Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 47 [Chương 231 đến 235]
❮ sautiếp ❯Chương 231: Hồ Nước màu tím
Tất cả mọi người đều nhìn vào lồng ngực của Tử Phủ lão tổ, một chữ Thập rõ ràng khắc tại đó, màu tươi chậm rãi chảy ra, nhìn thấy mà kinh.
– Ai nói Linh Vũ cảnh không thể tổn thương được cường giả Huyền Vũ cảnh?!
Giống như lời của Lâm Phong đã nói, Lâm Phong hắn đã làm được, lấy thực lực Linh Vũ cảnh làm cho Tử Phủ lão tổ với tu vi Huyền Vũ cảnh bị thương, không chỉ bị thương, mà còn là trọng thương, thiếu chút nữa đã giết chết Tử Phủ lão tổ ngay tại chỗ, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.
Cúi đầu, nhìn vết máu hình chữ Thập rõ ràng, sắc mắt Tử Phủ lão tổ bây giờ, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chân nguyên lực dao động, máu tươi đọng lại, máu trên miệng vết thương ngừng chảy. Tử Phủ lão tổ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong mắt chỉ có sát cơ vô tận, lão chưa bao giờ muốn giết người như bây giờ.
– Ta muốn cắt ngươi thành từng miếng, sau cùng mới giết ngươi!
Tử Phủ lão tổ phun ra mấy chữ vô cùng âm trầm, hàn ý lạnh lẽo.
– Hừ!!!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, kéo theo Đoàn Hân Diệp mà lui thẳng về sau. Một màn này làm cho Tử Phủ lão tổ biến sắc, lão quát lớn:
– Ngươi dám?!
Lúc này, phía sau lưng Lâm Phong không xa, chính là pho tượng khổng lồ của tổ tiên Tử Phủ, cũng chính là cửa vào cấm địa, cái cửa động khổng lồ kia vẫn còn mở rộng, không có ai bước vào.
Thấy sắc mắt Tử Phủ lão tổ như vậy, tròng mắt Lâm Phong chợt lóe, sau đó liền cười lạnh một tiếng, hắn giẫm mạnh chân, thân hình hóa thành ảo ảnh, hai người hắn và Đoàn Hân Diệp biến mất tăm, trực tiếp tiến vào trong cửa cấm địa.
Sắc mặt Tử Phủ lão tổ càng thêm khoa trương, thì Lâm Phong hắn càng phải vào trong đó.
Thân ảnh chợt hiện, Tử Phủ lão tổ cũng lao qua đó, nhưng khi lão muốn bước vào trong cửa động thì một luồng kiếm quang vô cùng bén nhọn trào ra, bức lão lùi về phía sau.
Ùng ùng!
Kèm theo đó là một tiếng động nhỏ vang lên, cửa lớn cấm địa chậm rãi đóng lại, làm cho Tử Phủ lão tổ trợn mắt mà nhìn.
– Răng rắc!
Hai nắm tay bóp chặt tạo thành từng tiếng răng rắc, Tử Phủ lão tổ vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động, chuyện lão lo lắng nhất, vẫn phát sinh.
Mới vừa rồi, lúc Lâm Phong nhích tới gần cấm địa, lão cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, thậm chí còn đánh Lâm Phong lui về gần với cửa cấm địa. Lão làm như vậy là không muốn người khác hoài nghi về cấm địa kia, vì để cho Lâm Phong không tiến vào cấm địa, nhưng cuối cùng, Lâm Phong vẫn tiến vào.
Nếu đối phương không phải là Lâm Phong, lão cũng không quá lo lắng, nhưng Lâm Phong có thiên phú quá cao, nếu Lâm Phong ở bên trong mấy năm không ra. Lão cũng không làm gì được Lâm Phong. Hơn nữa, với thiên phú của Lâm Phong, vài năm sau, khi hắn đi ra ngoài, nói không chừng lúc đó đã có thể giết lão.
Huống chi, trong cấm địa còn có vài thứ kỳ lạ, dù cho người trong Tử Phủ chưa bao giờ lĩnh ngộ được, nhưng với ngộ tính của Lâm Phong, ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ, căn bản không cần mấy năm…
Sắc mặt không ngừn thay đổi, thân hình Tử Phủ lão tổ vẫn bất động, đứng chờ trước cửa cấm địa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thần sắc cực kỳ âm trầm.
Tất cả mọi người đều không vội vã rời đi, thật ra, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, trong cấm địa Tử Phủ có cái gì, thật sự là mộ địa tổ tiên Tử Phủ sao?
Nhưng mà, trong vòng ngàn dặm quanh đây, uy danh của Tử Phủ vẫn đủ lực chấn nhiếp, không có ai dám mạnh mẽ xông vào. Mà cường giả Huyền Vũ cảnh ở khu vực khác thì không có hứng thú quá lớn với cấm địa Tử Phủ.
Dù sao, với thực lực như vậy của Tử Phủ lão tổ, thì chỉ xưng bá được ở khu vực ngàn dặm mà thôi, đối mặt với cường giả chân chính của Ma Việt thì cũng không được coi vào đâu.
Bên trong cấm địa, tràn đầy khí tức ngột ngạt, có chút đè nén.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, yên lặng đáng sợ, trong này tràn ngập tử quang nhàn nhạt.
Màu tím, chiếu sáng cả không gian cấm địa này.
Đoàn Hân Diệp nắm chặt tay Lâm Phong, dường như sợ Lâm Phong sẽ buông ra, đôi mắt xinh đẹp đảo liên hồi mà nhìn không gian trong cấm địa, trong mắt mang theo vài phần tò mò.
Dù có mấy phần sợ hãi, nhưng vì có Lâm Phong bên cạnh, cảm giác sợ hãi đã không có quá mạnh rồi.
– Hân Diệp, người Tử Phủ có nói về cấm địa này với nàng không?
Lâm Phong hỏi một tiếng, vậy mà sinh ra từng tiếng vọng vang lên.
– Không có, ta gần như không nói chuyện với người Tử Phủ.
Đoàn Hân Diệp khẽ lắc đầu nói.
– Vậy chúng ta vào bên trong xem một chút.
Lâm Phong kéo tay Đoàn Hân Diệp, mượn tử quang nhàn nhạt, chậm rãi đi sâu vào trong.
Theo bước chân hai người đi sâu vào trong, tử quang trở nên ngày càng sáng lên, mọi thứ xung quanh cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Lúc này, dưới chân hai người đều là phiến đá bóng loáng, sạch sẽ chỉnh tể, hai bên vách tường đều có khắc đầy hoa văn, hơn nữa, theo bước chân Lâm Phong đi tới, bức tường hai bên càng ngày càng cách xa, không gian trở nên càng thêm rộng rãi.
Qua một lúc, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đều trợn mắt, nhìn về phía trước, hai người đều khiếp sợ.
Hồ, trước mặt hai người lại xuất hiện một cái hồ. Nhưng mà trong hồ này có màu tím, bên trong là chất lỏng màu tím hung mãnh cuộn trào, dường như không bao giờ ngừng.
Hơn nữa, cái hồ này cũng không lớn, loáng thoáng có thể thấy được bờ bên kia, đèn dầu sáng rõ, điêu lan ngọc thế, vậy mà giống như một tòa cung điện khổng lồ.
– Hồ màu tím, còn có hành cung!?
Lâm Phong híp mắt, cái hồ không ngừng cuộn trào này lại có mấy phần tương tự với vũ hồn của Tử Ảnh. Làm cho hắn khiếp sợ chính là, cái hồ này vẫn liền tục gào thét, dường như không bao giờ ngừng lại.
– Chúng ta vượt qua bên kia xem một chút.
Lâm Phong nói với Đoàn Hân Diệp một tiếng, Đoàn Hân Diệp khẽ gật đầu, sau đó, Lâm Phong kéo tay Đoàn Hân Diệp, thân hình rung lên, lăng không mà lên, vọt lên trên hồ mà lao qua bờ bên kia, hắn muốn đến hành cung đối diện kia.
Nhưng, khi Lâm Phong đến ở giữa hồ màu tím kia, một tiếng gầm cuồng mãnh vang lên.
Cái hồ màu tím kia đột nhiên phóng lên cao, vô số lốc xoáy màu tím cuốn lấy thân thể Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp, sau đó kéo lấy hai người xuống trong hồ.
Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến bất khả tư nghị.
Sắc mắt Lâm Phong có chút hoảng hốt, cái hồ màu tím này dường như có sinh mệnh, trực tiếp xông về phía hắn, cuốn hắn vào trong hồ tím, đây là chuyện mà hắn căn bản không nghĩ tới.
Còn Đoàn Hân Diệp thì kinh hô một tiếng, hai tay nàng ôm chặt lấy Lâm Phong, chết cũng không chịu buông ra, hai người cùng nhau rơi xuống hồ.
– Grào!
Giờ khắc này, cái hồ tìm dường như rất hưng phấn, điên cuồng gào thét, chất lỏng màu tím không ngừng cuốn lên không trung, quay cuồng không thôi, toàn bộ đều hội tụ về phía Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp.
Trong nháy mắt, tay áo của hai người hóa thành hư ảo, bị chất lỏng màu tím hòa tan hết, sau đó, hai người mới hoảng sợ phát hiện, áo quần trên người bọn họ cũng đã biến mất, tất cả đều bị hòa tan. Cũng may là thân thể hai người đều chìm trong hồ tím, như vậy mới không lộ vẻ xấu hổ.
Hơn nữa, hiện tượng quỷ dị bất thình lình xảy ra cũng làm cho bọn họ không để ý tới xấu hổ.
Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đều chỉ còn một cánh tay là lộ ra ngoài, quang mang trên cánh tay hai người cuốn chặt, chỉ thấy chất lỏng màu tím kia cứ lao thẳng đến cánh tay của hai người mà chui vào, lưu động trong cánh tay rồi tiến vào trong cơ thể hai người.
Không chỉ có như thế, chất lỏng màu tím của theo tứ chỉ bách hài mà không ngừng chảy vào, chỗ nào cũng có, dường như muốn chiếm đầy thân thể hai người.
– Lâm Phong, ta thật khó chịu.
Sắc mặt tái nhợt, tử quang lóe lên, giờ phút này, Đoàn Hân Diệp cảm thấy thân thể dường như phồng lên, sau đó, cánh tay trắng nõn luôn nắm chặt Lâm Phong cũng chậm rãi buông ra, không còn chút lực lượng.
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, hắn cũng rất khó chịu, chất lỏng màu tím kia cũng đang xâm nhập vào cơ thể hắn.
Song, giờ khắc này, một luồng khí tức cường đại trào ra, phía sau lưng Đoàn Hân Diệp, mấy cái hư ảnh hiện lên, đó là một cánh cửa đen nhánh.
Ba cánh cửa, ba cảnh cửa này giống như là tồn tại từ xa xưa.
– Phong Ấn Chi Môn!
Lâm Phong trợn mắt, đây là Phong Ấn Chi Môn, là vũ hồn mà chỉ có huyết mạch hoàng thất Đoàn gia mới có, huyết mạch vũ hồn.
– Rầm, rầm, rầm!
Ba cánh Phong Ấn Chi Môn chớp động, vậy mà bao lấy cả người Đoàn Hân Diệp, phong ấn hết thảy, khí tức phong ấn cổ xưa lộ ra, chất lỏng màu tím kia không cách nào xâm nhập vào trong người nàng nữa, chậm rãi thối lui.
Phong Ấn Chi Môn cản trở sự xâm lấn của chất lỏng màu tím.
Đoàn Hân Diệp chậm rãi nhắm mắt, nhưng khí tức vẫn vững vàng. Lâm Phong thấy thế liền thả lỏng một hơi, Đoàn Hân Diệp chỉ ngất đi mà thôi, cũng không lo ngại. Nhưng mà hắn vẫn còn bị chất lỏng màu tím thấm vào trong thân thể, vô cùng thống khổ.
Song, vào lúc này, từng tia cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, làm cho Lâm Phong run lên, sau đó, sau lưng hắn, hư ảnh vũ hồn hiện ra.
Thiên Phệ Vũ Hồn luôn ngủ say, lại xuất hiện lần nữa.
Chương 232: Lâm Phong ở đâu
– Grào!
Lần này, Thiên Phệ Vũ Hồn vừa xuất hiện liền phát ra một tiếng gầm giận dữ, giống như là tiếng gầm của Thương Long.
Há cái miệng vô cùng khổng lồ như chậu máu, nó chỉ cắn nuốt một lần, thân thể hóa thành cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt.
Chất lỏng màu tím vô cùng vô tận bị Thiên Phệ Vũ Hồn nuốt vào bụng, bụng của nó vậy mà cũng phồng to lên. Ngay sau đó, lại là một tiếng gầm chấn động không gian truyền ra, từ trong bụng nó, một cái đầu chui ra, phát ra tiếng gầm như Thương Long, cùng nhau điên cuồng mà cắn nuốt chất lỏng màu tím.
Lần này, chất lỏng bị cắn nuốt càng nhiều hơn.
– Grào!!!
– Grào!!!
– Grào…!!!
Từng tiếng Thương Long gầm thét điên cuồng truyền ra, giống như là trở lại thời viễn cổ, Thiên Phệ Vũ Hồn sau lưng Lâm Phong trở nên vô cùng khổng lồ, không còn là một đầu rắn như trước nữa, mà giống như là rồng, rồng của Cửu Tiêu đại lục, rồng có sáu cái đầu.
Giờ phút này, Lâm Phong vô cùng rung động, đây là Thiên Phệ Vũ Hồn sao?
Thiên Phệ bây giờ, so với trước kia thì giống như thoát thai hoán cốt, hoàn toàn khác trước.
Thiên Phệ Vũ Hồn trước kia giống như là một con rắn nhỏ, mỏng manh yếu ớt.
Mà hôm nay, Thiên Phệ là giống như Thương Long viễn cổ, tràn đầy uy nghiêm cùng khí phách mãnh liệt.
– Grào, grào…!!!
Sáu tiếng gầm của Thương Long cùng vang lên, sáu đầu Thiên Phệ Vũ Hồn đều ngửa mặt gào to, giống như là quan sát chúng sinh.
Về phần cái hồ tràn đầy chất lỏng màu tím kia, đã biến mất rồi… Triệt triệt để để biến mất, bị sau cái đầu đang ngửa mặt lên trời gào thét kia cắn nuốt sạch sẽ.
Thiên Phệ Vũ Hồn cắn nuốt hết cả hồ cuồn cuồn, dường như không có gì là nó không dám cắn nuốt.
Lâm Phong thật sự không dám tưởng tượng được, thân thể bây giờ của Thiên Phệ Vũ Hồn cũng không được coi là khổng lồ, làm thế nào mà dung nạp được một hồ chất lỏng mênh mông như vậy, thật sự là không thể tin nổi.
Giơ tay lên, quang mang màu tím không ngừng lưu chuyển trong lòng bàn tay, hôm nay, Tử Hồn của hắn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Tử Ảnh.
– Vũ hồn, quả nhiên lại thay đổi, nhưng so với Hàn Băng Vũ Hồn trước kia thì cường đại hơn rất nhiều, là chuyện tốt.
Trên mặt Lâm Phong lộ ra ý cười, nhưng ngay sau đó, hắn liền thấy một thân hình không mảnh vải hiện ra trước mắt, một thân thể tràn uyển chuyển tràn đầy dụ hoặc.
Giờ phút này, Đoàn Hân Diệp trần như nhộng mà lộ ra trước mắt hắn.
Da thịt trắng ngần như tuyết cùng bộ vị hấp dẫn chết người kia, làm cho thân thể Lâm Phong nhanh chóng phản ứng, cả người đểu sinh ra một luồng dục hỏa.
Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ vị kia của mình, Lâm Phong cảm thấy mặt mình trở nên nóng rát, vô cùng lúng túng. Giờ phút này, hắn cũng trần như nhộng, áo quần đã bị chất lỏng màu tím kia hòa tan hoàn toàn.
Quay đầu sang chỗ khác, Lâm Phong không dám nhìn thân thể Đoàn Hân Diệp nữa, hắn sợ mình nhịn không được. Dù võ tu có ý chí cường đại, nhưng làm một kẻ hai đời xử nam như hắn, một mỹ nhân tuyệt sắc không mảnh vải trước mắt, mà chính hắn cũng trần truồng. Lúc này, cảm giác rung động kia thật sự quá cường liệt.
Tâm thần vừa động, hai bộ áo quần xuất hiện, còn may là Thạch giới trữ vật của hắn đã cất giữ không ít áo quần.
Tự mặc vào một bộ, sau đó, Lâm Phong đi về phía Đoàn Hân Diệp, lấy bộ còn lại choàng lên người nàng, lúc này hắn mới dám chuyển mắt nhìn về Đoàn Hân Diệp.
Mà giờ khắc này, Lâm Phong lại thấy đôi mắt xinh đẹp kia vừa lúc mở ra, không chút nhấp nháy mà nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, Lâm Phong hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào, vô cùng xấu hổ.
Đoàn Hân Diệp nhìn xuống thân mình, sau đó nàng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, ngay cả hai cái tai cũng đỏ lên.
– Ta không cố ý!
Lâm Phong lúng túng nói, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Đoàn Hân Diệp, rung động lòng người.
Đoàn Hân Diệp ừm nhẹ một tiếng, sau đó lấy tay nắm áo ngồi dậy, che lấy thân thể của mình, mỗi một động tác đều đủ làm cho nam nhân điên cuồng.
– Huynh còn có bộ áo quần nào không?
Đoàn Hân Diệp nói rất khẽ, nếu Lâm Phong không có thính lực cường hãn thì e rằng hắn cũng không thể nghe được nàng muốn nói gì.
Khẽ gật đầu, Lâm Phong lại lấy ra hai bộ quần áo từ trong Thạch giới trữ vật, đều ném cho Đoàn Hân Diệp, hắn lại nói tiếp:
– Ta đi qua bên kia xem một chút.
Nói xong, Lâm Phong xoay người, chật vật mà chạy về phía hành cung có đèn dầu sáng rõ kia.
Đoàn Hân Diệp ngượng ngùng đưa mắt nhìn bóng lưng chật vật của Lâm Phong, nàng ngồi ngẩn người trong chốc lát, sau đó, trên đôi mắt xinh đẹp lộ ra ý cười, chậm rãi khuếch tán, một nụ cười thản nhiên hiện ra trên mặt Đoàn Hân Diệp, rung động lòng người.
Lâm Phong cũng không thấy được nụ cười thản nhiên của nàng, giờ phút này, hắn đã đến trong hành cung, ánh mắt khẽ híp lại.
Hành cung này rất rộng rãi, ánh sáng rất mạnh, không biết là được chế tạo từ cái gì, tràn ngập khí tức cổ xưa mà xa hoa.
Tại lối vào trung tâm hành cung này, có một bức tượng, là một bóng người khoanh chân ngồi dưới đất, không chút nhúc nhích, trên thân pho tượng này có một tầng tử quang bao quanh. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con cự xà vô cùng to lớn quấn quanh, nếu kéo thẳng thì ít nhất nó cũng dài sáu bảy chục thước, phi thường khổng lồ.
Mà bên phải Lâm Phong, một cái cột đá khác, vậy mà có một thi thể đang dựa ở đó, cỗ thi thể này đã hóa thành bộ xương khô, bên cạnh bộ xương khô có đặt một cuốn sách.
Lâm Phong chậm rãi đi tới bên cạnh bộ xương khô, cầm lấy cuốn sách lên lật xem, trong đó được ghi rất nhiều chữ.
– Ta gọi là Tử Thiên, là nhân sĩ Thương Châu, trong lúc vô tình mà đi tới toàn núi vô danh này. Khi vào đây mới phát hiện được, nơi này chính là mộ địa của một cường giả tuyệt đỉnh…
– Mộ địa!?
Lâm Phong kịch liệt rung động, nơi này là mộ địa của một cường giả tuyệt đỉnh?
Nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, Lâm Phong tiếp tục lật xem, bên trong cuốn sách nhỏ này, đơn giản ghi lại cuộc đời của Tử Thiên.
Thì ra, cái tên Tử Kim Sơn này là do Tử Thiên đặt, mà tổ tiên của Tử Phủ cũng là vị Tử Thiên này.
Về phần mộ địa này, nghe nói là một địa của một vị cường giả tuyệt đỉnh, mạnh bao nhiêu thì ngay cả Tử Thiên cũng không rõ ràng.
Còn nữa, cái hồ màu tím kia, vậy mà là máu huyết, là máu huyết ẩn chứa lực lượng huyết mạch cuồng bạo, có thể trực tiếp ăn mòn thân thể của con người, dung nhập vào trong máu huyết. Tử Thiên chính là bị huyết mạch lực này ăn mòn. Mà Tử Hồn cũng dựa vào lực huyết mạch này mà kế thừa truyền lại, người trong dòng chính của Tử Phủ đều có Tử Hồn, nhưng còn rất yếu ớt, chỉ khi nào trải qua máu tím trong cấm địa này tẩy lễ mới có thể làm cho thân thể phù hợp với vũ hồn hơn, tăng cường vũ hồn cùng thiên phú tu luyện.
Tử Hồn của người trong Tử Phủ được coi là vũ hồn huyết mạch, nhưng vì thứ này do tổ tiên bọn họ bị máu trong hồ màu tím ăn mòn mới lột xác mà thành Tử Hồn, lực lượng huyết mạch ẩn chứa trong đó quá yếu. Dù là tiến vào cấm địa tiếp nhận máu huyết trong hồ tẩy lễ cũng không thể mạnh hơn sơ với những người kế thừa vũ hồn huyết mạch trực tiếp. Giống như Đoàn Hân Diệp, tổ tiên của nàng là chính là huyết mạch cường giả, người trong Đoàn gia được trực tiếp kế thừa lực huyết mạch của huyết mạch cường giả.
Thì ra, cái quy củ mà dòng chính Tử Phủ bước vào cấm địa trong ngày đại hôn, tiếp nhận máu huyết trong hồ tẩy lễ là do Tử Thiên định ra. Như vậy có thể giấu giếm được những kẻ tọc mạch, hơn nữa, trước lúc trưởng thành lại trải qua máu huyết tẩy lễ, thân thể quá nhỏ bé không chịu được, sau này làm thiên phú giảm sút.
Người Tử Phủ muốn được máu huyết màu tím này tẩy lễ, nhưng Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp lại cự tuyệt. Bản thân Đoàn Hân Diệp đã có huyết mạch vũ hồn cường đại, Phong Ấn Chi Môn, bản thân nó tự cự tuyệt, xua đuổi Tử Hồn.
Mà Lâm Phong thì trực tiếp cắn nuốt, nuốt hết tất cả máu huyết chứa đầy lực huyết mạch.
Đảo mắt, Lâm Phong nhìn về con yêu xà khổng lồ cuộn tròn kia, chậm rãi đi tới, sau đó hắn ngồi xổm xuống.
Khẽ chạm vào thân thể yêu xà, mặt trong thật sự trống rỗng, thân thể Lâm Phong kịch liệt run rẩy.
Đây không phải là tượng mà là yêu xà chân chính…
Cái hồ máu tím kia, thực ra là máu huyết của con yêu xà này.
– Là yêu thú cường đại nhường nào mới có thể làm cho máu huyết tạo thành một cái hồ, còn có huyết mạch lực lượng, hơn nữa, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng vẫn còn có thể cuộn trào như có sinh mệnh.
…
Bên ngoài cấm địa, mọi người vẫn còn chờ đợi, Tử Phủ lão tổ cũng chờ đợi, nhưng cánh cửa cấm địa kia vẫn vô cùng an tĩnh, không chút phản ứng.
Không chỉ có Tử Phủ lão tổ, nhóm người Tử Phủ cũng tập trung mà tới, lẳng lặng đứng đó chờ đợi, vây chặt lấy hành lang.
Từng tiếng rầm rầm truyền tới, mặt đất bắt đầu run rẩy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn xuống chân núi, phía dưới có rất nhiều thiết kỵ thần tuấn điên cuồng chạy lên đây, khí thể vô bờ.
Người cầm đầu với một thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ với dáng điệu kia cũng làm cho tim người ta đập bịch bịch.
– Lại là một mỹ nữ tuyệt đỉnh!
Mọi người âm thầm rung động, không biết một nhóm thiết kỵ này là ai, tại sao lại trực tiếp chạy lên đỉnh Tử Phủ.
Chiến mã cùng hí, con chiến mã màu máu kia đột nhiên bay vọt lên, trực tiếp bước lên hành lang, vọt lên trên đỉnh đầu đám người Tử Phủ mà qua, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, vô cùng uy nghiêm.
– Thật là lớn lối, chẳng lẽ bọn họ không biết đây là nơi nào sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhóm người kia vậy mà cũng trực tiếp giục ngựa vọt vào.
Đưa mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp dẫn đầu kia, cũng không biết là nàng tới đây làm gì, thật sự muốn thấy rõ dung nhan dưới tấm lụa mỏng kia, không biết so với Đoàn Hân Diệp, thì dung mạo của nàng thế nào.
– Lâm Phong ở đâu?
Một giọng nói thanh thúy vang lên, mọi người đều ngẩn ngơ, nàng tìm Lâm Phong, lại là Lâm Phong!
Chương 233: Tử Phủ tận thế
– Lâm Phong ở đâu?
Giọng nói rất thanh thúy, còn có chút lạnh, thân ảnh khuynh thành như tuyết kia như một tòa băng sơn.
– Ồ?!
Tử Phủ lão tổ chậm rãi đảo mắt nhìn về Mộng Tình, lạnh lùng nói:
– Ngươi hỏi Lâm Phong làm gì?
– Lâm Phong ở đâu?
Mộng Tình lại hỏi một câu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, nàng không trả lời vấn đề của Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, nàng chỉ muốn biết Lâm Phong ở đâu!
Nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm đều tập trung nhìn lên người Tử Phủ lão tổ. Nhất thời, Tử Phủ lão tổ cảm giác được, từng đợt sát khí đánh về phía lão.
– Hừ!!!
Tử Phủ lão tổ phất tay, ánh mắt lạnh lùng. Trước đó không lâu, Lâm Phong đã giết người trong Tử Phủ lão, còn tạo một vết thương chữ Thập trên người lão, làm cho lão không còn mặt mũi nhìn người. Giờ phút này, không ngờ còn có một nhóm người lớn lối như thế, trực tiếp chất vấn lão, như vậy thì mặt mũi của Tử Phủ lão tổ như lão đặt ở đâu!
– Lâm Phong bị ta giết rồi!
Tử Phủ lão tổ lạnh lùng nói, một đám tiểu bối, lại tròng mắt không người như thế, kỳ quái.
– Bị ngươi giết?
Mộng Tình run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ.
– Không sai, bị ta giết, người ở chỗ này đều biết!
Tử Phủ lão tổ cười lạnh, lần nữa đáp trả.
Mộng Tình trầm mặc, ánh mắt lóe lên, đôi mắt lạnh nhạt chưa bao giờ bị cảm tình dao động kia giờ đã chấn động.
Thân hình nàng cũng run rẩy rất nhỏ, giống như là nghe được một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhóm thiết kỵ cũng đều trầm mặc.
Từng tiếng leng keng, quang mang lóe lên, sát khí vô tận hung mãnh dâng trào. Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy như bị nghẹt thở, hô hấp dần dần trở nên vô cùng khó khăn.
– Thật cường đại, nhóm người kia, ít nhất cũng đều có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên. Bọn họ rốt cuộc là loại người gì, Lâm Phong thật sự là người nào?
Cảm nhận được sát khí đè nén này, tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy.
– Giết!!!
Một tiếng rồng giận đồng thanh vang lên, đánh nát cả thiên địa, túc sát chi khí tràn ngập, thiết kỵ chạy chồm, người của Xích Huyết Thiên Kiếm đều điên cuồng giục ngựa lao tới.
Một vòng máu đỏ nở rộ giữa không trung, Xích Huyết thiết kỵ vừa xông vào đám người Tử Phủ, trong nháy mắt đã tạo thành một trường giết chóc, tất cả đều bị tru diệt.
Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng truyền ra, một màu máu tươi xinh đẹp bay múa giữa không gian.
Lúc này, Mộng Tình ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, nhìn về phương xa, không ai biết được nàng đang nghĩ gì.
Có đôi khi, ngay ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ biết, hiện tại, tim nàng đau, rất đau!
Nhân sinh của nàng rất ngắn ngủi, kinh nghiệm cũng rất ít. Trước kia, trong trí nhớ của nàng chỉ có mẹ, cùng với Hắc Phong Lĩnh.
Cho đến một ngày, trong lúc trăng tròn, bóng hình Lâm Phong xuất hiện trên thạch lĩnh, xuất hiện ở trong trí nhớ của nàng.
Giờ phút này, trong trí nhớ của nàng cất chứa đều là thân ảnh của Lâm Phong, thân ảnh khí tức giận, khi bá đạo, khi thì phóng khoáng không câu chấp của Lâm Phong, còn có, vì nàng có thể cười một tiếng mà lộ ra bộ dáng cười ngây ngô.
Một giọt nước mắt từ trên không trung rơi xuống, bên trong giọt nước mắt này, dường như bị thân ảnh Lâm Phong chiếm lấy.
Chưa từng có cảm tình như nàng, bây giờ đã rơi lệ, đã đau lòng.
Giờ phút này, Tử Phủ lão tổ thấy Xích Huyết thiết kỵ tru diệt người trong Tử Phủ, sắc mặt băng hàn, tử khí cuồn cuộn, thân hình lão lăng không mà đứng.
Song, lúc lão muốn động thủ, một luồng khí tức rét lạnh đến mức tận cùng khóa chặt lấy thân hình lão.
Lạnh, lạnh thấu xương tủy!
Không chỉ có Tử Phủ lão tổ, giờ phút này, mọi người đều cảm nhận được hàn khí, hàn ý đóng băng cả thiên địa.
Sương mù chậm rãi phân tán trong không khí, không ngừng phát ra từng tiếng răng rắc, ngưng tụ thành băng tuyết.
– Không gian! Bị đóng băng!
– Lạnh quá!
Trong lòng mọi người đều kịch liệt run rẩy, sau đó tất cả đều đưa mắt nhìn lên thân ảnh khuynh thành kia, áo trắng hơn tuyết, giờ phút này, Mộng Tình giống như một tòa băng sơn, muốn đóng băng hết thảy, bao gồm tâm của nàng cũng muốn đóng băng.
– Chết…!
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng Mộng Tình phát ra, quanh quẩn trong không gian.
Một cơn lốc xoáy đột ngột hiện lên, từng đợt gió lạnh lẽo đập vào mắt Mộng Tình, áo trắng phấp phới.
Tấm lụa mỏng trên mặt nàng, vào lúc này cũng bị giật ra, theo gió mà bay đi, lộ ra dung nhan của nàng.
Giờ khắc này, không gian dường như cũng dừng lại.
Đẹp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, đẹp đến mực người ta không dám nhìn thẳng.
Đẹp khuynh thành, đẹp tuyệt thế!
Bọn họ nghĩ rằng, dung nhan của Đoàn Hân Diệp đã được coi là khuynh quốc khuynh thành, rất hiếm có người nào có thể so sánh. Mà giờ khắc này, cô gái áo trắng này xuất hiện, giống như tiên tử, giống như nữ thần băng sơn, làm cho mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Trời cao lại có thể tạo ra một gương mặt khuynh thành tuyệt đại như vậy, xuống gieo họa chúng sinh.
Tử Linh cùng Tử Y cùng nhìn Mộng Tình, các nàng cũng cảm giác mình uổng làm nữ nhân, nhất là Tử Y, ả cảm giác mình không thể ngẩng đầu lên nổi.
– Nàng tìm tới Lâm Phong, nàng có liên hệ gì với Lâm Phong?
Tử Linh thì thào lẩm bẩm, Đoàn Hân Diệp đã rất đẹp rồi, hơn nữa còn yêu Lâm Phong, mà giờ khác này lại xuất hiện một dung nhan tuyệt sắc, vậy mà nàng cũng tìm Lâm Phong.
Mộng Tình đã động, lăng không mà đứng, trực tiếp từ trên chiến mã mà nhảy lên không trung, dường như chỉ có một bước đã tới trước người Tử Phủ lão tổ.
Tử Phủ lão tổ cũng khiếp sợ trước dung mạo của Mộng Tình, nhưng khiếp sợ hơn là thực lực của nàng. Giờ khắc này, lão cảm giác thân thể mình cũng phải bị đóng băng lại, một luồng hàn ý từ trong linh hồn sinh ra.
Lão, vậy mà có chút hối hận đã nói là giết chết Lâm Phong.
Chân nguyên màu tím điên cuồng gào thét, Tử Phủ lão tổ gầm lên một tiếng, muốn công kích Mộng Tình.
– Băng Tâm!
Nói khẽ một tiếng, một ngón tay của Mộng Tình vẽ lên hư không, thân thể Tử Phủ lão tổ mãnh liệt run lên, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Một kích, chỉ một kích đã làm lão bị thương.
Mọi người thấy một màn chấn động này đều cứng đờ tại chỗ, Mộng Tình không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thực lực cũng rất chấn động lòng người, so với Lâm Phong còn yêu nghiệt hơn.
Trên người Mộng Tình, một luồng hàn băng chi ý kinh khủng phóng lên, mà luồng hàn băng chi ý này, giống như là ở trong thân thể nàng, không có điểm cuối, lạnh đến mức tận cùng.
Chân nguyên màu tím của Tử Phủ lão tổ bị đóng băng, sau đó, tử quang vờn quanh người cũng bị đóng băng, tiếp đó, hàn khí trực tiếp xâm nhập vào trong người lão. Cả người lão đều bị đông cứng, một tầng hàn băng bao trùm, thân hình lão bị mai táng trong đó.
Một chưởng mềm mại nhẹ nhàng phát ra từ trong tay Mộng Tình, trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ.
Một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể Tử Phủ lão tổ trực tiếp đụng vào trên hàng rào hành cung, hàn băng vỡ vụn, nhưng trong miệng lão thì phun ra từng ngụm máu lớn.
Ánh mắt đờ đẫn vô thần, Tử Phủ lão tổ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị ngược đãi như vậy, hơn nữa còn là bị một thiếu nữ khuynh thành ngược đãi.
Cố găng đưa mắt nhìn xuống dưới, Xích Huyết thiết kỵ vẫn còn đang tàn sát, phàm là người Tử Phủ trên hành lang đều giết không tha, đây thuần túy là tru diệt.
– Tử Phủ, xong rồi, triệt để xong rồi!
Trong lòng Tử Phủ lão tổ tràn đầy tuyệt vọng, chỉ vì một câu nói xả giận của lão mà Tử Phủ lại gặp tai họa ngập đầu, gặp phải một trường giết chóc.
Ngay cả chính lão cũng bị ngược đãi.
– Rầm!
Lại là một chưởng lạnh lẽo đập lên người lão, quanh người Mộng Tình được bao phủ một luồng băng tuyết chi ý đóng băng hết thảy, đủ để đông cứng cả người lão. Chỉ cần luồng băng tuyết chi ý này rơi lên người lão, lão cũng đã cảm thấy cả người cứng ngắc.
Lại đụng vào hàng rao hành cung một lần nữa, sắc mặt Tử Phủ lão tộ lộ vẻ tuyệt vọng.
– Không chết! Lâm Phong hắn còn chưa chết, chỉ là tiến vào trong cấm địa ta mà thôi!
Tử Phủ lão tổ gào thét nói, quả nhiên, lão vừa nói xong, thân hình Mộng Tình khẽ dừng lại, sau đó, nàng quay đầu nhìn về mọi người ở dưới hành lang, lạnh lùng phun ra một chữ:
– Nói!
Một chữ này giống như ý chỉ, dường như, nếu mọi người không nói thật, nàng sẽ trực tiếp giết sạch tất cả.
– Không có, Lâm Phong tiến vào cấm địa rồi!
Mọi người đều gật đầu, trái tim đau nhói của Mộng Tình mới trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng thở dài một hơi.
– Có thể bỏ qua cho ta không?
Vậy mà Tử Phủ lão tổ bắt đầu cầu xin tha thứ, cầu xin Mộng Tình, lão sợ, thật sự sợ.
– Chậm rồi!
Mộng Tình lắc đầu, hàn ý bao lấy Tử Phủ lão tổ. Thân thể rung lên, thân ảnh nàng liền biến mất, bàn tay trực tiếp ấn lên người Tử Phủ lão tổ, hàn ý vô tận theo lòng bàn tay tuôn ra, đóng băng hết thảy, đóng băng sinh mệnh.
Thân thể Tử Phủ lão tổ đông cứng, tròng mắt chậm rãi nhắm lại, sau đó liền rơi từ trên không xuống, vô thanh vô tức.
Tử Phủ lão tổ, cường giả Huyền Vũ cảnh, chết!
Đồng thời, chiến đấu phía dưới cũng đã kết thúc, Tử Phủ bị diệt môn.
Mọi người ở dưới đều cứng đờ im ắng, Tử Phủ xưng bá ngàn dặm, trong vòng một ngày đã bị diệt môn, chỉ vì một người, Lâm Phong!
Chương 234: Cường giả kinh khủng
Thân ảnh tuyệt thế khuynh thành của Mộng Tình hạ xuống mặt đất, nhưng vẫn lộ ra hàn ý. Luồng hàn ý này vậy mà hóa thành ánh sáng trong suốt thực chất bao lấy quanh thân Mộng Tình, tạo thành một khu vực hàn khí, phàm là người nhích tới gần đều đóng băng. Tất cả mọi người đều lùi lại, cho dù là người Xích Huyết Thiên Kiếm cũng như vậy.
– Quá lạnh!
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp tới cực điểm, rất nhiều người đều âm thầm cảm khái, cũng chỉ có người như Lâm Phong mới để cho những cô gái như vậy khuynh tâm.
Lúc Mộng Tình đi tới trước pho tượng, lạnh lùng nói một tiếng:
– Đây là cửa vào cấm địa sao?
– Vâng, đó chính là cửa vào cấm địa Tử Phủ!
Có người dưới hành làng gật đầu, giờ phút này, bọn họ cũng không dám chọc giận nhóm người Mộng Tình, nếu đối phương giận dữ nữa thì e rằng bọn họ cũng rập khuôn theo người Tử Phủ, bị giết sạch tại chỗ.
Thực lực Mộng Tình quá mạnh mẽ, ngay cả Tử Phủ lão tổ cũng bị giết trong nháy mắt, huống chi là bọn họ.
Mộng Tình đưa mắt nhìn cửa cấm địa kia, bàn tay chậm rãi đưa lên, hàn khí trong tay tràn ngập, cuồn trào không ngừng. Sau đó, Mộng Tình bước tới một bước, trong chớp mắt, bàn tay đánh thẳng vào cửa cấm địa.
– Ùng ùng!
Mặt đất không ngừng chấn động, vang vọng trong không gian, song cánh cửa cấm địa kia vẫn sừng sửng bất động, pho tượng kia cũng không có nửa điểm dao động.
– Rầm, rầm rầm!
Mộng Tình điên cuồng đánh ra mấy chưởng, đập vào cánh cửa cấm địa, ánh mắt vẫn luôn lạnh băng, không chút dao động.
Rốt cục, sau nhiều lần thử, Mộng Tình lựa chọn bỏ qua, quay đầu nhìn về mọi người hỏi:
– Cánh cửa cấm địa này, làm sao để mở ra?
– Là lấy máu tươi của người trong dòng chính Tử Phủ mà tế tự, nhỏ máu vào trong lổ trước ngực pho tượng khổng lồ kia, nhưng mà bây giờ, dòng chính Tử Phủ đã…
Một người trả lời, nhưng sau đó gã nhìn thi thể đầy đất, dòng chính Tử Phủ đã bị giết sạch rồi, một người cũng không còn.
– Máu tươi!?
Mộng Tình trầm mặt, đưa mắt nhìn về Tử Phủ lão tổ, bàn tay rung lên, một cái chùy bằng băng đâm vào trong thi thể đối phương, sau đó, lấy ra một ít máu bị đóng băng.
Cánh tay Mộng Tình lại rung lên lần nữa, máu tươi đông cứng rơi vào trong lổ trước ngực pho tượng, trong nháy mắt, máu tươi đã bị hòa tan, nhưng cánh cửa cấm địa vẫn không chút phản ứng.
Trầm mặc, Mộng Tình đảo mặt nhìn về người vừa mới nói, nhất thời, người này liền thấy cả người cứng ngắc. Mỹ nhân như tiên tử này lại có thể làm cho người ta đông cứng, giống như đám người phàm phu tục tử như bọn họ không thể chạm tới, chỉ có thể hân thưởng, không thể khinh nhờn.
– Cánh cửa cấm địa này không thể mở lại rồi, nếu không, khi Lâm Phong tiến vào trong đó, Tử Phủ lão tổ cũng theo vào mà đuổi giết Lâm Phong rồi, sẽ không còn đứng đợi ở ngoài này.
Người nọ giải thích nói:
– Hơn nữa, khi dòng chính Tử Phủ tổ chức đám cưới xong đều tiến vào cấm địa, những người vào trong đó đều không có chuyện gì, sẽ tự mình đi ra, có lẽ ở bên trong cấm địa có cơ quan điều khiển.
– Người Tử Phủ đi vào trong đó, sau bao lâu mới có thể đi ra?
Mộng Tình nghe nói tiến vào cấm địa sẽ không có việc gì, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, không có việc gì là tốt rồi.
– Không rõ lắm, nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy năm.
– Mấy tháng! Mấy năm!
Mộng Tình lẩm bẩm một tiếng, sau đó, nàng quay đầu nhìn về nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm nói:
– Các ngươi muốn đi thì đi trước đi!
Những người này cũng không trả lời, tất cả đều im lặng đứng ở đó, bước chân không chút nhúc nhích, giống như từng pho tượng vậy.
Một màn này làm cho mọi người ở đây đều âm thầm cảm khái, Lâm Phong rốt cuộc là người nào, vậy mà có thể làm cho nhiều người đợi hắn như vậy? Mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng vô oán vô hối!
…
Bên trong cấm địa, Lâm Phong cũng không biết những chuyện phát sinh ở bên ngoài. Lúc này, Lâm Phong vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào pho tượng kia.
Tất nhiên Lâm Phong hiểu được, pho tượng này cũng không phải là điêu khắc ra, mà là người, người chết, không có hô hấp. Nhưng thân thể lại không rửa nát, ngồi ngay ngắn ở đó, giống như là một pho tượng.
Ở phía sau Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp lẳng lặng đứng đó, đôi mắt cũng nhìn về pho tượng kia, ánh mắt dường như luân hãm trong đó.
Giờ phút này, trong đầu Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp là một phiến thế giới khác, trên trời cao, một thân ảnh cưỡi trên yêu thú, là một con yêu xà màu tím, dài hơn trăm mét, sương mù màu tím cuộn trào, thổi tan cả mây, phi thường chấn động nhân tâm.
Trên chín tầng trời, thần lôi không ngừng đánh xuống, tia chớp màu tím tràn ngập khí tức hủy diệt trực tiếp đánh lên thân thể yêu xà, tử quang vờn quanh thân thể hai người.
Thân ảnh tuyệt thế kia như một thiên thần, uy nghiêm vô cùng.
Ngao du hư không, cường giả võ đạo có thể bay lên trời cao, ngao du thái hư, đây không phải là một lời nói bừa, rong ruỗi trên trời cao, đắm chìm trong thiên lôi.
Lâm Phong cảm thụ được hết thảy trong đầu, trong lòng rung động mãnh liệt. Lúc nãy, khi hắn vừa tới bên pho tượng này, pho tượng giống như mở ra thiên nhãn, làm cho ánh mắt hắn cũng luân hãm trong đó, tiến vào trong phiến thế giới này.
Đây mới là cường giả chân chính, Lâm Phong bây giờ không được tính là cái gì, con đường của hắn còn rất dài.
Ngay vào lúc này, ánh mắt vị cường giả bay lượn cửu thiên kia nhìn lại, tâm thần Lâm Phong run rẩy, giờ phút này, hắn cảm thấy đôi mắt kia đang theo dõi hắn.
– Rốt cục đã đợi được người đi vào thế giới của ta.
Giọng nói mờ ảo từ trong miệng đối phương truyền ra, thân thể Lâm Phong kịch liệt run rẩy, rốt cục có người… Người này vẫn có ý thức, vẫn còn chưa chết.
– Không nên thấy kỳ quái, linh hồn là thứ kỳ diệu nhất trong thiên địa, dù thân thể chết đi thì linh hồn vẫn có thể bất diệt. Mặc dù thân thể ta đã sớm phá hủy, nhưng vì lúc còn sống, linh hồn của ta mạnh mẽ, nên sau khi chết vẫn còn thừa là một tia thần hồn bất diệt. Một luồng tàn hồn ý thức này vẫn chống đỡ cho ta tồn tại đến giờ, nhưng cũng chỉ đến hôm nay thôi, sau lần này, trong trời đất đã không còn có ta nữa!
Thân thể bị hủy, linh hồn lại bất diệt!Nguồn truyện audio
Lâm Phong cực kỳ khiếp sợ, không biết vị cường giả tuyệt thế này có cảnh giới nào?
Hơn nữa, từ giọng nói của đối phương, Lâm Phong có thể cảm nhận được cảm giác thê lương, giống như anh hùng tuổi xế chiều, sau lần này, trong thiên địa không bao giờ có người này nữa.
– Kể từ khi lần đầu tiên Tử Thiên bước vào đây, ta liền lập ra quy củ, các đời sau này chỉ những người yêu nhau mới có thể tiến tới trước mặt ta tiếp nhận chúc phúc của ta, mà Tử Thiên cũng đã làm như vậy, để cho con cháu của y khi thành vợ chồng thì mới đi vào. Nhưng mà lần này, không biết vì sao lại không phải là con cháu của y, mà là hai người các ngươi. Có lẽ, đây cũng là một loại duyên phận, lần đầu tiên thì Tử Thiên gặp được ta, còn các ngươi thì gặp được ta khi lực lượng tàn hồn của ta sắp biến mất. Hơn nữa, hai người đều có được lực lượng huyết mạch vũ hồn, một người trong đó càng là thiên tài chân chính.
Người này tiếp tục mở miệng, giọng nói trực tiếp truyền vào trong đầu Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp. Lâm Phong nghe được liên rung động, hai người đều là người có huyết mạch vũ hồn?
Đoàn Hân Diệp có được huyết mạch vũ hồn thì hắn cũng biết, là Phong Ấn Chi Môn!
Còn Lâm Phong hắn, sao cũng có lực huyết mạch?
– Thiên Phệ Vũ Hồn!
Thân thể Lâm Phong run rẩy, từng có lúc bị coi là vũ hồn phế vật lại là huyết mạch vũ hồn.
Nhưng mà, cha Lâm Phong cũng không có Thiên Phệ Vũ Hồn, còn người trong Lâm gia cũng không có Thiên Phệ vũ hồn, như vậy chỉ có một giải thích, người mẹ mà hắn chưa bao giờ gặp được là người có được huyết mạch vũ hồn!
– Bé con, thời gian của ta còn không nhiều lắm, thiên phú của ngươi không bằng hắn, ta sẽ truyền thụ nhiều truyền thừa cho ngươi, ngươi nguyện ý tiếp nhận hay không? Nếu ngươi nguyện ý thì chỉ cần gật đầu một cái là được.
Người kia mở miệng nói, những lời này, dĩ nhiên là nói với Đoàn Hân Diệp.
Lâm Phong cũng không biết Đoàn Hân Diệp phản ứng thế nào, nhưng ngay sau đó hắn đã nghe vị cường giả kia lại nói tiếp:
– Tốt lắm, vậy ta cũng ban cho ngươi vài thứ, ngươi nên lĩnh ngộ cho tốt!
Dứt lời, Đoàn Hân Diệp liền cảm thấy thân mình run lên mãnh liệt, cảnh tượng trong đầu biến mất trong nháy mắt, một lực lượng mênh mông cuồn cuộn trực tiếp truyền vào trong đầu nàng, trong chớp mắt, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Trong đầu Lâm Phong, ánh mắt của vị cường giả kia lại chuyển về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười.
– Vài chục năm trước, ta đã dặn dò hậu nhân Tử gia tiến vào đây lần trước, để cho lần này đưa người vào nhiều hơn một ít, bởi vì đây cũng là lần cuối cùng, ta hi vọng có một người có thiên phú thật tốt để kế thừa trọn vẹn mọi thứ của ta. Mặc dù, hắn không đưa nhiều người vào, nhưng một mình ngươi là đủ rồi, tu vi của ngươi còn không được cao, nhưng lực lượng linh hồn cùng với cảnh giới của ngươi thì cường đại hơn rất nhiều, chính là người lựa chọn thích hợp nhất.
Lâm Phong mới mười bảy tuổi, có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, nhưng ở trong mắt đối phương thì lại được coi là tu vi không được cao, đại lục mênh mông, thiên tài quá nhiều, người này coi trọng nhất chính là lực lượng linh hồn của Lâm Phong.
Chương 235: Tàn Hồn Thiên Thuật
– Lực lượng linh hồn?!
Lâm Phong thì thào nói, đối với hắn mà nói, linh hồn là một khái niệm rất mờ ảo, hư ảo, không thể nắm bắt.
Lâm Phong hắn còn chưa chạm tới tầng thứ linh hồn này, tu vi của hắn không đủ cao.
– Có lẽ, ngươi căn bản không hiểu linh hồn là cái gì, ta nói đơn giản cho ngươi vài câu. Thực ra, vũ hồn của võ giả là một hình thức biểu hiện của linh hồn, người có linh hồn cường đại, có thể phát huy lực lượng của vũ hồn tới mức cao nhất, cũng có khả năng vận dụng linh hồn lợi hại nhất.
– Trong quá trình tăng lên tu vi của võ giả, thì linh hồn cũng không ngừng tăng cường, mà vũ hồn cũng đồng thời lớn mạnh. Ví dụ như, một gã có được Kiếm Vũ Hồn, lúc gã còn đang nhỏ yếu thì chỉ tăng phúc một chút cho kiếm, để gã lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn chút xíu, nhưng bởi vì tu vi tự thân của gã còn yếu, linh hồn cũng yếu, căn bản không thể phát huy được uy lực của Kiếm Vũ Hồn, không có tư cách xưng là kiếm tu. Còn một gã kiếm tu cường đại, gã ta căn bản không cần kiếm, vũ hồn chính là kiếm, hơn nữa, tùy tâm sở dục, sử dụng vũ hồn chi kiếm, ngộ kiếm sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Vị cường giả này biết mình còn không nhiều thời gian lắm, liền nói lên thể ngộ của mình cho Lâm Phong, thể ngộ về võ đạo.
– Có vài người là vũ hồn song sinh, người như thế, xưng là thiên tài, nhưng trên thực tế, nếu cả hai vũ hồn của bọn họ đều là vũ hồn bình thường, hoặc là không biết lợi dụng, vậy thì cũng không được coi là gì, còn không bằng một người có vũ hồn dị loại cường đại. Người có được vũ hồn song sinh, sỡ dĩ được coi là thiên tài, bởi vì trời cao ban cho họ có linh hồn phi phàm, linh hồn lực lượng của bọn họ mạnh hơn nhiều so với người khác. Mà lực lượng linh hồn cường đại thì giúp bọn họ có ngộ tính tốt hơn, có được tương lai tương sáng hơn, đến lúc bọn họ lĩnh ngộ áo nghĩa thì lĩnh ngộ dễ dàng hơn người khác nhiều, lĩnh ngộ nhiều hơn người khác một loại áo nghĩa, còn có nhiều chỗ tốt khác.
– Tóm lại, ngươi phải hiểu rằng, linh hồn quyết định tương lai của một người. Linh hồn mạnh thì tương lai ngươi có thể dễ dàng giết chết cường giả đồng cấp khác. Giống như ta đã dạy một loại võ kỹ cho hậu nhân Tử Phủ, Tử Cực Không Sát, nó thực ra là sử dụng lực lượng linh hồn để khống chế vũ hồn, tạo thành một ảo ảnh chính mình, có uy năng không sát, khó lòng phòng bị.
– Thì ra là như vậy!
Tử Cực Không Sát là một loại lực lượng của linh hồn lực.
Thực lực Tử Ảnh cũng không quá cường đại, chỉ là Linh Vũ cảnh tầng chín, so với hắn cũng cao hơn một cảnh giới. Nếu Tử Ảnh có thể làm được, Lâm Phong hắn cũng có thể làm được, dù sao, vị cường giả này đã nói là coi trọng lực lượng linh hồn của mình, vậy thì lực lượng linh hồn của mình mạnh hơn nhiều so với những người đồng cấp khác.
Nhưng vào lúc này, phiến thế giới hư ảo này đột nhiên lóe lên, vậy mà trong nháy mắt đã trở nên mơ hồ, nhưng sau đó liền khôi phục bình thường.
– Xem ra thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Trong giọng nói của vị cường giả kia mang theo chút buồn bã, nhưng sau đó liên nói với Lâm Phong:
– Ta không nói thêm gì nữa, tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ, có cường đại linh hồn thì có thể làm cho người ta tăng nhanh cảnh giới, lợi dụng năng lực của mình cùng khống chế vũ hồn càng thêm hoàn mỹ hơn, còn có thê mượn ngoại vật mà giúp ngươi chiến đấu. Mặt khác, lực lượng linh hồn cường đại còn có thể giúp ngươi bày trận, luyện chế thần binh lợi khí cũng như là luyện chế đan dược.
Vị cường giả này nói ra rất nhiều chỗ tốt, Lâm Phong nghe được cũng có chút kinh hãi, những thứ này đều là chỗ tốt khi có được linh hồn cường đại.
– Kế tiếp, ta sẽ truyền một ít tin tức cho ngươi, phần trí nhớ này, ta đã phân làm ba phần, như vậy ngươi có thể dễ tiếp nhận hơn, sau đó tiêu hóa để mình sử dụng. Phần trí nhớ thứ nhất là một ít sự tích của ta, còn có những công pháp võ kỹ mà ta cho là tốt, ta không đánh lòng để chúng biến mất, vì vậy mới để lại, như vậy, người trên thế giới này ít nhất cũng còn nhớ tới ta, coi như không tiếc kiếp này.
– Còn phần trí nhớ thứ hai, là thể ngộ của ta về trận pháp, luyện đan cùng luyện khí, tất cả đều truyền lại cho ngươi.
– Phần trí nhớ thứ ba là phần đơn giản nhất, nhưng cũng là trọng yếu nhất. Đó là phương pháp tu luyện linh hồn, là lúc vô tình ta nhận được, thành tựu của ta cũng nhờ vào phương pháp tu luyện linh hồn này. Đó là Tàn Hồn Thiên Thuật, tu luyện tàn hồn, thành tựu thiên thuật, cũng bởi vì Tàn Hồn Thiên Thuật này mà ta mới có thể giữ lại một luồng tàn hồn cho tới bây giờ. Hơn nữa, Tàn Hồn Thiên Thuật này, ta không truyền cho bất cứ kẻ nào, ngươi phải biết quý trọng.
Lời người này càng ngày càng hạ thấp, nói xong lời cuối cùng thì phiến thế giới này cũng trực tiếp vỡ nát, ngay sau đó, ba tia sáng mang theo trí nhớ chui vào mi tâm của Lâm Phong, khắc sâu vào trong óc hắn, vào sâu trong linh hồn hắn.
– Ầm!
Lâm Phong liền cảm thấy đầu óc rung động mãnh liệt, cảm giác đau đớn như xé truyền đến, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân. Trí nhớ bên ngoài xâm nhập vào trí nhớ của hắn, như một loại xâm lấn, sao mà không đau đớn cho được.
Trời đất như quay cuồng, Lâm Phong cảm thấy trí nhớ cuồn cuộn mênh mông bắt đầu tràn vào trong óc hắn, làm cho đầu hắn như muốn nổ tung.
Cường giả kia là tồn tại bực nào, dù chỉ là ba sợi tàn hồn trí nhớ vẫn cực kỳ cường đại, mang theo đại lượng tin tức.
Theo một tiếng nổ vang trong đầu, rốt cục Lâm Phong cũng giống như Đoàn Hân Diệp, trực tiếp té xỉu, lẳng lặng nằm trên mặt đất, không cách nào biết được thời gian trôi qua.
…
Ở bên ngoài cửa cấm địa, mọi người vẫn an tình chờ đợi, đã qua một ngày sau khi nhóm người Mộng Tình diệt môn Tử Phủ. Một ngày này, Mộng Tình vẫn đứng trước cửa cấm địa, áo trắng hơn tuyết, tay áo lay động, nhưng thân thể thì chưa từng di động, giống như là vị nữ thần băng tuyết.
Những kỵ sĩ mang mặt nạ đồng xanh kia cũng không có người nào rời đi, lẳng lặng khoanh chân ngồi dưới đất mà chờ đợi, thân thể rất ít hoạt động, yên lặng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều không có rời đi, có người không muốn rời đi, cũng có người không dám rời đi. Tóm lại, không biết là vì tò mò hay sợ hãi, toàn bộ người dưới hành lang đều ở chỗ này, nhìn những thân ảnh yên lặng như pho tượng kia.
Đối với Lâm Phong, bọn họ càng thêm tò mò, Lâm Phong rốt cuộc là người phương nào?
Ngoại trừ người yên tĩnh kia còn có một người có mục đích, đó là Mộng Tình.
Xung quanh thân thể nàng, một tầng hàn băng trôi nổi, phi thường lạnh, lạnh đến cực hạn. Luồng hàn ý này hình như muốn bành trướng, nhưng lại bị Mộng Tình áp chế mà cuồn trào trong thân thể nàng. Vậy mà tạo thành từng tia sương mù màu trắng như thực chất, chỉ cần một tia sương mù này tràn đến cũng đủ làm cho người ta cảm thấy thân thể phải đông cứng.
Không ai biết được do nguyên nhân nào, cũng không người nào biết được, lúc này, Mộng Tình đang bị hàn khí vô cùng mãnh liệt ăn mòn thân thể nàng, nàng không cách nào chế trụ luồng hàn khí này.
Lúc nàng đi tìm Lâm Phong, cũng đúng vào lúc hàn khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể, nghe được Tử Phủ lão tổ nói là đã giết chết Lâm Phong. Lúc đó, Mộng Tình quên mất hết thảy, quên áp chế hàn khí trong cơ thể, chỉ có giết chóc, thậm chí còn lợi dụng luồng hàn khí để giết Tử Phủ lão tổ. Điều này tạo nên hậu quả đáng sợ, luồng hàn khí kia đã bộc phát, nàng không cách nào chế trụ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng băng giá không ai hiểu được này.
Cách Mộng Tình một cánh cửa, Lâm Phong đã tỉnh lại, Đoàn Hân Diệp cũng đã tỉnh.
Lúc này, trong đầu hai người đã có thêm rất nhiều trí nhớ, trí nhớ mà Đoàn Hân Diệp có được là một bộ kiếm pháp, một bộ kiếm pháp xinh đẹp, là kiếm pháp dành cho nữ tử, bộ kiếm pháp này do công pháp của kiếm và võ kỹ của kiếm dung hợp mà thành.
Mà trong trí nhớ của Lâm Phong thì tăng thêm rất nhiều tin tức, cũng chí là ba phần trí nhớ của vị cường giả kia. Trong mỗi một phần trí nhớ đều chứa tin tức vô cùng lớn, Lâm Phong vẫn không ngừng tiêu hóa.
Còn may là khi vị cường giả kia truyền thừa trí nhớ thì đã chia ra ba phần, như vậy mới để cho đầu óc Lâm Phong không bị hỗn loạn không chịu nổi, vẫn phi thường rõ ràng, chỉ cần thuận theo là tốt rồi.
Khoanh chân ngồi một lúc lâu, Lâm Phong mới tiêu hóa được ba phần trí nhớ này, lúc mở mắt, trên mặt hắn rất bình tĩnh.
– Tàn Hồn Thiên Thuật!truyện cõi âm
Lâm Phong thì thào một tiếng, Tàn Hồn Thiên Thuật này là phương pháp tu luyện linh hồn đặc biệt, hơn nữa, cực kỳ khác người, dĩ nhiên là muốn tự mình hại mình, tự mình hại hồn phách của chính mình.
Dùng Tàn Hồn Thiên Thuật mà phân liệt một hồn phách hoàn chỉnh, tạo ra vô số tia tàn hồn, sau đó lại tu luyện những tia tàn hồn này, làm cho mỗi tia tàn hồn này không còn yếu ớt, trở nên mạnh mẽ hơn, có thể tự thân đảm đương một phía.
Khi tàn hồ ngưng tụ lại một chỗ, thì sẽ phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa, dù tàn hồn bị tách ra cũng có thể phát huy tác dụng của nó, mỗi một tia tàn hồn cũng có tác dụng, như vậy, nếu có ngàn vạn tia tàn hồn thì sẽ kinh khủng nhường nào.
Tự tàn linh hồn, đó chính là tự tàn linh hồn, phân liệt linh hồn của mình sẽ đau đớn bao nhiêu? Tàn Hồn Thiên Thuật này rất mạnh, nhưng cũng quá mức bá đạo, làm người ta không dám tưởng tượng.