1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 45 [Chương 221 đến 225]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 45 [Chương 221 đến 225]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 221: Tử Phủ

sẽ làm cho các nàng từ từ mà hưởng thụ.

Tử Y cùng Tử Linh đều biến sắc, Dương Đà lão đại có thực lực là Linh vũ cảnh tầng bốn, dù bị trọng thương nhưng các nàng cũng không thể đối phó được.

– Đi chết đi!

Dương Đà lão đại trực tiếp động thủ, chưởng lực âm sát trực tiếp ập thẳng đến Lâm Phong. Lâm Phong chậm rãi giơ tay lên, quét qua hư không, một tia sáng lập tức bùng lên, như sấm sét chớp lên, cực kỳ ngắn ngủi.

Mà sau khi tia sáng biến mất, thân thể Dương Đà lão đại cứng đờ một chỗ, một vệt máu xuất hiện giữa trán, gã trợn mắt nhìn Lâm Phong, lộ vẻ tràn đầy hối hận.

Lâm Phong phát hiện ra gã giả chết, chỉ đơn giản là vận khí sao?

– Ngươi cũng tự đại như Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, đứng đó một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp:

– Lâm Hạo Kiệt không ra tay, ba tên này vẫn không cách nào đụng tới các ngươi, cho nên, các ngươi cũng không nợ gì Lâm Hạo Kiệt. Nhớ kỹ, thứ mắt ngươi nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, cũng giống như gã này, vừa mới chết đi, rồi lại sống lại.

Nói xong, Lâm Phong nhấc chân bước đi, vậy mà thật sự rời khỏi nhà cỏ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, giống như quỷ mị.

Tử Y cùng Tử Linh nhìn bóng lưng Lâm Phong biến mất trong màn đêm, trong lòng run rẩy. Mới vừa rồi, Lâm Phong dễ dàng giết chết Dương Đà lão đại, không thể nghi ngờ là đã chứng minh rõ ràng, hắn có thể bảo vệ hai người nàng, dù Lâm Hạo Kiệt không ra tay thì các nàng cũng không xảy ra chuyện gì.

Về phần một câu nói sau cùng của Lâm Phong, có một loại ý ở ngoài lời, các nàng nhìn thấy người chết là giả, các nàng nhìn thấy Lâm Hạo Kiệt kia cũng không phải là bộ mặt thật sự của Lâm Hạo Kiệt. Còn Lâm Phong cũng vậy, Tử Y cùng Tử Linh vẫn xem thường hắn, vẫn cho hắn là hèn yếu, là phế vật, nhưng kết quả, hắn chỉ đưa tay tùy ý vẽ một cái trong hư không là có thể giết chết Dương Đà lão đại có tu vi là Linh vũ cảnh tầng bốn.

– Tử Y tỷ tỷ, hình như Lâm Phong hắn rất lợi hại.

Trầm mặc một lúc, Tử Linh thấp giọng nói một câu, ánh mắt vẫn còn nhìn vào thi thể Dương Đà lão đại đang nằm trên mặt đất.

– Tự cao tự đại, nếu thật sự hắn lợi hại như vậy, vì sao vừa rồi còn phải đợi Lâm Hạo Kiệt xuất thủ, mà chính hắn lại không xuất thủ. Còn nữa, lúc Lâm Hạo Kiệt ở chỗ này, vì sao hắn khong dám nói một câu, hiển nhiên là không bằng Lâm Hạo Kiệt, sợ hãi người ta, nhưng lại sinh ra lòng ghen tỵ.

Tử Y có chút chán ghét với những lời của Lâm Phong, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng ả lại nhộn nhạo, Lâm Phong nhất định không bằng Lâm Hạo Kiệt.

– Nhưng mà hắn chỉ tiện tay vẻ một cái đã giết chết Dương Đà lão đại, hơn nữa, một tia sáng kia, hình như là kiếm quang.

Tròng mắt Tử Linh xoay chuyển liên tục, cố gắng nhớ lại một tia sáng từ trong lòng bàn tay Lâm Phong vụt lên.

– Đó là do Dương Đà lão đại tự đại khinh địch, lúc Dương Đà lão đại đối mặt với Lâm Hạo Kiệt thì giả chết, mà lúc đối mặt với Lâm Phong thì lại không chút để ý. Ai mạnh ai yếu thì đã có thể thấy được, về phần tia sáng kia, chẳng lẽ còn rực rõ, uy lực hơn Mạn Thiên Kim Vũ của Lâm Hạo Kiệt sao?

Tử Y vẫn cho rằng như vậy, cứ việc lý do của ả có chút gượng ép.

Bên ngoài nhà cỏ, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, làm cho đống lửa mà Lâm Phong nhóm lên bị dập tắt, trong nháy mắt, cả gian nhà cỏ trở nên tối om, tràn ngập lãnh ý.

Tử Y cùng Tử Linh đều sợ hãi, hai người liền nắm chặt lấy nhau. Các nàng đều phát hiện lòng bàn tay mình vậy mà tràn đầy mồ hôi.

– Tử Y tỷ tỷ, thực ra, có Lâm Phong ở đây cũng rất tốt.

Tử Linh thầm nói một tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, thiếu đi đống lửa do Lâm Phong nhóm lên thì gian nhà cỏ trở nên lạnh lẽo như thế…

– Tử Linh, không bằng chúng ta theo đêm tối mà lên núi đi.

Tử Y đột nhiên mở miệng nói, Tử Linh khẽ ừm một tiếng, Tử Y lại tiếp tục nói:

– Không phải là Lâm Hạo Kiệt cũng lên núi sao, bây giờ chúng ta đi lên, nói không chừng có thể gặp được y.

– Vậy Lâm Phong thì sao?

– Quản tới hắn làm gì?

Tử Y lạnh lùng nói một tiếng.

– Vậy cũng được!Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Tử Linh đồng ý đáp, sau đó hai người liền ra khỏi nhà cỏ, trực tiếp cưỡi Thiên Lý Tuyết, nhanh chóng lao đi về phía Tử Kim Sơn.

Sau khi hai người rời đi không lâu, thân ảnh Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, dắt lấy ngựa đuổi theo hai người.

Trên Tử Kim Sơn, có nhiều tòa hành cung, đó chính là Tử Phủ phi thường nổi danh trong vòng ngàn dặm quanh đây.

Tử Phủ có cường giả Huyền Vũ cảnh, nước Ma Việt vào nước Tuyết Nguyệt có thực lực tương đương nhau. Người có thực lực Huyền vũ cảnh, nếu đặt ở Hoàng thành cũng được coi là cường giả, nếu ở xa trung tâm như vậy, tự nhiên trở thành nhân vật độc bá một phương.

Ở bên ngoài Tử Phủ có hai cái trụ lớn chọc trời, tọa lạc ở hai bên, mà phía trên đó là một cái biển khổng lồ, một tấm bảng lớn màu tím, phía trên có khắc hai chữ – Tử Phủ!

Lúc này, Tử Y cùng Tử Linh đã giục ngựa tới dưới bảng lớn, Lâm Phong thì lẳng lặng đi theo phía sau. Ba người bọn họ đã theo đường lớn mà chạy suốt hai canh giờ, hơn nữa còn ra roi thúc ngựa mới có thể tới đây trong lúc này.

– Chúng ta là người của Tử Vi sơn tràng trong chi mạch Tử Phủ, đây là thiệp mời.

Tử Y tiến lên một bước, lấy từ trên người ra một cái thiếp màu vàng, đưa cho người đang chặn ở phía trước.

Ngươi kia mở thiếp vàng ra nhìn qua một lượt, quả nhiên là người ở chi mạch Tử Vi sơn trang, lúc này, gã mới gật đầu cho qua.

Ba người bước vào Tử Phủ mênh mông vô bờ, từng tòa hành cung san sát như thế, bọn họ cũng không biết đi nơi nào.

Mặc dù Tử Y cùng Tử Linh là người ở chi mạch của Tử Phủ, nhưng hai người mới đến đây lần đầu tiên. Chi mạch có địa vị không quá cao ở Tông gia này, phàm là chi mạch có thực lực cường đại đều sẽ được mời quay về trong Tông gia mà nhập vào trong đó.

Bởi vậy, dù thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, nhưng bên cạnh Tử Y cùng Tử Linh đều không có ai tới tiếp đãi, hơn nữa, hiện giờ còn là ban đêm, các nàng cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, chỉ có thể dắt Thiên Lý Tuyết đi lòng vòng quanh từng tòa hành cùng, không có mục đích.

– Lâm thiếu gia, mời sang bên này.

Lúc này, ở trên hành lang trong một hành cung, có hai người chậm rãi đi tới.

Tử Y và Tử Linh ngẩng đầu lên nhìn sang bên kia, người thanh niên được gọi là Lâm công tử kia rõ ràng chính là Lâm Hạo Kiệt.

– Lâm công tử!

Tử Y nhìn về người nọ hô lớn một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần vui mừng.

Lâm Hạo Kiệt đưa mắt nhìn về phía này, liền nhìn thấy Tử Y cùng Tử Linh, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm nhanh chóng lộ ra nụ cười ôn hòa, đi về phía này:

– Xem ra Lâm Hạo Kiệt ta rất có duyên với hai vị mỹ nhân, vậy mà gặp lại nhanh như thế.

– Lâm công tử cứ gọi ta là Tử Y là được rồi.

Tử Y có chút xấu hổ nói, lộ ra phong vị nữ nhân.

– Lâm thiếu gia, đây là bằng hữu của ngài?

Ả thị nữ dẫn Lâm Hạo Kiệt thấy y quen biết với Tử Y, liền nhịn không được mà hỏi một tiếng.

– Ừ, đúng vậy!

Lâm Hạo Kiệt gật đầu đáp.

– Thì ra là như vậy, Tử Y tiểu thư, xin hỏi các vị muốn đi đâu?

Ả thị nữ nghe được Tử Y là bằng hữu của Lâm Hạo Kiệt, liền nhiệt tình thăm hỏi. Lâm Hạo Kiệt chính là bằng hữu của Tử Quỳnh, thiếu gia Tử Phủ, hơn nữa bản thân y lại có thiên phú rất cao, còn là đệ tử thế gia, vì vậy bằng hữu của y, Tử Phủ tất phải nhiệt tình tiếp đãi.

– Đi đâu…

Tử Y có chút lúng túng, còn Tử Linh thì vừa xấu hổ lẫn giận dữ nói:

– CHúng ta là người trong Tử Vi sơn trang, thuộc chi mạch Tử Phủ, đến đây chúc mừng, vậy mà đến bây giờ còn không có an bài chỗ ở.

– Tử Vi sơn trang!

Ả thị nữ kia nói nhỏ một tiếng, sau đó lộ ra nụ cười tỏ vẻ hiểu được, ả nói:

– Nếu mấy vị là bằng hữu của Lâm thiếu gia, vậy ta đây liền an bài chỗ ở cho mấy vị.

Đối với những người tới chúc mừng, Tử Phủ tất nhiên sẽ an bài chỗ ở, chỉ là ba người Tử Y lại đến muộn như thế, lại là người ở chi mạch, tự nhiên không có ai để ý tới bọn họ mà đi an bài chỗ ở.

Mặt khác, trong lời nói của ả thị nữ cũng đã nói rõ, là vì bằng hữu của Lâm thiếu gia mà không phải nói người Tử Vi sơn trang. Những lời này không thể nghi ngờ là ám hiệu rằng, thân phận chi mạch Tử Vi sơn trang không trọng yếu bằng thân phận bằng hữu với Lâm thiếu gia. Vô hình chung đã cấp mặt mũi cho Lâm Hạo Kiệt.

– Không cần, ngày mai chính là ngày đại hôn của Tử Quỳnh, các ngươi cũng bận rộn, không phải ở chỗ ta còn có vài phòng sao, nếu hai vị mỹ nhân không chê mà nói, không ngại đến ở một đêm.

Lâm Hạo Kiệt mỉm cười nói, về phần Lâm Phong, lại một lần nữa bị y bỏ qua một bên.

Chương 222: Ngày đại hôn

– Như vậy hình như không tiện lắm đâu.

Tử Y nhẹ nhàng nói, hơn nữa còn cự tuyệt, tựa như có ý tứ muốn đáp ứng. Lâm Phong nghe vậy liền hơi khựng lại, nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Tử Y, trong mắt hắn lộ ra một nụ cười.

– Nếu Tử Y tiểu thư ghét bỏ hay hoài nghi Lâm mỗ, ta có thể lấy hết mọi thứ ra ngoài, chính mình cũng ở bên ngoài vượt qua một đêm cũng không sao.

Lâm Hạo Kiệt chính nghĩa lẫm nhiên nói.

– Như vậy sao được chứ, ta tất nhiên đi cùng Lâm công tử.

Tử Y vội vàng nói, làm cho Tử Linh cùng Lâm Phong trợn mắt, mà Lâm Hạo Kiệt lại cười nói:

– Nói vậy nghĩa là Tử Y tiểu thư đã đáp ứng?

– Nếu Tử Y có gì quấy rầy, mong rằng Lâm công tử chớ trách!

Tử Y cúi đầu, hơi có vài phần e lệ nói.

– Quấy rầy gì chứ, đó là vinh hạnh của Lâm mỗ.

Lâm Hạo Kiệt cười nói.

– Tử Y tỷ tỷ, sao tỷ có thể đáp ứng tới ở lại trong chỗ của người khác chứ!

Tử Linh kéo tay Tử Y, nhẹ nhàng nói.

– Tử Linh, Lâm công tử chính là thanh niên tài tuấn hiếm thấy, chúng ta sao lại không tin tưởng được y chứ, ta và muội cùng đi thôi.

Tử Y khuyên nhủ.

– Ngu muội!

Một giọng nói lãnh đạm vang lên, tất cả mọi người đều khựng người, sau đó liền đưa mắt dòm dòm Lâm Phong.

Lúc này, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo Kiệt, thản nhiên nói:

– Lúc ở dưới chân núi, ngươi đã nói là ta ở cùng hai nàng tránh mưa trong nhà cỏ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các nàng, mà bây giờ, vậy mà ngươi lại mời hai người nàng vào ở trong chỗ của ngươi. Ngươi, chẳng lẽ ngươi không ảnh hưởng đến danh dự của hai nàng sao? Đây là chuyện mà kẻ được gọi là thanh niên tài tuấn nên làm?

Lâm Hạo Kiệt khẽ híp mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, sau đó cười lạnh nói:

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có thể so sánh với ta sao?

– Buồn cười!

Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ chuyện ảnh hưởng đến danh dự trinh tiết cũng có liên quan đến thân phận địa vị sao?

– Hừ!

Lâm Hạo Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhìn Tử Y nói:

– Nếu mà Tử Y tiểu thư cũng cho rằng ta giống như những gì mà hắn nói, vậy những lời vừa rồi, xem như là ta chưa nói gì, hiện tại Lâm mỗ cáo từ!

Nói xong, Lâm Hạo Kiệt xoay người muốn rời đi.

– Lâm công tử, chờ một chút!

Tử Y hô lên một tiếng, vậy mà nhấc chân chạy theo Lâm Hạo Kiệt, nói:

– Ta tất nhiên sẽ không nghĩ như hắn nói.

Tử Y quay đầu, lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, sau đó liền nói với Tử Linh:

– Tử Linh, muội đi theo ta chứ?

– Không đâu!

Tử Linh lắc đầu.

– Vậy tốt, muội phải cẩn thận người khác đó.

Tử Y lại nói một tiếng, vậy mà thật sự đi theo Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Tử Y, trong lòng âm thầm lắc đầu. Khuyên, hắn đã khuyên rồi, nếu Tử Y còn kiên trì theo ý mình, vậy thì không thể trách hắn được. Tóm lại, hắn đã làm được chuyện đáp ứng với Tử Nam, dẫn hai người an toàn đến được Tử Phủ.

– Tại sao cô lại không đi theo bọn họ.

Sau khi ba người kia rời đi, Lâm Phong nhìn Tử Linh hỏi.

– Có lẽ ngươi nói đúng, ánh mắt chúng ta nhìn thấy, có lẽ chưa hẳn là sự thật. Mặc dù Lâm Hạo Kiệt tuấn dật phi phàm, thực lực cường đại, nhưng ta cảm giác được, y có vẻ dối trá.

Tử Linh cong cái miệng nhỏ lên, nhìn về phía xa, thấp giọng nói.

– Vậy cô cũng không nghe lời tỷ tỷ cô, cẩn thận người khác sao.

Lâm Phong cười nhẹ nói, Lâm Hạo Kiệt đúng là rất dối trá.

Tử Linh quay đầu nhìn Lâm Phong, cười khanh khách nói:

– Nếu người khác thật sự không phải là người tốt, vậy ở trong nhà cỏ dưới chân núi đã có cơ hội rồi, cần gì mà phải đợi đến Tử Phủ.

Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn nụ cười đơn thuần kia, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, nhất là đối với nàng này càng đúng hơn. Nhìn Tử Linh có chút đơn giản tùy ý, nhưng dưới cái bề ngoài hoạt bát của nàng lại có tâm tư nhẵn nhụi, so với người có bề ngoài trầm ổn như Tử Y thì càng thêm thấu triệt rõ ràng.

Dù là đạo lý rất đơn giản, nhưng Tử Y lại nhìn không thấu mà lâm vào trong đó.

– Nhưng ngươi cũng không nên quá đắc ý, dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng Tử Linh ta cũng phải gã cho một gã kiếm tu cường đại, chắc chắn ta sẽ không coi trọng ngươi!

Tử Linh cười cười, sau đó liền cất bước rời đi, chuẩn bị tùy tiện kiếm một chỗ nghỉ ngơi.

– Kiếm tu?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lắc đầu cười, nhấc chân bước theo.

Trong trang viên của một hành cung Tử Phủ, bên ngoài cửa một gian phòng, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.

– Vào đi.

Bên trong phòng, Tử Y hô lên một tiếng, sau đó, cửa phòng liền được mở ra, thân ảnh Lâm Hạo Kiệt xuất hiện trước cửa.

– Tử Y tiểu thư, ta có thể đi vào chứ?

Lâm Hạo Kiệt đứng ngoài cửa, hỏi một câu.

– Tất nhiên là được, Lâm công tử cứ đi vào đi.

Tử Y đáp ứng nói.

Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Hạo Kiệt nhìn Tử Y, thấy quần áo trên người nàng vẫn chưa khô hết, theo ánh sáng mà thân hình lung linh của ả được lộ ra, làm cho lòng y bốc lên một luồng dục hỏa.

– Tử Y, nàng thật đẹp.

Lâm Hạo Kiệt nhẹ nhàng nói, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.

Tử Y khẽ cúi đầu, xấu hổ yên lặng, một tiếng ừm thật nhỏ trong miệng truyền ra:

– Nào có!

– Cả người đều đẹp!

Lâm Hạo Kiệt cố ý hiểu lầm hai chữ “nào có”, ôn nhu nói:

– Tử Y, lần đầu tiên thấy nàng ở trong nhà cỏ, ta đã bị dung nhan của nàng làm khuynh đảo, cảm giác rất hợp duyên, không nghĩ tới, chúng ta có thể gặp lại nhanh như vậy.

Tử Y cúi đầu trầm mặc, sắc mắt hơi hồng lên.

– Tử Y, nàng không nói gì, có phải là cảm thấy Lâm Hạo Kiệt ta đang khinh bạc nàng, nếu vậy, hiện tại ta liền rời đi!

Lâm Hạo Kiệt lại mở miệng nói, Tử Y gấp gáp ngẩng đầu. Mà giờ khác này, Lâm Hạo Kiệt không biết khi nào đã đến trước người nàng, khoảng cách hai người phi thường gần.

– Tử Y!

Ánh mắt Lâm Hạo Kiệt tràn đầy nhu tình, giọng nói ôn nhu như nước.

– Ưm!

Sắc mặt Tử Y càng ngày càng hồng, ánh mắt nhìn Lâm Hạo Kiệt mang theo vài phần tình ý.

Ả cũng không nghĩ tới, chuyện tình tiến triển nhanh như vậy, nhưng mà Lâm Hạo Kiệt ưu tú như thế, vô luận là tướng mạo, thiên phú hay gia thế đều là chọn lựa tốt nhất. Y đã coi trọng một đứa con gái nuôi của Tử Vi sơn trang như ả, đối với Tử Y mà nói, đây là một chuyện rất có hấp dẫn. Huống chi bản thân ả cũng rất có hảo cảm với Lâm Hạo Kiệt, vì vậy, đối với biểu lộ của Lâm Hạo Kiệt, ả không có một chút mâu thuẫn nào, cho dù là hai người mới quen biết không lâu.

– Nàng nguyện ý làm nữ nhân của cả đời ta chứ?

Lâm Hạo Kiệt lại tiến gần thêm một bước, thân thể gần như dán lên người Tử Y, nhu tình nói.

Trái tim Tử Y bịch bịch nhảy, trên mặt đỏ bừng môt mảnh, hạnh phúc đến đột nhiên như vậy.

– Ừ!

Gật đầu rất khẽ, sau đó, ả liền cảm giác một đôi tay rất có lực ôm lấy thân mình, đột nhiên, Lâm Hạo Kiệt nhiệt tình hôn lên đôi môi ả.

Tử Y chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, cả người như bị lôi điện đánh trúng, cảm nhận được nhiệt tình của Lâm Hạo Kiệt, sau một lúc, hai tay của ả cũng ôm ngược lấy Lâm Hạo Kiệt, nhiệt tình đáp lại.

Hai bàn tay của Lâm Hạo Kiệt tự do lăn lộn trên người ả, từ từ trượt lên, không lâu sau đã đặt ở một vùng mềm mại cao ngất mà xoa nắn. Thân thể Tử Y dần nóng lên, không thể tự chủ mà thở gấp liên hồi.

Thân thể hai người liền ngã xuống giường, từng mảnh quần áo bắt đầu bay múa trên không trung. Không lâu sau, một tiếng thống khổ mang theo vài phần giải thoát, mấy phần rên rỉ trầm lên truyền ra. Thân thể hai người hoàn toàn dung hợp vào nhau, trong phòng, một mảnh dâm mị.

Sáng sớm, ánh rạng đông ngày mới dần dần lộ ra, Tử Phủ bắt đầu bận rộn. Hôm nay, chính là ngày đại hôn của Tử Quỳnh, thiếu gia Tử Phủ.

Trên một vách đá dựng đứng, có hai người đang ngồi, hai chân vắt vẻo trên vách đá, ánh mắt nhìn về mặt trời đỏ dần lên ở phía xa, một hình ảnh lộ vẻ tự tại nhàn nhã đặc biệt.

– Thật là đẹp!

Nhìn mặt trời đỏ chói chậm rãi nổi lên trong mây, ánh mắt trời chiếu khắp nơi, Tử Linh không nhịn được mà than thở một tiếng.

– Đúng là rất đẹp!

Lâm Phong cũng mở miệng nói, kiếp trước, hắn cũng khát vọng đứng trên đỉnh núi mà nhìn mặt trời mọc, nhưng vẫn không tìm được cơ hội và thời gian thích hợp, ở kiếp này, rốt cuộc hắn có thể tự mình cảm nhận lấy cảm giác này.

Hơn nữa, hắn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm thụ càng thêm sâu sắc hơn so với Tử Linh, giống như là cảm giác ấm áp này, tinh thần phấn chấn này, lại gần mình như thế.

– Không nghĩ tới, lần đầu tiên Tử Linh ta nhìn mặt trời mọc, người theo bên người ta lại là ngươi. Đáng tiếc, ngươi không phải là người mà ta muốn tìm.

Tử Linh cười khẽ một tiếng, sau đó nàng bật lên, nói:

– Trở về thôi! Cha ta nói thê tử của Tử Quỳnh có tướng mạo xinh đẹp khuynh thành, hôm nay ta phải nhìn rõ, có thật sự là xinh đẹp như lời đồn không.

Lâm Phong cũng đứng dậy, trong ánh một lóe lên quang mang kỳ lạ. Hắn cũng muốn nhìn tân nương một chút, nhưng cũng không phải là muốn xem nàng ta đẹp đến cỡ nào, mà là xem thử nàng ta có phải là Công chúa Tuyết Nguyệt, Đoàn Diệp Hân hay không!

Nếu thật sự là Đoàn Diệp Hân, vậy thì tại sao nàng ta lại làm đám cưới với Tử Quỳnh, có phải là bị bức bách như lời đồn đãi hay không? Nếu thật sự là như thế, Lâm Phong hắn phải làm thế nào…

Chương 223: Cấm địa Tử Phủ

Tử Phủ, ở giữa các tòa hành cung được treo đầy trang sức Tử Kim Hoa, cả Tử Phủ được một tầng tử quang bao trùm.

Ở đỉnh núi cao nhất trong Tử Phủ là một tòa hành cung độc lập. Cả tòa hành cung này dường như là một tòa động phủ nhân tạo, một dãy hành lang cực nối ra bên ngoài hành cung, hành lang này phi thường rộng rãi, so với ở các khu vực khác thì cao hơn vài mét.

Lúc này, ở lối vào trước hành lang có một pho tượng, một pho tượng Tử Kim Điêu khổng lồ, uy vũ bất phàm, đó là do tổ tiên Tử Phủ điêu khắc. Phàm là đám cưới của đệ tử trực hệ trong tông gia Tử Phủ, cần phải tiến hàng nghi thức giỗ tổ, sau đó bước vào hành cung phía sau pho tượng. Mà tòa hành cung này chính là cấm địa của Tử Phủ, chỉ khi đến ngày đại hôn của người có huyết mạch trực hệ, sau khi tế tự tổ tiên mới có thể bước vào trong đó.

Theo những con đường phía xa, rất nhiều người cũng đi tới bên cạnh tòa hành cung trung tâm Tử Phủ này, yên lặng đứng dưới hành lang, ngẩng đầu mà nhìn pho tượng khổng lồ cùng hành cung vô tận kia.

Tòa hành cung trên đỉnh cao nhất này, bình thời đều được đóng kín, dù bọn họ muốn xem cấm địa của Tử Phủ trong truyền thuyết cũng không có cơ hội.

Lúc này, một nhóm người từ đằng xa bước lên hành lang, chậm rãi đi về phía trước pho tượng, ba quỳ chín lạy, sau đó liền xếp thành hàng dài, chỉnh tề đứng bên mép hành lang, thân thể cũng như pho tượng, không chút nhúc nhích.

Bóng người tụ tập dưới hành lang càng ngày càng nhiều, phần lớn những người này đều là chi mạch của Tử Phủ, cùng với một ít bằng hữu của Tử Phủ. Mỗi một đám cưới đều chú ý phải long trọng, nhưng đám cưới của người trong Tử Phủ lại có nhiều điểm khác với bình thường, bọn họ phải huyết tế tổ tiên, không cho phép bị quấy rầy phá hư, vì vậy, bọn họ không tùy ý mời nhiều người.

Lúc này, Lâm Phong cùng Tử Linh cũng đã đến dưới chân hành lang của hành cung, Lâm Phong vẫn mang theo mặt nạ, điều này làm cho Tử Linh không hiểu được, vì sao mà Lâm Phong phải làm như vậy.

– Tử Y tỷ tới rồi!

Ánh mắt Tử Linh nhìn về phía xa, nơi đó, Tử Y cùng Lâm Hạo Kiệt dắt nhau tiến tới, chỉ sau chốc lát đã tới gần bên.

– Tử Linh, sao muội vẫn ở chung với hắn?

Tử Y nhíu mày, đạm mạc nói một tiếng.

Lâm Phong cũng đưa mắt nhìn Tử Y, đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm giác của hắn đã rất nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Tử Y có điểm khác với trước kia.

Tử Y, mất đi tấm thân trong trắng!

– Một ả đàn bà ngu muội!

Lâm Phong khẽ lắc đầu, chỉ mới quen biết không đến một ngày, Tử Y đã giao mình cho Lâm Hạo Kiệt. Lâm Phong cũng không biết nói cái gì, nhưng nếu Tử Y tự nguyện, Lâm Phong cũng không thể làm gì được, trách nhiệm của hắn đã kết thúc rồi, cũng đã khuyến cáo Tử Y rồi.

Có lẽ Tử Y cho là Lâm Hạo Kiệt là chân mệnh thiên tử của nàng sao.

– Tỷ!

Tử Linh cong môi, nói:

– Chúng ta đi cùng Lâm Phong, tất nhiên là ở chung một chỗ.

– Tử Linh, muội cũng không nên tin tưởng những lời của tiểu nhân, bị hắn lừa gạt! Tối hôm qua, hắn không làm gì muội chứ?

Thái độ lúc này của Tử Y thật sự có chút cường thế, mang theo mấy phần cao ngạo, một màn nho nhỏ này, Lâm Phong cũng phát hiện, hắn càng thêm im lặng.

Trước kia, Tử Y luôn luôn yếu thế trước mặt Tử Linh, dù sao, ả cũng chỉ là con nuôi, mà giờ khắc này, ả mơ hồ lộ ra bộ dáng như đang nói chuyện với vãn bối. Có lẽ, ả cho là mình đi theo Lâm Hạo Kiệt thì địa vị của ả cũng được kéo lên.

– Tỷ, tỷ nói cái gì đó!

Tử Linh bó tay nói.

Lâm Phong lại hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

– Tử Linh, Tử Y, ta đáp ứng cha ngươi, mang hai ngươi tới Tử Phủ. Hôm nay, nhiệm vụ của ta đã xong, từ nay, ta cùng các ngươi không còn liên quan gì nữa, cho dù các ngươi nhìn thấy ta cũng làm như không biết, nếu ta thấy các ngươi, cũng làm như không nhận ra.

– Còn nữa, Tử Y ngươi làm chuyện gì thì tự gánh lấy hậu quả, ta đã khuyến cáo ngươi rồi.

Lâm Phong lưu lại một câu rồi xoay người rời đi, tiến vào trong đám người rồi biến mất, một màn này làm cho Tử Linh cùng Tử Y cũng sững sờ ngây ngốc một chỗ.

Lâm Phong, đã đi rồi?

– Tỷ, tỷ nhìn đi, làm Lâm Phong tức giận bỏ đi rồi!

Tử Linh có chút tức giận nói, nhưng Tử Y chỉ hừ lạnh một tiếng:

– Đi thì càng tốt, tránh cho muội bị hắn lừa gạt.

Ngay vào lúc này, mọi người bắt đầu náo loạn lên, phía hành lang phía xa, một đoàn người sải bước đi tới. Người cầm đầu là một lão già tóc tím, sắc mặt nghiêm túc mà uy nghiêm, đó chính là chủ nhân bây giờ của Tử Phủ, Tử Ảnh.

Ở phía sau Tử Ảnh, có hai người, một người mặc áo vàng, rất phong độ chói mắt, chính là chú rể hôm nay, Tử Quỳnh.

Mà bên cạnh Tử Quỳnh là một cô gái có thân hình vô cùng dịu dàng uyển chuyển, mang váy hoa màu tím, trên đầu cũng là vòng hoa màu tím, xinh đẹp động lòng người.

– Thật là một nữ nhân xinh đẹp, xem ra lời đồn là sự thật, thê tử của Tử Quỳnh, không có một cô gái trong Tử Phủ, cho dù là thiên kim công chúa của Tử Phủ cũng không sánh bằng nàng ta.

– Đẹp quá, hơn nữa, bản thân nàng đã có khí chất cao quý, trang sức trên người chỉ có tác dụng phô bày vẻ đẹp của nàng mà thôi. Tử Quỳnh thật có mắt, nếu ta có thê tử xinh đẹp như vậy thì tốt rồi, có thể cùng nàng sống hết đời này, cho dù bắt ta buông ta cho võ đạo ta cũng nguyện ý.

Mọi người thấy một tuyệt đại giai nhân được tử quang vờn quanh, trong lòng nhất thời sinh ra rất nhiều cảm khái, không hổ là thiếu gia Tử Phủ, nữ nhân xinh đẹp như thế, thật sự quá khó tìm.

Vốn bọn họ còn cho rằng, không biết cô gái nào có vận khí tốt, có thể gả cho Tử Quỳnh, nhưng mà bây giờ không ai còn cho là như vậy nữa, cô gái này tuyệt đối xứng đôi với thân phận của Tử Quỳnh, thậm chí còn hơn như vậy nữa.

– Một nữ nhân thật đẹp! Tử Y tỷ tỷ, thì ra lời đồn không chút khoa trương, nàng ta thật sự xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào trong Tử Phủ.

Giờ phút này, Tử Linh cũng nhìn chằm chằm vào dung nhan khuynh thành được tử quanh vờn quanh, lẩm bẩm nói nhỏ. Ở trước mặt đối phương, nàng cảm giác được, mình không thể dùng một chữ đẹp này để hình dung.

Trong lòng Tử Y cũng run rẩy, nhưng lại không nói gì, ánh mắt đảo qua, khẽ nhìn Lâm Hạo Kiệt kiệt một cái. Lúc này, ánh mắt của Lâm Hạo Kiệt nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp trên hành lang kia, trong mặt lóe ra quang mang khác thường, miệng lại không nhịn được mà than thở:

– Tử Quỳnh huynh, thật là có phúc!

Thấy ánh mắt si mê của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng Tử Y sinh ra ghen tỵ, lắc lắc cánh tay Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Hạo Kiệt quay đầu lại nhìn Tử Y một cái, ánh mắt bình tĩnh, so với nàng kia, Tử Y quá dung tục rồi, thậm chí còn không có tư cách so sánh, khí chất không bằng một phần vạn của đối phương.

– Tử Quỳnh là bạn tốt của ta, thê tử của hắn xinh đẹp như vậy, nếu mà thê tử của ta là Tử Y, như vậy chẳng phải là bị người chê cười, làm trò hề cho thiên hạ.

Trong lòng Lâm Hạo Kiệt âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về Tử Y càng thêm lãnh đạm. Giờ phút này, Tử Y đã bị y đùa bỡn rồi, đối với y mà nói, đã không còn chút hấp dẫn nào nữa.

Thấy ánh mắt càng ngày càng nhạt của Lâm Hạo Kiệt, trái tim Tử Y dần dần trở nên lạnh lẽo.

– Được rồi, mọi người yên lặng một chút!

Lúc này, Tử Ảnh nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời, mọi người dần dần ngừng nghị luận, ánh mắt cũng chuyển qua nhìn Tử Ảnh ở giữa hành lang.

– Tử Hà, con tới đây!

Tử Ảnh nhìn vào một người thiếu nữ, cô gái kia liền nhấc chân đi tới bên người Tử Ảnh.

Tử Hà, muội muội của Tử Quỳnh, thiên kim Tử Phủ, mặc dù không xinh đẹp khuynh thành như thê tử của Tử Quỳnh, nhưng cũng rất linh động quyến rũ, là một giai nhân hiếm thấy.

– Tử Hà tùy ý trang điểm một chút, quả nhiên càng thêm xinh đẹp.

Dưới hành lang, Lâm Hạo Kiệt thấp giọng nói, ít nhất cũng đẹp hơn Tử Y nhiều.

Sắc mắt Tử Y trở nên tái nhợt, đưa mắt nhìn Lâm Hạo Kiệt, nhưng đối phương không thèm nhìn nàng một cái.

– Tỷ!!!

Đứng một bên, Tử Linh cũng phát hiện có gì không đúng, khẽ kéo tay Tử Y, nhưng Tử Y vẫn còn chưa tỉnh, chỉ đứng nhìn Lâm Hạo Kiệt. Hôm qua y còn là thanh niên tài tuấn, lời ngon tiếng ngọt với ả, đồng ý trọn đời bên ả, vì sao, giờ phút này lại lãnh đạm với ả như vậy?

– Hôm nay là ngày đại hôn Tử Quỳnh, con trai ta.

Trên hành lang, Tử Ảnh lại lên tiếng, hắng giọng nói tiếp:

– Đồng thời, ta muốn tìm bầu bạn cho nữ nhi Tử Hà của ta, song hỉ lâm môn. Hôm nay, thanh niên tài tuấn ở chỗ này, nếu có ý cưới Tử Hà con gái ta làm vợ, thì đều bước lên hành lang, tiến hành khiêu chiến, người chiến thắng cuối cùng thì có thể làm con rể Tử Phủ ta. Hơn nữa, sau khi huyết tế tổ tiên Tử Phủ ta, có thể theo hai người Tử Quỳnh mà bước vào cấm địa Tử Phủ.

Đám cưới tại Tử Phủ rất kỳ lạ, đứng ở trên hành lang này mà tiếp nhận chúc mừng của mọi người, sau đó mới huyết tế tổ tiên rồi bước vào cấm địa Tử Phủ, sau khi ra ngoài liền trở thành vợ chồng.

Nghe nói, ở trong cấm địa Tử Phủ, người mới có thể có được rất nhiều chỗ tốt.

Vì vậy, khi Tử Ảnh mới nói xong, rất nhiều người đều kinh ngạc, tiến vào cấm địa Tử Phủ?

Phải biết rằng, quy củ của Tử Phủ, chỉ có nam nhi dòng chính mới có thể mang theo thê tử vào cấm địa, con gái cùng con rể lại không cho phép nhích tới gần cấm địa. Đây là một loại truyền thừa, vậy mà lần này Tử Phủ lại phá vỡ quy củ này, chuyện này không thể nghi ngờ là đã làm cho nhiều người chờ mong.

Thanh niên tài tuấn ở đây đều lộ vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thử, trong đó cũng bao gồm cả Lâm Hạo Kiệt!

Lúc này, không ai chú ý tới, trong đám người, một thanh niên mang mặt nạ màu bạc luôn ngó chừng thiếu nữ khuynh thành kia, ánh mắt lộ ra quang mang bén nhọn. Hắn đưa tay lên mặt nạ, sau đó chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, nhấc chân len lỏi qua đám người.

Tuyệt đại giai nhân muốn làm đám cưới với Tử Quỳnh, để cho vô số người động dung, không ai khác, rõ ràng chính là Đoàn Diệp Hân đã tách ra cùng hắn, công chúa Tuyết Nguyệt.

Đồng dạng, lúc này cũng không ai chú ý, tuyệt đại giai nhân được tử quanh vờn quanh kia, giờ phút này cũng cúi đầu, trong ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Lúc trước, Tử Phủ một mực bức nàng, nếu nàng không đáp ứng cưới Tử Quỳnh rồi bước vào cấm địa, vậy thì liền để Tử Quỳnh vũ nhục trong sạch của nàng. Nàng phải đáp ứng điều kiện của Tử Phủ mới có thể thủ thân như ngọc tới bây giờ, không cho bất luận kẻ nào đụng vào. Nhưng mà, nếu nàng cùng Tử Quỳnh bước vào trong cấm địa Tử Phủ, nàng không biết sẽ phát sinh chuyện gì!

Nếu thật sự đến một bước kia, nàng phải làm như thế nào?

Chương 224: Nước mắt của công chúa

Tử Ảnh nhìn thấy bên dưới có nhiều thanh niên nóng lòng muốn thử, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:

– Ta còn muốn bổ sung một câu, con gái ta, Tử Hà năm nay mới mười tám tuổi, thanh niên tài tuấn muốn cưới nàng, không thể vượt quá hai mươi tuổi!

– Tiêu rồi, hết hi vọng!

Tử Ảnh vừa nói xong, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt thật vọng, quả nhiên, Tử Phủ muốn chọn người đều là thanh niên tài tuấn nhất, số tuổi trên hai mươi cũng không được.

– Tốt rồi, hiện tại, người muốn trở thành rể Tử Phủ ta, bây giờ có thể bước lên hành làng, tiến hành khiêu chiến luận bàn.

Tử Ảnh nhàn nhạt nói một tiếng, vừa nói xong đã có hai người đồng thời sải bước đi lên hành lang, bước tới trước mặt Tử Ảnh, sau đó liền nhìn nhau.

– Không cần khách sáo với ta, trực tiếp khiêu chiến là được.

Tử Ảnh phất tay, hai người khẽ gật đầu, chiến thành một đoàn. Vậy mà cả hai đều có thực lực Linh vũ cảnh, một người trong đó còn là Linh vũ cảnh tầng hai, kết quả chiến đấu không cần nói cũng biết, người có tu vi Linh vũ cảnh tầng hai là kẻ chiến thắng.

Không ít thanh niên dưới hành lanh âm thầm oán hận, Linh vũ cảnh tầng hai, xem ra người Linh vũ cảnh tầng một trong bọn họ không có hy vọng rồi.

Lúc này, Lâm Hạo Kiệt thấy mọi người đều trầm mặc, tựa hồ là đang đợi người khác lên khiêu chiến trước, y không khỏi cười lạnh, thản nhiên nói:

– Bá phụ, từ lâu Hạo Kiệt đã khuynh tâm với Tử Hà, nếu có thể trở thành con rể Tử Phủ, ta rất là vinh hạnh.

Nói xong, Lâm Hạo Kiệt nhảy lên một phát, vậy mà trực tiếp vọt qua đỉnh đầu mọi người mà đi lên, lao lên hành lang.

– Phốc…

Sắc mặt Tử Y trắng bệch như tờ giấy, rên lên một tiếng, vậy mà phun ra một ngụm máu tươi.

Mới vừa rồi, ả đã cảm thấy được sự khác thường của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng ngực đã tích tụ một ngụm, buồn bực nặng nề đè nén trong ngực. Khi nghe được những lời của Lâm Hạo Kiệt, ả không thể nhịn được nữa, một ngụm máu uất ức đè nén trong miệng trực tiếp bị bức ra, ánh mắt trở nên cực kỳ ảm đạm.

Đêm qua, Lâm Hạo Kiệt còn nói những lời ngon tiếng ngọt với ả, sau một đêm mây mưa, bây giờ, ở trước mặt ả mà y lại thản nhiên nói muốn lấy cô gái khác làm vợ, vậy Tử Y ả thì coi là cái gì?

– Tử Y tỷ, tỷ làm sao vậy?

Tử Linh đứng bên cạnh thấy Tử Y tự nhiên mà phun ra máu tươi, nàng cả kinh hỏi.

– Khụ khụ!

Ho khan một tiếng, Tử Y chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, tất cả uất ức tích tụ trong lòng ngực không cách nào khơi thông, sắc mặt ả không còn chút máu.

– Tử Y, chuyện ngươi tự làm, phải tự gánh lấy hậu quả, ta đã khuyến cáo ngươi rồi.

Lời của Lâm Phong quanh quẩn bên tai, giờ phút này lại trở nên rõ ràng như thế, nực cười, ả vẫn luôn khuyên bảo Tử Linh là nên cẩn thận Lâm Phong, vậy mà chính ả là ngu muội đến cùng.

Thở ra một hơi, Tử Y ngẩng đầu nhìn bóng hình tuấn dật trên hành lang, trên khuôn mặt thảm đạm của Tử Y lộ ra một nụ cười trắng bệch, một nụ cười đặc biệt yêu dị.

– Tử Y, nữ nhân đáng buồn, lại tự cho mình đã dựa vào rồng trong loài người.

Lau vết máu trên khóe miệng, Tử Y tự giễu cười, ả cảm thấy thật là nực cười.

Phía xa, Lâm Phong thấy Lâm Hạo Kiệt bước lên hành lang, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bên này, thấy vết máu nơi khóe miệng Tử Y, hắn thầm lắc đầu, tự gây nghiệt, còn có thể trách được ai.

– Tử Hà, tâm ý của ta, hẳn là nàng đã sớm hiểu được phải không. Hôm nay, ta đứng ở trước mặt mọi người, dùng hành động để cưới được nàng, để nàng trở thành thê tử của Lâm Hạo Kiệt ta.

Lâm Hạo Kiệt nhìn Tử Hà, ôn nhu nói, ôn nhu như đêm qua hắn nói với Tử Y, làm cho Tử Hà lộ vẻ ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Lâm Hạo Kiệt hài lòng cười, sau đó liền đảo mắt nhìn qua, nhìn về phía tên thanh niên trên hành lang, lãnh đạm nói:

– Ngươi tự xuống đi thôi!

Tên thanh niên kia thấy Lâm Hạo Kiệt, ánh mắt lóe lên, sau đó gã cắn răng nói:

– Nghe danh Kim Vũ Kiếm đã lâu, hôm nay gặp được, tất phải kiến thức một phen.

Nói xong, thân hình gã rung lên, trực tiếp đánh tới Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Hạo Kiệt lộ ra mọt nụ cười lạnh lẽo, trường kiếm lướt xéo mà qua, mưa vàng đầy trời hạ xuống nhân gian. Trên hành lang, đều là từng điểm kim quang, rực rỡ mà xinh đẹp.

Lúc mưa kiếm biến mất, kim quang vẫn còn, nhưng mà kẻ khiêu chiến đã gục trên mặt đất, không chút nhúc nhích, Lâm Hạo Kiệt trực tiếp đánh chết gã.

– Thật là ác độc!

Mọi người ầm thầm run rẩy, nhìn thanh niên trên hành lang, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lâm Hạo Kiệt đưa mắt nhìn mọi người ở dưới một vòng, trong mắt tràn đầy khí phách, lạnh nhạt nói:

– Tử Hà là người thương tròng lòng ta, hôm nay, nếu kẻ nào ngăn cản ta cưới Tử Hà, kẻ đó chính là đại địch của Lâm Hạo Kiệt ta, chớ trách ta xuất kiếm vô tình.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Lâm Hạo Kiệt, thủ đoạn thật ác độc, y nói vậy, càng làm cho người ta không dám lên.

Không cần nói thực lực của Lâm Hạo Kiệt, thế lực sau lưng y cũng đủ làm cho người ta kiêng kỵ.

– Tử Hà, Hạo Kiệt đối đãi con không tệ.

Tử Ảnh nhẹ giọng cười, mọi người đều ngẩn người, lời này, không thể nghi ngờ là một loại ám hiệu, Tử Ảnh lão hi vọng Lâm Hạo Kiệt trở thành con rể của lão.

Quả nhiên, không còn kẻ nào dám bước lên hành lang, thấy một màn như vậy, Tử Ảnh khẽ mĩm cười.

– Đã không thanh niên tài tuấn nguyện ý đi lên, vậy thì chuyện này đã định rồi, Tử Quỳnh, Tử Hà!

– Cha!

Tử Quỳnh cùng Tử Hà đều bước ra, ánh mắt nghiêm túc.

– Hai đứa các con chuẩn bị huyết tế tổ tiên!

– Dạ!

Tử Quỳnh khẽ gật đầu, nói:

– Huyết tế tổ tiên, hai vợ chồng cần phải ba quỳ chín lạy pho tượng tổ tiên, cùng lập lời thề nói.

Nói xong, ánh mắt Tử Quỳnh nhìn lên người Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp không chút đổi sắc, vẫn luôn trầm mặc.

– Không cần, hai người con cùng Tử Hà ba quỳ chín lạy, huyết tế tổ tiên là được rồi.

Tử Ảnh bình tĩnh nói, lão hiểu rõ, Đoàn Hân Diệp sẽ không bao giờ phối hợp, như vậy cũng dễ tính toán, chỉ là nghi thức mà thôi, trọng yếu là tất cả mọi thứ sau khi bước vào cấm địa.

Hai huynh muội Tử Quỳnh cùng Từ Hà nhìn nhau, sau đó đi tới trước pho tượng khổng lồ kia, hướng về pho tượng, ba quỳ, chín lạy.

Làm xong những điều này, hai người đều đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói, sau đó hai người cắt lấy ngón tay chính mình, từng giọt máu chảy ra. Hai người trực tiếp đưa ngón tay đang chảy máu đến hai cái lổ nhỏ trước ngực pho tượng, để máu tươi nhỏ vào trong lổ, từng giọt máu chảy vào bên trong pho tượng.

– Ùng ùng!Nguồn truyện audio

Từng tiếng chấn động vang lên, lồng ngực pho tượng chậm rãi mở ra, hóa thành một cánh cửa, phía sau cánh cửa này chính là tòa hành cung phía sau đỉnh núi này.

Pho tượng kia chính là cửa vào duy nhất để vào trong hành cung. Hơn nữa, phải dùng máu tươi của người trong dòng chính mới có thể kích hoạt mà mở ra cánh cửa hành cung.

Nhìn cánh cửa đá mở ra, trong mắt Tử Quỳnh lộ ra một tia hưng phấn.

– Tốt rồi, Hân Diệp, Hạo Kiệt, các ngươi theo Tử Quỳnh cùng Tử Hà tiến vào trong cấm địa đi.

– Dạ!

Thân hình Lâm Hạo Kiệt lóe lên, ngay lập tức đã tới bên cạnh cửa động, thần sắc có chút hưng phấn. Về phần Đoàn Hân Diệp, nàng vẫn đứng ở đó, không chút nhúc nhích.

– Hân Diệp, ngươi không nghe thấy lời của ta sao?

Tử Ảnh trầm mặt, giọng nói cao lên.

– Ta sẽ không đi vào với gã.

Rốt cuộc, Đoàn Hân Diệp luôn trầm mặc đã mở miệng, âm thanh vang lên làm cho người nhiều người đều ngây người.

Nghe được lời của Đoàn Hân Diệp, hình như nàng ta cũng không nguyện ý làm thê tử Tử Quỳnh.

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều híp mắt, hàn quang lóe lên.

– Ngươi đã tính tới hậu quả chưa?

Tử Ảnh lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo uy hiếp.

– Ta sẽ không đi vào cùng gã.

Đoàn Hân Diệp lập lại một câu, sau đó nàng liền gỡ hết mọi trang sức màu tím trên người xuống, toàn bộ đều ném trên mặt đất. Thậm chí, ngay cả bộ áo cười cũng tiện tay cởi ra.

Mái tóc dài màu đen đổ xuống như thác nước, không có tử quang vờn quanh, vẻ đẹp của Đoàn Hân Diệp vẫn không giảm đi nửa phần, đẹp đến tinh khiết, đẹp đến nhu hòa, khí chất của nàng vẫn cao quý.

– Hình như ngươi đã quên mất ước định giữa chúng ta.

Sắc mặt Tử Ảnh càng thêm âm lãnh, không nghĩ tới lúc này Đoàn Hân Diệp lại trở mặt.

– Bị ép ước định mà cũng gọi là ước định sao!

Đoàn Hân Diệp cười cười, thoải mái mà cười:

– Không cần uy hiếp ta nữa đâu, ta sẽ không để thân thể này bị gã vây bẩn, ta cũng sẽ không gã cho gã, ta có người yêu của chính mình.

Vừa nói, trong tay Đoàn Hân Diệp đã xuất hiện một cây dao găm, trước ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm, nàng cầm dao găm đặt lên cổ họng mình.

Trong lòng mọi người đều mãnh liệt run rẩy, vậy mà Đoàn Hân Diệp muốn tự sát, một giai nhân như vậy, chẳng lẽ phải dùng phương thức này mà hương tiêu ngọc vẫn?

– Dừng tay!

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều biến sắc, nhưng bọn chúng lại thấy được nụ cười không để ý trên mặt Đoàn Hân Diệp.

– Ta chỉ hy vọng, trước khi chết có thể giải thích với hắn một tiếng, Lâm Phong, ta thật sự không biết!

Đoàn Hân Diệp ngẩng đầu nhìn trời, thân ảnh khóng khoáng không câu chấp kia, dường như xuất hiện tại trong đó, ở trong hốc mắt xinh đẹp của nàng, hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống!

– Lâm Phong, ta thật sự không biết!

Chương 225: Không xứng dùng kiếm

– Lâm Phong!

– Lâm Phong, thì ra người nàng yêu gọi là Lâm Phong!

Có thể có được giai nhân như vậy nhớ mãi không quên, thậm chí trước khi chết còn muốn giải thích với hắn, không biết là kẻ nào có phúc như vậy.

Mọi người âm thầm nghĩ, nếu có thể có được giai nhân đối với họ như vậy, đó là một chuyện may mắn bực nào.

– Nàng ta đang gọi Lâm Phong!?

Tử Linh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Đoàn Hân Diệp, không đúng, không thể là hắn được, Lâm Phong trong miệng nàng ta, nhất định không phải là Lâm Phong mà nàng biết.

Lâm Phong mà nàng biết, sao có thể có được giai nhân yêu thương như thế.

Lúc này, đứng trong đám người, thân thể Lâm Phong cực kỳ chấn động.

– Lâm Phong, ta thật sự không biết!

Bi thương nhường nào mới có thể làm cho Đoàn Hân Diệp trước khi chết cũng phải muốn giải thích với hắn.

– Ta hiểu lầm nàng rồi!

Lâm Phong đột nhiên cảm thấy lòng mình có chút đau đớn, giống như là bị cái gì đâm trúng.

Là hắn giết những tên Phó thống lĩnh Hắc Sát vệ kia, là hắn làm cho tất cả những người bảo vệ nàng đều rời đi, nhưng cuối cùng, hắn lại hiểu lầm Đoàn Hân Diệp, bỏ lại một mình Đoàn Hân Diệp, tạo nên kết cục hôm nay, Đoàn Hân Diệp bị Tử Phủ bức bách phải gả cho Tử Quỳnh.

Hôm nay, công chúa Đoàn Hân Diệp phải dùng dao găm đặt trên cổ mình để giữ lấy tấm thân thanh bạch của nàng. Hơn nữa, đến chết vẫn không quên giải thích một tiếng với Lâm Phong hắn.

Nàng cần gì phải giải thích với hắn, là hắn hiểu lầm nàng!

– Đợi một chút!

Lâm Phong mở miệng nói to, thân hình bật lên, đạp chân trong hư không mà trực tiếp nhảy lên trên hành lang.

Trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phong đã hấp dẫn mọi người, tất cả đều giương mắt tập trung lên người hắn, hắn với một thân áo trắng, đơn giản, sạch sẽ, mặt mũi thanh tú, tuấn dật.

Mà Đoàn Hân Diệp cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong, trong lòng nàng mãnh liệt run lên.

Là hắn!

Thân ảnh phóng khoáng không câu chấp này, thật sự rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng, đây không phải là ảo tưởng?!

Phía dưới hành lang, Tử Linh cùng Tử Y thấy Lâm Phong nhảy lên trên hành lang, thân hình hai người cũng khẽ run lên. Lâm Phong, chẳng lẽ Lâm Phong trong miệng Đoàn Hân Diệp thật sự là Lâm Phong này sao?

Vì sao, vào lúc này hắn vẫn mang mặt nạ màu bạc kia.

– Tử Y tỷ, người nàng yêu thương chính là Lâm Phong?

Tử Linh lẩm bẩm nói nhỏ, có chút không dám tin tưởng.

Lúc này, Tử Y đã thoát ra từ trong bóng ma tuyệt vọng, trong lòng chỉ có hận, nhìn thân ảnh Lâm Phong mà lạnh lùng nói:

– Sao có thể chứ, nhất định không phải là hắn!

Mà ở trên hành lang, Lâm Hạo Kiệt cũng nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, người này, hình như có chút quen thuộc, nhưng y cảm thấy chưa từng gặp qua Lâm Phong, nếu không y cũng không thể nào mà không nhận ra.

Về phần Đoàn Hân Diệp, nàng vẫn trầm mặc, ánh mắt nhìn Lâm Phong, dao găm trong tay cũng khẽ buông lỏng.

– Lâm Phong!?

Đoàn Hân Diệp vẫn có chút không tin được, Lâm Phong sẽ xuất hiện trước mắt nàng, lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng.

– Là ta, thật xin lỗi, là ta để nàng phải chịu khổ!

Lâm Phong than khẽ một tiếng, trong mắt lộ vẻ xin lỗi.

Nghe được lời của Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp phát ra một tiếng nức nở, hai hàng lệ theo gương mặt xinh đẹp mà không ngừng lăn dài. Mà trong mắt nàng, lại lộ ra nét cười, nín khóc mỉm cười, lệ vẫn chảy, giờ khắc này, thiên địa dường như mất đi ánh sáng, Đoàn Hân Diệp, đẹp, đẹp đến mực làm người run rẩy.

Keng một tiếng, dao găm trong tay Đoàn Hân Diệp rơi xuống mặt đất, nàng chậm rãi nhấc chân, đi tới trước người Lâm Phong, khuôn mặt giãn ra, cười nói:

– Ta không trách huynh, thật đó!

Lâm Phong nhìn ánh mắt thâm tình của Đoàn Hân Diệp, thần sắc lộ vẻ phức tạp. Trong hoàng thất Đoàn gia, thái tử Đoàn Vô Đạo bá đạo vô đạo, nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai tâm cơ thâm trầm, vô cùng lợi hại. Mà công chúa Đoàn Hân Diệp lại đơn thuần tinh khiết, thiện lương như thế.

Dù nàng là công chúa cao cao tại thượng, nhưng đồng dạng, nàng cũng là một cô gái xinh đẹp.

Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người đều có chút cảm khái, một đôi tình lữ xứng đôi, có lẽ bọn họ mới là trời sinh một đôi.

Ánh mắt Tử Linh cùng Tử Y cũng tập trung ở đó, Lâm Phong, thật sự là Lâm Phong!

Lâm Phong vẫn luôn bị các nàng coi thường, lại được một cô gái xinh đẹp như thế đem lòng yêu thương, buồn cười cho Tử Y còn tưởng rằng Lâm Phong sẽ làm gì với các nàng, so với Đoàn Hân Diệp, các nàng thì tính cái gì?!

Ngay cả Lâm Hạo Kiệt cũng có thể vì một Tử Hà mà triệt để vứt bỏ ả, tùy ý bỏ rơi, thậm chí một câu nhắn nhủ cũng không có.

Thực tế, luôn tàn khốc như vậy, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

Mà thực tế, lại mộng ảo như thế, tất cả mọi chuyện tại trên hành lang này, thật sự làm ả khó có thể tin.

Lâm Phong, hắn có tư cách gì mà để một giai nhân yêu thương như thế, hắn dựa vào cái gì?

Người Tử Phủ đều có thần sắc cực kỳ khó coi.

Đoàn Hân Diệp vốn phải làm đám cưới với Tử Quỳnh, hẳn phải làm thê tử của Tử Quỳnh, mà bây giờ nàng lại ở chung một chỗ với nam nhân khác, điều này làm cho Tử Phủ làm sao chịu nổi.

Tử Phủ, sau này sẽ bị người đời âm thầm cười nhạo, mất sạch mặt mũi.

Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong, làm trò trước mặt mọi người mà quất cho Tử Phủ một bạt tai.

– Các ngươi thân mật xong chưa?

Tử Quỳnh âm lãnh nói, lúc này, sắc mặt gã thật sự không chịu nổi, không thể nghi ngờ, Tử Quỳnh gã phải là nhân vật chính trong ngày hôm nay, cưới Đoàn Hân Diệp, thế nhưng mà thê tử còn chưa qua cửa đã làm cho danh tiếng của gã hoàn toàn mất hết.

Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đồng thời quay đầu nhìn Tử Quỳnh, Lâm Phong khẽ kéo thân thể Đoàn Hân Diệp về sau lưng mình, ánh mắt nhìn Tử Quỳnh mang theo lạnh lùng.

Một chi tiết nho nhỏ này làm cho trong lòng Đoàn Hân Diệp trở nên ấm áp, lẳng lặng đứng sau lưng Lâm Phong, nàng rất hưởng thụ cảm giác này. Ngày đó, Lâm Phong truy đuổi ngàn dặm, không để ý tới tính mạng mà cứu nàng, nàng cũng có cảm giác như vậy.

– Đoàn Hân Diệp, Tử Quỳnh ta đối đãi với ngươi không tệ, mấy ngày qua, ngươi nói thế nào thì liền như vậy, ta chưa bao giờ đụng vào ngươi. Ngày hôm nay, ngươi lại thông đồng với người khác, đã như vậy, Tử Quỳnh ta cũng không tiếc thương gì, thân thể ngươi, ta nhất định lấy.

Tử Quỳnh nhìn chằm chằm Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp, lạnh lùng nói.

– Người Tử Phủ, đều không biết xấu hổ như vậy sao?

Lâm Phong cảm thấy có chút buồn cười, theo suy luận của Tử Quỳnh, gã bắt Đoàn Hân Diệp làm thê tử, chẳng lẽ Đoàn Hân Diệp còn phải cảm tạ hắn mới đúng?

– Dựa theo ý ngươi, nếu có người bắt em gái ngươi làm vợ, trước lúc đám cưới sẽ không đụng vào nàng, vậy em gái ngươi có nên cảm ân đái đức với người đó hay không? Tự nguyện trở thành thê tử của người ta? Đây chính là suy luận của người trong Tử Phủ?

Lâm Phong lạnh lùng nói, sắc mặt tất cả người trong Tử Phủ đều trở nên âm trầm, ngó chừng Lâm Phong.

– Ngươi tên là Lâm Phong, thật là to gan, ở trong Tử Phủ ta mà còn dám lớn lối như thế, ta sẽ để ngươi chết thật khó coi.

Trong ánh mắt Tử Quỳnh lộ ra sát cơ, tuổi của Lâm Phong cũng không lớn hơn gã, lại dám càn rỡ tại trong Tử Phủ gã, thật sự là không biết sống chết.

– Ngươi có thể thử một chút!

Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, một người, áo trắng, cổ kiếm giắt lưng, không sợ, không hãi!

Gió nhẹ lướt qua, áo trăng phất phơ, tóc dài bay múa, giờ phút này, Lâm Phong lại lần nữa trở nên khinh cuồng, phóng đãng, không câu chấp.

Tử Linh cùng Tử Y không chút nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Hắn thay đổi, giờ phút này, Lâm Phong hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn nửa điểm nhút nhát, nhẫn nhịn như trong mắt hai người. Giờ phút này, Lâm Phong tràn đầy nhuệ khí, một thân nghông nghênh mà đứng đó, một mình đối mặt với tất cả người trong Tử Phủ.

Giờ khắc này, Lâm Phong mang theo khí phách cùng phong độ của một tuyệt thế cường giả, giống như một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.

– Thật là một kẻ càn rỡ, Tử Quỳnh huynh, để ta cống hiến chút lực đi!

Lâm Hạo Kiệt nhấc chân bước ra, tiêu sái nói, giờ phút này chính là cơ hội biểu hiện.

– Vậy liền phiền toái Lâm huynh rồi!

Tử Quỳnh khẽ gật đầu, sau đó Lâm Hạo Kiệt liền đạp chân mà ra, trong nháy mắt đã tới trước người Lâm Phong, áo quần màu vàng lóe lên tia sáng, tuấn lãng, quý phái.

– Tại sao ta cảm giác được ngươi có chút quen thuộc?

Lâm Hạo Kiệt cau mày hỏi.

Lâm Phong cười một tiếng, đạm mạc mở miệng:

– Ra tay đi!

– Ngươi đã vội vã tìm chết, ta thành toàn cho ngươi, nhớ kỹ, người giết ngươi gọi là Lâm Hạo Kiệt, Kim Vũ kiếm khách!

Lâm Hạo Kiệt cuồng ngạo nói, nhảy tới một bước, mưa vàng hoa mỹ nở rộ trong không gian, mưa vàng đầy trời hóa thành từng điểm kim quang, ánh sáng chói mắt vô cùng.

Mưa kiếm tỏa ra, kiếm quang màu vàng hoàn toàn bao trùm lấy thân thể Lâm Phong.

Lâm Phong vẫn đứng đó, thân hình không chút di động, bàn tay tùy tiện đưa lên, một khí tức sắc bén bễ nghễ chợt lóe lên rồi biến mất, quang mang chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi tiêu tán.

Nhưng Lâm Hạo Kiệt lại phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết, trường kiếm đã rơi trên mặt đất, cánh tay cầm kiếm của Lâm Hạo Kiệt đã bị trực tiếp chém rụng.

Mọi người đều co quắp run rẩy, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn kỹ mà vẫn không rõ Lâm Phong đã chặt tay Lâm Hạo Kiệt như thế nào.

Lúc này, Lâm Phong vẫn đứng ở một chỗ, giống như là từ trước đến giờ đều không có chút động tác nào. Nhưng cánh tay Lâm Hạo Kiệt lại chân thật bị chém rụng trên mặt đất.

– Kim Vũ kiếm khách, ngươi mà cũng có tư cách xưng là kiếm khách, ngươi, không xứng dùng kiếm.

Giọng nói đạm mạc của Lâm Phong vang lên, tất cả mọi người lại run lên lần nữa.

Nhất là hai người Tử Linh cùng Tử Y, thân hình run rẩy không cách nào ngừng lại, các nàng thật sự quá khiếp sợ.

Lâm Hạo Kiệt, kiếm tu?truyện kiếm tu audio

Lâm Phong, chết nhát? Phế vật?

Ở trước mặt Lâm Phong, Lâm Hạo Kiệt, ngay cả tư cách dùng kiếm cũng không có, Lâm Hạo Kiệt, không xứng!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)