1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 63 [Chương 311 đến 315]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 63 [Chương 311 đến 315]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 311: Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Thành Dương Châu, hạo hãn uy nghiêm. Nơi cửa thành, thủ vệ uy phong lẫm lẫm, bên ngoài cửa thành, có hai thớt Xích Huyết thiết kỵ, ngửa mặt lên trời tề minh, cương cường mười phần.

Mà phía trên thiết kỵ đúng là hai pho tượng đồng trông rất sống động. Trong đó có một pho tượng chính là người sáng lập ra Xích Huyết thiết kỵ, Liễu Thương Lan.

Tao nhã nho nhã, giống như mang theo vài phần nhu hòa, nhưng lại rõ ràng góc cạnh, không thiếu huyết khí. Khí chất của Liễu Thương Lan được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên tượng đồng.

Mà một pho tượng đồng khác thì điêu khắc một thanh niên, quạt lông khăn chít đầu, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, được điêu khác cũng rất sống động. Đôi mắt kia trong suốt thâm thúy, tiêu sái, mang theo vài phần cuồng ngạo, anh hùng niên thiếu, tuyệt thế cùng ngông cuồng. Pho tượng đồng này điêu khắc chính là thống lĩnh Xích Huyết, Xích Huyết hầu, đứng đầu Thành Dương Châu.

Hai tượng đồng khắc ở chỗ này là một loại kỷ niệm, tượng trưng cho bọn họ đứng mãi nơi cửa thành Dương Châu, bảo vệ cho thành Dương Châu.

Ngoài cửa thành, rất nhiều người đang quỳ bái. Không thể nghi ngờ rằng Thần Tiễn Liễu Thương Lan là anh hùng trong lòng rất nhiều người. Thế nhưng thế sự vô tình, một thế hệ anh hùng lại suýt nữa mất mạng trong tay hoàng gia.

Đây cũng không phải thời đại anh hùng, chỉ có thực lực hùng mạnh vô cùng mới có thể kinh sợ tứ phương, bao gồm cả hoàng quyền.

Thành Dương Châu người ra người vào, ai nấy vui vẻ trò truyện, tâm tình rất không tồi.

Sau khi Lâm Phong vào Dương Châu, trong thành khuếch trương nhanh chóng. Thành trì đã chiếm diện tích hơn trước vài lần, kiến tạo cực kỳ hùng vĩ. Ngay cả nơi cửa thành cũng uy nghiêm hơn trước không biết bao nhiêu lần. Nhất là một đám thủ vệ, đều là người của quân đoàn Xích Huyết, hai mắt có thần, hơn xa đám thủ vệ ngày xưa.

Nay thành Dương Châu đã chân chính có khí thế của một phương chư hầu.

Không chỉ có như thế, sau khi mấy vạn quân đoàn Xích Huyết đặt ở thành Dương Châu, tuyên dương võ đạo. Người thành Dương Châu ý thức võ đạo cũng ngày càng mãnh liệt, khắc khổ tu luyện, hy vọng một ngày kia có thể thẳng lên trời cao, trở thành một phương chư hầu, uy hiếp tám phương bốn hướng. Thịnh cảnh phồn vinh thế này đã hấp dẫn rất nhiều người ở các thành trì xung quanh lại đây, ra vào thành Dương Châu liên tục.

– Ngao…

Lúc này, một tiếng lệ khiếu của cự ưng từ xa vang lên, làm cho tất cả người dân ngoài thành Dương Châu giật mình, ánh mắt chăm chú nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy trên bầu trời xa xăm có thêm một điểm đen, đang gấp rút tới gần nơi này, càng ngày càng rõ ràng.

– Yêu thú!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Đợi khi mọi người nhìn thấy rõ bóng người trên không, cả đám người ánh mắt đọng lại, vừa phát ra gào thét. Đây chính là loại yêu thú lợi hại nhất, đôi mắt lấp lánh ánh sáng yêu dị, mang theo sát khí mãnh liệt. Đôi cánh chim thật lớn mở ra, mỗi lần cử động mang theo một cơn gió lốc cuồng phong, chỉ một hô hấp có thể đi được cả cây số, yêu thú loại ưng.

Hơn nữa, điều càng làm cho người khiếp sợ hơn chính là có hai bóng người đang đứng trên lưng yêu thú này. Gió bão mãnh liệt chung quanh làm cho quần áo cùng mái tóc của họ tung bay, rất tiêu sái.

Hai người này, là một đôi nam nữ thanh niên, nam tử tuấn lãng, da thịt trắng nõn như phụ nữ, trong mắt kiêu ngạo, mang theo vài phần lạnh lùng cùng yêu dị.

Về phần cô gái, cũng cực kỳ mỹ lệ, kêu ngạo giống như công chúa cao cao tại thượng, khí chất cao quý.

– Sư huynh, nơi này là thành Dương Châu hả?

Chỉ thấy cô ta thản nhiên mở miệng, giọng nói nhu hòa mang theo vài phần ngạo khí.

– Đúng, thành Dương Châu.

Thanh niên khẽ gật đầu.

– Nghe sư tôn nói, gần đây Tuyết Nguyệt xuất hiện thiếu niên thiên tài tên Lâm Phong. Người này tuổi còn nhỏ hơn sư huynh, nay đã trở thành chủ thành Dương Châu, một phương chư hầu. Sư huynh xem hai pho tượng đồng đằng kia, thanh niên mang theo khí chất ngông nghênh kia chắc là Lâm Phong rồi.

Thiếu nữ chỉ chỉ vào pho tượng Lâm Phong, lạnh nhạt nói một tiếng, làm cho thanh niên híp mắt lại. Trong đôi mắt hắn hiện lên khí tức yêu tà sắc bén.

– Hừ, chư hầu thì tính là cái gì, cho dù cho ta nước Tuyết Nguyệt, ta cũng khinh thường. Về phần thiên tài trong miệng sư tôn, thực lực mới chỉ Linh Vũ cảnh tầng sáu, bảy, trong mắt ta, chỉ là một con kiến, một kích có thể giết chết hắn.

Thanh niên ánh mắt kiêu căng, trong mắt tràn đầy cao ngạo.

Thiếu nữ nghe được lời của hắn, cười cười, phong tình vạn chủng.

– Hắn đương nhiên không thể so sánh được với sư huynh rồi. Sư huynh phải hiểu, sư tôn năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng chỉ thu hai đệ tử chúng ta mà thôi. Thiên phú của sư huynh, toàn bộ nước Tuyết Nguyệt, cũng chỉ có mấy người đứng đầu Bát đại công tử mới có thể so sánh. Về phần mấy người sau sớm hay muộn cũng sẽ bị sư huynh vượt qua.

– Đó là tất nhiên.

Thanh niên đạm mạc nói một tiếng, giống như sự thật vốn là như vậy.

– Giải đấu Tuyết Vực đã không còn xa. Tất cả tinh anh của nước Tuyết Nguyệt đều đi hoàng thành chuẩn bị trước tiên trổ hết tài năng ở trong quốc gia mà lấy được tư cách vào giải đấu Tuyết Vực. Chính bởi vì chuyện này, sư tôn mới thả hai người chúng ta đi ra rèn luyện. Hiển nhiên tin tưởng chúng ta, lúc này, Bát đại công tử tất nhiên sẽ thay đổi vị trí rồi.

Lúc nói chuyện, thanh niên trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Theo hắn thấy, mấy người phía sau Bát đại công tử không tính là thiên tài, hắn có thể thay thế được tất cả bọn họ.

– Đây là tất nhiên, nước Tuyết Nguyệt mặc dù không bằng rất nhiều đế quốc, nhưng dân tính hạo hãn, cường giả che dấu vô số, qua nhiều năm như vậy, tất nhiên đã có rất nhiều thiên tài. Giải đấu Tuyết Vực lần này, thiên tài ẩn giấu chắc chắn sẽ tiến vào, vấn đỉnh thiên hạ.

Thiếu nữ khẽ gật đầu, giờ phút này bọn họ đã tới trên không trung thành Dương Châu, nhìn xuống phía dưới.

– Chỉ là không biết Lâm Phong này có tư cách vấn đỉnh Bát đại công tử không?

– Hắn có tư cách gì đánh đồng với ta.

Thanh niên trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lợi hại, mang theo nồng đậm khinh thường. Thiếu nữ đã nhắc tới Lâm Phong với hắn mấy lần, làm cho hắn thực không thoải mái.

– Hắc Ưng, đi xuống.

Thanh niên lạnh lùng nói một tiếng, tức thì yêu thú đáp xuống, làm cho thiếu nữ khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Cô ta rất thích nhìn thấy thanh niên này như vậy, cho nên cố ý kích hắn.

Đám người bên ngoài thành Dương Châu nhìn yêu thú đáp xuống đất, trong lòng mãnh liệt rung động, thật đáng sợ.

Lúc ở trên không bọn họ còn chưa cảm thấy, lúc này yêu thú phủ xuống, thân thể cực kỳ khổng lồ rộng lớn. Hai cánh của nó chớp động làm cho mọi người đứng không vững, không ngừng lui về phía sau.

Xích Huyết quân trên cửa thành nhìn thấy yêu ưng lao thẳng tới hai pho tượng đồng không khỏi sắc mặt hoảng hốt. Tuy rằng sợ hãi, nhưng pho tượng của tướng quân cùng thống lĩnh là không thể khinh nhờn.

– Dừng tay!

Xích Huyết quân trên cửa thành đồng thời hét lớn, lăng không dậm chân tại chỗ, hướng tới yêu ưng mà đi làm cho đám người bên dưới rung động mãnh liệt. Quân đoàn Xích Huyết, không hổ là quân tinh nhuệ của Tuyết Nguyệt, hung hãn không sợ chết.

– Sát!

Thanh niên giận quát một tiếng, một chùm tia sáng từ trên không trung xuất hiện. Những quân nhân Xích Huyết quân còn chưa kịp nhảy xuống đã rung lên, rầm rầm, huyết quang hiện lên, bọn họ trực tiếp bị chém thành hai, cực kỳ máu me, làm cho không ít người thét lên chói tai. Thanh niên này bá đạo vô cùng, nguy hiểm vô cùng.

Rầm rầm…

Hai tiếng nổ lớn truyền ra, pho tượng Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong bị đánh nát thành bột phấn, theo gió mà bay.

Một tiếng ưng lệ lần nữa truyền ra, cơn lốc cuồng bạo vô cùng hất văng những người chung quanh ra xa. Yêu ưng kia lần nữa bay lên bầu trời, quan sát Xích Huyết quân đang không ngừng từ ngoài thành lao tới.

– Ta tên Lăng Thiên, nói cho Lâm Phong biết, nếu muốn báo thù thì tới hoàng thành tìm ta.

Một giọng nói cuồng ngạo từ trên cao truyền xuống, dao động nhân tâm, lập tức yêu ưng vung cánh lên, nháy mắt hóa thành điểm đen, biến mất vô ảnh.

– Thật là lợi hại, yêu ưng kia, hẳn là Huyền yêu.

Đám người nhìn điểm đen dần dần biến mất, trong lòng rung động mãnh liệt, hắn là Lăng Thiên.

Đồng thời, Xích Huyết quân vừa chạy tới nhìn thi thể đồng đội và tượng đồng hóa thành bột phấn, sắc mặt khó coi tới cực điểm, ánh mắt lộ ra chút thù hận. Lăng Thiên, bọn họ dường như chưa bao giờ có thù oán gì với hắn cả.

Giờ phút này, có mấy con tuấn mã đang phi nước đại tới từ đằng xa trên đường phố, bụi đất tung bay.

Nhưng mà sắc mặt người trên tuấn mã cũng rất khó coi. Đoàn người này, đúng là mấy người Lâm Phong. Những lời cuồng ngạo vừa nãy, bọn họ cũng nghe được, không biết ngoại thành Dương Châu xảy ra chuyện gì.

Tuấn mã phi với tốc độ cực hạn, nổi lên một trận gió xoáy trên mặt đất.

– Lâm Phong, yêu thú vừa rồi là Huyền yêu thú.

Hỏa lão mở miệng nói một tiếng, yêu thú kia từ trên không mà qua, bọn họ tự nhiên cũng thấy.

Lâm Phong không nói gì, không lâu sau bọn họ đã nhìn thấy cửa thành Dương châu.

– Là thống lĩnh, thống lĩnh đã trở lại.

Ngoài cửa thành có người nhìn thấy thiết kỵ ở xa xa nhất thời kinh hô.

Một lát sau, Lâm Phong đi tới cửa thành, nhìn hơn mười thi thể bị chém làm đôi, sắc mặt vô cùng khó coi.

– Lăng Thiên!

Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn theo hướng giọng nói biến mất, sát khí lộ.

Chương 312: Dã Tâm

– Hoàng thành.

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, Lăng Thiên, người này hắn không biết, hơn nữa Lâm Phong lúc ở hoàng thành cũng chưa từng nghe nói qua tên này. Có thể nói, hai người chưa từng có ân oán gì với nhau.

Nhưng đối phương lại đi tới ngoại thành Dương Châu diễu võ dương oai, vì biểu hiện sự hùng mạnh và uy nghiêm của hắn mà giết chết đám người Xích Huyết quân, lưu lại một câu muốn báo thù cứ tới Hoàng thành tìm hắn, sau đó bay đi.

Đây chính là kẻ xem mạng người như cỏ rác, trong mắt bọn họ, tính mạng con người và thú không có gì khác nhau. Bởi vì chứng minh sức mạnh của mình, bọn họ muốn giết cứ giết, tùy tâm sở dục.

– Ta sẽ khiến ngươi hối hận!

Lâm Phong nói, giọng mang theo ý băng hàn, hắn sẽ rất nhanh tới hoàng thành.

Đoàn Vô Nhai nói giải đấu Tuyết Vực không còn xa. Nay Tuyết Nguyệt đang là thời đại thiên tài quật khởi, có lẽ cũng bởi vì lý do này Lăng Thiên kia mà tới hoàng thành. Hơn nữa, người giống Lăng Thiên có lẽ không ít.

– Thống lĩnh.

Lúc này những Xích Huyết thiết kỵ tới bên cạnh Lâm Phong, kêu một tiếng. Ánh mắt bọn họ đỏ sậm, sát khí lạnh thấu xương.

– An táng bọn họ cẩn thận, ta sẽ đi hoàng thành.

Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng. Những người đó miệng cắn môi dưới, trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn, gật đầu thật mạnh.

Lập tức, bọn họ khâu thi thể lại, rồi mang theo thi thể đi.

Người ở ngoài xa xì xào bàn tán, thực lực của người thành Dương Châu bọn họ quả thực rất nhỏ bé. Trước kia, Linh Vũ cảnh ở thành Dương Châu, nhất là thanh niên cường giả Linh Vũ cảnh đã được tôn vinh là thiên tài. Nhưng bây giờ nhìn người khác, tuổi còn trẻ đã cưỡi đại yêu thú, thực lực bản thân cực kỳ khủng bố, khả năng vượt qua giới hạn Linh Vũ cảnh.

Loại thiên phú khủng bố này làm cho bọn họ theo không kịp. Cảnh tượng bọn hắn nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng giờ đã tận mắt chứng kiến.

Giống như lúc trước nhìn thấy Lâm Phong hùng mạnh vậy, phi thường rung động.

Nhìn thanh niên tuấn dật đang ngồi trên lưng ngựa, đám người thầm nghĩ trong lòng. Không biết thống lĩnh hiện giờ có tu vi gì, so sánh với thanh niên vô cùng cuồng ngạo kia, thiên phú ai tốt hơn?

Lâm Phong tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong đầu đám người kia. Hắn giục ngựa chạy tới bên trong thành Dương Châu.

Phủ thống lĩnh nguy nga hơn phủ thành chủ ngày xưa không biết bao nhiêu lần. Bước vào bên trong, giống như một tòa thành lũy chống trời, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.

Lúc này, ba vị thống lĩnh Nhậm Khinh Cuồng, Phong Vũ Hàn, cùng Lôi Kình Thiên đều tới đón tiếp Lâm Phong. Nhìn thấy đoàn người đi bên cạnh Lâm Phong, ba người trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.

Lam Kiều khiến bọn họ cảm giác kinh diễm, là một vị mỹ nhân. Dường như bên người vị thống lĩnh trẻ tuổi của bọn họ không hề thiếu mỹ nữ.

Mộng Tình, thần thánh, thánh khiết, uyển chuyển như băng tuyết tiên tử. Đoàn Hân Diệp, cao quý xinh đẹp, chính là công chúa Tuyết Nguyệt. Ngoài ra còn có Phỉ Phỉ xinh đẹp. Nay, bên người Lâm Phong lại nhiều ra hai vị mỹ nữ. Một là Lam Kiều, còn có một thiếu nữ thanh thuần động lòng người nữa, không ngờ lại bị đóng bên trong băng hàn trong suốt, khuôn mặt an tĩnh, còn có một nụ cười sáng lạn. Dường như nàng đang ngủ yên, hơn nữa còn mơ một giấc mơ tuyệt vời.

Ngoại trừ các cô gái cùng Bá Đao ra, chân chính làm cho ba người kinh ngạc chính là hai vị lão giả bên cạnh Lâm Phong. Mặc dù không có chút khí tức lộ ra, nhưng bọn họ chỉ nhìn mắt cũng phát hiện ra hai vị lão giả này sâu không lường được.

Rất có thể là nhân vật ở Huyền Vũ cảnh.

Thậm chí ngay cả Lâm Phong cũng không giống như lúc trước, đôi mắt thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Xem ra một chuyến đi tới Thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã trải qua không ít, được lợi ích không nhỏ.

– Nhậm thúc, Phong thúc, Lôi thúc, đây là Hỏa lão cùng Xích lão, đều là tiền bối Huyền Vũ cảnh.

Lâm Phong giới thiệu với ba vị thống lĩnh, làm cho ánh mắt ba người ngưng tụ. Quả nhiên đoán không nhầm, đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.

– Hỏa tiền bối, Xích tiền bối.

Ba người đều khách khí chào một tiếng. Người mà Lâm Phong mang tới, hơn nữa còn là cường giả Huyền Vũ cảnh, một tiếng tiền bối đáng kêu.

– Ừ!

Hỏa lão cùng Xích lão khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ.

– Cùng tới đi.

Lâm Phong nói một tiếng, giục ngựa hướng tới phía trước, đoàn người tới đại sảnh nghị sự.

Lâm Phong để Mộng Tình và Lam Kiều đưa Vân Hi đi an trí. Bá Đao thì rời đi, duy chỉ có Lâm Phong, nhị lão cùng ba vị thống lĩnh ở lại.

– Hỏa lão, Xích lão, đây là thành Dương Châu, là đất phong của ta. Nơi này do ta cai quản, phủ thống lĩnh là chỗ ở của ta.

Lâm Phong nói qua với nhị lão, lập tức nói:

– Nhưng mà ta có thể không thường xuyên ở thành Dương Châu. Lần này trở về ta sẽ bế quan một thời gian, rồi sẽ xuất phát đi Hoàng thành.

– Chúng ta theo ngươi.

Hỏa lão nói một tiếng, nhưng mà Lâm Phong lại lắc lắc đầu, hắn đã sớm có quyết định của mình.

Nếu như Đoàn Vô Nhai vẫn xuất hiện, không thể nghi ngờ là nhắc nhở hắn rằng thời đại thanh niên của nước Tuyết Nguyệt sắp đến rồi. Hắn nhất định phải đi ra ngoài rèn luyện để trở nên mạnh mẽ.

Hỏa lão cùng Xích lão đi theo hắn là đã bảo đảm an toàn cho hắn, nhưng Lâm Phong cho rằng, bên người có Mộng Tình kỳ thực cũng đủ rồi. Hắn không hy vọng trên con đường trở nên mạnh mẽ lại phải dựa dẫm quá nhiều vào ngoại lực. Chỉ có thực lực bản thân trở nên hùng mạnh, mới chân chính giương danh thiên hạ, thảm kịch ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh.

Hơn nữa, hắn để Hỏa lão cùng Xích lão ở thành Dương Châu còn có tính toán khác.

– Hỏa lão, Xích lão, ở thành Dương Châu, từng có Xích Huyết thiết kỵ đóng ở đây, bọn họ đều là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của ta, thực lực đều trên Linh Vũ cảnh. Nhưng mà, ta còn cho rằng thế là chưa đủ, cần phải không ngừng tăng lên. Lần này ta đi trước thành cổ Thiên Lạc tìm đan là vì bọn họ.

Lâm Phong nói với nhị lão.

– Ta cần bọn họ mạnh lên, mặc dù có những đan dược kia, vẫn chưa đủ. Ta hy vọng nhị lão có thể ở lại thành Dương Châu giúp ta.

Hỏa lão cùng Xích lão chau mày, Hỏa lão nói với Lâm Phong:

– Ngươi còn cần chúng ta luyện chế đan dược khác giúp họ tăng thực lực lên?

– Đấy chỉ là một lý do. Mặt khác, ta hy vọng nhị lão có thể thường xuyên kích thích bọn họ một chút, giúp ba vị thúc thúc ta bồi dưỡng một đám thiết huyết tinh nhuệ. Nếu nhị lão có gì cần, ví dụ như thu thập linh thảo hay gì đó thì cũng có thể giao cho bọn họ đi làm, cũng là để thuộc hạ của ta tôi luyện, sinh tử do mệnh.

Ánh mắt Lâm Phong rất nghiêm nghị, tuy rằng Xích Huyết thiết kỵ đều là tinh anh, nhưng Lâm Phong cảm thấy còn chưa đủ. Thế lực này vẫn chưa được coi là chân chính hùng mạnh, không thể vung kiếm thiên hạ.

Nhị lão nhìn nhau, đồng thời ba người Nhậm Khinh Cuồng trong mắt cũng lộ ra tinh mang sắc bén. Hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh này dường như còn là cao thủ luyện đan.

– Được rồi, Lâm Phong, nếu chúng ta đi theo ngươi, tất cả mọi việc sẽ nghe theo ngươi.

Xích lão gật đầu nói.

– Đúng, chúng ta sẽ hết sức phối hợp với những gì ngươi an bài.

Hỏa lão cũng nói phụ họa một tiếng. Nếu như đã quyết định đi theo Lâm Phong, tất nhiên phải từ bỏ ngạo khí của cường giả Huyền Vũ cảnh mà nghe Lâm Phong. Nếu không còn muốn đi theo làm gì.

– Cám ơn nhị lão.

Lâm Phong gật gật đầu, lập tức nhìn về phía ba người Nhậm Khinh Cuồng nói:

– Hỏa lão cùng Xích lão đều là cường giả trên Huyền Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa lại có thực lực luyện đan phi phàm. Về sau, các thúc thúc hãy dốc sức phối hợp với bọn họ, nếu bọn họ có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng.

Huyền Vũ cảnh tầng ba trở lên, hơn nữa còn là cao thủ luyện đan!

Ba người Nhậm Khinh Cuồng kinh ngạc. Thật là lợi hại, những kẻ hùng mạnh như vậy lại nguyện ý đi theo Lâm Phong. Bọn họ quả nhiên không nhìn lầm Lâm Phong.

– Được!

Ba người đều gật mạnh đầu, hai vị cao thủ luyện đan trợ giúp bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ thỏa mãn tất cả điều kiện.

– Nhậm thúc thúc, trong nhẫn trữ vật này có mười hai vạn đan dược, Linh Huyết đan, Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với Xích Dương đan, mỗi loại có số lượng bốn vạn viên. Bốn đan dược dùng cùng lúc, cường giả cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu trở xuống ít nhất sẽ đột phá một cảnh giới. Cho dù là Linh Vũ cảnh tầng bảy và tầng tám cũng có hy vọng rất lớn để đột phá. Hiện tại, ta giao cho thúc bảo quản.

Lâm Phong đem chiếc nhẫn trữ vật cho Nhậm Khinh Cuồng, làm cho Nhậm Khinh Cuồng lần nữa run rẩy.

Mười hai vạn viên đan dược, dùng bốn viên có thể đột phá một cảnh giới. Mười vạn viên có thể làm cho ba vạn cường giả đồng thời tang lên một cảnh giới. Quá kinh khủng, mặc dù hắn đã trải qua vô vàn sinh tử nhưng cũng khó có thể ngăn chặn được khiếp sợ trong lòng. Giờ phút này, tim hắn cũng đã đập liên hồi.

– Cầm!

Lâm Phong nhét chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay Nhậm Khinh Cuồng, nói:

– Ta vẫn cần quân tinh nhuệ, nhân số thúc thúc định. Thực lực chi quân đoàn này ít nhất phải là Linh Vũ cảnh tầng bảy trở lên, chỉ cần quân tinh nhuệ, trung thần cùng dũng khí không được có vấn đề. Mặc khác, ta còn có thể hy vọng Nhậm thúc thúc có thể bồi dưỡi Xích Huyết thiết kỵ trở thành quân đoàn vung kiếm thiên hạ, toàn bộ bước vào tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên.

– Toàn bộ từ Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên?

Nhậm Khinh Cuồng trái tim run rẩy, mục tiêu rung động như vậy, hắn trước tới nay chưa bao giờ dám mơ.

Chương 313: Ta Tên Là Lâm Phong

Nhìn Lâm Phong, Nhậm Khinh Cuồng cảm thấy chính mình.

Từ khi đi theo sau Lâm Phong, hắn cũng đã nghĩ rằng Lâm Phong thật sự có thể dẫn dắt Xích Huyết thiết kỵ đi tới huy hoàng.

Hắn hy vọng Lâm Phong có thể gánh được gánh nặng này. Nhưng mà không bao lâu sau, Lâm Phong đã cho hắn rung động không gì sánh được. Mười hai vạn viên đan dược, làm cho quân đoàn ba vạn quân vượt qua một cảnh giới. Điều này cũng đủ cho hắn phấn đấu nhiều năm rồi, thậm chí còn chưa chắc đã làm được. Nhưng Lâm Phong lại hoàn thành được nó trong một sớm một chiều

Hơn nữa, hiện nay Lâm Phong giao trọng trách cho hắn, để cho hắn gánh trách nhiệm.

– Nhậm thúc, ta sẽ nhờ nhị lão giúp các thúc đều bước vào Huyền Vũ cảnh. Như vậy thực lực của chúng ta sẽ bay lên một mức mới.

Lâm Phong lên tiếng lần nữa, ba người Nhậm Khinh Cuồng ánh mắt ngưng tụ, Huyền Vũ cảnh.

Có ai không muốn mình mạnh mẽ hơn.

– Xích lão, Hỏa lão.

Lâm Phong ánh mắt nhìn qua, dừng ở trên người nhị lão.

Chỉ thấy hai người trầm ngâm một lát, rồi nói:

– Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

– Được!

Lâm Phong gật gật đầu, lập tức lại nói với Nhậm Khinh Cuồng:

– Nhậm thúc, thúc cùng Phong thúc, Lôi thúc đều là thống lĩnh có kinh nghiệm chiến trường, tất nhiên không cần ta phải dạy cái gì. Ta chỉ muốn nói, tuy rằng hiện nay không có chiến tranh, nhưng quân đoàn Xích Huyết phải được tôi luyện bằng máu. Vô luận là thực lực hay dũng khí, vẫn phải tiếp tục chiến đấu. Chỉ có không ngừng chiến đấu cùng hiểm nguy mới có thể đột phá chính mình. Về sau, Xích Huyết quân nhất định phải thường xuyên ra ngoài rèn luyện, hơn nữa còn phải là trải qua sinh tử, không được lười biếng. Không có trải qua tử vong cùng đau khổ, không thành được châu báu.

Chi quân đoàn này đã may mắn sống sót trên chiến trường. Có thể tưởng tượng, đã trải qua lần đại biến trước kia, Nhậm Khinh Cuồng tất nhiên không hy vọng bất kỳ người nào trong quân đoàn phải chết. Lâm Phong nhất định phải nhắc nhở hắn, nếu nuôi chi quân đoàn này như cậu ấm thì bọn họ còn là bọn họ nữa sao?

– Được!

Nhậm Khinh Cuồng gật đầu thật mạnh, hắn hiểu được ý tứ của Lâm Phong. Hắn cũng rõ ràng tâm tư của mình, Lâm Phong nhắc nhở không sai, nếu hắn che chở cho quân đoàn này, không để bọn họ gặp phải nguy hiểm, bọn họ sống sót còn có ý nghĩa gì. Những người này cũng không có sợ chết, quân đoàn Xích Huyết phải sống thật oanh liệt.

– Nhậm thúc, thúc xem có chuyện gì cần thương lượng với nhị lão. Ta bế quan một lát, sau đó sẽ rời đi Dương Châu, đi Hoàng thành.

Lâm Phong chào ba người Nhậm Khinh Cuồng với nhị lão một tiếng rồi rời đi.

Sau khi bố trí xong cho Vân Hi, Lâm Phong bắt đầu bế quan tu luyện.

Tàn Hồn Thiên thuật vô cùng mạnh, sử dụng Vũ hồn để tế, thậm chí có thể sử dụng Tử Xà Vũ hồn giết chết cường giả Huyền Vũ cảnh. Loại năng lực kỳ lạ này là con bài chưa lật của Lâm Phong, hắn cần phải tu luyện Tàn Hồn Thiên thuật để phân ra càng nhiều tàn hồn, tăng cường lực lượng hồn phách, khống chế Vũ hồn càng hoàn mỹ, đồng thời làm cho phản ứng càng sâu sắc, thực lực càng hùng mạnh.

Ngoại thành hoàng thành, người đi lại như nước chảy, cực kỳ náo nhiệt.

Tại Thanh Tâm tửu lầu, rất nhiều bóng người đang dựa vào lan can, nhìn về phía đám người xếp hàng dài phía dưới, bàn tán xôn xao.

– Đoàn Liệt không phải là gia tộc Hoàng thất, mặc dù không có tiến vào trung tâm hoàng thất Tuyết Nguyệt, nhưng địa vị vẫn rất siêu phàm.

– Đúng vậy, đại hôn của Đoàn Ngọc đúng là rất phô trương.

Trong tửu lầu, không ngừng có tiếng nói to nhỏ truyền ra, tất cả mọi người đều thảo luận một đề tài, lễ thành hôn của Đoàn Ngọc.

Lúc này, trong Thanh Tâm tửu lầu có một bàn hấp dẫn ánh mắt một cách phá lệ. Bởi vì trên bàn kia có hai vị cô gái cực kỳ xinh đẹp. Một người trong đó tuy rằng che mặt, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông. Người con gái còn lại ánh mắt như thu ba, ánh mắt phong tình vạn chủng, xinh đẹp vô cùng.

Hơn nữa cô gái này thân thể đẫy đà, tràn ngập mị lực.

Về phần thanh niên tuấn dật ngồi cùng bàn với hai vị mỹ nhân thì trực tiếp coi như không có. Thậm chí ngẫu nhiên còn có ánh mắt muốn giết người nhìn về phía hắn. Những ánh mắt mang theo ghen tị, hận không thể thay thế được vị trí của hắn.

– Đoàn Ngọc tuy có huyết mạch hoàng thất, cao quý xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới ở giữa Thanh Tâm tửu lầu này lại có hai người đẹp hơn. Đáng tiếc, Đoàn Ngọc gả cho thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, hai vị mỹ nhân này đi theo không biết là tiểu nhân vật gì nữa.

Có người cố ý châm chọc lên tiếng, giọng khá lớn, làm cho cả tửu lầu nghe thấy rành mạch.

– Đúng vậy, nghe nói Văn Nhân Nham là thiên tài đệ nhất của Vân Hải tông. Sau khi Vân Hải tông bị tiêu diệt, Thiên Lang Vương bởi vì phát hiện ra thiên phú của Văn Nhân Nham mà cố ý bỏ nhiều tiền bạc mời chào hắn. Văn Nhân Nhâm bỏ tà theo chính gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện. Quyết định của hắn quả thực vô cùng anh minh. Nếu hắn còn ở Vân Hải tông, cái gọi là đệ nhất thiên tài cũng chỉ có nhắn xuống mà thôi. Nhưng hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, làm cho hắn có cơ hội nở rộ hào quang ở giữa hoàng thành. Nghe nói Văn Nhân Nham hiện tại đã có được thực lực Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa Vũ hồn Lam Trúc cũng cực kỳ lợi hại, phi thường cân xứng với Đoàn Ngọc, người có huyết mạch hoàng thất.

– Văn Nhân Nham thì sao có thể tính là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông? Lâm Phong mới đúng là đệ tử thiên tài chói mắt nhất Vân Hải tông. Lúc trước Thiên Lang Vương diệt Vân Hải tông, nhiều đệ tử thiên tài làm phản, duy chỉ có Lâm Phong là thủ vững đại nghĩa. Tâm trí của hắn vững như bàn thạch, bởi vậy, hắn nhất định sẽ có thành tựu phi phàm.

Thiếu niên chừng mười lăm tuổi tranh cãi nói, tỏ ra khinh thường người nọ.

Tuy rằng đã có hơn nửa năm Lâm Phong không ở Hoàng thành nhưng hình ảnh Lâm Phong một mình một ngựa cứu công chúa giữa toàn thành bốc cháy vẫn còn lưu truyền.

Lâm Phong được rất nhiều thanh niên sùng bái, ngưỡng mộ. Bọn họ đều coi Lâm Phong là thần tượng, hy vọng có thể tùy tùng theo Lâm Phong, trở thành nhân vật làm khiếp sợ cả Tuyết Nguyệt.

– Ngươi thì biết cái gì.

Người vừa bị vạch trần lời nói dối lạnh lùng quát một tiếng:

– Văn Nhân Nham có thiên phú thế nào chứ, chính là đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, cho dù là tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy nhưng đã có thể chiến đấu với cường giả Linh Vũ cảnh tầng tám. Về phần Lâm Phong ngươi nói, ở nơi nào còn không biết, ai biết hắn còn sống hay đã chết, lấy cái gì mà so với Văn Nhân Nham chứ.

– Con mẹ ngươi, Lâm Phong làm sao chết được.

Thiếu niên kia tức giận quát một tiếng, tranh cãi.

– Ta nói Lâm Phong chết, liên quan gì tới ngươi, miệng sạch sẽ một chút.

Đối phương lạnh lùng nói.

Hắn lộ ra hàn ý liên tiếp, cực kỳ lạnh lùng, có ý muốn biểu hiện một phen với hai mỹ nhân trước mặt.

– Văn Nhân Nham dựa vào cái gì có thể so được với Lâm Phong, ngươi vốn là ăn nói bậy bạ.

Thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, tuy rằng khí tức đối phương rất mạnh, nhưng hắn vẫn tranh cãi.

Lúc này nữ nhân mỹ lệ cười khẽ với thanh niên tuấn dật đối diện, nhỏ giọng nói:

– Không nghĩ tới còn có người sùng bái ngươi mù quáng như vậy, bất kể hậu quả gì đi nữa.

Lâm Phong khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, sờ sờ cái mũi. Hắn đột nhiên cảm giác mình trở nên rất già rồi thì phải.

Phải biết rằng, từ lúc Vân Hải tông bị hủy diệt cho tới khi bước vào hoàng thành, cũng không có tới hai năm. Năm nay hắn cũng chỉ có mười tám tuổi, nhưng đã được người ta ngưỡng mộ rồi.

Đương nhiên, có ai có được hai năm kinh tâm động phách như hắn chứ. Hắn bồi hồi giữa sống chết rất nhiều lần, trải qua từng chuyện làm cho người ta phải rung động.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy như mình ở cái thế giới này đã thật lâu, thật lâu rồi!

– Không nghĩ tới Văn Nhân Nham lại lấy Đoàn Ngọc, thú vị!

Lâm Phong khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, ân oán với Văn Nhân Nham hiện giờ tính toán là vừa vặn rồi.

Lúc này, khí tức trên người nhục mạ Lâm Phong càng lúc càng lạnh, hắn đi tới bên cạnh thiếu niên kia lạnh lùng nói:

– Tên tiểu tử không biết sống chết, ngươi miệng đã không sạch sẽ, ta giúp ngươi một chút.

Người nọ hướng tới thiếu niên, lập tức tay của hắn rung lên, định quăng thiếu niên đi ra ngoài. Thiếu niên sắc mặt biến đổi, đột nhiên cứng ngắc tại đó, kinh ngạc nhìn bàn tay đối phương hạ xuống.

Hưu!

Một tiếng xé gió lợi hại vang lên, người nọ tay chưởng lập tức run lên, đột nhiên rụt trở về quát:

– Ai?

Tiếng quát vang lên, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, lập tức chậm rãi đi tới chỗ Lâm Phong.

– Ngươi cũng muốn chết phải không?

Người nọ nhìn đến Lâm Phong, trong mắt cười lạnh.

– Ta không muốn tìm cái chết, chỉ muốn nói cho ngươi biết, miệng của ngươi không sạch sẽ cho lắm.

Lâm Phong đạm mạc nói.

– Miệng của ta không sạch sẽ?

Ngươi nọ cười lạnh nói:

– Ngươi có tư cách gì nói ta.

– Bởi vì ta là Lâm Phong!

Một câu nói phun ra từ trong miệng Lâm Phong, làm cho dáng cười trên mặt người kia tức thì cứng ngắc lại.

Ta là Lâm Phong!

Lâm Phong!

Tửu lầu, đột ngột trở nên yên tĩnh.

Chương 314: Hôn Lễ Của Văn Nhân Nham

Phía sau Lâm Phong, ánh mắt thiếu niên kia trở nên nóng bỏng. Vừa rồi cậu ta không ngờ vị thanh niên trẻ tuổi phong độ này lại là Lâm Phong mà cậu sùng bái.

– Xin lỗi, ta nói sai rồi.

Tên nhục mạ Lâm Phong kia sắc mặt cứng ngắc lại, khóe miệng hơi co quắp. Hắn cũng chỉ dám nói sau lưng chứ đối mặt trực tiếp với vị thanh niên trong lời đồn kia, hắn làm gì còn nửa điểm đắc ý kiêu ngạo, hiện giờ sắc mặt hắn tái nhợt hắn hệt như người chết.

– Xin lỗi?

Lâm Phong buồn cười, trào phúng hắn không xứng ở cùng hai vị mỹ nữ, lại nhục nhã hắn, giờ một tiếng xin lỗi là xong chuyện sao?

– Miệng ngươi bẩn quá!

Lâm Phong nói xong thì giơ tay lên, như một loại ảo ảnh chém ra.

Ầm!

Kèm theo tiếng khẽ hô lên của đám người xung quanh, người kia trực tiếp bay lên rồi rơi thật mạnh xuống đất, miệng hộc máu tươi, ngay cả răng nanh cũng rụng mất.

Tên kia ho khụ khụ hai tiếng, ánh mắt đầy phẫn hận, nhưng sau đó chỉ cúi đầu xuống chứ không dám nhìn Lâm Phong.

– Một tên rác rưởi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, thật đáng buồn.

Lâm Phong trào phúng một câu rồi quay đầu lại, mỉm cười gật đầu với thiếu niên kia. Thiếu niên kia giật mình, ánh mắt đầy kích động.

Lâm Phong đi đến lan can ban công ngoài quán rượu, nhìn đám người nhộn nhịp, náo nhiệt bên dưới kia.

Ở nước Tuyết Nguyệt, hôn lễ có thể tự làm theo ý mình, người không có thực lực và thế lực thì có thể trực tiếp kết thành vợ chồng, thậm chí còn chẳng cần phải tổ chức bất cứ nghi lễ gì, có một số bạn lữ theo đuổi võ đạo cũng là như thế. Đương nhiên một số kẻ có thế lực hùng mạnh thì ngày đại hôn của bọn họ phải vô cùng long trọng, phải rầm rộ khiến cho toàn thành đều biết để biểu thị rằng uy nghiêm của bọn họ mênh mông như biển.

Lần này đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện là Văn Nhân Nham đại hôn với tiểu công chúa Đoàn Ngọc có được huyết mạch hoàng thất kia, đương nhiên là phải náo động một phen. Một số quý tộc quyền quý, công khanh vương hầu đều đến ăn mừng, đương nhiên cũng không thiếu được người của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Nghe nói đội ngũ hùng vĩ này đã vòng quanh ngoại thành Hoàng thành được một vòng, ở ngoại thành này không người không biết, không người không hiểu.

Mà trong Hoàng thành thì không phải Đoàn Liệt gia không muốn khiến cho thật oanh động, thật sự muốn diễu Hoàng thành một vòng, nhưng không mất mấy tháng thì đúng là không diễu nổi, cho nên không thể thực hiện được.

– Đoàn Ngọc, Văn Nhân Nham!

Lâm Phong nhớ tới cô gái lần đầu gặp mặt đã muốn quăng cho hắn một cái bạt tai cùng với tên thanh niên diễu võ giương oai ở Vân Hải tông, ba phen bốn bận muốn giết hắn muốn lấy mạng của Lâm Phong để đi chứng minh thực lực kia, hắn nở một nụ cười trông vô cùng rạng rỡ. Hắn đã sớm thề ở trong lòng là nhất định phải giết Văn Nhân Nham, bất kể chân trời hay góc biển thì đều phải giết hắn.

Giờ Lâm Phong không có nhiều băn khoăn như trước nữa, đây đều do thực lực quyết định. Nếu hắn mạnh hơn nữa, tới tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, đừng nói là Văn Nhân Nham, ngay cả Tuyết Nguyệt thánh viện hắn cũng dám xông vào.

Ngày xưa Đoàn Thiên Lang dẫn người diệt Vân Hải tông, hắn cũng dám vung tay tàn sát thánh viện.

– Đi!

Lâm Phong nói rồi lẫn vào trong đoàn người bên dưới kia.

Mộng Tình và Lam Kiều cũng vội đuổi theo, nhảy vào giữa biển người bên dưới.

Người trong tửu lầu thấy ba người biến mất thì không gian yên tĩnh kia lập tức bị phá vỡ, náo nhiệt hẳn lên. Lâm Phong biến mất hơn nửa năm đã trở về.

Sau khi phong hầu bái tướng, Lâm Phong rời khỏi hoàng thành về Dương Châu, giờ lại về hoàng thành, không biết là sẽ vén lên sóng lớn thế nào đây.

Mặt khác hiện giờ hoàng thành Tuyết Nguyệt xuất hiện rất nhiều thiên tài, đều là lớp người kinh tài tuyệt diễm, dường như Tuyết Nguyệt đang bước vào thời đại thiên tài vùng lên. Lâm Phong có thể sắm vai nhân vật như nào, chuyện này đều bị người ta nghị luận.

Sau khi Lâm Phong rời đi, phía trên quán rượu, một bóng người chậm rãi đi xuống, thanh tịnh yên bình như một bông hoa sen tinh khiết, đúng là chủ nhân của Thanh Tâm tửu lầu, Thanh Tâm.

Nhìn bóng lưng kia biến mất, ánh mắt Thanh Tâm lóe lên tia sáng kỳ dị. Nàng còn nhớ lúc Lâm Phong bước chân vào tửu lầu lần trước, hắn vẫn còn non nớt, chỉ là một tên tiểu tử Linh Vũ cảnh cấp thấp, mà giờ đây nàng lại cảm thấy Lâm Phong sâu không lường được, nàng chỉ có thể ngước lên nhìn.

May là lần này hắn không phá hủy tửu lầu của mình nữa.

Ở giữa ngoại thành hoàng thành là một tòa cung điện rộng lớn bao la, chiếm một khu đất khá lớn. Cung điện này là cung điện nguy nga hùng vĩ nhất ở ngoại thành, chính là vương phủ của vương gia Đoàn Liệt, đương nhiên là phải bá đạo uy nghiêm rồi.

Kiến trúc quần thể nối tiếp của cung điện này bao lấy một diễn võ trường hình quạt khá lớn ở giữa. Diễn võ trường vô cùng lớn này chính là cửa chính của vương phủ, bước vào diễn võ trường chính là bước vào vương phủ.

Lúc này, xung quanh diễn võ trường đã tu sửa những chiếc đài cao, có rất nhiều người ngồi trên đó, có hạnh trưởng bối của vương phủ, cũng có một số quý tộc vương tôn, địa vị đều rất tôn quý.

Ngoài những người này, trên khán đài còn có rất nhiều thanh niên. Những thanh niên đó ai đều dồi dào sức sống, đôi mắt hữu thần, đều là đệ tử tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm của Tuyết Nguyệt thánh viện, có quan hệ thân thiết với Văn Nhân Nham.

Bọn họ cũng hy vọng được như Văn Nhân Nham, có thể lấy được một cô gái xinh đẹp có huyết mạch hoàng thất. Dù sao thì thiên phú của Đoàn Ngọc không hề kém, hơn nữa thân phận cùng huyết mạch hoàng thất của nàng ta rất xứng đôi với Văn Nhân Nham.

Có thể thấy được, về sau Văn Nhân Nham sẽ lại càng thêm huy hoàng, không ngừng vươn lên, ngày nào đó sẽ phá vỡ trói buộc Linh Vũ, đặt chân vào Huyền Vũ, trở thành cường giả một phương.

– Xem kìa, là Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành, hai người bọn họ đều đến đây, mà không ngờ người của Nguyệt gia và Vũ gia lại qua lại với nhau.

Lúc này, từ đằng xa có hai bóng hình tuấn lãng cùng bước tới, khiến đám người kinh hô một tiếng.

Nguyệt gia và Vũ gia là tượng trưng cho thực lực và địa vị, cao cao tại thượng, dù là Thiên Lang Vương cũng phải nể mặt bọn họ, Đoàn Liệt lại càng phải như thế.

Có thể nói là với Đoàn Liệt, người của Vũ gia và Nguyệt gia đến chính là cho hắn mặt mũi cực lớn.

Hơn nữa hai vị thiếu niên đều có chữ Nguyệt trong tên này có được địa vị phi phàm ở trong hai đại gia tộc khủng bố kia.

– Vũ Thiên Hành là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, có khả năng giao hảo với Văn Nhân Nham, nhưng Nguyệt Thiên Thần này không biết vì sao lại ở đây, thật kỳ quái.

Mọi người đều nghi hoặc, lại thấy lúc này Đoàn Liệt vội bước ra nghênh đón hai tên thanh niên kia, cất cao giọng nói:

– Thiên Thần thiếu gia và Thiên Hành thiếu gia tới thăm vương phủ ta, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.

– Vương gia khách khí rồi.

Vũ Thiên Hành khẽ cười nói:Nguồn truyện audio

– Ta và Văn Nhân huynh tình như tay chân, hôn lễ của huynh ấy ta đương nhiên là phải tới. Hơn nữa Thiên Thần huynh và Văn Nhân huynh cũng có quan hệ không cạn.

– Văn Nhân Nham thật có thể diện.

Mọi người thầm kêu trong lòng, xem ra lần này không phải chỉ Văn Nhân Nham lời to, mà Đoàn Liệt cũng vậy.

Lúc này ánh mắt Đoàn Liệt lóe lên tinh quang, quả nhiên là thu được cậu con rể tốt.

– Nào, hai vị thiếu gia mau ngồi.

Đoàn Liệt dẫn đường, cực kỳ khách khí.

Hai người cũng không khách sáo mà trực tiếp bước lên thượng vị trên khán đài. Nguyệt gia và Vũ gia có địa vị hết sức quan trọng ở trong Tuyết Nguyệt này, là một trong các vị bá chủ, thanh niên Nguyệt gia và Vũ gia, thậm chí là huyết mạchh trực hệ đương nhiên đi đến đâu đều phải ngẩng cao đầu, hơn người khác một bậc, bọn họ cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

– Rác rưởi không chút tiến bộ, vẫn kiêu ngạo như vậy.

Lúc này, dưới đài cao kia, Lâm Phong nhìn những gì hai tên này thể hiện, khẽ nói.

Hồi lâu không gặp, hai kẻ này vẫn cao ngạo như trước, tu vi thì chẳng thấy tiến bộ được bao nhiêu, bản thân không đủ thực lực mà chỉ dựa vào gia tộc đã tự cho là đúng, như thế thì sao có thể thành võ đạo được. Nếu Nguyệt gia và Vũ gia có được hai người thừa kế này, cho dù không phế bỏ thì không có người nối nghiệp.

Đương nhiên Nguyệt gia và Vũ gia là hai gia tộc có thể sánh với hoàng thất, hiển nhiên không tệ hại đến mức đó.

– Đám chuột nhắt lén lén lút lút.

Lúc này cách Lâm Phong không xa, một tiếng nói trào phúng truyền đến khiến Lâm Phong ngẩn ra, lập tức nhìn theo hướng đó.

Cách hắn không xa, một kẻ cười khẩy nhìn hắn, châm chọc:

– Ngươi thì là thứ gì, chỉ dám ở dưới ngước đầu lên nhìn, ngay cả tư cách đứng trước mặt người ta cũng không có.

– Ơ…

Lâm Phong hơi ngẩn ra, xem ra Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng có người ủng hộ đấy chứ.

– Không có tư cách sao?

Lâm Phong thản nhiên cười, đột nhiên từ trong đôi mắt hắn kiếm ý sắc bén vô cùng như muốn lao ra, đánh lên người kia khiến hắn run lên, không nhịn được mà lùi ra sau.

Một ánh mắt đã khiến tâm hắn điên cuồng run rẩy.

– Rác rưởi!

Lâm Phong thản nhiên liếc người nọ một cái rồi chẳng thèm nhìn hắn nữa. Tên kia sắc mặt vô cùng khó coi, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Chương 315: Vô Liêm Sỉ Như Thế!

Chuyện vặt vãnh này không khiến mọi người chú ý, một ánh mắt này ngay cả người xung quanh Lâm Phong cũng không cảm giác được, lực chú ý của bọn họ đều bị đám người trên đài cao kia hấp dẫn.

Đệ tử thiên tài của Nguyệt gia và Vũ gia đều đến đây, lúc này trên khán đài đúng là tinh anh tụ hội chân chính.

Nhìn đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện ai nấy đều tư thế hiên ngang, mọi người thầm khen trong lòng là bọn họ đúng là thanh niên tài tuấn có thiên phú kiệt xuất, tương lai của nước Tuyết Nguyệt có lẽ chính là ở trên những người này.

Bọn họ là những con người trẻ tuổi ưu tú nhất ở nước Tuyết Nguyệt, là rường cột tương lai của Tuyết Nguyệt.

Đương nhiên đây là số đông người thấy vậy, vẫn có người cho là nước Tuyết Nguyệt còn có nhiều thiên tài hơn, bọn họ không ở trong này.

Những người tài năng tuyệt vời chân chính sẽ khinh thường loại trường hợp này, võ đài của bọn họ không phải là hôn lễ, mà là chiến đấu, là võ đài vinh quang.

Còn có một số người lại khinh thường đám thanh niên tài tuấn đứng trên đài cao kia, tỷ như Lâm Phong.

Không khí náo nhiệt vẫn duy trì như trước, tiếng hoan hô vang lên rần rần, rất nhiều người tụ tập đến nơi đây, bước vào trong vương phủ. Những người này, bọn họ đi khắp ngoại thành ở hoàng thành Tuyết Nguyệt này để tất cả mọi người đều biết rằng hôm nay đệ tử thiên tài Văn Nhân Nham của Tuyết Nguyệt thánh viện cưới tiểu công chúa Đoàn Ngọc của hoàng thất, dường như Đoàn gia bọn họ sợ người ta không biết vậy.

Ở sau đám người diễu hành tuyên dương đám cưới của Đoàn gia còn có không ít người, bọn họ đều là những người bị thu hút nên chạy tới xem đám cưới của thiên tài Văn Nhân Nham của Tuyết Nguyệt thánh viện và Đoàn Ngọc sẽ long trọng cỡ nào.

Không gian trở nên vô cùng ồn ào, những người đó nghe nói phần đông đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện đến đây, thậm chí còn có Nguyệt gia Nguyệt Thiên Thần và Vũ gia Vũ Thiên Hành nên không khỏi kinh hô, xem ra chuyến này đến đây là không uổng phí, có thể thấy được những nhân vật cao cao tại thượng kia đúng là không tệ.

Nhất là khi nhìn thấy Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành tuấn tú phi phàm, trên người mang theo khí chất quý tộc cao ngạo, bọn họ đều cảm thán trong lòng rằng thiên tài của đại gia tộc quả nhiên không phải là tầm thường.

Nhưng không khí tuy náo nhiệt vui mừng, mà nhân vật chính của hôm nay, Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc mãi chưa xuất hiện.

Lúc này, Đoàn Liệt ở trên đài cao đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng. Mọi người lập tức ngừng nói chuyện, lúc sau mới yên tĩnh hẳn, họ đều muốn xem Đoàn Liệt muốn nói cái gì.

Đoàn Liệt khẽ ho một tiếng, sau đó lập tức cất tiếng nói:

– Các vị có thể tới vương phủ của ta, Đoàn mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Ở đây, ta chỉ muốn nói vài câu đơn giản thế này.

– Văn Nhân Nham, đệ nhất thiên tài được Vân Hải tông công nhận ngày xưa, tuổi còn trẻ đã có một thân tu vi, được Vân Hải tông coi là tương lai, là rường cột của tông môn, thậm chí còn định để chức tông chủ lại cho hắn. Nhưng sau đó Vân Hải tông bị diệt, Thiên Lang Vương huynh phất tay tàn sát Vân Hải tông, nhưng lại để lại chỉ một mình Văn Nhân Nham, đó là vì coi trọng thiên phú của Văn Nhân. Khi đó Văn Nhân tuy mới mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên khinh cuồng, hắn thậm chí còn từ chối ý tốt của Thiên Lang Vương mà muốn cùng sống còn với tông môn. Nhưng cuối cùng Thiên Lang Vương với trái tim tiếc tài kia đã cảm hóa được Văn Nhân Nham, khiến hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, từ đó về sau Văn Nhân Nham trở thành một thành viên của Tuyết Nguyệt thánh viện. Mà trong lớp tinh anh tụ hợp ở Tuyết Nguyệt thánh viện kia, hắn vẫn được coi là thiên tài, được trọng điểm bồi dưỡng. Có thể nói, cho dù là thiên phú hay nhân phẩm thì Văn Nhân Nham đều vô cùng ưu tú, bởi vậy Đoàn Liệt ta quyết định giao phó con gái Đoàn Ngọc của ta cho hắn.

Lời của Đoàn Liệt mang theo tự hào, đắp nặn cho Văn Nhân Nham một hình tượng vô cùng hoàn mỹ, thiên phú hay nhân phẩm đều cực kỳ ưu tú nên hắn ta mới chọn Văn Nhân Nham làm con rể.

Mọi người lại lập tức xì xào bàn tán, cho là Văn Nhân Nham thật lợi hại. Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông, vốn là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, đáng tiếc là Vân Hải tông bị diệt, nhưng thiên tài thì dù ở đâu vẫn sáng chói như vậy. Thiên Lang Vương không giết hắn mà mời chào trọng dụng, tên Văn Nhân Nham này quả nhiên là thiên tài, khó trách có thể lấy được Đoàn Ngọc có huyết mạch hoàng thất kia.

Nhưng cũng có người nghi ngờ, bởi vì có một số người biết rằng dường như Lâm Phong, kẻ đã gây nên một trận tinh phong huyết vũ ở Tuyết Nguyệt hơn nửa năm trước, dường như cũng là người của Vân Hải tông. Lâm Phong ở Vân Hải tông, Văn Nhân Nham sao có thể trở thành đệ nhất thiên tài được?

Lâm Phong cười đầy trào phúng, Văn Nhân Nham là đệ nhất thiên tài?

Càng buồn cười hơn là thiên phú và nhân phẩm của Văn Nhân Nham đều cực kỳ ưu tú?

Vì mặt mũi, Đoàn Liệt quả là không biết xấu hổ đến cực điểm, miêu tả Văn Nhân Nham ưu tú đến thế, không thể nghi ngờ là nâng con gái hắn lên, cũng là nâng chính hắn lên.

Điều buồn cười là nhiều kẻ lại tin tưởng, ở bên cạnh hắn kia đang có rất nhiều người khen ngợi Văn Nhân Nham, giọng nói đầy sùng bái.

– Được rồi, ta không nói nhiều nữa, để mọi người thấy cô dâu chú rể nào.

Đoàn Liệt mỉm cười ngồi xuống. Đúng lúc này, đột nhiên có những dải lụa rực rỡ đủ mọi màu sắc bay ra giữa vương phủ, đẹp đẽ vô cùng, chỉ một lát là những dải lụa này đã che kín không trung lại.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy những dải lụa màu này tung bay trước mặt bọn họ, che phủ cả không trung.

Đúng lúc này, dưới những dải lụa vô cùng vô tận kia, một đôi chân xuất hiện trong đó, sau đó từ từ hạ xuống.

– Ồ?

Mọi người kinh ngạc nhìn một người xuất hiện, không đúng, là hai người. Một thanh niên tuấn tú ôm lấy một cô gái xinh đẹp trong ngực, hai người từ từ hạ xuống, cuối cùng thì hạ xuống võ đài, khiến nhiều người hoa mắt thần mê.

Những dải lụa màu trên bầu trời kia cũng hạ xuống, diện mạo của hai người kia cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người.

– Đẹp trai, xinh gái, quả nhiên là xứng đôi.

Mọi người đều hâm mộ.

Văn Nhân Nham cả người phấn chấn, anh tuấn tiêu sái; Đoàn Ngọc thì xinh đẹp yêu kiều, cực kỳ động lòng người. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ chính là rất xứng đôi.

Lâm Phong cũng nhìn hai người này, gần hai năm, giờ Văn Nhân Nham đã trưởng thành hơn, trở nên mạnh hơn, mà khí chất hắn cũng càng thêm ngạo nghễ.

Mà Đoàn Ngọc thì cũng tươi đẹp hơn trước vài phần, không còn ngây thơ nữa mà mang theo vẻ đẹp trưởng thành, cũng có thể coi như là hiếm có. Tiếc là cô ta gả ai thì không gả, lại đi gả cho Văn Nhân Nham, Lâm Phong đành phải xin lỗi một tiếng, vì hôm nay Văn Nhân Nham chắc chắn phải chết.

– Văn Nhân Nham, vừa rồi lời của ta con cũng nghe thấy rồi đó, nhân cơ hội này hãy nói hai ba câu với mọi người đi.

Đoàn Liệt nhìn Văn Nhân Nham, cười vang lên rồi nói.

Văn Nhân Nham khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn mọi người, mở miệng nói:

– Văn Nhân Nham ta tu hành võ đạo ở Vân Hải tông, trở thành thiên tài Vân Hải tông, giống như cha đã nói, được coi là thiên tài kiệt xuất nhất của Vân Hải tông, mọi người đều coi ta là tông chủ tương lai. Đáng tiếc, thế sự vô thường, Vân Hải tông bị diệt, trời đưa đất đẩy, ta trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện. Được thánh viện coi trọng, Văn Nhân Nham ta đương nhiên là khắc khổ tu luyện, không ngừng hăm hở bước tới con đường cường giả võ đạo. mà hiện giờ, Văn Nhân Nham ta lại may mắn được lấy tiểu công chúa Ngọc Nhi làm vợ, đúng là duyên phận ba đời, nguyện cùng Ngọc Nhi đời này không rời nửa bước.

– Văn Nhân Nham ta có phẩm hạnh thế nào, cha cũng đã nói, ta tin ánh mắt các vị cũng sáng như đuốc. Hôm nay hãy làm nhân chứng cho ta, Văn Nhân Nham ta kiếp này không phụ thê tử Đoàn Ngọc.

Lời của Văn Nhân Nham dường như phát ra từ tận đáy lòng, làm cho mọi người đều thầm gật đầu, cho là Văn Nhân Nham không tệ. hắn có thiên phú dị bẩm mà lại khiêm tốn như thế, nhân phẩm vô cùng tốt, là kẻ có thể phó thác được.

– Hay!truyện ma

Đoàn Liệt hô to một tiếng, dường như vô cùng cao hứng.

– Thiên phú và nhân phẩm của Văn Nhân Nham thì không phải bàn cãi, ta tin là hai vị chắc chắn có thể trở thành thần tiên quyến lữ.

– Đúng vậy, Văn Nhân sư huynh là người có thiên phú cao nhất trong bọn ta, sau này tiền đồ vô lượng.

Trên khán đài, từng kẻ thay nhau ba hoa, tâng Văn Nhân Nham lên thành nhân gian hiếm có, thiên phú tuyệt luân, phẩm tính là không thể bới móc được gì.

– Cả đời này, đây là lần đầu tiên ta thấy hạng người vô liêm sỉ, đáng ghê tởm thế này.

Ngay khi mọi người khen ngợi Văn Nhân Nham, một giọng nói lạc lõng vang lên, khiến đám người kia dần ngừng lại, chỉ chốc lát đã không ai nói gì nữa.

Thậm chí có người lại dã nhục nhã Văn Nhân Nham trong ngày đại hôn của hắn.

Hơn nữa lúc này ở trên đài cao kia đều là người có thân phận, lại có kẻ dám khiêu khích danh dự của bọn họ sao?

Mọi người không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm người nói lời kia, lập tức mọi người liền thấy một người bước ra từ trong đám người, chậm rãi đi lên đài cao.

Người này mặc trường bào trắng tinh, không quý giá hoa lệ nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.

Tóc dài khẽ bay, không ngạo khí lăng vân nhưng có thản nhiên thanh nhã, dường như trời đất có sụp đổ thì mình ta vẫn có thể sừng sững bất động.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ