền Công đã đạt tới tầng thứ mười bốn, mỗi lần vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, chân khí sẽ thuần hóa một lần.

Dự cảm của Lý Phù Trần hết sức chính xác.

Buổi sáng ba ngày sau.

Keng keng keng keng…

Nội Tông, tiếng chuông du dương liên tục vang lên.

Tổng cộng vang lên bảy lần.

Tiếng chuông cực hạn là chín lần, một khi vang lên chín lần, nói rõ thời khắc sinh tử của Thương Lan Tông đến, tất cả mọi người đều phải tập họp.

Dĩ nhiên, khi đó vang lên không phải là chuông của Nội Tông, mà là bảo chuông của Thương Lan Tông, Thương Lang Chung.

Bảy lần cũng là một đại sự, tất cả đệ tử Nội Tông phải đến.

Đệ tử Nội Tông nghe được tiếng chuông, từng người đều tập hợp tại quảng trường trước Đại Điện.

Một canh giờ trôi qua, gần hai vạn đệ tử Nội Tông, tất cả đã đến.

Trước cửa Nội Tông Đại Điện, Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn đứng chắp tay, hai bên hắn, là từng vị Nội Tông Trưởng Lão.

Người đến không sai biệt lắm, Triệu Vô Tẫn cao giọng nói:

– Triệu tập các ngươi tới, là vì Bách Thảo Bí Cảnh. Bách Thảo Bí cảnh năm năm mở ra một lần, ba tháng sau sẽ mở ra. Đến lúc đó, chỉ cần là Võ giả Quy Nguyên cảnh, đều có thể tiến vào. Nhưng danh ngạch có hạn, Thương Lan Tông ta có mười danh ngạch, cho nên, chỉ có mười đệ tử Nội Tông có thể tiến vào Bách Thảo Bí cảnh.

Triệu Vô Tẫn vừa dứt lời, trên quảng trường Nội Tông, tiếng nghị luận ầm ầm bùng nổ.

– Bách Thảo Bí cảnh rốt cuộc mở ra, ta phải chờ thật lâu a.

– Bách Thảo Bí cảnh, có vô số dược thảo, dược thảo Huyền cấp khó tìm bên ngoài, bên trong có khắp nơi, trong truyền thuyết còn có dược thảo Địa cấp tồn tại.

– Lần trước, Bách Thảo Bí cảnh mở ra, Kiếm Si sư huynh tìm được một cây dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai Cửu Nguyên Thảo, sau khi dùng, tu vi trực tiếp từ Quy Nguyên cảnh cửu trọng đột phá đến Địa Sát cảnh nhị trọng, đem đệ tử Nội Tông của các tông môn khác giết cho hoa rơi nước chảy.

– Kiếm Hổ sư huynh cũng đạt được một cây dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai Xích Hổ Thảo, mượn cái này luyện thành một môn bí pháp Huyền Hổ Biến.

– Ngoại trừ dược thảo, Bách Thảo Bí cảnh còn có rất nhiều khoáng thạch trận quý, khoáng thạch Hoàng cấp toàn là cải trắng, khoáng thạch Huyền cấp cũng rất nhiều, nếu có thể cầm về, không biết đổi được bao nhiêu điểm cống hiến a.

Mọi người bảy miệng tám lời, vẻ mặt kích động.

“Thiên Địa Bí cảnh, Bách Thảo Bí cảnh!”

Trong mắt Lý Phù Trần loé lên ánh sáng.

Bí cảnh, là không gian kỳ dị sinh ra lúc thiên địa này tạo thành, thiên địa linh khí bên trong nồng đậm gấp mười gấp trăm lần bên ngoài, mà dược thảo cần linh khí đầy đủ mới lớn lên, dược thảo càng cao cấp thì càng cần như vậy.

Bí cảnh cũng có cấp bậc, theo thứ tự là Địa cấp cùng Thiên cấp.

Bí cảnh Địa cấp đã rất lớn rồi, có diện tích từ trăm dặm đến vài trăm dặm, Bách Thảo Bí cảnh thuộc về Bí cảnh Địa cấp.

Bí cảnh Thiên cấp còn lớn hơn nữa, trong truyền thuyết, Bí cảnh Thiên cấp có thể lớn bằng một vực.

“Cơ duyên của ta rốt cục đã tới.”

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng tự phụ cười.

Thật ra hắn có thể chạy nước rút tới Địa Sát cảnh rồi, nhưng vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, hắn tận lực áp chế tu vi của mình, không để đột phá trước thời hạn.

Ra dấu cho mọi người yên tĩnh, Triệu Vô Tẫn nói:

– Bách Thảo Bí cảnh, ba tháng sau mở ra, mà trước đó, phải quyết định ra mười đệ tử Nội Tông đứng đầu, tất cả đệ tử Nội Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh thất trọng hoặc trên thất trọng, đều có thể ghi danh tham gia, nếu đạt trước mười tên sẽ được chọn một môn bí pháp nhị tinh.

Oanh!

Trên quảng trường lần nữa sôi trào.

Bí pháp nhất tinh đã làm bọn họ động tâm rồi, bí pháp nhị tinh đủ khiến bọn họ điên cuồng a.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo