Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 438 [Chương 2186 đến 2190]
❮ sautiếp ❯Chương 2186: Hầu Thanh Lâm bị loại
Cửu Tiêu đại lục có rất nhiều người thể chất mạnh mẽ bẩm sinh, thậm chí có cả vương giả thể chất, thực lực của Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, siêu việt hơn Bích Tiêu Đệ Nhất Quân, thể chất kỳ lạ này của nàng được gọi là tinh tú thể chất.
Thể chất của người võ đạo, cơ thể phải tương quan cùng với vũ hồn, khi bước vào Tôn Vũ, vũ hồn sẽ dung nạp vào huyết mạch, Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, Tuyết Y phát huy năng lực, nâng tay triệu hồi sức mạnh ngôi sao, thể chất và vũ hồn của nàng tụ họp lại, không gian ở đây nhỏ hẹp, Lâm Phong giống như bị chìm vào thế giới ngôi sao của nàng.
Lúc này, Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh nhìn thấy Lâm Phong không sử dụng sức mạnh cường đại, nàng liền sử dụng sức mạnh của ngôi sao công kích, liếc mắt nhìn Lâm Phong, trong lòng có chút kinh ngạc, sức mạnh của Lâm Phong đáng sợ hơn nàng nghĩ rất nhiều.
– Mở thế giới ngôi sao ra đi, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ngươi không giữ được ta đâu.
Lâm Phong bình tĩnh nói, Tuyết Y hừ lạnh một tiếng, tinh quang phía trên thân thể nàng càng chói loá, nàng duỗi tay xuất ra một chiêu nữa, sức mạnh của ngôi sao càng thêm mạnh mẽ, xuyên qua bóng tối, điên cuồng đánh về phía Lâm Phong.
Trong bóng tối, tinh thể giống như cơn mưa sao băng đang rơi xuống. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nếu như Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh đã muốn đánh, hắn sẽ không khách khí nữa, hắn bước chậm ra, cả thân hình xuất hiện vô số ma đạo hắc ám, vạn pháp đan xen vào nhau, thân hình hắn giống như một Lôi Thần hắc ám, ngôi sao vẫn thạch dưới lôi điện bị phá huỷ, tan thành mây khói.
Tuyết Y khẽ nhíu mày lại, sức mạnh này thật đáng sợ, người này không chỉ có thân thể phi phàm, mà pháp tắc cũng siêu việt hơn nàng rất nhiều, hắn có thể dùng pháp tắc đánh nát vẫn thạch. Tuyết Y cũng chỉ khẽ giật mình, vẻ mặt của nàng trở lại bình thường rất nhanh, bàn tay rung lên, bóng tối có một vùng sáng bao vây thân thể của Lâm Phong.
– Bạo.
Tuyết Y quát lạnh một tiếng, ánh sáng ngôi sao lập tức hóa thành sức mạnh hủy diệt, điên cuồng tiến về phía Lâm Phong khiến thân hình hắn giống như muốn tan rã.
– Lực lượng thần thông này thật lợi hại, nếu nàng ra tay mạnh hơn một chút, hắn sẽ dễ dàng bị hạ gục, mà không có biện pháp chống cự.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, Cửu Tiêu đại lục rộng lớn không thiếu chuyện kỳ lạ, bồi dưỡng ra nhiều nhân tài, lúc này Thiên ma kiếp trên người hắn càng thêm chói sáng, ánh sáng ngôi sao dung nhập ở giữa lôi điện, sức mạnh huỷ diệt tàn phá giữa trời đất, Lâm Phong phá hủy hết mọi thứ bên trong, bước chậm về phía trước, thần sắc lạnh lùng, sát khí trên người tràn ra.
Nhìn thấy Lâm Phong vẫn có thể thản nhiên bước đi, thần sắc Tuyết Y kinh ngạc, quang hoa trên người càng thêm chói sáng, nàng hừ lạnh một tiếng, thân thể di chuyển, tiên nữ chủ động công kích về phía Lâm Phong, khí thế của ngôi sao mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, phá huỷ tất cả những gì ngăn cản phía trước.
Hình như Lâm Phong có cảm giác không ổn, một cỗ thánh linh kiếm được gọi về, hòa quyện vào trong ánh sáng của ma kiếp, phá huỷ mọi thứ phía trước, hóa thành một ma đạo thánh kiếm, tất cả giống như bị vỡ vụn trong đêm tối, ánh sáng của thế giới ngôi sao loé lên từng đợt, lúc này thân thể Tuyết Y đã buông xuống trước mặt của Lâm Phong, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lại, quang hoa lại bạo kích lần nữa.
– Hừ.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, Lâm Phong đã có cảnh giác từ trước, Y Tuyết nhìn đối phương giống như yếu kém bất lực, nhưng sức mạnh phòng ngự rất đáng sợ, khả năng tu luyện của Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh có thể sánh ngang với ngôi sao.
Lâm Phong cùng với thân thể Tuyết Y buông xuống, sức mạnh phi thường hội tụ lại, phát ra âm thanh như muốn xuyên thấu màng tai của đối phương, hai người cùng nhau công kích, lúc này Lâm Phong không ngờ lực công kích của đối phương lớn mạnh kỳ lạ, sức mạnh của nàng giống như dựa vào nghìn vạn ngôi sao, thân thể hai người đồng thời lùi về phía sau.
Lâm Phong nhìn Tuyết Y, thấy phía sau lưng đối phương là một vùng hắc ám, nhiều ngôi sao sáng ngời chiếu rọi trên người nàng, đó là sức mạnh ngôi sao của nàng, nhưng nếu một mình nàng công kích, cơ bản không có khả năng đánh với Lâm Phong.
– Ngươi đã muốn đánh như vậy, ta sẽ không khách khí nữa.
Lâm Phong thần sắc lạnh lùng, hô lớn một tiếng
– Lâm.
Lâm Phong Bất Động Như Sơn, hào quang chói sáng, giống như vạn vật không thể xâm nhập, Tuyết Y khẽ nhíu mày, bàn tay lập tức huy động, ngôi sao biến mất trong đêm tối, thân thể của nàng hiện ra, đi vào một con đường khác, không muốn tiệp tục bị Lâm Phong cản trở, khi chưa tới thời khắc quyết chiến, bất đắc dĩ mới phải va chạm với nhân vật lợi hại, thực lực của Lâm Phong, hiển nhiên ngoài dự tính của nàng.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!
Lâm Phong thấy đối phương rời đi, cũng không đuổi theo, hắn cũng nghỉ, thời điểm quyết chiến còn chưa tới, vòng này chỉ cần đợi cho những người khác bị loại là được. Bởi vậy, Lâm Phong đi đến một cái cổ đạo khác, không đi cùng đường với Tuyết Y.
Con đường này trống rỗng, hắn nghỉ chỉ có một mình, nhưng không hề biết được, sự thật có trăm người cùng bước vào cổ đạo này, nhưng bọn họ có gặp nhau hay không do người tiên tri sắp xếp, nếu những người bên ngoài có thể thấy được tình hình bên trong, họ có thể biết được, người tiên tri đang không ngừng thay đổi mê cung, vì đây một mê cung tuần hoàn, mỗi lần gặp nhau, trong đó chỉ có hai người, không có người thứ ba xuất hiện.
Hơn nữa, mọi người còn có thể phát hiện, trong mê cung, hai người gặp được nhau, nhất định là bọn họ không cùng số thứ tự, khi gặp được người cuối cùng, sẽ trở thành đệ nhất ghế, mà thứ tự ở trước, sẽ gặp thứ tự ở sau, nghĩa là hai vị trí ở hai đầu sẽ gặp nhau đầu tiên, Lâm Phong có thứ tự ở sau, mà Tuyết Y lại ở phía trước, bởi vậy bọn họ gặp nhau.
Lúc này Lâm Phong đi qua ánh đao, trong lượt gặp đầu tiên hắn không bị loại, bởi vậy hắn bước vào lượt thứ hai trong mê cung cổ đạo, như vậy thứ tự của đối thủ cũng sẽ không cao, một vị cường giả có thứ tự hơn năm mươi, hai người chiến đấu một hồi, cũng không có biện pháp hạ gục đối phương, cuối cùng bọn họ cũng không lựa chọn cùng đường.
Phù Luân thấy thứ tự của người hắn sẽ gặp lúc này là chín mươi sáu, có chút nhàn nhạt cười, hắn cho rằng, tuy người này đã từng đánh ra lực công kích lợi hại, nhưng hắn chưa được lĩnh hội, Phù Luân đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Phong mạnh hơn hắn.
Vì thế, Phù Luân cười vui sướng, mạnh mẽ đánh sâu vào bên trong, lúc này trong lòng hắn đã tính toán, pho tượng này sử dụng ma đao, cũng chỉ có thể chặn lại hai bên được mười người, mà lượt đấu đầu tiên, chắc sẽ có hơn hai ba mươi người bị loại, như vậy số người bị loại khả năng nhiều hơn hơn ba mươi, thậm chí bốn mươi, như vậy hắn chỉ cần loại được đối phương, sẽ cùng những người khác bắt đầu lượt đấu thứ hai, số người bị loại có thể đạt tới năm mươi, chỉ cần còn có năm mươi người, hắn sẽ đến được Vận Mệnh Thần Điện, và trở thành người của Vận Mệnh Chi Thành, chuyện này thật làm cho con người ta hưng phấn.
Nhưng trên thực tế, số người bị loại không nhiều như Trong tưởng tượng của Phù Luân, rất nhiều người chiến đấu, để có đường đi tiếp. Hơn nữa, Phù Luân có thể thấy được vận khí của hắn không được tốt. Thân thể của Phù Luân hiện ra bên ngoài cột đá, trên trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt khó coi, trong lòng hồi hộp, ánh mắt hắn nhìn quét chung quanh cột đá, rồi chìm vào đáy cốc rất nhanh, hắn có trong ba mươi người bị loại, hắn dừng lại tại bách cường, trên đầu hiện ra số bảy mươi hai, nghĩa hắn ở vị trí thứ bảy mươi hai.
Thứ tự này không thể công bằng tuyệt đối, Vận Mệnh Thần Điện không cần phải tuyệt đối công bằng, họ chỉ cần mời được các nhân vật đến để quyết chiến, tìm ra người cuối cùng đã rất công bằng rồi, còn nếu sắp xếp hoàn toàn công bằng cho cả trăm người được mời đến là chuyện vô cùng phức tạp.
– Phù Luân, thiên tài Bắc Vực Phù Thần Tiêu Thành, thực lực của hắn lợi hại phi thường, có cơ hội đánh sâu vào năm mươi ghế, nhưng lại bị loại, không biết người loại được hắn là ai.
Thần Tiêu Thành có rất nhiều người chứng kiến hắn bị loại, nhưng bọn họ không biết được tình hình bên trong, chỉ có thể nhìn chằm chằm ở bên ngoài cột đá, mới thấy được từng người bị loại ra. Tên còn lại thân hình ẩn hiện lúc này, là Hầu Thanh Lâm, hắn cũng bị loại. Lúc này sắc mặt của Hầu Thanh Lâm có chút khó coi, nhưng mà ngay sau đó, hắn liền trở lại như bình thường, thở dài một tiếng
– Xem ra thực lực của ta có chênh lệch rất lớn với vị cường giả này, sau khi trở về, nhất định sẽ tiến hành khổ luyện hơn nữa.
Nguyên nhân vừa rồi do đối thủ thứ hai hắn đụng phải, một nữ nhân xinh đẹp phi thường, có thể mượn sức mạnh của ngôi sao phát ra sức mạnh gấp nghìn vạn lần, hắn đã phát huy hết sức mạnh của bản thân, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, cuối cùng hắn phải sử dụng đến quyền trượng đi ra ngoài, dù bị loại không có cơ hội tiến vào Vận Mệnh Thần Điện, nhưng với hắn cũng không quan trọng, chẳng qua vì trong lòng có động lực mạnh mẽ, chưa từng có từ trước đến nay, nên hắn muốn học hỏi nhiều hơn. Người đào thải Hầu Thanh Lâm, chính là Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, Tuyết Y!
Chương 2187: Đệ nhất quân bị loại
Hầu Thanh Lâm đi ra, không lâu sau thì Kiếm Manh cũng đi ra, ánh mắt hắn tỏ vẻ khinh thường, khi nhìn thấy Hầu Thanh Lâm nói.
– Ngươi cũng đã bị loại.
– Ân, thực lực không đủ, nếu không chỉ sợ đến lúc gặp phải Lâm Phong hoặc Sở Xuân Thu cũng sẽ bị loại.
Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, không phải vì sớm bị loại mà hắn nổi giận, buồn bực, mà vì tu luyện gian khổ nhưng thực lực vẫn không đủ, sau này phải cố gắng hơn nữa, trải qua lần này hắn không còn tự cho mình là mạnh.
– Người ta vừa đối phó đúng là Sở Xuân Thu.
Kiếm Manh thấp giọng nói, khiến cho Hầu Thanh Lâm sửng sốt, lập tức cười cười, gặp phải Sở Xuân Thu, xem ra Kiếm Manh không may mắn chút nào, lần này có thể bình yên vô sự bước ra Cửu Tiêu Hội Ngộ là tốt rồi, có thể xem như trọn vẹn.
– Hy vọng Lang Tà và Quân Mạc Tích có thể tiếp tục kiên trì được lâu.
Hầu Thanh Lâm nhìn tòa thành hắc ám nói nhỏ. Có thể vào được vòng năm mươi ghế thì quá tốt. Lâm Phong, hắn cũng không biết mình có thể đi được đến đâu. Phía trên cột đá, số người xuất hiện ngày càng nhiều, người thứ năm mươi mốt đi ra là Quân Mạc Tích, khiến cho Hầu Thanh Lâm thở dài một tiếng đáng tiếc, chỉ thua có một người, nhưng có thể đi đến được bước này, đã phi thường rồi. Nếu như vậy, Lang Tà sẽ bước vào năm mươi ghế. Lang Tà hiểu biết rộng rãi, vì thế khả năng tự bảo vệ mình vượt trội hơn một chút, nên có thể kiên trì đến bây giờ vẫn chưa ra.
– Năm mươi ghế, tức chỉ còn lại có năm mươi người.
Trong lòng mọi người run rẩy, ánh sáng lóe ra, lại một người nữa xuất hiện, ánh mắt của Hầu Thanh Lâm khẽ nhíu lại, người đi ra đúng là Lang Tà, hắn ở ghế thứ năm mươi. Giờ phút này thần sắc Lang Tà lộ ra một chút cổ quái, ánh mắt lóe ra, nhìn về phía cổ bảo, nói
– Gia hỏa kia là ai, mà thật kỳ quái.
Lang Tà, gặp một người rất kỳ quái, không chỉ kỳ quái, mà còn rất lợi hại, nếu không, cũng không thể khiến cho hắn phải sử dụng quyền trượng để đi ra. Lúc này, Lang Tà nhìn thấy nhân vật đang ở cùng với người kỳ quái kia là Nhàn Nhân, trong một cổ đạo phía trên, Nhàn Nhân nhìn thoáng qua, trên đỉnh đầu đối phương hiện ra con số sáu mươi tám, đến lúc này, đứng ở thứ hạng đó đã phi thường, thứ hạng của Nhàn Nhân so với đối phương cao hơn không ít, hơn nữa nhìn đối phương cũng rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng mà, một người bình thường như vậy, đến hiện tại vẫn chưa bị loại, có thể nói vận khí của hắn khá tốt, thật đáng ngưỡng mộ. Nhàn Nhân mở miệng muốn mời đối phương rời đi, nhưng đúng lúc này, đối phương lại duỗi tay, nhưng không phải là động thủ, mà là gãi gãi đầu, rồi nở nụ cười hiền lành, nói.
– Chúng ta không nên đánh, ngươi nên tự đi ra.
Nhàn Nhân cũng không thể nói gì nữa, đối phương đã sớm nói ra lời hắn muốn nói, gia hỏa này cũng dám nói với hắn điều này, nên làm cho hắn có chút buồn bực. Hơn nữa, gia hỏa này nhìn cũng bình thường, có vẻ hiền lành, tướng mạo thì xấu xí, thậm chí thân hình hơi mập mạp, không có khí chất của cường giả, một người như thế không thể nào là một cao thủ.
Đúng vậy, Nhàn Nhân sở dĩ cho rằng người này quá bình thường, bởi vì hắn không được khôi ngô, mà thân hình lại mập mạp, nụ cười hắn hiền lành, nên cũng có vài phần xem thường.
– Ta tên Chu Vinh Mãn, tên ta không được hay, Chu gia ba trăm ba mươi ba, trên mấy đời rồi tới ta, mấy đời trước đều là con một cho nên gọi ta là Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta, là muốn cho ngươi biết, người đánh bại ngươi là Chu Vinh Mãn.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng cười, khiến cho Nhàn Nhân cảm thấy thú vị, hắn tự nhận mình là người hài hước, nhưng gia hỏa này còn hài hước hơn. Thật ra đối phương cũng không nói sai, cái tên này quả thật không hay, nhưng Nhàn Nhân không ngờ người như hắn lại có thực lực mạnh như vậy, lúc này hắn mới để ý, nói với Nhàn Nhân.
– Ta thấy ngươi không muốn tự mình đi ra ngoài, vậy ta sẽ đưa ngươi ra, ngươi hãy cẩn thận.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng noãn, hắn bắt đầu di chuyển thân thể, vì thân hình có chút mập mạp nên tốc độ không thể nào nhanh được, nhưng không ngờ đối phương lại tới trước khiến cho Nhàn Nhân hốt hoảng.
– Binh.
Nhàn Nhân hô lớn một tiếng, như ra lệnh, trong hư không xuất hiện vũ khí sắc bén mạnh mẽ vô cùng, sắc nhọn đến mức cắt qua được mọi vật trong thiên địa, đồng thời từng tia sáng sắc bén hướng về phía đối phương, mỗi tia sáng cũng giống như một thanh kiếm, gây sát thương lên người đối phương.
Chu Vinh Mãn không ngừng di chuyển, phốc phốc phốc tiếng động truyền ra, từng chùm tia sáng đánh vào người hắn, cắt qua áo quần của hắn, vũ khí lợi hại kia có thể huỷ diệt mọi thứ, nhưng không thể cắt qua thân thể Chu Vinh Mãn, thậm chí còn bị hắn đánh rớt xuống.
Lúc này thần sắc Nhàn Nhân càng thêm khó hiểu, thậm chí có thể nói khiếp sợ, hắn lập tức cười nhẹ, có chút đáng thương, lại có chút đáng khinh, Nhàn Nhân nói thầm trong miệng, khởi động quyền trượng, thân thể hắn dần dần biến vào hư không, lúc này trên gương mặt hắn vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Vù.. . Nhàn Nhân xuất hiện trên cột đá bên ngoài, biểu hiện trên mặt hắn biến đổi khôn lường, Lang Tà càng thêm khó hiểu, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của đối phương:
– Ta tên Chu Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta, là muốn nói cho ngươi biết, người đánh bại ngươi, là Chu Vinh Mãn.
Nhàn Nhân cũng bị đánh ra ngoài, khiến cho người của Thần Tiêu Thành đều phải giật mình. Nhàn Nhân, Thánh Sơn Nhàn Nhân cũng phải dừng lại ở vòng năm mươi ghế, không thể vào được vòng ba mươi ghế, không biết người tiếp theo sẽ đi ra sau Nhàn Nhân là ai.
Giữa cổ bảo mê cung, Lâm Phong tiếp tục gặp vài người nữa, hắn loại được hai người, tiếp theo hắn phải gặp một đối thủ lợi hại phi thường, Âm Cửu, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân! Thời điểm Lâm Phong và Âm Cửu gặp nhau, trong ánh mắt của hai người có chút trầm mặc, đều đó không thể nào che dấu được, Âm Cửu vẫn bình tĩnh, trên người khoác hắc bào, nội liễm, trông rất bình thường, họ đã từng gặp nhau một vài lần, nên Lâm Phong biết đối phương rất nguy hiểm, có thể dùng ảo giác để giết người và suýt chút nữa thì đã giết chết Thanh Phượng.
Lâm Phong đã buông bỏ tất cả không còn vướng bận gì trên người, đồng thời hắn cũng lấy lại tinh thần, ý chí tốt nhất, năng lực đối phương rất nguy hiểm, nhưng hắn cũng không để cho đối phương dễ dàng đi tiếp, hắn cũng không muốn tránh va chạm với đối phương, một khi đã gặp, một trong hai người sẽ bị loại. Trên người Lâm Phong mang theo vô tận kiếm, bước chậm đi về phía Âm Cửu, nhưng ngay sau đó, Lâm Phong cảm thấy mình bị cưỡng chế, khiến cho hắn rơi vào trong một khoảng không gian khác, một cổ đạo mờ mịt, hắn chỉ có thể đi đến vực thẳm của cổ đạo phía trước, hơn nữa hình như có một lực lượng dẫn hắn đi.
– Tất cả đều là ảo giác.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, sau đó nhắm mắt lại, tinh thần phải cứng cỏi, không được dao động, một lúc sau, tâm trí hắn trở lại bình thường, Âm Cửu vẫn đứng đó, ánh mắt luôn theo dõi hắn, muốn cho hắn chìm vào thế giới bên trong, chết trong giấc ngủ. Một lực lượng đáng sợ trên người Lâm Phong thổi quét vào hư không, Thái Cực Đồ hướng ra xung quanh tràn đi ra ngoài. Một bầu không khí hoang cổ, tràn ngập ra xung quanh hư không, nhấn chìm cả sức mạnh thiên địa, giống như chỉ còn lại cái chết.
– Dừng lại.
Âm thanh lạnh như băng của Âm Cửu, lúc này khắp hư không như rơi vào trạng thái ngủ yên, hắn dùng lời nói và suy nghĩ để giết người, nhưng chưa bao giờ nghỉ, sức mạnh này lại công kích đáng sợ như vậy, khắp không gian, giống như đều phải hóa thành thế giới ngủ yên, hư không và thời gian, giống như đều phải tạm dừng, không có gì tồn tại. Lâm Phong bước chậm ra, cả thân thân thể tự nhiên trở nên mạnh mẽ, giống như muốn hóa thành một mảnh đồ phổ, mà bên trong chỉ có cái chết.
– Trấn áp.
Lâm Phong hóa thành tử vong chi đồ, tử vong khí trấn áp hư không, trong thiên địa tối đen một vùng, sinh mệnh trên người Âm Cửu bị tách ra điên cuồng, sắc mặt hắn tái nhợt, ngủ yên chi đạo giải phóng tới cuối cùng thì ngủ say, ngủ yên hay tử vong đều phải yên lặng chìm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Cảnh tượng lúc đó nguy hiểm cực độ, hai bên va chạm, đan vào nhau trên hư không, hư không giống như cũng bị ngưng tụ. Giờ phút này, có một người đi tới hướng của hai người, bên cạnh có một con đường thông qua, cảm nhận được sức mạnh từ hai người này, người kia sắc mặt biến đổi, lực lượng sinh mệnh trên người cũng muốn tách ra, thần sắc ngưng lại, hắn lặng lẽ rút lui, rời khỏi nơi này, chỉ có hai người kia, vẫn còn giằng co.
Tử vong bên trong, mang theo Bất Hủ, ngủ yên bên trong, lộ ra vĩnh hằng. Sinh mệnh và khí tức của Âm Cửu dần dần trôi qua sạch sẽ, ngủ yên giống như toàn bộ bị tan biến, vẻ mặt hắn hóa thành màu đen, ánh mắt cứng ngắc, hắn là Lang Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn bại như thế nào được. Ở trong cổ đạo, không gian yên lặng, giống như có từng con sông chảy xuống, đó là con sông chết, hướng tới bên này hạ lưu mà chảy đến, Âm Cửu đã loại bỏ những suy nghĩ xấu xa, nhưng vẫn không thể ngăn cản cái chết đang ăn mòn thân thể hắn, ánh mắt hắn vĩnh viễn nhắm lại.
– Ta là Lang Tiêu đệ nhất quân, mà không ngờ cũng bị loại bỏ.
Âm Cửu sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt hắn khép lại, khóe miệng phun ra cả máu tươi, hắn am hiểu về lực lượng, nhưng lại bị người khác lấy chính sức mạnh của hắn để đánh bại hắn. Lúc này Đương Âm Cửu xuất hiện phía bên ngoài cột đá, Thần Tiêu Thành rung chuyển cả một vùng, người vừa bị đào thải, đó là Âm Cửu, một nhân vật có cấp bậc quan trọng, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn không thể đi đến vòng ba mươi ghế, người hạ gục hắn là ai?
Chương 2188: Chu Vinh Mãn mạnh miệng
– Cổ bảo kia thật đáng giận, không thể nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người ở Thần Tiêu Thành nhìn chằm chằm vào cổ bảo, cánh cửa đại môn đóng chặt, không thấy rõ cuộc chiến bên trong, không ai biết Âm Cửu đã bị ai loại bỏ, chỉ có bản thân Âm Cửu mới biết.
– Hay Âm Cửu ở bên trong gặp phải Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân, đây cũng được xem là một nhân vật đáng sợ.
Mọi người âm thầm đoán, nhưng cũng có thể nhân vật đáng sợ trong trận đánh kia là Sở Xuân Thu.
– Đã loại bỏ hơn sáu mươi người, chỉ còn còn lại vài lượt cuối cùng, sẽ đủ bảy mươi, lúc đó sẽ biết được ba mươi người còn lại là những ai.
Mọi người khẽ run rẩy, rốt cục ba mươi người sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ là những nhân vật nào, họ chỉ biết Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân ở bên trong, còn Lang Tiêu Đệ Nhất Quân cũng đã bị loại bỏ, người ở lại thì thực lực không thể nghi ngờ.
Bên trong Cổ bảo, Lâm Phong lần này gặp một người, mà lần đầu nhìn thấy đã có chút cảm giác kinh ngạc, một người vô cùng bình thường, trên mặt luôn nở nụ cười, thịt đôn đôn hơi béo, cũng có chút hiền hậu đáng thương, đứng bên trong thì bị một số người khinh bạc, nhưng mà trong ánh mắt Lâm Phong, lại không có ý khinh thường, có thể hắn sẽ bị người này hạ gục, lúc này ba mươi ghế sắp lộ ra, đã đi đến được bước này, thì thực lực của người trước mặt, tuyệt đối sẽ không bình thường giống như vẻ bề ngoài. Lúc này, đối phương gãi gãi đầu nhìn Lâm Phong, rồi mở miệng nói:
– Ta tên Chu Vinh Mãn, Chu gia thứ ba trăm ba mươi ba, ở trên mấy đời đều con một rồi tới ta, cho nên gọi ta Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta là muốn ngươi đi ra ngoài, nói Chu Vinh Mãn đưa ngươi ra, như thế sẽ không bị mất mặt.
Lâm Phong nhìn thấy người này hiền hậu mà lại xem thường người khác, thần sắc trở nên có chút khó hiểu, hắn cảm giác như mình gặp một con quái vật, hơn nữa khả năng sẽ là con quái vật có thực lực lợi hại phi thường.
– Ta không nghĩ sẽ đi ra ngoài, làm sao bây giờ.
Lâm Phong nhìn thấy đối phương, có chút thú vị nói.
– Vậy thì ngươi đi tiếp, người ngươi đánh bại là Chu Vinh Mãn.
Đối phương nói xong, lập tức bước về phía Lâm Phong, thân thể mập mạp bước đi, cả mặt đất như bị chấn động. Lâm Phong nhìn thấy đối phương cứ đi tới với sắc mặt cổ quái, Lâm Phong dùng thủ pháp kiếm quyết chém ra ngoài, kiếm chém xuống trên người của Chu Vinh Mãn, phát ra một âm thanh vang dội, điều này làm cho vẻ mặt của Lâm Phong càng thích thú, thân thể đối phương to lớn mạnh mẽ, sức mạnh phòng ngự cũng đáng sợ, người này có thể sánh ngang với hắn.
Tại sân khấu của Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong gặp rất nhiều nhân vật lợi hại như, nuốt thiên nhiếp địa Sở Xuân Thu, khóa nhân thần hồn Thiên Hồn Thánh Nhân, nhưng bất luận là ai, cũng không thể sánh ngang với hắn được, đối thủ mạnh nhất cũng chỉ là Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y, hắn đã gặp cách đây không lâu, hơn nữa đối phương mượn sức mạnh ngôi sao để chống lại hắn, lúc này trước mắt là một lão thổ phi thường, thân thể lại mạnh mẽ đến hắn phải kinh ngạc.
Chẳng qua điều này cũng nói lên Lâm Phong thật may mắn, hắn bước chậm ra, sức mạnh thân thể tụ lại lớn mạnh, đồng thời hai tay của Chu Vinh Mãn nắm lại nâng lên, hung hăng xông tới Lâm Phong, hắn nhếch miệng mỉm cười, giống như đã nắm chắc phần thắng, hắn chưa từng gặp người nào có đủ sức mạnh để so tài với hắn, cho dù cùng cảnh giới cũng chưa từng.
Thân thể to khỏe của hai người va chạm vào nhau, Lâm Phong cảm thấy nắm tay của đối phương không chỉ để phòng ngự, mà còn tạo ra một lớp giáp cứng rắn vô cùng, không có biện pháp gì để phá vỡ lớp giáp này.
– Đông.
Cơn lốc tàn phá đáng sợ, thân thể Lâm Phong liên tục lùi lại mấy bước, trong lòng bị chấn động mạnh, đây là lần đầu tiên hắn bị động như thế ở Cửu Tiêu Hội Ngộ, trong Cửu Tiêu đại lục quả nhiên loại người nào cũng có, hôm nay lại xuất hiện một nhân vật ma quái so tài với hắn. Chu Vinh Mãn cũng lùi hai bước, biểu hiện của hắn lúc này có chút khó hiểu, hắn nhìn nắm tay của mình, sau đó lại gãi gãi đầu, thấp giọng nói:
– Không đúng.
Lập tức, Chu Vinh Mãn ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong nói.
– Lão nhân nhà ta nói thân thể của ta vô địch, không gì có thể làm hại được, ngươi là quái vật gì, có thể hạ được nắm tay bền bỉ của ta, có phải cũng có thượng cổ huyết mạch vũ hồn.
Lâm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, khi so đấu với đối phương là lúc thân thể hắn yếu hơn một chút, nhưng đối phương lại tỏ ra không hài lòng, hắn tức muốn hộc máu.
– Thử lại thử.
Chu Vinh Mãn có chút không tin, bước nhanh ra, tốc độ của hắn thoạt nhìn vẫn không nhanh, nhưng trong nháy mắt, liền đã xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phong, mọi người giống như bị ảo giác, như có viễn cổ khí tức.
– Viễn cổ huyết mạch.
Lâm Phong bước một bước, lập tức bạo kích càng thêm đáng sợ va chạm tàn phá cổ đạo bên trong, âm thanh vang vọng quanh quẩn hai bên vách tường hắc ám, nghe chói tai đáng sợ, thân thể Lâm Phong lại một lần nữa trượt dài ma sát trên mặt đất, Chu Vinh Mãn cũng lui từng bước, lắc lắc đầu, rất buồn bực, lại đánh tiếp một lần nữa. Ba hiệp đánh liên tục, cổ đạo chấn động không ngớt, âm thanh vang dội đáng sợ, Lâm Phong đã lùi lại rất nhiều bước, cánh tay đau nhức, huyết mạch quay cuồng, thân thể đối phương nhất định cũng biến dạng vô cùng.
– Ta muốn vận dụng lực lượng phi thân thể.
Lâm Phong nói với Chu Vinh Mãn, ý định chiến đấu càng ngày càng sắc bén, tay nắm lại ở phía trên, kiếm khí trên người gào thét, kiếm quang lượn lờ như xé rách hết tất cả.
– Được, ta cũng muốn đánh thật, bằng không cũng không loại bỏ được ngươi.
Chu Vinh Mãn buồn bực nói, hai người một lần nữa hướng tới đánh mạnh vào đối phương, lúc này kiếm ý và nắm tay va chạm vào nhau không ai bì nổi, nhưng lúc đánh vào trên nắm tay của đối phương, Lâm Phong cảm giác được lớp giáp dày nặng không thể phá vỡ, thân thể hai người lại lần nữa tách ra, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào đối phương nói.
– Ngươi là yêu thú huyết mạch.
– Ừm, yêu thú huyết mạch lợi hại nhất thời kỳ thượng cổ, tính ra ngươi cũng lợi hại, ta rút lại lời nói của ta, không loại bỏ ngươi nữa, chẳng qua nếu sau này gặp lại, ta sẽ dốc toàn lực đối phó.
Chu Vinh Mãn vẻ mặt bình tĩnh nói, khiến cho khoé miệng Lâm Phong co rút lại, không ngờ gia hỏa này bị đánh bay ra như vậy mà vẫn bình tĩnh, giống như bình thường chưa có chuyện gì, lợi hại nhất yêu thú huyết mạch thời kỳ thượng cổ, đúng là một tên mặt dày.
– Được, này yêu thú huyết mạch lợi hại nhất ta mong sẽ gặp lại ngươi.
Lâm Phong nở nụ cười nói, lập tức quang hoa lóe ra, mọi người nhìn thấy kẻ ác đột ngột biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng ba mươi người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
– Này một vòng kết thúc rồi.
Mọi người ánh mắt khẽ co rút lại, cuối cùng ba mươi người cũng xuất hiện.
– Hai mươi bảy nam nhân, ba nữ tử xinh đẹp.
Trong đó có hai nữ tử, là hai người của Cửu Tiêu Đệ Nhất Khanh, một nữ nhân khác là Tịnh.
– Cửu Tiêu đệ nhất quân, chỉ có một người bị loại bỏ ra ngoài ở vòng ba mươi người, còn lại tám người, điều bước vào vòng ba mươi ghế.
– Cửu Tiêu đệ nhất quân, đã trải qua nhiều lần Cửu Tiêu Hội Ngộ, tuy rằng mỗi lần Cửu Tiêu Hội Ngộ, đứng ở mười ghế ở giữa, nhiều nhất Cửu Tiêu đệ nhất quân chỉ có ba người, nhưng bọn họ vẫn cứ vững vàng đứng đầu ba mươi ghế, không biết lúc này đây, Cửu Tiêu đệ nhất quân có phá vỡ ma chú không, mà càng nhiều người xuất hiện ở phía trước mười sân khấu.
Có người thấp giọng nói.
– Tuyệt không dễ dàng, trong trận pháp kia thật đáng sợ, có linh hồn gặt giả Sở Xuân Thu, Thánh Sơn hòa thượng, còn có thiên tài cao nhất Thần Tiêu Thành, bởi vì tồn tại Hoa Thanh Phong, bọn họ mới không thể có được danh hiệu Cửu Tiêu đệ nhất quân, nhưng thực lực, nhất định không yếu kém so với Cửu Tiêu đệ nhất quân, trong mười người đứng đầu, muốn có bốn vị Cửu Tiêu đệ nhất quân vô cùng khó khăn.
Đây là quy luật từ lâu, mặc dù Cửu Tiêu đệ nhất quân rất đáng sợ, nhưng trải qua nhiều lần trong Cửu Tiêu đại lục xuất hiện nhiều nhân vật thiên tài.
– Đó là Lâm Phong, giết chết Lôi Động Thiên Lâm Phong, hắn cũng tiến vào ba mươi ghế đầu, người này thực lực có chút lợi hại, chỉ là hắn cũng không vào được vòng ba mươi, muốn đi vào thêm một bước nữa, khó như lên trời.
Mọi người tham khảo nói, nhân vật tiếp theo tiếp theo đứng ở nơi đó, không ai khác chính là tuyệt đỉnh yêu nghiệt, người nào muốn đi tiếp, cũng rất khó khăn.
– Người có chút béo kia là ai, một người bình thường như vậy, không ngờ cũng vào đến được vòng ba mươi ghế, thật kỳ quái.
Có người nhìn chằm chằm Chu Vinh Mãn nói.
– Không biết, rất bình thường, phía trước không có chú ý đến hắn.
– Người này ta đã từng gặp qua, thời điểm trước có một vòng năm trăm người hỗn chiến, gia hỏa này lại nằm trên một bãi cỏ ngủ ngon, có hai lần bị công kích, hắn đã đánh bại đối phương, nhưng đối thủ quá yếu, hắn đánh một quyền đã dễ dàng hạ gục, rồi hắn tiếp tục ngủ, lúc ấy ta có cảm thấy hắn rất kỳ quái, gia hỏa này vận khí cũng khá tốt, nhưng không ngờ hắn vào được đến vòng ba mươi ghế, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân cũng không thể vào được.
Giờ khắc này Thần Tiêu Thành hoàn toàn náo nhiệt, tất cả mọi người quay chung quanh ba mươi cường kia để bàn luận, tham khảo vòng đấu của mỗi người bọn họ như thế nào.
– Lâm Phong tiến vào ba mươi ghế đầu.
Phía trên hư không, trong ánh mắt Đoạn Phong lộ ra một chút cười.
– Không ngờ hắn có thể vào được ba mươi ghế, vận khí không tệ.
Tuyết Thần Phong thần sắc lạnh lùng, liếc mắt nhìn Già Thiên, lúc này Già Thiên cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong, bởi vì hôm nay số lượng người không nhiều, hắn mới có thể chú ý tới Lâm Phong, người này vừa nhìn mà đã có cảm giác quen thuộc, nhưng ngoại trừ người của Tuyết tộc, hắn rất ít tiếp xúc với người ngoài, mẫu thân cũng chỉ muốn hắn một lòng chuyên tâm tu luyện, thậm chí cũng rất ít nói về phụ thân với hắn, bởi vậy hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua người này, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc. Lâm Phong giống như cũng có cảm giác kỳ lạ này, đôi mắt nâng lên, hướng tới xa xa nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Già Thiên, cũng có cảm giác tương tự.
Chương 2189: Đội hình cường đại
– Đứa bé thật dễ thương.Lâm Phong trong lòng có chút kinh ngạc, không chỉ xinh đẹp, mà thiên phú cũng rất đáng sợ, tuổi trẻ như thế mà đã tu luyện nhanh như vậy, nếu như đặt ở vị trí của hắn ngày xưa, sẽ cảm thấy xấu hổ, đương nhiên Lâm Phong hiểu được, người tu hành nơi đây tuyệt đối không thể đo theo lẽ thường được.
Lâm Phong nhìn về phía thanh niên ngồi đối diện tiểu hài tử, tóc dài bay trước gió, ánh mắt thâm thúy, lúc này nâng chén xoay đầu uống khí chất phi phàm, thực lực cũng làm cho người ta khiếp sợ, không biết thanh niên này có phải phụ thân của tiểu hài tử kia hay không. Đưa ánh mắt quay về, tuy có cảm giác rất nghi hoặc, nhưng mà Lâm Phong cũng không thể nhìn chằm chằm không thả, tiếp theo hắn còn tiến hành chiến đấu tàn khốc hơn, ba mươi người tranh đấu.
– Ta Chu gia đời thứ ba trăm ba mươi ba, hôm nay muốn hãnh diện.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng mỉm cười, nhất thời khiến người bị hắn loại bỏ là Lang Tà và Nhàn Nhân thần sắc cứng đờ, chứng kiến việc này, trong lòng mọi người tức giận, muốn mắng chửi loại người da dày thịt béo hỗn láo này. Lâm Phong cũng cảm thấy bực tức, gia hỏa này đúng là đủ cực phẩm.
– Ba mươi người, trở lại sắp xếp vị trí.
Bàn tay người tiên tri huy động, nhất thời con số trên đỉnh đầu mọi người biến đổi, bởi vì có rất nhiều người bị loại ra, cho nên số thứ tự người phía sau sẽ di động lên phía trước, nghĩa là số thứ tự dựa theo số người, còn lại căn bản không có gì thay đổi. Lâm Phong bước vào đến giữa cổ bảo, thứ tự của hắn là chín mươi sáu, hiện tại hắn ở sau một người và không có thừa, bởi vậy hắn ở cuối cùng, thứ tự ba mươi.
Người phía trước Lâm Phong là một người hắn quen biết Vô Tuyệt, gia hỏa này thứ tự hai mươi chín. Còn phía trước, ghế hai mươi tám, đó là Chu Vinh Mãn, chẳng qua Chu Vinh Mãn có chút không hiểu về thứ tự dựa vào sau, trong óc hắn luôn nghĩ chính mình là nổi danh thiên hạ, lúc phá lệ có chút béo đô đô trên mặt và khuôn mặt tươi cười có vẻ đáng yêu, rất có thiện cảm. Còn thứ tự mười người đầu không bị thay đổi, tức vừa rồi trong cổ bảo không ai bị loại bỏ.
Ánh mắt Lâm Phong hướng sang bên này, trong lòng có chút sợ hãi, đội hình quá mạnh mẽ phi thường. Hoa Thanh Phong: Thần Tiêu Đệ Nhất Quân, đệ nhất ghế. Trận linh thể: thứ hai ghế. Vô Nhai Tử: Thái Tiêu Đệ Nhất Quân, đệ tam ghế. Ngọc Thanh: Ngọc Tiêu Đệ Nhất Quân, đệ tứ ghế. Sở Xuân Thu: thứ năm ghế. Vô Tình công tử: Thanh Tiêu Đệ Nhất Quân, thứ sáu ghế.
Nghịch Thương: Tử Tiêu Đệ Nhất Quân, thứ bảy ghế. Không Minh: Thánh Sơn võ tu, thứ tám ghế. Yêu Tam: thứ chín ghế. Cửu Linh Hoàng: Đan Tiêu Đệ Nhất Quân, đệ thập ghế. Tuyết Y: Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh, mười một ghế. Thiên Hồn Thánh Nhân: mười hai ghế.
Diệp Thương Huyền: Cảnh Tiêu Đệ Nhất Quân, mười ba ghế. Từng nhân vật, thực lực đều lớn mạnh khiến cho người khác phải run sợ, những cường giả này đều có khí chất phi phàm, tuy rằng có một số người Lâm Phong cũng không biết.
Giống như cường giả Diệp Thương Huyền ở thứ tự đệ mười bốn ghế, chính là Ma La, hắn là một sát thủ có thực lực đáng sợ của Thần Tiêu Thành, một thế hệ đệ nhất sát thủ, thực lực lớn mạnh vô cùng, còn thế lực thì có thể so với Võ Thánh Tháp và Luyện Kim Sơn, thanh danh Ma La thì Lôi Động Thiên cùng với Vương Thế cũng không bằng được, lớn mạnh hơn nhiều so với bọn họ, căn bản không cùng cấp bậc.
Thứ tự đệ thập ngủ ghế là người Lâm Phong cũng không biết, nhưng mà hắn lại chào hỏi người của cổ thế lực, ở Tử Tiêu đại lục, cường giả của Cửu U Phủ, Dạ Ảnh. Tóm lại, ba mươi người này, có chung một điểm, tất cả đều là những nhân vật đứng đầu khắp nơi trong đại lục.
Hôm nay, bọn họ đứng chung một chỗ, tranh đoạt ngôi vị cuối cùng, dù cho bọn họ có được sắp xếp vị trí minh bạch, vẫn chung mục đích cuối cùng. Huống hồ Lâm Phong cũng hiểu được, không nói đến nhân vật đứng đầu, ai dám nói người phía sau không bằng người phía trước, giống như Chu Vinh Mãn kia, thực lực của hắn sẽ yếu sao, điều này cũng làm cho người ta đau đầu. Bởi vậy vòng này, Lâm Phong mới thực sự cảm thấy áp lực, đến từ Cửu Tiêu đại lục là những người mạnh nhất của Vũ Hoàng, họ đứng cùng nhau.
– Vòng tiếp theo, sẽ giống như vòng trước, mỗi người các ngươi sẽ vào một khoảng không gian giống nhau, khoảng không gian này không phải mê cung, nhưng phạm vi cũng rất nhỏ, nhỏ như thế nào lúc sau chiến đấu, tất cả mọi người sẽ biết, hơn nữa người nào muốn đối phó với ngươi, ngươi muốn trốn cũng không có biện pháp để trốn, nhất định phải đối mặt, bởi vậy vòng này tàn khốc hơn nhiều so với vòng trước.
Người tiên tri cười nói.
– Đương nhiên, các ngươi sẽ vào bằng sức mạnh của quyền trượng, nếu như chống đỡ không được, vẫn có thể từ bên trong đi ra ngoài, người đầu tiên đi ra, thì hắn sẽ ở vị trí cuối cùng,và dừng tranh chiến ba mươi ghế, người thứ hai đi ra, thứ tự hắn là hai mươi chín, vòng này sẽ tranh đấu từ thứ tự ghế mười một, đến ba mươi, chỉ chừa lại đúng mười người đầu.
Mọi người nghe được người tiên tri nói, trong lòng khẽ run rẩy, tại một khoảng không gian nhỏ bên trong, mọi người tiến hành cuộc chiến, bất luận kẻ nào đều không có cơ hội trốn tránh, nếu như có người muốn đánh, ngươi chỉ có thể đối mặt, chiến đấu thất bại sẽ bị loại, so với vòng trước, vòng này sẽ càng thêm tàn khốc, chỉ cần còn lại mười người, mười người đó sẽ bước vào bên trong Vận Mệnh Thần Điện, và trở thành nhân vật quan trọng để bồi dưỡng, mười người chính là mười người mạnh nhất của Cửu Tiêu Võ Hoàng, danh chấn thiên hạ, có thể tưởng tượng, thanh danh bọn họ đem lưu truyền lại vĩnh hằng bên trong chín tầng mây, gia tộc bọn họ có thế lực, bọn họ khắc lên một tấm bia to, ghi lại trận chiến ngày hôm nay, để lưu truyền đời sau. Đương nhiên trận chiến này khó như thế nào, mọi người cũng hiểu được.
– Nhớ kỹ một chút, chỉ có thể một chọi một, tuyệt đối không được nhiều người trấn áp một người cùng lúc, hơn nữa sau khi chấm dứt một hồi chiến đấu, một người muốn tiếp tục chiến, phải điều chỉnh thời gian nghỉ cho người vừa chiến đấu là một nén nhang, đoạn thời gian này bất luận kẻ nào cũng không được công kích.
Người tiên tri bình tĩnh nói, điều này để bảo đảm chiến đấu công bằng, nếu không hai mươi chín người liên thủ tiêu diệt Hoa Thanh Phong, thì còn gì có ý nghĩa, muốn chiến thì một chọi một.
– Vù.
Mọi người thở dài, mọi người ở xung quanh đang xem cuộc chiến, ánh mắt cũng gắt gao nhìn ba mươi vị cường giả còn lại, bọn họ sắp triển khai chung quy đối quyết, chỉ chừa lại mười người, ai có thể còn lại đến cuối cùng. Thần Tiêu Thành mênh mông vô tận, đám người cũng trầm mặc, âm thanh của người tiên tri giống như từ trên trời giáng xuống, dừng lại trong màng tai bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được âm thanh đến từ nơi đây, thần sắc mọi người nghiêm trọng, như thế cũng đủ cảm giác được không khí nghiêm túc của chiến trường, cuộc chiến sắp bắt đầu.
– Bây giờ thì đi đi.
Người tiên tri phất phất tay, trong hư không, quầng sáng thoáng hiện, ba mươi vị cường giả cuối cùng bước chậm vào trong chiến trường. Đây là một vùng đất rộng rãi, trong hư không trời chiều treo cao, vùng mây nhiễm đỏ, gió nhẹ phất qua lay động quần áo của mọi người, ba mươi người đứng ở các vị trí khác nhau, khoảnh khắc mà bọn họ bước vào trong, mọi người cũng trầm mặc không hề lay động.
Hoa Thanh Phong xoay người, hướng đi ra xa, bước chậm trong hư không, rồi buông xuống trên ngọn núi cách đó không xa, cứ đứng đó như vậy, nhìn sang chiến trường bên này, hắn là đệ nhất ghế, hắn muốn nhìn một vòng xem có ai dám tìm hắn. Mọi người chứng kiến việc này trong lòng khẽ run sợ, chỉ sợ vòng này Hoa Thanh Phong cũng không cần phải chiến đấu, vòng tranh đoạt này, vẫn là nhân vật chém giết càng nhiều sẽ càng vào sâu bên trong. Không Minh cũng xoay người đi đến một mảnh cỏ, khoanh chân mà ngồi, giống như một tôn cổ phật, Bất Động Như Sơn.
– Hai võ tu của Thánh Sơn, đều ở mười ghế đầu, không nhìn trực tiếp chiến trường, không hổ danh là người của Thánh Sơn bồi dưỡng ra.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng.truyện tà tu audio
– Ta tên Chu Vinh Mãn, các ngươi muốn tìm ta, thì cứ việc đến, ta đợi các ngươi.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng mỉm cười, lập tức hắn cũng giống như Không Minh, xoay người bước chậm đi ra xa, nằm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, hai chân giao nhau hướng lên trời, việc này khiến rất nhiều cường giả sửng sốt, gia hỏa này có phải Hoa Thanh Phong đâu, thứ tự hai mươi tám, mà kiêu ngạo hơn so với đệ nhất ghế Hoa Thanh Phong.
Thứ tự mười người đầu, cũng có vẻ rất bình tĩnh, nếu như bây giờ xuất thủ, sẽ mất thân phận bọn họ, không bằng chậm rãi đứng chờ, xem ai chủ động tiến lên muốn chết. Lúc này, bị nhiều người nhìn chằm chằm, không ai khác là Lâm Phong, Vô Tuyệt, còn cả có tên Chu Vinh Mãn kia, vì ba người bọn họ là ba người ở thứ tự cuối cùng, cho nên trong mắt một số người, bọn họ phải đi ra trước hết mới đúng.
– Bọn họ cảm thấy hứng thú khi so sánh với chúng ta.
Vô Tuyệt vẻ mặt nghiêm ngặt, xoay người về phía Lâm Phong cách đó không xa nói.
– Hình như như vậy.
Lâm Phong nhún vai.
– Đi được đến bước này đã không hề dễ dàng, mà còn bị người khác muốn đuổi đi, thực sự ta thấy không thoải mái.
Vô Tuyệt có chút buồn bực nói, hắn đi đến bước này, quả thật không hề dễ dàng. Lúc này, có người bước ra một bước, đi đến hướng của Lâm Phong, Vô Tuyệt, cùng Chu Vinh Mãn, đi về phía Lâm Phong chính là Yêu Ngũ, lần này ở Cửu Tiêu đại lục, ba mươi ghế cuối cùng, Thanh Tiêu đại lục chiếm nhiều nhất trong danh sách, còn nhiều hơn Thần Tiêu đại lục, có ba người đi vào ba mươi ghế, có thể thấy được mười ba Yêu thiếu thực lực mạnh mẽ. Hướng tới Lâm Phong đi qua đúng là thứ năm Yêu thiếu, hướng tới Vô Tuyệt đi đến chính là Thiết Trọng Dương, Bích Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn tạm thời ở vị trí mười bảy.
Chương 2190: Trốn cũng không kịp
Thiết Trọng Dương chính là Cửu Tiêu đệ nhất quân trong Bích Tiêu Đệ Nhất Quân, hơn nữa mọi người điều biết, ở Bích Tiêu đại lục, thực lực của Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y, mạnh hơn so với Thiết Trọng Dương, đương nhiên đây là chuyện rất mất mặt, bởi vậy hắn cần một trận chiến để lập uy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mười ghế đầu.
Đương nhiên, cũng có người đi hướng của Chu Vinh Mãn, một vị cường giả thứ tự hơn hai mươi, vì muốn tránh nhân vật lợi hại tìm đến hắn, nên hắn cần tìm đến một người phía sau hắn, vì thế Chu Vinh Mãn trở thành lựa chọn trước hết.
– Người nhiều lắm, dọn sạch một chút nhé.
Giờ phút này, Tuyết Y thấp giọng nói, bước chậm tới một hướng mà đi, nàng đi tới hướng của vị cường giả hai mươi ba, người đó chính là đệ tứ Yêu thiếu.
– Quả thật cần dọn sạch.
Thiên Hồn Thánh Nhân mỉm cười, trên người từng đợt hắc ám bắt đầu khởi động, cực kỳ nguy hiểm, tuy rằng thứ tự của hắn tạm thời vẫn chưa tiến vào mười ghế đầu, nhưng tất cả mọi người đều biết, người này chính là nhân vật nguy hiểm phi thường, rất đáng sợ, hắn cũng tìm đến một người ở phía sau. Sở Xuân Thu cũng như thế, Thiên Hồn Cổ Thánh cùng Sở Xuân Thu, bọn họ không muốn loại bỏ người ra, mà tốt nhất là giết chết. Nhưng mà những người này cũng đạt được ý muốn, giải quyết tốt đẹp, thì mọi chuyện sau đó, không cần phải lo lắng.
– Ta là Chu Vinh Mãn.
Âm thanh đánh vỡ sự bình tĩnh, chiến đấu bắt đầu một bên của Chu Vinh Mãn, mọi người còn chưa kịp nhìn, thì đối thủ ở trước người Chu Vinh Mãn, đã biến mất, xuất hiện trên cột đá bên ngoài, khoảng không gian bên trong, chỉ để lại Chu Vinh Mãn có nụ cười sáng lạn.
– Sao lại thế này.
– Gia hỏa này thật may mắn, có một loạt hơn hai mươi người hắn chiến đấu, không ngờ đều bị hắn đánh bại, thật không ngờ không thể biết rõ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì trong trận chiến.
Có một số người cũng không biết đối thủ của Chu Vinh Mãn là ai, chỉ biết vừa rồi Chu Vinh Mãn loại bỏ nhiều cường giả của Thần Tiêu Thành, đôi mắt ngưng lại, một âm thanh hiện ra trong đầu, ta là Chu Vinh Mãn, lúc này cả Thần Tiêu Thành đều có thể nghe được âm thanh phát ra trong vùng sáng của trận chiến, bao gồm cả lời nói của bọn họ, cũng đều đã quanh quẩn trong mênh mông vô tận của Thần Tiêu Thành.
– Lâm Phong, ngươi nên đi.
Đệ ngủ Yêu thiếu hiện lên cánh chim huyết sắc phía sau, ánh mắt rét lạnh đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng nói. Nhiều người đuổi giết hắn như vậy, nhưng không thể thành công, còn bị hắn đánh cho bị thương, hắn có được các loại yêu thú huyết mạch hoàn hảo trên người, chính là yêu thể dung hợp lại, sức khỏe khôi phục nhanh phi thường, lúc này hắn nhất định sẽ rửa nhục.
– Ta thực sự bội phục dũng khí của ngươi.
Lâm Phong lạnh như băng nói, Thiên kiếm trên người một lần nữa hội tụ lại, sinh ra kiếm quang mạnh mẽ điên cuồng, đáng sợ đến cực điểm, Lâm Phong thân thể chậm rãi bay lên không, rồi lùi ra phía sau, để lại không gian chiến đấu. Đệ ngủ Yêu thiếu ánh mắt khẽ co rút lại, không ngờ gia hỏa này còn muốn lấy cùng thủ đoạn để đánh bại hắn, đệ ngủ Yêu thiếu dùng cánh chim huyết sắc đánh tới Lâm Phong nhanh như tia chớp.
– Giết.
Đệ ngủ Yêu thiếu quát một tiếng, huyết quang sắc bén lộ ra đáng sợ, đánh về phía Lâm Phong, giờ phút này trên người Lâm Phong, ngoại trừ vô cùng kiếm ý ở ngoài, còn có Thiên đao ma uy đáng sợ vô cùng, trận đánh diễn ra, ánh mắt hắn tối đen lại, nhìn thấy hết tất cả, chân giẫm tại chỗ, bàn tay đánh mạnh ra phía trước, ngoại trừ Chu Vinh Mãn, không có người hơn hắn. Yêu khí và ma uy càn quét hư không, đáng sợ đến cực điểm, đệ ngủ Yêu thiếu thần sắc lạnh nhạt, lực lượng trong tay đối phương cực kỳ đáng sợ. Đệ ngủ Yêu thiếu trong miệng phát ra âm thanh đáng sợ, bén nhọn chói tai, giống như đều là lực lượng đánh giết đối phương.
– Giết.
Lâm Phong lạnh như băng nói, lực lượng nguyền rủa trong ánh mắt xuyên thấu vào trong óc đối phương, ánh mắt bên trong sâu kín, khiến cho yêu khí trong mắt đệ ngủ Yêu thiếu bị ngăn chặn, khí tức không tự chủ được nên yếu bớt đi vài phần.
Từng tia sáng thánh linh soi vào đến bên trong óc đối phương, ma đạo thánh linh, nguyền rủa thánh linh, cửu u thánh linh, trong lúc này bên trong óc đệ ngủ Yêu thiếu giống như hiện lên một tôn Ma Vương, người phản kháng lại điều muốn chết, điều này làm cho yêu khí hắn bị áp chế càng thêm lợi hại, giống như nổi cơn điên, điên cuồng gào thét không dứt, đồng thời hai tay giống như có lớp giáp bảo vệ, điên cuồng hướng tới Lâm Phong chém giết, trong nháy mắt giống như có thể phát động hàng nghìn hàng vạn công kích.
Thần sắc Lâm Phong trước sau như một, lạnh như băng, phía sau xuất hiện ảo ảnh của tôn Ma Vương, lúc này hắn mới thật sự lộ ra nanh vuốt bén nhọn, hai người đánh nhau trên hư không, trong nháy mắt không biết đã công kích bao nhiêu lần, kinh mạch trong hai cánh tay của đệ ngủ Yêu thiếu giống như đang vỡ vụn không ngừng, một tiếng hét giận dữ, huyết sắc cánh chim lóe ra rất nhanh, lui về phía sau, nhưng khó có thể bỏ chạy khỏi Lâm Phong, lực lượng phóng thích điên cuồng xâm nhập trong đầu hắn, muốn giết hắn chết.
Ở bên ngoài, mọi người chứng kiến va chạm điên cuồng, tất cả trong lòng đều run sợ, mỗi một quyền đánh ra giống như xuyên thủng hư không, công kích điên cuồng, đệ ngủ Yêu thiếu muốn thoát khỏi Lâm Phong, nhưng lại phát hiện trận đạo đan vào, quấn thân thể hắn và Lâm Phong vào nhau như bóng với hình, hắn chỉ có thể chống cự không ngừng.
– A.
Một tiếng hét truyền ra, cánh tay hắn đã sắp vỡ vụn toàn bộ, không thể nâng lên được nhưng vẫn phải kiên trì, trên trán không ngừng ướt đẫm mồ hôi, hắn như muốn tan vỡ.
– Giết, giết, giết.
Lâm Phong ba tiếng hét lớn, sát khí thẳng hướng lên trời, đệ ngủ Yêu thiếu cắn răng, oanh long một tiếng vang trời, một cánh tay hắn buông thõng xuống, sắc mặt trắng bệch, bất lực chống cự, trong đôi mắt hiện lên một chút thần sắc cô độc, chuẩn bị rời đi.
– Đại mộng nghỉ ngơi bao lâu.
Một âm thanh xuyên thấu lọt vào tai, giờ khắc này đệ ngủ Yêu thiếu không còn sức lực gì, hắn quên hết tất cả, muốn chìm vào ngủ say, một đôi huyết sắc cự kiếm đáng sợ xuyên thủng đầu óc hắn đi ra.
– Lão Ngũ, đi ra ngoài.
Đệ tam Yêu thiếu bạo rống một tiếng, đệ ngủ Yêu thiếu bừng tỉnh, hắn mở to mắt, nhìn thấy một vùng tối đen trước mắt, giống như quên hết tất cả, một âm thanh ác liệt truyền ra, đầu nổ tung, máu loãng giàn giụa, đệ ngủ Yêu thiếu còn chưa kịp rời đi, đã bị giết chết.
– Lão Ngũ.
Đệ tam Yêu thiếu bạo rống một tiếng, một kiếm ở hư không chẻ ra, thân thể đệ ngủ Yêu thiếu bị xé rách hoàn toàn, thân thể Lâm Phong lùi ra phía sau, chỉ thấy đệ ngủ Yêu thiếu chết trong khoảng không gian kia, từng giọt máu tươi không ngừng chảy xuống, như muốn hội tụ lại thành con sông huyết sắc, huyết khí lớn mạnh, mỗi một giọt huyết, giống như ẩn chứa khí tức đáng sợ.
Đệ tam Yêu thiếu đứng trước vùng yêu huyết, con ngươi hoàn toàn hóa thành huyết sắc, khó coi đến cực điểm, đệ ngủ Yêu thiếu không chỉ bị loại bỏ, mà còn bị giết chết. Bên ngoài, vài vị Yêu thiếu đã bị loại ở phía trước, sắc mặt đều xanh thẫm, khó coi đến cực điểm, đệ ngủ Yêu thiếu bị Lâm Phong đánh chết.
– Gia hỏa này, lúc này hắn mới phát huy thực lực sao chứ, mặc dù thứ tự ở sau, nhưng không phải yếu, cuối cùng người này cũng có thể tiến vào hai mươi ghế đầu, Lôi Động Thiên hắn chết không oan.
Thần Tiêu Thành trong lòng có chút run sợ, đệ ngủ Yêu thiếu không ngờ cũng chạy không thoát, bị Lâm Phong tiêu diệt. Chẳng qua Vô Tuyệt sẽ không có may mắn như vậy, Bích Tiêu Đệ Nhất Quân Thiết Trọng Dương thực lực tuy chỉ là Cửu Tiêu đệ nhất quân, thứ tự lại ở cuối cùng với một người, nhưng vẫn đánh bại Vô Tuyệt, Vô Tuyệt tự động đi ra ngoài.
Sở Xuân Thu cùng với Thiên Hồn Thánh Nhân, cũng đánh bại đối thủ của mình, mặc dù đối thủ của bọn họ rất lớn mạnh, nhưng mà vẫn bị bọn họ loại ra, thậm chí suýt nữa bị đánh chết. Tuyết Y cùng với Yêu Tứ va chạm kịch liệt, sức mạnh chiến đấu kinh thiên động địa, nhưng mọi người lại thấy được huyết ảnh trong đêm tối cùng với ngôi sao, dưới ngôi sao còn có huyết ảnh đầy trời đáng sợ.
– Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh so với đệ nhất quân còn mạnh hơn, thật khủng khiếp, có thể gọi ngôi sao để chiến đấu, thực lực đáng sợ vô cùng.
Mọi người âm thầm nói, cuối cùng Tuyết Y đã đánh bại đệ tứ Yêu thiếu, bước lên trước ba mươi ghế. Ba vị Yêu thiếu thì có một chết một bị loại, rất thảm thiết, Thanh Tiêu đại lục thập tam Yêu thiếu, bọn họ còn chuẩn bị phát huy tia sáng kỳ dị mạnh nhất ở Cửu Tiêu Hội Ngộ, nhưng mà bị loại bỏ hai người, chỉ còn lại Yêu Tam, Yêu Tam nổi giận cũng đánh bại một người, giờ khắc chiến đấu này, lại lần nữa kết thúc yên ổn. Nhưng mà ba mươi người bên trong chiến cuộc, lúc này chỉ còn lại có hai mươi hai người.
– Một vòng chiến đấu sắp kết thúc, tám vị cường giả đã bị loại, còn lại mười hai người cũng sắp bị loại bỏ, càng thêm kịch liệt, tiếp theo bọn họ sẽ đánh như thế nào.
Mọi người ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, hôm nay còn lại hai mươi hai người, bọn họ là. Hoa Thanh Phong: đệ nhất. Trận linh thể: thứ hai. Vô Nhai Tử: đệ tam. Ngọc Thanh: đệ tứ. Sở Xuân Thu: thứ năm. Vô Tình công tử: thứ sáu. Nghịch Thương: thứ bảy. Không Minh: thứ tám. Yêu Tam: thứ chín. Cửu Linh Hoàng: đệ thập.
Tuyết Y: mười một. Thiên Hồn Thánh Nhân: mười hai. Diệp Thương Huyền: mười ba. Ma La: một nhân vật nguy hiểm, mười bốn. Dạ Ảnh: Cửu U Phủ mười lăm. Y Tinh Thiên: Kiếm Cốc cường giả mười sáu. Thiết Trọng Dương: mười bảy, Bích Tiêu Đệ Nhất Quân. Tịnh: mười tám. Bộ Yên: mười chín Ngọc Tiêu đệ nhất khanh. Phong Trần: hai mươi. Chu Vinh Mãn: hai mươi tám. Lâm Phong: ba mươi.truyện Kiếm Hiệp