Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 24 [Chương 116 đến 120]
❮ sautiếp ❯Chương 116: Kiếm ý
– Kiếm ý?
Lý Phù Trần loé lên ánh sáng kinh người.
Trong nháy mắt đó, tất cả các kiếm pháp mà hắn học, đều dung nhập vào trong kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, như giao cho kiếm chiêu này sinh mệnh.
Mà sinh mệnh này chính là kiếm ý.
Dĩ nhiên, cổ kiếm ý này cực kỳ yếu ớt, giống như một mầm cây, đang chờ lớn lên.
Nhưng cũng đã rất mạnh.
Mạnh đáng sợ.
Lý Phù Trần cho tới bây giờ không biết, chẳng qua là điều chỉnh kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh một chút đã làm kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh có uy lực gấp mười lần, quả thật không cách nào tưởng tượng.
– Kiếm ý, hoặc là một tia chân ý của kiếm đạo, kiếm đạo hoàn chỉnh, ẩn chứa vô số kiếm ý, khi những kiếm ý này dung nhập một chỗ chính là kiếm đạo
Trong đầu của Lý Phù Trần thoáng qua một ý nghĩ to gan.
Thời gian từng ngày trôi qua, Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần càng ngày càng hoàn thiện, một kiếm bình thường với lực đạo không đổi, tốc độ kiếm ít nhất gấp đôi, mà với lực đạo tương đương như thế và tốc độ kiếm tăng lên gấp đôi, uy lực ít nhất tăng lên ba lần.
Giữa tháng thứ mười.
Trên núi giả của tiểu viện.
Lý Phù Trần ngồi xếp bằng, trên người toả ra khí tức nóng cháy.
Trãi qua mười tháng, Xích Hỏa Huyền Công rốt cuộc có dấu hiệu đột phá.
Xích Hỏa Huyền Công lại đột phá chính là tầng thứ mười bốn.
Bất kể công pháp gì, ba tầng cảnh giới cuối cùng đều quan trọng nhất, mỗi khi tăng một tầng thì sức chiến đấu gia tăng rất nhiều, tầng thứ mười ba khác, tầng thứ mười bốn lại khác.
Mặt trời chói chang từ từ lên cao.
Khí tức trên người Lý Phù Trần càng ngày càng nóng.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài thân thể của Lý Phù Trần đột nhiên xuất hiện một tầng hoả diễm chân khí.
Không sai, hoả diễm chân khí.
Trước đây, chân khí của Lý Phù Trần hiện ra ngoài, chân khí hộ thể chẳng qua giống như hoả diễm, còn bay giờ đạt tới trình độ hoả diễm.
Khi đột phá tầng thứ mười bốn, chân khí xảy ra biến chất, so với Quy Nguyên cảnh tứ trọng đến ngũ trọng, biến hoá còn lớn hơn.
Oanh!
Hoả diễm chân khí hừng hực gấp mấy lần, Lý Phù Trần như hoá thành một hỏa nhân, hoả diễm chân khí mãnh liệt phóng lên cao, đá vụn trong mấy thước xung quang đều bị thổi bay.
– Lực bộc phát thật cường đại.
Ánh mắt của Lý Phù Trần loé lên một tia nóng bỏng.
Hắn có thể cảm giác được, lực bộc phát của hắn tăng thêm mấy thành. Phải biết rằng, bây giờ hắn là Võ giả Quy Nguyên cảnh, không phải Võ giả Luyện Khí cảnh.
Võ giả Quy Nguyên cảnh gia tăng tăng thêm mấy thành lực bộc phát là rất đáng sợ.
– Còn không tới hai tháng, không biết thực lực của Lý Phù Trần tiến triển như thế nào?
Một năm ước hẹn dần đến gần, không ít người ý động.
Trong đó, Trần Phương Hoa quan tâm nhất.
Nếu thật sự Lý Phù Trần có thể đánh bại Liêu Thiên Quân, chứng minh tiềm lực của Lý Phù Trần tuyệt đối là cấp bậc yêu nghiệt, mà không phải chỉ là căn cốt phổ thông trong mắt mọi người.
Dĩ nhiên, nếu Lý Phù Trần không đánh bại Liêu Thiên Quân, không có nghĩa là tiềm lực của Lý Phù Trần không được, dù sao hắn trở thành đệ tử Nội Tông mới ba năm mà thôi.
– Lý Phù Trần, ông nội ta sẽ tự mình xem cuộc chiến này, hy vọng ngươi không làm ông nội ta thất vọng.
Sau khi Lý Phù Trần cùng Liêu Thiên Quân quyết định một năm ước hẹn, Triệu Minh Nguyệt đã nói chuyện này cho Đại trưởng lão Nội Tông Triệu Thiên Đức.
Triệu Thiên Đức có chút hứng thú với Lý Phù Trần có căn cốt phổ thông, quyết định tự mình xem chiến.
Trong một toà tiểu viện rộng rãi của Nội Tông.
– Lý Phù Trần, ngươi chờ chết đi!
Liêu Thiên Quân ngửa mặt lên trời cười to, hôm nay, hắn đột phá đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng.
Vốn hắn có chút bận tâm, lo lắng có biến số.
Bây giờ hắn không còn chút lo lắng nào.
Dù trong một năm Lý Phù Trần có đột phá hai trọng cảnh giới đi nữa, hắn cũng có lòng tin đánh bại Lý Phù Trần, chênh lệnh ba trọng cảnh giới, không phải dễ dàng vượt qua.
– Lý Phù Trần, ngươi ngàn vạn lần không nên đắc tội Liêu gia ta, đắc tội Liêu Thiên Quân ta, ta sẽ cắt đứt tứ chi của ngươi, phế bỏ đan điền của ngươi, khiến cho cả đời này ngươi sống trong thống khổ, dám đối kháng với Liêu gia ta, chưa người nào có kết cục tốt.
Liêu Thiên Quân tự tin mười phần, trên mặt mang theo vẻ dử tợn.
Sau khi Xích Hỏa Huyền Công đột phá đến tầng thứ mười bốn, Lý Phù Trần hấp thu thiên địa nguyên khí tăng lên mấy lần.
Trong đan điền giống như cất giữ một lỏ lửa vậy, bất kể có bao nhiêu thiên địa nguyên khí đi vào cơ thể, đều bị lò lửa hoá thành Xích Hỏa chân khí.
Hơn nữa, Lý Phù Trần mơ hồ cảm thấy một cổ lực lượng đang sinh ra.
Cổ lực lượng này có chút tương tự với kiếm ý, nhưng nội liễm, nóng cháy hơn.
Lý Phù Trần biết đây chính là Xích Hỏa chân ý.
Võ học Huyền cấp, tu luyện tới cảnh giới cực hạn, cũng sẽ sinh ra chân ý.
Kiếm pháp Huyền cấp là kiếm ý.
Quyền pháp Huyền cấp là quyền ý.
Mà công pháp Huyền cấp chính là công ý.
Thật ra thì bất kể tu luyện công pháp gì, bất kể công pháp có cảnh giới gì, Võ giả cũng sẽ cảm nhận được công ý tồn tại.
Nhưng công ý này đối với Võ giả cũng không có tính trợ giúp thực chất.
Chỉ khi công pháp Huyền cấp đột phá cảnh giới đỉnh phong, mới chân chính cảm nhận được chỗ tốt của công ý.
Ví dụ, công pháp cấp bậc thấp hoặc lúc cảnh giới còn thấp, công ý chỉ là một phôi thai, mà khi công pháp Huyền cấp đột phá đến cảnh giới tối cao, phôi thai sẽ biến thành người, làm cho uy lực của công pháp tăng lên.
– Không biết Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười lăm, sẽ có uy lực như thế nào.
Lý Phù Trần đối với Xích Hỏa chân ý chân chính rất mong đợi.
Xích Hỏa Huyền Công là công pháp Huyền cấp Trung giai, sinh ra Xích Hỏa chân ý, theo đạo lý mà nói có thể mạnh hơn Lưu Tinh kiếm ý.
Chủ yếu nhất chính là, tu luyện kiếm pháp Huyền cấp cần nội tình kiếm đạo nhất định.
Mà công pháp Huyền cấp không có vấn đề này, công pháp Huyền cấp từ tầng thứ nhất bắt đầu, thật ra đã mang theo công ý, nó chỉ cần trình tự tiến dần mà thôi.
Tháng thứ mười một, Lý Phù Trần hoàn toàn nắm giữ Lưu Tinh kiếm ý.
Sau khi hoàn toàn nắm giữ Lưu Tinh kiếm ý thì có thể “tùy tâm sở dục” thi triển Lưu Tinh Kiếm Pháp, mà không phải như lúc đầu, có thể phát mà không thể thu lại, một khi thi triển thì đối thủ chết chắc.
Tháng thứ mười hai, Lý Phù Trần từ Quy Nguyên cảnh ngũ trọng đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng.
Vốn hắn cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
Quy Nguyên cảnh, một trọng so với một trọng khó đột phá hơn.
Ở Quy Nguyên cảnh, trừ khi là căn cốt tứ tinh hoặc ngũ tinh, mới không cần quan tâm tới hạn chế này.
Nhưng Lý Phù Trần chỉ là căn cốt phổ thông mà thôi.
Cũng may, ngộ tính của hắn ở một trình độ nhất định nào đó đền bù căn cốt thiếu sót.
Hắn trở thành đệ tử Nội Tông không tới ba năm, Xích Hỏa Huyền Công từ tầng thứ chín đột phá đến tầng thứ mười bốn.
Cảnh giới công pháp tăng lên, tương đương với trong một thời gian ngắn, giúp hắn tăng lên căn cốt vậy.
Ít nhất thì trước mắt là như vậy.
Nhưng Lý Phù Trần cũng biết, tốc độ tu luyện của hắn cùng cảnh giới công pháp tăng lên tương quan.
Khi tu luyện Xích Hỏa Huyền Công tới cảnh giới tối cao, không cần thời gian bao lâu, hắn phải thay đổi công pháp cao cấp hơn.
Nếu không có công pháp cao cấp hơn cung cấp cho hắn, thì tốc độ tu luyện của hắn dần dần chậm lại, chờ khi những căn cốt cao hơn hắn tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai tới cảnh giới tối cao, tốc độ tu luyện của hắn sẽ chậm hơn bọn họ mấy lần thậm chí mười lần.
Không có căn cốt, chỉ có ngộ tính, nhất định phải đi một con đường dám nghĩ dám làm.
Hắn phải không ngừng tiến về phía trước, bởi vì không tiến lên, sẽ bị đào thải.
Chương 117: Phong Vân Đài
Một năm kỳ hạn đã đến, ước định của Lý Phù Trần và Liêu Thiên Quân đến giờ.
Một ngày này, xung quanh Phong Vân Đài có không ít đệ tử Nội Tông tụ tập.
Phần lớn người là đến xem Lý Phù Trần cùng Liêu Thiên Quân quyết đấu, còn một phần nhỏ là đến xem đệ tử Nội Tông khác quyết đấu.
Phong Vân Đài là một cái bạch ngọc đài hình vuông, cao mười thước, rộng trăm thước.
Nghe nói Phong Vân Đài được gia trì trận pháp vững chắc, cho dù là Võ giả Địa Sát cảnh cũng không cách nào làm hư được.
Trên Phong Vân Đài lúc này, có hai tên đệ tử Nội Tông đang quyết đấu.
– Chu Khiếu Thiên, ngươi cướp đoạt thanh mai trúc mã của ta, ta cùng ngươi không đội trời chung, hôm nay không phải ngươi tàn thì ta tàn.
– Trương Tiểu Hải, bằng vào ngươi cũng xứng với Vương Lỵ sư muội, nếu ngươi không biết sống chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Hai tên đệ tử Nội Tông chiến đấu hết sức thảm thiết, tên đệ tử Nội Tông gọi là Trương Tiểu Hải, trên mặt đã thấy máu, bị vạch ra một vết thương.
– Chết đi cho ta!
Kiếm thế của Trương Tiểu Hải bùng phát, một chiêu Phi Thiên Kiếm Pháp tấn công tới tên đệ tử Nội Tông gọi là Chu Khiếu Thiên.
Chiêu Phi Thiên Kiếm Pháp này rõ ràng đã đến gần cảnh giới Đại Thành, trong một chiêu, kiếm quang phiêu hốt bất định, hàn ý trận trận, phảng phất như có mấy chục thanh kiếm tấn công tới Chu Khiếu Thiên.
– Trương Tiểu Hải, khó trách ngươi dám khiêu chiến ta, nguyên lai là tu luyện Phi Thiên Kiếm Pháp tới gần cảnh giới Đại Thành, đáng tiếc, Phi Vân Phá Sát Trảm Kiếm Pháp của ta cũng giống như vậy, đã đến gần cảnh giới Đại Thành, phá cho ta.
Chu Khiếu Thiên gào to một tiếng, kiếm quang như tơ, cắt phá trường không, chém ra kiếm thế của Trương Tiểu Hải.
Ken két!
Một cánh tay rơi xuống, bị kiếm quang xoắn thành huyết vụ.
A!
Trương Tiểu Hải kêu thảm thiết, ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo nhìn Chu Khiếu Thiên.
Cảnh giới của Chu Khiếu Thiên cao hơn hắn một trọng, vốn tường rằng dưới kiếm pháp cao minh hơn, có thể cùng hắn lưỡng bại câu thương, đây là kết quả hắn mong muốn.
Còn muốn đánh bại đối phương, hắn không có lòng tin.
Nhưng ông trời không có mắt, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không đáp ứng hắn.
Huyền Thiết Kiếm chỉ vào Trương Tiểu Hải, Chu Khiếu Thiên cười gằn nói:
– Đừng tưởng rằng phế bỏ một cánh tay, thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, đừng nóng, ta sẽ từ từ phế bỏ gân tay gân chân của ngươi, sau đó phế bỏ đan điền, để cả đời này ngươi không cách nào tu luyện.
Trước khi lên Phong Vân Đài, hai bên đã ký kết xong Phong Vân Trạng, chỉ cần không đánh chết đối phương, người chiến bại bị xử lý sao cũng được.
Mười năm qua, không có bao nhiêu người dám lên Phong Vân Đài, trừ phi kết xuống ân oán quá sâu, mới không để ý bất kỳ cái gì mà lên Phong Vân Đài.
Dĩ nhiên, đối phương cũng phải đồng ý mới được.
Nếu đối phương không đồng ý, không ai có thể buộc hắn lên.
Phốc!
Huyền Thiết Kiếm run một cái, Chu Khiếu Thiên đánh gãy một cây gân của Trương Tiểu Hải, Trương Tiểu Hải đau đến trắng bệch, vẻ mặt mang theo sợ hãi.
– Chu sư huynh, thôi đi, hắn đã nửa phế, sau này cũng không có năng lực khiêu chiến ngươi.
Dưới đài, một tên nữ đệ tử Nội Tông diện mạo xinh đẹp nhàn nhạt nói.
– Nếu Vương Lỵ sư muội đã lên tiếng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, Trương Tiểu Hải, kiếp sau hãy tìm ta báo thù đi! Ha ha!
Chu Khiếu Thiên cười lớn, hăng hái nhảy xuống Phong Vân Đài.
Ánh mắt của Trương Tiểu Hải ảm đạm không ánh sáng, bị một tên Chấp Sự Nội Tông đưa xuống.
– Đáng thương a, thanh mai trúc mã bị cướp đi, lại đứt một cây gân, đời này coi như xong rồi.
– Phong Vân Đài há có thể nói lên là lên, nếu lên, giữa hai người, tất nhiên phải có một người tàn phế.
– Thanh mai trúc mã của hắn thật có bản lĩnh, lại bám lên được Chu Khiếu Thiên, ta nghe người ta nói, có người thấy bọn họ làm chuyện kia trong rừng nhỏ, cái mông kia, thật trắng cũng thật lớn a.
– Thật sự có chuyện này sao, chờ Chu Khiếu Thiên chơi xong, không chừng chúng ta có cơ hội chơi một lần a.
Đệ tử Nội Tông dưới đài, bàn luận sôi nổi, lời nói không thiếu cái xấu xa.
Mặc dù quyết đấu của hai người kết thúc, nhưng phần lớn người cũng không rời đi, điều này làm cho một bộ phận người không biết trố mắt nhìn nhau, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, Phong Vân Đài, còn có quyết đấu sao?
Chỉ có một giải thích này mà thôi.
– Vị sư huynh này, không biết hai bên quyết đấu trên Phong Vân Đài tiếp theo là ai?
Một người không nhịn được, dò hỏi.
Tên đệ tử Nội Tông bị hỏi kinh ngạc nói:
– Các ngươi không biết sao? Hôm nay là Liêu Thiên Quân sư huynh cùng Lý Phù Trần quyết đấu, chắc hai người đó nhanh tới thôi!
– Liêu Thiên Quân sư huynh, chậc chậc, ta nghe nói Liêu Thiên Quân sư huynh đã đột phá Quy Nguyên cảnh cửu trọng, Lý Phù Trần này cũng không biết tự lượng sức mình quá đi!
– Thú vị, thú vị, đầu tiên là Trương Tiểu Hải, bây giờ là Lý Phù Trần, hai người này nhất định là nhân vật bi tình a.
Phần lớn mọi người đều không coi trọng Lý Phù Trần, thật sự là vì chênh lệch quá xa.
Trương Tiểu Hải cùng Chu Khiếu Thiên chỉ kém nhau một trọng, liền bị đoạn tay, chặt gân.
Lý Phù Trần cùng Liêu Thiên Quân, chênh lệch ít nhất bốn trọng, bọn họ cũng không cho rằng trong một năm Lý Phù Trần có thể đột phá hai trọng cảnh giới.
– Vương Lỵ sư muội, đầu năm nay người không biết sống chết quá nhiều, ta cho là năm nay chỉ có một tên Trương Tiểu Hải, không nghĩ tới còn có một Lý Phù Trần.
Chu Khiếu Thiên cũng biết chuyện giữa Liêu Thiên Quân cùng Lý Phù Trần, không khỏi cười lạnh nói.
Nữ đệ tử Nội Tộng tên Vương Lỵ nói:
– Ta nghe nói Lý Phù Trần này, từng đánh bại Vũ Văn Thiên khi ở Ngoại Tông, lên làm đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, có lẽ là hai người đi.
Chu Khiếu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của Vương Lỵ, đổi lấy đối phương một cái liếc mắt, hắn nhếch miệng nói:
– Trước khác nay khác, ta thừa nhận chiến lực cùng cảnh giới của hắn rất mạnh, nhưng đó là Luyện Khí cảnh, đến Quy Nguyên cảnh, hết thảy đều không giống nhau, đừng nói bây giờ hắn không phải đối thủ của Liêu Thiên Quân, coi như là Vũ Văn Thiên, Lý Phù Trần cũng phải là đối thủ.
Dù sao Vũ Văn Thiên cũng là căn cốt ngũ tinh, tin tức của hắn, truyền bá rất nhanh.
Bốn tháng trước, Vũ Văn Thiên đã đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, chỉ sợ cách Quy Nguyên cảnh bát trọng cũng không xa.
– Vậy xem ra, Lý Phù Trần này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Vương Lỵ không biết nói gì, nàng không hiểu, tại sao có nhiều người không tự lượng sức mình, Trương Tiểu Hải như vậy, Lý Phù Trần cũng như vậy.
– Mau nhìn, Liêu Thiên Quân tới, còn có Liêu Hải Long, còn đó là Liêu Thiên Vân trưởng lão đi!
Có người nhanh mắt, từ xa liền nhìn ra được có ba người đang tới.
Ba người này chính là Liêu Thiên Quân cùng Liêu Hải Long, còn có một người trung niên, tuổi chừng năm mươi, tướng mạo có mấy phần tương tự Liêu Thiên Quân, là một vị Nội Tông Trưởng Lão.
Liêu Thiên Vân, Nội Tông Trưởng Lão, Thiên Cương cảnh nhị trọng.
– Thiên Quân thúc, trên Phong Vân Đài, không nên nương tay.
Liêu Hải Long hung ác nói.
Liêu Thiên Quân tự phụ cười một tiếng:
– Yên tâm, ta há sẽ nương tay, đắc tội người của Liêu gia ta, hết thảy đều phải xuống địa ngục, Lý Phù Trần này, ta sẽ cho hắn nếm thấy chuyện kinh khủng nhất thế gian, để cho hắn kiếp này hắn phải sống trong sợ hãi, tự ti, sống trong bóng tối của Liêu gia ta.
Một bên, Liêu Thiên Vân thần thái uy nghiêm nói:
– Đừng lấy mạng hắn, tránh cho Liêu gia gặp phiền toái.
– Cha, ta biết.
Liêu Thiên Quân gật đầu.
– Lý Phù Trần này sao còn chưa đến, không biết là sợ hay đổi ý!
– Cũng không phải không có khả năng này, dù sao không ký Phong Vân Trạng, không buộc được.
– Nếu là như vậy, sau này ta gặp hắn thì cười nhạo hắn một lần.
Trong lúc mọi người ở đây bàn luận sôi nổi, thì Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa đi tới.
Chương 118: Nhiều người chỉ trích
– Lý sư đệ, mặc dù ta biết ngươi tự tin, nhưng trên Phong Vân Đài, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng nên khinh thường.
Trần Phương Hoa nhắc nhở Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần gật đầu một cái:
– Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, Trần sư tỷ yên tâm.
Sư tử vồ thỏ!
Không biết tại sao, Trần Phương Hoa nghe được câu này, tâm thần lập tức trầm tĩnh lại.
“Liêu Thiên Quân, ngươi đúng là đáng thương a, đắc tội ai không đắt tội, lại đắc tội Lý sư đệ.”
Trần Phương Hoa thầm nói.
Lý Phù Trần đến, bầu không khí lập tức nóng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Lý Phù Trần như một bộ cười trên sự đau khổ của người khác.
– Hả? Quy Nguyên cảnh lục trọng, tên Lý Phù Trần này có tài đức gì, lại tăng lên tới Quy Nguyên cảnh lục trọng.
Một tên đệ tử Nội Tông cảm ứng khí tức, la lên.
– Cái gì, Quy Nguyên cảnh lục trọng?
Nghe vậy, các đệ tử Nội Tông cùng nhau cảm nhận khí tức.
– Quả nhiên là Quy Nguyên cảnh lục trọng, chuyện này không thể nào, hắn chỉ là một căn cốt phổ thông, tốc độ tăng lên không khỏi quá nhanh đi, có thể so với căn cốt tứ tinh.
– Nhất định là vì cuộc chiến mà ăn cấm dược gì đó.
– Không sai, khẳng định là ăn cấm dược, loại cấm dược này, tác dụng phụ cực lớn, tiếp theo ba năm năm, hắn đừng nghĩ đột phá nữa.
– Hừ, coi như Quy Nguyên cảnh lục trọng thì như thế nào, Liêu Thiên Quân sư huynh chính là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, so với hắn cao hơn ba trọng.
Mặc dù Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến cho mọi người rất giật mình, nhưng vẫn không có ai cho rằng Lý Phù Trần có thể chiến thắng Liêu Thiên Quân, hơn nữa mọi người nhất trí cho là Lý Phù Trần ăn một loại cấm dược nào đó.
– Đồ chó cũng muốn khiêu chiến Liêu Thiên Quân, thật không biết sống chết.
Trong đám người, Phương Liệt Hải cười lạnh.
– Lý Phù Trần quá xung động.
Cao Trường Thiên cùng Ô Thanh Mai không biết từ lúc nào đã tới gần Phong Vân Đài, Cao Trường Thiên thở dài nói.
Phong Vân Đài là địa phương nào, hắn rất rõ ràng, người đi lên chỉ có một người đi xuống, người còn lại phải bị khiên xuống.
– Hắn ở bất kỳ nơi nào, đều là vạn chúng chú mục, nam tử như vậy thật hiếm thấy.
Trong lòng của Ô Thanh Mai bị gieo một hạt giống, hạt giống này như có dấu hiệu nảy mầm.
– Vũ Văn sư huynh, ngươi đoán Lý Phù Trần có thể kiên trì bao nhiêu chiêu.
Phía đông Phong Vân Đài, một nhóm người hết sức dễ thấy.
Người ở trung tâm chính là Vũ Văn Thiên.
Căn cốt ngũ tinh bất kể ở nơi nào đều là vạn chúng chú mục, như mặt trời ban trưa.
Thật ra nếu Lý Phù Trần là căn cốt ngũ tinh, có lẽ sẽ không có nhiều chỉ trích như vậy, Phương Liệt Hải cùng Liêu Hải Long cũng không đi đắc tội Lý Phù Trần.
Phải biết, bất kỳ một căn cốt ngũ tinh nào cũng là tài sản của tông môn, ai dám động căn cốt ngũ tinh, chính là động đến căn cơ của tông môn, dừng nói là Thành chủ của chủ thành, coi như Liêu gia, cao tầng cũng phải bị hưng sư vấn tội.
Vũ Văn Thiên quan sát Lý Phù Trần một chút, nhận ra Lý Phù Trần chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, nhàn nhạt nói:
– Trong vòng trăm chiêu, phải thua.
Ban đầu, hắn nhận định Lý Phù Trần không kiên trì được hai mươi chiêu, hơn nữa đây là đánh giá cao của hắn.
Nhưng Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng của hắn không còn khẳng định như vậy nữa.
– Một trăm chiêu, Vũ Văn sư huynh đánh giá hắn quá cao đi!
– Theo ta nhìn thì không quá mười chiêu.
– Vũ Văn sư huynh nói như vậy, nhất định có đạo lý, ngươi đừng bêu xấu.
Ngay khi mọi người đang bàn tán thì một người vút lên Phong Vân Đài.
– Lý Phù Trần, lăn lên cho ta.
Liêu Thiên Quân quát lên.
– Liêu Thiên Quân, ngươi gấp gáp muốn chết như vậy sao?
Lý Phù Trần châm chọc, thân hình lóe lên, nhảy lên Phong Vân Đài.
– Miệng lưỡi bén nhọn, một hồi ta sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt.
Liêu Thiên Quân cười gằn.
– Một lúc nữa ai khóc còn chưa biết?
Lý Phù Trần phản kích.
Lý Phù Trần không phản kích còn tốt, một khi phản kích, tất cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt, cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, vốn có người đồng tình, lập tức thay đổi lập trường, đổi thành ủng hộ Liêu Thiên Quân, hy vọng Liêu Thiên Quân hung hăng hành hạ Lý Phù Trần, để cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng, đạo lý làm người.
Trên Phong Vân Đài, một tên Chấp Sự Nội Tông xuất hiện, hắn nhíu mày một cái, giống như cũng nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt.
Hắn lấy ra một cuốn da Yêu thú, nhàn nhạt nói:
– Mời hai vị ký tên, một khi ký tên, ngoại trừ không cho đánh chết đối phương, còn lại không có bất kỳ quy tắc nào, trước khi ký, các ngươi suy nghĩ một chút.
– Không cần cân nhắc, ta ký.
Liêu Thiên Quân lập tức ký mình tên.
– Còn ngươi.
Chấp Sự Nội Tông nhìn về phía Lý Phù Trần, sâu trong ánh mắt có một tia khinh thường.
– Ta ký.
Cầm bút lên, như rồng bay phượng múa, Lý Phù Trần ký tên mình.
Thu hồi cuốn da Yêu thú, Chấp Sự Nội Tông cao giọng nói:
– Phong vân quyết đấu chính thức bắt đầu, hai vị tự thu xếp ổn thỏa.
Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống Phong Vân Đài.
Oanh!
Nghe vậy, bầu không khí lại nóng lên lần nữa.
– Minh Nguyệt, đây chính cái tên Lý Phù Trần mà ngươi nói sao? Tu vi không tệ, đáng tiếc quá mức phách lối, tâm tính còn phải bàn lại.
Trên một sườn núi nhỏ cách đó không xa, một lão già đứng chắp tay sau lưng, bên cạnh hắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
– Ông nội, ngươi không nên dựa vào ấn tượng ban đầu, ta dám khẳng định, Lý Phù Trần không kém căn cốt ngũ tinh bao nhiêu.
Nữ tử xinh đẹp tất nhiên là Triệu Minh Nguyệt, nàng không phục lão giả nói chuyện, nên cãi lại.
– Đừng nói quá.
Lão giả cười nhạt.
– Hừ, ngươi chờ nhìn đi!
Triệu Minh Nguyệt có chút giận dỗi.
– Ngươi không phải vừa ý người ta chứ?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão giả khẩn trương, hắn không hy vọng cháu gái của mình, kết hợp với một căn cốt phổ thông.
Thứ như căn cốt này, cùng huyết mạch di truyền có quan hệ.
Căn cốt của cha mẹ không tệ, căn cốt của con sẽ không kém.
Căn cốt của cha mẹ kém, thì căn cốt của con sẽ rất tệ.
Cháu gái của hắn là căn cốt tứ tinh thuần âm, loại căn cốt này, không kém gì căn cốt ngũ tinh.
– Ông nội, ngươi nói gì!
Triệu Minh Nguyệt giận lên.
– Minh Nguyệt, ngươi nghiêm túc nói cho ta, ngươi có phải thích hắn hay không?
Lão giả nghiêm túc, thậm chí mang theo một tia nghiêm nghị.
Triệu Minh Nguyệt do dự một chút, lắc đầu.
– Như vậy thì tốt.
Khí tức như có như không trên người lão giả tản đi, lại khôi phục dáng vẻ như trước.
Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cách Liêu Thiên Quân hơn hai mươi thước.
Liêu Thiên Quân cười một tiếng, trên thân thể ngang tàng, bộc phát ra khí thế kinh người, cổ khí thế này như phong bạo, cuốn tới Lý Phù Trần.
Không đợi Lý Phù Trần phản ứng, Liêu Thiên Quân quát lớn một tiếng:
– Địa Khuyết Kiếm Pháp!
Địa Khuyết Kiếm Pháp là một môn kiếm pháp hết sức tàn nhẫn, trên thân thể bị bất kỳ một vết thương nào, kiếm kình độc ác xảo quyệt, sẽ xâm nhập sâu vào trong cơ thể, phá hư kinh mạch mạch máu, khiến đối thủ muốn chết cũng không xong.
Một kiếm này vừa ra, trong hư không loé lên từng đạo lệ mang vặn vẹo, lệ mang giống như cá bơi, hết sức linh hoạt.
– Lại xuất hiện Địa Khuyết kiếm khí, Liêu Thiên Quân sư huynh đã đem Địa Khuyết Kiếm Pháp tu luyện đến cảnh giới Đại Thành a!
– Thật buồn cười, Lý Phù Trần chỉ sợ không tiếp nổi một kiếm này, trước quyết đấu phách lối như vậy, sợ rằng bây giờ phải quỳ xuống xin tha thứ.
Một kiếm vô cùng đáng sợ, trực tiếp tấn công Lý Phù Trần, hàn ý um tùm, trong mắt Liêu Thiên Quân đều là sát ý dữ dằn.
Chương 119: Bạo Khí Đan
Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai muốn tu luyện tới cảnh giới Đại Thành rất khó khăn, Liêu Thiên Quân là đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, có căn cốt tam tinh, cũng phải tốn mười năm.
Dĩ nhiên, phần lớn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, mười năm, đều có thể tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Đại Thành, hoặc tới gần ngưỡng cửa Đại Thành.
– Địa Khuyết Kiếm Pháp sao?
Lý Phù Trần hơi có chút kinh ngạc, Địa Khuyết Kiếm Pháp coi như một loại kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai khó tu luyện, không nghĩ tới Liêu Thiên Quân lại có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, ngộ tính đã vượt qua căn cốt tam tinh.
– Đáng tiếc!
Lý Phù Trần lắc đầu, nếu hắn không đột phá Quy Nguyên cảnh lục trọng, nói không chừng còn không phải đối thủ của Liêu Thiên Quân.
Nhưng bây giờ, hai cái Liêu Thiên Quân cũng không phải đối thủ của hắn.
– Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo lưu quang loé lên, rồi sau đó dừng lại, không nhúc nhích nữa, lập tức, hoả tinh chói mắt bạo phát, Liêu Thiên Quân như bị sét đánh, Huyền Thiết Kiếm trong tay suýt nữa bay ra, cả người ngã về sau, lùi lại.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh.
Mới chớp mắt, Liêu Thiên Quân còn một bộ khí thế mãnh liệt, một bộ dạng nắm trong tay moi thứ, lập tức, cả người liền bay ra ngoài, ngay cả Lý Phù Trần xuất kiếm như thế nào, mọi người cũng không thấy được, chỉ có thể thấy trong hư không có hoả tinh bùng nổ.
– Kiếm thật nhanh, thật đáng sợ.
Mọi người trợn tròn mắt.
Cái này cũng quá khoa trương đi!
Liêu Thiên Quân nhưng là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, thậm chí ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, những người trước đó nói Lý Phù Trần không tiếp nổi một kiếm, chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng đau rát, tựa như có ai tát mấy trăm bạt tay vậy.
– Cái này!
Cao Trường Thiên trợn mắt hốc mồm.
Ô Thanh Mai cũng mở mắt thật to, quên cả hô hấp, trong đầu, không ngừng nghĩ về một kiếm kia, cùng với bộ dáng tự tin ung dung của Lý Phù Trần.
Nguyên lai, hắn không phải nói mạnh miệng, Liêu Thiên Quân cùng hắn quyết đấu, thật sự là tự tìm đường chết.
– Cái này không thể nào?
Chu Khiếu Thiên la thất thanh.
Vương Lỵ bên cạnh hắn cũng một bộ dáng như thấy quỷ.
Chu Khiếu Thiên lợi hại, nhưng so với Liêu Thiên Quân không chỉ kém một bậc, mà Liêu Thiên Quân, ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, trực tiếp bị đẩy lùi.
– Không thể nào, làm sao có thể, nhất định là hắn lừa gạt.
Dưới đài, Liêu Hải Long thất thần, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Một năm trước, Lý Phù Trần mạnh hơn hắn một bậc, một năm sau, tiểu thúc Liêu Thiên Quân của hắn lại không tiếp nổi một kiếm của Lý Phù Trần, chuyện này đả kích hắn hết sức to lớn, Võ đạo chi tâm giống như sụp đổ.
Thấy con trai mình bị Lý Phù Trần dùng một kiếm đánh lui, Liêu Thiên Vân híp mắt, vẻ mặt âm trầm.
“Đáng chết, Liêu Thiên Quân tại sao phế vật như vậy.”
Phương Liệt Hải thầm mắng trong lòng.
Đồng thời, hắn đối với Lý Phù Trần càng thống hận.
Bản thân hắn là thiếu thành chủ của Sơn Hải Thành, bị Lý Phù Trần khi dễ, chẳng những không báo được thù, ngược lại trơ mắt nhìn đối phương “phong sinh thủy khởi”, chuyện này làm sao hắn có thể chịu nổi.
– Lý sư đệ, rất tốt a.
Tâm tình của Trần Phương Hoa vô cùng kích động và cũng hết sức phức tạp, ngắn ngủi trong vòng một năm, Lý Phù Trần không chỉ vượt qua Liêu Thiên Quân, thậm chí ngay cả nàng cũng không nắm chắc chiến thắng Lý Phù Trần.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, toàn bộ Thương Lan Tông cũng không thấy nhiều.
– Ông nội, như thế nào, ta nói hắn không phải người bình thường mà.
Triệu Minh Nguyệt đối với kết quả này cũng rất giật mình, cái này vượt qua dự liệu của nàng, nàng không nhịn được đắc ý nói với lão giả.
Lão giả chậm rãi thở ra một hơi:
– Tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, lực lượng thân thể vượt qua 2 vạn cân, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, ngộ tính như vậy, đúng là không phải người bình thường, nhưng trọng yếu nhất chính là, hắn đối với chuyện nắm chắc thời cơ, vượt qua tầng thứ đệ tử Nội Tông, có thể trong nháy mắt nhìn ra được sơ hở của Địa Khuyết Kiếm Pháp.
– Cái gì, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, lần trước còn tầng thứ mười ba mà.
Triệu Minh Nguyệt môi đỏ khẽ nhếch, nàng không có nhãn lực như Võ giả Thiên Cương cảnh, cho nên nhìn không ra nhiều thứ.
– Ngộ tính của người này, có thể so với Kiếm Si, nhưng trước mắt, Kiếm Si là căn cốt tứ tinh, hắn lại không có.
Nếu như lão giả biết, cảnh giới Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, không phải Đăng Phong Tạo Cực, mà là Xuất Thần Nhập Hóa, sợ rằng sẽ không nói như vậy, lúc trước Kiếm Si ở Quy Nguyên cảnh lục trọng, cũng không có tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, lĩnh ngộ kiếm ý.
Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cũng không truy kích.
Thực lực của đối phương, ngay cả kiếm ý hắn cũng không cần sử dụng, cần gì phải truy kích.
Không sai, một chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh vừa rồi, hắn không có dùng kiếm ý, cho nên người ngoài quan sát thì kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ có cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
Làm như vậy là Lý Phù Trần có suy nghĩ của mình.
Địch thủ của hắn bây giờ có không ít, khó trách khỏi sẽ gặp ám toán, cho nên, lưu lại một ít lá bài tẩy sẽ có tác dụng.
Lá bài tẩy một khi bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó lật bàn cũng không được.
Hắn không hy vọng phát sinh chuyên này.
“Nếu như vận dụng kiếm ý, hai cái Liêu Thiên Quân, ta cũng có thể đánh chết trong nháy mắt.”
Lý Phù Trần thầm nói.
Có dùng kiếm ý hay không, khác biệt rất lớn, kiếm ý tồn tại, khiến cho tốc độ của Thiên Ngoại Lưu Tinh tăng gấp đôi, uy lực tăng gấp ba lần trở lên.
Ở trước tốc độ tuyệt đối, cái gì kỹ xảo, cái gì lực lượng, cũng không đáng nhắc tới, một kích chém giết.
Đáng tiếc, hắn không thể vận dụng, cũng không cần phải vận dụng.
– Vô liêm sỉ, ngươi vừa rồi làm cái gì?
Liêu Thiên Quân thối lui hơn mười bước mới dừng lại được.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chất vấn.
– Ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ thối luicòn kịp.
Không tới vạn bất đắc dĩ, Lý Phù Trần không muốn cùng Liêu gia liều chết, cho nên, hắn nguyện ý cho đối phương một cái cơ hội lui lại.
– Nằm mơ, đừng quá cuồng vọng, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì sống không bằng chết.
Liêu Thiên Quân nổi giận, viên đan dược ẩn giấu trong miệng, bị hắn cắn bể, lập tức, một cổ lực lượng nóng cháy toả ra, cường độ khí tức ít nhất tăng lên ba thành.
– Chuyện gì xảy ra, khí tức của Liêu Thiên Quân sư huynh sao trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn giấu giếm thực lực?
– Ta đã nói rồi, Lý Phù Trần sao có thể là đối thủ của Liêu Thiên Quân, nhất định là Liêu Thiên Quân sư huynh khinh thường.
Mọi người bừng tỉnh.
– Không đúng!
Trần Phương Hoa nhíu mày.
Khí tức trên người Liêu Thiên Quân mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng không giống như của mình tu luyện.
– Đan dược bán Huyền cấp Bạo Khí Đan, thật đúng to gan làm bậy.
Bên cạnh Triệu Minh Nguyệt, lão giả cau mày nói.
– Ông nội, đây là hắn không tuân theo quy tắc của Phong Vân Đài, ngươi còn không ngăn cản hắn?
Triệu Minh Nguyệt nghe vậy liền nói.
Trên Phong Vân Đài, không cho phép mượn bất kỳ ngoại lực nào, nếu không, công bằng cơ bản nhất của Phong Vân Đài liền không có.
Lão giả lắc đầu một cái nói:
– Trước tiên nhìn xem một chút rồi nói, tiểu tử này, hẳn là không đơn giản như vậy!
Hắn chuẩn bị lúc mấu chốt mới xuất thủ, nếu Lý Phù Trần không cách nào ngăn trở Liêu Thiên Quân, cũng chỉ như vậy, không đến mức hắn phải chú ý.
– Tiểu tạp toái, lăn xuống cho ta.
Bạo Khí Đan là đan dược bán Huyền cấp, một viên giá trị 7 vạn kim tệ, ban đầu hắn cho là phụ thân chuyện bé xé ra to, bây giờ nhớ lại, đúng là sáng suốt vô cùng, chỉ cần có thể thắng lợi liền tốt rồi, còn quá trình, ai sẽ quan tâm.
Cùng với khí thế kinh khủng, Liêu Thiên Quân lại đánh một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm thế cuồng bạo, giống như phong bạo lăng lệ, chém hết vạn vật.
Chương 120: Một kiếm cụt tay
– Đan dược tăng phúc chân khí.
Lý Phù Trần nhíu mày.
Chuyện này tựa hồ trái với quy tắc của Phong Vân Đài, nhưng ngay cả Chấp Sự Nội Tông phụ trách Phong Vân Đài cũng không lên tiếng, hắn cũng không nói được gì.
Vù vù vù…
Cách Lý Phù Trần còn mười thước, Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo, đột nhiên thoát kiếm phóng ra.
Chân khí ngoại phóng.
Sau khi nuốt Bạo Khí Đan, Liêu Thiên Quân đạt tới tầng thứ Chân khí ngoại phóng, có thể cách không giết người.
Lý Phù Trần híp mắt lại, bước chân biến ảo, cả người biến mất vô ảnh vô tung.
Thối pháp Huyền cấp Sơ giai, Vô Ảnh Thối.
Cheng cheng cheng!
Kiếm khi vặn vẹo cọ sát mặt đất, bộc phát ra hoả tinh trắng nhạt.
– Chạy thoát sao?
Liêu Thiên Quân hả miệng cười gằn, một kiếm lại một kiếm xuất ra, từng đạo Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo giống như con cá đang bơi lội, phong toả chu vi mười thước.
Mười thước này, không thể nghi ngờ là tử vong cấm khu.
Bất kể ai có thực lực không bằng hắn đi vào cấm khu này, tất nhiên sẽ bị vô số kiếm khí cắt thành huyết nhân.
Bộ pháp của Lý Phù Trần cực nhanh, cả người tựa như mất đi sức nặng vậy, hoá thành một cái bóng quỷ mị, xuyên tới xuyên lui trên Phong Vân Đài, Địa Khuyết kiếm khí như cá bơi không cách nào tới gần hắn.
Sắc mặt của Liêu Thiên Quân dần dần âm trầm:
– Ngươi chỉ biết trốn sao? Đồ hèn nhát.
Hắn làm sao không nhìn ra, thối pháp của Lý Phù Trần chỉ sợ đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nếu không, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi nhiều Địa Khuyết kiếm khí như vậy.
– Trốn, cũng chưa chắc.
Thân hình của Lý Phù Trần lăng không biến chuyển, bàn chân liên tục đạp ba bước trên đất, giống như một luồng khói xanh, xuyên qua vô số Địa Khuyết kiếm khí, trong nháy mắt xuất hiện bên trái Liêu Thiên Quân.
Liêu Thiên Quân bị bộ pháp của Lý Phù Trần làm hoa mắt dẫn đến thất thủ, phản ứng nhất thời chậm đi một tia.
Nhưng ngược lại Liêu Thiên Quân cũng lợi hại, thời khắc mấu chốt, thân hình xoay tròn như một con quay, thuận thế thi triển ra tuyệt chiêu của Địa Khuyết Kiếm Pháp, Thiên Tàn Địa Khuyết.
Vù vù vù vù…
Cả người như con quay, kịch liệt xoay tròn, cùng lúc đó, từng đạo kiếm khí hình cung hướng bốn phương tám hướng phóng ra, Lý Phù Trần bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không né tránh kịp nữa, chỉ đành phải giơ kiếm triệt tiêu từng đạo kiếm khí.
Bất tri bất giác, Lý Phù Trần liền bị bức lui ra mười mấy thước.
– Lần này ta nhìn ngươi làm sao tránh? Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Liêu Thiên Quân dừng xoay tròn, quát lớn một tiếng, kiếm thế biến đổi, Địa Khuyết Kiếm Pháp đổi thành Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Mặc dù Cuồng Phong Khoái Kiếm chỉ là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, không huyền ảo bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, uy lực cũng không bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, nhưng thắng ở tốc độ rất nhanh, không chỉ nhanh, hơn nữa còn mãnh liệt, giống như cuồng phong thổi tới, làm người ta không cách nào ngăn trở.
– Lý Phù Trần phải thua.
Dưới đài, có người không nhịn được nói.
Bộ pháp của Lý Phù Trần đúng là rất lợi hại, có thể dễ dàng tránh thoát Địa Khuyết kiếm khí.
Nhưng khi Liêu Thiên Quân thi triển Cuồng Phong Khoái Kiếm, không gian để Lý Phù Trần tránh né sẽ thu nhỏ lại gấp mấy lần, đừng nói là người, chỉ sợ biến thành một con chim cũng không thoát được.
Kiếm khí chằng chịt cuốn tới, phạm vi vô cùng rộng, cơ hồ trãi qua hơn phân nữa Phong Vân Đài.
“Không thể thi triển kiếm ý, chỉ có thể làm như vậy.”
Lý Phù Trần thu lại Xích Hỏa Huyền Công, vận chuyển Phong Ảnh Quyết, hắn nhẹ nhàng nhúng một cái, như mũi tên rời cung vậy, lập tức phóng ra mấy chục thước, tốc độ như vậy, làm người ta vô cùng kinh ngạc, căn bản không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh tầm thường có thể làm được.
– Tại sao lại nhanh như vậy.
Mọi người bị tốc độ của Lý Phù Trần làm sợ choáng váng.
– Ta không tin, ngươi có thể tránh thoát tất cả công kích của ta.
Liêu Thiên Quân cuồng bạo, chân khí trong cơ thể không kiềm chế chút nào quán chú lên Huyền Thiết Kiếm, mật độ kiếm khí lại tăng lên lần nữa, cùng lúc đó, tay trái của Liêu Thiên Quân thỉnh thoảng phát ra một quyền, quyền phong cách không bao phủ Lý Phù Trần.
Trước có quyền phong, sau có kiếm khí dày đặc, nếu là người khác, cho dù là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng đi nữa, lúc này cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể chống cự.
Nhưng, Lý Phù Trần không ở trong nhóm này.
Hoàn toàn không để ý đến quán tính do tốc độ nhanh mang tới, bàn chân của Lý Phù Trần bàn nhàng điểm mặt đất một cái, thân hình bay ngược lên, chẳng những tránh né quyền phong mà còn vượt qua vô số kiếm khí.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, đằng này, Lý Phù Trần vượt qua kiếm khí, tay trái cách không hút một cái, dưới tác dụng của lực hút cuồng bạo, tốc độ của Lý Phù Trần giống như mũi tên gió, trong nháy mắt rơi xuống đất, bất quá lúc này hắn đầu dưới, chân trên.
Huyền Thiết Kiếm hướng xuống đất, Lý Phù Trần lộn nhào, thân hình đổi ngược lại, phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân.
Từ đầu tới cuối, Lý Phù Trần cho người khác cảm giác không tuân theo quy luật tự nhiên, tư thế phản trọng lực giống như thiên địa này không có gì có thể giữ được hắn.
– Đây còn là người sao?
– Hắn là quái vật đi?
Mọi người ngơ ra.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thân thể con người, có thể lấy tốc độ như vậy làm một động tác vô cùng khó khăn, chuyện này chính là khiêu khích thị giác cực hạn của họ.
– Phong Ảnh Quyết, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Vô Ảnh Thối, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực! Người này thú vị a.
Con ngươi của lão giả hơi co rúc một cái.
Hắn cũng phải thừa nhận, ngộ tính của Lý Phù Trần tuyệt đối là cấp bậc yêu nghiệt.
Không chỉ tu luyện kiếm pháp đến cảnh giới cực cao, mà khinh công cùng thối pháp cũng vượt qua bình thường, người bình thường làm được một chuyện như vậy cũng đáng giá kiêu ngạo rồi.
– Ngươi thua.
Không đợi Liêu Thiên Quân xoay người lại, Lý Phù Trần đã gác kiếm trên cổ đối phương.
Ánh mắt của Liêu Thiên Quân đỏ bừng, hắn điên cuồng hét lên:
– Thua, ta lúc nào thua.
Phanh!
Liêu Thiên Quân đột nhiên đánh một quyền trúng ngực Lý Phù Trần.
Dù lực lượng thân thể của hắn là 2 vạn cân, lực phòng ngự kinh người, cũng không nhịn được mà phun máu, thân thể bay ra ngoài.
– Hèn hạ.
Trần Phương Hoa tức giận mắng.
– Thật vô sỉ.
Triệu Minh Nguyệt cũng không nhịn được, cả giận nói.
Lý Phù Trần đã cho hắn một con ngựa, không nghĩ đối phương không nhận thua, ngược lại ra tay đánh lén Lý Phù Trần.
– Lý Phù Trần, đừng giả nhân giả nghĩa, ngươi cho là ngươi chiến thắng sao, trên Phong Vân Đài, ngoại trừ không thể giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác, ngươi muốn không chiến mà thắng, đó là chuyện không thể nào, bây giờ nằm xuống cho ta đi! Yên tâm, ta không chỉ chém đứt tứ chi của ngươi, mà đan điền, ta cũng thay ngươi bảo tồn, ha ha ha…
Liêu Thiên Quân thừa thắng truy kích, Địa Khuyết Kiếm Pháp bao phủ tới Lý Phù Trần.
“Khinh thường.”
Lý Phù Trần than thầm.
Đối phương biết mình không dám giết hắn nên không kiêng kỵ gì.
Hơn nữa mình cũng đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đối phương, dưới khoảng cách gần như vậy, thân pháp của mình căn bản không kịp thi triển, dù sao phạm vị bao phủ của quyền phong quá rộng, trừ khi mình có thể thuấn di, bằng không, không còn cách nào.
Lý Phù Trần hộc máu bay ngược, mạnh mẽ hít sâu một hơi, phóng lên cao.
– Nếu không chịu nhận thua, vậy cũng đừng trách ta.
Lý Phù Trần loé lên hàn quang.
Phong Ảnh Quyết kết hợp cùng Vô Ảnh Thối, không chỉ có trình độ như thế này.
Thân như phong, phong như ảnh, ảnh vô tung.
Lúc này, Lý Phù Trần để cho mọi người thấy được, cái gì là khinh công, cái gì là vượt qua thị giác cực hạn.
Trong nháy mắt, Lý Phù Trần lại phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân, tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ một bậc.
Liêu Thiên Quân không nghĩ tới Lý Phù Trần bị thương, tốc độ lại nhanh hơn.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn không tin Lý Phù Trần dám đắc tội Liêu gia, dám động thủ đả thương hắn.
Nhưng, hắn đánh giá thấp quyết tâm của Lý Phù Trần.
Lưu quang thoáng qua, Lý Phù Trần một kiếm đâm xuyên qua tay trái của Liêu Thiên Quân, Huyền Thiết Kiếm xoay tròn, hất một cái, một cách tay bay lên, huyết vũ tung toé.
A!
Liêu Thiên Quân thét lên thê lương.