Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 20 [Chương 96 đến 100]
❮ sautiếp ❯Chương 96: Tam gia tiểu đấu
Giữa Nội Tông cùng Ngoại Tông, có rất nhiều đất trống.
Những mảnh đất trống này thường xuyên trở thành nơi ước đấu của mọi người, Trưởng Lão Ngoại Tông của tông môn cũng không đi quản.
Trong một mảnh đất trống chừng mấy chục thước vuông, gần đó có một cái đỉnh nghỉ chân, đệ tử của tam gia dần đến đủ.
Có thể nhìn ra được, Quan gia cùng Dương gia rất cường thế, mỗi bên tới mười mấy người, Lý gia chỉ có năm sáu người mà thôi.
Quan Mị cùng Lý Vân Hải cũng tới.
Bây giờ hai người đều là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, địa vị không cao, tham gia tam gia tiểu đấu, chỉ là góp mặt.
– Lý Thiên Thạch, Lý gia ngươi đúng là khiêm tốn a! Chỉ có mấy con mèo nhỏ, đến lúc đó mất mặt, cũng đừng trách Quan gia chúng ta khi dễ các ngươi.
Trong hàng đệ tử Quan gia, một tên thanh niên cao ngạo châm chọc.
– Quan Nhất Long, ngươi đừng cao hứng quá sớm, nhiều người cũng không làm gì được, chủ yếu là thực lực.
Trong hàng đệ tử Lý gia, một thanh niên cao lớn cầm đầu cười nhạt.
Lý Thiên Thạch, người đứng đầu đệ tử Lý gia từ ba mươi lăm tuổi trở xuống, năm nay ba mươi bốn tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Mà thanh niên Quan gia nói chuyện tên Quan Nhất Long, chính là nhân vật dẫn đầu của Quan gia từ ba mươi lăm tuổi trở xuống, năm nay cũng ba mươi bốn tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Trước khi Quan gia cùng Lý gia còn chưa trở mặt, quan hệ của hai người cũng không quá tốt, từ lúc vào tông môn, liền minh tranh ám đấu, lớn có nhỏ có, ân oán đếm không hết.
– Da mặt của Lý gia thật dày, rõ ràng yếu thế, nếu không cần gì phải giả dạng làm như mình giỏi lắm vậy, thật buồn cười.
Trong đệ tử của Dương gia, một thanh niên khôi ngô, ánh mắt bá đạo giễu cợt nói.
– Dương Ngạo, ngươi không nói, không ai đem ngươi làm người câm.
Lý Cẩm Tú chỉ tay vào Dương Ngạo, tức giận nói.
– Lý Cẩm Tú, ngươi cũng chỉ được mấy phần tư sắc mà thôi, cấu kết với một vị đệ tử Chân Truyền, thật đáng thương hại, Lý gia lúc nào luân lạc tới mức độ phải hy sinh nhan sắc.
Lời nói của Dương Ngạo rất độc, làm Lý Cẩm Tú tức giận không nhẹ.
– Các ngươi tiếp tục, chúng ta chỉ đến xem một chút.
Ngay lúc này, một đám người đi tới.
Là thế hệ trẻ của Thân Đồ gia tộc.
Dưới sự chỉ dẫn của thanh niên cầm đầu, đám người Thân Đồ gia đi vào trong đình ngồi xuống, làm một bộ dạng bàng quan.
Thân Đồ gia cho dù ở Vân Vụ Thành hay ở Thương Lan Tông, địa vị so với ba gia tộc lớn hơn không ít, cho nên ba gia tộc cũng không muốn đắc tội Thân Đồ gia.
Thậm chí sẽ đi lấy lòng Thân Đồ gia, ai có thể được Thân Đồ gia ủng hộ và hữu nghị, thì ở Vân Vụ Thành chiếm được ưu thế.
Nhưng mà mấy năm trước, Lý gia không biết tại sao lại đắc tội Thân Đồ gia, bị đánh vào lãnh cung, trở nên đìu hiu.
Mà Quan gia cùng Dương gia quan hệ với Thân Đồ gia ngược lại không tệ.
Trong đình, Thân Đồ Tuyệt cùng Thân Đồ Lượng cũng ngồi ở đó.
Đi tới Thương Lan Tông hơn hai năm, Thân Đồ Tuyệt khó khăn lắm mới đột phá đến Luyện Khí cảnh cửu trọng, đoán chừng khi hắn trở thành đệ tử Nội Tông, cũng đã mười chín tuổi.
Mà Thân Đồ Lượng vẫn là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, mà trong lần xét duyệt đệ tử Tạp Dịch trước, hắn cũng không bộc lộ tài năng.
Ánh mắt hắn lướt qua đệ tử của Quan gia cùng Lý gia, trong lòng Thân Đồ Lượng rất bực bội.
Quan gia có Quan Tuyết, Lý gia có Lý Phù Trần, hai người này bước vào Quy Nguyên cảnh chỉ mới mười sáu tuổi, trở thành đệ tử Nội Tông, điều này làm cho hắn hết sức bực bội.
Hắn đường đường là đệ tử của Thân Đồ gia, đến bây giờ còn chưa trở thành đệ tử Ngoại Tông.
Bây giờ Quan Tuyết cũng đã là Quy Nguyên cảnh nhị trọng.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía trận doanh của Lý gia, phát hiện Lý Phù Trần không tới.
– Tuyết muội, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia tiểu đấu, đến lúc đó nhìn kỹ là được, có lẽ mấy năm sau, ngươi sẽ trở thành nhân vật dẫn đầu của Quan gia ta.
Quan Hồng ung dung nói.
– Không sai, trừ Dương gia có thể làm Quan gia hơi nghiêm túc đối đãi, Lý gia căn bản không đáng nhắc tới, cũng không cần chúng ta xuất thủ.
Là người của Quan gia, Quan Diễm hết sức tự hào.
Quan Tuyết không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Cẩm Tú, Lý Phù Trần làm sao còn chưa tới?
Lý Thiên Thạch hỏi Lý Cẩm Tú.
Lý Cẩm Tú nhíu mày nói:
– Ta đã mời qua hắn, hơn nữa hắn đã đáp ứng, có lẽ có việc gì trì hoãn đi!
– Hừ, tam gia tiểu đấu cũng không tới, tên Lý Phù Trần này thật làm giá.
Lý Sơn Hà bất mãn nói.
Lý Vân Hải thấp giọng nói:
– Nếu hắn có gia tộc vinh dự thì ta cũng không trở thành đệ tử Tạp Dịch.
Hắn vẫn cho rằng, là Lý Phù Trần đoạt đi cơ hội thuộc về hắn.
– Đến lúc rồi, tam gia tiểu đấu bắt đầu đi! Lý Thiên Thạch, Dương Ngạo, các ngươi có ý kiến gì không.
Quan Nhất Long nói.
Dương Ngạo nói:
– Ta không có ý kiến.
Lý Thiên Thạch thở dài, nói:
– Ta cũng không có ý kiến.
– Được, đã như vậy, mọi người có thể ước chiến.
Ánh mắt của Quan Nhất Long nhìn về phía Quan Bằng.
Hiểu được ý tứ của Quan Nhất Long, Quan Bằng từ trong đám đệ tử của Quan gia đi ra:
– Lý Vân Hải, cút ra đây.
Trong Quan gia và Lý gia, chỉ có hắn, Quan Mị còn có Lý Vân Hải là Luyện Khí cảnh, cho nên hắn chỉ có thể tìm Lý Vân Hải.
– Quan Bằng, ngươi nên nói chuyện chú ý một chút.
Lý Vân Hải âm trầm đi ra.
Quan Bằng cười hắc hắc:
– Ngươi chỉ là đệ tử Tạp Dịch, thân phận nhỏ, có tư cách gì được ta tôn trọng, bớt nói nhảm, chiến đi!
Quan Bằng không cho Lý Vân Hải bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp vận chuyển Bạch Lãng Quyết tầng thứ bảy, sau đó chém một kiếm tới Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải hoảng hốt, khí thế của Quan Bằng quá mạnh.
Lúc Thiên Tài Chiến, hắn còn có lòng tin đánh với Quan Bằng một trận.
Nhưng bây giờ, một chút lòng tin cũng không có, khí thế của đối phương làm ý chí hắn tan rã.
Cuối cùng, Lý Vân Hải ngay cả một kiếm của Quan Bằng cũng không tiếp được, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Lý Phù Trần, tất cả đều tại ngươi.
Trong lòng Lý Vân Hải điên cuồng hét lên.
Thân là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, mặc dù hắn lấy được bí tịch Xích Hỏa Quyết, nhưng không có Xích Hỏa Hoàn phụ trợ tu luyện, Xích Hỏa Quyết chỉ có tầng sáu mà thôi.
Ngoài ra, đệ tử Tạp Dịch phải làm rất nhiều chuyện vặt, làm hắn không có nhiều thời gian tu luyện, kiếm pháp cũng kém xa Quan Bằng.
Bị một kiếm của Quan Bằng đánh bại, Lý Vân Hải cảm thấy muốn chui xuống đất, hận chết Lý Phù Trần.
Sắc mặt của Lý Thiên Thạch có chút khó coi.
– Quan Hồng, ngươi cũng cút ra đây cho ta.
Lý Sơn Hà nóng lòng biểu hiện trước mặt Lý Thiên Thạch một phen, chỉ vào Quan Hồng quát lên.
Nghe vậy, Quan gia có một đệ tử Quy Nguyên cảnh ngũ trọng đứng dậy, nói:
– Lý Sơn Hà, ngươi có biết xấu hổ hay không, Quan Hồng chỉ mới hai mươi hai tuổi, ngươi cũng ba mươi tuổi rồi, còn không biết xấu hổ chỉ hắn, Quan Diệu ta dạy ngươi thế nào làm người.
Lý Sơn Hà nói:
– Quan Diệu, ngươi là thứ gì, Lý Sơn Hà ta cần ngươi dạy sao.
– Dám đối với ta nói năng lỗ mãng, Lý Sơn Hà, lá gan của ngươi lúc nào lớn như vậy.
Quan Diệu chém một kiếm vào Lý Sơn Hà.
– Sợ ngươi sao.
Lý Sơn Hà phản công.
Quy Nguyên cảnh chiến đấu đẹp mắt hơn Luyện Khí cảnh rất nhiều, Huyền Thiết Kiếm trong tay hai người, Chân khí phòng ra hơn bốn thước, so với nam tử đeo mặt nạ mà Lý Phù Trần gặp phải mạnh hơn không ít.
“May mắn chạy tới kịp.”
Lý Phù Trần lững thững tới chậm.
Vào buổi trưa, hắn giống như hàng ngày tu luyện Xích Hỏa Huyền Công.
Không nghĩ tới Xích Hỏa Huyền Công lại tấn cấp, đạt tới tầng thứ mười một, làm hắn trì hoãn không ít thời gian.
Chương 97: Ung dung nghiền ép
– Phù Trần, ngươi tới.
Lý Cẩm Tú liền nói.
– Xin lỗi các vị, ta tới trễ.
Lý Phù Trần hướng đám người Lý Thiên Thạch ôm quyền.
Hừ!
Lý Vân Hải hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không nhìn tới Lý Phù Trần.
– Tới liền tốt.
Lý Thiên Thạch khẽ gật đầu.
Trận doanh Quan gia.
– Người này chính là Lý Phù Trần sao? Dường như chẳng có gì đặc biệt.
Quan Nhất Long nói.
Quan Hồng nói:
– Chờ một hồi ta lên dò xét hắn, ta không tin sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, hắn còn có thể tiến bộ nhanh chóng.
– Dò xét một chút cũng tốt.
Quan Nhất Long không tin Quan Hồng là đối thủ của Lý Phù Trần, như dù sao cũng phải có người lên dò xét một chút.
Mà bên cạnh Quan Nhất Long, trong mắt Quan Tuyết có ánh sáng lóe lên.
– Tiểu tử này lợi hại như vậy?
Đệ tử của Dương gia và Thân Đồ gia không thể nào tin thiên phú của Lý Phù Trần, nửa tin nửa ngờ.
Quan Diệu cùng Lý Sơn Hà chiến đấu hết sức kịch liệt, nhưng Lý Phù Trần cũng nhìn ra, kiếm pháp của Lý Sơn Hà kém hơn Quan Diệu một cảnh giới, trong vòng trăm chiêu, phải thua không thể nghi ngờ.
Đúng như dự đoán, đến chiêu thứ chín mươi lăm, Quan Diệu đánh bay Huyền Thiết Kiếm của Lý Sơn Hà, một cước giẫm Lý Sơn Hà dưới chân như chó chết.
Sắc mặt của Lý Sơn Hà đỏ bừng:
– Quan Diệu, ta liều mạng với ngươi.
Nói xong, đứng dậy xông về phía Quan Diệu.
Ầm!
Quan Diệu trực tiếp dùng chân đá trên mặt Lý Sơn Hà, đem Lý Sơn Hà đá bay ra, hôn mê bất tỉnh.
– Thật mất mặt.
Quan Diệu khinh thường nói.
Thấy vậy, đám người Lý gia rất khó coi, nhất là Lý Thiên Thạch.
Mỗi lần tam gia tiểu đấu, Lý gia đều uất ức, chịu hết chế nhạo.
Coi như nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ của Lý gia, trong lòng của Lý Thiên Thạch cũng có nhiều biệt khuất.
– Lý Phù Trần, Quan Hồng ta tới lãnh giáo cao chiêu của ngươi.
Quan Hồng tiến về phía trước mấy bước, rút ra Huyền Thiết Kiếm, chỉ Lý Phù Trần.
Nghe vậy, tầm mắt của mọi người rơi vào Lý Phù Trần, muốn nhìn xem Lý Phù Trần có bản lãnh gì.
– Làm sao, Quan gia không còn người nào sao?
Ánh mắt của Lý Phù Trần nhìn lướt qua trận doanh Quan gia.
Quan Nhất Long nhướng mày một cái, lạnh nhạt nói:
– Bây giờ cuồng ngạo còn sớm lắm.
– Lý Phù Trần, đừng mạnh miệng, tiếp ta một kiếm.
Quan Hồng nổi giận, mặc dù hắn không có lòng tin chiến thắng Lý Phù Trần, nhưng cũng không thể để người khác xem thường.
Thân hình của hắn nhanh chóng lướt tới Lý Phù Trần, một chiêu trong Phi Long Kiếm Pháp đánh tới Lý Phù Trần.
Đồng dạng là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, trong mắt của Lý Phù Trần, Quan Hồng quá yếu.
Yếu đến mức Lý Phù Trần không có hứng thú rút kiếm.
Huyền Thiết Kiếm tấn công chớp nhoáng, Lý Phù Trần không nhúc nhích, tựa hồ không có ý tránh né.
Thấy vậy, Quan Hồng lóe lên vui mừng, nếu Lý Phù Trần vì khinh thường hắn mà bại, đây cũng là chuyện tốt.
Vù!
Huyền Thiết Kiếm trong nháy mắt đâm xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Quan Hồng vui mừng, sau đó cả kinh.
Một kiếm này, lại không có cảm giác tiếp xúc chân thật.
Nhưng rõ ràng hắn thấy Huyền Thiết Kiếm đâm xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Quan Hồng tất nhiên không có ảo giác, thời khắc mấu chốt, Lý Phù Trần bước qua nửa bước, nhanh chóng tránh một kiếm này.
Chẳng qua là tốc độ của Lý Phù Trần quá nhanh, hơn nữa không truyền ra tiếng gió, khiến tàn ảnh hết sức chân thật, giống như chân thân của Lý Phù Trần chồng lên cùng một chỗ.
Đối mặt với Quan Hồng không đề phòng, Lý Phù Trần vung một chưởng đánh vào ngực đối phương.
Phốc!
Máu tươi cuồng phun, Quan Hồng nhấc lên khỏi mặt đất, bay ra ngoài.
“Thân pháp thật lợi hại.”
Lý Thiên Thạch, Quan Nhất Long cùng với Dương Ngạo híp mắt lại một cái.
Nhãn lực của bọn họ bậc nào lợi hại, tự nhiên nhìn ra, trong nháy mắt Lý Phù Trần bước ngang nửa bước, khiến Quan Hồng xuất hiện ảo giác.
“Xem ra hắn tu luyện một môn khinh công Huyền cấp Đê giai.”
Quan Nhất Long cũng không ôm kỳ vọng gì đối với Quan Hồng, cho nên Quan Hồng thua, hắn cũng không bất ngờ chút nào.
Duy nhất bất ngờ chính là, tu vi khinh công của Lý Phù Trần không thấp.
– Lý Phù Trần, ta tới gặp ngươi.
Đưa tay tiếp lấy Quan Hồng, Quan Diễm có chút không nhịn được tức giận, thân hình lóe lên, đi ra sân.
“Hả, là Vân Nhạn Quyết.”
Lý Phù Trần liếc mắt một cái liền nhận ra Quan Diễm thi triển khinh công.
Quan Diễm năm nay hai mươi ba tuổi, Quy Nguyên cảnh tam trọng, thiên phú so với Quan Hồng cao hơn không ít.
Đi tới Thương Lan Tông chừng tám năm, tự nhiên tu luyện khinh công khá sâu, tu luyện Vân Nhạn Quyết đã đến cảnh giới Tiểu Thành, không phải tầm thường.
Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng khiêu chiến Lý Phù Trần.
Dù sao trước đó, Lý Phù Trần hiện ra tốc độ, để nàng xúc động.
– Ngươi, không phải đối thủ của ta.
Lý Phù Trần lắc đầu nói.
– Chưa chắc, Quy Nguyên cảnh nhị trọng cùng tam trọng, chênh lệch so với tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Trong lòng của Quan Diễm không ít tự tin, nàng có tu vi Quy Nguyên cảnh tam trọng, đã từng đánh bại một tên Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trên giang hồ.
– Ra tay đi!
Lý Phù Trần lười tranh luận cùng đối phương, thẳng thắn nói.
Một tiếng xé gió nhàn nhạt truyền ra, bóng người của Quan Diễm mơ hồ, lúc xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Lý Phù Trần.
Vân Nhạn Quyết, khinh công Huyền cấp Đê giai, một khi luyện thành, giống như chim nhạn vậy, có thể tiêu trừ lực cản của gió, khiến có tốc độ được tăng lên rất nhiều.
– Bại!
Huyền Thiết Kiếm rút ra, Quan Diễm đâm tới hậu tâm của Lý Phù Trần.
Vù!
Quan Diễm đâm một kiếm vào không khí, nàng liền hoảng sợ, vội vàng lắc mình kéo ra khoảng cách.
Lý Phù Trần quay đầu lại cười nhạt:
– Kiếm của ngươi quá chậm.
– Cuồng vọng.
Sắc mặt của Quan Diễm có chút khó coi, Huyền Thiết Kiếm trên tay phải có ba đạo kiếm quang sáng lên, bao phủ Lý Phù Trần.
Kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Tam Phân Kiếm Thuật.
Hơn nữa còn là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
So với Phi Long Kiếm Pháp cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực của Quan Hồng cao hơn một cảnh giới nhỏ.
– Kiếm thuật không tệ, nhưng thân pháp quá chậm.
Rõ ràng chỉ bước ra một bước, nhưng trong nháy mắt, Lý Phù Trần đã đến sau lưng Quan Diễm, bổ tới một chưởng.
Cũng giống như Quan Hồng vậy, Quan Diễm phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài, hết sức chật vật.
Hít!
Không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Khinh công của Lý Phù Trần quá biến thái, ngay cả Quan Diễm cũng không phản ứng kịp.
– Được!
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú lớn tiếng khen ngợi.
Lý Vân Hải cùng Lý Sơn Hà bị người của Quan gia làm nhục một phen, không còn mặt mũi, bây giời san bằng hai cuộc, hơn nữa nhìn dáng vẻ ung dung của Lý Phù Trần, rõ ràng còn chưa toàn lực ứng phó.
Huống chi, Lý Phù Trần đến giờ còn chưa rút kiếm ra.
Giờ phút này, đổi thành sắc mặt của đệ tử Quan gia khó coi.
Quan Mị trợn to hai mắt, nàng không dám tin tưởng nhìn Lý Phù Trần, ngay cả Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng bị đánh bại.
Ban đầu khi tin tức của Lý Phù Trần truyền về Vân Vụ Thành, nàng còn chưa tin, đi tới Thương Lan Tông, mới biết được Lý Phù Trần giành được danh hiệu đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, nhưng chưa thấy tận mắt, trong lòng cũng không có nhận thức gì.
Bây giờ nàng đã có nhận thức.
Lý Phù Trần mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều lắm.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng không có tư vị gì.
Đồng thời sinh ra một cảm giác nguy cơ không thể giải thích, trực giác của nữ tử nói cho nàng, Lý Phù Trần sau này sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn của Quan gia.
Không còn tư vị gì cũng có Lý Vân Hải, nội tâm của hắn đã tuyệt vọng, cảm thấy ông trời không công bằng.
Tại sao người nổi tiếng không phải là hắn, tại sao hắn bây giờ vẫn là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, căn bản không địa vị gì.
– Tên Lý Phù Trần này, có chút bản lĩnh, xem ra Lý gia cuối cùng đổi vận.
Đệ tử Thân Đồ gia bàng quan bên ngoài trò chuyện vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ cao cao tại thượng.
– Lý Phù Trần, ngươi cùng ta còn chưa giao thủ, hôm nay đánh một trận đi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quan Tuyết, mang theo chiến ý, chậm rãi nói.
Lý Phù Trần nhìn Quan Tuyết thật sâu, gật đầu:
– Được.
Đúng là hắn chưa từng giao thủ với Quan Tuyết, cho dù nói trong lòng quan tâm hay không quan tâm, tóm lại cũng là một cái tiếc nuối.
Chỉ có tự tay đánh bại Quan Tuyết, mới xóa đi cái tiếc nuối này.
Chương 98: Đánh bại Quan Tuyết
Trên đất trống, Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần đứng cách nhau mười thước.
Một người là thiên tài tuyệt thế của Quan gia, có căn cốt tứ tinh siêu phàm.
Một người là đệ tử không được Lý gia coi trọng, nhưng hôm nay dựa vào ngộ tính phi phàm, thành tựu huy hoàng.
Cuộc chiến của hai người, phân lượng tương đối nặng.
Cho dù là sắc mặt của Quan Nhất Long hay Lý Thiên Thạch đều có chút ngưng trọng.
– Lý Phù Trần, đối với chuyện từ hôn, ta không hối hận, vận mệnh của ta, ta muốn tự mình nắm giữ, không ai có thể thao túng vận mệnh của ta.
Quan Tuyết chậm rãi nói.
Lý Phù Trần nói:
– Nói thật, ta cũng chưa từng thích qua ngươi, Lý Phù Trần muốn gì, ta sẽ tự mình nắm lấy, không cần người khác bố thí, nhất là hôn nhân.
“Chưa bao giờ thích ta sao?”
Không biết tại sao, nghe được câu này, Quan Tuyết có chút buồn phiền.
Nàng đối với thiên phú cùng dung mạo rất tự tin, khi biết được thiếu niên mà mình không để vào mắt, cũng chưa từng đem nàng để trong lòng, đối với bất kỳ người nào cũng cảm thấy không thoải mái.
– Đã như vậy, trận chiến này, sẽ để ân oán giữa chúng ta chấm dứt đi!
Hít sâu một hơi, trong mắt của Quan Tuyết chỉ còn lại chiến ý, không có những thứ khác.
– Thật đáng tiếc, trận chiến này, ta tất thắng.
Lý Phù Trần vẫn không có dự tính rút kiếm, yên tĩnh nhìn Quan Tuyết.
Hàn quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Quan Tuyết rút ra Huyền Thiết Kiếm, phóng tới Lý Phù Trần.
Tu vi của Quan Tuyết thấp hơn Quan Diễm nhất trọng, nhưng thực lực cao hơn Quan Diễm rất nhiều.
Nàng không chỉ tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Bích Ảnh Huyền Công đến tầng thứ chín, mà còn tu luyện một môn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai Huyền Thủy Kiếm Pháp ít nhất đến cảnh giới Tiểu Thành.
Ngoài ra, Càn Vân Chiến Thể cũng đã viên mãn, lực lượng thân thể đến bảy ngàn cân.
Ba thứ chồng lên nhau, khiến nàng đủ chiến thắng đệ tử Nội Tông Tam đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
Mà Quan Diễm, cũng chỉ là đệ tử Nội Tông Tam đẳng mà thôi.
Trong những người ở đây, đệ tử Nội Tông Nhất đẳng chỉ có Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần, còn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng cộng lại không quá một bàn tay.
– Huyền Thủy Kích Đãng!
Một chiêu này chém ra, không khí chấn động, hư không giống như nước chảy, dập dờn lăn tăn.
Kiếm pháp của Quan Tuyết rất tuyệt diệu, liên miên không dứt.
– Hồng Ngọc Chiếu Tuyết!
Đối mặt với một kiếm toàn lực của Quan Tuyết, Lý Phù Trần xuất thủ.
Đánh ra một chưởng, chưởng lực nóng bỏng làm mấy thước xung quang đỏ bừng, hư không như xếp thành một khối hồng ngọc nóng cháy.
Rào rào!
Kiếm pháp của Quan Tuyết gặp phải chưởng lực của Lý Phù Trần, liền như tuyết tan dưới ánh mặt trời vậy, kiếm thế cùng kiếm quang nhanh chóng tan biến.
“Không tốt.”
Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, Lý Phù Trần thi triển rõ ràng là chưởng pháp Hoàng cấp Cao giai – Hồng Ngọc Chưởng của Lý gia, nhưng trên tay của Lý Phù Trần, uy lực của Hồng Ngọc Chưởng quá bá đạo.
Kiếm thế biến đổi, Quan Tuyết vội vàng biến chiêu.
– Đón thêm một chưởng của ta!
Lý Phù Trần lại vỗ ra một chưởng, chưởng phong nóng cháy như hóa thành lò lửa, ép buộc Quan Tuyết lùi về phía sau liên tiếp.
“Xích Hỏa Huyền Công thứ tầng mười, hay là…?”
Lý Thiên Thạch kinh hãi, nghi ngờ.
Đệ tử của Lý gia trên căn bản đều tu luyện Xích Hỏa Quyết hoặc Xích Hỏa Huyền Công, Lý Thiên Thạch tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ mười một, cảm giác được Chân khí dao động của Lý Phù Trần hết sức quen thuộc, có tám chín phần giống như Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một.
Chuyện này làm cho hắn hết sức kinh sợ.
Ai cũng nói ngộ tính của Lý Phù Trần kinh người, nhưng cái này cũng quá đi!
– Không để cho hắn chiến thắng Quan Tuyết.
Sắc mặt của Quan Nhất Long tái xanh.
Quan Tuyết là tượng trưng của Quan gia, Quan Tuyết bại một lần, đối với đệ tử của Quan gia ảnh hưởng rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
– Quan Diệu, đợi một hồi ngay lúc mấu chốt xuất thủ, nếu như có cơ hội, ngươi không ngãi một chiêu trọng thương hắn.
Quan Nhất Long nói khẽ với Quan Diệu.
Hắn coi là nhân vật đứng đầu của Quan gia, không thích hợp làm chuyện này, giao cho Quan Diệu làm, là thích hợp nhất.
– Yên tâm.
Quan Diệu cười nhạt.
Quan Bằng mơ hồ nghe được hai người nói chuyện cũng cười lạnh một tiếng.
– Chỉ dựa vào chưởng pháp liền chế trụ Quan Tuyết, tên Lý Phù Trần này, sẽ trở thành một tai họa.
Đệ tử Dương gia mới đầu không thèm để ý, nhưng bây giờ trở nên nghiêm trọng.
Bất kể căn cốt của Lý Phù Trần như thế nào, ít nhất nhìn tốc độ phát triển của hắn, cũng có uy hiếp quá lớn, mà Dương gia cùng Lý gia mâu thuẫn nhiều năm, một khi Lý Phù Trần lớn lên, Dương gia đừng nghĩ sống tốt.
Tuy nói khả năng này rất thấp, dù sao một Võ giả Địa Sát cảnh Đê giai cũng không làm khó được Dương gia, lấy thiên phú của Lý Phù Trần có thể trở thành Võ giả Địa Sát cảnh hay không đều là ẩn số.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì khả năng này vẫn tồn tại.
Trong lúc nhất thời, đám đệ tử của Dương gia sinh ra địch ý rất nặng với Lý Phù Trần.
Giữa đất trống, Quan Tuyết mím chặc môi, liên tục lùi về sau.
Lý Phù Trần chỉ bằng chưởng pháp liền chế trụ nàng, làm nàng sinh ra hoảng hốt.
Lúc đầu, nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ cùng xuất hiện đồng thời với Lý Phù Trần.
Càng chưa từng nghĩ tới sẽ có cục diện như ngày hôm nay.
Lý Phù Trần tồn tại, ở một trình độ nào đó đã lật đổ tín niệm và kiêu ngạo của nàng.
– Bại đi!
Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, Lý Phù Trần ngang nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong nóng bỏng ngưng tụ thành một đoàn, va chạm vào kiếm pháp của Quan Tuyết.
Khóe miệng của Quan Tuyết chảy ra máu tươi, Huyền Thiết Kiếm bị đẩy ra, mắt thấy lập tức sẽ thua.
– Lý Phù Trần, thực lực của ngươi không tệ, Quan Diệu ta tới chỉ điểm ngươi một chút.
Ngay tại lúc này, một bóng người xuất hiện trước Quan Tuyết, đánh một chưởng tới Lý Phù Trần.
– Hèn hạ.
– Vô sỉ.
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú giận dữ, bọn họ chưa từng nghĩ, Quan gia lại vô sỉ như vậy, ngay cả chuyện bỉ ổi này cũng làm được.
Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ căn bản cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trong mắt của Lý Phù Trần lóe lên hàn quang, không lùi ngược lại tiến lên, một chưởng nghênh đón Quan Diệu.
Ầm!
Giống như một đạo thiên lôi nổ vang.
Kình khí kinh khủng khuếch tán, mặt đất lún xuống ba tấc.
Sau đó, hai bóng người cùng nhau lui về sau bảy tám bước, mỗi bước in trên mặt đất một dấu chân thật sâu.
“Làm sao có thể?”
Quan Diệu kinh hãi.
Hắn chính là Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, lại không thể dùng một chưởng trọng thương Lý Phù Trần.
Không chỉ Quan Diệu giật mình, mà tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú vừa mừng vừa sợ.
– Quan Diệu, ai bảo ngươi xuất thủ, cút ngay.
Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, thoáng hiện ra vẻ tức giận.
Quan Diệu nghe vậy, vẻ mặt liền khó coi.
Không trọng thương được Lý Phù Trần, ngược lại bị Quan Tuyết khiển trách.
Quả thật hai mặt không phải người.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên phản ứng như thế nào.
Quan Tuyết kiềm nén tức giận, hít sâu một hơi, nói với Lý Phù Trần:
– Trận đấu này, là ta thua, ta nhận.
Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi, trực tiếp không nhìn đệ tử Quan gia.
“Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn nút thắt nào nữa”
Lý Phù Trần chậm rãi phun ra một hơi, nội tâm thầm nói.
Đánh bại Quan Tuyết cũng không làm hắn sảng khoái, hắn truy cầu là Võ đạo đỉnh phong, Quan Tuyết cũng tốt, Vũ Văn Thiên cũng tốt, những thiên kiêu khác cũng tốt, hắn cũng không thèm để ý, đối thủ của hắn chính là bản thân, chỉ cần hắn đào móc tiềm lực của mình, một ngày nào đó, hắn sẽ bước lên đỉnh phong, nhìn xuống chín tầng trời.
Dĩ nhiên, trên đường theo đuổi Võ đạo đỉnh phong, bất kỳ ai ngăn trở, hắn sẽ không chút lưu tình nghiền ép.
Chương 99: Càn quét dưới ngũ trọng
Quan Tuyết vừa đi, Quan Diệu không còn kiêng kỵ gì.
– Lý Phù Trần, Tuyết muội lòng dạ rộng rãi, chủ động nhận thua, nhưng mà, ta sẽ không.
Quan Diệu quyết ý, nhất định phải trọng thương Lý Phù Trần, tốt nhất hung hăng đả kích ý chí chiến đấu của hắn, khiến cho đối phương hoàn toàn chán nản, từ đây về sau trở thành phế nhân không còn ý chí chiến đấu.
– Quan Diệu, ngươi muốn chiến, ta phụng bồi.
Lý Cẩm Tú đứng dậy.
– Lý Cẩm Tú, ngươi là Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng, lại không biết xấu hổ ước chiến Quan Diệu.
Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh bát trọng từ trong Quan gia đi ra.
Lý Thiên Thạch đứng bên cạnh Lý Cẩm Tú, trầm giọng nói:
– Quan Diệu là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tại sao hắn không biết xấu hổ ước chiến Phù Trần.
Quan Nhất Long khinh thường cười nói:
– Bởi vì, Quan gia ta thế mạnh, cho nên quy tắc do chúng ta lập ra, đệ tử Lý gia ngươi, chỉ có thể phục tùng.
– Lý Thiên Thạch, Quan Nhất Long nói không sai, Lý gia ngươi đã không còn vinh quang của người xưa, hãy cam chịu đi! Ta tin tưởng Quan Diệu sẽ có chừng mực, không phế bỏ tiểu tử này.
Dương Ngạo phát hiện, tam gia tiểu đấu trở thành hai nhà đấu, Dương gia hắn hoàn toàn không xen vào được, nhưng mà hắn cũng vui vẻ thấy vậy.
Dù sao mỗi lần tiểu đấu, bất kể là Quan gia hay Dương gia, đều nghiền ép Lý gia làm thú vui.
– Dương Ngạo, ngươi.
Lý Thiên Thạch tức giận.
– Thiên Thạch ca, nếu hắn muốn chiến, ta phụng bồi, các ngươi không cần nhúng tay vào.
Lý Phù Trần cũng nổi giận, hắn bây giờ, không cách nào cán quét Quan gia cùng Dương gia, nhưng muốn cần quét Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở xuống vẫn làm được.
Ngoài ra, Lý Phù Trần tới bây giờ cũng không phải thánh nhân gì.
Quan gia cùng Dương gia nếu đã phách lối như vậy, không lâu sau, hắn sẽ cho hai nhà này biết cái giá của sự phách lối.
Lấy ngộ tính của hắn, hắn tin tưởng chỉ cần đột phá tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng, là đủ chiến thắng nhân vật đứng đầu Quan gia cùng Dương gia.
– Phù Trần, Quan Diệu có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.
Lý Thiên Thạch nhắc nhở.
Lý Phù Trần nói:
– Ta tự có chừng mực.
– Được rồi! Cẩm Tú, chúng ta lui về phía sau.
Lý Thiên Thạch đối với Lý Cẩm Tú nói.
Lý Cẩm Tú đành phải gật đầu, cùng Lý Thiên Thạch lui về sau, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Lý Phù Trần.
– Ta không nghe lầm chứ! Tiểu tử này muốn đánh với Quan Diệu một trận.
Đám đệ tử Dương gia đầu tiên sững sốt, sau đó ha ha cười to, giống như mới nghe được chuyện cười nhất trên đời vậy.
Quy Nguyên cảnh nhị trọng cùng ngũ trọng, chênh lệch gấp năm lần.
Không khoa trương mà nói, muốn lấy Quy Nguyên cảnh nhị trọng đánh bại Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, độ khó có thể so với lấy tu vi Luyện Khí cảnh nhị trọng đánh bại Luyện Khí cảnh thất trọng, đây là chuyện không thể nào.
– Ngu xuẩn.
Dương Khai đã đạt tới Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong phun ra được mấy chữ.
– Rất ngu xuẩn.
Dương Chiến cùng Dương Liệt châm chọc.
Trong đình.
Đệ tử Thân Đồ gia cũng đang nhìn Lý Phù Trần cười nhạo.
So với tam gia tiểu đấu mọi năm, tam gia tiểu đấu năm nay rất thú vị, không uổng bọn họ cố công đến xem.
– Tiểu tử ngu xuẩn, ta thật không biết ngươi đi như thế nào đến bước này, hoặc là ông trời bị mù, để cho ngươi lừa gạt qua quan.
Quan Diệu nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
– Ngươi có thể thử xem.
Tay phải của Lý Phù Trần đặt trên chuôi Huyền Thiết Kiếm.
Đối phó với đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hắn không thể nào tay không chiến đấu.
– Tiểu tử, nằm xuống cho ta.
Căn cốt ngộ tính của Quan Diệu cũng chưa ra hình dáng gì, nhưng nói thế nào đi nữa cũng tới Thương Lan Tông mười mấy năm.
Mười mấy năm, để hắn tu luyện Bích Ảnh Huyền Công đến thứ chín tầng, lúc này toàn lực vận chuyện Bích Ảnh Huyền Công, trên Huyền Thiết Kiếm nhô ra lưỡi kiếm Chân khí dài bốn thước, huy một kiếm chém tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trận vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một, dùng kiếm nghênh đón.
Hai kiếm đụng nhau, trên mặt đất liền bị đâm trăm ngàn lỗ, đó là kình khí của Huyền Thiết Kiếm va chạm tạo nên.
“Mạnh hơn nam tử đeo mặt nạ.”
Lý Phù Trần nháy mặt liền đoán được thực lực của Quan Diệu.
Nam tử đeo mặt nạ tu luyện công pháp chỉ có Hoàng cấp Đỉnh giai, coi như tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, cũng tương đương với Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ bảy mà thôi.
Mà cảnh giới Bích Ảnh Huyền Công của Quan Diệu, phỏng chừng đến tầng thứ chín, cao hơn nam tử đeo mặt nạ hai tầng.
Nhưng tu vi của nam tử đeo mặt nạ cao hơn Quan Diệu nhất trọng.
Cho nên Chân khí của hai người không sai biệt lắm.
Chẳng qua là lực lượng thân thể của Quan Diệu vượt qua nam tử đeo mặt nạ không ít, tự nhiên thực lực cao hơn đối phương một chút.
“Đáng tiếc, bây giờ ta cũng không phải ta lúc đó.”
Nếu là đoạn thời gian trước, Lý Phù Trần tuyệt đối không cách nào chính diện chống lại Quan Diệu, chỉ có thể dựa vào thân thể phòng ngự cùng Phong Ảnh Quyết quần nhau, chờ cơ hội đánh bại đối phương.
Nhưng bây giờ, Xích Hỏa Huyền Công của Lý Phù Trần đã đột phá đến tầng thứ mười một, Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đều Đại Thành, thực lực tăng lên một cấp bậc.
Keng keng keng keng…
Hai người điên cuồng tấn công, tia lửa văng bốn phía, cùng với từng đợt kình khí cuồng bạo.
“Lại chặn được công kích toàn lực của ta.”
Quan Diệu không tin tà, thúc giục Chân khí đến cực hạn, duy trì chiều dài của lưỡi kiếm Chân khí, điên cuồng chém tới Lý Phù Trần.
Chính là một tấc dài một tấc mạnh.
Hắn muốn lợi dụng ưu thế của chiều dài, đánh bại Lý Phù Trần.
Nhưng Lý Phù Trần vô cùng có kinh nghiệm, không cho hắn phát huy ưu thế của chiều dài, hoặc là tấn công sát người, hoặc là kéo dài khoảng cách, lợi dụng kiếm pháp tuyệt diệu tiêu trừ lưỡi kiếm Chân khí.
– Phi Vân Phá Sát Trảm!
Qua mười mấy hiệp, Quan Diệu nắm lấy cơ hội, đột nhiên chém ra một kiếm, lưỡi kiếm Chân khí cuồng bạo như cây roi, quất tới Lý Phù Trần.
Phốc!
Lưỡi kiếm Chân khí xuyên qua thân thể của Lý Phù Trần.
Nhưng chỉ là tàn ảnh.
Khi Phong Ảnh Quyết tới cảnh giới Đại Thành, tốc độ của Lý Phù Trần nhanh vô cùng, dễ dàng vòng qua một bên của Quan Diệu.
– Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Thân hình đang ở giữa không trung, Lý Phù Trần thi triển ra kiếm chiêu cuối cùng.
Chỉ thấy lưu quang lóe lên trong hư không, Chân khí hộ thể của Quan Diệu không một tiếng động đã bị phá nát, Huyền Thiết Kiếm đâm vào đầu vai của hắn.
Theo cánh tay của Lý Phù Trần phát lực, trực tiếp đem Quan Diệu nâng lên.
– Ngươi bại!
Bàn chân rơi trên mặt đất, Lý Phù Trần treo đối phương trên không trung, lạnh lùng nói.
Quan Diệu đau đến co quắp, kèm theo vô tận sỉ nhục.
Bị người khác lấy kiếm treo lên, biết bao nhiêu sỉ nhục.
– Phù Trần còn là người sao?
Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú nhìn trợn mắt hốc mồm.
Vượt qua tam trọng đánh bại Quan Diệu, đây là chuyện bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phải biết rằng Quan Diệu không phải Võ giả giang hồ, không có công pháp bí tịch tốt gì, hắn chính là đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tài nguyên của Quan Diệu so với Võ giả trên giang hồ phong phú không biết bao nhiêu lần.
– Không thể nào.
Quan Nhất Long lần đầu tiên thất thố, miệng rút lại.
Đám đệ tử Quan gia sau lưng hắn đều trố mắt nhìn nhau, thậm chí có người dụi mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
– Có cơ hội, nhất định phải diệt trừ hắn.
Dương Ngạo gặng từ câu từng chữ từ kẽ răng.
Có Lý Phù Trần tồn tại, Dương gia rất nguy hiểm, nếu như Lý Phù Trần tiếp tục trưởngt thành, chỉ cần hắn đột phá Địa Sát cảnh, sợ rằng Thành chủ Vân Vụ Thành Thân Đồ Kiếm Hà đều không thể áp chế hắn.
– Các ngươi nói, Vân Vụ Thành là Thân Đồ gia ta độc chiếm tốt, hay là có gia tộc cùng Thân Đồ gia ta phân chia tốt.
Thân Đồ Kiếm Minh đứng lên, híp mắt lại.
– Dĩ nhiên là Thân Đồ gia ta độc chiếm tốt hơn.
Có đệ tử Thân Đồ gia đáp lại.
– Tìm cơ hội, phế bỏ hắn.
Thân Đồ Kiếm Minh lạnh lẽo nói.
Chương 100: Đứng đầu tỷ thí
Đùng!
Lý Phù Trần huy kiếm hất Quan Diệu ra, giũ sạch vết máu trên Huyền Thiết Kiếm, nhàn nhạt nói:
– Còn người nào.
Trong đệ tử của Quan gia trừ Quan Tuyết ra, những người khác không vượt qua Quy Nguyên cảnh ngũ trọng thì Lý Phù Trần nắm chắc chiến thắng.
Thậm chí Quy Nguyên cảnh lục trọng, hắn cũng có thể dựa vào phòng ngự cường hãn của thân thể đánh một trện, dĩ nhiên, hắn sẽ không làm chuyện tốn sức như vậy.
Đệ tử Quan gia tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Trong bọn họ, Quy Nguyên cảnh ngũ trọng chỉ có hai người, một người khác tự nhận rằng không mạnh hơn Quan Diệu bao nhiêu, đều không thể là đối thủ của Lý Phù Trần.
– Lý Phù Trần, rất tốt, xem ra chúng ta xem thường ngươi, nhưng đối với tiền bối, ngươi phải tôn trọng một chút.
Dương gia Dương Liệt đi ra.
Trong Thiên Tài Chiến lần trước của Vân Vụ Thành, bốn gia tộc đều có đệ tử Nội Tông chạy về.
Đệ tử Nội Tông của Dương gia chạy về chính là Dương Liệt cùng Dương Chiến.
Dương Liệt năm nay hai mươi sáu tuổi, Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, bàn về thiên phú, thì so với Quan Diệu hai mươi bảy tuổi mạnh hơn không ít.
Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn tới Lý Phù Trần tràn đầy ghen tỵ và âm trầm.
Trong Thiên Tài Chiến tại Vân Vụ Thành, đối phương chỉ là một tên tiểu tử, mới qua hai năm thời gian, đối phương lại lớn mạnh đến mức này.
Phải biết Dương Liệt khí đó, một ngón tay cũng có thể nghiền chết Lý Phù Trần.
– Tiền bối, chỉ bằng các ngươi cũng xứng.
Lý Phù Trần lạnh nhạt.
– Đúng là một tên trong mắt không có tôn trưởng.
Ánh mắt của Dương Liệt híp lại.
Trước đó Lý Phù Trần có thể chiến thắng Quan Diệu, chủ yếu dựa vào Lưu Tinh Kiếm Pháp, không khéo chính là, hắn đã từng so tài với đệ tử Nội Tông tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp, cho nên đối với Lưu Tinh Kiếm Pháp có chút hiểu biết.
Lưu Tinh Kiếm Pháp chỉ có một chiêu, một chiêu này rất cực đoan, không chỉ tốc độ nhanh kinh người, lực sát thương cũng vô cùng lớn.
Muốn chống lại Lưu Tinh Kiếm Pháp, chỉ có thể lấy chiêu phá chiêu, không thể để đối phương bắt được sơ hở mà vận dụng tiếp.
Vèo!
Vèo! Vèo!
Nhưng đến lúc giao thủ, Dương Liệt biết mình đã đánh giá thấp Lý Phù Trần.
Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, thời gian hồi khí quá ngắn, trong chốc lát có thể phát ra kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.
Hắn ứng phó vô cùng khó khăn, không thể phát ra phản kích hữu hiệu.
– Ngươi tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp tới cảnh giới Đại Thành sao?
Dương Liệt cả kinh nói.
– Ngươi không cần biết.
Lý Phù Trần tất nhiên là tu luyện Lưu Tinh Kiếm Pháp tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh.
Thông thường mà nói, võ công Hoàng cấp đối ứng với Võ giả Luyện Khí cảnh cùng Quy Nguyên cảnh.
Võ công Huyền cấp đối ứng với Võ giả Địa Sát cảnh cùng Thiên Cương cảnh.
Cho nên, Võ giả Quy Nguyên cảnh thi triển võ công Huyền cấp phải cố hết sức, cần phải có thời gian hồi khí nhất định, không thể phát động liên tục.
Còn nếu muốn tu luyện võ công Huyền cấp tới cảnh giới Đại Thành, thì thời gian hồi khí sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Xuy!
Lưu quang thoáng qua, ngực của Dương Liệt trúng một kiếm, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, một kiếm này đủ làm hắn mất sức chiến đấu.
– Dương Liệt, trở lại đi!
Dương Ngạo đột nhiên nói.
– Quả nhiên có chút thực lực, lãnh giáo.
Dương Liệt đang không có cơ hội xuống đài, nghe vậy, vội vàng nhảy ra vòng chiến, chẳng qua sắc mặt rất khó coi.
– Còn có ai?
Ánh mắt của Lý Phù Trần liên tục quét nhìn đệ tử Quan gia và đệ tử Dương gia.
Đệ tử hai gia tộc vẻ mặt giật giật một cái.
– Rất càn quấy.
Đệ tử Thân Đồ gia có chút nhìn không được.
Dĩ nhiên, địa vị của bọn họ cao cả, ngược lại không nguyện ý giẫm vào ao nước đục này.
– Ha ha!
Lý Thiên Thạch lớn tiếng cười:
– Phù Trần, ngươi cũng trở lại đi, theo ta nhìn, từ Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở xuống, không người nào là đối thủ của ngươi, mà từ Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên, ta nghĩ không có ai mặt dày đi khiêu chiến ngươi đâu.
Hắn đúng thật là sợ Quy Nguyên cảnh lục trọng đi khiêu chiến Lý Phù Trần, đến lúc đó không tốt thu tay.
Lý Phù Trần không phải không biết đạo lý này, yên lặng lui trở về trận doanh của Lý gia.
– Lý Thiên Thạch, không nên cao hứng quá sớm, trước đó chỉ là món khai vị, tiếp theo mới là bữa chính.
Quan Nhất Long âm u nói.
– Quan huynh nói không sai, Lý Thiên Thạch, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi.
Dương Ngạo nhìn chằm chằm Lý Thiên Thạch.
– Phóng ngựa tới đi, người của Lý gia, cho tới bây giờ không sợ chiến.
Lý Thiên Thạch khí khái nói.
Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên của Lý gia chỉ có ba người, một người là Lý Thiên Thạch, Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Cẩm Tú, Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Huyền Thổ, Quy Nguyên cảnh lục trọng.
Mà Quy Nguyên cảnh ngũ trọng trở lên của Quan gia có chừng sáu người, Dương gia là năm người.
Sau mấy trận chiến, Quan gia cùng Dương gia ngang bằng, Lý gia muốn ảm đạm không ít.
Cũng may là Lý Cẩm Tú đánh bại một tên đệ tử Quan gia cùng một tên đệ tử Dương gia, không khiến Lý gia quá mức khó coi.
– Lý Thiên Thạch, đi ra đi! Ngươi và ta phải phân cao thấp.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba người Quan Nhất Long, Lý Thiên Thạch cùng với Dương Ngạo không xuất thủ.
Quan Nhất Long chỉ Lý Thiên Thạch, ngạo nghễ nói.
– Phụng bồi tới cùng.
Lý Thiên Thạch đi ra ngoài.
Oanh oanh oanh oanh…
Quy Nguyên cảnh bát trọng kịch chiến quá kinh khủng, lưỡi kiếm Chân khí trên Huyền Thiết Kiếm kéo dài chừng bảy tám thước, cộng thêm chiều dài của Huyền Thiết Kiếm, chính là mười mấy thước.
Nói cách khác, hai người đứng cách nhau mười mấy thước, là có thể chém chết Võ giả yếu hơn họ.
– Huyền Thủy Kiếm Pháp!
– Quang Mang Kiếm Pháp!
Trên Huyền Thiết Kiếm của Quan Nhất Long, Chân khí đại phóng, ngưng tụ thành một cái thủy cầu, một kiếm đánh về phía Lý Thiên Thạch.
Mà trên Huyền Thiết Kiếm của Lý Thiên Thạch cũng giống như vậy, ngưng tụ thành một ma bàn (cối xay) sáng chói mắt, nghênh đón Lý Thiên Thạch.
Ầm!
Một trận rung chuyển, mặt đất dưới chân hai người nổ ra một cái hố to, đá vụn văng tung tóe, giống như vô số ám khí vậy.
Cuối cùng, hai người cũng không phân ra thắng bại.
Lý gia mặc dù suy yếu, nhưng cũng là chuyện mười mấy năm gần đây.
Mấy khóa của Lý Thiên Thạch, Lý gia đanh ở đỉnh phong, thế hệ trẻ không thua kém Quan gia cùng Dương gia.
Sau khi đại chiến với Quan Nhất Long, Lý Thiên Thạch lại cùng Dương Ngạo đại chiến một trận.
Không khỏi không thừa nhận, thiên phú của bọn họ tương đương, trừ khi có ai đột phá, bằng không trong thời gian ngắn không thể chiến thắng đối phương.
– Tỷ đấu rất đặc sắc, làm cho ta ngứa tay.
Trong đình, nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ của Thân Đồ gia Thân Đồ Kiếm Minh đứng lên, ha ha cười nói.
– Để cho Kiếm Minh huynh cười rồi.
Quan Nhất Long cùng Dương Ngạo hướng Thân Đồ Kiếm Minh ôm quyền.
Thân Đồ Kiếm Minh, ba mươi hai tuổi, Quy Nguyên cảnh cửu trọng, hắn có căn cốt tam tinh, có nhiều hy vọng đột phá Địa Sát cảnh trước ba mươi lăm tuổi nhất, trở thành đệ tử Chân Truyền của Thương Lan Tông.
Phải biết rằng trong bốn đại gia tộc, trước mắt không có đệ tử Chân Truyền nào.
Một khi trong gia tộc xuất hiện đệ tử Chân Truyền, thì đủ chấn nhiếp ba gia tộc khác.
Còn nếu Thân Đồ gia xuất hiện một tên đệ tử Chân Truyền, có thể làm cho địa vị của Thân Đồ gia càng vững chắc hơn.
Lý Thiên Thạch bỉu môi, không nói gì.
Những năm này, đệ tử của Lý gia bị đệ tử Thân Đồ gia ức hiếp không ít, đối phương là đệ tử của gia tộc Thành chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, hơn nữa âm thầm trợ giúp Quan gia cùng Dương gia.
Lý Thiên Thạch hắn mới không đi lấy lòng đối phương.
Ánh mắt rơi vào Lý Phù Trần, Thân Đồ Kiếm Minh nói:
– Ngươi rất tốt, không biết ngươi có hứng thú làm tùy tùng của ta.
Hắn muốn Lý Phù Trần phục tùng, bất kể đối phương có căn cốt như thế nào, ở Quy Nguyên cảnh tầng thứ, tuyệt đối là một nhân vật cường hãn.
– Xin lỗi, ta không có hứng thú.
Lý Phù Trần trực tiếp cự tuyệt.
Thân Đồ Kiếm Minh cười nhạt nói:
– Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, chúng ta đi.
Nói xong, hắn liền mang đám đệ tử Thân Đồ gia rời đi.