1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 467 [Chương 2331 đến 2335]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 467 [Chương 2331 đến 2335]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2331: Đi trước Ma Quật

Lâm Phong cũng lấy ra một kiện binh khí, đó là Vạn Hóa Bảo Đỉnh, bảo đỉnh mà hắn nắm trong tay chính là binh khí trận pháp. Sau khi hắn nắm kiện binh khí này trong tay hắn vô pháp phát huy ra uy lực từng có, theo thực lực của hắn dần dần mạnh lên, uy lực của cái Vạn Hóa Bảo Đỉnh này cũng càng ngày càng lớn mạnh.

Sợ rằng những cường giả trận pháp kia ở thời kỳ toàn thịnh đã từng sử dụng Vạn Hóa Bảo Đỉnh này, có thể nó chính là một kiện Thánh Vương Binh nếu không đối với một vị trận pháp sư mà nói binh khí này cũng không có bất cứ tác dụng gì. Đối với trình độ cứng cáp của Vạn Hóa Bảo Đỉnh Lâm Phong đã thử qua, lúc Thánh Vương của Hỏa Diễm Thần Điện đuổi giết hắn Vạn Hóa Bảo Đỉnh đã chịu một kích của vị Thánh Vương kia, bảo đỉnh kiên cố không gì sánh được, cường giả Thánh Vương đều không thể hủy diệt.

Đôi mắt to lớn của Hắc Phượng quét ra xung quanh, như đang chọn phương hướng để đột phá r khỏi sự vây giết của đám người Lâm Phong. Hắn biết nếu muốn giết ra ngoài, dù hắn là Bán Thánh nhưng phải đối mặt với sáu tồn tại cấp cực hạn đều cầm Bán Thánh phẩm Thánh Vương Binh trong tay thì hắn căn bản không khả năng chống lại, chỉ có một con đường chết. Cuối cùng, ánh mắt của hắn tập trung ở trên người Lâm Phong, cũng không phải là hắn cho rằng thực lực Lâm Phong yếu, mà là vì trước người Lâm Phong trôi nổi Vạn Hóa Bảo Đỉnh thả ra khí tức yếu nhất.

– Xuy!

Một đạo hắc mang loá mắt từ mắt của hắn bắn ra, lập tức thân thể hắn hướng phía Lâm Phong đánh tới, loại tốc độ này nhanh đến chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.

– Hắc đồng chi tù.

Con ngươi Lâm Phong biến hư không phía trước bao phủ hóa thành lao tù. Trong nháy mắt thân thể Hắc Phượng ngừng lại xuất hiện ở trong thần thông đồng thuật của Lâm Phong, hắn xông về phía trước nhưng trong mắt những người còn lại thân hình hắn vẫn đứng tại chỗ, bất quá Hắc Phượng kia cũng ý thức được. Chỉ thấy quanh người hắn xuất hiện vô số hư ảnh Hắc Phượng, điên cuồng đánh về phía trước. Nhất thời Lâm Phong chỉ cảm thấy mắt đau đớn, một cỗ yêu tà khí đánh về phía con ngươi của hắn như muốn đâm thủng con ngươi của hắn. Nhưng những người khác đã đánh tới, ngay trong khoảnh khắc hắc đồng chi tù bị nghiền nát, Xích Luyện Sơn phóng đại binh khí trong tay, lập tức hung hăng đập tới khoảng không phía trước. Trong khoảnh khắc trăm nghìn dặm không gian đều rung chuyển, vô thượng lực lượng trực tiếp áp bách trên người của đối phương, thân thể khổng lồ của Hắc Phượng bị cứng rắn đập xuống, liền phun ra một ngụm máu tươi.

– Xuy xuy.

….. Nghìn vạn đạo âm luật sát phạt giết đến, mập mạp cũng gõ vang trống lớn phát ra công kích thần hồn, đám người Hoa Thiên Ngữ đồng thời phát ra công kích. Trong nháy mắt toàn bộ công kích hướng phía Hắc Phượng đánh giết tới, chỉ cần có cơ hội trong nháy mắt, bọn họ sẽ hủy diệt đối phương.

– Ầm!

Trên thân hình Hắc Phượng hiện lên vô tận hắc quang, hắn liền phun ra vài ngụm máu tươi, thân thể hắn vẫn hóa thành một đạo ô quang xông về phía Lâm Phong. Giờ khắc này, cả người Lâm Phong chỉ cảm thấy đang bị một công kích đáng sợ ăn mòn, dường như có nghìn vạn hư ảnh Hắc Phượng tà ác mổ lên thân thể của hắn, hắn thấy được hàng tỉ Hắc Phượng tà ác đánh một kích đáng sợ về phía hắn, tất nhiên đây là một kích tuyệt mệnh của đối phương muốn lấy mạng của hắn.

– Dung!

Tâm niệm Lâm Phong vừa động, lập tức cả người nhảy vào trong Vạn Hóa Bảo Đỉnh, thần hồn hắn cũng dung nhập vào bên trong, trận pháp của bảo đỉnh khởi động, tử vong chi ý bao phủ khắp thiên địa, đại đạo tử vong của Lâm Phong đã là đại viên mãn đại đạo. Hôm nay thần hồn nhập đỉnh, lại khiến bảo đỉnh phát huy được lực lượng tử vong. Nhất thời, giữa thiên địa chỉ có tiếng chuông vang báo hiệu tử vong.

– Phốc, phốc, phốc.

….. Một hư ảnh Hắc Phượng trực tiếp ở ngã xuống dưới tiếng chuông tử vong, thần sắc bọn người Lam Qua ngưng trọng, âm thanh tử vong truyền ra từ bảo đỉnh rất đáng sợ, có thể khiến cho đối phương trực tiếp tử vong. Sau một khắc, một cỗ lực lượng thôn phệ kinh khủng truyền ra, Hắc Phượng này như bị nuốt vào trong Vạn Hóa Bảo Đỉnh, rất nhanh vô số hư ảnh Hắc Phượng khổng lồ đều biến mất. Đám người Lam Qua tiếp tục bước chậm ra, hướng phía bản tôn đối phương, bốn món Bán Thánh phẩm Thánh Vương Binh phát ra công kích lần thứ hai, âm thanh bạo liệt truyền ra, thân thể khổng lồ của Hắc Phượng bị xé rách.

– Vậy mà hắn vẫn còn khả năng chiến đấu!

Ánh mắt Xích Luyện Sơn ngưng lại, thả người nhảy đến trước mặt đối phương, điên cuồng đánh ra một kích. Nhưng đúng lúc này con ngươi của Hắc Phượng mở ra bàn tay hắn lập tức run lên, nhất thời một lực lượng đáng sợ bao phủ Xích Luyện Sơn, vô số hư ảnh Hắc Phượng trực tiếp đánh lên trên người Xích Luyện Sơn. Thân thể Xích Luyện Sơn cảm giác như bị bạo tạc vậy, rất khó chịu, rất may lực phòng ngự của hắn cường đại.

– Thiên địa chi khải!Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Xích Luyện Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức đại địa chi khải đáng sợ bao trùm lên cả người hắn, có càng nhiều công kích không ngừng đánh phía hắn, áo giáp bị đánh nát, thân thể khổng lồ của Hắc Phượng đánh về phía hắn dường như muốn kéo hắn đồng quy vu tận

– Đông!

Tiếng chuông tử vong lần thứ hai vang lên, chỉ thấy Vạn Hóa Bảo Đỉnh trực tiếp xuất hiện ở trước người Xích Luyện Sơn, một kích đáng sợ đánh lên Vạn Hóa Bảo Đỉnh, chấn bay bảo đỉnh ra ngoài.

– Giết!

Thân thể Hoa Thiên Ngữ xuất hiện ở hư không phía trên Hắc Phượng, âm luật như thiên ti vạn lũ sát phạt mà ra, từ trên đỉnh đầu của hắn áp xuống khiến đối phương hoàn toàn bị xé nát, Lam Qua nổi giận gầm lên một tiếng, dường như lôi thần thịnh nộ, binh khí của hắn trực tiếp cắm vào thân thể khổng lồ của Hắc Phượng, vô tận lôi điện bộc phát ra. Rốt cục, một tiếng bạo liệt truyền ra, thân ảnh khổng lồ kia bị lôi quang, hoàn toàn phân giải.

– Tốt cho một tên cứng đầu!

Ánh mắt Lam Qua ngưng lại, đến cấp bậc sức chiến đấu như bọn hắn, Thánh Đế ở trước mặt bọn hắn đều là phi thường yếu ớt. Căn bản không cần mượn ngoại vật, nhưng đối mặt với Hắc Phượng cấp bậc Bán Thánh, Bán Thánh đứng đầu một tộc quần xuống dốc, bọn họ liên thủ phải phát ra khí lực lớn như vậy mới có thể giết chết, xuất ra nhiều Bán Thánh phẩm Thánh Vương Binh như vậy, cuối cùng mới giết chết được đối phương. Đoàn người đều tiến lên, thần hồn Lâm Phong cũng từ trong Vạn Hóa Bảo Đỉnh đi ra ngoài, nhìn chằm chằm hư không nơi Hắc Phượng tiêu tan thành mây khói.

– Đa tạ!

Xích Luyện Sơn quay lại nhìn Lâm Phong chắp tay nói, Lâm Phong nở nụ cười hạ, nói:

– Các ngươi vốn là vì ta mà đến, phải là ta cám ơn các ngươi mới đúng.

– Hắc Phượng bộ tộc vốn là kéo dài hơi tàn, Thần Phượng bộ tộc thậm chí mặc kệ bọn họ, nhưng bọn người này lại không biết trời cao đất dày dù không có huyết mạch Thần Thú nhưng lại tự xưng là hậu duệ Phượng tộc, đáng phải bị diệt.

Lam Qua nhìn lướt qua hư không phía dưới, có không ít thân thể tộc nhân Hắc Phượng tộc run rẩy. Đám người mạnh nhất Hắc Phượng tộc bọn họ đã bị giết sạch, chỉ bằng vào lực lượng của cá nhân diệt tộc của bọn hắn, thực lực sáu người này đều biến thái.

– Đám người kia xử trí như thế nào?

Hoa Thiên Ngữ nhìn về phía dưới, mở miệng nói.

– Để bọn họ kéo dài hơi tàn ở Thái Yêu Giới cũng không thể trở mình, Mộ Sơn Tử đã triệu tập chúng ta, chúng ta đi trước hội hợp cùng bọn họ.

Lam Qua mở miệng nói, mọi người đều gật đầu, không có ý kiến gì, bọn họ lần này tới Thái Yêu Giới là vì bước vào Thái Cổ Ma Quật, bọn họ không có hứng thú quá lớn với Hắc Phượng bộ tộc.

– Đi thôi!

Mọi người lập tức rời khỏi Hắc Phượng bộ tộc, hướng phía xa xa bay đi, trong sáu người, bốn nam hai nữ, hai vị nữ tử ngoại trừ Hoa Thiên Ngữ còn lại là nữ tử xinh đẹp có hơi thở ôn hòa kia. Lúc này Lâm Phong đi tới bên cạnh nàng, mở miệng hỏi:

– Tại hạ cổ giới tộc Tà Thần, khí tức của ngươi ôn hòa, như mang theo ý chí sinh mệnh, có phải là người của Sinh Mệnh Thần Điện?

Nàng kia mỉm cười, nói:

– Ta biết ngươi là Tà Thần cổ giới tộc, hôm nay thanh danh của ngươi rất lớn, nhưng lúc trước ta còn đánh giá thấp thực lực của ngươi, ta là Diệp Chỉ Vân, đệ tử Sinh Mệnh Thần Điện.

– Quả nhiên, xem ra ta đoán không sai.

Lâm Phong nở nụ cười hạ.

– Cũng không phải ngươi đoán sai, tất cả chúng ta đều biết nhau, nơi này chỉ có Tà Thần ngươi là không biết chúng ta.

Mập mạp kia nhìn như một quả cầu thịt, nhất là lúc hắn cười, mắt hắn như híp thành một cái khe hở, bị thịt che lấp.

– Xem ra là ta không hiểu biết.

Lâm Phong cười khổ nói.

– Cũng không trách được ngươi, cổ giới tộc ngươi biến mất lâu như vậy, hôm nay tái hiện thiên hạ, ngươi còn chưa kịp tiếp xúc với bên ngoài, tất nhiên không biết chúng ta, lam bào đại thúc Lam Qua là người của Lôi Thần Điện, về phần tên không để ý hình tượng Xích Luyện Sơn kia là người của Đại Địa Thần Điện, Hoa Thiên Ngữ là người của Thiên Âm Thần Điện, còn Diệp Chỉ Vân ngươi cũng đã biết, nàng là đệ tử của Sinh Mệnh Thần Điện, về phần mập mạp ta là người của Hồn Thần Điện.

– Hồn Thần Điện?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, hắn biết trong các Thần Điện có một Hồn Thần Điện am hiểu lực lượng thần hồn, thế nhưng hắn không nghĩ mập mạp trước mắt và Hồn Thần Điện có liên hệ với nhau. Đương nhiên, kiện binh khí kia của mập mạp, đúng là Bán Thánh phẩm Thánh Vương Binh công kích thần hồn.

– Chúng ta đã biết bước vào Thái Cổ Ma Quật không phải là một việc đơn giản mà cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau mới được.

– Đúng vậy!

Diệp Chỉ Vân gật đầu nói.

– Còn phải nhờ ngươi hỗ trợ nhiều.

Mập mạp kia nhìn về phía Diệp Chỉ Vân, mỉm cười nói, Diệp Chỉ Vân là cường giả của Sinh Mệnh Thần Điện, am hiểu lực lượng sinh mệnh, ở loại địa phương nguy hiểm như Thái Cổ Ma Quật, tác dụng của nàng là rất lớn. Đoàn người vừa đi vừa nói, bọn họ đã đi tới hư không trên thiên đàn, Mộ Sơn Tử đã ở nơi này chờ đám người họ.

– Chư vị thật đúng là chậm chạp.

Mộ Sơn Tử cười nhìn Lam Qua, mở miệng nói.

– Xử lý một ít chuyện, dĩ nhiên là có chút chậm, tất cả mọi người đã tới chưa?

Lam Qua rơi xuống đất, nhìn về phía mọi người xung quanh.

– Đều đến rồi, chúng ta liền vào Thái Cổ Ma Quật sau tin tức truyền ra liền có người mới gia nhập, hiện tại đều ở đây.

Hơn nữa thêm các ngươi vào là khoảng sáu mươi lăm người. Mộ Sơn Tử tùy tiện nói:

– Phía trước là Thái Cổ Ma Quật, như đã nói toàn bộ Thái Cổ Ma Quật có một tầng lực lượng cấm không vô cùng cường đại, chỉ có thể bay tới độ cao nhất định, hơn nữa nơi này cực kỳ rộng, chúng ta là đi vào chung hay là chia nhỏ ra từng nhóm đi vào?

Ánh mắt của mọi người nhìn tới phía xa, nơi đó dường như có từng tầng khí tức viễn cổ tràn ngập khiến trong lòng mọi người bất giác ngưng trọng hơn vài phần.

Chương 2332: Thái Cổ Ma Quật

Hôm nay, bọn họ chân chính đứng ở sát biên giới của một trong bảy đại cấm địa, chỉ cần đi lên phía trước, là có thể đi vào trong Thái Cổ Ma Quật.

– Nếu đến tìm tòi bí mật cấm địa thì đương nhiên chúng ta nên tách nhau ra, nhiều người như vậy đi cùng nhau gặp phải nguy hiểm sẽ có khả năng toàn quân bị diệt.

Một người mở miệng nói, mọi người đều khẽ gật đầu. Tuy chiến lực bọn họ cường đại và rất tự tin vào bản thân, thế nhưng không có cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể hoành hành không kiêng kỵ trong Thái Cổ Ma Quật. Nếu nơi này đã được mệnh danh là một trong bảy đại cấm địa, dù Thánh Đế đến đây cũng là tuyệt lộ, bất kể ngươi có tu vi cảnh giới gì thì ở nơi này chỉ cần gặp nguy hiểm chân chính là ngươi cũng chỉ có con đường chết. Đương nhiên không có khả năng tập trung đi cùng nhau.

– Ta cũng cho là như vậy, vấn đề bây giờ là chia làm mấy nhóm?

Mộ Sơn Tử lần nữa mở miệng nói.

– Sáu mươi lăm người chia thành năm nhóm lớn, mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ có sáu người, cự ly giữa hai nhóm nhỏ không nên quá xa, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Chỉ Vân mở miệng đề nghị.

– Ta đồng ý với Diệp Chỉ Vân, phân chia như thế dù một nhóm nhỏ gặp phải nguy hiểm thì nhóm khác mặc dù không thể cứu viện cũng có thể nhìn thấy một ít bí ẩn trong Ma Quật.

Lam Qua gật đầu đồng ý nói, Mộ Sơn Tử nhìn về phía mọi người:

– Chư vị có ý kiến gì không?

-Được.

Đoàn người đều gật đầu đồng ý không có ý kiến gì.

– Tốt lắm, chúng ta sáu mươi lăm người, phân chia thành các nhóm nhỏ.

Mộ Sơn Tử nói, những người tương đối quen thuộc nhau bắt đầu đi cùng một chỗ, trở thành một tổ, đương nhiên cũng phải nhìn vào thực lực, thực lực không mạnh, người khác cũng không muốn cùng một tổ với ngươi, bởi vì không có giá trị gì. Thật ra đám người Lam Qua không có quá nhiều phiền phức, bọn họ vừa đủ sáu người quen thuộc nhau, hơn nữa thực lực đều hỗ trợ đối ứng cho nhau nên liền trực tiếp đứng chung một chỗ, như thầm chấp nhận trở thành một nhóm tìm tòi bí mật Ma Quật. Rất nhanh, mười nhóm nhỏ được phân chia ra, trong đó có một nhóm nhỏ chỉ có năm người.

– Lam Qua, nhóm của chúng ta chiếu ứng lẫn nhau, thế nào?

Lúc này, có người đi tới bên người Lam Qua nói, đây là một nhóm nhỏ sáu người.

– Có thể.

Lam Qua gật đầu, đợi sau khi mọi người chuẩn bị xong, Mộ Sơn Tử cười nói:

– Chư vị lúc này chúng ta tìm tòi bí mật của Thái Cổ Ma Quật một trong bảy đại cấm địa, hãy tự cầu phúc, chúng ta lên đường.

Nói xong, bọn Mộ Sơn Tử có hơn mười người hướng một phương vị bước ra chuẩn bị tiến vào Thái Cổ Ma Quật.

– Chúng ta cũng đi thôi.

Lam Qua mở miệng nói, lập tức bọn họ hướng một phương vị bước ra, tiến vào biên giới cực kỳ rộng lớn của Thái Cổ Ma Quật, bọn họ liền chia ra, không tiến vào cùng một phương vị. Không bao lâu sau, đám người Lâm Phong đi tới trước Thái Cổ Ma Quật, gió lạnh quất vào mặt, lộ ra một khí tức cổ xưa, diện tích không gian phía trước không thể nhìn thấy tận cùng, rất nhiều địa phương đều có quang hoa nhàn nhạt đỏ như máu, dường như đã tồn tại vô số năm tháng, làm cho bọn họ cảm giác được hàn ý nhè nhẹ hàn.

– Chúng ta đi vào thôi!

Lam Qua mở miệng nói, nhất thời sáu người nâng chân bước vào trong Thái Cổ Ma Quật, nghe đồn Thái Cổ Ma Quật là nơi vực sâu ma quỷ, biển vô tận, dù là từ một phương vị nào đi vào cũng không thể đi tới phía đối diện. Bởi vậy cho tới bây giờ cũng không có ai biết được rốt cuộc Thái Cổ Ma Quật rộng lớn bào nhiêu.

– Thật nhiều hang động, hình như có thể đi vào bên trong.

Mắt Mập mạp hơi híp lại, nhìn không gian phía trước, lúc này, trước mặt bọn họ có một động quật lớn, ở trước động quật có một Huyết Trì nhìn mà giật mình, dương như toàn bộ Huyết Trì đều là máu người biến thành, rất đáng sợ, liếc mắt nhìn đều khiến kẻ khác run sợ.

– Cổ hơi thở này, càng ngày càng đáng sợ!

Lam Qua nhìn chằm chằm phía trước mở miệng nói. Mà lúc này ở địa phương cách xa bọn họ, có một nhóm sáu người khác, khoảng cách của hai nhóm không xa, có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.

– Khí tức rất tà ác, dường như địa phương này có thái cổ ma đầu.

Xích Luyện Sơn gật mạnh đầu, bọn họ cảm ứng phi thường bén nhạy với hơi thở, có thể dễ dàng cảm nhận được cỗ ma khí tà ác.

– Động tác chậm một chút, nơi này là Thái Cổ Ma Quật trong bảy đại cấm địa không thể đùa giỡn được.

Đôi mắt đẹp của Diệp Chỉ Vân lên, nói nhỏ một tiếng, đám người họ vẫn bước hướng phía trước, nhưng tốc độ đã chậm lại vài phần, dọc theo đường đi họ vẫn nhìn thấy rất nhiều huyết sắc ma quật, nhưng là bọn hắn đều tránh qua, không có đi vào bên trong.

– Thật hoang vắng.

Đến thời khắc này bọn họ đều không cảm giác được có bất kỳ sinh cơ nào ở đây, chỉ có một mảnh hoang vắng.

– Là hơi thở gì?

Đúng lúc này, đôi mắt đẹp Diệp Chỉ Vân co rút lại, những người khác đều cảm thấy một cỗ hơi thở đang đến gần.

– Phía kia.

Lúc bọn họ xoay người lập tức thấy chân trời phía xa có một mảnh ma quang huyết sắc bao phủ thiên địa, giống như thủy triều đánh tới phía bên này, cuồn cuộn càn quét tất cả.

– Đây là?

Đám người Diệp Chỉ Vân nhíu mày, một cỗ ma khí huyết sắc đáng sợ, rất đáng sợ, càng gần càng đáng sợ.

– Đi!

Lam Qua trong miệng phun ra một chữ, lập tức giận dữ hét:

– Chạy.

Dứt lời, thân thể hắn bay hướng phía sâu trong Thái Cổ Ma Quật, những người khác kịp phản ứng đều theo phương hướng phía kia phóng tới, hơi thở này quá kinh khủng, nếu bị bao phủ thì không biết sẽ có hậu quả gì. Sáu người thuộc nhóm nhỏ khác cũng phát hiện ra, bọn họ trầm ngâm chốc lát sau đó điên cuồng phóng hướng sâu trong Thái Cổ Ma Quật mà đi.

– Đó là vật gì?

Mập mạp híp mắt, quay đầu lại nhìn lướt qua huyết sắc ma triều đang theo sát bọn họ, bằng vào cảnh giới đáng sợ của bọn họ lại không có cách nào bỏ rơi ma triều kia.

– Ở bên trong Thái Cổ Ma Quật, dù gặp phải quái vật gì cũng đều có khả năng.

Thần sắc Diệp Chỉ Vân xấu xí, chỉ thấy trong tay nàng bắn ra một đạo quang hoa sinh mệnh hướng phía sau, nhưng mà ngay lập tức bị cổ huyết sắc ma triều che hết không có một chút tung tích.

– Thật nhanh, bên kia có người sắp bị đuổi kịp.

Mập mạp nhìn về hướng khác, bên kia có một người tốc độ không nhanh bị ma triều tới gần, hơn nữa theo bọn họ tiến vào sâu, tốc độ ma triều lại càng nhanh hơn.

– Tăng tốc độ lên!

Đám người Lam Qua điên cuồng phóng đi, một nén nhang sau, bọn họ cũng không biết chính mình chạy hết tốc lực đi được bao nhiêu xa, nhưng ít ra có thể khẳng định là bọn họ sớm đã thành cách xa biên giới Thái Cổ Ma Quật, chân chính bước vào trung tâm Thái Cổ Ma Quật.

– Tốc độ thật là đáng sợ, người nọ chạy không thoát.

Thần sắc bọn họ đọng lại, thần niệm cảm ứng thấy một vị cường giả của nhóm khác bị đuổi kịp. Chỉ thấy hai tròng mắt hắn đỏ đậm, rống giận một tiếng, nhưng mà vô ích, ma triều ngay lập tức che phủ hắn, thần niệm đám người có thể phát hiện thân thể hắn ở trong một khoảnh khắc hóa thành ma quang, giống như bị hỏa diễm thiêu đốt thành, khiến lòng người chấn động.

– Đã chết!

Trong lòng đám người Lam Qua đều hơi run lên, trong nháy mắt người kia bị bao phủ giết chết.

– Nhanh hơn nữa!

Dưới chân Lâm Phong có trận quang đáng sợ, hư không kinh khủng bao phủ thân thể hắn, khiến tốc độ của hắn sắp tới một cực hạn. Hôm nay ma triều cách bọn họ không tới mười dặm, chỉ cần dừng lại trong nháy mắt, bọn họ sẽ bị che phủ. Ở phía trước bọn họ, có một tòa núi hoang.

– Rống!

Xích Luyện Sơn phát ra tiếng hét phẫn nộ, tốc độ của hắn không phải quá nhanh hầu như bị đuổi theo. Lâm Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái, hướng phía bên này vọt tới, cầm lấy tay của Xích Luyện Sơn, trong nháy mắt xông về phía trước ra một khoảng cách, lúc này ma triều cách bọn họ ngày càng gần.

– Đa tạ!

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, nhưng bây giờ không phải lúc nói lời cảm ơn, bởi vì một sát na kia Lâm Phong quay đầu chỉ cần trong chớp mắt là hắn có thể bị bao phủ.

– Đông!

Dưới chân Lâm Phong lóe ra trận quang, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn, khí tức phía sau đã áp sát tới gần khiến thân thể hắn cảm thấy sự tử vong, đã bị đuổi theo thì phải chết.

– Khoái!

Lam Qua rống giận một tiếng, thân ảnh của bọn họ xoay ngang, xông lên ngọn núi, ở phía trước ngọn núi non, lại là một mảnh huyết hải mênh mông, Lâm Phong bọn họ không có nửa điểm do dự lao tới phía trước lao, huyết sắc ma triều phía sau gần như chạm tới thân thể của bọn họ, nhưng đang lúc bọn hắn phóng qua ngọn núi kia, cỗ huyết sắc ma triều lại rơi xuống huyết hải mênh mông, dung nhập vào trong đó, như trở thành một bộ phận của Huyết Trì. Đám người Lâm Phong đã xông qua Huyết Trì, phát hiện một màn này thân thể của bọn họ liền ngừng lại, quay đầu thấy một màn rung động nhân tâm, trái tim cũng hơi nhúc nhích, ma triều này không biết dài bao nhiêu, không ngừng chảy xuôi như vô cùng vô tận vậy, dài dòng khúc chiết chảy qua từng mảnh núi non. Bất quá bọn người Lâm Phong lại không có buông lỏng cảm giác nửa điểm, mà lúc này thần sắc của bọn họ lại ngưng trọng chưa từng có trước nay. Trên ngọn núi phía trước Huyết Trì, có pho tượng một thân ảnh khoác trên người trường bào do tiên huyết nhuộm đỏ, dường như đến từ thời đại thái cổ vẫn đứng tại nơi này, đưa lưng về phía bọn họ, giống như một pho tượng. Từ khi vào Thái Cổ Ma Quật đây là bóng người thứ nhất bọn hắn nhìn thấy. Khí tức trên thân người này không cường đại, nhưng hắn chỉ đứng ở đó đã đủ để cho bọn họ cảm thấy một áp lực đáng sợ.

– Tiền bối.

Lam Qua mở miệng hô một tiếng, nhưng mà đối phương lại không có phản ứng, vẫn đứng ở đó như trước, dường như thực sự là một pho tượng. Đám người Lam Qua không có hành động lỗ mãng, gió lạnh thổi vào người, mồ hôi lạnh trên người bọn họ bị gió thổi khô, có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ. Mà lúc này, cỗ mồ hôi lạnh lại lần nữa toát ra từ trán bọn họ. Sau một lát trầm mặc, thân ảnh kia bất chợt lay động, trong lòng bọn họ hơi căng thẳng, lập tức, bọn họ thấy thân ảnh kia chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn họ. Khoảnh khắc đó, ánh mắt huyết sắc lạnh như băng như khiến bọn họ rơi vào vô tận ma khí huyết sắc, một cái liếc mắt khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi đến từ linh hồn. Khuôn mặt của người nọ chỉ có một nửa, nửa khuôn mặt như bị ma khí ăn mòn, nửa khuôn mặt khác vẫn rõ ràng.

– Sao lại như vậy?

Lẽ nào người nọ cũng là người trong Thái Cổ Ma Quật? Lam Qua nhớ lại ở trong Yêu Các cũng gặp được một tồn tại như vậy.

Chương 2333: Ma đầu đáng sợ

Đám người Lâm Phong cũng không dám vọng động, chỉ từ xa quan sát ma đầu phía trước.

– Ta là ai?

Một giọng nói đánh vỡ không gian yên lặng, ma đầu kia nhìn về phía trước, mở miệng hỏi, thần sắc đám người Lam Qua đều đọng lại. Hắn là ai, hắn ngay cả bản thân cũng không biết mình là ai. Đám người Lam Qua không dám nói tiếp, đã thấy đôi mắt ma đầu kia đảo qua mấy người, tĩnh mịch, lạnh lẽo.

– Ông!

Chỉ thấy đối phương bước ra một bước, ngay lập tức xuất hiện ở trước người Lam Qua, thần sắc Lam Qua kinh hãi, thân thể muốn lùi lại, nhưng mà đôi con ngươi của đối phương nhìn chằm chằm hắn, làm cho thân thể hắn không cách nào di động, dường như chỉ cần hắn nhúc nhích, đối phương có thể tiêu diệt hắn. Thần sắc những người khác đều căng thẳng, gió lạnh thổi trên người, loại hàn ý này khiến bọn họ không nhịn được run lên.

– Ta là ai?

Ánh mắt của ma đầu nhìn chằm chằm Lam Qua, hỏi.

– Tiền bối chính là Thái Cổ Ma Vương Đế Thích Thiên.

Lam Qua linh quang lóe lên, mở miệng nói.

– Thái Cổ Ma Vương Đế Thích Thiên?

Ma đầu thì thào nói nhỏ, lập tức xoay người, không ngừng lặp lại Đế Thích Thiên?

– Đế Thích Thiên, ta không phải Đế Thích Thiên, không phải.

….. Đúng lúc này hắn gầm lên giận dữ, thân thể hắn hướng phía trước lao đi, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của đám người, cả người Lam Qua đều ướt sũng mồ hôi lạnh, thở ra một hơi thật dài, hắn cảm giác mình dạo qua một lượt trước mặt tử thần, thật nguy hiểm.

– Tồn tại thật đáng sợ, trong Thái Cổ Ma Quật có bao nhiêu tồn tại như vậy?

Lam Qua thấp giọng nói, hình như bọn họ vừa mới rơi vào một cảnh giới kỳ lạ, họ vừa chính thức cảm nhận được cái gì gọi là Thái Cổ Ma Quật.

– Cỗ ma triều kia giống như không có kết thúc thì phải.

Diệp Chỉ Vân quay đầu lại nhìn về hư không phía trên nơi ma triều nhập vào biển máu, chút huyết sắc lực bám lên trên người nàng khiến cho nàng có cảm giác rất không thoải mái, chỉ khi sinh mệnh quang hoa bao phủ quanh thân nàng thì huyết sắc lực kia mới bị xua tan. Nhưng Hoa Thiên Ngữ không có sinh mệnh quang hoa, chỉ thấy nàng vươn tay, bàn tay tinh tế trắng noãn giống như có chút biến hóa, thần sắc của nàng trở nên căng thẳng:

– Hơi thở này ăn mòn thân thể chúng ta.

Diệp Chỉ Vân nhướng mày, sinh mệnh quang hoa tiêu thất, nàng cũng cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận, quả nhiên, nàng phát hiện một cỗ ma khí đang ăn mòn bàn tay nàng.

– Lẽ nào, ma nhân kia cũng là bị ăn mòn sao?

Diệp Chỉ Vân như nghĩ tới điều gì, thần sắc cả kinh, hơn nữa, cỗ lực lượng ăn mòn kia đang dần dần trở nên mạnh mẽ.

– Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này.

Hoa Thiên Ngữ mở miệng nói, liền hướng phía trước phóng đi, những người khác đều phóng theo. Hiện tại, bọn họ chỉ có một con đường là tiến về phía trước, không ngừng vào sâu trong Thái Cổ Ma Quật. Một cỗ áp lực vô hình bao phủ ở trên người tất cả mọi người, mặc dù bọn họ đã làm xong chuẩn bị đối mặt với các loại nguy hiểm, thế nhưng không lâu sau khi vừa bước vào Thái Cổ Ma Quật, bọn họ mới chính thức cảm nhận được loại uy hiếp tử vong này đáng sợ cỡ nào. Giống như vừa rồi, nếu bọn họ bị ma triều đuổi kịp hay ma đầu kia động thủ giết người thì bọn họ cũng sẽ mất mạng, loại nguy hiểm này dù bọn hắn liên thủ cũng không có năng lực chống cự.

– Có cây cổ thụ!

Đúng lúc này, Diệp Chỉ Vân nhìn chằm chằm núi non phía trước, trong con ngươi lóe lên tia sáng. Bên trong Thái Cổ Ma Quật, không có một chút sinh cơ, tạo ra đè nén đáng sợ. Hôm nay, lại có thể nhìn thấy được cây cối, cuối cùng cũng có dấu vết của sinh mạng.

– Đích thật là cổ thụ, chúng ta tiến đến.

Thân thể Lam Qua cấp tốc lướt tới hướng phía trước, không bao lâu, bọn họ đi tới phía dưới cổ thụ trên ngọn núi.

– Đây thật sự là cổ thụ sao, vì sao ta không cảm giác được một điểm khí tức sinh mệnh nào.

Thần sắc Diệp Chỉ Vân lộ ra sự thất lạc, những cổ thụ có đủ các màu, có lá cây dài, có quả sinh trưởng ra, còn có xích huyết sắc cổ thụ, làm cho người khác nhìn tới liền cảm giác cả người khó chịu.

– Lẽ nào các ngươi không có phát hiện cổ thụ kia có chút tồn tại ghi lại trong một vài điển tích cổ xưa sao.

Lúc này, Lâm Phong mở miệng nói, thần sắc của tất cả đều ngưng trọng, lần thứ hai nghiêm túc lại, Diệp Chỉ Vân nhìn chằm chằm gốc cổ thụ kia, thân thể của nàng chậm rãi đi tới gần, khi nàng cách cổ thụ mười thước liền truyền ra một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy thân thể của nàng bị đẩy bay ra ngoài.

– Khí tức thật đáng sợ.

Diệp Chỉ Vân đứng dậy, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, thần sắc tất cả đều rung động.

– Đây chính là Ma Thụ tồn tại trong truyền thuyết.

Trong sách cổ có ghi lại nếu ở dưới Ma Thụ lĩnh ngộ lực lượng Ma Đạo, có thể làm cho giác quan thứ sáu linh mẫn, lĩnh ngộ càng sâu hơn. Thế nhưng sau khi thời đại thượng cổ chấm dứt, loại cổ thụ trong truyền thuyết này đã không còn tồn tại. Không nghĩ tới là trong Thái Cổ Ma Quật chúng ta lại gặp được Ma Thụ này. Từng có một tồn tại đáng sợ không gì sánh được ở dưới Ma Thụ ngộ đạo khiến cho khí tức của hắn vẫn lưu lại cho đến nay. Diệp Chỉ Vân chậm rãi nói, thần sắc đoàn người run rẩy, cổ thụ này lại là Ma Thụ sao.

– Nếu như có Quá Khứ Chi Kính của Tam Sinh Đại Đế thì tốt, có thể mượn cỗ khí tức này tái hiện lại tình cảnh lúc đó, có người nói Tam Sinh Đại Đế đã trở về quá khứ tìm lại nữ nhi của hắn, hôm nay không biết hắn ở nơi nào.

Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Quá Khứ Chi Kính, nữ nhi Tam Sinh Đại Đế, Hi Hoàng? Trên người của hắn, hình như có một mặt cổ kính, thế nhưng đó không phải là Thời Gian Chi Kính sao, còn Quá Khứ Chi Kính là ở đâu? Trong tay của Lâm Phong xuất hiện một mặt gương đồng cổ xưa, lập tức hắn chiếu cổ kính tới trước Ma Thụ. Trong khoảnh khắc một đạo quang hoa đan vào nhau sinh ra, dường như trở lại quá khứ, một loạt hình ảnh nhanh chóng lướt qua, từng cảnh tượng chồng lên nhau. Trong giây lát con ngươi của đám người Lam Qua co rút lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong, lại lập tức nhìn về phía trước cổ thụ, chỉ thấy có một thân ảnh đứng ở dưới cổ thụ, ánh mắt hắn nhìn cổ thụ, giống như đang trầm tư vậy. Một lúc lâu sau, thân thể hắn chậm rãi ngồi xếp bằng xuống. Giờ khắc này, dường như cổ thụ bắt đầu biến ảo vặn vẹo đứng lên, không còn là một cổ thụ nữa mà là một người .

– Là hắn.

Lúc này, chỉ thấy Xích Luyện Sơn phun ra một giọng nói, thần sắc chấn động, đạo thân ảnh này, hắn gặp qua bức họa về đối phương đang chiến đấu.

– Hắn là ai vậy?

Lam Qua hỏi.

– Cường giả tuyệt đỉnh của Ma Thần Điện ở năm vạn năm trước, Ma Đỉnh, lúc hắn đột phá Thánh cảnh hắn dùng tư thái vô thượng đánh bại một vị Thánh nhân cực kỳ nổi danh, hiện nay bức họa ghi chép lại cuộc chiến đấu kia vẫn được truyền lại, ta đã thấy qua.

– Hắn là Ma Đỉnh?

Thần sắc những người khác rung động, tuy rằng hắn chưa từng thấy bức họa về đối phương, thế nhưng cái tên này, bọn họ cũng đều nghe nói qua, hắn đã từng là một nhân vật đáng sợ và cũng từng đến Thái Cổ Ma Quật. Nhưng vào lúc này, Ma Đỉnh chợt mở mắt ra, làm cho thần sắc mọi người run lên, mặc dù cách nhau năm vạn năm, bọn họ vẫn cảm giác được ánh mắt kia giống như đang nhìn bọn họ vậy, tất cả đều không tự chủ được lùi về phía sau. Chỉ thấy Ma Đỉnh hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn phóng lên cao. Một lát sau, có một đạo thân ảnh quay về, trực tiếp rơi xuống phía trước cổ thụ, đạo thân ảnh này đưa lưng về phía đám người Lâm Phong, nhưng mà đây tuyệt đối không phải Ma Đỉnh. Quang mang lóe ra, đạo thân ảnh này cũng biến mất, hình ảnh cũng theo đó biến mất, mà tâm thàn đám người Lâm Phong lại nảy lên, vừa rồi Ma Đỉnh hắn đi nơi nào?

– Thùy?

Đúng lúc này, Lâm Phong xoay người nhìn lại hướng phía phía sau, lập tức con ngươi của hắn co rút lại, những người khác cũng vậy, thần sắc cứng ngắc, giữa không trung, một đạo thân ảnh lẳng lặng đứng đó, vẫn là nửa khuôn mặt đó, nửa khuôn mặt còn lại toát ra một khí tức bá đạo đáng sợ.

– Hắn là.

….. Ma Đỉnh. Đám người Lâm Phong nhìn thấy ma đầu kia thần sắc tất cả đều hung hăng trùng xuống, một khí tức đáng sợ tràn đến rất nhanh. Đám người Lâm Phong rung động phát hiện ở phía trên ngọn núi này không biết từ bao giờ xuất hiện vài tôn ma đầu, bọn họ đều tùy ý đứng ở đó, giống như đến từ trong hư vô.

– Lẽ nào những ma đầu này đều đã từng là đại năng cường giả?

Tâm thần đám người Lam Qua rung động, lập tức bọn họ thấy Ma Đỉnh bước về phía bọn họ.

– Chuẩn bị trốn.

Lam Qua truyền âm một tiếng, bọn người Lâm Phong chợt lui về phía sau. Nhưng mà đúng lúc này, chỉ thấy thủ chưởng ma đỉnh run lên, nhất thời một huyết sắc ma thủ ấn đáng sợ đến cực điểm trực tiếp che phủ người của Lam Qua.

– Không.

Thấy một màn như vậy thần sắc Lâm Phong run rẩy, lập tức chỉ thấy thủ ấn của Ma Đỉnh run lên. Trong khoảnh khắc, thân thể Lam Qua bị ma hóa, huyết khí nhanh chóng chảy khô, trên người hắn lôi điện điên cuồng tràn ra, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, ở trước mặt đối phương, hắn quá nhỏ bé.

– Không.

….. Lam Qua nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà đã thấy thủ chưởng Ma Đỉnh đánh ra. Trong khoảnh khắc thân thể Lam Qua không biết bị đánh bay đến nơi nào, trong lòng đám người Lâm Phong đều điên cuồng rung động, muốn rống giận một tiếng nhưng lại nhịn xuống. Bọn họ tận mắt thấy Lam Qua cứ như vậy bị hành hạ đến chết, nhưng là lại bất lực. Thái Cổ Ma Quật một trong bảy đại cấm địa! Dường như đến bây giờ bọn họ mới hiểu được vì sao Thái Cổ Ma Quật này được gọi là cấm địa chưa từng có người chinh phục qua, Hoa Thiên Ngữ cũng không làm được. Thần sắc Ma Đỉnh lặng lẽ nhìn bọn người Lâm Phong, bọn Lâm Phong liền lui về phía sau muốn chạy trốn, thế nhưng ở trước mặt đối phương họ có khả năng chạy thoát sao? Đúng lúc này, dường như có một luồng ma âm truyền đến từ thái cổ , những ma đầu kia liền ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy ở đỉnh núi, có một đạo thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ, chậm rãi tấu vang một luồng khúc âm.

– Ông!

Thân thể Ma đỉnh chợt biến mất, khiến đám người Lâm Phong ngẩn người, đôi mắt quét ra xung quanh, rất nhanh, bọn họ phát hiện này ma đầu đáng sợ đều biến mất vô tung vô ảnh. Dường như bọn họ đều rất kiêng kỵ khúc âm kia, hoặc có lẽ là kiêng kỵ người tấu khúc âm này.

– Không biết là tồn tại gì có thể làm cho những ma đầu này kiêng kỵ như vậy, hắn cũng là một ma đầu sao?

Đám người Lâm Phong nhìn đỉnh núi phía xa, hai bên nơi người kia đánh đàn, dường như xuất hiện một đạo thân ảnh khác, hắn ngồi ở đó, an tĩnh lắng nghe, thân ảnh ấy mặc hắc bào, chính là người mà Lam Qua đã từng thấy qua!

Chương 2334: Hang đá mai táng Ma Vương

– Lam Qua!

Đám người Lâm Phong nhìn phía đỉnh núi, đối phương không hề một có động tác gì, bọn họ nhìn về địa phương Lam Qua vừa biến mất, trong lòng họ cảm giác có chút đau nhức không thể nói rõ, người mới vừa rồi còn đi cùng bọn họ chỉ trong nháy mắt đã bị Ma Đỉnh giết chết, căn bản không có lực chống cự, trong nháy mắt đã bị giết chết. Ở bên ngoài, Lam Qua là tồn tại đáng sợ dưới Thánh Nhân, nhân vật thiên tài của Lôi Thần Điện, mà ở trong Thái Cổ Ma Quật này lại có nhỏ bé như vậy. Mỗi người trong nhóm Lâm Phong đều có loại cảm giác này, Thái Cổ Ma Quật, một trong bảy đại cấm địa, cho dù có người cường đại vào được nơi này, sợ rằng vẫn bé nhỏ không đáng kể.

– Tiền bối.

Lúc này, ánh mắt Hoa Thiên Ngữ nhìn phía đỉnh núi, mở miệng hô một tiếng, thần sắc đám người Lâm Phong trầm xuống, Hoa Thiên Ngữ lại chủ động gọi đối phương.

– Tiền bối?

Âm luật ngừng lại, chỉ thấy người nọ chậm rãi xoay người, nhìn về phía Hoa Thiên Ngữ, giờ khắc này, trong thần sắc Lâm Phong hiện lên phong mang, người này cũng không phải là ma nhân, mà là nhân loại, đối phương khuôn mặt hơi già nua, vẻ mặt lộ ra mê mang, hắn đứng ở đó hiện lên ý cảnh thê lương. Nhưng mà lúc Hoa Thiên Ngữ nhìn người nọ, thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, làm sao có thể, hắn sao lại xuất hiện ở cấm địa Thái Cổ Ma Quật.

– Đại Tế Ti, ta là Hoa Thiên Ngữ đệ tử của Thiên Âm Thần Điện.

Chỉ thấy ánh mắt Hoa Thiên Ngữ nhìn đối phương, trong lòng có sóng to gió lớn, Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện lại đang ở trong Thái Cổ Ma Quật. Đám người Lâm Phong nghe được câu này trong lòng cũng hung hăng run rẩy, lão nhân này lại là người của Thiên Âm Thần Điện.

– Đại Tế Ti?

Lão nhân nói nhỏ một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoa Thiên Ngữ, nói:

– Ta là ai?

– Đều mất trí nhớ.

Thần sắc đám người Lâm Phong chấn động, người ở nơi này hình như không có ký ức, họ đều quên mất mình là ai.

– Đại Tế Ti, ngươi là Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện!

Hoa Thiên Ngữ không nói gì, nàng cũng không biết tên của Đại Tế Ti, thậm chí nàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt Đại Tế Ti thông qua tranh vẽ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chân nhân của Đại Tế Ti, thế nhưng lại ở trong tình huống như thế này.

– Phải?

Dường như lão nhân đang lầm bầm lầu bầu, Thiên Âm Thần Điện là nơi nào?

– Ông!

Cuồng phong gào thét, thân ảnh của lão nhân liền biến mất, thân ảnh hắc bào kia cũng bay lên trời, nói:

– Tiền bối, chờ ta một chút.

– Lẽ nào người mặc hắc bào đi theo tiền bối cũng là người bình thường?

Thần sắc đám người Lâm Phong lóe lên, nhìn chằm chằm hướng thân ảnh phía xa, rất nhanh, phiến núi non này lại trở nên hoang vu, không còn lại dấu vết gì.

– Chúng ta mau rời khỏi nơi này.

Lúc này, Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, những người khác đều gật đầu, vừa rồi ma đầu lặng yên xuất hiện họ không có khả năng tiêp tục dừng lại nơi này.

– Ta muốn trở về.

Hoa Thiên Ngữ đột nhiên mở miệng nói, thần sắc mấy người khác cứng đờ, trở lại? Bọn họ đến đây để tìm bí mật của Thái Cổ Ma Quật. Hôm nay bọn họ đi vào Thái Cổ Ma Quật nhưng chờ đợi bọn hắn lại là sự sợ hãi không biết, khắp nơi đều là sự tĩnh mịch hoang vu, dường như tùy thời đều có khả năng tử vong. Đại Tế Ti Thần Điện là nhân vật bậc nào, biến mất nhiều năm lại bị nhốt trong Thái Cổ Ma Quật, hơn nữa, lại bị mất đi ký ức, điều này làm cho Hoa Thiên Ngữ không có dũng khí tiếp tục tìm tòi bí mật nơi này, nàng muốn trở về. Nhưng mà, hiện tại, có thể trở về sao?

– Hiện tại trở về, cũng rất nguy hiểm.

Diệp Chỉ Vân nhắc nhở.

– Không, ta phải trở về.

Hoa Thiên Ngữ nhìn thấy Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện, như bị kích thích vậy, đây chính là Đại Tế Ti, nàng biết rõ chức vị Đại Tế Ti Thiên Âm Thần Điện có thực lực đáng sợ đến mức nào, điều này làm cho nàng không thấy có bất kỳ hy vọng nào, nàng chỉ muốn quay trở về.

– Các ngươi có cùng ta quay trở về không?

Hoa Thiên Ngữ quay lại hỏi. Diệp Chỉ Vân lắc đầu, mắt đẹp của nàng nhìn về phía ba người Lâm Phong, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:

– Đã đi đến nơi này rồi cứ thử đi vào xem, hiện tại dù là đi ra ngoài cũng đều là sinh tử không biết.

– Ta cũng tán thành.

Mập mạp nói, Hoa Thiên Ngữ không nói gì thêm, chỉ thấy nàng xoay người, hướng phía con đường lướt đi, nhanh như thiểm điện, dường như muốn thoát khỏi phiến lãnh địa này vậy. Đột nhiên từ đỉnh núi xuất hiện một đại thủ ấn kinh khủng, thần sắc Hoa Thiên Ngữ đại biến, xoay người thoát đi, nhưng mà đại thủ ấn kia trực tiếp nắm lấy hư không kéo nàng vào bên trong.

– Không!

Hoa Thiên Ngữ rống giận một tiếng, nhưng trong khoảnh khắc đại thủ ấn kia biến mất, thân thể Hoa Thiên Ngữ cũng hóa thành một mảnh bụi bặm, biến mất ở trong hư không, giống như nàng không hề tồn tại vậy. Thần sắc đám người Lâm Phong ngưng trọng, không biết phải nói gì.

– Đi!

Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, đám người Lâm Phong chật vật đưa mắt dời đi, lập tức hướng phía trước đi tới, không có mục tiêu rõ ràng. Đám người Lâm Phong đi ngang qua một mảnh sơn cốc, ở trung tâm sơn cốc, có tử vong thi khí cực kỳ mãnh liệt, dường như tại nơi này có rất nhiều cường giả đã từng ngã xuống, ở trong mảnh sơn cốc này, còn có một chút bảo vật ,binh khí tỏa ra khí tức kinh khủng cùng với quang hoa chói mắt.

– Là một nhóm nhỏ khác?

Đám người Lâm Phong gặp mặt một nhóm người khác, về phần nhóm ước định hỗ trợ lẫn nhau cùng bọn họ cũng không biết đi nơi nào, mà trước mắt chỉ còn lại ba nhóm người.

– Có Thánh Vương Binh, những pháp bảo chỉ sợ đều là pháp bảo đáng sợ, còn có một bộ hài cốt nằm ở nơi này không có mục nát, không biết là của tồn tại đáng sợ nào.

Chỉ thấy ánh mắt một người nhìn xuống khoảng không phía dưới, đôi mắt hắn có vài phần nóng cháy.

– Không nên xuống phía dưới, rất nguy hiểm.

Tên còn lại nhắc nhở.

– Nguy hiểm, trong Thái Cổ Ma Quật này không đâu không nguy hiểm, bọn họ cứ như vậy chết ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Người nọ quay đầu lại nhìn người khuyên hắn, nói:

– Cho dù nguy hiểm ta cũng muốn thử một lần.

Hiện tại, chỉ có thể làm mình trở nên mạnh mẽ, mới có khả năng sống sót. Nói xong, thân thể hắn xông vào giữa sơn cốc, rất nhanh thân thể của hắn rơi tới trước một kiện Thánh Vương Binh, đó là một thanh huyết sắc ma đao, chỉ thấy bàn tay hắn run lên, nhất thời hấp lực đáng sợ từ trong bàn tay hắn tràn ra, muốn hút Thánh Vương Binh này lên.

– Cười khúc khích.

….. Một đạo tuyệt thế huyết quang đột nhiên bắn giết ra, thân thể của người kia trực tiếp bị chém thành hai nửa, không kịp có phản ứng đã bị bổ ra, ngay cả thần hồn cũng bị hủy diệt, đám người Lâm Phong thấy hắn đã chuẩn bị phòng ngự nhưng không kịp. Huyết sắc ma đao ông minh, lập tức dần dần mờ đi một lần nữa bình tĩnh lại, nhưng một đao bá đạo kia lại khắc sâu vào trong đầu của đám người xung quanh.

– Đi thôi.

Lâm Phong mở miệng nói, tiến tới không mục đích, bọn họ cũng không biết chính mình đang đi tới nơi nào, chỉ biết bản thân đã chân chính vào sâu bên trong Thái Cổ Ma Quật. Hiện giờ nếu muốn đi ra ngoài sợ rằng là khó như lên trời. Phía sau có hai người đi theo nhóm Lâm Phong, hai người nọ không có chào hỏi cùng đám người Lâm Phong, chỉ là xa xa đi theo, tất nhiên đám người Lâm Phong hiểu rõ tâm tư của đối phương, bọn họ muốn để cho nhóm Lâm Phong đi trước dò đường, nếu có nguy hiểm chỉ sợ bọn họ lập tức rời đi.

– Chúng ta không thể lại có chuyện gì.

Lâm Phong ngừng cước bộ lại, nhìn mấy người còn dư lại, Diệp Chỉ Vân, Xích Luyện Sơn, mập mạp, nhóm sáu người trong nháy mắt đã chết hai người, mà hắn lại không có năng lực ngăn cản chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Thế nhưng, hắn không muốn nhìn thấy những đồng bạn còn lại bỏ mạng ở trong Thái Cổ Ma Quật này. Thần sắc Diệp Chỉ Vân ngưng trọng, bọn họ đương nhiên không muốn có chuyện gì, bọn họ cũng không hy vọng Lam Qua và Hoa Thiên Ngữ gặp chuyện không may, thế nhưng bọn họ không có biện pháp ngăn cản. Chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi xoay người, nhìn hai người đi theo ở phía xa, thần sắc hắn hiện lên một đạo hàn mang, mở miệng nói:

– Các ngươi tiến lên phía trước?

Thần sắc hai người kia không tự chủ được trùng xuống, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt bắn ra hàn quang.

– Không đi, giết!

Đột nhiên đối phương cảm giác được tử vong đại đạo đại viên mãn phủ xuống, con ngươi lập tức co rút lại, Tà Thần cổ giới tộc am hiểu tử vong đại đạo đại viên mãn?

– Không sai, hai người này định theo ở phía sau muốn chúng ta dò đường.

Nếu không tiến lên giết không tha! Con ngươi Xích Luyện Sơn lạnh lùng, tiến lên một bước, áp lực nặng nề như thái sơn tràn ra.

– Không đi, giết!

Mập mạp cũng lạnh lùng, quay lại mở miệng nói với hai người kia, bốn người đánh với hai người bọn họ mà nói thì chắc chắn bọn họ không có bất kỳ phần thắng nào.

– Các ngươi đủ ngoan độc!

Chỉ thấy một người hừ lạnh, bọn họ tiến lên phía trước, rất nhanh, vượt qua trước mặt bốn người Lâm Phong, bước chậm tới hướng ngọn ma sơn phía xa. Thế nhưng tiếp theo, bọn họ lại không gặp phải nguy hiểm, một đường đi tới không có trở ngại, thẳng đến khi trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện một cự quan huyết sắc trôi nổi ở trên khung trời. Dường như là mộ địa của Thái Cổ Ma Vương, vừa như cung điện lại vừa như từng ngọn Thái Cổ Ma Quật. Bước chân đám người Lâm Phong không tự chủ được ngừng lại, nhìn không gian phía trước, trong đầu vang lên một giọng nói, Thái Cổ Ma Quật! Cự quan vô cùng to lớn hình ma quật, đó chính là Thái Cổ Ma Quật sao, ở trong đó, có cái gì tồn tại? Chẳng lẽ, thực sự mai táng Ma Vương.

– Làm sao bây giờ?

Diệp Chỉ Vân thì thào nói nhỏ một tiếng, không ngờ bọn họ đã đi tới trước mặt ma quật chân chính, cự quan huyền phù trong hư không khiến cho nàng cảm nhận được uy áp từ linh hồn.

– Gần đây không chỉ có chúng ta!

Lâm Phong nhìn về phương hướng phía xa, có từng đạo thân ảnh rải rác, dường như trong lúc vô tình ma đầu bên ngoài Thái Cổ Ma Quật đã chỉ dẫn bọn họ đi tới nơi này, đi tới Thái Cổ Ma Quật chân chính.

– Chúng ta đi vào sao?

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, thần sắc Lâm Phong vô cùng ngưng trọng, nói:

– Nếu không đi vào sợ là chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội đi ra.

– Ngươi muốn nói là chỉ có chân chính tiến vào Thái Cổ Ma Quật, chúng ta mới có thể đi ra ngoài?

Diệp Chỉ Vân nhìn Lâm Phong hỏi.

– Chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là đi vào hoặc là trở về đường cũ.

Nếu là các ngươi muốn trở về đường cũ, ta nguyện ý đi cùng các ngươi. Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía ba người Diệp Chỉ Vân, thần sắc bọn họ cứng ngắc, họ còn có thể trở về đường cũ sao?

– Hình như chúng ta thực sự chỉ có một con đường.

Diệp Chỉ Vân nở nụ cười, nhìn ma quật nói:

– Đây có thể là con đường cuối cùng trong cuộc đời của chúng ta!

Nàng nói khiến bốn người đều có cảm giác vô cùng trầm trọng, đây rất có khả năng là tuyệt lộ, ở chỗ này không ai có thể bảo đảm rằng mình sẽ không chết.

Chương 2335: Hoang Địa Ma Kích

Ánh mắt Lâm Phong nhìn huyết sắc ma quật trôi nổi trong hư không, thấp giọng nói:

– Nếu lựa chọn tiến đến, vậy chúng ta sẽ đi tới con đường chưa từng có từ trước đến nay.

Chỉ thấy hắn bước chậm về phương hướng kia, rất nhanh, bọn họ đi tới cửa của huyết sắc ma quật. Bầu trời huyết sắc bao phủ không gian mảnh phế tích, Lâm Phong đi vào trong ma quật, phát hiện nơi này cũng giống như một phương thế giới vậy. Nhưng cũng chỉ là tàn tích của thế giới, xung quanh đều có những bức tường đổ, thậm chí, liếc nhìn ra xung quanh có thể thấy từng cỗ một thi thể nằm trên mặt đất. Trên bầu trời có một mặt trăng tròn huyết sắc vô cùng âm lãnh. Một đạo âm phong quất vào mặt khiến Diệp Chỉ Vân nhịn không được rùng mình một cái, nói:

– Lạnh quá.

Loại âm lãnh này không phải đến từ bên ngoài cơ thể mà âm lãnh từ trong xương, Thái Cổ Ma Quật quả danh xứng với thực, dường như bọn họ chân chính tiến vào trong Thái Cổ Ma Quật.

– Đây là hạch tâm Thái Cổ Ma Quật, một trong bảy đại cấm địa sao, ma quật chân chính đây sao!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Xích Luyện Sơn nói nhỏ một tiếng, trong tay của hắn xuất hiện một kiện binh khí tỏa ra quang hoa đáng sợ, một luồng thánh uy cực kỳ đáng sợ cũng tràn ngập ra.

– Thánh Vương Binh!

Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, sợ rằng binh khí xuất hiện trong tay Xích Luyện Sơn chính là Thánh Vương Binh, mập mạp và Diệp Chỉ Vân cũng đều lấy ra binh khí bảo mệnh của mình, đó đều là Thánh Vương Binh, Lâm Phong cũng lấy ra Vạn Hóa Bảo Đỉnh, bọn họ không dám phớt lờ chút nào. Đúng lúc này, xa xa có một đạo kim sắc quang hoa chiếu sáng cả bầu trời huyết sắc, dường như có một đạo khí tức kinh khủng từ bên kia tràn đến, thần sắc Lâm Phong ngưng trọng:

– Có người chiến đấu bên kia!

Thân hình đám người Lâm Phong lướt về phía có chiến đấu xảy ra, rất nhanh, bọn họ thấy được hai vị cường giả cầm Thánh Vương Binh trong tay đang cùng một pho tượng thi nhân chiến đấu, thi nhân chỉ có nửa người, hai mắt đều nhắm, căn bản không có bất kỳ khí tức gì, giống như đã chết, nhưng mà hắn lại có thể chống lại công kích của Thánh Vương Binh.

– Thân thể thật khủng khiếp, mặc dù đã chết nhưng vẫn đáng sợ như vậy.

– Thánh Nhân vốn đã tu luyện thân thể thành Thánh khu, trình độ kiên cố của Thánh khu một vài Thánh Vương chỉ sợ có thể so với Thánh Vương Binh cấp thấp nhất.

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, thần sắc Lâm Phong kinh ngạc, Thánh Nhân thật đáng sợ, chỉ tính riêng Thánh khu đã không thể phá vỡ, thế nhưng Thánh Nhân kia rõ ràng đã chết, vì sao lại có thể chiến đấu.

– Tá Thi Hoàn Hồn, căn bản không phải sinh mạng thể, để ta tới!

Chỉ thấy Diệp Chỉ Vân bước ra một bước, trên người nàng hiện lên một đạo sinh mệnh quang mang tường hòa, lập tức đánh ra một ngón tay, nhất thời vô tận sinh mệnh quang hoa đánh vào cỗ thi thể kia. Trong khoảnh khắc dường như có chút lực lượng trôi qua, thi thể đó lập tức đổ gục xuống, bất động giống như một người chết. Hai người đang chiến đấu kia ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Chỉ Vân, nói:

– Sinh mệnh quang mang có thể khắc chế thi khí, đa tạ.

– Địa phương này quá tà môn.

Tên còn lại họ là Tư Đồ Phách, chỉ thấy hắn phun ra một tiếng rất phiền muộn, nói:

– Ta nghĩ không bằng chúng ta cùng nhau đi về phía trước, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Chỉ Vân quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Phong, mở miệng nói:

– Hôm nay chúng ta đã tiến nhập hạch tâm của Thái Cổ Ma Quật, nhiều người một chút cũng tốt.

Lâm Phong khẽ gật đầu nói với Diệp Chỉ Vân:

– Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau đi tiếp.

Xích Luyện Sơn và mập mạp, cũng không có ý kiến.

– Các ngươi đã đến đây bao lâu?

Diệp Chỉ Vân quay lại hỏi hai người.

– Mới vừa vào không bao lâu, chúng ta vừa mới phát hiện một khối bảo địa, đã bị thi nhân kia truy sát.

Trên người một người khác lộ ra kim sắc quang hoa, chính một cường giả của Hư Không Thần Điện, trong tay hắn nắm một kiện pháp bảo màu vàng đang trở nên nhỏ lại, chỉ sợ đây cũng là một bảo vật lợi hại.

– Bảo địa?

Diệp Chỉ Vân sửng sốt một chút, hỏi:

– Địa phương nào?

– Ta mang các ngươi đi xem, hình như bên trong có trọng bảo, cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm.

Người nọ tiếp tục nói lần thứ hai, sau đó lập tức mang theo đám người Lâm Phong đi về phía trước, rất nhanh bọn họ đi tới trước một tế đàn. Phía trên tế đàn, có cấm một thanh đại đao hào quang ẩn hiện, ở phía dưới đại đao, có một cỗ thi thể trải qua vô số năm không mục nát, hiện tại vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

– Sợ rằng thân thể đó đã hình thành Thánh Khu, thanh đại đao có thể đâm vào Thánh Khu đóng đinh hắn chết chỗ này, có thể thấy được trình độ mạnh mẽ của nó.

Tư Đồ Phách mở miệng nói:

– Không biết ta có khả năng khống chế được nó không.

Xích Luyện Sơn bước về phía trước một bước, hình như hắn có chút động tâm, thế nhưng Lâm Phong đã vươn tay ngăn cản, quét mắt nhìn hắn, nói:

– Ngươi quên một màn trong thung lũng kia sao?

– Sẽ không tà môn như vậy chứ!

Xích Luyện Sơn mở miệng nói.

– Ngươi không thấy hai người bọn họ không có ý định đoạt lấy thanh đại đao này sao.

Lâm Phong truyền âm nói, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:

– Tư Đồ Phách muốn bẫy chúng ta, muốn chúng ta đi đoạt thanh đại đao này thay bọn chúng?

– Ta chỉ nói có khả năng này, chúng ta rời khỏi đây thôi.

Lâm Phong tiếp tục truyền âm, mập mạp lập tức nháy mắt ra dấu cùng với Diệp Chỉ Vân. Chỉ thấy bọn họ thả người rời đi, khiến hai người Tư Đồ Phách giật mình sửng sốt nhìn đám người Lâm Phong rời khỏi, mắt không khỏi híp lại, bọn người này thật cảnh giác. Nếu đám người Lâm Phong không nhìn thấy vị cường giả bị tru diệt trong nháy mắt ở trong sơn cốc kia thì rất có thể bọn họ sẽ thực sự tiến lên đoạt thanh đại đao này, nhưng bây giờ tất cả phải cẩn thận. Đám người Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, bọn họ gặp một pho tượng ma nhân, tôn ma nhân này khác với những ma nhân bên ngoài, hắn chỉ là mù một con mắt, con mắt khác lại cực kỳ phong duệ đảo qua đám người Lâm Phong, khiến đám người Lâm Phong biến sắc.

– Ông!

Đám người Lâm Phong chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, tôn ma nhân kia đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thân thể bọn họ cũng không kịp động, lập tức chỉ thấy tôn ma nhân kia nâng tay đánh một chưởng về phía Xích Luyện Sơn.

– Lui!

Lâm Phong quát to một tiếng, chúa thể chi kiếm kinh khủng đâm thẳng đến con mắt kia của đối phương, nhưng chỉ thấy đối phương giơ tay lên như có thể dễ dàng bóp nát chúa tể chi kiếm vậy, lập tức tâm thần Lâm Phong khẽ run lên, nhất thời chúa tể chi kiếm liền bay ra xa, âm thanh đáng sợ không ngừng truyền ra. Ánh mắt của tôn ma nhân kia nhìn về phía Lâm Phong, mà lúc này, đám người Lâm Phong đang điên cuồng lui về phía sau thối.

– Ngươi vừa cứu ta một hồi.

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, xích bạc đeo trên người hắn đều có mồ hôi.

– Cứu?

Chờ còn sống đi ra ngoài rồi nói. Lâm Phong chỉ thấy tôn ma nhân kia bước ra một bước bắt đầu đuổi theo hắn, Lâm Phong chỉ thấy thân thể của đối phương bay nhanh về phía hắn, thủ chưởng của ma nhân kia chợt nắm hư không, nhất thời xuất hiện luân hồi huyết hải, Lâm Phong cũng bị hút vào trong đó.

– Đại hư không thuật!

Tâm thần Lâm Phong run lên, cả người như trốn vào hư không, không gian quanh thân hắn hóa thành huyết vụ, nhưng không có chạm tới hắn. Thế nhưng ma nhân kia lại tiếp tục đuổi hướng phía trước, thần sắc Lâm Phong trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt của đối phương phong duệ vô tình, dường như mê hoặc tư tưởng của hắn.

– Cút ngay!

Xích Luyện Sơn xông lên phía trước, Thánh Vương Binh trong tay đánh ra công kích long trời lở đất, cự lực đập lên người đối phương. Đồng thời từng cỗ ba động đáng sợ như có thể khiến hư không băng diệt. Có thể thấy được đối phương thừa nhận lực lượng đáng sợ thế nào, nhưng mà chỉ thấy thủ chưởng của ma nhân kia đánh ra, thân thể hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

– Ta chỉ cần ký ức của một người, mau đưa cho ta?

Bất chợt ma nhân kia lên tiếng, thần sắc đám người Xích Luyện Sơn đều ngưng trọng, hắn cần ký ức của một người.

– Đưa ký ức cho ngươi không phải ta sẽ biến thành ngu ngốc sao?

Xích Luyện Sơn mở miệng nói.

– Nể tình ta có cảm tình với các ngươi, ta sẽ không lấy đi ký ức của ngươi mà chỉ là nhìn xem.

Ma nhân thản nhiên nói, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:

– Tốt, ta tin tưởng ngươi, hãy nhìn ký ức của ta đi.

Xích Luyện Sơn đi tới trước người của ma nhân. Ma nhân vươn tay đặt lên đầu Xích Luyện Sơn. Trong khoảnh khắc, một đạo quang hoa đáng sợ quấn quanh đầu Xích Luyện Sơn. Một lát sau, ma nhân thu bàn tay về, ánh mắt hắn nhìn về mặt trăng đỏ như máu trên hư không.

– Đã qua nhiều năm như vậy!

Ma nhân thì thào nói nhỏ, lập tức rời đi, đám người Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật nguy hiểm, quả nhiên người này giống với suy nghĩ của mình, hắn không phải là ma nhân thuần túy.

– Lá gan của các ngươi thật lớn.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, đám người Lâm Phong xoay người, thần sắc ngưng trọng.

– Tiền bối.

Diệp Chỉ Vân hô một tiếng, người xuất hiện chính là Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện:

– Đệ tử Diệp Chỉ Vân của Vận mệnh Thần Điện thỉnh giáo tiền bối chúng ta phải như thế nào mới có thể đi ra ngoài?

– Đi ra ngoài?

Thần sắc Đại Tế Ti sửng sốt một chút, ngẩng đầu nói:

– Chính ta cũng không biết đã đến đây bao lâu, thế nhưng, cho tới bây giờ ta cũng không thể đi ra ngoài.

– Vì sao vị tiền bối kia mất đi ký ức?

Diệp Chỉ Vân hỏi.

– Nếu ta biết thì sẽ không bị mất đi ký ức.

Đại Tế Ti đáp lại một tiếng:

– Rất có thể giống như ma nhân kia vừa làm với các người, có thể là bị lấy đi một ít ký ức.

– Đây là địa phương nào?

Diệp Chỉ Vân hỏi lần nữa.

– Nơi này sao?

Ánh mắt Đại Tế Ti nhìn về phía xa, nói:

– Có nhiều chỗ phía trước chính ta cũng chưa từng đi.

Nghe nói, nơi này là tẩm cung của Ma Vương, ma đầu ở nơi này đều là cường giả thái cổ.

– Đáng sợ như vậy!

Trong lòng đám người Lâm Phong kịch liệt rung động, tẩm cung của Ma Vương sao?

– Xuy…… Một đạo quang mang kinh khủng trực tiếp phá vỡ hư không, Lâm Phong ngẩng đầu, bọn họ chỉ thấy một đạo quang mang chiếu tới huyết nguyệt trên bầu trời. Trong khoảnh khắc, mặt trăng liền bị nghiền nát.

– Đất hoang ma kích, phong ấn chấn động!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Con ngươi Đại Tế Ti co rút lại, lập tức bước ra một bước, trong nháy mắt thân ảnh hắn biến mất, đám người Lâm Phong chỉ thấy thân ảnh hắn phóng tới phía xa, thần sắc họ trầm xuống, đất hoang ma kích? Phong ấn?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)