Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 439 [Chương 2191 đến 2195]
❮ sautiếp ❯Chương 2191: Ám sát chi vương
Còn lại hai mươi hai vị cường giả, lúc này không khí dày đặc chưa từng có, hôm nay bất kì người nào đứng ở chỗ này, cũng đều là những nhân vật có thực lực rất mạnh, người ở bên ngoài không biết Chu Vinh Mãn, nhưng mọi người bên trong thấy được, hắn dễ dàng đánh bại cường giả trước ba mươi ghế, không sợ sao được.
Lâm Phong đánh chết đệ ngủ Yêu thiếu có thứ tự hơn hai mươi, đối phương không có cơ hội chạy thoát, Sở Xuân Thu và Thiên Hồn cũng không giết chết được đối phương, Lâm Phong thực lực yếu kém sao được. Lâm Phong tạm thời ở thứ tự ba mươi cùng với hai mươi tám là Chu Vinh Mãn, những người còn lại có ai sẽ yếu kém.
Hơn nữa có một hình ảnh thú vị phi thường, ngoại trừ Chu Vinh Mãn và Lâm Phong hai người có thứ tự hai mươi tám và ba mươi, thứ tự hai mươi người khác, từ đệ nhất ghế đến đệ hai mươi ghế, vừa rồi mười người ở phía sau, tám người bị loại, những người phía trước, muốn loại người phía sau ra.
Lúc này, rất nhiều người không muốn xuất thủ, bọn họ cũng không muốn tự mình tìm đến đối phương, dù đối phương ở sau, những người đó cũng không muốn xuất thủ, có thể nói họ không muốn đi mạo hiểm, bị mọi người nhìn trộm, bại lộ thực lực chính mình, nhưng đã đến lúc này, bọn họ khó có thể che dấu được thực lực, chỉ sợ đã bại lộ nhưng chưa bị lật ra.
Mặc dù Yêu Tam hận Lâm Phong, nhưng hắn phải nhịn, không thể xuất thủ với Lâm Phong, tình thế lúc này căng thẳng vô cùng, bất cứ người nào cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù bọn họ đang ở cùng một khoảng không gian, có thể dễ dàng xuất thủ với bất kì người nào.
Mọi người không xuất thủ, Chu Vinh Mãn và Lâm Phong cũng chẳng muốn xuất thủ, một khi những người đó đã không muốn tự hạ thân phận để xuất thủ, việc gì bọn họ phải sốt ruột, Sở Xuân Thu cùng Thiên Hồn Cổ Thánh, lúc này đều bình tĩnh phi thường, không vội vã xuất thủ, Sở Xuân Thu cùng với Thiên Hồn Cổ Thánh, bọn họ còn dám nói chính mình là đệ nhất sao. Tất nhiên không có khả năng.
– Trải qua nhiều lần Cửu Tiêu Hội Ngộ, mười ghế đầu thì Cửu Tiêu đệ nhất quân không quá ba người, nhưng lần này có thể ngoại lệ, Cửu Tiêu đệ nhất quân, sẽ không bị loại trước.
Lúc này, một thanh âm truyền ra, đó là Diệp Thương Huyền nói, người này là Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân, tu luyện Thanh Thiên Tuyệt Minh Công, thực lực mạnh mẽ, tạm thời ghế mười ba, tuy rằng hắn mở miệng nói chuyện, nhưng không có người nào để ý đến hắn, ngoại trừ tám người của Cửu Tiêu đệ nhất quân trong này, những người khác đều xem thường người của Cửu Tiêu đệ nhất quân, không ai thừa nhận chính mình yếu hơn so với Cửu Tiêu đệ nhất quân.
– Ngươi cho rằng như vậy, ngươi thử động thủ trước xem sao.
Một âm thanh lạnh lùng châm chọc phát ra, Diệp Thương Huyền thần sắc lạnh lùng nói.
– Tất nhiên, có thể loại bỏ một người của Cửu Tiêu đệ nhất quân, như vậy chỉ còn lại có mười bốn người, ít nhất cũng có bốn người tiến vào mười ghế đầu, các ngươi đã không muốn động thủ trước, vậy ta sẽ xuất thủ, đánh với một người có thứ tự phía sau ta.
Diệp Thương Huyền hạ giọng nói, ánh mắt mọi người nhìn về phía một người không có cả nửa điểm khí tức, nhưng mà người này lại làm cho người ta có nguy cơ bị loại mãnh liệt, Diệp Thương Huyền thứ tự tạm thời mười ba, người phía sau hắn thứ tự mười bốn Ma La. Ma La đôi mắt khẽ chuyển qua, nhìn về phía Diệp Thương Huyền, ánh mắt tối đen có sát khí đáng sợ, giống như có thể xuyên thủng mắt Diệp Thương Huyền.
– Ngươi.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Thân ảnh chợt lóe ra, Ma La đứng trên hư không, Diệp Thương Huyền cũng bay lên không mà đi, khiến cho thần sắc mọi người ở Thần Tiêu Thành khiếp sợ.
– Không ngờ Diệp Thương Huyền chọn Ma La để đánh, là có tính toán, Diệp Thương Huyền là Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân, hạ sao được.
Rất nhiều người sinh ra nhiều ý nghĩ trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hư không, trận chiến này là một trận chiến rất quan trọng. Một cỗ khí tức đáng sợ trên người của Diệp Thương Huyền tràn ra, trên lưng hắn đeo một mảnh Thanh Thiên, Diệp Thương Huyền tu luyện Thanh Thiên Tuyệt Mệnh Công, sử dụng sức mạnh nuốt thiên địa, đoạn tuyệt tính mạng người khác, sức mạnh công kích đáng sợ, ngoại trừ được phong là Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân, còn được xưng là Cảnh Tiêu Sát Thần.
Phía sau Ma La, đột nhiên xuất hiện, một cỗ vương giả đáng sợ tràn ra, lúc này thân thể hắn giống như lúc ẩn lúc hiện, như có khả năng biến mất tùy lúc, khiến cho Diệp Thương Huyền thần sắc khẽ ngưng lại, hắn cũng không biết đối thủ của hắn, Ma La chính là người được Thần Tiêu Thành xưng Ám Dạ Chi Vương.
– Vương thể.
Diệp Thương Huyền thần sắc hạ xuống, người hắn khiêu chiến, dĩ nhiên là một nhân vật Vương thể, như ám sát chi chủ. Chỉ thấy Ma La bước chậm ra, hư không lập tức hóa thành một vùng hắc ám, thân hình Ma La biến mất trong bóng tối, Diệp Thương Huyền đứng đó, bị bóng ma hắc ám bao phủ, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thất thần, người hắn khiêu chiến cũng là một sát thần, hơn nữa ám sát chủ càng thêm nguy hiểm.
Thanh Thiên chói mắt, vùng trời phía trên hào quang cuồn cuộn, giống như thiên địa cộng minh, lực lượng vô tận hướng tới Diệp Thương Huyền vọt đi, bao phủ vạn vật trong thiên địa, hắn muốn hấp thụ sức mạnh của thiên địa mạnh nhất, trên người hắn, khí tức tuyệt mệnh tràn ngập ra, đoạn tuyệt tính mạng người, hắn đánh ra một chưởng, hắc đạo dung hợp lại, nhưng lúc này, hắn lại bị bao phủ bên trong, không biết đối thủ ở chỗ nào.
– Đỉnh cao vương thể, hơn nữa lại là thích khách.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào hư không hắc ám, đột nhiên, mọi người cũng cảm nhận được sự khó khăn nghiêm trọng, giống như chính bọn họ bị ám sát, Diệp Thương Huyền nâng tay công kích một đường đi ra ngoài, thân thể lui về phía sau, trước mặt hắn quang hoa chói sáng, ánh sáng của thập lợi kiếm chợt loé lên rồi biến mất.
– Đi ra đây.
Diệp Thương Huyền bạo rống một tiếng, lập tức xung quanh hắn, hàng vạn hàng nghìn sát khí từ giữa tràn ngập ra, đồng thời bóng đen xuất hiện, lực lượng sát phạt đáng sợ trong bóng đêm, đột ngột điên cuồng phát ra, giống như lực lượng sát phạt mạnh mẽ hướng về phía Diệp Thương Huyền, Diệp Thương Huyền đánh ra song quyền bạo kích, nhưng lúc này trước mặt hắn, một đường quang hoa sáng chói từ trên bầu trời bổ xuống trên đỉnh đầu của hắn, nhanh như chớp.
– Tuyệt.
Diệp Thương Huyền mang một đôi đồng phong chói sáng, Thanh Thiên sức mạnh hội tụ lại, cùng với một chưởng đánh mạnh ra, thiên địa rung chuyển, khoảng hư không kia như bị càn quét phá vỡ, một chưởng kinh thiên động địa, lực công kích mạnh mẽ làm rúng động mọi người, nhưng lúc này, ánh sáng đã hoàn toàn phát ra mạnh mẽ không thể ngăn cản, từng chùm tia sáng không rõ đến từ phương nào, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào vùng chiến đấu, nhưng bọn họ vẫn không thấy rõ ánh sáng từ đâu mà đến.
– Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân Diệp Thương Huyền, muốn thua rồi.
Thần sắc Lâm Phong ngưng xuống, Ma La là đỉnh cao vương thể, năng lực ám sát rất đáng sợ, tuy lực công kích của hắn khả năng không bằng Diệp Thương Huyền, nhưng mà chiến đấu thắng bại, không thể dựa vào lực công kích để phán xét, Ma La xuất quỷ nhập thần, một kiếm bay tới phải giết một kẻ địch, lại có trận đạo sát phạt phụ trợ, Diệp Thương Huyền bại là việc sớm hay muộn. Dạ Ảnh
– cường giả Cửu U Phủ, hắn bước tới phía của Chu Vinh Mãn, nhìn thấy chiến đấu trong hư không, Chu Vinh Mãn không có biểu lộ thực lực ra nhiều, hơn nữa người này nói chuyện rất ngang ngược, lại ở thứ tự hai mươi tám, so với Lâm Phong, Dạ Ảnh tình nguyện lựa chọn Chu Vinh Mãn, chỉ cần đánh bại Chu Vinh Mãn, mặt khác nếu Diệp Thương Huyền bị loại bỏ, ít nhất hắn cũng dành được ghế hai mươi.
Chu Vinh Mãn nhìn thấy Dạ Ảnh đi tới, hắn nhếch miệng mỉm cười, Dạ Ảnh buông xuống trên người Chu Vinh Mãn, sức mạnh sinh mạng của Chu Vinh Mãn như muốn bị ăn mòn, nhưng mà thần sắc của Chu Vinh Mãn vẫn bình thường, miệng vẫn cười, không có đặc điểm gì quá lớn, đó là cứng rắn.
Tuyết Y đi về phía Bộ Yên, hai người bọn họ, là hai người bước vào ba mươi ghế đầu của Cửu Tiêu Đệ Nhất Khanh, mà Tuyết Y cho rằng, Cửu Tiêu Đệ Nhất Khanh còn lại một người đủ rồi, người đó tất nhiên phải là nàng, cho nên nàng đi hướng Bộ Yên. Y Tinh Thiên, chân hắn cũng bước đi, tới phía của Lâm Phong, mỗi một bước đi ra, kiếm ý giống như càng mạnh thêm vài phần, ba bước lúc sau, kiếm rít nhô lên cao, vô tận kiếm tụ họp lại, mảnh thiên địa này như hóa thành Kiếm Cốc, thế giới kiếm.
– Y Tinh Thiên xuất thủ với Lâm Phong, lúc này chỉ sợ vận may của Lâm Phong không còn, nếu hắn đánh sau cùng, có lẽ có cơ hội bước vào hai mươi ghế đầu, nhưng hôm nay bốn trận chiến đấu diễn ra cùng lúc, phải xem Lâm Phong có thể kiên trì được bao lâu dưới kiếm thuật của Y Tinh Thiên.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, bốn trận chiến diễn ra cùng lúc, trận chiến chấm dứt trước hết không phải Ma La cùng với Diệp Thương Huyền, mà là trận chiến của Dạ Ảnh với Chu Vinh Mãn. Trận đấu này mọi người không thể nhìn biết rõ, cảm giác lộ ra không khí quỷ dị, nhất là người của Thần Tiêu Thành, bọn họ có vài trận chiến quan trọng cùng lúc, ánh mắt hạ xuống, bọn họ chứng kiến Dạ Ảnh công kích tới Chu Vinh Mãn, lúc sau Dạ Ảnh đi ra ngoài, bây giờ bọn họ lộ ra một chút thần sắc cổ quái, vận khí của Chu Vinh Mãn như vậy sướng quá rồi, chẳng lẽ Dạ Ảnh thứ tự hai mươi hai rất yếu. Dù sao, bọn họ với Cửu U Phủ Dạ Ảnh, cũng không quen thuộc như vậy, người của Tử Tiêu đại lục biết Dạ Ảnh, đều có thần sắc cực kỳ thú vị, Dạ Ảnh bị thua như vậy sao.
– Diệp Thương Huyền, hắn cũng thua.
Giờ phút này, ở chiến trường khác, chiến đấu chấm dứt, Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân Diệp Thương Huyền, bị loại bỏ, thua trong tay Thần Tiêu Thành Ma La, rất nhiều người sợ hãi nói, Thần Tiêu Thành quả nhiên có rất nhiều thiên tài, Ma La đánh bại một vị trong Cửu Tiêu đệ nhất quân, hôm nay Cửu Tiêu đệ nhất quân, chỉ còn lại bảy người, giờ phút này chỉ còn lại hai mươi người, hơn nữa chỉ sợ hai người còn lại có thể sẽ bị loại, là Bộ Yên và Lâm Phong.
Chương 2192: Người thua để lại mạng
Tuyết Y có tinh thần chiến thể, nàng có thể triệu hồi lực lượng của tinh thần để chiến đấu, cả bầu trời đêm kia chỉ có sao trời, mọi chuyện diễm ra đúng như mọi người dự liệu, Bộ Yên bị Tuyết Y áp chế.
Tuyết Y là Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, Bộ Yên là Ngọc Tiêu Đệ Nhất Khanh, nhưng mà Tuyết Y so với Bích Tiêu Đệ Nhất Quân còn cường đại hơn, bởi vậy trận chiến này không thể lệch khỏi dự đoán của mọi người, sẽ không xuất hiện tình huống giống như Diệp Thương Huyền bại dưới tay Ma La nữa.
Bài danh của Y Tinh Thiên, cường giả Kiếm Cốc được tạm liệt vào tốp mười sáu, bọn họ vẫn chậm hơn Lâm Phong một bước, một cơn lốc đáng sợ quay chung quanh phiến không gian kia, bên trong phiến không gian kia chỉ có kiếm.
Cước bộ của Lâm Phong cũng hướng về phía trước bước chậm mà ra, trên người tràn ngập kiếm ý, vô tận kiếm khí giống như hội tụ thành một thanh kiếm trong lòng bàn tay hắn. Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!
Chín chữ cổ hiện lên, khiến thiên địa cộng minh, vũ trụ rung chuyển, chỉ thấy chín chữ cổ quấn quanh thân thể Lâm Phong toả ra ánh sáng chói loá rồi dung nhập vào bên trong cỗ kiếm ý kia, dẫn động thiên địa đại thế, đồng thời các loại tạo hóa thánh linh trên người Lâm Phong cũng ngưng tụ vào trong lòng bàn tay hắn, lực lượng thiên địa phun ra nuốt vào mượn sức mạnh của Cửu Tự Chân Ngôn đoạt thiên địa tạo hóa, chân hắn bước đi không nhanh, mà bước đi từng bước giống như Y Tinh Thiên, những người khác thấy vậy đều né tránh thối lui, mở ra chiến trường.
– Hai người toả ra kiếm ý thật mạnh!
Ánh mắt đám đông nhìn chằm chằm vào hai phiến không gian kia, hai người trong lúc tụ lực lượng thiên địa, dẫn phát vũ trụ cộng minh, tất cả khí tức, lực lượng, giống như đều chuyển hoá thành kiếm khí, đó là thế giới của kiếm, phiến thế giới kia chỉ có lực lượng của kiếm.
Trong tay Y Tinh Thiên xuất hiện một thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén, đạo uy được dung nhập vào trong đó, lực lượng thiên địa núi sông cũng được quán nhập vào trong kiếm, một kiếm này đoạt tinh hoa của thiên địa, tụ lực lượng vũ trụ, ngay cả thân hình Y Tinh Thiên cũng là một thanh kiếm, loại khí chất này chỉ có ở những cường giả tuyệt thế, chân hắn bước đi rất chậm, càng ngày càng chậm, nhưng mà mỗi bước bước ra đều có kiếm ý vô thượng xuyên thấu hư không ép về phía Lâm Phong, kiếm còn chưa ra nhưng cỗ kiếm ý này đã có thể giết người ngoài ngàn dặm.
Quanh thân Lâm Phong cũng có kiếm ý đoạt lực lượng thiên địa tạo hóa, từng đạo kiếm quang có thể giết người ngoài ngàn dặm lao tới, nhưng tất cả lại bị yên diệt trong khoảnh khắc, kiếm ý bị vặn thành phấn toái, nếu giờ phút này có người dám bước vào không gian giữa hai người bọn họ, chỉ sợ người kia sẽ bị hồn phi phách tán, hóa thành bụi bặm, cỗ kiếm ý kia quá mức cường thịnh và đáng sợ. Trận đạo đan vào nhau, kiếm ý trong tay Lâm Phong tiếp tục kéo lên như muốn đâm thủng trời xanh.
– Xuy.. . Một đạo hàn quang đâm phá hư không bắn về phía Lâm Phong, giờ khắc này đám người thấy được một luồng lốc xoáy đáng sợ, không gian giống như bị xuyên thủng, bên trong lốc xoáy giống như có một chùm tia sáng đang hướng về phía Lâm Phong lao tới, đó là kiếm.
Cùng lúc đó kiếm trong tay Lâm Phong cũng được chém đi ra ngoài, chín chữ cổ quấn quanh thân kiếm, kiếm bay lượn trong thiên địa, lúc này đoàn người sinh ra một cỗ ảo giác, thời gian giống như đang ngừng lại.
– Đông!
Lực lượng khủng bố bạo liệt, một cỗ kiếm quang bắn thẳng lên vòm trời, nhưng mà trong hư không vẫn có kiếm ý xuyên thấu tất cả che về phía Y Tinh Thiên.
– Sao có thể như thế!
Y Tinh Thiên không kịp phản ứng, chỉ kịp khởi động tâm niệm mang theo gương mặt không cam lòng biến mất, ngay sau đó Y Tinh Thiên lại xuất hiện phía trên cột đá hắn đang đứng, giờ phút này khí tức trên người hắn kịch liệt di động, mồ hôi lạnh theo thuẫn giáp không ngừng rơi xuống, trong ánh mắt hắn trong vẫn hiện lên thần sắc không thể tin nổi, thời điểm kiếm đối phương và kiếm hắn va chạm với nhau xong, mặc dù hai bên đều hóa thành hư vô, nhưng vì sao vẫn còn kiếm ý đáng sợ xuyên thấu hư không buông xuống trước mặt hắn, đoạt tánh mạng hắn, cả đời Y Tinh Thiên hắn tu kiếm, người và kiếm đã tu thành nhất thể, hắn đã sớm không cần mượn dùng thần binh lợi khí để chiến đấu, người chính là kiếm, nhưng mà hôm nay hắn lại bị thua dưới kiếm.
– Người thắng là Lâm Phong, hơn nữa hắn thắng trên phương diện kiếm đạo.
Người Thần Tiêu Thành rung động vì Y Tinh Thiên bại dưới kiếm của Lâm Phong. Lâm Phong lấy thân thể chiến thắng Yêu thiếu, lấy kiếm đánh bại Y Tinh Thiên, thực lực bực này thật đáng sợ, mà cùng lúc đó Tuyết Y cũng đánh bại Ngọc Tiêu Đệ Nhất Khanh Bộ Yên, chuyện này có ý nghĩa, tốp hai mươi hai người còn lại mười tám người, Lâm Phong bước vào tốp mười tám người mạnh nhất, hắn lại vượt quá dự đoán của đại đa số người lần nữa.
Bên trong đám người, chỉ có Chu Vinh Mãn và Lâm Phong có bài danh xếp sau cùng, bởi vậy mọi người mới nghĩ bọn họ sẽ bị đào thải rất nhanh, nhưng mà hai người bọn họ lại lần lượt làm cho người ta kinh hỉ, một đường tiến thẳng về trước. Tiếp theo còn lại mười tám người, tất nhiên chiến đấu sẽ càng thêm tuyệt vời hơn, ai có thể tiến nhập vào tốp mười, mà ai sẽ là người bị loại bỏ.
– Thiết Trọng Dương là Bích Tiêu Đệ Nhất Quân, nhưng thực lực của hắn lại không bằng Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y, mặc dù hắn rất mạnh nhưng sợ rằng hắn cũng bị đào thải, thực lực của Lâm Phong và Chu Vinh Mãn rất lợi hại, thậm chí họ còn có thể so với vài người lợi hại bên trong, nhưng chỉ sợ vẫn không có khả năng tiến vào tốp mười, dù sao tốp mười cũng đã kín hết chỗ, ngay cả Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y cũng không ngừng thông qua phương thức chiến đấu đào thải đối thủ, ý đồ cuối cùng tiến vào trong tốp mười.
Thời gian tạm dừng một nén nhang đã trôi qua, nhưng không có người động, mười nhân vật tạm thời chiếm được vị trí tốp mười đang đợi, họ đợi xem ai tới khiêu chiến bọn họ, bọn họ không muốn buông tha vị trí mà đi chủ động xuất thủ, vì như vậy không đáng, bọn họ đã chiếm được một ghế nên những người muốn tiến vào tốp mười phải tìm đến bọn họ.
Sau khi thời gian một nén nhang kết thúc, Tuyết Y lại đi ra một lần, nàng làm cho người ta thầm nghĩ nàng là một nữ nhân cuồng chiến, khó trách nàng so với Bích Tiêu Đệ Nhất Quân còn mạnh hơn, hơn nữa đối tượng nàng muốn chọn lần này chính là Bích Tiêu Đệ Nhất Quân Thiết Trọng Dương, điều này làm cho thần sắc Thiết Trọng Dương có chút khó coi, hai người bọn họ ở Bích Tiêu đại lục có va chạm qua, bởi vậy Bích Tiêu đại lục mới có đồn đãi, Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh so với Bích Tiêu Đệ Nhất Quân cường đại hơn.
– Động tác thực chậm.
Lúc này Vô Nhai Tử cũng chẳng thể bình tĩnh được, hắn muốn kết quả đến sớm một chút, hắn chẳng muốn tiếp tục chờ đợi nữa, tay hắn chỉ hướng về phía Phong Trần:
– Phong Trần, ngươi đi ra đi.
Vô Nhai Tử chính là Thái Tiêu Đệ Nhất Quân, Phong Trần cũng là một nhân vật tuyệt đỉnh của Thái Tiêu đại lục, bởi vậy Vô Nhai Tử lựa chọn đối thủ thứ nhất là Phong Trần, trận chiến này không có trì hoãn, bởi vì hắn và Phong Trần đến từ một khối đại lục. Phong Trần bị Vô Nhai Tử điểm danh nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh đi ra, hắn đi đến bước này rồi thì hắn cũng tự nhiên biết mình sẽ gặp chiến đấu cấp bậc gì, đối thủ là Vô Nhai Tử thì hắn cũng không ngạc nhiên, đương nhiên hắn không có khả năng tự mình rút lui, cho dù thật sự bị đào thải, cũng phải oanh oanh liệt liệt chiến đấu một hồi. Thiên Hồn Thánh Nhân hướng về phía Tịnh lộ ra một nụ cười tà dị:
– Đáng tiếc đây là sân khấu của Cửu Tiêu đại lục, bằng không nữ nhân mang thể chất phượng hoàng kia có thể khiến ta khoái hoạt một phen.
Sắc mặt Tịnh khẽ biến đổi, một cỗ khí tức sát phạt lạnh lẽo lập tức tràn ngập ra, bên trong bàn tay thanh phượng xuất hiện một thanh kiếm, giống như một đầu phượng hoàng hoa mỹ, toàn thân đỏ đậm, hỏa diễm lượn lờ, thanh kiếm đó giống như được dưỡng dục trong phượng hoàng chi hỏa mà sinh vậy, trên người Tịnh tràn ngập khí tức đáng sợ, nhưng luồng khí tức này cùng khí tức bên trong kiếm lại hoàn toàn tương phản.
– Cẩn thận, Thiên Hồn Thánh Nhân chính là lão bất tử ngày xưa biến thành, hắn không thể chết hẳn nên trên người hắn có rất nhiều thần thông đáng sợ, thậm chí là thánh pháp.
Một đạo thanh âm bay vào trong tai Tịnh, giọng nói của Lâm Phong, Tịnh hướng về phía Lâm Phong nhìn thoáng qua, sau đó lạnh nhạt nói:
– Không cần ngươi nhắc nhở.
Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, nữ nhân này thật nhỏ mọn, bởi vì hắn có quan hệ với Thanh Phượng mà nàng lãnh đạm hơn thì phải.
Ánh mắt Lâm Phong không có nhìn lại bên kia nữa, cước bộ chậm rãi hướng về nơi nào đó bước ra, một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh một người đứng trên triền núi, hành động này khiến cho đồng tử mọi người khẽ co rút lại, Lâm Phong hắn làm gì vậy? Hoá ra phía trước Lâm Phong không xa, có một người mặc trường bào màu thanh sam, người nọ chắp hai tay sau lưng, giống như cùng tồn tại với thiên địa, người này chính là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương, bài danh tạm liệt vào vị trí thứ bảy.
– Gia hoả này!
Đám người Lang Tà chỉ nhìn động tác của Lâm Phong đã biết hắn muốn làm gì , Lâm Phong không muốn chờ đợi nữa, hắn muốn chủ động đòi lại một vài thứ .
– Lăn ra đây.
Lâm Phong bình tĩnh phun ra ba chữ, khiến cho đoàn người trong Thần Tiêu Thành chấn động, Lâm Phong muốn chiến Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương.
Tuy rằng phía trước Lâm Phong có hai chiến tích huy hoàng, nhưng mà Nghịch Thương lại không giống hai người kia, đây là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân, loạn pháp loạn thiên, loạn niệm loạn hồn, bọn họ biết trong những vòng chiến đấu trước, Nghịch Thương hiệp trợ Sở Xuân Thu cùng với Thiên Hồn Thánh Nhân, từng đối phó bằng hữu Lâm Phong, suýt chút nữa giết chết vài vị bằng hữu của hắn, giờ phút này Lâm Phong chủ động khiêu chiến Nghịch Thương là muốn kéo hắn tụt xuống dưới tốp mười, nếu Nghịch Thương bại thì hắn sẽ vô duyên với tốp mười, nhưng mà chuyện này có thể sao. Có lẽ Lâm Phong biết mình không thể tiến vào tốp mười, nên lựa chọn cho mình một trận chiến cuối cùng, thắng thì có thể tiến thêm một bước, bại liền bị đào thải.
– Thực lực của ngươi không sai, nhưng mà một mình một người đối mặt với ta, ngươi cho rằng mình có cơ hội sao?
Nghịch Thương bình tĩnh nói, hắn vẫn chưa bởi vì Lâm Phong biến cường mà động dung, Lâm Phong cũng chỉ ở nhất thời sính oai mà thôi.
– Đáng tiếc, chiến trường này có thể thoát đi, nếu không ngươi sẽ không dám làm như vậy trước mặt ta .
Nghịch Thương bình tĩnh nói, sau khí nghe được lời nói của hắn, thần sắc Lâm Phong cũng ngưng lại, cười nói:
– Chúng ta có thể thỉnh các tiền bối ở Vận Mệnh Thần Điện làm chủ, người thua để mệnh lại chỗ này!
– Thỉnh Vận Mệnh giả làm chủ, người bại lưu lại mệnh?
Trong lòng mọi người run lên, gia hoả này thực điên cuồng, trước mặt hắn là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương, bài danh đứng hàng thứ bảy, mặc dù đó không phải bài danh cuối cùng, nhưng thực lực hắn mạnh không thể nghi ngờ!
Chương 2193: Cửu U hiển uy
Nghịch Thương nhìn thấy Lâm Phong súc tích thần quang, hắn thân là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân, loạn thiên loạn pháp, loạn niệm loạn hồn có thể cự tuyệt sao.
– Người thua, chết.
Nghịch Thương bình tĩnh nói ra một câu, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía Vận Mệnh giả, chỉ thấy Vận Mệnh mở miệng nói:
– Ta đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi, người nào thua mà lợi dụng quyền trượng đi ra, ta sẽ tru sát hắn.
Lâm Phong khẽ vuốt cằm, lập tức nhìn về phía Nghịch Thương, phương thức chiến đấu của Nghịch Thương và Doanh Thành có vài phần tương tự, hơn nữa lực công kích của hắn cũng có thể đề thăng gấp bội, lúc tụ thế giống như có thể phát động vài lần công kích đáng sợ, loại cường giả cấp bậc này có lực công kích gấp hai lần tuyệt đối là công kích trí mệnh. Mặc dù Lâm Phong khiêu chiến Nghịch Thương nhưng hắn tuyệt không dám khinh thị đối phương.
– Trận đấu thật tuyệt vời, Bích Tiêu Đệ Nhất Quân Thiết Trọng Dương đánh với Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y; hai vị thiên tài mạnh nhất Thái Tiêu đại lục là Vô Nhai Tử và Phong Trần đối quyết với nhau; Thiên Hồn Thánh Nhân đối chiến Tịnh; Lâm Phong cùng Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương chiến nhau, quả nhiên càng đi về phía sau, chiến cuộc càng tuyệt vời, càng đáng sợ.
Nội tâm mọi người trở nên rung động, giờ phút này chiến đấu đã bạo phát, đương nhiên chiến đấu giữa Bích Tiêu Đệ Nhất Quân cùng với đệ nhất khanh vẫn hấp dẫn nhiều người xem nhất, mọi người tưởng rằng chiến đấu giữa Vô Nhai Tử và Phong Trần sẽ nghiêng về một phía, nhưng mà bọn họ lại phát hiện Phong Trần điệu thấp cũng có thực lực cường đại đến mức bọn họ phải cảm thấy rung động, thân thể hắn bị một đạo quang hoàn bao phủ giống như hắn đã câu thông thiên địa, mỗi một đạo công kích giống như mượn lực lượng thái hư, phát ra ấn pháp chiến thần vô thượng, uy lực tuyệt luân, nhưng mà đối thủ của hắn lại là Vô Nhai Tử, hắn tu thái thượng diệt tình chém chết hết tất cả khiến hắn trở nên vô tình vô nghĩa, biến thành động vật máu lạnh.
Hai người đại chiến từ mặt đất tới vòm trời làm một mảnh hư không rung chuyển, mọi người âm thầm nhân cảm thán, những tồn tại bước vào tốp mười tám đều là những nhân vật cực kỳ đáng sợ, Phong Trần cũng nằm trong số này, bởi vậy người Thần Tiêu Thành người không dám có lòng khinh thị đối với một người nào nữa, tất cả đều tuyệt đỉnh thiên tài tranh đoạt tốp mười.
Thiên Hồn Thánh Nhân cùng Tịnh chiến đấu tự nhiên cũng không bình thường, xiềng xích ngang trời, trường mâu nhưng tụ từ thần hồn giống như u minh quỷ hồn bạo loạn thiên địa, toàn thân đều là khí tức nguy hiểm, trên người Tịnh tràn ngập hoả diễm phượng hoàng tinh lọc hết thảy, hỏa diễm của nàng giống như thần hỏa, lực lượng tà ác gì cũng không thể ăn mòn, nhưng mà điều này làm cho Thiên Hồn Cổ Thánh đối với nàng càng thêm tham lam.
Hư không quanh người Lâm Phong rung chuyển, thiên địa bị đảo loạn cả lên, thậm chí pháp tắc đang ngưng tụ trên thân thể hắn cũng muốn tán đi. Lâm Phong cảm nhận được loại đạo ý này thì trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười lạnh, trên người hắn có một cỗ ý cảnh không trói buộc buông xuống, trong khoảnh khắc vạn pháp trong thiên địa giống như quy về một thể, các hệ pháp tắc trên người hắn hóa thành một loại pháp tắc, một cỗ hắc vụ lượn lờ trên thân thể Lâm Phong, khí tức nguy hiểm cực độ tràn ngập trong thiên địa.
– Pháp tắc nguyền rủa?
Nghịch Thương khẽ nhíu mày, vậy mà Lâm Phong vẫn có loại lực lượng pháp tắc này, hơn nữa hắn giống như có được một loại lực lượng, có thể dung hoà các hệ pháp tắc thành nhất thể, đương nhiên Nghich Thương cũng nắm trong tay rất nhiều hệ pháp tắc, pháp tắc của Lâm Phong rất mạnh, thời điểm Nghịch Thương đối mặt với Lâm Phong hắn còn đoán, nếu luận pháp tắc thì trong phiến không gian này không có ai mạnh hơn Lâm Phong.
Khi pháp tắc của Lâm Phong giao hòa thì đó là sự giao hòa pháp tắc giữa hai cái thế giới, cho nên cường độ pháp tắc không cần nghĩ cũng biết, khí tức nguyền rủa khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra một chút thần sắc khác thường.
– Không biết pháp tắc của ta như thế nào thì ngươi làm sao loạn thiên loạn pháp.
Thần sắc Lâm Phong bình tĩnh, toàn thân giống như hóa thành thân thể bị nguyền rủa, tràn ngập lực lượng nguyền rủa, chỉ thấy hắn bước chậm mà ra, chân đạp trận đạo, hư không chấn động, đồng tử nhìn chằm chằm về phía Nghịch Thương, ánh mắt hai người giao hội.
Nghịch Thương không chút tránh né hắn, ánh mắt hai người giao hội cùng một chỗ, Nghịch Thương muốn nghịch loạn ý chí của Lâm Phong, nghịch loạn thần hồn của Lâm Phong. Bên trong thức hải của Lâm Phong có năm tôn Bất Động Minh Vương bảo vệ, mặc dù đạo pháp như biển thì năm Minh Vương vẫn bất động như núi, ý chí cứng cỏi, thần hồn được củng cố, chỉ có lực lượng nguyền rủa là xuyên thấu hết thảy, chú lên thân thể, thần hồn, ý niệm của đối phương, khiến toàn thân hắn bị một cỗ lực lượng vô hình nguyền rủa, đồng thời Nghịch Thương cũng phát hiện, hình như bên trong đôi mắt Lâm Phong có hình ảnh cửu u.
Đột nhiên, từng đợt từng đợt âm thanh cổ lão vang vọng trên hư không, chỉ thấy vòm trời dần dần biến sắc, hóa thành màu đen thâm thúy, một nhánh cửu u tuyền vắt ngang không, nước suối lưu động rầm rầm, giờ khắc này tâm thần đám người chấn động, họ cảm thấy họ giống như không thể khống chế chính mình, ý chí tựa hồ như bị ăn mòn.
– Cửu U Ma Khúc!
Vẻ mặt mọi người chấn động, ánh mắt tất cả mọi người trong Thần Tiêu Thành đều đọng lại, bọn họ đều là những người hiểu biết rộng lớn, tự nhiên họ cửu u chi tuyền treo trên trời cao kia có ý nghĩa gì.
Cửu U Ma Khúc, một trong cửu khúc chí cường của thiên địa, ý chí chi khúc, có thể đoạt ý chí người khác, khống chế ý chí và tâm thần của họ, làm cho người ta nhập ma, trở thành cửu u ma khôi. Thần sắc Nghịch Thương cũng khẽ biến ảo xuống, nhìn chằm chằm vào cửu u chi tuyền trong hư không, vậy mà Lâm Phong vẫn có con bài chưa lật.
– Ba người các ngươi bao vây tiễu trừ huynh đệ của ta, khi đó ta bó tay bó chân, hiện tại ta lấy lời của ngươi trả lại cho ngươi, nếu một mình một người đối chiến thì ngươi ở trước mặt ta có cơ hội sao?
! Thanh âm của Lâm Phong rất bình tĩnh, nhưng nó lại giống như ma âm không ai bì nổi, cửu u ma khúc xuyên thấu mà ra, ánh sáng cửu u trong hư không tràn xuống, từng luồng ánh sáng cửu u dừng trên người Nghịch Thương, Cửu U Ma Khúc trong đầu hắn tấu vang, khiến hắn không thể né tránh, người nào có ý chí không mạnh sẽ trực tiếp trở thành cửu u ma khôi. Sau khi Lâm Phong bước vào Thần Tiêu Thành đã tốn rất nhiều ngày khổ tu, tăng cường thủ đoạn.
Cửu U Ma Khúc là một loại thần thông hắn trọng điểm khổ tu, ngày xưa thực lực hắn yếu nhược, nên không thể phát huy ra uy lực của ma khúc, hôm nay công pháp của hắn đã cường thịnh hơn nên hắn có thể phát huy ra uy lực vốn có của Cửu U Ma Khúc.
Hơn nữa, Cửu U Ma Khúc còn phối hợp với lực lượng nguyền rủa đáng sợ thì nó sẽ càng thêm kinh khủng, Lâm Phong muốn trực tiếp hủy diệt Nghịch Thương. Nghịch Thương nghe Lâm Phong nói xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn chưởng khống nghịch loạn chi đạo, nhưng mà bây giờ hắn lại bị Lâm Phong nghịch loạn ý chí, giờ phút này cả người bị một cỗ ma ý ăn mòn, hôm nay hắn chỉ có thể lấy công kích tuyệt đối đánh bại Lâm Phong mà thôi, nếu không hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Chỉ thấy cước bộ Nghịch Thương bước ra, lực lượng khủng bố khiến khí tức trước người hắn bị nghịch đảo, một cỗ uy áp cường thịnh ép về phía Lâm Phong, Lâm Phong tự nhiên hiểu được Nghịch Thương muốn lấy công kích tuyệt đối trấn áp hắn.
– Tử.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm, tử vong trường hà hướng về phía đối phương đánh tới, chỉ thấy Nghịch Thương dùng một quyền phá vỡ trường hà, thân thể tiếp tục hướng về phía Lâm Phong đánh tới, Lâm Phong cười lạnh một tiếng sau đó tiếp tục tăng cường thêm lực lượng nguyền rủa, hư vô kiếm chém giết mà ra, đồng thời hội tụ thánh linh lực vào trong quyền pháp, ma kiếp không ngừng phun ra nuốt vào, đột nhiên nắm tay bạo kích mà ra, lực lượng vô cùng giống như nổi cơn điên hướng về phía đối phương cuồn cuộn đánh tới, các loại ánh sáng thánh linh hủy diệt hết thảy.
Nghịch Thương không ngừng hướng về phía trước, nhưng mà thân thể Lâm Phong lại lui về phía sau, cửu u sau lưng điên cuồng ăn mòn ý niệm đối phương, khiến cho sắc mặt Nghịch Thương càng lộ ra vẻ khó coi, ý chí rung chuyển bất ổn, khoảng cách gần như vậy thì lực lượng nguyền rủa và lực lượng cửu u ăn mòn thẳng về phía hắn, cứ như thế đi xuống ý chí của hắn sẽ bị tan vỡ, mất đi sức chiến đấu. Nhưng mà đúng vào lúc này, lực lượng nguyền rủa giống như suy yếu đi một chút vậy, điều này khiến cho thần sắc Nghịch Thương trở nên vui vẻ, nhưng đột nhiên lại có một đạo thanh âm cuồn cuộn mà đến:
– Ngủ đi, ngươi không phải đối thủ của ta.
Ý niệm bất ổn, đại mộng âm thuật giống như tiếng nói của thiên địa khiến hắn buông bỏ hết thảy, muốn chìn vào ngủ say.
– Không được, cút ra cho ta.
Nghịch Thương không hổ là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân, mặc dù ý chí bị ăn mòn nhưng vẫn có thể khiến chính mình thanh tỉnh, không bị lâm vào đại mộng thuật, mà muốn xua đuổi nó đi.
– Ý chí của ngươi đã bị ăn mòn, tốc độ không bằng ta, vậy còn chiến với ta như thế nào, một trận chiến này ngươi chắc chắn phải bại, tuyệt không có may mắn thoát khỏi, tính mạng của ngươi sẽ phải để lại sân khấu Cửu Tiêu Hội Ngộ.
Một đạo thanh âm cuồn cuộn xuyên thấu vào trong đầu hắn, âm thanh giống như ma chú, hoà thêm lực lượng ăn mòn của cửu u mà đến, nó khiến cho tâm thần Nghịch Thương lại rung chuyển lần nữa, trận chiến này hắn rất nghẹn khuất, hắn tu nghịch loạn chi đạo nhưng lại bị lực lượng nguyền rủa cùng với lực lượng cửu u áp chế .
– Ta không cam lòng, làm sao ta có thể bại trước ngươi dễ dàng như thế, loạn cho ta, loạn thiên loạn địa, loạn pháp loạn thương sinh.
Nghịch Thương bộc phát ra đạo uy mạnh mẽ đến cực điểm, một cỗ ý cảnh tàn phá trong thiên địa, muốn nghịch loạn công kích của Lâm Phong, hắn không cam lòng, hắn muốn nghịch loạn.
– Ngươi không cam lòng cũng phải bại, tiếp theo ta sẽ cùng với ngươi va chạm, ta sẽ cho ngươi biết, cho dù ngươi tung ra công kích mạnh nhất cũng sẽ bị ta triển áp.
Thanh âm cua Lâm Phong xuyên thấu thiên địa mà đến, đồng tử Nghịch Thương lập tức co rút lại, hắn đột nhiên cảm giác được một luồng cuồng phong gào thét mà đến, lực lượng vô thượng bạo kích đi tới, Nghịch Thương nổi giận gầm lên một tiếng, công kích phá diệt hết thảy, nghịch loạn thương thiên được hắn đánh ra.
– Oanh long!
Công kích vô cùng đáng sợ va chạm vào nhau, Lâm Phong kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đối phương chồng chất công kích lại với nhau nên lực lượng rất đáng sợ, nhưng mà giờ phút này ánh mắt của hắn lại nhìn chăm chú vào đồng tử đối phương quát lớn:
– Ngươi thua rồi, phương diện công kích cũng bị thua, ngươi lấy cái gì chiến với ta.
Giờ phút này Nghịch Thương cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vì hắn đang trải qua hai loại cảm xúc, trong hiện thực hắn cảm giác mình đã đánh bại Lâm Phong, nhưng ý niệm của hắn giống như bị chìm vào bên trong mộng cảnh, ở đây hắn bị thua, thua rất thê thảm, đạo thanh âm kia lại càng khiến hắn tin tưởng hắn bị thua, Nghịch Thương muốn nổi điên, loại chiến đấu này khiến hắn cảm giác rất nghẹn khuất .
– Rốt cuộc Lâm Phong đã làm cái gì, hắn có bao nhiêu loại thần thông?
Tâm thần đám người Thần Tiêu Thành bắt đầu hoảng sợ, từng đạo thanh âm kia giống như ma âm, lại có thêm lực lượng cửu u, hắn muốn cho Nghịch Thương tan vỡ, Cửu U Ma Khúc càng đi về sau uy lực càng mạnh, Nghịch Thương càng nguy hiểm, giờ phút này Nghịch Thương giống như không chịu nổi nữa, chiến thuật của hắn vốn đã sai, bị lâm vào trong bẫy của Lâm Phong, hắn không nên đuổi theo Lâm Phong để chiến, hắn quá tự tin.Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Chương 2194: Luân phiên đại chiến
Lúc này, ba tràng chiến đấu khác đã có hai tràng chiến đấu phân ra thắng bại, sức chiến đấu ương ngạnh của Phong Trần khiến cho người sợ hãi, nhưng mà hắn vẫn thua trong tay Vô Nhai Tử, Thái thượng diệt tình đạo làm cho mọi người nghĩ đến việc để Vô Nhai Tử và Vô Tình công tử chiến đấu với nhau thích hợp nhất, vô tình đạo đối chiến diệt tình đạo.
Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh cùng Bích Tiêu Đệ Nhất Quân chiến đấu, cuối cùng không có xuất hiện nghịch chuyển, người Bích Tiêu đại lục người cũng không có nhìn lầm, thực lực của Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y quả thật mạnh hơn so với Bích Tiêu Đệ Nhất Quân Thiết Trọng Dương, trận chiến này Thiết Trọng Dương bị loại, chỉ có Thiên Hồn Thánh Nhân cùng Tịnh là vẫn đang trong chiến đấu, hơn nữa càng đánh càng cuồng bạo, giống như trận chiến giữa Lâm Phong và Nghịch Thương, chuyện này làm cho người ta không ngừng rung động, thực lực của Tịnh rất đáng sợ, giờ phút này nàng đã tiến vào trạng thái bạo nộ.
Phượng Dực Thiên Tường, Phượng Tường Cửu Thiên, khí tức nguy hiểm của Thiên Hồn Thánh Nhân cũng hoàn toàn nở rộ, trong thiên địa tràn ngập Linh Hồn Xiềng Xích cùng với trường mâu vắt ngang trên hư không khiến cho người ta run rẩy.
Nhưng mà rất nhiều người chú ý đến trận chiến của Nghịch Thương và Lâm Phong, trận chiến này quá mức kinh khủng, nó khiến cho người ta phải chú mục, Cửu U Ma Khúc hiện, thiên địa hóa cửu u, cửu u ý niệm mặc kệ thiên địa, không gì có thể ngăn cản, uy lực không ngừng mạnh lên.
– Cút ngay!
Nghịch Thương quát lớn một tiếng, quyền mang khủng bố xuyên qua thiên địa, nhằm thẳng phía trước mà đi, uy lực vô cùng đáng sợ.
– Không có tác dụng.
Gió lốc rít gào, âm thanh nguyền rủa lại xuyên thấu màng tai Nghịch Thương lần nữa, cửu u hiện, uy lực của một trong chín khúc âm chí cường phát ra càng đáng sợ, ý chí của Nghịch Thương đã bắt đầu loạn cả lên, chuẩn bị đi đến chỗ tan vỡ. Lúc này ánh mắt Lâm Phong trở nên lạnh lùng vô cùng, lực lượng phong thuộc tính tràn ra, chân hắn đạp hư không bước đi, ma âm vang lên không dứt:
– Nghịch Thương, ngươi đã thua, từ nay về sau sân khấu Cửu Tiêu Hội Ngộ sẽ không có bóng dáng của ngươi nữa, từ bây giờ tên của ngươi sẽ bị xoá, ngủ đi, vĩnh viễn ngủ đi.
Đại mộng pháp tắc lại lần nữa tràn ra, Nghịch Thương thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ say, nhưng mà ý chí bất khuất của hắn vẫn nhắc nhở hắn, chiến đấu còn không có chấm dứt. Lúc này, Lâm Phong đã vô thanh vô tức đến gần sát hắn, đại mộng pháp tắc khiến cho Nghịch Thương hoàn toàn rơi vào ngủ say, ánh mắt, ý chí của Nghịch Thương lung lay sắp đổ. Lăng Thiên kiếm ý trong tay Lâm Phong phát ra ánh chói loá, kiếm ý rống giận, ma quang diệu thiên.
– Vĩnh viễn ngủ say đi!
Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm cuối cùng vào trong óc đối phương, sau đó lập tức chém xuống một kiếm, hư không bị xé rách, một đạo tiếng vang đáng sợ truyền ra, Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương bị một kiếm giết chết, thần hồn câu diệt. Đây là vị cường giả thứ hai chết trong tay Lâm Phong, hơn nữa những người mày còn là nhân vật trong tốp ba mươi, thậm chí người vừa bị giết còn là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân, Nghịch Thương.
Người trong Thần Tiêu Thành trầm mặc khi nhìn thấy Lâm Phong đứng trong hư không, phía trên đầu có cửu u chi tuyền, bọn họ thật sự xem nhẹ Lâm Phong rồi, đây là một nhân vật có cơ hội đặt chân vào tốp mười người mạnh nhất, Nghịch Thương bị trảm thì tốp mười đã xuất hiện một danh ngạch trống.
Chỉ thấy cửu u dần dần tiêu tán, hư không lại khôi phục sự yên tĩnh, bốn tràng đại chiến chỉ còn lại chiến cuộc giữa Thiên Hồn Cổ Thánh và Tịnh chưa chấm dứt. Thân thể Lâm Phong chậm rãi chuyển qua nhìn hai người chiến đấu, giờ phút này Thiên Hồn Thánh Nhân đã sử dụng uy lực thánh pháp, toàn bộ thiên địa đều là Linh Hồn Xiềng Xích đáng sợ, cho dù đối phương đứng xa cũng bị ngăn cách linh hồn, có thể thấy được giờ phút này Tịnh thừa nhận áp lực đáng sợ cỡ nào. Nhưng mà lúc này mọi người lại thấy Tịnh kéo lê phượng kiếm trên mặt đất, chậm rãi hướng về phía trước đi tới, cỗ ý chí điên kia khiến Thiên Hồn Thánh Nhân cũng phải run rẩy.
– Ngươi muốn tìm chết sao.
Tóc dài trên đầu Tịnh cuồng loạn, giống như hóa thành hỏa diễm vậy, thân thể long lanh trong suốt của nàng giống như được bao bọc trong hư ảnh phượng hoàng, một cỗ khí tức ngọc thạch câu phần từ giữa hư ảnh tràn ngập ra, hồn lực chung quanh không thể xâm lấn, Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn thấy ánh mắt kia của Tịnh không ngờ cảm giác được một tia sợ hãi, nữ nhân này điên rồi.
– Đình chiến.
Trong lòng Thiên Hồn Thánh Nhân thầm mắng một câu sau đó mở miệng nói. Khí tức của hắn thu liễm, lúc này cước bộ của Tịnh mới dừng lại, hỏa diễm trên người cũng dần dần tán đi, hai người chiến đấu không có kết cục, không ai làm gì được ai, bọn họ không có dùng hết mọi loại lực lượng, vì chuyện này không đáng, trong nơi này còn có rất nhiều người, dựa vào cái gì mà hai người bọn họ phải làm vậy.
– Thế hoà là xong việc sao?
Thần sắc mọi người ngưng lại, cứ như vậy chiến cuộc đã giảm bớt một nửa người, hiện tại chỉ còn lại mười năm người, tiếp theo chỉ cần đào thải năm người nữa là đủ, nhưng mười năm người phía sau, muốn đào thải một người cũng tuyệt không dễ dàng. Còn lại mười năm người phân biệt là: Hoa Thanh Phong: đệ nhất. Trận linh thể: thứ hai. Vô Nhai Tử: thứ ba.
Ngọc Thanh: thứ tứ. Sở Xuân Thu: thứ năm. Vô Tình công tử: thứ sáu. Không Minh: thứ tám. Yêu Tam: thứ chín. Cửu Linh Hoàng: thứ mười. Tuyết Y: mười một. Thiên Hồn Thánh Nhân: mười hai. Ma La: mười bốn.. Ám Dạ Chi Vương, mười năm Tịnh: mười tám. Chu Vinh Mãn: hai mươi tám.
Lâm Phong: Ba mươi. Từ lúc chưa đổi mới xếp hạng, những người xếp sau không thể nghi ngờ là Lâm Phong, Chu Vinh Mãn và Tịnh, nhưng Lâm Phong đã chém người xếp thứ bảy là Tử Tiêu Đệ Nhất Quân Nghịch Thương, còn ai dám cho rằng hắn xếp hạng ba mươi nữa?
Chu Vinh Mãn vẫn làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu, cả người hắn vô hại nhưng lại nguy hiểm đến cực điểm, phàm là người cùng hắn chiến đấu, đều không có lưu lại, vừa rồi Tịnh điên cuồng, đám người vẫn không có quên.
Ma La là nhân vật Vương thể sát thần, thủ đoạn sát phạt lên đến cảnh giới vô ảnh vô hình, ai dám khinh thị hắn, Thiên Hồn Thánh Nhân có lực lượng công kích linh hồn, ai cũng phải kiêng kị, năm người bọn họ sẽ dễ dàng bị đào thải sao?
Càng về sau chiến đấu càng khó, những nhân vật đó càng không muốn xuất thủ, ai sẽ đi mạo hiểm đây, vừa rồi Nghịch Thương chiến đấu với Lâm Phong, tính mệnh cũng đánh mất. Không khí phát ra sự vi diệu, Hoa Thanh Phong một mình một người đứng phía trên ngọn núi, không nhúng tay vào chiến cuộc, Trận Linh Thể cũng giống vậy, tất cả chiến đấu cùng hắn không có quan hệ, hắn không rảnh lãng phí thời gian, nếu ai đến khiêu chiến hắn, hắn lền đưa họ đi ra.
Người trong Thần Tiêu Thành cũng không thể dự đoán tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, ngoại trừ vài người không có khả năng đào thải ra, những người khác họ cũng không dám nói nhất định sẽ bị đào thải, bởi vì vòng này đã không còn kẻ yếu nữa, chỉ có Chu Vinh Mãn là có khả năng bị đá ra nhất, sau đó là người bài danh thứ tám Không Minh, tuy rằng thanh danh Thánh Sơn rất lớn nhưng sức chiến đấu không biết mạnh như nào, hắn chưa có trải qua chiến đấu, bởi vậy mọi người cũng xếp Không Minh vào vị trí có khả năng bị đào thải. Trầm mặc một lát, Hoa Thanh Phong phía trên ngọn núi xa xa lần đầu tiên mở miệng :
– Lần Cửu Tiêu Hội Ngộ này ngươi không cần tham gia, ngươi vẫn đi ra ngoài đi.
Vẻ mặt mọi người ngưng lại, không biết Hoa Thanh Phong đang nói chuyện với ai. Ánh mắt của Tịnh chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía Hoa Thanh Phong, hắn đang nói chuyện với nàng.
– Tái chiến một trận.
Tịnh nhàn nhạt nói một tiếng, ánh mắt lập tức nhìn về phía Yêu thiếu, nàng rất muốn chiến người này, hắn chính là kẻ đánh Thanh Phượng bị thương, sau khi trận chiến này kết thúc, vô luận thắng hay bại thì nàng đều rời khỏi nơi đây.
– Lăn ra đây.
Ánh mắt Tịnh nhìn chằm chằm về phía đệ tam Yêu thiếu, khí chất tên này lạnh như băng, sát ý dâng lên mãnh liệt, thân thể của hắn chậm rãi bay lên không, nghỉ ngơi một nén nhang, hắn tiếp tục tái chiến. Tịnh khiêu chiến Yêu thiếu khiến cục diện bế tắc bị đánh vỡ, Tuyết Y cũng chuẩn bị xuất thủ lần nữa.
Nàng không có lựa chọn người có bài danh phía trước nàng, không lựa chọn sát thần, cũng không có lựa chọn Lâm Phong, mà nhìn về phía Chu Vinh Mãn, hình như thân thể người này có chút lợi hại, mà nàng từ trước đến nay không úy kỵ người có thân thể lợi hại, còn Lâm Phong cũng cực kỳ đáng sợ, không biết Chu Vinh Mãn này cùng Lâm Phong mạnh như thế nào. Tuyết Y đi tới trước người Chu Vinh Mãn nói:
– Cho ta xem thực lực chân chính của ngươi đi.
– Ta gọi Chu Vinh Mãn.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng mỉm cười, hắn rất thích có người khiêu chiến hắn.
– Ta biết ngươi tên Chu Vinh Mãn.
Mắt liễu của Tuyết Y nhìn gia hoả này một chút nhưng không nói gì.
– Ta muốn cô nhớ một chút, dù sao đây cũng là trận chiến đấu cuối cùng của cô, tôi đào thải cô thì tự nhiên cô phải nhớ rõ ba chữ Chu Vinh Mãn này.
Chu Vinh Mãn gãi gãi đầu cười nói. Tuyết Y đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt không nói gì, lạnh nhạt nói:
– Chiến đi.
Khi âm thanh hạ xuống, ngôi sao trên bầu trời cũng xuất hiện, ánh nắng chiều trong hư không biến mất, chỉ có đêm tối và ngôi sao, đây là trận chiến thứ hai của Tuyết Y.
Thiên Hồn Thánh Nhân đi về phía Không Minh, người này vô cùng bình tĩnh, đến hiện tại cũng chưa chiến đấu qua một hồi, hắn nên bị đá ra rồi, trong năm người cuối cùng dù sao cũng phải có một người bị đào thải, Không Minh đã được Thiên Hồn Thánh Nhân liệt vào đối tượng bị đào thải, dù sao những người khác cũng không dễ trêu chọc, trong đó bao gồm cả Lâm Phong.
Thiên Hồn Thánh Nhân không nghĩ tới thực lực Lâm Phong càng lúc càng mạnh, ngay cả Nghịch Thương cũng bị hắn trảm. Còn những người khác, vẫn không có ý định xuất thủ, họ đợi cho ba tràng chiến đấu này phân ra thắng bại để chọn ra mười hai người mới quyết định xem hai người cuối cùng nên đào thải là ai.
– Sau khi Lâm Phong chém Nghịch Thương xong, quả nhiên không có ai khiêu chiến hắn, những nhân vật lợi hại cũng không muốn đi mạo hiểm, chỉ sợ hắn thực có cơ hội bước vào tốp mười.
Mọi người không thấy ai lựa chọn Lâm Phong thì âm thầm nghĩ, nếu Chu Vinh Mãn còn tự đại như vậy thì hắn thật sự muốn chết mà. Chỉ sợ Không Minh cũng gặp phải nguy hiểm, rất có khả năng bị đào thải. Lúc này, chiến đấu giữa Tịnh và Yêu thiếu đã bạo phát, hai người giống như đang liều mạng, cả hai đều cực kỳ cuồng bạo, hai người đại chiến trong hư không tốc độ nhanh đến mức làm cho ánh mắt người ta không thể nắm bắt.
– Thật lợi hại, nữ nhân tên Tịnh này là nhân vật gì vậy?
Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, chiến đấu hấp dẫn đa số ánh mắt mọi người.
– Ta gọi Chu Vinh Mãn.
Lúc này có một đạo thanh âm đột nhiên truyền ra, đám người sửng sốt, ánh mắt chuyển qua, bọn họ lập tức phát hiện phía đối diện Chu Vinh Mãn đã không có người, mà cột đá bên ngoài lại nhiều ra một người, Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, Tuyết Y. Biểu tình kinh ngạc xuất hiện trong mắt mỗi một người, câu nói “ta gọi là Chu Vinh Mãn” quanh quẩn trong không gian! Rốt cục bọn họ cũng ý thức được, tiếp sau Lâm Phong bọn họ đã xem nhẹ cái tên Chu Vinh Mãn này rồi!
Chương 2195: Mười một người
Tuyết Y xuất hiện bên ngoài cột đá, thần sắc cứng ngắc, nàng bại, hơn nữa lại bại hoàn toàn, nàng nghĩ Chu Vinh Mãn tương đối dễ chiến một chút và nàng có thể đá hắn ra ngoài, cứ như vậy cường giả cạnh tranh tốp mười mất đi một vị, nhưng mà nàng hiển nhiên không có đoán trước được, chiến đấu cùng sự tưởng tượng của nàng khác nhau như thế, nàng thua quá dễ dàng.
– Lực lượng kia có tốc độ rất chậm, vì sao lại đáng sợ như thế!
Sắc mặt Tuyết Y cứng ngắc, nàng triệu tập lực lượng của các ngôi sao nhưng đều bị lực lượng thuần tuý của đối phương kích bạo, trận chiến này nàng bại hoàn toàn . Sắc mặt vô số người trong Thần Tiêu Thành trở nên cứng ngắc, rất nhiều người trong số bọn họ thậm chí không có nhìn rõ Chu Vinh Mãn đánh Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y như thế nào bại.
– Gia hỏa kia suốt ngày hi hi ha ha như có bệnh, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.
Mọi người khó có thể tưởng tượng được chuyện vừa xảy ra, một lần có thể nói vận khí, hai lần có thể ngẫu nhiên, nhưng mà Chu Vinh Mãn cứ một đường đi đến hiện tại, ngay cả Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh cũng bị hắn đánh bại, đó còn có thể là vận khí với ngẫu nhiên hay sao? Thực lực của Tuyết Y vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy rất rõ ràng, nàng có thể chất tinh thần thể, có thể triệu hồi năng lượng của các ngôi sao để chiến, tắm rửa bên trong tinh quang, súc tích thần uy vô thượng của sao trời.
– Kiệt kiệt, con lừa ngốc, ngươi tự mình đi ra ngoài, hay muốn bản tôn mời ngươi đi ra ngoài.
Giờ phút này, Thiên Hồn Thánh Nhân đã đi đến trước người Không Minh, khoé miệng lộ ra một nụ cười mãnh liệt. Lâm Phong nhìn về phía bên kia, hắn định tự mình giải quyết Thiên Hồn Cổ Thánh nhưng một khi Thiên Hồn Cổ Thánh tự mình đi khiêu chiến Không Minh thì vừa lúc hắn có thể nhìn thực lực Không Minh hôm nay như thế nào rồi, Không Minh đối với Lâm Phong vẫn rất thần bí, ngày xưa Vận Mệnh Giả cũng thay hắn che giấu cái gì đó không có nói đi ra thì phải. Không Minh khoanh chân mà ngồi giống như một tôn cổ phật, hắn vẫn bất động như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Hồn Thánh Nhân trước người, hai tay tạo thành hình chữ thập, súc tích phật quang, toàn thân có kim quang bao phủ, lực lượng cổ phật tràn ngập mà ra.
– Ngươi tâm thuật bất chính, thần hồn công kích vặn vẹo, nên cút ra ngoài sớm đi.
Thanh âm của Không Minh chậm rãi truyền ra, nghe giống như tiếng của cổ phật, nhưng âm thanh đó trong hư không lại dẫn phát một hồi vọng âm. Đôi mắt Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ ngưng hạ, con lừa ngốc này nói chuyện thật là càn rỡ, vậy mà lại muốn hắn cút ra ngoài.
Trên người Thiên Hồn Thánh Nhân có một cỗ hắc vụ ngưng tụ, trước người hắn xuất hiện từng thanh trường mâu do thần hồn tạo thành tập trung về phía Không Minh, một cỗ lực lượng thần hồn đáng sợ tràn ngập ra, làm cho người ta có cảm giác nguy cơ khủng bố. Thiên Hồn Thánh Nhân đang ở hư không, một Xiềng Xích Linh Hồn vắt ngang ở kia, khoá lại thần hồn người khác.
– Giết!
Thiên Hồn Thánh Nhân phun ra một chữ, linh hồn trường mâu cắt qua hư không, hướng về phía Không Minh sát phạt mà đi, chỉ thấy phía sau Không Minh xuất hiện một trăm linh tám tòa phật tôn toả ra phật quang chiếu rọi thiên địa, thân thể Không Minh hóa thành lưu ly kim thân, có quang hoa lưu chuyển không ngừng, trường mâu kích lên trên thân thể hắn lại phát ra thanh răng rắc, trường mâu không thể xuyên thủng kim thân.
Một đôi hai tay từ phía sau Không Minh vươn ra nắm lấy trường mâu, trường mâu lập tức bị nghiền thành phấn toái, một màn này khiến cho đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn nhìn ra Không Minh rất mạnh.
Không chỉ có Lâm Phong chú ý mà rất nhiều người trong Thần Tiêu Thành cũng chú ý tới một màn này, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Thiên Hồn Thánh Nhân và Không Minh, thần sắc người nào cũn trở nên rung động, hai vị tuyệt đỉnh cường giả của Thánh Sơn là Hoa Thanh Phong cùng với Không Minh vẫn chiếm cứ tốp mười, mọi người đều biết đạo của Hoa Thanh Phong cường đại, nhưng họ đối với Không Minh chỉ nghe thấy chứ không biết thực lực chân thật của hắn như thế nào, xem ra hắn cũng rất mạnh, cường đại đến mức có chút quá phận. Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ nhăn mặt lại, nhìn chằm chằm về phía một trăm linh tám tôn phật tượng kim thân phía trước, trong thần sắc hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo:
– Đây là.. . Vạn Phật Triều Thiên Quyết, Kim Thân Bất Diệt Thể. Thiên Hồn Thánh Nhân bước ra, xiềng xích nhô lên cao, trong khoảnh khắc hồn lực khóa ngang trời giống như muốn bao trùm chư thiên, từng đạo Linh Hồn Xiềng Xích từ trong hư vô xâm nhập vào bên trong phật quang, muốn trói buộc từng cỗ cổ phật vào trong đó, nhất thời phật quang bị hắc quang quấn quanh.
Chỉ thấy giờ phút này miệng Không Minh không ngừng phun ra phạm âm, từng đạo phật môn cổ ấn hiện lên, chư phật hướng lên trời, ngâm xướng phật hiệu vô thượng, tất cả lực lượng phía trước đều muốn yên diệt, tất cả tà ma đều phải né tránh, lực lượng giống như có nghìn vạn phật tôn áp tới, Thiên Hồn Thánh Nhân cảm thấy cả người bị rung chuyển, trường bào bay phần phật, sắc mặt tái nhợt, vậy mà Không Minh lại chưởng khống lực lượng phật môn vô thượng.
– Giết!
Thiên Hồn Thánh Nhân bạo rống một tiếng, vô số Linh Hồn Xiềng Xích giảo sát hư không, ăn mòn từng cỗ cổ phật kia, tiếng oanh long khủng bố không ngừng vang lên, cổ phật sụp xuống, Thiên Hồn Thánh Nhân bước chậm mà ra, mỗi bước đi đều ẩn chứa một luồng thánh uy, đồng thời vô số linh hồn trường mâu phá không giết ra, giống như vĩnh không ngừng nghỉ, muốn tru sát Không Minh.
Lúc này người ta nhìn thấy Không Minh đứng dậy, chư phật cũng tuỳ ý theo đó mà động, chỉ thấy hai tay hắn vẫn tạo thành chữ thập, mắt nhắm nghiền, tạo thành tư thế trang nghiêm hướng về phía trước bước chậm mà ra, nhìn hắn giống như một vị tiểu tăng bị vạn phật bao phủ, nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng mà sau lưng hắn lại được vạn phật chống đỡ, kim thân trên người hắn vĩnh hằng bất diệt.
Trường mâu điên cuồng xuyên thủng người Không Minh, giống như muốn xuyên thủng kim thân của Không Minh vậy, thần hồn Không Minh chấn động, nhưng Không Minh giống như chưa cảm giác thấy, hắn vẫn bước từng bước về phía trước, phật nói chúng sinh vô tướng, mỗi người một vẻ, đến từ vô ngã, giờ phút này Không Minh giống như vô tướng mỗi người một vẻ, không vui không buồn, không đau không hỉ, hắn chính là phật.
Sắc mặt Thiên Hồn Thánh Nhân dần dần trắng bệch, hắn không tin thánh pháp của hắn không tạo thành thương tổn cho Không Minh, nhưng mà đối phương vẫn lù lù bất động, sắc mặt không thay đổi dù chỉ một chút, hắn vẫn thành kính như vậy, phật tức là ta, ta tức là phật, còn Thiên Hồn Thánh Nhân hắn thừa nhận áp lực càng ngày càng đáng sợ, hắn cảm giác chính mình ở dưới chư phật cũng nhỏ bé như vậy, thân là cổ Thánh Nhân nhưng hắn không ngờ mình sẽ có cảm giác nhỏ bé.
Chư phật sụp xuống xuống đất lại quật khởi, vạn phật sống lại, hướng lên trời mà đi, một cỗ pháp quyết vô thượng xuyên thủng thiên địa, chỉ có quang hoa hướng về phía Thiên Hồn Thánh Nhân mà đi, thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân dưới chùm tia sáng kia trở nên vặn vẹo, tâm niệm hắn vừa động thân ảnh liền biến mất tại chỗ, phật quang đến từ hư vô, cuối cùng lại hóa thành hư vô, thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân đã xuất hiện phía trên cột đá ngoại giới, hắn đã bị đào thải, không có tư cách tiến nhập tốp mười.
– Sao có thể như thế!
Bàn tay Thiên Hồn Thánh Nhân nắm chặt, sắc mặt vặn vẹo, hắn là tồn tại cấp bậc cổ Thánh, không ngờ lại bị loại ra trước tốp mười, vì sao tăng nhân kia lại tu pháp quyết vô thượng của phật môn, Thánh Sơn thực sự có người lợi hại như vậy sao?
Người Thần Tiêu Thành chứng kiến trận chiến đấu này xong cũng không biết nói gì, Không Minh tạm thời bài danh thứ tám có thực lực thật mạnh, ngoại trừ Lâm Phong cùng Chu Vinh Mãn ra bọn họ cũng cần đánh giá lại thực lực của Không Minh. Trong lòng Lâm Phong cũng có chút rung động, thực lực Không Minh thật đáng sợ.
– Con lừa ngốc này đến giờ vẫn còn giấu dốt.
Nhàn Nhân bên ngoài cột đá thấp giọng mắng, vừa rồi hắn biểu hiện ra sức chiến đấu, đủ để cùng cường giả tranh phong.
Không Minh lại về chỗ của mình khoanh chân mà ngồi, khí tức trên người đã sớm thu liễm lại, giống như chiến đấu vừa rồi cùng hắn không có quan hệ đến hắn. Tịnh cùng Yêu thiếu chiến đấu cực kỳ cuồng bạo, giờ phút này chiến đấu giữa họ cũng đã phân ra thắng bại, kết cục cuối cùng là Yêu thiếu thắng thảm, Tịnh hung hăng để lại một kích trên người hắn rồi mới rời khỏi không gian này, mặc dù giờ phút này thân thể Yêu Thiếu nhiễm đầy máu, nhưng con ngươi huyết sắc yêu dị vô biên, trên người hắn đã bị thương nặng, nữ nhân kia là một kẻ điên. Ba tràng chiến đấu lần lượt chấm dứt, cứ như vậy, phiến không gian này, tựu chỉ còn lại có cuối cùng mười hai người.
– Một khi đã bị trọng thương, chính mình đi ra ngoài nhé, miễn cho chúng ta tống xuất đi.
Vô Nhai Tử nhìn chằm chằm đệ tam Yêu thiếu, lạnh như băng nói một tiếng, khiến thần sắc đệ tam Yêu thiếu cứng đờ, Kỳ Thiên Thánh Đô Yêu Vực, bồi dưỡng mười ba Yêu thiếu, đại đa số Yêu thiếu cũng tại Vũ Hoàng đỉnh phong chiến trường, nhưng mà hôm nay chỉ còn lại có hắn một người, bọn họ vì Cửu Tiêu Hội Ngộ đỉnh phong mà đến, nhưng mà hiện tại, ngay mười cánh cửa cũng không thể bước vào. Chứng kiến từng đạo ánh mắt cũng nhìn chằm chằm chính mình, đệ tam Yêu thiếu huyết sắc đôi mắt càng thêm khó coi, đám hỗn đản này, muốn cưỡi hắn bị thương hết sức, đưa hắn đá ra cục đi, đều do Tịnh, điên nữ nhân kia, nhất định phải giết nàng, không, mời nàng sống không bằng chết, như nếu không phải nàng, hắn sẽ không đến này bước này.
– Gieo gió gặt bão, cút đi.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm, sát khí tràn ngập, đệ tam Yêu thiếu sắc mặt tái nhợt, hắn biết, hắn không khả năng để lại, còn có hai cá nhân muốn bị nốc
-ao, những người này cũng không dễ chọc, mà hắn vừa lúc bị thương, cho nên, hắn phải muốn bị nốc-ao, không có lựa chọn.
– Ta nhớ kỹ rồi.
Huyết sắc con ngươi của đệ tam Yêu thiếu đảo qua mọi người, hắn tâm niệm vừa động, thân ảnh biến mất không thấy, lấy thứ ghế thứ mười hai, ngưng lại lữ trình Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này. Đệ tam Yêu thiếu rời khỏi chiến trường, bên trong không gian, chỉ còn lại có mười một người, còn có cuối cùng một người, cần đào thải, không gian không khỏi lại lần nữa đọng lại lên đến, này cuối cùng nhân tuyển, nên ai? Hoa Thanh Phong, trận tượng, Vô Nhai Tử, Ngọc Thanh, Sở Xuân Thu, Vô Tình công tử, Không Minh, Cửu Linh Hoàng, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong. Ánh mắt mọi người bên ngòao đảo qua những người đó, còn có rất nhiều người thậm chí một trận chiến đều không có tham gia, nhưng không ai dám khinh thị, mà phía sau người cũng chứng minh qua chính mình, không ai dám nói ai chắc sẽ bị đào thải.
– Còn có năm vị Cửu Tiêu đệ nhất quân, lần này, muốn đánh phá dĩ vãng bản ghi chép, mặc dù cuối cùng đào thải một người trong Cửu Tiêu đệ nhất quân trong, vẫn có bốn vị Cửu Tiêu đệ nhất quân bước vào tiền mười ghế.
Mọi người âm thầm nói, ngoại trừ Cửu Tiêu đệ nhất quân, cũng chỉ có cường giả trận đạo kia, Sở Xuân Thu không tham gia chiến đấu, nhưng hai người này phía trước biểu hiện ra thực lực phi thường đáng sợ. Ngoại trừ hai người bọn họ ngoại, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong, Không Minh, cũng đã chứng minh qua chính mình, muốn đào thải bọn họ, phải chuẩn bị bị nốc
Như vậy, trừ phi tại Cửu Tiêu đệ nhất quân chọn một vị Ngọc Thanh, Vô Tình công tử, hoặc Cửu Linh Hoàng? Cửu Linh Hoàng hôm nay có bài danh cuối cùng trong đám Cửu Tiêu đệ nhất quân, nếu phân tích xuống, tựa hồ trở thành nhân tuyển thích hợp nhất, bởi vậy, có người dừng mắt mình về phía Cửu Linh Hoàng.