Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 79 [Chương 391 đến 395]
❮ sautiếp ❯Chương 391: Thu Phục
Cùng Kỳ đương nhiên là không dám hoàn toàn tin tưởng Lâm Phong, yêu thú sao có thể tin con người được cơ chứ.
Nhưng Cùng Kỳ không thể không thừa nhận lời Lâm Phong là đúng, nếu không giết được tên kia cả nó và Lâm Phong chắc chắn sẽ chết. Nó là yêu thú thượng cổ, còn chưa kịp tỏa sáng đã phải chết trong khuất nhục.
Cùng Kỳ muốn đánh cược một phen, nhưng Lâm Phong lại muốn khống chế nó, tuy rằng nó không hiểu khí tức quỷ dị đó rốt cuộc là cái gì.
Cùng Kỳ đang đấu tranh nội tâm. Nếu Lâm Phong thật sự có thủ đoạn đặc thù có thể hoàn toàn khống chế được nó, như vậy Lâm Phong chẳng phải là sẽ coi Cùng Kỳ nó làm sủng vật để nuôi dưỡng hệt như Thiên yêu kia sao?
– Ngươi không cam lòng, ta cũng không cam lòng. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi, dù ta đã khống chế ngươi, nhưng quan hệ giữa chúng ta là đồng cấp, là đồng bọn, ta sẽ không coi ngươi là sủng vật. Ta khác với hắn, ta cần thực lực của ngươi, cần uy danh mãnh thú thời thượng cổ của ngươi để trợ giúp ta.
Lâm Phong nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Cùng Kỳ, hắn tiếp tục mở miệng.
Cùng Kỳ thầm gật đầu, đúng vậy, Lâm Phong không giống với Thiên yêu, dù Lâm Phong thật sự không chế nó nhưng chắc chắn không thể nào lại đi lãng phí thiên phú của mãnh thú thượng cổ như nó được.
Phun ra từng hơi khí, Cùng Kỳ đã dao động.
– Nếu ta không đối phó được hắn, chúng ta đều sẽ chết, dù có khống chế ngươi thì cũng chẳng có ý nghĩa nào; Còn nếu ta thực sự giết được hắn, ít nhất ta cũng giải cứu ngươi ra, ngươi đi theo ta vẫn tốt hơn là đi theo hắn, bất kể như thế nào thì ngươi đều không bị tổn thất gì.
Lâm Phong biết lúc này Cùng Kỳ đã dao động, hắn cần phải dụ dỗ thêm nữa, từng bước tiêu diệt sự chống cự ở sâu trong lòng Cùng Kỳ kia, dù sao mãnh thú thượng cổ lại bị hắn khống chế thì đối phương khó có thể chấp nhận được.
– Ngao…
Cùng Kỳ khẽ gầm lên một tiếng, tuy vẫn cảnh giác nhìn Lâm Phong như trước nhưng mâu thuẫn đã không còn mãnh liệt như vừa rồi.
Con ngươi đen trắng của Vu Yêu Chi Hồn chậm rãi phóng tới Cùng Kỳ.
– Hãy theo ta đánh cược một lần, ngươi không muốn chết, ta cũng không muốn chết.
Khi ánh sáng của Vu Yêu Chi Hồn phủ lên người Cùng Kỳ, nó dường như muốn chống cự lại, nhưng lời của Lâm Phong lại khiến cái đầu cao ngạo của nó kia hơi cúi xuống, không chống cự Lâm Phong nữa. Ánh sáng trắng đen kia bao phủ lấy thân thể Cùng Kỳ, con mắt nhiếp hồn mở ra.
Thấy Cùng Kỳ không giãy dụa nữa, Lâm Phong nở nụ cười, bước đầu tiên rất thuận lợi, không mất chút sức lực nào, hắn đã thu phục được một con mãnh thú thượng cổ.
Vu Yêu Chi Hồn khống chế yêu thú, đây là thủ đoạn nhiếp hồn, hào quang bao phủ đối phương, con ngươi đen trắng kia trở nên yêu dị. Lâm Phong có thể cảm thấy vô cùng rõ là linh hồn của Cùng Kỳ ở trước mặt hắn ở trên yếu ớt hơn, hắn khiến hồn phách xâm lấn thì liền cảm thấy mình nắm linh hồn của Cùng Kỳ trong tay, loại cảm giác này thật kỳ diệu.
– Loại Vũ hồn này thật mạnh!
Lâm Phong lẩm bẩm, nhiếp hồn làm suy yếu năng lực chống cự của hồn phách của đối phương, ảnh hưởng tới tinh thần của đối phương. Nếu linh hồn của đối phương không mạnh thì còn có thể thừa cơ xông vào, trực tiếp khống chế.
Vu Yêu Vũ hồn có thể dễ dàng khống chế được yêu thú, điều này thật đáng sợ.
Đương nhiên Lâm Phong cũng không ý thức được rằng hắn có thể dễ dàng khống chế được hồn phách của Cùng Kỳ như vậy là vì hắn tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, lại có vài loại Vũ hồn, linh hồn hùng mạnh cùng thủ đoạn lợi hại nữa.
Cùng Kỳ gầm lên, tiếng gầm có vẻ hơi trầm thấp, nó cúi đầu xuống như có vẻ rất sầu não.
– Đồng bọn của ta, đi theo ta, ngươi sẽ không thấy uất ức đâu.
Lâm Phong vươn tay sờ lên cái đầu oai phong của Cùng Kỳ, trong lòng sinh ra cảm giác bất khuất. Cùng Kỳ cũng cảm nhận được loại ý chí mãnh liệt này, nó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.
– Lôi Viêm Miêu Yêu, Thiên yêu thú đang ở thời kỳ hóa hình, tu vi vẫn bị giam cầm ở Huyền yêu thú cấp bốn hoặc là cấp năm.
Lâm Phong tìm kiếm tư liệu về con Thiên yêu kia từ trong đầu Cùng Kỳ, Lôi Viêm Miêu Yêu, con Thiên yêu hùng mạnh kia không ngờ chỉ là một con mèo.
Nhưng con mèo này lại có thể đem mãnh thú Cùng Kỳ làm mèo để nuôi, có thể thấy Cùng Kỳ đã nghẹn khuất cỡ nào, phẫn nộ căm tức ra sao, nếu không thì nó đã không thỏa hiệp với Lâm Phong như thế.
– Thực lực của Huyền yêu cấp bốn, cấp năm, tương đương với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn và tầng năm, thực lực rất mạnh.
Lâm Phong hơi nhíu mày lại. Con Cùng Kỳ biết chưa chắc đã là thực lực thật sự của con Miêu Yêu kia, đây là dự tính thận trọng rồi, có lẽ con Miêu Yêu đó còn khủng bố hơn những gì Cùng Kỳ dự liệu.
Dù sao Cùng Kỳ không thể nào thấy được thực lực chân chính của Miêu Yêu.
– Cứ cho là thực lực của hắn là Huyền Vũ cảnh tầng năm đi, ngoài dùng thủ đoạn này e là không có sự lựa chọn nào khác nữa.
Lâm Phong cũng không dự liệu được rằng chạy vào sâu trong núi rừng để né đám người của Vạn Thú môn kia thì lại gặp được Thiên yêu.
– Giờ người đã biết thức lực của ta, định làm thế nào đây?
Một giọng nói thản nhiên vang lên. Cùng Kỳ khẽ run, ngẩng đầu nhìn lên trên thác nước kia, con ngươi vốn hung bạo lại tràn ngập sợ hãi.
Lâm Phong cũng ngẩng đầu, nhìn lên bóng dáng đầy yêu dị đang đứng ở đỉnh thác nước.
– Đúng là con thú ngu xuẩn.
Thiên yêu nhìn Cùng Kỳ rồi châm chọc một tiếng. Vẻ sợ hãi lan tràn, Cùng Kỳ cực kỳ sợ đối phương.
– Ngươi cũng khá thông minh đấy, không ngờ lại có thể nghĩ ra cách lừa con mãnh thú thượng cổ đần độn này, ta còn tưởng cùng lắm là ngươi và nó oán hận với nhau vài câu, sau đó sẽ im lặng nhận sự an bài của vận mệnh cơ.
Miêu Yêu trào phúng nói, nhìn Lâm Phong và Cùng Kỳ với ánh mắt đầy tà ác.
Tất cả những việc mà Lâm Phong và Cùng Kỳ làm có tác dụng sao? Chẳng lẽ bọn họ cho là thực sự giết được hắn sao? Thật quá buồn cười.
– Vốn không cần suy tính, Lâm Phong ta dù có chết cũng sẽ không trở thành đồ chơi hay sủng thú của ngươi, ta không có thời gian chơi với ngươi.
– Nghĩa là từ lúc bắt đầu ngươi đã không tính ở lại, chỉ là kéo dài thời gian thôi sao?
Miêu Yêu hỏi.
– Có thể nói là như vậy.
Lâm Phong gật đầu.
– Thật là quá ngu xuẩn, các ngươi đã muốn chơi thì ta chơi đùa với các ngươi một phen.
Tiếng của Miêu Yêu khàn khàn, rất tà khí, hắn lập tức bước chân ra, thân thể nhảy vút lên, hoàn toàn là một ảo ảnh không thể nào nhìn rõ được.
Một cảm giác nguy hiểm vô cùng truyền đến, Lâm Phong không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nhảy lên. Tiếng ầm ầm lập tức vang lên, bụi đất mù mịt. Miêu Yêu đứng ở nơi Lâm Phong vừa đứng kia, mà trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố thật sâu khiến cả người Miêu Yêu đều lâm vào.
– Nhanh, nhanh quá.
Lâm Phong cảm thấy lạnh cả người, tốc độ của Miêu Yêu thật đáng sợ.
– Ta vốn coi ngươi làm thượng khách, để ngươi ở trong sơn mạch này hưởng thụ một phen, lại không ngờ ngươi không biết điều như thế, muốn chết như vậy. Ta sẽ không cho ngươi chết, mà cho ngươi đau đến muốn chết.
Tà khí trên mặt Miêu Yêu càng lúc càng đậm, khuôn mặt kia như ẩn như hiện vẻ mặt của con yêu thú khát máu.
Chương 392: Chiến Thiên Yêu
– Yêu thú chính là yêu thú, không thể nào thay đổi được sự khát máu trên người, cho dù là hắn có muốn trở thành người đi chăng nữa.
Lâm Phong nhìn con Miêu Yêu mặt mèo thân người trước mặt mình, trào phúng một câu. Vẻ khát máu trong mắt con Miêu Yêu đó càng lúc càng đậm, hắn khàn khàn nói:
– Thì sao? Khi ta trở thành con người thực sự rồi, có được hình hài con người rồi, dựa vào thực lực của ta, muốn làm gì trong cái thế giới loài người kia thì làm thế đó, muốn giết ai thì giết, chẳng phải là rất khoái sao.
– Ngươi vốn không muốn làm người, ngươi chỉ chán ghét ngàn năm tu hành, muốn thể nghiệm cảm giác mới mẻ khi làm con người. Nhưng vẻ khát máu trên người ngươi kia lại không tiêu tan, ngươi có thành người thì những võ tu hùng mạnh cũng sẽ không tha cho ngươi.
Lâm Phong lắc đầu nói. Con Miêu Yêu này vốn không phải là thật lòng muốn làm người, bởi vì hắn tu luyện quá lâu, đã không còn muốn ở lại yêu thú sơn mạch này nữa, cảm thấy vô vị, cô độc nên mới muốn trở thành người, trên người hắn chẳng thể tìm được chút bóng dáng của con người nào.
– Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng hiện giờ ngươi hãy lo lắng cho mình trước đi.
Miêu Yêu há miệng, để lộ ra hàm răng nanh khát máu, dữ tợn mà khủng bố. Hắn bước chân ra, lập tức cả người liền lướt ra ngoài, kéo ra một cái bóng thật dài trong không gian.
– Rống…
Cùng Kỳ rống lên một tiếng, sau đó vọt tới phía Miêu Yêu, thân thể nó trở nên khổng lồ ở giữa không trung, trong mắt đầy thù hận và phẫn nộ.
– Súc sinh, cút!
Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, Miêu Yêu trực tiếp vòng qua, lưu lại một bóng móng vuốt mèo trong hư không. Một tiếng ầm nổ vang, Cùng Kỳ bay ngược ra sau, trên người bị trảo mất một miếng thịt.
Cùng Kỳ há miệng, không ngừng phát ra những tiếng gầm trầm thấp, ánh mắt nó đều là hung quang đỏ đậm, hận ý ngập trời. Nó không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, nó nhịn con Miêu Yêu này quá lâu rồi, ngay cả bản tính khát máu cũng bị đánh mất.
– Xem ra ngươi cũng quá cô độc, quá tịch mịch nên không cần cả mạng nữa.
Miêu Yêu khàn khàn nói một tiếng, rủ hai tay xuống, lúc này đôi tay kia đã không còn là tay của con người nữa mà là móng vuốt sắc bén, vô cùng sắc bén, yêu dị cực kỳ.
– Đừng manh động, mau đến chỗ ta.
Lâm Phong quát lên một tiếng với Cùng Kỳ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn bắn ra những hào quang chói lóa không ngớt. Dương Hoả chân nguyên hóa thành ánh sáng ngọn lửa khiến Lâm Phong lại lần nữa chìm trong hào quang hỏa diễm.
– Quả nhiên là tu vi tiến bộ.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Cảm nhận được sự mãnh liệt của Dương Hoả chân nguyên trên người Lâm Phong, Miêu Yêu lại khàn khàn nói.
Lâm Phong không nói gì, tu vi của hắn đúng là đã tiến bộ, bước vào Huyền Vũ cảnh tầng hai.
Chiến đấu thúc đẩy con người không ngừng bộc phát ra tiềm lực của mình. Thời gian trước, hắn chiến với Cùng Bích Lạc, chiến với Vũ Cừu, với Tật Phong, Độc Nhãn và cả Vu Chân nữa, vài lần sử dụng Hắc liên chi hỏa đã hao hết sạch chân nguyên, sử dụng Vũ hồn hùng mạnh cắn nuốt hai con Huyền yêu, cắn nuốt Vu Yêu Chi Hồn, cắn nuốt cả người Vu Chân.
Đến sâu trong sơn mạch này, Lâm Phong đã muốn tìm một nơi để đột phá, lại gặp phải Cùng Kỳ, mãi cho đến mấy ngày nay hắn mới thông qua hấp thụ nguyên thạch trên người, rèn luyện thân thể, ngưng tụ chân nguyên khiến tu vi mình tiến thêm một bước nữa, tất cả chỉ là nước chảy thành sông.
Thực tế thì ngày hôm qua hắn đã đột phá, bởi vậy Cùng Kỳ mới có thể mắng con Miêu Yêu kia là ngu xuẩn. Lâm Phong vốn không hề tu luyện, ánh sáng của thiên địa nguyên khí kia chẳng qua là Lâm Phong dùng để lừa dối bọn họ.
Mà Lâm Phong rốt cuộc là làm cái gì, bản thân Cùng Kỳ cũng không biết.
– Nhưng chút tu vi ấy, tiến bộ thì có ích lợi gì chứ.
Miêu Yêu vẫn khàn khàn nói như trước, hắn chậm rãi đi tới phía Lâm Phong. Cùng Kỳ khẽ gầm lên, đi tới cạnh Lâm Phong.
Lâm Phong nói hắn có thủ đoạn đối phó Miêu Yêu, dù Cùng Kỳ không tin tưởng lắm nhưng trong lòng vẫn có mấy phần hy vọng.
– Dù vô ích thì cũng phải thử một lần.
Con ngươi Lâm Phong trở nên tối đen, vô tình, con mắt hắc ám lại lần nữa hiện lên, giữa đôi tròng mắt kia thi thoảng lóe lên tia sáng yêu dị vô cùng.
– Hử?
Miêu Yêu nhướn mày, khi tia sáng rực rỡ vừa rồi hiện lên, hắn bỗng cảm thấy như mình bị nhìn thấu, thật kỳ quái.
Dương Hoả chân nguyên điên cuồng ngưng tụ, một quầng sáng hắc ám như ẩn như hiện, là hỏa diễm. Dương Hoả chân nguyên này hội tụ lại một nơi, hóa thành một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa này bị điên cuồng nén ép lại, cuối cùng hóa thành hình hoa sen, bông hoa sen hắc ám, U Minh liên, khiến người ta vừa nhìn là cảm thấy tim đập nhanh.
– Đó là cái gì?
Miêu Yêu nhìn chằm chằm bông U Minh Hắc Liên kia, loại lửa hắc ám này hẳn là lực hủy diệt vô cùng mạnh, không ngờ Lâm Phong lại có chút thủ đoạn như thế.
Cùng Kỳ cũng nhìn chằm chằm U Minh Hắc Liên trên tay Lâm Phong kia, con mắt cực lớn kia lóe lên không chừng, đây chính là thủ đoạn mà Lâm Phong nói là để đối phó Miêu Yêu?
– Thú vị!
Miêu Yêu nhìn chằm chằm bông hắc liên kia, khóe miệng gợi lên một đường cong tà dị, nó chậm rãi vòng quanh Lâm Phong mà không lập tức ra tay.
Loại yêu thú mèo này vốn âm hiểm, giả dối, mà Lôi Viêm Miêu Yêu này lại là loại hùng mạnh nhất trong đám yêu thú loại mèo, hơn nữa tu luyện đến cảnh giới Thiên yêu, đã thành tinh. Dù hắn tự đại kiêu ngạo nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, nếu không thì hắn đường đường là Thiên yêu cũng sẽ không ở thời kỳ hóa hình này mà không đi ra khỏi phạm vi trăm dặm, lại càng không đặt chân tới thế giới loài người lấy nửa bước, bởi vì hắn cẩn thận, trước khi biến hóa thành công thì không thể để xảy ra chút sai sót nào.
Đường đường Thiên yêu, nếu ở thời kỳ hóa hình mà xảy ra bất trắc gì thì thật là không đáng giá.
– Nhưng nơi này không chỉ có ngươi biết nghịch lửa.
Miêu Yêu dừng lại, khàn khàn nói. Ở trên người hắn, từng ngọn lửa bay múa xung quanh người hắn như những tia sáng lôi điện, phát ra tiếng sét đánh ầm ầm, cực kỳ rực rỡ.
Lôi Viêm Miêu Yêu có được Lôi Viêm hỏa.
Loại Lôi Viêm hỏa này bá đạo, bạo ngược, cực kỳ dũng mãnh.
– Đi!
Miêu Yêu vung móng vuốt sắc nhọn của mình lên, tiếng răng rắc lập tức vang lên, Lôi Viêm hỏa diễm điên cuồng trực tiếp đánh ầm ầm lên người Lâm Phong.
Lôi Viêm hỏa có được tốc độ và sự bạo ngược của sấm sét.
Lúc này Lâm Phong đã tiến vào trạng thái hắc ám, ý thức cả người đều vô cùng nhạy bén, khi Lôi Viêm chi hỏa xuất hiện hắn khẽ rung tay, trực tiếp để U Minh Hắc Liên chắn trước người.
Lôi Viêm hỏa đỏ bừng hoa mỹ lượn lờ trên hắc liên, phát ra tiếng sấm sét đì đùng. Một lát sau tiêu tan, U Minh Hắc Liên vẫn ghê người như trước.
Miêu Yêu hơi kinh ngạc, với cảnh giới của hắn mà phóng thích ra Lôi Viêm hỏa mà lại chẳng thể làm gì được bông hắc liên kia, có thể thấy được uy lực đáng sợ ẩn chứa trong bông hắc liên đó, hắn đúng là đã coi thường Lâm Phong rồi.
Bông hắc liên này dung nhập vào trong Dương Hoả chân nguyên của Lâm Phong, mà Dương Hoả chân nguyên của Lâm Phong vốn đã dung hợp yêu hỏa của yêu hồ, phi thường lợi hại. Cuối cùng Dương Hoả chân nguyên này lấy U Minh ý cảnh trong Thiên Chiếu Vũ hồn ngưng tụ thành một bông hắc liên nho nhỏ, làm sao lại không khủng bố cho được.
Cùng Kỳ cũng nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt nó lộ ra hy vọng. Có lẽ ngọn lửa này của Lâm Phong thật sự có thể đối phó được Miêu Yêu.
Liếc Cùng Kỳ một cái, khuôn mặt khát máu của Miêu Yêu kia càng lúc càng yêu dị, hắn cười lạnh:
– Ngươi cho là chỉ với ngọn lửa màu đen đó là hắn có thể đối phó được ta ư?
Cùng Kỳ giật mình, hung bạo nhìn Miêu Yêu, đúng là như vậy, chỉ bằng một ngọn lửa, sao Lâm Phong có thể đối phó được với kẻ đáng sợ này?
Sự tự tin của Cùng Kỳ đang không ngừng hạ thấp.
– Đừng quên, ta là Thiên yêu, là Thiên yêu hùng mạnh.
Miêu Yêu giơ hai tay lên, lạnh lùng mà khàn khàn nói. Nương theo bàn tay hắn, Lôi Viêm hỏa bay múa như một con lôi điện hỏa long đang chạy tán loạn trên người hắn.
– Giờ hãy chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của Thiên yêu đi.
Miêu Yêu nói xong thì thân thể liền như một đạo ảo ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Lâm Phong ngưng mắt lại, nhanh chóng thối lui ra sau. Một vệt sáng trắng xẹt qua cạnh hắn, nhanh đến mức không thể nào thấy rõ.
Rầm!
Lôi Viêm hỏa đánh tới, cuồng mãnh lao tới Lâm Phong. Lâm Phong nhún người nhảy lên trên cao.
Nhưng ngay sau đó từng ngọn lửa Lôi Viêm lại lần nữa đuổi tới, nhanh đến mức Lâm Phong không thể đối phó kịp, hắn vội vung tay khiến ngọn lửa màu đen kia ngăn cản trước Lôi Viêm hỏa, ánh sáng rực rỡ.
Lâm Phong còn chưa hạ tay xuống thì thấy lòng căng thẳng, hắn hơi nheo mắt lại, chỉ thấy bên trên hắn, Miêu Yêu giơ hai bộ móng vuốt nhọn hoắt kia đang chụp xuống đầu hắn.
Phía trên móng vuốt sắc nhọn này là những yêu quang lóe lên, nếu bị cào trúng thì e là đầu của Lâm Phong sẽ nổ tung mất.
Chương 393: Ma Kiếm Xuất Vỏ
Lùi ra sau, Lâm Phong nhanh chóng vung tay lên, U Minh Hắc Liên nở rộ trên không trung, phát ra ánh sáng hủy diệt.
Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên, Lôi Viêm hỏa phóng ra từ móng vuốt của Miêu Yêu, quấn lên hắc liên, mà Miêu Yêu lại lần nữa biến mất.
Trong thế giới hắc ám, Lâm Phong cảm giác được một đôi móng vuốt đang thò đến từ sau lưng hắn, đôi mắt của Miêu Yêu kia lóe lên hung quang yêu dị mà khát máu.
“Hay cho một con yêu thú xảo quyệt lại thận trọng.” Lâm Phong thầm nghĩ, con Miêu Yêu này thân là Thiên yêu, tuy tu vi bị giam cầm nhưng thực lực vẫn hùng mạnh như trước, vậy mà đối phó với hắn lại xảo quyệt và cẩn thận như vậy, không hề va chạm hắn mà dùng tốc độ vô cùng nhanh để giết hắn.
Dù sao với thực lực của con Miêu Yêu này chỉ cần đánh trúng Lâm Phong một chiêu thì hắn ít nhất cũng bị trọng thương.
– May là trực giác của ta đủ nhạy bén.
Lâm Phong thầm nhủ, nhanh chóng trầm thân thể xuống, bóng dáng móng vuốt sắc nhọn kia xuyên qua vị trí cũ của hắn, nhanh như ảo ảnh.
Miêu Yêu cũng không sốt ruột mà quay ngược lại, yêu quang chợt lóe rồi mất, lại một cái móng vuốt nữa trảo tới Lâm Phong. Hắn vội giơ tay ngăn cản, luống cuống cả người.
Ở trước mặt Miêu Yêu, Lâm Phong chỉ có thể né tránh và ngăn cản, hắn chẳng thể nào đả thương Miêu Yêu được, bởi vì hắn chẳng thể chạm được đến người Miêu Yêu.
Cùng Kỳ ở một bên nhìn hai bóng người vụt lóe trên không trung kia với đôi mắt cực kỳ khát máu, cực kỳ hung bạo. Mà lòng nó cũng trầm dần, chiến đấu chân chính rồi nó mới nhận ra Lâm Phong vốn chẳng thể nào đối phó được với Miêu Yêu.
Tuy hắc ám liên hoa kia rất mạnh, nhưng với tốc độ và sự nhạy bén của Miêu Yêu, Lâm Phong chẳng hề có cơ hội đụng tới hắn chứ đừng nói là tiêu diệt.
Miệng phát ra tiếng rít gào trầm thấp, Cùng Kỳ dường như đang suy nghĩ nên xuống tay thế nào. Giết, không giết được thì cũng phải giết, nó đã chịu đựng Miêu Yêu quá đủ rồi.
– Ầm!
Lúc này, một tiếng nổ vang lên, Lâm Phong bị Miêu Yêu đánh trúng, trực tiếp đụng vào vách đá bên cạnh thác nước, thân thể đều lún sâu vào. Mà ở lồng ngực hắn có một dấu vết móng vuốt cào, đúng là bị Miêu Yêu cào.
Lâm Phong vẫn giơ U Minh Hắc Liên như trước, hắn khiến U Minh Hắc Liên dần chuyển hóa thành Dương Hoả chân nguyên, vẫn không vào trong cơ thể hắn.
U Minh Hắc Liên vốn không thể đánh trúng được Miêu Yêu, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được là nếu không dùng bông U Minh Hắc Liên này thì Miêu Yêu sẽ chẳng cố kỵ gì, sớm đã giết chết hắn rồi, không thì sao lâu như vậy mới đánh trúng người hắn.
Khẽ khụ một tiếng, khóe miệng Lâm Phong rỉ ra máu tươi, hắn bước ra từ trong vách đá lõm xuống kia, đồn tử hắc ám, vô tình, không có bất kỳ sắc thái nào.
– Xin lỗi nhé, khiến thượng khách bị thương rồi.
Gương mặt Miêu Yêu từ người hóa yêu, lại từ yêu hóa về người, vô cùng dữ tợn, giọng hắn vẫn yêu dị khàn khàn như cũ.
Lâm Phong lấy một viên đan dược ra ăn vào, cơ thể lập tức mát rượi, thương thế nhanh chóng khôi phục.
Đôi đồng tử vô tình vẫn nhìn chằm chằm Miêu Yêu, Lâm Phong nói:
– Ngươi đã muốn giết ta, vậy xem ai chết trước đi.
– Xem ai chết trước?
Nụ cười trên mặt Miêu Yêu trông cực kỳ yêu dị, Lâm Phong chẳng lẽ còn có thực lực để liều mạng với hắn sao?
Nhưng nụ cười của Miêu Yêu nhanh chóng ngưng lại. Trên người Lâm Phong phóng ra kiếm ý, tuy chỉ một tia một luồng nhưng lại ẩn chứa ý chí kiếm đạo, lạnh lẽo, cuồng bạo, khát máu, các loại hơi thở tiêu cực cùng phóng ra theo kiếm ý này.
– Sao lại thế này?
Miêu Yêu giật mình, trên người Lâm Phong thậm chí còn phóng thích kiếm ý, sao có thể như vậy được?
Cùng Kỳ cũng sửng sốt nhìn Lâm Phong, kiếm ý này khiến tâm thần nó run lên dữ dội.
– Két…
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Miêu Yêu và Cùng Kỳ đều run lên. Lúc này sau lưng Lâm Phong, một thanh kiếm đang từ từ bay lên từ trong cơ thể hắn.
Thậm chí trong cơ thể Lâm Phong còn có một thanh kiếm?
Lúc này đồng tử của Lâm Phong vẫn hắc ám như cũ, toàn bộ tinh thần đều hội tụ ở thanh kiếm trên lưng kia.
Sau khi đột phá tu vi hắn vẫn không động đậy gì đó là vì hắn đang nghiên cứu thanh kiếm trong cơ thể, chín thanh kiếm, phệ hồn chi kiếm.
Lâm Phong dùng ý chí và linh hồn của mình cách ly chín thanh kiếm kia mới có thể khiến chúng yên lặng xuống, nhưng lúc này Lâm Phong cần dùng kiếm, nên hắn kích phát kiếm ra.
Lâm Phong cũng cảm nhận sâu sắc rằng kỳ thật chín thanh kiếm này thậm chí không cần hắn kích phát, chúng có được ý chí của mình, có sinh mệnh riêng. Chỉ phóng thích một trong chín thanh kiếm đó ra mà kiếm này đã điên cuồng muốn cắn nuốt linh hồn hắn, dường như muốn chiếm cứ thân thể hắn, đoạt xá.
Bởi vậy Lâm Phong không thể không cẩn thận, khiến thanh kiếm này trồi ra khỏi cơ thể từng chút một.
Ma vân khủng bố lượn lờ quanh thân thể Lâm Phong, hắn giống như bị kiếm khí của ma kiếm bao lấy, trong kiếm khí này thứ mạnh nhất không phải là vô tình chi ý, không phải là lãnh huyết, mà là oán hận.
Thanh kiếm dường như có sinh mệnh này tràn ngập oán hận vô cùng vô tận, oán hận trời, oán hận đất, oán hận người đã phong ấn nó.
Ma vân hắc ám điên cuồng lăn lộn, càng lúc càng nhiều. Sắc mặt Miêu Yêu và Cùng Kỳ trở nên vô cùng phấn khích, bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ được là trong cơ thể Lâm Phong lại có một thanh kiếm khủng bố như vậy.
– Đây mới là thủ đoạn mà hắn nói, xem ra hắn không có lừa ra, hắn thực sự có thủ đoạn để đối phó tên kia.
Cùng Kỳ nhìn chằm chằm thanh ma kiếm trồi lên từng chút một sau lưng Lâm Phong kia, mắt lóe hung quang.
Mà Miêu Yêu thì khiếp sợ rồi lại nở một nụ cười trên mặt, cực kỳ yêu dị.
– Ta không tin là ngươi có thể khống chế được thanh kiếm này, nó là của ta.
Miêu Yêu điên cuồng gào lên, sóng triều không gian cuồn cuộn điên cuồng vồ ra, trời đất vùng này dường như cũng đang run lên.
– Meo meo…
Lần đầu tiên Miêu Yêu phát ra tiếng mèo kêu, thân thể hắn hóa thành một trận gió mạnh vọt tới Lâm Phong, vươn lợi trảo trực tiếp vồ xuống Lâm Phong.
Chỉ giây lát vô cùng ngắn ngủi, Miêu Yêu đã đến trước mặt Lâm Phong.
– Đi ra!
Lâm Phong quát to một tiếng, tiếng ầm ầm vang lên, ma vân khủng bố vô cùng quay cuồng, trực tiếp nhắm tới Miêu Yêu. Lợi trảo kia cào qua không trung, Miêu Yêu lùi ra sau, để lại một tiếng nổ ầm ầm. Lâm Phong cũng nhanh chóng né, vách núi sau lưng hắn điên cuồng nổ tung, những tảng đá to lớn ầm ầm rơi xuống.
– Nếu muốn sử dụng thần binh lợi khí, tất phải dùng linh hồn nuôi dưỡng thì mới có thể tâm linh tương thông.
Một giọng nói vang lên trong trí nhớ Lâm Phong, lúc này trên tay hắn, một thanh kiếm với ma vân lượn lờ xuất hiện ở đó, thân thể Lâm Phong lại không ngừng run rẩy.
– Thật bá đạo!
Hắn đã dự liệu được tình huống kiểu này sẽ xảy ra, nhưng hắn thật không ngờ ý chí của ma kiếm lại mạnh đến thế. Những mặt tiêu cực vô tận đang rung lên trong lòng hắn, dường như thanh kiếm này muốn ma hóa hắn hoàn toàn để trở thành chủ nhân của hắn.
Kiếm là chủ, Lâm Phong chính là nô bộc.
Nhưng Lâm Phong sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, đôi đồng tử hắc ám không gì sánh được kia hiện lên vẻ kiên nghị. Hắn bảo vệ chặt chẽ tâm thần, vô tâm, vô tình, bất kỳ ý chí tiêu cực nào cũng không thể xâm nhập được vào hồn phách của hắn.
Lâm Phong hắn há có thể bị một thanh kiếm đánh bại, khống chế.
Ma kiếm điên cuồng rung lên, khiến cơ thể Lâm Phong cũng rung theo, nhưng cánh tay cầm kiếm của Lâm Phong kia vẫn vững chắc là thế.
– Víu víu…
Tiếng gào thét truyền ra, ma kiếm gào thét, khiến toàn thân Lâm Phong run lên dữ dội.
Lâm Phong cắn chặt răng, khóe miệng rỉ ra máu, nhưng đôi đồng tử hắc ám của hắn vẫn cứng cỏi như trước.
– A…
Lâm Phong ngửa đầu hét to, khí tức mênh mông phóng lên cao, hắn vung thanh kiếm này từ trên không trung chém xuống.
Xùy…xùy…
Tiếng rít gào khủng bố vang lên, giữa không trung hiện lên một vệt đen dài, nhìn mà ghê người, ma vân ngập trời.
Chém xong kiếm này, khuôn mặt Lâm Phong đầy mồ hôi, nắm chặt kiếm trong tay, rốt cuộc cũng ngừng điên cuồng, mà Lâm Phong thì cười đầy yêu dị.
Cuối cùng cũng có thể tạm thời khống chế thanh ma kiếm này.
Chỉ một thanh kiếm đã bá đạo như thế, cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như thế, nếu cả chín thanh kiếm cùng xuất hiện thì sẽ khủng bố cỡ nào.
Ít nhất thì hiện giờ Lâm Phong không dám làm vậy.
Chương 394: Cởi Bỏ Giam Cầm
Lâm Phong không dám nghĩ, nếu chín thanh kiếm đồng thời xuất hiện, e là hắn sẽ bị ma kiếm trực tiếp khống chế, chân chính trở thành kiếm là chủ, Lâm Phong là bộc, trở thành công cụ giết chóc.
Miêu Yêu cảnh giác nhìn Lâm Phong, hoặc có thể nói là thanh ma kiếm trong tay Lâm Phong. Lúc này đây, khuôn mặt hắn đã không còn vẻ tươi cười yêu dị khát máu nữa, mà là mang theo vài phần kiêng kỵ.
Thanh kiếm này đã có được ý chí của mình, là thứ có thể chân chính khống chế hắn, không ai có thể ngăn cản, đừng nói là hắn, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, cảnh giới Thiên yêu cũng sẽ chết dưới thanh kiếm này.
Nếu như kiếm cũng có tu vi thì chắc chắn tu vi của thanh ma kiếm này sẽ cao hơn cả Thiên yêu là hắn kia.
Trong lòng Miêu Yêu có kiêng kỵ, cũng có tham lam, tuy hắn là yêu, không cần đến kiếm, nhưng với loại bảo vật này, tương lai khi hắn bước vào Thiên yêu, chỉ cần rạch qua hư không là có thể tạo nên lực sát thương vô cùng mạnh.
Lúc này Lâm Phong không nhận ra là con ngươi của hắn càng thêm lạnh, càng thêm vô tâm vô tình, dường như là đã sa đọa thành ma, chỉ một cái liếc mắt là đủ để Miêu Yêu khẽ run sợ.
– Giết ta?
Lâm Phong lạnh lùng nói, không ngờ tới thời khắc này rồi mà Miêu Yêu vẫn chưa bỏ qua, mà còn muốn giết hắn.
Bàn tay kia chậm rãi giơ lên, ma vân cuồn cuộn lập tức rít gào, không gian rung lên không ngừng. Không gian trên đỉnh đầu Lâm Phong đã bị ma vân hắc ám bao phủ, trời đều âm sầm xuống.
Bất cứ một cử động nào của Lâm Phong đều kéo theo ma vân.
– Giết!
Quát to một tiếng, Lâm Phong vung kiếm chém xuống. Ma vân hắc ám rít gào phóng ra, mà sóng khí trong không gian lại rẽ sang hai bên, dường như kiếm này của Lâm Phong được chém ra trong biển khiến biển tách làm hai, mà không gian ở giữa kia ngoài ma vân thì chỉ có kiếm khí.
Thanh kiếm nổi giận, khát máu, oán trời hận đất.
– Víu!
Miêu Yêu điên cuồng phóng lên trời cao. Thanh kiếm tùy ý này có thể chém đôi cả trời đất ra, mà còn tràn ngập ý chí tiêu cực, Miêu Yêu không dám nghênh đón, chỉ có thể né tránh.
– Oành!
Một ngọn núi ở đằng xa nổ tung, Miêu Yêu vọt lên trời cao, lòng thấy thật sợ. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng phạm vi công kích của kiếm này lại quá rộng, Lâm Phong chỉ tùy ý vung lên thì kiếm liền chém xuống, mạnh không thể tin nổi.
Khi Miêu Yêu bay lên không, Lâm Phong cũng cầm ma kiếm bay lên, lại vung một kiếm hủy diệt ra, thiên địa lại hiện lên một khe hắc ám nữa.
Miêu Yêu ngưng mắt lại, cả người lóe ra như một vệt sáng, nhanh đến không thể tin nổi.
– Giết!
Trên người Lâm Phong tràn đầy sát ý vô cùng vô tận, lúc này hắn dù nắm kiếm trong tay, nhưng vì cảnh giới không đủ nên ý chí của hắn đã bị kiếm kia ảnh hưởng, cả người đều lộ ra khí thế giết chóc.
Cả người Lâm Phong đều hóa thành ma vân hắc ám, cùng kiếm múa may trong không trung. Ma vân quay cuồng, ma kiếm tung hoành, cả vùng trời đất này nhanh chóng bị ma vân cuồn cuộn bao phủ, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Nương theo thân thể Lâm Phong và ma vân cuồn cuộn kia còn có một chùm sáng, chùm sáng này đúng là Miêu Yêu.
– Meo meo…
Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, trong mắt Miêu Yêu là lửa giận vô tận. Hắn bị Lâm Phong đánh chon gay cả phản kháng cũng không thể, chỉ có liên tục né tránh, chật vật không chịu nổi hệt như Lâm Phong ban nãy. Hiện giờ Lâm Phong cầm ma kiếm trong tay kia đã hoàn toàn làm chủ chiến cuộc.
Nhưng hắn là Thiên yêu, là Thiên yêu hùng mạnh, lại bị một tên con người đánh cho te tua như thế.
Lúc này khuôn mặt Miêu Yêu đã hoàn toàn hóa thành mặt yêu, còn mang theo màu đỏ như lửa, dữ tợn vô cùng.
Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Thiên yêu đang tìm kiếm kẽ hở. Hắn không tin Lâm Phong vẫn có thể vung vẫy ma kiếm như thế, dù hiện tại hắn rất chật vật nhưng muốn giết Lâm Phong thì sao lại có thể làm khó được hắn, một Thiên yêu hùng mạnh.
Lâm Phong cũng biết suy tính của đối phương, ma kiếm thật quá mạnh, với tu vi cảnh giới của hắn vốn chẳng thể nào khống chế được, mà tốc độ cũng chậm, bằng không thì con Miêu Yêu này đã sớm bỏ chạy, không dám chiến với hắn rồi.
Hiện giờ Miêu Yêu đang tìm cơ hội giết hắn, cho hắn một chiêu trí mạng.
Đôi đồng tử vô tình dường như mang theo oán hận đậm đến cực điểm, dường như là bị ý chí của kiếm ảnh hưởng. Lâm Phong cười lạnh, lại vung kiếm chém ra, ma vân cuồn cuộn mà động.
Nhưng thanh kiếm này vẫn không đánh trúng được Miêu Yêu, Miêu Yêu ngưng mắt nhìn, rồi lập tức lộ ra ý cười lạnh lẽo vô cùng.
Thân thể rung lên rồi Miêu Yêu lao tới Lâm Phong như một vệt sáng, vô cùng nhanh.
Miêu Yêu dường như đang tích thế, chỉ đợi một đòn sấm sét này, lúc này khuôn mặt yêu thú dữ tợn kia ghê người đến thế.
Lâm Phong không để ý đến khuôn mặt dữ tợn đang càng lúc càng gần kia, đôi mắt hắn vẫn vô tình vẫn lạnh như vậy, không có bất cứ dao động nào.
Tiếng rầm rầm vang lên, đại dương màu tím mênh mông vụt ra, yêu xà màu tím vô tận quấn lấy cơ thể Miêu Yêu. Mà giờ phút này trên người Miêu Yêu đâu cũng là Lôi Viêm hỏa, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh, Tử Xà Vũ hồn chỉ có thể ngăn cản hắn chút xíu, vốn chẳng có mấy tác dụng gì.
Miêu Yêu cách Lâm Phong càng ngày càng gần, tròng mắt hắn càng ngày càng yêu dị.
Một cái móng vuốt sắc nhọn chộp tới Lâm Phong, lóe lên yêu quang.
– Thiên Phệ!
Lâm Phong quát lên một tiếng, ở phía sau hắn, chín thân thể Thương Long lập tức đập ra, trực tiếp quấn lấy thân thể Miêu Yêu, trói Miêu Yêu lại.
– Meo meo…
Miêu miêu rít gào. Lâm Phong lại vung kiếm lên rồi lập tức chém xuống.
– Giết!
Tiếng quát băng hàn mang theo ma vân cuồn cuộn rít gào vụt ra, Thiên Phệ Vũ hồn lập tức rụt về, trong trời đất này chỉ có một kiếm tràn đầy giết chóc và oán hận.
Miêu Yêu hoảng sợ, Vũ hồn song sinh, kiếm.
Thời gian ngắn ngủi như thế, mỗi một lần Lâm Phong chém xuống, hắn nghĩ cũng đủ để hắn đối phó Lâm Phong rồi. Nhưng dường như hắn đã đánh giá thấp Vũ hồn của con người, hơn nữa lại còn là Vũ hồn song sinh, nó ngăn cản hắn lại một lát, nhưng chỉ một lát ngắn ngủi này đã đủ để quyết định vận mệnh của cuộc chiến này.
Ma vân cuồn cuộn cùng thanh kiếm vô cùng hùng mạnh chém xuống.
– Meo meo…
Một tiếng rít vô cùng chói tai vang vọng trong không gian, Miêu Yêu đã hoàn toàn hóa thành yêu, một luồng khí cấm kỵ phóng ra từ người hắn, dường như giam cầm kia đã bị đánh vỡ.
Ma vân quay cuồng, không gian rung lên. Lâm Phong chỉ cảm thấy có một lực rất mạnh cản ma kiếm chém xuống, một trận gió mạnh như muốn thổi bay cả người hắn đi.
– Giam cầm đã mở rồi!
Lâm Phong khẽ run trong lòng, khí tức kinh khủng này là khí tức của Thiên yêu chân chính.
Lúc Miêu Yêu hóa hình thì bị giam cầm thực lực, hơn nữa giam cầm này e là bị cái gì đó chế ước, không dễ cởi bỏ. Nhưng hiện tại, ma kiếm sắp chém xuống người, con Miêu Yêu này đã bất chấp tất cả mà cởi bỏ giam cầm, đã trở thành Thiên yêu chân chính, Thiên yêu khủng bố.
Cùng Kỳ ở dưới kia, ánh mắt nó vô cùng hưng phấn, hưng phấn mãnh liệt. Làm được rồi, Lâm Phong thật sự muốn chém chết tên này, thậm chí còn khiến hắn phải cởi bỏ giam cầm.
Hóa hình mà còn là biến hóa thành con người chân chính thì không thể nghịch chuyển, đây là quy tắc mà trời cao đã tạo ra, cho yêu thú ngươi cơ hội thành người, ngươi muốn nghịch chuyển thì đó là nghịch thiên. Một khi yêu thú ở thời kỳ hóa hình mà cởi bỏ giam cầm, khôi phục thực lực Thiên yêu thì từ đó về sau, Thiên yêu sẽ trở thành yêu thú bình thường, chỉ có thể có được thực lực hùng mạnh trong thời gian ngắn ngủi, trừ phi gặp được đại kỳ ngộ, không thì cả đời cũng đừng mong khôi phục lại thành Thiên yêu.
Lúc này đây, ở thời khắc khi ma kiếm sắp chém xuống, Lôi Viêm Miêu Yêu này đã nghịch chuyển lại thành Thiên yêu, cũng có nghĩa là hắn đã hoàn toàn xong rồi.
Cùng Kỳ kích động đến mức cả người khẽ run, ngày mà mãnh thú thượng cổ bị cho là sủng vật kia sắp kết thúc rồi.
Nó đã sớm chán ngét con Miêu Yêu này cứ ôm nó vào ngực, nuôi nó thật dịu dàng, mài cho khí thế hung ác của mãnh thú thượng cổ như nó đã không còn chút gì.
Với đôi mắt hung bạo nhìn chằm chằm không trung, Cùng Kỳ đang hy vọng rằng kiếm này của Lâm Phong chém xuống là giết được luôn Miêu Yêu, tốt nhất đừng để hắn có cơ hội vùng dậy.
Miêu Yêu gào to một tiếng, giơ hai vuốt lên bầu trời, mười cái móng yêu dị như thể mười thanh kiếm, chói lóa mắt người, thậm chí còn dài hơn cả kiếm.
– Giết!
Đồng tử hắc ám của Lâm Phong vô cùng cứng cỏi, hắn dồn toàn bộ lực lượngxuống bàn tay rồi chém xuống. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, mười móng vuốt sắc bén kia bị chém đứt.
Chương 395: Doạ Cho Sợ Mà Lùi
Hai luồng khí tức kinh khủng khuếch tán, vừa là kiếm, vừa là yêu.
Kiếm khí giết chóc, khát máu, tràn đầy oán khí vô tình vô tận; yêu khí bá đạo, tà dị, mang theo phẫn nộ không gì sánh kịp.
Hai khí tức này xé rách không gian, kiếm chém đứt mười móng vuốt của Miêu Yêu, lại tiếp tục chém xuống. Mười ngón kia của Miêu Yêu lại mọc ra mười cái móng vuốt, đồng thời Miêu Yêu cũng nhanh chóng lùi ra sau.
Xùy, xùy…
Khí tức cắt xé không gian tỏa ra, Miêu Yêu rít lên một tiếng. Ma vân kiếm chém lên người hắn, để lộ ra một mảng màu đỏ máu, nhưng mảng đỏ máu này lại nhanh chóng khôi phục chỉ trong giây lát, tuy nhiên khí tức của Miêu Yêu rõ ràng là đã không còn như nãy nữa, yếu đi rất nhiều. Ý chí của kiếm xâm nhập thân thể hắn, ngấm vào tận xương tủy.
– Thiên yêu thật quá dũng mãnh.
Ma kiếm chém xuống lại chẳng thể giết được Miêu Yêu, Lâm Phong nhìn kẻ đứng đối diện mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng tiếc. Thực lực của hắn vẫn quá yếu, ma kiếm có mạnh hơn nữa thì cũng cần cường giả khống chế, Lâm Phong hắn chẳng thể khống chế được. Mà bản thân hắn và Thiên yêu lại chênh lệch vô cùng lớn, bởi vậy một kiếm tất sát này vẫn để cho Thiên yêu tránh thoát mà không giết được hắn.
Cùng Kỳ cũng sửng sốt, con mắt to đùng kia đầy thất vọng, Lâm Phong không giết chết được, đúng là không giết chết được Miêu Yêu.
Con Lôi Viêm Miêu Yêu cởi bỏ giam cầm, trở thành Thiên yêu kia thật quá mạnh. Cùng Kỳ vẫn luôn hâm mộ, nếu có ngày nó trở thành Thiên yêu thì sẽ hùng mạnh cỡ nào, trong yêu thú sơn mạch này còn ai dám ngăn cản nó nữa. Cùng Kỳ nó muốn làm gì thì làm, giẫm đạp lên tất cả chứ đừng nói đến bị người đối đãi như sủng vật, ôm vào trong ngực vuốt ve.
– Rống…
Miêu Yêu gầm lên một tiếng không giống tiếng mèo kêu, ngửa đầu lên trời rít gào.
Buồn cười, hắn hao tổn tâm trí, cẩn thận từng chút một để một ngày có thể biến hóa thành người, trở thành con người hoàn chỉnh, nhưng Lâm Phong chém xuống kiếm kia đã phá tan giấc mộng của hắn, tất cả ảo tưởng của hắn đều đã tan vỡ.
Hắn lại khôi phục cảnh giới Thiên yêu, nhưng hắn chẳng hề cao hứng, đã trở thành Thiên yêu, nghịch chuyển giam cầm thì Miêu Yêu cả đời này coi như xong.
Qua thời gian này, hắn sẽ trở thành một con mèo hoang bình thường nhất, không có thú tính, không có răng nanh, chỉ là một con sủng vật nhỏ yếu đến mức chẳng thể nào nhỏ yếu hơn được nữa, có lẽ còn bị người ta nuôi dưỡng, đương nhiên cũng có khả năng là sẽ chết.
Nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra, gương mặt Miêu Yêu vặn vẹo đến khủng bố, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong hủy hai đời của hắn, một đời làm yêu, một đời sắp làm người.
– Xem ra giam cầm này không dễ cởi bỏ như vậy.
Lâm Phong nhìn con Miêu Yêu đang phát cuồng kia, thầm nghĩ. Chỉ sợ khi Miêu Yêu cởi bỏ giam cầm là sẽ có hậu quả đáng sợ đi, nếu không Miêu Yêu sẽ không cẩn thận chú ý đến như thế, chỉ ở trong động phủ, chỉ đi lại trong khu vực khoảng trăm dặm kia.
Chiếc móng vuốt cực kỳ sắc bén lại một lần nữa giương lên, phóng ra toàn bộ khí tức khủng bố. Miêu Yêu muốn mạng của Lâm Phong, Lâm Phong đã phá hủy hết tất cả những gì hắn có, hắn không còn cố kỵ gì nữa.
– Giết!
Lâm Phong quát lên, khi Miêu Yêu còn chưa kịp công kích hắn thì hắn vung kiếm lên, chém ra một kiếm đầy ý chí ma đạo khát máu kia cùng ma vân cuồn cuộn.
– Meo meo…Nguồn truyện audio
Miêu Yêu cũng kêu lên, yêu khí cuồn cuộn phụt ra, cuốn lấy ma vân, đồng thời vô số ngọn lửa lôi điện phun ra quanh thân hắn, phóng tới Lâm Phong.
– Ầm… ầm…
Trời đất như muốn nổ tung, khoảng trống giữa Lâm Phong và Miêu Yêu kia, lốc xoáy quay cuồng, mênh mông vô cùng.
– Thiên yêu thật đáng sợ, dù có ma kiếm cũng không thể giết được.
Lâm Phong hiển nhiên là không ngờ rằng Miêu Yêu có thể cởi bỏ giam cầm, khôi phục thực lực Thiên yêu. Nhưng nếu đã ra tay thì không thể quay đầu nữa, giết được là giết, mà giết không được thì cũng phải xông lên. Không giết Thiên yêu, kẻ chết sẽ là Lâm Phong, điểm này là không thể nghi ngờ.
Lâm Phong chỉ thấy Thiên yêu sải bước ra, không gian như bùng nổ lần nữa, sát ý không gì sánh nổi bao phủ lấy thân thể hắn.
Lâm Phong bắt đầu lui, nếu hắn không có ma kiếm trong tay thì đối phương đã chẳng hề cố kỵ, chỉ sợ đã sớm giết chết được hắn rồi.
Giờ dù hắn có ma kiếm nhưng cũng khó đối phó được với con Miêu Yêu ở cảnh giới Thiên yêu này.
Thiên yêu, tương đương với cường giả Thiên Vũ cảnh, toàn bộ Tuyết Nguyệt không biết là có người như vậy hay không. Lâm Phong cầm ma kiếm, có thể đánh bị thương đối phương đã đáng để tự hào, với ý chí cứng cỏi cùng ma kiếm trong tay, mà uy lực của ma kiếm lại khủng bố nên Lâm Phong mới có thể làm được như lúc này.
Nếu Miêu Yêu không cởi bỏ giam cầm để khôi phục tu vi Thiên yêu, một kiếm ban nay Lâm Phong đã giết chết hắn rồi.
Con mắt Lâm Phong lạnh như băng, lúc này hắn chỉ biết Miêu Yêu hùng mạnh nhưng không hiểu Miêu Yêu phẫn nộ và tuyệt vọng, vì một kiếm vừa rồi của hắn mà Miêu Yêu đã bước lên con đường không có lối về.
– Kéo dài thời gian, hắn cởi giam cầm chỉ có được sự hùng mạnh trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần hết thời gian là hắn sẽ mất hết tu vi, tha hồ chém giết.
Một giọng nói vang lên trong đầu Lâm Phong, hắn ngẩn ra, đó là Cùng Kỳ. Khống chế được Cùng Kỳ, Lâm Phong và Cùng Kỳ đã có thể giao lưu thông qua linh hồn, Cùng Kỳ không cần nói chuyện cũng có thể truyền suy nghĩ của mình cho hắn.
– Thời gian mà hết, hắn sẽ mất hết tu vi, ra là như vậy!
Lâm Phong hiểu, hắn lại tiếp tục lui ra sau.
– Chết đi!
Miêu Yêu rít ra một chữ với khuôn mặt dữ tợn vô cùng, chết, Lâm Phong nhất định phải chết.
– Meo meo…
Miêu Yêu hơi phục thấp người xuống, lập tức biến mất, rồi ngay sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phong, lúc này đã hoàn toàn là một con yêu thú, một con Miêu Yêu với bộ lông như ngọn lửa đang rực cháy. Nhưng cơ thể con Miêu Yêu này còn to hơn cả hổ báo, trông khá quỷ dị.
Thú ý khôn cùng tỏa ra từ người Miêu Yêu, nó giương vuốt trảo qua hư không, lại vồ tới Lâm Phong, chỉ chớp mắt đã nhảy tới trước người Lâm Phong.
Lâm Phong chém ra một kiếm, ma vân ùng ùng chém rách không gian. Lúc này đây Miêu Yêu lại không né tránh, vung đôi móng vuốt kia lên trực tiếp bắt lấy ma kiếm. Trên đôi móng vuốt sắc nhọn kia, bạch quang chói lóa, móng vuốt này còn cứng hơn sắt thép vô số lần, cũng sắc bén hơn kiếm bình thường nhiều lần.
Ma kiếm tuy bị nắm chặt lấy nhưng ma vân vẫn cuồn cuộn như trước, ý chí của kiếm vô tận xâm nhập vào cơ thể Miêu Yêu, khiến đôi mắt Miêu Yêu càng thêm khát máu.
– Keng…
Một tiếng vang nhỏ vang lên từ sau lưng Lâm Phong, một bóng dáng thanh ma kiếm lại nhô ra từ người Lâm Phong, trông thật ghê người, kiếm ý càng thêm kinh khủng.
– Vẫn còn, trong thân thể Lâm Phong vẫn còn kiếm!
Miêu Yêu hoảng sợ, một thanh kiếm đã mạnh như thế, nhưng Lâm Phong lại không chỉ có một thanh kiếm. Tên quái vật này, sao nó lại gặp phải tên quái vật như thế này.
Cùng Kỳ cũng ngây dại, kinh ngạc nhìn thanh kiếm đang trồi ra từ sau lưng Lâm Phong kia, nó đã quá chấn kinh rồi. Lâm Phong không hề lừa nó, hắn thực sự có thủ đoạn để đối phó Miêu Yêu, loại thủ đoạn này lại chấn động lòng người như thế, đối phó được với cả Miêu Yêu đã cởi bỏ giam cầm thành Thiên yêu kia.
– Lên!
Lâm Phong quát lên, thanh kiếm vụt lên giữa hư không, ma vân khủng bố quay cuồng trong trời đất, mạnh đến không thể tin nổi.
– Đã hai thanh ma kiếm!
Miêu Yêu nhìn chằm chằm hai thanh kiếm này, nó có thể đối phó được sao?
Nhưng ngay khi Miêu Yêu đang suy nghĩ, một cỗ oán khí ngập trời lại truyền ra, lưng Lâm Phong lại dần dần xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh thứ ba, thanh kiếm nổi lên từ lưng Lâm Phong đã là thanh kiếm thứ ba…
Lúc này Miêu Yêu và Cùng Kỳ đã hoàn toàn chấn động, một thanh ma kiếm đã mạnh đến mức này, ba thanh ma kiếm sẽ mạnh tới mức nào?
Khi thanh ma kiếm thứ ba bay lên không, trời đất chỉ có ma khí tràn ngập.
Miêu Yêu chợt thấy tuyệt vọng, thực tế thì trong tuyệt vọng còn có tuyệt vọng hơn. Thanh kiếm thứ tư xuất hiện trên lưng Lâm Phong, dần dần trồi lên.
– Meo meo…truyện ma
Miêu Yêu ngửa đầu lên trời meo dài một tiếng buồn bã, rồi đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang vọt đi, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng tăm hơi nữa.
Nó không dám ở lại nữa mà bỏ chạy, tuy qua thời gian này nó sẽ mất đi tu vi, nhưng ít ra như vậy sẽ còn đường sống, ở lại đây, nó không biết uy lực của bốn thanh ma kiếm sẽ khủng bố tới mức nào.