Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 13 [Chương 61 đến 65]
❮ sautiếp ❯Chương 61: Tần Thiếu Vũ
– Chúc sư muội, không ngại cho ta ngồi chỗ này sao!
Nhà ăn tầng ba, một thiếu niên anh tuấn thân hình cao lớn da trắng nõn, bưng phần ăn ngồi đối diện Chúc Hồng Tú.
Chúc Hồng Tú nhíu mày thoáng qua, lạnh nhạt cười nói:
– Tần sư huynh, Hồng Tú không ngại.
Thiếu niên anh tuấn trước mặt gọi là Tần Thiếu Vũ, một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, bài danh thứ bốn mươi hai của Thí Luyện Tháp.
Không biết từ lúc nào, đối phương vô tình hay cố ý tạo nên cơ hội gặp mặt nhau.
Nói thật, trong con đường Võ đạo lúc đầu, Chúc Hồng Tú cũng không dự định có nữ nhi tư tình, phải đến Địa Sát cảnh mới suy nghĩ chuyện này.
Cho nên, nàng đã từng ám chỉ Tần Thiếu Vũ rằng mình không có tâm tư trên phương diện này.
Thế nhưng đối phương luôn tỏ vẻ mỉm cười, cũng không mở miệng truy cầu nàng, làm nàng không có cách nào.
– Chúc sư muội thật chịu khó, một thời gian không gặp, đã đạt đến Luyện Khí cảnh thất trọng đỉnh phong, chỉ sợ không bao lâu thì có thể đột phá tới Luyện Khí cảnh bát trọng.
Tần Thiếu Vũ quan sát Chúc Hồng Tú, thấy đối phương có khuôn mặt trứng ngỗng, cánh môi hồng nhuận, mũi thẳng, lông mi tinh tế, quyến rũ cùng anh khí.
Tiên hạ thủ vi cường, Tần Thiếu Vũ ta muốn nữ nhân, chưa bao giờ bị thua, Chúc sư muội, ngươi nhất định sẽ là nữ nhân của Tần Thiếu Vũ ta, Tần Thiếu Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Chúc Hồng Tú không mặn không nhạt nói:
– Tần sư huynh khen lầm rồi.
Khóe miệng của Tần Thiếu Vũ kéo lên, trong ánh mắt xuất chút phiền muộn.
Đã bao nhiêu lần rồi, mỗi lần hắn nói ra một đống lớn, đối phương chỉ nói hai ba câu liền đuổi mình đi.
Hắn đường đường là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, lúc nào bị tội như thế này.
Đúng lúc này, có hai nữ đệ tử Ngoại Tông từ bên kia đi qua, nhìn thấy Tần Thiếu Vũ, ánh mắt sáng lên, gọi Tần sư huynh liên tục, rất nhiệt tình.
Tuy Tần Thiếu Vũ chướng mắt hai nữ đệ tử Ngoại Tông này, nhưng được người khác sùng bái, cảm giác cũng không tệ, giả vờ căng thẳng nhìn thoáng qua Chúc Hồng Tú.
Hắn thấy, Chúc Hồng Tú thấy hắn được hoan nghênh, không chừng sẽ động tâm.
Dù sao thì không nữ nhân nào không hy vong nam nhân mình là anh hùng, thiên tài tuyệt thế.
Hắn có căn cốt tứ tinh, tiềm lực cực cao, có thể sánh ngang hắn ở Ngoại Tông không được mười người.
Loại căn cốt này, đủ để phần lớn nữ đệ tử Ngoại Tông điên cuồng.
Đáng tiếc, làm Tần Thiếu Vũ thất vọng rồi.
Chúc Hồng Tú biểu tình thản nhiên, giống như không thấy cảnh này.
Lý Phù Trần đi tới nhà ăn tầng ba, sắc trời đã tối.
Gọi tốt phần ăn, Lý Phù Trần nhìn lướt qua, xem nơi nào còn chỗ ngồi.
– Hả!
Khi ánh mắt nhìn về phía đông, Lý Phù Trần thấy được Chúc Hồng Tú cùng Tần Thiếu Vũ đang ngồi đối diện nàng.
Lý Phù Trần cười, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đệ tử Ngoại Tông trên cơ bản đều mười lăm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân.
Ánh mắt của Lý Phù Trần dời đi, tìm được một vị trí.
– Lý Phù Trần.
Giọng nói thanh thúy đột nhiên truyền tới.
Người gọi hắn không phải Chúc Hồng Tú thì là ai.
Trong mắt của Chúc Hồng Tú mang theo một tia áy náy, có chút hy vọng.
Đối với Tần Thiếu Vũ dây dưa, nàng thật sự không có cách nào, hết lần này tới lần khác không thể đắc tội.
Người duy nhất có thể giúp đỡ nàng lúc này chính là Lý Phù Trần.
Bài danh tại Thí Luyện Tháp của Lý Phù Trần là sáu mươi, thực lực không thua kém Tần Thiếu Vũ nhiều lắm.
Đương nhiên, nếu Lý Phù Trần không muốn đắc tội Tần Thiếu Vũ, nàng cũng không trách hắn.
Dù sao Tần Thiếu Vũ là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, tiềm lực cực lớn, đệ tử Nội Tông tầm thường cũng không muốn chọc hắn.
Lý Phù Trần đi tới:
– Chúc Hồng Tú, đã lâu không gặp.
– Lý Phù Trần, ta giới thiệu một chút, vị này là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, Tần Thiếu Vũ.
Nói xong, Chúc Hồng Tú dỡi chỗ, cho Lý Phù Trần một vị trí.
Lý Phù Trần tư duy nhanh nhẹn, làm sao không biết hai người họ không giống như hắn nghĩ.
Chúc Hồng Tú gọi hắn tới, đoán chừng cho hắn làm bia đỡ đạn.
Nếu đổi thành người khác, Lý Phù Trần sẽ không nghe sai sử.
Nhưng ấn tượng của hắn đối với Chúc Hồng Tú cũng không tệ lắm, làm tấm gỗ một lần cũng không sao.
Buông xuống phần ăn, Lý Phù Trần ngồi xuống.
Sắc mặt của Tần Thiếu Vũ hết sức khó coi, môi thậm chí run run.
Ngay trước mặt tự mình, Chúc Hồng Tú để cho Lý Phù Trần ngồi cùng nàng, mà hắn ngồi đối diện, ý tứ không nói cũng biết.
– Chúc sư muội, vị này là bằng hữu của ngươi, có vẻ không được tốt lắm, chỉ là một căn cốt phổ thông, sớm muộn gì cũng bị rớt lại phía sau, hiện tại chỉ là xán lạn trước hoàng hôn mà thôi.
Lý Phù Trần mỉm cười, không nhìn Tần Thiếu Vũ, nói chuyện với Chúc Hồng Tú:
– Nhìn khí tức của ngươi, đoán chừng cách đột phá Luyện Khí cảnh bát trọng không xa, chúc mừng a!
Chúc Hồng Tú há miệng, nàng không nghĩ Lý Phù Trần làm tuyệt như thế, quả thật vượt qua dự đoán của mình.
Nhưng Lý Phù Trần khí phách không thèm để Tần Thiếu Vũ vào trong mắt, làm nàng bội phục nhất.
– Đâu thể cùng ngươi so, mới một năm, ngươi liền đem chúng ta bỏ rơi, ngay cả Quan Tuyết đều bị ngươi vượt qua, hiện tại Vân Vụ Thành, phỏng chừng ai cũng trợn mắt.
Chúc Hồng Tú cười nói.
Lý Phù Trần lắc đầu, không nói gì.
Tần Thiếu Vũ nỗ lực ức chế cơn giận của mình, nhưng nhịn như thế nào cũng không nhịn được.
Quá khinh người.
“Đùng” một tiếng, Tần Thiếu Vũ đứng lên nói với Lý Phù Trần:
– Ngươi theo ta ra ngoài.
Lý Phù Trần nhàn nhạt nói:
– Có chuyện gì chờ ta rãnh rỗi, ngươi không thấy ta đang dùng cơm sao?
– Ta lập lại lần nữa, theo ta ra ngoài.
Tần Thiếu Vũ nói lớn.
Hắn đã bất chấp phong độ, thế giới này, phong độ mặc dù trọng yếu, nhưng nắm đấm quan trọng hơn.
Chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ cứng, mọi chuyện đều quay xung quanh ngươi.
Tên Lý Phù Trần này không biết tốt xấu, hắn sẽ cho đối phương biết, cái gì gọi là tự rước lấy nhục.
– Ngươi là con ruồi sao? Phiền phức.
Lý Phù Trần buông đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng.
– Ha ha, xem ra Tần Thiếu Vũ ta quá nhân từ, đi ra hay không, không phải ngươi quyết định.
Đột nhiên, Tần Thiếu Vũ vươn tay phải ra, chụp vào vai của Lý Phù Trần.
Đùng!
Lý Phù Trần xuất thủ như điện, tát một cái vào tay phải của Tần Thiếu Vũ.
Trên mặt hiện lên dữ tợn, Tần Thiếu Vũ nắm quyền trái, đánh vào mặt của Lý Phù Trần.
Chỉ là nắm đấm này, đơn giản bị Lý Phù Trần chặn lại.
Lý Phù Trần định cho đối phương một bài học, năm ngón tay ra sức, Chân khí cùng lực lượng cuồng bạo quán chú vào cánh tay.
Tần Thiếu Vũ từ đầu sắc mặt còn như thường, nhưng rất nhanh, sắc mặt liền đỏ bừng.
Tay của Lý Phù Trần kẹp chặc như kìm, không chỉ có lực lượng mạnh mẽ mà còn ẩn chứa nhiệt kình.
Loảng xoảng!
Dưới Chân khí trùng kích, bàn ăn nhất thời nhảy lên, nước canh văng tung tóe.
Cót két!
Tần Thiếu Vũ giống như nghe được đầu khớp xương kêu, hừ thảm một tiếng, lực lượng của đối phương quá mạnh, mạnh không nói lý, mà Chân khí của đối phương, không thua kém hắn chút nào, hơn nữa cổ nhiệt kình kia làm hắn cảm thấy đau đớn.
Chân khí bạo phát, Tần Thiếu Vũ miễn cưỡng đánh ra tay của Lý Phù Trần, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Lý Phù Trần, tốt, hôm nay ta không tính toán với ngươi, sau này người đừng hối hận.
Nói xong, phất áo rời đi.
Chương 62: Bốn đại mỹ nữ Ngoại Tông
– Lý Phù Trần, làm như vậy có sao không?
Chúc Hồng Tú giật mình nhìn thực lực của Lý Phù Trần, nhưng nàng càng lưu ý hành động theo cảm tình của Lý Phù Trần có đúng hay không.
Nếu là hành động theo cảm tình, cục diện sau này rất khó thu thập.
Nếu là cố ý, chứng tỏ Lý Phù Trần hiểu rõ mình, không phải lựa chọn trong xung động.
Lý Phù Trần nói:
– Đây không phải là ngươi muốn sao? Sau này hắn không dây dưa với ngươi nữa.
– Ta lo lắng cho ngươi, Tần Thiếu Vũ là người có thù tất báo, chắc chắn không bỏ qua.
Chúc Hồng Tú nói.
Lý Phù Trần nói:
– Yên tâm, quanh thân ta một đống rệp, không sợ thêm mấy con nữa.
– Mặc kệ thế nào, chuyện này là lỗi của ta, đem ngươi dính vào.
Chúc Hồng Tú nói xin lỗi.
– Ta không muốn làm chuyện gì, không ai miễn cưỡng được, ngươi không cần tự trách.
Mặc dù đối phương nắm hắn làm tấm chắn, nhưng nếu hắn không qua, mọi chuyện sẽ không phát sinh.
Đây lựa chọn của hắn.
Huống chi, hắn không đem Tần Thiếu Vũ để trong lòng.
Ăn xong bữa cơm, hai người chia tay, trở về viện của mình.
Tiệt Hình Đạo so với trong tưởng tượng của Lý Phù Trần còn khó luyện hơn, hơn ba ngày, Lý Phù Trần mới đem Tiệt Hình Đạo tầng thứ nhất tu luyện đến viên mãn.
Tiệt Hình Đạo tầng thứ nhất viên mãn mặc dù không làm lực lượng thân thể của Lý Phù Trần tăng lên, nhưng làm tốc độ phản ứng cùng cử động của Lý Phù Trần gia tăng rất nhiều.
Ngày hôm sau, Lý Phù Trần đi tới Tư Nguyên Đại Điện, dự tính đổi một ít đan dược luyện thể Hoàng cấp Cao giai phối hợp với Tiệt Hình Đạo để tu luyện.
Đan dược luyện thể tương đối quý.
Hoàng cấp Trung giai Thối Thể Đan, hai trăm năm mươi điểm cống hiến một viên.
Hoàng cấp Cao giai Long Hổ Đan, một ngàn năm trăm điểm một viên.
Lý Phù Trần đổi sáu viên Long Hổ Đan.
Trên đường quay về viện của mình, Lý Phù Trần gặp phải Cao Trường Thiên.
Cao Trường Thiên là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, nhưng không có chút kiêu ngạo nào, rất có phong cách đại hiệp.
– Lý Phù Trần, trong khoảng thời gian này, Phương Liệt Hải có tìm ngươi không.
Cao Trường Thiên hỏi.
Lý Phù Trần lắc đầu nói:
– Đa tạ chuyện lần trước.
Lấy thực lực lúc trước của hắn, hơn phân nửa không có khả năng đánh lại Phương Liệt Hải, không chừng còn muốn chịu thiệt.
– Hắn rất ngoan cố, chỉ sợ không buông tha người, đương nhiên, Cao Trường Thiên ta không sợ hãi bất cứ kẻ nào, ngược lại là ngươi…
Cao Trường Thiên nhìn về phía Lý Phù Trần, ngộ tính của Lý Phù Trần tuy vô cùng yêu nghiệt, nhưng vẫn chưa đến cấp độ như bọn họ.
Lý Phù Trần nói:
– Trong khoảng thời gian này, ta cũng có tiến bộ, nếu hắn không đến thì tốt, nếu đến, ta cũng muốn “gặp” hắn.
– Hả?
Cao Trường Thiên nhướng mày, trực giác nói cho hắn biết, Lý Phù Trần không phải người thích ăn nói lung tung, dám nói lời này, thì ít nhất cũng nắm chắc.
– Xem ra Phương Liệt Hải đắc tội một người không nên đắc tội, nhưng ngươi cũng không nên khinh thường, mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, đều có đặc quyền, có thể sớm đổi một bí tích Võ học Huyền cấp, Phương Liệt Hải có căn cốt Kim Cương, mấy tháng trước đổi một môn công pháp luyện thể Thiết Cương Thân, trong khoảng thời gian này không tìm ngươi, phỏng chứng định tu luyện Thiết Cương Thân tới một cảnh giới nhất định rồi mới tìm ngươi tính sổ.
Lý Phù Trần nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Hắn cho rằng mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông chỉ là đứng đầu, không ngờ còn có đặc quyền như vậy.
Ngẫm lại cũng phải, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có đặc quyền, thiên kiêu Ngoại Tông đương nhiên cũng có đặc quyền.
Về phần Thiết Cương Thân, hắn đã lật xem trong Võ Học Đại Điện của Nội Tông.
Môn công pháp luyện thể này, tu luyện tới viên mãn, có thể nắm giữ bảy ngàn năm trăm cân lực, nhưng mình đồng da sắt, phòng ngự rất mạnh, vượt qua Xích Cấp Chiến Thân rất nhiều.
Nhưng Lý Phù Trần không cho là trong mấy tháng, Phương Liệt Hải có thể đem Thiết Cương Thân tu luyện đến viên mãn.
Công pháp luyện thể Huyền cấp không phải công pháp luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai có thể so sánh được.
Độ khó tu luyện vô cùng cao.
– Tại sao hắn không đổi công pháp tiến giai?
Phương Liệt Hải tu luyện công pháp nhập môn Thiết Giáp Công, mà công pháp tiến giai của Thiết Giáp Công là Kim Cương Huyền Công.
Cao Trường Thiên cười khổ nói:
– Công pháp tiến giai là công pháp Huyền cấp Trung giai, độ khó tu luyện rất cao, hơn nữa, nửa năm sau, Ngoại Tông đại tái muốn bắt đầu, đến lúc đó, mười đệ tử Ngoại Tông đứng đầu có thể đổi một bí tịch Võ học Huyền cấp, lúc này đổi công pháp tiến giai cũng không muộn.
Lý Phù Trần gật đầu, quả thật nếu hiện tại đổi công pháp tiến giai, hơn nửa năm nữa, có thể đề thăng một tầng là khó khăn rồi.
Phải biết rằng, đẳng cấp công pháp càng cao, đối với tu vi của Võ giả càng đề cao.
Tuy rằng thiên tài có thể đánh vỡ lẽ thường, nhưng cũng không phải không có hạn chế.
Ví dụ như cho ngươi một công pháp Địa cấp, ngươi có thể luyện sao?
Đoán chừng nhìn cũng không hiểu.
Ngộ tính của Lý Phù Trần cao cỡ nào, mấy ngày nay, cũng cảm thấy tu luyện Xích Hỏa Huyền Công rất gian nan.
Ngược lại cũng không phải thiếu ngộ tính, mà Chân khí không đủ mạnh.
Về phần Ngoại Tông đại tái, Lý Phù Trần đã sớm nghe nói, cách ba năm, Ngoại Tông đều cử hành đệ tử Ngoại Tông đại tái, chọn ra mười đệ tử đứng đầu Ngoại Tông.
Dựa theo bài danh, đệ nhất được thưởng mười vạn điểm cống hiến, thứ hai thứ ba được tám vạn, thứ tư thứ năm được sáu vạn, từ thứ sáu đến thứ mười được ba vạn điểm cống hiến.
Đối với đệ tử Ngoại Tông mà nói, là một cơ hội thu được nhiều điểm cống hiến.
Phương Liệt Hải buông tha công pháp tiến giai, lựa chọn công pháp luyện thể Thiết Cương Thân, phỏng chừng muốn trước đại tái, cố gắng đề cao thực lực của mình, muốn tại Ngoại Tông đại tái vang danh.
Cao Trường Thiên đang nói, đột nhiên vẻ mặt kích động, ngẩn ngơ nhìn về đường nhỏ cách đó không xa.
Lý Phù Trần nhìn theo ánh mắt của hắn.
Trên đường nhỏ, một đôi thiếu nam thiếu nữ đang sóng vai mà đi.
Thiếu niên cao một thước tám, tóc dài màu đen được kim quan buộc lại, mặt quan như ngọc, trên khuôn mặt mỉm cười, mang theo cảm giác cao quý khó diễn tả bằng lời.
Thậm chí, ngay cả Thiếu thành chủ của một trong những chủ thành Sơn Hải Thành, Phương Liệt Hải, cũng không bằng thiếu niên đội kim quan này.
Mà thiếu nữ bên cạnh thiếu niên đội kim quan, vẻ mặt như tranh, da trắng như tuyết, một đầu tóc đen dài như thác nước, trơn mềm rực rỡ, đen nhánh tỏa sáng.
Là một mỹ nữ thanh tú không chỗ nào thua Quan Tuyết.
– Cao sư huynh, hai người kia là ai?
Lý Phù Trần hỏi.
– Thượng Quan Hồng cùng Ô Thanh Mai!
Cao Trường Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt ảm đạm xuống.
“Thượng Quan Hồng, Ô Thanh Mai?”
Lý Phù Trần chợt nhớ, Thượng Quan Hồng cùng Ô Thanh Mai đều là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, bài danh của Thượng Quan Hồng tại Thí Luyện Tháp là thứ hai, gần với đứng đầu mười đại thiên kiêu Vũ Văn Thiên.
Ô Thanh Mai bài danh thứ mười lăm tại Thí Luyện Tháp, đồng thời cũng là một trong bốn đại mỹ nữ của Ngoại Tông.
Tại Ngoại Tông, ngoại trừ có mười đại thiên kiêu Ngoại Tông, còn có bốn đại mỹ nữ.
Theo thứ tự là Ô Thanh Mai, Quan Tuyết, Chúc Hồng Tú cùng với một nữ đệ tử tên là Triệu Minh Nguyệt.
Người theo đuổi bốn đại mỹ nữ vô số.
Quan hệ của Ô Thanh Mai cùng Thượng Quan Hồng chỉ hơi thân mật, nhưng không có người muốn chọc Thượng Quan Hồng.
Ba người khác, hiện nay vẫn chưa có ai tiếp cận, trong đó lấy Quan Tuyết cùng Triệu Minh Nguyệt được hoan nghênh nhất, bởi vì hai người cũng là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông.
Chúc Hồng Tú thì hơi kém.
Nhưng vẫn hấp dẫn thiên kiêu như Tần Thiếu Vũ truy cầu.
– Cao sư huynh thích Ô Thanh Mai sao?
Lý Phù Trần nói.
Cao Trường Thiên lúng túng cười, cũng không có phủ nhận.
Lý Phù Trần nhìn Thượng Quan Hồng cùng Ô Thanh Mai, nói:
– Ta xem Thượng Quan Hồng cùng Ô Thanh Mai cũng không giống tình lữ, Cao sư huynh hẳn là còn cơ hội.
Cao Trường Thiên lắc đầu, nói:
– Quân tử không đoạt của người khác.
Lý Phù Trần nghe vậy, trong lòng lắc đầu, Cao Trường Thiên làm người quá chính trực, nhưng có chút cổ hủ.
Đương nhiên, chuyện của người khác hắn không tốt quản, nên không nói gì nữa.
Chương 63: Xích đồng khoáng thạch
– Cao Trường Thiên, thật khéo!
Thượng Quan Hồng cũng nhìn thấy Cao Trường Thiên, tới chào hỏi.
– Thượng Quan huynh, Ô sư muội.
Cao Trường Thiên ôm quyền, biểu hiện rất có lễ tiết.
Thượng Quan Hồng cười, nói với Ô Thanh Mai:
– Ô sư muội, ngươi thấy sao, tại Ngoại Tông, đoán chừng không có người nào nho nhã so với Cao Trường Thiên.
Ô Thanh Mai mỉm cười.
Nụ cười này của nàng, Thượng Quan Hồng cùng Cao Trường Thiên nhìn suýt nữa ngây người.
Cái gọi là “hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh”, không hơn gì cái này.
Khó khăn thu lại ánh mắt, Thượng Quan Hồng chú ý tới vẻ mặt của Cao Trường Thiên, trong lòng có chút bất mãn, nói sang chuyện khác:
– Cao Trường Thiên, không biết vị này là ai, có thể đi cùng một chỗ với Cao Trường Thiên ngươi, hẳn không phải người tầm thường.
Cao Trường Thiên giới thiệu:
– Vị sư đệ này Lý Phù Trần, danh tiếng rất vang dội gần đây.
– Lý Phù Trần, ta có nghe nói qua tên này, có thể để ta nghe thấy tên của ngươi, quả thật không tệ.
Thượng Quan Hồng nói.
Lý Phù Trần cười, không nói gì.
Ô Thanh Mai nói:
– Không biết Lý sư đệ cùng Quan Tuyết sư muội có quan hệ như thế nào, nghe nói hai ngươi đến từ Vân Vụ Thành.
Lý Phù Trần nói:
– Cũng không có quan hệ gì, chỉ là người cùng thành.
– A, cái này chưa hẳn, ta từ một tạp dịch nghe được, ngươi và Quan Tuyết từng có hôn ước, có phải hay không.
Ô Thanh Mai hỏi theo.
Lý Phù Trần nói:
– Đó là chuyện đã qua.
Hắn đoán, người tiết lộ tin tức này hẳn là Thân Đồ Lượng, muốn mượn chuyện này đả kích hắn.
Dù sao người của Ngoại Tông thích Quan Tuyết quá nhiều.
– Cùng Quan Tuyết có hôn ước, ngươi thật may mắn, đáng tiếc chỉ có vận may, mà không có tiềm lực, tu hành Võ đạo, đường dài đằng đẳng, không thể giúp đỡ nhau, không tư cách ở cùng một chỗ.
Thượng Quan Hồng vẫn là ngươi quan tâm căn cốt.
Ở trong mắt hắn, chỉ có căn cốt tứ tinh mới có tư cách cùng hắn nói chuyện, dưới tứ tinh đều là kiến hôi.
Cao Trường Thiên thay Lý Phù Trần nói:
– Lý sư đệ không phải người tầm thường, ta cho rằng hắn có tiềm lực không nhỏ.
– Ha ha, Cao Trường Thiên, người quả thật thích làm người tốt.
Thượng Quan Hồng cười nhạo.
Ô Thanh Mai nói:
– Lý sư đệ, ngươi chỉ là căn cốt phổ thông sao, có phải có bí mật gì hay không.
Nàng không tin một căn cốt phổ thông, trong vòng một năm, thực lực lại đề thăng nhanh như vậy, nàng có tâm tư nhanh nhẹn, khẳng định Lý Phù Trần có bí mật.
Lý Phù Trần không nhìn ba người, ngẩng đầu nhìn trời nói:
– Có tiềm lực hay không thì như thế nào, chỉ cần ta đủ mạnh, tiến bộ đủ nhanh là được.
– Xem ra ngươi là một người lạc quan, hy vọng ngươi có thể trước hai mươi tuổi đột phá Quy Nguyên cảnh, bình chướng này đối với căn cốt phổ thông mà nói, là một bình chướng rất to lớn
Thượng Quan Hồng nói xong lại gọi Ô Thanh Mai:
– Ô sư muội, chúng ta đi thôi.
Nói chuyện với Lý Phù Trần, hắn muốn buồn nôn.
– Lý sư đệ, bỏ qua cho, tính cách của tên Thượng Quan Hồng này hơi cao ngạo.
Cao Trường Thiên an ủi.
Lý Phù Trần lắc đầu cười nói:
– Tại sao ta lại quan tâm cái nhìn của người khác.
Mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, ngoại trừ Cao Trường Thiên, người nào cũng kiêu ngạo.
Kỳ thực Cao Trường Thiên cũng ngông nghênh, nhưng hắn không biết chính mình.
Mà Lý Phù Trần, cũng có kiêu ngạo của mình, hắn xem thường chắp nhặt với người khác.
Cùng Cao Trường Thiên tạm biệt, Lý Phù Trần lập tức trở về viện của mình.
Hắn muốn thử hiệu quả của Long Hổ Đan ra sao.
Nuốt vào một viên Long Hổ Đan, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trong viện, ý niệm không ngừng quan tưởng một vài động tác kịch liệt.
Chỉ trong chốc lát, trên người Lý Phù Trần nóng hổi, nổi đầy gân xanh.
– Không hổ là Long Hổ Đan, hiệu quả vượt qua sáu viên Thối Thể Đan.
Sau khi tu luyện Xích Cấp Chiến Thân đến viên mãn, Lý Phù Trần thử nuốt mấy viên Thối Thể Đan, phát hiện hiệu quả của chúng quá nhỏ, không có tác dụng gì.
Mà bây giờ dùng Long Hổ Đan, có cảm giác như nuốt Thối Thể Đan khi mới tu luyện Xích Cấp Chiến Thân.
Sau khi dùng hết sáu viên Long Hổ Đan, Lý Phù Trần cuối cùng cũng đột phá Tiệt Hình Đạo đến tầng thứ hai.
Lực lượng của thân thể đột phá năm nghìn cân.
– Kiếm điểm cống hiến là một con đường không có cuối a!
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Lý Phù Trần phải đứng dậy đi mỏ khoáng.
Hắn dự định lại thử vận may của mình, có thể được khoáng thạch cao cấp hay không.
Lần này Lý Phù Trần không đi Khanh Thương Sơn, mà đi Đồng Lục Sơn.
Đồng Lục Sơn vẫn không bỏ hoang, có rất nhiều khoáng thạch Hoàng cấp Đê giai Thanh Đồng Khoáng Thạch.
Giữa Thanh Đồng Khoáng Thạch, thỉnh thoảng cũng gặp phải khoáng thạch Hoàng cấp Trung giai Lục Đồng Khoáng Thạch cùng khoáng thạch Hoàng cấp Cao giai Xích Đồng Khoáng Thạch.
Giống như Khanh Thương Sơn, Đồng Lục Sơn cũng rất lớn, bên trong như mê cung, khắp nơi là hầm mỏ cùng sơn cốc.
Mỗi khi tìm được một khối Thanh Đồng Khoáng Thạch, Lý Phù Trần sẽ kiểm tra kỹ càng gần đó, thỉnh thoảng lấy tay đè lên vách đá, Chân khí cùng ý thức thẩm thấu vào.
Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
– Hoàng Tiểu Sơn, nhanh giao ra Xích Đồng Khoáng Thạch, bằng không ngươi cứ chờ coi.
– Nằm mơ, muốn Xích Đồng Khoáng Thạch, từ trên người ta giẫm qua.
– Ngươi làm như ta không dám à.
Ngày hôm đó, trước một hầm mỏ, hai gã đệ tử Ngoại Tông vung tay với nhau.
Mà cách hai người không xa, có một khối Xích Đồng Khoáng Thạch to bằng chậu rữa mặt.
Xích Đồng Khoáng Thạch, một cân đổi được ba mươi điểm cống hiến, đây ít nhất trên trăm cân.
– Các ngươi tiếp tục.
Trên đường qua đây, Lý Phù Trần thấy một màn như vậy, hai mắt sáng lên, nếu ngoài hầm mỏ có thể tìm được Xích Đồng Khoáng Thạch, nói không chừng còn có nhiều Xích Đồng Khoáng Thạch hơn chưa bị phát hiện, có lẻ ở sâu bên trong.
Vèo!
Lý Phù Trần lướt vào trong hầm mỏ.
Hai gã đệ tử Ngoại Tông bốc mồ hôi lạnh, bọn họ nhận biết Lý Phù Trần, nếu như Lý Phù Trần muốn cướp Xích Đồng Khoáng Thạch của bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào.
Trong hầm mỏ, vô cùng tối, Lý Phù Trần đi vào từng chút một.
Tìm khoáng thạch như mò kim dưới biển, Lý Phù Trần giơ cây đuốc, chậm rãi tìm.
Mỗi khi phát hiện manh mồi, hắn đều dùng Chân khí cùng ý thức thẩm thấu vào vách mỏ.
Cũng may sau khi Linh hồn lột xác, thời gian ý thức của hắn phóng ra ngoài lâu hơn, lúc trước chỉ nửa khắc đồng hồ, bây giờ nhiều hơn nửa khắc.
Mỗi lần vài hô hấp, một ngày đêm có thể phóng ra nhiều lần.
Ngày thứ ba, Lý Phù Trần rốt cục có thu hoạch, ở sâu trong mỏ khoáng, hắn phát hiện một khối Lục Đồng Khoáng Thạch cỡ đầu người.
– Quá nhỏ, không đáng đào ra.
Hơn mười cân Lục Đồng Khoáng Thạch, giá trị mấy trăm điểm cống hiến, nếu là trước đây thì Lý Phù Trần còn lưu ý, hiện tại cũng không thèm để ý.
Mãi cho đến ngày thứ mười, Lý Phù Trần rốt cục phát hiện một khối Xích Đồng Khoáng Thạch lớn.
Khối Xích Đồng Khoáng Thạch này sâu trong vách đá, dưới ý thức bao phủ, nó lởn cỡ một đứa bé.
Lấy mật độ của Xích Đồng Khoáng Thạch, khối Xích Đồng Khoáng Thạch này, ít nhất nặng ba bốn ngàn cân.
Đây chính là mười vạn điểm cống hiến.
Không do dự chút nào, Xích Hỏa Chân khí quán chú vào Tinh Thiết Xẻng, Lý Phù Trần bắt đầu đào móc Xích Đồng Khoáng Thạch.
Sau nửa canh giờ, Lý Phù Trần Xích Đồng Khoáng Thạch lớn cỡ đứa bé đào lên.
– Ba nghìn tám trăm cân, hơn kém không quá mười cân.
Lý Phù Trần giơ lên Xích Đồng Khoáng Thạch, trong nháy mắt liền phân tích được trọng lượng của Xích Đồng Khoáng Thạch.
Chương 64: Thiết Cương Thân vs Xích Cấp Chiến Thân
Dùng dây thừng bền chắc buộc lại Xích Đồng Khoáng Thạch, Lý Phù Trần mang nó trên lưng đi ra mỏ khoáng.
Lại nhìn thấy ánh mặt trời, Lý Phù Trần có chút không thích ứng, một lúc sau mới tìm được phương hướng, đang chuẩn bị rời khỏi Đồng Lục Sơn.
“Đây không phải là Lý Phù Trần sao? Hắn mang khoáng thạch gì trên lưng, làm sao lớn như vậy.”
Trên một núi nhỏ không cao, một thân ảnh đang đứng đó.
Vèo!
Thân ảnh giống như con báo, rất nhanh đã chạy xuống núi, ngăn lại Lý Phù Trần.
– Lý Phù Trần, đem khoáng thạch trên lưng của ngươi cho ta xem.
Thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, vóc người cao lớn, cánh tay còn to hơn bắp đùi của người bình thường.
Lý Phù Trần dừng lại hỏi:
– Ngươi là người nào?
– Ta là Thôi Thiết, thức thời, giao khoáng thạch ra đây.
Mặc kệ trong bao vải có khoáng thạch gì, lớn như vậy, cũng không ít điểm cống hiến.
– Thôi Thiết.
Lý Phù Trần suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh biết người này là ai Thôi Thiết.
Thôi Thiết, cao thủ đứng đầu trong bảy thuộc hạ của Phương Liệt Hải, bài danh thứ bốn mươi tám trong Thí Luyện Tháp, có người nói căn cốt của hắn giống như Phương Liệt Hải, đều là căn cốt Kim Cương.
Nhưng căn cốt của Phương Liệt Hải là tứ tinh Kim Cương, của Thôi Thiết chỉ là tam tinh Kim Cương.
– Bằng ngươi còn chưa được, nếu là chủ tử của ngươi, mới có tư cách giao thủ với ta.
Lý Phù Trần lạnh nhạt nói.
– Cuồng vọng, bằng ngươi mà cũng muốn giao thủ với Phương sư huynh, chỉ cần Thôi Thiết ta là có thể giải quyết ngươi.
Thôi Thiết giống như man ngưu, bước ra một bước dài tới trước Lý Phù Trần.
Ầm!
Quả đấm của hai người đụng vào nhau, Thôi Thiết liền lùi lại bảy tám bước, máu tươi chảy ròng ròng trên nắm tay.
Lý Phù Trần thì lui lại một bước.
Hít!
Thôi Thiết đau đến hút một ngụm lạnh khí, hắn cảm thấy đầu khớp xương của hắn đều nát, không dám tin ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Lý Phù Trần.
Bài danh của Lý Phù Trần ở Thí Luyện Tháp là sáu mươi, hắn bài danh bốn mươi tám.
Theo đạo lý mà nói, đối phương không thể nào là đối thủ của hắn.
Phải biết rằng hắn có căn cốt tam tinh Kim Cương, trời sinh thích hợp tu luyện công pháp luyện thể.
Mà hắn cũng đem Thiết Bố Sam cùng Kim Chung Tráo tu luyện đến viên mãn.
Thiết Bố Sam cùng Kim Chung Tráo có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu chỉ tu luyện một loại, tối đa chỉ có lực lương hai ngàn cân.
Nhưng tu luyện cả hai, có thể đạt được lực lượng tới ba ngàn cân.
Ngoài ra, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam phối hợp với nhau, phòng ngự rất mạnh, nói là mình đồng da sắt cũng không quá đáng, dĩ nhiên lại bị một quyền của Lý Phù Trần phá nát nắm đấm.
“Lẽ nào hắn tu luyện Xích Cấp Chiến Thân.”
Trong đầu của Thôi Thiết hiện lên một ý niệm.
Trong hàng đệ tử Ngoại Tông, Vũ Văn Thiên là đệ nhất không thể tranh cãi.
Cho dù Phương Liệt Hải đối mặt với Vũ Văn Thiên, cũng phải thu liễm lại, không dám kiêu ngạo chút nào.
Mà Vũ Văn Thiên trong ba vạn đệ tử Ngoại Tông, là người duy nhất tu luyện Xích Cấp Chiến Thân đến viên mãn, là thiên kiêu có lực lượng năm ngàn cân.
Một năm trước, bài danh trên Thí Luyện Tháp vào trước mười, có hai người liên thủ đánh với Vũ Văn Thiên, lại bị Vũ Văn Thiên đơn giản đánh bại, công kích của hai người rơi vào người Vũ Văn Thiên chỉ là cho hắn chịu chút thương tích ngoài da, lực phòng ngự kinh người làm ngươi khác ngẹn họng.
Một năm đã trôi qua, nghe nói Vũ Văn Thiên đã luyện thành Hổ Hạc Phi Vân Kình, lực lượng đột phá bình chướng năm nghìn cân, cụ thể đạt tới trình độ nào, không ai biết cả.
“Nhất định là Xích Cấp Chiến Thân, không phải công pháp luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai, không có loại nào có thể phá Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam của ta.”
Trong lòng Thôi Thiết điên cuồng hét lên.
Ầm ầm!
Lý Phù Trần đem Xích Đồng Khoáng Thạch sau lưng ném xuống, hắn đi tới Thôi Thiết, nói:
– Vừa rồi ngươi đấm một quyền, giờ đến lượt ta.
Thôi Thiết nghe vậy, dứt khoát rút ra Tinh Cương Kiếm.
Đúng vậy, không phải mộc kiếm, mà là Tinh Cương Kiếm.
Đối với người tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, phải dùng Tinh Cương Kiếm, nói cách khác, mộc kiếm chỉ làm đối phương trầy chút da mà thôi.
– Lý Phù Trần, chiến đấu giữa Võ giả, không phải phòng ngự của ai mạnh liền thắng đâu.
Thôi Thiết rung cổ tay, một chiêu trong Kinh Đào Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.
– Quá chậm.
Thân hình của Lý Phù Trần nhoáng lên, đơn giản né tránh kiếm chiêu của Thôi Thiết, sau đó đấm một quyền vào ngực của hắn.
Phốc!
Thôi Thiết điên cuồng phun ra một ngụm máu, hắn cảm giác xương sườn của mình ít nhất đã gãy hai cây.
Hắn không biết rằng, Lý Phù Trần tu luyện Tiệt Hình Đạo, lực lượng tuy không tăng lên nhiều, nhưng tốc độ phản ứng đã tăng lên một cấp độ.
Lý Phù Trần xoay người, chuẩn bị khiêng Xích Đồng Khoáng Thạch rời đi.
– Lý Phù Trần, đánh người của ta, cứ như vậy đi sao? Có phải không đem Phương Liệt Hải ta để vào trong mắt hay không.
Một âm thanh từ hầm mỏ gần đó vang lên.
Rất nhanh, Phương Liệt Hải từ trong hầm mỏ đi ra.
Vốn là Phương Liệt Hải cùng Thôi Thiết đi Đồng Lục Sơn tìm khoáng thạch, đã được vài ngày.
– Phương Liệt Hải.
Lý Phù Trần buông xuống Xích Đồng Khoáng Thạch, trong mắt có chiến ý.
Từ khi tán gẫu cùng Cao Trường Thiên, hắn biết mình đã xem thường Phương Liệt Hải.
Phương Liệt Hải tu luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, đồng thời còn tu luyện Thiết Cương Thân, thực lực thâm bất khả trắc.
Coi như hắn là Thôi Thiết tiến giai, cũng có thể.
Phương Liệt Hải nhìn qua Thôi Thiết, liền nhướng mày, đối phương còn nặng hơn so với tưởng tượng của hắn.
– Có thể phá Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam của Thôi Thiết, lúc trước ta đã xem thường ngươi, đáng tiếc, lần này không có người nào tới giúp ngươi.
Lần trước nếu không có Cao Trường Thiên, Lý Phù Trần phải nằm trân giường mấy tuần.
Lý Phù Trần nói:
– Lý Phù Trần ta, không cần kẻ nào giúp đỡ, Phương Liệt Hải, ra tay đi! Ta biết ngươi tu luyện Thiết Cương Thân, ta muốn biết, ngươi tu luyện Thiết Cương Thân đạt đến trình độ nào.
– Cái gì, ngươi biết ta tu luyện Thiết Cương Thân?
Con ngươi của Phương Liệt Hải co rụt lại.
– Cũng phải, chắc là Cao Trường Thiên nói cho ngươi biết, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì, ngươi bẻ đứt hai xương sườn của Thôi Thiết, ta liền chặt bốn xương sườn của ngươi.
Phương Liệt Hải đi tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cười, cũng bước tới trước mặt Phương Liệt Hải.
Hai người đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng va chạm với nhau.
Đùng!
Trong nháy mắt, nắm đấm của hai người ầm ầm đụng nhau.
Nắm đấm của Phương Liệt Hải hiện lên kim sắc cùng hắc sắc nhàn nhạt, không giống máu thịt, mà như sắt thép, bên ngoài nắm tay, còn được Chân khí màu đen nhạt bao lấy, kình khí dũng động.
Nắm đấm của Lý Phù Trần, làn da nhẵn nhụi cứng cỏi, mơ hồ có màu đỏ thẫm, nhìn qua vẫn như bàn tay bằng máu thịt, nhưng đã thoát ly phạm trù của loài người, da cứng cỏi như da của Yêu thú.
Bên ngoài nắm đấm còn được bao bọc bởi Chân khí màu đỏ nóng cháy.
Hai nắm đấm đụng vào nhau, một cổ kình khí mạnh mẽ bạo phát, hóa thành một hình cầu bao lấy hai người.
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân hai người lắc lư.
Một cổ lực lượng mạnh mẽ đem hai người chấn bay ra ngoài.
– Xích Cấp Chiến Thân viên mãn.
Phương Liệt Hải tức giận nói.
Chân khí của hắn mạnh hơn Lý Phù Trần một ít, nhưng nắm đấm không cứng bằng đối phương, lực lượng thân thể cũng không mạnh bằng.
Phải biết rằng, sau khi hắn tu luyện Thiết Cương Thân, lực lượng thân thể đã đạt tới bốn ngàn cân.
“Quả nhiên rất mạnh.”
Không giao thủ không biết, sau khi giao thủ, Lý Phù Trần mới biết mình đã đánh giá Phương Liệt Hải quá thấp.
“Dĩ nhiên không phân thắng bại với Phương sư huynh?”
Thôi Thiết đang bị thương nặng, trợn mắt há mồm, đối với thực lực của Phương Liệt Hải, không ai rõ hơn hắn.
Hắn nhìn ra được, Phương Liệt Hải đã toàn lực ứng phó, nhưng lại không áp chế được Lý Phù Trần.
Chương 65: Một trận đánh không tiếng
– Ta không tin, xem ta phá Xích Cấp Chiến Thân.
Phương Liệt Hải giậm chân mạnh xuống mặt đất, thân hình như lợi tiễn bắn tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cũng có ý định phá Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cùng Thiết Cương Thân của Phương Liệt Hải, không lùi lại mà tập trung lực đạo cường hãn vào quyền trái, xé rách không khí đánh tới.
Đùng!
Một âm thanh trầm muộn như sấm rền, làm lòng người kinh sợ.
Đùng đùng đùng đùng…
Sau đó, hai người không còn lo phòng thủ nữa mà toàn lực tấn công.
Phương Liệt Hải là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, năng lực thực chiến mạnh mẽ, cho dù tốc độ phản ứng hay tốc độ xuất thủ, đều là nhất lưu, thế nhưng năng lực thực chiến của Lý Phù Trần càng biến thái, tốc độ phản ứng cùng tốc độ xuất thủ còn trên cả Phương Liệt Hải.
Phương Liệt Hải đánh ra mười quyền, tối đa chỉ có hai quyền đánh trúng Lý Phù Trần.
Mà Lý Phù Trần đánh ra mười quyền, ít nhất trúng Phương Liệt Hải ba lần.
Một lúc sau, Phương Liệt Hải có chút không chịu nổi.
Phòng ngự của hắn mạnh mẽ, nhưng không đến trình trạng không nhìn công kích.
Thông thường, một quyền vạn cân lực, có thể làm khí huyết của hắn sôi trào.
Nếu như bị trúng nhiều lần, khí huyết không tản mất là chuyện không thể nào.
– Bạo Vũ Thiên Hạ, dừng lại cho ta!
Phương Liệt Hải hít sâu một hơi, đánh ra một chiêu trong quyền pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Bạo Vũ Quyền Pháp.
Quyền ảnh rậm rạp như mưa rào, thế không thể đỡ, trong nháy mắt, Lý Phù Trần cảm thấy mình đã trúng ba bốn quyền.
Nhưng quyền ảnh quá nhiều, lực đạo phân tán, mỗi quyền chỉ có bảy tám ngàn cân lực, ngay cả đánh lui Lý Phù Trần cũng không được.
Mà Lý Phù Trần căn bản không có suy nghĩ né tránh, trực tiếp dùng chưởng đánh vào ngực của Phương Liệt Hải.
Một chưởng này là Phách Sơn Chưởng.
Phách Sơn Chưởng chỉ là chưởng pháp Hoàng cấp Trung giai.
Nhưng không nên xem thường uy lực của Phách Sơn Chưởng.
Sau khi đem Phách Sơn Chưởng tu luyện đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, Phách Sơn Chưởng đã thoát ly hạn chế vốn có.
Một chưởng đánh ra, kình đạo cộng hưởng, thương tổn Phương Liệt Hải tới phế phủ.
Phốc!
Phương Liệt Hải phun ra một ngụm máu, hoảng sợ.
Hắn liều mạng giật lại khoảng cách, rút ra Tinh Cương Kiếm.
Đối phó những người khác, Phương Liệt Hải sẽ không vận dụng kiếm thật, một khi sai lầm có thể đánh chết đối phương.
Tông quy của Thương Lan Tông, giết người đền mạng, cho dù là thiên kiêu cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng đối phó với Lý Phù Trần thì không giống, Tinh Cương Kiếm không thể nào đánh chết đối phương, tối đa chỉ làm đối phương bị thương mà thôi.
Lý Phù Trần cũng không tự cao tự đại, đồng dạng rút ra Tinh Cương Kiếm.
Đang đang đang đang!
Hai người giao chiến với nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Phương Liệt Hải dùng kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Kinh Đào Kiếm Pháp.
Hắn từ lâu đã đem Kinh Đào Kiếm Pháp tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, kiếm pháp giống như sóng to gió lớn, một tầng lại một tầng, kiếm kình khởi động không có kẻ hở nào.
Lý Phù Trần không thi triển Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cũng không thi triển Xích Hỏa Kiếm Pháp, mà thi triển ra Thiếu Thương Kiếm Pháp.
Thiếu Thương Kiếm Pháp đại khai đại hợp, kiếm thế hùng hồn, mỗi kiếm đều có uy lực phá sơn trảm nhạc.
Khi Lý Phù Trần đem Thiếu Thương Kiếm Pháp tu luyện đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, Thiếu Thương Kiếm Pháp nâng cao thêm một bước.
Nếu chỉ luận về uy lực, Hồng Ngọc Kiếm Pháp còn kém hơn, chỉ có Xích Hỏa Kiếm Pháp mới có thể so sánh.
Chân khí dồi dào, Lý Phù Trần chém một chiêu Lực Phách Sơn Hà tới Phương Liệt Hải.
Trận chiến này của hai người, như cây kim đối cọng râu, kinh tâm động phách.
Năng lực thực chiến của Lý Phù Trần tuy kém một chút, nhưng tốc độ xuất thủ lại nhanh hơn.
Phương Liệt Hải cũng không phải hạng người tầm thường, căn cốt tứ tinh Kim Cương làm các phương diện tố chất của hắn đều đứng đầu.
Lý Phù Trần muốn chiến thắng đối phương tức khắc là chuyện không dễ dàng gì.
– Kinh Đào Hãi Lãng!
Phương Liệt Hải đánh không lâu, trước tiên nóng nảy, thi triển ra một chiêu mạnh nhất trong Kinh Đào Kiếm Pháp, nguyên khí ẩm ướt trong không khí xung quanh bị hút tới, tăng thêm uy thế của kiếm pháp.
– Thanh Phong Nhất Kiếm.
Người nóng nảy sẽ lộ sơ hở, Lý Phù Trần thay đổi kiếm thế, một chiêu cuối cùng trong Thanh Phong Kiếm Pháp đánh ra như thiểm điện.
Một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức Phương Liệt Hải không thấy được.
Chỉ cảm thấy làn gió thổi qua mà không thấy kiếm.
Phốc!
Vai trái của Phương Liệt Hải tê dại, giống như bị độc trùng cắn.
Kiếm chiêu Kinh Đào Hãi Lãng không thể thi triển ra mà chấm dứt.
Phương Liệt Hải cúi đầu nhìn qua, vai trái lúc này mới có máu tươi chảy ra.
Bởi vì hắn tu luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cùng Thiết Cương Thân mạnh mẽ hơn, nên máu tươi chảy ra nhanh chóng dừng lại.
– Ngươi muốn gãi ngứa cho ta sao?
Phương Liệt Hải hét lớn một tiếng, lại một chiêu Kinh Đào Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần thở dài một hơi, Thanh Phong Kiếm Pháp đúng là rất nhanh, nhưng uy lực quá kém, đối phó với người có phòng ngự thân thể không mạnh, một chiêu đủ trí mạng, nhưng đối phó Phương Liệt Hải, chỉ làm đối phương trầy chút da mà thôi.
Mà Thiếu Thương Kiếm Pháp đại khai đại hợp, chỉ có thể cứng đối cứng với Phương Liệt Hải, không cách nào đánh trúng đối phương.
– Đã như vậy, nhận một kiếm này của ta đi!
Tinh Cương Kiếm trong tay Lý Phù Trần đột nhiên đâm ra, trong nháy mắt gia tốc, giống như tiến nhập vào thế giới khác.
Tức khắc, tia lửa lóe lên.
Kiếm của Lý Phù Trần, lướt qua kiếm của Phương Liệt Hải đâm sâu vào vai phải của đối phương.
Loảng xoảng keng!
Tinh Cương Kiếm trong tay phải của Phương Liệt Hải văng ra, nên xuống mặt đất đầy nham thạch.
Kiếm chiêu chung cực của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Thương.
Một chiêu này đem sức bật tăng lên cực hạn trong nháy mắt, kiếm pháp gia tốc lần thứ hai, đủ đề xuyên qua phòng ngự thân thể của đối phương.
– Phương Liệt Hải, ngươi nên may mắn là đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông, nếu ta là địch nhân, ngươi hiện tại đã chết.
Lý Phù Trần khiêng Xích Đồng Khoáng Thạch lên, lạnh lùng nói.
Phương Liệt Hải đến lúc này còn chưa tin mình bại bởi Lý Phù Trần.
Bại bởi một căn cốt phổ thông.
Hắn trời sinh tính tình kiêu ngạo báo đạo, không cách nào tiếp thu sự thật này.
Phải biết rằng, hắn là một trong mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, là thiên tài trăm năm khó gặp của Sơn Hải Thành, được phụ thân cùng gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao.
– Không có khả năng!
Phương Liệt Hải vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lý Phù Trần liếc nhìn Phương Liệt Hải, xoay người rời đi về phía xa.
Một lúc lâu sau, Phương Liệt Hải mới lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng phía xa của Lý Phù Trần, gầm nhẹ nói:
– Lý Phù Trần, chuyện này vẫn chưa xong đâu, trên Ngoại Tông Đại Tái, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.
Lý Phù Trần trở lại Nhiệm Vụ Đại Điện của Thương Lan Tông, Xích Đồng Khoáng Thạch mà hắn mang về, cho hắn một vạn bốn ngàn điểm cống hiến.
Trưởng lão nhiệm vụ từ lâu đã không có ý kiến gì, hơn nữa hắn cũng không muốn trêu chọc Lý Phù Trần.
Người như thế, cho dù là căn cốt phổ thông, thành tựu trong tương lai khẳng định cũng hơn hắn.
Trưởng Lão Ngoại Tông không phải Trưởng Lão Nội Tông, hầu như đều là Võ giả Địa Sát cảnh mà thôi.
Có hơn mười vạn điểm cống hiến, Lý Phù Trần lần thứ hai dư thừa, lập tức đổi sáu mươi viên Long Hổ Đan, tốn chín vạn điểm cống hiến.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Tin tức Lý Phù Trần đánh bại Phương Liệt Hải vẫn chưa truyền ra ngoài.
Toàn bộ Ngoại Tông, biết chuyện này chỉ có ba người tại đó.
Lý Phù Trần không thích khoe khoang.
Phương Liệt Hải lại không có khả năng vạch sẹo cho người khác xem.
Thôi Thiết là phụ tá đắc lực của Phương Liệt Hải, cũng không đi tuyên dương chuyện này ra.
Dù sao hắn cũng bại bởi Lý Phù Trần.
Kể từ đó, một trận chiến này, chỉ là một trận chiến không có danh tiếng gì, biết đâu cả đời này cũng không lộ ra.