1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 46 [Chương 226 đến 230]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 46 [Chương 226 đến 230]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 226: Kiếm của Lâm Phong

Lâm Phong chỉ dùng một kiếm liền chém đứt một cánh tay của Lâm Hạo Kiệt.

Thậm chí, đó căn bản không phải là kiếm, chỉ là đưa tay vẻ lên hư không một cái, quang mang chớp lên thì cánh tay đã đứt, Mạn Thiên Kiếm Vũ chói mắt mà hoa mỹ chỉ là một chuyện cười.

Kim Vũ kiếm khách càng trở nên châm chọc hơn.

Giống như lời của Lâm Phong: “Ngươi không có tư cách tự xưng là kiếm khách, ngươi không có tư cách dùng kiếm”. Ở trước mặt Lâm Phong, Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt chỉ là cặn bã, ngay cả tư cách xách giày cho Lâm Phong cũng không có.

Buồn cười, Tử Y coi Lâm Phong là phế vật, coi Lâm Hạo Kiệt là thanh niên tuấn kiệt, là nhân trung chi long, còn giao thân thể cho y. Vậy mà tùy tiện nhục mạ, luôn luôn đề phòng Lâm Phong.

– Ah, ha ha…

Lúc này, Tử Y lại cười lên, cười có chút yêu dị, giờ phút này, Lâm Hạo Kiệt cụt tay kia lại dơ bẩn như thế, mà Lâm Phong ngạo nghễ đứng trên hành lang mà bảo vệ Đoàn Hân Diệp, sao mà khinh cuồng thế.

Lâm Phong mới thật sự là nhân trung chi long, không câu nệ tiểu tiết, dù năm lần bảy lượt bị nàng vũ nhục, nhưng hắn vẫn không tức giận, không trở mặt, bởi vì lòng dạ rộng rãi, không để ý, cũng không đáng để ý. Không lên tiếng thì thôi, một khi bộc phát thì liền nổi tiếng, đó, mới đúng là Lâm Phong!

Tử Linh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngạo nghẽ kia, nàng dường như mới nhận biết Lâm Phong, thân ảnh đứng trên hành lang, khinh cuồng phóng đãng, phất tay đã chém đứt một tay Lâm Hạo Kiệt. Vậy mà một tên thanh niên nằm trên đường, được nàng nhấc lên? Là thanh niên cầm chổi quét dọn đình viện? Là thanh niên khom lưng nhóm lửa cho các nàng nhưng lại bị người giễu cợt?

Lúc này, Tử Y cùng Tử Linh mới hiểu được dụng ý của Tử Nam, cha các nàng. Tử Nam để Lâm Phong hộ tống hai nàng tới Tử Phủ là muốn bảo vệ hai nàng, đồng thời, cũng tạo cơ hội cho các nàng có thời gian chung đụng với Lâm Phong. Buồn cười là, một người trong các nàng lại coi Lâm Phong là phế vật, chưa bao giờ chính thức nhìn Lâm Phong, bị Lâm Hạo Kiệt lừa gạt mà lấy đi tấm thân trong trắng. Mà người còn lại thì cũng không có chân chính để ý tới Lâm Phong.

– Không xứng dùng kiếm!

Lâm Hạo Kiệt đứng đó, trên cánh tay, máu tươi không ngừng chảy xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên, có người nói Kim Vũ kiếm khách y không xứng dùng kiếm.

– Kiếm! Sắc bén, chấp nhất! Kẻ có tâm chính tính trực mới xứng dùng kiếm, ngươi tâm thuật bất chính, lại tham mộ hư vinh, kiếm có hoa không quả, ngươi, ngay cả kiếm cũng không xứng dùng, càng đừng nói tới kiếm khách, kiếm tu.

Lâm Phong lạnh lùng nói, Lâm Hạo Kiệt tâm thuật bất chính, kiếm của y chỉ theo đuổi sự hoa lệ, mất đi sắc bén chân chính của kiếm.

– Ngươi dám chặt tay của ta? Rốt cuộc ngươi là ai?

Lâm Hạo Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Phong, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt.

– Ta đâu chỉ muốn chặt một tay của ngươi.

Lâm Phong băng hàn cười một tiếng, nhấc chân lao tới, nhất thời, thân ảnh Lâm Phong biến mất, trực tiếp xuất hiện trước người Lâm Hạo Kiệt.

Thân hình Lâm Hạo Kiệt kịch liệt run rẩy, đối mặt với một kích trực diện này của Lâm Phong, y không có bất kỳ sức chống cự nào. Cảm nhận được kiếm ý vô cùng mãnh liệt đang phá hủy sinh cơ trong cơ thể, sắc mặt y trở nên điên cuồng mà vặn vẹo, gắt gao ngó chừng Lâm Phong.

Lâm Phong không những chặt một tay y, còn dám giết y!

– Là ngươi!

Nhìn đôi mắt kia, trong lòng Lâm Hạo Kiệt run lên, tròng mắt bình tĩnh này, là tròng mắt của người mà ở trong nhà cỏ kia, khom lưng nhóm lửa, bị y mắng là phế vật chết nhát.

Lúc ấy, ở trước mặt mình, hắn sao mà nhỏ bé, là một tên phế vật khom lưng nhóm lửa. Mà giờ khắc này, Lâm Phong lại dễ dàng lấy đi tính mạng của y, loại khác biệt cực lớn này làm cho y run lẩy bẩy, nhưng hết thảy cũng đã định trước.

– Là ta!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bàn tay đặt trên bộ ngực Lâm Hạo Kiệt khẽ xoay tròn, kiếm khí vô cùng cương mãnh tàn sát bừa bãi. Lâm Hạo Kiệt rên lên một tiếng, sau đó, khí tức liền biến mất, nhưng hai mắt y vẫn trợn trừng, đến chết y cũng không thể tiếp nhận, một người có gia thế tốt, thiên phú dị bẩm, cao to đẹp trai như y lại chết như vậy, bị giết chết trước mặt mọi người.

– Bịch bịch…

Nhìn thi thể dưới đất, trái tim mọi người đều bịch bịch nhảy.

Giết! Lâm Phong trực tiếp giết chết Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt, không để ý tới thân phận của đối phương, cứ trực tiếp giết chết như vậy, chỉ dùng một chiêu, đơn giản như là bóp chết một con kiến hôi.

Mà lúc này, người chấn động nhất, không thể nghi ngờ là hai tỷ muội Tử Linh cùng Tử Y.

Lâm Hạo Kiệt, đã chết?!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Lâm Phong, dễ dàng giết chết Lâm Hạo Kiệt như vậy?

– Tỷ, hắn cố ý mang mặt nạ là vì hắn đã sớm quen biết với nàng kia. Hắn biết sẽ phát sinh chuyện gì nên không muốn dính dáng đến chúng ta, sợ liên lụy chúng ta.

Trong lòng Tử Linh bất chợt hiểu được ý tứ khi Lâm Phong mang mặt nạ, bởi vì hắn không muốn người khác biết hắn đi cùng hai người nàng. Như vậy, vô luận là phát sinh chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến nàng cùng Tử Y.

– Các ngươi không nợ gì Lâm Hạo Kiệt!

Lời của Lâm Phong vẫn quanh quẩn bên tai, hôm qua, ở trong nhà cỏ, với thực lực của Lâm Phong, Dương Đà Tam Quái sao có thể gây tổn thương cho các nàng?

Tất nhiên là không thể! Lâm Phong chỉ yên lặng bảo vệ các nàng, khiêm tốn ẩn nhẫn, nội liễm. Mà các nàng chỉ biết theo đuổi phù hoa khoe khoang, thích Lâm Hạo Kiệt, thích Mạn Thiên Kiếm Vũ, cái tên tự đại tiêu sái kia.

Các nàng, rất hối hận!

Nhất là Tử Y, ả đã giao thân thể cho Lâm Hạo Kiệt, chỉ đổi lấy được vài lời ngon tiếng ngọt, ngày thứ hai đã bị vứt bỏ. Nhưng hối hận thì sao, Lâm Hạo Kiệt đã bị Lâm Phong giết chết, Lâm Phong cũng không thể coi trọng nữ nhân như ả, ả luôn kiêu ngạo đột nhiên trở nên vô cùng tự ti.

Ả mắng Lâm Phong là phế vật, thực ra, ở trong mắt Lâm Phong, có lẽ ả không là gì cả, chỉ là một nữ nhân hèn mọn đáng thương, không hơn. Thậm chí, Lâm Phong chưa từng nhìn nàng, bởi vì, khinh thường!

– Ngươi! Nhất định phải chết!

Người Tử Phủ thấy thi thể trên mặt đất, sắc mặt khó coi tới tận cùng, lời nói âm lãnh từ trong miệng Tử Quỳnh phun ra.

Lâm Phong, chẳng những cướp lấy thê tử tương lai của gã, hơn nữa, còn trực tiếp giết chết chồng tương lai của em gái gã.

Vô cùng nhục nhã, Tử Phủ, đã bao giờ nhận lấy nhục nhã lớn như vậy.

Lâm Phong không nhìn Tử Quỳnh, khinh thường nhìn.

Đảo mắt, Lâm Phong nhìn vào người Đoàn Hân Diệp, lúc này, trên mặt Đoàn Hân Diệp vẫn mang đầy nước mắt, nhưng đã lộ ra nụ cười ôn nhu, lẳng lặng đứng phía sau Lâm Phong.

– Những kẻ bức ép nàng, đều phải chết!

Lâm Phong bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ kiên định.

– Theo sát ta!

– Ừm!

Đoàn Hân Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Phong đưa tay lui sau lưng, từ trong vỏ kiếm cổ xưa kia, rút ra kiếm của hắn.

Kiếm như thu thủy, không có phù hoa huyễn lệ, có, chỉ là ánh bạc sắc bén.

– Kiếm!

Mọi người nhìn thanh kiếm trong tay Lâm Phong, trong lòng trở nên kích động. Lâm Phong nói Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt không xứng dùng kiếm, hắn chỉ vung tay là đã chém giết Lâm Hạo Kiệt. Vậy, kiếm của Lâm Phong sẽ sắc bén bao nhiêu?

Tử Linh nắm chặt hai nắm đấm, kiếm, Lâm Phong xuất kiếm!

Nàng thích kiếm khách, hướng tới kiếm tu, anh tuấn tiêu sái, trường kiếm lăng vân, rất uy phong.

Nhưng kiếm tu vốn ít ỏi, lợi hại thì càng ít hơn. Kim Vũ kiếm khách đã là kiếm khách lợi hại nhất mà nàng thấy rồi, kiếm của Lâm Hạo Kiệt, phù hoa, huyễn lệ. Mà Lâm Phong lại dễ dàng giết chết Lâm Hạo Kiệt. Kiếm của hắn sẽ lợi hại bao nhiêu? Tử Linh rất mong đợi.

Áo trắng, Kiếm bạc.

Kiếm vừa ra, giờ phút này, dù Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng ở đó, nhưng lại có một cảm giác kỳ diệu, rất mờ ảo. Giống như chỉ cần Lâm Phong vừa động thì thiên địa liền biến sắc, cảm giác như vậy, giống như là Lâm Phong hòa chung với cả thiên địa.

Tử Quỳnh cũng có cảm giác như vậy, dù nói gã muốn Lâm Phong chết, nhưng chính gã sẽ không xuất thủ, bởi vì, gã không dám!

Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, đã có thể làm cho gã sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, gã rất chán ghét cảm giác này.

– Giết hắn đi!

Gia chủ Tử Phủ Tử Ảnh lạnh băng nói, nhất thời, nhóm người đứng hai hàng bên hành lang trở nên nghiêm túc, một luồng sát khí tràn ngập bao trùm cả không gian, áp lực vô cùng.

Từng bóng người chập chờn lóe lên, đều đồng loạt đánh về Lâm Phong. Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, không chút để ý, bất động như núi.

Cho đến khi đối phương đến gần người hắn, thân hình Lâm Phong mới bắt đầu động.

Chân hắn, bước tới một bước, một bước rất nhỏ.

Một luồng tiêu sát chi ý chân chính thuộc về kiếm, hóa thành một luồng cương phong vô hình, quét qua tất cả mọi người. Giờ khắc này, nhóm người đang lao tới phía Lâm Phong chỉ cảm thấy hít thở không thông, giống như bọn họ đang đối mặt không phải là người, một thanh kiếm, mà là thế của thiên địa, là thiên kiếm vô hình.

Rốt cuộc Tử Linh đã biết được, kiếm của Lâm Phong và kiếm của Lâm Hạo Kiệt khác nhau ở chỗ nào. Kiếm của Lâm Hạo Kiệt, phù hoa chói mắt, mà kiếm của Lâm Phong là kiếm để giết người, không có kiếm phù hoa, kiếm chỉ có sắc bén chỉ thuộc về kiếm.

Giờ khắc này, Tử Linh cũng cảm thấy hít thở không thông.

Kiếm ra, ánh bạc lóe lên, thiên địa trở nên nghẹt thở.

Tất cả tĩnh lặng, những người lao về Lâm Phong cũng ngừng lại, toàn bộ đều dừng lại, thiên địa, giờ khắc này dường như cũng ngừng lại.

Chương 227: Giận dữ, vì hồng nhan

Thiên Nhân Hợp Nhất là một loại cảnh giới mà rất nhiều võ tu dùng cả đời cũng không đạt được, cho dù là võ tu cường đại Huyền Vũ cảnh, muốn đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng cần phải có ngộ tính, cần có kỳ ngộ.

Trời hợp cùng người, người lại mượn lực lượng của thiên địa, nhất cử nhất động, dường như đều phù hợp với đại thế của thiên địa.

Lâm Phong chém ra một kiếm này, không gian xuất hiện một mang mang hình tròn rộng lớn, mà đám người đang lao đến Lâm Phong đều bị bao trong quang mang này, từng tia kiếm khí sắc bén dao động, theo bốn phía mà tràn ra.

– Phốc!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, phá vỡ không gian yên tĩnh, ngay sau đó, từng tiếng vang quanh quẩn bên tai. Dưới ánh mắt rung động của mọi người, toàn bộ nhóm người đang lao về phía Lâm Phong chậm rãi ngã xuống, tất cả đều không còn sinh khí.

Một kiếm, diệt toàn bộ, không kẻ nào may mắn sống sót!

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, mười mấy cường giả của Tử Phủ bị một kiếm của Lâm Phong giết sạch. Đây mới là kiếm tu, ở trước mắt Lâm Phong, Lâm Hạo Kiệt thật sự không xứng dùng kiếm.

Mưa kiếm màu vàng hoa lệ của Kim Vũ kiếm khách kia, ở một kiếm trước mặt này, thật giống như là một trò hề. Kiếm của Lâm Phong mới thật sự là kiếm, sắc bén, là kiếm giết người.

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều kinh hãi nhìn một màn này, nhìn người thanh niên cầm kiếm mà đứng kia, vậy mà bọn họ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo.

Thật là mạnh, Tử Quỳnh dám khẳng định, nếu gã đánh với Lâm Phong, gã chết chắc, không có bất kỳ cơ hội nào. Gã cũng như Lâm Hạo Kiệt, không chịu nổi một kiếm của Lâm Phong.

Đưa mắt nhìn sang, Tử Quỳnh cùng Tử Hà đều nhìn về cha mình, chỉ có Tử Ảnh mới có thể giết được Lâm Phong.

Không chỉ là hai người bọn họ, tất cả người dưới hành lang đều đưa mắt nhìn Tử Ảnh, chủ nhân của Tử Phủ, sao có thể để Lâm Phong càn rỡ như vậy được.

– Võ kỹ của ngươi không tệ!

Tử Ảnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng nói. Lão có tu vi là Linh Vũ cảnh tầng chín, hướng lên trên chính là Huyền Vũ cảnh cường đại.

Lão có thể cảm giác được, từ một kiếm kia, Lâm Phong biểu hiện ra tu vi cũng không quá cường đại, nhất định là do kiếm pháp mạnh mẽ, cũng có thể nói là, Lâm Phong tu luyện một loại võ kỹ Kiếm rất lợi hại.

– Võ kỹ?

Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn căn bản không dùng bất kỳ võ kỹ gì, chỉ tùy tiện quét ra một kiếm, tùy tâm mà động, kiếm hợp cùng người, người hợp với thiên địa.

Một kiếm này, là cảnh giới của kiếm.

– Ngươi không hiểu!

Lâm Phong đạm mạc nói, Tử Ảnh, cảnh giới không đủ, không cách nào biết được cái gì gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới, chỉ có người đạt tới mới có thể nhận thức rõ ràng.

Cũng giống như Lâm Phong, dù bây giờ hắn không dùng vũ hồn, nhắm hai mắt vẫn có thể biết được gió thổi cây lay xung quanh vô cùng rõ ràng. Tử Ảnh lại không thể làm được, lão chỉ cảm ứng một cách mơ hồ, dù cho lão biết rõ là có người làm được thì Tử Ảnh cũng không hiểu được, không cảm thụ qua, tất nhiên không cách nào hiểu được.

– Ngươi không hiểu!

Ba chữ này từ trong miệng Lâm Phong vang lên, lại tự nhiên như vậy, làm cho cả người Tử Ảnh cảm thấy không thoải mái.

Một tên tiểu bối, lại làm trò trước mặt bao nhiêu người mà giở giọng nói với lão ba chữ “ngươi không hiểu”, giống như là muốn nói một kẻ quản lý Tử Phủ như lão là một kẻ rất vô tri.

– Ta không hiểu?

Tử Ảnh cười lạnh nói:

– Một tên tiểu bối, lại trong mắt không người như thế. Ngươi xông vào Tử Phủ ta mà gây chuyện, khi dễ Tử Phủ ta không người sao, ta sẽ không giết ngươi!

– Ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, để ngươi thừa nhận thống khổ róc xương lóc thịt, sống không bằng chết.

Tử Ảnh băng hàn nói, mọi người nghe thế cũng cảm nhận được hàn ý ập đến, rất lạnh.

Lâm Phong tròn mắt nhìn Tử Ảnh, sau đó, trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười, nụ cười châm chọc.

– Ngươi cười gì?

Tử Ảnh trầm mặt, lạnh lùng nói.

– Ngươi sợ ta!

Lâm Phong đạm mạc nói, Tử Ảnh nghe vậy liền ngây người, cười lạnh nói:

– Ta sợ ngươi? Tử Ảnh ta chính là gia chủ của Tử Phủ, tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín, ta còn phải sợ một tên tiểu tử như ngươi?

– Ngươi sợ ta!

Lâm Phong vẫn bình tĩnh nói:

– Ta xông vào Tử Phủ, phá hư đám cưới của con trai ngươi, giết chồng tương lai của con gái ngươi, diệt một nhóm người của Tử Phủ ngươi, có thể nói là không đội chung trời, căn bản không còn gì để nói. Nếu ngươi không sợ ta thì đã sớm động thủ, ngươi, không thể xác định được là có thể thắng được ta hay không! Vì vậy mới dùng lời lẽ đe dọa, lấy những lời này để dò xét, ngươi muốn biết tu vi, lai lịch của ta, đồng thời, ngươi còn đang kéo dài thời gian.

Nghe được những lời này của Lâm Phong, Tử Ảnh híp mắt, không sai, lão kiêng kỵ Lâm Phong, một kiếm lúc nãy, lão nhìn không thấu.

Không biết, mới là thứ đáng sợ nhất, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Tử Ảnh không thể xác định được Lâm Phong mạnh bao nhiêu. Nếu không, với những chuyện Lâm Phong đã làm, sao lão còn nói nhảm với Lâm Phong chứ. Sau khi những người Tử Phủ bị Lâm Phong giết thì lão đã tự mình ra bay bắt giữ Lâm Phong rồi.

Lâm Phong nói đúng những ý nghĩ sâu trong nội tâm của lão.

– Cho dù là ngươi đang đợi người nào, hôm nay, ta muốn giết ngươi!

Bước tới, Lâm Phong đưa trường kiếm về phía trước, thân hình hắn nhìn như rất chậm, nhưng lúc kiếm quang lóe lên thì mọi người đã thấy được Lâm Phong đã tới trước người Tử Ảnh. Bọn họ cảm thấy như gặp ảo giác, mới vừa rồi, Lâm Phong có phải di chuyển một đoạn khoảng cách hay không?

– Rầm!!!

Hư ảnh màu tím phóng lên, cả người Tử Ảnh được một tầng tử quang vờn quanh. Sau lưng gã, vũ hồn hiện lên, vũ hồn màu tím, kỳ lạ mà thần bí.

Đối mặt với Lâm Phong, vậy mà Tử Ảnh lão lại phóng vũ hồn ra trước, điều này đã khẳng định rõ những lời của Lâm Phong. Tử Ảnh, lão sợ Lâm Phong, bởi vì kiêng kỵ nên mới không chút khinh thường, vừa chiến đấu đã buông thả vũ hồn.

– Chém!

Một tiếng quát khẽ, kiếm trong tay Lâm Phong tử trên trời chém xuống.

– Tử Quyền!

Tử Ảnh gầm lên một tiếng, vũ hồn sau lưng cuồn cuộn gào lên, hóa thành một hư ảnh.

Trong nháy mắt, vô tận tử khí bao lấy thân hình Tử Ảnh, khí tức màu tím hóa thành hình xoắn ốc, theo bàn tay Tử Ảnh mà cuồn cuộn gào thét, bao trùm cả cánh tay Tử Ảnh.

Cuối cùng, quyền ảnh màu tím vô tận ầm ầm ập tới, trong nhày mắt, trên nắm tay của Tử Ảnh đã xuất ra không biết có bao nhiêu quyền ảnh.

– Xoẹt, xoẹt…

Kiếm quang cắt qua quyền ảnh màu tím, vậy mà phát ra tiếng nổ thực chất. Kiếm trong tay Lâm Phong bị quyền ảnh oanh kích không ngừng. Lâm Phong cảm thấy một luồng lực lượng hung mãnh không ngừng đánh thẳng lên cánh tay hắn.

Tử Quyền này chính là võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, hơn nữa còn cùng vũ hồn của người trong dòng chính Tử Phủ bổ trợ lẫn nhau, có thể phát huy ra thực lực ngang với võ kỹ Địa cấp, phi thường mạnh mẽ.

Nhất là được thi triển bời một kẻ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín như Tử Ảnh, khí thế lại càng mênh mông. Nếu một quyền này đánh vào chân núi, đủ để tạo thành một lỗ thủng to.

Kiếm trong tay Lâm Phong không ngừng trở nên chậm lại, giống như là không cách nào tiếp tục áp xuống, cánh tay càng ngày càng trầm trọng, nhưng hai tròng mắt Lâm Phong vẫn luôn bình tĩnh, lộ ra kiên nghị cùng chấp nhất không gì sánh được.

Kiếm, sắc bén, không gì không thể phá, không gì không thể diệt.

Kiếm giả, phải có chấp nhất phá diệt hết thảy, mặc ngươi cường đại bao nhiêu, một kiếm của ta đều chém hết, phá hết, chỉ cần có một tia hi vọng liền không nói lùi bước.

– Chém!

Gầm lên một tiếng, trên người Lâm Phong bộc phát ra một luồng ý chí sắc bén, sắc bén có thể chém đứt hết thảy.

Kiếm trong tay Lâm Phong, chém xéo mà xuống, từng ánh Tử Quyền dần dần mai một trong kiếm.

– Lui!

Tử Ảnh kịch liệt biến sắc, kiếm của Lâm Phong, vậy mà vẫn có thể chém xuống, mắt thấy chính thân lão sắp bị chém thành hai mãnh thì lão không chút do dự, thân hình lão điên cuồng lùi về phía sau.

Sau một khắc, sắc mặt Tử Ảnh trở nên trắng bệch vô cùng, bởi vì khi lão lui về phía sau thì lão lại thấy kiếm trong tay Lâm Phong khẽ đảo hướng, chém về phía Tử Quỳnh đang còn đứng một bên.

Ngay cả lão cũng không thể ngăn cản một kiếm này của Lâm Phong, Tử Quỳnh làm sao có thể đón được.

– Ngươi dám?

Tử Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng, lão gần như điên cuồng.

– Chết!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ. Không dám? Lâm Phong hắn có gì không dám!

Nếu không phải hắn trùng hợp mà gặp xe ngựa của Tử Linh, biết được Tử Quỳnh có thể bắt Đoàn Hân Diệp. Người chết hôm nay đã không phải là Tử Quỳnh, mà Đoàn Hân Diệp sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Nếu thật sự như vậy, Lâm Phong sẽ ân hận cả đời.

Thấy một kiếm không thể cản nổi chém về phía mình, sắc mặt Tử Quỳnh điên cuồng vặn vẹo, lộ vẻ tuyệt vọng, Tử Quỳnh gã sẽ chết sao? Trong ngày đại hôn của gã, lúc sắp bước vào cấm địa lại bị chém giết?

– Phập!

Một tiếng vang nhỏ, Tử Quỳnh không còn bất kỳ suy nghĩ gì, hai mắt gã vẫn trợn to, lộ ra sợ hãi, tuyệt vọng. Gã chưa bao giờ nghĩ tới, gã lại có ngày hôm nay.

Nhìn thân thể Tử Quỳnh chậm rãi ngã xuống, mọi người đều thở ra một hơi, cảm thấy tim mình bịch bịch mà nhảy, hô hấp dồn dập.

Thiếu gia Tử Phủ, chết rồi?

Lâm Phong chút thay đổi, nói giết liền giết, huy kiếm, chém giết hết thảy, phàm là người Tử Phủ đều phải chết, toàn bộ đều đáng chết!

Giận dữ, vì hồng nhan!

Chương 228: Tử Cực Không Sát

– Thật lợi hại, thật là mạnh mẽ.

Giờ phút này, hai từ khiếp sợ cũng không cách nào hình dung được chấn động trong lòng bọn họ rồi, Lâm Phong hắn mới bao nhiêu?

Chỉ xấp xỉ với tuổi của Tử Quỳnh, thậm chỉ còn nhỏ hơn Tử Quỳnh. Nhưng hắn chỉ dùng một kiếm giết Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt, lại một kiếm giết nhóm người Tử Phủ, cũng vẫn là một kiếm bức lui Tử Ảnh, cường giả Linh Vũ cảnh đỉnh phong, gạt bỏ Tử Quỳnh.

Yêu nghiệt, chỉ có hai từ này mới thích hợp với Lâm Phong. Tử Phủ là bá chủ trong vòng ngàn dặm xung quanh, Tử Ảnh là gia chủ Tử Phủ.

Mà Lâm Phong, hắn chỉ mới trở thành thiếu niên đã dám dùng trường kiếm giết chóc trong Tử Phủ, coi trời bằng vung, kẻ nào chặn thì giết kẻ đó.

Về phần Tử Y cùng Tử Linh, giờ phút này, tâm tình của hai nàng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – mộng ảo!

Người mà các nàng cho là phế vật, vậy mà lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần so với thiên tài như Lâm Hạo Kiệt, ngay cả Tử Ảnh, hắn cũng có thể chiến, một kiếm bức lui.

Đoàn Hân Diệp nhìn bóng lưng của Lâm Phong, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ, nàng biết Lâm Phong chấp nhất và kiên cường đến cỡ nào. Ngày đó, hắn vì nàng mà độc thân đuổi giết tám tên cường giả.

Tám người, không có kẻ nào yếu hơn Lâm Phong, kém cỏi nhất cũng đã là Linh Vũ cảnh tầng bảy. Nhưng Lâm Phong, chỉ nhờ vào tính dai cùng quyết tâm không sợ không hãi, thần chặn giết thần, cuối cùng, chỉ còn một người sống sót rời đi.

Lâm Phong có thể vì nàng mà không tiếc tính mạng, nàng cũng có thể vì Lâm Phong mà rút dao tự vẫn. Kiếp này, nguyện làm bạn bên hắn.

– Ah…

Một tiếng gào thê thảm làm mọi người bừng tỉnh, Tử Ảnh ngơ ngác nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đó là đứa con trai độc nhất của lão, là đứa con mà lão dùng mười mấy năm trời tỉ mỉ bồi dưỡng. Hôm nay, phải là ngày vui của gã, là lúc gã bước vào cấm địa, trở thành nam nhi chân chính của Tử Phủ. Nhưng hôm nay, gã lại nằm trên mặt đất, không chút nhúc nhích.

– Ta muốn ngươi chết!

Giọng nói vô cùng ác độc, Tử Ảnh gắt gao ngó chừng Lâm Phong, lực lượng vũ hồn sau lưng điên cuồng bốc lên, dường như có một hư ảnh hình người xuất hiện sau lưng lão.

Kiếm trong tay Lâm Phong vẫn đang rỉ máu, nhìn Tử Ảnh gào thét mà đến, trong mắt hắn vẫn tràn đầy sát cơ.

– Ta cũng muốn ngươi chết!

Đạp mạnh xuống đất, thân ảnh Lâm Phong lao về phía Tử Ảnh.

– Ùng ùng!

Một quyền xoắn ốc màu tím theo thân hình Tử Ảnh gào thét mà ra, vũ hồn sau lưng lão cũng động, tử quang vô tận quay cuồng, Tử Quyền điên cuồng cuốn lên, đánh về phía Lâm Phong.

Tử Quyền rít gào đột nhiên hóa thành một thân ảnh gầm thét, cũng giống như hư ảnh sau lưng Tử Ảnh, mây tím mênh mông cuộn trào bay về phía Lâm Phong, giống như là muốn dùng sự tức giận của Tử Ảnh mà bao trùm lấy cả người Lâm Phong.

– Giết!

Lâm Phong chém ra một kiếm, cự nhân màu tím gào thét kia bị chém thành hai đoạn, nhưng mà mây tím vẫn tiếp tục tuôn ra, mây tím bị chém đứt lần nữa tụ lại, một nhân hình hiện ra như trước.

– Giết, giết, giết, giết cho ta!

Tử Ảnh điên cuồng gào thét, vậy mà hư ảnh cự nhân màu tím kia lại động, Tử Quyền vô tận hung mãnh đánh ra lần nữa, mà hai con ngươi của hư ảnh cự nhân màu tím cũng biểu lộ ra cảm tình, hận, lạnh băng, sát ý như con người thật sự, đây là vẻ mặt của chính Tử Ảnh.

– Đây là thủ đoạn gì vậy?

Thấy một màn này, mọi người đều âm thầm run rẩy, vậy mà công kích có thể hóa thành cự nhân màu tím, hơn nữa cự nhân màu tím này còn có thể tiếp tục công kích, giống như là bị Tử Ảnh phụ thể.

– Tử Cực Không Sát!

Một vài tên cường giả chi mạch Tử Phủ đều chấn động, đây là tuyệt học của Tử Phủ, là tuyệt học mà chỉ có người trong dòng chính có huyết mạch Tử Phủ mới có thể thi triển.

Tử Cực, cực điểm của màu tím, tử khí hóa hình mà công kích, giờ phút này, cự nhân màu tím kia đúng là do Tử Ảnh khống chế, là Tử Ảnh không thể giết chết.

Không Sát, cách không mà giết, cự nhân màu tím kia bất tử bất diệt, công kích cũng không cách nào diệt được nó, mà nó có thể phát ra hai tầng công kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị, phi thường lợi hại.

– Vũ hồn cùng võ kỹ thật kỳ lạ.

Lúc này Lâm Phong cũng lộ vẻ ngưng trọng, một kiếm chém ra lúc nãy cũng không thể làm cho cự nhân màu tím kia hoàn toàn biến mất, đã tốn mất một khoảng thời gian, giờ phút này, mây tím quay cuồng kia đã mang theo lực lượng hủy diệt phủ xuống bên cạnh hắn.

Lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong mây tím này rất mạnh, đủ để tiêu diệt một người.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này, hắn đứng đó lại giống như là hắn không tồn tại, Thiên Nhân Hợp Nhất, dung hợp một chỗ với thiên địa chi khí.

– Chết!

Hư ảnh màu tím kia lại có thể mở miệng, phun ra một tiếng lạnh băng, lực lượng hủy diệt trực tiếp bao phủ lấy Lâm Phong, cắn nuốt sạch sẽ.

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, ánh mắt gắt gao ngó chừng đoàn mây tím kia, Lâm Phong bị nuốt sống rồi?

– Không đúng, Lâm Phong ở chỗ kia!

Đột nhiên một tiếng kinh hô phá vỡ không gian yên tỉnh, bên cạnh Đoàn Hân Diệp có một thân ảnh màu trắng lẳng lặng đứng đó, không phải Lâm Phong thì còn là ai?!

Mới vừa rổi, tất cả mọi người đều tập trung nhìn đoàn mây tím bao trùm lên chỗ Lâm Phong đang đứng, vì vậy khi Lâm Phong đứng trên hành lang, bọn họ không nhìn thấy được.

– Thật là nhanh, sao hắn có thể qua được đó?

Tất cả đều nghi hoặc, quá nhanh, mới vừa rồi, Lâm Phong giống như là tiêu thất trong hư không, làm cho tất cả bọn họ đều không thể phát hiện.

– Nếu không đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, một kích kia đã có thể làm ta trọng thương. Vũ hồn thật kỳ lạ, quả nhiên, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường.

Lâm Phong nhìn cự nhân màu tím gào thét, rõ ràng hóa thành vẻ mặt của Tử Ảnh, dữ tợn kinh khủng, mà Tử Ảnh vẫn ở phía sau, thân hình bất động, hư ảnh vũ hồn sau lưng đã không thấy rồi, chính là đoàn mây tím kia.

– Grào!

Cự nhân màu tím gào thét rống giận, lao về phía Lâm Phong, Lâm Phong lẳng lặng đứng đó, cảm thụ khí tức cự nhân màu tím kia, sau đó, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười đạm mạc.

Kéo tay Đoàn Hân Diệp, thân hình Lâm Phong nhanh chóng thối lui.

Cự nhân màu tím lao tới thì hắn liền thối lui, mặc cho đối phương điên cuồng phát ra tiếng gào thét rung trời.

– Grào!

Cự nhân màu tím điên cuồng gào thét một tiếng, theo gió truyền ra là một tiếng rên rỉ. Ngay sau đó, mọi người liền thấy cự nhân màu tím dần dần tan biến, mây tím cũng chậm chạm tiêu tán, vô ảnh vô tung.

– Mất rồi?Nguồn truyện audio

Mọi người đều trợn mắt nhìn về Tử Ảnh, hư ảnh vũ hồn đã trở lại sau lưng lão, nhưng hình như đã trở nên yếu ớt, nhỏ bé.

– Lấy thực lực của ngươi bây giờ còn không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của vũ hồn.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, lúc cự nhân màu tím đánh tới, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, lực lượng hủy diệt kia không ngừng suy yếu, lực khống chế mây tím của Tử Ảnh theo khoảng cách gia tăng mà yếu đi, vì vậy Lâm Phong lựa chọn lùi về sau.

Quả nhiên, hắn không cần động thủ, mây tím đã tự động tiêu tán, mới vừa rồi, Tử Ảnh muốn dốc toàn lực để xuất một kích tất sát với hắn, tiếc là không thể thành công.

– Hiện tại, đã đến phiên ta phải không?!

Lâm Phong lao tới, sát ý bùng lên, một luồng khí tức nghẹt thở tràn ngập, kiếm của Lâm Phong chiếu ra quang mang lạnh lẽo.

Sắc mặt Tử Ảnh trở nên xanh mét, một kích toàn lực vừa rồi cũng không giết được Lâm Phong, lão đã không còn chút cơ hội nào. Hơn nữa, lão đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí, không bị Lâm Phong giết chết đã may mắn lắm rồi, sắc mặt lão dữ tợn đáng sợ.

– Không tới phiên ngươi, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm phẫn nộ từ trên trời truyền xuống, giống như tiếng sấm cuồn cuộng, chấn động màng nhĩ mọi người.

Cả người Tử Ảnh kịch liệt run rẩy, trong mắt chớp lên ánh sáng mãnh liệt, người mạnh nhất Tử Phủ, tới rồi!

Mọi người cũng Lâm Phong đều ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh hành cung. Phía trên đỉnh hành cung, một thân ảnh uy nghiêm đứng sừng sửng ở đó, rất xa, nhìn thi thể người Tử Phủ nằm đầy đất, sát ý trong mắt lão vô cùng nồng nặc.

– Cường giả Huyền Vũ cảnh!

Tất cả mọi người đều rung động mãnh liệt, vẫn luôn có lời đồn, người mạnh nhất trong Tử Phủ, không phải là người nắm giữ vị trí gia chủ Tử Phủ như Tử Ảnh, mà là một lão già, đó là tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh, xem ra lời đồn quả nhiên là thật.

Lão già Huyền Vũ cảnh này đã xuất hiện rồi, hơn nữa, là bị Lâm Phong ép phải xuất hiện.

Lão ta không ra, e rằng Tử Phủ sẽ bị Lâm Phong san bằng, ngay cả tính mạng gia chủ Tử Phủ Tử Ảnh cũng khó mà giữ được.

Một người thanh niên có thể bức Tử Phủ cường đại tới trình độ này, đây là sự tình mà có nằm mộng cũng không ai nghĩ tới, nhưng, mà sự thật đôi khi còn ảo hơn cả cảnh trong mơ.

Tên thanh niên nắm thanh kiếm sắc bén này, vì cứu hồng nha mà xuất hiện ở Tử Phủ, giận giết bốn phía.

Chỉ có hắn mới xứng đôi với vẻ đẹp của Đoàn Hân Diệp, xứng đôi với khí chất của Đoàn Hân Diệp. Tử Quỳnh, gã căn bản không xứng, so với Lâm Phong, gã yếu kém hơn không biết bao nhiều lần, một kiếm đã bị giết, căn bản không cần so sánh.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia đạp không mà xuống, trực tiếp đứng trên hành lang, đứng ở bên người Tử Ảnh, nhìn thi thể đầy đất, quần áo lão không gió mà bay.

– Tốt! Tốt! Tốt!!!

Có lẽ là vì vô cùng giận dữ, vị cường giả Huyền Vũ cảnh này nói liên tục ba chữ tốt, đảo mắt nhìn về phía Lâm Phong, sát ý lẫm liệt.

Chương 229: Triêu Dương Chi Kiếm

– Thúc tổ!

Tử Ảnh khom người nhìn về người mới xuất hiện, rất cung kính, ánh mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh. Thúc tổ của lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh, lão ta đã xuất hiện, Lâm Phong chết chắc rồi.

Người vừa xuất hiện này, thoạt nhìn số tuổi cũng không lớn, vậy mà Tử Ảnh lại gọi là thúc tổ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Con đường võ đạo này, tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài, bề ngoài nhìn vào lại càng thêm trẻ tuổi, một vài người có thực lực siêu cường, thậm chí có thể cải lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú, giống như là vĩnh viễn đều ở tuổi thanh niên.

Cửu Tiêu đại lục còn có lời đồn, đỉnh điểm của võ đạo có thể bất tử bất diệt, nhận được vĩnh sinh, làm cho tất cả mọi người đều hướng tới, theo đuổi.

Võ đạo! Là chủ đề vĩnh hằng của đại lục này.

– Ngươi còn mặt mũi gọi ta là thúc tổ sao!

Tử Phủ lão tổ hừ lạnh một tiếng, thi thể trên mắt đất kia đều là tinh nhuệ của Tử Phủ, còn lại hậu nhân của lão, hiện tại, toàn bộ đều chết hết.

Chỉ còn lại một người, nhưng thân là nữ nhân Tử Hà, Tử Phủ phải tuyệt hậu rồi.

– Cháu có tội!

Tử Ảnh không dám phản bác, thân là gia chủ Tử Phủ, để Tử Phủ gặp phải kiếp nạn như vạy, lão tất phải chịu trách nhiệm, ngay cả con trai lão cũng bị giết.

– Tội của ngươi, ta sẽ tính sau, nhưng mà bây giờ…

Tử Phủ lão tổ lạnh lẽo nói một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

– Ngươi còn trẻ như vậy đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, vốn nên có tiền đồ tươi sáng, nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này.

Vừa dứt lời, trên người Tử Phủ lão tổ bạo phát ra sát ý thực chất, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy từng đợt hàn ý.

– Linh Vũ cảnh tầng tám, thì ra Lâm Phong có thực lực Linh Vũ cảnh tầng tám, thật là mạnh. Hơn nữa, bằng vào thực lực Linh Vũ cảnh tầng tám, hắn vẫn có thể dùng một kiếm mà bức lui một kẻ có tu vi Linh Vũ cảnh đỉnh phong như Tử Ảnh, lợi hại!

Mọi người đều thầm khen, lấy tuổi của Lâm Phong mà có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, trước kia bọn họ chưa từng thấy qua.

– Vậy sao? Vậy cũng thử thì mới biết được.

Lâm Phong đạm mạc nói, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, không chút ba động, hắn thật sự có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám. Ngày hôm đó, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu vi của hắn trực tiếp từ Linh Vũ cảnh tầng sáu mà mạnh mẽ vọt lên Linh Vũ cảnh tầng tám.

Trước kia không có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lâm Phong đã dựa vào đủ loại thủ đoạn mà khiêu chiến vượt cấp. Nhưng hôm nay, khi đạp nhập Thiên Nhân Hợp Nhất, tuy là Linh Vũ cảnh tầng tám, nhưng đối phó với Linh Vũ cảnh tầng chín bình thường thì cũng không khó. Nếu Tử Ảnh không có thủ đoạn kỳ lạ, bây giờ Lâm Phong đã giết lão rồi.

– Thật liều lĩnh!

Mọi người nhìn lên thân ảnh đứng đối diện trên hành lang kia, tất cả đều thở dài một hơi, ngay cả cường giả Linh Vũ cảnh cũng muốn chiến.

– Không biết sống chết, ta sẽ làm cho ngươi hiểu được, cường giả Huyền Vũ cảnh, không phải là một Linh Vũ cảnh như ngươi có thể chạm đến.

Tử Phủ lão tổ phất ống tay áo, nhất thời, trên hành lang cát bay đá chạy, một cơn lốc vô hình được tạo thành, phát ra từng tiếng gào thét.

– Người ở Huyền Vũ cảnh đã có chân nguyên, do rất nhiều Thiên địa nguyên khí hội tụ mà thành, lực lượng của chân nguyên có thể dễ dàng đánh một tên Huyền Vũ cảnh như ngươi thành bột phấn, đây là chênh lệch cảnh giới, không thể bù đắp.

Tử Phủ lão tổ giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, lực lượng chân nguyên màu tím cuộn trào trong tay lão, giống như là một quang cầu màu tím, vô cùng chói mắt.

Hơn nữa, quang mang chân nguyên này, tuyệt không phải là chỉ có hào nhoáng bề ngoài, đó là chân chính do thiên địa nguyên khí hội tụ mà thành, tràn đầy lực lượng hủy diệt.

Lâm Phong bước ra một bước, kiếm xéo trong tay, chiếu ra hàn quang lạnh lẽo, nghiêm nghị bất khuất.

– Hôm nay ta ngộ ra một chiêu kiếm pháp, vừa lúc dùng chân nguyên của ngươi mà kiểm nghiệm một phen!

Lâm Phong thản nhiên nói, tất cả nghe vậy đều trợn mắt, kiếm pháp mới ngộ ra, không hổ là thiên tài, ngộ tính thật mạnh.

– Lấy ta thử kiếm?

Tử Phủ lão tổ lộ ra nụ cười cổ quái, lão chưa bao giờ nghe nói có người có tu vi Linh Vũ cảnh dám lấy cường giả Huyền Vũ cảnh để thử kiếm, người ta đều thỉnh cầu chỉ điểm.

Không thể không nói, Lâm Phong rất cuồng ngạo.

– Vậy thì ngươi thử đi!

Bàn tay Tử Phủ lão tổ rung lên, quang cầu chân nguyên cuồn trào trong lòng bàn tay, sau đó liền ném tới, quang cầu màu tím tràn ngập lực lượng hủy diệt cuồng bá, dường như muốn phá hủy hết thảy.

Cho dù là đám người ở dưới hành lang cũng cảm nhận được rõ ràng, ý chí hủy diệt trong quang cầu chân nguyên màu tím này là bá đạo nhường nào.

– Triêu Dương Chi Kiếm!

Lâm Phong đưa tay lên, vô cùng mạnh mẽ, nhưng dưới ánh mắt của mọi người thì dường như rất chậm chạp, quỹ tích rõ ràng.

Một kiếm này, giống như mặt trời chuẩn bị mọc lên, chậm rãi bay lên không trung, tràn đầy sinh cơ vô tận, sức sống mênh mông.

Thậm chí, tất cả mọi người đều cảm giác được, kiếm của Lâm Phong giống như một mặt trời đỏ, chậm rãi dâng lên, Triêu Dương Chi Kiếm, Hồng Nhật Chi Kiếm.

– Thật là đẹp, giống như ánh sáng của một màu trời đỏ.

Tử Linh cảm giác như mộng như ảo, lẩm bẩm nói nhỏ:

– Tỷ, đây là kiếm do Lâm Phong tự nghĩ ra, sáng sớm hôm nay, hắn mới xem mặt trời mọc mà tự nghĩ ra kiếm pháp.

Nàng còn nhớ, lúc sáng sớm, nàng cùng Lâm Phong cùng nhau nhìn mặt trời mọc, nàng còn cảm khái là cảnh tuy đẹp nhưng người thi không. Nàng nói, Lâm Phong không phải là người mà nàng muốn cùng nhau xem mặt trời mọc, nhưng giờ phút này, nàng lại hoài niệm những hình ảnh này.

Dường như khoảng thời gian kia sẽ không bao giờ có nữa.

– Tự nghĩ ra kiếm pháp?!

Cả người Tử Y run rẩy, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế cũng chỉ tu luyện công pháp võ kỹ của tiền bối lưu lại, có mấy người có thể tự nghĩ ra kiếm pháp, hơn nữa còn đẹp mắt như vậy, làm cho người ta có cảm giác như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, đây mới là ngộ kiếm chân chính, đốn ngộ mới có thể bày ra được ý cảnh như vậy.

Tử quang cùng Hồng Nhật chi kiếm va chạm vào nhau, vô tận tia sáng chói mắt đâm thẳng vào tròng mắt mọi người, lực lượng hủy diệt tàn sát bừa bãi trong không gian, giống như phải qua thật lâu mới có thể lại hô hấp bình thường.

Thân ảnh Lâm Phong lộ ra, vẫn là áo trắng, một kiếm, khinh cuồng, không câu chấp.

– Triêu Dương Chi Kiếm, ta thật sự không muốn giết ngươi, đáng tiếc, ngươi giết người của Tử Phủ ta, ngươi phải chết, không thể nghi ngờ.

Tử Phủ lão tổ cảm khái một tiếng, dù cho lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng cũng hiểu được, thiên tư của mình không đáng nhắc tới, tu vi phải dừng ở một bước này. Mà Lâm Phong mới là thiên tài chân chính, chỉ cần cho Lâm Phong mấy năm thời gian thì có thể vượt qua lão rồi. Huyền Vũ cảnh tuyệt không phải là cực hạn của Lâm Phong.

Có người yêu tài, có người ghét tài, thiên tài như Lâm Phong, Tử Phủ lão tổ chưa bao giờ gặp qua, tất cả hậu bối của lão đều kém xa, lão vẫn luôn hi vọng có một hậu bối thiên tài, đáng tiếc vẫn không đợi được. Bây giờ, lão đợi được lại không phải là hậu bối Tử Phủ, mà là kẻ thù của Tử Phủ lão.

Tử Phủ lão tổ thật sự muốn tát cho Tử Ảnh một bạt tai, ngươi như thế, vậy mà không cố gắng kết giao, ngược lại còn đi trở mặt, quá ngu muội, thực sự không thể tha thứ.

– Ra tay đi!

Lâm Phong đạm mạc nói.

– Được, chết đi!

Tử Phủ lão tổ bình tĩnh nói một tiếng, đưa nhân lao tới, nháy mắt, thân hình lão trực tiếp vọt tới trước người Lâm Phong, một chưởng mang theo lực lượng chân nguyên màu tím ập tới Lâm Phong.

Trong lòng mọi người đều trở nên khẩn trương, Lâm Phong sắp va chạm trực tiếp với cường giả Huyền Vũ cảnh.

– Quang Minh Chi Kiếm!

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Lâm Phong vang lên, quang mang vô cùng chói mắt từ trên thân kiếm phóng ra, tràn đầy sức bật vô tận. Một kiếm này, sắc sỡ lóa mắt, là quang mang lúc mặt trời nhô cao chiếu ra, bạo ngược, cường đại, chiếu sáng hết thảy, là Liệt Nhật Chi Kiếm.

– Xoẹt, xoẹt….

Âm thanh không khí bị xé nát vang lên, còn còn tử vong chi khí màu xám lượn lờ trên thân kiếm. Một kiếm này, là Lâm Phong thể ngộ được, còn sát nhập ý cảnh tịch diệt của kiếm vào trong đó.

Một kiếm này, rực rỡ như mặt trời chói chan, chanh như tia sáng.

– Rầm!

Khí tức kinh khủng cuốn lên, Liệt Nhật Chi Kiếm bức tới gần, Tử Phủ lão tổ thối lui. Một tồn tại cường đại như Huyền Vũ cảnh, ở trước mặt Lâm Phong, vậy mà phài thối lui, dù chỉ lùi về một bước rất nhỏ.

– Ám Ảnh Sát!

Kiếm của Lâm Phong không chỉ như thế, Thập Tự Ám Ảnh Sát được xuất ra, thân thể đột nhiên biến mất, hóa thành một bóng đen, giống như trở nên trống rỗng.

Ngày xưa, Lâm Phong ngàn dặm nhanh chóng đuổi theo cứu Đoàn Hân Diệp, khi đó hắn đã dùng qua chiêu thức thứ hai trong Thập Tự Ảnh Sát Thuật là Ám Ảnh Sát, nhưng lúc đó, hắn không cách nào trở thành một bóng đen vô hình. Nhưng hôm nay, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, xuất ra Ám Ảnh Sát thì cả người hắn giống như không khí, chỉ có lực lượng hủy diệt.

– Tử Cực!

Tử Phủ lão tổ cảm thụ được lực lượng hủy diệt vô hình này, sắc mặt trở nên khó coi, khẽ quát một tiếng, tử quang cuồng bá hiện lên, tử quang chân nguyên tràn ngập không trung.

– Xoẹt xoẹt…

Một thanh kiếm đâm vào trong chân nguyên, Tử Phủ lão tổ khẽ biến sắc, thân như ảo ảnh biến mất trong nháy mắt, trực tiếp rơi xuống dưới hành làng, lại thối lui lần nữa, Tử Phủ lão tổ lại bị Lâm Phong bức lui lần nữa, hơn nữa, còn là trực tiếp bức xuống hành lang.

Nhưng mà trên mặt Lâm Phong không có nửa điểm đắc ý, cũng không truy kích, đảo mắt nhìn qua người Tử Ảnh, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ băng hàn lạnh lẽo.

Một cái nhìn này, làm cho Tử Ảnh biến sắc, trái tim kịch liệt run rầy.

Thân hình Lâm Phong lại động, không chút ngừng lại.

Chương 230: Thập Tự Chi Quang

Dưới Tử Kim Sơn, tiếng vó ngựa cuồn cuộn không dứt, một nhóm thiết kỵ cưỡi ngựa chạy như điên, tốc độ cực nhanh, mặt đất chấn động không ngừng.

Nhóm người này có khoảng ba mươi người, phần đông trong nhóm này đều mang mặt nạ đồng xanh, che kín mặt mũi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng chớp động thì tràn đầy sắc bén, tràn ngập khí tức thiết huyết.

Hơn nữa, ngựa mà những người này cưỡi đều có màu xích huyết, đó là chiến mã của Tuyết Nguyệt, Xích Huyết thiết kỵ.

Người dẫn đầu nhóm Xích Huyết thiết kỵ kia thì lại khác hoàn toàn với những thiết huyết nam tử khác, đó là một nữ tử, thân hình uyển chuyển, người mặc áo trắng, tuy có khăn mỏng che mặt nhưng vẫn thánh khiết.

Chỉ là khí chất này bồng bềnh như tiên, làm cho người ta cảm giác chỉ có thế đứng từ xa mà nhìn.

Cô gái cầm đầu này, rõ ràng chính là Mộng Tình, áo trắng hơn tuyết, bồng bềnh như tiên.

Mà nhóm người phía sau Mộng Tình đều là người trong Thiên Kiếm Doanh của Thiết Huyết quân đoàn – Xích Huyết Thiên Kiếm!

Hôm đó, trên chiến trường, Lâm Phong truy đuổi ngàn dặm, sau khi rời đi thì không còn tin tức gì nữa. Đến lúc chiến tranh qua đi, người của Xích Huyết Thiên Kiếm liền theo Mộng Tình ra ngoài tìm kiếm. Sau mấy ngày, rốt cục, dưới cơ duyên xảo hợp mà tìm được tin tức ở Tử Vi sơn trang, Lâm Phong đã đi lên Tử Phủ trên Tử Kim Sơn.

Cho nên, nhóm người Mộng Tình từ ngàn dặm xa xôi, chạy như điên mà đến, trên chặng đường dài cũng không chút nghỉ ngơi.

Cũng cùng lúc này, trên đỉnh Tử Phủ, trước hành cung cấm địa, sau khi Lâm Phong bức lui Tử Phủ lão tổ, thân hình hắn lần nữa chuyển động, một khắc cũng không ngừng, lần này, hắn kéo theo Đoàn Hân Diệp cùng theo, đạp chân lao qua, hắn dắt Đoàn Hân Diệp tới trước người Tử Ảnh.

– Hừ…

Trong miệng Tử Ảnh phát ra một tiếng gầm giận dữ, vậy mà Lâm Phong dám coi lão là quả hồng mềm, lão đường đường là phủ chủ Tử Phủ, nhưng dường như lại trở thành một kẻ yếu ớt không chịu nổi một kích. Trong lúc Lâm Phong còn chiến đấu với Tử Phủ lão tổ, vậy mà hắn dám động thủ với lão ta, giống như nghĩ rằng có thể giết chết Tử Ảnh lão trong nháy mắt. Điều này làm cho Tử Ảnh cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Trong ngày thường, phủ chủ Tử Phủ như lão, địa vị cao quý nhường nào, hơn nữa, với thực lực Linh Vũ cảnh, xưng bá một phương, trong vòng ngàn dặm này, có kẻ nào dám không cung kính lão.

Nhưng mà hôm nay, một tên thiếu niên như Lâm Phong, một người một kiếm, bước vào Tử Phủ lão, giết người trong Tử Phủ, coi Tử Ảnh lão như một tên phế vật, tìm thời cơ mà giết tới lão.

Hư ảnh màu tím kinh khủng bốc lên cao một lần nữa, tử quang đầy trời, cả người Tử Ảnh được tử khí quấn quanh, quả đấm cuồng bá mãnh liệt đập ra lần nữa.

– Tịch Dương Chi Kiếm!

Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng, trường kiếm trong tay Lâm Phong xẹt qua hư không, một kiếm này cũng không chói mắt, nhưng làm cho người ta cảm thấy một loại ý cảnh đìu hiu vắng lạnh.

Anh hùng xế chiều, tráng sĩ đứt tay.

Dù thiên tài tràn đầy phấn chấn hay là cường giả chói mắt cũng có lúc bước vào tuổi xế chiều, có lúc cô đơn.

Triêu Dương Chi Kiếm, tràn đầy tinh thần phấn chấn, có sức sống vô tận, sinh cơ mệnh mông.

Quang Minh Chi Kiếm, bạo ngược mà cường đại, là ánh sáng huyễn lệ của mặt trời chói chan, có thể chiếu rọi hết thảy, cũng có thể hủy diệt hết thảy, đốt hết mọi thứ.

Tịch Dương Chi Kiếm, một kiếm xề chiều, một kiếm chém xuống, dường như tất cả nhân sinh phù hoa đều phải ngưng lại, vô luận ngươi đã từng chói mắt cỡ nào.

Từ trong đáy lòng Tử Ảnh cũng cảm nhận rõ ràng cái cảm giác xế chiều này, ngày xưa xưng bá một phương, hôm này lại bị Lâm Phong tùy tiện nhục nhã, đây không phải là tình cảnh hiện giờ của lão sao?

Nội tâm rung động, quyền ảnh ngập trời dường như cũng mờ nhạt đi rất nhiều, một kiếm chém xuống, tất cả phù hoa đều mất hết phong thái, kết thúc.

Lúc Tịch Dương Chi Kiếm chém vào, thân thể Tử Ảnh chậm rãi ngã xuống, mà tâm tình mọi người cũng theo đó mà run rẩy.

Phủ chủ Tử Phủ Tử Ảnh, một kiếm, chết!

– Mạnh!

Tất cả đều cảm thấy chết lặng, chết rồi!? Tử Ảnh cũng bị Lâm Phong giết chết, một kiếm này thật mạnh.

– Rầm!

Quang mang màu tím hình xoắn ốc quấn quanh thân thể Tử Phủ lão tổ mà vọt lên trời cao.

Lâm Phong bức lão thối lui, sau đó, trong nháy mắt thời gian, Lâm Phong làm trò trước mặt cường giả Huyền Vũ cảnh như lão, trước mặt Tử Phủ lão tổ như lão dùng một kiếm giết chết Tử Ảnh, giết chết phủ chủ Tử Phủ.

Đây không còn là giết đi hậu nhân của lão, đồng dạng cũng là trắng trợn nhục nhã lão, Tử Phủ lão tổ như lão, vô dụng!

– Ta muốn bắt ngươi mà bằm thây vạn đoạn!

Sắc mặt lạnh lùng dữ tợn, thân hình Tử Phủ lão tổ bước lên hành lang, lão mạnh mẽ lao lên, cả hành lang cũng rung động, dường như tùy thời đều có thể sụp đổ.

– Bằm thây vạn đoạn?

Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Ngươi nói ta vĩnh viễn không có cơ hội giết lão, nhưng hiện tại thì thế nào, lão ta đã là một người chết!

– Ngươi sẽ phải chôn cùng nó.

Tử Phủ lão tổ nhấc chân lao tới, mặt đất chấn động, làm cho tâm Lâm Phong cũng rung theo. Nổi giận, Tử Phủ lão tổ Huyền Vũ cảnh đã hoàn toàn nổi giận.

– Vậy thì cũng phải thử rồi mới biết được!

Lâm Phong kéo Đoàn Hân Diệp về sau lưng mình, bật người lao tới, chiến ý trào dâng.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được chiến ý của Lâm Phong, cho dù đối mặt với Huyền Vũ cảnh cường đại, vẫn không chịu lùi bước, không có chút sợ hãi nào, chỉ có chiến ý thiêu đốt cùng với nhiệt huyết tràn ngập.

Đây mới là võ tu chân chính, ý chí như vậy, sao không cường đại được. Lâm Phong có được thực lực bây giờ, không đơn giản là chỉ có thiên phú, hắn còn có một trái tim vô cùng kiên nghị.

– Tốt!

Tử Phủ lão tổ cảm nhận được chiến ý của Lâm Phong, lão gầm lên một tiếng, lực lượng mênh mông từ trên người bạo phát mà ra, chân nguyên lực màu tím hung mãnh gào thét mà lao về phía Lâm Phong.

– Tử Vong Chi Kiếm!

Lâm Phong chém ra một kiếm, hắn sử dụng Tử Vong Chi Kiếm với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, uy lực cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia, một kiếm này, dung hợp với thiên địa, chứa đầy ý cảnh tử vong.

– Ùng ùng!

Chân nguyên lực màu tím đụng mạnh với kiếm, lực lượng vô cùng cường đại từ trên thanh kiếm truyền tới, Lâm Phong cảm thấy cánh tay mình như bị một tòa núi lớn đè xuống, nặng nề, áp lực.

Người có tu vi Huyền Vũ cảnh đã ngưng tụ ra chân nguyên, do thiên địa nguyên khí vô tận hội tụ mà thành, lực lượng chân nguyên so với lực lượng của thiên địa nguyên khí phát ra thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Tử Phủ lão tổ trong lúc tức giận, toàn lực vận dụng lực lượng chân nguyên, dù chỉ là một kích tùy tiện cũng làm cho Lâm Phong không chịu nổi, cánh tay cầm kiếm cũng bị chấn thương, thân thể lùi lại về lại chỗ cũ.

– Không biết lượng sức!

Tử Phủ lão tổ lạnh lùng nói, lão lại giậm chân lao tới lần nữa, mặt đất phát ra tiếng nổ vang.

Lại là một quyền bá đạo mãnh liệt ập về phía Lâm Phong, chân nguyên màu tím hóa thành hình xoắn ốc, theo cánh tay lão mà phun trào ra ngoài.

– Rầm!!!

Lại một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, Lâm Phong rên lên một tiếng, lôi kéo Đoàn Hân Diệp lùi tiếp về sau, Tử Phủ lão tổ, trong lúc tức giận thì giống như một vị ma thần.

– Đây là chênh lệch giữa Linh Vũ cảnh cùng Huyền Vũ cảnh, khác xa so với vượt cấp khiêu chiến, giữa Linh Vũ cảnh cùng Huyền Vũ cảnh, đã có biến hóa về bản chất.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, chiến là để thể nghiệm, thể nghiệm Huyền Vũ cảnh, cũng kiểm nghiệm chính mình, kích thích lực lượng của bản thân.

Sớm muộn gì hắn cũng bước vào Huyền Vũ cảnh, thể ngộ càng sâu sắc thì càng có trợ giúp khí bước vào Huyền Vũ cảnh trong tương lai.

– Cho dù đánh không lại, nhưng dầu gì cũng phải lưu lại chút gì đó, phải không?

Chiến ý trên người Lâm Phong thiêu đốt càng mạnh mẽ, ánh mắt chăm chú nhìn Tử Phủ lão tổ.

– Không cần nhìn ta, đối mặt với Huyền Vũ cảnh, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội gì, ngươi không cần mơ tưởng đụng được ta, chỉ có thể chờ chết mà thôi!

Tử Phủ lão tổ lạnh lùng nói, chân nguyên màu tím gào thét càng ngày càng mãnh liệt.

– Vậy sao?

Lâm Phong thấp giọng nói, thân hình đột nhiên biến mất, Ám Ảnh Sát, thân hóa ám ảnh.

– Hữu dụng sao?truyện đao tu audio

Tử Phủ lão tổ cười lạnh, thị lực cảm ứng của Huyền Vũ cảnh mạnh mẽ nhường nào, dù cho võ kỹ của Lâm Phong có lợi hại nhưng tu vi của hắn cũng chỉ là Linh Vũ cảnh, không thể phát huy hết toàn bộ uy lực.

Tử quang gào thét, đạp nát hết thảy, mà giờ khắc này, một thanh kiếm trực tiếp đâm vào trong tử quang, một kiếm ám ảnh.

– Bỏ kiếm!

Tử Phủ lão tổ cười lạnh, cánh tay mãnh liệt rung lên, thanh kiếm kia nhất thời bị tử quang quấn quanh, dừng ở trước cổ họng của lão, không cách nào nhích tới nữa bước.

Thân ảnh Lâm Phong hiện ra, đứng ở trước mặt Tử Phủ lão tổ, lạnh lùng nói:

– Ai nói Linh Vũ cảnh không thể thương tổn được cường giả Huyền Vũ cảnh!?

– Thập Tự Ảnh Sát!

Phun ra một câu, cả người Lâm Phong hóa thành một thanh kiếm, vô cùng sắc bén, phá diệt hết thảy.

Hai tay của hắn xẹt qua hư không, Thập Tự Chi Quang phát ra chói mắt, nhanh, nhanh đến mức không thể tin nổi, nhanh đến mức mà mọi người chỉ nhìn thấy trong hư không ngưng tụ ra một chùm sáng hình chữ Thập, dường như vẫn tồn tại ở đó, nhưng tất cả đều hiểu được, chùm sáng hình chữ Thập này chỉ xuất hiện trong chớp mắt mà thôi.

Trong lúc lời nói của Lâm Phong vang lên, Tử Phủ lão tổ cũng cảm giác được nguy hiểm, trong nháy mắt đó, lão đã dùng chân nguyên màu tím phòng ngự toàn thân, thân hình lùi nhanh về sau. Nhưng vẫn còn chậm, tử khí trước ngực lão đã bị Thập Tự Ảnh Sát làm cho tan biến, quần áo lão vỡ tan ra, trên lồng ngực đã hiện lên một chữ Thập rõ ràng, chữ Thập giống như chữ trên hư không kia, nhìn rất kinh khủng, máu tươi đầm đìa.

Thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, nếu thực lực của lão yếu hơn một chút, chữ Thập kia đã phanh ngực lão, giết chết lão rồi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 18 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 23 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^