Vạn Cổ Ma Tôn
Tập 3: Phạm Thiên mộ kiếm (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, toàn thân đã giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống khiến hắn không thở nổi.
“Không cần phải chạy, ta không có ác ý.” Một giọng nói già nua từ trong miệng ông lão truyền tới.
Khi Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói này, đôi mắt hắn mở to hết cỡ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông lão này, nhưng hắn lại nhớ rất rõ giọng nói này.
Đây là giọng nói của người đã đưa bọn họ vào Phạm Thiên mộ kiếm và truyền thụ Dưỡng Khí quyết cho họ.
Lâm Tiêu nhớ Trần trưởng lão gọi đối phương là Cảnh lão.
Người này là ai? Tại sao ông ta lại ở đây? Ông ta muốn làm gì?
Trong lòng Lâm Tiêu vô cùng nghi ngờ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
Trước mặt cường giả thực sự, hắn thật sự giống như một con kiến, tuỳ người xâu xé. Căn bản không có cách nào để phản kháng.
Cảnh lão tùy ý tiến lên một bước, xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu. Sau đó, ông ta đặt tay lên vai Lâm Tiêu, một luồng linh lực thâm nhập vào trong.
“Hả? Cơ thể không có dấu vết bị kiếm khí ăn mòn? ?”
“Hơn nữa rõ ràng chỉ có tu vi Tụ Linh Cảnh tầng thứ nhất mà thật sự có thể ngưng luyện ra một đạo kiếm ý. Tuy kiếm ý còn có chút khuyết điểm, nhưng tài năng này thật sự là hiếm thấy…”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Cảnh lão. Ông ta nhìn Lâm Tiêu rồi thu tay về.
Sau khi đối phương thu tay lại, Lâm Tiêu liền cảm thấy áp lực trên cơ thể mình biến mất và hắn đã có thể động đậy.
Nhưng hiểu rõ sự lợi hại thực lực của lão giả trước mặt, hắn làm sao dám chạy trốn.
“Xin chào Cảnh lão!” Lâm Tiêu cung kính cúi đầu nói.
Chưa nói đến thực lực thâm sâu khó dò của ông lão trước mặt, mà đối phương đã truyền thu Dưỡng Khí quyết và chính thức dẫn hắn nhập môn nên cái cúi chào này cũng là cần thiết.
“Đây là một viên Hồi Nguyên Đan, ngươi có thể dùng để ổn định cảnh giới, còn hai miếng lệnh bài này có thể khiến ngươi đến Tàng Công các để lựa chọn hai môn công pháp võ thuật.”
Cảnh lão không giải thích gì nhiều, sau khi đưa cho Lâm Tiêu ba thứ đó, ông ta liền bước ra khỏi cửa.
Lâm Tiêu: “? ? ?”
Hắn thẫn thờ nhìn đan dược và lệnh bài trên tay, mặt vô cùng bối rối.
Hồi Nguyên Đan là đan dược tuyệt vời chỉ tu sĩ Tụ Linh cảnh mới sử dụng, một viên cần hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Còn lệnh bài đến Tàng Công các chọn công pháp võ thuật, chỉ có đệ tử ngoại môn dựa vào tông môn và điểm số mới có thể đổi lấy.
Lâm Tiêu có nói gì nói nấy, đối với người vừa mới đột phá Tụ Linh cảnh như hắn mà nói, hai thứ này có thể nói là sự trợ giúp đúng lúc, là thứ hắn đang rất cần.
“Cảnh lão, đây là ngài. . . ” Lâm Tiêu quay đầu lại muốn hỏi sự nghi ngờ trong lòng.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, hắn phát hiện Cảnh lão một giây trước còn ở phía sau hắn đã biến mất. Chỉ còn lại một câu nói, lọt vào tai hắn.
“Sau khi kiểm tra ngoại môn kết thúc, hãy đến kiếm các tìm ta. Còn nữa… tiểu tử, ở Kiếm Ma Tông của ta, ngươi có thể phô bày tài năng của mình, không cần phải che giấu!”
Chương 22
Lâm Tiêu sững sờ trong phòng trong vài phút, đầu cứ suy nghĩ về những gì Cảnh lão đã nói.
Xem ra là tài năng của bản thân hoặc việc ngưng luyện kiếm ý đã thu hút sự quan tâm của đối phương.
Quả nhiên, những thiên tài đều được hưởng đãi ngộ tốt và đặc quyền.
Đây được coi là sự đầu tư của Cảnh lão vào hắn. Là một người hiện đại, có lẽ Lâm Tiêu hiểu rõ hiện trạng này.
Hắn gật đầu cũng không có ý định từ chối khoản đầu tư rất cần thiết này.
Hắn cũng có chút thiện cảm với Cảnh lão này.
Trên thực tế, sau khi hắn hấp thụ hàng ngàn đạo kiếm khí và xem hàng ngàn kí ức của đệ tử Kiếm Ma tông hắn có một cảm giác đặc biệt đối với Kiếm Ma tông. Chỉ là nó đã ảnh hưởng một cách âm thầm đến hắn.
Kiếm Ma tông đúng là ma giáo.
Giống như việc bắt hàng vạn người bình thường về đây như thế này, ngoài ma giáo thì không ai có thể làm được. Nhưng trong thế giới cá lớn nuốt cá bé và kẻ mạnh được tôn trọng.
Nếu muốn trở thành kẻ mạnh mẽ thì đây là con đường duy nhất.
Đôi khi, cách làm của những người chính phái có thể còn gây ra cảm giác căm ghét hơn.
Không hề do dự, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên và nuốt Hồi Nguyên Đan xuống bụng.
Ngay lập tức, Hồi Nguyên Đan hoá thành một luồng lực lượng thuần khiết và cuộn trào, xuyên qua tứ chi, nhanh chóng bồi bổ toàn thân hắn.
Lâm Tiêu ngồi xuống vận chuyển công pháp để ổn định cảnh giới hiện tại.
Chỉ mất một đêm, Lâm Tiêu đã hoàn toàn ổn định ở tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất. Hiệu quả cao này thực sự đáng ghen tị.
Trời đã gần sáng, Lâm Tiêu đã ra ngoài.
Kỳ thực, bây giờ trong lòng hắn có một sự nghi ngờ.
Đêm qua khi Cảnh lão đánh giá hắn, ông ta nói rằng ý định kiếm của hắn còn có phần thiếu sót, vậy là có ý gì?
Lẽ nào kiếm ý được ngưng luyện bằng hàng ngàn đạo kiếm khí mà là kiếm ý còn có khuyết điểm sao?
Vậy khuyết điểm là gì? Làm thế nào để hoàn chỉnh?
Hắn xem qua hàng ngàn kí ứ nhưng những người đó đều là đệ tử bình thường của Kiếm Ma tông, không có người nào lĩnh ngộ đến trình độ kiếm ý. Vì vậy, Lâm Tiêu hoàn toàn không hiểu gì về kiếm ý này.
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi kiểm tra ngoại môn đến tìm Cảnh lão để hỏi một chút.
Lâm Tiêu duỗi người ra và chạy thật nhanh.
Tốc độ trăm mét/một nhịp thở hàng khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Đây vẫn là không phải là đang tu luyện bất kỳ công pháp tốc độ nào.
Nếu tìm được loại công pháp tốc độ phù hợp, nhất định sẽ nhanh hơn gấp mấy lần.
Tránh ra khỏi đám đông, Lâm Tiêu chạm vào trường kiếm trên mộ kiếm đầu tiên sau khi đột phá.
Khi chạm vào trường kiếm, xem ký ức, ngộ kiếm pháp và lấy kiếm khí, một loạt hành động vô cùng thuần thục.
Sau khi tu vi đạt đến Tụ Linh cảnh, tốc độ của những động tác này cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng một giây sau, sắc mặt Lâm Tiêu hơi thay đổi.
Hắn phát hiện có gì đó không ổn.
Sau khi đạo kiếm khí này đi vào cơ thể hắn, nó đã bị kiếm khí bá đạo đó của bản thân hút đi và hấp thụ mất.
Chương 23
Hả? Còn có thể như vậy nữa à?
Đạo kiếm ý này muốn làm gì? Hình như nó rất khát khao kiếm khí.
Lâm Tiêu nghi ngờ, sau đó hắn chạm vào mộ kiếm tiếp theo, hấp thụ kiếm khí.
Không có bất ngờ.
kiếm khí này lại một lần nữa bị kiếm ý hấp thụ.
Mắt Lâm Tiêu hơi nheo mắt. Hình như… luồng kiếm ý này mạnh hơn một chút.
Nếu đã như vậy thì để nó hút cho đến khi đủ thì thôi. Lâm Tiêu muốn xem xem nó có thể hút được bao nhiêu đạo kiếm khí.
Chính là như vậy.
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Tiêu không ngừng chạm vào và lấy kiếm khí bên ngoài mộ kiếm.
Mười đạo.
Năm mươi đạo.
Một trăm đạo.
Hai trăm đạo.
…
Kiếm này đã hấp thụ năm trăm đạo kiếm khí thì mới gần như đạt đến sự bão hoà.
Lý do bão hoà không phải vì bản thân kiếm ý không thể hấp thụ nữa.
Đó là bởi vì sự cảm ngộ của Lâm Tiêu đối với kiếm pháp quá ít, khiến cho kiếm ý không thể tiếp tục nâng cao.
Tiếp tục ở đây hấp thụ kiếm khí chỉ có thể gia tăng lượng kiếm khí, nhưng không thể nâng cao chất của kiếm ý.
Suy cho cùng xung quanh mộ kiếm đều là những đệ tử nội ngoại môn bình thường của Kiếm Ma Tông nên cảm ngộ có giới hạn.
Cường giả kiếm mộ thực sự sẽ không ở ngoài phạm vi Phạm Thiên mộ kiếm mà hiện giờ hắn cũng không thể tiếp cận gần hơn với bên trong.
Xem ra, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.
Sau khi Lâm Tiêu hiểu ra điều này, hắn tiếp tục đi vào giữa các mộ kiếm, dọn dẹp từng mộ kiếm một.
Con số trên lệnh bài của người gác mộ bắt đầu tăng lên.
Sau khi quét sạch hơn mười mộ kiếm, nhiệm vụ gác mộ tháng này cũng đã hoàn thành rồi.
Bước tiếp theo là bổ sung đầy lượng kiếm khí vào trong cơ thể, sau đó xin cơ hội ra ngoài.
Năm ngày sau, cơ thể của Lâm Tiêu bổ sung đầy một luồng kiếm ý và chín trăm đạo kiếm khí, không thể chứa thêm được nữa.
Kiếm ý của bản thân chiếm vị trí của gần một trăm đạo kiếm khí.
Cầm tấm thẻ đi ra ngoài, Lâm Tiêu lại lần nữa rời khỏi Phạm Thiên mộ kiếm. Điều này khiến những người gác mộ mới lại cảm thấy ghen tị.
Tháng trước, nhiệm vụ gác mộ của họ đều thất bại. Điều này đã khiến thu nhập ban đầu là hai viên linh thạch hạ cấp biến thành chỉ còn một viên.
Tháng này mới chỉ bắt đầu hai ngày, vậy mà kẻ độc hành đã hoàn thành nhiệm vụ canh giữ lăng mộ của tháng này rồi sao? ?
Chương 24
Người này mạnh quá!
Họ cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Lâm Tiêu ngày càng lớn, đã không thể đuổi kịp nữa.
…
Ở phía khác, Lâm Tiêu không đến rừng yêu thú để tu luyện mà hắn đến Tàng Công các trước.
Hắn sẽ rút khoản đầu tư của Cảnh lão trước, tìm cho mình hai cuốn công pháp võ thuật phù hợp. Dù sao, bây giờ hắn chỉ biết một phương pháp hô hấp cơ bản, các khía cạnh khác thì quá thiếu.
Khi đến cổng của Tàng Công các, một ông lão tóc trắng đang dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, nhìn có vẻ không có chút tinh thần nào.
Lâm Tiêu đi tới trước mặt ông ta, sau khi cung kính hành lễ thì nói: “Tiền bối, ta muốn đi vào chọn công pháp võ thuật.”
Hắn không đánh giá thấp một người như vậy. Ở một nơi như Tàng Công các có thể để một ông già bình thường canh giữ sao? Chắc chắn là không.
Nói không chừng ông lão tóc trắng này có thể là một tăng sư quét dọn.
“Hả!? Một đệ tử tạp dịch Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất, ha ha, tiểu tử, ngươi thật thú vị.”
“Đưa lệnh bài cho ta!” Ông lão tóc trắng liếc nhìn Lâm Tiêu, cười nói.
Sau một hồi sững sờ, Lâm Tiêu đưa hai miếng lệnh bài mà Cảnh lão đưa cho hắn qua đó bằng cả hai tay.
Chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tu vi của hắn, chắc chắn là tăng sư quét dọn.
“Đi đi, nhớ kỹ chỉ có thể chọn ở tầng một, không thể đi lên… Ô?! Đợi đã, Lệnh bài kiếm các!? Cái này là ai đưa cho ngươi vậy?”
Sau khi ông lão tóc trắng nhìn rõ ràng lệnh bài, trong mắt xoẹt qua ánh hào quang khiếp sợ, cả người lập tức tỉnh táo lại.
“Cảnh tiền bối đưa cho ta.” Lâm Tiêu thành thật trả lời.
“Chậc chậc chậc, lão già vô dụng này lại định làm gì đây? Ừm, ta biết rồi, vậy ngươi có thể trực tiếp lên tầng ba của Tàng Công các để chọn.” Sau khi nói xong lời này, ông lão tóc trắng lại quay lại tựa vào cửa, bắt đầu chợp mắt.
“Tầng ba sao? Được rồi, cảm ơn tiền bối.” Sau khi nói cảm ơn, Lâm Tiêu liền đi vào Tàng Công các.
Tàng Công các của Kiếm Ma tông tổng cộng có bốn tầng.
Tầng một là nơi để công pháp võ thuật dành cho cấp nhân giai bình thường.
Tầng thứ hai là để công pháp võ thuật dành cho địa giai bình thường.
Còn tầng thứ ba là cất giữ một số thứ quan trọng hơn công pháp võ thuật của nhân giai, địa giai.
Về phần tầng thứ tư có gì, Lâm Tiêu cũng không biết.
Trong ký ức rộng lớn trong đầu hắn, chưa từng có ai từng đến tầng thứ tư.
Lúc Lâm Tiêu tiến vào Tàng Công các, đi lên cầu thang, ông lão tóc trắng đang ngủ ở cửa khẽ mở mắt ra.
“Một kiếm thể vô danh sao? Đáng tiếc tư chất quá tầm thường.”
Lúc Lâm Tiêu lên lầu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Hắn còn tưởng bản thân chỉ được chọn hai bộ công pháp nhân giai ở tầng một.
Không ngờ Cảnh lão lại đưa tới một cái ân huệ như thế này.
Tầng thứ ba của Tàng Công các không phải là nơi mà đệ tử bình thường có thể tiến vào.
Chương 25
Hoặc là có công lao, hoặc là có quan hệ, nếu không, chỉ dựa vào một chức vụ trong tông môn thì không thể nào lên được.
Sau khi thuận lợi tiến vào tầng thứ ba của Tàng Công các, Lâm Tiêu tìm cho mình bộ công pháp võ thuật thích hợp ở trên mấy cái giá.
Chỉ nhìn vài cái, hắn liền nhìn thấy hai bộ kiếm pháp địa giai quen thuộc.
“ công pháp tu luyện hạ phẩm địa giai, nhập môn khó, độ phát triển cao, linh khí thuần khiết hơn một bậc so với các bộ cùng giai…”
“ võ thuật trung phẩm địa giai, nếu luyện thành, một chưởng là có thể hủy sơn diệt địa…”
Lâm Tiêu xem qua từng bộ công pháp võ thuật.
Không hổ là loại hàng nằm trong tầng thứ ba, chỉ nhìn qua tên và phần giới thiệu thôi là đã thấy không tầm thường rồi.
Hắn khá là tự tin đối với ngộ tính của bản thân.
Lần này dự định chọn một bộ thân pháp và một bộ công pháp rèn luyện cơ thể.
Còn về các loại công pháp tu luyện, Dưỡng Khí quyết của bản thân vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng, trước mắt, thứ hắn thiếu nhất chính là tốc độ và thể chất.
Đánh không lại thì cũng phải chạy chứ.
Nếu chạy không thoát thì khả năng chịu đòn cũng phải cao.
Hai cái này đều phải lựa chọn cho thật kỹ.
Chọn mất nửa ngày, Lâm Tiêu chọn được trong đó hai cuốn công pháp võ thuật.
Một cuốn thân pháp hạ phẩm địa giai
Một cuốn công pháp luyện thể viên mãn nhân giai .
Thân pháp thì không có gì phải nói, trong võ thuật thân pháp tầng thứ ba, bộ hạ phẩm địa giới này đã là bộ đỉnh nhất rồi.
Mà bộ công pháp luyện thể lại là bộ mà Lâm Tiêu chọn rất lâu mới quyết định.
Công pháp luyện thể của hạ phẩm địa giai cũng có, nhưng mấy bộ đó đều thiên về tu luyện, bổ trợ luyện thể.
Chỉ có bộ này là chú trọng vào luyện thể, tập trung hết vào việc rèn luyện độ cứng cáp cho thân thể của tu luyện giả.
Sau khi lựa chọn xong công pháp, Lâm Tiêu liền rời khỏi Tàng Công các, tiến về phía rừng rậm yêu thú.
Lần này ra ngoài, hắn dự định ở lâu thêm vài ngày rồi mới trở lại.
Dù sao thì nhiệm vụ người gác mộ cũng đã hoàn thành rồi, trở về hấp thu kiếm khí cũng chẳng thể nhanh chóng nâng cao thực lực được.
Chẳng thà ở lại rừng rậm yêu thú này mà tu luyện cho tốt.
Tranh thủ đạt thành tích cao trong cuộc khảo thí ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn của Kiếm Ma tông lên tới hàng vạn người, trong đó có không ít thiên tài và kẻ có tư chất siêu phàm.
Lâm Tiêu tự nhận thấy bản thân chỉ là có ngộ tính tốt, cần nỗ lực thì vẫn phải nỗ lực.
Hơn nữa, Kiếm Ma tông chỉ là tông phái đứng thứ mười trong vương triều Đại Ngụy.
Chương 26
Tông phái có thực lực hơn nó không hề ít, trong đó, những thiên tài trẻ tuổi càng là không thể đếm xuể.
Lâm Tiêu đi một mạch về phía trước, không hề dừng lại.
Đẳng cấp yêu thú ở rìa khu rừng rậm yêu thú hơi thấp, đại đa số đều là thực lực ở khoảng Tụ Linh cảnh tiền trung kỳ.
Dùng đám yêu thú này để luyện kiếm, hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Không có áp lực thì sao có thể tiến bộ đây.
Cho nên, Lâm Tiêu đi sâu vào thêm mười mấy dặm.
Khi đám yêu thú bên cạnh có đẳng cấp tương đương Tụ Linh cảnh hậu kỳ, hắn mới dừng lại.
Đủ rồi, cứ thế này đi!
Trong tình huống không động tới kiếm ý, độ mạnh này là vừa đủ.
Lâm Tiêu lấy một thanh trường kiếm từ sau lưng ra.
Đây là thanh trường kiếm bằng sắt tinh luyện bình thường mà hắn tốn hai viên linh thạch để mua ở trong tông môn.
Không phải là hắn không muốn mua một thanh kiếm tốt, thực tế là tiền khô cháy túi, cả người từ trên xuống dưới tổng cộng chỉ có hơn ba mươi viên linh thạch.
Mà một thanh kiếm tốt cũng phải tốn vài trăm tới cả nghìn, hắn thật sự nghèo.
“Gào!”
Lúc này, một con hung thú trông giống sói đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy bổ ra.
Giơ móng vuốt xé Lâm Tiêu thành hai nửa.
Nhưng kỳ lạ là, trên móng vuốt của hung thú dáng sói kia lại không hề có một chút vết máu nào.
Lại nhìn Lâm Tiêu đã bị xé thành hai nửa kia, đã hóa thành hư ảnh, tan biến mất.
Giả sao?
Hung thú dáng sói sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía sau mình.
Nhân loại vừa rồi đã chạy tới phía sau nó.
“Thật sự cho rằng ta không phát hiện ra mi sao!”
“Kiếm pháp Thiên Minh!”
Lâm Tiêu hô một tiếng, trường kiếm trong tay đã thi triển ra rồi.
Cùng với âm thanh sắc bén xuyên qua không khí, thanh trường kiếm lao tới trước, đâm mạnh vào cơ thể con hung thú dáng sói.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên ròn tan.
Hung thú dáng sói trực tiếp bị nhát kiếm này chém bay ra ngoài.
“Gào gào!!!”
Hung thú dáng sói đôi mắt đỏ ngầu, sau khi ngã ra đất liền muốn đứng dậy phản kích.
“Minh Nguyệt!” Lâm Tiêu lại hô lên một tiếng.
Soạt!
Một luồng kiếm khí màu đen hình trăng khuyết đã chém tới.
Phụt!
Chương 27
Dễ như trở bàn tay, mạnh mẽ như vũ bão.
Luồng kiếm khí này trực tiếp chẻ con hung thú dáng sói thành hai, không còn một hơi thở.
Cuộc chiến bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh hơn.
Lâm Tiêu nhìn thi thể con hung thú trên mặt đất, bắt đầu tổng kết kinh nghiệm.
Góc đầu tiên của nhát kiếm không chuẩn lắm, linh lực vận chuyển chưa đạt, rõ ràng là một chiêu kết liễu, hiệu quả lại kém hơn tưởng tượng….
Sau hai phút, Lâm Tiêu thu lại những bộ phận đáng giá trên người con hung thú dáng sói, thân pháp khẽ động, chỉ để lại một tàn ảnh, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Đúng vậy.
Chiêu thức Lâm Tiêu thi triển chính là thân pháp .
Từ Kiếm Ma tông đi ra, cho tới ban nãy gặp phải hung thú dáng sói, hắn luyện thân pháp đã luyện được tiểu thành.
Ngộ tính bậc này, chỉ có thể nói là khủng bố.
Khi thi triển dịch chuyển tốc độ cao, đồng thời sinh ra một tàn ảnh.
Đây chính là biểu hiện của tiểu thành.
Khi nào có thể sinh ra ba tàn ảnh, thì đó chính là đại thành.
Mười tàn ảnh thì chính là viên mãn.
Lâm Tiêu sau khi tu luyện thân pháp đạt tiểu thành, liền cảm thấy tốc độ của bản thân so với ban đầu đã tăng lên không chỉ là gấp đôi.
Không hổ là thân pháp địa giai.
Cứ như vậy.
Lâm Tiêu tu luyện kiếm pháp và thân pháp cả ngày trời, tới tối đã luyện tới đại thành.
Lại tiếp tục muốn tu luyện tới viên mãn, nếu vậy thì phải tốn thêm vài ngày nữa.
Ngày thứ hai Lâm Tiêu lại tu luyện tới công pháp luyện thể .
Có thể là do công pháp luyện thể và thân pháp có sự khác biệt.
Lâm Tiêu tu luyện cả ngày trời mới luyện tới tầng thứ nhất của .
Sức mạnh cơ thể tăng lên gấp đôi, lực phòng ngự cũng tăng lên gấp đôi.
Đồng thời, trên bề mặt cơ thể đã tạo ra một lớp linh khí hộ giáp, có thể chắn được công kích nhỏ của người có cảnh giới cao hơn mình một bậc.
Bão Sơn Ấn tổng cộng có chín tầng.
Mỗi khi tăng lên một tầng, sức mạnh trong cơ thể sẽ được tôi luyện, linh khí hộ giáp cũng sẽ tăng thêm một tầng chắn, lực phòng ngự tăng mạnh.
“Có hơi chậm nhỉ!” Lâm Tiêu buồn bực nói.
Nếu lời này mà để cho những người luyện khác nghe thấy thì nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Người bình thường đừng nói là một ngày, cho dù là luyện một tuần cũng chưa chắc có thể nhập môn.
Muốn luyện thành tầng thứ nhất, chí ít cũng cần tới một tháng.
Một ngày là có thể luyện thành tầng thứ nhất, cái tốc độ này đã khiến người ta chỉ còn biết nhìn thôi chứ không biết nói gì hơn.
Chương 28
Liên tiếp trong vài ngày.
Lâm Tiêu đều cố gắng tu luyện ở nơi rìa rừng rậm yêu thú.
Ban ngày học , tối đến thì tìm một nơi an toàn, tĩnh tâm tu luyện .
Tổng thể thực lực của Lâm Tiêu tăng lên nhanh chóng.
Vào ngày thứ mười.
Lâm Tiêu cầm một thanh đoản kiếm, mặc một bộ y phục rách nát tả tơi, nhanh chóng rút lui khỏi nơi rừng rậm yêu thú này.
Từ mấy vết thương mới xuất hiện trên người có thể nhìn ra, chuyến này hành động không dễ dàng.
“Đáng ghét thật! Lực phòng ngự của hung thú Luân Hải cảnh cũng quá mạnh đi.” Lâm Tiêu xả cơn tức giận.
Hai ngày nay, hắn vì rèn luyện bản thân, cắn răng tiến sâu vào trong rừng rậm.
Trong điều kiện không động tới kiếm ý, gần như bị hung thú Luân Hải cảnh đuổi đánh.
Thân pháp và kiếm pháp ngược lại là tăng lên rất nhanh, nhưng trường kiếm từ thép tinh luyện thông thường không quá hữu dụng.
Chưa chém được mấy nhát đã gãy thành hai nửa.
Y phục cũng nát đến không thể nát hơn.
Trở về tông môn một chuyến thôi.
Trong lòng Lâm Tiêu đã đưa ra quyết định.
Vừa hay đem bán mấy nguyên liệu từ hung thú đi, đổi lại một thanh trường kiếm thích hợp.
Ngay lúc Lâm Tiêu đang chuẩn bị quay về đường cũ.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.
Cách hắn không xa bỗng truyền tới âm thanh của một cuộc chiến.
Lại còn đang tiến về phía hắn một cách nhanh chóng.
Hay là xem một tí nhỉ?
Biết đâu có thể làm ngư ông đắc lợi, hốt một món hời thì sao?
Có lẽ là bị những ký ức của đệ tử Kiếm Ma tông dạy hư, hoặc là bản tính hắn vốn là thế, dù sao thì suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tiêu chính là làm ngư ông đắc lợi.
Ngồi không hưởng lợi, cướp đoạt tài nguyên, chuyện này ở trong thế giới ảo tưởng quá là bình thường rồi.
Rất nhanh sau đó, hai bóng người đã xuất hiện.
Một kẻ đuổi, một kẻ chạy.
Kẻ đang chạy là một muội muội xinh đẹp mặc đồ màu lam, trên người có vết máu, sắc mặt khó coi, đầy vẻ giận giữ.
Kẻ đang đuổi là một đại hãn thô kệch cao hai mét, trong tay nắm trường đao, mặt mũi hung dữ.
Lâm Tiêu cẩn thận cảm nhận, liền nhìn ra được tu vi cảnh giới của hai người.
Muội muội xinh đẹp là Tụ Linh cảnh viên mãn, mà đại hãn cao hai mét kia….chí ít cũng là Luân Hải cảnh.
Toi rồi, toi rồi.
Mấy người cứ đánh tự nhiên.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới ta hết.
Chương 29
“Tiểu nha đầu Ma Giáo, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy về Kiếm Ma tông được sao?”
“Ngươi làm ấm phòng cho ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, thật hợp lý, ha ha ha!” Hai tên đại hán cười toe toét, dán mắt vào nữ tử đang bỏ chạy nói.
Nữ tử mặc áo lam căn bản không quay đầu, cũng là không dám quay đầu. Kiếm Ma tông đã gần kề rồi, nàng ta nhất định phải liều mạng. Nếu như thật sự không thể chạy, chỉ có thể liều một phen.
Nàng ta thà đồng quy vu tận, chứ nhất quyết không cầu tình, khuất nhục dưới kẻ khác.
Đúng lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở xa.
“Đạo hữu, ta là đệ tử của Kiều chưởng lão ở Đan Thanh Phong Kiếm Ma Tông, xin hãy…”
Nàng ta vốn định cầu cứ đối phương, vì cách Kiếm Ma tông cũng không còn bao xa, đối phương rất có thể là sư huynh sư đệ đồng môn với nàng, nếu hai người hợp lực. Nói không chừng có thể thoát khỏi sự truy sát của hai kẻ kia.
Kể cả có không đánh lại được, chỉ cần chống đỡ được một lúc, những cường giả trong tông cũng sẽ tới giúp bọn họ. Nhưng sau khi nhìn thấy rõ đối phương là ai, lòng nàng lại trùng xuống.
Tầng ba tu vi Tụ Linh cảnh.
Hả?
Làm thế nào mà một kẻ có thực lực như vậy lại dám tới bìa rừng yêu thú này. Phải biết rằng những yêu thú ở đâu đều là Tụ Linh cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể đạt tới viên mãn kỳ. Một đệ tử tầng ba Tụ Linh cảnh, có khác nào tự tìm đường chết.
Nhưng nàng ta bây giờ làm gì có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nàng ta chạy hướng tới chỗ đối phương, đồng thời tập trung toàn bộ linh lực trong cơ thể. Nếu không thể trốn thoát thì cũng phải khiến đối phương trả giá.
“Minh Không Trảm!”
Nữ tử hét lên, kiếm trong tay chém về phía sau tạo thành một ánh kiếm đen.
“ Ai da! Nàng ta lại bắt đầu phản kháng kìa, vậy ta không khách khí nữa, hôm nay tới đây thôi!”
Hai đại hán cười lạnh một tiếng, thuận tay đánh một chưởng về phía nữ tử. chưởng đánh ra như nước chảy mây trôi!
Linh lực mạnh mẽ từ trong thức hải trào ra, biến thành một bàn tay khổng lồ đen xì trên không trung, nhìn tựa như che cả bầu trời không thể chống được.
Một giây sau.
Ánh kiếm cùng với bàn tay đụng vào nhau.
Đùng đoàng!
Kiếm quang do nữ tử chém ra bị bàn tay khổng lồ đập vỡ, vỡ vụn hoàn toàn không chút phản kháng. Sự chênh lệch về thực lực là quá lớn.
Nữ tử nhìn bàn tay đang không ngừng lao về phía mình, nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Nàng thà chết chứ quyết không rơi vào tay kẻ khác.
Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy chục đạo kiếm khi lướt qua nàng lao về phía bàn tay kia. Những luồng kiếm quang như những sợi tơ bạc, hoá thành một dòng sông kiếm khí, xông thẳng về phía trước.
Đoàng!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Chương 30
Bàn tay khổng lồ không cách nào phá được vừa nãy, vậy mà đã bị dòng sông kiếm khí này quét sạch.
Hai đại hán sững sờ.
Nữ tử áo lam cũng sững sờ.
Chưởng lúc này là vị nào đánh ra vậy?
Có một nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi tới sau lưng nàng nhẹ giọng nói: “Kiếm pháp Thiên Minh? Lục Văn Viễn sư huynh là gì của ngươi?”
Nữ tử quay phắt đầu lại, hai mắt kinh ngạc.
Người đang đứng sau lưng nàng chính là nam tử trẻ tuổi tu vi tầng ba Tụ Linh cảnh, vậy mấy chục đạo kiếm quang kia là do hắn đánh ra?
Điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là câu mà đối phương vừa nói.
“Ngươi, ngươi quen ca ca của ta???” Lục Minh Nguyệt trợn hai mắt nói.
“Hoá ra là muội muội của hắn. Ta quen ca ca của ngươi, cũng nhận sự nhờ vả của hắn.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
Câu này của hắn đương nhiên không phải nói thật.
Mà sự thật là, Lâm Tiêu nhìn thấy nữ tử này đánh ra một trong những sát chiêu của bộ kiếm pháp Thiên Minh. Mà hắn lại tìm thấy một đoạn nội dung có liên quan.
Kẻ có thể tự mình hấp thụ năng lượng kiếm khí, lĩnh ngộ kiếm pháp Thiên Minh chính là Lục Văn Viễn. Một kẻ được xếp trong hạng 10 thiên tài kiếm sĩ, nhưng trong một lần đi thám hiểm, không cẩn thận mất tích. Lúc người trong tông môn tìm được chỉ còn lại có cây kiếm.
Bởi vì có được kí ức của đối phương, lúc Lâm Tiêu nhìn thấy Lục Minh Nguyệt thi triển kiếm pháp thì chợt nhớ ra.
“Chậc chậc chậc, tiểu tử, ngươi mới ở tầng ba Tụ Linh cảnh mà dám anh hùng cứu mỹ nhân, đầu ngươi úng nước rồi à!!” Hai đại hán khinh bỉ nhìn Lâm Tiêu.
Còn về việc đối phương vừa đỡ được một chưởng kia thì hắn cũng chả thấy làm lạ, ai mà chả có đồ để hộ thân.
Chỉ là, ngươi có thể chặn một trưởng, vậy còn chưởng thứ hai, thứ ba?
Lâm Tiêu cũng chả thèm để ý hạng người này, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lục Minh Nguyệt: “Ngươi có thể cho ta mượn kiếm!”
“Ngươi, ngươi……hắn là cường giả Luân Hải cảnh, ngươi không phải đối thủ, mau chạy thôi.” Lục Minh Nguyệt vội vàng nói.
Tu vi hai người cũng chả hơn nhau là mấy, nàng ta không muốn làm liên lụy người khác.
“Vậy thì cũng muộn rồi, ngươi cảm thấy mấy kẻ kia sẽ tha cho ta sao?” Lâm Tiêu cười một cái rồi cầm lấy thanh kiếm trong tay Lục Minh Nguyệt
Oanh!
Cảm giác quen thuộc lại tới! một đoạn ký ức hiện lên trong đầu hắn.
Cuộc sống của Lục Minh Nguyệt như tua nhanh trong đầu hắn. Cảm thấy sự hiểu biết về kiếm pháp Thiên Minh lại càng thêm rõ.
Đây cũng được hả?
Lâm Tiêu hơi chút sửng sốt.
Hắn vốn tưởng bản thân chỉ có thể tiếp thu của những người đã chết, lại không nghĩ rằng còn hiệu quả đối với người sống.