1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 64 [Chương 316 đến 320]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 64 [Chương 316 đến 320]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 316: Lâm Phong trở về

Nhìn Lâm Phong bước lên đài cao, mọi người đều giật mình.

– Tên này là ai mà lại to gan như vậy, dám kiêu ngạo lớn lối ở nơi này?

Nhiều người thầm nghĩ, ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, Đoàn Liệt sao có thể cho người phá hỏng. Chẳng lẽ kẻ này muốn chết hay sao.

Có lẽ là một số người từng gặp Lâm Phong, thấy bóng lưng này thì lại cảm thấy có cảm giác khá quen thuộc.

Khinh cuồng, phóng đãng, coi người thiên hạ như không là gì, người này thật quá tương tự. Nhưng vì Lâm Phong quay lưng về phía bọn họ, hơn nữa Lâm Phong đã biến mất hơn nửa năm nên nhất thời không ai nghĩ ra.

Nhưng người phía sau không thấy, đám Đoàn Liệt, Văn Nhân Nham, Đoàn Ngọc và Nguyệt Thiên Thần, Vũ Thiên Hành ở phía trước lại nhìn thấy rõ ràng, một con người quen thuộc mà lại xa lạ.

Kẻ khiến bọn họ căm hận kia đã xuất hiện một lần nữa.

Nhất là Văn Nhân Nham, nhìn thấy kẻ đã lâu không gặp kia, toàn thân hắn run lên. Ngày xưa hắn từng là thiên tài nổi bật nhất của Vân Hải tông, thậm chí dường như còn hơn hẳn Đồ Phu và Lệnh Hồ Hà Sơn, chỉ là Lâm Phong xuất hiện đã đánh vỡ niềm kiêu ngạo của hắn, hơn nữa còn đánh thành bột phấn.

Khi Lâm Phong trẻ tuổi hơn hắn, bị người ta coi là rác rưởi, nhưng lại ở trước mặt mọi người đường đường chính chính đánh bại hắn.

Kiêu ngạo và vinh quang của hắn đã không còn sót lại chút nào. hắn lựa chọn làm phản, trở thành người của Đoàn Thiên Lang, hắn muốn Lâm Phong chết, nhưng điều khiến hắn đau hận chính là nhiều cường giả từ trên xuống dưới của Vân Hải tông kia lại liều mạng vì Lâm Phong, dùng mạng đi đổi lấy mạng của Lâm Phong. Loại kết cục bi tráng này chẳng khác gì một loại vinh quang khác, chứng minh giá trị của Lâm Phong.

Khi Lâm Phong trở thành vị anh hùng, hy vọng duy nhất của Vân Hải tông, Văn Nhân Nham hắn đã bị in dấu lên cái tên phản nghịch. Hắn muốn xóa nó đi, cho nên trên võ đài ngày đại hôn hôm nay, hắn đổi trắng thay đen, nhào nặn cho mình thành một người vô cùng hoàn mỹ, bởi vì hư vinh mà hắn không muốn đeo cái tiếng là phản nghịch.

Mà hôm nay, Văn Nhân Nham lại càng không dám so với Lâm Phong. Hơn nửa năm trước nghe nói Lâm Phong đã là cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy, dùng lửa đốt thành rồi ngàn dặm một mình một ngựa cứu công chúa. Mỗi một việc Lâm Phong làm đều oanh liệt như thế, được vô số người truyền tụng. Mà Văn Nhân Nham hắn lại không chút tiếng tăm gì cực khổ tu luyện trong Tuyết Nguyệt thánh viện, không ngừng nghe đến những kỳ tích mà Lâm Phong làm ra.

Lâm Phong giống như sát tinh định mệnh của hắn, khắc chế hắn sít sao. Nơi có Lâm Phong, không có chỗ cho Văn Nhân Nham hắn sống yên thân.

Mà giờ đây tên sát tinh này lại xuất hiện.

Không chỉ có Văn Nhân Nham suy nghĩ, mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành trên khán đài kia cũng giật mình, Lâm Phong lại xuất hiện.

Hai người bọn họ đương nhiên là hận Lâm Phong vô cùng, mấy lần Lâm Phong cướp đi danh tiếng của Nguyệt Thiên Thần, khiến hắn chẳng còn mặt mũi, lại còn đoạt đi người con gái mà hắn muốn, Đoàn Hân Diệp.

Giờ Đoàn Hân Diệp dường như chỉ có Lâm Phong ở trong lòng, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới hắn, điều này khiến hắn thấy vô cùng phẫn nộ, khuất nhục. Hắn đường đường là thiếu gia của Nguyệt gia, không ngờ lại thua kém Lâm Phong.

Vũ Thiên Hành lại hận Lâm Phong cực kỳ, trận đánh lúc trước kia đến nay vẫn còn là cơn ác mộng trong lòng hắn. Hắn, vị ngũ thiếu của Vũ gia lại bị Lâm Phong đánh cho một trận ngay trước mắt bao nhiêu người, thù này sao có thể bỏ qua.

Lâm Phong vừa xuất hiện liền khiến trong lòng những người trên khán đài đều nổi lên sóng gợn.

Mà người ở phía dưới thì chỉ nhìn thấy lưng của Lâm Phong, nhưng bọn họ lại thấy được đám người trên khán đài thay đổi sắc mặt ra sao cùng với bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ kia, bọn họ kinh ngạc, không biết người này là ai mà lại ăn nói ngông cuồng như thế, lại chẳng bị đánh chết tại chỗ hoặc đuổi đi như bọn họ nghĩ, mà đám người bên trên kia thì phản ứng đầu tiên lại là im lặng.

– Là ngươi!

Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Phong, con người tuấn tú này cô ta đương nhiên là nhận ra. Lúc trước cô ta định cho Lâm Phong một cái bạt tai, ai ngờ lại bị Lâm Phong tát lại một cái thật đau, vang dội vô cùng.

– Đúng là ta.

Lâm Phong thản nhiên nói một câu rồi nhìn Văn Nhân Nham:

– Văn Nhân Nham, đã lâu không gặp, ngươi chẳng những không bớt kiêu ngạo mà còn trở nên vô liêm sỉ như thế, lời của ngươi thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.

Lời của Lâm Phong mang theo trào phúng nồng đậm. Sắc mặt Văn Nhân Nham không ngừng biến đổi, cực kỳ khó coi.

– Ngươi là ai mà dám nói như vậy? Văn Nhân Nham là thân phận nào, khi nào thì đến lượt tên tiểu nhân như ngươi tới đây khoa tay múa chân.

Lúc này, một người ở trên khán đài lạnh lùng nói. Người này là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, tu vi không kém, có được cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm, sau khi gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện thì quen biết Văn Nhân Nham, hoàn toàn nghe theo lệnh Văn Nhân Nham. Lúc này hắn lại thấy một kẻ còn trẻ hơn cả hắn sỉ nhục Văn Nhân Nham, tên này muốn chết chắc rồi.

Lúc người kia nói chuyện, hắn còn bước tới phía Lâm Phong, sát khí vô cùng đậm như muốn hỏi tội Lâm Phong.

Văn Nhân Nham chỉ nhìn mà không ngăn cản, nhân tiện mượn kẻ này xem hiện giờ tu vi của Lâm Phong là gì.

– Ta lại muốn xem tên tiểu nhân nhà ngươi dựa vào cái gì mà dám bất kính với Văn Nhân sư huynh.

Người nọ quát lên rồi vung chưởng đánh thẳng tới Lâm Phong, chưởng này mang theo cuồng phong thổi quần áo Lâm Phong bay phất phơ.

Nhưng Lâm Phong lại chỉ mỉm cười một nụ cười lạnh lùng, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng buồn.

Một vệt kiếm ý vô hình đột ngột phóng lên cao, rất mãnh liệt. Kiếm ý này xuất hiện, trời đất liền bị một luồng khí túc sát bao phủ. Lúc này Lâm Phong sắc bén vô cùng, hệt như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, muốn phá hủy tất cả.

Người công kích Lâm Phong kia run sợ, bàn tay đang đánh ra kia cũng do dự, mất đi khí thế hùng hổ ban đầu.

Ở trước mặt kiếm ý này, hắn cảm thấy mình như một con thuyền lá lênh đênh trong đại dương mênh mông, chập chờn trong sóng gió.

– Thật đáng sợ.

Lòng run sợ, hắn đột nhiên thu tay lại mà không công kích Lâm Phong nữa. Người có được kiếm ý đáng sợ như vậy, hắn không thể trêu chọc nổi.

– Muộn rồi!Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lâm Phong cười lạnh, chỉ ngón tay ra, trực tiếp hạ xuống bàn tay của đối phương. Một tiếng hét thảm vang lên, bàn tay còn chua kịp rụt về của người kia liền rũ xuống, khuôn mặt toát lên vẻ đau đớn vô cùng.

Lâm Phong đã phá hủy tất cả kinh mạch trên tay hắn, kiếm khí đang tàn sát bừa bãi trong cánh tay hắn.

Tiếng kêu thảm thiết đó đột ngột dừng lại, bởi vì lúc này ngón tay tỏa ra kiếm ý của Lâm Phong đang đặt trước cổ họng hắn, chỉ cần Lâm Phong khẽ di chuyển lên phía trước là mạng của hắn sẽ đi tong.

Người nọ dường như đã quên mất đau đớn, không động đậy nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lúc này vẻ mặt Lâm Phong hiện lên thương hại, thản nhiên nói:

– Ngươi xuất đầu vì Văn Nhân Nham, Văn Nhân Nham lại để ngươi đi tìm chết, thật đáng thương.

Nghe được lời của Lâm Phong, người nọ giật mình, Văn Nhân Nham khiến hắn đi chịu chết ư?

Nghĩ tới một khả năng, hắn hoảng sợ. Đúng rồi, nếu người này đến tìm Văn Nhân Nham thì Văn Nhân Nham hiển nhiên là biết đối phương, biết thực lực của đối phương như thế nào, nhưng Văn Nhân Nham lại không nhắc nhở hắn mà để hắn công kích Lâm Phong. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, trông vô cùng bi ai.

Đúng là quá đáng thương.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Đoàn Liệt cách đó không xa, lạnh lùng nói:

– Đoàn Liệt, đây là phẩm tính hoàn mỹ mà ngươi nói ư? Người khác chiến đấu vì hắn, Văn Nhân Nham hắn lại nhìn đối phương tự lao đầu vào cái chết, quả nhiên là phẩm hạnh ưu tú.

Đoàn Liệt giật giật khóe miệng, nhưng ngay sau đó Lâm Phong lại quét một vòng nhìn sang Văn Nhân Nham, vẻ trào phúng càng thêm đậm.

– Phẩm hạnh của ngươi như thế nào không phải dựa vào tên nhạc phụ vô liêm sỉ của ngươi nói. Mọi người đều có mắt, Văn Nhân Nham, ta thật khâm phục ngươi lại nói mọi chuyện thành đường hoàng như vậy, lại còn là khoe khoang. Văn Nhân Nham, sao ngươi có thể vô liêm sỉ tới mức này? Chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thánh viện bồi dưỡng ra được ư?

– Nói xằng nói bậy.

Sắc mặt Văn Nhân Nham cứng ngắc, hắn lạnh lùng nói.

– Nói xằng nói bậy?

Lâm Phong cười khẩy:

– Văn Nhân Nham, ngươi không phải muốn nói ta và ngươi đều là người của Vân Hải tông, hơn nữa từng chiến đấu trong tỷ thí của Vân Hải tông, ngươi không biết ta, ngươi không rõ hắn công kích ta sẽ là tìm chết sao? Hay là ngươi muốn nói cho mọi người, hắn có thể chiến thắng ta – Lâm Phong!

Hai chữ cuối cùng hạ xuống, mọi người lập tức giật mình.

Lâm Phong!

Tên thanh niên cuồng ngạo này là Lâm Phong!

Thảo nào, thảo nào lại là như vậy! Thảo nào bọn họ đều im lặng không nói gì! Hóa ra hắn là Lâm Phong, Lâm Phong đã trở lại!

Chương 317: Khiêu Khích Mọi Người

Mọi người nhìn lên bóng lưng trên đài kia mà lòng đầy khiếp sợ.

Đúng vậy, nếu như người này là Lâm Phong thì Văn Nhân Nham đương nhiên là biết người kia đi giết Lâm Phong đúng là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích. Nhưng Văn Nhân Nham lại chẳng hề ngăn cản, có thể thấy được nhân phẩm của hắn cũng chẳng tốt gì.

Người khác chiến đấu vì hắn mà hắn lại làm như vậy, phẩm hạnh này chẳng những không thể khen ngợi mà còn phải nói là tồi tệ. Lời nói dối của Đoàn Liệt và Văn Nhân Nham tự sụp đổ.

Kẻ bị Lâm Phong đánh kia sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt toát lên phẫn nộ. Tên Văn Nhân Nham này thật vô liêm sỉ, uổng cho hắn còn cố ý ra tay đối phó Lâm Phong vì hắn.

– Lâm Phong, lúc này ta không liên can.

Người đó nói với Lâm Phong.

Lâm Phong lãnh đạm nhìn hắn một cái với ánh mắt đầy khinh bỉ.

– Không liên can gì đến ngươi? Thật buồn cười, nếu ta không bằng ngươi thì chắc lúc này đã chết trong tay ngươi rồi ấy nhỉ?

Lâm Phong trào phúng:

– Khi ngươi quyết định làm chuyện gì thì hãy nhận lấy hậu quả.

Nói xong, Lâm Phong đâm ngón tay phụt ra kiếm khí kia vào cổ đối phương, khiến mọi người đều run sợ.

Lâm Phong giết đối phương rồi, không hề lưu tình chút nào.

Lúc chết, đồng tử người kia mở to, chết mà không nhắm mắt.

Lâm Phong bình tĩnh vô cùng, hiểu lầm ư? Thế giới tàn khốc này có nhiều hiểu lầm thế ư? Nếu hắn yếu, hiểu lầm đó sẽ lấy mạng hắn, đối phương cũng sẽ không cho rằng đó là hiểu lầm, mà trở thành thủ đoạn để nịnh hót Văn Nhân Nham.

Người muốn giết hắn, hắn cần gì phải lưu tình.

Chuyển sang nhìn Văn Nhân Nham, Lâm Phong nở nụ cười đầy châm chọc.

– Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?

Lâm Phong nhẹ nhàng nói, tiếng không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt Văn Nhân Nham trông cực kỳ phấn khích. Lúc nãy Đoàn Liệt nói hắn là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông, hơn nữa còn là chưởng môn đời tiếp theo của Vân Hải tông, sau Văn Nhân Nham hắn cũng tự đứng ra thừa nhận đây là sự thật. Nhưng lúc này, Lâm Phong lại xuất hiện trước mặt hắn.

Ai là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?

– Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông kia, giờ Lâm Phong ta, cũng là đệ tử của Vân Hải tông, thỉnh giáo ngươi một phen, được không?

Lâm Phong thấy Văn Nhân Nham im lặng không nói gì thì lại lãnh đạm nói một câu, sắc mặt Văn Nhân Nham lại càng thêm phấn khích.

Mà đám người bên dưới cũng nghi ngờ chuyện Văn Nhân Nham có thật là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông hay không. Giờ Lâm Phong đang khiêu chiến hắn kìa!

– Lâm Phong, ân oán trước kia chúng ta sẽ kết thúc sau, hôm nay là đại hôn của ta, ngươi hãy đi đi!

Văn Nhân Nham hạ giọng nói, ánh mắt rét lạnh. Sự xuất hiện của Lâm Phong đã đánh vỡ tất cả, khiến hắn mất mặt.

– Đi?

Lâm Phong trào phúng:

– Ngươi nói ngươi là đệ nhất thiên tài ở Vân Hải tông, là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, nhân phẩm hay thiên phú đều hoàn mỹ vô song. Lâm Phong ta thân là đệ tử của Vân Hải tông, trước kia cũng thế, giờ cũng là như vậy. Ta lại muốn hỏi Văn Nhân Nham ngươi một câu, ngày xưa khi Đoàn Thiên Lang tấn công Vân Hải tông, là kẻ nào phản bội còn nhanh hơn tất cả mọi người?

Văn Nhân Nham sầm mặt xuống, im lặng.

– Văn Nhân Nham, ngươi phản bội sư môn, là tên nghịch đồ, nhưng giờ ở trước mặt người khác, ngươi lại nói ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất của Vân Hải tông, nhân phẩm hoàn mỹ, hay ngươi cảm thấy Vân Hải tông bị diệt rồi nên không ai có thể lột trần được lời nói dối của ngươi?

– Đủ rồi!

Văn Nhân Nham nổi giận quát lên:

– Lâm Phong, ngươi đừng có được nể mặt mà không biết đường như vậy.

– Câm miệng!

Nghe thấy Văn Nhân Nham gầm lên với hắn, Lâm Phong bước lên trước một bước, một cỗ sát ý mênh mông phóng lên. Sắc mặt Văn Nhân Nham tái nhợt, không ngừng lùi ra sau, tiếng bước chân đạp cộp cộp trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

– Một tên rác rưởi mà dám tự xưng là thiên tài, còn nói ta được nể mặt mà không biết đường. Văn Nhân Nham, ngươi có còn mặt mũi không?

Lâm Phong cười đầy châm chọc:

– Văn Nhân Nham ngươi, một tên phản nghịch vô liêm sỉ mà lại dám nói với ta như thế.

– Đủ rồi!

Đoàn Liệt ở trên khán đài đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

– Lâm Phong, cút!

– Ngươi cũng câm miệng lại!

Lâm Phong quát lên. Bảo hắn cút ư, thật buồn cười!

– Không phải vừa rồi ngươi khoe khoang rằng con rể ngươi là đệ nhất thiên tài Vân Hải tông ư? Thiên phú và nhân phẩm đều vô song ư? Giờ ta đang đứng ở đây, các ngươi sợ cái gì mà vội vã đuổi ta đi.

– Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Sát ý lóe lên trong mắt Đoàn Liệt, hắn hận không thể giết chết tên Lâm Phong đáng hận này ngay tại chỗ. Ngay cả ngày đại hôn của con gái hắn mà cũng dám đến phá.

– Ta muốn làm gì?

Lâm Phong mỉm cười, thản nhiên nói:

– Đoàn Liệt, ngươi và Đoàn Ngọc dù có đụng chạm với ta, nhưng Đoàn Ngọc đã bị cho ta một cái bạt tai, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta. Lâm Phong ta không hề tính truy cứu ngươi và Đoàn Ngọc, tiếc là Đoàn Liệt ngươi lại chọn được con rể tốt, chọn được rất tốt, lại đúng là Văn Nhân Nham. Hôm nay Lâm Phong ta tới chính là tính nợ với Văn Nhân Nham một phen, các ngươi nên như thì thì tốt nhất là hãy hiểu cho rõ.

Mọi người khiếp sợ, đây là uy hiếp trắng trợn.

Lâm Phong nói rất rõ ràng, hôm nay hắn đến tìm Văn Nhân Nham để tính sổ, mà Đoàn Liệt ngươi thì ta không so đo. Nhưng nếu Đoàn Liệt ngươi mà muốn tham dự thì hãy hiểu cho rõ hậu quả.

Lâm Phong đang uy hiếp vương gia của hoàng thất, Đoàn Liệt.

Đoàn Liệt đương nhiên cũng nghe được ý uy hiếp của Lâm Phong, sắc mặt khó coi hẳn đi. Khốn kiếp, hôm nay là ngày đại hỉ của con gái hắn, quý tộc quyền quý các nơi đến tham dự, thậm chí có cả người của Nguyệt gia và Vũ gia, nhưng Lâm Phong vẫn dám uy hiếp hắn.

Đứng ở trên đài cao chỉ có một mình Lâm Phong, mà bọn họ lại có vô số cường giả.

Lâm Phong thật quá liều lĩnh, đúng là coi trời bằng vung, không coi bọn họ là cái gì.

Không chỉ Đoàn Liệt tức giận, mà ngay cả đám quý tộc quyền quý kia cũng lạnh lùng, nhất là đám thanh niên nhiệt huyết bừng bừng kia.

Một vài người của Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Lâm Phong ra tay giết đệ tử thánh viện bọn họ, lại còn bức ép người khác, bọn họ cảm thấy mặt không ánh sáng, hận thấu Lâm Phong.

Mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng tức giận nhìn Lâm Phong, cảm thấy tên này thật quá kiêu ngạo.

– Lâm Phong, tuy hiện giờ ngươi được phong làm Xích Huyết hầu, nhưng ở đây người có địa vị cao hơn ngươi không phải là ít. Đoàn Liệt vương gia tốt xấu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình được ban cho chư hầu là có thể coi trời bằng vung, không coi ai ra gì như thế!

Vũ Thiên Hành không nhịn được mở miệng trào phúng Lâm Phong, ánh mắt lóe lên thù hận, nỗi khuất nhục ngày ấy đến nay khó có thể xóa nhòa, là cơn ác mộng của hắn.

Lâm Phong thản nhiên liếc Vũ Thiên Hành một cái, đôi mắt bình tĩnh kia đầy châm biếm.

– Cho dù là thế thì ngươi tính thế nào?

Lâm Phong thản nhiên nói một câu khiến Vũ Thiên Hành khựng người lại, cho dù ta cuồng ngạo như thế, không coi ai ra gì như thế thì Vũ Thiên Hành định làm gì?

Ngông cuồng, quá ngông cuồng.

Lâm Phong căn bản không cần nể mặt những người này, ai cũng là kẻ thù của hắn. Nhìn hắn mà thấy khó chịu thì sao chứ, Lâm Phong hắn vốn thế, ngươi định làm gì nào?

Người ở dưới đài thở ra một hơi, lại cảm giác như máu nóng đang tuôn trào trong lồng ngực. Bọn họ dường như cũng hóa thân thành Lâm Phong, nhìn đám đại nhân vật cao cao tại thượng kia, trào phúng bọn họ, kiêu ngạo với bọn họ, nói với bọn họ ta chính là như thế, các người định làm thế nào?

Quả nhiên, nghe thấy lời này, sắc mặt Vũ Thiên Hành trở nên âm sầm hẳn đi, ngực phập phồng, không nói được lời nào.

Tên khốn này, tên khốn kiếp đáng chết này, nhưng hắn lại chẳng biết nên phản bác Lâm Phong thế nào. Thực lực của Vũ Thiên Hành không bằng Lâm Phong, hắn có thể làm gì đây? Hắn chỉ có thể để món nợ này ở sâu trong lòng.

– Ngươi tên rác rưởi này, ngoài gia tộc thì ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ là một tên cặn bã.

Lâm Phong dường như không định bỏ qua cho Vũ Thiên Hành, lạnh lùng nói. Sắc mặt Vũ Thiên Hành càng lúc càng khó coi.

Ngươi chính là rác rưởi, nếu không có thế lực gia tộc thì chính là cặn bã, đây là lời nhục mạ của Lâm Phong với hắn.

Đám con cháu quyền quý đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt thù hận, nhưng Lâm Phong không hề để ý.

Nếu bước lên đây, hắn đã chuẩn bị để đối mặt với tất cả.

Nhìn đám người cao cao tại thượng trên đài cao này, hắn mỉm cười đầy trào phùng, thản nhiên nói:

– Nếu các ngươi có ai không phục thì có thể đứng ra chiến một trận với Lâm Phong ta, thắng thì sống, thua thì chết. Nếu không dám thì thành thật đứng ở đó, đừng có phóng rắm nữa.

Lâm Phong, một mình khiêu khích tất cả!

Chương 318: Giết Văn Nhân Nham

Yên tĩnh, không gian trong Vương phủ hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Phong, bóng người khinh cuồng kia, cái giọng nói coi trời bằng vui kia vẫn còn quanh quẩn trong màng nhĩ mọi người.

Quả nhiên, Lâm Phong đúng như lời đồn, trong mắt không người, không để ý hết thảy.

Mấy người trên khán đài đã trở nên cực kỳ khó coi, đây là Lâm Phong đang khiêu chiến bọn họ, sỉ nhục bọn họ.

Nhưng không người nào dám đáp lại, chiến sinh tử, kẻ nào dám!

Ngay từ một năm trước, nghe nói thực lực Lâm Phong đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bảy tầng tám rồi, vô cùng khinh cuồng, cho tới bây giờ, mỗi một cái liếc mắt của Lâm Phong cũng có thể dọa lùi người ta, một chút khí thế có thể hù doạ Văn Nhân Nham. Người này rất đáng sợ, bọn họ đều không dám đánh một trận với Lâm Phong.

Bởi vì lúc trước Lâm Phong đã dám giết chết Đoàn Hàn ngay trước mặt Thiên Lang Vương, đã vậy thì Lâm Phong cũng dám giết bọn họ. Điều bọn họ có thể làm là dùng thế mà áp chế Lâm Phong.

– Lâm Phong, ngươi cũng đã biết, ngươi đang nói chuyện với ai chứ!?

Thần sắc Đoàn Liệt băng hàn, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Phong lại dám lớn lối như thế.

– Không cần ngươi dạy ta, ta nói rồi, không phục thì có thể đánh, hoặc là, cùng tiến lên cũng được.

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, làm cho trong lòng Đoàn Liệt nổi lên lãnh ý ngập trời.

Không có ai có thể hù được Lâm Phong, nơi này không có kẻ nào có thể chế trụ được hắn, dường như chỉ có thể mặc hắn càn rỡ. Thoạt nhìn, điều này có chút buồn cười.

Đoàn Liệt là người của hoàng thất. Nơi này có đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, có quý tộc hào môn tôn quý, có Nguyệt gia, cũng có đệ tử Vũ gia, từng thế lực kinh khủng như vậy, vốn là không có kẻ nào dám trêu chọc.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải Lâm Phong, tên thanh niên vô cùng khinh cuồng này, chính là kẻ điên không hành động theo lẽ thường, ai cũng không sợ, dám coi rẻ mọi người. Nhưng một kẻ điên này đứng đó lại có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ thanh niên ưu tú nào đứng trên khán đài. Hơn nữa, hắn còn được Nhị hoàng tử điện hạ coi trọng, cho nên bọn họ không biết làm thế nào.

– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Đoàn Liệt âm trầm nhìn Lâm Phong, hỏi.

– Ta muốn làm gì?

Lâm Phong cười, nhìn về Văn Nhân Nham nói:

– Văn Nhân Nham, ngày xưa ngươi cao cao tại thượng, chỉ vì một câu nói mà muốn diệt ta, giết huynh đệ của ta, vô cùng cuồng vọng. Sau này, trên đài Sinh Tử, một tên được coi là đệ tử thiên tài Vân Hải tông muốn đưa ta vào chỗ chết, đáng tiếc lại bị một kẻ bình thường vô danh như ta đánh bại, sau đó ngươi phản bội tông môn, cực kỳ vô liêm sỉ.

– Nhưng hiện tại, ngươi còn dám đứng ở chỗ này mà bốc phét, tự mình khen mình là đệ nhất thiên tài Vân Hải tông, thiên phú cùng phẩm tính đều vô song, lòng ngươi đã không có liêm sỉ, hôm nay ta bước lên nơi này, ngươi nói Lâm Phong ta muốn làm gì?

Lời của Lâm Phong làm cho Văn Nhân Nham run rẩy, nhìn sát ý trong mắt Lâm Phong, trong lòng hắn lạnh lẽo.

Lâm Phong muốn giết hắn!

Không sai, nhất định là Lâm Phong muốn giết hắn. Lúc trước ở trong Vân Hải tông, hắn đã kết nên thù hận không chết không thôi với Lâm Phong, Lâm Phong cũng muốn lấy tính mạng hắn.

Có thể nói, chỉ cần có cơ hội, hai người bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho đối phương. Chỉ là Văn Nhân Nham lại không dám nghĩ, dưới tình huống này mà Lâm Phong dám giết hắn, giết con rể của Đoàn Liệt, giết thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Chẳng lẽ Lâm Phong không sợ sao?

Văn Nhân Nham căn bản không hiểu Lâm Phong, trong từ điển của Lâm Phong không có hai chữ “sợ hãi” này.

Lúc này, người đứng dưới khán đài sao còn không hiểu được sự thật thế nào, mới vừa rồi Văn Nhân Nham được chém gió là trên trời dưới đất cũng hiếm có, nhưng hắn lại sợ Lâm Phong, ở trước mặt Lâm Phong, ngay cả đánh rắm hắn cũng không dám.

Thiên tài chó má gì chứ, thiên tài ưu tú nhất Vân Hải tông, thiên phú hay nhân phẩm đều hoàn mỹ… Những điều này đều là chó má, uổng cho bọn họ còn tưởng rằng Văn Nhân Nham có thể so sánh với Lâm Phong.

Bởi vì những lời giới thiệu về Văn Nhân Nham lúc nãy của Đoàn Liệt thực sự là quá rực rỡ sáng chói rồi, làm cho mọi người dưới đài đều cảm giác hắn rất lợi hại, là thiên tài chân chính.

Nhưng sau khi Lâm Phong bước lên chiến đài, hai người so sánh một cái liền hoàn toàn lộ ra chênh lệch. Ở trước mặt Lâm Phong, Văn Nhân Nham lộ vẻ quá hèn hạ. Lúc này bọn họ chỉ thấy Lâm Phong khinh cuồng vô tận, so với khiếp nhược vô bờ như Văn Nhân Nham, nếu nói đệ tử có thiên phú mạnh nhất của Vân Hải tông, ngay cả nhìn thẳng Lâm Phong, hắn cũng không có dũng khí.

Ở trước mặt Lâm Phong, Văn Nhân Nham quá nhỏ bé.

Hôm nay là ngày đại hôn của Văn Nhân Nham, nhưng bởi vì Lâm Phong xuất hiện, nơi này lại trở thành võ đài của Lâm Phong, Lâm Phong mới là nhân vật chính duy nhất.

Đảo mắt, Lâm Phong nhìn về phía Đoàn Ngọc, từ trong miệng hắn phun ra một chữ lạnh băng:

– Cút!!!

Sắc mặt Đoàn Ngọc tái nhợt, thân thể mạnh mẽ co quắp, Lâm Phong nhìn cô ta, muốn cô ta cút… Hôm này là ngày trọng yếu nhất trong nhân sinh của cô ta, vốn cô ta phải được chúng tinh phủng nguyệt, nhưng Lâm Phong lại ở chỗ này mà nhục mà nam nhân của cô ta, là nam nhân mà cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, giờ còn chỉ về phía cô ta, mắng cô ta phải cút.

Hết lần này tới lần khác, người đàn ông của cô ta lại chỉ có thể trầm mặc.

Đoàn Ngọc cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt chuyển biến không ngừng, lạnh lùng nói:

– Lâm Phong, ngươi không nên quá phận.

– Ta bảo ngươi cút!

Lâm Phong bước tới một bước, sát ý cuồn cuộn như thủy triều, hóa thành cơn lốc ngập trời, ập lên người Đoàn Ngọc.

Bịch, bịch, bịch…

Đoàn Ngọc không ngừng lui về sau. Dưới luồng sát ý này, cô ta không thể không lui, dường như, nếu không lui thì Lâm Phong sẽ lập tức giết cô ta.

– Lâm Phong, ngươi thật càn rỡ.

Đoàn Liệt gầm lên một tiếng, tiếng gào vừa ra, hắn đạp chân lên hư không, sát khí ngập trời bao trùm toàn thân Lâm Phong, hắn đã không thể nhịn nổi.

Nhìn bóng người từ trên hư không lao tới, khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia cười lạnh, một luồng kiếm ý vô hình tàn sát bốn phía trong không gian.

Lâm Phong giẫm mạnh lên mặt đất, thân thể hắn nhất thời bốc lên hư không, bàn tay phải giơ lên rồi chém xuống, tia sáng chớp động mà lóe ra.

Kiếm, Lâm Phong dùng bàn tay mà phóng ra kiếm quang, kiếm quang chói mắt.

– Xoẹt, xoẹt…

Một giọng nói nhỏ vang lên, kiếm quang phá vỡ hết thảy, chỉ trong nháy mắt, một tiếng hét thảm từ trong miệng Đoàn Liệt truyền ra. Thân hình hắn không ngừng rút lui về sau, hai tay ôm chặt một cánh tay. Ở nơi đó, một vết máu thật sâu không ngừng rỉ ra máu tươi.

Lâm Phong lăng không, tùy ý chém ra một kiếm, thiếu chút nữa đã có thể chém đứt một cánh tay của Đoàn Liệt, thậm chí có thể giết chết hắn.

– Thật là mạnh!

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, thực lực của Lâm Phong quá mạnh mẽ, hắn khinh cuồng cùng kiêu ngạo vang trời, là bởi vì hắn có thiên phú, có thực lực hùng mạnh.

Vậy mà Đoàn Liệt lại không chịu nổi một kích của Lâm Phong, mới vừa rồi, nếu Đoàn Liệt không tránh né nhanh, e rằng hắn đã ngỏm ngay tại chỗ.

– Lần sau, nhất định chém không tha!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân hình lại hạ xuống đất. Mọi người lại run lẩy bẩy, nhất định chém không tha, thì ra Lâm Phong còn cố ý nương tay, mà không phải Đoàn Liệt tránh né kịp thời.

Lâm Phong nói động thủ liền động thủ, hắn thực sự có gan giết người, trong lúc nhất thời không còn kẻ nào dám đứng ra nữa, trừ phi có cường giả Huyền Vũ cảnh ở đây, nếu không ai có thể trấn nhiếp được Lâm Phong.

Đáng tiếc, mặc dù Đoàn Liệt là vương gia, có huyết mạch hoàng thất, nhưng chỉ là chi thứ, thực lực lại không bằng Đoàn Thiên Lang, địa vị cũng không bằng Đoàn Thiên Lang. Dù thế hắn có thế lực bên ngoài thành cực kỳ khổng lồ, nhưng lại không có được một cường giả Huyền Vũ cảnh nào.

Nếu có cường giả Huyền Vũ cảnh thì cũng sẽ không theo Đoàn Liệt hắn, mà sẽ theo một vương gia hoàng thất khác lợi hại hơn.

Đường đường là vương phủ, vậy mà chỉ có thể nhìn một người thanh niên càn quấy, nực cười cực kỳ, nhưng đó là thật sự xảy ra trước mắt.

Lâm Phong không để ý tới suy nghĩ trong lòng mọi người, nhìn Văn Nhân Nham, sát ý trên người hắn cuộn trào không dứt, lạnh lùng nói:

– Hôm nay, ta đại biểu Vân Hải tông tru diệt đồ đệ phản nghịch, Văn Nhân Nham!

– Văn Nhân Nham, hôm nay hắn phải chết!

Lời của Lâm Phong vừa ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, Lâm Phong thật sự muốn giết chết Văn Nhân Nham.

Văn Nhân Nham hẳn phải chết!?

Da thịt trên mặt Văn Nhân Nham đã trở nên co quắp, nhưng sau đó hắn lạnh lùng nói:

– Đại biểu Vân Hải tông tru diệt phản nghịch, nực cười, ngươi có tư cách gì mà đại biểu cho Vân Hải tông.

– Ta có tư cách gì?!

Lâm Phong cười cười, hắn giơ tay lên, trên ngón trỏ là một cái thạch giới, rất là chói mắt.

Thấy cái thạch giới kia, Văn Nhân Nham run rẩy.

– Lúc Nam Cung tông chủ rời đi đã phó thác thạch giới của chưởng môn cho ta, Lâm Phong ta đã sớm là tông chủ tiếp theo của Vân Hải tông. Mặc dù hôm nay Vân Hải tông điêu linh, nhưng chỉ cần có Lâm Phong ta, Vân Hải tông vẫn tồn tại, tông chủ Vân Hải tông vẫn tồn tại, chính là ta, Lâm Phong!

Giọng nói chậm rãi vang lên, Lâm Phong nhìn Văn Nhân Nham nói:

– Văn Nhân Nham, ngươi nói Lâm Phong ta có tư cách tru diệt kẻ bất nghĩa phản nghịch, phản bội sư tôn, vứt bỏ tông môn như ngươi hay không?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Lâm Phong lại là tông chủ Vân Hải tông. Nực cười, Đoàn Liệt cùng Văn Nhân Nham đều cứ nói Văn Nhân Nham là tông chủ định trước của Vân Hải tông, vậy mà Lâm Phong mới là người thật sự được tông chủ coi trọng, được định sẳn vị trí tông chủ, cho đến hôm nay mới rõ ràng trước mắt mọi người.

Vân Hải tông còn chưa bị diệt, bởi vì tông chủ vẫn còn đó.

Khó trách Lâm Phong lại có thù sâu như biển với Đoàn Thiên Lang.

– Khó trách…

Văn Nhân Nham run rẩy, khó trách trên dưới tông môn đều ra sức bảo vệ Lâm Phong, thì ra là như vậy, bọn họ coi Lâm Phong là hi vọng, bọn họ đã truyền vị trí tông chủ cho Lâm Phong rồi.

Văn Nhân Nham hắn, thiên tài tông môn gì chứ, nực cười vô cùng.

– Được rồi, nói nhảm đã quá nhiều rồi! Hiện tại, Lâm Phong ta lấy danh tông chủ Vân Hải tông, tru diệt phản nghịch.

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, giơ tay lên, trên người Lâm Phong đã tràn ngập sát ý bén nhọn.

– Ngươi dám?

– Dừng tay!!!

Đoàn Liệt cùng Đoàn Ngọc đồng thời hô lên, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn.

Nhưng kẻ chấn động nhất không thể nghi ngờ chính là Văn Nhân Nham, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn rồi, không kẻ nào dám ngăn cản, cũng không có ai vì hắn mà ngăn cản.

Cảm nhận được sát ý băng lãnh thấu xương kia, tim hắn trở nên rét lạnh từng cơn, thân thể kịch liệt run rẩy.

– Giết!!!

Sát ý cuồn cuộn tràn ngập cả không trung, không ai có thể dao động quyết tâm của Lâm Phong, không người nào có thể cản hắn giết Văn Nhân Nham.

Từng chùm kiếm ảnh chói lọi từ trên không chém xuống, ánh sáng chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn một kiếm kia, một kiếm xuất hiện từ trong hư vô đang chém về phía Văn Nhân Nham.

Bóng kiếm vụt tắt, không gian vẫn yên tĩnh không chút tiếng động, vô cùng trầm mặc.

Từ trên trán Văn Nhân Nham chuyển qua mi tâm, lỗ mũi, trong chậm rãi, một vết máu không ngừng tràn ra từ trên xuống dưới.

Hai tròng mắt Văn Nhân Nham trợn to, rốt cuộc cũng mất đi thần thái, sau đó thân hình liền chậm rãi gục về phía sau.

Chết, Văn Nhân Nham đã bị Lâm Phong chém giết tại chỗ!

Hết thảy, như mộng như ảo!

Đám cưới của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc, Đoàn Liệt muốn làm oanh oanh liệt liệt, dẫn người ngoài thành đến đây cúng bái tham quan, nhưng thứ mọi người nhìn thấy không phải là hôn lễ thịnh soạn, mà con rể của hắn, Văn Nhân Nham tử vong.

Mọi người chứng kiến, là Lâm Phong khinh cuồng tuyệt thế, không kẻ nào có thể ngăn cản!

Ngay trước mặt mọi người, ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc, Lâm Phong giết chết Văn Nhân Nham, vả vào mặt cả nhà Đoàn Liệt, vả vào mắt nhóm người trên khán đài.

Chương 319: Lâm Phong Đáng Sợ

Hít thở không thông.

Lúc này, khi nhìn thấy thi thể Văn Nhân Nham dưới đất, tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông.

Văn Nhân Nham đã chết, ở trong ngày đại hôn, bị Lâm Phong giết chết.

Nhìn thanh nhiên cao ngạo trên đài kia, mọi người như ngừng thở. Trước kia, bọn họ chỉ nghe một ít chuyện về Lâm Phong như dùng liệt hỏa đốt thành, một mình cứu công chúa. Hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy Lâm Phong tuyệt thế khinh cuồng như thế, phóng đãng không kiềm chế được, tâm linh bọn họ mới thật sự khiếp sợ.

E rằng, chỉ có Lâm Phong mới có quyết đoán cùng dũng khí này mới dám bừa bãi như thế.

Ngươi nói ngươi có thiên phú số một, ngươi nói ngươi có nhân phẩm vô song, là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, Lâm Phong ta lấy ra thạch giới tượng trưng cho thân phận tông chủ, một kiếm chém ra, thanh lý môn hộ, hết thảy lời nói dối trá đều bị một kiếm chém nát, không sót lại chút gì.

Ngươi có thiên phú số một, sao lại yếu như vậy, bị một kiếm chém chết?

Ngươi có nhân phẩm vô song, là người thừa kế vị trí tông chủ, vì sao lại phản bội tông môn, vì sao chiếc nhẫn tông chủ lại ở trong tay Lâm Phong ta?

Những lời dối trá của Văn Nhân Nham này hẳn phải đặt trên người Lâm Phong mới đúng sự thật, Lâm Phong mới thật sự là thiên tài số một của Vân Hải tông, Vân Hải tông đặt tương lai lên trên người Lâm Phong, tông môn bị diệt mà không phản bội. Dù quân địch vô cùng hùng mạnh, nhưng vẫn đạp chân tiến lên con đường không lối về phía trước, chém giết hết thảy những kẻ cản đường, cho dù là con ruột của Thiên Lang Vương cũng giết, chỉ vì cừu hận trong lòng này.

Mọi người không chút nghi ngờ, nếu có một ngày Lâm Phong vọt lên trời cao, lúc đó chắc chắn cũng là ngày Thiên Lang Vương bị chém.

Đoàn Ngọc đang mặc áo cưới, nhìn thi thể nằm dưới đất, ánh mắt trợn to, vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng không thể tin nổi.

Đã chết, người sắp thành bạn lữ cả đời của cô ta, bị một kiếm của Lâm Phong chém chết, hơn nữa, giết ngay trước mặt mọi người, điều này làm cho Đoàn Ngọc sao có thể ngước mặt nhìn đời.

Đoàn Liệt cũng đứng dậy, hô hấp dồn dập, trong con ngươi tràn đầy sát khí mãnh liệt. Trước đó không lâu, hắn còn đang khoe khoang sự ưu tú của Văn Nhân Nham, thiên phú cùng nhân phẩm của Văn Nhân Nham. Nhưng giờ phút này, Văn Nhân Nham lại chỉ còn lại một thi thể, dễ dàng bị giết như vậy.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều đứng dậy, tất cả đều nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Văn Nhân Nham là người Tuyết Nguyệt thánh viện bọn họ, nhưng Lâm Phong nói giết liền giết, điều này là cho mặt mũi những đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện như họ để ở đâu chứ.

Trong không gian tràn đầy sát khí, toàn bộ đều vây quanh Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt bình tĩnh mà vô cùng sắc bén, làm cho mọi người đều âm thầm run rẩy, ngươi này, trong xương mang theo kinh cuồng, mang theo kiêu ngạo.

Trong vương phủ, từng tiếng bước chân dồn dập, từng nhóm người không ngừng lao về phía này, cả một đám tạo hình hình quạt mà bao vây cả quảng trường rộng lớn.

Mọi người ở dưới không ngừng nhấc nhân lùi ra về sau, Lâm Phong giết Văn Nhân Nham, Đoàn Liệt thân là vương gia, sao có thể bỏ qua, e rằng muốn lưỡng bại câu thương với Lâm Phong rồi.

Rất nhanh, diễn võ trường rộng lớn như vậy đã bị biển người vây quanh.

Chư hầu một phương có thể có quân đội riêng của mình, mà Đoàn Liệt là vương gia hoàng thất, còn lớn hơn cả chư hầu. Cả ngoài thành dường như đều do hắn quản hạt, trong vương phủ, tất nhiên cũng nuôi dưỡng rất nhiều tư quân, còn có không ít nô lệ mua được.

Vào lúc này, toàn bộ đều vọt ra, muốn giết Lâm Phong.

Cảm nhận được biển người vây quanh, ánh mắt Lâm Phong vẫn luôn bình tĩnh, Tử Xà Vũ hồn chưa bao giờ sợ nhiều người.

Dám đến, Lâm Phong hắn liền dám giết!

Đoàn Liệt đứng trên khán đài, ánh mặt băng lãnh nhìn Lâm Phong, nói:

– Ngươi sẽ phải trả cái giá thật đắt!

– Đoàn Liệt, ta cũng khuyên ngươi một câu, cái lệnh này, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ rồi mới hạ xuống, người muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ giết lại.

Lâm Phong đứng đó, đáp trả Đoàn Liệt một câu. Ngươi nghĩ cho rõ, giết không chết ta, ta liền giết ngươi, ý tứ của Lâm Phong rất rõ ràng.

Khóe miệng khẽ co quắp, sắc mặt Đoàn Liệt ngày càng âm trầm, không giết được hắn? Giết không được cũng phải giết!

– Hôm nay, ngươi phải chết!

Đoàn Liệt âm lãnh nói, Lâm Phong không chết, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người.

Trong ngày đại hôn, con rể bị giết, hơn nữa, hung thủ còn có thể đường đường chính chính rời đi, trước mắt bao người đang nhìn chằm chằm, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ truyền khắp thiên hạ, Đoàn Liệt hắn há có thể bỏ qua Lâm Phong?

– Cung tên!

Đoàn Liệt vung tay, nhất thời, đám tư quân của hắn liên gỡ cung tên sau lưng ra, nhắm thẳng vào Lâm Phong.

Tên là lợi khí sát thương tầm xa, vạn người cùng bắn thì uy lực càng thêm vô hạn, quân nhân, mọi thời khắc đều chuẩn bị cung tên, mang tại sau lưng, tư quân thì đều có cung cứng tên nhọn của riêng mình.

Dây cung rung động, cung tên được kéo ra, khí tức bén nhọn bao trùm lên quảng trường rộng lớn, nghìn vạn người kéo cung, mũi tên lộ ra khí tức sắc bén, đủ để làm cho người ta run rẩy tay chân.

Nhưng thần sắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn Đoàn Liệt.

Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng phát, Đoàn Liệt nhất định phải chết.

Sống hay chết, nằm trong một ý niệm!

Nhìn ánh mắt của Lâm Phong, Đoàn Liệt đã hiểu được, ánh mắt bình tĩnh kia chính là tự tin tới cực điểm, đồng dạng, đó cũng là một loại uy hiếp cùng chấn nhiếp, cái lệnh này, ngươi nên nghĩ cho thật kỹ.

Song, hôm nay, người cả thành đều bị con rể hắn đã bị Lâm Phong giết chết ngay trước mặt bao người, tên đã lắp vào cung, Đoàn Liệt hắn sao có thể không bắn mũi tên đó ra!

Nhìn ánh mắt tự tin vô tận kia, trong lòng Đoàn Liệt cũng có chút do dự, có mấy phần sợ hãi, lỡ như Lâm Phong đã hùng mạnh tới mức không sợ đội quân vạn người, Đoàn Liệt hắn phải làm thế nào?

Lâm Phong có thể bỏ qua cho hắn sao?

– Vương gia, Lâm Phong không chết, mặt mũi ngươi còn tồn tại sao?!

Lúc này, bên cạnh Đoàn Liệt, Vũ Thiên Hành nhỏ giọng nói một tiếng, thân thể Đoàn Liệt khẽ run lên, sau đó lại có một giọng nói trực tiếp chui vào trong tai hắn.

– Yên tâm đi vương gia, dù Lâm Phong có mạnh hơn nữa, nhưng chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, đủ để bảo vệ được vương gia.

Đoàn Liệt lại nheo mắt, nhìn Vũ Thiên Hành một cái, sau đó, ánh mắt hắn trở nên kiên định.

Cánh tay đang giơ lên chậm rãi phất xuống.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên bàn tay Đoàn Liệt, cánh tay hạ xuống thì chỉ còn giết chóc.

– Giết!

Một tiếng nói nhỏ từ trong miệng Đoàn Thiên Lang phun ra, sát khí ngập trời, dây cung rung lên bần bật, mũi tên phá không, thiên địa gầm thét.

Chi chít mũi tên vô cùng vô tận bắn thẳng về Lâm Phong ở trung tâm.

Mà ngay lúc dây cung rung lên thì Lâm Phong đã vọt lên bầu trời, một chùm sáng tím cũng đã phóng lên cao.

Ánh sáng tím vô cùng vô tận cuộn trào quanh thân thể Lâm Phong, sau đó hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, tiếng sống ầm ầm gào thét.

Nhìn đại dương màu tím bạt ngàn kia, mọi người không nhịn được mà run rẩy, mũi tên vô cùng vô tận vừa rơi vào trong đại dương liền bị hòa tan trong nháy mắt, biến mất không còn chút gì.

Mũi tên được luyện chế từ sắt tinh lại dễ dàng bị hòa tan, cái hồ lớn màu tím kia có lực ăn mòn mạnh mẽ cỡ nào.

– Vũ hồn thật đáng sợ!

Mọi người đêu âm thầm run rẩy, không hữu dụng, những mũi tên kia, căn bản không tạo nên ảnh hưởng gì cho Lâm Phong.

Thấy một màn như vậy, Đoàn Liệt kịch liệt co quắp, nhưng tên đã bắn ra, hắn không còn lựa chọn nào khác.

– Giết, giết hắn cho ta!

Đoàn Liệt gầm thét, nghìn vạn người nhất thời vọt về phía Lâm Phong, những kẻ này đều là tư quân của vương phủ, yếu thì có Khí Vũ cảnh, mạnh thì Linh Vũ cảnh, muốn dùng biển người mà áp chế Lâm Phong.

Nhưng biển người còn chưa tới bên cạnh Lâm Phong thì cái hồ tím mênh mông kia đã hóa thành ngàn vạn Tử Xà mà lao về nhóm người này.

Chỉ trong nháy mắt, gần ngàn người bị Tử Xà cuốn lên không trung, trên đỉnh đầu của ngàn con Tử Xà kia đều cuốn chặt một người, cực kỳ chấn động lòng người.

– Kẻ muốn chết, ta liền giết!

Nhàn nhạt nói một câu, hơn ngàn con Tử Xà đều há mồm đầy răng, nuốt hết tất cả, trong nháy mắt, đã nuốt sạch hơn ngàn người.

Hơn ngàn người bị cuốn lên không trung đã vô ảnh vô tung.

– Toàn bộ, chết!

Mọi người lại kịch liệt co quắp, thật là đáng sợ, Vũ hồn của Lâm Phong thật là đáng sợ.

Động một cái đã giết ngàn người, ai có thể cản hắn!?

Tư quân phía sau đều chấn động, bọn họ kinh ngạc nhìn ngàn người đã bị nuốt trôi trong nháy mắt, cảm giác như ảo giác, thân thể không ngừng run rẩy, bọn bọ phải giết Lâm Phong, giết được sao?

Lâm Phong chính là sát tinh, là ma quỷ!

– Giết, giết hắn đi!

Đoàn Liệt đã không còn lựa chọn nào khác, nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời lại có người hành động, nhưng bọn chúng vừa động thì ngàn con Tử Xà lại ập ra, quấn lấy thân thể bọn chúng, sau đó liền nuốt sạch sẽ, lại là ngàn người, toàn bộ chết!

Giết người như ngóe, dù là vạn người cũng không đủ cho Lâm Phong giết!

– Ta không giết nữa!

Một tiếng thét sợ hãi vang lên, có người bắt đầu chạy trốn. Giết Lâm Phong là tự tìm chết, tuy bọn họ là tư quân, nhưng sao có thể chết vô ích như vậy được.

Thấy có người trốn, tức thì mọi người đều bắt đầu bỏ chạy, chết vì Đoàn Liệt thì thật không đáng giá.

Lâm Phong thật là đáng sợ, căn bản bọn họ không thể giết nổi. Giết Lâm Phong chính là đi chịu chết, không có một chút giá trị nào, nhưng Đoàn Liệt đã biết rất rõ ràng, lại còn muốn bọn họ đi tìm chết, vậy thì vì sao bọn họ lại liều mạng cho Đoàn Liệt.

Chương 320: Giết Vương Gia

Ngàn vạn người, không qua được chốc lát liền tan tác, tất cả đều hoảng hốt chạy trốn, làm cho tâm tình Đoàn Liệt không ngừng trầm xuống.

– Xong rồi, tất cả đều xong rồi…

Đoàn Liệt lẩm bẩm tự nói, Lâm Phong hùng mạnh vượt qua dự liệu của hắn, ngoài dự liệu của mọi người, quá mức chấn động.

Vũ hồn kia có thể hóa thành ngàn Tử Xà, cắn nuốt hết mọi thứ, thật sự là đáng sợ. E rằng sau này, không còn kẻ nào có thể dùng nhiều người mà đụng Lâm Phong rồi, biển người cũng không thể giết nổi hắn.

Lâm Phong chính là sát tinh, là ma quỷ!

Không chỉ có mọi người đứng xem, ngay cả Lâm Phong cũng có chút chấn động, Tàn Hồn Thiên thuật không hổ là thủ đoạn hùng mạnh của tôn giả truyền lại, thật sự lợi hại.

Tu luyện thống khổ trong khoảng thời gian ngắn, hôm nay, hắn đã phân ra hơn ngàn sợi linh hồn lực, ngàn sợi linh hồn này điều khiển Tử Xà Vũ hồn hóa thành hơn ngàn Tử Xà, tùy tâm sở dục, tùy ý mà động, trong nháy mắt đã có thể giết ngàn người.

Vì vậy, hiện giờ Lâm Phong đã không còn sợ chiến thuật biển người, tới bao nhiêu thì hắn có thể giết bấy nhiêu.

Hơn nữa, đây là do mới tu luyện không bao lâu, nếu có một ngày, Lâm Phong hắn có thể huyễn hóa ra vạn sợi linh hồn thì càng thêm kinh khủng, hóa ngàn vạn Tử Xà, trong nháy mắt có thể giết vạn người, ai có thể ngăn.

Xung quanh quảng trường, tất cả mọi người đều như lâm vào trong mộng ảo, Lâm Phong thật là đáng sợ.

Ngẩng đầu, Lâm Phong đưa mắt nhìn Đoàn Liệt, làm cho Đoàn Thiên Lang càng thêm run rẩy, ánh mắt bình tĩnh kia của Lâm Phong rơi vào trong mắt hắn lại giống như là mà quỷ vậy.

– Giết ta?

Lâm Phong lạnh lùng nói, rất lạnh, làm cho tâm Đoàn Liệt lại run lên. Lần này, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn rồi.

Mới vừa rồi, Lâm Phong đã cảnh cáo hắn, phải nghĩ cho kỹ, nhưng mà hắn vẫn hạ lệnh, ra lệnh tru diệt Lâm Phong. Hôm nay, quân đoàn ngàn vạn đã tan tác, bị đánh cho không thành hình dạng rồi, Lâm Phong chuẩn bị tìm hắn tính sổ.

– Ta là vương gia của nước Tuyết Nguyệt!

Đoàn Liệt lạnh lùng phun ra một câu, dường như muốn khiến Lâm Phong phải sợ.

– Ta là chư hầu Tuyết Nguyệt, được sắc phong là Xích Huyết hầu, đất phong ở thành Dương Châu!

Lâm Phong đạm mạc đáp trả:

– Nhưng vương gia ngươi lại muốn giết ta, hình như là không cố kỵ thân phận chư hầu của ta mà!

Thần sắc Đoàn Liệt biến đổi, Lâm Phong nói như vậy dĩ nhiên là muốn nói cho hắn biết, ngươi thân là vương gia muốn giết hầu gia như ta, vậy thì tại sao ta phải bỏ qua cho ngươi!

Lâm Phong vẫn muốn giết hắn!

– Chư hầu thì cũng chỉ là được sắc phong, Đoàn Liệt ta là vương gia, dòng máu chảy xuôi trong người ta là huyết mạch hoàng thất, ngươi giết ta là coi rẻ uy nghiêm hoàng thất.

Đoàn Liệt đem hoàng thất ra, làm cho mọi người khẽ run, Đoàn Liệt, hắn sợ, hắn sợ Lâm Phong nên mới biểu hiện như bây giờ.

Đoàn Liệt sợ Lâm Phong giết hắn, Đoàn Liệt kém Lâm Phong quá xa.

– Huyết mạch hoàng thất?

Lâm Phong bình tĩnh cười nói:

– Đoàn Hàn cũng có huyết mạch hoàng thất, hắn muốn giết ta, cho nên ta giết hắn, hiện tại, ta vẫn còn đứng ở đây.

Đoàn Liệt run rẩy, không sai, Lâm Phong đã dám giết con trai của Thiên Lang Vương, Thiên Lang Vương cũng là vương gia, nhưng địa vị lại tôn quý hơn hắn nhiều, ngay cả Thiên Lang Vương mà Lâm Phong cũng không để vào trong mắt thì há quan tâm tới hắn.

Ánh mắt không ngừng biến đổi, hắn lại nhìn về Vũ Thiên Hành bên cạnh, hôm này hắn chỉ còn biết dựa vào bọn họ.

Vũ Thiên Hành lại không nhìn Đoàn Liệt một cái, thân thể dần rời xa, kéo ra khoảng cách với Đoàn Liệt, một màn này làm cho Đoàn Liệt càng thêm run rẩy.

Vũ Thiên Hành mới vừa còn hứa hẹn với hắn, nhưng giờ phút này, không người nào có thể cản nổi Lâm Phong, hắn lại tránh đi, để một mình hắn đối mặt với Lâm Phong.

Lạnh, trong lòng Đoàn Liệt cảm thấy chỉ có lạnh, lòng người, thật đáng sợ, thật lạnh lùng.

Lúc này, trong lòng Vũ Thiên Hành còn đang cười nhạo Đoàn Liệt, quá ngu muội vô tri rồi, giết Lâm Phong? Có thể giết Lâm Phong mà nói, sao Đoàn Thiên Lang lại không giết, còn chờ đến lượt Đoàn Liệt hắn sao?

Lâm Phong giết con rể của Đoàn Liệt, nhưng Lâm Phong còn giết con trai ruột của Đoàn Liệt, cừu hận nào lớn hơn, vừa nhìn là hiểu ngay. Nhưng Đoàn Thiên Lang lại không tìm Lâm Phong báo thù, giết Lâm Phong. Thứ nhất, bởi vì bên cạnh Lâm Phong còn có cường giả Huyền Vũ cảnh mạnh hơn, Đoàn Thiên Lang giết không được. Thứ hai, là bởi vì nhị hoàng tử, hôm đó, thái độ của nhị hoàng tử đã chỉ rõ, Lâm Phong là người của hắn, ai dám giết Lâm Phong trước mặt mọi người, không phải muốn nói rõ là muốn kết tử thù với nhị hoàng tử sao?

Vũ Thiên Hành, coi như hắn muốn giết Lâm Phong, nhiều nhất cũng chỉ ám sát, sẽ không minh mục trương đảm giết, kết thù với Đoàn Vô Nhai là không khôn ngoan.

Còn việc hắn giật dây Đoàn Liệt, là có hai nguyên nhân, nếu Đoàn Liệt may mắn giết chết Lâm Phong thì tốt nhất, giết không được thì cũng không quan hệ gì tới hắn, có thể chọc giận Lâm Phong giết Đoàn Liệt.

Lâm Phong giết Đoàn Liệt, chọc giận mọi người, chọc giận hoàng thất, tất cả mọi người sẽ thù hằn Lâm Phong, như vậy, đối với kẻ muốn giết Lâm Phong như Vũ Thiên Hành cũng là một chuyện tốt.

Cũng chỉ có cái đồ ngu như heo như Đoàn Liệt mới tin lời hắn, thật sự đi giết Lâm Phong, quá ngu muội vô tri.

Giờ phút này, hắn chỉ mang thân phận là người đứng xem, nhìn những khả năng tiến triển của câu chuyện, vô luận kẻ nào chết thì Vũ Thiên Hành hắn vẫn đạt được kỳ vọng.

Hôm nay, Lâm Phong đến đây, lại cuồng vọng như thế, Vũ Thiên Hành hắn thật sự cao hứng, bởi vì Lâm Phong đã đắc đội với rất nhiều người.

Không chỉ có Vũ Thiên Hành, Nguyệt Thiên Thần cũng không ngừng suy tư, Lâm Phong quá yêu nghiệt rồi, nếu có cơ hội thì nhất định giết đi.

Nếu như để Lâm Phong đạt tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh, đối với bọn chúng càng thêm uy hiếp, phải sớm giết đi mới được. Hôm nay Lâm Phong đã là Linh Vũ cảnh tầng chín, khoảng cách Huyền Vũ cảnh cũng chỉ còn một bước.

Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều có suy nghĩ riêng của mình, duy chỉ có Đoàn Liệt bị lợi dụng, ngu muội vô tri.

Lâm Phong tất nhiên không để ý tới tâm tư quỷ kế của người khác, hắn chỉ biết là, hôm nay Đoàn Liệt phải chết, không thể nghi ngờ, nhất định phải giết.

Bước ra một bước, một luồng sát ý từ trên người hắn phóng lên, thân hắn chậm rãi tiến về phía Đoàn Liệt.

– Lâm Phong!Nguồn truyện audio

Sắc mặt cứng đờ, thần sắc Đoàn Liệt phi thường khó coi, hắn đã không thể ký thác kỳ vọng lên người Vũ Thiên Hành, đối phương căn bản không đáng tin.

– Ta đã nhắc nhở ngươi mấy lần, suy nghĩ cho kỹ rồi mới hạ lệnh, đáng tiếc, ngươi vẫn hạ lệnh rồi, muốn giết ta, vậy thì phải chuẩn bị thừa nhận cái giá hạ lệnh này đi.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng, sát cơ lộ ra, một luồng kiếm khí phóng lên cao, bao trùm lấy thân thể Đoàn Liệt, như muốn xé nát thân thể Đoàn Liệt.

Hắn rốt cuộc thấy rõ thực tế, hôm nay, trên võ đài, Lâm Phong tuyệt đối là vương giả, ở nơi này không có kẻ nào có thể cản được Lâm Phong.

Dưới Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong chính là kẻ vô địch!

Thực ra Đoàn Liệt không biết, tất cả mọi người cũng không biết, có Huyền Vũ cảnh cũng thì có thể làm được gì Lâm Phong sao?

Ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong cũng đã giết không ít cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa, ở mấy tháng trước, Lâm Phong đã có thể biến ảo ra ngàn sợi hồn phách, nếu sử dụng các loại thần thông hùng mạnh, lại sử dụng Vũ hồn thì lại càng thêm kinh khủng.

Không có ai biết được, bởi vì ở chỗ này, Lâm Phong căn bản không cần sử dụng.

– Đừng có ôm lấy hi vọng rồi, lúc ngươi hạ lệnh giết ta, kết cục của ngươi cũng đã định sẵn rồi, Đoàn Liệt, ta đã cho ngươi cơ hội.

Lâm Phong nhìn Đoàn Liệt, đạm mạc nói, sau đó hắn lăng không đánh về phía Đoàn Liệt.

– Ngươi dám?

Đoàn Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể điên cuồng lui về. Nhưng vào lúc này, Tử Xà vô cùng vô tận trực tiếp từ trên không trung ập ra, giống như là vô số yêu xà như dây mây bao trùm bốn phương tám hướng, ngay sau đó cả người Đoàn Liệt đã bị bao trùm ở trong.

Một màn này làm cho nhiều người kinh hãi, xong rồi, nhìn Đoàn Liệt bị ánh sáng tím bao quanh, mọi người đều hiểu được, Đoàn Liệt chết chắc rồi.

Quả nhiên, Tử Xà Vũ hồn rống giận một tiếng, khi ánh sáng tím tản đi, bóng người Đoàn Liệt đã mất tăm mất tích.

– Đoàn Liệt, chết!!

Mọi người đều run lẩy bẩy, mà Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều lộ ra nụ cười lạnh băng, trong lòng đều toàn tâm tư ác độc, nhất định phải đẩy Lâm Phong vào chỗ chết, Lâm Phong, không thể lưutruyện Linh Dị

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 2 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 4 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^