Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 440 [Chương 2196 đến 2200]
❮ sautiếp ❯Chương 2196: Thập cường
Mặc dù ánh mắt mấy người dừng trên người Cửu Linh Hoàng, nhưng mà Cửu Linh Hoàng chính là Đan Tiêu Đệ Nhất Quân, trong suy nghĩ của rất nhiều người, Cửu Linh Hoàng am hiểu luyện đan, sức chiến đấu sẽ hơi yếu một chút, nhưng không ai biết được thực lực chân chính của hắn, làm gì có ai đi chiến đấu với hắn đâu?
Cuối cùng chỉ cần đào thải một người có thể chọn ra thập cường, bọn họ không muốn đi mạo hiểm chiến một trận.
– Cửu Linh Hoàng, bài danh của ngươi tạm thời ở phía sau, hay ngươi cùng với mấy người còn lại chiến một trận, chọn ra một người bị đào thải cuối cùng?
Lúc này, Vô Nhai Tử lạnh nhạt nói với Cửu Linh Hoàng một tiếng, ánh mắt Cửu Linh Hoàng ngưng xuống, nhìn thoáng qua những người bài danh phía sau hắn, chỉ có ba người Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong. Khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, Cửu Linh Hoàng đáp lại nói:
– Vì sao ngươi không chiến?
Thần sắc Vô Nhai Tử trở lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cửu Linh Hoàng, chỉ thấy Cửu Linh Hoàng tiếp tục nói:
– Nếu như ngươi tự nhận ngươi mạnh hơn so với ta, ngươi cũng có thể khiêu chiến với ta!
Không thể nghi ngờ, lời nói của Cửu Linh Hoàng mang tính khiêu khích, Cửu Tiêu đệ nhất quân có chín người, chín người này đều là tồn tại mạnh nhất chín phiến đại, trong bọn họ làm gì có ai không có ngạo khí, Cửu Linh Hoàng thấy Vô Nhai Tử nói với hắn như vậy thì rất tức giận, muốn chiến có thể trực tiếp chiến cùng hắn. Mà Vô Nhai Tử cũng giống như Cửu Linh Hoàng, không thể chấp nhận được loại khiêu khích này, cho nên chân hắn đạp bước đi ra nói:
– Lâu nay ta nghe thấy Cửu Linh Hoàng của Đan Tiêu Đệ Nhất Quân có thuật luyện đan vô cùng lợi hại, nhưng không biết thực lực.
.. Một cỗ diệt tình ý tràn ngập ra ngoài, giống như muốn trảm diệt thất tình lục dục của con người vậy.
– Thực lực cũng không làm ngươi thất vọng đâu.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Thân thể Cửu Linh Hoàng bay lên không, quanh thân có hỏa diễm quấn quanh, Cửu Sắc Chi Hỏa bùng lên trên hư không giống như nó đang sống vậy. Đám người chung quanh đều tránh ra, ánh mắt nhìn lên hai đạo thân ảnh trên trời, Thái Tiêu Đệ Nhất Quân Vô Nhai Tử chiến Đan Tiêu Đệ Nhất Quân Cửu Linh Hoàng sẽ như thế nào. Thiên địa tràn ngập khí tức huỷ diệt, đạo uy diệt tình đạo buông xuống người Cửu Linh Hoàng, nhưng mà đồng tử Cửu Linh Hoàng đột nhiên hóa thành hỏa diễm, hình như có một đoàn hoả diễm trực tiếp nhảy vào bên trong óc đối phương.
– Hỏa diễm của ngươi, có thể đốt đại đạo sao?
! Vô Nhai Tử cười lạnh sau đó giẫm chân vào trong hư không, ngón tay điểm ra, diệt tình ý thổi quét thiên địa, trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Cửu Linh Hoàng, khiến sắc mặt Cửu Linh Hoàng cứng ngắc lại, con người có thất tình lục dục, nếu như thất tình lục dục bị chém hết thì hắn sẽ trở thành nô lệ của đối phương, sở dĩ Vô Nhai Tử đáng sợ như vậy bởi vì công kích của hắn vô cùng quỷ dị.
– Không thể đốt đạo nhưng ta có thể làm cái khác.
Cửu Linh Hoàng mỉm cười, trong khoảnh khắc, hỏa diễm chín màu bao phủ quanh thân hắn khiến thân thể Cửu Linh Hoàng bị đốt cháy lên, hóa thành một đoàn hỏa diễm, giờ phút này hắn đã hóa thân thành hỏa nhân, một đạo ánh mắt cũng có hỏa diễm, một động tác nhỏ cũng ẩn chứa hỏa diễm. Mọi người chứng kiến một màn này thì thần sắc run lên, Cửu Linh Hoàng tự đốt cháy thân thể của chính mình, khiến bản thân hóa thành hỏa diễm, người này thật đáng sợ.
– Xem ra Đan Tiêu Đệ Nhất Quân Cửu Linh Hoàng, cũng có được thể chất kỳ lạ.
Có người thầm nghĩ trong lòng. Hỏa diễm có thể đốt thân thể! Chỉ sợ thể chất đặc thù mới có được loại lực lượng này, một số nhân vật đứng đầu có được thể chất mạnh mẽ không phải chuyện kỳ quái gì mà rất bình thường. Cửu Linh Hoàng lao thẳng đến chỗ Vô Nhai Tử đánh ra một quyền, nhất thời Liệt Hỏa Phần Thiên, hoả diễm chín màu hóa thành hỏa long cuồn cuộn bay về phía trước, mỗi một ánh lửa đều có được sinh mệnh riêng. Thân thể Vô Nhai Tử lui về phía sau suy nghĩ đối sách, Cửu Linh Hoàng có liệt hỏa đốt thân thể nên Thái Thượng Diệt Tình của hắn không thể phát huy ra bao nhiêu hiệu quả, hơn nữa hắn không thể cứng đối cứng với Cửu Linh Hoàng được, vì làm như vậy rất khó chiến đấu.
– Tại sao lại không chiến mà rút lui.
Cửu Linh Hoàng phun ra một đạo thanh âm lạnh lùng khiến cho sắc mặt Vô Nhai Tử trầm xuống, nhất thời thiên địa gào thét, xung quanh giống như có vô tận quang hoa dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn, chỉ thấy phía trên thân thể hắn xuất hiện hàng tỉ ánh sáng diệt tình, Thái Thượng Diệt Tình tru sát hết thảy thất tình lục dục, cỗ đạo ý kia càng lúc càng mạnh.
– Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến.
Chỉ thấy toàn thân Vô Nhai Tử xuất hiện một cỗ lực lượng đáng sợ, đạo hóa hư vô, thân thể hắn bắt đầu mạnh mẽ đến mức cực trí. Cửu Linh Hoàng cười lạnh, hỏa diễm chín màu bốc cháy trong tay, trong khoảnh khắc vạn pháp trong thiên địa giống như bị thiêu đốt lên, toàn bộ dung nhập vào trong hỏa diễm, Cửu Sắc Chi Hỏa bắt đầu giao hòa cùng một chỗ, thậm chí hỏa diễm trên thân thể hắn cũng dung nhập vào bên trong. Cửu Sắc Chi Hỏa được dung nhập thêm lực lượng khiến nó càng ngày càng đáng sợ, nhưng mà giờ phút này đám người lại thấy Cửu Linh Hoàng mạnh mẽ đánh hỏa diễm lên chính thân thể của mình, ấn nhập hoả diễm vào bên trong cơ thể, giờ khắc này cả thân hình hắn trở thành hỏa diễm.
– Gia hoả này thật điên cuồng, không biết đây là thủ đoạn gì.
Đồng tử đám người co rút lại, tự đốt cháy chính mình hóa thân thành hỏa diễm sao? Chỉ thấy toàn bộ thân hình Cửu Linh Hoàng dung nhập cùng hỏa diễm, thân thể hắn hóa thành một luồng hỏa diễm bắn về phía Vô Nhai Tử, một màn này khiến sắc mặt Vô Nhai Tử tái nhợt, tất cả mọi thứ trên đường hỏa diễm đi qua đều bị đốt cháy lên hóa thành hỏa diễm, thiên cũng bị đốt cháy, đây là kỳ cảnh do nhân vật Đế cảnh mới có thể tạo thành.
– Giết!
Vô Nhai Tử bạo rống một tiếng, cho dù thân thể hắn hóa hỏa diễm thì hắn vẫn là người, vẫn có thất tình lục dục, tru diệt tất cả, tình diệt người diệt, người tử hỏa diễm cũng biến mất. Lực lượng vô biên điên cuồng đâm vào bên trong hỏa diễm, nhưng mà luồng hỏa diễm kia vẫn lao tới chỗ Vô Nhai Tử chuyện này khiến cho sắc mặt hắn càng phát ra vẻ trắng bệch, thân thể đột nhiên lui về phía sau, nhưng mà giờ phút này Cửu Linh Hoàng sẽ không có ý dừng tay, đạo hỏa diễm kia khiến bầu trời trên đỉnh đầu đám người hóa thành đại dương hỏa diễm, toàn bộ thiên địa bị thiêu đốt, tạo nên một mảnh thiên địa kỳ cảnh.
– Không có khả năng… Vô Nhai Tử nổi giận gầm lên một tiếng, thần sắc lộ ra vẻ không cam lòng, hắn am hiểu Thái Thượng Diệt Tình Thuật, uy lực tuyệt luân, cường giả gì cũng bị hắn diệt sạch thất tình lục dục, nhưng hắn lại đụng phải Cửu Linh Hoàng có thể hoá thành hoả diễm, khiến lực lượng của hắn suy giảm nhiều, làm cho đối phương có thể không kiêng nể gì đuổi giết hắn.
Rốt cục, thân ảnh Vô Nhai Tử cũng biến mất trong phiến hư không kia và xuất hiện phía trên cột đá bên ngoài, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, hắn đã thua Vô Nhai Tử, bị đuổi ra ngoài bị xoá tên trong tốp mười Cửu Tiêu Hội Ngộ.
– Cửu Linh Hoàng thắng, đuổi Vô Nhai Tử ra ngoài.
Đồng tử mọi người co rút lại, quả nhiên không thể lấy bài danh tạm thời đến xem độ mạnh yếu của những người đó, mười vị trí đứng đầu kia mới chỉ là vị trí tạm thời mà thôi thứ tự của bọn họ sẽ được phân rõ về sau. Lúc này hoả diễm trên người Cửu Linh Hoàng dần dần tán đi, thân thể hắn lại xuất hiện, nhưng mà sắc mặt của Cửu Linh Hoàng giờ phút này cũng trở nên tái nhợt, cơ thể rung chuyển, tại thời điểm hắn đuổi giết đối phương thân thể hắn cũng phải chịu diệt tình lực ăn mòn, hiển nhiên hắn cũng phải chịu khổ. Cửu Linh Hoàng chậm rãi bước trong hư không, khí tức trên người dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏa diễm huyền đọng trên vòm trời, biển lửa vẫn đang thiêu đốt. Đám người nhìn chằm chằm vào mười người còn lại cuối cùng, đây chính là những người sẽ đi tới vòng cuối cùng của Cửu Tiêu Hội Ngộ. Hoa Thanh Phong, trận tượng, Ngọc Thanh, Sở Xuân Thu, Vô Tình công tử, Không Minh, Cửu Linh Hoàng, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong! Quang hoa biến mất, phiến hư không kia lại hóa thành hư vô, mười người này phát hiện mình vẫn đứng trên đài cao trống rỗng, tiếp nhận ánh mắt chăm chú của mọi người, không gian Thần Tiêu thành hội tụ càng ngày càng nhiều cường giả, thậm chí một số nhân vật khủng bố cũng đến, ánh mắt người Thần Tiêu thành chưa từng rời đài chiến đấu kia, rốt cục cũng đến thời khắc cuối cùng rồi, mười người mạnh nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ đã xuất hiện.
– Chúc mừng các ngươi bước vào thập cường, các ngươi sẽ trở thành đệ tử hạch tâm của Vận Mệnh Thần Điện, chiến đấu lâu như vậy rồi, tiếp theo các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Vận Mệnh giả cười nói, mười người đều tự tìm một vị trí, bình tĩnh ngồi xuống điều chỉnh thân thể của chính mình, điều chỉnh đến trạnh thái đỉnh phong. Lâm Phong cũng tìm được một vị trí ngồi xuống, ánh mắt nhìn chín người còn lại, chín người này là những người cực kỳ đáng sợ, ví dụ như Chu Vinh Mãn chẳng hạn, hiện tại hắn cũng không nhìn thấu được người này, Cửu Linh Hoàng bộc phát ra con bài chưa lật cũng rất khủng bố, còn có Hoa Thanh Phong với Sở Xuân Thu nữa, bọn họ đều là nhân vật rất lợi hại, thực lực tên trận tượng cũng không thể nghi ngờ, Không Minh cũng quật khởi rất nhanh, rất lợi hại, tóm lại không có ai yếu cả, tiếp theo mới là quyết chiến chân chính. Bầu trời Thần Tiêu thành có rất nhiều cường giả, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng tới bên này, tiểu Già Thiên nắm chặt song quyền, ánh mắt nhìn về phía bên kia, hình như trong ánh mắt có một chút kích động. Trong ánh mắt Đoạn Phong cũng lộ ra một chút vui mừng, Lâm Phong ca bước vào thập cường, thật lợi hại, huynh ấy đã trở thành nhân vật hạch tâm của Vận Mệnh Thần Điện rồi.
– Không biết cuối cùng Lâm Phong ca có thể leo lên vị trí thứ mấy?
Đoạn Phong âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt có vài phần hưng phấn, đối với hắn chiến đấu hôm nay rất tuyệt vời, hắn đang trong thế giới của cường giả, mà đó không phải cường giả bình thường, những người này đều là tuyệt thế thiên tài trong các thế lực Thánh cấp khủng bố, bọn họ đã là tuyệt đỉnh yêu nghiệt của Cửu Tiêu đại lục rồi. Thân hình Vận Mệnh giả khẽ run lên sau đó biến mất không thấy, chuyện này khiến cho không ít người sửng sốt, nhưng đám người này cũng thực không để ý, khi chiến đấu chân chính bắt đầu, tự nhiên Vận Mệnh giả sẽ hiện thân, hiện tại mọi người cũng đang chờ đợi!
Chương 2197: Vận Mệnh Thần Điện
Một toà đại điện hư vô mờ mịt nằm giữa tinh không vô tận, giống như những ngôi sao trên bầu trời.
Bên trên tụ tinh tế đàn nằm trên đỉnh Thần Điện, có một lão giả mặc áo bào trắng đang tắm gội bên trong vô tận tinh quang, người này giống như đang đứng bên dưới những ngôi sao, đưa tay ra có thể hái được chúng.
Dưới chân lão giả áo mặc bào trắng là Vận Mệnh Luân Bàn đang tụ tinh lực, nó tản mát ra ánh sáng màu trắng vô cùng chói mắt, ánh sáng của những ngôi sao phía trên vòm trời lần lượt chiếu vào phía trên Vận Mệnh Luân Bàn, phía sau tế đàn có rất nhiều người đang đứng, nhưng không ai dám quấy rầy lão giả áo bào trắng kia.
Chẳng biết từ khi nào, Vận Mệnh giả đã yên lặng đi tới nơi này, cùng đám người đứng một bên, tất cả mọi người ở đây đều khoác lên mình một bộ trường bào, sau đó nhìn về phía cường giả đứng trong hư không thi triển Đại Mệnh Vận Thuật, đây cũng là năng lực tối cường của Thiên Mệnh Chi Thuật, nó có thể thăm dò mệnh số, xuyên thủng thiên địa, thần thuật cao nhất trong thiên địa.
– Thập cường đã xuất hiện rồi sao?
! Lúc này, cường giả đứng trên Vận Mệnh Luân Bàn nói nhỏ một tiếng, Vận Mệnh giả đi lên phía trước, ánh sáng thần niệm nở rộ, từng đạo hình ảnh xuất hiện trước mặt cường giả đứng trên Vận Mệnh Luân Bàn, mười đạo thân ảnh hiện ra.
– Vận Mệnh Thần Điện đã từng dẫn phát hạo kiếp của đại lục, sinh linh đồ thán, mặc dù chuyện này đã trôi qua vô số năm, vận mệnh luân hồi, nhưng hình như kiếp nạn lại sắp tới, ta chỉ có thể mượn Vận Mệnh Chi Thuật nhìn trộm thiên mệnh mà thôi.
Tuy thanh âm của lão giả áo trắng nhỏ bé nhưng nó lại rất trang nghiêm, bên trong Vận Mệnh Thần Điện có một chí bảo gọi Vận Mệnh Luân Bàn có khả năng thăm dò thiên mệnh, ngàn năm trước Vận Mệnh Luân Bàn động một lần, hơn một ngàn năm về sau hắn chấp chưởng Vận Mệnh Thần Điện tổ chức Cửu Tiêu Hội Ngộ là lúc Vận Mệnh Luân Bàn động lần nữa, mặc dù hắn biết trước một chút thiên mệnh nhưng mà hắn vẫn không nhìn rõ cho lắm, bởi vậy hắn muốn mượn Vận Mệnh Luân Bàn nhìn trộm thiên mệnh. Mười nhân vật mạnh nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này rất có khả năng cùng Vận Mệnh Luân Bàn chuyển động có quan hệ. Vận Mệnh Luân Bàn dưới chân lão giả áo mặc bào trắng cấp tốc luân chuyển, một chùm ánh sáng đáng sợ chiếu vào mười thân ảnh phía trước, đồng thời một cỗ hơi thở thiên mệnh bao phủ thiên địa, toàn bộ tinh không chói sáng, loại lực lượng vô thượng này làm cho người ta rung động, ánh mắt bọn họ lập tức nhìn về phía trước, chỉ thấy trên người mười vị cường giả kia xuất hiện một vài bức hình, có hình ảnh phẫn nộ, có hình ảnh ấm áp, có hình ảnh ngửa mặt lên trời khóc thảm lại có hình ảnh ngạo thị thiên địa,. . . Sau khi chứng kiến một vài hình ảnh này ánh mắt những người phía sau lóe ra phong mang sáng chói, họ không nghĩ tới mười vị cường giả tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này lại có vài người phi phàm như thế, khó trách thực lực bọn họ lại mạnh như vậy.
– Tòa núi kia.
. . Vận mệnh giả nhìn chằm chằm vào một tòa núi cao thì thào. Trên bầu trời xuất hiện hình ảnh của một vị ma chủ vô thượng đang ôm ấp một vị nữ tử ngửa mặt lên trời rít gào khiến cho thiên địa rung chuyển, cảnh tượng này làm cho Vận mệnh giả cảm thấy trong lòng rung động, thật sự hắn không ngờ tới. Còn có Sở Xuân Thu kia nữa, thì ra là thế. Vận Mệnh Luân Bàn vẫn luôn chuyển động, bên trong mười người chỉ có một người để Vận Mệnh Luân Bàn ngừng luân chuyển, hình ảnh vẫn chưa dừng lại trên một ai, cảnh tượng này khiến ánh mắt Vận mệnh giả loé lên một đạo phong mang.
– Xuy.
. . Hình như Vận Mệnh Luân Bàn đã xảy ra chuyện gì đó khiến nó đột nhiên vang lên một tiếng, ánh sáng của các ngôi sao trong hư không gần như bị bạo liệt, trong khoảnh khắc này từng hình ảnh bị vỡ vụn, thân thể lão giả đứng trên Vận Mệnh Luân Bàn cũng hung hăng run rẩy xuống, người này ho khan một tiếng, khoé miệng tràn ra một vết máu. Thần sắc những người phía sau đều ngưng xuống, định bước về phía trước nhưng bọn họ lại thấy lão giả đưa lưng về phía bọn họ vẫy tay khiến họ dừng lại, người này cúi đầu nhìn Vận Mệnh Luân Bàn đã đình chỉ chuyển động. Chỉ thấy lão giả chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Vận mệnh giả nói:
– Ngươi nói nhiều năm trước ngươi đã biết được người này, hôm nay Đại Mệnh Vận Chi Thuật cũng không thể tính ra mệnh số của hắn, hay là đúng như lời ngươi nói.
– Chắc không có sai đâu.
Vận mệnh giả khẽ gật đầu, mở miệng nói. Kia lão giả trầm ngâm:
– Ta thử lại.
– Điện chủ, Đại Mệnh Vận Chi Thuật tiêu hao quá lớn, hôm nay Vận Mệnh Thần Điện lại có khả năng gặp phải một kiếp, Điện chủ phải bảo trọng.
Thần sắc Vận mệnh giả cứng đờ, mở miệng nói.
– Điện chủ bảo trọng.
Những người bên cạnh Vận mệnh giả đồng thời cúi đầu.
– Cũng tốt, vậy thì mọi chuyện nhìn thiên mệnh đi, cho dù Vận Mệnh Thần Điện có thể nhìn thấy thiên mệnh, nhưng chúng ta không có năng lực nghịch thiên sửa mệnh của người khác, đã là vận mệnh thì sức người không thể trở, vì đó là cấm kỵ.
Lão giả xoay người nhìn vào trong hư không, chẳng lẽ thế giới này yên bình quá lâu rồi sao. Trong vòng ngàn năm Vận Mệnh Luân Bàn chuyển động hai lần, rốt cuộc nó đang dự liệu chuyện gì.
– Ngươi đi đi, Cửu Tiêu Hội Ngộ, còn đang chờ ngươi.
Điện chủ nhìn về phía Vận mệnh giả bình tĩnh nói. Vận mệnh giả khẽ gật đầu, lập tức lui ra khỏi tinh không tế đàn, chầm chậm bước ra thân ảnh dần biến mất không thấy. Sau khi nhìn thấy Vận mệnh giả biến mất lão giả cũng không nói gì nữa, chỉ thấy ánh mắt hắn trở nên thâm thúy giống như muốn nhìn thấu cổ kim vậy:
– Vận Mệnh Nhãn nói cho ta biết, Cửu Tiêu Hội Ngộ sẽ không bình tĩnh như vậy.
Mọi người nghe được lời ấy đồng tử khẽ co rút lại, thần sắc lộ ra vẻ rung động, Cửu Tiêu Hội Ngộ sẽ phát sinh chuyện gì sao? Điện chủ Vận Mệnh Thần Điện là một trong trong nhân vật đứng trên đỉnh phong thế giới, lời tiên đoán của hắn xuất hiện sai sót cực nhỏ. Mười người mạnh nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ vẫn ngồi trên đài cao chờ đợi, Vận mệnh giả không có xuất hiện, bọn họ tĩnh dưỡng nhiều hơn một phần. Chỉ có Chu Vinh Mãn ngoại lệ, giờ phút này hắn đang nhàm chán nằm trên mặt đất, hai chân bắt chéo nhau, không ngừng rung rung, ánh mắt hắn nhìn vào từng tòa cung điện trong hư không, bên kia xuất hiện càng ngày càng nhiều người, trong đó có một số nhân vật cực kỳ lợi hại, thậm chí ở đó còn có rất nhiều thanh niên khiến Chu Vinh Mãn cảm thấy rất lợi hại. Chu Vinh Mãn nhìn thấy những thân ảnh kia nhìn mình thì nhếch miệng cười cười, giống như hắn và họ quen biết nhau vậy.
– Ta gọi Chu Vinh Mãn, sau khi Cửu Tiêu Hội Ngộ kết thúc các ngươi sẽ biết ta tên là Chu Vinh Mãn, ta sẽ đi đến thế giới của các ngươi quấy đảo phong vân.
Chu Vinh Mãn phát ra một đạo thanh âm ngông cuồng không kiêng nể gì ai, lời nói ấy giống như tuyên ngôn chống lại cả thế giới này vậy, hắn muốn đặt chân đến phiến thế giới kia, trở thành người mạnh nhất ở đó, bởi vì hắn gọi là Chu Vinh Mãn, người thừa kế huyết mạch cường đại nhất thượng cổ. Giọng nói của Chu Vinh Mãn không lớn nhưng tuyên ngôn của hắn lại bị vô số người nghe được, từng đạo ánh mắt sắc bén từ trên bầu trời bắn về phía hắn, mặc dù đây chỉ là mấy vị Vũ Hoàng đỉnh phong nhưng nó cũng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, bọn họ không tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ không có nghĩa thực lực bọn họ yếu, bọn họ đều là những nhân vật đứng tại mặt trên của thế giới. Người trong Thần Tiêu thành giống như dưới thế giới đang ngước nhìn lên hình chiếu trong hư không, bọn họ cũng nghe được lời nói của Chu Vinh Mãn, trong lòng thầm than không biết gia hoả này lấy tự tin ở đâu, không ngờ hắn lại cuồng vọng như vậy, nhưng thực lực của Chu Vinh Mãn thật không thể khinh thường, hắn là một nhân vật rất lợi hại, nếu không phải như vậy Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y cũng không bị hắn đào thải, người bước vào vị trí thập cường Cửu Tiêu Hội Ngộ đương nhiên rất lợi hại rồi. Nhưng đúng vào lúc này, trong hư không xuất hiện một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, Vận mệnh giả đã trở về, sau khi nhìn thấy thân ảnh Vận mệnh giả xuất hiện rất người cảm thấy trong lòng khẽ run, rốt cuộc Cửu Tiêu Hội Ngộ cũng tiến vào vòng quyết chiến sao. Thân thể Vận mệnh giả đứng giữa không trung, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, mười người này là mười nhân vật Vũ Hoàng kiệt xuất nhất của Cửu Tiêu đại lục, qua một thời gian sau có lẽ bọn họ sẽ đứng trên đỉnh phong của thế giới, sáng tạo ra một đoạn truyền kỳ huy hoàng, mỗi một trăm năm Cửu Tiêu Hội Ngộ sẽ tìm ra được mười người mạnh nhất, những người này sẽ tự viết lên truyền kỳ về mình. Chỉ thấy Vận mệnh giả duỗi tay ra huy động, một vòng sáng trong suốt bao phủ cả đài cao, ngăn cản dư âm của chiến đấu hướng ra bên ngoài, Vận mệnh giả nhìn mười người bình tĩnh nói:
– Nếu từng người chiến một, khó tránh khỏi việc tiêu hao rất lớn, mười người cuối cùng này vẫn căn cứ theo quy củ vừa rồi mà làm, người bị thua sẽ có bài danh cuối cùng, người nào còn đứng sân khấu đến phút cuối thì sẽ trở thành đệ nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này.
Lời nói của Vận mệnh giả khiến cho đám người cảm thấy trong lòng nhảy lên phình phịch, quy tắc giống như vừa rồi, mười người ở cùng một chỗ và không có phiến không gian hư ảo kia nữa, chỉ có chiến đài trên cao lưu lại cho mười người, bọn họ bên trong đó tiến hành va chạm, ai ở lại cuối cùng thì người đó chính là người mạnh nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ. Vận mệnh giả đã cấp cho bọn họ một chiến đài, còn chiến đấu như thế nào thì tuỳ ý bọn nó lựa chọn. Mười người nghe Vận mệnh giả nói xong thì thần sắc vẫn bình tĩnh, không có dao động quá lớn, cũng đã đi tới bước này rồi thì bọn họ rất chờ mong. Nhưng mà giờ khắc này, vòng quyết chiến đã đến lại khiến toàn bộ hư không xuất hiện sự yên tĩnh giống như cái chết, mười người đều trầm mặc.
– Năm người xếp đầu chiến năm người xếp sau, mỗi người tự chọn một đối thủ, bắt đầu từ người có vị trí thứ năm, vô luận ai thắng ai bại, trận tiếp theo cũng bắt đầu từ người khác.
Lúc này Hoa Thanh Phong mở miệng nói. Mười người ở cùng một cái không gian chiến đấu sẽ diễn hóa thành quần chiến, vì kiểm tra đo lường thực lực chân chính, năm người xếp đầu chiến năm người xếp sau.
– Ta đồng ý.
Phương án như vậy thích hợp nhất. Vô Tình công tử bài danh thứ năm, nếu như dựa theo lời Hoa Thanh Phong nói thì trận chiến đầu tiên nên bắt đầu từ hắn, bởi vậy ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vô Tình công tử. Vô Tình công tử không nói gì, trực tiếp đứng dậy, một trận chiến này không thể tránh khỏi, bởi vậy chân hắn bước đi ra!
Chương 2198: Không nói nguyên tắc
Ánh mắt Vô Tình công tử nhìn về phía năm người bài danh sau mình, năn người này lần lượt là Không Minh, Cửu Linh Hoàng, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong.
Thực lực Thiên Hồn Thánh Nhân Vô Tình công tử có chút hiểu biết, có thể nói hắn rất mạnh, nhưng mà hắn chưa kịp uy hiếp đến Không Minh đã bị đào thải, thực lực Không Minh không thể nghi ngờ rất mạnh, có thể nói tạm thời hắn không cần lo lắng.
Cửu Linh Hoàng đánh bại Cửu Tiêu đệ nhất quân Vô Nhai Tử, đào thải hắn. Ma La là vương thể đỉnh phong, Ám Ảnh Sát phạt thuật rất đáng sợ nhưng chiến tích của hắn lại không có huy hoàng như vậy.
Còn Chu Vinh Mãn, chiến tích của hắn tựa hồ cũng không xuất chúng cho lắm, nhưng mà gia hoả này rất tà môn, mỗi lần chiến đấu đều giành thắng lợi rất nhẹ nhàng, điều này có ý nghĩa gì, Vô Tình công tử biết rất rõ thực lực Chu Vinh Mãn không đơn giản giống như những người khác, chiến tích của Lâm Phong có chút huy hoàng.
Cửu Tiêu đệ nhất quân Nghịch Thương bị đào thải trong tay hắn, lần này Thanh Tiêu đại lục quả thật xuất hiện vài nhân vật yêu nghiệt, trong mười vị trí đầu đã có ba người. Bởi vậy Vô Tình công tử lựa chọn Ma La, trên sân khấu kia có ai không bằng vương thể, bọn họ đều là những nhân vật có thể so với tuyệt đỉnh yêu nghiệt, bởi vậy Vô Tình công tử không sẽ đắn đo chuyện thể chất, tuy ám sát thuật của Ma La lợi hại, nhưng ba nghìn sát phạt thuật của hắn làm sao lại yếu.
Giờ phút này, mười người đứng ở mười vị trí khác nhau, khi Vô Tình công tử đi vào vị trí trung tâm ánh mắt nhìn về phía Ma La, thân thể Ma La đứng lên chậm rãi bước về phía trước, trên người hắn dần dần xuất hiện một tôn ma ảnh, bầu trời giống như tối sầm xuống, hóa thành thế giới không ánh sáng, thân ảnh Ma La biến mất không thấy, chỉ có nguy cơ đáng sợ tung hoành trong phiến không gian kia.
Trên người Vô Tình công tử phóng thích ra vô tình ý, vô tình vô ngã, từng đạo ánh sáng vô tình nở rộ trong hư không, giống như những thanh lợi kiếm sáng chói bao vây lấy thân thể hắn, Vô Tình công tử nhắm mắt lại, cùng Ma La chiến đấu ánh mắt không có tác dụng. Áp lực trong phiến hư không kia đã đạt tới mức cực trí, nhưng mà nó lại không có sát phạt xuất hiện.
Vô Tình công tử đứng ở kia, từ từ nhắm hai mắt lại, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ngẫu nhiên có từng đạo lực lượng sát phạt dừng trên người hắn, nhưng nó không có khiến tâm thần của hắn có chút dao động, đúng như Vô Tình công tử nói, người vô tình thì vạn vật cũng không thoát khỏi cái tâm này, vô tình đạo chặt đứt hết thảy khúc mắc, nó là một môn đại đạo chí cường trong thiên địa, đương nhiên đây là lời nói của một nhà mà thôi, nhưng không thể nghi ngờ tâm trí của Vô Tình công tử rất cứng cỏi.
Rốt cục, một đạo ánh sáng sát phạt từ trong đêm tối loé lên, đâm thẳng đến phía sau cổ họng Vô Tình công tử, nhanh như một tia chớp. Vô Tình công tử vẫn đứng bất động, đột nhiên vô tình ý đáng sợ gào thét phía sau lưng hắn, hóa thành kiếm quang sáng chói, tiếng xuy xuy truyền ra, kiếm quang bị xé mở, một chút hàn quang khai phá hết thảy, tạo thành một đường thẳng tắp bắn đến chỗ Vô Tình công tử, giờ phút này, thân thể Vô Tình công tử khẽ run rẩy xuống, hắn lập tức nay lên bầu trời. Nhưng mà giờ phút này đạo ánh sáng sát phạt kia càng nhanh hơn, thân thể Ma La xuất hiện.
– Cơ hội!
Trong mắt Ma La hiện lên ánh sáng chói loá, Vô Tình công tử không khỏi hơi càn rỡ, hắn vốn là sát thủ nên tính toán tốc độ ra đòn của mình chính xác tới mức cực trí rồi, hắn biết một đòn này chắc chắn đánh trúng Vô Tình công tử, Vô Tình công tử không thể tránh thoát.
Chùm tia sáng kia bạo nộ hóa thành lợi kiếm, một đạo âm thanh nhỏ truyền ra, kiếm quang trực tiếp đâm vào lồng ngực Vô Tình công tử, nhanh, nhanh đến nỗi đám người không thể phản ứng kịp, trong đôi mắt đám người xuất hiện một chút kinh ngạc, đây là có chuyện gì, Vô Tình công tử không chịu được một kích ư?
Khi kiếm của Ma La đâm vào ngực Vô Tình công tử trong nháy mắt kia, Ma La không có nửa điểm vui sướng, hắn không có tính toán sai lầm, một kích này hắn đánh trúng, nhưng không có đánh trúng vị trí yếu hại, đối với sát thủ mà nói, khi xuất thủ phải lôi đình nhất kích giết chết đối thủ mới là sát thủ mạnh nhất, nhưng mà lúc này đây hắn không có làm được, trực giác nói cho hắn biết một kiếm này do Vô Tình công tử ban cho hắn, đây là trực giác của sát thủ vương giả, hắn chẳng những không có cảm thấy vui sướng mà ngược lại cảm thấy một cỗ nguy cơ mãnh liệt.
Tại thời điểm hắn đánh trúng Vô Tình công tử, thân thể Vô Tình công tử cũng tùy ý để lợi kiếm xuyên thấu, thân thể của hắn đột nhiên hướng tới gần Ma La nhanh, nhanh đến mức sát thủ cũng không kịp tự hỏi tại sao, nhưng mà trực giác cũng nói cho hắn biết giờ khắc này, hắn đã không thể tránh né, chỉ có đánh mới là lựa chọn tốt nhất. Vô tình ý nhảy vào trong cơ thể hắn, ba nghìn sợi tơ vô tình đạo giống như ba nghìn lợi kiếm, giảo sát trong thân thể hắn.
– Tử!
Ma La điên cuồng rống giận phóng thích ra lực lượng của bản thân, Vô Tình công tử điên, hắn làm sao không điên. Ánh sáng sát phạt đáng sợ bắn giết vào trong óc Ma La khiến sắc mặt Ma La tái nhợt, rốt cục hắn cũng trở ra được, nhưng mà hắn lại nhìn thấy ba nghìn sát phạt thuật hội tụ thành một cơn lốc, muốn hủy diệt hoàn toàn hắn.
– Ông!
Đột nhiên thân thể Ma La trốn vào trong bóng tối lần nữa, nhưng mà ngay sau đó một tiếng bạo vang truyền ra, thân ảnh Ma La tái hiện, cả người nhiễm huyết, trên thân thể xuất hiện vô số động máu, sắc mặt trắng bệch, ngã rơi trên mặt đất, Vô Tình công tử ho khan một tiếng, thân thể cũng bị máu tươi nhiễm hồng, khoảnh khắc giao phong ngắn ngủi kia lại khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, Vô Tình công tử quả thật vô tình, đối với chính mình cũng vô tình như thế.
– Ma La am hiểu thuật ẩn nấp của sát thủ đến mức đăng phong tạo cực, nhưng mà giao phong chính diện, hiển nhiên không bằng Vô Tình công tử.
Trong lòng mọi người thầm than một tiếng, quá khùng rồi, Vô Tình công tử biết hắn muốn đánh bại Ma La là rất khó, cho nên hắn mạo hiểm để Ma La đánh trúng thân thể mình, để lực lượng hủy diệt tàn phá trong cơ thể hắn, mặc dù hắn sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị thương rất nặng. Thân hình Vô Tình công tử lóe ra, buông xuống trước người Ma La:
– Còn muốn chiến sao?
Sắc mặt Ma La tái nhợt, hắn nhìn thấy thân thể Vô Tình công tử cũng toàn máu thì lạnh nhạt nói:
– Ngươi thật tàn nhẫn, trận chiến này, ta bại.
Vô Tình công tử trầm mặc xoay người, lập tức trở lại chỗ cũ nhắm mắt điều tức, cái loại lãnh khốc, vô tình này làm cho người ta cảm thấy kiêng kị thật sâu. Trận chiến đầu tiên của thập cường diễn ra rất nhanh, nhưng mà nó lại làm cho người ta không thể xóa nhòa ấn tượng.
– Ma La đứng vị trí thứ mười trong Cửu Tiêu Hội Ngộ!
Ánh mắt của đám đông nhìn về phía Ma La, thứ hạng của hắn đã định ra, hắn là người đầu tiên bị đào thải, bởi vậy bài danh của hắn là vị trí thứ mười. Dựa theo ước định trận chiến thứ hai sẽ bắt đầu từ Sở Xuân Thu. Sở Xuân Thu bước ra ngoài, hắn chưa xuất chiến một lần nên không ai khiêu chiến hắn.
– Sở Xuân Thu là hậu nhân Sở Vương, nghe nói sau Sở Vương Sở gia xuất hiện hai nhân vật kiệt xuất, một người là Sở kẻ điên ngàn năm trước, bởi vì nuốt quá nhiều cường giả mà xúc phạm vào điều tối kỵ, bị vô số cường giả vây giết, cuối cùng mọi người nghĩ hắn đã chết thì hắn lại xuất hiện ở Quảng Hàn Cung, thiên tài còn lại chính là Sở Xuân Thu này, trước kia Sở Xuân Thu rất trầm lặng, thẳng đến khi bước vào cảnh giới thượng vị Hoàng hắn mới bắt đầu triển lộ phong mang, nhưng mà hắn cũng không giống như sở kẻ điên, Sở Xuân Thu so với sở kẻ điên thông minh hơn, càng có thể ẩn nhẫn hơn rất nhiều, thành tựu sau này sẽ siêu việt sở kẻ điên, hắn là một nhân vật đáng sợ.
Có người trong Thần Tiêu thành mở miệng nói. Thông tin của mười nhân vật đứng đầu đã bị mọi người biết, tin tức truyền bá quá nhanh, bất cứ người nào trong bọn họ, từng có việc lớn gì cũng bị mọi người trong Thần Tiêu Thành biết, bao gồm việc Sở Xuân Thu là người của Thiên Thần Học Viện Thánh Thành Trung Châu, Lâm Phong là người Chiến Vương Học Viện.
– Không biết Sở Xuân Thu sẽ lựa chọn chiến với ai, lấy thực lực của Sở Xuân Thu chắc chắn hắn có thể đào thải một người.
Mọi người mở miệng nói. Chỉ thấy Sở Xuân Thu bước chậm mà ra, ánh mắt quét về phía đám người, khoé miệng của hắn lập tức lộ ra một nụ cười lạnh như băng, đôi mắt hắn nhìn về phía Vô Tình công tử, một màn này khiến cho vẻ mặt mọi người ngưng xuống, vừa rồi Hoa Thanh Phong đã nói qua, người bài danh trước vị trí thứ năm khiêu chiến năm người phía sau. Nhưng mà giờ phút này, Sở Xuân Thu lại nhìn về phía Thanh Tiêu Đệ Nhất Quân, Vô Tình công tử. Vô Tình công tử cũng cảm giác được chuyện gì đó nên mở mắt ra đình chỉ điều tức, trong thần sắc hiện lên một đạo ánh sáng vô tình.
– Ta nghĩ trận chiến này không quan trọng, Thanh Tiêu Đệ Nhất Quân Vô Tình công tử, xếp vị trí thứ chín, từ hôm nay trở đi danh hiệu Thanh Tiêu Đệ Nhất Quân của ngươi sẽ bị cướp đoạt.
Sở Xuân Thu bình tĩnh mở miệng, khiến cho vô số người cảm thấy trong lòng cả kinh, Sở Xuân Thu không nói quy tắc. Vừa rồi Vô Tình công tử mới đánh một trận, liều mạng bị thương đánh bại Ma La, đào thải người này, nhưng mà Sở Xuân Thu lại ở phía sau chiếm tiện nghi, muốn thoải mái thắng hắn trong trận chiến này. Ánh mắt Hoa Thanh Phong ngưng lại :
– Hắn bị thương, ngươi khiêu chiến hắn, thắng không uy.
– Nơi này là Cửu Tiêu Hội Ngộ, ai bị đào thải thì người đó phải chịu, vừa rồi là quy tắc của ngươi, không phải quy tắc của ta.
Sở Xuân Thu nhìn về phía Hoa Thanh Phong, bình tĩnh nói:
– Ngươi tạm thời đứng ở vị trí thứ nhất, nhưng quy tắc của ngươi đối với ta không có ý nghĩ, đến lượt ngươi xuất thủ ta cũng hoan nghênh ngươi khiêu chiến.
Sở Xuân Thu bình tĩnh nói ra, trong thanh âm ẩn chứa một chút bá đạo, hắn không cần tuân thủ quy tắc của Hoa Thanh Phong, hắn muốn dễ dàng thắng lợi, không ai cho rằng Sở Xuân Thu khiếp chiến, bởi vì giờ phút này hắn cũng phát ra lời khiêu chiến với Hoa Thanh Phong.
– Đó là một quy tắc, còn hắn là người không có nguyên tắc.
Đám người nhìn thấy Sở Xuân Thu làm vậy thì âm thầm nói, nhưng sự cường đại của hắn thì không ai dám hoài nghi, đây là tính cách của Sở Xuân Thu hắn.
– Chiến hay không chiến?
Sở Xuân Thu lại nhìn về phía Vô Tình công tử nói lần nữa. Thần sắc Vô Tình công tử không có chút sợ hãi nào, lúc mọi người nghĩ hắn sẽ phẫn nộ thì họ đã thấy Vô Tình công tử bình tĩnh đạo:
– Ta bị loại.
Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, người vô tình sẽ không bởi vì phẫn nộ mà chiến, cách làm của Sở Xuân Thu không có khiến hắn phẫn nộ, mười người ở đây đều là nhân vật phi thường, họ đều có nguyên tắc làm việc của chính mình, hắn bị loại do hắn không cẩn thận, nhưng bại là bại, xếp hạng ở Cửu Tiêu Hội Ngộ không ảnh hưởng đến tâm cảnh hắn. Thập cường đã có hai người bị loại, Ma La ở vị trí thứ mười, Vô Tình công tử vị trí thứ chín!
Chương 2199: Giao phong Hoa Thanh Phong
Không ai cho rằng thực lực Vô Tình công tử yếu cả, những người đã bước vào thập cường không có ai là kẻ yếu, nhưng cuối cùng vẫn có người bị đào thải, không phải Vô Tình công tử thì cũng là người khác.
Lần này Cửu Tiêu đệ nhất quân đã phá vỡ lịch sử những lần hội ngộ trước đó, bọn họ có bốn người bước vào thập cường,Vô Tình công tử bị đào thải thì họ vẫn còn ba người có thứ hạng trước tám, đội hình bọn họ gồm Hoa Thanh Phong, Ngọc Thanh, Cửu Linh Hoàng.
Sở Xuân Thu bình tĩnh tiêu sái trở về vị trí của chính mình, nhắm mắt mà ngồi, những người còn lại rất mạnh, Sở Xuân Thu biết điều này nên thời điểm không cần bại lộ thực lực hắn thì không muốn bại lộ, nếu có người chủ động khiêu chiến hắn thì đó lại là chuyện khác.
Không gian bên trong lại rơi vào trầm mặc lần nữa, không ai nguyện ý xuất thủ, Vô Tình công tử được tất cả mọi người nhìn trong mắt, tiếp theo bất kể là ai cùng ai chiến đấu cũng không có nắm chắc thắng tuyệt đối mà không bị thương, cho dù đó Hoa Thanh Phong tạm thời ngồi ở vị trí thứ nhất cũng không dám đảm bảo, đánh bại đối thủ còn toàn thân trở ra.
– Nếu không có ai muốn chiến thì chúng ta lại đảo ngược lại từ sau về trước nhé, người bài danh cuối cùng sẽ lựa chọn đối thủ của mình.
Hoa Thanh Phong nhìn thấy cục diện giằng co thì bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong. Nhưng mà Lâm Phong lại cười lạnh một tiếng, hắn biết trong loại cục diện này sẽ không có ai muốn chiến cả, người khác bị đào thải thì người chiến thắng cũng trở thành đích ngắm cho mọi người. Tám người còn lại đều rất khó nhằn, mới qua mượn một vòng giao thủ Cửu Tiêu đệ nhất quân đã có hai vị bị loại rồi. Lâm Phong không có để ý đến Hoa Thanh Phong, đúng như Sở Xuân Thu vừa nói, trên sân khấu này hắn không cần nghe ai cả, nếu như Hoa Thanh Phong thích lấy tư thái đệ nhất nói chuyện, còn không bằng lấy thực lực ra nói chuyện, phát ra lời khiêu chiến. Quang hoa chói sáng, chỉ thấy bầu trời trên đầu Hoa Thanh Phong có một quyển Thiên Thư hiện lên, phía trên Thiên Thư có chữ cổ trôi nổi chiếu sáng không ngừng.
– Giết!
Hoa Thanh Phong phun ra một chữ, kiếm quang tràn ngập hư không bắn về phía Lâm Phong giống như những tia chớp, trong hư không lưu lại một đạo kiếm rít. Tốc độ công kích nhanh như tia chớp, thế như sấm đánh, Hoa Thanh Phong thân là đệ nhất nhân Thần Tiêu Thành, thực lực của hắn mạnh không thể nghi ngờ, tốc độ công kích của hắn cực nhanh, không người hoài nghi. Lâm Phong nhìn thấy phía trước có kiếm quang bắn tới thì thần sắc trở nên lạnh lùng, tâm niệm vừa động, trận quang sáng chói đan xen vào nhau, đại địa pháp tắc khủng bố hóa thành một cái thuẫn, âm thanh bạo liệt truyền ra, đại địa bị nứt toác, kiếm quang cũng tuỳ thời tiêu tán. Từng đạo quang hoa nổ tung, vô tận kiếm ý đột nhiên tung hoành thiên địa, hóa thành kiếm quang bắn về phía Lâm Phong, trên đỉnh đầu Hoa Thanh Phong có Thiên Thư hiện lên, kiếm ý từ trong đó tràn ngập ra.
– Nho đạo và kiếm đạo song tu, nói là làm ngay, đây là kiếm thuật của Nho đạo sao?
Mọi người chứng kiến Hoa Thanh Phong khoanh chân mà ngồi, không có động tác gì, nhưng hắn lại khiến kiếm khiếu trường không, uy lực vô cùng đáng sợ. Thần sắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh, nhấp bút khắc phù trận trong hư không, bên trong bàn tay ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô tận, trong khoảnh khắc có từng đạo lợi kiếm bắn ra, toàn bộ không gian đều là trận quang.
– Năng lực trận đạo thật mạnh.
Thần sắc mọi người ngưng lại, Lâm Phong vậy mà lại giỏi dùng trận đạo, hơn nữa uy lực còn rất cường đại, hắn cùng Hoa Thanh Phong đối kháng không chút yếu thế, hai người đều ngồi một chỗ giao chiến. Trong hư không va chạm một lát, rốt cục Hoa Thanh Phong và Lâm Phong cũng đình chỉ động tác của chính mình, chỉ thấy Hoa Thanh Phong nhìn Lâm Phong lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể đi đến hiện tại, xem ra không phải vận khí, hy vọng ngươi còn có thể tiếp tục đi tiếp.
– Nếu không chiến thì không cần nói lời vô nghĩa nữa.
Lâm Phong bình tĩnh mở miệng, khiến cho đôi mắt Hoa Thanh Phong ngưng lại, ánh sáng lạnh lẽo trong đó càng đậm.
– Một đám người nhàm chán.
Giờ phút này, trận tượng nhàn nhạt nói tiếng, chỉ thấy hắn đứng dậy, cước bộ hướng về phía Cửu Linh Hoàng đạp đi và mở miệng nói:
– Trận chiến ấy chưa xong, tiếp tục đi.
– Phụng bồi.
Đột nhiên Cửu Linh Hoàng tuôn ra một đạo phong mang, hắn cùng này trận tượng giao thủ qua, tự nhiên biết đối phương thực lực rất đáng sợ, một trận chiến này, có lẽ sẽ là một trận chiến cuối cùng của hắn, một ý niệm, thiên địa thành trận, Cửu Linh Hoàng biết đối phương khủng bố, rất khả năng chiến bại, nhưng mặc dù khả năng sẽ bại rất cao, hắn vẫn sẽ dùng hết toàn lực mà chiến. Ánh mắt trận tượng bắn ra một đạo hàn quang, trong khoảnh khắc từng luồng yêu khí đáng sợ bắn về phía Cửu Linh Hoàng, hư không bắt đầu rung chuyển lên, hỏa diễm chín mầu của Cửu Linh Hoàng hiện lên bao phủ quanh thân hắn khiến hắn hóa thành một ngọn lửa, thân ảnh của hắn bước chậm ra ngoài, giết về hướng trận tượng, cùng đối phương đối kháng phải cần phải áp sát, nếu không hắn sẽ gặp gặp phải rất nhiều trận đạo tập kích. Nhưng mà thực lực trận tượng rất mạnh, Thái Cực Đồ hiện lên trong hư không, vô số lợi kiếm màu vàng từ trong đó nổ bắn mà ra, giống như những tia chớp màu vàng, đồng thời bước chân của hắn cũng chậm rãi bước ra, toàn hộ không gian bắt đầu nổi lên gió lốc. Ánh mắt Cửu Linh Hoàng cứng đờ, phiến không gian này nhỏ hẹp khiến hắn gặp bất lợi trong chiến đấu, toàn bộ hư không đều có thể trở thành chiến trường của đối phương, hắn không thể không ngừng thay đổi chiến trường. Trận tượng duỗi tay huy động, từng đạo quang văn sáng chói, vô tận sát ý tràn ngập hư không, khiến cho vẻ mặt mọi người trong Thần Tiêu Thành rung động.
– Đây mới là cường giả trận đạo, một niệm thành trận, phất tay thành trận, thậm chí một ánh mắt cũng có thể hóa thành trận đạo, thật mạnh.
Ánh mắt của đám đông đọng lại, khó trách thẳng đến lúc này không ai dám khiêu chiến hắn, thực lực người này cực kỳ đáng sợ, một người mà giống như thiên quân vạn mã, nghìn vạn cường giả đồng thời tác chiến, cho dù đó là một chi quân đoàn lợi hại, cũng không có biện pháp tới gần sát hắn.
– Tông sư trận đạo trong Thần Tiêu Thành đứng trước mặt người này cũng không đáng nhắc tới, nếu như hắn gia nhập Luyện Kim Sơn, chỉ sợ hắn có thể phụ tá nhân vật tông sư luyện khí, luyện chế ra Đế binh mạnh mẽ.
Hoả diễm chín màu trong tay Cửu Linh Hoàng hoà thành nhất thể, cỗ lực lượng khủng bố kia cường thịnh tới mức cực trí lại lần nữa rót vào chính cơ thể hắn, khiến hắn hóa thành hỏa nhân, hắn lao về phía trước đánh sâu vào trận đạo, vô số trận đạo trước mặt hắn bị hắn xuyên thủng.
Trận tượng hừ lạnh một tiếng, bàn tay huy động thật mạnh, trước người hắn có từng đạo trường thương khủng bố ngưng tụ thành, sau đó điên cuồng bắn về phía trước, dưới chân hắn xuất hiện vô số hư không trận văn, thân thể Cửu Linh Hoàng vẫn phá vỡ hết thảy lao về trước, thân thể hắn trong hư không tuỳ ý mà động, thay đổi vô số phương hướng khiến trận tượng không thể truy kích đến, chỉ có vô tận công kích không ngừng oanh lên người Cửu Linh Hoàng.
– Nếu tiếp tục như vậy, Cửu Linh Hoàng chắc chắn sẽ bại, hắn đốt cháy thân thể chính mình biến mình trở thành chiến thần, nhưng hắn cũng không có biện pháp tiếp cận trận tượng, chỉ có thể không ngừng thừa nhận công kích, loại phương thức chiến đấu này đối với hắn cực kỳ bất lợi, công kích mạnh nhất của Cửu Linh Hoàng cần phải đến gần đối phương mới phát huy uy lực cực đại, nhưng hắn lại không thể tiến đến gần, nếu hắn không có biện pháp thì bại chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Đúng như đám người kia dự đoán, cuối cùng Cửu Linh Hoàng vẫn bị thua, thế của hắn càng ngày càng yếu, nhưng trận pháp của trận tượng lại đan vào nhau tạo thành từng cái đại trận có uy lực vô cùng khủng bố, từ phương thức chiến đấu của hai người việc Cửu Linh Hoàng bại đã là chuyện nhất định. Người bài danh thứ tám đã xuất hiện, Đan Tiêu Đệ Nhất Quân, Cửu Linh Hoàng, hơn nữa trận chiến này cũng khiến mọi người nhìn rõ sự đáng sợ của trận tượng, chỉ sợ người này có thực lực tranh đoạt vị trí trước ba. Sau khi Trận tượng đánh bại Cửu Linh Hoàng thì hắn cũng không có dừng tay, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Ngọc Tiêu Đệ Nhất Quân Ngọc Thanh:
– Các ngươi không động thủ ta sẽ đến động thủ đó, ngươi muốn chiến với ta hay chiến với những người khác.
Ngọc Thanh nghe trận tượng nói vậy thì nhíu mày lại, vừa rồi hắn đã nhìn thấy thực lực của trận tượng, nếu cùng hắn chiến thì sẽ rất nguy hiểm, dù mình đánh bại hắn thì đó cũng là thắng thảm, hơn nữa khả năng chiến bại rất lớn, Ngọc Thanh sẽ không mạo hiểm làm loại chuyện này, trước tiên hắn muốn loại bỏ một chút nhân vật thực lực kém trước.
– Không cần sốt ruột, chúng ta sẽ chạm mặt.
Ngọc Thanh mở miệng nói với trận tượng, khiến cho khoé miệng trận tượng lộ ra một nụ cười lạnh, hắn lại lui về vị trí của mình, muốn đợi người khác chiến nào có dễ dàng như vậy. Ngọc Thanh đảo mắt qua những người khác, một cỗ áp lực tràn ngập, trận chiến này rất khó, hắn hiểu được càng đi về sau sẽ càng khó, tùy tiện nhìn về bất kỳ người nào hắn cũng cảm thấy không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, chỉ sợ hiện tại người thích hợp nhất để đá ra khỏi cuộc chơi là hắn … Nghĩ vậy, ánh mắt Ngọc Thanh nhìn về phía Lâm Phong.
– Hiện tại những người bài danh thứ mười, thứ chín, thứ tám cũng đã đi ra, cho dù bây giờ ngươi bị đào thải cũng có xếp hạng thứ bảy rồi, ngươi có thể đi đến hiện tại đã là chuyện rất khó có được rồi.
Ngọc Thanh nhìn Lâm Phong bình tĩnh nói ra, trong mắt hắn có hai người hắn nắm chắc nhất, một là Chu Vinh Mãn, một là Lâm Phong, chỉ có điều Chu Vinh Mãn vẫn còn một chút hắn chưa nhìn thấu, tuy Lâm Phong đánh bại Nghịch Thương có được lực lượng nguyền rủa cường thịnh cùng với Cửu U Ma Khúc, nhưng bằng vào năng lực của hắn, hắn có thể áp chế Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngọc Thanh, Ngọc Tiêu Đệ Nhất Quân Ngọc Thanh am hiểu thất khiếu sát phạt, thất khiếu của hắn câu thông thiên địa, phát ra lực lượng khủng bố, thực lực rất mạnh. Người Thần Tiêu Thành nhìn thấy Ngọc Thanh khiêu chiến Lâm Phong thì nói:
– Xem vị trí thứ bảy được dành cho Lâm Phong thật rồi, tiếp theo chính là vị trí thứ sáu, sợ rằng vị trí này cũng dành cho gia hoả cuồng vọng Chu Vinh Mãn kia.
– Ân, tuy chúng ta không thể đoán chuẩn xác bài danh năm vị trí đầu, nhưng chắc là nó sẽ theo thứ tự Hoa Thanh Phong, cường giả trận đạo kia, Sở Xuân Thu, Không Minh cùng với Ngọc Thanh, Lâm Phong so với Chu Vinh Mãn bị khiêu chiến trước nên thứ tự xếp sau Chu Vinh Mãn.
– Đúng vậy, năm vị trí đầu chắc năm người này rồi.
Loại thứ tự này trùng với dự đoán của rất nhiều người, Lâm Phong rất mạnh nhưng có thể đứng ở vị trí thứ bảy là rất khó rồi, phải biết rằng nơi đây đã có rất nhiều cường giả bị đào thải rồi, trong đó có cả Cửu Linh Hoàng và Vô Tình công tử, đó là những nhân vật cực kỳ đáng sợ nhưng vẫn bị đào thải, phía sau còn có những nhân vật đỉnh phong vương thể, Lâm Phong muốn đi tiếp là rất khó!
Chương 2200: Đối quyết mạnh nhất
Thực lực Ngọc Thanh rất mạnh, Thất Khiếu Sát Phạt Thuật khiến thất khiếu hắn đều có thể giết người, bởi vậy không có người nào xem trọng Lâm Phong cả.
Sau khi Lâm Phong nghe được lời nói của Ngọc Thanh thì khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chỉ thấy hắn nâng cước bộ lên đi vào khu vực trung tâm, đứng đối diện với Ngọc Thanh, bình tĩnh nói:
– Ngươi có thể đi đến vị trí thứ bảy là tạo hóa của ngươi, Vô Tình công tử, Cửu Linh Hoàng, không hề yếu hơn so với ngươi, hiện tại vận khí của ngươi đã không còn nữa.
Thanh âm bình tĩnh đối chọi gay gắt với lời nói của Ngọc Thanh, hơi thở trên người bọn họ va chạm vào nhau, chỉ thấy khoé miệng Ngọc Thanh hiện lên một nụ cười rét lạnh, đột nhiên ánh mắt của hắn phóng thích ra ánh sáng khủng bố, giờ khắc này đồng tử của hắn đã hóa thành lốc xoáy, Lâm Phong cảm thấy cặp mắt cự đại kia đang bay thẳng đến chỗ hắn khiến cả thân hình hắn như muốn trầm luân vào trong mắt đối phương, công kích này cực kỳ lợi hại.
– Thất Khiếu Sát Phạt Thuật, ánh mắt cũng có thể giết người.
Khi Lâm Phong lâm vào trong lốc xoáy hắn liền nhắm hai mắt lại, trên người xuất hiện thao thiên kiếm ý, một quyền băng ra, kiếm khiếu tràn ngập thiên địa, nhưng mà Lâm Phong lại nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên, cả thân hình hắn cùng màng tai bị chấn đến mất đi thính giác.
– Hừ.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi, miệng phun ra chân ngôn vờn quanh quanh thân thể, thiên địa bất động nhưng vũ trụ lại sinh ra sự cộng minh, lực lượng gì cũng không thể khiến hắn dao động, công kích sát phạt của Ngọc Thanh lao đến, Lâm Phong không chút do dự chém ra một kiếm nhanh đến cực điểm. Nhưng mà giờ khắc này đồng tử hắc ám lại xuất hiện khiến Lâm Phong mất đi thị giác, một cổ nguy cơ kinh khủng buông xuống người khiến cho tâm thần Lâm Phong run rẩy, Ngọc Thanh Thất Khiếu Sát Phạt Thuật rất khó lòng phòng bị. Quanh thân Lâm Phong được pháp tắc đại địa quấn quanh khiến hắn bất động như sơn, hắn đứng ngạo nghễ ở kia, thần sắc trang nghiêm, tụ thiên địa đại thế lên người, không người nào có thể dao động được hắn.
– Oanh!
Bàn tay Ngọc Thanh đánh lên người Lâm Phong, pháp tắc vỡ vụn, thân thể Lâm Phong hơi dao động, nhưng mà Ngọc Thanh lại cảm giác mình oanh kích lên một tầng sắt thép cứng rắn nhất, thân thể Lâm Phong không thể bị phá vỡ.
– Giết!
Lực lượng thiên địa tích tụ từ trước oanh kích ra khiến thần sắc Ngọc Thanh ngưng xuống, lực phòng ngự của Lâm Phong thật đáng sợ, lại một gầm giận dữ truyền ra, miệng Ngọc Thanh giống như câu thông thiên địa, uy áp vô tận cuồn cuộn đập ra làm rung chuyển thiên địa, một tiếng oanh long đáng sợ xé rách thiên địa, thân thể hai người đều lui về phía sau, chỉ có cuồng phong ở giữa hai người vẫn đang tàn phá.
– Thất Khiếu Sát Phạt Thuật thật mạnh, hơn nữa hắn có thể lẩn tránh công kích.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh, tâm thần không ngừng suy nghĩ.
– Lực phòng ngự rất mạnh, nhưng bài danh của ngươi nhất định là vị thứ bảy.
Ngọc Thanh bình tĩnh nói, chỉ thấy hắn há mồm hít một hơi giống như đang câu thông lực lượng thiên địa.
– Phòng ngự rất mạnh sao.
Lâm Phong cười lạnh nói:
– Ngươi cho rằng ta chỉ có như vậy thôi sao, ta sẽ cho ngươi cảm thụ lực công kích của ta.
Lâm Phong vừa nói xong, quan thân thể hắn đã có một cỗ ý chí hoang cổ đáng sợ tàn phá, đó là khí tức viễn cổ trong mảnh thiên địa này, lực lượng trong thiên địa đang hướng về phía thân thể hắn vọt đi, lúc này hắn đã trở thành trung tâm của đất trời.
– Ta lấy lực lượng của ta, kết hợp cổ Thánh pháp, sáng tạo ra một bộ công kích thuật mới chỉ nhằm vào một người, ngươi chắc chắn phải bại.
Lâm Phong bình tĩnh nói, hắn tự câu thông hoang cổ, chân ngôn quấn quanh cánh tay, một cỗ lực lượng trấn áp kinh khủng tràn ngập thiên địa, Hoang Cổ Trấn Thiên Thánh Pháp trấn áp chư thiên, tu luyện đến chí cường thiên địa cũng có thể trấn áp được, đây là thánh pháp công kích vô thượng. Lâm Phong lấy bộ thánh pháp công kích này kết hợp với lực lượng tuyệt đối của chính hắn sáng tạo ra một thủ đoạn công kích thuần tuý gọi Trấn Thiên Thánh Quyền.
– Đông!
Lâm Phong bước ra từng bước, cỗ lực lượng trấn áp kia hướng về Ngọc Thanh cuồn cuộn đánh tới, pháp tắc đại địa trên người Lâm Phong quay cuồng, rít gào.
– Giết!
Chân ngôn bọc lấy quyền mang phá không giết ra, uy áp một quyền càn quét thiên địa, trấn áp cổ kim, Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng, giận dữ hét lên một tiếng câu thông thiên địa, đồng thời bàn tay của hắn cũng xuyên thủng hết thảy, lực lượng hủy diệt nổ mạnh ở trên hư không, cỗ lực lượng kia làm cho người ta phải chấn động, nhưng mà lúc này mới chính là lúc bắt đầu, Trấn Thiên Thánh Quyền trấn áp chư thiên, từng đạo quyền mang càn quét khắp hư không, Ngọc Thanh chỉ thấy phía trước hắn xuất hiện vô tận quyền mang, quét ngang thiên địa.
– Quyền mang trấn áp thiên địa thật nhiều, mỗi một đạo quyền mang đều ẩn chứa lực công kích vô thượng, hắn thật mạnh.
Trong lòng đám người rung động, công kích được sáng tạo ra từ thánh pháp lại có thêm lực lượng của bản thân Lâm Phong, công kích này mạnh như thế nào có lẽ không cần nghĩ nữa. Ngọc Thanh bạo rống một tiếng, màng tai hắn dựng thẳng lên, thính lực phát huy đến cực hạn, hư không quyền mang điên cuồng tạc nứt ra, thân thể Ngọc Thanh nhanh như tia chớp, trong phạm vi nhỏ tránh né công kích.
– Giết giết giết!
Lâm Phong rống giận, quyền mang càng ngày càng dày đặc, khí tức càng ngày càng đáng sợ, mảnh thiên địa kia cũng bị hắn trấn áp, không có biện pháp chống cự, rất nhanh đám người chứng kiến nghìn vạn quyền mang đồng thời triển áp một mảnh không gian, quyền mang dày đặc làm cho người ta có cảm giác da đầu run lên, phải biết rằng một quyền kia có thể dễ dàng xuyên thủng một Vũ Hoàng đỉnh phong, Ngọc Thanh như thế nào thừa nhận được, nếu hắn không có thất khiếu đáng sợ, song nhĩ linh mẫn thì hắn đã sớm không thể chống đỡ được, lực lượng công kích như vậy liên tục nhằm vào một người chính là công kích có tính chất huỷ diệt, Lâm Phong thật mạnh. Rốt cục, một đạo quyền mang mang theo ánh sáng chói loá oanh lên người Ngọc Thanh, một quyền này khiến hắn cả người hắn rung chuyển, lục phủ ngũ tạng run rẩy, máu tươi phun ra, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, Ngọc Thanh nhìn thấy phía trước tràn ngập quyền mang thì có cảm giác một trận nghẹn khuất:
– Trận chiến này, ta bại.
Dứt lời, thân ảnh hắn giống như cuồng phong tránh né về phía sau, lúc này Lâm Phong không có đuổi theo hắn oanh ra Trấn Thiên Thánh Quyền nữa đình chỉ động tác lại, tiếng oanh long đáng sợ vẫn vang lên không ngừng, đại địa rít gào, đám người nhìn thấy Lâm Phong đứng trong hư không thì run sợ không thôi, thật mạnh, Lâm Phong lấy thánh pháp cường thế đánh bại Ngọc Thanh, đặt chân vào vòng tiếp, Ngọc Thanh dừng lại ở vị trí thứ bảy.
– Xem ra chúng ta phỏng đoán sai lầm rồi, Lâm Phong từng bước một hướng về phía trước nhưng hắn chưa từng bộc phát ra hết thục lực của mình, cực hạn của hắn rốt cuộc là ở đâu, cứ như vậy đi xuống chiến thắng một trận nữa hắn có thể bước vào tốp năm.
Nhân tâm đám người Thần Tiêu Thành chấn động, sau khi Lâm Phong đánh bại Ngọc Thanh thì thập cường chỉ còn lại sáu người. Hoa Thanh Phong, trận tượng, Sở Xuân Thu, Không Minh, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong! Mọi người liếc mắt nhìn sáu người kia đều cảm giác được sự rung động, đội hình như vậy thật khủng khiếp?
Người nào cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, chỉ sợ Đại Đế bình thường mới ngộ đạo trước mặt bọn họ cũng không đủ cho bọn họ nhìn, nhân vật Đế cảnh kia sẽ dễ dàng bị đánh bại, lực công kích đơn thuần của đám người này cũng đủ để họ chống lại nhân vật cấp bậc Đại Đế đỉnh phong bình thường rồi, nếu bọn họ chống lại nhân vật yêu nghiệt giống như bọn họ nhưng có cấp bậc Đại Đế thì chuyện sẽ rất khó khăn.
Hiện tại còn lại sáu người, ai cùng ai chiến cũng không có nắm chắc tuyệt đối, bọn họ đều là những tồn tại cường đại nhất. Thất Khiếu Sát Phạt Thuật của Ngọc Thanh rất lợi hại nhưng hắn không thể mạnh hơn Hoa Thanh Phong và cũng không có khả năng so với Không Minh đã đánh bại Thiên Hồn, còn có trận tượng thánh pháp.
Sở Xuân Thu điên cuồng bộc phát ra toàn bộ lực lượng, tất cả đều cực kỳ đáng sợ, chỉ có một chuyện nằm ngoài dự đoán, đó chính là mọi người đã đánh giá sai về Lâm Phong, hắn đã đánh bại Ngọc Thanh, thẳng đến hiện tại mọi người vẫn cho rằng Ngọc Thanh không có mạnh như bốn người kia, hiện tại Ngọc Thanh bị đào thải, cường giả tranh phong sắp sửa triển khai.
– Hiện tại, chỉ còn lại sáu người, có thể lựa chọn ba đối ba, quyết tuyển ra ba người mạnh nhất.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người, hắn mở miệng nói:
– Không cần, trực tiếp mở ra trận chiến tranh đoạt đi, không cần tiếp tục hao phí thời gian nữa.
– Hảo gia hỏa, không ngờ hắn lại muốn trực tiếp mở ra đại chiến, quyết tuyển ra ba người mạnh nhất.
Mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong thì trong lòng khẽ run rẩy, tên này quá khùng rồi .
– Không ngờ ngươi cũng đi tới bước này rồi, ta thực sự không ngờ, ta đã xem nhẹ ngươi, tất cả mọi người đều xem nhẹ ngươi.
Lúc này, Sở Xuân Thu mới bình tĩnh bước ra và nói:
– Ta đồng ý, mở ra trận chiến cuối cùng, ta và Lâm Phong cùng đến từ Thanh Tiêu, trận chiến này cũng chính là trận chiến của Thanh Tiêu Đệ Nhất Quân, bốn người các ngươi cũng tự chọn người mà đối quyết đi.
Sở Xuân Thu tiếp nhận lời khiêu chiến của Lâm Phong, đồng ý tiến hành trận chiến chọn ra ba người mạnh nhất.
– Ta và Không Minh đều là võ tu trên Thánh Sơn, cho nên hai người bọn ta không có khả năng chiến với nhau.
Hoa Thanh Phong bình tĩnh nói:
– Hai người các ngươi, ai cùng ta chiến một trận.
– Ngươi là Thần Tiêu Đệ Nhất Quân, bài danh tạm liệt vào vị trí đệ nhất, đánh bại ngươi thì Chu Vinh Mãn ta sẽ siêu việt Thần Tiêu Đệ Nhất Quân, tên của ta sẽ được Cửu Tiêu biết đến, trận chiến này để ta đánh với ngươi, ta muốn cả Cửu Tiêu đều biết tên ta.
Chu Vinh Mãn bình tĩnh nói, khiến cho tâm thần đám người lại lần nữa run rẩy, quá cuồng ngạo, đâu chỉ có Lâm Phong điên cuồng, mà Chu Vinh Mãn nhìn như hậu đậu này cũng thích tỏ ra trâu bò, hắn vậy mà muốn chọn Thần Tiêu Đệ Nhất Quân để khiêu chiến.
– Có thể.
Hoa Thanh Phong nhìn Chu Vinh Mãn nói:
– Ngươi có thể đánh bại ta thì cả Cửu Tiêu đại lục sẽ biết tên của ngươi, Chu Vinh Mãn.
– Hắc hắc, cho nên ngươi tất bại.Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Hình như Chu Vinh Mãn có chút hưng phấn thì phải, hắn đứng phắt dậy nóng lòng muốn thử, chiến ý tràn ngập giữa trời đất. Bốn người đã lựa chọn xong đối thủ, như vậy hai người còn lại sẽ là trận tượng đối chiến Không Minh, hai người này cũng là hai nhân vật đáng sợ đến cực điểm, mỗi một tràng chiến đấu đều khiến tâm thần vô số người rung động, trận chiến này chính là trận chiến lớn nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ, cường giả đối quyết cường giả chọn ra ba người mạnh nhất.