Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 420 [Chương 2096 đến 2100]
❮ sautiếp ❯Chương 2096: Ám đấu
Ngu Diệp cũng theo ánh mắt mọi người nhìn lên Ngu Lân trên hư không, mà Lâm Phong cũng lơ đãng nhìn thoáng qua Ngu Diệp và thanh niên Ngu gia bên cạnh nàng, trong đôi mắt của người thanh niên Ngu gia kia toát ra sự sùng kính nhàn nhạt, đương thiên khi thiên phú của bản thân kém, bọn họ sẽ ghen tị, nhưng khi thiên phú chênh lệch rất lớn thì lại sẽ tôn kính, Ngu Lân là thiên tài mạnh nhất Ngu gia bọn họ, thực lực và trận đạo tất cả đều đứng đầu.
Còn Ngu Diệp, Lâm Phong thấy khoé miệng nàng mang theo một nụ cười sáng lạn, tựa hồ có chút quý mến.
– Ngu Lân.
Lúc này, mấy người Ngu Khôn tiến lên một bước, Ngu Lân và người bên cạnh hắn cưỡi kỳ lân tê đáp xuống đất.
– Khôn thúc.
Ngu Lân chào Ngu Khôn một tiếng rồi lập tức giới thiệu:
– Đây là sư huynh của ta, Tô Mục.
– Hiền chất Tô Mục có thể tới Ngu gia ta đã khiến cho Ngu gia hèn này được vẻ vang.
Ngu Khôn hàm cười nói.
– Khôn thúc khách khí quá rồi, ta và sư đệ Ngu Lân giống như huynh đệ, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta.
Tô Mục bình tĩnh nói, mấy người Ngu gia không nhịn được khen ngợi một phen, mọi người đều quay chung quanh Ngu Lân, vô cùng náo nhiệt. Cho dù Thần Tiêu hay Thanh Tiêu, sự tôn trọng đối với thiên tài đều giống nhau, biểu hiện ra thiên phú gì thì có thể nhận được đãi ngộ hậu hĩnh. Lúc này, Ngu Lân xuyên qua đám người đi về phía Ngu Diệp, khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
– Ngu Lân ca.
Ngu Diệp mỉm cười hô lên một tiếng, chân không tự chủ được tiến lên vài bước.
– Ngu Diệp ngày càng xinh đẹp.
Ngu Lân cười khẽ, tiến lên vỗ nhẹ lên hai má Ngu Diệp, mỉm cười nói:
– Đến đây, Diệp Nhi, ta giới thiệu sư huynh ta cho muội, Tô Mục.
– Tô Mục sư huynh.Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!
Ngu Diệp nhìn về phía Tô Mục, trong đôi mắt đẹp có sự sùng kính nhàn nhạt, Tô Mục là người được Ngu Lân nhờ cậy để đến Ngu gia nàng, nói vậy thiên phú sẽ không kém hơn Ngu Lân, người của Thiên Trận Kỳ Phủ nhất định mạnh hơn nàng nhiều.
– Trên đường tới đây ta đã nghe Ngu Lân nói hắn có một muội muội xinh đẹp, hôm nay gặp được quả nhiên như vậy, đáng thương cho ta ở Thiên Trận Kỳ Phủ chỉ có nữ nhi còn rất nhỏ, nếu như Ngu Diệp muội muội cũng gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ thì tốt biết mấy.
Tô Mục cười nói.
– Tô Mục sư huynh chê cười, tiểu muội thiên phú không đủ, làm sao có thể gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ.
Ngu Diệp mỉm cười đáp lại, nàng thật sự không nói láo, tuy rằng thiên phú của nàng không kém nhưng Thiên Trận Kỳ Phủ yêu cầu cực cao, dù sao, đó cũng là nơi kỳ địa trận tượng, cho dù ngươi có thân phận gì chỉ cần thiên phú không đủ thì bất cứ giá nào cũng không thu nhận.
– Lần này nếu có cơ hội Diệp Nhi có thể trao đổi với chúng ta, có lẽ sẽ có đột phá, có thể gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ cũng không chừng.
Tô Mục mỉm cười. Ngu Diệp nghe thấy lời của Tô Mục thì trong lòng lập tức vui mừng, cười nói:
– Tiểu muội đa tạ Tô Mục sư huynh, về sau nếu như thỉnh giáo mong Tô Mục sư huynh không ghét bỏ muội.
– Ta vui mừng còn không kịp nữa là.
Tô Mục vui đùa nói, Ngu Khôn đứng bên cạnh thấy một màn này ánh mắt loé lên, trong lòng rung động, mà Ngu Lân bên cạnh hắn hạ giọng nói:
– Khôn thúc, tiểu muội của chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, Tô Mục sư huynh thiên phú phi phàm, tiểu muội cần phải quý trọng thật tốt cơ hội lần này.
– Đúng vậy, Ngu Lân, ngươi phải giúp tụi nó đấy nhé.
Ngu Khôn nở nụ cười, xem ra Ngu Lân cũng nghĩ thầm muốn tác hợp đôi này.
– Điều này đương nhiên.
Ngu Lân gật gật đầu, ánh mắt nâng lên nhìn về phía Lâm Phong và Đàm Đài phía sau Ngu Diệp, hỏi:
– Khôn thúc, hai người này hình như có chút lạ, bọn họ cũng là người của Ngu gia ta sao, vì sao lại đi gần Diệp Nhi như vậy?
– Không phải, Lâm Phong là người Ngu Diệp gặp được trên đường từ Thanh Tiêu trở về, hơn nữa sư tôn của hắn là một nhân vật tông sư trận đạo, bởi vậy ta mới để Ngu Diệp chiêu đãi hắn.
Ngu Khôn nói.
– Sư tôn là trận đạo tông sư mà thôi, Tô Mục sư huynh trong vòng năm năm đã thành trận đạo tông sư rồi, Khôn thúc về sau đừng để Diệp Nhi tiếp xúc với hắn nữa, nếu không Tô Mục sư huynh mất hứng thì việc này sợ sẽ không thành, ta thấy Tô Mục sư huynh và Diệp Nhi ở bên nhau cũng rất hợp đôi.
Ngu Lân trả lời, hắn là người Ngu gia nên đương nhiên hy vọng giúp Ngu Diệp tìm được một người tốt, Tô Mục thiên phú tương đương với hắn, có thể trở thành đạo lữ của Ngu Diệp là tốt nhất.
– Được, về sau ta sẽ để những người khác thiết đãi hắn.
Ngu Khôn khẽ gật đầu. Ngu Lân không nói thêm gì, hắn cũng sẽ không phí nhiều tinh lực đi chú ý Lâm Phong, tông sư trận đạo đối với Ngu gia mà nói tuy rằng quý trọng nhưng trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn ra mắt nhiều nhân vật Tông Sư lắm rồi, thậm chí một vài người có thiên phú mạnh nhất và cũng trẻ tuổi như hắn đã đặt chân tới cảnh giới tông sư trận đạo, bởi vậy Ngu Khôn nói sư tôn Lâm Phong là một vị Tông Sư hắn thực không để ý, sư tôn mới chỉ đến Tông Sư mà thôi. Khi Ngu Lân và Tô Mục đặt chân tới Ngu gia thì đối thủ cường đại của hắn từ Kinh gia đã tới, giờ phút này trong đại điện giống như có một hồi điện nghị, mà nhân vật trung tâm chính là ba người thanh niên.
– Ngu Lân tới rồi sao?
Lúc này, một thanh niên cầm đầu thần sắc nội liễm, lại ẩn ẩn có ý bức người, hỏi người tiến vào đại điện.
– Ngu Lân, còn có Tô Mục.
Người nọ đáp lại.
– Thì ra là Tô Mục sư đệ, đích thực hắn và Ngu Lân đi gần nhau, chẳng qua sư đệ Ngu Lân của ta cũng quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng dựa vào hắn và Tô Mục có thể ngăn cản được mỏ quặng Ngu gia của hắn trở thành vật trong tay Kinh gia ta sao?
Kinh Viêm bình tĩnh nói, trong mắt lộ ra vài phần tẫn cũng vì nắm trong tay sự tự tin.
– Sư huynh, tiểu tử Ngu Lân này trong Thiên Trận Kỳ Phủ đối nghịch với tổng sư huynh, trước kia ở Thiên Trận Kỳ Phủ khó đối phó hắn, hôm nay hắn đã ra khỏi đó rồi nhất định phải giáo huấn hắn một phen mới được.
Lúc này, một thanh niên phía dưới cười nói với Kinh Viêm cũng là người của Thiên Trận Kỳ Phủ. Kinh gia và Ngu gia, hai thế gia trận đạo mạnh nhất Thanh Sơn Thành, cả hai gia tộc đều có hậu bối kiệt tới Thiên Trận Kỳ Phủ tu hành.
– Ngu Lân và Tô Mục cũng không dễ đối phó đâu, vẫn nên cẩn thận chút, chớ để phá hư chuyện, đáng tiếc sư huynh không đến, nếu không bốn người chúng ta rồi lại thêm người của Kinh gia thì rất có thể chiếm được toàn bôn mỏ quặng của Thanh Sơn Thành.
Kinh Viêm bình tĩnh nói.
– Sư huynh đang khổ tu vi chuẩn bị cho lần Cửu Tiêu hội ngộ này, chúng ta nên vui mừng cho huynh ấy, nếu có huynh ấy thì Ngu Lân và Tô Mục căn bản không phải đối thủ.
Người phía dưới gật đầu đồng ý, hôm nay hội ngộ Cửu Tiêu hấp dẫn sự chú ý của các thế lực lớn của Thần Tiêu đại lục, dấy lên một làn sóng triều đáng sợ, nhiều người và thế lực cường đại hơn, đệ tự kiệt xuất nhất cũng đánh sâu vào Cửu Tiêu hội ngộ. Mà đồng thời, ngoài hai đại thế gia Kinh gia và Ngu gia đang chuẩn bị ra thì Hầu Thanh Lâm và mấy người Thiên Si cũng đã thành công trà trộn vào trong hai đại thế gia, tìm được viện quân cường hữu, bọn họ đương nhiên cao hứng, lại thêm bọn họ vốn mời cường giả và thiên tài của gia tộc bảo vệ mỏ quặng nhà mình, chắc không thành vấn đề , bọn họ cũng hiểu được, tranh đấu lớn nhất sẽ là Kinh gia đấu với Ngu gia, bọn họ hy vọng Ngu gia có thể bảo vệ cho, không thể mời Kinh gia bước ra bước này, nếu không về sau, dần dần các mỏ quặng sẽ đều bị Kinh gia nuốt hết. Dã tâm của Kinh gia cả Thanh Sơn Thành đều biết, hôm nay Thanh Sơn Thành mọi người đang quan vọng xem trận tranh đấu mỏ quặng lần này, Kinh gia có thành công bước vào bước dã tâm đầu tiên hay không?! . . . Sau khi Ngu Lân và Tô Mục tới Ngu gia, Ngu Diệp rất ít khi xuất hiện trong tầm mất Lâm Phong, ngẫu nhiên Lâm Phong sẽ thấy nàng và Tô Mục ở với nhau mà người thay Ngu Diệp làm bạn với hắn là một cô gái khác, Ngu Tâm. Tướng mạo Ngu Tâm dù không bằng Ngu Diệp nhưng cũng có chút thiến lệ, khéo léo linh lung, vô cùng khách khí, Lâm Phong biết được qua lời của nàng, Ngu Tâm ở Ngu gia không có địa vị như mấy người Ngu Khôn, Lâm Phong đương nhiên hiểu được điều này, sau khi Ngu Lân trở về thì dường như sự đãi ngộ đối với hắn đã giảm xuống một bậc. Đương nhiên, điểm này Lâm Phong không để ý, ngược lại hắn còn cảm thấy Ngu Tâm ở chung với mình hắn cảm thấy càng tự tại hơn so với Ngu Diệp, Ngu Tâm có vẻ biết nhiều hơn, Lâm Phong có điều gì không biết đều trực tiếp hỏi nàng, Ngu Tâm cũng sẽ nói rõ cho Lâm Phong những điều mình biết. Lúc này, Lâm Phong, Đàm Đài và Ngu Tâm đang trên đường đi tới Ngu gia, vừa vặn đụng phải Ngu Diệp và Tô Mục. Chỉ thấy Ngu Diệp khẽ vuốt cằm nhưng không hề quay lại nhìn Lâm Phong, mà tiếp tục nói chuyện với Tô Mục, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ như Ngu Diệp muốn đưa Tô Mục đi xem mỏ quặng của Ngu gia. Trước đó Ngu Diệp nói có cơ hội sẽ đưa Lâm Phong đi xem mỏ quạng của Ngu gia, sợ rằng nàng đã quên mất. Đương nhiên, tất cả những thứ này Lâm Phong không quan tâm, điều hắn quan tâm là làm sao để cứu Đại sư huynh mà thôi.
– Lâm Phong, ngươi thấy thế nào?
Ngu Tâm thấy hai người đi xa, cười hỏi Lâm Phong.
– Rất xứng đôi, Tô Mục là thanh niên thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ còn Ngu Diệp thì mạo mỹ, hai người cũng rất thích hợp.
Lâm Phong bình tĩnh nói, vô cùng tự nhiên, hắn quả thật cảm thấy hai người họ xứng đôi.
– Hì hì, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thoải mái chứ.
Ngu Tâm cười nói.
– Không thoải mái?
Lâm Phong nhún vai, lập tức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Tâm khiến cho nàng xấu hổ đỏ mặt, khẽ tránh né rồi trừng mắt nhìn Lâm Phong.
– Ha ha, ta cảm thấy ngươi thú vị hơn Ngu Diệp.
Lâm Phong cười nói sau đó tiến về phía trước, Ngu Tâm nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, nói nhỏ:
– Gia hoả nhà người là ai a!
– Về sau ngươi sẽ biết hắn là ai.
Đàm Đài nhếch miệng mỉm cười, đi nhanh về phía trước. Ngu Tâm nhìn hai người phía trước rồi lập tức cũng cười cười, đi theo tiến lên hỏi:
– Lâm Phong, chúng ta đi đâu?
– Đi xem mỏ quặng của Ngu gia ngươi.
Lâm Phong bình tĩnh nói, hắn thật ra có chút hứng thú đối với mỏ quặng!
Chương 2097: Trận chiến
Thanh Sơn Thành tổng cộng có bốn mỏ quặng lớn, trong đó mỏ quặng của Kinh gia và Ngu gia lớn nhất, sản xuất trận thạch phong phú nhất, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện một vài kỳ trận thạch.
Đối với thế gia trận đạo, mỏ quặng rất quan trọng, bởi vậy bọn họ đều có một lực lượng vô cùng lớn mạnh để bảo vệ, mỏ quặng của Ngu gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Lâm Phong hộ tống Ngu Tâm đi sang bên này thấy mỏ quặng mênh mông vô tận thiên kì bách quái, phóng mắt nhìn ra vùng đất rộng lớn ngàn dặm giống như từng tòa sơn mạch vắt ngang phía trên mặt đất, lúc này mới ý thức được mỏ quặng này phong phú như thế nào, một mỏ quặng cực kỳ chân quý, mặc dù có cường giả đứng gác thế nhưng vẫn không thể tránh được chuyện thường xuyên có người tới trộm, mà đối với những người như này, thủ đoạn xử trí của Ngu gia trước giờ đều vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này, Lâm Phong đứng trước mỏ quặng, duỗi tay vuốt ve trận khoáng, một vài khoáng thạch dường như có xuất hiện đường vân, hơn nữa giống như còn có linh khí, tràn ngập pháp tắc, thiên thành tự nhiên nhưng tỉ lệ rất ít, đại khái chỉ chiếm khoảng một phần mười.
– Thật thần kỳ, cái này được hình thành như nào vậy?
! Lâm Phong sợ hãi than một tiếng.
– Trong đại lục vốn có các loại tài nguyên quý giá giống như có một vài nơi có thần dược tiên thảo dựng dục nên trong này mỏ quặng dựng dục cũng chẳng có gì lạ, có thể do tự nhiên mà hình thành nên, đương nhiên mỏ quặng này lớn như vậy đại đa số là tạp chất, không có tác dụng gì, chỉ có một phần mười là khoáng thạch chân chính.
Ngu Tâm đáp lại.
– Quả thật như thế, mấy khoáng thạch này giống như có khắc trận văn thiên nhiên, mặc dù mấy mỏ quặng tạp cũng đều có trận vận, nếu như gia dĩ tạo hình thì có thể dễ dàng khắc thành trận.
Lâm Phong chậm rãi nói, khiến cho Ngu Tâm mỉm cười:
– Đúng vậy, Ngu gia chúng ta thường xuyên tới mỏ quặng để tu hành, cảm nhộ trận pháp đồng thời mấy mỏ quặng tạp này còn là vật liệu tốt nhất để luyện tập khắc trận.
– Lâm Phong, ta dẫn ngươi đi xem độ tinh khiết cao của mỏ quặng.
Ngu Tâm nở nụ cười rồi lập tức kéo Lâm Phong chạy về phía trước bay lên không, một lát sau bọn họ tới một mỏ quặng có pháp tắc vô cùng nồng đậm, mỏ quặng này có các loại khoáng thạch kỳ dị thậm chí còn có linh khí rất mạnh, từng đợt từng đợt đường vân thiên nhiên khắc mà thành, trình độ hoàn mỹ có chút vô lễ với trận pháp nhân vật tông sư khắc.
– Thế giới rộng lớn, quả nhiên vô cùng thần kỳ.
Lâm Phong chậm rãi mở miệng, hắn đi đến trước một trận thạch lớn, trên trận thạch cự đại này có khắc một thanh phong duệ vô cùng trường mâu với vẻ hắc ám, trong đó tràn ngập pháp tắc hắc ám đáng sợ, trường mâu kia được từng đợt từng đợt trận văn khắc chế mà thành nhưng lại trông rất sống động giống y như thật, đây là giáo tài sống có thể trực tiếp tham chiếu hắn đến tu hành trận đạo.
– Quá đẹp a!
Đàm Đài bước lên, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên khoáng thạch, Ngu Tâm khẽ mỉm cười, đặt một tay lên mặt trên bên kia, pháp tắc tràn ngập chuyển động theo đường vân trường mâu cuồn cuộn, trong khoảnh khắc ấy từng đợt từng đợt khí phong duệ đáng sợ phóng lên vòm trời, dường như có thể phá vỡ khoáng thạch nhảy vào hư không.
– Lợi hại, mỏ quặng như này chắc chắn Ngu gia sẽ phải liều mạng bảo vệ.
Lâm Phong mở miệng nói.
– Điều này đương nhiên, nếu không có chuyện gì cực kỳ quang trọng thì gia tộc cũng sẽ không triệu hồi Ngu Lân, nhưng lại cố ý dặn Ngu Lân nhờ thêm người tới trợ giúp cho Kinh gia sáng mắt lên nhìn.
Ngu Tâm đáp lại, nghe nói như thế Lâm Phong khẽ gật đầu, cứ như vậy hành động của mình càng thêm phần chắc chắn, đến lúc đó lấy mỏ quặng hiếp bức Kinh gia, buộc Kinh gia thả người.
– Lâm Phong, sư phụ ngươi là tông sư trận pháp, vậy tạo nghệ trận đạo của ngươi chắc cũng không thấp chứ nhỉ?
Ngu Tâm tò mò hỏi, cười với Lâm Phong.
– Coi như tạm được.
Lâm Phong nở nụ cười, khẽ nhún vai khiến cho Ngu Tâm khẽ bĩu môi, cười nói:
– Cái gì gọi như tạm được?
Khi bọn họ đang nói chuyện, xa xa đột nhiên có một tiếng huýt gió đáng sợ truyền đến khiến cho thần sắc Lâm Phong và Ngu Tâm đều ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía tiếng huýt gió kia thì chỉ thấy khí tức đáng sợ thẳng hướng tận trời, tựa như đã có một trận chiến đấu nơi đó.
– Có người đạo mỏ quặng.
Ngu Tâm cả kinh, lập tức bước chân trở nên gấp gáp:
– Đi, chúng ta đi xem.
Ba người Lâm Phong đều ngay lập tức đi về phía vùng đất đang diễn ra cuộc tranh đấu, trong không gian kia đã có không ít người, ở giữa một mỏ quặng có hai bóng người đang chiến đấu bạo ngược.
– Ngu Lân.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, hắn cũng đến mỏ quặng này rồi.
– Người chiến đấu với Ngu Lân là ai?
– Kinh Nhiễm, một thanh niên vô cùng lợi hại của Kinh gia, hơn nữa am hiểu trận đạo, hắn cũng là người Thiên Trận Kỳ Phủ.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Tâm lóe lên, nhìn chằm chằm cuộc đại chiến, cả hai người đều không va chạm trực tiếp mà là mỗi người đứng ở một đại phương vị, lấy trận đến chiến, đây là đang giao phong trận đạo. Kinh Nhiễm bước lên một bước, mỏ quặng bay lên, bàn tay Kinh Nhiễm điên cuồng vũ động, ngón tay giống như bút thần bút không ngừng xẹt qua trên hư không, trong khoảng cách đó, từng nhuệ khí đáng sợ phá không giết ra, ngón tay Kinh Nhiễm xẹt qua, hư không kiếm rít, bay thẳng đến phía Ngu Lân, vùng đất bị triển qua rung chuyển, vô cùng uy lực. Ngu Lân hừ lạnh một tiếng, bàn tay giơ ra phía trước rồi khắc ra một đại thuẫn Già Thiên mạnh mẽ phát ra, một tiếng bạo vang lên, mỏ quặng bay múa lung tung rất đáng sợ.
– Ha ha, năng lực trận đạo của Ngu Lân sư huynh quả nhiên lợi hại.
Kinh Nhiễm hào khí can vân, cười lớn nói, hắn điên cuồng giẫm chân lên mặt đất, khoáng thạch không ngừng bay múa lên, cấp tốc đan vào nhau trước người hắn.
– Giết!
Một tiếng quát lớn truyền ra, thương long rống giận, mỏ quặng đột nhiên hóa thành một thương long vô cùng khủng bố, trong giây lát cắn nuốt về phía Ngu Lân, lực lượng khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Ngu Lân vẫn vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt sát ý mãnh liệt, hư không xuất hiện một thanh cự kiếm khủng bố màu vàng có sát khí đáng sợ phun ra nuốt vào, Ngu Lân hét lên giận dữ một tiếng, cự kiếm khí nuốt núi sông, trảm phá hư không, đâm thẳng về phía thương long khủng bố, hư không lại lần nữa nổ tung ra.
– Thiên Trận Kỳ Phủ quả thật đã diễn hóa lực lượng trận đạo công kích ra một loại rất đáng sợ rồi.
Lâm Phong nhìn thấy hai người chiến đấu trong lòng thầm than, đối với việc lợi dụng trận pháp thật đáng sợ, dễ dàng dung nhập vào trong chiến đấu, thậm chí ít vận dụng lực lượng vốn có của mình, trực tiếp lấy trận phát động chiến đấu, nhất là ở mỏ quặng, có được địa lợi, nếu như lại có được trận đạo phụ trợ thân mình thực lực, nhất định có thể phát động hơn lực lượng đáng sợ. Hai người càng chiến đấu càng điên cuồng, Lâm Phong quan sát trận đại chiến này, thầm nghĩ trong lòng:
– Ta tu trận đạo, quy củ đều tự ngộ trận, khắc trận có thể nói đều tu trận đạo trụ cột quan trọng nhất nhưng lại chưa từng phát tán như bọn họ, lấy trận đạo diễn hóa thành công kích thực chất chính là làm bậy, nhưng làm ra đủ mọi thủ đoạn, đương nhiên đồng nguyên đại đạo nếu như ta tu luyện đạo thần niệm vì trận, một ý niệm có thể khắc thành trận đạo chư thiên, những công kích đó cũng sẽ chỉ là phù vân trước mặt ta mà thôi.
Trong lòng Lâm Phong sinh ra một chút cảm ngộ, đều tu trận nhưng phương hướng tu luyện không giống nhau nhưng cũng có thể tham khảo, cái này giống như người võ đạo mặc dù đều cầu võ nhưng tu luyện như thế nào thì mỗi người mỗi vẻ, không thể xuất hiện hai người khác nhau lấy phương thức giống nhau để cầu võ được. Trận đạo và võ đạo, xét cho cùng thì cũng giống nhau, Lâm Phong cảm thấy nếu như tu luyện đến cảnh giới trận đạo chư thiên chỉ sợ khi đó cảnh giới trong miệng bọn họ nói sẽ giống như võ đạo trong cổ Thánh.
– Kinh Nhiễm này là thanh niên lợi hại nhất Kinh gia sao?
Lâm Phong hỏi một tiếng, hắn có cảm giác mặc dù trận đạo của Kinh Nhiễm lợi hại nhưng vẫn có sự chênh lệch với Ngu Lân.
– Không, thực lực Ngu Lân có thể áp chế Kinh Nhiễm, nhưng Kinh gia còn một người tên Kinh Viêm vô cùng đáng sợ, chỉ sợ Ngu Lân cũng không áp chế được hắn, Kinh Viêm và Kinh Nhiễm đều tới Thiên Trận Kỳ Phủ tu luyện, bọn họ chính là hai người lợi hại nhất Kinh gia, hơn nữa còn có Kinh Hiểu Nguyệt, hậu bối của Kinh gia cũng vô cùng xuất sắc, cho nên Kinh gia quật khởi muốn thâu tóm toàn bộ bốn mỏ quặng lớn nhất Thanh Sơn Thành.
Ngu Tâm đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu, khó trách, Kinh gia không ngờ còn có một cường giả Thiên Trận Kỳ Phủ, những người này vừa bắt đầu chiến đấu trận đạo so với hắn đã lợi hại hơn rồi, phương pháp chiến đấu thiên kì bách quái.
– Hôm nay dừng ở đây thôi, hôm khác ta sẽ lại luận bàn cùng Ngu Lân sư huynh.
Lúc này, nghe thấy Kinh Nhiễm thét dài một tiếng, thân thể giống như đại bằng giương cánh bay về phía Lâm Phong bên này, có vẻ như muốn lùi ra khỏi mỏ quặng. Tốc độ Kinh Nhiễm cực nhanh, thấy ba người Lâm Phong đứng đó thì khoé miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ thấy hắn duỗi tay ra trong giây lát rồi cắm vào giữa mỏ quặng, tiếng động không ngừng vang lên, trong khoảnh khắc mỏ quặng vũ đồn thì bàn tay Kinh Nhiễm đột nhiên cấp tốc xẹt qua hư không, một trận văn kinh khủng đan vào nhau tạo thành lực lượng đáng sợ.
– Hừ.
Đàm Đài lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước nhưng lại thấy thần sắc Ngu Tâm thay đổi, nói:
– Hắn không hề sử dụng lực lượng của bản thân, hắn đang yêu cầu giao phong trận đạo.
– Ta đến.
Bước chân Ngu Tâm nhanh hơn, đi lên phía trước hai người Lâm Phong và Đàm Đài, bàn tay cũng bắt đầu bay múa khắc trận, tuy trận đạo của nàng không bằng Kinh Nhiễm nhưng cũng không thể để Ngu gia mất thể diện.
– Oanh!
Kinh Nhiễm giẫm chân lên mặt đất, trong khoảnh khắc đó từ dưới mặt đất đột nhiên bắn ra những trường thương vô tận như phụ thượng lực lượng gió đáng sợ, ùn ùn kéo đến bắn về phía Ngu Tâm.
Sắc mặt Ngu Tâm khó coi, vội vàng ngưng tụ trận thuẫn nhưng giờ phút này Lâm Phong đang đứng phía sau Ngu Tâm bước chân hung hang giậm xuống mặt đất, khi đường văn đáng sợ dưới mặt đất điên cuồng đan vào nhau, Lâm Phong cảm thấy trong mỏ quặng quả thất khắc trận rất tố, chỉ cần ý niệm vừa động, những mỏ quặng có chứa trận vân sẽ lấy tốc độ cực nhanh đan vào xuất ra trận pháp, một cỗ phá diệt đáng sợ nổ bắn ra phá hủy tất cả, trường thương hạ thuẫn thượng đang lao lên muốn bắn chết Ngu Tâm sau khi trải qua uy lực khủng bố của sự phá diệt đã tan vỡ toàn bộ, mà đồng thời Kinh Nhiễm cũng nhằm về phía vòm trời, một cỗ lực lượng khủng bố dưới chân hắn trực tiếp hướng lên.
Một màn này khiến cho Kinh Nhiễm nhìn Lâm Phong đứng sau lưng Ngu Tâm chăm chú hồi lâu, hắn và Ngu Tâm trực tiếp giao chiến nên đương nhiên biết vừa rồi do Lâm Phong ra tay, từ khi nào Ngu gia lại xuất hiện thêm một nhân vật trận đạo lợi hại như vậy. Mà điều này cũng khiến cho người của Ngu gia ngây ngẩn cả người, thật sự lợi hại, trận đạo của Ngu Tâm từ khi nào lại tiến bộ như vậy, uy áp vừa rồi tuy rằng không cảm nhận được trực tiếp nên không rõ nhưng dường như rất mạnh.
Chương 2098: Kinh Hiểu Nguyệt
Ngay cả Ngu Tâm cũng ngẩn người, trận đạo vừa rồi không phải do nàng làm ra mà đến từ phía sau nàng.
– Sau này còn gặp lại.
Kinh Nhiễm thét dài một tiếng, hắn đạp ánh sáng thong thả bước đi trong hư không rời đi, người của Ngu gia cũng không truy kích mà lập tức bay về phía Ngu Tâm.
– Ngu Tâm, công kích trận đạo vừa rồi của ngươi dường như rất mạnh nha.
Một lão giả nhìn Ngu Tâm nói.
– Đúng vậy, mặc dù không cảm nhận được rõ nhưng có thể ngăn cản được công kích của Kinh Nhiễm thì quả thật rất lợi hại.
Ngu Tâm mấy năm nay không bồi dưỡng ngươi tốt mà không nghĩ tới ngươi lại khổ luyện tu hành như thế, về sau chúng ta sẽ cho ngươi nhiều tài nguyên hơn. Tên còn lại cũng nói tiếp, Ngu Tâm há miệng thở dốc, có hơi sững sờ, chính nàng cũng còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
– Chẳng qua thực lực Kinh Nhiễm quả thật lợi hại, nếu như Kinh gia tập trung toàn bộ lực lượng tới đối phó Ngu gia chúng ta thì sẽ không ổn đâu.
– Đúng thế, Kinh Viêm, Kinh Nhiễm, đều là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, tuy chúng ta đã mời Tô Mục đến nhưng cũng không thể chắc rằng Kinh gia sẽ không có ngoại viện, trận chiến này tình thế rất gấp gáp.
Người Ngu gia cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng, bọn họ lo lắng nếu như tổng hợp toàn bộ lực lượng Kinh gia lại để đối phó Ngu gia hắn thì chỉ e Ngu gia sẽ gặp nguy hiểm.
– Chúng ta có cần sửa lại quy tắc hay không, tranh đoạt mỏ quặng được phép năm người chiến đấu, như vậy có thể kiềm chế Kinh gia nhiều hơn, nếu như bọn họ thật sự toàn lực đối phó Ngu gia thì chúng ta giữ lại một lực lượng đứng đầu, sau đó ba nhà hợp lực lại chiếm đoạt mỏ quặng Kinh gia.
Ngu Lân lớn mật nói khiến cho mọi người đều run rẩy, đề nghị này xác thực rất táo bạo, bọn họ cũng đề phòng Kinh gia cướp mất mỏ quặng của mình nhưng đây cũng có thể coi là biện pháp tốt.
– Xem ra chúng ta cần phải tìm hai nhà kia để bàn chuyện này, gắn bó như môi với rang, mỏ quặng của chúng ta nếu như bị Kinh gia cướp đi mất thì tiếp theo đó sẽ đến phiên bọn họ.
Người Ngu gia thương lượng với nhau, tất cả đều gật đầu rồi lập tức bay lên rời khỏi đây. Ngu Diệp liếc mắt nhìn Lâm Phong và Ngu Tâm sau đó cũng rời đi, đối với Ngu gia, Lâm Phong dường như chỉ là một người có cũng được không có cũng chẳng sao, bọn họ vẫn duy trì sự tôn trọng với hắn, nếu như sư tôn của Lâm Phong đến bọn họ có thể kết giao một phen, nếu như không thành thì cũng không có quan hệ. Ngu Tâm quay đầu lại, nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, nói:
– Vừa rồi, là ngươi?
– Đúng.
Lâm Phong mỉm cười gật gật đầu, hắn cũng không định giấu diếm, hơn nữa nếu như Ngu gia không thể dựa vào chính mình để đánh bại Kinh gia thì hắn cũng sẽ ra tay giúp một chút, ít nhất, trước tiên phải áp bách Kinh gia đến tuyệt cảnh đã. Thấy Lâm Phong gật đầu Ngu Tâm chớp chớp mắt, cười nói:
– Năng lực trận đạo của ngươi lợi hại như vậy?
– Không phải đã nói cũng coi như tạm được sao?
! Lâm Phong nhún vai, không quá để ý.
– Như thế này còn gọi cũng tạm được, vì sao không nói cho bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ khách khí hơn với ngươi một chút?
Ngu Tâm cười nói.
– Ta cần bọn họ khách khí với ta làm gì?
Ngược lại như vậy sẽ không tự nhiên. Lâm Phong cười nói:
– Ngươi tạm thời cũng đừng để lộ ra, nếu như Ngu gia đưa ngươi nhiều tài nguyên để tu luyện hơn thì ngươi cứ nhận lấy, dù cho về sau họ có biết thì ngươi cứ nói do ta bảo ngươi làm vậy, bọn họ sẽ không lấy lại tài nguyên đã cho ngươi đi đâu.
– Ngươi thật sự là một gia hỏa thú vị.
Ngu Tâm cười nhìn Lâm Phong:
– Có điều, bây giờ ta rốt cục cũng tin rằng, ngươi đối với Ngu Diệp và Tô Mục thật sự không để ý vì ngươi căn bản không để trong lòng.
Lâm Phong cười mà không nói thêm về vấn đề của Ngu Tâm nữa:
– Chúng ta trở về đi.
– Được.
Ngu Tâm gật gật đầu, một đoàn người đi ra ngoài mỏ quặng, luc này bên ngoài mỏ quặng của Ngu gia có một nữ tử bình tĩnh đứng đó nhìn mỏ quặng đến xuất thần. Nữ tử này mặc một thân quần áo trắng đơn giản, tùy ý để gió nhẹ lay động khiến người ta cảm thấy một cảm giác nàng rất mộc mạc, giản dị giống như có vài phần xuất trần, khuôn mặt nàng tuyệt đối có thể nói là xuất chúng.
– Nữ tử này có chút bất phàm.
Lâm Phong liếc mắt nhìn nàng mà bước chân Ngu Tâm khẽ ngừng lại, Lâm Phong và Đàm Đài cũng đều dừng lại theo nàng.
– Làm sao vậy?
Lâm Phong hỏi nàng.
– Ngươi biết nàng là ai không?
Ngu Tâm cười nhìn Lâm Phong hỏi.
– Nàng rất nổi tiếng sao?
Lâm Phong nói.
– Thời gian gần đây rất nổi, hơn nữa ta còn vô cùng bội phục nàng, không chỉ thiên phú lợi hại mà còn dám yêu dám hận, nàng đã đồng ý với gia tộc sẽ cướp đi mỏ quặng của Ngu gia ta, giờ đây nàng tới không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngu Tâm cười nói, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại như đang nghĩ tới một người.
– Kinh Hiểu Nguyệt?
Lâm Phong hỏi.
– Ngươi cũng biết nàng?
Ngu Tâm kinh ngạc nhìn Lâm Phong, nàng biết Lâm Phong là người từ Thanh Tiêu tới, đối với chuyện ở Thanh Sơn Thành chắc không thế nào biết được.
– Quả nhiên.
Trong lòng Lâm Phong dao động, Kinh Hiểu Nguyệt, người Đại sư huynh thích, chính bởi vì nàng, Đại sư huynh mới bị nhốt trong tòa hắc tháp của Kinh gia, không biết nàng có biết chuyện này hay không, nếu như nàng đã biết. . .
– Ông!
Cuồng phong thổi qua, Lâm Phong đột ngột biến mất tại chỗ khiến cho Ngu Tâm sửng sốt, lập tức nàng nhìn thấy Lâm Phong đã xuất hiện phía xa xa, trước mặt Kinh Hiểu Nguyệt. Kinh Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, áo trắng phiêu động, đôi mắt bình tĩnh như nước, giống như không có chút cảm tình gì.
– Kinh Hiểu Nguyệt.
Lâm Phong chậm rãi mở miệng chặn trước mặt nàng, Kinh Hiểu Nguyệt đang bước về phía trước, nói:
– Tránh ra.
Lâm Phong nở nụ cười, vẫn không hề tránh ra mà chỉ bình tĩnh đứng đó.
– Đông!
Kinh Hiểu Nguyệt giậm chân xuống đất, nhất thời khắp trận mạch chấn động, cả mỏ quặng như đều bị một đợt chấn động này đánh cho trở nên xơ xác, đồng thời từng đợt từng đợt dao động từ dưới lòng đất tràn ngập.
– Cẩn thận.
Ngu Tâm hô lên một tiếng với Lâm Phong, Kinh Hiểu Nguyệt chính là thiên tài của Kinh gia, nàng ta vô cùng lợi hại, mặc dù không bằng Kinh Viêm đã được vào Thiên Trận Kỳ Phủ tu luyện nhưng xét về thực lực cũng không kém nhiều lắm.
– Yên tâm đi, Lâm Phong sẽ không thương tổn nàng.
Đàm Đài thấp giọng nói một câu với Ngu Tâm. Đôi mắt đẹp của Ngu Tâm lóe lên, ngẩng đầu nhìn tên to con bên cạnh, chỉ thấy Đàm Đài đang khẽ nheo mắt nhìn về phía trước, hắn không hề lo lắng cho Lâm Phong mà vừa rồi hắn còn nói, Lâm Phong sẽ không thương tổn Kinh Hiểu Nguyệt! Ngu Tâm có cảm giác mình muốn quay lại đánh giá gia hỏa kia, trận đạo của hắn thật có chút ngoài dự đoán của mọi người, chẳng lẽ thực lực của hắn cũng rất mạnh?! Kinh Hiểu Nguyệt bước ra từng bước, trong khoảnh khắc trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một lao tù đại địa khủng bố, trong chốc lát đã nhốt Lâm Phong vào trong, sau đó Kinh Hiểu Nguyệt lại lần nữa hung hăng giẫm lên đại địa, dưới lòng đất đột nhiên có lực lượng hủy diệt hướng lên trên. Thân thể Lâm Phong bay lên không, nhất thời trường mâu vô tận chui từ dưới đất lên hướng về phía Lâm Phong chém giết. Chân Lâm Phong hung hăng giẫm xuống, lực lưỡng pháp tắc khủng bố tàn phá áp suy sụp cả phiến thiên, trong khoảnh khắc trường mâu bị phá vỡ, đồng thời Lâm Phong cũng đánh sâu về phía trước, một quyền đánh lên trên lao tù, lao tù kia lập tức tan vỡ. Giậm chân đi lại trong hư không, Lâm Phong từng bước từng bước tiến về phía Kinh Hiểu Nguyệt, lúc này trên người Kinh Hiểu Nguyệt có một cỗ lực lượng khủng bố điên cuồng lao ra ngoài cơ thể, đồng thời một cỗ trận quang đáng sợ đan vào nhau như muốn hòa vào cỗ lực lượng kia thành một thể.
– Thiên Hà Thiết Cát Thuật.
Thần sắc Ngu Tâm ngưng lại, Kinh Hiểu Nguyệt cũng chậm rãi bước về phía Lâm Phong, hai người không ngừng tiếp cận, lập tức cỗ lực lượng khủng bố kia hoàn toàn phóng thích ra, bàn tay Kinh Hiểu Nguyệt xẹt qua, hư không như bị thiên hà chặt đứt ra, vòm trời bị chia làm hai nửa, thiên hà vì vong. Trên người Lâm Phong từng cỗ kiếm thánh linh ngưng tụ mà sinh, kiếm ý thổi quét qua thiên địa, khủng bố đến cực điểm, toàn bộ đều chém ra ngoài, tiếng ầm ầm đáng sợ truyền ra, thiên hà bị trảm thành một đoạn dài, tan vỡ vô hình, tay Lâm Phong niết kiếm quyết, phun ra nuốt vào không dứt, kiếm uy vô thượng phun ra nuốt vào giống như có thể đâm Phá Thiên khung. Nội tâm Ngu Tâm sinh ra gợn sóng cực lớn, thật lợi hại, sức chiến đấu của Lâm Phong thật đáng sợ, không biết có thể chiến thắng được Ngu Lân hay không, có lẽ sức chiến đấu của Lâm Phong thật sự có thể chống lại thiên tài mạnh nhất Ngu gia nàng.
– Ngươi là ai?
Kinh Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Phong, nàng đương nhiên cũng cảm nhận được Lâm Phong rất mạnh.
– Ngươi muốn cướp mỏ quặng của Ngu gia?
Lâm Phong hỏi Kinh Hiểu Nguyệt. Kinh Hiểu Nguyệt nhíu mày, nói:
– Đúng vậy, nhất định phải cướp được.
– Mộc Trần sẽ không xuất hiện, Kinh gia, có lẽ vốn dĩ không cần các ngươi.
Lâm Phong nhàn nhạt nói khiến cho Kinh Hiểu Nguyệt phải nhíu mày, nói:
– Mộc Trần nhất định sẽ xuất hiện, mặc dù chết trận thì có thế nào?
– Xem ra ngươi căn bản không hiểu, ngươi đi đi.
Lâm Phong bình tĩnh nói, trong lòng lại có chút cao hứng, Kinh Hiểu Nguyệt, nàng không biết, hơn nữa đã có tâm chết trận. Kinh Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi:
– Ngươi sẽ ngăn cản ta?
– Đúng vậy.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ ngăn cản Kinh gia. Sắc mặt Kinh Hiểu Nguyệt không được tốt lắm, Lâm Phong tiếp tục nói:
– Cho dù Kinh gia ai xuất thủ thì cũng không có khả năng cướp được mỏ quặng của Ngu gia, Mộc Trần hắn cũng sẽ không xuất hiện, ngươi rời đi đi.
– Nếu như hắn xuất hiện thì sao?
Kinh Hiểu Nguyệt lạnh nhạt nói.
– Nếu như hắn xuất hiện, ta sẽ giúp Kinh gia đoạt mỏ quặng.
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng:
– Ngươi trở về nói cho Kinh gia, nếu như hắn không xuất hiện, Kinh gia chẳng những không chiếm được mỏ quặng của Ngu gia mà mỏ quặng của bọn họ cũng sẽ không giữ được.
Kinh Hiểu Nguyệt nghe không hiểu ý của Lâm Phong, bởi vì nàng không biết Lâm Phong là ai, hoặc nói nàng không biết quan hệ của Lâm Phong và Mộc Trần, vì sao Mộc Trần xuất hiện thì hắn lại giúp Kinh gia cướp lấy mỏ quặng còn nếu như không xuất hiện thì hắn sẽ đoạt mỏ quặng của Kinh gia? Kinh Hiểu Nguyệt không hiểu, Ngu Tâm, càng không hiểu!
Chương 2099: Thanh Sơn Khoái Kiếm
Kinh Hiểu Nguyệt rời khỏi, nàng trước tiên đến mạch khoáng của Ngu gia nhìn thử, muốn thử một chút xem có cơ hội gặp được Mộc Trần hay không, nhưng mà không có gặp được Mộc Trần, lại gặp được Lâm Phong kỳ quái.
Một mình đi dạo trong Kinh gia, trong lòng Kinh Hiểu Nguyệt thủy chung vẫn luôn có tâm sự, câu nói kia của Lâm Phong rốt cuộc có ý gì, nói với Kinh gia, Mộc Trần xuất hiện, hắn giúp Kinh gia, Mộc Trần không xuất hiện, Kinh gia ngay cả mạch khoáng của mình cũng không giữ được.
– Hiểu Nguyệt.
Lúc này, trước mặt Kinh Hiểu Nguyệt xuất hiện một vị cường giả trung niên, ánh mắt hắn nhìn về phía Kinh Hiểu Nguyệt, thần sắc hòa nhã, nhưng mà ánh mắt Kinh Hiểu Nguyệt nhìn về phía hắn đã có chút lạnh lẽo, không có nửa điểm tình cảm.
– Hiểu Nguyệt, buông tha đi, Mộc Trần hắn không xứng có được ngươi, hắn tuyệt đối không dám xuất hiện, Ngu gia sẽ tru sát người đoạt mạch khoáng.
Trung niên bình tĩnh nói, nhưng mà ánh mắt của Kinh Hiểu Nguyệt vẫn rất lạnh.
– Hôm nay ta tới mạch khoáng của Ngu gia, hơn nữa còn gặp một người, một người rất kỳ quái.
Trong thanh âm của Kinh Hiểu Nguyệt không hề có một chút tình cảm, bình tĩnh nói với trung niên:
– Là một gã thanh niên, rất kỳ quái, hắn muốn ta chuyển cáo với Kinh gia, ngày đoạt mạch khoáng, nếu như Mộc Trần xuất hiện, hắn sẽ giúp Kinh gia đoạt, nếu như Mộc Trần không xuất hiện, hắn sẽ đoạt lấy mạch khoáng của Kinh gia.
Trung niên nghe nói thế thì nhíu mày, trong mắt ẩn ẩn có hàn quang lóe ra, nói:
– Người này là ai?
– Ta không quen, nhưng mà thực lực rất mạnh, ta hy vọng những lời này của hắn không chứa đựng hàm nghĩa sâu trong đó.
Kinh Hiểu Nguyệt lạnh như băng nói, sau đó thân ảnh phiêu động, rời khỏi bên này, chỉ để lại trung niên thần sắc lạnh như băng, trong mắt như hiện lên một con dao lạnh lẽo, thì thào nói nhỏ:
– Trận mạch khoáng của Ngu gia, còn có thể đào thoát được khỏi lòng bàn tay của Kinh gia ta sao?
Trong mắt Kinh gia, không nói đến tứ đại mạch khoáng, ít nhất, mạch khoáng của Ngu gia, đã là vật nằm trong lòng bàn tay. Lâm Phong sau khi Kinh Hiểu Nguyệt rời khỏi cũng theo Ngu Tâm cùng nhau rời khỏi mạch khoáng của Ngu gia, bên trong nội tâm Ngu Tâm hôm nay đang có gợn sóng mãnh liệt, vẫn luôn liếc mắt nhìn lén Lâm Phong.
– Ngươi nhìn ta làm gì?
Lâm Phong cười nói.
– Càng nhìn ngươi lại càng không thấu, ta phát hiện trong lời nói của Đạm Đài có chút ý tứ, về sau, ta sẽ hiểu rõ.
Ngu Tâm khẽ cười nhẹ nói:
– Kinh Hiểu Nguyệt chính là nhân vật thiên tài của Kinh gia, thực lực phi thường lợi hại, nhưng trước mặt ngươi, tựa hồ cũng không có sức chống cự mẽ, nếu như lúc tranh đoạt quặng mỏ ngươi chống lại nàng, tin tưởng rằng sẽ dễ dàng có thể thủ thắng, lời ngươi nói với Kinh Hiểu Nguyệt, là thật sao?
– Ngươi đang chỉ câu nói nào?
Lâm Phong cười hỏi.
– Nếu như Mộc Trần xuất hiện, ngươi sẽ giúp Kinh gia đoạt mạch khoáng của ba nhà?
– Thật sự.
Lâm Phong gật gật đầu.
– Ta đây hy vọng Mộc Trần không cần xuất hiện.Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!
Ngu Tâm khẽ nở nụ cười nói, khiến cho Lâm Phong lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc:
– Ngươi cứ như vậy mà tin rằng, ta thực sự có thể trợ giúp Kinh gia đoạt mạch khoáng của cả ba nhà?
– Đạm Đài không phải đã nói về sau ta sẽ hiểu rõ hay sao, có lẽ có thể.
Ngu Tâm từ chối cho ý kiến mỉm cười. Lâm Phong cùng Ngu Tâm về tới Ngu gia, Ngu gia trước sau như một trù bị để tranh đoạt mạch khoáng, tam đại thế gia của Thanh Sơn Thành từng gặp nhau vài lần, cuối cùng, bọn họ đã làm Kinh gia thỏa hiệp, trận tranh đoạt mạch khoáng, tranh đoạt từng trận, từ năm trận chiến đấu ra quyết định, năm trận chiến có ba người thắng, sẽ có thể đoạt mạch khoáng, hơn nữa, người từng chiến đấu, không được xuất hiện ở trận tranh đoạt khác. Kết cục như vậy đương nhiên có lợi với Ngu gia bọn họ, Kinh gia mặc dù cường đại, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một thế gia, không có nhiều thanh niên thiên phú xuất chúng như vậy. Ngay ước định của trận tranh đoạt mạch khoáng cuối cùng đã tới, mà địa điểm, chính là tại vùng đất có tứ đại mạch khoáng, ai thắng, người đó từ nay về sau nắm trong tay mạch khoáng. Ngu gia, không khí có vẻ phá lệ ngưng trọng, một đám cường giả hội tụ trong diễn võ trường, thế hệ thanh niên lấy Ngu Lân cùng với Tô Mục cầm đầu, một trận chiến này rất quan trọng đối với Ngu gia hắn, nếu bại, mạch khoáng của Ngu gia sẽ bị Kinh gia đường đường chính chính đoạt lấy, đây là ước định của tứ đại thế gia Thanh Sơn Thành, nhà nào cũng phải tuân theo ước định này.
– Ngu Lân, Tô Mục, trận chiến này, hai người các ngươi vô cùng quan trọng, kính nhờ dặn dò Ngu Lân cùng với Tô Mục.
– Trận chiến này, nhất định nắm chắc.
Ngu Lân gật đầu thật mạnh.
– Được, như vậy chúng ta xuất phát, mạch khoáng đầu tiên mà Kinh gia muốn chọn, chính là Phùng gia, hy vọng bọn họ có thể bảo vệ, chúng ta trước tới Phùng gia nhìn xem.
Chỉ nghe lão nhân mở miệng nói, sau đó một đoàn người đạp không, cuồn cuộn đi tới Phùng gia, trong đám người, mấy người Ngu Lân, Tô Mục cùng với Ngu Diệp đứng phía trên kỳ lân, có vẻ phá lệ thu hút sự chú ý. Lâm Phong, Đạm Đài cùng với Ngu Tâm yên lặng đi theo phía sau bọn họ, Ngu Khôn phía trước tựa hồ chú ý tới Lâm Phong bọn họ, không khỏi bay đến, cười nói:
– Lâm Phong hiền chất, mấy ngày này ở Ngu gia ta có quen không, Ngu Tâm nha đầu chiếu cố ngươi tốt chứ?
– Ừm, Ngu Tâm tốt lắm.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu.
– Vậy thì tốt, nhiều ngày như vậy, sư tôn của ngươi vẫn còn chưa đến đến Thanh Sơn Thành tìm ngươi sao?
Ngu Khôn hỏi một tiếng.
– Sẽ nhanh tới, tin rằng không lâu nữa ta có thể nhìn thấy sư tôn rồi.
Lâm Phong khẽ nở nụ cười, đáp lại nói.
– Vậy thì tốt, ta đang muốn thỉnh giáo sư tôn của ngươi một chút, mặt khác, tranh đấu đoạt tứ đại mạch khoáng hôm nay, chắc ngươi cũng biết, tứ đại thế gia của Thanh Sơn Thành va chạm, ngươi vừa lúc có cơ hội có thể quan sát một phen, nếu như có thể lĩnh ngộ được gì, cũng không uổng việc này.
Ngu Khôn khách khí nói, vẫn luôn cũng không có ý tứ khinh thường Lâm Phong, nhưng dưới cái nhìn của hắn, tứ đại thế gia tranh đoạt mạch khoáng, chính là tranh đấu của các nhân vật thế hệ trẻ tuổi ở Thanh Sơn Thành, Lâm Phong thân là thượng vị Hoàng, lại thông hiểu một chút trận đạo, đương nhiên có thể từ đó học được một vài thứ, có lẽ sẽ có thể cảm ngộ được gì đó.
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Lâm Phong cười đáp lại, Ngu Khôn không nói thêm nữa, thẳng tiến về phía trước, một đoàn người không ngừng tiến về phía mạch khoáng của Phùng gia. Lúc này, tại vùng đất có mạch khoáng của Phùng gia, không khí có chút khẩn trương, người của Kinh gia đã tới rồi, ngoại trừ Phùng gia, Ôn gia trong tứ đại thế gia cũng đã đi tới bên này, mạch khoáng thứ hai mà Kinh gia muốn chọn, chính là của Ôn gia hắn, hôm nay, Kinh gia, muốn lấy vùng đất của bản thân, đối phó với tam đại thế gia khác của Thanh Sơn Thành. Ngoại trừ người của vài đại thế gia, còn có rất nhiều cường giả của Thanh Sơn Thành đi tới để quan sát trận tranh đoạt mạch khoáng lần này, chiến đấu hôm nay, có lẽ sẽ quyết định vận mệnh tương lai của Thanh Sơn Thành. Hầu Thanh Lâm bọn họ, đang ở bên trong đám người Phùng gia, hơn nữa, người của Phùng gia cũng phi thường khách khí với Hầu Thanh Lâm bọn họ, bọn người Hầu Thanh Lâm, hôm nay chính là khách quý của Phùng gia, đến trợ giúp bọn họ bảo vệ mạch khoáng. Lúc này, chỉ thấy cường giả của Phùng gia cước bộ không ngừng giẫm lên mặt đất, ngay lập tức, phía trên mặt đất, lần lượt từng chỗ ngồi hư ảo hiện lên, sau đó không ngừng chế tạo thành, trôi nổi trong hư không.
– Chư vị đi vào mạch khoáng của Phùng gia ta, thỉnh ngồi xuống.
Chỉ thấy cường giả Phùng gia phất phất tay, ngay lập tức tọa ỷ cuồn cuộn bay lên không, cuồn cuộn di chuyển về tám hướng, phi thường chỉnh tề dừng ở từng phương vị, tứ đại thế gia, mỗi người chiếm một phương vì, còn địa điểm chiến đấu tranh đoạt mạch khoáng lần này sẽ tại một chỗ phía trên mạch khoáng, ngoại trừ thực lực giao phong, còn có thể dễ dàng mượn dùng uy lực của trận đạo.
– Sau ngày hôm này, mạch khoáng này, không nhất định là của Phùng gia.
Lúc này, một vị cường giả của Kinh gia nhàn nhạt nói.
– Người xuất chiến lần này của Kinh gia không biết năm vị nào, thỉnh chỉ giáo.
Cường giả của Phùng gia đáp lại một tiếng, hỏi.
– Dựa theo quy củ ước định, Kinh gia của ta một khi đã lui nhường một bước, năm trận đấu thắng ba trận, như vậy, người đầu tiên lên đài chiến đấu, phải là người của các ngươi, sau đó chéo nhau.
Cường giả của Kinh gia chậm rãi mở miệng, năm trận chiến đấu, cũng không nói ai sẽ chiến, nhưng mà người của Phùng gia, phải xuất trướng trước, sau đó chéo nhau xuất trướng, như vậy, nếu như phải chiến đấu đến trận thứ năm, Phùng gia xuất trướng trước, hiển nhiên sẽ có hại, Kinh gia có thể căn cứ vào người xuất trướng của Phùng gia hắn để quyết định cho ai đối chiến.
– Kinh Viêm, Kinh Nhiễm cùng với Kinh Hiểu Nguyệt thậm chí còn không có xuất hiện, đây không phải chiến trường chính của Kinh gia, xem ra áp lực toàn bộ đều trên người chúng ta.
Ngu Khôn nói với bọn người Ngu Lân bên cạnh, Ngu Lân bọn họ khẽ gật đầu, nói:
– Khôn thúc, nếu như bọn người Kinh Viêm dám toàn bộ xuất hiện tại chiến trường Ngu gia, chúng ta cùng lắm thì buông tha cho mạch khoáng của Ngu gia, đi đoạt của Kinh gia hắn.
– Nhìn tình hình, Kinh gia mời không ít nhân vật lợi hại, những người đó cũng nguyện ý vì Kinh gia làm việc, chỉ sợ đãi ngộ xa xỉ, Phùng gia muốn bảo trụ mạch khoáng này, cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Ngu Khôn bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Kinh gia, chỉ thấy người của Kinh gia rất bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong sự khống chế của bọn họ. Từ hôm nay trở đi, cục diện của Thanh Sơn Thành, sẽ xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, hoàn toàn thay đổi. Lập tức, ánh mắt của mọi người đều dừng tại Phùng gia, trận chiến đầu tiên, người nào. Chỉ thấy lúc này, hướng Phùng gia, một thanh niên cường giả đi ra, người này mặc y phục màu xám, lưng đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, đơn giản, lão luyện, thoạt nhìn tựa hồ rất tầm thường, nhưng mà lại tựa hồ giống như một thanh lợi kiếm vô cùng chất phác, vô luận bất luận kẻ nào ngăn cản ở phía trước, đều bị tru sát.
– Người này là ai, tựa hồ không hề quen mắt.
Đám người thấp giọng nói, người này, rất lạ. Hướng Kinh gia có người khẽ nhíu mày, tựa hồ người xuất trướng này từng đi ngang qua bầu trời của Kinh gia hắn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sắc mặt bình thường, giống như chuyện gì đều chừa từng xảy ra, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì, trận chiến đầu tiên, Kinh gia, nhất định nắm chắt. Chỉ thấy lúc này, hướng Kinh gia, một người mặc y phục màu đen chậm rãi tiêu sái đi ra, dừng phía trên mạch khoáng, rất thần bí, chỉ thấy hắn vươn bàn tay trắng noãn, chậm rãi cởi nón áo choàng xuống, ngẩng đầu, lập tức đám người liền thấy được một gương mặt tái nhợt, vừa tái nhợt, lại vừa rét lạnh.
– Thanh Sơn Khoái Kiếm.
Đám người nhìn người nọ, đồng tử khẽ co rút lại, bàn tay trắng nõn kia dời xuống rất nhanh, nhưng mà đám người cũng đã nhìn thấy được vết chai trong bàn tay, đó là một đôi tay cầm kiếm. Thanh Sơn Khoái Kiếm, thế hệ trẻ tuổi dụng kiếm nhanh nhất ở Thanh Sơn Thành, không ai nhanh hơn so với hắn, rất ít người có thể thuyết phục hắn, mà hôm nay, Kinh gia, làm được . Nhìn thấy hắn xuất hiện, người của Phùng gia trong lòng kịch liệt co rút, mục đích của Kinh gia, thật sự là Ngu gia sao?
Chương 2100: Một kiếm
Thanh Sơn Khoái Kiếm là thế hệ trẻ dụng kiếm nhanh nhất, tên của hắn đều đã bị mọi người lãng quên, nhìn thấy hắn xuất hiện, trận chiến này, xem ra đã không còn gì gây cấn, bọn họ nhìn về phía người Phùng gia mời đến, trong đôi mắt hiện lên một chút đồng tình, đáng tiếc, dưới kiếm của Thanh Sơn Khoái Kiếm, không giữ mạng, kiếm, là vô tình chi kiếm.
– Thanh Sơn Khoái Kiếm?
Lâm Phong nghe thấy tên của đối phương, không khỏi lộ ra thần sắc thú vị, đáng tiếc trận chiến này không phải Kiếm Manh lên, nếu không, Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ được nhìn thấy người dụng kiếm nhanh hơn cả hắn. Đương nhiên, kiếm của Nhược Tà sẽ chậm hơn so với hắn hay sao?
– Ngươi cho rằng một trận chiến này ai thắng?
Ngu Tâm nhìn thấy khóe miệng Lâm Phong nâng lên thành một nụ cười, hỏi.
– Thanh Sơn Khoái Kiếm, bại.
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, khiến cho Ngu Tâm lộ ra thần sắc kinh ngạc, không quá tin tưởng nở nụ cười, Thanh Sơn Khoái Kiếm ở Thanh Sơn Thành cực phú nổi danh, nếu như bỏ qua trình độ trận đạo mà chỉ đơn thuần so đấu thực lực, hắn chỉ sợ có thể chiến đấu một trận với Ngu Lân, dạng nhân vật như vậy, Lâm Phong lại nói Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ bại. Phía trên mạch khoáng, hai người đều trầm mặc, bọn họ đều là loại người giống nhau, trong mắt, chỉ có đối thủ.
Gió lạnh thổi qua, kiếm ý phô chiếu trong hư không, mang theo một cỗ lãnh ý tiêu sát, dưới cỗ lãnh ý đó, Thanh Sơn Khoái Kiếm chuyển động thân thể, điên cuồng xông về phía Nhược Tà, tốc độ của hắn thoạt nhìn cũng không nhanh lắm, nhưng mà mỗi một bước đều rất chắc chắn, tay hắn đã nắm phía trên chuôi kiếm, một thanh kiếm phi thường bình thường, kiếm tu chân chính, không dùng danh kiếm.
Đó là một đôi tay cực kỳ ổn định, một khắc khi hắn nắm lấy chuôi kiếm kia không hề có một chút mảy may rung động, kiếm tu, giết người cùng bị giết, chỉ cách nhau một ý niệm, một chút khác biệt cũng không thể được. Nhược Tà cũng đồng dạng chuyển động, động tác giống nhau, tay hắn, cũng nắm lấy phía trên chuôi kiếm, chiều dài thân kiếm vừa vặn, chỉ cần hắn xuất kiếm có thể chém về một phương vị.
Chứng kiến động tác của hai người, mọi người thế nhưng lại cảm thấy hít thở không thông, hư không giống như cũng đọng lại, trong mắt bọn họ, chỉ có hai người đang chiến đấu phía trên mạch khoáng. Người khẩn trương nhất là người của Phùng gia, từ một khác khi Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất hiện kia bọn họ đã hiểu được, dã tâm thật sự của Kinh gia, tựa hồ không chỉ chiếm đoạt mạch khoáng của Ngu gia, nếu không, Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ không xuất hiện.
Trận chiến đầu tiên này, không thể bại, Phùng gia nếu bại sẽ không dậy nổi, nhưng mà đối mặt với Thanh Sơn Khoái Kiếm, Nhược Tà hắn có thể thắng sao? Thanh Sơn Khoái Kiếm rốt cục cũng xuất kiếm, hàn quang của một kiếm chói lọi chín tầng trời, động tác dưới chân của hắn không nhanh, nhưng động tác xuất kiếm của hắn lại giống như lôi đình, giống như tia chớp, giống như một đạo quang, đó là pháp tắc, đó là đạo, nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức ánh mắt cũng không thể đuổi kịp, phiến hư không kia như đều mất đi thần thái, chỉ còn lại một kiếm này.
Nhược Tà cũng đồng dạng xuất kiếm, tương phản với Thanh Sơn Khoái Kiếm, kiếm của hắn, thoạt nhìn rất chậm, đặt dưới tốc độ của Thanh Sơn thì có vẻ càng chậm hơn, tựa hồ, đám người đã thấy được cảnh tượng Thanh Sơn Khoái Kiếm chém xuống đầu hắn.
Mặc dù kiếm của Nhược Tà rất chậm, nhưng cũng bởi vì một kiếm của Thanh Sơn Khoái Kiếm làm nổi bật tốc độ, kì thực, đều nhanh như nhau, chỉ trong khoảnh khắc sau mới khiến cho người khác chú ý nhất, bởi vì thân thể của hai người cùng xuất hiện trên một điều tuyến, đều đứng ở đó không nhúc nhích, không có máu tươi, bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy hướng đi cuối cùng của kiếm Chỉ có số ít người đồng tử khẽ co rút, thậm chí mày cũng khẽ nhíu lại.
Gió lạnh thổi qua, chỉ thấy một đạo thân thể trong đó đột nhiên hóa thành bụi bậm, ngay cả người mang thi thể đều biến mất không thấy đâu, giờ khắc này, đám người chỉ cảm thấy trái tim của bọn họ đang hung hăng nhảy lên.
Này. . . Sao có thể như thế! Thanh Sơn Khoái Kiếm, thua; không chỉ thua, hơn nữa còn đã chết, ngay cả cặn bã đều không có còn lại. Người mặc y phục màu xám rốt cục cử động, động tác của hắn thoạt nhìn vẫn chậm rì rì, đem kiếm chậm rãi cắm vào bên trong vỏ kiếm, trong mắt không có một chút biểu tình, sau đó xoay người, di chuyển về phía Phùng gia, giờ khắc này, đám người tựa hồ mới chân chính tỉnh táo lại, nhận thức được kết cục của trận chiến này.
– Vù.
. . Cường giả của Phùng gia hung hăng thở ra một hơi.
– Hảo, Nhược Tà, lợi hại.
Chỉ thấy rất nhiều cường giả của Phùng gia đều đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kích động, thật mạnh, bọn họ tuy rằng biết Nhược Tà rất lợi hại, nhưng mà lại thật không ngờ rằng sẽ lợi hại như vậy, Thanh Sơn Khoái Kiếm, một kiếm tru sát, bọn họ biết một kiếm vừa rồi có bao nhiêu mạo hiểm, một kiếm, không phải Thanh Sơn Khoái Kiếm chết, thì Nhược Tà sẽ chết, đó là kiếm tu chi tranh, chỉ đấu một kiếm, Nhược Tà, thắng.
Mà giờ khắc này, rất nhiều người của Kinh gia sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi, trận chiến đầu tiên, Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất chiến, không ngờ lại thua, thua một cách sạch sẽ như thế, hoàn toàn như thế, cứ như vậy, trận chiến tiếp theo, Kinh gia bọn họ xuất trướng, cũng mang ý nghĩa quyền chủ động đã ngã về phía Phùng gia bên kia, Phùng gia có thể căn cứ vào người của Kinh gia hắn để lựa chọn cường giả xuất chiến.
– Thanh Sơn Khoái Kiếm, không ngờ lại thua, người nọ là ai?
Phía Ngu gia, ánh mắt của rất nhiều người tập trung về phía Nhược Tà, Phùng gia, không ngờ lại nhận được sự giúp đỡ lợi hại như vậy. Mà ánh mắt Ngu Tâm nhìn Lâm Phong cũng lộ ra một chút kinh ngạc, hiển nhiên, nàng cũng thật không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
– Ngươi như thế nào lại biết ?
Ngu Tâm hỏi.
– Để tai lại gần đây.
Lâm Phong mỉm cười thần bí với Ngu Tâm, khiến cho Ngu Tâm càng tò mò hơn, gia hoả này trực tiếp truyền âm không phải được rồi sao, lại còn làm thần bí như vậy, chẳng qua nàng vẫn là làm theo. Lâm Phong bám vào bên tai Ngu Tâm, thấp giọng nói:
– Bởi vì, hắn là sư huynh của ta.
Nói xong, Lâm Phong cười dời đầu đi, mà Ngu Tâm lại sững sờ ở đó, sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, liếc mắt thật sâu nhìn Lâm Phong:
– Gia hoả nhà ngươi, trên người rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.
Nàng tựa hồ nhớ tới lời nói trước đó của Lâm Phong , nếu Mộc Trần xuất hiện, hắn giúp Kinh gia đoạt ba mạch khoáng, Mộc Trần không xuất hiện, hắn đoạt lấy mạch khoáng của Kinh gia, lời này, chẳng lẽ là thật?
– Hôm nay, còn bốn trận chiến, Phùng gia chiếm cứ vị trí chủ động, trận chiến lần này, rất có khả năng là Phùng gia thắng.
Ngu Khôn bình tĩnh nói, mọi người cũng gật gật đầu, thực lực của Phùng gia mặc dù không bằng Kinh gia cùng Ngu gia, nhưng mà dù sao cũng là thế gia, bọn họ cũng có nhân vật yêu nghiệt, cũng mời cường giả, dưới tình huống nhóm người mạnh nhất của Kinh gia không xuất hiện, hơn nữa lại có trận đầu chiến đấu thắng lợi, khả năng chiến thắng tất nhiên rất lớn.
– Kinh gia xuất ra Kinh Cùng, thiên phú của người này gần với Kinh Hiểu Nguyệt, còn có thêm trình độ trận đạo, sức chiến đấu tuyệt đối phi thường lợi hại.
Đám người nhìn thấy người tham chiến thứ hai của Kinh gia, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà khi người của Phùng gia đi ra, bọn họ đều cho rằng, kết cục của trận chiến này đã định, thiên tài mạnh nhất của Phùng gia Phùng Diệp đi tới, một trận chiến này, cũng không còn gây cấn nữa. Trên thực tế cũng đúng như đám người dự đoán, trận chiến thứ hai này, vẫn là Phùng gia thắng, Kinh gia, thua liên tiếp hai trận. Phùng gia, không tiếc để Phùng Diệp đi ra, muốn cố gắng thắng hai trận liên tiếp.
– Mất đi quyền chủ động, Kinh gia này cả bàn cờ đều bị thua.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, đối với kiểu chiến đấu lực lượng ngang nhau thế này, ai thắng trận chiến đầu tiên, người đó sẽ chiếm cứ quyền chủ động, nếu như Kinh gia thắng trận đầu, trận thứ hai có thể tùy ý ra một người, mặc dù bị thua cũng không sao, trận thứ ba, lại có thể dựa vào sắp đặt xuất trướng của Phùng gia mà ra người. Hết thảy, cũng đều thay đổi bởi vì trận đầu. Trận chiến đấu thứ ba, Kinh gia trực tiếp tùy ý lựa chọn một người đi ra, hiển nhiên, bọn họ đã buông tha cho trận chiến này, mạch khoáng của Phùng gia, từ bỏ, giữ lại thực lực, tranh đoạt chiến đấu với Ôn gia, vừa lúc, người chưa dùng tới, có thể dùng để đối phó với Ôn gia.
– Thắng.
Người của Phùng gia cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, sở dĩ trận thứ hai bọn họ dám để cho Phùng Diệp lên chiến trường bởi vì sau lưng Phùng gia còn có Hầu Thanh Lâm, Hầu Thanh Lâm chính là sư huynh của Nhược Tà, Nhược Tà tựa hồ rất tôn kính hắn, lấy thực lực của hắn, tất nhiên cũng có thể thắng một trận, vì vậy chỉ cần trận đầu tiên Nhược Tà chiến thắng, cục diện liền đã nhất định. Trận chiến này nhìn qua rất dễ dàng, nhưng mà, ai cũng nghẹn một hơi, rất nguy hiểm.
– Hầu huynh đệ, Nhược Tà huynh đệ, đa tạ, về sau nếu như có yêu cầu gì, cứ việc phân phó.
Lúc này, cường giả Phùng gia khẽ chắp với Hầu Thanh Lâm và Nhược Tà tay, thời điểm Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất hiện, bọn họ thật sự cảm thấy cực kỳ rất lớn, hoàn hảo, Nhược Tà đã thắng, khiến Kinh gia trực tiếp ăn ba trận thua, đây cũng coi như Phùng gia đại xuất một hơi để đối phó với Kinh gia, chiến tích ba trận toàn thắng, tuy rằng trận cuối cùng Kinh gia đã buông tha trận chiến này.
Nhưng mà Phùng gia chiến thắng đã đưa toàn bộ áp lực để lại cho Ôn gia, đối thủ thứ hai mà Kinh gia muốn khiêu chiến, bọn họ, cảm giác được một cỗ uy hiếp đang đánh về phía mình. Kinh gia vì trận chiến đầu tiên đã chuẩn bị Thanh Sơn Khoái Kiếm, cuối cùng tuy rằng bại trận, nhưng Kinh gia đã lộ ra dã tâm, tiếp theo đây, bởi vì Kinh gia đã buông tha, cho nên hai ba người mà họ chuẩn bị để chiến đấu với Phùng gia đều sẽ trở thành đối thủ của Ôn gia hắn, loại áp lực này, khiến cho Ôn gia rất khó chịu, bọn họ không ít người đem ánh mắt nhìn về phía bọn người Thiên Si, hy vọng ngoại viện trợ giúp bọn họ, cũng có thể giống với Nhược Tà, vì Ôn gia bọn họ giành lấy thắng lợi.
Mọi người thân hình bay lên trời, rời khỏi đây, Kinh gia không thể lấy được mạch khoáng của Phùng gia, chiến trường tiếp theo, chính là vùng đất mạch khoáng của Ôn gia, đám người trước đều đến đó, chiến cuộc của trận thứ hai này, lại sẽ như thế nào, Kinh gia có thể lấy được mạch khoáng của Ôn gia hay không?
Tất cả, Kinh gia không khống chế được, Ôn gia cũng không thể khống chế, không ai biết, giữa đám người Ngu gia, có một nhân vật dẫn theo sư huynh đệ của hắn, âm thầm khống chế tất cả mọi thứ.
Trận chiến đầu tiên Thiên Đài bọn họ xuất động Nhược Tà, nhị sư huynh Hầu Thanh Lâm không có xuất chiến, bảo lưu lại thực lực, trận chiến tiếp theo, những người khác đều cho rằng Kinh gia đều đem áp lực đè lên Ôn gia, nhưng mà Lâm Phong bọn họ lại cảm thấy áp lực này rất nhỏ, bảo vệ mạch khoáng cho cả ba nhà không có một chút vấn đề.Nguồn truyện audio