1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 28 [Chương 136 đến 140]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 28 [Chương 136 đến 140]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 136: Ta quá ưu tú

“Bách Thảo Bí cảnh, ta nhất định phải đi vào.”

Ánh mắt Lý Phù Trần kiên định.

Tu hành Võ đạo, thiên phú trọng yếu, tài nguyên cũng trọng yếu.

Trong Bách Thảo Bí cảnh có vô số dược thảo Huyền cấp, bất kỳ một gốc dược thảo Huyền cấp nào cũng làm con đường Võ đạo của hắn thuận lợi hơn.

Phải biết rằng, bên ngoài, một gốc dược thảo Huyền cấp Sơ giai có giá trị 1 vạn đến 3 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Trung giai có giá trị từ 5 vạn đến 10 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Cao giai có giá trị từ 20 vạn đến 50 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai có giá trị từ 150 vạn đến 300 vạn kim tệ.

Nếu đem một gốc dược thảo luyện chế thành đan dược, giá trị còn cao hơn gấp mười lần.

Đừng nói Võ giả Quy Nguyên cảnh, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh cùng Võ giả Thiên Cương cảnh đều hết sức cần dược thảo Huyền cấp, một gốc dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai, đủ để hai tên Võ giả Thiên Cương cảnh tranh nhau vỡ đầu.

“Nếu ai cản trở ta tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, ta cùng hắn không đội trời chung.”

Trong ánh mắt Vũ Văn Thiên tràn đầy hùng tâm tráng chí.

Hắn là căn cốt ngũ tinh, tốc độ tu luyện cực nhanh, trước mắt đã là Quy Nguyên cảnh bát trọng.

Nhưng hắn còn muốn nhanh hơn nữa, đan dược Hoàng cấp đã không cách nào thoả mãn hắn nhanh chóng nâng cao tu vi, tối đa chỉ có thể phụ trợ mà thôi, nhưng dược thảo Huyền cấp thì có thể.

“Bách Thảo Bí cảnh sao? Rất mong đợi a!”

Trần Phương Hoa đột phá đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng đã một đoạn thời gian, Bách Thảo Bí cảnh, đương nhiên nàng cũng muốn tiến vào.

Nhưng nàng cũng biết, muốn xông vào trước mười Nội Tông không phải là chuyện dễ dàng.

Có quá nhiều đệ tử Nội Tông vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh mà áp chế tu vi của mình, những căn cốt tam tinh còn tốt, căn cốt tứ tinh không thể nghi ngờ là cực kỳ đáng sợ. Theo Trần Phương Hoa biết, ít nhất phải có mười mấy căn cốt tứ tinh vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh mà áp chế mình tu vi mấy tháng thậm chí hơn một năm, thời gian dài như vậy, thì tích luỹ hùng hậu cỡ nào chứ.

– Giống như bình thường, phương thức quyết định ra mười đệ tử Nội Tông vẫn là tỷ thí thủ lôi đài, tỷ thí cử hành ba ngày sau, các ngươi hãy chuẩn bị thật tốt, nếu thua thì phải oán trách bản thân các ngươi.

Triệu Vô Tẫn nói tiếp.

– Trưởng lão, tại sao Quy Nguyên cảnh thất trọng cùng Quy Nguyên cảnh bát trọng cũng có thể tham gia, đây không phải là lãng phí thời gian sao?

Một tên đệ tử Nội Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong nói lên kháng nghị của mình.

Triệu Vô Tẫn cười nói:

– Nếu như có lòng tin, tại sao phải để ý chi tiết này, dĩ nhiên, trước tỷ thí thủ lôi đài sẽ có một cuộc khảo hạch, chỉ có vượt qua khảo hạch mới có tư cách tỷ thí thủ lôi đài.

Nghe vậy, những đệ tử Nội Tông có ý kiến nhất thời không nói gì nữa.

– Tốt lắm, tất cả giải tán đi! Sau ba ngày, mọi người cố gắng, tranh thủ tiến vào trước mười.

Sau khi thông báo xong, Triệu Vô Tẫn cùng Nội Tông Trưởng Lão rời đi, bỏ lại các đệ tử Nội Tông vẫn còn trong trạng thái hưng phấn.

– Các ngươi nói xem, ai có cơ hội tiến vào trước mười.

– Những người khác thì ta không biết, ta chỉ biết Phách Kiếm sư huynh nhất định sẽ vào trước mười.

– Cái này còn cần ngươi nói sao, Phách Kiếm sư huynh ít nhất cũng trước năm, trước ba thậm chí đệ nhất, cũng chỉ có mấy vị sư huynh áp chế tu vi một thời gian dài mới có thể so sánh.

– Không sai, nghe nói hơn một năm trước Tiêu sư huynh đã có thể đột phá đến Địa Sát cảnh, nhưng vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, nên áp chế tu vi đến bây giờ.

– Bạch sư huynh cũng vậy.

– Vũ Văn sư huynh hy vọng cũng rất lớn, hắn là căn cốt ngũ tinh a.

– Vậy các ngươi nói xem, Lý Phù Trần có cơ hội hay không? Ta vừa mới để ý tới, Lý Phù Trần đã đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, có tư cách tham gia khảo hạch rồi.

– Lý Phù Trần, coi như xong đi! Những sư huynh hàng đầu, cũng không phải là Liêu Thiên Quân sư huynh có thể so sánh, tùy tiện một người, đều có thể dễ dàng đánh bại Liêu Thiên Quân sư huynh.

– Lý Phù Trần, một chút hy vọng hắn cũng không có, nói đến hắn làm gì?

Trên quảng trường, mọi người bàn luận sôi nổi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nhân vật hấp dẫn kia.

Nghe mọi người nghị luận, Lý Phù Trần không quan tâm, thực lực là do đánh ra, chứ không phải nói là được, ba ngày sau, hết thảy đều rõ ràng.

Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn dừng lại.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng chặn đường đi của hắn.

– Xem ra ngươi cũng có ý nghĩ đối với Bách Thảo Bí cảnh, thời gian ngắn như vậy liền từ Quy Nguyên cảnh lục trọng đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng.

Liễu Vô Hoàng lạnh lùng nói.

Lý Phù Trần không nói, yên lặng nghe tiếp.

– Ta khuyên ngươi nên buông tha đi! Chỉ cần ngươi dám lên lôi đài, ta sẽ đuổi ngươi xuống.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng hắn, lúc nào bị người khác trái lời, chuyện mấy ngày trước, hắn một mực để trong lòng.

Lý Phù Trần cười nhạt:

– Có đôi lời không biết ngươi có nghe qua hay không, làm người nên lưu lại một đường, ngày sau vẫn tốt gặp nhau, vốn ngươi và ta không có thù oán gì, ngược lại hết lần này đến lần khác ngươi lựa chọn kết oán.

– Kết oán thì như thế nào, ngươi có thể làm gì ta.

Liễu Vô Hoàng khinh thường.

– Lời giống như vậy, ta cũng nói cho ngươi, chỉ cần ngươi dám lên lôi đài, ta sẽ đuổi ngươi xuống.

– Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta đã nghe, ba ngày sau, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào đuổi ta xuống.

Ba ngày rất ngắn, Liễu Vô Hoàng chờ nổi.

– Lý sư đệ, lúc nào ngươi đối địch với Liễu Vô Hoàng vậy?

Trần Phương Hoa coi như là phục Lý Phù Trần rồi, đi tới chỗ nào, chỗ đó đều có địch nhân, địch nhân khắp thiên hạ a.

Lý Phù Trần bất đắc dĩ nói:

– Có thể vì ta quá ưu tú đi!

Phốc!

Trần Phương Hoa không nhịn được cười ra tiếng.

– Trần sư tỷ, Lý Phù Trần nói không sai, hắn quá ưu tú, nhưng hết lần này đến lần khác không có căn cốt tốt, cho nên những người ưu tú giống như vậy, trong xương đều căm thù hắn.

Triệu Minh Nguyệt đi tới.

– Nghe ngươi nói như vậy, cũng có chút đạo lý.

Trần Phương Hoa gật đầu một cái.

Triệu Minh Nguyệt nói với Lý Phù Trần:

– Ngươi cũng nên cẩn thận, Liễu Vô Hoàng người này, mặc dù bá đạo, nhưng thực lực cực mạnh, ngay cả gia gia ta đều nói, hắn có hy vọng đi ra kiếm đạo thuộc về mình.

– Yên tâm, ta sẽ không đánh giá thấp bất kỳ người nào, dĩ nhiên, cũng sẽ không đánh giá cao bất kỳ người nào.

Lý Phù Trần cũng có ngạo cốt, nếu Liễu Vô Hoàng cố ý trêu chọc hắn, hắn sẽ cho đối phương một cáu ghi nhớ khắc cốt minh tâm.

Trong tiểu viện, Lý Phù Trần luyện kiếm.

Càng luyện tập Lưu Tinh Kiếm Pháp, Lý Phù Trần càng cảm giác được “kiếm vô chỉ cảnh”.

Theo lý thuyết, Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, sinh ra Lưu Tinh kiếm ý, hẳn là đạt đến đỉnh điểm, không thể nào tăng lên nữa.

Nhưng Lý Phù Trần cảm thấy, kiếm ý xuất hiện, chỉ là mở ra một cánh cửa.

Tiến vào cánh cửa này mới dần biết được, kiếm đạo bác đại tinh thâm, kiếm đạo uy nghiêm sát phạt.

Từ trong Lưu Tinh kiếm ý, Lý Phù Trần cảm nhận được tinh tuý vượt qua Lưu Tinh Kiếm Pháp.

Lưu tinh trên trời, há một môn Lưu Tinh Kiếm Pháp có thể hiểu thấu.

Một kiếm xuất ra, khoáng thạch to lớn biến thành tổ ong vò vẻ.

“So với lần trước nhiều hơn ba đạo, không tệ.”

Lý Phù Trần âm thầm gật đầu.

Ba ngày thoáng cái đã qua.

Khảo hạch tư cách bắt đầu.

Khảo hạch rất đơn giản, chỉ cần lưu lại dấu vết sâu một tấc trên khoáng thạch kim loại Hoàng cấp Đỉnh giai cao mười thước là được.

Dĩ nhiên, nói đơn giản như thế nhưng cũng có chút khó khăn.

Huyền Thiết là kim loại Hoàng cấp Đỉnh giai, mặc dù không có cứng rắn như hoàng kim, nhưng cũng không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng có thể phá nát, nhất định phải tu luyện kiếm pháp tới cảnh giới cao mới được.

Chương 137: Phi Vân kiếm ý

Trên sân tỷ võ đầy người, phần lớn là đệ tử Nội Tông đến xem náo nhiệt, chân chính có tư cách tham gia chỉ có hai thành mà thôi.

– Ta đi thử một chút.

Một tên đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh bát trọng đứng dậy.

Hắn hai tay cầm kiếm, một kiếm bổ vào Huyền Thiết Khoáng Thạch.

Keng!

Tia lửa văng khắp nơi, trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện một vết trắng.

– Không hợp cách, người kế tiếp.

Chấp Sự Nội Tông phụ trách khảo hạch lạnh lùng nói.

Muốn lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch một vết sâu một tấc là hết sức khó khăn, mấy tên đệ tử Nội Tông tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong qua đi cũng chỉ lưu lại trên đó dấu vết sâu nửa tấc mà thôi.

– Quá khó, toàn bộ Nội Tông, không mấy người có thể làm được!

– Ta đoán chừng không vượt qua hai trăm người.

– Hai trăm, xì! Nhiều nhất không vượt quá một trăm.

Ở Nội Tông, trừ đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, ít có dùng khoáng thạch để luyện kiếm.

Coi như đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, cũng chỉ dùng khoáng thạch dưới Hoàng cấp Cao giai để luyện kiếm.

Ai cũng không nghĩ tới, muốn lưu lại dấu vết sâu một tấc trên khoáng thạch Hoàng cấp Đỉnh giai Huyền Thiết Khoáng Thạch lại khó như vậy.

– Ta lên thử một chút.

Nói chuyện chính là Triệu Minh Nguyệt.

Vì tham gia khảo hạch, một tháng trước Triệu Minh Nguyệt đã sử dụng một viên đan dược bán Huyền cấp để đột phá tu vi đến Quy Nguyên cảnh thất trọng.

Keng!

Tia lửa văng khắp nơi, một dấu vết mờ nhạt xuất hiện trên Huyền Thiết Khoáng Thạch.

Triệu Minh Nguyệt lắc đầu một cái, từ trên đài đi xuống.

Quả nhiên vẫn không được.

Một cái lại một cái đệ tử Nội Tông phù hợp yêu cầu lên đài, một cái lại một cái ủ rũ xuống đài.

Rất nhanh, đã có hơn hai ngàn người khảo hạch.

Mười thiên kiêu Ngoại Tông lúc trước, trừ Vũ Văn Thiên, những người khác đều toàn quân thất bại, không thể lưu lại dấu vết trên đó.

– Vũ Văn Thiên đi lên, không biết hắn có hợp cách hay không.

– Cũng có thể, hắn là căn cốt ngũ tinh, hơn nữa tu vi không kém, đạt tới Quy Nguyên cảnh bát trọng.

Đang lúc mọi người bàn luận sôi nổi, Vũ Văn Thiên đi tới trước Huyền Thiết Khoáng Thạch.

Kiếm ra khỏi vỏ, Vũ Văn Thiên sử dụng lực đạo lớn nhất, một kiếm chém trên Huyền Thiết Khoáng Thạch.

Ken két.

Đá vụn tung tóe, một dấu sâu hơn một tấc xuất hiện.

– Vũ Văn Thiên, hợp cách.

Chấp Sự Nội Tông phụ trách khảo hạch mỉm cười gật đầu.

Đến hiện tại, Vũ Văn Thiên là người duy nhất có tu vi thấp hơn Quy Nguyên cảnh cửu trọng đạt được hợp cách, khá vô cùng.

“Đây chính là căn cốt ngũ tinh sao? Quả nhiên kém hơn.”

Cao Trường Thiên than thở.

Mười thiên kiêu Ngoại Tông lúc trước, bây giờ chỉ một mình Vũ Văn Thiên có thể xuất thủ, bọn họ vẫn còn quá non nớt.

– Ha ha, ta tới.

Một bóng người rơi xuống trên đài.

– Là Tiêu Biệt Ly Tiêu sư huynh.

– Tiêu sư huynh nhất định có thể thông qua khảo hạch, chính là không biết, hắn có thể ở lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu.

Tiêu Biệt Ly có danh tiếng ở Nội Tông không hề thua kém Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, mơ hồ có danh hiệu đệ nhất Nội Tông.

Dĩ nhiên, danh hiệu này chẳng qua là tạm thời.

Tiêu Biệt Ly mạnh, là dựa vào thời gian chất đống đi lên, căn cốt của hắn chỉ là tứ tinh, kém hơn Liễu Vô Hoàng cùng Vũ Văn Thiên.

Ken két!

Tiêu Biệt Ly không hổ là đệ tử đệ nhất Nội Tông, một kiếm lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch sâu hai tấc, đến tận bây giờ là dấu vết sâu nhất.

– Tới ta.

Trần Phương Hoa chân điểm trên mặt đất, tưa như một dám mây trôi lên đài cao.

– Phá cho ta!

Trần Phương Hoa học qua hai loại kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai, một loại là quần công kiếm pháp Vạn Mai Kiếm Pháp, một loại là Phi Hoa Kiếm Pháp.

Lực công kích của Phi Hoa Kiếm Pháp rất mạnh, một kiếm để lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch sâu hơn một tấc.

– Trần Phương Hoa, hợp cách.

Nghe được âm thanh của Chấp Sự Nội Tông, Trần Phương Hoa thở ra một hơi.

– Trần sư tỷ, chúc mừng.

Khi Trần Phương Hoa trở lại, Lý Phù Trần nói.

Trần Phương Hoa nói:

– May mắn.

Đến trước mắt, tổng cộng có ba mươi mấy người hợp cách, so với tưởng tượng của nàng ít hơn, hy vọng còn chưa nhỏ lắm.

– Bạch sư huynh đi lên.

– Lạc sư huynh cũng đi lên.

– Quá mạnh, đây còn là Võ giả Quy Nguyên cảnh sao.

Bạch sư huynh cùng Lạc sư huynh trong miệng mọi người, lần lượt lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu hai tấc.

Không thể nghi ngờ đều là biến thái cấp nhân vật.

“Nội Tông thật đúng là tàng long hoạ hổ a!”

Lý Phù Trần nhíu mày.

Hắn cảm giác tựa hồ Tiêu Biệt Ly lĩnh ngộ ra kiếm ý, lúc bình thường cảm ứng được, nhưng khi Tiêu Biệt Ly xuất kiếm, Lý Phù Trần mơ hồ nhận ra được một tia kiếm ý mơ hồ.

Cho nên, hơn phân nửa là đối phương dấu giếm thực lực.

Ngoài ra, Bạch sư huynh cùng Lạc sư huynh trong miệng mọi người, coi như không có lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ sợ cách lĩnh ngộ kiếm ý cũng không xa.

Nếu không, không thể nào một kiếm lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu hai tấc.

Dù sao đây cũng không phải chuyện một tấc tăng thêm một tấc, độ khó khi lưu lại dấu vết sâu hai tấc, gấp mấy lần lưu lại dấu vết sâu một tấc.

– Quá yếu, một đám nhược kê.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng từ trong đám người đi ra.

– Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, hắn rốt cuộc muốn ra tay.

– Biệt Ly Kiếm, Phách Kiếm, Bạch Thủy Kiếm, Sơn Xuyên Kiếm, bốn vị sư huynh không thể nghi ngờ là bốn đại cao thủ của Nội Tông.

Vẻ mặt của mọi người kích động, bốn danh hiệu này, phân biệt đại biểu cho Biệt Ly Kiếm – Tiêu Biệt Ly, Phách Kiếm – Liễu Vô Hoàng, Bạch Thủy Kiếm – Bạch Đào, Sơn Xuyên Kiếm – Lạc Nhất Sơn.

Thực lực của bốn người đã đạt tới Quy Nguyên cảnh cực hạn, trên giang hồ có uy danh không nhỏ.

Hơn nữa, đã từng đánh chết một Võ giả Địa Sát cảnh.

“Không biết Liễu sư đệ đạt tới tầng thứ gì?”

Tiêu Biệt Ly tò mò đánh giá Liễu Vô Hoàng.

Trước Huyền Thiết Khoáng Thạch ba bước, Liễu Vô Hoàng rút ra Huyền Thiết Kiếm.

– Nhìn kỹ cho ta.

Liễu Vô Hoàng bạo hống, một kiếm chém tới Huyền Thiết Khoáng Thạch.

Phốc!

Khác hẳn với âm thanh lúc chém vào của người khác, âm thanh khi Liễu Vô Hoàng chém vào Huyền Thiết Khoáng Thạch, mang một loại xu thế giống như “chẻ tre”, “cắt đậu hủ” vậy.

“Kiếm ý!”

Con ngươi của Tiêu Biệt Ly co rút một cái.

Bởi vì hắn cũng lĩnh ngộ kiếm ý, nên hắn rõ ràng cảm ứng được, Liễu Vô Hoàng mới vừa rồi đã vận dụng kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý hết sức bá đạo, vô địch.

Phi Vân kiếm ý.

Phi Vân Phá Sát Trảm cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đều là kiếm pháp đi hướng cực đoan, từ trong Phi Vân Phá Sát Trảm lĩnh ngộ được kiếm ý, đương nhiên sẽ hết sức bá đạo, mắt nhìn xuống thiên hạ, chém hết tất cả.

– Hai tấc tám, hợp cách.

Chấp Sự Nội Tông khảo hạch cũng ngây dại, hắn là Võ giả Địa Sát cảnh, nhưng đến hiện tại, vẫn không thể lĩnh ngộ được kiếm ý? Không nghĩ tới một tên đệ tử Nội Tông lại có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý.

Thật là không thể tưởng tượng nổi.

– Ta không nghe lầm chứ! Sâu hai tấc tám.

– Đáng sợ, hỏi thử, còn có ai là đối thủ của Phách Kiếm sư huynh chứ, Tiêu sư huynh cũng không được.

Bao gồm Trần Phương Hoa, Triệu Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Có lĩnh ngộ kiếm ý hay không chênh lệch thật lớn.

Lĩnh ngộ kiếm ý, lực sát thương của kiếm pháp ít nhất tăng lên hai ba lần, cái này còn đánh được sao, một kiếm của người khác vừa tới, ngươi ngăn không được.

– Lý sư đệ, lần này ngươi chọc vào một người không nên dây vào a!

Trần Phương Hoa lẩm bẩm nói.

– Tới ta.

Lý Phù Trần cười nhạt, đi lên đài.

Lĩnh ngộ kiếm ý thì như thế nào.

Kiếm ý cũng có sâu có cạn, có cao có thấp.

Chương 138: Lại là kiếm ý

– Chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh thất trọng cũng dám lên bêu xấu, theo ta nhìn, hắn không thể hợp cách.

– Nghe nói hắn cùng Phách Kiếm sư huynh có mâu thuẫn.

– Vậy thì hắn thảm rồi, Phách Kiếm sư huynh tùy tiện ra một kiếm, là có thể ngược hắn thành chó.

– Mỏi mắt trông chờ! Ngược lại ta muốn nhìn, hắn lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu.

Lúc này, Lý Phù Trần được vạn chúng chú mục, nhưng ánh mắt nhìn hắn đều mang theo chất vấn.

Ngay cả Trần Phương Hoa cũng không quá coi trọng Lý Phù Trần.

Không phải không coi trọng Lý Phù Trần có thể lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu, mà là không coi trọng Lý Phù Trần có thể toàn thân lui ra trong tay Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.

Sau khảo hạch chính là tỷ thí lôi đài, lấy tính cách báo đạo của Liễu Vô Hoàng nhất định sẽ ngăn trở Lý Phù Trần.

Đi tới trước Huyền Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần đánh giá.

Trãi qua hơn ba ngàn người khảo hạch, trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện dấu vết chồng chất.

“Ta còn chưa từng thử nghiệm trên Huyền Thiết Khoáng Thạch, không biết nếu không dùng tới Huyền Long Bí Pháp thì có thể lưu lại dấu vết sâu bao nhiêu.”

Đối với những chuyện không biết, Lý Phù Trần không quá nắm chắc, hắn chỉ có thể cố hết sức.

Thoáng lui về sau nửa nước, tìm được cách xuất thủ cho công kích lớn nhất, Lý Phù Trần ra tay.

Không ai thấy động tác của Lý Phù Trần.

Chỉ có thể nhìn thấy tay phải của Lý Phù Trần chuyển động một chút, một đạo lưu quang giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, xuyên vào Huyền Thiết Khoáng Thạch, ý chí trong chớp mắt kia làm tâm thần của người khác dao động.

Phốc!

Trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện một lỗ thủng rộng cỡ ngón tay, cát mịm ào ào chảy ra.

– Đây là… kiếm ý!

Trần Phương Hoa há to miệng, nửa ngày không khép lại.

“Kiếm ý thật đáng sợ.”

Con ngươi của Tiêu Biệt Ly co rút lại.

Nếu nói Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng Phi là vô địch, thì Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần chính là cực hạn sát thương, cực hạn tốc độ, cái trước làm người khác không cách nào phản kháng, cái sau thì làm người khác không cách nào phản ứng kịp.

Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn trố mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác “người mới thay người cũ” không biết hình dung ra sao.

– Đây còn là người sao?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trên mặt đau rát.

– Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý, có thể so với Kiếm Si sư huynh năm đó a.

– Không sai, Kiếm Si sư huynh cũng ở Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý.

– Ngộ tính kiếm đạo có thể so với Kiếm Si sư huynh, đây quả thực là yêu nghiệt a!

Sau khi Lý Phù Trần bộc lộ ra kiếm ý, tất cả mọi người không ai khinh bỉ Lý Phù Trần nữa.

Bọn họ không có tư cách khinh bỉ Lý Phù Trần.

Không ai có thể khinh bỉ Lý Phù Trần.

Muốn khinh bỉ Lý Phù Trần, ít nhất phải lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không, ngươi dựa vào cái gì xem thường Lý Phù Trần.

“Có ý tứ, khó trách không vâng lời ta, nguyên lai là lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại ta xem thường ngươi, nhưng mà, ngươi có kiếm ý, ta cũng có kiếm ý, hơn tu vi của ta, so với ngươi cao hơn hai trọng.”

Sắc mặt của Liễu Vô Hoàng âm trầm, trong lòng thầm nói.

“Đáng chết!”

Sắc mặt của Vũ Văn Thiên còn âm trầm hơn cả Liễu Vô Hoàng.

Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai của hắn cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng là cách Xuất Thần Nhập Hóa còn chênh lệch cực lớn.

Lý Phù Trần, một lần nữa vượt lên trước mặt hắn.

Chấp Sự Nội Tông kinh ngạc một chút, cầm một cây thước dài nhỏ xem xét.

– Hai tấc… hai tấc chín.

Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.

Vốn tưởng rằng hai tấc tám đã là cực hạn, không nghĩ tới Lý Phù Trần phá vỡ cực hạn, đạt tới hai tấc chín.

Hít!

Trên quảng trường, tiếng hít một ngụm khí lạnh liên tục vang lên.

Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh thất trọng a, nếu đạt tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng, chẳng phải muốn nghịch thiên.

– Lý sư đệ, làm sao ngươi làm được vậy.

Chờ Lý Phù Trần xuống đài, Trần Phương Hoa liền vội vàng hỏi, Triệu Minh Nguyệt cũng mặt đầy đi theo tò mò.

Coi như Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, công pháp cảnh giới cao đi nữa, nhưng không có lý do vượt qua Liễu Vô Hoàng a.

Theo Trần Phương Hoa biết, công pháp cảnh giới của Liễu Vô Hoàng đã đạt đến tầng thứ mười ba, chỉ so với Lý Phù Trần thấp một tầng.

Lý Phù Trần nói:

– Chờ các ngươi lĩnh ngộ kiếm ý thì sẽ biết.

Không lĩnh ngộ kiếm ý, thì không biết chênh lệch giữa có và không kiếm ý.

Nếu như kiếm ý của Lý Phù Trần tương đương với Liễu Vô Hoàng, tối đa Lý Phù Trần chỉ có thể ở khắc trên Huyền Thiết Khoáng Thạch hơn hai tấc mà thôi, không thể nào vượt qua hai tấc tám.

Nhưng Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần cao siêu hơn Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.

Trong mắt Lý Phù Trần, kiếm ý của Liễu Vô Hoàng đang ở tầng thứ “phát ra không thể thu lại”, không tới “tuỳ tâm sở dục”.

Dĩ nhiên, ngoại trừ cái này, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn so với Liễu Vô Hoàng.

Lực lượng thân thể 4 vạn cân, cũng thuộc về tầng thứ đứng đầu Thương Lan Tông.

Lý Phù Trần cũng biết, công pháp luyện thể của Thương Lan Tôngchỉ có Huyền cấp Cao giai, không có Huyền cấp Đỉnh giai, trong phạm vi trăm ngàn dặm, chỉ có Thiên Sát Môn có công pháp luyện thể Huyền cấp Đỉnh giai, Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng các tông môn khác không có.

– Lĩnh ngộ kiếm ý, nói dễ như vậy sao.

Trần Phương Hoa lắc đầu.

Thông thường mà nói, căn cốt tứ tinh phải đến Địa Sát cảnh mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có cực ít người lịnh ngộ kiếm ý ở Quy Nguyên cảnh mà thôi.

– Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!

Triệu Minh Nguyệt không biết nói gì.

Một buổi sáng qua đi, khảo hạch tư cách kết thúc.

Hơn bốn ngàn người chỉ có năm mươi hai người thông qua khảo hạch.

Trung bình mười người mới có một cái.

Tỷ thí thủ lôi đài vào buổi chiều, mọi người trước tiên đi dùng cơm trưa.

Giờ ngọ ba khắc.

Quảng trường tỷ thí lại náo nhiệt lên.

Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn cao giọng nói:

– Tỷ thí thủ đài tổng cộng có mười lôi đài, ai tự nhận có thực lực, thì có thể trực tiếp đứng lên, nghênh tiếp người khiêu chiến.

– Quy tắc của tỷ thí, mỗi người chỉ có ba lượt khiêu chiên, ba lượt thua, đào thải.

– Nếu chủ lôi đài có thể thắng mười trận liên tiếp, thì trực tiếp tiến vào top mười Nội Tông, không cần nghênh đón khiêu chiến nữa.

– Tốt lắm, tỷ thí thủ đài bắt đầu.

Nói xong, Triệu Vô Tẫn ngồi xuống.

– Vậy coi như ta là chủ lôi đài số 1 đi!

Tiêu Biệt Ly đứng trên lôi đài số 1.

– Ta số 2.

– Ta số 3.

Năm mươi hai người, có mười người đứng trên lôi đài.

Nhưng Liễu Vô Hoàng cùng Lý Phù Trần đều không đứng trên đó.

Hai người nhìn nhau, chiến ý tràn ngập.

– Tiêu Biệt Ly, Tào Quang ta tới tiếp ngươi.

Một bóng người nhảy lên lôi đài số 1.

Tào Quang, Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng là một căn cốt tứ tinh.

Trên khảo hạch tư cách, vết kiếm sâu một tấc chín, không hề kém hơn Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn.

– Tào Quang, ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần lãng phí cơ hội.

Tiêu Biệt Ly nói.

Tào Quang nói:

– Chưa chắc, tiếp kiếm.

– Đã như vậy, Tào Quang, ta sẽ cho ngươi biết một chút về Phi Thiên kiếm ý của ta.

Tiêu Biệt Ly xuất kiếm.

Kiếm vừa ra, rung động toàn trường.

Phi Thiên Kiếm Pháp vô cùng sắc bén, trên tay Tiêu Biệt Ly tựa như sống lại, Phi Thiên kiếm ý mờ mịt ác liệt, trong nháy mắt phá vỡ kiếm pháp phòng ngự của Tào Quang.

Phốc!

Tào Quang phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh xuống lôi đài, mặt đầy kinh hoàng,

– Ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?

Tiêu Biệt Ly cười.

– Trời ạ! Tiêu Biệt Ly sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý.

– Quả thật núi cao còn có núi cao hơn, vốn cho rằng chỉ có Phách Kiếm sư huynh cùng Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, không nghĩ tới Tiêu sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý, có cái để coi rồi.

Mọi người kinh hãi.

“Quả nhiên.”

Lý Phù Trần âm thầm gật đầu, Tiêu Biệt Ly quả nhiên lĩnh ngộ kiếm ý.

Phi Thiên kiếm ý, mờ mịt ác liệt, khó phòng bị nhất.

– Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy.

Triệu Vô Tẫn gật gật đầu, mặt đầy mỉm cười.

Chương 139: Bí pháp va chạm

Sau khi Tiêu Biệt Ly bại lộ kiếm ý thì không ai khiêu chiến hắn nữa.

Đừng đùa, khiêu chiến Tiêu Biệt Ly đã lĩnh ngộ kiếm ý, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

Trong thiên hạ này, chỉ có lĩnh ngộ được kiếm ý mới được coi là một kiếm khách chân chính, nếu không, ngay cả danh tự kiếm khách cũng không xứng, chỉ có thể gọi là một tên kiếm giả.

– Tiêu Biệt Ly, ta tới lãnh giáo cao chiêu của ngươi.

Thân hình của Liễu Vô Hoàng chuyển động, rơi vào trên lôi đài.

Tiêu Biệt Ly kinh ngạc nhìn Liễu Vô Hoàng:

– Liễu sư đệ, ngươi đánh với ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Top mười thì có thể tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, không cần phải liều mạng.

Liễu Vô Hoàng nói:

– Ta cho là có ý nghĩa, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, ta sớm muốn đánh với ngươi một trân, xem ai là đệ tử đệ nhất Nội Tông.

– Thì ra là thế, vậy thì chiến đi!

Tiêu Biệt Ly không hề sợ chiến, chẳng qua hắn không thích cuộc chiến vô nghĩa mà thôi.

– Tiêu Biệt Ly sư huynh muốn giao thủ với Phách Kiếm sư huynh.

– Không biết ai hơn một bậc?

– Xì, đừng nói chuyện, nghiêm túc xem chiến đi.

Sự chú ý của mọi người nhất thời bị lôi đài số 1 hấp dẫn.

“Liễu Vô Hoàng này đúng là đem bá đạo khắc trong xương.”

Ngược lại Lý Phù Trần có chút thưởng thức Liễu Vô Hoàng, khác với người khác, Liễu Vô Hoàng bá đạo, không phải cố ý ra vẻ, cũng không phải ỷ thế hiếp người, mà bá đạo là tính cách của hắn, đối mặc với ai hắn cũng khinh thường, mặc dù khiến người khác khó chịu, nhưng đây là kiếm đạo của hắn.

Bất quá, loại kiếm đạo này rất khó điều khiển, đúng như lời nói của đối phương, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, hắn có kiếm đạo của hắn, người khác cũng có đạo của mình, khi kiếm đạo của hắn xâm phạm đến kiếm đạo của người khác, không nghi ngờ chút nào, sẽ bị kiếm đạo của người khác cắn trả.

Phách Kiếm đạo, là một kiếm đạo chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

Đương!

Trên lôi đài số 1, kiếm của Tiêu Biệt Ly và kiếm của Liễu Vô Hoàng đụng nhau.

Kiếm pháp của Tiêu Biệt Ly mang theo phiêu dật ác liệt, tựa như cuồng phong từ chín tầng trời thổi tới, tiêu sái, tinh tế.

Kiếm pháp của Liễu Vô Hoàng thì vô cùng bá đạo, tựa như vân hải sụp vỡ, nghiền ép từ chính diện, thế như chẻ tre.

Trận chiến này của hai người, vừa là chiến đấu giữa kiếm khách, vừa là chiến đấu giữa kiếm ý.

Kiếm ý của người nào hơn một bậc, rất nhanh sẽ thấy rõ.

– Lý Phù Trần, ngươi cho là ai thắng?

Triệu Minh Nguyệt hỏi.

Lý Phù Trần nói:

– Chỉ sợ là Liễu Vô Hoàng.

– Kiếm ý của Tiêu Biệt Ly cũng rất mạnh, chưa chắc đâu!

Trần Phương Hoa nói lên ý kiến của mình.

Lý Phù Trần giải thích:

– Lĩnh ngộ kiếm ý mặc dù không có quan hệ lớn tới ý chí, nhưng sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý cùng ý chí sẽ dần dần xuất hiện cùng lúc, ý chí bá đạo nhìn người bằng nửa con mắt của Liễu Vô Hoàng cùng Phi Vân kiếm ý cũng bá đạo như thế, kiếm cùng người hợp, phát huy ra uy lực rất lớn.

Đúng như Lý Phù Trần đoán, sau một trăm chiêu, Tiêu Biệt Ly dần rơi vào hạ phong.

– Tiêu Biệt Ly, tiếp ta một chiêu Phi Vân Xế Điện.

Huyền Thiết Kiếm trong tay Liễu Vô Hoàng giống như một tia chớp, tia chớp phá vỡ tầng mây, ngang ngược khó tả, một kiếm chém tới Tiêu Biệt Ly.

“Một kiếm thật bá đạo.”

Tiêu Biệt Ly gắng sức ngăn cản.

Keng một tiếng!

Tiêu Biệt Ly bị chấn bay ra ngoài, suýt nữa rơi xuống lôi đài.

Tiêu Biệt Ly không xuất thủ nữa nói:

– Liễu sư đệ, ngươi thắng, ta tâm phục khẩu phục.

Phi Thiên kiếm ý của hắn cuối cùng cũng không bằng Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.

Liễu Vô Hoàng không có trả lời, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần nói:

– Ngươi mới đấu qua một trận, bây giờ đánh với ngươi, thắng không anh hùng.

– Máu ta đang nóng, lên đánh một trận đi! Chẳng lẽ ngươi không dám.

– Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!

Lý Phù Trần thi triển thân pháp, nhảy lên lôi đài.

– Một trăm chiêu.

Liễu Vô Hoàng đưa ra một ngón tay.

– Một ngàn chiêu cũng không được.

Lý Phù Trần lắc đầu nói.

Hắn biết Liễu Vô Hoàng nói có ý gì.

Ý của đối phương là trong vòng một trăm chiêu, đánh bại mình.

– Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, một trăm chiêu, ngươi cút xuống lôi đài.

Liễu Vô Hoàng xuất kiếm, một kiếm vừa ra, uy thế bá đạo, không thể đón đỡ, tốc độ lại cực nhanh, nhưng không tỏ ra trầm trọng vô cùng.

– Tiêu sư huynh không thể phá Phi Vân kiếm ý của ngươi, vậy thì ta tới phá!

Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, Lý Phù Trần lăng không đâm một kiếm, kiếm quang sáng chói, tựa như lưu tinh sáng lạn.

Keng keng keng keng keng…

Kiếm của hai người cực nhanh, trong nháy mắt, không biết giao kích bao nhiêu lần, làm người xem cũng ngẩn ra.

– Kiếm nhanh như vậy, nửa chiêu ta cũng không tiếp nổi.

– Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, Kiếm Yêu Lý Phù Trần, đây mới là chiến đấu đỉnh phong a, không được, ta cảm giác tim mình đập thật nhanh.

Mọi người ngừng thở, không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Danh hiệu Kiếm Yêu này của Lý Phù Trần là do một tên đệ tử Nội Tông khởi xướng.

Quy Nguyên cảnh thất trọng liền nắm giữ kiếm ý, đã so được với Kiếm Si, có thể dùng yêu nghiệt để hình dung, một chút cũng không quá đáng, danh hiệu này vừa ra, không ít người đồng ý.

Dĩ nhiên, cũng có người không thừa nhận.

Danh hiệu là đánh ra, không phải nói là được.

Lý Phù Trần muốn giữ cái danh hiệu Kiếm Yêu này, đầu tiên phải có thực lực giống như yêu nghiệt, không nói có thể đánh bại Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng hay không, ít nhất cũng phải đánh với Liễu Vô Hoàng trên trăm chiêu mới được.

– Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, cùng bọn họ so với, Mai Kiếm Trần Phương Hoa ta, bất quá cũng như vậy mà thôi.

Trần Phương Hoa cười khổ.

Nàng nhìn Lý Phù Trần từng bước lớn lên.

Lúc ở Thú Huyết Trấn chống đỡ thú triều, thực lực của Lý Phù Trần còn không cách nào đối kháng Yêu thú Nhị cấp Cao giai Thiết Bối Tinh Tinh, mới qua bao lâu, Lý Phù Trần đã có thực lực vượt qua nàng.

Điều này khiến nàng cảm thấy không chân thật.

Triệu Minh Nguyệt nói:

– Trần sư tỷ, gia gia từng nói, thế gian này vô số thiên tài, cũng có một ít thiên tài không cách nào đuổi theo, chỉ có thể ngưỡng vọng. Lúc còn trẻ, hắn từng trãi qua những thứ này, sau đó từ từ thả lỏng, cho nên ngươi cũng đừng quá nản chí.

Trần Phương Hoa cười nói:

– Ta làm sao nản chí, Triệu sư muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thán mình quá mức nhỏ bé mà thôi, Thương Lan Tông ta rất nhiều thiên tài, nhưng dõi mắt toàn thiên hạ, Thương Lan Tông ta chỉ là một hạt thóc trong biển mà thôi. Một người muốn bước lên Võ đạo đỉnh phong, phải cạnh tranh với vô số thiên tài, dù sao ta cũng không chịu được áp lực như thế này, loại áp lực này, để Lý sư đệ chịu đi!

Trong lúc hai người nói chuyện, thì trận đấu trên lôi đài đã đi vào giai đoạn ác liệt.

Thực lực của Liễu Vô Hoàng quá mạnh mẽ.

Không dùng tới Huyền Long Bí Pháp, Lý Phù Trần muốn chiến thắng đối phương thì không dễ chút nào.

Dù sao Liễu Vô Hoàng cũng cao hơn hắn hai trọng.

– Lý Phù Trần, nếu ngươi chỉ có bản lĩnh như vậy thì bại đi! Mông Lung Chiến Khí.

Bóng người của Liễu Vô Hoàng mơ hồ, chân khí chấn động, khí thế kinh khủng phóng lên cao, sau đó, Liễu Vô Hoàng bằng tốc độ kinh người chém một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm quang mơ hồ, tựa như mấy chục kiếm hội tụ lại.

– Đây là bí pháp nhị tinh Mông Lung Chiến Khí.

– Ở Nội Tông, chỉ có căn cốt ngũ tinh mới đổi được bí pháp trước thời hạn, Lý Phù Trần nguy hiểm rồi.

Trong đệ tử Nội Tông, có không ít người nghe qua danh tiếng của Mông Lung Chiến Khí, cho nên biết môn bí pháp này hết sức đáng sợ, có thể khiến chân khí chấn động với tốc độ cao, tăng phú uy lực.

– Lý sư đệ, phải bại.

Tiêu Biệt Ly lắc đầu nói.

– Liễu Vô Hoàng, chỉ có ngươi có bí pháp sao? Ta cũng có.

Kích thích Huyền Long Bí Pháp, khí thế của Lý Phù Trần phóng lên cao, khí thế kinh khủng trong nháy mắt liền chế trụ khí thế của Liễu Vô Hoàng.

Chương 140: Kiếm Yêu

– Đây là… bí pháp tam tinh?

Triệu Vô Tẫn có chút chần chờ.

Kích hoạt Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, Xích Hỏa chân khí hoá thành Huyền Long chân khí, khí thế phóng lên cao mang theo một cổ “long uy”, chấn nhiếp hư không.

Dưới khí thế của Lý Phù Trần bao phủ, vẻ mặt của Liễu Vô Hoàng kịch biến, thậm chí ảnh hưởng đến kiếm pháp.

– Hừ, nhất định là chỉ có vẻ bề ngoài, thực lực chân thật không thể nào vượt qua ta.

Có một vài bí pháp tăng phúc khí thế rất nhiều, nhưng không làm thực lực gia tăng bao nhiêu.

– Bại cho ta!

Vận chuyển bí pháp quá mức, kiếm tốc của Liễu Vô Hoàng không chậm ngược lại nhanh hơn, mang theo khí tức ngang ngược bá đạo, chém tới Lý Phù Trần.

– Bại chính là ngươi.

Lại cảm nhận được dòng chảy chân khí như nham tương, Lý Phù Trần cảm thấy trong cơ thể bị chôn xuống một ngọn núi lửa, không bùng nổ thì rất khó chịu.

Thi triển kiêm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, kiếm của Lý Phù Trần trong nháy mắt vượt qua thị giác và phản ứng cực hạn của mọi người, cho dù một vài Chấp Sự Nội Tông có tu vi Địa Sát cảnh cũng không thể thấy quỹ tích của một kiếm này, chỉ có thể nhìn thấy trong hư không xuất hiện một đạo lưu tinh huy hoàng, toả sáng, đẹp như ảo mộng.

Kiếm khí xuyên qua người, thân hình của Liễu Vô Hoàng khựng lại đó.

Hắn thất bại!

Phách Kiếm đạo của hắn bị đánh bại, thất bại bởi một người hắn không muốn bại nhất.

– Đến cùng là sai ở chỗ nào?

Ánh mắt của Liễu Vô Hoàng mờ mịt.

Lý Phù Trần thấy vậy, lắc đầu một cái, Phách Kiếm đạo chính là như vậy, một khi bị đánh bại, tâm linh sẽ sinh ra kẽ hở, kiếm ý suy yếu.

– Phách Kiếm đạo của ngươi quá mức cương liệt, sớm muộn sẽ bại thôi.

Lý Phù Trần lãnh nhạt nói.

Hai tên Chấp Sự Nội Tông mang Liễu Vô Hoàng xuống. Dưới lôi đài, hoàn toàn sôi trào.

– Ngay cả Phách Kiếm sư huynh cũng thua, ta có phải đang nằm mơ hay không.

– Quá ảo diệu, còn chuyện nào ảo diệu hơn chuyện này chứ? Trước kia chúng ta trần trụi giễu cợt, đây chính là tự đánh vào mặt mình, mà chúng ta cũng không biết.

– Ai biết được, một căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như vậy, ta cũng phải hoài nghi căn cốt của hắn có phải căn cốt biến dị hay không, khiến Căn Cốt Thạch đo không ra.

– Kiếm Yêu Lý Phù Trần, danh hiệu này không phải của hắn thì là của ai.

– Kiếm Yêu, Kiếm Yêu, không biết Kiếm Yêu này có thể xuất ra kỳ tích trong Bách Thảo Bí cảnh ba tháng sau không, giết hết thiên tài các tông môn khác bỏ chạy thục mạng, giương cao uy danh của Thương Lang Tông ta.

Lúc này, mọi người đều thừa nhận danh hiệu Kiếm Yêu của Lý Phù Trần.

Hiện tại, Lý Phù Trần dùng thực lực siêu tuyệt để chứng minh, sau này, không ai dám chỉ trích hắn.

Bởi vì danh hiệu Kiếm Yêu không cho chỉ trích.

– Đại trưởng lão, Lý Phù Trần không biết từ đâu có được bí pháp tam tinh, có muốn tra hỏi một chút hay không.

Một tên Nội Tông Trưởng Lão nói với Triệu Vô Tẫn.

Triệu Vô Tẫn quét nhìn đối phương một cái:

– Ai cũng có cơ duyên của mình, cho dù hắn thi triển bí pháp ngũ tinh thì thế nào.

– Bí pháp tam tinh cũng không thấy nhiều trong Thương Lan Tông chúng ta, bị một tên đệ tử Nội Tông nắm trong tay, có phải quá phí của trời hay không.

– Đến lúc đó tự ta sẽ hỏi một chút, ngươi không cần quan tâm.

Triệu Vô Tẫn biết vị trí Đại trưởng lão này của mình, có rất nhiều người đang ngó chừng, Lý Phù Trần là người hắn xem trọng, tự nhiên thành cây đinh trong mắt mọi người.

Nhưng, Lý Phù Trần quá ưu tú, ưu tú đến mức hắn sinh ra cảm giác không chân thật..

Đây là căn cốt phổ thông sao?

Có lẽ, tương lai của hắn, không ai có thể dự đoán.

Theo Lý Phù Trần trở thành chủ lôi đài số 1, lôi đài số 1 trong mắt mọi người, nhất thời trở thành thành trì không thể công phá, đừng nói đi khiêu chiến, ngay cả chiến ý cũng không dậy nổi.

– Kiếm Yêu, danh hiệu này đúng là thích hợp với hắn.

Triệu Minh Nguyệt nói.

Trần Phương Hoa cười nói:

– Cũng không phải à, một cái căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như thế, còn chừa cho người khác sống không.

Có mười lôi đài, lôi đài số 1 không thể khiêu chiến thì còn lôi đài khác.

Ba cơ hội, mỗi cơ hội đều vô cùng trân quý, cho nên lựa chọn đối thủ hết sức thận trọng, không dám khiêu chiến tuỳ tiện.

Thực lực cơ sở của Vũ Văn Thiên thuộc về gần cuối, nhưng hắn cũng giống như Liễu Vô Hoàng, tu luyện một môn bí pháp nhị tinh, sau khi thi triển bí pháp, thực lực nhất thời tăng lên một tầng thứ, mượn cái này chiếm cứ một lôi đài.

Thực lực cơ sở của Trần Phương Hoa mạnh hơn Vũ Văn Thiên một ít, hai lần khiêu chiến, một lần thành công, nhưng nhanh chóng bị người khác đánh bại, nàng chỉ còn lại một lần.

Còn Liễu Vô Hoàng, một tên Nội Tông Trưởng Lão đang chữa thương cho hắn.

Bất kể như thế nào, Liễu Vô Hoàng cũng là đệ tử Nội Tông đứng sau Lý Phù Trần, không thể vì nguyên nhân bị thương, mà làm hắn vô duyên với Bách Thảo Bí cảnh.

Chữa thương được một nửa, Liễu Vô Hoàng mở mắt ra, ánh mắt bá đạo hội tụ.

– Trưởng lão, đủ rồi.

– Ngươi mới khôi phục được ba thành, chưa thích hợp động thủ.

– Khôi phục ba thành là đủ rồi.

Liễu Vô Hoàng đứng lên, đi tới một lôi đài.

– Là ngươi xuống, hay ta đem ngươi đánh bay ra ngoài.

Đi lên lôi đài, Liễu Vô Hoàng nhàn nhạt nói.

Chủ lôi đài là Bạch Đào, hắn nói:

– Bây giờ ngươi bị thương, chưa chắc là đối thủ của ta, muốn không chiến mà thắng là chuyện không thể nào.

– Vậy thì thử một chút đi.

Liễu Vô Hoàng xuất thủ.

Sau mười chiêu, Bạch Đào thảm bại.

– Phách Kiếm sư huynh không hổ là Phách Kiếm sư huynh, cho dù bị thương, Bạch Đào sư huynh cũng không thể so sánh.

– Đáng tiếc, có một Kiếm Yêu Lý Phù Trần đè hắn, bằng không, nổi bậc nhất chính là hắn.

Mọi người thấp giọng nghị luận.

Đánh bại Bạch Đào, ánh mắt của Liễu Vô Hoàng nhìn về phía Lý Phù Trần:

– Nếu ngươi cho rằng như vậy liền dễ dàng đánh bại ý chí của ta, vậy thì ngươi sai lầm rồi, Phách Kiếm đạo của ta vừa là kiếm đạo bá giả, cũng là kiếm đạo kiên cường không khuất phục, không ai có thể ngăn trở kiếm đạo của ta, ngươi cũng không thể.

– Đi theo phía sau ta, ngay cả bụi bặm ngươi ăn cũng không được.

Lý Phù Trần nói.

– Ngươi.

Da mắt của Liễu Vô Hoàng muốn rút sách

Quá bá đạo.

Làm sao cảm giác Kiếm Yêu Lý Phù Trần so với Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng còn muốn bá đạo hơn.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.

– Liễu Vô Hoàng bá đạo, là cương liệt, Lý Phù Trần bá đạo, là sâu trầm nội liễm.

Có người đánh giá.

– Người này đúng là thú vị.

Triệu Vô Tẫn cười lên.

Cuối cùng, top mười Nội Tông đã được định ra.

Vận khí của Trần Phương Hoa cực tốt, sau lần thứ ba khiêu chiến thành công, lại chống đỡ được đến cuối cùng.

Chủ yếu là, cơ hội ba lần của rất nhiều người đã dùng hết.

Như vậy, tóp mười Nội Tông theo thứ tự là Lý Phù Trần, Liễu Vô Hoàng, Tiêu Biệt Ly, Lạc Nhất Sơn, Bạch Đào, Tào Quang, Vũ Văn Thiên, Trần Phương Hoa cùng với hai tên đệ tử Nội Tông căn cốt tứ tinh có tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong.

Tổng cộng tám nam hai nữ.

Triệu Vô Tẫn đứng lên, hất tay một cái, mười khối lệnh bài rơi vào mười người:

– Đây là lệnh bài đổi bí pháp nhị tinh, chỉ có thể sử dụng một lần, ba tháng này, các ngươi tu luyện thật tốt, tốt nhất phải luyện thành bí pháp nhị tinh. Đối thủ của các ngươi trong Bách Thảo Bí cảnh là thiên tài của tông môn khác, hơi lơ là thì chết ở bên trong là chuyện bình thường, bây giờ nếu buông tha thì còn cơ hội, ta sẽ cho người khác thay thế.

Mọi người nghe vậy cũng không ai thối lui.

Che cười, cơ duyên và nguy hiểm cho tới bây giờ đều tồn tại cùng nhau, một chút nguy hiểm thì tính gì.

– Lý Phù Trần, ngươi cùng ta nói chuyện một chút.

Tỷ thí thủ lôi đài kết thúc, Triệu Vô Tẫn truyền âm cho Lý Phù Trần.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo