1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 78 [Chương 386 đến 390]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 78 [Chương 386 đến 390]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 386: Mãnh Thú Thượng Cổ

Vu Yêu Chi Hồn giờ đã dung nhập vào Thiên Phệ Vũ hồn của hắn.

Im lặng một lát, Lâm Phong khẽ mỉm cười. Trước kia hắn dựa vào Thiên Phệ Vũ hồn hoặc Tử Xà Vũ hồn để giết hoặc là cắn nuốt yêu thú cùng cấp. Giờ đã có năng lực của Vu Yêu Chi Hồn, Lâm Phong đã có thể khống chế được yêu thú.

– Đúng lúc ta đang cần một con yêu thú có thể ngự không phi hành.

Dựa vào Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong có thể ngự không trong một lát, nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không thể kéo dài được. Hơn nữa ngự không như thế tốc độ cũng khó có thể cam đoan, nếu có một con yêu thú thuộc loại chim bay thì hắn có thể thoải mái bay lượn vào hư không, như vậy chẳng phải là khoái trá hơn sao.

– Xem ra ta phải cảm ơn Vu Chân rồi.

Lâm Phong nhìn thoáng qua phương xa rồi lập tức lao vào sâu trong Cửu Long sơn mạch. Vu Chân đi mà không về, người của Vạn Thú môn chắc chắn sẽ đến tìm kiếm. Hắn đã giết Vu Chân, không thể để người của Vạn Thú môn gặp phải, nếu không thì Vạn Thú môn chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết hắn.

Cho nên hiện tại Lâm Phong không thể quay về, hơn nữa còn phải thu khí tức lại, rời khỏi nơi đây. Ai biết được Vạn Thú môn có thủ đoạn đặc thù gì để truy tung khí tức của hắn hay không.

Sự thật đúng như những gì Lâm Phong suy đoán. Theo khí tức mà Vu Chân để lại, đám người Đằng Vu Yêu đã tìm được nơi Lâm Phong và Vu Chân chiến đấu. Người của Vạn Thú môn và những người khác cũng theo Đằng Vu Yêu đến nơi này.

Nhìn toàn cảnh đều là hư vô, mọi người đều hoảng sợ, một khí tức hủy diệt thật quá mạnh. Tất cả mọi thứ ở đây đều hóa thành hư vô, hiển nhiên là đã trải qua một trận đại chiến.

– Đúng là khí tức của Vu Chân.

Đồng tử Đằng Vu Yêu co rụt lại, một trận chiến thật thảm liệt, Lâm Phong sao có thể chiến đấu đến mức thế này với Đằng Vu Chân được.

Người của Vạn Thú môn đều nhíu chặt mày, không hiểu nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Mà Đằng Vu Chân đâu rồi?

Trận chiến này đúng là trận chiến giữa Vu Chân và Lâm Phong sao?

Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi vấn, bọn họ rất muốn biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ chỉ có thể phỏng đoán, bởi vì Vu Chân và Lâm Phong đều biến mất, ngay cả khí tức cũng không có.

– Sao lại như vậy được? Khí tức của hai người đều đoạn rồi.

Hai hàng lông mày của Đằng Vu Yêu cũng nhíu chặt lại, bất kể là Vu Chân hay Lâm Phong thì khí tức đều biến mất không thấy gì, thật quỷ dị.

– Môn chủ, có một luồng Dương Hỏa khí, còn có ít Thiếu Âm hàn khí của Vu Chân.

Đằng Vu Sơn ở bên cạnh nhắc nhở một câu. Đằng Vu Yêu gật đầu. Dương Hỏa khí kia hẳn là của Lâm Phong, mà Thiếu Âm hàn ý là của Vu Chân. Hai người bọn họ nhất định đã chiến đấu ở đây, nhưng có người khác hay yêu thú tham dự không thì không rõ.

– Lâm Phong chưa chết!

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Vu Chân không thể giết chết được Lâm Phong, nếu không thì khí tức Vu Chân sẽ không biến mất, cũng sẽ không trở về Vạn Thú môn như thế này.

Mà nếu Lâm Phong không chết, lại biến mất khí tức như Vu Chân, như vậy rất có khả năng là… Vu Chân đã chết!

Suy đoán này cứ luẩn quẩn trong đầu mọi người, ngay sau đó họ cũng thấy run sợ. Nhất là người của Vạn Thú môn, bọn họ không dám nghĩ tới điều đó, nhưng nếu không nghĩ thì chẳng thể giải thích được vì sao khí tức của hai người lại cùng biến mất.

Chỉ có Lâm Phong giết Vu Chân, sau đó che giấu khí tức bỏ đi thì mới có thể tạo nên tình hình như lúc này. Nhưng loại tình huống này thật khiến người ta quá sợ hãi, cho nên họ không dám tin. Lâm Phong không chết ở trong tay Vu Chân đã là may mắn rồi, hắn có thể giết được Vu Chân ư?

– Đi lên lục soát!

Đằng Vu Yêu trầm mặt xuống, lạnh lùng ra lệnh. Giọng của lão dù che dấu rất tốt nhưng vẫn để người khác nghe ra được chút bất an bên trong.

Vu Chân rất có thể là đã bị giết, nếu không thì không thể giải thích được vì sao khí tức của hắn đến đây là kết thúc.

Người của Vạn Thú môn nghe vậy thì cũng run sợ, lập tức gật đầu rồi đi sâu vào Cửu Long sơn mạch lục soát.

Đám người Vũ gia cũng đứng đó suy nghĩ, như vậy Lâm Phong lại không chết… Con kiến ngày xưa chẳng lẽ thật sự sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu sao?

Nguyệt Thanh Sơn, mái tóc bạc trắng bay phất phơ, trong đôi mắt thâm thúy mà tang thương kia hồi ức lại ngày trước, một cảnh tượng thật quen biết bao nhiêu. Năm đó phụ thân Lâm Hải của Lâm Phong kia, tên thanh niên chấp nhất đó cũng giống như Lâm Phong, trải qua tầng tầng lớp lớp chặn giết mà không hề chết, đến cuối cùng mới bị phong ấn lại.

Từ trên người Lâm Phong, Nguyệt Thanh Sơn như thấy được bóng dáng Lâm Hải lúc trước.

Một ngày sau, ở sâu trong Cửu Long sơn mạch, Lâm Phong cũng không biết giờ mình đang ở nơi nào. Hắn chỉ biết là lúc này có lẽ hắn đã đi vào chỗ sâu trong Cửu Long sơn mạch, vùng bụng của nơi này.

Lâm Phong cực kỳ cẩn thận đi tới phía trước, với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn dùng cảm giác nhạy bén cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh. Ở giữa sơn mạch này hắn gặp được quá nhiều yêu thú, mà trong số đó lại có không ít yêu thú vô cùng khủng bố, hắn không muốn trêu chọc, chỉ tránh xa ra.

Với con người mà nói, yêu thú sơn mạch là Thiên đường, cũng là Địa ngục. Sâu trong yêu thú sơn mạch này, lại càng có ít người dám bước vào. Nơi đây có kỳ ngộ rất lớn, mà nguy cơ cũng bốn bề, không ai dám xông loạn. Nếu không phải dựa vào cảm giác rất mạnh của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có khi hắn sẽ gặp phải không ít yêu thú hùng mạnh rồi.

– Yêu thú, Tam Nhãn Ma Lang.

Lúc này, ở bên trong cảm giác của Lâm Phong, một con sói khát máu lại có ba con mắt, ngoài đôi mắt bình thường thì ở mi tâm nó còn có một con mắt nữa.

Tam Nhãn Ma Lang là yêu thú vô cùng ít ỏi, nhưng rất lợi hại. Nhất là con mắt thứ ba kia, nó có thể mê hoặc được kẻ thù. Nhưng ở sâu trong sơn mạch này, hắn đã gặp được vài con Tam Nhãn Ma Lang rồi.

– Tiếc là Tam Nhãn Ma Lang không có cánh, nếu không thì bắt làm tọa kỵ cho ta luôn.

Lâm Phong thầm nghĩ, lúc này con Tam Nhãn Ma Lang kia ngừng lại, dùng con mắt yêu dị ngó chừng xung quanh như cảm nhận được có kẻ đang nhìn trộm nó.

– Cảm giác đúng là rất nhạy bén.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lâm Phong bất động, dời mắt đi chỗ khác. Một lúc lâu sau, con Tam Nhãn Ma Lang kia cuối cùng cũng bỏ đi.

Lâm Phong mỉm cười, lại tiếp tục đi tới. Tuy nhiên hắn vừa bước ra một bước thì đã khựng lại.

– Không đúng!

Lâm Phong khẽ nói, nhíu mày lại. Lúc này Lâm Phong lại có cảm giác đang bị nhìn trộm.

– Sao lại vậy, cảm giác của ta sao có thể sai được?

Lâm Phong cau mày, mở ra Thiên Nhân Hợp Nhất phóng ra xa, không có gì cả, chỉ có một rừng cây rậm rạp.

– Không có ư?

Lâm Phong cảm thấy thật quái dị, võ tu vốn có cảm giác rất mạnh, huống chi Lâm Phong có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, loại cảm giác bị nhìn trộm này chắc chắn là không sai. Nhưng khi hắn phóng ý thức ra dò xét thì lại không phát hiện cái gì. Hơn nữa cảm giác bị nhìn trộm kia dường như đã biến mất, thật quỷ dị.

Lâm Phong giãn mày ra, khẽ lắc đầu rồi bước chân đi tới phía trước như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn lại toàn lực phóng cảm giác của mình ra.

Cảm giác bị nhìn trộm lại lần nữa xuất hiện khiến Lâm Phong giật mình, ngừng chân lại, hắn nhìn xuống lòng đất.

Không ngờ hắn lại quên mất lòng đất kia, vừa rồi hắn cảm nhận rất rõ là loại nhìn trộm kia truyền ra từ dưới lòng đất.

– Xuất hiện đi!

Lâm Phong lạnh lùng nói. Ở phía trước Lâm Phong không xa, mặt đất rung lên, ngay sau đó một bóng dáng xuất hiện ở đó. Nhìn thấy nó, Lâm Phong cũng ngẩn ra.

Yêu thú, một con yêu thú cực kỳ oai phong, khoác trên mình một bộ lông đỏ như lửa, hơn nữa lông kia đều là gai sắc. Mà trên lưng nó, một đôi cánh chim màu lửa đỏ dang ra, trông yêu dị vô cùng.

Yêu thú này có vài phần tương tự với Xích Diễm Ma Hổ, tuy nhiên lại uy phong hơn Xích Diễm Ma Hổ vài phần.

Lâm Phong lục tìm trí nhớ về con yêu thú này, đồng tử lại co rút lại.

Xích Diễm Ma Hổ được người ta biết rõ, ngoài sự hùng mạnh của nó ra thì còn vì trong cơ thể nó chảy huyết mạch của mãnh thú thượng cổ, là á chủng của mãnh thú thượng cổ.

Nghe nói loại mãnh thú thượng cổ này vẫn lưu truyền đến nay, nhưng số lượng cực ít, người bình thường khó có thể nhìn thấy.

Mãnh thú thượng cổ kia có tên là Cùng Kỳ, có bộ lông màu đỏ lửa hệt như lông nhím, hình thể to như trâu, thân thể như hổ, lưng mọc đôi cánh, vô cùng uy nghiêm.

Con yêu thú trước mắt Lâm Phong này hoàn toàn ăn khớp với miêu tả kia.

Chương 387: Bóng Dáng Trong Sơn Mạch

Mãnh thú thượng cổ, Cùng Kỳ.

Con mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng dị thường, Xích Diễm Ma Hổ chỉ là á loại của Cùng Kỳ, nhưng đã có tiềm lực vô cùng lớn, thậm chí có thể trở thành Thiên yêu, vậy tiềm lực của Cùng Kỳ sẽ lớn đến thế nào? Hơn nữa Cùng Kỳ này có được cái danh mãnh thú, như vậy thực lực hẳn là sẽ rất mạnh.

Khi Lâm Phong quan sát mãnh thú Cùng Kỳ, Cùng Kỳ cũng nhìn chằm chằm hắn, trong con mắt kia lóe lên hung quang, khát máu.

Víu….

Một ảo ảnh đỏ như lửa xẹt qua khiến con ngươi của Lâm Phong co rút lại, đột nhiên xoay tròn cả người.

– Xoẹt…

Máu tươi văng ra, quần áo trên ngực Lâm Phong nát tươm, để lộ ra ngực của hắn với một vết thương còn đang chảy ra máu tươi.

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên lưng, Lâm Phong không rảnh đi chú ý vết thương trên ngực, lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm Cùng Kỳ.

Thật đáng sợ!

Lâm Phong mới ý thức được rằng mình phạm phải sai lầm đáng sợ cỡ nào, đối mặt với mãnh thú Cùng Kỳ, hắn lại chỉ hưng phấn mà quên đề phòng. Mãnh thú thượng cổ sẽ không từ từ chơi đùa với hắn mà trực tiếp vồ tới giết hắn, để lại một miệng vết thương trên người hắn.

– Ngao…

Một tiếng rống dường như đến từ Cửu U vang lên, lạnh, như sói như chó, khiến lãnh ý trên người Lâm Phong càng lúc càng rõ rệt.

– Víu…

Ảo ảnh đỏ lửa lại xuất hiện. Lúc này Lâm Phong đã sớm cảnh giác, trực tiếp giẫm chân né tránh. Nhưng lúc Cùng Kỳ xẹt ngang qua người hắn, đôi cánh chim đỏ lửa kia đột nhiên vỗ lên, thân thể cao lớn đó đột ngột chuyển hướng, tiếp tục nhào tới Lâm Phong, liền mạch, nhanh chóng, hung mãnh, tàn nhẫn, còn nhạy bén hơn người rất nhiều.

Lâm Phong híp mắt lại, không thể tránh được. Độ nhạy bén và tốc độ của Cùng Kỳ thật đáng sợ, dù hắn biết quỹ đạo di chuyển của Cùng Kỳ nhưng vẫn không thể nào né được.

Dương Hỏa chân nguyên lập tức ào ra, ngọn lửa hung mãnh đánh tới Cùng Kỳ. Nhưng Cùng Kỳ như là không nhìn thấy mà trực tiếp nhảy vào trong lửa. Ngọn lửa tán loạn, mà Lâm Phong thì nhanh chóng lùi ra sau.

– Ầm!

– Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ ra vang lên, khóe miệng Lâm Phong chảy ra máu đỏ tươi. Cả người hắn đập lên những cây đại thụ, tiếng ầm ầm liên tục vang lên.

Hạ rầm xuống mặt đất, thân thể Lâm Phong ngừng lại, nhìn chằm chằm con mãnh thú Cùng Kỳ đang chậm rãi đi tới phía hắn kia.

Lúc này Lâm Phong đã có thể xác định, con mãnh thú Cùng Kỳ này có tu vi tương đương với hắn, chính là Huyền yêu cấp một, nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều hoàn mỹ. Chỉ riêng tốc độ đáng sợ kia đã khiến Lâm Phong không thể bì kịp.

Điều này khiến Lâm Phong ý thức được rằng tốc độ đúng là thế yếu của hắn. Nhưng càng như vậy thì càng khiến hắn muốn có được con mãnh thú thượng cổ này.

Ánh sáng tím bùng lên, Vũ hồn xuất hiện, hóa thành những con Tử Xà nhào tới Cùng Kỳ. Lâm Phong phải thử xem thực lực con mãnh thú thượng cổ này cường hãn đến thế nào.

Cùng Kỳ đi rất chậm, chỉ theo dõi con mồi là Lâm Phong kia, bước từng bước một, lộ ra hung quang, để mặc cho những con Tử Xà kia quấn chặt lấy cơ thể nó.

– Xùy…xùy…

Đôi cánh đỏ như lửa kia vung lên, hóa thành những ngọn lửa đốt cháy Tử Xà. Mãnh thú Cùng Kỳ không hề bị chút tổn thương nào, vẫn tiếp tục bước tới phía Lâm Phong.

– Một con mãnh thú thật lợi hại.

Sau khi Tử Xà phân liệt, uy lực vốn nhỏ đi rất nhiều, nhưng với nhiều võ tu mà nói thì ít nhất là có thể hạn chế được hành động của họ. Nhưng với Cùng Kỳ thì lại chẳng có tác dụng gì.

– Ngươi là của ta!

Lâm Phong vô cùng hưng phấn, Cùng Kỳ càng lợi hại thì hắn lại càng hưng phấn.

Thiên Phệ hiện lên, Thương Long rít gào. Bảy cái đầu Thương Long đong đưa ở sau lưng Lâm Phong, nhất là đầu Thương Long ở chính giữa kia lại không giống sáu cái đầu Thương Long còn lại, sắc mặt nó dữ tợn quỷ dị, đúng là Vu Yêu Chi Hồn.

Cùng Kỳ liếc Thương Long kia một cái, trong con ngươi thật lớn hiện lên chút dị sắc, ngay sau đó giơ móng trước cào cào trên mặt đất.

– Víu…

Thân thể Cùng Kỳ lại hóa thành ảo ảnh, dang đôi cánh ra, rực rỡ vô cùng.

– Rống….

Vài tiếng Thương Long ngâm vang lên, sáu cái đầu Thương Long đánh thẳng tới Cùng Kỳ, nháy mắt đã cắn lấy các chỗ trên thân thể Cùng Kỳ.

– Ngao…

Cùng Kỳ gầm lên một tiếng, vẻ hung ác hiện lên đầy trên khuôn mặt. Trên lưng nó, bộ lông giống như gai sắc kia dựng thẳng lên, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén đâm vào Thương Long, đồng thời một ngọn lửa điên cuồng bốc cháy lên từ trên người Cùng Kỳ.

– Ngao…

Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời thét dài, dường như muốn giãy khỏi trói buộc, âm thanh từ xa vọng lại. Thân hình lửa đỏ của nó lại tiếp tục phóng đi, mang theo thân hình sáu Thương Long cùng chuyển động.

– Không xong!

Lâm Phong thầm nghĩ, con Cùng Kỳ này rít gào như thế chỉ sợ là sẽ dẫn tới không ít yêu thú hùng mạnh.

Mãnh thú thượng cổ thật đáng sợ, trước kia Lâm Phong chưa từng gặp phải con yêu thú nào hung bạo như thế.

Huyền thú cấp một này dường như quá đáng sợ rồi!

Đầu Thương Long thứ bảy gào thét phóng tới trước mặt Cùng Kỳ, giữa Vu Yêu Chi Hồn, tia sáng yêu dị kia phóng ra. Thân thể Cùng Kỳ run mạnh, dường như hồn phách của nó đã không thuộc về chính nó nữa.

Con mắt cực lớn kia dường như đang dần dần luân hãm, ánh sáng yêu dị này dường như muốn khiến nó phải thần phục. Mãnh thú thượng cổ sao có thể thần phục được.

– Ngao…

Ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ác khí trên người Cùng Kỳ càng lúc càng nặng. Con người đáng chết kia, không ngờ lại định khống chế nó, Cùng Kỳ sao không phẫn nộ cho được.

Một tia sáng kinh khủng phóng ra, Cùng Kỳ dang rộng đôi cánh, cắt vỡ đầu Thương Long. Mà thân thể nó thì điên cuồng giãy dụa rồi lao tới Lâm Phong.

– Ầm!

Thương Long rốt cuộc không thể chịu được sức mạnh kinh khủng của Cùng Kỳ, để cho Cùng Kỳ giãy thoát. Lâm Phong thấy vậy thì sợ hãi, con mãnh thú thượng cổ này dường như quá cuồng bạo rồi.

Thu hồi Vũ hồn, Lâm Phong nhún người nhảy lên cao. Cùng Kỳ xẹt qua dưới người hắn, đôi cánh yêu dị kia cắt vỡ cả không gian.

Không thể đối phó được, Thiên Phệ Vũ hồn lại thêm Vu Yêu Chi Hồn mà cũng không đối phó được, Cùng Kỳ thật quá khủng bố.

– Tiểu Cùng, ai chọc giận ngươi vậy?

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Cả người Lâm Phong run lên, vừa rồi hắn tập trung toàn bộ tinh thần lên Cùng Kỳ, lại không phát hiện là có người tới gần.

Hắn nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một vị trung niên mặc bạch sam từ từ bước đến, người này mỉm cười, nhưng ý cười đó lại mang theo vài phần tà khí yêu dị.

Thấy người kia đến, Cùng Kỳ không ngờ lại hơi cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống, rồi lập tức chạy tới chỗ trung niên áo trắng kia.

Đi đến cạnh trung niên áo trắng, Cùng Kỳ vòng quanh người hắn một vòng rồi nằm bò xuống đất, dường như mọi chuyện đều chẳng có liên quan gì tới nó.

– Tiểu Cùng, ngươi lại lẻn chạy tới đây rồi.

Trung niên áo trắng lắc đầu cười, đầu của Cùng Kỳ lại càng cúi xuống thấp hơn.

Trung niên áo trắng kia ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của Cùng Kỳ như đang vuốt ve tình nhân, vô cùng dịu dàng.

Lâm Phong đứng im tại chỗ, nhíu chặt đôi lông mày lại. Ở sâu trong yêu thú sơn mạch này lại có con người, hơn nữa dường như người này còn là chủ nhân của Cùng Kỳ.

Thật quá chấn động. Lâm Phong không thể nhìn thấu đôi mắt yêu dị kia, vị trung niên áo trắng có khí chất lại thản nhiên vô cùng này, hắn càng không biết vì sao đối phương lại xuất hiện ở yêu thú sơn mạch.

Hơn nữa trông vị trung niên áo trắng này dường như chính là người ở trong yêu thú sơn mạch vậy.

– Tiểu Cùng, lần sau không được chạy lung tung nữa, biết chưa.

Trung niên áo trắng dường như hơi tức giận, nói với Cùng Kỳ một tiếng rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, khóe miệng nở nụ cười, dường như rất thân thiện vậy.

– Bằng hữu tới từ ngoài kia sao?

Trung niên áo trắng thản nhiên hỏi một tiếng. Lâm Phong gật đầu.

– Ngươi thích Tiểu Cùng của ta?

Trung niên áo trắng nói tiếp:

– Bằng hữu đường xa đến đây, nếu coi trọng những thứ khác trong sơn mạch thì ta có làm chủ mà tặng cho ngươi. Nhưng Tiểu Cùng là bằng hữu tốt nhất của ta, nó cũng không thể rời khỏi ta.

– Là ta lỗ mãng, không biết là yêu thú Cùng Kỳ là đồng bạn của ngươi.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, nói.

– Không sao, nếu ngươi không chê thì hay chỗ ta ở một thời gian, ta cũng tiện dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp của sơn mạch này.

Trung niên áo rắng cười lắc đầu, dường như không chút để ý. Lâm Phong hoàn toàn không nhìn thấu hắn.

Lâm Phong đương nhiên cũng không biết đối phương có Vũ hồn gì, tu vi mạnh thế nào. Đối phương có thể thu phục Cùng Kỳ, thực lực chắc chắn là rất mạnh.

Chương 388: Kinh Hãi

Nghe được lời mời của đối phương, Lâm Phong cảm thấy hơi kỳ quái.

Chỗ ở? Nam tử trung niên trông hơi yêu dị này lại ở trong chỗ sâu trong sơn mạch? Vẫn bình yên vô sự? Hơn nữa hắn nói sẽ dẫn Lâm Phong đi ngắm phong cảnh vùng sơn mạch này, dường như rất tự nhiên, không hề để ý xem đây là nơi nào.

Một con người lại có thể tự nhiên đi lại trong yêu thú sơn mạch?

– Không biết các hạ ở chỗ nào?

Ngoài mặt thì khách khí nhưng Lâm Phong thầm đề phòng. Chuyện này rất kỳ lạ, cứ khiến hắn cảm thấy không thích hợp.

– Ở gần nơi này, đi theo ta đến ngồi một lúc, tán gẫu một hai, hạ vài bàn cờ.

Trung niên yêu dị vẫn tươi cười ôn hòa như trước, khẽ gật đầu với Lâm Phong rồi lập tức bước đi.

Lâm Phong chần chừ một lát rồi cũng bước theo. Vừa rồi hắn và Cùng Kỳ gây ra động tĩnh lớn như vậy, ở lại đây sẽ rất không an toàn, chỉ sợ yêu thú sẽ nhanh chóng tới đây.

Tên nam tử yêu dị kia ở trong một thạch lâm rộng lớn, khắp nơi đều là những tảng đá to lớn vây thành một đoàn, chồng chất thành núi. Trên mảnh đất trống như có đặt một bộ bàn ghế, thậm chí còn có rượu và cờ phổ.

Tuy nhiên điều khiến Lâm Phong cảm thấy quái dị là bàn đá này tròn không ra tròn, vuông không ra vuông, khiến người ta cảm thấy đúng là dở thằng dở ông.

Đi đến trước bàn đá, Lâm Phong nhìn thoáng qua chén rượu và cờ phổ trên bàn. Chén rượu không phải là làm từ đá, nhưng toàn bộ đều sứt mẻ, mà cờ phổ kia thì căn bản không được coi là một bộ cờ phổ được.

– Sao vậy, chén rượu và cờ phổ này ta vất vả lắm mới lấy được đấy.

Nam tử yêu dị đi đến trước người Lâm Phong, khẽ cười nói, trong giọng nói như có vài phần tự hào. Mà ở sau hắn, mãnh thú Cùng Kỳ lẳng lặng đi theo, không hề hung ác mà hệt như là sủng vật.

Lâm Phong càng lúc càng cảm thấy thật quái dị, thật kỳ quái, tất cả mọi thứ bài trí đều chẳng ra sao, tên nam tử yêu dị này có lẽ cũng quá sơ sài rồi.

Điều cũng khiến người ta kinh ngạc là mãnh thú Cùng Kỳ lại bị hắn thu phục cho dễ bảo như vậy, mãnh thú đã ngoan ngoãn, không có chút nóng giận nào.

– Thượng khách đến phủ đệ của ta xem nè.

Trung niên yêu dị cực kỳ ân cần khách khí, dẫn Lâm Phong đi vào thạch động được đục thành kia.

Lâm Phong đến gần thạch động, bên trong rất rộng lớn, rất khí phái, hệt như là cung điện.

Trung niên yêu dị bước ra, thân thể hắn lập tức biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước vương tọa ở ngay trước cung điện kia, khí phách nhìn xuống bên dưới, mơ hồ có vài phần uy nghiêm.

– Thượng khách thấy động phủ của ta có phải rất khí phách không?

Trung niên yêu dị dang tay ra, uy nghiêm bất phàm. Lâm Phong hơi ngẩn ra, lúc này tên trung niên yêu dị rất có khí thế, dường như hắn chính là vương giả vậy.

– Đúng là rất khí phách.

Lâm Phong gật đầu, ngay trước cung điện là vương tọa, đi xuống là những cầu thang, sau đó mới đến đại điện rộng lớn.

Giữa đại điện là rất nhiều thạch trụ, mà hai bên đúng là những mảng dung nham, hỏa diễm dung nham, tràn đầy hơi thở nóng rực.

Thấy Lâm Phong gật đầu, yêu dị trung niên mới nở nụ cười tươi, dường như rất hưởng thụ lời khen của Lâm Phong.

Yêu dị trung niên đứng dậy rồi đi thẳng tới trước người Lâm Phong, khiến Lâm Phong kinh hãi.

Thật nhanh!

Vừa rồi Lâm Phong không nhìn rõ, nhưng lúc này hắn đối diện trung niên yêu dị, nhìn hắn đi tới phía mình nhưng vẫn không rõ như trước, chỉ là một vệt ảo ảnh xẹt đến.

Tốc độ của Cùng Kỳ đã đủ kinh khủng, nhưng tốc độ của người trung niên yêu dị này dường như còn nhanh hơn Cùng Kỳ.

“Quả nhiên là rất mạnh.” Lâm Phong thầm kinh hãi, cũng không biết đối phương rốt cuộc là người phương nào.

– Ngươi vẫn sống ở trong yêu thú sơn mạch này?

Lâm Phong nhìn trung niên yêu dị, không nhịn được bèn hỏi một câu.

– Đúng vậy, ta ở trong yêu thú sơn mạch này rất nhiều năm, đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ, đến cả ta cũng chẳng còn nhớ rõ.

Trung niên yêu dị gật đầu, thản nhiên nói.

– Vì sao không đi ra ngoài?

Lâm Phong tò mò hỏi.

– Đi ra ngoài?

Trung niên yêu dị mỉm cười, cười đến rất là yêu dị:

– Ta cũng muốn đi ra ngoài. Nhanh thôi, ta sẽ được đi ra, ngày này đã không còn xa.

Cùng Kỳ bên cạnh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt trung niên yêu dị kia, hơi rụt cổ lại. Con thú hung bạo như nó nhưng lúc này lại khá sợ hãi, cuộn tròn người lại, không rên lấy một tiếng.

Huyền yêu thú có thể nghe hiểu được tiếng người, cuộc đối thoại của trung niên và Lâm Phong, Cùng Kỳ đều nghe được rõ ràng.

– Muốn đi ra ngoài?

Lâm Phong nhíu mày. Nghe nam tử yêu dị này nói thì dường như hắn rất muốn đi ra ngoài, nhưng lại không ra được, có vẻ như có gì đó trói buộc hắn, điều này lại khiến Lâm Phong càng thấy kỳ quái.

– Đương nhiên là phải đi ra ngoài. Ngươi cũng biết đấy, ở đây nhàm chán biết bao, chỉ có Tiểu Cùng ở cùng ta.

Trung niên yêu dị ngồi xổm xuống, ôm lấy Cùng Kỳ, trong ánh mắt yêu dị kia lại có vài phần dịu dàng.

Mãnh thú Cùng Kỳ dịu ngoan vô cùng, để mặt cho trung niên yêu dị kia ôm lấy, đôi mắt hung bạo lại hơi nhắm lại.

Cảnh này khiến Lâm Phong chẳng biết phải nói gì, đây là con mãnh thú Cùng Kỳ khổng lồ lúc nãy ư? Lúc này thân thể nó nhỏ đi, ngoan ngoãn như là sủng vật vậy.

– Nhưng cũng may, thượng khách đã đến nơi này, sau hãy ở lại đây cùng ta cho đến khi ta đi ra ngoài.

Trung niên yêu dị ngẩng đầu lên cười với Lâm Phong.

– Cùng hắn ư?

Lâm Phong không có thời gian ở cùng hắn trong sơn mạch này, chính hắn còn đang có chuyện vẫn chưa làm xong.

– Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, sao chúng ta không kết bạn cùng đi, giờ đi luôn?

Lâm Phong nói. Trung niên yêu dị nhìn hắn, vẻ mặt như cười như không, khẽ lắc đầu.

– Ta có khả năng phải đi trước.

Lâm Phong lại nói tiếp, hắn sao có thể ở cùng đối phương cho đến khi hắn đi ra ngoài, nếu một hai ngày thì không sao, nhưng trung niên yêu dị này một năm không đi, mười năm không đi thì sao?

– Không được, ngươi nhất định phải ở lại.

Trung niên yêu dị lắc đầu nói. Lâm Phong nghe vậy thì nhướn mày.

– Ngươi đang uy hiếp ta?

Lâm Phong không vui, càng lúc hắn càng cảm thấy tên nam tử trung niên này không hề bình thường.

– Thượng khách, ta không có ý uy hiếp ngươi, nhưng ngươi nhất định phải ở lại. Ngươi cũng biết đó, ta chờ một người tán gẫu với ta đã bao lâu rồi.

Lời của trung niên yêu dị khá mâu thuẫn, hắn nói không uy hiếp Lâm Phong nhưng lại nhấn mạnh là Lâm Phong nhất định phải ở lại.

– Nhưng ta có việc nhất định phải đi, nếu có cơ hội, ta sẽ tới thăm các hạ.

Lâm Phong cố gắng khiến giữ bình tĩnh, thực lực của đối phương rất đáng sợ, nếu thật sự quá căng thì sẽ không có lợi cho hắn.

Trung niên yêu dị không để ý tới Lâm Phong mà đi ngang qua người hắn, khàn khàn nói:

– Rời đi? Không được, tuyệt đối không được.

Trung niên yêu dị lắc đầu nói:

– Ngươi có biết ta ở trong yêu thú sơn mạch này bao lâu rồi không? Trăm năm, ngàn năm? Ngay cả ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết là rất lâu, rất rất lâu.

– Trăm năm? Ngàn năm?

Lâm Phong nhíu mày, trăm năm thì có thể, nhưng sao có thể ngàn năm được. Cường giả Huyền Vũ cảnh chỉ mới có được thọ nguyên hai trăm năm, dù là Thiên Vũ cảnh hùng mạnh cũng chỉ có được thọ nguyên năm trăm năm.

Ngàn năm, Lâm Phong không biết cường giả đó tu vi gì, ít nhất hẳn là tôn giả rồi.

– Ở yêu thú sơn mạch, ngoài giết chóc thì cũng chỉ có giết chóc, ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, thật chẳng thú vị chút nào.

Trung niên yêu dị vốn không để ý xem Lâm Phong nghĩ gì, chỉ tự nói những gì mình muốn.

– Đâu giống các người, ở ngoài đó có rượu, có cờ, còn có đàn bà xinh đẹp, tự do tự tại. Ta đã mệt mỏi với cuộc sống trong yêu thú sơn mạch rồi, ta muốn ra ngoài…

– Đi ra ngoài…

Lâm Phong khẽ run, chân cũng đứng không được vững. Lúc này trung niên yêu dị thả tay ra khiến Cùng Kỳ trực tiếp rơi xuống đất, tay của hắn thì vươn lên không trung, ngửa đầu lên rống to, dường như đang phóng thích ra áp lực của mình.

Toàn bộ động phủ đều ầm ầm rung lên, nhưng một lát sau liền thôi, giống như âm thanh của trung niên yêu dị lại chuyển về bình tĩnh.

– Nhanh, ta có thể nhanh chóng đi ra ngoài, không mất mấy năm nữa. Giờ vất vả lắm mới có người đến đây, sao có thể để ngươi đi được. Hãy tán gẫu với ta, chơi cờ với ta, như thế thật tốt.

Giọng của trung niên yêu dị trở nên khàn khàn, rất mê hoặc, yêu dị.

Hắn xoay người nhìn Lâm Phong, Lâm Phong cũng nhìn hắn, trong đầu như đang ầm ầm vang.

Lúc này đồng tử của trung niên yêu dị đỏ thẫm, yêu dị, như có một ngọn lửa lượn lờ ở trong. Mà trên mặt hắn, một mảng hoa văn dữ tợn đáng sợ hiện lên, đây không phải là ánh mắt của loài người, cũng không phải khuôn mặt của loài người.

Trời ạ, yêu, đây là yêu!

Lâm Phong đã không cách nào hình dung được nỗi khiếp sợ bây giờ của hắn, lúc này trung niên yêu dị không phải người, mà là yêu thú!

Chương 389: Hóa Hình Chi Thuyết

– Khó trách, khó trách hắn lại không gặp bất kỳ chuyện gì trong dãy núi toàn yêu thú như này.

– Khó trách mãnh thú Cùng Kỳ lại sợ hắn.

Toàn bộ mọi việc đều sáng tỏ, Lâm Phong nhớ tới lời nói của đối phương, hắn đã ở trong này tận mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, nên mới cô tịch như thế.

Đích xác, sinh mạng của yêu thú dài hơn của con người, bọn chúng lại có thể sống được càng lâu hơn, nhất là như con yêu thú trước mắt này, sau khi biến hóa thành người, sao không cảm thấy cô độc tịch mịch.

Cuốn sách đánh cờ hỗn độn cùng cái bàn cờ không được toàn vẹn này, có lẽ chính là mục tiêu của hắn hướng tới nhân loại. Hắn muốn đến với thế giới loại người, muốn sống cuộc sống của con người.

Động phủ đang không ngừng rung động. Rất nhanh, khuôn mặt yêu dị của nam tử lại trở lại vẻ bình thường. Động phủ cũng ngừng rung, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết. Đối phương dùng cặp đồng tử đầy yêu dị kia nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, mang vẻ cười lãnh đạm. Nhưng nụ cười này lại làm cho Lâm Phong thấy cả người không tự nhiên.

Nghe nói về yêu thú, chỉ có Thiên yêu mới có thể biến hóa, ảo hóa thành hình thể con người, cùng tiếng nói của con người.

Mà yêu thú trước mặt Lâm Phong lại có thể, yêu thú này chính là Thiên yêu. Yêu thú có cấp bậc như thế, nếu như là đi vào thế giới loài người, đi vào Tuyết Nguyệt, cũng đủ làm đảo điên Tuyết Nguyệt.

Phải là cường giả cảnh giới Thiên Vũ mới có thể chống lại hắn được.

Điều làm cho Lâm Phong thấy có chút không hiểu rõ chính là đối phương vì sao nói hắn rất nhanh liền có thể đi vào được thế giới loài người, mà hiện tại lại không thể?

Ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo hơn, Lâm Phong cố làm cho bản thân bình tĩnh lại, hỏi:

– Yêu tiền bối, nếu như ngươi đã biến hóa là người, nếu bước vào thế giới loài người thì lúc nào cũng được, làm gì còn muốn giữ ta ở lại trong này?

Lâm Phong hắn không có thời gian ở lại đây, hắn nhất định phải rời đi. Về phần yêu thú, hắn thật ra cũng chẳng kỳ thị gì, thế giới này, yêu thú khác hắn với những súc sinh cầm thú kia. Bọn họ có trí tuệ chính thức, hơn nữa sau khi thật sự biến hóa, Lâm Phong cũng không biết yêu với người thì có gì khác nhau. Tuy rằng yêu thú bạo ngược hiếu sát, nhưng người của thế giới này lại không âm lãnh thị huyết.

– Bởi vì bây giờ ta còn là yêu, nếu là bị cường nhân trong số nhân loại của các ngươi nhìn ra, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà săn bắt ta, để ta thành tọa kỵ của bọn họ, sủng thú của bọn họ, hơn nữa vĩnh viễn không có điểm dừng.

Thiên yêu chậm rãi mở miệng nói, làm cho ánh mắt Lâm Phong cũng bị kiềm hãm. Đúng là Thiên yêu hùng mạnh, nếu tiến vào thế giới nhân loại làm sao tránh khỏi số phận bị cường nhân săn đoạt. Thế giới con người rộng lớn vô tận, chưa vào giờ thiếu cường nhân.

– Nhưng tiền bối ngươi nói tiếp một đoạn thời gian nữa là có thể đi ra ngoài, đây cũng là vì sao?

Lâm Phong không hiểu hỏi.

Nghe thấy Lâm Phong nói, Thiên yêu vừa cười, cười đúng kiểu yêu, ánh mắt nhìn Cùng Kỳ trên mặt đất, chỉ thấy Cùng Kỳ kia rùng mình một cái, thân thể rúc xuống, không dám cử động dù là hành động nhỏ cũng không dám, thế cũng đủ biết hắn tàn bạo tới thế nào.

– Ngươi thật muốn biết?

Thiên yêu chuyển ánh mắt, một lần nữa lại nhìn Lâm Phong, khóe mắt tươi cười càng lúc càng yêu nghiệt.

Lâm Phong có chút không hiểu ý đối phương, khẽ gật đầu.

– Ha ha, nói cho ngươi cũng không sao, ta đã sớm chán ghét cuộc sống yêu thú này, cũng sắp có được nhân thể, trở thành nhân loại thật sự rồi.

Nam tử yêu dị ánh mắt sáng lên, khàn khàn nói:

– Rút đi thân mình của yêu thú, trở thành con người thật sự.

– Ừm?

Lâm Phong nhíu mày, trở thành con người thật sự? Yêu thú là yêu, có thể biến hóa thành người, còn có thể trở thành con người hoàn chính?

– Thượng khách, ngươi còn không hiểu sao, nhân loại vĩnh viễn là chủ nhân của đại lục, là vạn vật chi linh. Chúng ta yêu thú tuy rằng có chiến lực mạnh hơn nhân loại, nhưng nhân loại dựa vào ngộ tính không gì sánh kịp luôn xuất hiện một số người kinh thải tuyệt diễm, xuất sắc hơn yêu thú nhiều. Tiềm lực của nhân loại là vô hạn, mà thiên phú của yêu thú cũng đã được định sẵn ngay từ giây phút hắn sinh ra. Sau đó, hắn chỉ có thể dựa vào số mệnh.

Lâm Phong yên lặng nghe, hắn là lần đầu tiên nghe kiểu nói như thế, bởi vì trước kia hắn chưa từng thật sự tiếp xúc qua. Quả thật giống như đối phương nói, người, chính là vạn vật chi linh. Trong thiên địa, có một số yêu thú vô cùng hùng mạnh, bọn họ được sinh ra liền có được thiên phú khủng bố không gì sánh kịp. Nhưng đại lục mênh mông, trong nhân loại chưa từng thiếu nhân tài, bởi vậy cho dù yêu thú có mạnh mấy cũng nhất định bị con người mạnh hơn áp chế. Cũng vì thế, đại lục mới lấy nhân loại làm chủ đạo, chứ không phải là yêu thú.

Yêu thú thiên phú đã được định sẵn khi sinh ra, sau đó phải dựa vào số mệnh. Tiềm lực của nhân loại không giới hạn, chỉ cần ngươi có thể kích phát ra được.

– Nhưng mà trời cao luôn để lại một đường sinh cơ, yêu thú chúng ta bước vào cảnh giới Thiên yêu sẽ có một lần lựa chọn, biến hóa thành người.

– Phương thức biến hóa có hai loại. Thứ nhất, như trước giữ lại thân thể của yêu thú, bất cứ lúc nào cũng có thể biến ảo trở lại. Bản thể vẫn là yêu thú, chỉ có điều khoác thêm tầng áo khoác hình người. mặc dù là ngươi có toát ra khí tức, thì cũng là khí tức của yêu thú. Còn có loại thứ hai, chính là triệt để biến hóa, thoát ly thân thể của yêu thú, trở thành con người, chân chính thật sự, sẽ không còn thiên phú trước kia nữa lại được trao cho linh tính của con người.

Hai mắt Lâm Phong hiện lên vẻ khiếp sợ, biến hóa, có hai loại, vừa là yêu, vừa là người.

Hắn lần đầu tiên nghe được, yêu thú còn có thể triệt để biến thành nhân loại.

Rất hiển nhiên, yêu thú đang đứng đối diện hắn chọn loại biến hóa thứ hai, hắn muốn trở thành con người thật sự.

– Tiền bối bây giờ đang ở thời gian hóa hình?

Lâm Phong hỏi một tiếng, Thiên yêu gật đầu. Hiện tại hắn đang ở Hóa Hình kỳ.

– Với Thiên yêu chi cảnh của tiền bối, cho dù là bước vào tiểu quốc loài người cũng không có ai làm gì được tiền bối đi.

Lâm Phong thử hỏi một tiếng.

Thiên yêu sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Phong, nở nụ cười yêu dị, lập tức mở miệng nói:

– Ngươi rất thông minh, tuy nhiên nói cho ngươi biết thì sao. Loại biến hóa đầu tiên, rất dễ dàng, bất luận yêu thú nào đều có thể làm được. Mà loại biến hóa thứ hai, đúng lúc Hóa Hình kỳ, tu vi của yêu thú sẽ bị giam cầm. Nói cách khác, ta bây giờ cũng không có thực lực của Thiên yêu. Hơn nữa sự biến hóa này không nhất định có thể thành công. Nếu là thất bại, tu vi sẽ giảm nhiều. Kỳ thật, đây là một lần mạo hiểm.

– Quả nhiên!Nguồn truyện audio

Lâm Phong âm thầm tự nhủ, lựa chọn biến hóa thứ hai, ở Hóa Hình kỳ, tu vi của yêu thú bị giam cầm, sẽ giảm xuống, hơn nữa trong lúc này không có chút tiến bộ nào. Thậm chí nếu biến hóa thất bại, tu vi còn có thể giảm nhiều, cũng không phải là con người mới phải mạo hiểm. Yêu cũng phải như thế.

– Vậy làm sao để tăng thêm tỉ lệ hóa hình thành công?

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, thoáng suy nghĩ hỏi.

– Tiếp xúc nhiều cùng nhân loại.

Thiêu yêu trực tiếp trả lời, làm cho hai mắt Lâm Phong run lên.

– Cho nên tiền bối phải giữ ta lại bên người?

– Đúng, trong thời kỳ hóa hình, ngươi vẫn đi theo ta, nói chuyện với ta, thật tốt.

Giọng nói của Thiên yêu lại trở nên khàn khàn, tà ý nghiêm nghị.

Lâm Phong trầm mặc. Thiên yêu nói những bí mật này cho hắn, cũng có nghĩa đối phương cảm bản không có khả năng để hắn rời đi nửa bước. Nếu hắn rời đi, tìm cường nhân tới săn bắt đối phương thì sao chứ?

Lâm Phong cũng không năn nỉ Thiên yêu, hắn biết rằng điều đó chẳng có tác dụng gì. Yêu thú này nhìn như bình tĩnh, nhưng vãn là yêu tà khát máu, vô ý có hành động dì mà chọc giận con yêu thú này, đối phương nhất định sẽ xé xác hắn.

Lúc này bản thân Lâm Phong chỉ muốn biết một vấn đề, con yêu thú này, sau khi tu vi bị giam cầm, thì chiến lực còn mạnh tới chừng nào?

– Mãnh thú Cùng Kỳ đã mạnh như thế, mà Thiên yêu này còn có thể làm cho Cùng Kỳ dịu ngoan như mèo, hơn nữa còn nói toàn bộ điều này cho ta biết, hiển nhiên là thực lực vô cùng mạnh, không cần cố kỵ mới có thể nói ra, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Phong lại tự nói, nhắc nhở bản thân.

– Còn gì muốn hỏi không, ta có thể nói cho ngươi nghe hết.

Giọng nói của Thiên yêu khàn khàn, ánh cười trong mắt càng ngày càng tà yêu, đỏ thẫm, lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt hắn.

– Không có.

Lâm Phong lắc lắc đầu, hắn còn có một vấn đề, nhưng hắn gần như có thể đoán được đáp án, cho nên chẳng bằng không hỏi.

– Không có?

Thiên yêu mỉm cười, bước đến trước mặt Lâm Phong, tà đạo:

– Ngươi có phải là còn muốn biết đợi cho tới ngày ta biến hóa thành công, có giết ngươi không?

Đồng tử Lâm Phong co lại, yêu thú này thật thông mình, thật sự là Lâm Phong muố hỏi, nhưng mà còn cần hỏi sao?

– Ta hiện tại nói cho ngươi biết, sẽ! Một khi ta đã thành công, tât cả người cùng thú biết ta là yêu thú đều phải chết. Ta muốn triệt để trở thành người. hoàn chỉnh.

Thiên yêu ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần kỳ vọng. Đợi cho hắn biến hóa, hết thảy người cùng yêu biết quá khứ của hắn đều phải chết.

Chương 390: Dụ Dỗ Cùng Kỳ

Cùng Kỳ đang nằm bò trên mặt đất kia nghe được lời của Thiên yêu thì ngẩng đầu lên, không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào trên mặt.

Nó cũng biết, một khi đối phương biến hóa thành công, trở thành nhân loại thực sự, với cảnh giới Thiên Vũ đó, sẽ giết nó ngay lập tức, nó đã sớm biết rồi.

Nhưng nó có thể làm thế nào? Tuy nó là mãnh thú thượng cổ, nhưng thực lực không bằng đối phương thì nó có thể làm gì được?

Chớp chớp đôi mắt cực lớn kia, Cùng Kỳ lại tiếp tục nằm phục xuống đất như thể không hề nghe thấy lời của Thiên yêu, cuộn thân thể lại.

Lâm Phong cũng không chú ý tới Cùng Kỳ, lúc này hắn chỉ im lặng và nhìn Thiên yêu.

Đối phương nói thẳng cho hắn biết ngày hắn biến hóa thành công chính là ngày chết của hắn.

– Thượng khách đừng nói cái chủ đề chẳng thú vị này làm gì. Chỉ cần ngươi không rời khỏi phạm vi trăm dặm thì ngươi chính là thượng khách của ta. Trong thời gian này, ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta, cũng có thể chơi đùa với Tiểu Cùng, để nó dẫn ngươi đi ngắm cảnh sắc của vùng yêu thú sơn mạch này. Ngươi sẽ tận mắt chứng kiến một Thiên yêu hùng mạnh hoàn toàn biến hóa thành nhân loại.

Thiên yêu căn bản không để ý đến suy nghĩ của Lâm Phong và công kích, nếu không thì hắn cũng không nói ra.

– Phạm vi trăm dặm.

Lâm Phong thì thào một tiếng nho nhỏ.

– Đúng, trong phạm vi trăm dặm đó là khu vực ngươi hoạt động, một khi ngươi bước ra khỏi khu vực này, ta sẽ lập tức xé xác ngươi ra, thượng khách ạ!

Thiên yêu tà ác nói.

Lâm Phong gật đầu rồi lập tức bước qua cạnh người Thiên yêu, đi ra khỏi động phủ.

Thiên yêu sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười rất yêu tà, không hề ngăn cản Lâm Phong. Tới địa bàn của hắn rồi, Lâm Phong còn có thể đi được sao.

Đi? Đó là muốn chết, tốc độ của mãnh thú Cùng Kỳ nhanh hơn Lâm Phong rất nhiều, nhưng lần nào trốn cũng bị hắn bắt lại, hành hạ một trận mới khiến con mãnh thú đó ngoan ngoãn như lúc này.

Lâm Phong đi dạo không mục đích, phạm vi trăm dặm rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn, khu vực này ngoài Thiên yêu và công kích ra thì không hề có yêu thú nào khác, dường như đây là cấm địa của yêu thú vậy.

Ý thức về lãnh địa của yêu thú mạnh hơn con người rất nhiều, Thiên yêu mạnh như thế, sao có thể khiến yêu thú bước vào địa bàn của hắn.

Mà đám yêu thú đó cũng không dám bước vào đây, trong yêu thú sơn mạch này, Thiên yêu có thể được coi là vua rồi.

Đi đến gần một thác nước, Lâm Phong lập tức khoanh chân ngồi xuống, cứ như vậy lẳng lặng ngồi dưới thác nước, nhắm mắt lại, để ý thức chìm vào trong cơ thể, dường như tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì tới hắn.

Hắn cứ ngồi như vậy đến ba ngày, trong ba ngày này, ngoài thả vô số nguyên thạch ở xung quanh thì Lâm Phong không hề động chút nào, mà thân thể hắn thì điên cuồng hút lấy nguyên khí phóng ra từ trong nguyên thạch, vô bờ bến.

Trên vách núi ở trên thác nước kia, một người một thú đứng ở đó, mặc cho nước xiết chảy qua dưới chân, bọn họ cũng không động đậy gì, chỉ yên lặng nhìn Lâm Phong.

Tên hình người yêu dị kia đương nhiên là Thiên yêu thú, mà yêu thú còn lại kia là Cùng Kỳ.

– Loài người tu luyện cũng hấp thu tinh hoa trời đất như yêu thú, mà bọn họ nhờ nguyên thạch có thể tu luyện nhanh hơn, tăng chân nguyên lực trong cơ thể mình, đồng thời dụng tâm lĩnh ngộ, từ đó nâng cao tu vi cảnh giới.

Thiên yêu thú nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói, nếu muốn trở thành con người thì đương nhiên phải quen biết tất cả mọi thứ của con người.

Quen biết loài người, tiếp xúc với loài người sẽ khiến tỷ lệ biến hóa thành công tăng lên, mà tiếp xúc không có nghĩa là đến gần nói chuyện, quan sát cũng là một cách tiếp xúc, có đôi khi còn hữu dụng hơn.

Thiên yêu ở thời kỳ hóa hình thì điều quan trọng nhất là đi lĩnh ngộ con người.

– Nếu tu luyện như vậy thì chỉ cần thiên phú là đủ, quả là trưởng thành nhanh hơn yêu thú rất hơn, chu kỳ trưởng thành của yêu thú quá dài.

Thiên yêu thú chán ghét yêu thú chính là vì ghét quá trình trưởng thành quá chậm của, tuy thọ nguyên của bọn nó còn dài hơn loài người rất nhiều.

Thiên yêu xoay người, chậm rãi bỏ đi.

Mà Cùng Kỳ thì liếc Thiên yêu một cái, đợi khi đối phương đi khuất rồi nó đột nhiên vươn người nhảy xuống, bước thẳng đến trước người Lâm Phong.

Cùng Kỳ di chuyển quanh người Lâm Phong, khuôn mặt trông khá đăm chiêu.

– Tên đần kia!

Cùng Kỳ thầm mắng một tiếng trong lòng, nó dừng lại, ngồi xổm xuống trước người Lâm Phong, lập tức giơ móng vuốt sắc bén đặt lên trên nguyên thạch.

Rắc!

Một tiếng vang nhỏ, nguyên thạch vỡ vụn, Cùng Kỳ dường như không cảm giác đến mà vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Ngươi đã nhìn ra rồi?

Lâm Phong nói, lập tức mở mắt ra, nhìn Cùng Kỳ đang ngồi xổm trước người mình đây.

Cùng Kỳ vẫn nhìn Lâm Phong, đầu nó hơi gật. Thật sự nó đã nhìn ra Lâm Phong vốn không phải là đang tu luyện, tu luyện là giả tượng, Lâm Phong đã đột phá cảnh giới.

– Ngươi nhìn ra nhưng ngươi không nói cho hắn biết, vì ngươi hận hắn, hận không thể giết hắn, đúng không?

Lâm Phong mỉm cười, mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ là loài thú hung bạo, nhưng Thiên yêu lại coi nó là sủng vật để nuôi, như vậy hẳn là lòng của Cùng Kỳ đã méo mó rồi.

Mà con Cùng Kỳ này thấy Thiên yêu là sẽ ngoan ngoãn nhào vào ngực đối phương, đã xảy ra chuyện gì mới khiến mãnh thú thượng cổ lại sợ hãi con Thiên yêu đó như vậy?

Lâm Phong dám khẳng định Cùng Kỳ cực kỳ hận con Thiên yêu đó, hận đến tận xương tủy.

Trong con mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong kia của Cùng Kỳ hiện lên chút hung quang, hận, đương nhiên là hận chứ, nó là mãnh thú thượng cổ, mà tên Thiên yêu kia lại chỉ là một con yêu thú bình thường, chẳng qua tu luyện sớm hơn nó mấy trăm năm, tu vi hùng mạnh, đã bắt lấy Cùng Kỳ nó mang theo bên người. Cùng Kỳ nó bị đối đãi như sủng vật, ai có thể biết trong lòng nó đè nén ngọn lửa giận ghê gớm cỡ nào, nhưng nó không dám phóng ra, cho dù nó có phóng ra thì cũng vô dụng.

– Ngươi hận hắn, nhưng ngươi không dám nói ra, mà chỉ ra vẻ ngoan ngoãn như sủng vật; ngươi khát vọng tự do, nhưng ngươi lại bị trói buộc, bị đối đãi như chó mèo, ngươi không lúc nào là không tìm cơ hội chạy trốn, thậm chí là giết hắn.

Giọng nói đầy mê hoặc của Lâm Phong không ngừng vang lên, gợi lấy áp lực và phẫn nộ sâu trong lòng Cùng Kỳ. Ánh mắt nó dần trở nên hung bạo, tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lời của Lâm Phong như một chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng nó.

– Đừng phẫn nộ! Mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ, ngươi nhất định chỉ có thể ngoan ngoãn cả đời, mãi cho đến khi ngươi chết… Chắc hẳn ngày hắn biến hóa thành công đã không xa, có lẽ ngươi đang tìm kiếm vận may, chờ hắn biến hóa thất bại. Nhưng ngươi dám khẳng định là hắn sẽ không giết ngươi ngay trước khi chuẩn bị biến hóa? Cho nên ngày hắn biến hóa sẽ trở thành tử kỳ của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành mãnh thú thượng cổ chân chính được!

Nghe lời Lâm Phong, Cùng Kỳ hơi giương miệng, để lộ bộ răng nanh vô cùng sắc nhọn kia, dường như muốn một đớp cắt đứt cổ họng của Lâm Phong.

– Phẫn nộ có tác dụng gì không? Giờ nếu ngươi không muốn chờ chết thì chỉ có một sự lựa chọn.

Lâm Phong nhìn vệt hung quang trong mắt Cùng Kỳ kia, chậm rãi nói:

– Giết hắn! Chỉ cần giết hắn rồi, ngươi mới được giải thoát, ngươi mới đạt được tự do, trở thành mãnh thú thượng cổ chân chính!

– Ngao…

Cùng Kỳ gầm lên một tiếng, nó đương nhiên biết điều đó. Những gì mà Lâm Phong nói, nó đều hiểu, nhưng có thể giết được Thiên yêu không?

Nếu nó có thể giết được Thiên yêu, nó đã sớm xuống tay rồi.

– Chúng ta cần liên kết lại.

Lâm Phong lại nói tiếp:

– Ngươi phải nói cho ta biết chiến lực của hắn ở thời kỳ hóa hình mạnh bao nhiêu.

Vũ hồn sau khi Lâm Phong đột phá kia hiện lên sau lưng hắn, một con Thương Long chậm rãi từ sau lưng Lâm Phong giáng đến trước người Cùng Kỳ, trên đầu con Thương Long đó có Vu Yêu chi hồn.

– Grào…truyện ma

Một luồng dao động quỷ dị phủ xuống người Cùng Kỳ, Cùng Kỳ lập tức lui ra sau, gào rú với Lâm Phong, ánh mắt nhìn Lâm Phong kia như hận không thể nuốt luôn Lâm Phong vào bụng, Vu Yêu Chi Hồn kia của Lâm Phong muốn khống chế nó.

– Ngươi không giết được hắn thì cũng chỉ có thể chờ chết, hãy liên thủ với ta, ngươi mới có hy vọng sống sót, cho nên ta cần biết tất cả những gì ngươi biết. Cho dù ngươi bị ta khống chế trong chốc lát thì sao chứ, trốn không được, chúng ta đều phải chết.

Lâm Phong lại tiếp tục mê hoặc khiến Cùng Kỳ nhìn cằm chằm Lâm Phong với ánh mắt hung lệ.

– Ta có một loại thủ đoạn đặc biệt có thể đối phó hắn nên cần biết tất cả về hắn, ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt, chỉ có một cơ hội này thôi, không thì cứ tiếp tục làm sủng vật cho hắn, mãi cho đến chết. Đường đường mãnh thú thượng cổ lại bị nuôi dưỡng cả đời như sủng vật.

Bị cho là sủng vật cả đời, cho đến tận lúc chết đi.

Những lời này vang vọng trong tai Cùng Kỳ, con mắt nó băng hàn, khát máu. Với mãnh thú thượng cổ như Cùng Kỳ, đây là nỗi nhục vô cùng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin