Vạn Cổ Ma Tôn
Tập 2: Dưỡng Khí quyết (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11: Dưỡng Khí quyết
Lâm Tiêu không chút do dự nắm lấy trường kiếm trên mộ kiếm.
Hắn nhận ra bước khó khăn nhất trong việc dọn dẹp mộ kiếm chính là phần lau trường kiếm.
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Quả nhiên, khoảnh khắc Lâm Tiêu nắm lấy chuôi kiếm thì một luồng kiếm khí cực mạnh đi vào cơ thể hắn dọc theo cánh tay.
Bùm!
Trong nháy mắt, quầng sáng trong mắt Lâm Tiêu chuyển động.
Một khung cảnh hiện lên trong đầu hắn.
Đó là một thiếu niên mệnh khổ tên là Trần Phàm, cha mẹ đã đều mất khi hắn ta còn nhỏ, hắn ta sống lang thang đầu đường xó chợ.
Sau đó, khi sắp chết đói, Trần Phàm bị một người quản lý của Kiếm Ma tông vào tông môn.
Kể từ đó, hắn ta dấn thân vào con đường tu luyện, khổ luyện bộ kiếm pháp Lạc Diệp.
Sau hàng chục năm trải qua vô số lần tôi luyện, nhiều lần sống chết, cuối cùng hắn ta đã bị người được gọi là chính phái giết chết.
Cuộc đời của Trần Phàm lướt qua tâm trí của Lâm Tiêu. Đặc biệt, thứ ấn tượng nhất chính là kiếm pháp Lạc Diệp mà Trần Phàm rất thông thạo.
Một thanh trường kiếm trong tay của Trần Phàm giống như cơn gió mùa thu, mỗi khi kiếm vung lên đều mang một cảm giác vắng vẻ, đìu hiu.
Bất giác, Lâm Tiêu cũng bắt đầu vung trường kiếm trong tay lên.
Bộ kiếm pháp mà hắn thi triển bỗng chốc lại trở thành kiếm pháp Lạc Diệp mà Trần Phàm đã thi triển trong tâm trí mình.
Hình ảnh trong đầu biến mất.
Lâm Tiêu định thần lại. Hắn nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhiên.
Đây, đây là tác dụng của ngộ tính mãn cấp sao?!
Vậy là hắn đã nắm vững bộ kiếm pháp Lạc Diệp cấp thượng phẩm này rồi sao?!
Còn những hình ảnh trong đầu thì sao? Quá là thần kỳ.
Lâm Khiếu cảm nhận được, trong cơ thể mình ngoại trừ linh lực vừa tu luyện ra, còn có thêm một sợi kiếm khí không hề yếu.
Sợi kiếm khí này chẳng những không có ác ý, ngược lại còn lộ ra một sự thân thiết.
Ngay cả thanh trường kiếm trong tay hắn cũng không có chút cảm giác bài xích nào đối với hắn.
“Thanh kiếm tên là ‘Thu Phong’ sao?” Lâm Tiêu nói.
Shh ~~
Lời vừa dứt, trường kiếm Thu Phong kiếm trong tay khẽ rung lên như đang trả lời hắn.
Kiếm có linh tính là có thật.
Dường như Lâm Tiêu nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nhìn lên lệnh bài của người canh giữ mộ.
Số trên đó vẫn là 0
Khi hắn hoàn thành việc dọn dẹp mộ kiếm và lau trường kiếm một lần, con số bên trên lệnh bài mới biến thành 1.
Chương 12
Lâm Tiêu thở dài, cơ chế chống gian lận của lệnh bài này cũng khá tốt.
Trong ba ngày liên tiếp, hơn một trăm người cùng Lâm Tiêu vào trong vẫn đang đắm chìm trong tu luyện.
Trong thời gian này, họ cũng thử dọn dẹp mộ kiếm, nhưng đều thất bại vì trình độ linh lực hiện tại của họ vẫn chưa đủ.
Lâm Tiêu đã chạm vào hơn 20 thanh trường kiếm dài và nắm giữ gần 10 loại kiếm pháp khác nhau.
Trong cơ thể có hơn 20 đạo kiếm khí mạnh mẽ. Trong đó, thu hoạch lớn nhất không phải những thứ này mà là kinh nghiệm kiếm pháp và sự hiểu biết về thế giới này.
Các cảnh giới tu luyện trong thế giới huyền huyễn này được chia thành Luyện Khí cảnh, Tụ Linh cảnh, Luân Hải cảnh và Toàn Đan cảnh.
Mỗi cảnh giới đều có chín tầng. Giống như Kiếm Ma tông, có tu vi cao nhất chính là cường giả Toàn Đan cảnh.
Lúc này Lâm Tiêu cũng đã hiểu ra.
Sau khi bản thân trải qua ngày tu luyện đầu tiên, cảnh giới tu vi đã thăng hạng, đạt đến Luyện Khí cảnh tầng thứ nhất.
Thăng hạng trong một ngày, loại tốc độ tu luyện này hình như được xếp vào loại thiên tài.
Nói một cách chính xác, Lâm Tiêu tu luyện còn chưa đầy một giờ.
Vậy thăng hạng trong một giờ thì được coi là cái gì? !
Điều khiến Lâm Tiêu thắc mắc là …Rõ ràng tư chất của hắn rất tốt, nhưng tại sao ngày hôm đó khi kiểm tra thì hắn lại không có tư chất.
Lẽ nào là do cơ thể xuyên không?
Sau khi biết bản thân có thể thăng hạng trong một ngày, Lâm Tiêu đã ngừng tu luyện.
Hắn lo lắng rằng việc tu luyện của mình gây ra động tĩnh quá lớn, tốc độ quá nhanh sẽ gây ra phiền phức lớn. Làm người tốt hơn hết là nên khiêm tốn một chút.
Đây là Kiếm Ma tông, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lâm Tiêu đến kiếm các, dò hỏi làm thế nào để mỗi tháng có thể xin ra ngoài một lần.
Kết quả được thông báo rằng phải hoàn thành nhiệm vụ trông coi, dọn dẹp mộ kiếm trong tháng đó, tức là sau khi dọn xong mười mộ kiếm mới có thể ra ngoài vài ngày.
Nhiệm vụ mỗi tháng đó bây giờ đối với Lâm Tiêu dễ như trở bàn tay nhưng những người khác thậm chí còn không thể dọn dẹp được một mộ kiếm.
Nếu hắn hoàn thành mười mộ kiếm, có phải sẽ quá lộ liễu không?
Thôi vậy, tốt hơn hết vẫn là hấp thụ kiếm khí và cảm ngộ nhân tính trước.
Vài ngày tiếp theo, mỗi ngày Lâm Tiêu đều chạm vào kiếm, cảm ngộ nhân tính, luyện kiếm, cảm ngộ kiếm pháp.
Kiếm khí chứa trong cơ thể hắn cũng càng ngày càng nhiều, cảm ngộ đối với kiếm cũng ngày càng sâu sắc hơn.
Cho đến sau khi sở hữu bách đạo kiếm khí, Lâm Tiêu mới phát hiện mình không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Nói cách khác, ở tu vi Luyện Khí tầng thứ nhất, hắn chỉ có thể hấp thụ một trăm đạo kiếm khí, nhiều hơn một đạo cũng không thể.
Xem ra cần phải tranh thủ thời gian nâng cao tu vi mới được.
Chương 13
Cuối cùng, chiều hôm nay, trong số hơn một trăm người, có người tu luyện Dưỡng Khí quyết đã thăng hạng và đã dọn dẹp một mộ kiếm thành công.
Điều này khiến những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Bình thường đệ tử Kiếm Ma tông mất khoảng ba đến năm ngày để thăng hạng.
Người này đã mất chín ngày, có thể thấy tư chất cũng ở mức bình thường.
Tuy nhiên, không để cho sự ghen tỵ của những người này dừng lại ở đó.
Trưa hôm sau, bọn họ đã nghe được một tin động trời. Trong số bọn họ có một thanh niên tên là Lâm Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm của tháng này trong một buổi sáng.
“Mẹ kiếp, tên Lâm Tiêu này là ai vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này?”
“Chính là hiệp khách đi một mình đó, người không hợp với đám đông nhất đó, hình như tên hắn là Lâm Tiêu.”
“Là hắn, nhất định hắn đã thăng hạng sớm hai ngày so với Triệu lão đại,cho nên mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.”
“Nghe nói người này đã xin được cơ hội đi ra ngoài và ra ngoài rồi.”
“Không phải Lâm Tiêu này muốn chạy trốn đó chứ.”
“Không thể nào, cường giả của Kiếm Ma Tông nhiều như vậy, nói không chừng ngươi còn chưa đi được mấy bước đã bị giết tại chỗ rồi.”
Trong khi mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu xám của đệ tử chạy việc vặt và rời khỏi Phần Thiên mộ kiếm.
Hắn không đi lung tung mà đi thẳng xuống núi đến xung quanh khu vực của rừng yêu thú ở gần đó.
Đương nhiên là Lâm Tiêu không có ý định chạy trốn mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.
Sau bao nhiêu ngày kìm nén, cuối cùng cũng có thể mặc sức tu luyện rồi.
Ôi~~~ Ai bảo hắn có tư chất thiên tài chứ.
Sau khi vào đó nửa canh giờ và xác nhận xung quanh không có ai, Lâm Tiêu tìm một cái cây lớn để ẩn nấp, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển bản Dưỡng Khí quyết của cá nhân mình một cách hết công suất.
Trong chốc lát, linh lực xung quanh giống như tìm được một chỗ giải toả nhanh chóng tập trung về phía cơ thể hắn.
Tốc độ càng ngày càng nhanh.
Lâm Tiêu đang nhắm mắt dường như ‘nhìn thấy’ những linh khí thiên địa tự do đang ở quanh mình, không thể để đếm xuể.
Lâm Tiêu vô thức kéo chúng vào cơ thể mình, một cách từ từ, dần dần.
Một cơn lốc xoáy linh khí lớn hơn nhiều lần so với trước đó được hình thành và vẫn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Chỉ nửa giờ sau, cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên, Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.
Một giờ sau, Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.
…
Lâm Tiêu cảm thấy linh lực và kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển và tăng lên.
Ngộ tính mãn cấp đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại trở ngại giữa tiểu cảnh giới.
Từng sợi dây gắn kết giữa các tiểu cảnh giới lần lượt bị Lâm Tiêu phá vỡ.
Chương 14
Với một người tu luyện không có trật tự như hắn vẫn không biết rằng những cơn lốc linh khí như vậy thường chỉ xuất hiện trong hai tình huống.
Một là tu luyện giả đột phá cảnh giới, cơn lốc xoáy linh khí sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn.Trường hợp còn lại là thiên tài địa bảo xuất hiện.
Mà cơn lốc xoáy linh khí trên đỉnh đầu hắn hồi lâu không tiêu tan, hơn nữa tu vi bản thân lại thấp cho nên cũng không có sinh ra bất kỳ uy áp nào.
Tình huống này cực kỳ giống với cơn lốc khí khi thiên tài địa bảo xuất hiện.
Sau khi Lâm Tiêu tu luyện được hơn một giờ thì có một con trăn khổng lồ màu xanh từ từ tiến đến gần Lâm Tiêu.
Nó nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt lạnh băng, thèm muốn và có chút nghi ngờ.
Sao đây có thể là con người chứ? Đó chẳng phải là thiên tài địa bảo hay sao?
Cùng lúc này, dường như Lâm Tiêu cũng cảm nhận được điều gì đó.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn sang, đồng tử co lại.
Thanh Yêu Mãng- yêu thú trung cấp, thực lực tương đương với tu sĩ nhân loại của Tụ Linh cảnh trên Luyện Khí cảnh hơn nữa còn ở trình độ Tụ Linh cảnh trung kỳ.
Nó có kịch độc và lực công kích vô cùng mạnh mẽ.
Loại Thanh Yêu Mãng này, cho dù là đối mặt với vài tu sĩ nhân loại cùng cấp cũng sẽ thắng áp đảo chứ đừng nói đến tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Những người đó trước mặt nó hoàn toàn chỉ là con mồi, đồ ăn!
Thanh Yêu Mãng nói bằng ngôn ngữ của loài rắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Không quan tâm hắn là người hay là thiên tài địa bảo, chỉ cần ăn vào bụng là xong.
Điều làm cho Thanh Yêu Mãng hoang mang chính là người trước mặt ở Luyện Khí cảnh trung kỳ, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó đã thực sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường. Hơn nữa còn lộ ra dáng vẻ nóng lòng muốn thử xem sao.
Thanh Yêu Mãng: “? ? ?”
Có phải người này sợ hãi đến mức ngu ngốc rồi không?
Mặc kệ.
Bắt đầu bữa ăn thôi!
Thanh Yêu Mãng gầm lên một tiếng, há to miệng lao thẳng về phía Lâm Tiêu.
Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ là hai mét.
“Chém!”
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai ngón của tay phải vung lên.
Xoạt!
Một đạo kiếm khí mỏng, nhỏ và dài 3 tấc được vung ra. Đạo kiếm khí này trông cực kỳ nhỏ. Nhưng khoảnh khắc Thanh Yêu Mãng nhìn thấy kiếm khí này, trong mắt nó lộ ra vẻ kinh hãi.
Bản năng của nó nói với nó rằng, lực của kiếm khí này … là bất khả chiến bại.
Không hề do dự, nó lập tức quay đầu lại điên cuồng muốn bỏ chạy.
Nhưng đạo kiếm khí đó quá nhanh. Ngay khi nó vừa nảy ra ý định rút lui, kiếm khí đã ập đến.
Bùm! !
Chương 15
Cơ thể của Thanh Yêu Mãng bị đông cứng lại. Một đường máu kéo dài từ đầu đến đuôi, trong nháy mắt khoảnh khắc sống sót đã tiêu tan.
Rầm một tiếng, xác nó vỡ thành hai nửa và rơi xuống đất.
“Uy lực không tồi!” Lâm Tiêu mỉm cười rồi lẩm bẩm.
Vừa rồi hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể mình mà uy lực lại kinh người như vậy.
Vốn dĩ trong cơ thể có một trăm đạo kiếm khí nhưng bây giờ vẫn còn chín mươi chín.
Có điều, Lâm Tiêu không hề cảm thấy đáng tiếc, kiếm khí ở mộ kiếm gần như là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Dùng một đạo kiếm khí thì có là gì, cho dù khi đã dùng hết một trăm đạo kiếm khí thì quay về lấy để bù lại.
Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong xác của Thanh Yêu Mãng, hắn lại ngồi xuống và tiếp tục tu luyện.
Trải qua hơn nửa ngày xuất toàn lực tu luyện.
Lâm Tiêu đã nâng cao tu vi của mình lên tới tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh.
Chính thức tiến vào hậu kỳ của Luyện Khí cảnh.
Hắn cũng cảm nhận được, sau khi bước vào tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh, tốc độ tu luyện đã chậm lại không ít.
Dù sao cũng chỉ là Dưỡng Khí quyết đã cải tiến, công pháp cơ sở đã nẵm vững.
Đợi khi nào tìm được bộ công pháp tu luyện cao giai, thử xem là biết ngay thôi.
Nếu suy nghĩ này của Lâm Tiêu mà bị người khác nghe được, chắc chắn là sẽ bị chửi cho thối mũi.
Chỉ trong thời gian một ngày, từ Luyện Khí cảnh tầng một, tu luyện tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Đây rõ ràng là điều khiến ai nghe cũng thấy khiếp sợ, thế mà còn chưa hài lòng hay sao?
Nếu chuyện này đặt vào vị trí một người bình thường, nếu không tốn thời gian một hai năm thì đều không thể làm nổi.
Lâm Tiêu vặn vẹo cổ, âm thanh vang lên rắc rắc.
Hắn cảm thấy trong người tràn trề sức lực.
Đùng!
Hắn đấm một cú lên cây đại thụ bên cạnh.
Cây đại thụ năm người ôm mới hết đó rung lên kịch liệt, vô số lá cây rụng xuống, trên đó xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm đấm.
Cú đấm này có lực ít nhất phải hai nghìn cân.
Lâm Tiêu vui mừng không thôi.
Nếu đây là trái đất, thì hắn đã là một siêu nhân rồi.
Nhưng khi đặt vào thế giới huyền huyễn này, người có sức mạnh hai nghìn cân cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Lâm Tiêu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Hoàng hôn buông xuống, trời cũng sắp tối rồi.
Hắn không muốn qua đêm trong rừng rậm đầy yêu thú này đâu.
Xử lý xong thi thể của mấy con yêu thú, sau khi lấy những bộ phận đáng giá mang theo bên người, hắn chuẩn bị trở về.
Chương 16
Trong vòng hơn nửa ngày trời, ngoại trừ con Thanh Yêu Mãng ban đầu ra, sau đó lại thu hút tới một vài con yêu thú thực lực không hề thấp.
Nhưng không có gì ngoại lệ, bọn chúng đều bị Lâm Tiêu xuất ra từng luồng kiếm khí mà giải quyết hết thảy.
Sạch sẽ, dứt khoát, nhẹ nhàng vô cùng.
Trở lại tông môn, Lâm Tiêu đem những bộ phận có giá trị trên người yêu thú bán đi được hơn hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.
Chỗ này tương đương với thu nhập của người gác mộ trong vòng một năm rồi.
Kiếm Ma tông có Tàng Công các, mà bên trong có vô số điển tịch công pháp.
Nhưng giới hạn đầu vào để tiến vào được Tàng Công các thì thấp nhất cũng phải là đệ tử ngoại môn chính thức.
Với địa vị của người gác mộ như bọn hắn, chẳng khác gì đệ tử tạp dịch, căn bản là không có tư cách tiến vào.
Chỉ có thể đợi cuộc khảo thí ngoại môn vào nửa năm sau thôi.
Tới lúc đó, hắn đoạt lấy một thành tích tốt, tranh thủ tiến vào Kiếm các của Phạm Thiên mộ kiếm làm việc.
Thân phận đó cũng tương đương với đệ tử ngoại môn rồi.
Cất linh thạch xong, Lâm Tiêu liền trở về Phạm Thiên mộ kiếm.
Sau khi đi tới bên ngoài màn chắn, lệnh bài người gác mộ trên người hắn hơi lóe sáng.
Lâm Tiêu không hề bị ngăn ở ngoài mà cứ thế bước xuyên qua đó mà trở lại.
“Ô, kẻ độc hành đã trở về rồi kìa!”
“Có thể không trở về sao, không về là chết đó.”
“Cũng không biết hắn ta ra ngoài làm gì.”
“Thật là ngưỡng mộ, hắn đều đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm, ta ngay cả một ngôi mộ kiếm cũng dọn dẹp không xong.”
“Mẹ nó, ta cũng vậy, ngay cả một ngôi mộ kiếm cũng không kiên trì nổi.”
Đám người gác mộ tiến vào cùng một đợt với Lâm Tiêu nhỏ giọng nghị luận.
Nhưng Lâm Tiêu căn bản chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Bây giờ hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Ra ngoài một chuyến, tiêu hao gần hai mươi luồng kiếm khí.
Nhất định phải bù lại.
Mấu chốt là, lúc ở Luyện Khí cảnh tầng thứ nhất, hắn có thể dung nạp trăm luồng kiếm khí.
Vậy bây giờ tu vi vủa hắn đã lên tới Luyện Khí cảnh tầng thứ bảy, không biết có thể dung nạp bao nhiêu luồng kiếm khí.
Nói là làm.
Lâm Tiêu tránh khỏi đám người này, bắt đầu đi tới rìa ngoài của Phạm Thiên mộ kiếm.
Những ngôi mộ kiếm to nhỏ khác nhau, mạnh yếu khác nhau, chí ít có trên một vạn ngôi.
Căn bản không cần phải lo lắng vấn đề tiêu hao và hấp thụ của kiếm khí.
Mà Lâm Tiêu phát hiện, cho dù là thanh trường kiếm mà bản thân đã từng hấp thụ kiếm khí, qua một khoảng thời gian, trong thanh trường kiếm cũng sẽ chầm chậm ngưng tụ ra một luồng kiếm khí mới.
Chương 17
Có thể nói là vô cùng vô tận,dùng mãi không hết.
Ong ong ong!!!
Cùng với mỗi một động tác Lâm Tiêu lau lên thanh trường kiếm trên ngôi mộ, từng đoạn ký ức của chủ nhân ngôi mộ kiếm đổ dồn vào trong đầu hắn.
Mức độ hoàn chỉnh của ký ức còn tùy thuộc vào thời gian sau khi chết của chủ nhân ngôi mộ kiếm.
Nếu chết quá lâu rồi, vậy thì Lâm Tiêu chỉ có thể nhìn thấy một vài mảnh ký ức vun vặt, căn bản không biết là nó đang nói lên điều gì.
Nếu chết chưa bao lâu, thì lại có thể kể lại câu chuyện một cách rõ ràng.
Lĩnh hội được kiếm pháp cực phẩm của nhân giai, kiếm pháp Huyền Hỏa.
Lĩnh ngộ kiếm pháp hạ phẩm địa giai, kiếm quyết Ngũ Hành.
Lĩnh ngộ kiếm pháp hạ phẩm địa giai, kiếm pháp Huyễn Ảnh.
Lĩnh ngộ kiếm pháp thượng phẩm nhân giai, kiếm thuật Hành Không.
Vừa lĩnh ngộ các loại kiếm pháp với đẳng cấp khác nhau, vừa hấp thụ kiếm khí bên trong những thanh trường kiếm này.
Hai mươi mấy ngày trôi qua.
Lâm Tiêu đã hấp thụ được hơn chín trăm luồng kiếm khí.
Lĩnh ngộ được hơn bốn mươi loại kiếm pháp đẳng cấp khác nhau.
Trong đó, phẩm cấp cao nhất là một bộ kiếm pháp trung phẩm địa giai tên là kiếm pháp Thiên Minh.
Mấy ngày nay, hắn ở trong màn đêm tĩnh lặng, âm thầm tu luyện vận chuyển Dưỡng Khí quyết.
Cuối cùng, chính trong hai ngày này, nâng tu vi lên tới Luyện Khí cảnh tầng thứ chín.
Mà những người gác mộ tới cùng một đợt với hắn, thực lực cao nhất cũng mới chỉ tới Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.
Đại đa số những người khác đều là Luyện Khí cảnh nhập môn, ngay cả Luyện Khí cảnh tầng thứ nhất cũng chưa đạt được.
Một ngày nay,
Lâm Tiêu lại lần nữa tránh khỏi đám người bọn họ, chọn đại một ngôi mộ kiếm và sờ tay lên.
Tiếp xúc với trường kiếm, nhìn vào ký ức, lĩnh ngộ kiếm pháp, hấp thu kiếm khí.
Trên trán Lâm Tiêu rịn ra từng giọt mồ hôi.
Hắn cảm thấy khoảng cách tới cực hạn đã rất gần rồi.
Sau mười mấy nhịp thở.
Luồng kiếm khí thứ chín trăm chín mươi tám đã được hấp thu thành công.
Vậy thì được dịp làm tới luôn.
Lâm Tiêu trực tiếp sờ tay lên ngôi mộ cách hắn gần nhất.
Ong!!!
Kiếm khí nhập thể!
Tất cả kiếm khí trong cơ thể đều khẽ run lên.
Lâm Tiêu dốc toàn lực để khống chế.
Chương 18
Trải qua hơn hai mươi mấy nhịp thở, Lâm Tiêu đổ mồ hôi đầy trán, cuối cùng cũng giải quyết được luồng kiếm khí kia.
Kiếm khí thứ chín trăm chín mươi chín đã bị hấp thu thành công.
Chỉ thiếu một luồng nữa thôi!
Trong âm thầm, có một loại trực giác mách bảo với hắn, chỉ thiếu một luồng nữa thôi.
Thế này…..
Lâm Tiêu chau mày.
Không lập tức đi thử luồng kiếm khí cuối cùng.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự không tiếp tục gắng gượng được nữa rồi.
Ngay cả luồng kiếm khí thứ chín trăm chín mươi chín này cũng là hắn miễn cưỡng dung nạp vào trong cơ thể.
Thêm một luồng nữa, ngộ nhỡ cơ thể hắn nổ tung thì phải làm sao.
Nhưng nếu không hấp thụ luồng cuối cùng, thì hắn lại có chút không cam tâm.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày trời.
Lâm Tiêu cuối cùng quyết định cược một phen.
Cầu phú quý trong hiểm nguy, liều thì ăn nhiều.
Câu nói này đặt trong tình huống nào cũng đúng.
Dựa vào trực giác, Lâm Tiêu lại chọn ngẫu nhiên một ngôi mộ kiếm.
Chạm vào trường kiếm, hoàn thành!
Nhìn ký ức, hoàn thành!
Lĩnh ngộ kiếm pháp, hoàn thành!
Hấp thụ kiếm khí…
Khi Lâm Tiêu dẫn luồng kiếm khí thứ một nghìn vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt.
Uỳnh uỳnh!!
Một ngàn luồng kiếm khí bắt đầu đồng loạt rung lên, tất cả kiếm khí tập trung lại, xoay chuyển với một tốc độ cực nhanh, chồng lên nhau, tan chảy….
Bang bang!!
Dưỡng Khí quyết bản cải tiến cũng đang dùng một tốc độ cực kỳ cao để vận chuyển.
Một luồng sức mạnh cực kỳ thuần khiết từ trên đổ xuống, không ngừng lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch của hắn, không ngừng xông tới đả thông những huyệt đạo bị tắc nghẽn của hắn.
Sắc mặt Lâm Tiêu lộ vẻ đau đớn, lại cố gắng nhịn không phát ra một chút âm thanh nào.
Sau đó cả cơ thể hắn giật bắn.
Hắn cảm thấy đan điền của bản thân dường như hóa thành một mảnh đất trời.
Linh khí trời đất ở khắp nơi, cuồn cuộn đổ vào.
Không chỉ khung cảnh trong cơ thể Lâm Tiêu kinh hãi, khung cảnh bên cạnh hắn lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
Tất cả các ngôi mộ kiếm trong phạm vi vài dặm lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, bắt đầu rung lên nhè nhẹ
Đặc biệt là những thanh trường kiếm bên trên các ngôi mộ đều phát ra âm thanh ù ù.
Chương 19
Dùng mắt thường cũng có thể thấy một cơn lốc khí đang xoay chuyển trên đầu, cách Lâm Tiêu hàng trăm mét, gió khuấy động từ trong những đám mây, cả bầu trời đêm đều nổi lên cơn khuấy động tầng tầng lớp lớp.
Bởi vì đây là trong cấm địa của Phạm Thiên mộ kiếm cho nên lần này xuất hiện hiện tượng kỳ lạ thì những nơi khác của Kiếm Ma tông cũng không cảm nhận được.
“Có chuyện gì vậy!! Thanh trường kiếm trên mộ kiếm xung quanh ta đang rung lên.”
“Phía ta cũng thế.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta có nên chạy không?”
“Chạy? Chạy đi đâu chứ? Đây là Phạm Thiên mộ kiếm, lỡ đâu đụng phải cái gì thì sẽ lập tức đi đời nhà ma.”
Những người gác mộ mới đến chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi đến mức đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.
Trong kiếm các cách đó không xa có một bóng người lao ra, bay về phía có hiện tượng kỳ lạ. Đó là Nguỵ chủ quản – một trong những quản lý của kiếm các.
Trong mắt ông ta cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì có một khoảng cách nhất định so với nơi có hiện tượng kỳ lạ nên ông ta cũng không chắc chắn ở đó đã xảy ra những gì. Nhưng có thể làm cho hàng ngàn mộ kiếm rung chuyển thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Chẳng lẽ là trong Phạm Thiên mộ kiếm đã sinh ra cơ duyên gì đó? Nghĩ tới đây, tâm trạng ông ta càng kích động hơn.
Nếu ông ta là người đầu tiên phát hiện ra, cho dù cơ duyên không thuộc về bản thân thì cũng là công lao.
Cơ thể Nguỵ chủ quản trở nên nhanh hơn nhưng khi đến nơi có hiện tượng kỳ lạ thì lông mày ông ta nhíu lại.
Không còn nữa? Không còn gì cả. Hiện tượng kỳ lạ biến mất rồi.
Trên mặt đất cũng không có bất cứ thứ gì. Chẳng lẽ là cơ duyên bị người khác lấy mất rồi?
Đợi đã, không đúng…
Nguỵ chủ quản đi đến gần một mộ kiếm và bắt đầu cảm nhận một cách cẩn thận.
“Đây là… dấu vết còn sót lại của kiếm ý sao!? Xì—Đã có ai đó đã ngưng luyện kiếm ý ở đây sao!?” Nguỵ chủ quản thất thanh nói.
Phải biết rằng kiếm ý là biểu tượng mang tính tượng trưng của những đại lão Toàn Đan cảnh.
Ngay cả một người có tài năng xuất sắc cũng sẽ phải tu luyện đến Luân Hải cảnh trung kỳ mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Tuy rằng ông ta đã đạt tới Tụ Linh cảnh viên mãn, đừng nói đến lĩnh ngộ được kiếm ý, cả đời này ông ta cũng khó có thể đột phá tới Luân Hải cảnh.
“Ngụy ca! Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là sinh ra cơ duyên sao?” Một bóng người khác cũng chạy tới hiện trường, vội vàng hỏi.
“Không phải cơ duyên, mà là một vị tiền bối ngưng luyện kiếm ý ở đây.” Ngụy chủ quản nghiêm túc nói.
“Ngưng luyện kiếm ý? Ồ —— thật là đúng như vậy!” Người đến sau cảm nhận một cách cẩn thận, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói.
Chương 20
“Cũng không biết vị tiền bối nào đã giác ngộ, không nói nữa, ta ở đây cảm ngộ một chút, kiếm ý còn sót lại này có ích rất lớn đối với việc tu luyện.” Ngụy chủ quản nói xong thì ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
“Đúng đúng, nhân lúc kiếm ý còn sót lại chưa tiêu tan phải mau chóng tu luyện.” Một vị quản sự khác cũng nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Sau hai người cũng một số người vội vã chạy tới. Khi họ phát hiện ra ở đây có kiếm ý còn sót lại cũng đã đoán được điều gì đó.
Trong nháy mắt, nơi đây trở thành nơi tu luyện của họ.
…
Ở phía khác.
Lâm Tiêu chạy nhanh trong Phạm Thiên mộ kiếm, sau khi đi một vòng lớn, hắn mới bắt đầu trở về nơi ở của mình.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không dám tin rằng mình thực sự đã ngưng luyện ra kiếm ý.
Đúng vậy, sau khi tập hợp hàng ngàn đạo kiếm khí, những kiếm khí đó tự hợp thành một đạo kiếm ý thực thụ.
Bởi vì ảnh hưởng của khí cơ này, thậm chí hắn đã đột phá Luyện Khí cảnh và tu vi chính thức đạt đến Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất.
Có thể được gọi là song hỷ lâm môn.
Cảm nhận được kiếm ý vừa mạnh mẽ nhưng vô cùng ân cần trong đan điền, Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết.
Át chủ bài!
Cuối cùng thì hắn cũng có một át chủ bài của riêng mình.
Mặc dù uy lực của kiếm khí hấp thụ được trước đó khá mạnh mẽ, nhưng nó vẫn là của người khác, hắn chỉ sử dụng mà thôi.
Bây giờ đạo kiếm ý này mới thực sự thuộc về hắn.
Hơn nữa, ngưng luyện ra kiếm ý cũng không ảnh hưởng đến hắn việc tiếp tục hấp thụ kiếm khí. Chỉ là không biết uy lực của kiếm ý này như thế nào.
Đợi đến lần sau khi có cơ hội xin ra ngoài, có thể tìm một nơi để thử xem sao.
Lâm Tiêu đi dạo quanh đó một lần nữa rồi mới về đi ngủ.
Bây giờ trong cơ thể hắn ngoại trừ linh lực dồi dào và đạo kiếm ý đó ra thì hoàn toàn trống rỗng.
Ngày mai lại bắt đầu một đợt hấp thụ kiếm ý mới.
Lâm Tiêu trở về căn phòng đơn sang trọng của mình.
Nói là phòng đơn sang trọng nhưng thực ra chỉ là một căn phòng thô rộng khoảng 10 mét vuông.
Dù gì thì cũng chỉ là một người gác mộ mà thôi nên được cấp một phòng đơn là tốt lắm rồi.
Tuy nhiên, khi Lâm Tiêu vừa bước vào phòng. Ngay lập tức lỗ chân lông của hắn dựng đứng lên, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập đến.
Người! Thực sự đã có người đứng trong phòng của hắn.
Đó không phải là một cô gái mà là một ông lão tóc bạc mặc áo choàng trắng.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tiêu là chạy ra khỏi cửa.
Trực giác nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ông lão trước mặt.