1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 65 [Chương 321 đến 325]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 65 [Chương 321 đến 325]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 321: Dấu Chân Tướng Quân

Trên con đường mênh mông bên ngoài hoàng thành, ba đoàn thiết kỵ phi như cuồng phong.

Bóng người trên thân thiết kỵ đều đội đấu lạp, khoác trường bào, đầu hơi cúi xuống, bộ mặt bị che phủ trong bóng tối. Hơn nữa, hai người hai bên dưới đấu lạp còn có mặt nạ bằng đồng, đem khuôn mặt hai người kia che lại.

Thiết kỵ đi qua vùng quê, bước vào ngoại ô hoàng thành, cuối cùng dừng ở ngoài Thanh Tâm tửu lầu.

Đám người Thanh Tâm tửu lầu tiếp nhận ngựa của bọn họ, dẫn ba người tiến vào một gian phong trang nhã trong tửu lầu.

Mà ba người đều im lặng, không nói một tiếng, đi thẳng tới bàn rượu, ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh.

– Ba vị, cần gì không?

Tiểu nhị hỏi ba người một tiếng, lúc này mới thấy người cầm đầu chậm rãi ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ. Nhưng cặp mắt trên khuôn mặt kia lại thâm thúy, tràn đầy tang thương, giống như đã trải qua thế gian thế sự xoay vần, nhân tình ấm lạnh.

– Cho một bình trà, hai bầu rượu, lại thêm chút thức ăn.

Nam tử nói nhẹ một câu, âm thanh thực ôn hòa.

– Có ngay!

Tiểu nhị lên tiếng, lập tức rời đi mang thức ăn và rượu lên.

– Tướng quân, có muốn ta đi xuống tìm hiểu hay không?

Lúc này nam tử trung niên ngồi bên cạnh mở miệng nói, lại thấy nam tử trung niên khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

– Trước đợi chút đi.

Người nọ khẽ gật đầu, ngồi đó không nói thêm gì nữa.

Nhưng mà vào lúc này, Thanh Tâm tửu lầu đột nhiên náo nhiệt. Dưới tửu lầu rất nhiều người đi vào, không ngừng bàn luận chuyện gì đó, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

– Vương thiếu gia, có chuyện gì hưng phấn như vậy?

Lúc này, một giọng nói trong tửu lầu vang lên, lại nghe một người đáp lại:

– Ha ha, không nên để ngươi ở mãi trong tửu lầu, hôm nay, bỏ lỡ hôn lễ của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc rồi.

– Hôn lễ của Đoàn Ngọc và Văn Nhân Nham phô trương lắm, tất cả người ở ngoại thành đều thấy được, cho dù đi qua thì có thể có chuyện gì.

Người nói chuyện kia, lắc đầu nói.

– Có chuyện gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay tất cả mọi người có mặt đều bị chấn kinh nói không nên lời sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, vừa rồi chúng ta đã trải qua một màn thật sự kinh tâm động phách, cả đời khó quên sao?

– Kinh tâm động phách, cả đời khó quên? Vương thiếu gia, không khoa trương vậy chứ!

– Đúng đấy, một hôn lễ, nhiều nhất là bề ngoài trùng điệp, hình thức đồ sộ, chỉ sợ vài ngày sau là quên rồi.

– Trùng điệp, hình thức đồ sộ? Há chỉ như vậy, các ngươi đi ra xem thì biết, hiện tại toàn bộ ngoại thành to như vậy, chỉ sợ đã hoàn toàn náo loạn, điên cuồng. Hôm này là hôn lễ của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, nhưng là Văn Nhân Nham và cha của Đoàn Ngọc là vương gia Đoàn Liệt đều chết hết, bị người ta giết.

Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt đã chết, bị người giết chết!

Nghe được câu này, trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, ánh mắt đông cứng, trong tửu lầu mà lại xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó lập tức hoàn toàn náo loạn.

– Sao lại thế này, Vương thiếu gia, ngươi nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

– Đúng đấy, Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai dám giết bọn họ, ai có năng lực giết bọn họ?

Vô sô vấn đề từ trong miệng đám người thốt ra, nhưng toàn bộ đều là hỏi Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt chết là thật hay giả. Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai có loại can đảm này cùng thực lực giết bọn họ.

Ba người đội đấu lạp trên bàn rượu kia dường như cũng nổi lên hứng thú. Hai người mang mặt nạ nghe thấy Văn Nhân Nham chết có chút rung động, mà nam tử trung niên kia thì đối với Đoàn Liệt có vẻ có hứng thú hơn.

Nhưng mà lúc này, Vương thiếu gia đang khoe khoang kia lại như cái hũ nút, ngậm miệng không nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên.

– Vương thiếu gia, hôm nay rượu và thức ăn toàn bộ ta bao hết.

Lúc này một giọng nói truyền ra, nam tử được gọi là Vương thiếu gia kia lập tức cười nói:

– Được rồi, nếu như các vị đều muốn biết, ta liền nói cho mọi người nghe.

– Các ngươi còn nhớ, thiên tài ngày xưa lửa cháy đốt thành, nghịch chuyển càn khôn, giết vài chục vạn quân địch, hơn nữa một mình cưỡi ngựa ngàn dặm cứu công chúa.

– Đương nhiên nhớ rõ, cái tên Lâm Phong, ai có thể quên được.

– Ha ha.Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Vương thiếu gia kia nở nụ cười nhạt, lập tức nói:

– Lâm Phong đã trở lại, hắn một lần nữa trở về hoàng thành.

– Lâm Phong đã trở lại

Ánh mắt đám người ngưng tụ, Lâm Phong, hắn biến mất lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện lần nữa a!

– Vương thiếu gia, Lâm Phong này trở về, chẳng lẽ có liên quan đến Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt hay sao?

Có người lập tức hỏi.

– Đương nhiên là có quan hệ, các ngươi còn không biết nhé. Ngày xưa Lâm Phong và Văn Nhân Nham đều là đệ tử Vân Hải tông, nhưng mà, thời điểm Đoàn Thiên Lang tiêu diệt Vân Hải tông, Văn Nhân Nham lựa chọn làm phản, nhưng Lâm Phong lại một thân kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng hắn phá vòng vây, còn sống thoát ra. Tông chủ Vân Hải tông cũng truyền chức tông chủ cho hắn, cho nên Lâm Phong hận Thiên Lang Vương, giết con Thiên Lang Vương. Hơn nữa, lần này, Văn Nhân Nham đại hôn, hắn đến tận vương phủ, tự tay chém chết kẻ phản bội Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì muốn bào thù cho Văn Nhân Nham nên cũng bị Lâm Phong giết chết.

Vương thiếu gia này miêu tả sinh động, khiến đám người ngẩn ra. Bọn họ dường như được nhìn thấy Thiên Lang Vương vây công Vân Hải tông, Lâm Phong một người một kiếm, phá vòng vây lao ra, anh hùng rút kiếm, máu nhuộm thiên hạ.

Bọn họ lại giống như thấy được, Lâm Phong đứng giữa vương phủ, hết sức cuồng ngạo, truy sát phản đồ, là anh hùng hào kiệt.

Lòng của bọn họ trở nên không bình tĩnh nữa. Lâm Phong trong ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc thế mà lại giết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt, hắn quả nhiên vẫn ngông cuồng như trước.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, thế mà bọn họ lại không đi, không có chứng kiếm tận mắt sự kiện rung động lòng người.

Vương thiếu gia kia nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cực kỳ vừa lòng. Nhưng mà đúng lúc này, mấy người đồng thời xuất hiện trong ánh mắt của hắn. Một đôi con ngươi thị huyết, lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trên người mang theo sát khí nồng đậm đến cực điểm.

– Việc này đã được bao lâu?

Người xuất hiện này lạnh lùng hỏi một tiếng, khiến cho trong lòng Vương thiếu gia run lên, nói:

– Mới được không lâu, hiện tại, tin tức đã lan ra bên ngoài thành, chỉ sợ không lâu sau đó sẽ truyền khắp ngoại thành, ta tuyệt đối không nói dối nửa câu.

Bóng hình người nói lóe lên, lại rời đi ngay lập tức, quay về vị trí trên tửu lầu, nhìn nam tử trung niên đội đấu lạp nói:

– Tướng quân, sự việc phát sinh không lâu.

– Chúng ta đi.

Nam tử trung niên đứng dậy, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, lập tức bước ra khỏi Thanh Tâm tửu lầu, chạy tới hướng vương phủ Đoàn Liệt. Nhưng đợi tới thời điểm bọn họ đặt chân đến vương phủ, đám người cũng đã giải tán. Đúng như người nọ nói, tin tức Lâm Phong trở về hoàng thành, chém chết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt truyền khắp toàn bộ ngoại thành, cũng không hề dừng lại, thâm nhập vào trong hoàng thành.

Đoàn Liệt chính là vương gia nước Tuyết Nguyệt, một vương gia chết, tuyệt đối không thể nói là chuyện nhỏ, đã đủ khiến cho tầng lớp cao cấp của Tuyết Nguyệt bị đả kích.

Chỉ sợ phong ba lần này không dễ dàng qua đi, Lâm Phong không có khả năng giết chết Đoàn Liệt rồi còn có thể thật bình yên, một chút việc cũng không có, hắn, người có thù oán với Lâm Phong sẽ không đáp ứng.

Ví dụ như Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần, sau khi bọn họ rời vương phủ, bắt đầu bôn ba, việc bí mật truyền thư không hề bị gián đoạn, chuẩn bị động thủ với Lâm Phong.

Thiên phú của Lâm Phong quá kinh khủng, không thể giữ lại được.

Đối với một loạt các loại hậu quả này, Lâm Phong cũng không có lo lắng. Hắn chỉ làm việc hắn cần làm, Văn Nhân Nham là phản đồ, hắn không chết, Lâm Phong khó an tâm.

Hắn không hối hận giết Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì báo thù cho Văn Nhân Nham muốn giết hắn, Lâm Phong tất nhiên cũng không khách khí, chém chết Đoàn Liệt.

Tất cả đều đường đường chính chính, không oán không hối.

Thiên Nhất học viện, lại một lần nữa Lâm Phong đặt chân đến chỗ quen thuộc này.

Lâm Phong bây giờ coi như là người có tiếng tăm, nhất là hắn còn đánh bại đệ tứ đệ tử Thiên Nhất học viện, Độc Cô Thương. Y từng bị Lâm Phong ép phải quỳ xuống, bạt tai, hung hăng ngược đãi một phen.

Nghe nói, lúc ở thành Dương Châu Độc Cô Hiểu cũng bị Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.

Hơn nữa, Lâm Phong đã làm mấy chuyện lớn gây oanh động khác. Có thể nói, mỗi người trong Thiên Nhất học viện đều xem qua bức họa Lâm Phong, thậm chí có không ít người đã coi Lâm Phong là niềm kiêu ngạo của Thiên Nhất học viện. Cho dù Lâm Phong từ đầu đến cuối vốn không thừa nhận mình là người Thiên Nhất học viện, hắn chỉ là ở trong học viện tu luyện mà thôi.

– Là Lâm Phong.

– Nhìn đi, Lâm Phong, hắn đã trở lại, trở về Thiên Nhất học viện của chúng ta.

Trong Thiên Nhất học viện rất nhiều người không ngừng hô lên, bọn họ thấy người đã sớm danh chấn Tuyết Nguyệt, Lâm Phong, ở cùng bọn họ trong một học viện.

Chương 322: Thời Đại Thiên Tài

Ngay khi Lâm Phong bước vào Thiên Nhất học viện, có hai mẩu tin từ trong những tầng lớp quyền thế, quý tốc truyền vào tai rất nhiều người.

Mẩu tin thứ nhất, Lâm Phong vô cùng lớn mật, vào ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, đã giết Văn Nhân Nham cùng vương gia hoàng thất là Đoàn Liệt, mẩu tin này gần như tất cả mọi người đều biết.

Tin thứ hai là Liễu Thương Lan, sau khi lại thêm một lần nữa thiếu chút bị chém đầu ở hoàng thành, nay lại bước chân vào trong hoàng thành, nghe nói là vì Lâm Phong mà tới.

Đương nhiên, người biết cái tin thứ hai cũng không nhiều, chỉ có những người có thân phận địa vị thực sự mới biết.

Lần đó, Liễu Thương Lan bị Đoàn Thiên Lang đổ oan, thiếu chút nữa bị chém đầu trước mặt mọi người. May là Lâm Phong đuổi tới đúng lúc, cứu Liễu Thương Lan, nhưng một thân tu vi của Liễu Thương Lan vẫn bị phế bỏ, hơn nữa trong lúc đó, chân chính kết oán với Đoàn Thiên Lang, ngươi chết ta sống.

Con trai của Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn, vì chuyện kia tử vong.

Tuy rằng y là người hãm hại Liễu Thương Lan, là người phát động âm mưu, nhưng cái này cũng không cản trở hận thù của y đối với Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong. Có thể nói, chỉ cần có cơ hội, Đoàn Thiên Lang sẽ không từ thủ đoạn giết hai người này.

Ở trong tình hình như thế, Liễu Thương Lan lại vẫn dám bước chân vào hoàng thành, chẳng lẽ không sợ chết.

Đứng trước hai mẩu tin tức này, hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt bắt đầu dậy lên một cỗ sóng ngầm, vô thanh vô tức nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.

Có rất nhiều người muốn đẩy Lâm Phong vào chỗ chết. Mà lần này, Lâm Phong giết Đoàn Liệt, không thể nghi ngờ là phạm vào điều cấm kị, cho bọn hắn một cơ hội để đối phó Lâm Phong.

Đối với những chuyện này, Lâm Phong không biết một chút nào, lúc này hắn đã về tới chỗ ở trong Thiên Nhất học viện.

Trong gian phòng của Lâm Phong lúc này có không ít người. Tĩnh Vân, Y Tuyết, Đoàn Phong và Viên Sơn đều xuất hiện ở nơi này. Sau khi Lâm Phong rời đi, bọn họ vẫn ở trong Thiên Nhất học viện tu luyện thật tốt. Hơn nữa do Lâm Phong, không ai ở trong Thiên Nhất học viện dám trêu chọc bọn họ, còn Vấn Ngạo Tuyết mỗi khi rảnh rỗi sẽ chiếu cố bọn họ một ít.

Tu vi mấy người đều tăng lên rất nhanh.

Bây giờ, Tĩnh Vân cùng Y Tuyết cũng đã là Linh Vũ cảnh tầng ba, mà Viên Sơn là Linh Vũ cảnh tầng năm, tiến bộ lớn nhất là Đoàn Phong. Gã bây giờ so với trước kia có vẻ trưởng thành hơn vài phần, thế nhưng thực lực đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng sáu, thiên phú vô cùng, thật ra cũng khiến Lâm Phong kinh ngạc vài phần.

Đoàn Phong tiến bộ quá nhanh, có lẽ đây là thực lực của huyết mạch hùng mạnh. Trong cơ thể Đoàn Phong mang huyết mạch hùng mạnh, cho nên thiên phú của hắn cũng không giống người thường.

Nhìn những bằng hữu này, tâm tình Lâm Phong cũng không tệ. Lúc trước trong bọn họ có mấy người muốn đi theo hắn, nhưng bị Lâm Phong cự tuyệt, so với việc đi theo hắn, ở lại Thiên Nhất học viện thích hợp hơn.

Khi đó bọn họ cũng đều là người trẻ tuổi, thực lực cũng không quá mạnh, ở lại trong học viện, yên tĩnh tu luyện đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng mà với thực lực bây giờ của bọn họ, ngược lại có thể đi ra bên ngoài rèn luyện một chút. Tu vi đã ngoài Linh Vũ cảnh tầng ba cũng không tính là yếu, nhất là đối với tuổi tác của bọn họ.

– Phong ca, huynh bây giờ là cảnh giới gì rồi?

Đoàn Phong nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe ra sự chờ mong. Lúc trước, Lâm Phong danh chấn Tuyết Nguyệt, nay hẳn là mạnh hơn rồi, không biết Lâm Phong đã bước vào Huyền Vũ cảnh chưa!

Đoàn Phong vừa dứt lời, mấy người khác lập tức cùng nhìn Lâm Phong, trong lòng có vài phần chờ mong.

– Thiếu gia hẳn là Huyền Vũ cảnh rồi nhỉ.

Y Tuyết khẽ nói.

– Cũng không quá xa Huyền Vũ cảnh.

Lâm Phong gật gật đầu. Nay hắn đã có thể cảm giác được tu vi của mình đã đến đỉnh của Linh Vũ cảnh, muốn đột phá Huyền Vũ cảnh cần một cơ hội thích hợp.

Lâm Phong tin tưởng, hắn cách Huyền Vũ cảnh không quá xa.

Nghe thấy Lâm Phong thừa nhận, trong lòng mọi người hơi kinh ngạc. Quả nhiên, Lâm Phong thật sự sắp đạt Huyền Vũ cảnh rồi, thiên phú này thật như quái vật…

Tĩnh Vân đã biết Lâm Phong rất giỏi, vô luận Lâm Phong mang cho nàng kinh ngạc gì, nàng đều có thể tiếp nhận, bởi vì Lâm Phong sáng tạo rất nhiều kỳ tích.

Nhưng Viên Sơn thì không thể không chú ý rồi, cơ bắp trên mặt co giật, thiên phú người này thật là khủng khiếp.

Viên Sơn gã nhìn Lâm Phong từ khi bước vào Thiên Nhất học viện. Khi đó, Lâm Phong mới là Linh Vũ cảnh tầng hai, tu vi tầng ba, sau đó, từng bước đi lên, đến nay đã gần tới Huyền Vũ cảnh, cũng chỉ có một thời gian ngắn.

Huyễn Vũ cảnh là mấy chữ chấn động cỡ nào chứ, đối với gã mà nói, đó là truy cầu, đó là mong ước.

Vậy mà bây giờ Lâm Phong đã sắp đặt chân tới cảnh giới mà gã thiết tha mơ ước.

Dường như một thời gian trước, Thiên Nhất học viện cũng có người đột phá Huyền Vũ cảnh, hơn nữa người đó cũng đã nổi tiếng từ trước, tuổi lớn hơn Lâm Phong, thiên phú của kẻ đó còn không bằng Lâm Phong.

Trừ kẻ đó ra, chỉ sợ cả Thiên Nhất học viện không người nào là đối thủ của Lâm Phong rồi, người xếp thứ hai, Cùng Bích Lạc cũng không đuổi kịp Lâm Phong.

– Ha ha ha ha….

Đúng lúc này, một tiếng hô chấn động trời đất vang tới, đập vào màng nhĩ bọn hắn, khiến Viên Sơn sửng sốt.

– Hơi thở thật hùng mạnh, hay là lại có người thăng cấp Huyền Vũ cảnh?

Ánh mắt Viên Sơn run lên, thời gian trước, thời điểm một người bước vào Huyền Vũ cảnh cũng là hơi thở hùng mạnh như vậy, mà nay hơi thở này lại lần nữa bao phủ Thiên Nhất học viện.

– Đi xem.

Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được hơi thở hùng mạnh này, phá tan ràng buộc của Linh Vũ cảnh, giống như người bước vào một cảnh giới khác, Huyền Vũ cảnh.

Đoàn người sải bước ra khỏi phòng, bước ra khỏi thạch thất, hướng tới tháp tu luyện trung tâm Thiên Nhất học viện mà đi. Âm thanh vang vọng kia là từ tháp tu luyện trung tâm truyền ra.

Lúc này, không chỉ có Lâm Phong, đám người xung quanh Thiên Nhất học viện đều hướng tới tháp tu luyện trung tâm chạy tới.

Chỉ thấy ở trên đỉnh tháp tu luyện có một bóng người, đứng ngạo nghễ ở đó, gió điên cuồng gào thét, uy phong vô cùng.

Lúc này trên thân người có một cỗ chân nguyên như biển điên cuồng lưu chuyển, cực kỳ chói mắt, đúng là hình ảnh đột phá Huyền Vũ cảnh.

– Cùng Bích Lạc thăng cấp.

Trong lòng đám người run lên, mười đại đệ tử, Cùng Bích Lạc xếp thứ hai, vừa là người xếp sau người kia, vừa là người thứ hai bước vào Huyền Vũ cảnh cường giả, vô cùng uy phong.

– Xem ra thanh niên nước Tuyết Nguyệt thời nay, thật sự muốn làm tới cùng.

Đám người cảm giác một hồi mơ mộng, hai vị thiên tài của Thiên Nhất học viện lần lượt bước vào Huyền Vũ cảnh. Hơn nữa, trong hoàng thành Tuyết Nguyệt cũng xuất hiện rất nhiều thanh niên Huyền Vũ cảnh khác. Những người này toàn bộ đều là hậu nhân của các cường giả lánh đời, mỗi người đều mang một thân tuyệt kỹ, không thể khinh thường.

Tất cả mọi người đều đồn đãi tin tức kia. Mỗi một lần đến thi đấu Tuyết Vực, chính là thời đại mới tới.

Thời đại này, là thời đại của thiên tài, vô số đệ tử thiên tài chói mắt sẽ không ngừng xuất hiện. Chỉ có thể đem những thiên tài khác chế trụ, mới trở thành thiên tài độc nhất vô nhị, trở thành đại biểu của thời đại thiên tài.

Chương 323: Bích Lạc Cuồng Ngôn

Giữa không trung, thân hình kia đứng ngạo nghễ, điên cuồng cười lớn.

– Bích Lạc Vũ hồn, hiện!

Người trong không trung cao giọng nói, Vũ hồn lập tức hiện lên phía sau y.

Bích Lạc Vũ hồn là màu lam, tinh khiết như bầu trời, tựa như ảo mộng, giống như là màn mưa từ trên không nhỏ xuống những hạt mưa màu lam, hẹp dài. Nhưng những hạt mưa này lại không rớt xuống mặt đất, như là ngưng tụ trên bầu trời, vô cùng huyền ảo.

– Vũ hồn này thật kỳ diệu. Trước kia chưa từng thấy Cùng Bích Lạc sử dụng Vũ hồn, thì ra gọi là Bích Lạc Vũ hồn. Không biết Bích Lạc Vũ hồn này có gì lợi hại.

Đám người nhìn bầu trời màu lam kia, thầm nghĩ ở trong lòng, lại là một loại Vũ hồn kỳ lạ, bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra lòng hiếu kỳ.

– Bích Lạc Vũ hồn!

Cùng Bích Lạc cảm nhận được Vũ hồn phía sau mình, cuồng ngạo cười nói:

– Từ hôm nay trở đi, Cùng Bích Lạc ta chính là đệ nhất thiên tài của Thiên Nhất học viện. Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đều không phải là đối thủ của ta. Về phần Lâm Phong dù bước vào Huyền Vũ cảnh thì ở trong mắt ta vẫn là phế vật, là con kiến hôi.

Cùng Bích Lạc dường như đang độc thoại, nhưng trong âm thanh lộ ra tâm cuồng ngạo, so với trời còn cao hơn, khiến cho đôi mắt đám người đều kinh hãi.

Đệ tử đứng thứ hai Thiên Nhất học viện, Cùng Bích Lạc, y nói Vấn Ngạo Tuyết không bằng người khác, đám người có thể chấp nhận. Y nói Lâm Phong bước vào Huyền Vũ cảnh vẫn là con kiến, bọn họ có thể hiểu được. Nhưng là, Độc Tí vẫn là đệ tử mạnh nhất Thiên Nhất học viện, đệ tử thiên tài nhất, không lâu trước đã bước vào Huyền Vũ cảnh. Nhưng Cùng Bích Lạc lại nói Độc Tí cũng không phải đối thủ của y, thật không biết Cùng Bích Lạc lấy sức lực đâu ra mà lại đột nhiên trở nên cuồng ngạo không giới hạn như vậy.

Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Cùng Bích Lạc hướng xuống phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười kiêu căng.

Y đương nhiên biết, mọi người đang nghĩ gì. Những năm gần đây, y vẫn luôn xếp thứ hai, bị Độc Tí chèn ép.

– Cùng Bích Lạc ta sẽ chứng minh lời ta nói… Ba ngày sau, ở chỗ này, ta sẽ chia ra khiêu chiến Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương. Còn về phần tên được gọi là thiên tài, Lâm Phong kia, hắn muốn đến cũng được… Ta không để ý.

Cùng Bích Lạc cười lạnh một tiếng, nói:

– Đem tin tức này truyền đi đi, ba ngày sau, Cùng Bích Lạc ta xin ở chỗ này đợi.

Dứt lời, Cùng Bích Lạc sải bước trên không, giẫm chân tại chỗ liền biến mất không thấy bóng dáng, không biết đi nơi nào, chỉ để lại nỗi khiếp sợ trong lòng đám người.

Cùng Bích Lạc lại muốn một mình khiêu chiến đám người Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, Lâm Phong, quá cuồng vọng rồi. Cho dù bước vào Huyền Vũ cảnh sau, thế nhưng Cùng Bích Lạc lại có loại tự tin đến tự cao tự đại.

– Chẳng lẽ Bích Lạc Vũ hồn kia thực sự có chỗ đặc biệt, để cho Cùng Bích Lạc trở thành thiên tài đệ nhất của Thiên Nhất học viện, tranh đấu cùng Bát đại công tử?

Rất nhiều người có cùng một ý tưởng, loại ý tưởng rất quái lạ. Nhưng là sự tự tin của Cùng Bích Lạc quả thật đã đánh mạnh vào tâm trí bọn họ.

Lúc này, Lâm Phong cũng đứng trong đám người phía dưới, nhìn người vừa biến mất trên không trung, ánh mắt hắn có phần nghi hoặc.

Vừa rồi, hắn dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đi cảm ứng Bích Lạc Vũ hồn của đối phương một chút, hắn phát hiện, cảnh hạt mưa của Bích Lạc Vũ hồn kia giống như có công dụng phong bế không gian, bởi vì hạt mưa trong phạm vi không gian của Bích Lạc, không có cùng dao động với hạt mưa ở bên ngoài.

– Trên cùng bích lạc dưới hoàng tuyền, vì vậy mà được gọi là Bích Lạc Vũ hồn.

Lâm Phong thầm nói, lại lập tức lắc đầu. Cùng Bích Lạc này vô cùng để ý danh hiệu đệ tử đệ nhất Thiên Nhất học viện, vậy nên vừa bước vào Huyền Vũ cảnh liền khiêu chiến đám thiên tài trong Thiên Nhất học viện, vì chính mình xưng danh.

Hơn nữa, khiến cho Lâm Phong có chút buồn bực là, việc này còn chả hiểu tại sao lan đến trên đầu hắn. Cùng Bích Lạc đem tên hắn cũng tính vào trong, tuy rằng xem thường hắn nhất, xem hắn như con kiến có cũng được, không có cũng chẳng sao.

– Người này thật vô lễ, đợi đến lúc thiếu gia bước vào Huyền Vũ cảnh, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ hắn.

Y Tuyết tức giận nói, Cùng Bích Lạc lại đem Lâm Phong thành phế vậy, con kiến hôi, rất vô lễ.

Tuy nói Lâm Phong còn chưa bước vào Huyền Vũ cảnh, nhưng tuổi của Lâm Phong so với Cùng Bích Lạc hắn trẻ hơn mấy tuổi. Tính mấy năm nữa, Lâm Phong lại không bằng Cùng Bích Lạc hắn?

Lâm Phong không thèm để ý cười, liếc nhìn Y Tuyết một cái, nàng đã từng trải qua khổ cực, cực kỳ thông minh, hiểu lòng người.

Nàng không có chỉ ra, hiện tại Lâm Phong không bằng Cùng Bích Lạc, mà nói là về sau Lâm Phong có thể mạnh hơn Cùng Bích Lạc. Đồng thời, ám chỉ Lâm Phong, không cần dựa vào tình cảm, nhận khiêu chiến của Cùng Bích Lạc. Y Tuyết này nhìn như tùy ý nói một câu, nhưng lại ẩn chứa trí tuệ ở trong đó.

Y Tuyết thấy ánh mắt Lâm Phong, đầu hơi cúi xuống, trên mặt lại hiện lên ửng đỏ. Từ trong đôi mắt trong suốt của Lâm Phong, nàng cảm thấy một chút tâm tư nhỏ này của nàng, căn bản không thoát khỏi ánh mắt Lâm Phong.

– Chúng ta đi thôi.

Lâm Phong thản nhiên nói. Nhưng mà bọn hắn còn chưa bước được mấy bước, Lâm Phong lại dừng lại, lại thấy một thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn, đầu khẽ cúi, hai tay nắm chặt, dường như có chút khẩn trương.

– Vân…. Khê!

Lâm Phong thấp giọng hô, hắn dựa vào trí nhớ, thiếu nữ này dường như đã gặp ở Thiên Lạc cổ thành, cùng một một cô gái đơn thuần tên gần giống, Vân Khê cùng Vân Hi.

– Huynh còn nhớ rõ muội??

Vân Khê ngẩng đầu lên, mặt có chút đỏ, có chút kích động nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong lại vẫn có thể kêu ra tên của nàng.

– Ừ.

Lâm Phong mỉm cười gật đầu. Ngày xưa, cũng là ở chỗ này, có một người con gái khuyên Vân Khê ngủ với Độc Cô Thương một đêm, để được bước vào tháp tu luyện cao cấp. Nhưng mà Vân Khê lại nói thích Lâm Phong hắn hơn, căn bản loại ý nghĩ này không có gì xấu xa. Nhưng sau đó, Độc Cô Thương xuất hiện, bá đạo uy hiếp Vân Khê, Lâm Phong nhịn không được, quăng Độc Cô Thương cái tát, khiến hắn quỳ trên mặt đất, cũng đem Vân Khê vào tháp tu luyện cao cấp.

Đối với chuyện này, Lâm Phong tự nhiên cũng nhớ một chút.

– Lâm Phong…

Nhìn thấy Lâm Phong gật đầu, khuôn mặt nhỏ của Vân Khê có chút hưng phấn, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, đứng ngẩn ra ở đó.

– Huynh…. có khỏe không?

Trầm ngâm một lát, Vân Khê nói ra được mấy chữ.

– Ta rất khỏe.

Lâm Phong mỉm cười gật đầu, Vân Khê lại có chút không biết làm sao, chỉ đúng ở đó, bình thường nàng có chút sôi nổi, lúc này lại cực kỳ hiền lành, ngoan ngoãn.

– Ta đi trước, tu luyện cho tốt.

Lâm Phong hướng Vân Khê gật đầu, lập tức bước chân, đi ngang qua nàng.

Vân Khê ngẩng đầu lên lại chỉ thấy bóng lưng của đoàn người kia, trong đôi mắt của nàng nồng đậm vẻ mất mát.

Đoạn thời gian này, cách mấy ngày, nàng lại đều tới nơi này nhìn, nhớ lại tình cảnh ngày đó, không nghĩ tới hôm nay lại thấy được Lâm Phong. Đáng tiếc, nàng ngay cả một chữ cũng không nói nổi.

– Bên cạnh hắn có thật nhiều nữ tử xinh đẹp.

Trong lòng Vân Khê sinh ra một tia nhỏ bé, những thiếu nữ bên cạnh Lâm Phong đều rất đẹp.

– Vân Khê, đừng suy nghĩ nhiều, hắn và chúng ta không thuộc cùng một thế giới.

Một thiếu nữ bên cạnh lên tiếng an ủi. Thiếu nữ này là bằng hữu của Vân Khê, ngày đó, nàng cũng có mặt ở đây, nàng đương nhiên hiểu rõ, Vân Khê thích Lâm Phong, đặc biệt sau ngày đó thì càng thêm si mê, ngày nhớ đêm mong.

Nhưng nàng và Lâm Phong từ trước tới nay không hay nhìn thấy nhau, bọn họ cũng không phải người cùng một thế giới.

Vân Khê liếc nhìn thiếu nữ đang nói chuyện. Trong đôi mắt có vài phần ướt át, dường như sau mỗi lần ly biệt lại càng thêm sầu não. Lâm Phong chỉ là những hồi ức tốt đẹp trong nội tâm nàng thôi.

Lâm Phong cũng không nhớ rõ lắm, mình chỉ gặp thiếu nữ kia khoảng hai lần, cũng không tính là quen biết. Tuy không biết trong lòng nàng hắn có địa vị như thế nào, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy từ trong mắt đối phương hiện lên tình cảm.

– Lâm Phong, dường như nàng rất thích ngươi đó.

Lam Kiều liếc nhìn Lâm Phong, nhếch miệng cười, nói.

– Thì làm sao?

Lâm Phong nhìn cô ta nói.

– Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, chỉ chăm chăm tu luyện là quá mức buồn tẻ sao. Gặp được nữ tử thích mình, ngươi vì sao không chấp nhận người ta. Loại người như ngươi, có nhiều nữ nhân cũng không xem vào mắt.

Lam Kiều tiếp tục nói, khóe miệng cười nhẹ.

Lời của cô làm cho mấy vị nữ tử bên cạnh Lâm Phong đều hiện lên vẻ mặt khác thường. Ở Cửu Tiêu đại lúc, tu luyện là con đường lớn nhất, nhưng chuyện nam nữ cũng cực kỳ bình thường. Có nhiều nam nhân, ngồi ẵm ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng có gì lạ, thậm chí, phụ nữ lợi hại một chút sẽ nắm giữ không ít nam nhân. Đương nhiên, loại người đầu tiên có vẻ phổ biến hơn, mà loại thứ hai thì rất ít.

Lâm Phong cẩn thận nhìn cô ta, ánh mắt mập mờ, lập tức mở miệng nói:

– Ý của cô là, nếu như cô muốn làm người của ta, ta cũng có thể nhận cô, đúng không?

Nghe thấy Lâm Phong nói, ánh mắt Lam Kiều kinh ngạc, lập tức trợn mắt, hung hăng nhìn Lâm Phong, thấp giọng mắng:

– Ai nguyện ý làm người của ngươi, tên khốn không hiểu phong tình này.

Chương 324: Thiên Địa Vô Tình

Hai ngày thời gian đảo mắt đã qua, tin tức Cùng Bích Lạc khiêu chiến đám người Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đã truyền khắp học viện.

Rất nhiều người đều đang đàm luận việc này, Lâm Phong tự nhiên cũng bị người ta bàn luận. Nhưng lúc này hắn lại chỉ lẳng lặng nằm trên ghế đá trong sân. Bên cạnh hắn, Mộng Tình vẫn dửng dưng như trước, ánh mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Cùng lúc này, Lam Kiều, Tĩnh Vân và Y Tuyết cũng ở trong sân, Lam Kiều đang hướng dẫn hai người một số vấn đề tu luyện, thi thoảng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Ba người các nàng chung đụng cũng khá hòa đồng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền lại tiếng động.

– Vào đi!

Lâm Phong nói vọng ra, lập tức cửa đá từ từ mở ra, bên ngoài xuất hiện một người bỏ cái mũ đang đội xuống đầu hơi ngước lên, nhìn Lâm Phong, mặt nạ đồng xanh xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phong, một đôi mắt lấp lánh có thần.

– Phong ca!

Người kia hô một tiếng, ánh mắt Lâm Phong khẽ động, lập tức đứng lên.

– Phá Quân!

– Phong ca, là đệ.

Phá Quân bước vào sân, cửa đá từ từ đóng lại.

– Phá Quân, đệ đến hoàng thành lúc nào?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, đi đến trước người Phá Quân. Đại biến Tuyết Nguyệt ngày ấy, Liễu Thương Lan cấp quân tinh nhuệ cho hắn, nhưng lại dẫn Hàn Man và Phá Quân đi.

Phá Quân đúng ra đang ở thành Đoạn Nhận, giờ lại xuất hiện trước mặt hắn.

– Phong ca, bọn đệ đã đến hoàng thành rồi từ ba ngày trước! Chỉ là Thiên Nhất học viện không cho người ngoài đi vào, trong hai ngày, đệ nghĩ rất nhiều cách, đến hôm nay mới có thể chui vào trong học viện, đi đến nơi này.

– Bọn đệ?

Lâm Phong thấp giọng nói:

– Còn ai đến hoàng thành nữa?

– Hàn Man và tướng quân cũng tới! Phong ca, tướng quân muốn gặp huynh.

Phá Quân trịnh trọng nói, khiến ánh mắt Lâm Phong lấp lánh. Liễu Thương Lan, từ thành Đoạn Nhận xa xôi cách trở chạy tới hoàng thành để gặp hắn, xem ra chuyện này không hề bình thường, nếu không, Liễu Thương Lan không thể nào mạo hiểm tự mình tới hoàng thành.

Lâm Phong đương nhiên hiểu, đối với Liễu Thương Lan, hoàng thành là nơi nguy hiểm, tràn đầy nguy cơ.

– Đi.

Lâm Phong không nói thêm gì, lạnh nhạt nói.

– Được.

Phá Quân gật đầu, lập tức bước đi, nhanh chóng dứt khoát.

Bốn cô gái trong sân hơi ngây ra, mà Mộng Tình thì đứng lên, đi theo Lâm Phong.

– Mộng Tình, nàng ở nguyên đây, ta đi rồi về nhanh thôi.

Lâm Phong quay sang nói với Mộng Tình một tiếng, chỉ thấy ánh mắt Mộng Tình lóe lên, rồi lập tức gật đầu.

Lúc này Lâm Phong mới cùng Phá Quân bước ra ngoài. Lâm Phong hiện giờ có thực lực đã sắp đuổi kịp Mộng Tình. Nếu thực có nguy hiểm hắn không thể ứng phó, Mộng Tình đi cũng sẽ gặp nguy.

Phá Quân trực tiếp dẫn Lâm Phong đi tới một quán rượu. Quán rượu bố trí rất đơn giản, nhưng cũng rất yên tĩnh, chỉ có mấy cái bàn.

Trong đó, bên cái bàn chính giữa, hai người đội mũ đang lặng yên ngồi đó.

– Phong ca!

Hàn Man đứng lên, gọi Lâm Phong.

– Hàn Man.

Lâm Phong liếc nhìn Hàn Man một cái, rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên khuôn mặt Liễu Thương Lan, thấy càng tiều tụy hơn trước.

– Liễu thúc!

Lâm Phong gọi.

Liễu Thương Lan hơi gật đầu, nói với Lâm Phong:

– Tiểu Phong, qua đây ngồi đi.

Lâm Phong hơi gật đầu, ngồi xuống đối diện Liễu Thương Lan, hỏi:

– Liễu thúc, sao thúc lại tới hoàng thành.

– Đến nói chuyện với ngươi.

Liễu Thương Lan nhẹ giọng nói:

-Tiểu Phong, bọn Khinh Cuồng thế nào rồi?

– Ba vị thúc thúc rất tốt, hiện giờ đang ở Dương Châu Thành.

– Vậy là rốt rồi, đáng tiếc Xích Huyết không ở đây.

Liễu Thương Lan than thở:

– Có lẽ, ta cũng nên đi cùng Xích Huyết rồi.

– Liễu thúc, thúc…

Lâm Phong cười khổ, không biết nên nói gì cho phải, xem ra chuyện lần trước đả kích Liễu Thương Lan rất lớn. Tuy đã đội mũ, nhưng hai bên tóc mai bạc trắng vẫn rủ xuống, Liễu Thương Lan hiện giờ đã già hơn lúc đầu nhiều lắm.

Nhưng, dù là ai trải qua sự việc như thế, đều không thể tốt hơn Thương Lan. Huynh đệ vì mình mà chết, bản thân cũng bị phế hết tu vi. Hơn nữa, tất cả đây đều là tội danh không đáng có. Ông cống hiến cả đời cho Tuyết Nguyệt, mà Tuyết Nguyệt lại đối xử với ông như thế.

– Tiểu Phong, sau lần chiến đấu đó thì tu vi thái tử nước Ma Yết đã bước vào Huyền Vũ cảnh, hiện giờ nghe nói đã đạt đến Huyền Vũ cảnh tầng hai rồi, thậm chí có khi còn cao hơn. Không lâu trước đây, nước Ma Yết lại phát binh đánh thành Đoạn Nhận, mà lúc đó, thành Đoạn Nhận binh lính già yếu, lại thêm một tòa thành nát sau khi bị đốt chưa kịp sửa sang, còn có cả một gã bỏ đi như ta, chỉ cần Ma Yết muốn, có thể dễ dàng công phá Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Nghe nói vậy, ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng, Ma Yết lại đánh thành Đoạn Nhận rồi.

– Tuyết Nguyệt không phải quân đến tiếp viện?

Liễu Thương Lan lắc đầu:

– Sau lần đó, Tuyết Nguyệt tuy phong ta làm công khanh, nhưng lại mấy lần từ chối yêu cầu tăng thêm binh lính của ta, thậm chí, từ chối yêu cầu sửa chữa thành Đoạn Nhận. Có thể nói, nước Tuyết Nguyệt đã sớm vứt bỏ thành Đoạn Nhận, cùng với ngàn vạn dặm bình nguyên phía sau thành Đoạn Nhận rồi. Cho dù là thành hay người, đều vứt bỏ hết rồi. Chỉ cần nước Ma Yết vừa tới, là có thể nhanh chóng xông vào, tùy ý giết chóc.

Đôi mắt Lâm Phong run lên, từ chối yêu cầu tăng thêm binh lính, cự tuyệt sửa chữa thành Đoạn Nhận, nước Tuyết Nguyệt đã vứt bỏ thành Đoạn Nhận, vứt vào miệng Ma Yết rồi.

– Nhưng đối với với dân Tuyết Nguyệt, ta lại không quá lo lắng, Ma Yết ở bên kia Đoạn Nhận Thiên Nhai, đã hạ tử lệnh. Quân Ma Yết sau khi bước vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, không được đối phá bất cứ thứ gì, không được chém giết bất cứ người dân nào.

Liễu Thương Lan nói khiến Lâm Phong lại thêm chấn động. Ma Yết lại hạ lệnh không phá thành, cũng không nhiễu dân?

Tất cả những việc này, nghe có phần châm biếm!

– Tiểu Phong, chắc ngươi đã nghe ra ý châm biếm trong đó. Người dân Tuyết Nguyệt, hoàng thất Tuyết Nguyệt không cần, vứt cho người ta chém giết, nhưng Ma Yết được coi là bọn dã man, lại hạ lệnh không được phá thành giết người, thật là đáng cười.

Liễu Thương Lan tự giễu, sau đó ho khù khụ.

Ho mấy tiếng, Liễu Thương Lan liền đứng lên, dường như có phần mệt mỏi. Thấy Lâm Phong định đi tới, Liễu Thương Lan lại khoát tay ngăn Lâm Phong lại.

– Nào, Lâm Phong, uống đi. Hôm nay ta đến hoàng thành, không có việc gì, chỉ muốn nói với ngươi mấy câu, uống mấy chén rượu thôi.

Tiếng nói của Liễu Thương Lan có phần xa vắng, trận chiến xưa, mấy chục vạn tướng sĩ chôn thân nơi đất khách, sau đó những tinh nhuệ còn lại theo Lâm Phong đi Dương Châu Thành, hiện giờ ở lại bên cạnh Liễu Thương Lan chỉ còn con gái Liễu Phỉ.

Nhưng có những thứ, Liễu Thương Lan không muốn nói với Liễu Phỉ. Ông không có lấy cả một người tiếp chuyện.

Một tướng quân ngạo cốt, kiên cường, hiện giờ lại bị sự thực tàn khốc mài giũa không còn chút khí thế, chỉ còn lại vô tận đau thương.

– Uống đi.

Lâm Phong cũng nâng chén, uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy cho Liễu Thương Lan. Hắn không biết nên khuyên Liễu Thương Lan thế nào, cũng không có gì có thể khuyên.

Lại một chén rượu đổ xuống, sắc mặt Liễu Thương Lan càng trắng bệch, nhưng ông không hề có ý dừng lại, vẫn đưa từng chén rượu lên miệng.

– Tiểu Phong, nếu có một ngày ta không còn nữa, ngươi phải nhớ giúp ta chăm sóc tốt Phỉ Phỉ, nó từ nhỏ đã không có mẹ, theo ta lớn lên, không được quan tâm nhiều, tính khí không tốt lắm, hy vọng ngươi có thể bao dung.

Rượu uống tuy nhiều, nhưng Liễu Thương Lan vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu, dặn dò Lâm Phong.

– Liễu thúc, hay là thúc ở lại hoàng thành, đừng về nữa.

Liễu Thương Lan lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ sâu xa, nói:

– Có chút việc, cần phải đi làm, Liễu thúc còn muốn trước khi đi giúp ngươi chút việc.

– Giúp ta chút việc?

Lâm Phong không hiểu ý của Liễu Thương Lan.

– Rồi sẽ có lúc ngươi hiểu. Lần này ta tới, chỉ muốn nói với ngươi một câu.

Liễu Thương Lan nói đến đây, dừng lại một chút, rồi chăm chú nhìn ánh mắt Lâm Phong, chậm rãi nói:

– Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

– Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Tim Lâm Phong bỗng đập mạnh, những lời này hắn đương nhiên đã từng nghe, nhưng hắn thực không ngờ, những lời này lại được Liễu Thương Lan nói ra.

Một câu này được chính mồm tướng quân nhân nghĩa này nói ra, sao mà chấn động.

Chương 325: Ngày Mưa, Vây Giết

– Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Thế giới tàn khốc, pháp tắc võ đạo vô tình, chỉ có bản thân không ngừng mạnh lên, mới có cái để chống lại trời đất, không đến mức dễ dàng bị vứt bỏ, bị gạt đi một cách vô tình.

Nói xong những lời này, Liễu Thương Lan đứng thẳng dậy, bước thẳng ra ngoài.

– Theo ta về thành Đoàn Nhận đi.

Phá Quân và Hàn Man cùng nhìn Lâm Phong một cái, gật đầu rồi lập tức bước đi, đuổi theo Liễu Thương Lan.

Lâm Phong ngồi đó không nói gì, để mặc đám người Liễu Thương Lan rời khỏi tửu lầu. Liễu Thương Lan tới hoàng thành chỉ để cùng hắn uống mấy chén rượu, nói mấy câu mà thôi.

Song, nghĩ một chút, thực chỉ có mấy câu đơn giản thế thôi sao?

Nâng chén rượu lên, Lâm Phong uống cạn, rồi bỏ xuống, một mình ngồi trong tửu lầu, lẳng lặng suy nghĩ ẩn ý trong câu nói kia.

Liễu Thương Lan từ thành Đoàn Nhận đến tận đây chỉ vì một câu nói kia, thiên địa vô tình, lẽ nào muốn ám chỉ gì?

Dường như đã rất lâu, Lâm Phong mới đứng dậy, rồi bước ra khỏi tửu lầu.

Nhưng Lâm Phong không hề vội vàng rời đi, chỉ bước được mấy bước, Lâm Phong lại dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói:

– Đã lâu thế rồi, đi ra đi.

Trong không gian yên tĩnh, mưa phùn nhẹ rơi, mang theo chút lạnh lẽo.

Trong một căn phòng cách đó không xa, một người đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, người này, khứu giác thực lợi hại, gã ở đó không hề lộ chút dấu vết nào, nhưng Lâm Phong vẫn phát hiện ra gã.

– Người nào?Nguồn truyện audio

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn người kia, hỏi, trong giọng nói mang theo một chút hàn ý.

– Lâm Phong, ngươi thân là Xích Huyết thống lĩnh, lại dám giết vương gia Đoàn Liệt, tội không thể tha. Hôm nay, ngươi phải theo ta đi một chuyến.

Người này lạnh nhạt nói, khiến Lâm Phong hơi nheo mắt lại, bắn ra một đạo hàn mang, đâm thẳng vào mắt người kia.

– Ra hết cả đi, đã tới rồi, cần gì phải trốn tránh chứ.

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Lời hắn vừa dứt, thì từ một chỗ bí mật, từng bóng người xông ra, không ngừng nhảy lên nóc nhà, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, đám người này ai cũng ánh mắt sắc bén, không một kẻ tầm thường.

Bóng người đột ngột di chuyển, một loạt thân hình di chuyển trong không trung, lướt qua rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã tới bao vây xung quanh Lâm Phong rồi.

– Các ngươi vẫn chưa cho ta biết, các ngươi là ai?

Lâm Phong lại hỏi, lúc đầu hắn còn cho rằng mục tiêu của đám người này là Liễu Thương Lan, nhưng Liễu Thương Lan lại hiên ngang rời đi, không có một ai ngăn cản, trái lại, đám người này lại đến vì Lâm Phong, hơn nữa còn là vì chuyện giết Đoàn Liệt.

– Không cần hỏi chúng ta là ai, ngươi chỉ cần biết chúng ta phụ trách pháp luật của hoàng thành, chấp hành pháp luật ở hoàng thành.

Người vừa nói lại tiếp, giọng nói đầy lạnh lẽo:

– Lâm Phong, không cần phản kháng, ngươi không có bất cứ cơ hội gì, phản kháng sẽ chết!

– Phản kháng sẽ chết?

Lâm Phong híp mắt lại, một cỗ lãnh ý từ trên người phóng ra, song vào lúc này, tiếng vó ngựa lại đập vào tai, dường như có người đang vội vàng chạy tới đây.

Một lát sau, tiếng vó ngựa dần rõ hơn, chỉ thấy người cầm đầu mặc quân phục, uy phong lẫm liệt.

Lâm Phong biết người này, chính là thống lĩnh Vu Kỵ của Cấm Vệ quân ở hoàng thành, người của Đoàn Vô Nhai.

Đám người Cấm Vệ quân, trong chớp mắt đã vây lấy nơi này, khiến đám người vây quanh Lâm Phong trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm Vu Kỵ nói:

– Vu Kỵ, ngươi có ý gì?

– Hoắc Thanh, ta lại muốn hỏi ngươi, trật tự của hoàng thành phải do Cấm Vệ quân hoàng thành chúng ta quản lý, do Vu Kỵ ta cầm đầu, người của ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì?

Vu Kỵ thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói, khiến ánh mắt Hoắc Thanh ngưng trọng, lập tức cười lạnh nói:

– Trật tự của hoàng thành? Lâm Phong hắn ngay cả vương gia trong hoàng thất cũng dám giết, lại vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, vậy cũng uổng gọi là trật tự, người của Cấm Vệ quân các ngươi, thì đang làm gì?

– Việc này hoàng thành Cấm Vệ quân chúng ta tự sẽ xử lý, từ lúc nào đến phiên các ngươi làm hộ, quản việc ở hoàng thành ta.

Giọng của Vu Kỵ vẫn lạnh lẽo như cũ.

Ánh mắt Hoắc Thanh lóe lên liên tục, nhìn đám người Cấm Vệ quân này một cái, quy mô của Cấm Vệ quân hôm nay, rất mạnh mẽ, nếu thực phải động thủ, bọn họ hiển nhiên sẽ chịu thiệt.

Hơn nữa, mọi người cũng biết, hoàng thành Cấm Vệ quân hiện giờ chính là người của nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, bất cứ ai cũng phải cho người ta chút thể diện.

– Lâm Phong, hôm nay nhất định phải mang đi!

Đúng vào lúc này, lại có một tiếng nói lạnh lùng truyền tới, chỉ thấy đằng xa, hai bóng người xuất hiện trên nóc nhà, ánh mắt lạnh giá, trên người hai người, đều có khí tức vô cùng hùng mạnh, khiến người ta rùng mình.

Huyền Vũ cảnh, loại khí tức này chỉ cường giả Huyền Vũ cảnh mới có được.

Hơn nữa, người vừa nói chuyện, một cánh tay, lại lất phất bay, lơ lửng ở đó, chính là người cụt tay.

– Thật trẻ!

Lâm Phong liếc qua cánh tay người kia một cái, trong lòng đột ngột nghĩ tới một người. Nghe nói, Thiên Nhất học viện, đệ tử thiên tài đứng đầu đoạn thời gian trước đột phá đến Huyền Vũ cảnh, được gọi là Độc Tí, chỉ có một cánh tay trái.

Mà lúc này, người thanh niên xuất hiện ở đây, cũng chỉ có tay trái!

– Giết vương gia hoàng thất, coi trời bằng vung, Lâm Phong, nhất định phải dẫn đi.

Người vừa rồi lặp lại lần nữa, ngữ khí lạnh lẽo, mang theo khí thế cứng rắn.

Bọn họ, hôm nay tới đây, dường như đã chuẩn bị đầy đủ, vì sao, chính là cho Lâm Phong một kích chí mệnh.

Nếu Lâm Phong đi cùng bọn họ, an toàn, còn có thể do bản thân định đoạt sao?

– Hai vị dường như không phải người của Ám Minh?

Vu Kỵ lạnh lùng nói một câu, Ám Minh là một thế lực, cũng là một liên minh.

Thế lực của Ám Minh chia làm nhiều phần, do mấy tên công khanh của hoàng thất Tuyết Nguyệt quản lý, chia ra nhiều điểm thế lực.

Ám Minh tồn tại chính vì tiêu diệt một số người, khi các công khanh cảm thấy có người uy hiếp đến địa vị thống trị của họ, sẽ để Ám Minh phái người, chấp pháp duy trì trật tự.

Mà hai người này dường như không phải người của Ám Minh.

Độc Tí có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, đệ tử thiên phú xuất chúng nhất Thiên Nhất học viện, nhưng lại kiệt ngạo bất thuần, rất ít người có thể kiềm chế hắn.

– Nếu ta không đồng ý thì sao?truyện Linh Dị

Vu Kỵ nhẹ nhàng nói, lập tức, trên thân người bên cạnh Độc Tí, một luồng áp lực tràn ra, đột ngột lan tràn, áp bức cả không gian.

– Không đồng ý, cũng phải đồng ý, Lâm Phong, nhất định phải dẫn đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh kia nhìn chằm chằm Vu Kỵ, dù là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, gã cũng không nể mặt!

Mưa vẫn tí tách rơi, thân thể Lâm Phong dần thấm ướt, nước ngập mặt đường, áp lực trong không gian từ từ lan ra, ngày càng đậm đặc!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ