Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 66 [Chương 326 đến 330]
❮ sautiếp ❯Chương 326: Sát Thần
Lâm Phong yên tĩnh đứng trong màn mưa, nhìn đám người xung quanh, đôi mắt lấp lánh.
Ám Minh, còn có hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, những người này, ngay cả Vu Kỵ xuất lĩnh cấm vệ quân hoàng thành cũng không để vào mắt, xem ra sau lưng bọn họ đều có nhân vật quyền thế ngập trời.
Nhân vật như vậy lại muốn giết Lâm Phong.
Lâm Phong yên lặng tính toán trong lòng, có loại năng lực này lại muốn mạng hắn, ngoài Vũ gia và Nguyệt gia ra, chỉ còn Độc Cô gia thôi. Đương nhiên, cũng có khả năng là người của Đoàn Thiên Lang.
– Ai ra lệnh cho ngươi?
Vu Kỵ lạnh lùng nói, thái độ của đối phương rất cứng rắn, hắn ở đây cũng muốn dẫn Lâm Phong đi.
Không đợi đối phương nói, Vu Kỵ tiếp tục nói:
– Sớm đã nghe Ám Minh có qua lại với Vũ gia, ngươi hẳn là người Vũ gia đặt trong Ám Minh rồi.
– Nhưng còn ngươi? Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vu Kỵ lại nhìn về phía Độc Tí, theo tin tức tình báo của y, Độc Tí hẳn là không thuộc về bất cứ thế lực nào, chỉ một lòng khổ tu.
– Mục đích ta tới rất đơn giản, hắn có thể tiếp của ta một đao, ta liền đi.
Độc Tí lạnh nhạt nói, khiến ánh mắt mọi người ngưng lại, gã tới đây, chỉ để xem thực lực của Lâm Phong, để Lâm Phong tiếp của gã một đao?
Vu Kỵ nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong nhìn vào mắt của Độc Tí, dường như muốn nhìn ra cái gì đó. Hơi gật đầu, Lâm Phong thấp giọng nói:
– Xuất đao đi!
Ánh mắt mọi người ngưng lại, Lâm Phong lại đáp ứng tiếp đao của Độc Tí.
Trên người Độc Tí, một cỗ đao ý kinh khủng lan ra, khí thế mạnh mẽ, bá đạo, lạnh lẽo. Trên cánh tay của hắn, chân nguyên chi lực lưu chuyển không ngừng, quang hoa màu trắng lấp lóe trên cánh tay, lúc này cánh tay của hắn không còn là cánh tay, mà là một thanh đao, cánh tay chính là đao của hắn.
– Nhập Vi!
Đôi mắt Lâm Phong ngưng trọng, sát khí thực mạnh, cảnh giới đao pháp của Độc Tí, đã đạt tới Nhập Vi chi cảnh, tinh vi đến từng chân tơ, có thể tụ toàn bộ đao ý trên cánh tay, hóa thành lưỡi đao sắc bén vô hình.
Lại thêm Độc Tí bản thân thực lực đã tới Huyền Vũ cảnh, đao của gã, tất nhiên vô cùng khủng bố.
Vu Kỵ cảm nhận được cỗ đao ý này, ánh mắt hơi lóe lên, Độc Tí không hổ là người số một Thiên Nhất học viện, cỗ khí thế này rất khủng bố, cũng không biết Lâm Phong có thể gặp nguy hiểm không.
Trên người Lâm Phong, quang hoa màu trắng lóe lên, một cỗ lực lượng chân nguyên lưu chuyển trên thân hắn. Lâm Phong lúc này, còn chưa đạt tới Huyền Vũ chi cảnh, nhưng đã có thể tụ một ngụm chân nguyên, kiếm ý lẫm liệt, lan ra xé rách không gian.
Sắc bén không lộ, rộng lớn mà lại yên tĩnh, ý cảnh kiếm pháp rất kỳ diệu. Trong ánh mắt của đám người ở đó, Lâm Phong dường như đã không còn là Lâm Phong, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm đã hòa vào trời đất.
Mưa vẫn rơi, nhưng chỉ cần rơi tới gần Độc Tí và Lâm Phong, lập tức bị xé tan, thân thể của họ, nước mưa không thể tới gần, trở thành một vùng chân không, chỉ có quang hoa, vẫn chói mắt như cũ.
Độc Tí chậm rãi đưa tay lên, hay là nói, hắn từ từ đưa đao lên. Mà cùng lúc đó, Lâm Phong cũng xuất thủ. Cứ như vậy, giữa không trung, thiên địa nguyên khí điên cuồng hội tụ, hóa thành một vòng xoáy khủng bố, trong chớp mắt, trong lúc hắn giơ tay lên, xuất hiện một thanh kiếm, chân nguyên chi kiếm tràn đầy chiến ý.
– Chuẩn bị xong rồi, sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh, đao của ta từng xuất hiện mười tám lần, có mười tám người chết, hy vọng lần này ngươi có thể sống sót.
Độc Tí kiêu ngạo nói.
Nhưng Lâm Phong, lại không hề để ý đến hắn, trong không gian đầy mưa u ám, ánh mắt Lâm Phong, chậm rãi nhắm lại, dùng ý thức để nhìn, nghĩ.
Đồng thời, trong não hải Lâm Phong, một thanh kiếm, lộ ra, kiếm màu đen, chiến thần chi kiếm quét sạch tất cả.
Mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm này, tim Lâm Phong đều đập mạnh, chiến ý vô tận và ý nghĩ quét sạch tất cả khủng bố, khuếch tán từ thanh kiếm.
Thực lực của Lâm Phong càng mạnh, lúc nhìn thanh kiếm này, lĩnh ngộ lại càng sâu, chân nguyên chi kiếm của hắn, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, càng lúc càng đáng sợ!
– Hử?
Độc Tí nhìn Lâm Phong nhắm mắt, khí tức trên người càng lúc càng mạnh, cỗ chiến ý kia, vô cùng khủng bố, dường như có thể không ngừng mạnh lên, vĩnh viễn không dừng lại.
Độc Tí muốn nhìn xem hình thái cuối cùng của thanh kiếm này, có thể hùng mạnh đến mức nào, nhưng hắn lại cảm giác rằng thanh kiếm này vô cùng vô tận, chỉ có không ngừng mạnh lên, không có điểm cuối.
Trong miệng Độc Tí thốt ra một tiếng lạnh lẽo, không tiếp tục đợi nữa. Trên thanh đao do cánh tay hắn hóa thành kia, đao mang thôn thiên, giữa hư không, một thanh cự đao vô cùng khủng bố. Theo cánh tay hóa đao của Độc Tí vung xuống, cự đao kia, cũng từ không trung trảm xuống, dường như muốn cắt nhỏ không gian ra, thiên địa nguyên khí, vô cùng cuồng bạo.
Tay Lâm Phong cũng đã động, chân nguyên chi kiếm nâng lên, kiếm ý vô cùng khủng bố hóa thành thực chất, không ngừng oanh kích cự đạo trên hư không, càng phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
– Kiếm, vô kiên bất tồi, vô sở bất diệt!
Trên người Lâm Phong, chiến ý vô cùng dao động, thân thể của hắn, chậm rãi dâng lên, không ngừng lấp lánh, ngược lại đi về phía cự đao, kiếm trong tay, đâm về phía cự đao.
Lúc này đám người cũng ngẩng đầu, thanh đao thực lớn mà bá đạo, thanh kiếm sắc bén mà chói mắt, va chạm trong hư không, một cỗ không khí khủng bố áp bức, từ từ lan ra trong hư không.
Rất khó tưởng tượng, cự đao vô cùng khủng bố này và thanh kiếm vô kiên bất tồi, đều từ hư ảo mà thành, đao, chỉ là cánh tay của Độc Tí; kiếm, cũng chỉ là chân nguyên của Lâm Phong biến hóa ra.
Thời gian cũng dường như dừng tại thời khắc này, đao kiếm va chạm, không có âm thanh khủng bố, chỉ có túc sát chi ý vô hình, người trên đường, không thể di chuyển nửa bước.
– Thực đáng sợ, hai người này đều là thiên tài.
Đám người đó thầm nghĩ, đao của Độc Tí tự nhiên không phải nói, mà Lâm Phong dùng tu vi Linh Vũ cảnh chống lại đao chiêu Huyền Vũ cảnh của Độc Tí, lại không hề lui lại, chiến ý thông thiên, chiến ý này cùng với tín niệm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng lóe lên, cự đao trong hư không đột ngột biến mất, mà cùng lúc, chân nguyên chi kiếm trong tay Lâm Phong cũng tiêu tán, hai người đồng thời dừng tay.
– Ngươi có tư cách đấu với ta một trận! Đáng tiếc, ngày mai còn phải chiến đấu Cùng Bích Lạc, hôm nay chỉ dừng ở đây, hy vọng ngươi có thể sống sót.
Độc Tí nói rồi liền quay đi, bước trên mưa mà đi, thân ảnh cô đơn cũng giống như cánh tay của hắn, khoảng không mênh mông, mà lại xơ xác.
Đúng như hắn nói, nếu Lâm Phong tiếp được một đao của hắn, hắn liền rời đi.
Ngày mai, chính là ngày Cùng Bích Lạc khiêu chiến hắn, hắn tất phải đi ứng chiến.
– Mới chỉ có tư cách thôi sao?
Lâm Phong mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, theo đó, mắt hắn lại nhắm lại, chân nguyên chi kiếm, lại một lần nữa hiện lên, chiến ý thiêu đốt hư không.
– Hử?
Mọi người cau mày, Lâm Phong muốn làm gì?
– Giết!
Lúc này, chỉ nghe Lâm Phong nói một chữ, một chữ vô cùng lạnh lẽo, thân hình lóe lên, không cần dùng mắt nhìn, nhưng tất cả mọi thứ, đều rõ ràng như cũ.
Một kiếm, hơi nghiêng xuống, theo một chùm sáng chói mắt, mấy đạo thân narh, trực tiếp bị kiếm mang cắn nuốt, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Giết, Lâm Phong thực bá đạo.
Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp giết người của Ám Minh.
Người Ám Minh tới đằng đằng sát khí, muốn dẫn hắn đi, hiển nhiên không phải mời hắn đi uống rượu thưởng trà, mà là muốn mạng hắn, cho nên, đối với người muốn mạng hắn còn gì có thể nói chứ, chỉ có giết mà thôi.
Lấy chém giết để dừng chém giết, đây là lý niệm sinh tồn của Lâm Phong.
Trong thế giới võ đạo tàn khốc, muốn không bị người ta giết, thì phải giết sạch những người muốn giết mình Hắn nhân nghĩa lương thiện, đối phương muốn giết hắn, hắn chém giết bá đạo, đối phương cũng muốn giết hắn, đã như thế, hắn sao phải lựa chọn cái trước, giết một người là bớt một người.
Đạo lý đơn giản, trái tim vô cùng cứng cỏi.
Đám người Ám Minh sắc mặt đại biến, bọn họ trước khi tới, căn bản không ngờ thực lực của Lâm Phong khủng bố như thế, mỗi kiếm hạ xuống, tất có người chết đi, dường như là sát thần xuống thế gian!
– Ngươi dám!
Sắc mặt cường giả Huyền Vũ cảnh kia đại biến, lực lượng chân nguyên mênh mông lưu chuyển trên tay, cự chưởng đột ngột đánh về phía Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong chỉ với một kiếm đã chém chưởng này tan tành.
Ngày trước ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã có thể giết Huyền Vũ cảnh, hiện giờ đã lâu như vậy, thực lực Lâm Phong đã chân chính bước tới Linh Vũ cảnh đỉnh phong, lại thêm chân nguyên chi kiếm khủng bố, há lại sợ một tên Huyền Vũ cảnh tầng một.
Dù không sử dụng lại Vũ hồn tế, hắn cũng có thể đánh một trận với Huyền Vũ cảnh.
Lại là một kiếm chói sáng chém xuống hư không, mang đi sinh mệnh của mấy người.
Chương 327: Thấy Mà Giật Mình
Mưa không ngừng rơi, hòa lẫn với máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Kiếm mang sáng chói không ngừng qua lại, không ngừng có người bị chém giết, ngã xuống vũng máu.
Song, từ xa, rất nhiều nam tử không hề sợ chết, không ngừng chạy về phía này, muốn giết Lâm Phong. Dường như bọn họ căn bản không cần mạng, đến để Lâm Phong giết.
Nhìn thi thể đồng bạn ngã xuống, lòng họ dường như không hề rung động, cũng không có chút sợ hãi nào, người của Ám Minh chính là một nhóm tử sĩ, vô cùng đáng sợ.
Dù thực lực của họ không bằng ngươi, nhưng chỉ cần ngươi hơi qua loa mà bị họ tìm được kẽ hở, liền có thể cho ngươi một kích chí mệnh, lấy mạng đổi mạng.
Lâm Phong sắc mặt không đổi, chỉ có kiếm trong tay, vẫn sáng chói, không sợ chết, vậy thì giết toàn bộ mới thôi.
Lâm Phong đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất, căn bản không có khả năng xảy ra qua loa, hắn đối với mỗi một sát chiêu tinh tế, đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trong đầu vận chuyển như một cỗ máy, chém kiếm ra, huyền diệu vô cùng.
Chính thức khiến Lâm Phong kiêng kỵ chính là cường giả Huyền Vũ cảnh kia, lúc thì đánh lén Lâm Phong, lại cũng không chống cứng, chỉ sử dụng mạng của tử sĩ Ám Minh đối kháng với Lâm Phong, vô cùng âm hiểm.
Cách đó không xa, Vu Kỵ đứng đó nhìn Lâm Phong đồ sát người của Ám Minh, trên mặt không hề biến đổi, chẳng qua trong lòng, lại hơi có chút rung động, quả nhiên như nhị hoàng tử nói, Lâm Phong rất rất mạnh.
Hơn nữa, nhị hoàng tử cũng từng nói, ngay cả hắn cũng không biết Lâm Phong phát huy toàn bộ thực lực có thể đạt tới trình độ nào, nhưng ít nhất thì giết Huyền Vũ cảnh tầng một là không có vấn đề.
Bởi vậy, Vu Kỵ kỳ thực không hề lo lắng cho an toàn của Lâm Phong, hắn tới, chỉ là muốn xem xem, Lâm Phong rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Đồng thời, cũng có thể xem xem những người này bị Lâm Phong chém giết thế nào, cứ thế mà làm, Lâm Phong tất nhiên sẽ như nước với lửa, không thể hòa hợp với thế lực sau lưng những người này.
– Gào…
Ánh sáng màu tím chiếu sáng bầu trời, người của Ám Minh dường như không chỉ là thế lực có một đám võ tu Linh Vũ cảnh cấp cao hùng mạnh, còn có rất nhiều võ tu Linh Vũ cảnh cấp thấp không sợ chết, từ Linh Vũ cảnh tầng một đến Linh Vũ cảnh tầng chín đều có, cuồn cuộn không dứt, dường như giết không hết, diệt không tận.
Đại dương tím cuồn cuộn đột ngột hiện lên, cuồn cuộn dâng trào, rít gào xông ra, chỉ trong nháy mắt, liền có rất nhiều người xông lên bị đại dương tím dung hóa đến mức biến mất.
Cường giả Huyền Vũ cảnh kia hơi nheo mắt, Lâm Phong mạnh vượt xa dự liệu, cũng may bọn họ đã chuẩn bị tất cả, Lâm Phong hôm nay nhất định phải chết.
Quanh người Lâm Phong trống trải, đám người vừa tiếp cận hắn liền bị đại dương tím nuốt sạch, nhưng từ bốn phía, vẫn như trước có người không ngừng xông tới, bao vây hắn.
Bọn họ, dường như muốn tiêu hao hết tinh lực và nguyên khí của Lâm Phong.
– Giết!
Cường giả Huyền Vũ cảnh kia quát một tiếng trầm thấp, nhất thời, đám người kia toàn bộ phát ra công kích của bản thân. Âm thanh ầm ì không ngừng truyền ra, vô số công kích từ phía xa đánh tới Lâm Phong.
Đại dương tím vẫn rít gào như cũ, Lâm Phong bước ra một bước, thân ảnh lóe lên, trong chớp mắt có hai người bị ánh sáng cắn nuốt.
Còn không đợi Lâm Phong chủ động đi giết, lại một đám người xuống tới giết hắn, không cần mạng sông tới, đồng thời, mấy bóng người nhảy lên không trung, một tấm lưới bạc bày ra giữa không trung, sợi lưới võng cực kỳ mảnh, nhưng lại sắc bén, giống như từng sợi đao vậy, nếu tấm lưới ấy chụp lên người, sợ rằng có thể cắt thân người thành từng mảnh.
– Lên!
Lâm Phong quát lớn một tiếng, đại dương tím xông thẳng lên trời, hóa thành vô số con rắn tím, ngăn cản lưới bạc, đồng thời, rất nhiều con rắn chớp động, cuốn về phía đám người cầm lưới.
Trên mặt đất, lại có người xông tới, giết về phía Lâm Phong.
Đồng thời, tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia cũng động, phía sau hiện lên hư ảnh một lưỡi hái, chân nguyên chi lực khởi động, thân thể hắn hóa thành ảo ảnh, sau lưng hắn, lại vô cùng sắc bén.
– Nguyệt Ảnh Như Câu!
Cường giả Huyền Vũ cảnh hét lớn một tiếng, song chưởng đánh về phía Lâm Phong, tức thời, trong tay hắn, lại có thêm một lưỡi hái sắc bén giống vầng trăng khuyết chém về phía Lâm Phong, bao phủ cả phiến không gian.
Mỗi mảnh lưỡi hái sắc bén, cũng mang theo khí tức đáng sợ, nếu dính trên thân người, có thể dễ dàng cắt nhỏ thân thể người ta ra.
– Vút vút…
Tiếng lưỡi đao cắt qua thân thể truyền tới, vô tận lưỡi hái hình mảnh trăng cắt trên thân hai người Ám Minh, trực tiếp xuyên qua thân thể chúng, máu tươi tung tóe. Hai người kia không kịp kêu thảm, đã bị gạt bỏ rồi, chỉ có mấy tiếng vun vút nho nhỏ truyền vào tai đám người, cực kỳ khủng bố.
– Lưỡi đao chân nguyên, lại phối hợp với sức mạnh của vũ hồn, thật mạnh.
Lâm Phong ngẩn ra, sợ là vũ hồn màu tím sẽ không thể ngăn cản được Khuyết Nguyệt Liêm Đao vô cùng sắc bén này.
– Chém!
Quát lên một tiếng, kiếm quang chói mắt tỏa ra. Lâm Phong tay cầm kiếm như muốn chém hết tất cả.
– Ầm ầm!
Lúc trước rất nhiều Khuyết Nguyệt chi nhận đã bị chém sạch, nhưng Lâm Phong không hề đắc ý mà ngược lại, lúc này toàn thân hắn đều thấy lạnh như băng, thân thể như cứng ngắc lại.
Một con rắn độc theo dõi hắn từ sau lưng, tung ra một kích trí mạng với hắn.
Một kích này là khi Tử Xà Vũ Hồn xông lên trời, cầm kiếm chém xuống kia là phát ra, tinh chuẩn đến không thể tinh chuẩn hơn.
Trong đám người Ám Minh xông lên chịu chết kia, một tên cường giả Huyền Vũ cảnh có thể đẩy hắn vào chỗ chết ẩn giấu. Tên Huyền Vũ cảnh lúc nãy tung Khiếu Nguyệt nhận ra kia chỉ là che dấu, một kích này mới là một kích trí mạng.
– Năng lực ẩn nấp và ám sát thật đáng sợ!
Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng là chủy thủ vô cùng sắc bén kia cách lưng hắn càng lúc càng gần, tên cường giả Huyền Vũ cảnh phía sau hắn kia chỉ cần chút xíu thời gian nữa là có thể đâm chủy thủ vào trái tim hắn.
– Tuyệt Ảnh!
Lâm Phong thầm quát, cả người hắn hóa thành ảo ảnh, biến mất tại chỗ ngay lập tức, vụt tới phía trước.
– Lui!
Tên cường giả Huyền Vũ cảnh ở phía trước kia sải bước ra, quát to một tiếng. Ánh đao vô tận lóe lên trong không gian, muốn ép cho Lâm Phong lui ra sau, mà chủy thủ cũng càng lúc càng gần, dù Lâm Phong sử dụng Tuyệt Ảnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi một kích tất sát như hình như bóng kia.
Trong tình huống này, hắn chẳng thể nào lui, vì lui chính là chết!
– Ah!!!!
Một tiếng rống khủng bố chấn động trời cao, phía sau Lâm Phong, tử xà điên cuồng lao xa, không hề giữ lại chút nào.
Đồng thời thân thể Lâm Phong vẫn lao tới phía trước, mặc dù trước mặt hắn toàn bộ đều là Khuyết Nguyệt nhận tàn sát khắp nơi.
– Xùy… xùy…
Quần áo bị xé rách, dưới những lưỡi đao đáng sợ kia, máu tươi điên cuồng phẩy ra trên người Lâm phong, thành từng mảng máu thịt trông mà ghê người.
Nhưng lúc này Lâm Phong chẳng có thời gian mà để ý, người của hắn đã hóa thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén, xông tới tên cường giả Huyền Vũ cảnh trước mặt hắn.
Nhanh, nhanh như ảo ảnh, nhanh như cả người hắn đều hóa thành kiếm quang.
– Sát!
Một âm thanh đáng sợ phun ra từ trong miệng Lâm Phong, tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia hoảng sợ. Ngay sau đó, Lâm Phong lao vào người gã, hơn nữa trực tiếp xuyên qua. Gã phát hiện mọi thứ gã thấy đang từ từ rớt ra, thân thể gã bị chém thành hai nửa, bị thân thể Lâm Phong bổ đôi.
– A…
Tiếng kêu vô cùng sợ hãi vang lên, máu tươi văng khắp nơi, thân thể bị chém thành hai nửa kia lập tức ngã xuống, chấn động lòng người.
Tên cường giả ám sát Lâm Phong từ phía sau kia đột ngột dừng bước chân lại, nhìn thi thể bị chém đôi kia, hắn chỉ thấy hoảng sợ vô cùng.
Dùng thân thể chém đôi thân thể kẻ khác ra.
Vừa rồi Lâm Phong đã không là người nữa, mà là một thanh kiếm đánh đâu thắng đó!
– Nhân kiếm hợp nhất!
Thì thào một tiếng, hắn chỉ cảm thấy lòng mình run lên từng đợt. Một tên Linh Vũ cảnh nộ khí xung thiên, giết cho máu chảy thành sông, thây chất khắp đường. Hơn nữa lại dùng chính thân thể mình chém một tên cường giả Huyền Vũ cảnh hùng mạnh thành hai nửa, cảnh tượng đó quá kinh khủng, quá rung động, thậm chí còn khiến hắn không thể nào tin tưởng được.
Lâm Phong chậm rãi xoay người lại, trên người hắn đầy vết thương, máu tươi không ngừng chảy dọc theo thân thể, nhưng Lâm Phong như không nhận ra, mà nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Trái tim hắn đập thình thịch, lần đầu tiên hắn đối mặt với một tên Linh Vũ cảnh mà lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Chương 328: Không Chết
– Ai muốn ngươi tới giết ta?
Từ mồm Lâm Phong, một câu nói lạnh băng phun ra, ánh mắt sắc bén như kiếm quang, đâm thẳng tới đối phương.
Bố trí tinh vi, đông đảo tử sĩ Linh Vũ cảnh đến tìm chết, một cường giả Huyền Vũ cảnh công kích chính diện, lại một thích khách Huyền Vũ cảnh phát động một kích tất sát, nói lên rõ ràng là vì muốn mạng của Lâm Phong, đâu phải chỉ đơn giản là dẫn Lâm Phong đi một chuyến.
Loại thế trận hùng mạnh này hiển nhiên là có người căn bản không muốn Lâm Phong còn sống, hôm nay nhất định muốn Lâm Phong hắn phải chết.
May mà hắn có không ít con bài chưa lật, mặc dù thế trận hùng mạnh như vậy, vẫn không thể giết được hắn, sợ rằng người sau màn muốn giết hắn kia không hề ngờ được.
Dưới lực lượng vây giết kinh khủng này, Lâm Phong lại vẫn sống tốt. Tuy lúc này Lâm Phong bị thương không nhẹ, lưỡi hái hình mảnh trăng do chân nguyên hóa thành kia, thực sự cắt lên người hắn, cắt lên máu thịt của hắn, nếu không phải hắn dùng Vũ hồn chống đỡ, đồng thời dùng lực cảm ứng khủng bố né tránh, giảm thương tổn đến ít nhất, lúc này hắn còn không biết có thể chiến một trận không.
Ánh mắt thích khách Huyền Vũ cảnh kia nheo lại, đôi mắt lấp lánh, dường như đang suy nghĩ gì đó.
– Muốn chết!
Lâm Phong nhìn đôi mắt đối phương, sát ý khủng bố lại tràn ra, trên thân hắn, môt cỗ kiếm mang hư ảo như ẩn như hiện, kiếm chi ý xông thẳng trời cao.
Hắn lúc này, chính là một thanh kiếm muốn chém giết tất cả.
– Kiếm chi ý cảnh, dường như lại mạnh lên rồi.
Trong lòng Lâm Phong tự nhủ. Tuy đã Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng Lâm Phong vẫn như cũ có thể thông qua quan tưởng, linh ngộ thanh kiếm trôi nổi trên thiên thư kia, kiếm ý thanh kiếm này mang theo, với cảnh giới của Lâm Phong hiện giờ còn xa mới có thể tham ngộ triệt để.
Cái này cũng có ý nghĩa, sau kiếm thế, Nhập Vi chi kiếm, Nhân Kiếm Hợp Nhất, kiếm còn có cảnh giới cao thâm hơn nữa, cảnh giới hắn còn chưa chạm tới, vì thế, lĩnh ngộ của hắn với kiếm như cũ không ngừng sâu thêm, kiếm ý cũng còn có thể không ngừng đề cao.
Trải qua lần chiến đấu vừa rồi, Lâm Phong rõ ràng cảm giác được, Nhân Kiếm Hợp Nhất của hắn, trên kiếm đạo, lại có đột phá.
Thích khách Huyền Vũ cảnh kia cảm nhận được kiếm ý kinh khủng trên người Lâm Phong, trong lòng run sợ. Vào lúc Lâm Phong chém tên đồng bạn Huyền Vũ cảnh của y, trong lòng y đã xuất hiện ý khiếp sợ. Y tự nhủ là không bằng Lâm Phong. Mất đi dũng khí và chiến ý, cho dù Lâm Phong thực lực tương đương với y, Lâm Phong vẫn như cũ có thể đánh bại y.
– Vũ gia, Nguyệt gia hay Độc Cô gia?
Lâm Phong bước lên, không gian phát ra tiếng động, kiếm chi ý, từ thân thể hắn phát ra, đâm về phía đối phương.
– Ta nói rồi, ngươi có thể bỏ qua cho ta?
Cường giả Huyền Vũ cảnh kia dưới áp bức của Lâm Phong, cảm nhận sâu sắc bản thân không bằng Lâm Phong, càng nói câu để Lâm Phong buông tha y.
Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng nồng đậm, lạnh nhạt nói:
– Cánh tay vừa rồi đánh lén ta, tự mình phế đi, rồi nói cho ta, ngươi có thể rời đi.
Trong lúc nói, kiếm ý khong tan, vẫn như cũ đâm thẳng vào xương thịt.
Thích khách Huyền Vũ cảnh kia trong lòng run rẩy, phế đi một cánh tay?
– Ngươi chỉ có thời gian ba giây để nghĩ!
Lâm Phong vẫn lạnh nhạt nói.
– Một!
– Hai!
Lâm Phong nói ra hai chữ, chân lại bước tới, dường như lợi kiếm, sắp rút khỏi vỏ.
– Ta nói.
Người kia không thể chịu được loại áp bức khủng bố này, hét lên một tiếng, rồi gầm lên, tiếng răng rắc không ngừng truyền tới, cánh tay y chậm rãi rơi xuống, bị tự mình phế đi.
Có những lúc, theo tu vi mạnh lên, người ta càng sợ chết, một thân tu vi y có được không dễ, y còn muốn hưởng thụ niềm vui sinh tồn.
– Người của Ám Minh là thế lực trong tay mấy vị công khanh, cụ thể là ai phái đến, ta cũng không biết. Lần này, ta chỉ phụ trách trợ giúp giết ngươi, nếu bọn họ có thể đối phó ngươi, ta thậm chí sẽ không ra tay.
Người đó nhịn đau, cắn răng nói:
– Ta là người của Vũ gia, ngũ thiếu gia muốn mạng của ngươi.
– Ngũ thiếu gia là ai?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
– Vũ Thiên Hành!
Đối phương lập tức đáp lại, rồi nhìn Lâm Phong nói:
– Ta đáp ứng ngươi đã làm cả rồi, ta có thể đi được chưa.
– Cút!
Lâm Phong lạnh lùng nói ra, người kia trong lòng vui vẻ, quay người, thân thể y lóe lên đi về phía xa.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ sát ý khủng bố đột nhiên ập xuống, khiến y run lên.
Nhẹ nhàng quay người lại, y tự nhiên đưa tay phải lên, muốn điều động lực lượng chân nguyên. Nhưng khi y vung tay phải lên, lại kinh hãi phát hiện, hiện giờ tay phải của y đã bị bản thân phế đi, căn bản không thể tụ lực lượng chân nguyên.
– Vút, vút…
Trường thương màu bạc xuyên qua trái tim của y, một khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm xuất hiện trước mặt y, cấm vệ quân thống lĩnh Vu Kỵ, một thương, đánh chết y.
– Ngươi cũng là thích khách đi ra từ Thiên Nhất học viện?
Khóe miệng người kia chảy ra máu tươi, nhìn chằm chằm Vu Kỵ, hỏi.
– Người từ Thiên Nhất học viện ra, tự nhiên phải phục vụ điện hạ, mà ngươi lại phục vụ Vũ gia, sao có thể không chết.
Một đạo âm thanh trực tiếp truyền vào trong tai đối phương, lập tức, trường thương màu bạc quẫy mạnh, nội phủ của cường giả Huyền Vũ cảnh kia hoàn toàn bị xoắn vỡ, lập tức mất mạng. Mà Vu Kỵ lại rất bình tĩnh rút trường thương ra, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong.
– Xích Huyết hầu không tiện giết, Vu Kỵ nguyện ra sức thay ngài.
Vu Kỵ bình tĩnh nói một tiếng, nhưng trong mắt Lâm Phong, hắn như một con rắn độc. Lâm Phong chỉ gặp hắn hai lần, cũng chỉ nhìn thấy hắn phóng trường thương ra hai lần.
Thương thứ nhất, cấm vệ quân thống lĩnh Mông Hãn chết.
Thương thứ hai, thích khách Huyền Vũ cảnh chết.
– Cảm ơn.
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, lập tức chuyển thân, kéo lê đôi chân tê dại, chậm rãi bước đi.
– Khụ khụ!
Giữa không gian truyền đến mấy tiếng ho nhẹ, từng giọt máu tươi rơi trên mặt đất, hòa cùng một chỗ với nước mưa.
Vu Kỵ nhìn Lâm Phong uể oải bước đi, ánh mắt lóe lên không ngừng. Hắn hiện giờ hoài nghi, kiếm chi ý cảnh khủng bố vừa rồi của Lâm Phong, có phải cố ý phóng thích đến cực hạn, đe dọa đối phương. Có lẽ lúc này Lâm Phong căn bản không thể đấu một trận với cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng thích khách Huyền Vũ cảnh kia lại bị kiếm chi ý cảnh của Lâm Phong dọa đến không còn dũng khí chiến đấu, cuối cùng rơi vào cảnh mất mạng.
Người càng sợ chết, thường lại càng dễ chết!
Lúc này, trong Tương Tư Lâm, bên bờ hồ, mấy người trẻ tuổi đang ngồi trong đình đài, yên lặng thưởng thức cảnh đẹp Tương Tư Lâm, thỉnh thoảng lại thưởng thức Tương Tư mỹ tửu trong chén.
– Thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Vũ Thiên Hành ném một cục đá xuống hồ, khối đá làm gợn lên một mảnh sóng, lan ra bốn phía.
– Không phải vội, Vũ huynh phái ra trận thế như vậy để giết hắn, Lâm Phong chết chắc.
Lời của Nguyệt Thiên Thần mang theo một tia lạnh lẽo, chủ ý đánh lén Lâm Phong là hắn đề nghị, để Vũ Thiên Hành đi thực hiện, đồng thời bọn hắn lợi dụng thế lực trong tay, để Ám Minh phối hợp với họ.
Lúc Lâm Phong hẹn gặp Liễu Thương Lan, Mộng Tình không ở bên cạnh hắn, thời khắc tuyệt diệu này, chính hợp để tiến hành ám sát Lâm Phong.
– Ừ, Lâm Phong nhất định chết rồi.
Vũ Thiên Hành nặng nề gật đầu, ngữ khí khẳng định, dường như là để chính mình tin rằng Lâm Phong đã chết.
Lúc này, xa xa truyền lại tiếng bước chân, khiến Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành trong lòng hơi run, ánh mắt liếc nhìn, thấy một người nhanh chóng chạy tới.
– Thế nào, Lâm Phong có phải đã chết?
Vũ Thiên Hành đứng lên, hỏi người vừa tới.
Người kia ngẩng đầu, nhìn thấy tia chờ mong trong mắt Vũ Thiên Hành, khóe miệng hơi cứng lại, nói không ra lời.
– Sao?
Vũ Thiên Hành thấy đối phương im lặng, trong lòng sinh ra một chút cảm giác không ổn, hét lên:
– Ngươi nói mau.
– Vũ thiếu, Lâm Phong không chết, sống sót rời đi, chẳng qua thân chịu trọng thương.
Người kia dè dặt nói, khiến ánh mắt Vũ Thiên Hành run lên:
– Mới bị thương mà thôi, sao lại không chết, bọn chúng làm ăn thế nào vậy, sao không truy sát Lâm Phong?
– Bọn họ… Toàn bộ chết rồi, bị giết chết!
Người kia cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng nói ra, khiến Vũ Thiên Hành run rẩy toàn thân, bọn họ chết rồi. Lâm Phong bị trọng thương!
Gã vừa rồi còn cho rằng, Lâm Phong bị đánh trọng thương, chạy trốn đi, nhưng hiện giờ…
Một cảm giác sợ hãi lan ra trong lòng, Lâm Phong không chết.
Với tính cách của Lâm Phong, nếu biết người giật dây là Vũ Thiên Hành hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!Nguồn truyện audio
Sau ngày hôm nay, hắn ra ngoài, tất phải vô cùng cẩn thận!
Chương 329: Bích Lạc Hoàng Tuyền
Thiên Nhất học viện, phòng tu luyện thứ ba trong tháp tu luyện trung ương ở diễn võ trường, Lâm Phong khoanh chân ngồi đó, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn mênh mông không ngừng tràn vào trong thân thể hắn, khiến miệng vết thương của hắn không ngừng khép miệng khôi phục.
Người luyện võ có năng lực khôi phục vô cùng mạnh, hơn nữa, tu vi càng cao thì loại năng lực khôi phục cường hoành này càng khủng bố. Sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, thậm chí ngay cả cánh tay bị chém đứt cũng có thể hồi phục, thậm chí còn nghe võ chi hoàng giả, linh hồn bất tử, tức là bất diệt, muốn chết cũng khó.
Lâm Phong tuy bị thương không nhẹ, nhưng lúc bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thì thể chất của hắn đã được cải thiện rồi, thân thể lại càng hoàn mỹ, năng lực khôi phục cũng cực mạnh, ngắn ngủi một ngày thời gian, thiên địa nguyên khí liền tẩy sạch miệng vết thương của hắn, vết thương đều đã khép miệng. Hơn nữa, lần chiến đấu này hắn tiêu hao vô cùng to lớn, sau khi thiên địa nguyên khí khép miệng vết thương, thân thể hắn lại điên cuồng cắn nuốt thiên địa nguyên khí, tăng lên từng tý một.
Lúc này Lâm Phong ngồi đó, bị một đoàn quang hoa màu trắng sáng chói bao lấy, cả người đều như thế, quang hoa màu trắng này cực kỳ chói mắt, chính là nguyên khí tụ làm chân nguyên.
Hiện giờ Lâm Phong đã hoàn thành nguyên khí chuyển thành chân nguyên, đợi đến khi chân nguyên trải khắp toàn thân, hắn liền bỏ qua Thuần Nguyên công, chuyển tu công pháp mạnh hơn, liền có thể nhất cử đột phá Linh Vũ cảnh, bước vào Huyền Vũ.
Huyền Vũ cảnh ngày càng gần rồi.
Mà trong phòng tu luyện trên Lâm Phong một tầng, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn dao động, phòng tu luyện chậm rãi mở ra, một người từ trong đó đi ra. Người nà, lại chính là Cùng Bích Lạc.
Trực tiếp cất bước đứng trên hư không, lấy lực lượng chân nguyên chống đỡ thân thể, đôi mắt kiêu ngạo của Cùng Bích Lạc đảo qua đám người.
Giờ phút này trong diễn võ trường, đã đầy chật người. Hôm nay chính là ngày y khiêu chiến đám người Độc Tí.
– Cùng Bích Lạc, vẫn tự tin như vậy, lẽ nào hắn nắm chắc có thể chiến thắng Độc Tí như vậy!
Đám người ngẩng đầu lên, nhìn bóng người trong không trung thầm nghĩ. Ánh mắt Cùng Bích Lạc sắc bén, phát ra chiến ý nhè nhẹ và ngạo khí lăng vân, dường như hôm nay, y sắp dương danh, chân chính trở thành đệ tử số một của Thiên Nhất học viện.
– Độc Tí, đâu rồi?
Cùng Bích Lạc lạnh nhạt nói một tiếng, âm thanh cuồn cuộn không ngừng lan ra bốn phía, quanh quẩn trong không gian, bao cả Thiên Nhất học viện trong đó.
Không gian yên lặng trong chốc lát, ở nơi xa, một cỗ đao ý khủng bố xông thẳng lên trời, trên hư không, càng có một thanh đao mang hư ảo vô cùng to lớn trôi nổi, dường như muốn trảm phá bầu trời.
Lập tức, đám người liền nhìn thấy trong hư ảnh cự đao kia, một người xuất hiện, một mình, người chỉ có một tay, ánh mắt sắc bén, thân thể như đao.
Độc Tí bước trên hư không đi về phía diễn võ trường, thanh đao hư ảo to lớn vô cùng kia, cũng đi theo thân thể hắn, người và đao dường như muốn dung hợp thành một thể.
Đám người phía dưới khoảng không, đều có thể cảm nhận được cỗ đao ý kinh khủng, bá đạo vô biên kia.
– Xem ra một trận chiến này, đã định sẽ vô cùng đặc sắc.
Ánh mắt đám người đều lộ ra ý chờ mong. Cùng Bích Lạc, tự tin cuồng ngạo; Độc Tí, lăng lệ bá đạo. Trận chiến này, tất nhiên là tử chiến.
Gặp nhau ngõ hẹp, xem ai có thể chân chính trở thành người số một Thiên Nhất học viện.
Vinh quang này, sẽ thuộc về Cùng Bích Lạc, hay là cụt tay?
– Độc Tí, sau ngày hôm nay, đệ tử số một Thiên Nhất học viện sẽ không còn thuộc về ngươi nữa.
Cùng Bích Lạc nhìn Độc Tí đạp đao bước tới, lạnh lùng nói ra, vẫn tự tin như cũ.
– Có thuộc về tay hay không, không phải dựa vào nói mồm. Hôm nay, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, xưng hiệu Thiên Nhất học viện, sẽ là của ngươi, đương nhiên, ngươi không có hy vọng.
Độc Tí cũng mở miệng, bá đạo vô song, hắn đến giờ luôn là đệ tử số một Thiên Nhất học viện, vinh quang này há có thể nhường ra, với hắn mà nói, đó là sỉ nhục.
– Hôm nay ta không chỉ muốn thắng ngươi, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương hay là Lâm Phong, ta đều sẽ chiến, ta sẽ cho mọi người biết, ai mới là người số một Thiên Nhất học viện.
– Không cần phiền toái như vậy, Độc Cô Thương ngày trước ngay cả một chiêu của Lâm Phong cũng không tiếp được, hắn không xứng xếp chung với ta và ngươi. Vấn Ngạo Tuyết thực lực không yếu, nhưng vẫn như trước chỉ là Linh Vũ cảnh tầng thứ chín, không bằng chúng ta. Chân chính có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta là Lâm Phong, chẳng qua hôm qua, ta đã giao phong với hắn một lần, hắn có thể tiếp được của ta một đao, tu vi không tệ, nhưng cũng chỉ vừa vặn một đao mà thôi. Cho nên, chỉ cần ngươi thắng ta, thì không cần chiến đấu nữa.
Độc Tí ngông cuồng nói, vô cùng kiêu ngạo. Trong mắt hắn, ba người kia, không một ai có thể so sánh với hắn, Lâm Phong tuy còn được, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nghe được lời của Độc Tí, đám người phía dưới ánh mắt ngưng trọng. Không sai, ngày trước Lâm Phong trước khi rời thành Dương Châu đã có thể một chiêu đánh bại Độc Cô Thương, tuy đã qua một khoảng thời gian dài, nhưng Độc Cô Thương e rằng vẫn không phải đối thủ của Lâm Phong như trước. Hơn nữa, từ lời của Độc Tí bọn họ nghe được, Lâm Phong mới là người được Độc Tí xem trọng nhất, nhưng ngay cả như vậy, Lâm Phong vẫn chỉ có thể tiếp của Độc Tí một đao.
Một đao chỉ thế mà thôi.
Chỉ cần Cùng Bích Lạc thắng được Độc Tí, thì sẽ thắng được mọi người, cũng không cần phải đấu với những người khác nữa, trực tiếp trở thành người số một Thiên Nhất học viện, hưởng thụ vinh quang cao nhất.
– Như vậy, càng tốt, tránh lãng phí thời gian của ta.
Cùng Bích Lạc cười lạnh, nói:
– Độc Tí, chiến thôi!
– Chiến, chiến, chiến!
Độc Tí hét lớn một tiếng, đao mang lóe lên, trong hư không, trôi nổi vô tận đao chi ý cảnh.
Một thanh đao Vũ hồn thực lớn, xuất hiện sau lưng Độc Tí, Vũ hồn chi đao nghiêng về phía trước, dung hợp với khoảng không to lớn làm một thể, đao thế mạnh mẽ. Một cỗ đao chi ý, chuyển động trong hư không, phóng về phía Cùng Bích Lạc, người chưa động, ý đã động!
– Chiến lực thực đáng sợ.
Trong lòng đám người run rẩy, Độc Tí không hổ luôn là người số một Thiên Nhất học viện từ trước tới nay, danh bất hư truyền, nhất là sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh thì lại càng mạnh.
– Đao ý, mạnh hơn nữa thì thế nào?
Cùng Bích Lạc cười lạnh một tiếng, Vũ hồn sau lưng cũng xuất hiện, bích lạc ti vũ, cùng cực bích lạc.
Trận mưa nhỏ này, chầm chậm lan ra, bao lấy xung quanh thân thể Cùng Bích Lạc, bầu trời trong xanh, quanh thân Cùng Bích Lạc, lại dường như có mưa rơi không ngừng, nhưng lại không rơi xuống tới mặt đất.
Cỗ đao ý tiến đến không gian ti vũ, xông vào bên trong, liền theo đó hóa thành một vòng gợn sóng trong mưa, tiêu tán vô hình.
– Đây là thủ đoạn gì, xem ra Vũ hồn của Cùng Bích Lạc quả nhiên không đơn giản.
Đám người nhìn thấy một màn này trong lòng khẽ run, Cùng Bích Lạc không hề động, đao ý vừa xông vào trong màn mưa, liền hóa thành vô hình.
– Trò mèo mà thôi.
Độc Tí cười lạnh một tiếng, vạch phá hư không, cánh tay còn lại chầm chậm vung lên, đao ý, Vũ hồn chi đao toàn bộ đều gia trì trên cánh tay. Một khắc này, cánh tay của hắn, hóa thành một thanh cự đao, cự đao chiến thiên diệt địa.
Lăng không cất bước, không gian gào rít, cánh tay giống như một thanh đao, nhằm về phía Cùng Bích Lạc, đồng thời, cánh tay hắn trở nên to lớn, từ từ chém xuống.
– Bích Lạc Ti Vũ!
Cùng Bích Lạc khẽ quát một tiếng, Vũ hồn Bích Lạc lại ngược dòng mà lên, bay về phía không trung, giống như dòng suối phun, phát ra tiếng tí tách.
Cự đao bá đạo chém lên màn mưa, lại chịu một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, chỉ có thể từ từ đi tới, vô tận bích lạc ti vũ kia, dường như có được lực trói buộc hùng mạnh, trói buộc cự đao xông vào trong màn mưa lại.
Đồng thời, thân thể Cùng Bích Lạc cũng bước tới trước, miệng lại lạnh lùng quát một tiếng:
– Bích Lạc Hoàng Tuyền!
Lời vừa nói ra, tức thời, một cỗ bích lạc ti vũ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp xuất hiện phía trên Độc Tí, bao vây thân thể Độc Tí.
Thân thể Độc Tí, cũng xuất hiện trong màn mưa.
Đôi mắt ngực lại, thân thể Độc Tí hóa thành một thanh đao, gào thét lao ra, song khi chạm tới những sợi ti vũ kia, thân thể hắn lại đột nhiên cứng đờ.
Thân thể hắn bị trói buộc chặt chẽ, bích lạc ti vũ này dường như là tù lao của mưa.
– Hoàng Tuyền Ti Vũ, giết!
Cùng Bích Lạc lạnh lùng phun ra một câu, chữ giết vừa ra, ti vũ kia càng đánh về phía Độc Tí. Ti vũ trong một khắc này không còn là mưa nữa, mà là đao kiếm sắc bén, phát ra tiếng hô: “Chém…”
Độc Tí sắc mặt đại biến, quát lớn một tiếng, cả người hiện lên vô tận đao mang, ánh sáng chói mắt, không gian xung quanh hắn chỉ có vô tận ánh sáng, nhìn không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Độc Tí lại hiện ra, nhưng lúc này hắn đã nửa quỳ trong không trung, lồng ngực phập phồng. Trên người hắn, không ngừng có máu tươi rơi xuống mặt đất, cả người đều là máu!
– Thực đáng sợ!
Đám người đang xem run lên, võ hồn của Bích Lạc thực mạnh, Độc Tí căn bản không phải đối thủ.
Cùng Bích Lạc, mới là người số một Thiên Nhất học viện.
Chương 330: Coi Thường Lâm Phong
– Ta thua rồi.
Độc Tí nhìn Cùng Bích Lạc đang ngạo nghễ đứng đó, giọng nói có chút trầm lắng, thua rồi, thua một cách triệt để.
Cùng Cực Bích Lạc, Bích Lạc Hoàng Tuyền, Bích Lạc Vũ hồn của Cùng Bích Lạc, rất hùng mạnh, lại thực sự có khả năng phong bế không gian, Bích Lạc Ti Vũ tạo thành một lồng giam vô hình. Hơn nữa, chỉ cần bị Bích Lạc Ti Vũ này bắt được, còn có thể hóa thành những sợi tơ sắc bén, cắt nhỏ thân thể địch nhân. Chỉ cần hắn yếu hơn một chút, vừa rồi đã trực tiếp bị ti vũ kia cắt thành mảnh nhỏ mà chết rồi.
– Từ nay, vị trí số một Thiên Nhất học viện là của Cùng Bích Lạc ngươi.
Âm thanh của Độc Tí có chút bi thương, cho tới giờ, hắn luôn là đệ tử mạnh nhất của Thiên Nhất học viện, hơn nữa cũng là người trong đám đệ tử thiên tài đột phá trói buộc Linh Vũ cảnh, bước vào Huyền Vũ cảnh sớm nhất, có phong phạm ngoài ta còn ai.
Song, Cùng Bích Lạc, thiên tài vẫn bị hắn áp chế này, thu mình nội liễm, yên lặng tu luyện, nhưng sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh, dường như đã trở thành một người khác, vô cùng cuồng ngạo, vừa bước vào Huyền Vũ cảnh liền khiêu chiến hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Cùng Bích Lạc đắc ý vong hình, nhưng sự thực lại khiến người ta khó mà chấp nhận, Cùng Bích Lạc đã đánh thắng hắn, chiến thắng rất nhẹ nhàng, đây là một trường chiến đấu không hề có chút lo lắng nào cả.
Trong lòng mọi người ngầm đồng ý với lời của Độc Tí, ngay cả Độc Tí cũng không phải đối thủ của Cùng Bích Lạc, đệ tử mạnh nhất Thiên Nhất học viện, ngoài Cùng Bích Lạc ra còn có thể là ai!
– Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, Lâm Phong, các ngươi ở đâu!
Ánh mắt Cùng Bích Lạc kiêu ngạo đảo qua không trung, âm thanh lạnh lùng. Nếu bọn họ cũng ở đây, Cùng Bích Lạc cũng không ngại tái chiến mấy trận, để thể hiện bản thân hùng mạnh.
Nhưng không hề có ai trả lời y, Độc Cô Thương ngay cả một chiêu của Lâm Phong cũng không tiếp được, sao dám đánh với y, Vấn Ngạo Tuyết căn bản không tới đây.
Còn về Lâm Phong, hắn lúc này vẫn còn tu luyện trong phòng tu luyện như trước.
– Một đám nhát chết, quả nhiên, trừ Độc Tí ra, những người khác trong Thiên Nhất học viện đã không còn ai có tư cách đấu với ta một trận, đều chỉ là đám giun dế mà thôi.
Cùng Bích Lạc trào phúng nói ra, lập tức bước đi, đi trong hư không, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhìn bóng lưng của y, ánh mắt đám người Thiên Nhất học viện lóe lên, hoàng thành này thực sự náo nhiệt, tuy Cùng Bích Lạc mới bước vào Huyền Vũ cảnh, nhưng dựa vào Vũ hồn hùng mạnh của y, đợi một thời gian nhất định có thể uy hiếp đến Bát đại công tử.
Thiên Nhất học viện bọn họ cuối cùng cũng có một yêu nghiệt như Bát đại công tử được sinh ra.
Nhìn thân ảnh Cùng Bích Lạc biến mất, ánh mắt Độc Tí buồn bã, đều là Huyền Vũ cảnh, hơn nữa hắn còn tấn cấp trước, nhưng chênh lệch lại lớn như thế.
Vũ hồn hùng mạnh trong chiến đấu có thể phát huy ưu thế, không phải bàn cãi, Đao Vũ hồn của hắn đã rất mạnh, nhưng Bích Lạc Vũ hồn lại khắc chế hắn chặt chẽ, khiến đao pháp cuồng mãnh bá đạo của hắn không có cả cơ hội thi triển.
Lúc này, tiếng vang ầm ầm truyền tới, trong không gian yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ ràng. Chỉ thấy bầu trời phía trên tháp tu luyện, căn phòng tu luyện thứ ba từ từ mở ra, lập tức, một thân ảnh phiêu dật từ từ xuất hiện.
Một bộ trường bào màu trắng, tóc dài tung bay, theo gió mà động, đôi mắt trong suốt, mang theo mấy phần thâm thúy.
– Lâm Phong!
Ánh mắt đám người ngưng tụ, Lâm Phong lại bước ra từ tháp tu luyện vào lúc này, Cùng Bích Lạc, vừa mới rời đi thôi.
– Lâm Phong hắn cố ý tránh né Cùng Bích Lạc?
Trong lòng nhiều người phán đoán, tin tức Cùng Bích Lạc khiêu chiến đám Độc Tí Lâm Phong, Lâm Phong không thể không rõ ràng. Nhưng Lâm Phong vừa rồi lại không xuất hiện, đợi Cùng Bích Lạc vừa đi, hắn lại bước ra từ trong tháp tu luyện, dường như tận lực né tránh Cùng Bích Lạc.
Chẳng qua, Lâm Phong mới có tu vi Linh Vũ cảnh, tránh né không đấu một trận với Cùng Bích Lạc cũng có thể lý giải, Linh Vũ cảnh đấu Huyền Vũ cảnh chính là muốn chết, huống hồ thực lực Cùng Bích Lạc hùng mạnh vô cùng.
Lâm Phong có thể tiếp được một đao của Độc Tí, đã rất không tệ rồi.
Vừa từ trong phòng tu luyện bước ra, Lâm Phong liền nhìn thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, trong đó bất giác lóe lên một tia dị sắc, chẳng qua hắn lập tức bước đi, không để ý đến đám người, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
– Đợi đã.
Một lúc sau, một âm thanh truyền tới, khiến Lâm Phong đã hạ xuống mặt đất dừng bước, đứng lại tại chỗ.
– Ngươi nói, Vũ hồn đao kiếm, có mạnh hay không?
Độc Tí mở miệng hỏi Lâm Phong, Vũ hồn của hắn là đao; Lâm Phong thì tu kiếm, từ một trình độ nhất định mà nói, bọn họ cùng thuộc một loại võ tu.
Đương nhiên, đây chỉ là Độc Tí nghĩ vậy, Lâm Phong tuy rằng tu kiếm, nhưng lại chưa từng có Kiếm Vũ hồn.
– Đương nhiên.
Lâm Phong lạnh nhạt đáp lời, không hề quay đầu.
– Vậy tại sao, ta có đao Vũ hồn, lại dễ dàng bị Cùng Bích Lạc đánh bại, không hề có đất dụng võ?
Độc Tí hình như đang hỏi Lâm Phong, lại giống như đang tự hỏi chính mình, tự tin với đao của hắn đã dao động rồi.
– Thực lực, thắng bại hay không, tuy có quan hệ với Vũ hồn, nhưng không phải toàn bộ. Ngươi thua Cùng Bích Lạc có lẽ có quan hệ đến Vũ hồn, nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ, người nếu mạnh thì sao có thể thua.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, Vũ hồn chỉ là một bộ phận của thực lực chiến đấu, không thể đại biểu tất cả. Ví như một Linh Vũ cảnh tầng thứ nhất, Vũ hồn của hắn có nghịch thiên đi nữa thì cũng không thể chống lại cường giả Huyền Vũ cảnh được. Dù là cường giả cùng cấp bậc, ý chí chiến đấu hùng mạnh, dũng khí chiến đấu và lực quan sát mẫn tiệp, cũng có thể quyết định chiến đấu thắng bại, mà không phải hoàn toàn do Vũ hồn quyết định.
Đây là cách nhìn của Lâm Phong, cũng giống như hắn, dù là Linh Vũ cảnh, nhưng chỉ sử dụng kiếm là có thể chống lại Độc Tí Huyền Vũ cảnh, điều này có thể nói Vũ hồn của Lâm Phong hùng mạnh hơn Độc Tí nhiều sao? Hiển nhiên không thể!
– Ý ngươi muốn nói, là ta không bằng Cùng Bích Lạc không có liên quan đến Vũ hồn?
Giọng nói của Độc Tí hơi lạnh đị, một cỗ hàn ý bao vây Lâm Phong. Hắn hỏi Lâm Phong, không phải là thực sự hỏi, chỉ là hoài nghi đối với bản thân, hơn nữa, hắn tuy thua Cùng Bích Lạc, nhưng cũng không cho phép Lâm Phong nói như vậy.
– Ngươi hỏi cách nhìn của ta, ta chỉ dựa theo lý giải của ta mà trả lời thôi.
Lâm Phong cảm nhận được hàn ý trên thân Độc Tí, cũng không phủ nhận, giọng nói hơi lạnh đi một chút.
Độc Tí thua Cùng Bích Lạc, lại coi Lâm Phong hắn như quả hồng mềm, có thể tùy ý để hắn chà đạp sao?
Nếu không phải Độc Tí hỏi, Lâm Phong hắn căn bản sẽ mặc kệ Độc Tí.
– Hừ, ngông cuồng tự đại, đừng cho rằng ngươi hiện giờ có chút danh tiếng, mà đắc ý vong hình, có thể tiếp của ta một đao, không nói lên ngươi có thể tiếp được đao thứ hai của ta.
Giọng nói của Độc Tí càng thêm lạnh lẽo, ý uy hiếp vô cùng dày đặc.
– Ngông cuồng tự đại?
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, ngày đó hắn tiếp một đao của Độc Tí, chẳng lẽ Độc Tí cho rằng Lâm Phong hắn chỉ có thể tiếp được đao của hắn, mà không thể công kích?
Độc Tí ngông cuồng như thế, trong lời nói mang theo uy hiếp nồng đậm, chính là muốn tìm về một chút tôn nghiêm bị mất trên người hắn, tôn nghiêm đã mất hết khi bị Cùng Bích Lạc đánh bại.
– Ba ngày sau, Lâm Phong ta ở đây đợi ngươi, lúc đó ngươi sẽ biết ta có thể tiếp đao thứ hai của ngươi hay không.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, lập tức bước đi, rời khỏi nơi này.
Song đám người nghe được Lâm Phong nói, ánh mắt lại ngưng tụ, Lâm Phong, hắn giống như Cùng Bích Lạc, khiêu chiến Độc Tí.
Độc Tí nói Lâm Phong ngông cuồng tự đại, nói Lâm Phong không tiếp được đao thứ hai, Lâm Phong liền khiêu chiến hắn.
Đông Lăng nằm ở chỗ cực đông của hoàng thành, gò Đông Lăng, cao mấy nghìn mét, đứng ở đó là có thể nhìn trong vòng trăm dặm, không sót chút gì.
Lúc này, Lâm Phong xuất hiện trên Đông Lăng, chẳng qua hắn không thưởng thức phong cảnh phía dưới mà lẳng lặng đứng đó, ngửa đầu nhìn mặt trời lơ lửng giữa trời kia.
Vừa rồi, Lâm Phong hoàn toàn có thể trực tiếp đấu một trận với Độc Tí, nhưng hắn không làm thế. Lúc trong phòng tu luyện, Lâm Phong đột nhiên suy nghĩ, hiện giờ hắn chỉ cách Huyền Vũ chi cảnh một bước mà thôi, hắn nên tu luyện công pháp gì để xung kích Huyền Vũ cảnh giới?
Lâm Phong có tự tin, xung kích Huyền Vũ cảnh sẽ không có vấn đề gì, vấn đề trước mắt là hắn nên chọn tu luyện công pháp nào. Trong ký ức của tôn giả có lưu lại cho hắn không ít công pháp hùng mạnh, đừng nói Huyền Vũ cảnh, dù là Thiên Vũ cảnh cũng có thể để hắn bước tới, đương nhiên tiền đề là hắn có đủ thiên phú để lúc còn sống tiếp xúc đến Thiên Vũ.
Còn chủng loại công pháp, đối với Lâm Phong mà nói cũng không có bất cứ vấn đề gì, võ kỹ công pháp gì, hắn cũng có thể tu luyện, Thiên Chiếu Vũ hồn cấp cho hắn chính là ngộ tính, thiên phú.
Tu chưởng, chưởng lực mạnh mẽ.truyện ma
Tu kiếm, thành tựu kiếm đạo của hắn còn mạnh hơn kiếm tu.
Bất cứ công pháp võ kỹ gì rơi vào trong tay hắn thì hắn đều có thể tu luyện, đều có thể thu được thành tựu, đây chính là mấu chốt của Lâm Phong. Hiện giờ, hắn đang suy nghĩ, hắn nên tu luyện loại công pháp nào!