Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 23 [Chương 111 đến 115]
❮ sautiếp ❯Chương 111: Ngang ngược
– Liêu Hải Long, người khác sợ ngươi, chứ không phải Lý Phù Trần ta sợ ngươi, ta muốn nhìn hôm nay ai phải gãy chân chó.
Thân hình của Lý Phù Trần chấn động một cái.
Tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng bùng nổ.
Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười ba bùng nổ.
Lực lượng thân thể 15 ngàn cân mở hết.
Thân hình nhảy về phía trước một cái, Huyền Thiết Kiếm trong tay theo đường kiếm đặc biệt vung lên, trong nhất thời, lưu quang phụt ra, tốc độ của kiếm tăng đến cực hạn.
Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai, Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Hai Huyền Thiết Kiếm, một uyển chuyển như thiểm điện, một như lưu tinh, ầm ầm đụng nhau.
Keng!
Tiếng kim loại giao kích kinh khủng chấn động lỗ tai một số người đau nhói, vật thể trên mặt đất liên tục nát bấy, ngay cả đất vụn cũng bị nghiền nát.
Giữa hai người, ánh sáng màu bích lục và màu đỏ đan xen, hỏa tinh bắn ra mấy thước xa, đốt cỏ cây xung quanh cháy rụi.
Một cổ lực lượng to lớn truyền tới.
Liêu Hải Long cùng Lý Phù Trần đều lui về sau bảy tám bước.
– Lý Phù Trần chặn lại một kiếm toàn lực của Liêu sư huynh?
Ô Thanh Mai đang đi tới đột nhiên sửng sờ, không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Liêu Hải Long nhưng là thiên kiêu của Nội Tông, tu vi cao hơn Lý Phù Trần hai trọng, mà Lý Phù Trần có thể đánh bại Vũ Văn Thiên lúc trước, bởi vì cảnh giới của hai người tương đối nhau.
Nếu khi đó Lý Phù Trần chỉ có cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng, tuyệt đối không thể đánh bại Vũ Văn Thiên.
– Hí!
Cao Trường Thiên hít một ngụm khí lạnh.
– Thú vị, Lý sư đệ còn mạnh hơn tưởng tượng của ta.
Trần Phương Hoa nhìn tình huống nơi này trong mắt.
– Có thể cùng Liêu Hải Long sư huynh chống lại?
Triệu Minh Nguyệt hết sức kinh ngạc, ánh mắt của nàng sáng ngời.
– Nhất định là Liêu sư huynh không toàn lực ứng phó, nếu không, bằng hắn làm sau chống lại một kiếm của Liêu sư huynh.
Tên đệ tử Nội Tông lúc trước châm chọc Lý Phù Trần ngây người.
– Cẩu tạp chủng, chết đi cho ta.
Liêu Hải Long liên tục chém mười kiếm tới Lý Phù Trần.
Keng keng keng keng keng…
Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần mạnh hơn đối phương nhiều, tốc độ hồi khí cực nhanh, chẳng những đón đỡ được Phong Lôi Kiếm Pháp của Liêu Hải Long mà còn mơ hồ chế trụ hắn.
Sắc mặt của Liêu Hải Long lúc xanh lúc trắng:
– Lý Phù Trần, cẩu tạp chủng, ngươi chỉ là Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng dựa vào cái gì chống đỡ Phong Lôi Kiếm Pháp của ta, có phải ngươi giở trò hay không.
– Không biết một lúc nữa, ngươi còn có thể mở miệng chửi người không.
Đối phương một câu lại một câu cẩu tạp chủng, làm cho Lý Phù Trần phẫn nộ rồi, hắn quyết định, cho dù không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội đánh bại Liêu Hải Long, sau đó hung hăng tát hắn mấy bạt tay.
Mười chiêu.
Năm mươi chiêu.
Một trăm chiêu.
Rất nhanh, một trăm chiêu đã qua.
Hai người không ai làm gì được ai.
Nhưng Trần Phương Hoa bằng nhãn lực của mình, vẫn có thể nhìn ra, Lý Phù Trần hơi chiếm một chút thượng phong.
– Phong Lôi Đan Xen.
Phong Lôi Kiếm Pháp của Liêu Hải Long càng ngày càng mạnh, hắn đã đem Phong Lôi Kiếm Pháp tu luyện tới đến gần cảnh giới Đại Thành, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
– Phá cho ta!
Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã sớm đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, cho dù uy lực hay là trình độ tinh diệu, đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Trong không trung, từng đạo lưu quang bắn ra, Phong Lôi Kiếm Pháp của Liêu Hải Long như quân lính tan rã, ba kiếm không ngăn nổi một kiếm của Lý Phù Trần.
Lúc này liền hiện ra tầm quan trọng của thực lực toàn diện.
Lý Phù Trần thoáng chế trụ Liêu Hải Long, hắn cũng không thỏa mãn, thi triển Vô Ảnh Thối, cả người vô ảnh vô tung.
Hắn cũng không thi triển Phong Ảnh Quyết, Phong Ảnh Quyết phối hợp Vô Ảnh Thối mặc dù khiến tốc độ của hắn nhanh hơn, nhưng lực công kích sẽ yếu hơn, không bằng Xích Hỏa Huyền Công.
Liêu Hải Long một lần sơ ý, bị một kiếm của Lý Phù Trần đánh vào lưng.
Hắn mặc Bì giáp Yêu thú Tam cấp, lực lượng phòng ngự mạnh mẽ, một kiếm này cũng không làm hắn trọng thương, chỉ bị thương nhẹ, không ảnh hưởng đến trạng thái của hắn.
– Tam Phân Kiếm Thuật.
Lý Phù Trần liên tục công kích quanh thân Liêu Hải Long, kiếm pháp không ngừng chuyển đổi, khi thì Thiên Ngoại Lưu Tinh, khi thì Tam Phân Kiếm Thuật.
– Chết đi!
Liêu Hải Long vô cùng bực bội, Huyền Thiết Kiếm càn quét một vòng, trong không trung, phong lôi bùng nổ, kiếm thế bức người.
Lý Phù Trần không một tiếng động, bóng người bị thổi tan, nhưng lại xuất hiện lần nữa, Lý Phù Trần đi tới phía trên Liêu Hải Long.
– Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Một kiếm giương ra, kiếm quang đột nhiên biến mất, như hóa thành một đạo lưu tinh rồi biến mất.
Phốc!
Chân khí hộ thể băng giải, Bì giáp Yêu thú Tam cấp bị đánh xuyên, Liêu Hải Long há mồm phun ra một ngụm máu lớn, bị nội thương không nhẹ.
Kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh quá mạnh mẽ, có lực sát thương cùng tốc độ cực hạn.
Yêu thú Nhị cấp Cao giai Thiết Bối Tinh Tinh cũng thiếu chút nữa bị Lý Phù Trần xuyên thủng xương sọ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Một kiếm đánh bị thương Liêu Hải Long, Lý Phù Trần bình trụ một hơi, liên tiếp phát ra ba chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, trong đó có hai chiêu trúng cùng một điểm.
Bì giáp Yêu thú Tam cấp trong nháy mắt bị xuyên thủng, sắc mặt của Liêu Hải Long tái nhợt, vặn vẹo.
Đương!
Lý Phù Trần đánh bay Huyền Thiết Kiếm của Liêu Hải Long.
– Bây giờ rốt cục ai là chó.
Lý Phù Trần đứng trước mặt Liêu Hải Long, lạnh lùng nhìn đối phương.
Hai tên đệ tử Nội Tông đi theo Liêu Hải Long ngu người ra, bọn hắn chưa từng nghĩ tới Liêu Hải Long lại thất bại, phải biết Liêu Hải Long là thiên kiêu của Nội Tông a, hơn nữa tu vi cao hơn Lý Phù Trần hai trọng.
– Lý Phù Trần, thắng?
Cao Trường Thiên cùng Ô Thanh Mai trố mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được rằng thực lực của Lý Phù Trần lại đến trình độ như thế này.
– Trần sư tỷ, Lý Phù Trần thắng.
Ánh sáng trong mắt Triệu Minh Nguyệt hết sức mãnh liệt, đây là lần đầu tiên nàng có hứng thú mãnh liệt với một người như vậy, cho dù Vũ Văn Thiên có căn cốt ngũ tinh, nàng cũng không để ý.
Theo nàng, mặc dù Vũ Văn Thiên có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh, nhưng nàng là cháy gái của Đại trưởng lão Nội Tông, Thiên Cương cảnh còn không đến mức nàng chú ý.
Trừ khi Vũ Văn Thiên có thể đột phá đến Thoát Thai cảnh.
Đáng tiếc, cho dù là căn cốt ngũ tinh, cũng không đảm bảo có thể đột phá đến Thoát Thai cảnh.
Dõi mắt toàn bộ Thương Lan Tông, thậm chí rất nhiều thế lực tông môn xung quanh, Thoát Thai cảnh đều là chiến lực đứng đầu nhất.
Một tên cường giả Thoát Thai cảnh đủ để ngang dọc đại lục, tiêu dao tự tại.
– Đúng vậy, đúng là làm người khác kinh ngạc.
Trần Phương Hoa vuốt tóc trên trán, trong mắt cũng có một tia tò mò.
– Lý Phù Trần, cẩu tạp chủng, một ngày nào đó, ta muốn đích thân giết ngươi, phá hủy tất cả của ngươi, tuyệt vọng đi, ha ha!
Liêu Hải Long vô cùng điên cuồng cùng oán độc.
Chát!
Lý Phù Trần tát một cái trên mặt Liêu Hải Long, nhất thời, mặt đối phương sưng lên.
– Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai hay không?
Liêu Hải Long thét chói tai.
Chát!
Lý Phù Trần lại tát một cái trên mặt đối phương.
Chát chát chát chát…
Tiếp theo, Lý Phù Trần không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để nói, liên tục hung hăng tát.
Liêu Hải Long liền bị tát ngu người, ánh mắt đờ đẫn.
– Cái này cũng được?
Tất cả mọi người nhìn một màn này, liền ngẩn người.
Thô bạo, quả thực đủ thô bạo.
Cơ bản không nói nhảm, trực tiếp tát người.
– Hỏng bét, Lý Phù Trần quá lỗ mãng, Liêu Hải Long là Thiếu chủ của Thế gia cổ xưa Liêu gia, địa vị vượt qua Phương Liệt Hải rất nhiều.
Cao Trường Thiên biết lai lịch của Liêu Hải Long, nếu không, hắn cũng không im hơi lặng tiếng trước Liêu Hải Long.
– Đáng chết, lại dám khi dễ Thiếu chủ nhà ta, tội đáng chết, ai cũng không cứu được ngươi.
Ngoài trăm thước, hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông nổi giận gầm lên, vút chạy tới Lý Phù Trần, trong mắt đã động sát cơ.
Chương 112: Cường giả oai
Hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông này khoảng chừng bốn mươi tuổi, có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng.
Tốc độ của hai người cực nhanh, trong chốc lát liền chạy tới bên cạnh Lý Phù Trần.
– Bích Ba Kiếm Pháp!
– Phi Thiên Kiếm Pháp!
Hai người một trái một phải, cầm kiếm chém tới như gọng kiềm.
Lấy thực lực của Lý Phù Trần đối phó với hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng là chuyện không thể nào.
– Vạn Mai Kiếm Pháp!
Thời khắc mấu chốt, Trần Phương Hoa chạy tới, một chiêu Vạn Mai Kiếm Pháp phá tan Bích Ba Kiếm Pháp cùng Phi Thiên Kiếm Pháp của hai người.
– Trần sư tỷ, ngươi có ý gì?
Một người trong đó giận dữ nói.
Trần Phương Hoa nói:
– Đừng quên, hai người các ngươi chẳng qua là đệ tử Chấp Sự Nội Tông, dám động thủ với đệ tử Nội Tông, chẳng lẽ không sợ Chấp Pháp Đường.
Địa vị của đệ tử Chấp Sự Nội Tông thấp hơn đệ tử Nội Tông, nếu dám phạm thượng, đây là không tuân theo tông quy, hơn nữa rất nghiêm trọng.
Một người khác trầm giọng nói:
– Trần sư tỷ, ngươi nên biết rõ, Liêu gia ta là một trong những gia tộc cổ xưa của Thương Lan Vực, mà Liêu Hải Long là Thiếu chủ của Liêu gia ta, ta khuyên ngươi một câu, không muốn đùa với lửa, coi chừng có ngày chết cháy, nếu không hậu quả tự chịu.
– Không sai, đắc tội Liêu gia không phải chuyện tốt lành gì.
Sở dĩ hai người dám xuống tay giết Lý Phù Trần, chủ yếu là có Liêu gia làm chỗ dựa, Liêu gia cũng coi như là một trong những gia tộc cổ xưa, rất nhiều Võ giả Địa Sát cảnh, Võ giả Thiên Cương cảnh cũng không ít, có quyền lợi không nhỏ trong Thương Lan Tông.
Trần Phương Hoa cười lạnh nói:
– Vậy ta ngược lại muốn nhìn xem, Liêu gia ngươi đối phó ta như thế nào, chẳng lẽ Liêu gia ngươi có thể vượt qua Thương Lan Tông.
Lúc này, Liêu Hải Long rốt cuộc tỉnh hồn lại, hắn cuồng loạn nói:
– Lý Phù Trần, ngươi dám tát ta, ngươi có biết không, ngươi đã phạm vào tội lớn, phạm vào tội không thể tha thứ, bây giờ quỳ xuống tự đoạn hai tay, còn có cơ hội tự cứu, nếu không, trân trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi. Còn có Trần Phương Hoa, bây giờ ngươi cút còn kịp, nếu không, ta thề sẽ cho ngươi hối hận cả đời.
– Càn rỡ.
Trần Phương Hoa nổi giận.
Nàng đường đường là đệ tử Nội Tông tu vi Quy Nguyên cảnh bát trọng, lúc nào bị người khác uy hiếp, Liêu gia cũng không được, chờ nàng trở thành đệ tử Chân Truyền, Liêu gia cũng không dám bên ngoài động đến nàng.
– Càn rỡ sao, ta còn càn rỡ hơn, sau này ta sẽ dùng mọi cách lăng nhục ngươi.
Liêu Hải Long căn bản không sợ Trần Phương Hoa, bàn về thiên phú, hắn không kém hơn Trần Phương Hoa, hắn có lòng tin, trong vòng mấy năm nhất định đuổi kịp Trần Phương Hoa.
Triệu Minh Nguyệt đứng một bên Trần Phương Hoa nghe vậy, không nhịn được nữa, lạnh lẽo nói:
– Liêu Hải Long, Liêu gia rất mạnh sao?
– Liêu gia ta tự nhiên mạnh mẽ…
Liêu Hải Long nhìn về phía Triệu Minh Nguyệt, lời kế tiếp muốn nói nhưng nói không được.
Liêu gia là gia tộc cổ xưa rất mạnh mẽ, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Triệu gia của Triệu Minh Nguyệt tuy không lâu đời, nhưng ông nội của Triệu Minh Nguyệt là Đại trưởng lão Nội Tông, cha nàng cũng là Nội Tông Trưởng Lão, còn một Triệu Vô Cực đứng hàng đầu Nội Tông Trưởng Lão, lấy quyền thế và thực lực của ba người, Liêu gia cũng phải cuối đầu.
Thế giới này, tuy bối cảnh trọng yếu, nhưng bối cảnh gặp phải thực lực tuyệt đối, cũng phải cuối đầu, nếu như một tên Võ giả Thoát Thai cảnh tới, tông môn cũng phải lấy lễ mà đối đãi, một người tương đương một tông môn.
– Tại sao không nói chuyện? Liêu gia ngươi không phải rất trâu bò sao? Muốn giết ai thì giết, đệ tử Nội Tông cũng không để trong mắt.
Triệu Minh Nguyệt không chút khách khí nào, từng chữ thấu tim.
Liêu Hải Long cứng đầu nói:
– Triệu Minh Nguyệt, ta cũng không trêu chọc ngươi, ngươi cần gì vì một người không liên quan mà đối nghịch với ta.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, một âm thanh uy nghiêm truyền tới.
– Triệu thúc thúc.
Triệu Minh Nguyệt vội vàng nhìn qua.
Giữa không trung, Triệu Vô Cực đứng trên hư không, hắn mỉm cười gật đầu với Triệu Minh Nguyệt:
– Minh Nguyệt, nói với ta tình huống nơi này.
Triệu Minh Nguyệt chỉ Liêu Hải Long cùng hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông của Liêu gia nói:
– Bọn họ là đệ tử của Liêu gia, vừa rồi nếu không phải Trần sư tỷ xuất thủ, Lý Phù Trần đã chết trong tay bọn họ, hơn nữa bọn họ còn lấy Liêu gia chén ép Trần sư tỷ, ta nhìn không được.
– Liêu gia!
Triệu Vô Cực cười lên.
– Triệu trưởng lão, chúng ta không có ý này, thật sự vì con chó này đáng chết, khi dễ Thiếu chủ Liêu gia ta.
Một tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.
Khí thế cường đại phóng ra, ép hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông quỳ xuống đất, Triệu Vô Cực gằn từng chữ nói:
– Lúc nào chuyện sống chết của đệ tử Nội Tông đến phiên Liêu gia ngươi định đoạt, vậy còn Thương Lan Tông làm gì, có phải Liêu gia ngươi muốn thay mặt Thương Lan Tông không.
– Triệu trưởng lão tha mạng, Liêu gia chúng ta tuyệt đối không dám.
Hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông hỏng mất rồi, vẻ mặt kinh hãi, căn bản không dám biện bạch nữa.
– Sau khi trở về, đi Chấp Pháp Đường lĩnh phạt.
Triệu Vô Cực nhàn nhạt nói.
– Vâng.
Hai người liên tục dập đầu.
Liêu Hải Long cúi đầu, nắm chặt quyền, sát ý trong lòng đến mức không cách nào ức chế.
Mặc dù Triệu Vô Cực lợi hại, nhưng thái gia gia của hắn, cũng là Nội Tông Trưởng Lão hàng đầu, dĩ nhiên, hắn không dám mạnh miệng với Triệu Vô Cực, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa.
Cái sỉ nhục hôm nay, hắn chịu đựng trước, ngày sau, trả lại gấp trăm lần.
Triệu Vô Cực nhàn nhạt liếc nhìn Liêu Hải Long, nói:
– Thái gia gia của ngươi Liêu trưởng lão là một nhân vật, ngàn vạn lần đừng cho hắn phiền toái, bằng không, tông quy không dung tình.
Đều là Nội Tông Trưởng Lão, Triệu Vô Cực ít nhiều cũng phải cho Liêu trưởng lão mặt mũi.
– Tốt lắm, tất cả giải tán đi.
Triệu Vô Cực vung tay lên, phiêu nhiên rời đi.
– Các ngươi chờ đó.
Liêu Hải Long oán độc nhìn Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa, xoay người rời đi.
– Đa tạ hai vị tương trợ.
Chờ Liêu Hải Long rời đi, Lý Phù Trần ôm quyền, cảm ơn Trần Phương Hoa cùng Triệu Minh Nguyệt.
Hôm nay nếu không có hai người ở chỗ này, hơn phân nữa là hắn phải bỏ mạng ở đây.
Hắn không nghĩ tới Liêu gia lại trắng trợn như vậy, dám tùy ý đánh chết đệ tử Nội Tông.
Lúc này, hắn cảm thấy mình còn quá yếu.
Hắn không hy vọng xa vời, trong vòng mấy năm thành tựu Võ giả Thiên Cương cảnh.
Chuyện này không thể nào, cũng không thực tế.
Nhưng mà trong vòng mấy năm hắn có thể trở thành đệ tử Chân Truyền.
Đệ tử Chân Truyền là trụ cột tương lai của Thương Lan Tông, người nào dám trắng trợn động tới đệ tử Chân Truyền, chính là động tới căn cơ của Thương Lan Tông, nhất đinh chịu lửa giận lôi đình của cao tầng Thương Lan Tông.
– Lý Phù Trần, ngươi phải cẩn thận một chút, Liêu Hải Long còn có một tiểu thúc Liêu Thiên Quân là đệ tử Nội Tông, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới Quy Nguyên cảnh bát trọng, ngươi khi dễ Liêu Hải Long như vậy, tiểu thúc của hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Triệu Minh Nguyệt nhắc nhở.
Gia tộc cổ xưa rất đáng sợ, nội tình thâm hậu, có thể liên tục sinh ra nhân tài ưu tú, mặc dù Liêu Thiên Quân không phải căn cốt tứ tinh, chỉ là căn cốt tam tinh, nhưng thời gian tu luyện gấp mấy lần Lý Phù Trần, bây giờ Lý Phù Trần còn không đối phó được Liêu Thiên Quân.
– Liêu Thiên Quân sao? Ta biết.
Lý Phù Trần ghi nhớ cái tên này.
Hắn cũng không phải quá lo lắng Liêu Thiên Quân trả thù, một tên đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh bát trọng còn chưa đáng giá hắn lo lắng, cho hắn thêm một năm, Liêu Thiên Quân cũng không là gì.
Trần Phương Hoa nói:
– Dù sao ta cũng đắc tội Liêu gia, có chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm ta.
Trong lòng nàng rất buồn bực, đắc tội Liêu gia không phải kết quả nàng muốn, nhưng nàng không nghĩ tới Liêu gia lại phách lối như vậy, ngăn cản đối phương giết Lý Phù Trần cũng bị ghi hận.
Trong nội tâm, nàng thầm nói:
“Lý Phù Trần, hy vọng ngày sau ngươi có thể yêu nghiệt như vậy, bằng không uổng công ta cứu ngươi một mạng.
– Trần sư tỷ, ơn cứu mạng hôm nay, ngày sau trả lại gấp mười lần.
Lý Phù Trần nghiêm túc nói.
– Ngươi nhớ liền tốt rồi.
Trần Phương Hoa cười một tiếng.
Chương 113: Ước hẹn một năm
Thú triều không chỉ cuốn qua Thú Huyết Trấn, còn cuốn qua nhiều trấn khác.
Toàn bộ Cuồng Thú Thành, mật độ Yêu thú gấp mấy lần so với trước đây, rừng cây nhỏ thường ngày vô cùng an toàn, hiện tại nói không chừng có Yêu thú ẩn núp ở đó.
Mọi người cũng không đi Cuồng Thú Thành trao đổi Yêu hạch, ở trong tông môn có Giao Dịch Đại Điện.
Tông môn, thật ra cũng là một thành phố, chỉ là thành phố này có rất nhiều cường giả.
– Ba viên Yêu hạch Nhị cấp Sơ giai, hai viên Yêu hạch Nhị cấp Trung giai, một viên Yêu hạch Nhị cấp Cao giai biến dị, tổng cộng 30 vạn kim tệ.
Giao Dịch Đại Điện, Lý Phù Trần từ chiến trường Thú Huyết Trấn thu được sáu viên Yêu hạch, đổi được 30 vạn kim tệ.
– Lý sư đệ, lần này ngươi có một bút tài khoản lớn, phải mời chúng ta đến Trân Vị Các ăn một bữa a.
Trần Phương Hoa đề nghị.
– Đúng a.
Triệu Minh Nguyệt gật đầu liên tục.
Lý Phù Trần cười một tiếng:
– Không thành vấn đề.
Trân Vị Các là thực đường (nhà ăn) cao cấp của Thương Lan Tông, tương tự như tửu lâu bên ngoài, nhưng thức ăn bên trong vô cùng đắc, một bữa cơm hở một tí là ngàn kim tệ, xa xỉ một chút thì mấy chục ngàn kim tệ là chuyện bình thường.
Thương Lan Tông chia làm bốn chỗ Trân Vị Các, khu vực Ngoại Tông một tòa, Nội Tông một tòa, khu vực Chân Truyền một tòa, khu vực Hạch Tâm một tòa.
Nội Tông Trân Vị Các.
– Ăn ngon, lần trước ăn một lần, một mực nhớ thương, lần này rốt cuộc cũng được ăn nữa.
Trần Phương Hoa dùng đũa kẹp một miếng thịt các bỏ vào miệng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Triệu Minh Nguyệt cũng ăn không ngừng, mặc dù nàng là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông, nhưng luôn độc lập tự chủ, rất ít đi đòi các loại tài nguyên.
Nhìn một bàn thức ăn, Lý Phù Trần rốt cuộc biết tại sao thức ăn trong Trân Vị Các lại đắc như vậy, nguyên liệu nơi này phần lớn là nguyên liệu trung cấp như rau cải, linh cầm, trừng của linh cầm, đậu hủ được làm bằng linh đậu, bảo ngư cấp hai…
Phải biết là Bảo ngư Nhị cấp giá trị 1 ngàn điểm cống hiến một cân, mười cân chính là 1 vạn điểm cống hiến, nếu đổi thành kim tệ chính là 2 vạn kim tệ a, tính luôn phí tổn chế biến, con Bảo ngư này ước chừng 2 vạn 1 ngàn kim tệ.
Cũng mau là những nguyên liệu nấu ăn trung cấp khác khá rẻ, cộng lại chỉ 9 ngàn kim tệ.
Bữa cơn này, Lý Phù Trần phải tốn 3 vạn kim tệ.
Nhưng hắn cũng không đau lòng, hắn cùng hai người kia đắm chìm trong việc hưởng thụ thức ăn ngon.
Dùng nguyên liệu trung cấp nấu ăn đúng là nhân gian mỹ vị, loại cảm giác này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu ví những thứ này là thức ăn ngon, thì thức ăn trước kia là tẻ nhạt vô vị.
Sau bữa ăn, ba người cảm thấy thân thể đều nóng lên.
Nguyên liệu nấu ăn có cấp bậc phi thường bổ dưỡng, ba người ăn bữa cơm này, tương đương ăn mấy viên Hoàng cấp Cao giai Long Hổ Đan, thân thể không nóng lên mới lạ.
Sau khi đi ra Trân Vị Các, gió núi thổi qua, mát mẻ hơn rất nhiều.
– Lý Phù Trần, ngươi rốt cuộc chịu đi ra, hãy tự đoạn một cánh tay đi! Không cần khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, đúng rồi, quên nói cho ngươi, ta là Liêu Thiên Quân, tiểu thúc của Liêu Hải Long.
Mười thước ngoài cửa Trân Vị Các, một thanh niên ngang tàng, lạnh lẽo nhìn chòng chọc Lý Phù Trần như nhìn một người chết.
– Liêu Thiên Quân, Lý Phù Trần là bằng hữu của ta, khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi.
Trần Phương Hoa lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của Liêu Thiên Quân nhìn về phía Trần Phương Hoa:
– Trần Phương Hoa, ngươi muốn quản chuyện này sao?
– Không sai, chuyện này ta nhất định quản.
Trần Phương Hoa không chút do dự nào.
Ha hả!
Liêu Thiên Quân cười gằn:
– Trần Phương Hoa, ngươi cực kỳ ngu ngốc, vốn có một tiền đồ tốt đẹp, đáng tiếc, vì một con kiến hôi hén mọn mà chôn vùi, hay ngươi cho là ta nói mạnh miệng, nhưng sau này ngươi sẽ biết, ngươi đã làm ra quyết định sai lầm.
Không biết tại sao khi Trần Phương Hoa nghe Liêu Thiên Quân nói những lời này, có chút phát lạnh.
Triệu Minh Nguyệt có chút không ưa Liêu Thiên Quân uy hiếp Trần Phương Hoa, híp mắt nói:
– Liêu Thiên Quân, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn âm thầm động Trần sư tỷ, thì ngươi cứ chờ coi.
Liêu Thiên Quân nghe vậy, không để ý nói:
– Ai nói ta muốn động nàng, chẳng lẽ nói cũng phạm tông quy sao?
– Ngươi!
Triệu Minh Nguyệt làm sao có thể nói lại Liêu Thiên Quân, mới nói một câu liền bị đối phương chặn họng.
Ánh mắt của hắn lần nữa chuyển sang Lý Phù Trần, Liêu Thiên Quân khinh thường nói:
– Sao đây, ngươi định cả đời núp sau lưng hai người đàn bà này, làm một con rùa đen rút đầu? Bây giờ tự đoạn một cánh tay, ta có thể không nhắc lại chuyện cũ, bằng không, hậu quả ngươi không cách nào chịu được, ngàn vạn lần đừng coi lời nói của ta là chuyện đùa, ta là người rất nghiêm túc.
Lúc Liêu Thiên Quân nói chuyện, hết sức lịch sự, nhưng làm người khác cảm giác giống như một con rắn độc, mỗi một chữ đều lạnh tim.
Lý Phù Trần cười một tiếng:
– Liêu Thiên Quân, ta nhớ không sai thì năm nay ngươi ba mươi mốt tuổi đi!
– Phải thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng bởi vì tuổi tác mà ta không tốt tìm ngươi phiền toái, vậy thì ngươi đã lầm rồi.
Liêu Thiên Quân cười nhạt.
Lý Phù Trần lắc đầu một cái:
– Cho ta một năm, một năm sau, Nội Tông, Phong Vân Đài, một trận thắng thua.
Phong Vân Đài, nơi đặc biệt cho đệ tử giải quyết ân oán.
Mặc dù Phong Vân Đài cấm chỉ giết người, nhưng lại có thể đánh đối phương tàn phế, hơn nữa phe thất bại không được trả thù, khi bị tông môn tra ra âm thầm trả thù sẽ trực tiếp xử tử.
– Một năm?
Liêu Thiên Quân đánh giá Lý Phù Trần.
Thân hình của Lý Phù Trần như trường thương, gió núi lất phất, vẫn không nhúc nhích, cặp mắt của đối phương sau không lường được, không có bất kỳ lo lắng nào.
– Xin lỗi, ta không muốn cho ngươi một năm, bây giờ hãy tự đoạn một cánh tay đi, các nàng không thể mãi ở bên cạnh ngươi.
Liêu Thiên Quân lắc đầu.
Hắn là người thích nắm chắc mọi chuyện, một năm sau, biến số quá nhiều.
Huống chi, tại sao hắn phải cho đối phương một năm.
– Liêu Thiên Quân, ngươi đúng là một tên quỷ nhát gan, ngươi là Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Phù Trần chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, một năm cũng không dám, tính cái gì anh hùng hảo hán.
Triệu Minh Nguyệt khinh bỉ nói.
Động tĩnh bên này hấp dẫn không ít đệ tử Nội Tông.
Nghe Triệu Minh Nguyệt nói, mọi người nhìn về phía Liêu Thiên Quân, vẻ mặt có chút khác thường.
Sắc mặt của Liêu Thiên Quân từ từ khó coi:
– Được, ta cho ngươi một năm, một năm sau, Phong Vân Đài gặp lại, đến lúc đó ta sẽ phế bỏ đan điền, cắt đứt tứ chi của ngươi, để cho ngươi suốt đời sống trên giường.
– Những lời này ta cũng muốn nói cho ngươi.
Lý Phù Trần thờ ơ, nhàn nhạt nói.
Lý Phù Trần rất tĩnh táo, khiến cho Liêu Thiên Quân suýt nữa không khống chế, cho tới bây giờ hắn đều nắm chắc mọi thứ, nhưng ở Lý Phù Trần nơi này, hắn có cảm giác rất bị động.
Bất kể hắn nói cái gì, Lý Phù Trần đều không lộ ra cảm tình gì.
– Hừ, ta cũng không tin, một năm sau, ngươi có tiến bộ bao lớn, đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha thứ.
Liêu Thiên Quân bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
– Một năm sau, Liêu sư huynh quyết chiến với Lý Phù Trần ở Phong Vân Đài?
– Lý Phù Trần có phải quá lỗ mãnh hay không, Liêu sư huynh nửa năm trước đã bước vào Quy Nguyên cảnh bát trọng, một năm sau, rất có thể bước vào Quy Nguyên cảnh cửu trọng.
– Có chút lỗ mãng a, Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, một năm sau, nhiều nhất là Quy Nguyên cảnh lục trọng, hơn nữa còn không chắc, một trọng so với một trọng khó đột phá hơn.
Những đệ tử Nội Tông vây xem bàn luận sôi nổi, phần lớn người không quá coi trọng Lý Phù Trần.
Chương 114: Tiềm Huyết Luyện Thể Công
– Lý sư đệ, một năm sau, ngươi có nắm chắc không?
Trần Phương Hoa nhìn Lý Phù Trần hỏi.
Bây giờ Liêu Thiên Quân đã là Quy Nguyên cảnh bát trọng, một năm sau, rất có thể đạt tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng. Lý Phù Trần muốn đánh bại Liêu Thiên Quân, ít nhất phải trong vòng một năm đột phá Quy Nguyên cảnh thất trọng, nếu không, một chút hy vọng cũng không có.
– Không dám nói mười thành, nhưng mấy thành vẫn phải có.
Lý Phù Trần nói.
Chỉ cần hắn đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, liền nắm chắc đánh bại Liêu Thiên Quân.
Dù sao, một năm đủ để hắn tăng Xích Hỏa Huyền Công lên một tầng nữa.
– Ngươi có lòng tin như vậy, ngược lại ta cũng mong muốn nhìn cảnh tưởng một năm sau.
Trần Phương Hoa loé lên ánh sáng kỳ dị.
Có lẽ một năm ước hẹn lần này khiến nàng nhận rõ hơn tiềm lực của Lý Phù Trần.
Nếu Lý Phù Trần thật sự có thể đánh bại Liêu Thiên Quân sau một năm, đắc tội với Liêu gia thì như thế nào, nàng căn bản không quan tâm.
– Xem ra ta cũng phải cố gắng, không bị ngươi hất xa.
Triệu Minh Nguyệt nói.
Sau khi ba người tách ra, Lý Phù Trần đi Võ Học Đại Điện.
Bây giờ hắn có 15 vạn điểm cống hiến, đoán chứng có thể đổi một môn công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai.
Công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai cần phải phối hợp với đan dược thối thể Hoàng cấp Đỉnh giai mới có hiệu quả cao, nhưng có đan dược hay không cũng không quan hệ, chỉ là tiến bộ chậm một chút mà thôi.
Có đan dược, ngộ tính và ý chí mạnh mẽ mà nói, một hai năm, hai ba năm là có thể đại thành.
Không có đan dược, có lẽ phải mười, hai mươi năm mới đại thành.
Nếu còn nhiều điểm cống hiến, Lý Phù Trần định đổi một vài bí tịch kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai.
Vạn trường lầu cao xây lên bởi đất bằng, cảnh giới Võ học càng về sau yêu cầu căn cơ càng sâu.
Căn cơ bền vững, mới có thể tu luyện Võ học cao cấp hơn, nếu không, cho dù Võ học cao cấp ở trước mặt cũng chỉ có thể học chút da lông mà thôi.
Đi tới Võ Học Đại Điện, Lý Phù Trần đầu tiên đi tới khu vực của công pháp luyện thể.
– Ngân Cương Thân, công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai, tu luyện đến viên mãn, có thể có lực lượng 3 vạn 5 ngàn cân, giá trị 16 vạn điểm cống hiến.
– Hoàng Kim Chiến Thể, công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai, tu luyện đến viên mãn, có thể có 3 vạn 6 ngàn cân lực, giá trị 17 vạn điểm cống hiến.
…
– Tiềm Huyết Luyện Thể Công, công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai, tu luyện đến viên mãn, có thể có 4 vạn cân lực, giá trị 20 vạn điểm cống hiến.
Không có bất kỳ do dự nào, Lý Phù Trần trực tiếp lựa chọn Tiềm Huyết Luyện Thể Công.
Hoặc là không chọn, nếu chọn thì phải chọn mạnh nhất.
Ngoài ra, Tiềm Huyết Luyện Thể Công dựa vào đan được thối thể ít hơn so với công pháp luyện thể khác.
Bởi vì Lý Phù Trần là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, có thể giảm ba thành, 20 vạn điểm cống hiến, hắn chỉ cần trả 14 vạn điểm cống hiến là được.
Suy nghĩ một chút, Lý Phù Trần lại tốn 2 ngàn điểm cống hiến, đổi một trăm bí tịch kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai.
Hắn muốn nhìn xem bản thân cần thời gian bao lâu để tu luyện một môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
– Ừ? Một trăm cuốn bí tịch kiếm pháp?
Trưởng lão của Võ Học Đại Điện phùng mang trợn mắt.
– Đúng vậy.
Lý Phù Trần gật đầu.
– Tuy nói căn cơ trọng yếu, nhưng cũng không thể gấp gáp cầu thành, nếu không sẽ ảnh hưởng sự tiến bộ, còn dễ dàng đi vào bế tắc nữa.
Trưởng lão của Võ Học Đại Điện nhắc nhở.
Lý Phù Trần nghiêm túc nói:
– Trưởng lão, ta biết, nhưng ta muốn thử một chút.
Trưởng lão của Võ Học Đại Điện không nói gì, ánh mắt rơi vào bí tịch Tiềm Huyết Luyện Thể Công chép tay, hắn nói tiếp:
– Tu luyện công pháp luyện thể, cần phối hợp nhiều đan dược thối thể, còn tinh huyết Yêu thú thì có hiệu quả tốt hơn, dĩ nhiên, tinh huyết Yêu thú tinh ẩn chứa sát khí, nếu không thể luyện hoá sát khí, ngược lại có hại, ngươi có thể thử xem.
– Tinh huyết Yêu thú?
Lý Phù Trần nhướng mày.
Hắn còn không biết tinh huyết Yêu thú có thể thay thế đan dược thối thể, nếu như biết, hắn nhất định sẽ ở chiến trường Thú Huyết Trấn thu đầy đủ tinh huyết Yêu thú.
Chẳng qua, Lý Phù Trần không biết là tinh huyết Yêu thú không phải muốn thu liền thu, đề luyện ra tinh huyết Yêu thú cần kỹ thuật riêng, chỉ bằng thực lực cá nhân, ít nhất phải đến Địa Sát cảnh mới có thể miễn cưỡng làm được.
Đi ra Võ Học Đại Điện, Lý Phù Trần đi tới Tư Nguyên Đại Điện.
– Tinh huyết Yêu thú Nhất cấp, một bình nhỏ 2 vạn kim tệ. Tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, một bình nhỏ 20 vạn kim tệ. Tinh huyết Yêu thú Tam cấp, một bình nhỏ 200 vạn kim tệ.
Đi tới Tư Nguyên Đại Điện, Lý Phù Trần thấy được giá cả của Yêu thú tinh huyết.
Sau khi tìm hiểu một phen, Lý Phù Trần phát hiện tinh huyết Yêu thú không hề đắt.
Những bình nhỏ này cách thức giống nhau, một bình chứa một trăm giọt tinh huyết Yêu thú.
Một giọt tinh huyết Yêu thú Nhất cấp có hiệu quả vượt xa một viên Hoàng cấp Trung giai Thối Thể Đan.
Nhưng một viên Thối Thể Đan giá trị là 500 kim tệ, mà một giọt tinh huyết Yêu thú Nhất cấp chỉ có 200 kim tệ.
– Tinh huyết của Yêu thú Nhất cấp đối với ta vô dụng, chỉ có Nhị cấp mới được.
Tinh huyết của Yêu thú Nhị cấp có hiệu quả vượt xa Hoàng cấp Cao giai Long Hổ Đan, hiệu quả trực tiếp đuổi tới đan dược thối thể Hoàng cấp Đỉnh giai, một giọt chỉ 2 ngàn kim tệ, quả thực là cho không.
Hơi do dự một chút, Lý Phù Trần mua một bình nhỏ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, giảm ba thành, là 14 vạn kim tệ.
Hắn muốn nhìn xem hiệu quả cụ thể của tinh huyết Yêu thú Nhị cấp là như thế nào, có phải thật sự vượt qua Long Hổ Đan hay không.
…
Trở lại tiểu viện, Lý Phù Trần nuốt một giọt tinh huyết Yêu thú Nhị cấp.
Hống!
Lý Phù Trần giống như nghe thấy từng trận rống giận của Yêu thú, bất ngờ không kịp đề phòng, tim của Lý Phù Trần đập nhanh một chút.
– Sát khí thật mãnh liệt.
Lý Phù Trần thất kinh.
Hắn nào biết, một con Yêu thú Nhị cấp Sơ giai, chỉ có thể đề luyện ra hai ba giọt tinh huyết, Yêu thú Nhị cấp Trung giai có thể đề luyện ra năm sáu giọt tinh huyết, còn Yêu thú Nhị cấp Cao giai thì không quá mười giọt.
Một bình tinh huyết Yêu thú Nhị cấp nhỏ, là tinh huyết của mấy chục đầu Yêu thú Nhị cấp sơ giai.
Tinh huyết của nhiều loại Yêu thú hòa chung một chỗ, sát khí nồng nặc không cách nào tưởng tượng.
Người có ý chí không đủ kiên định, căn bản không thể dùng nhiều, nếu không, thần kinh sẽ thác loạn, tẩu hoả nhập ma.
Luyện hoá một giọt tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, Lý Phù Trần chậm rãi mở mắt ra.
“Hiệu quả khoảng ba lần Long Hổ Đan, chẳng qua là luyện hoá sát khí cần nhiều thời gian, vô hình chung sẽ trì hoãn tốc độ tu luyện.”
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Hắn cười khổ một tiếng, thầm nhũ:
“Sợ rằng bởi vì sát khí cho nên tinh huyết Yêu thú mới tiện nghi như vậy, nếu không có sát khí, một bình tinh huyết Yêu thú Nhị cấp nhỏ, không phải 20 vạn kim tệ mà là 60 vạn kim tệ.”
“Thôi thôi, dù sao ta vốn không hy vọng xa vời tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công đến cảnh giới Đại Thành, chỉ cần có tiến bộ là được.”
Tiềm Huyết Luyện Thể Công, Lý Phù Trần chỉ luyện một chút mà thôi, hắn chân chính quan tâm là ở kiếm pháp.
Kiếm pháp Hoàng cấp là kiếm pháp cơ sở.
Kiếm pháp Huyền cấp ẩn chứa huyền diệu của kiếm pháp.
Nếu tu luyện kiếm pháp Huyền cấp đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, là có thể luyện ra Kiếm ý, kiếm pháp có Kiếm ý lợi hại hơn kiếm pháp không có Kiếm ý đâu chỉ gấp mấy lần.
Bất kể là uy lực hay tốc độ sẽ đạt đến trình độ không thể tưởng tượng.
Ngày thứ nhất, Lý Phù Trần cầm ra một quyển kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai tên là Phất Liễu Kiếm.
Năm ngày trôi qua.
Phất Liễu Kiếm đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Ngày thứ sáu, Lý Phù Trần lựa chọn một quyển bí tịch kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai tên là Tùy Thân Phách.
Vẫn là năm ngày, đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Chương 115: Bách gia kiếm pháp
Một tháng trôi qua, Lý Phù Trần tổng cộng đem sáu môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Tốc độ như vậy, đủ để thế nhân khiếp sợ.
Mặc dù kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai chỉ là kiếm pháp cơ sở trong cơ sở, nhưng cũng hàm chứa kiếm đạo chí lý, giống như Phất Liễu Kiếm, là một loại nhu kiếm, Tùy Thân Phách, có thể trong không gian hẹp phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đem kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai tu luyện đến cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh không khó, nhưng muốn dung nhập vào lý giải kiếm đạo của bản thân, đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, độ khó gấp mấy lần thậm chí mười lần.
Không phải hạng người kinh tài tuyệt diễm, một tháng đừng nghĩ tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Người chậm chạp, có lẽ cả đời cũng không tu luyện kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đến Xuất Thần Nhập Hóa.
Đây không phải là chuyện mà thời gian có thể giải quyết.
Tháng thứ nhất, Lý Phù Trần có sáu môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đạt tới Xuất Thần Nhập Hóa, tháng thứ hai có bảy môn, tháng thứ ba có chín môn, tháng thứ tư là mười hai môn.
Càng về sau, Lý Phù Trần tốc độ càng nhanh.
Phanh!
Thân hình chạy vụt qua Tinh Thiết Khoáng Thạch, lúc cả người vượt qua Tinh Thiết Khoáng Thạch trong nháy mắt thì Lý Phù Trần rút ra Huyền Thiết Kiếm, cũng không thèm nhìn mà chém một kiếm phía sau Tinh Thiết Khoáng Thạch.
Một kiếm này mạnh hơn so với bình thường, trên Tinh Thiết Khoáng Thạch nứt ra, đá vụn bay tán loạn.
Rơi xuống đất, đứng yên, chậm rãi thu kiếm.
Lý Phù Trần thở ra một ngụm trọc khí, thầm nói:
“Kiếm pháp có ngàn vạn loại, nhưng gốc rễ đều tương thông, đơn giản là để tốc độ, kỷ xảo, uy lực của kiếm pháp đạt đến mức tận cùng.”
Lại một tháng trôi qua.
Tháng này, Lý Phù Trần tổng cộng đem mười tám môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai đến Xuất Thần Nhập Hóa, so với tháng trước nhiều hơn sáu môn.
Cùng lúc đó, tu vi của Lý Phù Trần nước chảy thành sông đến Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.
Nhưng Lý Phù Trần cũng biết, tốc độ tu luyện của hắn không coi là nhanh.
Mấy tên thiên kiêu cùng một khoá với hắn, đều đạt tới Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, nhất là Vũ Văn Thiên, hai tháng trước đã đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng.
Người có căn cốt càng ưu tú, càng về sau ưu thế càng lớn.
Bằng vào ngộ tính kinh người, tốc độ tu luyện của Lý Phù Trần có thể bằng với căn cốt tứ tinh, nhưng so với căn cốt ngũ tinh còn kém không ít.
Theo lịch sử của Thương Lan Tông ghi lại, căn cốt ngũ tinh có thể ở hai mươi hai tuổi đột phá Địa Sát cảnh, mà căn cốt tứ tinh, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, chênh lệch khoảng ba năm.
Dĩ nhiên, đồng dạng là căn cốt tứ tinh, theo ngộ tính khác nhau, thời gian đột phá Địa Sát cảnh cũng có nhanh có chậm, nhanh thì hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, gần với căn cốt ngũ tinh.
Nhưng mà, ở Thương Lan Tông, kỷ luật căn cốt ngũ tinh đột phá là mười tám tuổi, kỷ luật này đã mấy chục năm không ai có thể phá vỡ.
Đường còn dài, tâm tình của Lý Phù Trần rất tốt, hắn không cần so sánh với người khác, đối thủ của hắn chỉ có hắn.
Chỉ cần vượt qua từng cái cực hạn, hắn tin chắc mình có thể đạt tới Võ đạo đỉnh phong, ngạo thị hoàn vũ.
Khu vực Nội Tông, Thực Đường.
– Vũ Văn sư huynh, chúc mừng ngươi đánh bại Thiết Phong sư huynh.
– Thiết Phong sư huynh có tu vi Quy Nguyên cảnh bát trọng, vẫn không địch lại Vũ Văn sư huynh trăm chiêu, có lẽ, không cần một năm, Vũ Văn sư huynh liền có thể trở thành một trong mười đại đệ tử Nội Tông.
Trên một bàn ăn, hai tên đệ tử Nội Tông đang cùng Vũ Văn Thiên ăn cơm, hai người ra sức ca ngợi.
Vẻ mặt của Vũ Văn Thiên không đổi, nhàn nhạt nói:
– Đánh bại Thiết Phong không coi vào đâu, hắn chỉ là đệ tử Nội Tông Tam đẳng mà thôi.
– Không thể nói như vậy, cảnh giới thấp hai trọng đánh bại Thiết Phong sư huynh, không phải ai cũng có thể làm được, toàn bộ Nội Tông, không vượt quá mười người.
– Đúng, Thiết Phong sư huynh dù sao đã trở thành đệ tử Nội Tông mười mấy năm, tích lũy tương đối thâm hậu, không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng bình thường.
– Đúng rồi, Vũ Văn sư huynh, ngươi có nghe không, một đệ tử Nội Tông tên Lý Phù Trần, cùng Liêu Thiên Quân sư huynh hẹn chiến một năm.
“Không biết tự lượng sức.”
Nhắc tới Lý Phù Trần, Vũ Văn Thiên loé lên hàn quang.
Hắn là một người kiêu ngạo, thua dưới tay Lý Phù Trần là một cái gai trong lòng hắn, mỗi lần nhớ tới, khiến tâm tình của hắn mất không chế.
Hai người giỏi nhìn sắc mặt, biết Vũ Văn Thiên khó chịu, một người trong đó chế giễu Lý Phù Trần:
– Đúng là không biết tự lượng sức, Liêu Thiên Quân sư huynh là đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, hơn nữa tu vi cao hơn Lý Phù Trần bốn trọng, hắn cho rằng hắn là ai, coi như Kiếm Si sư huynh lúc còn tu vi Quy Nguyên cảnh, cũng không cách nào vượt qua bốn trọng đánh bại đệ tử Nội Tông Nhị đẳng.
– Tự đại ngu ngốc, chỉ biết tự diệt vong, Phong Vân Đài cũng không phải nơi tốt lành gì.
Hai người hung hắn chế giễu Lý Phù Trần một phen.
“Hy vọng hắn ở trên Phong Vân Đài không bị đả thương quá nghiêm trọng, nếu không ta sẽ ít đi một thú vui.”
Mặc dù từng thua dưới tay Lý Phù Trần, nhưng đáy lòng của Vũ Văn Thiên vẫn không coi Lý Phù Trần ra gì.
Hắn có căn cốt ngũ tinh, một ngày đi ngàn dặm.
Sự chênh lệch này càng ngày càng lớn, không được mấy năm, hắn cùng Lý Phù Trần đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Dù sao đi nữa, mấy năm sau hắn cũng là Võ giả Địa Sát cảnh, một Võ giả Địa Sát cảnh, sẽ cùng một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh qua lại sao?
Tháng thứ bảy.
Lý Phù Trần tìm hiểu hai mươi sáu môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai.
Gần như một ngày một môn.
Cuối tháng thứ tám, Lý Phù Trần đổi một trăm môn kiếm pháp Hoàng cấp Sơ giai, tất cả đều đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Một trăm loại kiếm pháp, được chế tạo bởi một trăm người, gọi là “bách gia kiếm pháp”.
Vào lúc này, Lý Phù Trần chỉ thấy trong đầu của mình có một trăm người đang thi triển kiếm pháp, một đồ vật không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung đang nảy sinh, đang lớn mạnh.
– Phá!
Trong tiểu viện, Lý Phù Trần cầm Huyền Thiết Kiếm, một chiêu đơn giản đâm thẳng vào Tinh Thiết Khoáng Thạch.
Oong!
Khí tức huyền diệu toả ra, một kiếm này của Lý Phù Trần rõ ràng chỉ là đâm thẳng, nhưng cho người khác cảm giác như thiên biến vạn hoá. Nếu lúc này có người khác cùng Lý Phù Trần tỷ thí, sẽ xuất hiện phán đoán sai lầm.
Răng rắc!
Khoáng thạch nhỏ vụn bắn ra tung toé, trên Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ một người, xuất hiện một cái lỗ thủng gần như hoàn mỹ.
“Kiếm tùy tâm động, tâm tuỳ kiếm động, tâm kiếm hợp nhất, vô kiên bất tồi.”
Trong lòng của Lý Phù Trần thoáng hiện một tia minh ngộ (hiểu ra).
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Lý Phù Trần một mực đắm chìm trong trạng thái huyền diệu này.
Đầu tháng thứ chín, Lý Phù Trần bắt đầu diễn luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Không biết có phải ảo giác của Lý Phù Trần hay không, hắn cảm thấy Lưu Tinh Kiếm Pháp của mình như sống lại, có hô hấp.
Hơn nữa, rõ ràng chỉ một chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh nhưng lại diễn biến vô cùng khả năng.
Giống như một trận mưa sao, có vô số ngôi sao rơi xuống, mỗi một ngôi sao mặc dù tương tự nhưng rơi xuống khác nhau.
Phốc phốc phốc phốc phốc…
Trên Tinh Thiết Khoáng Thạch theo lưu quang loé lên, từng cái lỗ thủng xuất hiện.
– Phá!
Vô số lưu quang biến mất, một đạo lưu quang cuối cùng xuất hiện.
Đạo lưu quang này có tốc độ đạt tới cực hạn, cảnh tượng xung quanh như dừng lại.
Phanh!
Một âm thanh rung động vang lên, Tinh Thiết Khoáng Thạch bị một kiếm xuyên qua, bởi vì tốc độ của kiếm quá nhanh, lần này bắn ra không phải đá vụn mà là bột phấn.
Một kiếm, khoáng thạch ngăn trở phía trước đều hoá thành bột phấn.