Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 21 [Chương 101 đến 105]
❮ sautiếp ❯Chương 101: Sự tích
– Phù Trần, hôm nay ngươi quá múc chói mắt, chỉ sợ Quan gia cùng Dương gia sẽ không tha cho ngươi, Thân Đồ gia cũng sẽ kiêng kỵ ngươi.
Chờ tất cả mọi người rời khỏi, Lý Thiên Thạch nói với Lý Phù Trần.
Lý Cẩm Tú lưu lại cũng gật đầu một cái:
– Sau này ngươi tận lực không rời khỏi tông môn, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ phải cẩn thận.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Căn cốt phổ thông của Lý Phù Trần quá quỷ dị, nói thật, hai người cũng hoài nghi, căn cốt của Lý Phù Trần có phải là căn cốt vô cùng yêu nghiệt hay không, chỉ là Căn Cốt Thạch đo không ra mà thôi.
Nếu không, tại sao một căn cốt phổ thông lại yêu nghiệt như thế.
– Ta biết, sau này ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội.
Lý Phù Trần gật đầu.
Hiện tại, hắn không có sức tự vệ, ngộ tính yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng vô dụng mà thôi.
Chỉ có khi trở thành Võ giả Địa Sát cảnh, hắn mới có tư cách chống lại ba đại gia tộc.
Sau khi tạm biệt Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Đại Điện của Nội Tông.
Hai lần làm nhiệm vụ cho Lý Phù Trần có thêm 9 ngàn 8 trăm điểm cống hiến.
Cộng thêm điểm cống hiến trước kia lưu lại, Lý Phù Trần hiện có 42 ngàn điểm cống hiến.
Điểm cống hiến này quá ít, chỉ có thể đổi một quyển bí tịch Võ học Huyền cấp Trung giai.
Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, quyết định đổi hai loại Võ học Huyền cấp Đê giai.
Kiếm khách chủ tu Kiếm pháp, nhưng những Võ học khác cũng phải hiểu.
Nếu không có kiếm, sức chiến đấu của kiếm khách sẽ hạ xuống rất thấp.
Đi tới Võ Học Đại Điện, Lý Phù Trần quanh quẩn ở khu vực Võ học Huyền cấp Đê giai.
Lúc đi ra, Lý Phù Trần lựa chọn hai quyển.
Là một môn Chưởng pháp và một môn Thối pháp.
Chưởng pháp là Luyện Thiết Thủ.
Thối pháp là Vô Ảnh Thối.
Luyện Thiết Thủ hết sức bá đạo, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tay không có thể hòa tan sắt thép, tinh luyện tạp chất, dùng công kích địch nhân chính là một cực hình.
Vô Ảnh Thối là một môn Thối pháp có sở trường tốc độ, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tốc độ ra cước rất kinh người.
Quan trọng nhất chính là, chỉ cần là Thối pháp, phối hợp với khinh công đều có tác dụng, cụ thể tăng thêm bao nhiêu, phải xem hỏa hầu của khinh công cùng Vô Ảnh Thối.
Bởi vì hắn là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, hai môn Võ học đáng lẽ 30 ngàn điểm cống hiến, chỉ lấy bảy thành, cần 21 ngàn điểm cống hiến.
Làm Lý Phù Trần tiết kiệm được 9 ngàn điểm cống hiến.
Cuộc sống tiếp theo, Lý Phù Trần một mực khổ luyện Vô Ảnh Thối cùng Luyện Thiết Thủ.
Dĩ nhiên, đối với Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp, Lý Phù Trần cũng không chậm trễ chút nào.
Nhưng sau khi Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Đại Thành, quan trọng là ở lĩnh ngộ, ngược lại không cần luyện tập nhiều.
Thoáng một cái, Lý Phù Trần trở thành đệ tử Nội Tông đã một năm.
Trong băng thiên tuyết địa, thiếu niên thúc giục Xích Hỏa Chân khí, đánh ra một chưởng, hồng quang rực rỡ, xung quanh mấy thước, tất cả băng tuyết đều bị hòa tan.
– Không hổ là Luyện Thiết Thủ, lại khiến Xích Hỏa Chân khí có thể phát huy đến trình độ như vậy.
Lý Phù Trần hết sức hài lòng với uy lực của Luyện Thiết Thủ, khó miệng nhếch lên.
Thu lại Xích Hỏa Huyền Công, Lý Phù Trần vận chuyển Phong Ảnh Quyết, thân hình nhảy thật cao, sau đó lóe lên, đá vào một khối Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ một người.
Trong một hô hấp, cũng không biết Lý Phù Trần đá bao nhiêu cước vào Tinh Thiết Khoáng Thạch.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, giống như có ba bốn Lý Phù Trần đang đá vào Tinh Thiết Khoáng Thạch vậy.
Đáng sợ nhất là, trừ âm thanh phát ra khi khoáng thạch bị đá vào, thì Lý Phù Trần không có phát ra một chút xíu động tĩnh nào, cả người giống như quỷ mị, hữu hình vô chất
Ầm!
Một cước cuối cùng, thân hình của Lý Phù Trần chớp động, như một luồng khói xanh rơi trên mặt đất.
Ngoài năm thước, Tinh Thiết Khoáng Thạch đã bể tan thành bày tám khối.
Mấy tháng tu luyện, Luyện Thiết Thủ cùng Vô Ảnh Thối đều bị Lý Phù Trần tu luyện tới cảnh giới Đại Thành.
So với Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp, Luyện Thiết Thủ cùng Vô Ảnh Thối dễ tu luyện hơn một chút.
Còn Linh hồn màu xanh, Lý Phù Trần rất ung dung.
Tâm thần chìm vào Thức Hải, Lý Phù Trần thấy quang cầu màu xanh đại biểu Linh hồn của mình, đã có hai thành chuyển thành màu lam nhạt.
– Tốc độ chuyển biến rất chậm, xem ra cần phải một thời gian dài sau đó mới hoàn toàn chuyển thành màu lam nhạt.
Mặc dù không biết làm sao, nhưng Lý Phù Trần cũng không có biện pháp nào, đối với hắn hiện tại mà nói, thì Linh hồn màu xanh đã đủ dùng.
– Là lúc đi kiếm điểm cống hiến.
Trở thành đệ tử Nội Tông đã một năm, Lý Phù Trần chưa từng đi Thương Lan Hồ lần nào.
Đối với hắn mà nói, nếu vì kiếm điểm cống hiến, hy sinh thời gian và không gian tu luyện Võ học, có chút bỏ vốn lấy vụn.
Dù sao thì kiếm điểm cống hiến cũng chính vì mạnh mẽ hơn.
Bây giờ tất cả Võ học Kiếm pháp của hắn đều Đại Thành, không cần dốc sức tu luyện, chỉ cần từ từ tìm hiểu là được.
Cho nên đi tới Thương Lan Hồ cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Một ngày này, trên Điếu Ngư Đài của Thương Lan Hồ, xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Một tên đệ tử Nội Tông lại chạy đến Thương Lan Hồ câu cá.
Phải biết rằng đệ tử Nội Tông có rất nhiều con đường kiếm điểm cống hiến, tùy tiện hoàn thành một cái nhiệm vụ, thì có một hai ngàn thậm chí mấy ngàn điểm cống hiến.
Mà ở câu cá ở Thương Lan Hồ, vận khí tốt, một tháng có thể câu được Bảo Ngư giá trị hơn ngàn điểm cống hiến.
Nhưng nếu vận khí kém, một tháng chỉ câu được Bảo Ngư giá một hai trăm điểm cống hiến là chuyện bình thường.
– Thật là kỳ quái, đệ tử Nội Tông lại chạy tới cùng chúng ta tham gia náo nhiệt.
– Chẳng lẽ lăn lộn ở Nội Tông quá kém hay sao.
Có đệ tử Ngoại Tông thấp giọng nghị luận.
– Các ngươi biết cái gì, hắn chính là Lý Phù Trần sư huynh, đã từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, làm sao có thể lăn lộn kém được.
Có đệ tử Ngoại Tông biết Lý Phù Trần liền nói.
– Nguyên lai hắn chính là Lý Phù Trần sư huynh?
Nghe vậy, mọi người kinh ngạc.
Lý Phù Trần lưu lại sự tích ở Ngoại Tông quá sâu sắc, chỉ là thành tích sáu khắc độ ở Thí Luyện Tháp, cũng đủ mọi người tôn kính.
– Lý Phù Trần sư huynh còn có một ngoại hiệu, gọi là Vương giả câu cá.
– Vương giả câu cá, có ý gì?
Đệ tử Ngoại Tông mới tới hỏi.
– Người khác câu Bảo Ngư, một tháng tối đa chỉ câu được một hai ngàn điểm cống hiến, còn Lý Phù Trần sư huynh, một tháng có thể câu được Bảo Ngư giá trị hơn một vạn điểm cống hiến.
– Không thể nào, điều này sao có thể.
– Một tháng hơn một vạn? Ta nghe nói điểm cống hiến chức vị của phần lớn Trưởng Lão Ngoại Tông, một năm cũng chỉ một hai vạn mà thôi.
– Lừa ngươi làm gì, ai quen thuộc Lý Phù Trần sư huynh, người nào mà không biết.
– Quá kinh khủng, một tháng hơn một vạn, cái này có thể đổi bao nhiêu đan dược thối thể Hoàng cấp Trung giai chứ?
Lý Phù Trần xuất hiện, trong nháy mắt liền trở thành vạn chúng chú mục, sau khi nghe được sự tích của hắn, mọi người kính nể và hâm mộ.
Đối với chuyện này, Lý Phù Trần cười nhạt, không có nói gì.
Cuộc sống câu cá rất khô khan, cũng rất nhàm chán, thời gian cứ như vậy qua đi.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua…
Chớp mắt, chín tháng trôi qua.
Lý Phù Trần đã câu cá chín tháng, điểm cống hiến từ 21 ngàn, tăng lên 150 ngàn, lấy thân phận đệ tử Nội Tông Nhắt đẳng của hắn, có thể đổi một môn công pháp luyện thể Hoàng cấp Cao giai rồi.
Nhưng trước đó hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn năm nay.
Chương 102: Đi Thú Huyết Trấn
Nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh, đánh chết tội phạm truy nã Triệu Đại Hổ.
Triệu Đại Hổ, Quy Nguyên cảnh thất trọng.
Tu luyện công pháp, Hoàng cấp Cao giai, Mãnh Hổ Công.
Tu luyện Võ học, Mãnh Hổ Quyền, Mãnh Hổ Kiếm Pháp.
Nhiệm vụ khen thưởng, 5 ngàn điểm cống hiến.
Lý Phù Trần không tiếp nhận nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn, mà chỉ nhận một cái nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh.
Đồng dạng là nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh, nhưng khen thưởng sau khi đánh chết Triệu Đại Hổ thấp hơn rất nhiều so với tiêu diệt Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, nhiệm vụ sau khen 8 ngàn điểm cống hiến.
…
Đây là một thị trấn nhỏ yên tĩnh.
Con đường của trấn nhỏ gồ ghề, luôn luôn có thể thấy phân trâu phân ngựa, bốc mùi nồng nặc.
Giữ trấn nhỏ có một tửu lâu đơn sơ.
Một tên đại hán hung ác đang ăn uống một cách thô lỗ, bên tay phải đặt một thanh kiếm to không vỏ, nhìn qua rất có lực sát thương.
Cộp cộp.
Một người thiếu niên đi vào.
Ánh mắt của thiếu niên đảo qua, phát hiện đại hán.
– Triệu Đại Hổ.
Lý Phù Trần mở miệng nói.
Triệu Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Phù Trần:
– Ngươi tới đuổi giết ta?
– Không sai.
– Chỉ bằng ngươi.
– Chỉ bằng ta.
– Nằm mơ!
Loảng xoảng!
Triệu Đại Hổ hất bàn, thứ ăn bay tung tóe, cả người giống như mãnh hổ, chạy ra đường nhỏ, sau đó khuỵu gối bắn ra, nhảy lên mái hiên, bắt đầu chạy như bay.
Trong tửu lâu.
Bóng người của Lý Phù Trần đã sớm biến mất không thấy, bên ngoài tửu lâu, thỉnh thoảng có thể thấy một ảo ảnh đang chớp động.
Trên sườn núi ngoài trấn nhỏ, Triệu Đại Hổ ngừng lại, phía trước hắn, Lý Phù Trần lẳng lặng đứng nơi đó.
– Ngươi không trốn được.
Lý Phù Trần nhàn nhạt nói.
Lệ khí trên người Triệu Đại Hổ bùng nổ:
– Thằng nhóc con, ngươi thật cho là ta sợ người sao, ta chỉ sợ giết ngươi rồi đưa tới Thương Lan Tông đuổi giết mà thôi.
Đánh chết đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, không thể nghi ngờ gì sẽ bị Thương Lan Tông chú trọng, Triệu Đại Hổ không hy vọng có đệ tử Nội Tông lợi hại hơn đuổi giết.
– Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được một chưởng của ta, ta tha cho ngươi một mạng.
Lý Phù Trần gác tay trái sau lưng, tay phải buông lỏng.
– Nhận lấy cái chết.
Triệu Đại Hổ nắm lấy kiếm to bằng thép, điên cuồng chém tới Lý Phù Trần, Chân khí xé rách không khí tạo thành âm thanh như mãnh hổ gầm thét.
Thân hình của Lý Phù Trần lóe lên, tránh đi một kiếm điên cuồng của Triệu Đại Hổ, tay phải như tia chớp vỗ trúng bả vai của Triệu Đại Hổ.
Hồng quang chói mắt hiện ra, một chưởng này của Lý Phù Trần có lực sát thương kinh người.
Bả vai của Triệu Đại Hổ trong nháy mắt nám đen, sụp xuống, cả người giống như rơm rạ, bay ra ngoài.
Trong nháy mắt liền chết đến không thể chết lại.
– Mười ba tháng, thực lực của ta tăng thêm ít nhất hai lần!
Một chưởng đánh gục Triệu Đại Hổ, Lý Phù Trần không chút nào kinh ngạc.
Không ai có thể hiểu rõ thực lực của hắn hơn bản thân hắn.
Mười ba tháng, Linh hồn của hắn đã có năm thành chuyển thành màu lam nhạt.
Xích Hỏa Huyền Công đột phá đến tầng thứ mười ba.
Tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
Ngoài ra, Phong Ảnh Quyết, Lưu Tinh Kiếm Pháp, Luyện Thiết Thủ cùng với Vô Ảnh Thối, liên tục đột phá đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
Các loại đột phá này làm bản thân hắn cũng không biết thực lực đang ở tầng thứ nào, cho nên hắn mới nhận một nhiệm vụ Trung cấp Tinh anh thử một chút.
Đúng như dự đoán, thực lực của Triệu Đại Hổ tương đương với nam tử đeo mặt nạ, ngay cả một chưởng của hắn cũng không tiếp được, trực tiếp bị miểu sát.
Phải biết rằng mười ba tháng trước, Lý Phù Trần phải phí hết tâm tư mới đánh chết nam tử đeo mặt nạ được.
Từ trên người Triệu Đại Hổ lấy được mấy tấm kim tạp một ngàn kim tệ, Lý Phù Trần chặt đầu đối phương, lặng lẽ rời đi.
…
Nhiệm Vụ Đại Điện.
– Hả, nhiệm vụ cần nhiều người?
Sau khi giao nộp nhiệm vụ, Lý Phù Trần cũng không rời khỏi, hắn muốn tiếp nhận một nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn.
Làm nhiệm vụ của tông môn tuy không kiếm được nhiều điểm cống hiến như câu Bảo Ngư, nhưng có thể nhận được nhiều kim tệ.
Ở trong tông môn, giá trị của kim tệ không bằng điểm cống hiến, nhưng ở bên ngoài, điểm cống hiến hầu như không có tác dụng gì, kim tệ mới là tiền tệ lưu thông.
Nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn rất nhiều, Lý Phù Trần chọn một hồi, chợt phát hiện một nhiệm vụ cần nhiều người.
Nhiệm vụ này là giúp Cuồng Thú Thành, Thú Huyết Trấn chống đỡ thú triều.
Khen thưởng là 10 ngàn điểm cống hiến.
“Chống đỡ Yêu thú sao?”
Lý Phù Trần đối với nhiệm vụ này thật tò mò.
Vân Vụ Thành đã từng bùng nổ nhiều lần thú triều, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua.
– Vị sư đệ này, ta khuyên ngươi không nên nhận nhiệm vụ này.
Kế bên, một tên đệ tử Nội Tông mặt vuông lớn tuổi hơn Lý Phù Trần tốt bụng nói.
Lý Phù Trần nói:
– Vì sao?
– Chống đỡ thú triều, vô cùng vất vã dài lâu, hơn nữa hết sức nguy hiểm, nhận nhiệm vụ này, hoặc là đệ tử Nội Tông có tu vi đạt tới Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên, hoặc là đệ tử Nội Tông có thiên phú luyện thể kinh người.
Lý Phù Trần nói:
– Không nguy hiểm, ta cũng không nguyện ý tiếp nhận.
Đệ tử Nội Tông mặt vuông lắc đầu nói:
– Thú triều không có đơn giản như ngươi nói vậy, không chỉ cần thực lực mạnh mẽ, mà còn yêu cầu Chân khí hùng hậu, phỏng chừng thực lực mạnh mà Chân khí không đủ hùng hậu, sợ rằng đến lúc đó cũng không kịp nuốt Hồi Khí Đan. Nếu Chân khí đủ hùng hậu, mà thực lực không cao, sơ hở một chút là nguy hiểm tới tính mạng, đệ tử Nội Tông chết trong nhiệm vụ này hằng năm không có mười cái cũng có tám cái.
– Đa tạ sư huynh nhắc nhở, nhưng ta đối với mình có lòng tin.
Lý Phù Trần từ chối khéo ý tốt của đối phương.
– Ta chỉ khuyên ngươi một câu mà thôi, có nghe hay không là do ngươi.
Đệ tử Nội Tông than thở rời đi.
Hôm nay hắn có ý tốt muốn khuyên Lý Phù Trần, tránh cho đối phương bỏ mạng ở Thú Huyết Trấn.
Không nghĩ đến đối phương khăng khăng một mực, không để ý đến khuyên bảo.
Xem ra những tên đệ tử Nội Tông mới lên này, không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Nếu nhiệm vụ Trung cấp Khó khăn có thể dễ dàng hoàn thành, thì còn gọi là nhiệm vụ Khó khăn sao?
Tốn hơn nửa tháng, Lý Phù Trần mới chạy đến Cuồng Thú Thành, Thú Huyết Trấn.
Cuồng Thú Thành được gọi là Cuồng Thú Thành, bởi vì nơi này gần Cuồng Thú Sơn Mạch, Yêu thú trong Cuồng Thú Sơn Mạch vô cùng điên cuồng, hằng năm sẽ tàn phá Cuồng Thú Thành một lần, mỗi mười năm sẽ bộc phát một lần thú triều quy mô lớn.
Thú Huyết Trấn, là trọng trấn đệ nhất của Cuồng Thú Thành.
Nghe nói đã từng có một con Yêu thú Ngũ cấp rơi máu tại Thú Huyết Trấn, làm thiên địa linh khí nơi này hết sức nồng nặc, tu luyện ở đây, làm chơi ăn thật.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này, làm cho Thú Huyết Trấn trở thành một trong những mục tiêu tấn công chủ yếu của Yêu thú trong Cuồng Thú Sơn Mạch.
Lúc mới đến, Lý Phù Trần không khỏi cảm thán kích thước của Thú Huyết Trấn.
Thú Huyết Trấn so với thị trấn khác lớn hơn gấp mấy lần, tường rào bao quang cao tới hai mươi thước, dầy mười thước, đều do khoáng thạch đúc thành, vô cùng cứng rắn.
Dù Lý Phù Trần cũng không có biện pháp một đòn phá vỡ tường rào này, mấy chục đòn cũng không được, kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh của hắn, một kiếm có thể xuyên qua một lỗ sâu một thước, coi như liên tục mấy chục kiếm, cũng chỉ có thể làm tường rào thủng thành tổ ong mà thôi.
Thú Huyết Trấn tổng cộng có hai cửa trấn, Lý Phù Trần cửa tây đi vào.
Trong Thú Huyết Trấn, có rất nhiều Võ giả, từng đội từng đội đi qua đi lại tuần tra.
Những đội binh này chính là quân lính của Thú Huyết Trấn, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí cảnh cửu trọng.
Ngoài ra, Lý Phù Trần còn thấy không ít đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cũng giống như lời của đệ tử Nội Tông mặt vuông, đều có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên.
– Lý Phù Trần.
Một âm thanh trong trẻo gọi Lý Phù Trần, Lý Phù Trần quay đầu nhìn lại, là Ô Thanh Mai, nàng mặc một bộ trang phục đệ tử Nội Tông màu xanh, nhìn qua rất quyến rũ, trong đám người hết sức nổi bật, hấp dẫn vô số ánh mắt ái mộ.
Chương 103: Liêu Hải Long
– Ngươi cũng nhận nhiệm vụ này?
Lý Phù Trần hỏi.
Đụng phải Ô Thanh Mai, Lý Phù Trần có chút kinh ngạc, sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, mọi người đều bận rộn, không có chuyện gì, trên cơ bản không xuất hiện đồng thời.
Rất lâu rồi hắn không gặp những người như Vũ Văn Thiên, Ô Thanh Mai.
Ô Thanh Mai nói:
– Làm sao, không thể được sao? Có phải ngươi cảm thấy thực lực của ta không đủ?
– Dĩ nhiên không phải.
Lý Phù Trần đánh giá Ô Thanh Mai.
Tu vi của Ô Thanh Mai cũng đã đến Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
Đây là chỗ tốt của căn cốt cao, tốc độ tu luyện hết sức nhanh, phải biết rằng hắn tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ mười ba, mới có thể đột phá Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
– Tốc độ tu luyện rất nhanh a, xem ra chúng ta đều xem thường ngươi.
Nhận ra tu vi của Lý Phù Trần là Quy Nguyên cảnh tứ trọng, Ô Thanh Mai cũng rất kinh ngạc.
Nàng cho rằng hiện tại Lý Phù Trần nhiều nhất chỉ là Quy Nguyên cảnh nhị tam trọng mà thôi.
Lý Phù Trần cười một tiếng, không nói gì.
Ô Thanh Mai nói:
– Trừ ta ra, Cao Trường Thiên cũng đây, như thế nào, có muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta hay không, khi thú triều bộc phát cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
– Cao Trường Thiên cũng ở trong đội ngũ của các ngươi?
Nghe thấy trong đội ngũ của Ô Thanh Mai có Cao Trường Thiên, Lý Phù Trần có chút ý động.
Lúc ở Ngoại Tông, Cao Trường Thiên đã từng trợ giúp hắn, chuyện này, Lý Phù Trần vẫn chưa quên.
– Không sai, ngoài Cao Trường Thiên ra, đội ngũ chúng ta còn có bảy đệ tử Nội Tông, đội trưởng là Liêu Hải Long Liêu sư huynh, Quy Nguyên cảnh lục trọng, đã từng hoàn thành nhiệm vụ Cao cấp, có hắn ở đây, chúng ta sẽ an toàn hơn một chút.
Ô Thanh Mai nói.
“Liêu Hải Long sao?”
Lý Phù Trần đã từng nghe về đối phương.
Giống như Ô Thanh Mai, Cao Trường Thiên, Liêu Hải Long cũng là thiên kiêu của Nội Tông, mà không phải đệ tử Nội Tông bình thường.
– Ô sư muội, vị này là ai? Sao không giới thiệu cho chúng ta một chút.
Ngay lúc này, trên con đường cách đó không xa, tám tên nam nữ trẻ tuổi đi tới, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi vai rộng eo thon, lưng đeo một thanh Huyền Thiết Kiếm to lớn.
– Lý Phù Trần.
Bên cạnh người trẻ tuổi, Cao Trường Thiên ánh mắt sáng lên, cười nói.
– Cao Trường Thiên.
Lý Phù Trần cũng cười lên.
Thiên kiêu của Thương Lan Tông, từng cái đều vô cùng cao ngạo, nhưng chỉ có Cao Trường Thiên cho hắn cảm giác không giống, ôn hòa nho nhã.
– Ngươi làm sao cũng tới, hả, ngươi đột phá tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng rồi, tốc độ thật nhanh.
Cao Trường Thiên kinh ngạc.
Hắn đột phá Quy Nguyên cảnh sớm hơn Lý Phù Trần mấy tháng, nhưng bây giờ cũng là Quy Nguyên cảnh tứ trọng mà thôi.
– May mắn.
Lý Phù Trần khiêm tốn nói.
Người trẻ tuổi cầm đầu thấy hai người bỏ quên mình, sắc mặt trầm xuống, âm dương quái khí nói:
– Cao sư đệ, bình thường nhìn ngươi trầm mặc ít nói, ta còn tưởng tính cách của ngươi như vậy, thì ra là giả vờ!
Cao Trường Thiên nghe vậy, sắc mặt liền khó chịu, môi giật giật, như muốn nói cái gì, nhưng sau khi nhìn Ô Thanh Mai, môi mím chặc, không nói thêm gì nữa.
Ô Thanh Mai liền vội vàng giới thiệu:
– Liêu sư huynh, vị này chính là người đánh bại Vũ Văn Thiên, Lý Phù Trần.
– Lý Phù Trần, chưa nghe nói qua, Ô sư muội, thú triều lúc nào cũng sẽ bùng nổ, ngươi tốt nhất nên đi với chúng ta.
Liêu Hải Long trực tiếp xem thường Lý Phù Trần, nói với Ô Thanh Mai.
Ô Thanh Mai lúng túng cười một tiếng:
– Đa tạ Liêu sư huynh quan tâm, bất quá, Lý Phù Trần là bằng hữu ta, có thể cho hắn gia nhập đội ngũ của chúng ta không.
– Bằng hữu của ngươi?
Liêu Hải Long liếc nhìn Lý Phù Trần:
– Nếu ngươi là bằng hữu của Ô sư muội, ta sẽ cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là đội trưởng của đội ngũ này, đến lúc đó nghe ta ra lệnh, nếu không tuân theo, đừng trách ta khai trừ ngươi ra khỏi đội.
Lý Phù Trần nhìn Liêu Hải Long, Ô Thanh Mai cùng với Cao Trường Thiên, âm thầm thở dài một cái, nói thật, hắn thật không biết trong lòng Ô Thanh Mai nghĩ cái gì.
Nếu là căn cốt của Cao Trường Thiên kém cõi, hắn cũng không nói gì.
Nhưng căn cốt của Cao Trường Thiên không kém hơn Liêu Hải Long, chỉ là cách nhau một hai năm mà thôi.
Chẳng lẽ là bối cảnh?
Theo hắn biết, bối cảnh sau lưng Cao Trường Thiên chỉ là một gia tộc nhỏ, còn kém hơn Lý gia hắn nữa.
– Làm sao, câm à.
Liêu Hải Long cau mày, hắn càng xem càng không vừa mắt Lý Phù Trần, đối phương giống như coi hắn là không khí.
Lý Phù Trần hắng giọng một cái:
– Xin lỗi, ta thất thần, chuyện gia nhập đội ngũ, ngươi liền xem ta là một thành viên bên ngoài là được, ta không thích nghe người khác chỉ huy.
Nếu không phải Cao Trường Thiên, hắn sẽ không cùng hạng người này giao tiếp.
– Thành viên bên ngoài? Ý của ngươi là, ngươi vừa không nghe lệnh ta, vừa nhận ta bảo vệ, có phải chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết hay không.
Liêu Hải Long sắc mặt âm trầm xuống.
Lý Phù Trần nói:
– An nguy của ta, ta tự mình phụ trách, ngược lại không cần ngươi bận tâm.
– Ngươi cho rằng ngươi là ai, Liêu sư huynh cho ngươi gia nhập đội ngũ là nể mặt Ô sư muội, nếu không nghe lệnh của Liêu sư huynh thì bây giờ có thể rời đi.
– Hừ, cuồng vọng tự đại, bằng thực lực của ngươi, một khi thú triều bùng nổ, đến lúc đó còn nhờ Liêu sư huynh bảo vệ, đừng dát vàng lên mặt mình.
Mấy đệ tử Nội Tông sau lưng Liêu Hải Long châm chọc.
Lúc này, Ô Thanh Mai hối hận, nàng biết Liêu Hải Long kiêu ngạo, thiên tài đều có kiêu ngạo, huống chi sau lưng Liêu Hải Long là một đại gia tộc vắt ngang mười thành thị, là Thiếu chủ của một gia tộc như vậy, ai không kiêu ngạo.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Lý Phù Trần kiêu ngạo không kém Liêu Hải Long, so với Cao Trường Thiên là hai cái cực đoan.
Nghiêm túc mà nói, ban đầu nàng chưa từng nghĩ Lý Phù Trần sẽ gia nhập, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh tứ trọng, nàng cảm thấy đối phương không đơn giản, nên muốn kết giao một chút.
– Lý Phù Trần, thành viên bên ngoài là không thể, thật ra thành viên chính thức cũng rất tốt, ta nghĩ Liêu sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ phát ra mệnh lệnh làm người không tiếp thu nổi.
Ô Thanh Mai khuyên.
– Coi như xong, ta không thích bị người khác quản lý, Cao Trường Thiên, nếu có thời gian thì gặp lại.
Nói xong, Lý Phù Trần xoay người rời đi, đi tới trung ương Thú Huyết Trấn.
Trả lại nhân tình cho Cao Trường Thiên thì có rất nhiều phương pháp, không cần vứt bỏ tôn nghiêm bị Liêu Hải Long chà đạp.
Huống chi, nếu mình đáp ứng, nói không sẽ bị chà đạp hơn nữa, chuyện này cũng không tất yếu.
Chẳng qua đến lúc đó chú ý Cao Trường Thiên một chút, nếu đối phương gặp nguy hiểm, mình tiến lên giúp là được.
Trông cậy vào Liêu Hải Long?
Tâm tư của đối phương đều ở trên người Ô Thanh Mai, Cao Trường Thiên trong mắt hắn căn bản không có địa vị gì.
– Giả bộ cái gì, ta khinh.
– Liêu sư huynh, không cần để ý tới thứ người như vậy, nếu cho là hắn từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông thì giỏi, vậy thì sai hoàn toàn, một cái căn cốt phổ thông thì “ngưu” cái gì.
– Đúng đúng, thứ người này không có mấy phần bản lĩnh, nhưng tính tình cũng không nhỏ a.
Mấy tên đệ tử Nội Tông bàn luận sôi nổi, hết sức khinh bỉ.
Liêu Hải Long nói:
– Càng kiêu căng, càng nói rõ là hắn tự ti, ta há sẽ có cách nhìn như vậy sao, Ô sư muội, đi, chúng ta đi dùng cơm.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong nội tâm, hắn đã ghi nhớ Lý Phù Trần.
Quyết định phải gõ đối phương một chút, để cho hắn biết được ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội, nếu không, uy nghiêm của Liêu Hải Long hắn ở chỗ nào.
Chương 104: Linh khí nồng nặc
Trung ương của Thú Huyết Trấn là một tòa Trưởng Trấn Đại Sảnh to lớn.
Nhiệm vụ chống đỡ thú triều, cần phải đi Trưởng Trấn Đại Sảnh ghi danh thân phận, nếu không thì không thể thống kê được.
Tiến vào Trưởng Trấn Đại Sảnh, Lý Phù Trần thấy nhiều đệ tử Nội Tông đang ghi danh thân phận.
Ngoài ra còn có không ít Trưởng Lão Ngoại Tông mặc lam bào.
Trưởng Lão Ngoại Tông ngoại trừ có điểm cống hiến từ chức vụ ra, còn có thể giống như đệ tử Nội Tông, chấp hành nhiệm vụ Trưởng lão, kiếm điểm cống hiến.
Nhưng nhiệm vụ cấp Trưởng lão quá ít, không phải Trưởng Lão Ngoại Tông nào đều có thể nhận, cụ thể như thế nào thì Lý Phù Trần cũng không biết.
Sau khi ghi danh thân phận, Lý Phù Trần nhận được một cái Cầu Cứu Phù.
Thời kỳ thú triều, đệ tử Nội Tông phải đi ra ngoài giết Yêu thú, không thể có người ngồi không hưởng lộc tại Thú Huyết Trấn.
Nếu gặp phải nguy hiểm, có thể bóp vỡ Cầu Cứu Phù, lúc đó sẽ có Trưởng Lão Ngoại Tông tới cứu.
Dĩ nhiên, dùng xong một cái Cầu Cứu Phù, lần khác sẽ không có người tới cứu, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc.
– Trần sư tỷ, không nghĩ tới có nhiều người tới nhận nhiệm vụ lần này đến vậy, đệ tử Nội Tông ít nhất cũng mấy trăm đi!
– Mặc dù chống đỡ thú triều rất nguy hiểm, nhưng điểm cống hiến không ít, hơn nữa nếu vận khí tốt, lấy được mấy viên Yêu hạch Nhị cấp, cũng coi như có một khoản tiền lớn rồi, sư tỷ của ngươi đây là hướng về Yêu hạch mà tới.
Lý Phù Trần đang muốn đi ra Trưởng Trấn Đại Sảnh, thì có hai nữ tử đi vào.
Ba người ngẩng lên nhìn nhau, liền nhận ra thân phận của đối phương.
Hai nữ tử này theo thứ tự là Mai Kiếm – Trần Phương Hoa cùng Triệu Minh Nguyệt.
Mai Kiếm – Trần Phương Hoa, Quy Nguyên cảnh bát trọng, năm nay hai mươi ba tuổi, có thể nói rằng, lấy được thân phận đệ tử Chân Truyền dễ như trở bàn tay, còn mười hai năm nữa nàng mới hết ba mươi lăm tuổi.
Triệu Minh Nguyệt, cháu gái của Nội Tông Đại trưởng lão, Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
– Thật là đúng dịp a, Lý Phù Trần.
Triệu Minh Nguyệt có dung mạo tuyệt đẹp, da trắng nõn nà, cả người như ngọc, không chút tỳ vết nào, lúc còn ở Ngoại Tông, mơ hồ là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân của Ngoại Tông, sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, khí chất càng ngày càng thoát tục.
– Đúng dịp.
Lý Phù Trần gật đầu, mỉm cười nói.
– Quy Nguyên cảnh tứ trọng, Lý sư đệ đúng là làm người ta kinh ngạc a.
Trần Phương Hoa cũng là một mỹ nữ, nàng âm thầm quan sát Lý Phù Trần, không nhìn thì không sao, sau khi nhìn một cái mới giật mình, không nhịn được mà nói.
– Quy Nguyên cảnh tứ trọng?
Triệu Minh Nguyệt cảm nhận được khí tức, quả nhiên tu vi của Lý Phù Trần đã đạt tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng, hơn nữa hết sức thâm hậu, giống như một đầm nước sâu vậy.
– Ngươi rốt cục dấu giếm bí mật gì trên người, căn cốt phổ thông làm sao có tiến cảnh như vậy.
Triệu Minh Nguyệt rất hiếu kỳ, nhanh mồm nhanh miệng nói.
Lý Phù Trần sờ càm một cái, nói:
– Bí mật nói ra thì không còn là bí mật rồi, huống chi ta không có bí mật gì, chỉ là có chút ngộ tính mà thôi.
Lý Phù Trần tự nhiên sẽ không nói ra bí mật của mình.
Triệu Minh Nguyệt nói:
– Không có sức thuyết phục a, ngươi nói cũng xem như không nói.
– Các ngươi làm việc đi! Ta đi trước.
Lý Phù Trần không muốn cùng hai người nói nhiều, bước ra Trưởng Trấn Đại Sảnh.
Trần Phương Hoa nhìn chăm chú bóng lưng đang rời đi của Lý Phù Trần, cười nói với Triệu Minh Nguyệt:
– Vị Lý sư đệ này kỳ lạ a, nếu đổi thành người khác, hận không thể đồng hành cùng chúng ta, hắn ngược lại coi chúng ta như không khí.
– Trần sư tỷ, ngươi đoán hắn cuối cùng sẽ đạt tới cảnh giới gì?
Triệu Minh Nguyệt hỏi.
Trần Phương Hoa lắc đầu một cái nói:
– Khó có thể nói được, dựa theo căn cốt mà nói, Địa Sát cảnh chính là cực hạn của hắn, cho dù có cơ duyên nghịch thiên, nhiều nhất có thể đạt tới Thiên Cương cảnh mà thôi, nhưng mà?
– Nhưng cái gì?
– Nhưng mà, nếu đúng theo lời ngươi nói, trên người hắn có cất giấu bí mật, vậy thì không biết được, dù sao hắn cũng đánh bại người cùng đánh bại Vũ Văn sư đệ.
Triệu Minh Nguyệt mím môi, con mắt đen nhánh chuyển động một vòng, cười nói:
– Thời gian có thể kiểm nghiệm hết thảy, nếu hắn có thể trước hai mươi lăm tuổi đột phá Địa Sát cảnh, thì thành tựu tương lai có thể vượt qua Vũ Văn Thiên.
– Có lẽ đi!
Trần Phương Hoa từ chối cho ý kiến.
Lý Phù Trần là một trường hợp đặc thù, không ai có thể nói trước được tương lai của hắn.
– Đệ tử Nội Tông thật đúng là nhiều.
Trên đường, khắp nơi đều là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông.
Từng người đều có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên, dưới ngũ trọng, căn bản không có mấy cái.
Réttt!
Trên bầu trời, một thân ảnh khổng lồ lướt qua, phát ra âm thanh đáng sợ, truyền khắp chu vi mười dặm.
Trên đường, mọi người kinh hoảng, cho rằng thú triều muốn bộc phát, thông thường, trước khi thú triều bộc phát, đều là Yêu thú phi hành đi đầu tập kích Thú Huyết Trấn.
Lý Phù Trần cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
Bằng vào nhãn lực kinh người, Lý Phù Trần thấy, một con yêu cầm to lớn đang bay vút trên bầu trời cao hơn trăm thước.
Thân thể của nó dài hơn bảy tám thước, lông vũ toàn thân hiện lên ánh sáng kim loại sáng bóng, móng vuốt to lớn có màu vàng kim, giông như bằng vàng đúc thành, quái dị nhất chính là nó có hai cái đầu, trên mỗi đầu còn có một cái độc giác.
Yêu thú Tam cấp Trung giai loại phi hành, Độc Giác Song Đầu Điểu.
– Là Yêu thú Tam cấp.
Đây là lần đầu tiên Lý Phù Trần thấy Yêu thú Tam cấp.
Yêu thú Tam cấp có thể so với Võ giả Địa Sát cảnh, hơn nữa bởi vì thân thể của Yêu thú cường hãn, Yêu khí kinh khủng, làm Võ giả Địa Sát cảnh Trung giai gặp phải Độc Giác Song Đầu Điểu, chỉ có thể bị miểu sát.
Độc Giác Song Đầu Điểu không có ý định tập kích Thú Huyết Trấn, lướt qua bầu trời Thú Huyết Trấn, rất nhanh chỉ nhìn thấy một chấm đen.
– Thú Huyết Trấn, nguy hiểm hơn trong tưởng tượng a!
Lý Phù Trần cảm thán.
Một khi thú triều bùng nổ, không chỉ có Yêu thú Nhất, Nhị cấp mà Yêu thú Tam cấp cũng thường xuyên qua lại.
Đôi khi có Yêu Ma Nhất, Nhị cấp, càng có Yêu Ma Tam cấp hiếm thấy, một khi chúng nó xuất hiện, không phải Võ giả Thiên Cương cảnh căn bản không cách nào đánh giết.
Tìm một tửu lâu, Lý Phù Trần vào trọ lại.
Lúc này chính là buổi trưa, sau khi ăn xong, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện Xích Hỏa Huyền Công.
Một canh giờ trôi qua, Lý Phù Trần mở hai mắt ra, thầm nói:
– Không hổ là Thú Huyết Trấn, thiên địa nguyên khí nồng nặc hơn bên ngoài ba thành, cũng không cần đan được trợ giúp.
Bởi vì tiến cảnh công pháp của Lý Phù Trần quá nhanh, lúc bình thường, cần phải phối hợp với đan dược để tu luyện, nếu không, thiên địa nguyên khí căn bản không đủ.
Mà ở Thú Huyết Trấn, Lý Phù Trần phát hiện không cần dùng đan dược, thiên địa nguyên khí nồng nặc, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
– Đan dược có tạp chất, dùng nhiều cũng không tốt, Chân khí quá nhiều tạp chất, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, nhưng là không dùng đan dược, tốc độ tu luyện cũng không tăng nổi, chủ yếu là phải giữ một cái thăng bằng.
– Lúc này nếu có thể tu luyện lâu dài trong Thú Huyết Trấn thì tốt biết mấy.
Thiên địa nguyên khí cao hơn bên ngoài hai thành, đã đủ cho Lý Phù Trần không dùng đan dược mà vẫn nâng cao tu vi nhanh chóng.
Dĩ nhiên, chẳng qua chỉ là giai đoạn hiện tại, chờ khi sau này tu vi tăng lên, nhu cầu đối với thiên địa nguyên khí càng nhiều, lúc đó phải cần tới đan dược.
Thoáng một cái, đã ba ngày trôi qua, bầu không khí trong Thú Huyết Trấn dần dần khẩn trương.
Thám tử của Thú Huyết Trấn đã dò xét, Yêu thú tại ngoại vi Cuồng Thú Sơn Mạch đang tăng lên nhiều.
Phỏng chừng trong một tuần, thú triều sẽ bộc phát.
Ở Thú Huyết Trấn, ngoại trừ thổ dân, còn lại đều là thành viên chiến đấu, một khi thú triều bùng phát, phần lớn thành viên chiến đấu đều phải ra trấn chém giết, người cãi lại sẽ bị nghiêm trị không tha.
Chương 105: Thú triều bùng phát
“Linh hồn của ta đã có năm thành chuyển thành màu lam nhạt, nhưng vẫn không cách nào đem bốn loại Võ học Huyền cấp Đê giai tu luyện đến cảnh giới cao nhất, giống như có cái gì đó đang hạn chế ta.”
Trong phòng trọ của tửu lâu, Lý Phù Trần tìm hiểu kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Thiên Ngoại Lưu Tinh là sát chiêu.
Võ giả giao thủ, dưới tình huống thực lực cơ sở không khác biệt nhiều, một là nhìn tốc độ, hai là nhìn sát chiêu.
Sát chiêu đủ mạnh, có thể một đòn giết địch nhân, đây là chuyện mà những chiêu thức khác không làm được.
Nhưng gần hai năm, kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh vẫn không đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Tu vi là một nguyên nhân, nhưng còn một nguyên nhân trọng yếu hơn.
Võ học Huyền cấp đối ứng Võ giả Địa Sát cảnh cùng Võ giả Thiên Cương cảnh.
Võ học Huyền cấp Đê giai, thông thường thì chỉ có Võ giả Địa Sát cảnh mới tu luyện tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Nhưng trừ cái này ra, thì còn cái gì đang ràng buộc Lý Phù Trần.
Dù sao thì Lý Phù Trần lúc ở Luyện Khí cảnh, đã đem Võ học Hoàng Cấp Đỉnh giai tu luyện tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, lấy ngộ tính của hắn, vượt một cảnh giới lớn tìm hiểu Võ học cũng không khó.
“Có lẽ, là vì nội tình.”
Tâm tư của Lý Phù Trần rất bén nhạy, từ ba cảnh giới nhỏ của cảnh giới Đại Thành tìm ra vấn đề mấu chốt.
Cảnh giới Đại Thành chia làm ba cảnh giới nhỏ, theo thứ tự là Lô Hỏa Thuần Thanh, Đăng Phong Tạo Cực cùng với Xuất Thần Nhập Hóa.
Thông thường, Lô Hỏa Thuần Thanh đã coi như là phát huy ra được uy lực mạnh nhất của Võ học.
Mà Đăng Phong Tạo Cực, không chỉ uy lực to lớn, mà còn tuyệt diệu đến tận cùng.
Xuất Thần Nhập Hóa, tên như ý nghĩa, vượt ra khỏi nguyên bản Võ học, trong đó dung hợp những Võ học chí lý khác, cái này cần phải có nội tình ủng hộ.
Cho nên, bất kỳ một loại Võ học nào đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, liền có thể coi như Võ học của bản thân, cùng Võ học nguyên bản có chút ít khác nhau.
Võ giả Quy Nguyên cảnh sở dĩ không cách nào tu luyện Võ học Huyền cấp Đê giai tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, một là do tu vi, hai là nội tình chưa đủ, cái sau càng quan trọng hơn.
Lý Phù Trần có thể ở Luyện Khí cảnh tu luyện Võ học Hoàng cấp Cao giai cùng Võ học Hoàng Cấp Đỉnh giai đến Xuất Thần Nhập Hóa, chủ yếu là trước đó hắn tu luyện không ít Võ học Hoàng cấp.
Ngoài ra, dù sao thì Võ học Hoàng cấp cũng là Võ học cơ sở, ẩn chứa huyền diệu không nhiều, mà Võ học Huyền cấp lại ẩn chứa quá nhiều, yêu cầu nội tình phải nâng cao.
“Khó trách kiếm khách mạnh mẽ đều thông thạo kiếm pháp trăm nhà, chỉ có một môn kiếm pháp, không thể nào trở thành kiếm khách cường đại.”
Lý Phù Trần hiểu ra.
Lúc này nếu có người khác ở chỗ này, nghe được Lý Phù Trần nói, nhất định sẽ rung động.
Thông thường, Võ giả Địa Sát cảnh cũng khó có thể hiểu ra đạo lý này, Võ đạo hoặc Kiếm đạo đạt tới cảnh giới cực cao, mới cảm giác được nội tình quan trọng.
“Xem ra sau khi trở về phải đổi nhiều Võ học Hoàng cấp.”
Sau khi tìm ra vấn đề, Lý Phù Trần buông lỏng rất nhiều.
Không sợ có vấn đề, chỉ sợ không có phương pháp giải quyết.
Thoáng cái đã ba ngày trôi qua.
Ban đêm ngày thứ bốn.
Uông!
Tiếng kèn lệnh thê lương vang lên.
– Yêu thú tấn công, Yêu thú tấn công.
Bên ngoài cửa đông của Thú Huyết Trấn, hơn mười tên thám tử cưỡi Yêu Huyết Mã chạy như bay.
– Cái gì, tấn công ban đêm.
– Đáng chết, tầm mắt ban đêm không tốt, quá nguy hiểm.
Thú Huyết Trấn, mọi người rối rít mặc quần áo vào, chạy ra đường chính.
– Tấn công vào ban đêm sao?
Trong phòng trọ của tửu lâu, Lý Phù Trần nhíu mày.
Thú triều bùng nổ vào ban đêm là nguy hiểm nhất, tỷ lệ thương vong gấp bội ban ngày.
Cầm lên Bì giáp đặt trên giường, Lý Phù Trần mặc vào.
Bì giáp ngày là Bì giáp của Yêu thú Tam cấp, bên ngoài có giá hơn 2 vạn kim tệ, bị hắn dùng 1 vạn điểm cống hiến đổi lấy, có thể trợ giúp Võ giả giảm bớt rất nhiều tổn thương, nhất là tổn thương do xé rách.
Đi ra tửu lầu, Lý Phù Trần hướng về phía đông tường rào.
Dọc đường, Lý Phù Trần đã mơ hồ nghe thấy tiếng động như sấm sét.
Trên tường rào, rất nhiều bóng người đang đứng trên đó, cơ bản đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh.
Trong đám người, Lý Phù Trần dùng Chân khí tụ lại hai mắt, nhìn xuyên qua màn đêm về phương xa.
Nhìn một cái thì không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Dưới màn đêm, Yêu thú đông nghịt như thủy triều tràn bờ, có bay trên trời, có chạy dưới đất, rất nhiều Yêu thú hình dạng khác nhau hội tụ một chỗ, rất khó tưởng tượng được, Cuồng Thú Sơn Mạch tại sao có nhiều Yêu thú như vậy.
– Yêu thú sinh sôi quá nhanh, thú triều hằng năm đã có rất nhiều Yêu thú chết đi, năm thứ hai lại có nhiều như vậy.
– Có Yêu thú một thai sinh một con, có Yêu thú một thai sinh mười mấy con, thậm chí mấy chục, cả trăm con, giết cũng giết không hết.
– Không sai, tài nguyên của Cuồng Thú Sơn Mạch có hạn, quá nhiều Yêu thú bên trong, chỉ có thể tự diệt vong, cho nên bọn chúng phải chiếm nhiều địa bàn hơn, cần nhiều thức ăn hơn.
– Cuồng Thú Sơn Mạch quá lớn, là sơn mạch lớn nhất Thương Lan Vực, lúc này phỏng chừng không chỉ Cuồng Thú Thành gặp thú triều, Thiết Huyết Thành cùng với Cuồng Phong Thành gần Cuồng Thú Thành, còn có Cuồng Đao Tông đối diện bên kia Cuồng Thú Sơn Mạch cũng gặp phải thú triều.
Võ giả Quy Nguyên cảnh gần Lý Phù Trần bàn luận sôi nổi, vẻ mặt không có cách nào.
Nghe được mọi người nói chuyện, Lý Phù Trần cũng tán thành.
Trăm vạn năm qua, Yêu thú giết mãi không hết, chính là vì tốc độ sinh sản quá nhanh, ngươi giết một con, nó sinh hai con, ngươi giết mười con, nó sinh hai mươi con.
Loại sơn mạch nhỏ như Vân Vụ Sơn Mạch còn khá tốt, thật nhiều năm mới bùng nổ thú triều.
Mà Cuồng Thú Sơn Mạch lớn vô cùng, cơ bản là mỗi năm đều bùng nổ thú triều, mười năm bùng nổ một lần đại thú triều.
Thời kỳ đại thú triều, rất nhiều cao thủ trong tông môn sẽ chạy tới, trợ giúp chống đỡ thú triều, nếu không, chỉ dựa vào thực lực của Cuồng Thú Thành, căn bản không chống được.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì thú triều tiến đến càng ngày càng gần, mặt đất chấn động kịch liện, như nước lũ tràn lan.
– Tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của ta, tùy thời đánh ra.
Trấn trưởng Thú Huyết Trấn đang đứng trên tường rào.
Thú Huyết Trấn là trọng trấn đệ nhất Cuồng Thú Thành, cho nên Trấn trưởng cũng là Võ giả Địa Sát cảnh,
Ngoài ra, Thương Lan Tông có không ít Trưởng Lão Ngoại Tông, Chấp Sự Nội Tông, Chấp Sự Ngoại Tông cùng với đệ tử Chấp Sự Nội Tông đều ở đây.
Mà dưới tường rào, còn có một đội quân mấy ngàn người, trong này, trừ quân đội của Thú Huyết Trấn ra, là một nhánh quân đội mạnh hơn, Thương Lan Quân.
Thương Lan Quân là quân đội của tông môn, binh lính có tu vi thấp nhất đều là Quy Nguyên cảnh.
Một khi phát sinh đại chiến tông môn, Thương Lan Quân phải xông lên trước nhất, cho nên lúc bình thường, luyện binh rất trọng yếu, chống đỡ thú triều không thể nghi ngờ là một cơ hội luyện binh tốt.
Nơi này, chỉ là một phần nhỏ của Thương Lan Quân, Thương Lan Quân tổng số vượt qua 20 vạn người.
Khi thú triều cách Thú Huyết Trấn hơn một ngàn thước, Thú Huyết Trấn bắt đầu đợt tấn công thứ nhất là công kích tầm xa.
Mấy trăm chiếc máy bắn đá nén đá ra, những tảng đá này nện vào thú triều, tùy tiện có thể đập chết ba năm đầu Yêu thú, làm tốc độ thú triều giảm xuống.
Chỉ là cho dù máy bắn đá lợi hại, nhưng số lượng Yêu thú quá nhiều, chỉ trong chốc lát, thú triều đã tràn tới mấy trăm thước.
– Mở cửa trấn, tấn công.
Trấn trưởng ra lệnh, cửa trấn to lớn mở ra, Thương Lan Quân cùng quân đội của Thú Huyết Trấn xông ra ngoài, mà trên tường rào, mọi người cũng nhảy xuống, nghênh đón thú triều.