1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 25 [Chương 121 đến 125]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 25 [Chương 121 đến 125]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 121: Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn

Thấy Liêu Thiên Quân hét thảm, gần Phong Vân Đài, đã yên tĩnh như tờ, ai cũng không tưởng tượng được, Liêu Thiên Quân sẽ bại thê thảm như vậy.

Nhất là những người biết Liêu Thiên Quân nuốt Bạo Khí Đan, trong lòng đều khiếp sợ tột cùng.

Lý Phù Trần mới có Quy Nguyên cảnh lục trọng, chờ hắn tăng đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng, như vậy sẽ mạnh tới nhường nào, chẳng lẽ có thể chống lại Võ giả Địa Sát cảnh sao?

– Thủ đoạn thật độc ác, lại dám đả thương Liêu Thiên Quân sư huynh.

– Liêu Thiên Quân sư huynh mất đi một cánh tay, chiến lực giảm bớt rất nhiều, cùng cảnh giới chiến đấu, phải ăn thua thiệt lớn.

– Không sai, tay trái mặc dù nhìn như vô dụng, nhưng có thể đảm bảo thân thể thăng bằng, thời khắc mấu chốt còn có thể hai mặt giáp cônh đối thủ, aizz, đáng tiếc.

– Hừ, chặt gãy một cánh tay của Liêu Thiên Quân sư huynh, Lý Phù Trần này coi như hoàn toàn đắc tội Liêu gia rồi, cuộc sống sau này sẽ không quá tốt!

Ngoại trừ kinh ngạc thực lực của Lý Phù Trần thì mọi người cũng giật mình khi Lý Phù Trần quả quyết, tàn nhẫn, đối mặt quái vật khổng lồ như Liêu gia, có lúc chịu thiệt là chuyện khó tránh, nhưng ngươi dám để đối phương chịu thiệt, kia chính là đối phương sẽ cho ngươi biết cái gì là tự tìm đường chết.

– Ngu xuẩn, thật sự cho là xuống Phong Vân Đài, ân oán liền biến mất sao?

Vũ Văn Thiên trong lòng không biết cảm thụ gì, lạnh nhạt nói.

– Tiểu súc sinh, ngươi dám chặt con trai ta một cánh tay, ta đoạn ngươi tứ chi.

Một tiếng tiếng gầm thét vang lên, một huyễn ảnh xuất hiện trên Phong Vân Đài.

Là Liêu Thiên Vân.

Đỡ dậy Liêu Thiên Quân khí tức yếu ớt, đã mất đi một cánh tay, khí thế của Liêu Thiên Vân bùng nổ, tràn ngập toàn bộ Phong Vân Đài.

Dưới sự bao phủ của khí thế kinh khủng này, Lý Phù Trần cảm giác cảm giác trên người giống như bị một ngọn núi đè xuống vậy, hai đầu gối nhũng ra, như muốn quỳ xuống.

Tuyệt đối không.

Lý Phù Trần cắn chặc môi, điên cuồng chống đỡ cổ khí thế này.

Bởi vì quá sức, Lý Phù Trần cắn vỡ môi của mình, máu chảy ồ ồ.

– Cha, ta mất một cánh tay, ta xong rồi.

Liêu Thiên Quân đau không chịu nổi, ánh mắt chết lặng.

– Thiên Quân.

Ánh mắt của Liêu Thiên Vân nóng nảy.

Hắn chưa từng nghĩ tới, Liêu Thiên Quân sau khi nuốt Bạo Khí Đan vẫn thua Lý Phù Trần, chuyện này không giống như dự liệu ban đầu của hắn.

– Tiểu súc sinh, chính là tỷ thí, ngươi hạ thủ nặng như vậy là có ý gì?

Liêu Thiên Vân âm u nhìn chòng chọc Lý Phù Trần, trong mắt hiện lên sát cơ.

Dưới khí thế của đối phương, Lý Phù Trần nói không được câu nào, răng cắn cót két. gân xanh nổi lên.

Chẳng qua là từ đầu đến cuối, Lý Phù Trần cũng không có hừ một tiếng nào, trong ánh mắt, chỉ có bất khuất, không có chút cầu xin nào.

Đem biểu tình của Lý Phù Trần nhìn trong mắt, khuôn mặt âm u của Liêu Thiên Vân cũng biến đổi, lấy tu vi Thiên Cương cảnh của hắn bộc phát ra khí thế, lại không khiến đối phương quỳ xuống, ý chí của người này ương ngạnh, nghe mà kinh người.

Mà người có ý chí như vậy, tương lại tuyệt đối không yếu.

Người này không thể lưu.

Liêu Thiên Vân cảm nhận được một cổ nguy cơ tiềm ẩn, sát cơ bùng nổ:

– Tiểu súc sinh, ngươi còn nhỏ tuổi, lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy, đối với Thương Lan Tông ta mà nói, là một tai họa, hôm nay ta thay mặt tông môn, phế bỏ đan điền, đoạn tứ chi của ngươi.

Vừa nói, Liêu Thiên Vân hất tay một cái, năm đạo kình khí ác liệt, chia ra tấn công đan điền và tứ chi của Lý Phù Trần.

“Chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?”

Lý Phù Trần trơ mắt nhìn kình khí tấn công tới, trong lòng gầm thét.

Dưới đài, mặc dù phần lớn người đều cười trên sự đau khổ của người khác, như cũng có một số người không đành lòng.

Liêu gia quá mức bá đạo.

Trên Phong Vân Đài, chỉ cần không giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác.

Chẳng lẽ chỉ cho phép con trai ngươi đánh tàn phế Lý Phù Trần, cũng không cho Lý Phù Trần đánh thương con trai ngươi, nào có loại đạo lý như thế.

Huống chi, trước đó Lý Phù Trần đã bỏ qua cho con trai ngươi một lần, bây giờ có kết quả này, là hắn tự gánh chịu.

Đáng tiếc, Liêu Thiên Vân nghe được tiếng lòng của những người này, cho dù nghe được cũng khịt mũi coi thường.

Liêu gia của hắn là thế gia cổ xưa của Thương Lan Vực, đệ tử của gia tộc há là loại rác rưỡi như Lý Phù Trần có thể so sánh.

Mắt thấy Lý Phù Trần sắp trở thành phế nhân.

– Liêu Thiên Vân, dừng tay.

Một âm thành già nua hữu lực vang lên, không biết từ nơi nào hạ xuống, sau đó, một bức tường khí xuất hiện chắn trước người Lý Phù Trần.

Liêu Thiên Vân phát ra năm đạo kình khí, như đá chìm đáy biển, biến mất không dấu vết.

Không ổn.

Là Nội Tông Đại trưởng lão!

Liêu Thiên Vân vô cùng không cam lòng, cắn răng một cái, lại phát ra một kích, một kích này, hắn dùng toàn lực, một cổ kình khí rất kinh người, giống như xé rách hư không vậy, trên đường đi hoá thành một thanh kiếm, hung hăng chém tới tường khí.

– Càn rỡ, nằm xuống cho ta!

Bức tường khí ba động, chấn vỡ lợi kiếm, sau đó, một cổ khí thế từ trên trời hạ xuống, hung hăng đè ép lên người Liêu Thiên Vân.

Một màn kinh người phát sinh.

Liêu Thiên Vân có tu vi Thiên Cương cảnh nhị trọng lại không chịu nổ cổ khí thế này, cả người nằm xuống, không thể động đậy.

Phải biết rằng, Liêu Thiên Vân lấy khí thế trấn áp Lý Phù Trần, đều không thể làm Lý Phù Trần quỳ xuống, mà đối phương lấy khí thế đem hắn trấn áp nằm xuống, đây là thực lực mạnh đến cỡ nào.

Dưới đài, mọi người câm như hến, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nội Tông Trưởng Lão tranh đấu, không phải bọn họ có thể nghị luận, quấy rầy.

Bầu trời phía trên Phong Vân Đài, một lão giả mặc thanh bào hạ xuống, vẻ mặt tức giận.

Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn, Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một trong những cao tầng chân chính của Thương Lan Tông, ngoại trừ Tông chủ, Thái Thượng trưởng lão cùng với Hộ pháp của tông môn ra, hắn có địa vị tôn quý nhất.

– Liêu Thiên Vân, ngươi quá càn rỡ, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể tùy ý nhúng tay vào quyết đấu trên Phong Vân Đài, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản.

Triệu Vô Tẫn cũng chưa thua lại, tiếp tục đè ép Liêu Thiên Vân.

Liêu Thiên Vân nằm trên đất giận dữ hét:

– Đại trưởng lão, người này lòng dạ ác độc, không niệm tình đồng môn, chặt con trai ta một cánh tay, ta há tha cho hắn.

Trên mặt của Triệu Vô Tẫn thoáng hiện vẻ cổ quái, da mặt của người này đúng là dầy, lời như vậy cũng nói ra được, không khỏi hừ một tiếng, nói:

– Lên Phong Vân Đài, nơi nào còn tình đồng môn, hơn nữa con trai ngươi quá mức hùng hổ dọa người, đây là hắn tự rước lấy, gieo gió gặp bão.

– Bất kể như thế nào, đệ tử của Liêu gia ta, không phải hắn có thể so sánh, Đại trưởng lão, mời ngươi nhất định phải xử phạt hắn.

– Buồn cười, cút cho ta, nếu để ta biết Liêu gia ngươi dám đối phó người này, ta nhất định sẽ thông báo Tông chủ, trừng trị Liêu gia ngươi.

Trên mặt của Triệu Vô Tẫn lộ ra vẻ chán ghét, khí thế cuốn một cái, trực tiếp hất Liêu Thiên Vân cùng Liêu Thiên Quân bay ra ngoài.

Ngay khi Triệu Vô Tẫn chuẩn bị nói mấy câu cùng Lý Phù Trần thì một âm thanh già nua khác truyền tới.

– Đại trưởng lão, ngươi cũng quá bá đạo đi! Liêu gia ta thay Thương Lan Tông lập nhiều công lao, ngươi lại đối với Liêu gia ta như vậy.

Từ xa, một bóng người mặc thanh bào bay tới, là một lão già tóc trắng, so với Triệu Vô Tẫn còn lớn tuổi hơn, khí tức trên người, như vực sâu dưới biển, nhìn qua, giống như một vòng xoáy khổng lồ, tinh khí thần đều phải bị hút vào trong đó.

– Liêu Hải Vương, rốt cuộc là ta bá đạo, hay là Liêu gia ngươi bá đạo, trong lòng ngươi biết rõ, không cần ta cãi với ngươi, mau dẫn đệ tử Liêu gia ngươi đi đi!

Triệu Vô Tẫn một lời nói ra tên của lão già tóc trắng.

Hí!

Không ít người hút một ngụm khí lạnh.

Hôm nay là ngày nào, đầu tiên là Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn tới xem cuộc chiến, bây giờ ngay cả lão tổ Liêu gia Liêu Hải Vương cũng tới.

Liêu Hải Vương, Thiên Cương cảnh cửu trọng, Nội Tông Trưởng Lão trước mười tại Thương Lan Tông, địa vị chỉ kém hơn Nội Tông Đại trưởng lão phân nửa.

Liêu Hải Vương da mặt khô héo, con ngươi đục ngầu nhìn chòng chọc Lý Phù Trần một cái, rồi sau mang ba người Liêu Thiên Vân rời đi.

Chương 122: Trở thành Nội Tông Thiên kiêu

“Đây chính là Võ giả Thiên Cương cảnh sao?”

Cả người Lý Phù Trần mồ hôi đầm đìa, giống như mới vừa từ trong nước bò ra vậy.

Võ giả Thiên Cương cảnh quá mạnh mẽ, căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần dùng khí thế đè ép liền có thể ép chết người.

Hắn có thể kháng cự khí thế của Liêu Thiên Vân không phải vì hắn có bao nhiêu cường đại. Trên thực tế, coi như đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng chưa chắc gánh nổi khí thế của Liêu Thiên Vân, bởi vì đây không phải là áp bách lên tu vi mà là lên tâm linh ý chí.

Tâm linh ý chí hết sức kỳ diệu, nó có thể can thiệp thực tế.

Một người bình thường, nếu trong tiềm thức tự cho mình có bệnh, vậy thì rất nhanh, thân thể hắn sẽ có vấn đề.

Có nơi rất tà môn, ma quỷ lộng hành, người đi vào, sau đó đi ra, từng cái giống như trúng tà vậy, vẻ mặt quỷ dị, thậm chí có lúc làm nhiều chuyện khiến người khác không thể giải thích được, thật ra đó chính là tâm linh ý chí vặn vẹo, tạo thành ảo giác.

Tâm linh ý chí là bản chất bên trong con người, khi cái bên trong này bị áp bách, thì thân thể sẽ phản ứng kịch liệt.

Một vài người tu luyện tâm linh, thậm chí một cái ánh mắt cũng làm người khác xuất hiện ảo giác, làm người ta làm chuyện không theo ý muốn của bản thân.

Dĩ nhiên, người như vậy quá ít, ngàn vạn không có một, loại này chỉ có trong truyền thuyết. Người có căn cốt đặc thù mới có thể tu luyện tâm linh của bản thân.

Lý Phù Trần có thể kháng cự khí thế áp bách của Liêu Thiên Vân chủ yếu bởi vì linh hồn của hắn cường đại hơn người khác nhiều lần, ý chí mạnh hơn người thường. Nếu không, bản thân hắn không thể kháng cự.

– Không sai, có thể đánh bại Liêu Thiên Quân sau khi dùng Bạo Khí Đan, đã làm ta kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi có thể kháng cự lại khí thế của Liêu Thiên Vân. Ngươi phải biết, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh cũng không gánh nổi.

Triệu Vô Tẫn xoay người, đầy tán thưởng nhìn Lý Phù Trần.

Ngộ tính mạnh mẽ cũng được đi, đằng này, tâm linh ý chí cũng mạnh như vậy, Triệu Vô Tẫn cũng phải nổi lên lòng yêu tài.

Có lẽ căn cốt phổ thông sẽ hạn chế thành tựu của Lý Phù Trần, nhưng lấy tiềm lực trước mắt của Lý Phù Trần mà xem, đột phá đến Địa Sát cảnh sẽ không có vấn đề gì, mà lấy ngộ tính của hắn, chỉ cần tăng lên tới Địa Sát cảnh, tuyệt đối là cường giả trong Địa Sát cảnh.

Nếu đủ cơ duyên, đột phá đến Thiên Cương cảnh cũng không là chuyện không thể.

– Đa tạ Đại trưởng lão tương trợ, Phù Trần không bao giờ quên.

Lý Phù Trần cảm kích nói.

Nếu không phải Triệu Vô Tẫn xuất thủ, giờ đây hắn đã trở thành một phế nhân, cái gì Võ đạo đỉnh phong, cái gì kiếm đạo đỉnh phong, hoàn toàn không quan hệ với hắn.

– Hừ, nơi này là Thương Lan Tông, mặc cho hắn càn quấy, Thương Lan Tông còn có uy tín gì đáng nói.

Triệu Vô Tẫn hừ lạnh.

– Gia gia, Liêu gia vô sỉ, bá đạo như vậy, không bằng ngươi đến chỗ Tông chủ kiện bọn hắn một cái.

Triệu Minh Nguyệt nhảy lên nói.

Triệu Vô Tẫn lắc đầu:

– Không đơn giản như vậy, ngươi cho rằng vặn ngã một thế gia cổ xưa dễ dàng như vậ sao? Ngoài mặt, thực lực của bọn họ không bằng Triệu gia chúng ta, nhưng bàn về mạng lưới giao thiệp, không yếu hơn Triệu gia, thậm chí mạnh hơn một bậc. Hơn nữa, dù sao thì Liêu gia cũng là thành viên của Thương Lan Tông, vặn ngã bọn họ, sẽ làm thực lực của Thương Lan Tông tổn thất, tiện nghi cho tông môn đối địch.

Thật ra thì hắn không cần thiết liều chết với Liêu gia, dù sao Liêu gia cũng không đắc tội hắn.

Triệu Vô Tẫn hắng giọng một cái, lại nhìn Lý Phù Trần, chậm rãi nói:

– Lấy căn cốt của ngươi, vốn không có tư cách trở thành thiên kiêu của Thương Lan Tông, nhưng xem ngộ tính và tâm linh ý chí của ngươi, ta vẫn quyết định cho ngươi thân phận thiên kiêu, nhưng thân phận này không cố định. Nếu một ngày nào đó, ngộ tính của ngươi đột nhiên không còn, tốc độ tăng tiến tu vi chậm lại, thì tông môn sẽ thu hồi thân phận này.

Hắn là Nội Tông Đại trưởng lão, có quyền trao thân phận thiên kiêu cho một người, mà không cần người khác đồng ý. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lý Phù Trần chân tài thực học, trãi qua suy nghĩ chu đáo, chứ không phải tuỳ tiện cho một người nào đó thân phận thiên kiêu.

– Tạ Đại trưởng lão.

Lý Phù Trần luôn vui giận không lộ, sau khi nghe được câu này cũng không khỏi kích động.

Thiên kiêu Nội Tông mặc dù cũng là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, như lúc đổi lấy vật phẩm của tông môn, được giảm nhiều hơn đệ tử Nội Tông Nhất đẳng bình thường khác

Đệ tử Nội Tông Nhất đẳng giảm ba thành, thiên kiêu Nội Tông thì giảm tới năm thành, tiết kiệm được hai thành điểm cống hiến.

Bây giờ hắn lại đi đổi tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, một lọ chỉ cần 10 vạn kim tệ, mà không phải 14 vạn như lúc đầu, tiết kiệm được 4 vạn kim tệ.

– Ngươi cố gắng tu luyện, chính là hồi báo lớn nhất cho ta, cố gắng lên!

Triệu Vô Tẫn vỗ vỗ bả vai của Lý Phù Trần.

Hắn là một người yêu tài, Triệu Vô Cực cũng tốt, Lý Phù Trần cũng tốt, trong lòng hắn đều là một hạt giống tốt.

Nhưng Lý Phù Trần cùng Triệu Vô Cực khác nhau, trên người của Lý Phù Trần có quá nhiều nhân tố không xác định, hắn cũng không dám khẳng định Lý Phù Trần có thể đi tới bước nào, nếu không phải ngộ tính của Lý Phù Trần quá mức yêu nghiệt, hắn nhiều nhất chỉ tán thưởng một phen mà thôi, cũng không cho Lý Phù Trần thân phận thiên kiêu.

– Đại trưởng lão yên tâm.

Lý Phù Trần gật đầu.

– Nơi này không còn chuyện gì, lão phu đi trước.

Triệu Vô Tẫn cười một tiếng, thân hình loé lên, hoá thành một đạo lưu quang, biến mất trong tầm mắt mọi người.

– Giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, có phải ngươi nên mời ta và Trần sư tỷ một bữa không?

Triệu Minh Nguyệt cười nói.

– Dĩ nhiên.

Trong một năm này, vì tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công, hắn đã mua ba lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, tiêu hết 42 vạn kim tệ, bây giờ hắn chỉ còn mấy vạn kim tệ, cũng không dư nhiều.

Nhưng lúc cần mới khách thì phải mời, tiết kiệm không được.

Dưới Phong Vân Đài, mọi người cũng không lập tức rời đi, từng người vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn Lý Phù Trần.

– Nội Tông Đại trưởng lão lại cho hắn thân phận thiên kiêu Nội Tông, làm người ta hâm mộ quá đi, nếu như ta có thân phận thiên kiêu Nội Tông, tốc độ tiến bộ của ta hơn bây giờ ít nhất mấy thành.

– Đúng vậy! Thiên kiêu Nội Tông khi đổi vật phẩm của tông môn được giảm năm thành, cái này tiết kiệm được bao nhiêu điểm cống hiến a!

– Đừng hâm mộ, toàn bộ Nội Tông tổng cộng chưa tới ba mươi thiên kiêu, cho dù cấp cho người thân phận thiên kiêu, người ta cũng không nỡ.

Mọi người “ngươi một lời ta một lời”.

Nghe được mọi người nghị luận, Vũ Văn Thiên hừ lạnh một tiếng, rời khỏi khu vực Phong Vân Đài.

– Lý Phù Trần, trước tiên cho ngươi phách lối một hồi đi.

Phương Liệt Hải bực bội rời đi.

– Thiên kiêu Nội Tông sao? Lý sư đệ đúng là nhân họa đắc phúc.

Trần Phương Hoa cười một tiếng.

Không đợi mọi người rời khỏi, ba người lại đi tới Trân Vị Các, ăn một bữa no nê.

Mặc dù tiêu xài mấy vạn kim tệ làm Lý Phù Trần có chút đau lòng, nhưng so với thân phận thiên kiêu Nội Tông, mấy vạn kim tệ này không đáng giá nhắc tới, mua một lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp là có thể tiết kiệm.

Dĩ nhiên, đầu tiên phải có kim tệ.

– Năm nay đã qua hơn một nữa, là thời điểm nên đi làm nhiệm vụ tông môn.

Hằng năm nhất định phải làm một nhiệm vụ của tông môn, ai cũng không được từ chối.

Lần này, Lý Phù Trần chuẩn bị đi làm một nhiệm vụ cao cấp, kiếm nhiều điểm cống hiến một chút, nói không chừng còn kiếm được một chút kim tệ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Phù Trần trở về.

Dưới chân núi, khi đi qua một tiểu viện, Lý Phù Trần đột nhiên ngừng lại.

Tiểu viện này vốn là của Chúc Hồng Tú.

Hơn một năm trước, Chúc Hồng Tú trở thành đệ tử Nội Tông, nhưng sau một tuần, Chúc Hồng Tú mất tích, cùng nhau mất tích còn có biểu đệ Chúc Tiểu Minh của nàng, trực giác nói cho Lý Phù Trần biết, Chúc gia đã xảy ra chuyện.

Đáng tiếc hắn chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh nho nhỏ, tự thân khó bảo toàn, muốn giúp một gia tộc, đó là chuyện không thể nào. Huống chi nàng rời khỏi Thương Lan Tông chưa hẳn là chuyện xấu, Lý Phù Trần cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Chương 123: Sát nhân cực tốc

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Phù Trần đi tới Nhiệm Vụ Đại Điện.

Rất nhanh, hắn tìm được một nhiệm vụ cao cấp thích hợp với mình.

Nội dung của nhiệm vụ là đuổi giết ba huynh đệ họ Vương, đoạt lại ngọc phật.

Ba huynh đệ họ Vương đều có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng.

Tu luyện công pháp, là Hoàng cấp Đỉnh giai Huyết Khí Đại Pháp.

Tu luyện Võ học, Huyết Đao Trảm, Huyết Thủ Ấn, Hóa Huyết Đại Pháp.

Nhiệm vụ thưởng 2 vạn điểm cống hiến.

– Nhiệm vụ này có chút ý tứ a!

Lý Phù Trần rất hứng thú.

Ba huynh đệ họ Vương là Võ giả của Lâm Sát Thành, trong một lần kỳ ngộ, ba người lấy được truyền thừa của một Võ giả Địa Sát cảnh, học được công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Huyết Khí Đại Pháp cùng với ba môn Võ học lợi hai, từ đó, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mười cái tám cái Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng bình thường đều không phải đối thủ của ba huynh đệ này.

– Nhiệm vụ này đi.

Sau khi kéo xuống nhiệm vụ, Lý Phù Trần bước nhanh đi ra Nhiệm Vụ Đại Điện.

– Hắn đã rời khỏi Nhiệm Vụ Đại Điện, nhất định muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.

Bên ngoài Nhiệm Vụ Đại Điện, mấy tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông vẻ mặt khác nhau.

Lâm Sát Thành là thành thị biên giới của Thương Lan Vực, cách Thiên Sát Vực chỉ vài trăm dặm, mà Thiên Sát Vực do Thiên Sát Môn thống trị, là một tông môn cường thế bá đạo hơn cả Thương Lan Tông.

Lần này Lý Phù Trần không có ý định rèn luyện khinh công của mình, mà lựa chọn cưỡi ngựa.

Ngựa là Yêu Huyết Mã Nhị cấp, tốc độ cực nhanh, sức bền kinh người.

Giá!

Hai chân kẹp vào bụng ngựa, Yêu Huyết Mã Nhị cấp chở Lý Phù Trần phóng đi như một mũi tên, tốc độ nhanh hơn Yêu Huyết Mã Nhất cấp đâu chỉ mấy lần.

– Đuổi theo!

Sau khi Lý Phù Trần đi không lâu, một đám đệ tử Chấp Sự Nội Tông cũng cưỡi Yêu Huyết Mã Nhị cấp đuổi theo.

– Thú vị, tên tiểu tử này lại có nhiều địch nhân như vậy.

Đám đệ tử Chấp Sự Nội Tông này đi không lâu, thì có một bóng người hiện ra.

Khí tức của người này bất ngờ là Địa Sát cảnh.

– Cũng được, lập tực giết chết tiểu súc sinh này không tốt, chờ bọn chúng đấu xong hết rồi, ta lên cắt đứt chân chó của nó, mang về Liêu gia.

Bóng người há miệng cười, thân hình loé lên, giống như hoá thành một luồng khói xanh phóng ra ngoài.

– Tiểu tử này đúng là làm người khác hao tâm, bất quá lâu rồi không đi ra ngoài, xem phong cảnh một chút cũng không tệ.

Trên bầu trời, một nam tử trung niên đang đứng trên hư không, quan sát hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Nếu như Lý Phù Trần ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, nam tử trung niên chính là người phụ trách khảo hạch đệ tử Nội Tông, Nhạc trưởng lão.

Nhạc trưởng lão tên là Nhạc Hoa, một Nội Tông Trưởng Lão như hắn, địa vị tôn quý, bình thường căn bản là bế quan tu luyện, thỉnh thoảng mới thực hiện một vài nhiệm vụ của Nội Tông, lần này xuất quan, là bị Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn nhờ bảo vệ Lý Phù Trần một lần trong lúc thi hành nhiệm vụ.

Nếu như người khác, Nhạc trưởng lão sẽ trực tiếp từ chối, an nguy của một tên đệ tử Nội Tông đâu có quan hệ gì với hắn.

Nhưng Lý Phù Trần không giống, Nhạc Hoa rất coi trọng Lý Phù Trần, nếu không, ban đầu cũng không đề nghị Lý Phù Trần trở thành thiên kiêu Nội Tông.

Nhạc Hoa bay lên cao, giống như một con chim lớn, phá không mà đi.

– Tổng cộng mười một tên Quy Nguyên cảnh cửu trọng, hẳn là có thể giải quyết.

Lý Phù Trần đã sớm nhận ra được mình bị người khác theo dõi.

Nhưng hắn cũng không nhận ra được sự tồn tại của Võ giả Địa Sát cảnh kia.

Đây là một rừng cây nhỏ, xuyên qua rừng cây, là một con sông lớn, sông lớn quanh co, như một thần long đi tới cuối trời đất.

Trên đường lớn cạnh rừng cây, Lý Phù Trần dần dần thả chậm tốc độ.

– Hắn phát hiện chúng ta sao?

Phía xa, đám đệ tử Chấp Sự Nội Tông cũng thả chậm tốc độ lại.

– Phát hiện thì thế nào, chẳng lẽ hắn có thể chống lại mười một người chúng ta.

Một tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông trong đó hừ lạnh.

– Không sai, mặc dù hắn chiến thắng Liêu Thiên Quân, thực lực so với bất kỳ ai trong chúng ta đều mạnh hơn, nhưng chúng ta là mười một người, ba tên Liêu Thiên Quân cũng không phải đối thủ.

– Đã như vậy, thì lên đi! Giết hắn, gọn gàng.

Giá!

Mười một tên kẹp chặt bụng ngựa, chạy như bay tới Lý Phù Trần.

– Các ngươi là người phương nào?

Lý Phù Trần đánh giá mười một người.

Ban đầu hắn hoài nghi là Liêu gia, nhưng lấy lực lượng của Liêu gia, hẳn sẽ không phái ra Quy Nguyên cảnh cửu trọng mà là Võ giả Địa Sát cảnh.

Mặc dù hắn biết mình vừa đi ra là sẽ bị người khác ám toán, nhưng cũng không có biện pháp, nhiệm vụ của tông môn, không thể không làm, điều duy nhất hắn có thể làm là mua một vài vật phẩm bảo vệ tính mạng. Hắn tin, bằng vào những vật này, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh, cũng đừng nghĩ dễ dàng giết hắn.

– Chúng ta là người phương nào, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi, giết!

Mười một tên Chấp Sự Nội Tông đồng loạt vỗ lưng ngựa, phóng lên cao, lướt tới Lý Phù Trần.

– Nếu ta đoán không sai, các ngươi là Thân Đồ gia, Dương gia cùng với Quan gia đi?

Lý Phù Trần híp mắt lại, lộ ra hàn quang.

– Giết hắn!

Mười một người nghe vậy thì nóng nảy, bọn họ không nghĩ tới, Lý Phù Trần có thể đoán được.

Mười một người như mười một con chim lớn, từ nhiều phương hướng đánh úp tới Lý Phù Trần, trong nhất thời, kiếm quang dày đặc, khí thế bức người.

Nếu đổi thành Liêu Thiên Quân ở chỗ này, tuyệt đối sẽ bị đâm thành tổ ong trong nháy mắt.

Lý Phù Trần nhìn mười một người giống như nhìn người chết, hắn rút kiếm.

Kiếm vừa ra khỏi vỏ, ba đạo lưu quang cùng hiện.

Phốc phốc phốc!

Ba tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông dừng lại trên không, trên ngực có một lỗ máu.

Thân thể của hắn trược đất mà đi, lại xuất ra ba kiếm hướng không trung.

Phốc phốc phốc!

Một người bị đâm xuyên qua hạ thể, một người bị cắt ngang thành hai khúc, còn một người bị đánh gãy xương sống.

Tiếng thi thể rơi xuống đất, lúc này mới vang lên, mà trong nháy mắt ngắn ngủi, Lý Phù Trần đã giết sáu người.

– Đáng chết, kiếm của hắn so với lúc đánh với Liêu Thiên Quân nhanh gấp đôi, uy lực nhanh gấp ba.

Năm người còn lại sợ hãi.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua kiếm nhanh như vậy, tốc độ xuất kiếm như thế này, đã vượt qua thị giác cực hạn của bọn họ, vượt qua phản ứng thần kinh của bọn họ.

– Trốn!

Năm người hoàn toàn đánh mất chiến ý, thân hình loé lên, chuẩn bị đào tẩu.

– Chạy thoát sao?

Lý Phù Trần giẫm chân dưới đất, thi triển khinh công cùng thối pháp đến cực hạn, cả thân hình giống như quỷ mỵ, xuyên qua giữa năm người, một lát sau, con mắt của cả năm người mở thật to, hoặc ngửa mặt lên trời ngã xuống, hoặc hoặc cuối mặt quỳ xuống, hoặc mềm ngoặc nằm xuống.

Huyền Thiết Kiếm vào vỏ, Lý Phù Trần chậm rãi thở ra một hơi.

– Mười một tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông chết, tin tưởng Thân Đồ gia, Dương gia cùng với Quan gia sẽ rất đau lòng đi!

Ba gia tộc của Vân Vụ Thành không phải Liêu gia, Võ giả Địa Sát cảnh của ba gia tộc chỉ có mấy cái, Quy Nguyên cảnh cửu trọng là lực lượng trung kiên của họ, một lần chết đi nhiều Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng như vậy, Lý Phù Trần không tin ba gia tộc không đau lòng.

Lý Phù Trần đang chuẩn bị lục soát chiến lợi phẩm, đột nhiên khựng lại ở đó, sau đầu mồ hôi lạnh dầm dề.

– Có ý tứ, trên Phong Vân Đài, ngươi lại ẩn giấu nhiều thực lực như vậy, vậy thì càng không thể để ngươi sống rồi.

Không biết lúc nào, cách đó mấy chục thước xuất hiện một lão già.

Lão già mặc quần áo xám, che mặt nạ, ánh mắt thâm độc.

– Võ giả Địa Sát cảnh?

Lý Phù Trần không xoay người lại, dựa vào cảm ứng khí tức, hắn biết, người này nhất định là Võ giả Địa Sát cảnh, còn Địa Sát cảnh mấy trọng, tạm thời hắn không cách nào phân biệt.

– Yên tâm, ta sẽ không lập tức đánh chết ngươi, như vậy thì quá tiện nghi cho ngươi.

Lão già áo xám chậm rãi bước tới, thần thái ung dung tự tin.

Phanh!

Ngay tại lúc này, Lý Phù Trần ném về phía sau mấy vật màu trăng tinh, lập tức, rất nhiều sương trăng bùng nổ, trong nháy mắt tràn ngập mấy chục thước.

Chương 124: Trịnh gia

– Tự tìm đường chết!

Lão già áo xám giận dữ, hai tay xé mở sương mù, phóng ra hai cổ kình khí kinh khủng.

Rào!

Sương trắng tách ra, nhưng đâu còn bóng người của Lý Phù Trần nữa.

– Tiểu súc sinh đáng ghét, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi nếm hết cực hình của thế gian.

Thân hình của lão già áo xám loé lên, phóng vào rừng cây nhỏ.

Nơi này ngoại trừ rừng cây nhỏ, căn bản không có chỗ nào ẩn núp, lão già áo xám nhận định rằng Lý Phù Trần sẽ tiến vào đó.

Một lát sau.

Hai cổ thi thể chồng lên nhau bị đẩy ra, Lý Phù Trần đứng lên.

– Tiểu tử thật thông minh.

Trên bầu trời, Nhạc Hoa nhìn tất cả mọi việc trong mắt.

Vừa rồi, thiếu chút nữa hắn cũng bị lừa, nếu không phải từ trên cao nhìn xuống, nắm rõ tình hình bốn phương tám hướng, thì có thể hắn cũng giống như lão già áo xám vậy, cho là Lý Phù Trần chạy vào rừng cây nhỏ.

Lý Phù Trần không dám chậm trễ, cưỡi Yêu Huyết Mã Nhị cấp chạy như bay rời đi.

“Nếu không phải ta có thiên phú linh hồn che giấu khí tức, muốn thoát khỏi tên Võ giả Địa Sát cảnh này cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Trên lưng ngựa, Lý Phù Trần thầm nghĩ.

Võ giả Địa Sát cảnh mạnh bao nhiêu, Lý Phù Trần còn chưa đích thân nghiệm chứng.

Dĩ nhiên, hắn cũng không muốn làm như vậy.

Mặc dù Liêu Thiên Quân có thể làm được Chân khí ngoại phóng, giống như Võ giả Địa Sát cảnh nhất trọng, nhưng bất kể là tốc độ phản ứng thần kinh hay chân khí hùng hậu vẫn kém xa Võ giả Địa Sát cảnh.

Chém giết với một tên Võ giả Địa Sát cảnh, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh.

Yêu Huyết Mã Nhị cấp tốc độ như bay, chỉ trong chốc lát liền biến mất trên đường.

Xoẹt!

Một thân ảnh từ rừng cây nhỏ chạy ra, chính là lão già áo xám.

Hắn quét nhìn xung quanh, thấy thiếu mất một con Yêu Huyết Mã.

– Đáng chết.

Làm sao lão già áo xám không biết, mình đã bị đùa bỡn.

Hắn đang muốn truy đuổi, đột nhiên dừng bước, mồ hôi chảy đầm đìa.

Trên bầu trời, một bóng người uy nghiêm chậm rãi hạ xuống.

– Nhạc trưởng lão.

Lão già áo xám kinh hãi.

– Là ai sai khiến ngươi đuổi giết một đệ tử Nội Tông?

Nhạc trưởng lão thả ra khí thế, áp bách lão già áo xám không cách nào nhúc nhích.

Lão già áo xám van xin:

– Nhạc trưởng lão, thật oan uổng a, ta chỉ muốn bắt hắn về, đâu có giết hắn.

– Nói như vậy, ngươi thừa nhận.

Khí thế của Nhạc Hoa càng ngày càng tăng, tựa như một ngọn núi đè lên người lão già áo xám.

Lão liền biết, Nhạc Hoa muốn giết lão.

Lão không khỏi ngoan độc nói:

– Nhạc Hoa, tốt nhất ngươi nên rời đi, nếu không Liêu gia sẽ không tha cho ngươi,…

Phốc!

Lời kế tiếp, lão không thể nói ra được, bởi vì lão đã biến thành một đống bùn máu.

Võ giả Thiên Cương cảnh quá mạnh mẽ, chỉ là khí thế có thể làm một Võ giả Địa Sát cảnh tan xương nát thịt. Dĩ nhiên, cũng bởi vì tâm linh ý chí của lão già áo xám không đủ mạnh.

Một khi tâm linh ý chí tan vỡ, thân thể sẽ rất yếu đuối.

– Tiểu tử, cố gắng lên, hy vọng có một ngày, ngươi có thể chân chính nắm trong tay số mệnh của mình.

Nhạc Hoa nhìn theo phương hướng Lý Phù Trần rời đi, rồi lắc mình phóng lên cao, biến mất không thấy.

Mấy ngày liên tiếp, Lý Phù Trần không dám khinh thường, tuỳ thời giấu trong tay hai viên Bạch Chướng Đạn.

Sau ngày thứ ba, Lý Phù Trần mới thoáng buông lỏng một chút.

Nếu bây giờ còn không đuổi theo, như vậy không có khả năng đuổi kịp.

Thương Lan Tông nằm ở tây bắc Thương Lan Vực, mà Lâm Sát Thành cũng ở tây bắc, khoảng cách giữa hai nơi không dài như Lý Phù Trần tưởng tượng, không tới nửa tháng, Lý Phù Trần rốt cuộc chạy tới Lâm Sát Thành.

Lâm Sát Thành chỉ là một thành nhỏ, dân cư không quá 20 vạn.

Nơi này tốt xấu hỗn tạp, không chỉ có Võ giả của Thương Lan Vực mà còn có Võ giả của Thiên Sát Vực.

Thành chủ Hứa Bình tuy là Võ giả Địa Sát cảnh cửu trọng, thực lực so với phần lớn Thành chỉ còn mạnh hơn, nhưng ngồi ở vị trí này cũng nom nớp lo sợ, rất sợ có một cường giả nào đó từ Thiên Sát Vực chạy tới đem mình tiêu diệt.

Việc ba huynh đệ họ Vương ăn trộm ngọc phật của Trịnh gia, hắn căn bản không quan tâm, trực tiếp phát ra một cái nhiệm vụ đưa tới Thương Lan Tông, chờ những người khác để ý.

Trịnh gia là một tiểu gia tộc, người mạnh nhất trong tộc chỉ là Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng.

Ngày hôm đó, Lý Phù Trần ra ngoài thành đi tới Trịnh gia.

Gia chủ Trịnh gia tự mình ra nghênh tiếp.

Nhưng khi thấy Lý Phù Trần chỉ là một Quy Nguyên cảnh lục trọng, vẻ mặt không khỏi có chút khó coi.

Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng thì làm được chuyện gì, hắn còn tưởng rằng Thương Lan Tông sẽ phái ra một thiên tài có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng tới chứ.

– Thương Lan Tông, đệ tử Nội Tông Lý Phù Trần ra mắt Trịnh gia chủ.

Lý Phù Trần ôm quyền.

– Lý thiếu hiệp lễ độ.

Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Trịnh gia chủ cũng không dám thờ ơ Lý Phù Trần, mời Lý Phù Trần vào Trịnh gia.

Đại sảnh Trịnh gia, cao tầng của Trịnh gia đều ở đây.

– Làm sao chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng?

– Chẳng lẽ tiền thưởng quá ít, không có đệ tử Nội Tông lợi hại của Thương Lan Tông nguyện ý tiếp nhận?

Cao tầng của Trịnh gia bàn tán sôi nổi.

Nhiệm vụ này không phải Thành chủ Hứa Bình ban bố, mà là Trịnh gia nhờ vả Hứa Bình phát ra, cho nên tiền thưởng nhiệm vụ là 3 vạn kim tệ, đối với Trịnh gia cũng không phải số nhỏ.

Một năm thu vào của Trịnh gia chỉ có mấy vạn kim tệ mà thôi.

Trịnh gia chủ hắng giọng một cái, nói với Lý Phù Trần:

– Lý thiếu hiệp, nhiệm vụ lần này không phải dễ dàng, chỉ có một mình ngươi tới thôi sao?

Lý Phù Trần tự nhiên biết Trịnh gia chủ có ý gì, nói:

– Trịnh gia chủ, chỉ có một mình ta.

Trịnh gia chủ thở dài một cái, nói:

– Đã như vậy, ta sẽ an bài một số người cùng ngươi đoạt ngọc phật trở về!

Cho dù Lý Phù Trần có lợi hại hơn đi nữa, nhiều nhất chỉ có thể chống lại một người trong ba huynh đệ họ Vương, còn lại hai tên, Lý Phù Trần không cách nào đối phó được.

Lý Phù Trần lắc đầu nói:

– Một mình ta là đủ rồi.

– Lý thiếu hiệp, ba huynh đệ họ Vương đều là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, hơn nữa tu luyện công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Huyết Khí Đại Pháp, bằng vào một mình ngươi, sợ rằng không đối phó được.

Một lão giả của Trịnh gia đứng lên.

Lý Phù Trần cười nhạt, hỏi:

– Trong các ngươi, ai mạnh nhất?

– Bất tài, chính là lão phu.

Lão giả vừa nói chuyện nhàn nhạt nói.

– Nếu ngươi có thể tiếp ta một chưởng, ta không nói hai lời, trực tiếp rời đi, nếu không thể tiếp ta một chưởng, mọi chuyện liền theo ta nói.

Lý Phù Trần nói.

Nghe vậy, lão giả Trịnh gia hơi giận, hắn đã đột phá tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng nhiều năm, chân khí hùng hậu, nếu không phải cấp bậc công pháp quá thấp, nói không chừng đã đột phá Địa Sát cảnh, lúc nào đến lượt bị một tiểu tử không thèm nhìn.

– Nếu Lý thiếu hiệp tự tin như vậy, lão phu đắc tội.

Lão giả Trịnh gia đi tới đối diện Lý Phù Trần, vận chuyển công pháp, một cổ kình khí hùng hồn phát ra.

Hắc!

Lão giả Trịnh gia khẽ quát một tiếng, vỗ một chưởng tới Lý Phù Trần, lòng bàn tay có quang hoa loé lên, ẩn chứa lực lượng kinh người.

– Trở về.

Lý Phù Trần nhẹ nhàng đáp lại một chưởng tới lão giả Trịnh gia.

Khí tức nóng bỏng từ trên người Lý Phù Trần chợt lóe lên rồi biến mất, hư không trong đại sảnh vặn vẹo.

Lập tức, lão giả Trịnh gia bay ra ngoài, đặt mông ngồi trên ghế, vẻ mặt hoảng sợ.

Quá mạnh mẽ, mạnh đến không hợp lý.

Đây chính là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông sao?

Không đúng, đệ tử Nội Tông Thương Lan Tông tầm thường tuyệt đối không mạnh như vậy, đối phương nhất định là đệ tử thiên tài không xuất thế của Thương Lan Tông.

– Võ công của Lý thiếu hiệp cao cường, lão phu bội phục.

Lão giả Trịnh gia biến sắc mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Nhìn biểu tình kinh sợ của đám người, Lý Phù Trần cười nhạt:

– Lời khách sáo không cần nói nhiều, nói về chuyện của ba huynh đệ họ Vương đi!

Chương 125: Huyền Long Bí Pháp

Từ trong miệng của Trịnh gia chủ biết được, sau khi ba huynh đệ họ Vương đoạt được ngọc phật của Trịnh gia thì cả đêm chạy trốn vào Phi Tuyết Sơn Mạch.

Phi Tuyết Sơn Mạch, quanh năm tuyết đọng, rất ít người tới, tiếp giáp với Thương Lan Vực cùng Thiên Sát Vực.

Bởi vì gió tuyết thường xuyên, cho nên đừng nói ba người, dù một nhánh quân đội đi vào cũng không vén được gợn sóng nào.

– Trịnh gia chủ, không biết ngọc phật có đặc thù gì?

Trực giác nói cho Lý Phù Trần, ngọc phật của Trịnh gia không đơn giản.

Trịnh gia chủ do dự một phen, không biết có nên nói cho Lý Phù Trần biết hay không.

Lão giả Trịnh gia một bên xen vào nói:

– Nói cho Lý thiếu hiệp cũng không sao, dù sao có thể đoạt lại ngọc phật hay không cũng là ẩn số.

Lão giả Trịnh gia hắng giọng một cái, nói:

– Ngọc phật này là bảo vật gia truyền của Trịnh gia chúng ta, bên trong có ẩn dấu một loại bí pháp, gọi là Huyền Long Bí Pháp, Huyền Long Bí Pháp nhất định phải có ngọc phật mới có thể tu thành, ba huynh đệ họ Vương hẳn là lấy được tin tức này từ nơi bí ẩn nào đó, nên mới đánh cắp ngọc phật.

“Huyền Long Bí Pháp?”

Lý Phù Trần nhướng mày.

Bí pháp là một loại Võ học đặc thù, cũng là một loại Võ học hiếm thấy.

Thương Lan Tông có vô số bí tịch Võ học, nhưng bí pháp chỉ có mấy chục quyển, mà chỉ đệ tử Chân Truyền mới có tư cách đổi bí pháp, nhưng Vũ Văn Thiên giống như đổi được một môn bí pháp, nghe nói có người thấy hắn thi triển qua.

Bí pháp cường đại nhất của Thương Lan Tông nghe đồn gọi là Vạn Kiếm Quy Tông, danh tiếng của môn bí pháp này còn lớn hơn Thương Lan Chân Công cùng Phần Thiên Chân Công, một khi thi triển ra, trên trời dưới đất, tất cả đều là kiếm khí, địch nhân không thể trốn được.

Không biết Huyền Long Bí Pháp này là bí pháp tầng thứ nào.

Bí pháp được phân cấp bậc không giống như bí tịch Võ học, tổng cộng chia làm cửu tinh, một tinh thấp nhất, cửu tinh cao nhất, chẳng qua là bí pháp Vạn Kiếm Quy Tông dường như cũng chỉ là bí pháp ngũ tinh, bí pháp trên ngũ tinh, đó là truyền thuyết.

Lý Phù Trần đoán Huyền Long Bí Pháp này hẳn là bí pháp nhị tinh.

Lão giả Trịnh gia nói tiếp:

– Chỉ cần Lý thiếu hiệp có thể giúp Trịnh gia ta đoạt lại ngọc phật, Huyền Long Bí Pháp trên ngọc phật, có thể mặc cho Lý thiếu hiệp tu luyện, ngoài ra, lão phu quên nói cho Lý thiếu hiệp biết, Huyền Long Bí Pháp này, không phải bí pháp nhất tinh, cũng không phải bí pháp nhị tinh, mà là bí pháp tam tinh?

– Cái gì, bí pháp tam tinh?

Lý Phù Trần kinh hãi.

Bí pháp tam tinh cực kỳ trân quý, nếu như nói Vạn Kiếm Quy Tông là bí pháp trấn tông của Thương Lan Tông, bí pháp tứ tinh là tuyệt học, vậy thì bí pháp tam tinh chính là bí pháp nhất lưu.

– Không sai, thật sự là bí pháp tam tinh?

Lão giả Trịnh gia lúc này muốn đoạt về ngọc phật, để cho Lý Phù Trần ra sức nhiều hơn, hắn không ngại tiết lộ cấp bậc của Huyền Long Bí Pháp.

Lý Phù Trần gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì:

– Không biết các vị tu luyện Huyền Long Bí Pháp đến tầng thứ mấy?

Bí pháp tam tinh rất cường đại, cho dù tìm hiểu được một chút da lông, cũng làm thực lực của một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh tăng lên không ít, nếu như vậy, Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai của Trịnh gia, căn bản không sợ ba huynh đệ họ Vương, hoàn toàn có thể tự mình đoạt về ngọc phật.

Dù sao Trịnh gia có không ít Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai.

Lão giả Trịnh gia lúng túng nói:

– Huyền Long Bí Pháp tổng cộng chia làm ba tầng, trừ lão phu tu luyện đến tầng thứ nhất, những người khác cũng không nhập môn.

– Thì ra là vậy.

Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, cũng phải, bí pháp tam tinh làm sao dễ tu luyện như vậy, nếu không, cũng không phải bí pháp tam tinh.

Ngoài ra, bí pháp liên quan đến căn cốt.

Bí pháp tam tinh ứng với căn cốt tam tinh, nói cách khác, chỉ có căn cốt tam tinh mới tu luyện được dễ dàng.

Mà bí pháp Vạn Kiếm Quy Tông của Thương Lan Tông, chỉ có căn cốt ngũ tinh mới luyện thành, căn cốt ngũ tinh trở xuống chỉ có thể nhập môn hoặc luyện tới Tiểu Thành.

– Các vị yên tâm, nếu ta nhận nhiệm vụ, ta sẽ hết sức hoàn thành.

Lý Phù Trần tỏ rõ thái độ nói.

– Vậy thì cám ơn Lý thiếu hiệp.

Lão giả Trịnh gia và Trịnh gia chủ đều cảm kích, cao tầng của Trịnh gia cũng rối rít ôm quyền.

Mặc dù Huyền Long Bí Pháp trên ngọc phật khó luyện, nhưng dù sao cũng là một môn bí pháp tam tinh, nếu có một ngày, Trịnh gia xuất hiện một tên căn cốt tam tinh, hoàn toàn có thể phát huy tác dụng, giúp Trịnh gia thoát khỏi hàng ngũ tiểu gia tộc.

– Các vị không cần tiễn.

Đi ra Trịnh gia, Lý Phù Trần không cưỡi Yêu Huyết Mã, thân hình lóe lên, giống như ảo ảnh phóng ra ngoài, trong chốc lát đã biến mất ở cuối chân trời.

– Khinh công như vậy, thật không thể tưởng tượng, nếu Trịnh gia ta có một người như Lý thiếu hiệp vậy, lo gì gia tộc không lớn mạnh.

Lão giả Trịnh gia cảm khái vạn phần.

Phi Tuyết Sơn Mạch nằm hơn hai trăm dặm bên ngoài Lâm Sát Thành, chưa đến gần Phi Tuyết Sơn Mạch, Lý Phù Trần liền cảm nhận được lạnh giá của Phi Tuyết Sơn Mạch.

– Phi Tuyết Sơn Mạch không coi là lớn, nhưng cũng không nhỏ, muốn tìm ra ba huynh đệ họ Vương, cũng như mò kim dưới bể, chỉ có thử thời vận một chút a.

Đi tới dưới chân núi Phi Tuyết Sơn Mạch, Lý Phù Trần thở ra một hơn nóng, thi triển thân pháp, chạy vào trong sơn mạch.

Trong sơn mạch, gió tuyết rất lớn, trời đất một mảnh trắng xoá.

Võ giả tầm thường tới chỗ này, một ngày có thể bị đông chết.

Nhưng Lý Phù Trần phát hiện, khí trời rét lạnh, kích thích chân khí rất lớn, dù không luyện công, chân khí cũng từng chút lớn mạnh.

Lý Phù Trần lao lên một đỉnh núi cao tuyết động, dõi mắt nhìn bốn phương.

Nhãn lực của Lý Phù Trần rất tốt, nếu không bị gió tuyết ngăn trở, có thể thấy một con chuột cách xa mười dặm, Kim Sắc Tiểu Phù cường hoá linh hồn, mà linh hồn cường hoá thị lực của hắn.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Phù Trần leo lên từng ngọn núi tuyết, tìm kiếm bốn phía, khát thù uống tuyết, đói thì giết Yêu thú ăn, cuộc sống cũng không quá khó khăn.

Một bộ phận của Phi Tuyết Sơn Mạch liên tiếp Thiên Sát Vực.

Ngày hôm đó, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc quần áo đen đi vào sơn mạch.

Thiếu nữ áo đen dường như rất quen thuộc Phi Tuyết Sơn Mạch, thi triển khinh công, đạp tuyết vô ngân, gần nửa giờ đã đi tới sườn núi của một ngọn núi cao chọc trời.

Đẩy ra tuyết đọng, một hang động cao cỡ một người xuất hiện.

Thiếu nữ áo đen chui vào.

Sơn động thông suốt bốn phía, cứ một mực thông tới lòng đất, thiếu nữ áo đen cũng không đi loạn, đi ba năm vòng, liền đi vào một hang động đá vôi.

Hang động này cao mười trượng, bốn phía đều là đá vôi, còn có một thạch nhũ vô cùng lớn, người đứng trước thạch nhũ như một con kiến.

Phía dưới thạch nhũ là một hồ nước rộng mấy thước.

Tí tách!

Từng giọt chất lỏng màu nhũ bạch từ trong thạch nhũ nhỏ xuống, chìm vào trong hồ.

Thiếu nữ áo đen cởi quần áo xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, đôi chân thon dài, cái mông tròn trịa, eo hông yêu kiều.

Thu lại quần áo cùng giầy, bỏ vào trong một cái túi chống nước, thiếu nữ hắc y đem nó cột vào tay.

Phốc!

Thiếu nữ giống như mỹ nhân ngư, nhảy vào trong hồ nước, thật lâu không chui ra.

Sơn động thông suốt bốn phía, thiếu nữ cũng không biết, một lối đi liên tiếp vào một ngọn núi khác.

Nơi này cũng có một hang động đá vôi, nhưng trong hang cũng không có cái thạch nhũ to lớn kia, ba tên hán tử trung niên đang ngồi xếp bằng, ở trước mặt bọn họ là một ngọc phật lớn cỡ bàn tay.

– Lão tam, hôm nay đến phiên ngươi ra ngoài săn bắn.

Hán tử lớn tuổi nhất thuận miệng nói.

– Tại sao lại đến ta, không phải đến nhị ca sao?

– Cẩu thí, ngày hôm qua ta mới đi.

Hán tử xếp hàng thứ hai, lão nhị mắng.

– Được, ta thì ta, các ngươi chờ.

Hán tử trung niên nhỏ nhất đi ra hang động.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo