Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 18 [Chương 86 đến 90]
❮ sautiếp ❯Chương 86: Khinh công Phong Ảnh Quyết
“Bây giờ ta có hơn năm vạn điểm cống hiến, thiếu chút nữa là có thể đổi được công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai, nhưng cho dù đổi được, cũng không có tài nguyên để tu luyện.”
Sau khi trở thành đệ tử Nội Tông, Lý Phù Trần bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tu luyện tiếp theo.
Tu luyện công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai là chuyện không thể, ít nhất là tạm thời không có khả năng.
Công pháp luyện thể Huyền cấp Trung giai Tiệt Hình Đạo tới bảy vạn năm ngàn điểm cống hiến, công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai, ít nhất cũng phải hai mươi vạn điểm, cho dù bảy thành cũng là mười bốn vạn..
Cái này cũng thôi, quan trọng là không có tài nguyên tu luyện.
Một viên đan dược luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai cần một vạn điểm cống hiến, muốn tu luyện một môn công pháp luyện thể Huyền cấp Cao giai đến viên mãn, ít nhất phải có trăm viên, đây chính là trăm vạn điểm cống hiến a.
Nhắc tới bí tịch Võ học Huyền cấp Cao giai, phải nhắc tới đãi ngộ của đệ tử Nội Tông Nhất đẳng.
Ở Thương Lan Tông, chỉ có đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, đệ tử Chân Truyền, Trưởng Lão Nội Tông mới có thể đổi bí tịch Võ học Huyền cấp Cao giai, phần lớn Trưởng Lão Ngoại Tông cũng không có tư cách, cho dù có điểm cống hiến cũng không được.
Có thể trở thành đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, Lý Phù Trần đã rất thành công.
Phải biết rằng đám người Quan Hồng, Quan Diễm, Dương Liệt, Dương Chiến cùng với Lý Sơn Hà, cũng chỉ là đệ tử Nội Tông Tam đẳng mà thôi, địa vị trong tông không bằng Lý Phù Trần.
“Hiện tại ta đã là Võ giả Quy Nguyên cảnh, có thể tu luyện một môn khinh công rồi.”
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Công pháp luyện thể thấp nhất là Hoàng cấp Đỉnh giai, khinh công thấp nhất cũng là Huyền cấp Đê giai.
Khinh công yêu cầu Chân khí rất nhiều, không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh, cho dù ngộ tính cao tới đâu cũng không phát huy được ưu thế của khinh công.
“Ngoài ra, còn phải chọn một môn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai nữa.”
Tới bây giờ, Lý Phù Trần tổng cộng tu luyện chín môn kiếm pháp.
Có hai loại Hoàng cấp Đê giai, theo thứ tự là Bán Nguyệt Kiếm Pháp cùng Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Hai loại Hoàng cấp Trung giai, theo thứ tự là Thanh Phong Kiếm Pháp cùng Thiếu Thương Kiếm Pháp.
Một loại Hoàng cấp Cao giai, là Hồng Ngọc Kiếm Pháp.
Bốn loại Hoàng cấp Đỉnh giai, theo thứ tự là Xích Hỏa Kiếm Pháp, Tam Phân Kiếm Thuật, Tích Thủy Kiếm Quyết cùng với Phi Long Kiếm Pháp.
Kiếm pháp quý tinh không quý nhiều, nhưng Lý Phù Trần lại cho rằng, muốn đạt tới đỉnh phong kiếm đạo cần phải tu luyện nhiều loại kiếm pháp.
Chính vì thu thập nhiều sở trường, lượng lớn kiếm pháp, mang đến cho Lý Phù Trần rất nhiều kiếm đạo nội tình, một ngày nào đó, nội tình này sẽ trở thành kiếm đạo căn cơ của Lý Phù Trần.
Nếu không phải hiện tại không có tinh lực, Lý Phù Trần hận không thể tu luyện hơn mười loại kiếm pháp Hoàng cấp.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Lý Phù Trần đi đến Võ Học Đại Điện của Nội Tông đổi một môn khinh công cùng một môn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai.
Theo thứ tự là Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Phong Ảnh Quyết, lấy “phong” vì danh, cùng Toàn Phong Thối có hiệu quả như nhau.
Nhưng Toàn Phong Thối là thối pháp, hiệu quả “khinh thân” không tốt.
Mà Phong Ảnh Quyết là khinh công thật sự, sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, hành động như gió, thậm chí nhanh hơn gió.
Về phần Lưu Tinh Kiếm Pháp là một môn kiếm pháp truy cầu tốc độ cùng lực sát thương cực hạn.
Môn kiếm pháp này chỉ có một chiêu duy nhất, Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Một cái tên vô cùng khí phách.
“Hằng năm đệ tử Nội Tông phải hoàn thành một lần nhiệm vụ của tông môn, nhưng bây giờ ta không gấp, đến chín mười tháng sau rồi hãy làm, trước đó nên tu luyện Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp đi.”
Nhiệm vụ của tông môn có nhiều nguy hiểm, tuy Lý Phù Trần không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh nhất trọng tầm thường, nhưng cao thủ trong thiên hạ nhiều lắm, tùy tiện một Võ giả Quy Nguyên cảnh lợi hại, đều có thể dễ dàng giết chết hắn.
Trước khi chấp hành nhiệm vụ, cần phải tăng thêm thực lực, đề phòng tình huống xấu.
– Nhanh, nhanh đưa đến Y Vụ Đại Điện, đi trễ liền không cứu được.
Trên đường trở về, Lý Phù Trần thấy bốn tên đệ tử Nội Tông đang chạy nhanh, một người trong đó cõng một thanh nhiên mặt đã biến thành màu đen, đoán chừng là trúng độc, hơn nữa dùng độc công đả thương.
– Đây không phải Tiền sư huynh sao? Tại sao lại bị thương nặng như vậy.
– Đoán chừng gặp phải Võ giả hắc đạo tu luyện độc công.
– Aizz, hàng năm có không ít để tử Nội Tông chết trong tay Võ giả hắc đạo, có thể sống trở về là may mắn rồi.
– Đúng vậy, qua một tháng nữa ta phải đi làm nhiệm vụ, hy vọng quá trình làm nhiệm vụ thuận lợi, không nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn a.
Bên cạnh đường nhỏ, không ít đệ tử Nội Tông chỉ trỏ, bàn luận.
“Xem ra nhiệm vụ tông môn nguy hiểm hơn ta nghĩ.”
Nhìn thấy cảnh này, Lý Phù Trần đối với nhiệm vụ của tông môn có nhận thức mới.
Nghĩ cũng phải, tông môn không cần đóa hoa trong nhà ấm, mà cần địa thụ vì tông môn che mưa che gió, nếu không lịch lãm làm sao trưởng thành được.
Trở lại tiểu viện, Lý Phù Trần trước tiên cầm Phong Ảnh Quyết tu luyện.
Phong Ảnh Quyết rất huyền ảo, căn cứ theo bí tịch ghi chép, tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, có thể làm thân người nhẹ như chim yến, tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, không chỉ tốc độ nhanh, hơn nữa hành động giống như quỷ mị, vô thanh vô tức.
Có Linh hồn màu xanh, Lý Phù Trần mới ba ngày liền tu luyện Phong Ảnh Quyết đến cảnh giới Nhập Môn.
Chân khí men theo lộ tuyến hành công của Phong Ảnh Quyết di chuyển, thân thể giống như nhẹ thêm, dù cho bàn chân không được Chân khí bao phủ, cũng có thể dễ dàng đứng trên nhánh cây to bằng cổ tay mà nhánh cây không rủ xuống.
Một tháng sau, Phong Ảnh Quyết đến cảnh giới Tiểu Thành.
Lúc này Lý Phù Trần có thể đứng trên một nhánh cây to bằng ngón cái mà nhánh cây không rủ xuống.
“Khinh công thật thần kỳ.”
Trong mắt của Lý Phù Trần lóe lên tinh quang.
Khinh công cũng là một loại công pháp, có pháp môn vận khí riêng.
Mỗi lần vận chuyển khinh công, Lý Phù Trần cảm giác sự ràng buộc của mặt đất đối với hắn thấp hơn vài lần, chỉ cần chuyển động nhẹ là hắn có thể bay tới.
Nhưng tốc độ không quá nhanh, nếu tốc độ quá nhanh, sẽ có tiến gió truyền ra.
“Không biết tu luyện Phong Ảnh Quyết tới cảnh giới Đại Thành sẽ có cảm giác gì.”
Thân thể biến nhẹ là một cảm giác tuyệt vời.
Trước đây Lý Phù Trần có thể đứng trên mặt nước, nhưng đó là tác dụng của chân khí.
Chân khí tỏa ra làm phân tán áp lực của thân thể xuống phía dưới, giống như đang đứng trên thuyền.
Mà khinh công thì giống với, khinh công có thể trực tiếp làm thân thể biến nhẹ, hiện tại Lý Phù Trần còn không cách nào trực tiếp đứng trên mặt nước, nhưng khi Phong Ảnh Quyết tới cảnh giới cao hơn, đứng trên mặt nước không phải việc gì khó.
Dù sao hiện tại hắn có thể đứng trên một nhánh cây to bằng ngón cái rồi.
Tiếc nuối duy nhất chính là, khinh công có pháp môn vận khí riêng, cho nên không thể thi triển cùng với Xích Hỏa Huyền Công.
Lúc thi triển Xích Hỏa Huyền Công, không cách nào thi triển Phong Ảnh Quyết, lúc thi triển Phong Ảnh Quyết thì không cách nào thi triển Xích Hỏa Huyền Công.
Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề nhỏ.
Tất cả Chân khí của hắn đều là Xích Hỏa Chân khí, dù không vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, cũng có thể bộc pháp ra tám chín phần uy lực.
Trên thực tế, không chỉ khinh công, một vài võ công lợi hại cũng có pháp môn vận khí riêng.
Mà pháp môn vận khí thì có khác biệt.
Tu luyện pháp môn vận khí của công pháp, chỉ dùng để hấp thu thiên địa nguyên khí, tu luyện Chân khí.
Pháp môn vận khí của khinh công cùng võ công, là một loại vận dụng Chân khí.
Cho nên, tu luyện công pháp còn gọi là nội công, khinh công gọi là khinh công, về phần chưởng pháp, quyền pháp, thối pháp cùng với các loại kiếm pháp gọi chung là võ công.
Chương 87: Thiên Ngoại Lưu Tinh
Thấm thoát, Lý Phù Trần đi tới Thương Lan Tông đã hai năm.
Ngoại Tông, mỗi ngày đều có một lượng lớn thiếu niên thiên tài tới Thương Lan Tông tham gia khảo hạch đệ tử Ngoại Tông.
Có lẽ, thiến niên thiên tài của Vân Vụ Thành cũng nên đến rồi.
Nhưng Lý Phù Trần cũng không có hứng thú muốn biết thiếu niên thiên tài của Vân Vụ Thành đến Thương Lan Tông là ai, có mấy người từ bốn đại gia tộc. Hắn luôn đắm chìm trong thế giới của mình.
Trên con đường gần Thương Lan Sơn Mạch, một đội nhân mã đang chạy nhanh.
Trên lưng ngựa, ngoại trừ một lão giả mặc lam bào và một đám thanh niên, còn có ba thiếu niên nam nữ.
Trong ba thiếu niên nam nữ này, có một thiếu nữ mặc hồng y đang nhìn xung quanh, vẻ mặt hưng phấn.
Thiếu nữ này chính là Quan Mị.
Nàng cùng tuổi với Lý Phù Trần, lại có căn cốt nhất tinh, vốn căn cốt nhất tinh rất khó bộc lộ tài năng trong Thiên Tài Chiến.
Thế nhưng một thành thị, luôn có lúc thiếu thiên tài.
Trong lần Thiên Tài Chiến của Lý Phù Trần kia, có thể nói là lần mạnh nhất mấy chục năm qua của Vân Vụ Thành.
Có Lý Phù Trần đánh vỡ lẽ thường của phần lớn căn cốt phổ thông.
Có Chúc Hồng Tú cùng Dương Khai hai căn cốt tam tinh, phải biết rằng mấy lần trước, căn bản không xuất hiện qua căn cốt tam tinh.
Huống chi còn có Quan Tuyết không tham gia Thiên Tài Chiến, lại là thiên tài căn cốt tứ tinh siêu phàm.
Thiên Tài Chiến lần này ở Vân Vụ Thành, danh ngạch chỉ có ba người, Quan gia chiếm một, Dương gia chiếm một, người còn lại là Chúc Tiểu Minh.
Chúc Tiểu Minh là biểu đệ của Chúc Hồng Tú, là căn cốt nhị tinh duy nhất của Vân Vụ Thành trong năm nay.
Lão giả mặc lam bào quay đầu lại nhìn thoáng qua ba người, âm thầm lắc đầu, ba người này, ngoại trừ Chúc Tiểu Minh có chút hy vọng trở thành đệ tử Ngoại Tông, những người còn lại chỉ có thể trở thành đệ tử Tạp Dịch.
Đệ tử Tạp Dịch thuộc về tầng dưới chót của Thương Lan Tông.
Bình quân trong một trăm đệ tử Tạp Dịch, chỉ có một người trở thành đệ tử Ngoại Tông.
Những người còn lại chỉ có thể chậm rãi chờ thăng cấp, khi đột phá tới Quy Nguyên cảnh, sẽ trở thành đệ tử Tạp Dịch của Nội Tông.
Mà đệ tử Tạp Dịch của Nội Tông sau khi đột phá tới cảnh giới nhất định, phải đi vào Thương Lan Quân.
Thương Lan Quân, là quân đội của Thương Lan Tông, một khi phát sinh đại chiến giữa tông môn, Thương Lan Quân phải đi tiên phong.
Tuy rằng nguy hiểm, nhưng trong lúc sinh tử, Võ giả có thể dễ dàng đột phá hơn, cũng có một số người sau khi vào Thương Lan Quân, tu vi đột phá liên tục, cuối cùng trở thành cao tầng trong Thương Lan Quân.
Nói chung, đệ tử Tạp Dịch là một con đường gập ghềnh, không có cơ duyên, cả đời chỉ uổng phí mà thôi.
Có rất nhiều người không chịu nổi sinh hoạt của đệ tử Tạp Dịch, phải đưa đơn xin về gia tộc.
…
Ngoại Tông phong vấn biến đổi, Nội Tông đều không cảm giác được chút nào.
Thời gian rất nhanh trôi qua.
Trong rừng cây trên một ngọn núi thanh tú.
Một thân ảnh giống như quỷ mị, xuyên qua từng gốc đại thụ, mỗi khi sắp rơi xuống, ngón chân điểm nhẹ nhàng trên cành cây bằng ngón tay út, lập tức sẽ mượn được lực bay lên.
Vèo!
Tốc độ đột nhiên tăng lên, Lý Phù Trần nháy mắt xuất hiện trên mặt đất.
– Không hổ là khinh công, bốn tháng mới tu luyện Phong Ảnh Quyết tới tầng thứ ba.
Phong Ảnh Quyết chia thành sáu cảnh giới, tầng thứ nhất Sơ Khuy, tầng thứ hai Tiểu Thành, tầng thứ ba Tùy Tâm Sở Dục, tầng thứ tư Lô Hỏa Thuần Thanh, tầng thứ năm Đăng Phong Tạo Cực, tầng thứ sáu Xuất Thần Nhập Hóa.
Kỳ thật chính là Nhập Môn, Tiểu Thành, Thuần Thục, Đại Thành, mà Đại Thành chia thành Lô Hỏa Thuần Thanh, Đăng Phong Tạo Cực cùng với Xuất Thần Nhập Hóa.
Là khinh công Huyền cấp Đê giai, Phong Ảnh Quyết khó tu luyện hơn võ công Huyền cấp Đê giai gấp mấy lần, không chỉ muốn thông hiểu ảo diệu trong đó mà còn phải đả thông kinh mạch.
Lý Phù Trần có thể trong vòng bốn tháng tu luyện Phong Ảnh Quyết đến tầng thứ ba, đã vô cùng đáng sợ rồi.
Phải biết rằng phần lớn đệ tử Nội Tông, tốn một hai năm thời gian mới tu luyện khinh công Huyền cấp Đê giai tới tẩng thứ hai.
Muốn tu luyện tới tầng thứ ba không có năm năm là cơ bản không có khả năng.
Thu lại Phong Ảnh Quyết, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, tay phải của Lý Phù Trần giống như được bôi cồn, Xích Hỏa Chân khí màu đỏ cháy bừng lên.
Ken két!
Đánh một chưởng vào gốc đại thu to cỡ hai người ôm.
Đại thụ nổ tung ngang eo, cháy đen một mảnh.
Bốn tháng, không chỉ có Phong Ảnh Quyết tiến bộ.
Công pháp chủ tu Xích Hỏa Huyền Công, cũng đột phá đến tầng thứ mười.
Nếu dựa theo Luyện Khí cảnh mà nói, Lý Phù Trần phải tốn ít nhất một năm mới tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ mười.
Nhưng hiện tại không giống.
Luyện Khí cảnh tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Xích Hỏa Huyền Công, có chút tiêu hóa không được, tác dụng của ngộ tính bị hạn chế ở mức thấp nhất.
Tới Quy Nguyên cảnh, cơ bản đã đạt tiêu chuẩn thấp nhất tu luyện Xích Hỏa Huyền Công rồi.
Theo tu vi đề thăng thì thu luyện càng dễ dàng.
Đương nhiên, Xích Hỏa Huyền Công càng về phía sau, càng khó tu luyện, hai cái này tiến lên theo tỉ lệ thuận.
Trong núi không năm tháng, Lý Phù Trần đắm chìm trong trạng thái tu luyện, cơ bản không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Hắn cũng không dự định ra ngoài kiếm điểm cống hiến.
Kiếm điểm cống hiến phải tốn thời gian tinh lực của hắn, hơn nữa thường xuyên bôn ba, sẽ làm trạng thái tu luyện của hắn kém cõi.
Hắn đã quyết định, trước khi chấp hành nhiệm vụ đầu tiên của tông môn, chuyện gì cũng không làm, ở trên núi tu luyện.
Cuộc sống trôi qua hằng ngày.
Tổng thực lực của Lý Phù Trần tăng lên từng ngày.
– Kiếm pháp thật khủng khiếp.
Nhìn một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch thật lớn ngoài ba thước bị một kiếm xuyên qua, Lý Phù Trần nhịn không được nhướng mày.
Hắn vẫn chưa sử dụng lực lượng thân thể, chỉ dùng Chân khí rót vào Huyền Thiết Kiếm.
Kiếm pháp Huyền cấp Đê giai Lưu Tinh Kiếm Pháp còn khó luyện hơn trong tưởng tượng của hắn, nhưng ẩn chứa lực xuyên thấu không cách nào hình dung.
Môn kiếm pháp này chỉ có một chiêu, Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Một kiếm bộc phát, không chỉ tốc độ cực nhanh, mà còn ẩn chứa lực xuyên thấu vô cùng lớn.
Phải biết rằng Sinh Thiết Khoáng Thạch dù chỉ là khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai, nhưng so với tảng đá bình thường thì cứng gấp đôi.
Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp thấp có thể đánh nát Sinh Thiết Khoáng Thạch, nhưng muốn dùng một kiếm xuyên qua Sinh Thiết Khoáng Thạch thật dày tạo thành lỗ thủng là chuyện vô cùng khó khăn.
Loại kiếm pháp này hoàn toàn nhắm vào công pháp luyện thể, một kiếm xuất ra, không quan tâm phòng ngự thân thể của ngươi mạnh cỡ nào, đều có thể xuyên thủng.
Lý Phù Trần phòng đoán, Tiệt Hình Đạo của hắn cũng không cách nào chống lại kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh này.
Đương nhiên, kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh cũng khó có thể dùng một kiếm giết hắn, tối đa chỉ gây thương tích mà thôi.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Huyền Thiết Kiếm trong tay Lý Phù Trần, lóe lên giống như một đạo lưu tinh, thỉnh thoảng xuyên qua Sinh Thiết Khoáng Thạch.
Sau một ngày đêm, một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người bị bắn thành tổ ong, vỡ vụn thành trăm khối.
Lý Phù Trần lúc này lại mang ra từ góc tường một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch cỡ như vậy nữa.
Một cân Sinh Thiết Khoáng Thạch giá một điểm cống hiến, một khối Sinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người, đại khái khoảng một vạn cân, giá trị cũng một vạn điểm cống hiến.
Lý Phù Trần là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, có thể mượn Sinh Thiết Khoáng Thạch từ Tư Nguyên Đại Điện, chỉ cần sau này trả lại cho Tư Nguyên Đại Điện là được.
Về phần có hoàn chỉnh hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần trọng lượng không giảm là được.
Sinh Thiết Khoáng Thạch cuối cùng cũng phải đi vào lò lửa nung chảy.
Mà những đệ tử Nội Tông Nhất đẳng khác cũng giống như Lý Phù Trần, đều thích cầm Sinh Thiết Khoáng Thạch tới luyện công, nham thạch bình thường đối với bọn họ quá yếu đuối.
Một vài đệ tử Nội Tông Nhất đẳng thâm niên, thậm chí mượn khoáng thạch Hoàng cấp Trung, Cao giai tới luyện công.
Đây cũng là đặc quyền của đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, đệ tử Nội Tông Nhị đẳng đừng nghĩ tới.
Chương 88: Nhiệm vụ tông môn
Lúc đầu một ngày cần một khối, càng về sau biến thành một ngày cần hai khối, lại biến thành một ngày cần ba khối.
Tốc độ phá hủy Sinh Thiết Khoáng Thạch của Lý Phù Trần càng ngày càng nhanh, cũng may là mỗi lần hắn đều mượn mười khối Sinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người, nên bớt nhiều phiền phức.
“Sinh Thiết Khoáng Thạch quá yếu, xem ra phải đổi khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai Tinh Thiết Khoáng Thạch mới được.”
Lý Phù Trần gọi tới mấy tên đệ tử Tạp Dịch giúp hắn đem mảnh vụn Sinh Thiết Khoáng Thạch vận chuyển tới Tư Nguyên Đại Điện, sau đó trong Tư Nguyên Đại Điện mượn hai khối Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người.
Tinh Thiết Khoáng Thạch một cân sáu điểm cống hiến, Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người, ít nhất đã ngoài vạn cân, hai khối chính là hơn mười vạn điểm cống hiến
Lưu lại giấy mượn, Lý Phù Trần rời Tư Nguyên Đại Điện.
Keng!
Một đạo lưu quang lóe lên trong hư không, trên Tinh Thiết Khoáng Thạch cao cỡ đầu người, tóe ra tia lửa, rất nhiều mảnh vụn như hạt cát bắn ra bốn phía, rơi trên mặt đất.
Lưu quang biến mất, Lý Phù Trần thu kiếm vào vỏ.
“Xem ra lần này lãng phí ít nhất một ngàn điểm cống hiến.”
Lúc trước khi còn Sinh Thiết Khoáng Thạch, bình quân mỗi vạn cân thiếu trăm cân, mười vạn cân thiếu nghìn cân, chủ yếu là khi luyện kiếm, không ít khoáng thạch bắn ra ngoài, tạo thành tổn hao.
Theo kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh ngày càng hoàn mỹ, kiếm thể trên người Lý Phù Trần càng mạnh.
Gần nửa năm trước, phần lớn tinh lực của hắn đều đặt vào Phong Ảnh Quyết, tu luyện kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh mới tới cảnh giới Tiểu Thành. Mấy ngày này, kiếm chiêu tiến độ rất nhanh, đã đến cảnh giới Tùy Tâm Sở Dục rồi.
Vào buổi trưa, là lúc Lý Phù Trần tu luyện Chân khí tốt nhất.
Cũng như thường này, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng ở trên núi giả, ngũ tâm hướng thiên.
Trong trạng thái nội thị, Lý Phù Trần nhìn thấy linh hồn của mình.
Linh hồn màu xanh, đã có hai thành chuyển thành màu lam nhạt, Lý Phù Trần nhớ lúc Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong chỉ có nửa thành mà thôi.
“Xem ra tu vi càng cao, thì tốc độ chuyển biến của Linh hồn càng nhanh, đây cũng là chuyện tốt.”
Lý Phù Trần mỉm cười, bắt đầu vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, hấp thu thiên địa nguyên khí lớn mạnh tu vi.
Vũ Văn Thiên dùng năm tháng đột phá Quy Nguyên cảnh nhị trọng, Lý Phù Trần dùng sáu tháng, cũng đột phá Quy Nguyên cảnh nhị trọng.
Bàn về thiên phú tu luyện, Lý Phù Trần vẫn kém Vũ Văn Thiên một tầng thứ.
Lúc còn ở Luyện Khí cảnh thì không thể hiện ra, nhưng đến Quy Nguyên cảnh, thiên phú tu luyện cao thấp càng ngày càng rõ ràng.
Đến Địa Sát cảnh sẽ rõ ràng hơn nữa.
Đương nhiên, so với Vũ Văn Thiên, Lý Phù Trần kém một tầng thứ, so với căn cốt tứ tinh, Lý Phù Trần không kém chút nào.
Hơn nữa bởi vì Xích Hỏa Huyền Công đạt đến tầng thứ mười, tốc độ tu luyện của Lý Phù Trần ngược lại nhanh hơn căn cốt tứ tinh một chút.
Hôm đó, Lý Phù Trần đi tới Thực Đường (căn tin/ nhà ăn) ăn.
Thực Đường của Nội Tông đắt gấp mười lần Ngoại Tông.
Một phần cơm phổ thông cần một ngân tệ, một phần cơm dinh dưỡng cần một kim tệ, một phần cơm cao cấp cần tới mười kim tệ.
Nếu mỗi bữa đều ăn phần cơm cao cấp thì một năm phải tốn hơn một vạn kim tệ.
Đây cũng không phải số lượng nhỏ.
Gọi một phần cơm cao cấp, Lý Phù Trần tìm chỗ ngồi xuống.
– Các ngươi nghe chưa, Phương Liệt Hải bị một sư huynh dạy dỗ một trận.
– Ngươi nói cái tên Phương Liệt Hải sư đệ phách lối kia sao! Đáng đời, hắn cho rằng đây là Ngoại Tông sao, nơi này chính là Nội Tông.
– Không sai, tại Ngoại Tông, căn cốt tứ tinh như Phương Liệt Hải cộng lại mới mười một người, như căn cốt tứ tinh trong Nội Tông không ít, gấp mấy lần Ngoại Tông, Phương Liệt Hải trong Nội Tông cũng không coi là căn cốt tốt nhất.
Nghe được bàn kế bên bói chuyện, Lý Phù Trần cười trong lòng.
Xem ra cái tên Phương Liệt Hải này cuối cùng cũng ăn đau khổ.
Tại Ngoại Tông, Phương Liệt Hải là thiên kiêu, nhưng đến Nội Tông, thiên kiêu nhiều lắm, hơn nữa thiên kiêu này đều tu luyện rất nhiều năm, làm sao Phương Liệt Hải có thể so sánh.
Đừng nói là Phương Liệt Hải, cho dù Vũ Văn Thiên quá kiêu ngạo, phỏng chừng cũng bị người giáo huấn.
Tuy nói căn cốt ngũ tinh có hy vọng lớn đột phá đến Thoát Thai cảnh, trở thành nhân vật đầu sỏ, nhưng chỉ là “hi vọng” mà thôi.
Huống chi, căn cốt tứ tinh cũng có hy vọng đột phá đến Thoát Thai cảnh.
Chỉ là một hy vọng lớn, một hy vọng nhỏ mà thôi.
Nói chung, trong Nội Tông, nhìn căn cốt, cũng nhìn thực lực.
Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ.
Đến đây tháng thứ tám, Phong Ảnh Quyết cùng Lưu Tinh Kiếm Pháp vẫn không thể Đại Thành.
Hắn đột nhiên ý thức được, chỉ cắm đầu tu luyện là chuyện không thể.
Nhất định phải thực chiến.
Chỉ thực chiến mới có thể thông hiểu đạo lý của võ công.
Không trải qua thực chiến, vĩnh viễn không biết võ công của mình thiếu hụt chỗ nào.
“Đi tiếp nhận nhiệm vụ đi!”
Lý Phù Trần lẩm bẩm.
Ngày hôm sau.
Lý Phù Trần đi tới Nhiệm Vụ Đại Điện.
Nhiệm Vụ Đại Điện to lớn chiếm diện tích rất rộng, người ở bên trong không ít, lúc Lý Phù Trần đến, đã có hơn mười người đang chọn nhiệm vụ.
Đệ tử Nội Tông có bốn cấp nhiệm vụ, từng cấp lại chia thành ba độ khó.
Bốn cấp là nhiệm vụ cấp thấp, nhiệm vụ cấp trung, nhiệm vụ cao cấp, nhiệm vụ đỉnh cấp.
Đối ứng với Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp thấp, Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp trung, Võ giả Quy Nguyên cảnh cao cấp, Võ giả Quy Nguyên cảnh đỉnh cấp.
Từng cấp nhiệm vụ lại chia thành phổ thông, tinh anh cùng với khó khăn.
Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ tông môn, chỉ có thể lựa chọn nhiệm vụ cấp thấp, lần thứ hai, liền không có hạn chế rồi.
Lý Phù Trần nhìn thoáng qua, nhiệm vụ cấp thấp phổ thông, điểm cống hiến từ ba trăm đến năm trăm, quá ít.
Nhiệm vụ cấp thấp tinh anh, điểm cống hiến từ sáu trăm đến một ngàn.
Nhiệm vụ cấp thấp khó khăn, điểm cống hiến từ một ngàn đến hai ngàn.
Cũng không phải nhiều.
Không do dự chút nào, Lý Phù Trần từ mười nhiệm vụ cấp thấp khó khăn chọn ra một cái.
Nội dung của nhiệm vụ là, đánh chết tội phạm bị truy nã Khương Đại Hải, mang về đầu của hắn, nhiệm vụ thưởng cho một ngàn tám trăm điểm cống hiến.
Lý Phù Trần tưởng rằng mục tiêu của nhiệm vụ này là Quy Nguyên cảnh nhất trọng đến tam trọng, không nghĩ tới tên Khương Đại Hải có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
Nhưng suy nghĩ một chút, chuyện này cũng hợp lý.
Võ giả bên ngoài có tu vi cao, nhưng công pháp cùng võ công kém đệ tử trong tông môn rất nhiều.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Lý Phù Trần rời Thương Lan Tông, chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ là Hắc Thạch Thành.
Dọc đường, Lý Phù Trần dùng Phong Ảnh Quyết chạy đi.
Lúc Chân khí tiêu hao một nữa thì Lý Phù Trần mới dừng lại ngồi xuống tu luyện, hồi phục Chân khí.
Không thể không nói, tộc độ của Phong Ảnh Quyết thực sự rất nhanh.
Mỗi khi vận chuyển Phong Ảnh Quyết, Lý Phù Trần liền cảm thấy lực ràng buộc của mặt đất đối với hắn nhỏ hơn rất nhiều.
Ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả người giống như lợi tiễn vậy, phóng ra rất xa.
Cho dù Yêu Huyết Mã Nhất cấp cũng không có tốc độ nhanh như hắn.
Sau một tuần, Lý Phù Trần đi tới địa giới của Hắc Thạch Thành.
“Theo tình báo, Khương Đại Hải nửa tháng trước phạm tội bị truy nã, bị bộ khoái của thành thị đuổi bắt, đột phá vòng vây trốn vào rừng sâu núi thẳm.”
Lý Phù Trần nhớ lại tin tức về Khương Đại Hải.
Một Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng, trong thành thị loại nhỏ này coi như là cao thủ, nếu hắn trốn vào rừng sâu núi thẳm thì rất khó lùng bắt.
Nhiệm vụ tông môn, không chỉ khảo nghiệm thực lực mà còn là một loại lịch lãm.
Chương 89: Khương Đại Hải
Bất Quy Lâm.
Nơi nguy hiểm nhất thuộc Hắc Thạch Thành.
Hoang lâm này không biết tồn tại từ khi nào, bên trong có vô số Yêu thú, Độc trùng, người đi vào, rất ít còn sống đi ra.
Lý Phù Trần đi tới Bất Quy Lâm, không chút do dự nào đi vào.
Sâu trong Bất Quy Lâm, bảy tám tên bộ khoái dè dặt tìm kiếm gì đó.
Bộ khoái, là người có trách nhiệm truy nã tội phạm trong thành thị.
Bảy tám tên bộ khoái này có tu vi thấp nhất cũng là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, tu vi cao thì tới Quy Nguyên cảnh tứ trọng.
– Lục ca, ngươi nói Thành chủ có phải chuyện bé xé ra to, một người mang tội giết người mà thôi, làm gì phải để chúng ta vào Bất Quy Lâm truy bắt, chờ hắn đi ra rồi bắt cũng vậy thôi.
Tên bộ khoái nhỏ tuổi nhất phàn nàn.
Tên bộ khoái trung niên được kêu là Lục ca nói:
– Ngươi ngu a, ngươi biết Thành chủ của chúng ta thống hận nhất là gì không?
– Thống hận nhất cái gì?
– Ác đồ ức hiếp phụ nữ, tên Khương Đại Hải này tàn nhẫn cưỡng gian rồi giết chết thiên kim tiểu thư của Vương phú thương, điều này đã phạm vào kiêng kị của Thành chủ.
Tên bộ khoái mặt ngăm đen chen vào nói:
– Huống chi Vương phú thương đã lên tiếng, ai có thể bắt được Khương Đại Hải, thì thưởng năm vạn kim tệ, đây chính là năm vạn kim tệ a, chúng ta chia đều, mỗi người cũng gần một vạn.
– Ha ha, ta oán trách vì không phải Bất Quy Lâm rất nguy hiểm sao?
Bộ khoái thanh niên gãi đầu cười láu lĩnh.
Vỗ vai bộ khoái thanh niên, bộ khoái trung niên mặt ngăm đen muốn nói gì, đột nhiên con ngươi phóng to, tay che cổ ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Một mũi tên nhọn không biết từ lúc nào xuyên qua cổ hắn, máu tươi phun ra, vẩy đầy mặt đất.
– Cẩn thận.
Bộ khoái trung niên được kêu là Lục ca lạnh lùng nói.
Vèo!
Tiếng xé gió cực nhỏ truyền tới, lại một tên bộ khoái té trên mặt đất.
– Nhanh, Chân khí ngoại hiển.
Lục ca vận chuyển công pháp, một tầng Chân khí màu lam nhạt hiện ra, bảo vệ thân thể của hắn.
Nghe vậy, những tên bộ khoái khác đều phóng ra Chân khí.
Ầm!
Mũi tên thứ ba phóng tới, trúng vào Chân khí hộ thể của một tên bộ khoái, vẫn chưa bắn thủng thân thể hắn, nhưng bị lực lượng mạnh mẽ đụng vào, làm hắn phun máu trọng thương.
– Giỏi một tên Khương Đại Hải, xem ra chúng ta đều xem thường hắn, ở ngoài, hắn chưa xuất ra toàn lực.
Lục ca lạnh nhạt nói.
Uy lực của cung tiễn lớn hay nhỏ phải nhìn người bắn cung là ai.
Thông thường, dưới tình huống tu vi không chênh lệch, người bắn tên rất khó xuyên qua Chân khí, một mũi tên làm một Võ giả Quy Nguyên cảnh trọng thương, dù sao khoảng cách xa như vậy, Chân khí bám vào mũi tên bị tiêu tán không ít.
Keng!
Lục ca dùng một kiếm chém ra mũi tên nhọn, hắn chạy nhanh tới phương hướng mũi tên phóng tới.
Rất nhanh, Lục ca tìm được một cây cung bị vứt, cây cung này rõ ràng là được tạm thời chế tạo.
Thân cung do Thiết Mộc chế thành, dây cung là gân của một Yêu thú.
Loại cung tạm thời chế tạo nào, không thể dùng lâu, cung tiễn chân chính phải trãi qua nhiều giai đoạn mới chế thành.
Trong lòng Lục ca có dự cảm xấu, vội vàng theo đường cũ trở về.
Trên một mảnh đất trống, một trung niên hung hăng chém bay đầu của bộ khoái thanh niên, mà quanh hắn còn có hai thi thể đang nằm đó.
Trong thời gian ngắn, bảy tên bộ khoái, năm chết một trọng thương, chỉ có Lục ca không bị thương chút nào.
– Khốn nạn.
Con mắt của Lục ca đỏ lên, gầm thét.
Khương Đại Hải nhếch miệng cười, nói:
– Lúc các ngươi đuổi giết ta thì các ngươi đã chết. Yên tâm đi, ta sẽ không lập tức giết chết ngươi, ta sẽ đem ngươi treo ở trên câu, chậm rãi vắt khô máu của ngươi, Độc trùng nơi này, thích nhất là ăn máu thịt a.
Khương Đại Hải hắn, không cam lòng ở dưới người khác.
Vương phú thương cho rằng cứu hắn một mạng, nên hắn phải làm trâu làm ngựa báo đáp, đáng tiếc đối phương sai rồi, quá sai rồi.
Nhưng mà con gái của Vương phú thương lớn lên rất tốt, da thịt nõn nà, đáng tiếc không thể chơi mấy lão bà của Vương phú thương.
Rừng sâu núi thẳm nhiều Độc trùng.
Lý Phù Trần đi trong Bất Quy Lâm, thỉnh thoảng phóng ra Chân khí đánh chết Độc trùng tiến gần người.
Những Độc trùng này trên cơ bản chỉ là Độc trùng Nhất cấp Đê giai hoặc Trung giai mà thôi, sức chiến đấu rất kém cỏi, bất kỳ một Võ giả Luyện Khí cảnh nào đều có thể giết chết chúng.
Thế nhưng Độc trùng nào có đẳng cấp, độc tính đều rất mạnh, một khi bị cắn, Võ giả Quy Nguyên cảnh đều không xong.
Mà Võ giả Quy Nguyên cảnh cũng không có khả năng lúc nào cũng Chân khí ngoại hiển, như vậy quá tiêu hao Chân khí.
Lý Phù Trần tự nhiên không lo lắng Độc trùng cắn rách da của hắn, nhưng hắn cũng không muốn Độc trùng đụng tới thân thể của hắn.
Một ít Độc trùng sền sệt, mang theo tanh tưởi, dính vào một chút, mùi mấy ngày không tán.
Bất tri bất giác, Lý Phù Trần đã đi sâu vào Bất Quy Lâm.
– Nơi này có vết chân.
Nhãn lực của Lý Phù Trần kinh người, có thể dễ dàng thấy được dấu chân nhàn nhạt mà người thường không thấy được, hắn đi theo dấu chân tới gần nơi chiến đấu.
– Liệt Thạch Kiếm Pháp!
Lục ca là một Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng, sức chiến đấu không kém, thi triển Liệt Thạch Kiếm Pháp, bá đạo uy mãnh, có thể dễ dàng bổ ra một khối nham thạch to lớn.
Lục ca nhảy lên cao, chém một kiếm vào Khương Đại Hải.
– Dù sao ngươi cũng chết, để cho ngươi biết một chút, thực lực chân chính của ta.
Khí thế trên người Khương Đại Hải tăng vọt, từ Quy Nguyên cảnh tứ trọng tăng đến ngũ trọng.
Keng!
Khương Đại Hải dùng kiếm chặn lại một kiếm của Lục ca.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Lục ca bay ra ngoài.
– Quy Nguyên cảnh ngũ trọng?
Lục ca không thể tin được.
Giữa một trọng cùng một trọng của Quy Nguyên cảnh, chênh lệch rất lớn, trừ khi tu luyện công pháp cùng võ công cao hơn, nếu không rất khó vượt cấp chiến đấu.
Khương Đại Hải cười ha hả:
– Không sai, ta không phải Quy Nguyên cảnh tứ trọng, mà là Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, hơn nữa ta còn học một môn kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Trọng Nhạc Kiếm Pháp, ngươi dựa vào gì mà đấu với ta.
Ở trong một thành thị loại nhỏ, kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai trên cơ bản là kiếm pháp cao nhất, Khương Đại Hải dưới cơ duyên của mình, từ trong một sơn động tìm được.
Lục ca suy sụp, nhưng vẫn không chịu thua:
– Cho dù ngươi giết ta, cũng có bộ khoái mạnh hơn tới bắt người, ngươi chạy không thoát đâu.
– Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi, ta sẽ chạy trốn tới vực khác, lẽ nào nanh vuốt của Thương Lan Tông có thể đưa đến vực khác sao.
Khương Đại Hải cười nhạt.
Ở Thương Lan Vực, rất nhiều tội phạm chạy trốn tới vực khác, ngược lại, những tội phạm của vực khác cũng chạy tới Thương Lan Vực.
Thương Lan Vực do Thương Lan Tông thống trị, những vực khác đương nhiên cũng có tông môn khác thống trị.
Tội phạm đi vào địa bàn của tông môn khác, có chút bó tay bó chân, hơn nữa tin tức không thông, một khi phát sinh xung đột có thể bị giết chết.
– Chạy trốn tới vực khác, không biết ngươi muốn chạy tới vực nào?
Một giọng nói trong trẻo từng trong rừng truyền ra.
– Ai!
Trong lòng của Khương Đại Hải cả kinh, chợt quát lên.
– Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông.
Một thân ảnh hiện lên, Lý Phù Trần đứng trên một gốc cây lớn, lặng yên không một tiếng động.
– Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?
Con ngươi của Khương Đại Hải co rụt lại.
Đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh, nhưng chênh lệch quá to lớn, đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cho dù là công pháp tu luyện hay võ công, đều đứng đầu.
Tu vi cảnh giới giống nhau, đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông hoàn toàn có thể thuấn sát bất kỳ Võ giả Quy Nguyên cảnh nào.
Nhưng sau khi nhận thấy Lý Phù Trần chỉ là Quy Nguyên cảnh nhị trọng, Khương Đại Hải cười ha hả, nói:
– Chỉ là một Quy Nguyên cảnh nhị trọng, cũng dám ló đầu ra, quả thật là muốn chết.
Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông tuy mạnh, nhưng bản thân hắn cao hơn đối phương ba cảnh giới, đây không phải Luyện Khí cảnh, mà là Quy Nguyên cảnh, rất khó vượt qua ba cảnh giới.
Chương 90: Thuấn sát
– Quy Nguyên cảnh nhị trọng?
Hy vọng vừa mới lóe lên trong mắt của Lục ca bị dập tắt, vẻ mặt như tro tàn.
Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng, có thể chống lại Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng, nhưng muốn đánh chết Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng thì vô cùng khó khăn.
Chứ đừng nói là Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.
Trừ khi là thiên tài có căn cốt tam tinh hoặc tứ tinh.
– Muốn chết!
Khương Đại Hải dùng tay hút một cây thiết kiếm trên mặt đất lên.
Vận chuyển Chân khí, Khương Đại Hải phóng ra thiết kiếm.
Vèo!
Thiết kiếm hóa thành một đường sáng, như thiểm điện đâm tới Lý Phù Trần, mặt ngoài của thiết kiếm, có một tầng vụ khí màu đen nhạt, đó chính là Chân khí bám vào.
Khương Đại Hải là một người cực kỳ giả dối tàn nhẫn, cho dù trong lòng không đem Lý Phù Trần làm đối thủ, nhưng nếu có cơ hội đánh lén đối phương, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Tốc độ của thiết kiếm cực nhanh, nếu là một Võ giả Quy Nguyên cảnh nhị trọng khác, lúc này chỉ có thể ngồi chờ chết.
Nhưng mà…
Khương Đại Hải tìm sai đối tượng rồi.
Hai ngón tay giữ bên trái giơ lên không trung, Lý Phù Trần dễ dàng kẹp lấy thiết kiếm.
Thiết kiếm có tốc độ kinh người, thậm chí giữa hai ngón tay của Lý Phù Trần, ngay cả động đậy cũng không được, hoàn toàn yên tĩnh.
Chân khí phía trên cũng bị tán đi.
– Làm sao có thể?
Khương Đại Hải há to mồm.
Lục ca kinh ngạc.
– Trả lại cho ngươi.
Lý Phù Trần chuyển động tay trái, thiết kiếm thay đổi phương hướng, lấy tốc độ nhanh hơn phóng tới Khương Đại Hải.
Phốc!
Thân kiếm đâm sâu vào, Khương Đại Hải phun một ngụm máu to.
“Chạy!”
Khương Đại Hải kinh sợ, bất chấp hành động có thể làm thương thế nặng thêm, điên cuồng chạy trốn.
Không trốn có được không?
Đối phương tuyệt đối là một quái vật.
Hắn toàn lực ném một kiếm lại bị hai ngón tay của đối phương kẹp lại.
Phải thực lực như thế nào mới làm được chuyện này.
– Chạy thoát sao?
Thân hình của Lý Phù Trần quỷ dị lóe lên, xuất hiện trước người Khương Đại Hải, ngăn lối thoát của hắn.
– Chết cho ta.
Hai mắt của Khương Đại Hải đỏ lên, Chân khí trong cơ thể vận chuyện cao tốc, bản thân hắn trọng thương, thất khiếu chảy máu, giống như lệ quỷ, máu tươi phum ra khi kích liệt hành động nhiễm đỏ cả nửa người.
Tiếng xé gió bén nhọn phát ra, Khương Đại Hải chém một kiếm vào mặt của Lý Phù Trần.
Một cái đầu bay lên.
Đối mặt với một đòn sống chết của Khương Đại Hải, Lý Phù Trần chỉ ra một kiếm.
Không cách nào hình dung tốc độ của một kiếm này, giống như một làn gió thổi qua, đầu của Khương Đại Hải liền bị chém đứt.
“Quá yếu.”
Lý Phù Trần lắc đầu, Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng so với hắn tưởng tượng còn yếu hơn rất nhiều.
Nếu có người biết nội tình của Lý Phù Trần, nhất định đối phương sẽ lật mắt nhìn hắn.
Cái này cũng không phải Khương Đại Hải yếu, mà là ngươi quá mạnh mẽ.
Công pháp tu luyện của Khương Đại Hải chỉ là Hoàng cấp Cao giai, cảnh giới cao nhất chỉ tương đương với Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ tư, kém hơn Lý Phù Trần sáu tầng, cái này còn đánh như thế nào nữa.
Ngoài ra, lại có mấy người đem kiếm pháp Hoàng cấp tu luyện tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Giống như Khương Đại Hải lấy được kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai Trọng Nhạc Kiếm Pháp nhiều năm, cũng chỉ đem Trọng Nhạc Kiếm Pháp tu luyện tới gần cảnh giới Đại Thành mà thôi, cách Xuất Thần Nhập Hóa, còn kém ba cảnh giới.
“Hay là vì ta quá mạnh!”
Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp khó khăn, Lý Phù Trần có chút thất vọng.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, dù sao hắn cũng không phải là đệ tử Nội Tông thông thường.
Đệ tử Nội Tông Tam đẳng của Thương Lan Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng, trên cơ bản mới đem công pháp Hoàng cấp Đỉnh giai tu luyện đến cảnh giới cao nhất, kiếm pháp cũng chỉ có Hoàng cấp Đỉnh giai, còn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai cho dù đổi được, cũng chừng mới Nhập Môn mà thôi, có sử dụng cũng không bao nhiêu uy lực.
Để bọn họ lấy tu vi Quy Nguyên cảnh nhị trọng đối phó Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng thì có chút khó khăn, tối đa chỉ có thể chống lại, đối phó Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
– Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng.
Lục ca vừa mới từ trong cõi chết sống lại kính nể nói cảm tạ.
Theo hắn thấy, Lý Phù Trần có thể dùng một kiếm thuấn sát Khương Đại Hải, ở Thương Lan Tông cũng chắc chắn là thiên tài, địa vị của loại thiên tài này không thấp hơn Thành chủ Hắc Thạch Thành bao nhiêu.
– Không cần cảm tạ, ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ tông môn mà thôi.
Lý Phù Trần lục soát trên người Khương Đại Hải, rất nhanh, tìm được một tấm kim tạp một vạn kim tệ.
Cho dù ở Thương Lan Vực, hay vực khác, đều chỉ có một Kim Hành (*), cái này gọi là Vạn Thông Kim Hành, chỉ cần có kim tạp, thì có thể ở bất kỳ chi nhánh Kim Hành nào đổi lấy kim tệ, vô cùng thuận tiện.
– Thiếu hiệp, Vương phú thương treo giải thưởng năm vạn kim tệ truy nã Khương Đại Hải, ngươi đã đánh chết Khương Đại Hải, liền có thể đi chỗ Vương phú thương của Hắc Thạch Thành lấy tiền thưởng.
Lục ca không phải không muốn nuốt năm vạn kim tệ này, nhưng không có đầu của Khương Đại Hải, Vương phú thương không có khả năng thừa nhận, cho nên chỉ có thể làm chuyện “thuận nước giong thuyền này”.
– Hả, còn có chuyện này?
Lý Phù Trần nhíu mày, mỉm cười.
Phát lệnh truy nã cũng có tiền thưởng, nhưng tiền thưởng rất ít, trừ khi có thêm treo thưởng.
Hiển nhiên, tên Khương Đại Hải này đắc tội Vương phú thương, nên bị Vương phú thương treo giải thưởng truy bắt.
Cõng lên một tên bộ khoái bị thương khác, Lục ca nhìn thoáng qua thi thể trên đất, thầm nghĩ:
“Các huynh đệ, chỉ có thể ủy khuất các ngươi.”
Hắn không thể đem tất cả thi thể vác trên lưng, chỉ có thể để bọn họ ở nơi này bị Độc trùng thôn phệ.
– Để ta mang bọn họ ra Bất Quy Lâm đi!
Lý Phù Trần là muốn báo đáp ân tình này, nếu không có tên Lục ca này nhắc nhở hắn, hắn có thể bỏ qua năm vạn kim tệ.
Hơn nữa thi thể của Khương Đại Hải, cùng sáu cổ thi thể này cũng không quá ngàn cân, đối với Lý Phù Trần mà nói thì không coi vào đâu, đem thi thể của bọn họ bọc trong một miếng vải, Lý Phù Trần dễ dàng mang đi.
Tê hí tê hí…
Trên đường trở về, một con Yêu thú như rết ngăn cản đường đi của hai người.
Đây là một con Yêu thú Nhị cấp Đê giai, Liệt Độc Ngô Công.
Liệt Độc Ngô Công rất độc, có thể dễ dàng độc chết một Võ giả Quy Nguyên cảnh, hơn nữa trên thân có tầng tầng vỏ cứng, Võ giả Quy Nguyên cảnh cấp thấp tầm thường đừng mơ tưởng phá đi phòng ngự của nó.
Liệt Độc Ngô Công dài đến ba thước, nó ngẩng đầu lên, phun một ngụm độc khí to lớn tới Lý Phù Trần cùng Lục ca.
Mắt thường có thể thấy được, cây cối trong bảy tám trượng xung quanh đều khô héo.
Vèo!
Kiếm quang lóe lên, Lý Phù Trần dễ dàng chém đầu của Liệt Độc Ngô Công.
– Tiếp tục đi thôi!
Lý Phù Trần chướng mắt tài liệu trên người của Liệt Độc Ngô Công, cho dù đem toàn bộ bán đi, cũng chỉ mấy trăm kim tệ mà thôi.
Lúc này Lục ca lại “hữu tâm vô lực”, nếu không hắn sẽ không bỏ qua tài liệu trên người Liệt Độc Ngô Công.
Rời khỏi Bất Quy Lâm, Lý Phù Trần cùng Lục ca đi tới Hắc Thạch Thành.
Bởi vì Lý Phù Trần có thân phận đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, nên thuận lợi từ Vương phú thương nhận được tiền thưởng năm vạn kim tệ.
Dưới sự yêu cầu của Vương phú thương, Lý Phù Trần đem thi thể của Khương Đại Hải giao cho hắn, về phần thi thể kia gặp phải thảm trạng như thế nào, Lý Phù Trần không hứng thú biết.
Thành chủ Hắc Thạch Thành muốn mời Lý Phù Trần ở Hắc Thạch Thành thêm một ngày, nhưng bị Lý Phù Trần từ chối.
– Bảy vạn kim tệ, đúng là dễ dàng.
Lý Phù Trần thích nhiệm vụ tông môn, vừa có thể rèn luyện, vừa có thể thu được kim tệ cùng điểm cống hiến, quá thoải mái.