Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 19 [Chương 91 đến 95]
❮ sautiếp ❯Chương 91: Hắc Phong Mã Tặc Đoàn
Trở lại tông môn, Lý Phù Trần giao nộp nhiệm vụ, sau đó lại nhận một cái khác.
Nhiệm vụ lần này không phải nhiệm vụ cấp thấp, mà là nhiệm vụ trung cấp tinh anh.
Nội dung của nhiệm vụ là tiêu diệt Hắc Phong Mã Tặc Đoàn tại đông bộ Thanh Lâm Thành, lấy đầu thủ lĩnh Hắc Phong Mã Tặc Đoàn.
Khen thưởng tám ngàn điểm cống hiến.
– Người này điên rồi sao? Lại dám nhận nhiệm vụ trung cấp tinh anh.
– Nhiệm vụ cấp bậc này, đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh ngũ trọng tầm thường cũng không dám nhận, phải ba bốn tên đệ tử Quy Nguyên cảnh cấp trung mới dám.
– Ta nhận ra hắn, hắn gọi là Lý Phù Trần, đã từng là đệ tử đệ nhất Ngoại Tông.
– Đệ tử đệ nhất Ngoại Tông thì như thế nào, trong Nội Tông “tàng long họa hổ”, không phải thiên hạ của bất cứ ai.
– Không sai, Hắc Phong Mã Tặc Đoàn có chừng trăm người, thủ lĩnh càng là Quy Nguyên cảnh lục trọng, tên này thuần túy là muốn chết.
Nhiệm Vụ Đại Điện, không ít đệ tử Nội Tông bàn tán về Lý Phù Trần.
– Ngươi nhất định nhận nhiệm vụ này?
Chấp Sự Nội Tông của Nhiệm Vụ Đại Điện cau mày nói.
– Xác định.
Lý Phù Trần gật đầu.
– Được rồi!
Chấp Sự Nội Tông không biết nói gì.
Loại nhiệm vụ này đều nhận, không biết đối phương có bị tâm thần hay không.
Nhưng quy củ của Nhiệm Vụ Đại Điện là ngoại trừ lần đầu tiên phải là nhiệm vụ cấp thấp, kế tiếp có thể tự do lựa chọn, hắn không có quyền lợi can thiệp, nếu không, hắn không cho đối phương nhận nhiệm vụ này thì đối phương không thể nhận.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Lý Phù Trần đi ra Nhiệm Vụ Đại Điện.
…
Thanh Lâm Thành cách Thương Lan Tông rất xa, so với Hắc Thạch Thành xa hơn.
Lý Phù Trần vẫn không cưỡi Yêu Huyết Mã, một đường thi triển Phong Ảnh Quyết chạy đi.
Nửa tháng sau, Lý Phù Trần rốt cục đi tới đông bộ Thanh Lâm Thành.
Trời đã tối, hình dáng trấn nhỏ phía trước đã rơi vào tầm mắt, dưới ánh chiều tà, trấn nhỏ lộ vẻ yên tĩnh và an tường.
Tửu lâu duy nhất trong trấn nhỏ, có vài tên Võ giả đang uống rượu.
Thấy Lý Phù Trần từ ngoài đi vào, ánh mắt của mấy người lóe lên quang mang kỳ lạ.
Còn trẻ như vậy liền đi một mình, hoặc là rất mạnh, hoặc là mới vào đời.
Lý Phù Trần không dùng cơm bên ngoài, hắn để tiểu nhị mang cơm đến phòng mình.
– Thiếu hiệp, bữa cơm của ngài đã mang tới.
Tiểu nhị gõ cửa nói.
– Để lên bàn.
Trong phòng, Lý Phù Trần đang ngâm tắm.
– Vâng!
Tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, sau khi để đồ ăn xuống, lui về phía sau rời đi, cài cửa lại.
Lý Phù Trần híp mắt, thoải mái nằm trong thùng gỗ.
Sở dĩ liên tục tiếp nhận hai nhiệm vụ, vì hắn không muốn mình quá nhàn hạ.
Có câu nói sống trong gian nan khổ cực, chết vào cõi yên vui.
Cuối đầu tu luyện, thoạt nhìn như có nghị lực, nhưng không phải.
Võ giả cùng thiên đấu, cùng địa đấu, cùng người đấu, không có ý chí như thế, cho dù căn cốt cao tới đâu cũng không phát huy hết tiềm lực.
Mà ở Thương Lan Tông, chịu môn quy hạn chế, không thể chém giết lẫn nhau, cho nên phải làm nhiệm vụ tông môn.
Nhưng nhiệm vụ tông môn quá đơn giản, thì không có tác dụng rèn luyện.
Lý Phù Trần muốn biết cực hạn của mình.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ trung cấp tinh anh, kiếm lấy điểm cống hiến cùng kim tệ là thứ hai.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phù Trần xuất phát đi Liên Vân Sơn.
Liên Vân Sơn, ngọn núi to lớn nhất gần Thanh Lâm Thành, cùng không ít thành thị tiếp giáp.
Trong Liên Vân Sơn núi nọn trập trùng, vô số động quật, mỗi khi Thành chủ của Thanh Lâm Thành phái ra quân đội tiêu diệt Hắc Phong Mã Tặc Đoàn thì đều bị Mả Tặc Đoàn trốn mất, về lâu về dài, Thành chủ Thanh Lâm Thành cũng không còn sức làm nữa.
Trên đường đi, Lý Phù Trần thấy không ít thôn trang hỗn độn.
Tới hỏi mới biết, mấy hôm trước Hắc Phong Mã Tặc Đoàn đi qua, không chỉ cướp tất cả kim tệ, mà còn bắt đi rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trong thôn.
– Cái Mã Tặc Đoàn nhỏ này thật càng rỡ.
Nói thật, thủ lĩnh của Mã Tặc Đoàn chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, cũng không phải Mã Tặc Đoàn lớn gì.
Mã Tặc Đoàn lớn thật sự là có Võ giả Địa Sát cảnh.
Bởi vì cao tầng của Thương Lan Tông không quản chuyện tình của bản địa, những việc này đều do Thành chủ xử lý, cho nên Mã Tặc Đoàn lớn không làm chuyện tàn sát cả thôn, hơn nữa có chút linh động, đều có thể tiêu dao khoái hoạt một thời gian dài, đến khi nào tại họa bất ngờ rơi xuống mới bị diệt.
Hắc Phong Cốc, một hiểm địa của Liên Vân Sơn.
Hai bên sơn cốc, núi cao chót vót, vách đá dựng thẳng, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ, một nhóm người đi vào không chừng sẽ bị loạn thạch hai bên chôn sống, hài cốt không còn.
Lý Phù Trần to gan lớn mất, không chút do dự tiến vào Hắc Phong Cốc.
– Đầu lĩnh, có người tiến vào Hắc Phong Cốc.
Trong một động quật trên vách đá hơi nghiêng, một tên Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng lớn tiếng nói với một tên hán tử gầy.
– Đi xem.
Hán tử gần đi tới cửa động, thăm dò nhìn xuống.
Trên đường nhỏ giữa sơn cốc, một thiếu niên mặc áo xám đang đi vào sâu trong Hắc Phong Cốc.
– Một tên tiểu quỷ, nhìn khí tức, chỉ có Luyện Khí cảnh lục trọng, đi, xuống dưới bắt hắn, Tam thủ lĩnh không phải thích thiếu niên tuấn tú sao, nàng nhất định sẽ vui vẻ.
Hán tử gầy cười ha ha một tiếng, từ trong vách động lấy ra một sơn dây ném xuống dưới.
Thiếu niên áo xám tất nhiên là Lý Phù Trần.
Đi ra ngoài tông, trang phục của đệ tử Nội Tông có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.
Chỗ tốt là rất ít phiền phức đến cửa.
Chỗ xấu là, phiền phức vừa đến cửa là phiền phức lớn.
Lý Phù Trần không hy vọng trang phục đệ tử của mình làm bọn chúng cảnh giác, nên đổi thành áo xám.
Về phần ẩn dấu khí tức là thiên phú của Linh hồn, ở Luyện Khí cảnh đã nắm giữ.
Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh, hơn mười tên Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng theo sơi dây tuột xuống.
Hán tử gần chỉ tay vào Lý Phù Trần, nói:
– Trói hắn.
– Vâng!
Hai tên Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng xông tới.
Lý Phù Trần tự nhiên sẽ không bó tay chịu trói, cùng hai người liều mạng, rồi bị một người trong đó đánh ngất.
Hơn mười dặm bên ngoài có một ngọn núi không cao như rất vững chắc.
Trên núi có nhiều động quật, trong chủ động rất rộng rãi, to lớn, bố trí tráng lệ, ở giữa có một ao nước lớn.
Trong ao có mười mấy nữ tử trần trụi đang chơi đùa.
Nhưng nhìn kỹ, có thể từ trong mắt các nàng thấy được cừu hận cùng chết lặng.
Mà phía trước ao nước, hai tên nam tử hùng tráng đang ngồi trên ghế ăn uống, trò chuyện.
– Hắc Phong thủ lĩnh, trại chủ của ta nói, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Liên Vân Trại, quyển bí tịch công pháp này sẽ là của ngươi.
Tên nam tử đeo mặt nạ lấy ra một quyển bí tịch đặt trên bàn đá.
Hắc Phong thủ lĩnh là một đại hán râu quai nón, hắn tùy tiện nhìn qua bí tịch, trong lòng nghĩ đây là một quyển bí tịch công pháp Hoàng cấp Cao giai.
Bí tịch công pháp Hoàng cấp Cao giai tuy rằng trân quý, nhưng hắn đã có một quyển.
Chỉ là khi hắn mở ra bí tích thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
– Là bí tịch công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai?
Nam tử đeo mặt nạ cười nói:
– Không sai.
– Muốn ta làm cái gì?
Hắc Phong thủ lĩnh hỏi.
– Rất đơn giản, hàng năm giao cho Liên Vân Trại mười vạn kim tệ.
– Thành giao.
Hắc Phong thủ lĩnh không chút do dự nào.
– Hèn chi Hắc Phong thủ lĩnh có thể thành lập Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, quả nhiên sảng khoái.
Mặt nạ nam tử rất hài lòng với thái độ của Hắc Phong thủ lĩnh.
Hắc Phong thủ lĩnh cũng rất cao hứng, vỗ tay một cái nói:
– Tất cả đi lên, hầu hạ tốt vị đại nhân này.
Chương 92: Giết chóc
– Tam thủ lĩnh, tam thủ lĩnh!
Bên ngoài một động quật khác, có tiếng nói truyền vào.
– Muốn chết, ai đó.
Đây là gian động thất bày đầy da lông Yêu thú, lúc này một thân hình mập mạp đặt trên người một nam tử cường trán, không ngừng di chuyển, vừa nghe thấy âm thanh bên ngoài, liền rống lên.
– Tam thủ lĩnh, chúng ta bắt được một thiếu niên tuấn tú, đưa tới cho ngài.
Âm thanh này nịnh nọt nói.
– Một thiếu niên tuấn tú?
Thân hình mập mạp ngẩng đầu lên, là một người đàn bà xấu xí như lợn, hai mắt ả tỏa sáng, nước bọt như muốn chảy xuống.
– Như vậy giữ ngươi còn lợi ích gì.
Một chưởng đánh chết nam tử cường tráng dưới thân, ả đàn bà xấu xí đi ra động quật.
Bên ngoài động quật, nam tử gầy gò đang bắt giữ Lý Phù Trần chờ ở đó.
– Tam thủ lĩnh.
Thấy ả đàn bà xấu xí, nam tử gầy gò có chút khẩn trương.
Tam thủ lĩnh gọi là Trương Tứ Nương, Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, tu luyện một loại công pháp rất đặc biệt, gọi là Miên Nhuyễn Công.
Miên Nhuyễn Công không chỉ tu luyện Chân khí, còn có đặc tính luyện thể.
Thịt mỡ trên người càng nhiều thì thực lực càng mạnh.
Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng tầm thường, nếu không vận dụng binh khí, ngay cả phòng ngự của Trương Tứ Nương cũng không phá được, bị lớp thịt mỡ kia phá giải.
Trương Tứ Nương háo sắc, trong Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, chỉ cần lớn lên có chút tuấn tú, cơ bản đều bị Trương Tứ Nương mạnh mẽ giữ lại, nam tử gầy gò cũng không ngoại lệ.
May mà có Hắc Phong thủ lĩnh ước thúc nàng, nếu không tất cả mọi người không muốn sống ở Hắc Phong Mã Tặc Đoàn này.
– Đây là thiếu niên tuấn tú mà ngươi nói?
Ả đàn bà xấu xí nhìn Lý Phù Trần chảy nước miếng.
Tướng mạo của Lý Phù Trần tuấn lãng, một đôi mày kiếm, con mắt có tinh thần, sóng mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng.
Ngoài ra, khí lực cường hãn khiến thân thể của Lý Phù Trần tuy không cường tráng nhưng có một cổ mị lực không thể diễn tả bằng lời, làm cho ả càng nhìn càng thích, hận không thể lập tức nhào tới.
– Đúng vậy, Tam thủ lĩnh.
Nam tử gầy gò nuốt nước miếng.
– Tốt, ngươi lập công lớn, lọ Bách Niên Thạch Nhũ này thưởng cho ngươi.
Trương Tứ Nương ném một bình ngọc cho nam tử gầy gò.
– Tạ ơn Tam thủ lĩnh.
Nam tử gầy gò vui vẻ nói.
Dược hiệu của Bách Niên Thạch Nhũ tương đương với đan dược Hoàng cấp Trung giai, một bình nhỏ này giá trị tương đương với đan dược Hoàng cấp Cao giai.
Thu lại bình ngọc, nam tử gầy gò thức thời rời khỏi, bước đi lâng lâng.
– Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, theo ta vào đi!
Trương Tứ Nương xốc ngang Lý Phù Trần đang bị trói, đi vào sâu trong động quật.
Đi tới động thất, Trương Tứ Nương đá văng nam tử cường tráng đã chết, buông Lý Phù Trần xuống cười nói:
– Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi không cường tráng, nhưng lại có vài phần trọng lượng, cũng không giống như “nhìn được mà làm không được”.
– Đây là hang ổ của Hắc Phong Mã Tặc Đoàn sao?
Lý Phù Trần phát lực, sợi dây từng đoạn đứt ra, khí tức cường hãn từ trong cơ thể phóng ra.
– Ngươi là ai?
Trương Tứ Nương cả kinh quát lên.
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…, từ nay về sau, sẽ không còn Hắc Phong Mã Tặc Đoàn.
– Muốn chết.
Trương Tứ Nương đánh một chưởng tới Lý Phù Trần, chưởng lực bàng bạc làm không khí trong động rung lên.
Đùng!
Lý Phù Trần một chưởng đón đánh.
Một người là Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, một là Võ giả Quy Nguyên cảnh nhị trọng, theo đạo lý mà nói, người trước đủ nghiền ép người sau.
Chỉ là, Lý Phù Trần không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh nhị trọng bình thường.
Hắn đã tu luyện Xích Hỏa Huyền Công tới tầng thứ mười, Chân khí thâm hậu tinh thuần, hơn xa Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng tầm thường.
Phối hợp với khí lực bá đạo.
Một chưởng này đánh ra, quả nhiên là nghiền nát, như liệt hỏa nấu kim.
A!
Trương Tứ Nương kêu thảm một tiếng, cả người văng ra, hung hăng va vào vách động.
Bàn tay phải tới cánh tay, đều bị cháy đen, có mùi thịt nướng truyền ra.
Trương Tứ Nương cũng rất giỏi, chịu trọng thương như thế này, ngược lại kích thích ra hung tình, định há mồm nhắc nhở người khác.
Ảnh ảo hiện lên, Lý Phù Trần chỉ một vào mi tâm của Trương Tứ Nương.
Trương Tứ Nương nghẹo đầu, không còn tiếng thở nữa.
Bốn phía động quật thông suốt, Lý Phù Trần đến mỗi chỗ động quật, liền nhanh chóng giải quyết tất cả mã tặc trong động quật.
Dựa vào Phong Ảnh Quyết vô thanh vô tức, ngược lại không ai nhận ra khác thường.
Khi đi đến một nơi động thất bố trí xa hoa, thân hình của Lý Phù Trần khẽ động, rút ra Huyền Thiết Kiếm.
Trong động thất có năm người đang đánh bạc, trên bàn chất đầy kim tệ.
Theo khí tức của mỗi người mà đoán, một người Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hai người Quy Nguyên cảnh tam trọng, hai người Quy Nguyên cảnh nhị trọng.
Người có tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ trọng là một đại hán đầu trọc, trên cánh tay, sau lưng xâm một đầu hắc hổ hung ác, trông rất sống động, đoán chừng là một trong hai thủ lĩnh còn lại của Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, Lý Hắc Hổ, cùng họ với Lý Phù Trần.
Bốn người khác chắc là mấy đầu sỏ của Mã Tặc Đoàn.
Năm người đang chơi đánh bạc, tinh thần cảnh giác hạ xuống thấp nhất.
Huống chi năm người căn bản không cho rằng, sẽ có địch nhân vô thanh vô tức đi vào hang ổ của bọn chúng.
Khi Lý Hắc Hổ có tu vi cao nhất nhận thấy không thích hợp thì không còn kịp rồi.
Ảnh ảo hiện lên, kiếm quang sắc bén liên tục nổi lên.
Phốc phốc phốc…
Năm người bưng cổ té trên mặt đất, trong mắt lộ ra không thể tin.
Bọn chúng không cách nào ngờ được, bị giết chết trong hang ổ của mình.
Cũng không ngờ được, người này lại có kiếm pháp cùng thân pháp cao như vậy, dĩ nhiên trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của bọn họ.
– Có chút mạo hiểm.
Không phải bất đắc dĩ, Lý Phù Trần cũng không hy vọng “đả thảo kinh xà”.
Hắn có thể giải quyết năm người trong nháy mắt, cũng không phải thực lực cao hơn năm người nhiều, mà chủ yếu là xuất kiếm bất ngờ.
Nếu năm người có chút cảnh giác, hắn chỉ giết được tối đa hai người, hơn nữa không bao gồm Nhị thủ lĩnh Lý Hắc Hổ.
Muốn giết chết ba người trong nháy mắt, quá khó khăn.
Đương nhiên, nếu đổi thành đệ tử Nội Tông khác của Thương Lan Tông, dù cho đánh bất ngờ, cũng không cách nào trong nháy mắt đánh chết năm người.
Có thể đánh chết năm người đòi hỏi phải có kiếm pháp cùng thân pháp cực cao.
Thân pháp không đủ nhanh, đối phương có thể phản ứng kịp.
Kiếm pháp không đủ nhanh, thì không cách nào giết chết năm người trong nháy mắt.
– May mà ta tu luyện Phong Ảnh Quyết.
Vận chuyển Phong Ảnh Quyết tuy không mạnh bằng Xích Hỏa Huyền Công, nhưng lợi ở tốc độ nhanh, thân pháp quỷ mị.
Hơn nữa lấy thực lực của hắn, khuyết điểm không phải ở lực công kích.
Lực công kích hơi yếu một chút, nhưng tốc độ tăng một bậc, ngược lại đáng sợ hơn, khó phòng bị hơn.
– Giải quyết chính chủ rồi trở về kiểm tra tài vật.
Lý Phù Trần không thèm coi kim tệ trên bàn đá, thân hình lóe lên, từ trong phòng lướt ra ngoài.
Trong một động thất tráng lệ, cửa động rộng lớn có thể cho bốn người vào, được hai tên mã tặc canh gác.
Bích bịch!
Hai cổ thi thể nám đen bay vụt vào phòng khách, kinh động Hắc Phong thủ lĩnh cùng nam tử mặt nạ.
– Kẻ nào?
Hắc Phong thủ lĩnh mặt rất khó coi nói.
Hắc Phong Mã Tặc Đoàn đã thành lập hơn một năm, lần đầu tiên bị địch nhân giết vào trong hang ổ, chuyện này làm mặt hắn không chút ánh sáng nào.
Nam tử đeo mặt nạ ngồi trên ghế đá, tay vẫn vuốt ve trên người cô gái lõa thể, nhàn nhạt nói:
– Hắc Phong thủ lĩnh, tựa hồ nơi này của người không quá an toàn a!
Hắc Phong thủ lĩnh âm trầm nói:
– Lô huynh yên tâm, kẻ này, ta sẽ giải quyết nhanh chóng.
Nói xong, hắn đẩy người phụ nữ lõa thể trên người xuống, đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cửa động nơi hai cổ thi thể bay vào.
Lộp cộp lộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên áo xám đi ra.
– Ngươi chính là thủ lĩnh của Hắc Phong Mã Tặc Đoàn?
Chương 93: Kẻ địch mạnh
Lý Phù Trần đánh giá khuôn mặt đầy râu của Hắc Phong thủ lĩnh.
Tu vi của Hắc Phong thủ lĩnh rất cao, đã tới Quy Nguyên cảnh lục trọng, ngoài ra, vũ khí không phải là kiếm mà là đao.
Thương Lan Vực, phần lớn người đều sử dụng kiếm, những vũ khí còn lại rất ít gặp.
Nhưng chính vì vậy, gặp phải những Võ giả sử dụng vũ khí khác phải cẩn thận.
Bởi vì ngươi không biết phong cách chiến đấu của hắn.
Lý Phù Trần quan sát Hắc Phong thủ lĩnh đồng thời Hắc Phong thủ lĩnh đang nhìn Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cao khoảng một thước tám, vóc người cao ngất như trường thương, hắn đứng ở đó, giống như có một ý vị “bất động như núi”.
Cao thủ!
Trực giác nói cho Hắc Phong thủ lĩnh, Lý Phù Trần là một cao thủ.
– Tiểu tử, xông vào Hắc Phong Sơn của ta, phải bị tội gì.
Hắc Phong thủ lĩnh đặt tay lên chuôi đao.
– Hắc Phong thủ lĩnh, ngươi làm loạn Thanh Lâm Thành, phải bị tội gì.
Lý Phù Trần hỏi vặn lại Hắc Phong thủ lĩnh.
– Tiểu tử, ngươi chán sống rồi.
Sát khí trong mắt Hắc Phong thủ lĩnh bạo phát.
Lý Phù Trần không nhìn sát khí trong mắt Hắc Phong thủ lĩnh, mà nghiêng đầu nhìn nhìn về nam tử đeo mặt nạ đứng yên tại đó nãy giờ.
Trong mắt hắn, nam tử đeo mặt nạ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng nguy hiểm hơn Hắc Phong thủ lĩnh nhiều.
– Muốn chết.
Hắc Phong thủ lĩnh rút đao ra, liền chém tới Lý Phù Trần.
Nắm bắt thời cơ chém một đao này tương đối chuẩn xác, đúng lúc Lý Phù Trần nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ.
Nam tử đeo mặt nạ gật đầu, kinh nghiệm chiến đấu của Hắc Phong thủ lĩnh rất tốt.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Lý Phù Trần.
Dù không nhìn Hắc Phong thủ lĩnh, Lý Phù Trần cũng có thể cảm nhận quỹ tích của một đao này.
Lý Phù Trần lướt ngang, đơn giản tránh đi một đao đang chém tới.
– Loạn Phi Phong Đao Pháp!
Hắc Phong thủ lĩnh còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Lý Phù Trần, một đao không trúng, liền thi triển một môn đao pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, hơn nữa từ linh tính của một đao này, rõ ràng đã Đại Thành.
Cũng không phải chỉ có thiên tài mời đem võ công Hoàng cấp Đỉnh giai tu luyện tới Đại Thành.
Võ giả bình thường chỉ cần siêng năng, cũng có thể luyện tới Đại Thành.
Vù vù…
Xung quanh mấy thước, trong nháy mắt bị ánh đao màu xanh nhạt bao phủ, Lý Phù Trần rơi vào trong đó, tùy thời có thể bị chặt ngang.
– Phi Long Kiếm Pháp!
Đối mặt với đao pháp Đại Thành của Hắc Phong thủ lĩnh, Lý Phù Trần rút kiếm ra, thi triển kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Phi Long Kiếm Pháp.
Khi tu vi bước vào Quy Nguyên cảnh, Phi Long Kiếm Pháp của Lý Phù Trần đã từ cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, lúc này thi triển, kiếm thế bạo phát, Hắc Phong thủ lĩnh giống như thấy được một con cự long hư huyễn, lao về phía hắn.
Đùng đùng!
Loạn Phi Phong Đao Pháp bị phá, đao phong tiêu tán.
Nam tử đeo mặt nạ híp mắt lại, không nhịn được nói:
– Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?
Tuổi còn nhỏ mà có tạo nghệ kiếm đạo như vậy, ngoại trừ đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông còn có thể là ai.
– Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?
Hắc Phong thủ lĩnh kinh hãi.
Thiếu nhiên thiên tài của cái tông này đều là sát tinh, Hắc Phong Mã Tặc Đoàn còn chưa thành lập, thì có một Mã Tặc Đoàn bị đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông tiêu diệt.
Lý Phù Trần không trả lời hai người, lại một chiêu Phi Long Kiếm Pháp tấn công tới Hắc Phong thủ lĩnh.
Chân khí của Hắc Phong thủ lĩnh mạnh mẽ hơn Lý Phù Trần một ít, nhưng đao pháp kém kiếm pháp của Lý Phù Trần rất nhiều.
Keng keng keng keng.
Hắc Phong thủ lĩnh không ngừng lui về phía sau, bất tri bất giác đã lui tới vách động.
Ầm ầm!
Lý Phù Trần chém một kiếm trên vách động làm thủng một lỗ to.
Phi Long Kiếm Pháp không chỉ có lực sát thương cường đại, mà phạm vi công kích rộng lớn, mạnh mẽ không gì sánh được.
Nhưng Hắc Phong thủ lĩnh chỉ phum một ngụm máu tươi, không có bị thương thế quá nặng.
– Tam Phân Kiếm Thuật.
Đột nhiên, kiếm thế của Lý Phù Trần thay đổi, ba kiếm quang đồng thời lóe lên.
– Không tốt.
Con ngươi của Hắc Phong thủ lĩnh co rụt lại, trên người cùng đao đều tỏa ra nhiều Chân khí màu xanh nhạt hơn.
Ánh lửa tóe ra, Hắc Phong thủ lĩnh đúng lúc chặn được hai kiếm quang, chỉ là một đạo cuối cùng hắn không cách nào chặn được, bị chém vào ngực.
Chân khí tán loạn, Hắc Phong thủ lĩnh phun máu nằm trên vách động, mắt thấy sẽ bị một kiếm chém chết.
– Chết!
Đúng lúc này, nam tử đeo mặt nạ xuất thủ.
Vũ khí của nam tử đeo mặt nạ cũng là một thanh đao, một thanh đao dài hẹp.
Đao này vừa ra, Chân khí bàng bạc theo mũi đao kéo dài thêm ba thước, vốn thanh đao chỉ dài bốn thước, lúc này đã tới bảy thước.
Ken két!
Mặt đất cùng vách động vỡ ra một đường thật dài, đá vụn văng tung tóe.
Thời khắc mấu chốt, Lý Phù Trần điểm nhẹ đầu ngón chân xuống đất, thân hình giống như quỷ mị tránh thoát một đao này.
“Thực lực thật là mạnh.”
Lý Phù Trần không nhịn được phải hít một hơi.
Đồng dạng là Quy Nguyên cảnh lục trọng, nam tử đeo mặt nạ mạnh hơn Hắc Phong thủ lĩnh rất nhiều.
Nếu như hắn đoán không sai, nam tử đeo mặt nạ tu luyện công pháp chính là Hoàng cấp Đỉnh giai.
Hắn có thể dễ dàng thuấn sát Khương Đại Hải, một chưởng trọng thương Trương Tứ Nương.
Cũng không phải vì nguyên nhân gì, mà là hắn tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Xích Hỏa Huyền Công, hơn nữa đến tầng thứ mười.
Võ giả chiến đấu, tu vi trọng yếu, công pháp cũng quan trọng.
Hai thứ đều là cơ sở của Võ giả.
Cho nên, khi bình luận về thực lực của Võ giả, không chỉ nhìn tu vi mà còn xem công pháp tu luyện.
Bằng vào Phong Ảnh Quyết, Lý Phù Trần không ngừng tránh đi công kích của nam tử đeo mặt nạ.
Rào rào!
Một nữ tử lõa thể bị chém làm hai, nam tử đeo mặt nạ từ trong sương máu lao ra, ép tới Lý Phù Trần.
– Chết tiệt.
Trơ mắt nhìn người vô tội chết trước mặt mình, Lý Phù Trần làm sao không có cảm giác được.
“Liều mạng!”
Thu lại Phong Ảnh Quyết, Lý Phù Trần vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, một chiêu trong Xích Hỏa Kiếm Pháp chém ra.
Cheng!
Ánh lửa tung tóe khắp trời, Lý Phù Trần văng ra ngoài.
“Lực đạo thật lớn.”
Bàn chân cọ sát mặt đất, Lý Phù Trần hạ xuống liền trượt xa mấy thước.
– Trường Hà Đao Pháp!
Nam tử đeo mặt nạ cũng lui lại mấy bước, nhưng hắn nhanh chóng dừng lại thế lui, lao ra, đuổi theo Lý Phù Trần.
Vũ khí đánh nhau liên miên không dứt, đao pháp của nam tử đeo mặt nạ “đại khai đại hợp”, hơn nữa Chân khí dài ba thước hùng hồn, hoàn toàn nghiền ép Lý Phù Trần mà đánh.
– Tinh Hỏa Liệu Nguyên.
Kiếm quang bạo phát, Lý Phù Trần ngăn chặn nam tử đeo mặt nạ.
Trong nháy mắt, Lý Phù Trần vội vàng rời khỏi phạm vi kiếm thế bao phủ.
“Chỉ có Lưu Tinh Kiếm Pháp mới đánh chết đối phương được, nhưng bây giờ còn không phải lúc, một kích tất trúng mới được.”
Vận chuyển Phong Ảnh Quyết, Lý Phù Trần giống như một con thằn lằn, chạy dọc theo vách động, không cho nam tử đeo mặt nạ đuổi theo.
“Chuyện gì xảy ra, vì sao hắn không chịu chút tổn thương nào?”
Một bên đuổi theo Lý Phù Trần, nam tử đeo mặt nạ một bên suy nghĩ.
Bàn về thực lực, hắn vượt qua Lý Phù Trần không ít, theo đạo lý mà nói, dưới tình huống va chạm, Lý Phù Trần phải khí huyệt sôi trào, chịu chút tổn thương mới đúng, nhưng nhìn Lý Phù Trần như thế này, rõ ràng sinh long hoạt hổ, đâu có bị thương gì.
“Xem ra, đối phương tu luyện công pháp luyện thể ghê gớm.”
Hàn quang trong mắt nam tử đeo mặt nạ lóe lên.
Võ giả võ thể song tu, so với Võ giả bình thường cường đại hơn rất nhiều, không chỉ có thực lực cường đại, mà lực phòng ngự cũng mạnh mẽ gấp mấy lần.
Trừ khi có thể nghiền ép đối phương, nói cách khác, trong lúc nhất thời không cách nào dùng Chân khí tổn thương đối phương.
– Ở đâu!
Nam tử đeo mặt nạ lấy ra một bó dày ám khí, bắn tới Lý Phù Trần đang chạy trên vách động.
Chương 94: Gian nan giết địch
– Thanh Phong Tập Tập.
Đối mặt với nhiều ám khí như vậy, Lý Phù Trần không dám chậm trễ, thi triển ra kiếm pháp nhanh nhất, Thanh Phong Kiếm Pháp, chặn lại từng cái ám khí.
Mà trong phút chốc Lý Phù Trần chặn ám khí lại, nam tử đeo mặt nạ đã tới gần, chém xuống một đao.
Rắc rắc!
Vách động cứng rắn giống như đậu hủ, bị chém thành một lỗ thật lớn.
– Tích Thủy Xuyên Thạch.
Lý Phù Trần đạp chân vào vách động, lăn mình trên không, trong nhấy mắt đi ra phía sau nam tử đeo mặt nạ, một chiêu trong Tích Thủy Kiếm Quyết cực kỳ giống Thiên Ngoại Lưu Tinh đâm tới.
Một kiếm này, vô cùng nhanh.
Mắt thường có thể thấy được, mũi kiếm của Huyền Thiết Kiếm, có một đạo kiếm quang cực lỳ ngưng đọng.
– Cút!
Nam tử đeo mặt nạ phản ứng cực nhanh, thân hình đột nhiên xoay tròn, chém một đao va chạm Huyền Thiết Kiếm trên.
Đao kiếm giao kích, một vòng khí lãng khuếch tán ra.
Lý Phù Trần đang ở giữa không trung, mượn lực này bay ra ngoài, thân hình nhẹ như chim yến.
– Tiểu quỷ, chết đi.
Hắc Phong thủ lĩnh một mực chờ cơ hội, đột kích giết Lý Phù Trần.
Lúc này thấy Lý Phù Trần đang ở giữa không trung, mà hắn vừa vặn ở phía sau đối phương, không ngờ sẽ có cơ hội tốt như vậy.
Hắc Phong thủ lĩnh khụy gối bắn ra, giống như một con châu chấu, phóng lên cao, ánh đao dày đặc bao phủ Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần hừ lạnh một tiếng, hắn nơi nào không biết, Hắc Phong thủ lĩnh đang chờ đợi cơ hội.
Chuyện này không gạt được ý thức của hắn.
– Địa ngục không cửa ngươi lại tiến vào.
Tuy đang ở giữa không trung, không chỗ mượn lực, nhưng xoay người vẫn có thể làm được.
Lý Phù Trần vặn eo, từ đưa lưng về phía Hắc Phong thủ lĩnh đổi thành trực diện hắn, nương theo xu thế bay trên không, thi triển một chiêu đáng sợ nhất trong Phi Long Kiếm Pháp.
Phi Long Tại Thiên.
Kiếm thế đáng sợ khiến Hắc Phong thủ lĩnh giống như thấy được một con Thần Long bay trên chín tầng trời, khí phách khôn cùng, kinh sợ tâm thần của hắn.
Phi Long trên trời, có thể ngăn cản sao?
Không có.
Bùm bùm!
Ánh đao nghiền nát, Hắc Phong thủ lĩnh kêu thảm một tiếng, bị Lý Phù Trần đâm kiếm vào ngực, văng xuống ao nước, sống chết không biết.
Rào rào…
Lý Phù Trần điểm chân nhẹ trên mặt ao, đi tới một đầu khác.
– Không hổ là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, lấy tu vi cùng thực lực của ngươi, trong đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông chắc cũng đứng đầu.
Thanh âm của nam tử đeo mặt nạ rất bình thản, Lý Phù Trần từ trong giọng nói bình thản này cảm nhận được sát ý mãnh liệt cùng tự tin.
Ầm!
Từ dưới lên trên, nam tử đeo mặt nạ chém ra một đao về phía trước.
Một đao này ra, nước trong ao bị đao thế dẫn dắt, hóa thành sóng triều cuồn cuộn hướng Lý Phù Trần.
Đao pháp Huyền cấp Đê giai, Bách Trọng Lãng!
Lý Phù Trần không kịp tránh, phạm vi công kích của Bách Trọng Lãng quá rộng, trong vòng mười thước, tất cả mọi thứ đều trong công kích của nó.
Nếu tránh không được thì chỉ có chặn lại.
– Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Hai tay cầm Huyền Thiết Kiếm, Lý Phù Trần chém ra.
Đùng!
Kiếm quang bạo phát, giống như lửa cháy trên đồng cỏ, điên cuồng cuốn đi tất cả.
Chỉ là, thực lực của nam tử đeo mặt nạ vẫn cao hơn Lý Phù Trần, trước thực lực tuyệt đối, kiếm pháp tinh diệu tới đâu cũng không thể bù đắp.
Sóng triều dập tắt hỏa diễm, đụng vào Lý Phù Trần.
Ken két!
Cả người Lý Phù Trần đụng vào vách động phía sao, ướt đẫm.
– Làm sao có thể, ngươi không bị thương chút nào?
Nam tử đeo mặt nạ đang muốn chém ra một kích trí mạng, đột nhiên thấy Lý Phù Trần từ trong vách động nhảy ra ngoài, ánh mắt tràn đầy không tin được.
– Cho ngươi thất vọng rồi.
Lý Phù Trần thôi động Chân khí, hơi nước trên người bốc lên.
Chỉ cần không phải đánh chính diện, muốn làm hắn bị thương là chuyện quá khó khăn, dù sao lực phòng ngự của thân thể hắn cũng không ngồi không.
Đùng đùng đùng đùng…
Hai người kịch liệt giao chiến.
Mấy tên mã tặc mới xông vào chưa kịp nói gì thì đã chết dưới kiếm của Lý Phù Trần.
Mà mấy nữ tử vô tội thì trốn ra phòng khách rộng lớn.
Trong đại sảnh rộng rãi đã trăm ngàn lỗ thủng, vết nứt mọi nơi.
Cho dù là nam tử đeo mặt nạ, hay Lý Phù Trần, đều không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh tầm thường, khi xuất toàn bộ thực lực, khó có vật gì có thể bảo trì hoàn mỹ.
Trong quá trình giao chiến, Lý Phù Trần nhiều lần thi triển tuyệt chiêu trong Tích Thủy Kiếm Quyết, đáng tiếc mỗi lần đầu bị nam tử đeo mặt nạ phá vỡ.
Đương nhiên, dự tính của Lý Phù Trần không ở chỗ này.
– Tích Thủy Xuyên Thạch.
Lý Phù Trần lại thi triển ra Tích Thủy Xuyên Thạch.
Nam tử đeo mặt nạ nổi giận:
– Ngươi nghĩ ta không làm được gì ngươi sao?
Chiến đấu qua một thời gian dài như vậy, hắn đại khái có thể biết được sở trường của Lý Phù Trần, ngoại trừ Tam Phân Kiếm Thuật đối với hắn có chút uy hiếp, còn lại hắn không để vào mắt.
Đao thế tăng cường, nam tử đeo mặt nạ biến đổi chiến lược, từ bảy thành công kích ba thành phòng thủ, biến thành chín thành công kích một thành phòng thủ.
Hắn tự cho là phòng thủ như thế là được rồi.
Hiện tại hắn cần là một đao trúng Lý Phù Trần, không trúng trực tiếp vào Lý Phù Trần, rất khó thương tổn được đối phương.
Ánh đao như thác, đao chiêu của nam tử đeo mặt nạ tàn phá bừa bãi, phòng thủ hạ xuống rất nhiều.
“Chính là lúc này.”
Trong mắt của Lý Phù Trần lóe lên hàn quang.
– Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Nhắm vào sơ hở của nam tử đeo mặt nạ, Lý Phù Trần kiếm như thiểm điện, đâm ra một chiêu kiếm.
Lưu quang bắn ra, một kiếm này giống như lưu tinh từ thiên ngoại, đột nhiên biến mất, trong nháy mặt đó, quang mang cùng tốc độ nhanh không gì có thể ngăn cản.
– Không tốt.
Nam tử đeo mặt nạ muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Keng!
Huyền Thiết Kiếm lướt qua trường đao, đâm rách Chân khí hộ thể của nam tử đeo mặt nạ, sau đó thấu vào ngực.
– Cút!
Trong mắt của nam tử đeo mặt nạ lóe lên kinh hãi, tay phải nắm quyền, trực tiếp đánh vào mặt của Lý Phù Trần.
Đáng tiếc một quyền này phô trương thanh thế, chỉ có bề ngoài, bị Thiên Ngoại Lưu Tinh đâm trúng, Chân khí của nam tử đeo mặt nạ đã tán loạn toàn bộ, trong thời gian ngắn ngủi, có thể tụ tập được một phần ba Chân khí đã là không tệ rồi.
Lý Phù Trần nghiêng đầu, đơn giản tránh được một quyền này.
Cùng lúc đó, Lý Phù Trần rút kiếm, cổ tay lật lại, kiếm quang như độc xà, từ cổ họng của nam tử đeo mặt nạ vụt qua một cái, máu tươi bắn ra, văng đầy đất.
Loảng xoảng!
Trường đao rớt xuống đất.
Nam tử đeo mặt nạ một tay che yết hầu, một tay chỉ Lý Phù Trần, nỗ lực muốn nói điều gì.
Cuối cùng, nam tử đeo mặt nạ khí tuyệt bỏ mình, ngã xuống đất.
– Nguy hiểm thật, nếu ta không tu luyện Tiệt Hình Đạo, sớm đã chết mười lần rồi.
Võ giả giao chiến, cực kỳ hung hiểm, cũng không phải nói, thực lực vượt qua đối phương, thì có thể đánh chết đối phương.
Võ thể song tu, làm cho Lý Phù Trần có nhiều cơ hội hơn, tương đối mà nói, nam tử đeo mặt nạ có chút đáng thương.
Rõ ràng thực lực vượt qua Lý Phù Trần không ít, cuối cùng vẫn có kết cục như thế này.
Gỡ xuống mặt nạ của hắn, hiện ra trước mắt Lý Phù Trần lạ một gương mặt thông thường tái nhợt, con mắt trợn tròn.
Hít sâu một hơi, Lý Phù Trần nghiêng đầu nhìn lại ao nước, không biết lúc nào, Hắc Phong thủ lĩnh đã chết.
Phỏng chừng lúc nam tử đeo mặt nạ thi triển đao pháp Bách Trọng Lãng, dư ba đánh chết Hắc Phong thủ lĩnh.
– Giết, thay thủ lĩnh báo thù.
Bên ngoài đại sảnh, mười mấy tên mã tặc xông vào, dẫn đầu rõ ràng là nam tử gầy lúc trước trói Lý Phù Trần đưa vào sáo huyệt Hắc Phong.
Người đông thế mạnh, nam tử gầy rút vũ khí ra, dẫn đầu giết tới Lý Phù Trần.
Chương 95: Song song Đại Thành
– Chỉ bằng các ngươi.
Lý Phù Trần cười nhạt, trong mắt toát ra ánh sáng kinh người.
Kiếm, là hung khí.
Kiếm được sáng tạo ra để giết người.
Nếu kiếm không giết người, thì nó mất đi ý nghĩa.
Kiếm của Lý Phù Trần không thể nghi ngờ là hung khí trong hung khí, mỗi một lần chám ra, ít nhất có hai người chết dưới kiếm, đại sảnh bên trong động quật, máu chảy thành sông.
– Chạy, chạy mau!
Còn dư lại mấy tên bị giết đến sợ, hận cha mẹ không sinh thêm mấy chân, lật đật chạy trốn khỏi đại sảnh.
Phốc phốc phốc…
Lý Phù Trần ra cước như thiểm điện, đá vụn bay ra như binh khí, xuyên thủng thân thể từng tên mã tặc.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục tên mã tặc xông vào đã chết sạch.
Nhìn thi thể đầy đất, Lý Phù Trần không một chút áy náy nào.
Những người này có tay có chân, tu vi cũng không yếu, nếu làm người tốt, có thể sinh hoạt không tệ, nhưng hết lần này đến lần khác lại đi làm mã tặc.
Mã tặc là người nào, giết người cướp của, khi nam phách nữ, những nữ tử lõa thể lúc nãy chính là bọn chúng bắt lại để chơi đùa.
Thứ người như vậy không chết thì ai chết.
– Các ngươi tìm quần áo mặc vào, sau khi tìm được tài sản của mã tặc, ta sẽ phân cho các ngươi một phần.
Trong hang động, Lý Phù Trần tìm được mấy nữ tử lõa thể đang run cầm cập, mở miệng nói.
– Thiếu hiệp, có không ít chị em của chúng ta đang bị giam trong phòng.
Một nữ tử lấy can đảm nói.
Lý Phù Trần nói:
– Dẫn ta qua.
Mã tặc trong phòng giam vẫn không biết bên ngoài đã long trời lỡ đất, khi thấy Lý Phù Trần, từng tên đi ra chất vấn người tới là ai.
Lý Phù Trần lười nói nhảm với bọn chúng, một kiếm giết một người, giết sạch sẽ.
Nữ tử bị mã tặc bắt về rất nhiều, có khoảng chừng bốn mươi người, sau khi Lý Phù Trần cứu ra, không nhịn được khóc rống lên.
Lý Phù Trần than thở một tiếng, những nữ tử này rất đáng thương, coi như trở lại quê hương cũng bị kỳ thị.
Nữ tử bị mã tặc bắt đi, muốn giữ trong sạch là khó khăn dường nào.
– Đừng khóc, ta biết các ngươi không dễ chịu, con đưởng sau này không tốt đi, nhưng việc đã đến nước này, khóc cũng vô ích, bây giờ, chúng ta đem xe ngựa cùng tài sản dời đi, đến thành phố, ta sẽ phân cho mỗi người một phần, tin tưởng với những tài phú này, các ngươi sẽ có cuộc sống mới.
Lý Phù Trần nói.
Dưới sự khuyên bảo của Lý Phù Trần, mọi người bận rôn, tìm kiếm tài sản của mã tặc khắp nơi.
Mười lăm vạn kim tệ.
Trong hang ổ của Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, tổng cộng có mười lăm vạn kim tệ.
Đây là một khoảng tài sản rất lớn, cũng không biết Hắc Phong Mã Tặc cuối cùng cướp sạch bao nhiêu thôn trang thị trấn.
Ngoài ra, binh khí của bọn mã tặc cùng mấy trăm thất ngựa cũng đáng giá không ít tiền.
Tìm mấy chiếc xe ngựa, Lý Phù Trần chất kim tệ cùng binh khí lên xe, sau đó mang một đám nữ tử cùng mấy trăm thất ngựa, đi tới Thanh Lâm Thành.
Mấy ngày sau, Thanh Lâm Thành.
– Mỗi người một ngàn kim tệ, sau này, các vị tự thu xếp ổn thỏa.
Lý Phù Trần bao một quán rượu hai tầng, móc ra bốn mươi mấy tấm kim tạp, phát cho mỗi người một tấm, sau đó lại chia cho các nàng một ít tiền lẽ.
Hy vọng với một ngàn kim tệ này, chỉ cần không phung phí, nửa đời sau căn bản không lo.
– Đa tạ đại ân đại đức của thiếu hiệp, tiểu nữ không thể báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo ân.
– Đại ân của thiếu hiệp, đời này khó quên.
Bốn mươi người nữ tử đồng loạt cảm tạ, nói thật, Lý Phù Trần vẫn có chút xúc động.
Sau khi tách khỏi chúng nữ, Lý Phù Trần mang theo tài phú kinh người, trở lại Thương Lan Tông.
Trên đường đi, Lý Phù Trần mấy lần có ý niệm về nhà.
Lần này hắn không những nắm được tài phú kinh người, mà còn được một quyển công pháp bí tịch Hoàng cấp Đỉnh giai.
Nếu để cho Lý gia tu luyện, tin tưởng thực lực của Lý gia trong vòng mấy năm sẽ tăng lên một tầng thứ.
Hơn nữa, bây giờ trên người hắn có hơn 20 vạn kim tệ, nếu có thể đưa cha mẹ 10 vạn kim tệ, hẳn là cuộc sống của cha mẹ sẽ tốt hơn.
Nhưng cuối cùng, Lý Phù Trần vẫn không trở về.
Tin tưởng rằng chuyện hắn trở thành đệ tử Nội Tông, đã truyền về Lý gia.
Lão tổ Lý gia cùng cao tầng của Lý gia, không thể nào đi làm khó cha mẹ hắn.
Trọng yếu nhất chính là, hắn muốn khi trở về, có thể làm Lý gia thay đổi, mà hắn bây giờ chưa thể làm cho lão tổ Lý gia lui bước.
Trở lại Thương Lan Tông, Lý Phù Trần nộp nhiệm vụ.
Đối với Lý Phù Trần có thể hoàn thành nhiệm vụ dẹp loạn này, Chấp Sự của Nhiệm Vụ Đại Điện rất kinh ngạc.
Nhưng hắn cho là vận khí của Lý Phù Trần rất tốt, vừa vặn gặp phải Thành chủ trừ phản loạn.
Nếu không chỉ bằng một tên Quy Nguyên cảnh nhị trọng như Lý Phù Trần, không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này.
Dĩ nhiên, dù thế nào đi nữa, chỉ cần mang về đầu của Hắc Phong thủ lĩnh, Lý Phù Trần coi như hoàn thành nhiệm vụ này.
Còn quá trình làm nhiệm vụ, không liên quan tới hắn.
Giao xong nhiệm vụ Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, Lý Phù Trần không tiếp thêm nhiệm vụ nữa.
Hắn cảm giác được Phong Ảnh Quyết cùng Thiên Ngoại Lưu Tinh có dấu hiệu đột phá.
Hơn một tháng này, hắn đi đường đều dùng Phong Ảnh Quyết.
Trong quá trình đi, hắn dần biết rõ, phải làm như thế nào để trừ đi lực cản của không khí, phải làm như thế nào để làm mình đi nhanh hơn, di chuyển nhẹ nhàng hơn.
Mà Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ được thi triển một lần, nhưng chính nhờ lần này, để cho hắn giết chết một địch nhân mạnh hơn hắn không ít.
Tóm lại, cho dù khinh công hay kiếm pháp, đều phải thực chiến, chỉ có trãi qua thực chiến mới thấy được tinh túy của nó.
Linh Tú Phong, trong một rừng câu ngoài tiểu viện.
Một cái bóng quỷ dị như khói đen, lặng yên không tiếng động di chuyển.
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, chớp mắt đã ở phía xa, chớp mắt ở trước mắt.
Tộc độ nhanh như vậy mà vẫn không gây tiếng động, nói hắn là âm hồn cũng không quá đáng.
Bóng đen chuyển từ cực động sang cực tĩnh, nhẹ nhàng đứng trên một phiến lá mà chim cũng đứng không vững, lung lay theo gió.
– Phong Ảnh Quyết tầng bốn, quả thật không tưởng tượng nổi.
Khinh công nổi tiếng là khó tu luyện, nhưng khi luyện thành, chỗ tốt thật lớn.
Không khoa trương chút nào, khinh công trong thực chiến, tác dụng không kém gì công pháp luyện khí.
Tốc độ của địch nhân không nhanh hơn ngươi, chỉ có thể bị động tránh đòn.
Thực lực của địch nhân quá mạnh mẽ, ngươi có thể lợi dụng ưu thế của khinh công trốn đi.
Tóm lại, khinh công mạnh, quyền chủ động liền mạnh.
Đánh hay không đánh hoàn toàn theo tâm ý của mình.
Qua mấy ngày.
Phốc!
Một khối Hoàng cấp Trung giai Tinh Thiết Khoáng Thạch bị một kiếm của Lý Phù Trần.
Mấy ngày trước, Lý Phù Trần hoàn toàn không làm được chuyện này.
Lực sát thương cùng tốc độ có liên quan, nhưng tuyệt đối không quan hệ.
Cũng như Thanh Phong Kiếm Pháp, tốc độ cực nhanh, nhưng lực sát thương cũng không quá mạnh.
Nhưng Thiên Ngoại Lưu Tinh thì không giống, nó đã đem lực sát thương và tốc độ kết hợp lại thật sâu, khiến cho tốc độ càng nhanh thì lực sát thương càng mạnh.
Dĩ nhiên, Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ có thể ra một kiếm trong thời gian ngắn, điểm này xa xa không bằng Thanh Phong Kiếm Pháp.
– Phù trần, ba ngày sau, Lý gia chúng ta cùng Quan gia, Dương gia sẽ có một tiểu đấu, đến lúc đó ngươi tới nhìn một chút, góp đủ số người.
Ngày hôm đó, một nữ tử trẻ tuổi dáng dấp tinh tế đi tới tiểu viện của Lý Phù Trần.
– Cẩm Tú tỷ!
Lý Phù Trần nhận ra người mới tới.
Lý Cẩm Tú, năm nay ba mươi mốt tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng, thiên phú tốt hơn Lý Sơn Hà nhiều, Lý Sơn Hà năm nay ba mươi tuổi, nhưng mới có Quy Nguyên cảnh ngũ trọng mà thôi.
– Được, ta nhất định sẽ đến.
Lý Phù Trần gật đầu.
Lý Cẩm Tú rất hài lòng khi Lý Phù Trần để ý vinh dự của gia tộc, nói:
– Đến lúc đó hai con vật nhỏ Quan Hồng, Quan Diễm đều giao cho ngươi.