Vạn Cổ Ma Tôn
Tập 1: Kiếm Ma tông (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Kiếm Ma tông
Đông Vực
Kiếm Ma tông
Trên khoảng sân bên ngoài cổng tụ tập một đám người đông đúc.
Đa số bọn họ đều mang vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.
“Đây là đâu? Sao ta lại bị bắt tới nơi này?”
“Dám bắt ta ư, mấy người có biết cha ta là ai không?”
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng ồn ào gì cũng có.
Ngay vào lúc này.
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Câm miệng lại hết cho ta!!”
Cùng lúc này, một loại uy áp khiến người ta run rẩy đã bao phủ lên toàn bộ không gian, khiến tất cả bọn họ suýt chút nữa thì ngạt thở.
Sau khi âm thanh vang lên, một người trung niên mặc áo bào màu xanh lam bước lên đài cao, nhìn xuống đám người đông như kiến.
Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Đây là Kiếm Ma tông, nếu các người muốn sống thì hãy thành thật một chút cho ta!”
Ông ta lại mở miệng một lần nữa.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Đám đông phía dưới có gần một vạn người bình thường đều chết lặng.
“Kiếm Ma tông? Chính là cái ma giáo không chuyện ác gì không làm kia hay sao?”
“Toi rồi, toi rồi! Ta còn trẻ như vậy mà đã phải chết rồi sao?”
“Chắc không phải bọn chúng muốn dùng chúng ta để tu luyện tà pháp đấy chứ!”
“Mẹ ơi, sao mà tôi đen đủi quá vậy.”
“Chạy!!! Mau chóng chạy!”
“Đúng, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”
Có vài kẻ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, cũng có vài kẻ chạy tán loạn ra ngoài.
Mà biểu cảm của người trung niên đứng trên đài cao kia không hề có bất cứ thay đổi nào.
Ông ta chỉ nâng tay trái lên, khẽ phất một cái.
Hàng chục kiếm khí đồng loạt xuất ra.
Vút vút vút…
Những kẻ chạy trốn ra ngoài, từng kẻ một bị kiếm khí đánh trúng.
Ngay cả tiếng hét còn chưa cất lên đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.
Shhh__
Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều lập tức yên lặng.
Chương 2: Ngay cả hít thở cũng không dám hít thở mạnh.
“Ta đã nói rồi, muốn sống thì thành thật một chút, bây giờ xem ra các ngươi đã ngoan hơn nhiều rồi đấy, haha.” Người trung niên cười lạnh, nói.
Không một ai dám đáp lời ông ta.
“Ta biết mỗi một người trong các ngươi đều đang rất thắc mắc, tại sao lại bị bắt tới đây, nhưng cái này không quan trọng.”
“Quan trọng là, đây chính là một cơ duyên của các ngươi.”
“Tiếp theo đây, tất cả các ngươi đều đừng có phản kháng, ta sẽ tiến hành kiểm tra tư chất của các ngươi.”
“Bất luận tư chất tốt hay kém, Kiếm Ma tông của ta đều sẽ đối xử tốt với các ngươi.”
Nói xong những lời này.
Người trung niên lại phất tay trái.
Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người.
Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa.
Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ.
Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một.
Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù.
Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc.
Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv….
Đây là chuyện gì vậy??
Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ.
Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ.
Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường.
Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc.
Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực.
“Đây chính là tu tiên sao?”
Hắn tên là Lâm Tiêu.
Vào thời điểm một tháng trước đã xuyên tới thế giới này.
Điểm khác biệt với loại văn xuyên không thịnh hành bấy giờ chính là.
Hắn ta không phải là chuyển thế, cũng không phải là xuyên vào cơ thể của kẻ khác.
Mà là sau khi bản thân hắn bị một luồng kim quang hút vào, cơ thể hắn liền xuyên tới thế giới này.
Hắn không hề thức tỉnh mấy cái loại hệ thống trâu bò abcxyz kia, chỉ có thêm một loại thiên phú chính là…
Ngộ tính cực cao.
Chính vì thế, trong một tháng này, hắn đi khắp nơi tìm kiếm môn phái tu luyện, muốn nhanh chóng gia nhập, cảm nhận tác dụng to lớn của bàn tay vàng này.
Chương 3
Nhưng một là không có gia cảnh hậu thuẫn, hai là không có kiến thức, sau vài lần đâm đầu vào ngõ cụt, suýt nữa thì bị bọn buôn người lừa đi.
Lâm Tiêu quyết định bình tĩnh lại, đi từng bước một.
Thế giới này không phải là thời đại hòa bình gì, mà là nơi chỉ cần một lời không hợp là có thể giết người như ngóe rồi.
Là thế giới mà nắm đấm to chính là lí lẽ, kẻ mạnh mới được tôn vinh.
Nhưng điều khiến Lâm Tiêu không ngờ tới là.
Lúc hắn chuẩn bị dùng nắm đấm mạnh mẽ tạo nên một truyền kỳ người phàm tu tiên.
Thì hắn lại vô cớ ngất đi.
Khi tỉnh lại một lần nữa, hắn đã cùng với đám gần một vạn người cùng nhau xuất hiện tại Kiếm Ma tông này.
Cái tên Kiếm Ma tông này, vừa nghe đã biết không phải là chính phái.
Còn có một màn người trung niên kia ra tay giết người không chút do dự ban nãy.
Những điều này đều khiến Lâm Tiêu hiểu ra rằng, đây không phải là nơi để luận định đúng sai.
Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng coi như đã gia nhập một môn phái tu luyện.
Đây phải chăng là một cơ duyên?
“Hahaha, trong đám người này vậy mà lại có hai kẻ có tư chất lục phẩm, khá lắm, khá lắm!!!”
Người trung niên cười lớn.
Sau đó, ông ta ném cho hai kẻ có lục quang trên người hai tấm lệnh bài.
“Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Kiếm Ma tông ta.”
Hai kẻ đó tiếp nhận lệnh bài, khiếp sợ vì kinh ngạc, sau đó vui mừng không thôi.
“Cảm… cảm tạ đại nhân đã coi trọng.”
“Cảm tạ đại nhân.”
Người trung niên phất tay, nói tiếp: “Gọi ta là Trần trưởng lão được rồi.”
Hai kẻ đó một lần nữa cúi gập người cảm tạ.
Không cần phải chết, còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Kiếm Ma tông, thế này còn may mắn hơn cả chuyện tiền từ trên trời rơi xuống nữa.
Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, chấn kinh và đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Kiếm Ma tông mặc dù là ma giáo.
Nhưng có thể trở thành đệ tử dưới trướng thì nhất định là phúc phận vô cùng lớn, chí ít thì thân phận cũng cao hơn người bình thường quá nhiều, quá nhiều ấy chứ.
Trần trưởng lão lại nhìn những kẻ khác, tiếp tục nói: “Những kẻ trên người phát ra hoàng quang đứng thành một hàng ra đây.”
Gần một nghìn người ôm tâm trạng thấp thỏm bước ra.
“Tư chất của các ngươi cũng tạm được, có thể tới những chủ phong khác làm đệ tử tạp dịch, các ngươi có bằng lòng không?” Trần trưởng lão hỏi.
“Bằng…bằng lòng!!!” Tất cả đều lập tức đáp.
Chương 4
Mặc dù là câu hỏi.
Nhưng bọn họ đều nghe ra được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Trần trưởng lão.
Ngươi không bằng lòng?
Vậy thì phải chết.
Vết xe đổ phía trước còn đang nằm trên đất kia kìa.
Làm đệ tử tạp dịch ở chủ phong, công việc đó cũng được rồi.
Trần trưởng lão gật đầu, ném cho bọn họ lệnh bài bằng đồng.
“Những kẻ trên người phát ra hồng quang bước ra đây xếp hàng.” Ông ta tiếp tục hô lên.
Lần này có gần bốn nghìn kẻ bước từ trong đám đông ra.
“Các ngươi tư chất tầm thường, có thể làm đệ tử tạp dịch ở ngoại môn, các ngươi có bằng lòng không?” Ông ta hỏi.
“Chúng tôi bằng lòng!!” Bốn nghìn người này vội vàng đồng thanh hô lên.
Trần trưởng lão ném cho bọn họ một đống lệnh bài bằng sắt.
Tới đây.
Đám đông bên dưới vẫn còn gần năm nghìn người.
Ngọc phù trên người bọn họ không hề có bất cứ sự biến đổi màu sắc nào, vẫn là màu trắng như cũ.
Lâm Tiêu chính là một trong số đó.
Sắc mặt của hắn lúc này có chút khó coi.
Ngọc phù trên người chắc hẳn có tác dụng kiểm tra tư chất.
Màu sắc khác nhau đại diện cho tư chất khác nhau.
Vậy không biến đổi màu, há chẳng phải là không có tư chất tu luyện hay sao?
Đệt!
Không phải chứ.
Hắn là kẻ có ngộ tính cực cao cơ mà.
Trọng điểm là, không có tư chất, đối với môn phái mà nói, thì chính là phế vật.
Môn phái bình thường chắc chắn là sẽ không cần những kẻ như vậy, trực tiếp đuổi đi.
Nhưng ma giáo Kiếm Ma tông này….
Bọn họ sẽ thả người sao?
Lâm Tiêu nghĩ tới đây, trong tâm liền trùng xuống một nhịp.
Có nên nói thẳng với Trần trưởng lão về chuyện ngộ tính của bản thân không đây, như vậy thì chí ít cũng sẽ không chết.
Nhưng nếu nói thẳng ra, hậu quả của hắn sẽ như thế nào, hắn cũng không dám nghĩ tới.
Vào lúc Lâm Tiêu đang lưỡng lự.
Trần trưởng lão nhìn đám người còn lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Những người còn lại, đi theo ta.”
Sau nửa ngày trời.
Năm nghìn người còn lại đi theo Trần trưởng lão đi tới nơi khuất sau núi của Kiếm Ma tông.
Chương 5
Bọn họ không có quyền lựa chọn.
Một vài kẻ trong đó muốn lén lút chuồn đi, cũng bị Trần trưởng lão phát hiện trong chớp mắt, đồng thời giết ngay tại chỗ.
“Được rồi, chúng ta tới nơi rồi.” Trần trưởng lão nói.
Tới nơi rồi?
Cả đám đổ mồ hôi lạnh.
Nơi này rõ ràng là chẳng có gì cả mà.
Lẽ…lẽ nào, Trần trưởng lão này muốn giết người hủy chứng cứ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cả đám người đều hoang mang lo sợ.
Cũng may, Trần trưởng lão không hề nhìn bọn họ, mà vươn tay làm một pháp quyết đánh về phía hư không.
Sau đó, một màng chắn trong suốt liền hiện ta trước mắt đám người.
“Cảnh lão, ta mang đám người này tới cho ngài rồi đây.” Trần trưởng lão nói với giọng cung kính.
“Ta biết rồi.”
Một giọng nói già nua phát ra, sau đó hai viên đá trong suốt lóng lánh được ném ra, bay về phía Trần trưởng lão.
“Tạ ơn Cảnh lão, nếu không có việc gì thì ta không dám quấy rầy nữa.” Trần trưởng lão nhận viên đá, vui mừng nói.
“Ừm.” Giọng nói già nua đáp lại.
Sau đó, Trần trưởng lão lắc người một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ để lại năm nghìn kẻ còn đang ngơ ngác.
Không đợi bọn họ đưa ra nghi vấn, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn ập tới.
Sau đó, bọn họ bị luồng sức mạnh đó kéo vào bên trong màng chắn.
Khung cảnh biến đổi.
Nơi này bóng tối vô tận, xung quanh đầy vẻ ảm đạm.
Xung quanh đều là những ngôi mộ kiếm đơn sơ.
Bên trên mỗi ngôi mộ kiếm đều cắm một thanh kiếm dài.
Vù vù!!
Cơn gió lạnh nổi lên tứ phía.
Rõ ràng là vừa mới bước vào đầu thu, nơi này lại toát ra một cảm giác tiêu điều, ớn lạnh.
Chỉ cần hít sâu một hơi, là sẽ cảm nhận được loại khí tức như cắt xuyên lồng ngực, đau đớn khó mà nhịn được.
“Đây là đâu, tại sao khắp xung quanh lại đều là mộ kiếm vậy.”
“A! Đau…đau quá.”
“Ở đây chắc chắn có khí độc, Kiếm Ma tông muốn dồn chúng ta vào đường chết.”
“Không cam tâm mà, ta còn chưa muốn chết.”
Vào lúc bọn họ đang hoảng loạn, một giọng nói già nua lại vang lên bên tai năm nghìn người này.
Chương 6
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại khiến bọn họ nghe thấy một cách hết sức rõ ràng.
“Nơi này là Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông, tiếp theo đây, ta sẽ truyền cho các ngươi một bài Dưỡng Khí quyết, chỉ có kẻ thành công vận chuyển được ba Chu Thiên mới có thể trở thành người gác mộ.”
Sau đó, giọng nói già nua ấy bắt đầu đọc Dưỡng Khí quyết.
Những kẻ có mặt tại nơi này dường như bắt được một tia hi vọng, đều cố gắng nhịn đau, lắng tai nghe Dưỡng Khí quyết.
Lâm Tiêu cũng vậy.
Hắn vốn tưởng lần này bản thân lành ít dữ nhiều.
Không ngờ rằng, còn ẩn giấu một huyền cơ khác.
Người gác mộ?
Đây là loại thân phận gì vậy?
Nghe chẳng ra làm sao cả
Nhưng mà chết vinh không bằng sống nhục.
Hơn nữa, hiện giờ hắn cuối cùng cũng tiếp xúc được tới công pháp của thế giới này rồi.
Lâm Tiêu nhịn xuống cơn đau kịch liệt trong lồng ngực, ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm lắng nghe.
Dưỡng Khí quyết khiến người bình thường cảm thấy khó hiểu ấy, lọt vào tai hắn lại giống như tiên âm.
Dần dần, Lâm Tiêu đã nhập tâm vào nó.
Luồng linh khí vốn đang chạy tán loạn trong cơ thể, bắt đầu tuân theo một lộ tuyến cố định mà vận chuyển.
Một Chu Thiên.
Hai Chu Thiên.
Ba Chu Thiên.
……
“Hôm nay, kẻ nào có thể vận chuyển được ba Chu Thiên, có thể tới kiếm các phía Nam tiếp nhận thân phận người gác mộ.”
Giọng nói già nua nói xong những điều này liền biết mất không còn bóng dáng.
Vị bô lão này không hề hay biết.
Trong khoảng thời gian một nén hương sau khi ông ta rời đi.
Một người thanh niên trẻ trong đám năm nghìn người đã mở mắt.
Trong đôi mắt phát ra ánh sáng nhạt.
Trên cơ thể cũng tỏa ra một vầng kim sắc nhàn nhạt.
Chỉ là vầng sáng này cực kỳ nhạt, căn bản là không ai có thể phát hiện được.
“Ủa? Mấy thứ trong cơ thể này là linh khí đó sao? Đây chính là Dưỡng Khí quyết ư? Cảm giác đơn giản quá nhỉ.” Trong lòng Lâm Tiêu thầm kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cả người tràn trề sức lực, cái cảm giác đau đớn không chịu nổi kia cũng hoàn toàn biến mất rồi.
Mỗi một lần hít thở, Dưỡng Khí quyết trong cơ thể sẽ tự động vận chuyển.
Đương nhiên, tốc độ tự động vận chuyển rất chậm.
Chương 7
Nếu như hắn chủ động khống chế, cái tốc độ kia sẽ vọt lên như bay.
Khoảng thời gian một nén hương vừa rồi, hắn đã vận chuyển được mười Chu Thiên.
“Dựa vào pháp quyết để vận chuyển linh khí, khí tượng và kinh mạch đều ổn định, thế này, coi như là bước vào tầng nhập môn của cảnh giới Luyện Khí rồi sao?” Lâm Tiêu không chắc chắn lắm.
Nhớ tới lời dặn của giọng nói già nua kia, vận chuyển được ba Chu Thiên là có thể đi tiếp nhận thân phận người gác mộ.
Bản thân hắn được mười Chu Thiên, coi như hoàn thành vượt định mức rồi.
Lâm Tiêu nghĩ tới đây, đứng dậy định đi tiếp nhận thân phận rồi nói sau.
Nhưng lúc này.
Hắn phát hiện một chuyện khiến hắn sởn cả tóc gáy.
Vốn dĩ còn lại năm nghìn người, lúc này lại có tới hơn một nửa số người đã ngã trong vũng máu, không còn chút hơi thở.
Đếm sơ một lượt, tuyệt đối là quá nửa.
Thế này…thế này…thế này là thế nào.
Ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ kinh hãi.
Ban nãy hắn chuyên tâm tu luyện Dưỡng Khí quyết, hoàn toàn không phát giác được động tĩnh gì bên ngoài.
“A!!!”
Đột nhiên, một vài tiếng hét thảm thiết ở bên cạnh vang lên.
Lâm Tiêu vội quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy từng luồng linh khí thoát ra từ cơ thể những người kia, trên người bị thủng một lỗ lớn, máu tươi trực tiếp tràn ra ngoài.
Không bao lâu sau, mấy người này đều tắt thở mà chết.
Ôi đệt!
Lâm Tiêu sững sờ!
Đó nào phải là linh khí, thậm chí là sắc bén hơn cả kiếm khí ấy chứ.
Nhìn những kẻ khác đều không đứng dậy.
Lâm Tiêu cũng không muốn tới kiếm các tiếp nhận thân phận nhanh như vậy.
Kẻ dị biệt sẽ bị diệt trừ, đạo lí này hắn vẫn hiểu.
Khi chưa có thực lực tuyệt đối và lá bài tẩy, biểu hiện quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt.
Huống hồ nơi này lại là Kiếm Ma tông.
Tuy mới tiến vào có hơn hai tiếng, nhưng Lâm Tiêu đã cảm nhận được cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là tàn khốc.
Hắn quay trở về chỗ cũ ngồi, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp tục luyện Dưỡng Khí quyết.
Mỗi khi vận chuyển được một Chu Thiên, linh khí trong cơ thể sẽ ngưng tụ được một phần.
Sau khi Lâm Tiêu vận hành được mười Chu Thiên, lông mày hắn khẽ cau lại.
Chương 8
Không biết tại sao, hắn cứ có cảm giác lộ tuyến mà linh khí vận chuyển trong cơ thể khiến hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm, cứ như đang đi đường vòng vậy.
Còn có trong khẩu quyết, cũng có rất nhiều điểm giống như vậy.
Thử sửa lại một chút.
Chỗ này cũng sửa một chút.
Cứ như vậy, Lâm Tiêu dựa vào cảm giác mà hoàn thiện “Dưỡng Khí quyết độc quyền’ của mình.
Được một lúc, tốc độ hấp thụ linh khí của hắn đã bắt đầu tăng lên gấp bội.
Trong mơ hồ, một cơn lốc linh khí chầm chậm chuyển động xung quanh hắn.
Mà những người đang cố gắng tu luyện Dưỡng Khí quyết bên cạnh hắn, đột nhiên phát hiện những linh khí vốn đã khó nắm bắt, lại càng trở nên hỗn loạn.
A!!!!
Những tiếng hét liên tục vang lên không dứt.
Những người ngã xuống, nhiều không đếm xuể.
Còn lại hai nghìn người.
Một nghìn năm trăm.
Một nghìn.
Sáu trăm.
Ba trăm.
Khi số người chỉ còn lại một trăm năm mươi, lúc này mới dừng lại.
Lâm Tiêu lại mở mắt lần nữa.
Hơn một trăm người may mắn sống sót kia vội vàng đứng dậy, khuôn mặt mỗi người đều tỏ ra khủng hoảng, trong lòng có một loại cảm giác như vừa thoát khỏi đại nạn.
Bọn họ vừa rồi không phải là không muốn cử động, mà là cử động không nổi.
Dường như có một lực hút khiến bọn họ không cách nào di chuyển.
Cũng may.
Bọn họ cuối cùng cũng vượt qua được, đồng thời, vận chuyển thành công ba Chu Thiên trong Dưỡng Khí quyết.
“Đây rốt cuộc là nơi nào, năm nghìn người vậy mà chỉ còn lại hơn một trăm người chúng ta.”
“Đã sớm nghe nói Kiếm Ma tông tàn khốc vô cùng, không ngờ vẫn là ta xem thường nó rồi.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Làm sao ư? Chúng ta làm gì còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời người kia, trước tiên đi tới kiếm các phía Nam tiếp nhận thân phận người gác mộ thôi.”
Mọi người thương lượng một lúc, cũng cảm thấy không còn cách nào khác.
Bọn họ cũng muốn thoát khỏi đây chứ, nhưng mà căn bản là không tìm được đường quay lại.
Không còn cách nào khác, đám người đành cùng nhau tiến về kiếm các ở nơi xa kia.
Lúc bọn họ đi tới phía trước kiếm các, đã có người ở đó đợi bọn họ rồi.
Đó là một người trung niên gầy gầy cao cao.
Khi nhìn thấy hơn một trăm người vừa tới, sắc mặt người trung niên đầy vẻ ngạc nhiên, ông ta nghi ngờ mở miệng hỏi.
Chương 9
“Đám người các ngươi có mấy vạn người tiến vào đâu rồi??”
Có vài vạn người đã đi vào? ? ? Có chuyện gì vậy?
“Bẩm báo đại nhân, chúng ta đã có 5000 người vào rồi.” Một tên mập nở nụ cười, vội vàng nói.
“Cái gì cơ? 5000 người rồi mà còn lại nhiều như vậy sao? Ngươi chắc chắn chứ!” Người đàn ông trung niên gầy nhìn chằm chằm vào đối phương và hỏi.
Tên mập bị nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn khẳng định gật đầu nói: “Đại nhân, thật sự là 5000 người.”
Người đàn ông trung niên gầy gò không nói gì nữa.
Ông ta tiến lên phía trước rồi ấn cánh tay của tên mập xuống, sau đó lần lượt chọn ngẫu nhiên vài người để ấn.
“Kỳ lạ thật, lần này sao có thể nhiều người đạt yêu cầu như vậy?” Ông ta tự lẩm bẩm.
Tất cả mọi người khi nghe vậy đã rất kinh ngạc.
Điều này có nghĩa đang chê số người chết còn quá ít sao? ?
Lâm Tiêu đang đứng ở giữa đám đông, khẽ cau mày.
Nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì nhất định phải có điểm kỳ lạ, không phải là do chính mình gây ra đó chứ.
Khi Lâm Tiêu đang luyện tập Dương Khí quyết bản sửa đổi hình như đã gây ra một số ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.
Cũng may, người đàn ông trung niên gầy gò không tiến hành kiểm tra từng người một. Sau khi kiểm tra vài người, ông ta phát lệnh bài thân phận cho người gác mộ và nói cho họ nghe công việc của người canh giữ mộ.
Lúc này Lâm Tiêu mới hiểu ra.
Công việc của người gác mộ rất đơn giản. Chính là trông nom mộ kiếm, lau chùi trường kiếm, dọn cỏ, v.v..
Nơi này được coi là cấm địa của Kiếm Ma tông, Phạm Thiên mộ kiếm.
Nơi bọn họ đang ở là ngoài phạm vi của Phạm Thiên mộ kiếm, chủ nhân của những mộ kiếm này đều là đệ tử đã chết của các thế hệ Kiếm Ma tông.
Còn bên trong Phạm Thiên mộ kiếm chôn ai thì những người này không nói.
Đó là không phải những thứ bọn họ có thể tiếp xúc.
Đương nhiên, Kiếm Ma tông không để họ làm việc không công.
Mỗi tháng sẽ được hai viên linh thạch hạ phẩm và được ra ngoài một lần.
Cái gì?
Khi ra ngoài mà nhân cơ hội chạy trốn sẽ là vi phạm quy tắc và sẽ bị Kiếm Ma tông truy sát.
Không ai lại lấy mạng sống của mình ra đùa cả.
Ngoài ra, Lâm Tiêu còn nhận được một tin. Nửa năm sau, sẽ có một cuộc kiểm tra ngoại môn.
Ngụy chủ quản cũng chính là người đàn ông trung niên gầy gò kia nở nụ cười kỳ quái với bọn họ: “Nếu như các ngươi có thể sống sót đến kiểm tra ngoại môn của nửa năm sau, các ngươi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Kiếm Ma tông.”
Điều này khiến mọi người vô cùng kích động.
Chương 10
Nếu có thể làm đệ tử ngoại môn, có quỷ mới muốn đây gác mộ.
Chỉ có Lâm Tiêu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao lại nói sống đến nửa năm sau?
Lẽ nào việc trông nom mộ kiếm có gì đó nguy hiểm?
Hơn nữa lệnh bài của người gác mộ bòn họ còn có chức năng ghi lại số lần trông nom.
Mỗi lần trông nom, dọn dẹp một mộ kiếm thì trên lệnh bài sẽ hiển thị một con số.
Trong vòng một tháng, số lượng phải đạt đến mười lần mới được coi là đạt yêu cầu vậy là trung bình ba ngày một lần.
Ban đầu khi nghe quy tắc này mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Ba ngày trông nom, dọn dẹp một mộ kiếm, công việc này thực sự đơn giản và dễ dàng như vậy sao?
Những nghi ngờ này, chỉ một giờ sau đã có câu trả lời.
Mọi người nhìn chằm chằm một người vô cùng phấn khởi đi dọn dẹp mộ kiếm.
Nhưng khi người này vừa chạm vào trường kiếm trên mộ kiếm thì ngay lập tức cơ thể hắn nổ tung. Cả người hóa thành tro tàn.
Mọi người đều vô cùng bàng hoàng.
“Ồ, ta quên nhắc nhở các ngươi, trên mỗi một mộ kiếm đều chứa rất nhiều kiếm khí, đặc biệt là khi lau trường kiếm, nhất định phải vận chuyển Dưỡng Khí quyết, cẩn thận một chút, nếu không. . . khà khà khà.”
Sau khi Nguỵ chủ quản nói xong, ông ta không quan tâm đến bọn họ nữa mà quay người rời đi.
Lúc này, mọi người mới hiểu ra tại sao họ buộc phải tu luyện Dưỡng Khí quyết. Hóa ra là vì điều này.
Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng có một người can đảm đứng ra.
Hắn ta dùng hết sức để vận chuyển Dưỡng Khí quyết rồi nhanh chóng lau dọn một mộ kiếm trông có vẻ nhỏ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn ta.
Nhưng hắn ta chỉ kiên trì được khoảng mười nhịp thở rồi nhanh chóng lui về phía sau.
Sau đó, cả người ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Bởi vì sợi linh lực trong cơ thể hắn ta đã bị kiếm khí ép khô, nếu như không lùi ra ngoài rất có thể sẽ giống như người trước đó, cơ thể sẽ nổ tung mà chết.
Khi hắn ta kể lại chuyện này, vẻ mặt những người khác cũng vô cùng hoang mang và không dám thử.
Điều này cho thấy rằng phải nhanh chóng tu luyện để linh lực trong cơ thể càng ngày càng nhiều thì mới có thể lau dọn những mộ kiếm này.
Sau khi mọi người hiểu ra đạo lý này, họ bắt đầu ngồi xuống tại chỗ và nhanh chóng tu luyện.
Ngoại trừ một người.
Lâm Tiêu thấy những người này nhắm mắt bắt đầu tu luyện liền rời đi.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, hắn đã chọn bừa một mộ kiếm.
Nếu như dựa vào sự mạnh yếu của linh lực, vậy thì chắc hẳn hắn không có vấn đề gì.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Tiêu vận chuyển Dưỡng Khí quyết, tiến lên một bước và bước vào phạm vi của mộ kiếm.
Vừa bước vào, một sợi kiếm khí đã xâm nhập vào cơ thể hắn.
Mát mát, lạnh lạnh và còn mang chút cảm giác hoang vắng, tiêu điều. Nhưng khi linh lực bao phủ, cảm giác này lại biến mất.