Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 419 [Chương 2091 đến 2095]
❮ sautiếp ❯Chương 2091: Đường hầm tử vong
Năm ngày rất nhanh đã đến, thậm chí còn không cảm giác được nó đã trôi qua, Lâm Phong còn chưa quen thuộc thân thể kia đã phải đi đến vùng đất ra vào đường hầm hư không của Thần Tiêu đại lục.
Một cửa đường hầm màu vàng, trong đó hình như có một cơn gió lốc màu vàng khủng bố tàn phá, lực lượng cường đại hư không đạt đến trình độ nhất định có thể dễ xé rách một cường giả, đương nhiên lực lượng có đôi khi cũng cực kỳ đáng sợ, nhất là đường hầm hư không đại lục này, tuyệt đối siêu cấp khủng bố. Nhưng lúc này ở nơi nào đó, một chiếc thuyền to lớn giống như một chiến hạm khủng bố được bao vây bởi một cỗ lực lượng đáng sợ giống như đúc ra từ vàng ròng.
– Con thuyền lớn này muốn đi qua đường hầm hư không, nó không phải chế tạo từ kim chúc mà chỉ sợ được cường giả lấy lực lượng pháp tắc đáng sợ chế tạo, mặt trên dường như còn có khắc đường văn khủng bố, hình như còn có câu vận bên trên này.
Lâm Phong nhìn chằm chằm cự thuyền, trong lòng khẽ run, chế tạo cổ phàm chỉ sợ tiêu phí cự đại đại giới, con thuyền tuy lớn nhưng không gian để chứa người lại không nhiều, có thể nói nhỏ hẹp, tất cả thủ đoạn chế tạo cổ phàm cũng vì bảo vệ khoang thuyền này, nếu không đám người bên trong sao có thể đi vào đường hầm hư không.
Nghe nói, cường giả cổ Thánh Nhân mới có thể dựa vào lực lượng vô thượng hoành độ đường hầm hư không, xuyên toa đại lục, nếu không mặc dù Đế cảnh cũng phải chết. Nắm trong tay đường hầm hư không rồi liên minh với thế lực người lên thuyền người thật ra cực kỳ nghiêm khắc, vùng đất ra vào đường hầm có nhiều cường giả chưởng khống, thậm chí có một vị cực kỳ đáng sợ, nếu như không thể bảo đảm hư không cổ phàm thì sẽ trở thành một đả kích lớn với liên minh, cái gọi vé tàu cũng chỉ như nói suông.
Hôm nay, rất nhiều người đã đến nơi này từ sớm, đi theo bậc thang rồi lên cổ phàm, Lâm Phong đi vào trong khoang thuyền, đưa vé tàu cho bảo vệ rồi theo bậc thang kia vào giữa khoang thuyền, lúc này trong khoang thuyền đã có rất nhiều người, quả thật rất đông, bọn họ đều lợi dụng đầy đủ tài nguyên, mỗi một lần vận chuyển trăm người, trăm người nếu như cũng ngồi cùng khoang thuyền sẽ khiến không gian trở nên chật chội.
Khoang thuyền được kim quang bao lấy, có thể quan sát phong cảnh bên ngoài, xa xa hình như có cơn gió lốc màu vàng đáng sợ, Lâm Phong thật không dám tưởng tượng nếu như võ tu nhân loại đi vào đường hầm này thì sẽ thế nào, chẳng phải sẽ giống như ngày xưa khi thực lực còn yếu hắn vào khe hở không gian tiểu thế giới sao, thậm chí còn đáng sợ hơn, bởi vì cơn gió lốc màu vàng không có ở đó.
– Là ngươi.truyện Kiếm Hiệp</a
Một tiếng hô nhỏ vang lên, Lâm Phong nhìn lại thấy nữ tử ở phòng bán đấu giá ngày ấy, khoé miệng nâng lên ý cười nhàn nhạt, nói:
– Là ta.
Cô gái kia cũng cười, nhìn Lâm Phong nói:
– Năng lực của ngươi không tệ, dưới tình hình kia mà cũng có thể sử dụng thủ đoạn đặc thù này để trốn.
Lâm Phong nhún vai, không nói thêm gì, im lặng ngồi đó, chỉ cần thông qua đường hầm hư không này, hắn sẽ bước vào Thần Tiêu đại lục, một đại lục khác. Rốt cục, khi đã đủ một trăm người bước vào khoang thuyền khoang, cổ phàm cự đại bắt đầu chuyển động, quầng sáng phía trên cổ phàm đáng sợ đến cực điểm, phía trước khoang thuyền hình như có một người rất mạnh mẽ đã khống chế, khi quầng sáng màu vàng như hòa vào một thể với đường hầm hư không cũng là lúc cổ phàm phát ra tiếng vang oanh long đáng sợ, sau đó cả con thuyền lập tức lao vút nhanh ra ngoài, biến mất, hư không trống trải.
– Tốc độ thật khủng khiếp, đang tiến hành xuyên qua thời không sao?
! Lâm Phong sợ hãi thầm than trong lòng, hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một hải dương màu vàng, cổ phàm giống như mở ra một đại đạo vô tận không ngừng đi sâu về phía trước, từng ánh sáng hoa mỹ vô cùng mỹ cảm. Oanh long! Thân thể nhún xuống một cách dữ tợn, Lâm Phong hắn như cũng trầm xuống, một lực lượng áp bách đáng sợ tác dụng lên người, tiếng oanh long vang lên không ngừng, giờ khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy huyết nhục thân thể mình như đều bị xé thành mảnh nhỏ.
– Lực lượng gì đây?
Lâm Phong cảm thấy có một áp lực hít thở không thông gắt gao áp bách thân như muốn xé rách người hắn ra, tiếng oanh long vẫn không ngừng vang lên, huyết mạch chấn động, sắc mặt Lâm Phong trở nên cổ quái, ngồi trong khoang thuyền mà vẫn phải chịu lực lượng đáng sợ như thế! Đông! Một cơn chấn động càng thêm đáng sợ nữa trực tiếp đánh sâu vào cổ phàm, chỉ thấy quầng sáng bầu trời lưu chuyển, một cỗ lực lượng tử vong áp bách xuyên thấu qua khoang thuyền rồi kích trên người đám người, tiếng vang phốc xuy truyền ra, không ít người ngồi trong khoang thuyền bị hộc máu tươi, Lâm Phong cũng bị chấn đắc hừ một tiếng, hắn cảm thấy ánh sáng màu vàng như muốn hủy diệt hắn vậy, tàn phá trong cơ thể hắn.
– Tiểu thư, hôm nay đường hầm chấn động dường như lợi hại hơn mọi khi.
Hộ vệ bên cạnh cô gái nói, sắc mặt không ổn lắm.
– Có lẽ ngẫu nhiên thôi, hy vọng lần này đường hầm chấn động không quá mạnh.
Cô gái kia nói nhỏ, ngay sau đó nàng thấy ánh mắt Lâm Phong đang nhìn mình, không khỏi hỏi:
– Ngươi lần đầu tiên đi qua đường hầm hư không này?
Lâm Phong trầm nghiêm mặt nhưng khẽ gật đầu.
– Đường hầm hư không hội tụ lực lượng khủng bố nhất trong không gian, từ vô thượng cường giả mở ra đến đại lục Cửu Tiêu, nhân vật cấp bậc cổ Thánh mới có thể xuyên toa vu, công kích trong đường hầm đôi khi thậm chí còn cường đại đến mức có thể so với lực công kích của cổ Thánh, cổ phàm lấy lực lượng vô thượng chế tạo mà thành, nhưng vẫn không thể che chắn được tất cả áp lực, hơn nữa một khi áp lực ngoại giới đạt đến cực điểm, chúng ta cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, nếu không cổ phàm sẽ bị hư hao thậm chí có thể gặp nguy hiểm, một kích vừa rồi cũng rất mạnh cho nên lực lượng mới trực tiếp xông vào trong như vậy.
Cô gái giải thích cho Lâm Phong hiểu, hắn không nghĩ rằng còn có loại thuyết pháp này.
– Cho nên cưỡi cổ phàm hạn độ thấp nhất thì cũng phải cảnh giới thượng vị hoàng mới được, nếu không một khi hành trình không thuận lợi rất có khả năng sẽ bị áp lực cổ này áp bách đến chết.
Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn thấy ánh sáng hoa mỹ màu vàng không ngừng xẹt qua trước mắt, Lâm Phong thậm chí không thể biết cụ thể tốc độ cổ phàm nhanh cỡ nào chỉ cảm thấy thời không xuyên toa vu, cổ uy áp kéo rất dài nhưng tính công kích hủy diệt cũng rất thiếu, vẫn làm cho người ta cực kỳ áp lực khó chịu, mặc dù thân thể Lâm Phong cũng cực kỳ mạnh mẽ nhưng vẫn cảm nhận được áp lực vô cùng trầm trọng. Thời gian dần trôi qua sắc mặt rất nhiều người bắt đầu đỏ lên, không khí trong cả khoang thuyền im lặng đến đáng sợ, không một ai nói chuyện, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm rãi, mỗi một giây phút trôi qua cũng rất lâu. Không biết qua bao lâu, mọi người trong khoang thuyền đều có một cảm giác kiệt sức, cả người đều thấy không ổn. Đột nhiên hư không trở nên ảm đạm, chứng kiến một màn này sắc mặt mọi người đại biến, thậm chí có người sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
– Không ổn rồi.
– Đường hầm tử vong, sao chúng ta lại đi vào đường hầm tử vong?
– Đường hầm tử vong?
Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, nhìn thấy cơn gió lốc màu đen trong hư không, áp lực làm cho người ta hít thở không thông. Chỉ thấy cường giả bên ngoài khống chế cổ phàm đi vào khoang thuyền và sắc mặt hắn cũng rất khó coi.
– Tiền bối.
Cô gái nhìn về phía cường giả kia, sắc mặt cũng biến đổi trở nên nhợt nhạt hơn, lần này nàng đến đại lục Thanh Tiêu nghe nói có người tiến hành giao dịch một tập tranh ảnh và tài liệu của đại trận đạo cho phòng bán đấu giá Tận Thế, bởi vậy mới lưng đeo trọng trách gia tộc đến đây, lại không ngờ rằng sẽ ở đường hầm xuyên qua thời không gặp phải đường hầm tử vong màu đen.
– Đường hầm tử vong này không ai có thể đoán trước được, chỉ hi vọng đừng quá khủng bố nếu không cổ không không chịu nổi thì chúng ta cũng sẽ phải chết, hơn nữa chúng ta cũng đã sắp rời khỏi đường hầm hư không rồi.
Vị cường giả kia trầm nghiêm mặt, nói:
– Chư vị nhanh chóng ổn định lại tâm thần, tận lực phóng thích lực lượng, tự cầu phúc nhé.
Nói xong hắn nhắm mắt, trận địa sẵn sàng đón quân địch, cũng không ai có thể biết được lực lượng hủy diệt của đường hầm tử vong sẽ cường đại đến trình độ nào, chỉ có thể nhìn xem vận mệnh chính mình. Sắc mặt Lâm Phong khó coi, người này thực lực mạnh mẽ mà vẫn nghiêm túc như thế, xem ra đường hầm tử vong màu đen này sẽ rất đáng sợ, trong cổ phàm không còn chỗ ẩn thân, hắn có thể dùng vũ hồn bao bọc lấy mình nhưng nếu như lực công kích quá mạnh rất có phá vỡ vũ hồn, không phải sẽ càng thảm hại hơn?! Lực lượng pháp tắc khủng bố hóa thành đại địa và lực lượng ma đạo bao vây lấy người hắn, giờ phút này tất cả mọi người đều đang phòng ngự, không cố kỵ những người khác, giống như cũng đang nghênh đón ngày tận thế giáng xuống. Khi lực lượng đáng sợ oanh kích trên cổ phàm, tất cả mọi người đều cảm giác được một cổ lực lượng hủy diệt xuyên thấu tất cả, đánh vỡ phòng ngự của mọi người, đám người nghênh đón một trận tập kích tận thế, lực lượng pháp tắc và lực lượng sinh mệnh điên cuồng bao vây thân thể hắn.
– Ở đây!
Trong ý niệm của Lâm Phong, chỉ thấy cô gái kia bị chùm tia sáng chói lóa bao vây nhưng lại đón nhận sự công kích hủy diệt, mà tộc nhân của nàng cũng ở đó, những người khác đều hướng đến chùm tia sáng. Lâm Phong bước ra một bước, nhảy vào trong chùm sáng nhưng lực lượng khủng bố chấn động không ngừng đánh sâu vào cổ phàm khiến cho bọn họ cũng không thể đứng vững, cổ phàm cũng bị hỏng. Lại thêm một cỗ uy áp đáng sợ xuyên thấu thân thể, Lâm Phong nhảy về phía cô gái, ôm lấy nàng, cô gái nhăn mặt, sắc mặt khó coi, nhưng giờ phút này nàng còn đang tự lo cho bản thân mình làm sao còn có thể bận tâm đến Lâm Phong được, chấn động vẫn còn chưa bình ổn lại, khi Lâm Phong mất đi ý thức giống như lại lần nữa thấy được ánh sáng. Thần Tiêu đại lục, Thành Phong Châu, vùng đất ra vào đường hầm hư không, đám người thấy cổ phàm lao ra khỏi đường hầm vẫn nằm hỗn độn trong đám người, trong lòng khẽ run, xem ra đã gặp phải đường hầm tử vong.
– Chết thê thảm.
Có người ánh mắt lóe lên, đi sát về phía trước, trong cổ phàm có rất nhiều thi thể, một khi người đã chết, những gì trên người cũng chẳng còn là của họ nữa.
– Tránh ra.
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, chỉ thấy một hàng cường giả bước chậm đi đến, đi về phía cổ phàm.
– Tiểu thư đâu?
Một tiếng hô truyền ra khiến cho sắc mặt một hàng cường giả rất khó coi, không ngờ thật sự cưỡi chiến thuyền này phải trải qua đường hầm tử vong.
– Vẫn còn khí tức.
Chỉ thấy một người bước chậm đến cô gái bên cạnh, thấy một thanh niên đang ôm lấy cô gái, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo, mà những thanh niên bên cạnh hắn cũng để lộ sát khí.
Chương 2092: Thanh Sơn thành
– Có ai biết người này không?
Cường giả kia thấp giọng hỏi, mọi người đều lắc đầu, sát khí quá nặng.
– Bá phụ, có nên chém hắn không?
Có người lên tiếng hỏi, cường giả kia lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Vẫn chưa xác định được quan hệ của hắn và Tiểu Diệp, trước tiên hãy cứ đưa về đã.
– Vâng.
Đám người gật gật đầu, rồi bắt đầu rửa sạch cổ phàm, có lẽ cũng chỉ có cường giả khống chế cổ phàm và một vài vị nhân vật cường đại Đế cảnh lành lặn, những người khác không chết cũng bị thương, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lần lượt chấn động không biết phải chịu đựng bao lâu, rốt cục choáng váng hoa mắt rồi ngất đi, nhưng hắn có thể bất tử bởi vì thần hồn và thân thể của hắn phá lệ cường đại nên mới có thể kiên trì được.
Thần Tiêu Đại lục nằm tại vị trí trung tâm Cửu Tiêu đại lục, đồng thời giáp giới với tám đại lục khác là đại lục mạnh nhất, ở đại lục này các loại người võ đạo tụ hội lại với nhau, va chạm tạo ra hỏa hoa vô cùng hoa mỹ, đại sư luyện khí Tông Sư, cường giả luyện đan, cường tượng trận đạo, các loại cường giả có được lực lượng đặc thù cũng đều tụ hội tại đây trên sân khấu Thần Tiêu đại lục, nếu như Cửu Tiêu đại lục là một đại lục, như vậy Thần Tiêu chính là khu vực trung ương.
Trên mảnh đất Thần Tiêu này, có rất nhiều chủ thành mạnh mẽ, mà mấy chủ thành này đều có quy tắc tự thống trị, có chủ thành tồn tại song song với thánh tộc, có chủ thành là học viện chúa tể, cũng có chủ thành tồn tại song song với tông môn, còn có chủ thành lại giống như Minh giới, thành chủ phủ vì lực lượng chí cường, chưởng quản hết thảy. Thanh Sơn Thành là toà thành trì với lực lượng mạnh nhất và cũng có rất nhiều Cổ Tộc, nhất là hai đại thế gia Kinh gia và Ngu gia, hai đại trận đạo cổ cổ nắm trong tay trận mạch Thanh Sơn Thành, vô số thế lực cổ tộc sinh tồn dưới trướng bọn họ.
Đương nhiên, Thanh Sơn Thành của hôm nay, Kinh gia dường như ngày càng mạnh, nhất là trong một thế hệ thanh niên Kinh gia hiển nhiên còn lớn mạnh hơn Ngu gia, hai đại thế lực cổ lão thế gia có dấu hiệu nghiêng về một bên, chẳng qua không lâu trước đây Kinh gia cũng xuất hiện một chuyện cười, Kinh Hiểu Nguyệt hậu bối Kinh gia không ngờ lại thích một người không nên thích, thậm chí còn bỏ trốn, Kinh gia đương nhiên có thể giết chết nam nhân kia nhưng Kinh Hiểu Nguyệt cũng lại lấy cái chết ra đe dọa.
Chuyện cười này đã trở thành câu chuyện cho rất nhiều người lúc nhàn rỗi tại Thanh Sơn Thành, rất nhiều người đồng tình với Kinh Hiểu Nguyệt, người tu luyện võ đạo khó có chân ái, nàng tìm được đạo lữ mình thật sự thích cũng đã không tệ, đáng tiếc, người nọ đã trải qua vài trăm năm tuổi trẻ, tuy thực lực cũng mạnh nhưng tiềm lực lại hữu hạn, Kinh gia đương nhiên không hy vọng nàng đi theo người như vậy.
Giờ phút này, trong một tòa tháp đen giữa Kinh gia, một bóng người bị trói vào một cái cọc bằng dây xích sắt, tóc tai hỗn độn, khí tức yếu ớt, trong thần hồn của hắn có hai luồng hỏa diễm không ngừng thiêu đốt buộc hắn phải đón nhận những thống khổ vô cùng vô tận. Lúc này lai có một người đi đến, đến trước mặt hắn, khoé miệng vẽ lên nụ cười tàn nhẫn, nói:
– Vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi đồng ý truyền lời, hơn nữa tự mình nói cho Hiểu Nguyệt biết ngươi chỉ lừa gạt nàng mà thôi thì ngươi sẽ được ra khỏi tòa tháp tù này.
Người kia ngẩng đầu, ánh mắt vẫn trong suốt mang theo ý cười châm chọc, lạnh lùng nói:
– Vài trăm năm qua, ta nghĩ bản thân mình sẽ không động tâm nhưng đến khi gặp Hiểu Nguyệt, ta biết đó là mệnh số, cả đời này kỳ thật ta cũng không có nhiều điều tiếc nuối lắm, cừu hận ngày xưa đệ tử của ta chắc chắn đã báo thù giúp ta, chuyện cũ kia ta nên quên đi, ta có huynh đệ tốt nhất, có một đám đệ tử xuất sắc, điều duy nhất ta tiếc nuối khi hôm nay còn sống đó là Hiểu Nguyệt, nếu như không thể đến bên nàng ấy thì các ngươi cứ giết ta đi.
Nói xong, khoé miệng hắn cong lên nở một nụ cười sáng lạn.
– Muốn chết?
Người nọ cười lạnh một tiếng:
– Ngươi đã không đồng ý vậy ta sẽ vĩnh viễn cho ngươi chịu sự thống khổ khi thần hồn bị nung đến khô, Hiểu Nguyệt cũng không biết chúng ta đã bắt ngươi, thời gian sẽ khiến tình cảm của nàng phai nhạt, nàng sẽ hết hy vọng với ngươi, ngươi sẽ sống không bằng chết khi Hiểu Nguyệt yêu người khác.
– Đến ngày ước định nếu như Hiểu Nguyệt không thấy ta, nàng ắt sẽ hiểu được chân tướng sự việc, ta không thể nào từ bỏ được ước định của mình với nàng.
Người bị đóng đinh nhàn nhạt nói.
– Ngươi lầm rồi, chúng ta đã nói với nàng ấy, ngươi vốn chỉ muốn lợi dụng nàng làm ván cầu để vào được Kinh gia ta, nếu như ngươi không đến, Hiểu Nguyệt đương nhiên sẽ chết tâm.
Người nọ bình tĩnh nói, lập tức nhấc chân lên đi qua hành lang hắc ám dài ngoằng, đi dưới ngọn đàn cũng u ám như vậy đi ra khỏi toà tháp đen u tối.
Trong toà tháp hắc ám truyền ra một tiếng thở dài, đó là tiếng thở dài vô lực, hắn giống như nhớ đến người hắn từng yêu, bọn họ là tuyệt đại song kiêu trong thế giới này, bọn họ tung hoành ngang dọc trong thế giới võ đạo, liên thủ thoát ra khỏi tiểu thế giới bị niêm phong với giấc mộng lưu lạc tới một mảnh đất ngày mai tương sáng hơn, nhưng mà hết thảy cũng chính vì một âm mưu, người hắn yêu đang hôi phi yên diệt.
Từ nay về sau, hắn sẽ bắt đầu sống trong kiếp ẩn núp, thời gian trăm năm đã bồi dưỡng ra một đám đệ tử kiệt xuất muốn phá vỡ âm mưu, nhiều năm trôi qua như vậy rồi hắn tin tưởng bản thân mình chắc chắn sẽ nhanh chóng thành công, đệ tử hắn có lẽ có người đã đặt chân đến cảnh giới thượng vị Hoàng, hắn tin tưởng đệ tử hắn sớm hay muộn cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, mà hắn trong cơ duyên xảo hợp gặp được Hiểu Nguyệt, nàng có nét tương tự nàng ấy, nhưng tiếp xúc với nhau một thời gian hắn phát hiện ra không hề giống nhau, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản hắn yêu thương nữ tử phong hoa này, nhưng trong võ đạo yếu ớt lại khiến hắn một lần gặp gỡ rồi lại thành ác mộng.
Thượng vị Hoàng, nếu như ngày xưa thì đã vô địch rồi nhưng ngày nay thì vẫn còn rất yếu a! . . . Ngu gia, một gian phòng vô cùng đơn sơ, Lâm Phong mở mắt, lập tức một cơn đau nhức ập đến.
– Ta vẫn còn sống!
Lâm Phong nhìn thoáng qua hư không rồi hít một hơi thật sâu, lực lượng thiên nhiên trong đường hầm hư không rất khủng bố, đường hầm tử vong dưới nguy cơ đáng sợ đó thì dù cường đại Đế cảnh cũng có thể chết, hắn chỉ cảm thấy mình như vừa dạo qua mộy vòng từ quỷ môn quan trở lại, suýt thì mất mạng. Giãy dụa đứng dậy, vẫn cảm thấy đau nhức, có thể thấy được vừa rồi hắn đã phải chịu lực lượng áp bức đáng sợ cỡ nào, không chỉ có cơ thể mà thần hồn cũng vậy, giờ phút này hắn cũng cảm giác như lưng đeo nghìn vạn cân cự lực, giống như thân thể này không còn là của mình nữa.
– Ta đang ở đâu đây?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng rồi khẽ rung động, hắn phát hiện mấy chiếc nhẫn trữ vật trên người đã không còn, tuy rằng Lâm Phong đặt vật quan trọng nhất trong thế giới vũ hồn nhưng vẫn mang theo nhẫn trữ vật bên trong có không ít thứ tốt, không nghĩ rằng khi hắn choáng váng hoa mắt lại lấy nhẫn trữ vật của hắn đi. Đứng dậy, Lâm Phong đi ra ngoài cửa, hắn phát hiện nơi mình đang ở đó là một khoảng sân cực kỳ đơn sơ, bên ngoài có người canh giữ, sau khi thấy hắn người kia nói:
– Ngươi đã tỉnh rồi đó à, tạm thời trong đó nghỉ ngơi đi nhé.
– Đây là đâu?
Lâm Phong hỏi.
– Ngu phủ, nhà của tiểu thư ta!
Người bảo vệ kia bình tĩnh nói, bọn họ không xử trí Lâm Phong mà lại an trí Lâm Phong ở đây.
– Ta ra ngoài một chút.
Lâm Phong bình tĩnh nói, nói xong nhấc chân lên định đi ra ngoài, nhưng đối phương lại ngăn cản hắn, lạnh lùng nói:
– Trước khi tiểu thư tỉnh lại ngươi vẫn nên ở lại đây thôi.
Lâm Phong nhíu mày, hắn nhớ trước khi mình bị áp bách đến té xỉu hắn đã giữ được cô gái kia, đối phương có bảo vật hộ thể, về sau hắn không còn biết gì nữa, đối phương nói tiểu thư, chẳng lẽ chỉ cô gái kia?
– Nơi này là Thần Tiêu đại lục phải không?
Lâm Phong hỏi một tiếng, tuy rằng hắn đã đoán được đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận một lần.
– Thần Tiêu Đại lục, Thanh Sơn Thành.
Đối phương quay lại rồi lên tiếng.
– Đến đại lục Thần Tiêu rồi.
Ánh mắt Lâm Phong hiện lên phong mang, xem ra trước tiên cần mau chóng đi tìm Đại sư huynh, nghĩ vậy bước chân hắn tiến về phía trước, không hề có ý định chờ đợi.
– Đứng lại.
Thấy Lâm Phong mạnh mẽ muốn đi, thủ vệ không khỏi quát lớn một tiếng. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xông ra nhưng đúng lúc này phía xa xa lại có tiếng gió gào thét, một hàng người đi đến, chính là cô gái kia và những người khác tới. Cô gái sau khi đáp xuống đất thì nhìn chằm chằm Lâm Phong, khẽ cắn răng, lạnh nhạt nói:
– Đồ vô sỉ.
– Dưới tình hình này ta cũng đành phải mượn vào lực lượng bảo mệnh của cô, ta sẽ giải thích với cô sau.
Lâm Phong mở miệng nói, để còn sống, hắn làm gì có bận tâm được nhiều như vậy.
– Ngu Diệp, nếu như nàng đã không quen hắn, vậy thì.
. . Thanh niên bên cạnh cô gái cất giọng nói lạnh lùng, trong mắt có sát khí không hề che giấu. Nhưng Ngu Diệp không để ý tới đối phương chỉ nhìn Lâm Phong rồi nói:
– Ta có thể thả ngươi đi, nhưng Cổ Đế phù ít nhất vẫn nên để lại cho ta.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên sự không mau vẻ, mở miệng nói:
– Nhẫn trữ vật trên người ta đều đã bị các ngươi cướp đi rồi, bây giờ ngươi còn muốn Cổ Đế phù của ta nữa?
!
– Có chuyện này?
Mắt Ngu Diệp loé, nhìn sang thanh niên bên cạnh, đối phương lập tức nói:
– Bá phụ đích xác đã lấy đi nhẫn trữ vật trên người hắn, tất cả cũng chờ muội tỉnh lại rồi tính tiếp.
– Chúng ta đi tìm phụ thân.
Ngu Diệp mở miệng nói, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phong, nói:
– Ngươi cũng đi theo ta đi.
Một đoàn người đồng loạt đi về phía một toà cung điện khác, giờ đây trong cung điện chỉ còn một người trung niên đang nhìn trận phù trước mắt, trong mắt hiện lên thần sắc ngưng trọng, trận phù thật lợi hại, người khắc trận phù này năng lực trận đạo phải vô cùng đáng sợ. Trận phù trước mắt chính là Cổ Đế phù Lâm Phong khắc thành, đối phương vốn dĩ dựa vào lực lượng thần hồn mạnh mẽ, ngạnh sinh xóa bỏ ấn ký của Lâm Phong, lấy vật bên trong ra, sau đó mới thấy được trận phù này, người khắc phù tuyệt đối là nhân vật trận đạo tông sư.
Chương 2093: Trận đạo thế gia
Ngu Khôn cúi đầu, thần niệm cảm ứng đường văn tinh xảo trong trận phù rồi hỏi người bên cạnh:
– Vật lục soát ra được từ trên người tiểu tử kia sao?
– Đúng vậy, tiểu thư còn chưa tỉnh lại nên không thể xác định được quan hệ của người này với tiểu thư, vì vậy chúng ta đã lấy hết nhẫn trữ vật trên người hắn.
Người bên cạnh đáp lại.
– Khi nào Ngu Diệp tỉnh lại bảo nàng đến tìm ta.
Ngu Khôn nói, khi hắn đang nói chuyện, một hàng người đã đứng ngoài điện, lập tức nghe thấy âm thanh truyền đến:
– Phụ thân.
– Vừa nói đến con, con đã đến rồi.
Ngu Khôn nở một nụ cười, nhìn ra phía ngoài điện, lập tức hắn nhìn thấy Ngu Diệp dẫn theo một đoàn người đi đến.
– Trận phù.
Ngu Diệp liếc mắt thấy được trận phù trong tay Ngu Khôn.
– Ừ, Diệp nhi, con nhìn xem!
Ngu Khôn đưa trận phù cho Ngu Diệp, Ngu Diệp nhận lấy rồi dùng thần niệm xâm nhập vào trong, một lát sau vẻ mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
– Trận phù này thật phức tạp, có khắc đại trận đạo vô cùng lợi hại, do phụ thân khắc ra sao?
Ngu Khôn khẽ lắc đầu rồi ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong phía sau Ngu Diệp, hỏi:
– Tiểu gia hỏa, gia tộc của ngươi là thế lực hay tông môn hay thế lực trận đạo?
Lông mi Lâm Phong giật giật, mấy gia hỏa này thật vô sỉ, không ngờ lại mở nhẫn trữ vật của mình sau đó lấy đồ ở trong đó ra, cũng may không có đồ vật gì quá quan trọng, nhưng cũng không phải không có cổ kinh thư.
– Là hắn.
Ngu Diệp nhìn Lâm Phong, thần sắc có chút bất ngờ, như nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói:
– Đây là Cổ Đế phù ngươi bán đấu giá được sao?
Hay trong Cổ Đế phù vốn có sẵn trận vận sau đó ngươi tạo hình thành trận phù này? Rất hiển nhiên, Ngu Diệp không thể nào nghĩ đến Lâm Phong có năng lực tông sư trận đạo, nàng sinh ra tại thế gia trận đạo, trên phương diện trận đạo có thể nói có tạo nghệ phi phàm nhưng mà vẫn chưa thể khắc ra đại trận hoàn mỹ như vậy, thậm chí còn có sự chênh lệch không nhỏ, phụ thân nàng Ngu Khôn là một nhân vật tông sư trận đạo cấp bậc, nhưng muốn khắc ra trận phù hoàn mỹ như vậy cũng khó, cho nên đương nhiên nàng sẽ cho rằng đó do trong Cổ Đế phù đã có sẵn.
– Các ngươi nói sao thì thế đó.
Lâm Phong đương nhiên sẽ không khoe điều gì, bình tĩnh nhìn Ngu Khôn, mở miệng nói:
– Đồ vật của ta có thể trả lại cho ta không?
– Ta còn chưa đến mức ham mấy thứ này của ngươi, chẳng qua trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, ai giúp ngươi khắc trận phù này, trận vận của Cổ Đế phù cũng chỉ là một tấm giấy trắng mà thôi, người khắc trận cũng không đơn giản như vậy.
Ngu Khôn bình tĩnh nhìn Lâm Phong, ánh mắt như muốn nhìn thấu hắn. Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, nếu như hắn nói thật thì không biết đối phương có giữ hắn lại hay không, vì thế bèn trả lời:
– Sư phụ ta giúp ta khắc.
– Sư phụ ngươi?
Trong mắt Ngu Khôn hiện lên một chút duệ mang, trong lòng rung động, quả nhiên như hắn dự đoán.
– Ngươi đi cổ phàm hư không qua đường hầm, sư phụ của ngươi không đi cùng đến đây sao?
Ngu Khôn dường như có vài phần khách khí với Lâm Phong, một đệ tử của nhân vật tông sư trận đạo có thể duy trì quan hệ tốt đẹp một chút cũng tốt.
– Vé tàu của cổ phàm qua đường hầm hư không rất đắt, ta đấu giá được một tấm, sư phụ ta cũng bằng một biện pháp khác có được một tấm nhưng lại đi ngày khác, hôm nay chắc hẳn ông ấy cũng đã đến Thần Tiêu đại lục rồi.
Lâm Phong bất động thanh sắc đáp lại một câu, đành phải hư cấu một người sư phụ ra.
– Thì ra là thế, tên ngươi là gì?
Ngu Khôn cười hỏi, đã có phần khách khí hơn với Lâm Phong.
– Lâm Phong.
– Ừ, Lâm Phong, ngươi ở lại Ngu gia ta làm khách nhé, về sau nếu như sư phụ ngươi tìm đến, ta muốn thỉnh giáo ngài ấy.
Ngu Khôn nhẹ nhàng nói sau đó nhìn Ngu Diệp:
– Diệp nhi, ngươi đã quen biết với Lâm Phong từ trước rồi, chiêu đãi Lâm Phong cho tốt.
Ngu Diệp lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nàng không ngờ phụ thân lại nói muốn thỉnh giáo sư phụ Lâm Phong, xem ra nàng vẫn xem nhẹ trận phù được khắc chế đến trình độ hoàn mỹ trong tay, còn câu nói phía sau đương nhiên nàng hiểu ý của phụ thân, cho dù trước đó nàng và Lâm Phong có cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là …bây giờ bọn họ có quen biết hơn nữa còn có quan hệ hữu hảo, những thứ khác bỏ qua toàn bộ đi.
– Vâng, phụ thân.
Ngu Diệp liếc mắt nhìn Lâm Phong bên cạnh, nghĩ thầm khó trách trên người hắn có nhiều cổ kinh thư như vậy, phong thái đại triển tại phòng đấu giá tận thế thì ra có sư phụ nhân vật tông sư trận đạo, như vậy trên người hắn có tài nguyên phong phú cũng chẳng có gì lạ, một vị tông sư trận đạo chỉ cần hắn hiểu được năng lực lợi dụng mình, muốn có lời tu luyện tài nguyên rất dễ dàng, Ngu gia nàng chính là thế gia trận đạo đương nhiên hiểu được đạo lý này.
– Lâm Phong, nhẫn trữ vật của ngươi cũng cầm rồi, Diệp nhi trả trận phù lại cho Lâm Phong.
Ngu Khôn đưa nhẫn trữ vật trả lại cho Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong cầm một quả trong tay sau đó thành lập liên hệ rồi lấy lại chiếc nhẫn trữ vật kia.
– Lâm Phong, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé.
Ánh mắt Ngu Diệp nhìn về phía Lâm Phong có chút cổ quái, nhưng nàng vẫn tận lực vứt bỏ toàn bộ những chuyện trước đó, dù sao sư phụ Lâm Phong cũng là một nhân vật tông sư trận đạo đáng tôn kính.
– Ừ.
Lâm Phong cũng có suy nghĩ riêng của mình, hắn muốn đi khỏi nơi này sớm một chút, giờ đây không còn ai cản trở nữa hắn đương nhiên vui mừng, nhưng những người đi bên cạnh Ngu Diệp lại khác, trong lòng bọn họ đều cảm thấy khó chịu, gia hoả này không ngờ lại có một sư phụ tốt, quả nhiên tiện nghi cho hắn. Nếu như bọn họ biết trận phù kia do Lâm Phong tự khắc ra không biết sẽ có cảm giác thế nào.
– Ta muốn ra ngoài một chút.
Ra đến đại điện, Lâm Phong nói với Ngu Diệp một tiếng.
– Được, ta đưa ngươi ra ngoài.
Ngu Diệp bước vào hư không, ánh mắt quét về phía Ngu phủ mênh mông, nói với Lâm Phong:
– Đây là Ngu gia của ta, một trong hai thế lực cường đại nhất Thanh Sơn Thành, thế gia trận đạo đã truyền thừa vạn năm, ngoài phủ rộng lớn này ra Ngu gia chúng ta còn có rất nhiều mỏ quặng.
– Mỏ quặng?
Lâm Phong có chút kinh ngạc, mỏ quặng là cái gì?
– Ngươi ở Thanh Tiêu chưa từng nghe nói đến mỏ quặng sao?
Ngu Diệp hiếu kỳ nói.
– Chưa từng.
Lâm Phong nói.
– Có thời gian ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
Ngu Diệp cười nhẹ, một lúc lâu sau bọn họ đã ra khỏi Ngu phủ thì Lâm Phong nói với Ngu Diệp:
– Ta muốn đi một mình một lúc.
Ngu Diệp sửng sốt sau đó lập tức mỉm cười gật đầu:
– Đi đi, nếu như có chuyện gì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến Ngu phủ tìm ta, ngọc giản đưa tin của ta đây.
– Được.
Lâm Phong gật gật đầu, cũng lấy ngọc giản đưa tin ra, hai người cùng để lại thần niệm, ngay sau đó Lâm Phong rời đi một mình.
– Trước hết ta sẽ mời nhị sư huynh ra rồi sau đó đi tìm Đại sư huynh.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn thoáng qua chung quanh rồi lập tức di chuyển đi tìm một vùng đất không có người, một lát sau mấy người Hầu Thanh Lâm xuất hiện bên cạnh Lâm Phong.
– Lâm Phong.
Hầu Thanh Lâm nhìn về phía Lâm Phong, hỏi:
– Chúng ta đã đến Thần Tiêu đại lục rồi sao?
– Đúng, Thần Tiêu đại lục, Thanh Sơn Thành, ngươi thử xem bây giờ Đại sư huynh đang ở đâu?
Lâm Phong mở miệng nói. Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, lập tức tế xuất Tỏa Hồn Linh, đồng thời thân thể hắn chậm rãi bay lên không, Tỏa Hồn Linh khẽ rung động, âm thanh tràn ngập khắp mỗ một phương.
– Phía đằng kia, trước mắt vẫn còn chưa biết rõ khoảng cách xa bao nhiêu, chúng ta đi thôi.
Hầu Thanh Lâm nói, hư không xuất hiện một cổ phàm theo chỉ thị của Toả Hồn Linh đưa mấy người Lâm Phong đi, vốn dĩ Lâm Phong không có ý định quay về Ngu gia, hôm nay đối với hắn mà nói, tìm được Mộc Trần mới quan trọng nhất. Cổ phàm gào thét xẹt qua bầu trời Thanh Sơn Thành, Tỏa Hồn Linh dường như bị chấn động tần suất càng lúc càng nhanh khiến cho ánh mắt Hầu Thanh Lâm khẽ ngưng lại, lúc này phía trước bọn họ xuất hiện một phủ mênh mông, kia chắc là phủ của một thế gia Cổ Tộc cường đại.
– Lâm Phong, dừng lại.
Đúng lúc này Hầu Thanh Lâm đột nhiên nói, hai hàng lông mày của hắn như hóa thành lợi kiếm. Lâm Phong có vẻ như cũng cảm nhận được điều gì đó, khống chế cổ phàm ngừng lại mà Tỏa Hồn Linh lại run rẩy vô cùng lợi hại, chỉ hướng về phía phủ kia.
– Đi.
Bàn tay Hầu Thanh Lâm run lên vung Tỏa Hồn Linh ra ngoài, trong khoảnh khắc Tỏa Hồn Linh hóa thành một chùm tia sáng bay về phía trước, ánh mắt mấy người Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Tỏa Hồn Linh, rất nhanh, Toả Hồn Linh xẹt qua hư không đi vào phủ phía trước, nhóm người Lâm Phong cũng đi theo về phía trước, để không dẫn đến sự chú ý của người khác bọn họ chậm rãi bay lên không, nhảy vào đám mây, tránh xảy ra xung đột. Giờ phút này Hầu Thanh Lâm và mấy người Lâm Phong ai cũng trầm mặc, không khí có vẻ như ngưng lại, bọn họ đều có cảm giác, Đại sư huynh đang trong Thanh Sơn Thành này, hơn nữa còn rất gần bọn họ. Quả nhiên, vào trong phủ rộng lớn mênh mông kia bọn họ đi đến một bầu trời có toà hắc tháp, chỉ thấy Tỏa Hồn Linh hóa thành một chùm tia sáng rồi rơi lên phía trên toà hắc tháp, không ngừng chấn động, rung chuyển thần hồn.
– Hắc tháp, Đại sư huynh!
Sắc mặt Hầu Thanh Lâm cứng ngắc, nói:
– Đại sư huynh có khả năng đang ở trong toà hắc tháp này.
Trong lòng Lâm Phong cũng khẽ run rẩy, đúng lúc này phía hạ không một hàng cường giả đạp không đi về phía Tỏa Hồn Linh, Lâm Phong lập tức nói:
– Nhị sư huynh, mau thu hồi Tỏa Hồn Linh.
– Được.
Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, tất cả Tỏa Hồn Linh đều đồng lọat bay đến bên này, mà đồng thời ánh mắt đám cường giả cũng nhìn về phía bên này đi ra, khi Tỏa Hồn Linh trở về trên tay Hầu Thanh Lâm thì ánh mắt bọn họ cũng dừng trệ người mấy người Lâm Phong.
– Các ngươi là ai?
Người cầm đầu ánh mắt lạnh như băng liếc mắt qua đám Lâm Phong.
– Bọn ta chỉ đi ngang qua nơi đây thôi, quấy rầy mọi người rồi, xin hãy thứ lỗi.
Hầu Thanh Lâm che giấu nội tâm đang dao động, nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh rồi đáp lại, đối phương có vài người là nhân vật Đế cảnh, cũng không phải thế lực bình thường.
– Thứ vừa rồi là cái gì?
Người nọ lại lần nữa lạnh lùng lên tiếng hỏi.
– Một tiểu ngoạn ý bình thường mà thôi, nếu như quấy rầy đến các hạ, chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Hầu Thanh Lâm khẽ chắp tay, lập tức nói:
– Chúng ta đi.
Dứt lời hắn thật sự rời đi, cực kỳ bình tĩnh, hắn đương nhiên rất muốn nhảy vào hắc tháp nhưng như vậy lại vô cùng mạo muội, chắc chắn sẽ phải chết!
Chương 2094: Vùng đất trọng phạm
Mấy người Hầu Thanh Lâm đều rời khỏi nơi này, đối phương vẫn chưa truy cứu chuyện này vì dù sao nhóm Lâm Phong ai nấy cũng đều khí chất phi phàm, chắc có bối cảnh đáng sợ phía sau bọn họ.
Không lâu sau khi Lâm Phong rời xa hư không, ai nấy cũng đều trầm nghiêm mặt, trong mắt có ánh sáng khủng bố đáng sợ.
– Nhị sư huynh, Mộc Trần sư huynh chắc chắn trong toà hắc tháp đó sao?
Nhược Tà lạnh như băng hỏi.
– Nếu như Tỏa Hồn Linh dự báo không sai, Đại sư huynh chắc chắn trong toà hắc tháp, hơn nữa còn bị bắt.
Hầu Thanh Lâm lạnh lùng nói.
– Đi, trước tiên chúng ta đi tìm hiểu một phen, một khi thế lực này đã nhốt Đại sư huynh thì có lẽ có khả năng đã biết Đại sư huynh cũng không chừng.
Thiên Si tận lực khắc chế sự dao động trong lòng mình, cất lời đề nghị, mọi người đều gật đầu đồng ý, hắn bắt đầu đi về phía hạ không, một lát sau bọn họ đi tới một tửu lâu bên trong đông nghẹt người, tìm những vị trí khác nhau ngồi xuống hơn nữa đều nhất loạt ngồi cùng bàn với những người đã ngồi trước đó. Lâm Phong cũng đi tới trước một bàn rượu, hỏi người phía trước:
– Chỗ này ngồi có tiện không?
Người nọ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lập tức cười nói:
– Xin cứ tự nhiên.
Lâm Phong ngồi xuống, ánh mắt nhìn thoáng qua tửu lâu, lập tức thấp giọng nói:
– Ta lần đầu tới Thanh Sơn Thành, muốn thỉnh giáo các hạ, ta thấy phía trước có một phủ rộng lớn, đó là phủ nhà ai vậy?
Nói xong, ngón tay Lâm Phong chỉ vào toà hắc tháp phủ rộng lớn bên kia. Đối phương nghe thấy Lâm Phong nói vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
– Gia hỏa này, xem ra ngươi quả lần đầu tiên đến Thanh Sơn Thành, ngay cả Kinh gia cũng không biết.
– Kinh gia rất mạnh hả?
Lâm Phong cố ý hỏi.
– Đương nhiên, Thanh Sơn Thành tại Thần Tiêu tuy chỉ là chủ thành bình thường nhưng lại có Cổ Tộc thế gia cường đại, Kinh gia và Ngu gia, hai thế gia trận đạo cường đại nhất, có tạo nghệ rất mạnh mẽ trên phương diện trận đạo, hơn nữa ta nói cho ngươi biết trong gần một trăm năm nay, Kinh gia bắt đầu có khoảng cách rất xa so với Ngu gia, từng thế hệ hậu bối xuất hiện cũng mạnh hơn Ngu gia, cứ theo đà này qua vài năm nữa Kinh gia có lẽ có thể nuốt chửng được toàn Ngu gia.
Người này đã tận lực đè giọng xuống mức thấp nhất, tuy rằng đây là điều mà cả Thanh Sơn Thành này ai ai cũng biết nhưng nếu như truyền ra, Ngu gia tất nhiên sẽ không vui.
– Ngu gia, trận đạo thế gia?
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Ngu gia trong miệng đối phương chính là gia tộc của Ngu Diệp sao, không lâu trước đó hắn vừa bước ra từ nơi ấy.
– Kinh gia có cường giả Thánh Đế tọa trấn không?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
– Đương nhiên, nghe nói Thanh Sơn Thành tổng cộng có sáu vị cường giả Thánh Đế thì có bốn gia tộc tọa trấn, trong đó có hai vị Thánh Đế của Kinh gia và Ngu gia, ngoài ra còn có hai gia tộc lợi hại khác có một vị cảnh giới Thánh Đế đáng sợ, còn những Thánh Đế khác ẩn nấp trong Thanh Sơn Thành thì ta không biết.
Đối phương sảng khoái giới thiệu, đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, hắn cũng vui vẻ nói cho Lâm Phong. Lâm Phong nghe thấy đối phương nói như thế trong lòng đại khái đã có cân nhắc, hai vị cảnh giới Thánh Đế chính là nhân vật tọa trấn, trừ phi vận dụng lực lượng cổ của Thánh Nhân nếu không chỉ dựa vào mấy đệ tử Thiên Đài bọn họ thì căn bản không có khả năng cứu được Mộc Trần, nhưng nếu như là trạng thái Tần Sơn cổ Thánh như hôm nay thì Lâm Phong căn bản không biết có thể kiên trì chiến đấu hoàn chỉnh một lần hay không, nếu như không thể kiên trì, thì lại có tính chất huỷ diệt, không chỉ có Tần Sơn bị hủy diệt mà ngay cả chính bản thân hắn cũng bị hủy diệt.
– Đây là quyết định tối phá hư, nếu như Đại sư huynh thật sự bị Kinh gia bắt nhốt, hơn nữa Kinh gia còn không thả người thì sẽ vận dụng lực lượng cổ Thánh.
Trong lòng Lâm Phong hung ác, tiếp tục hỏi:
– Ngươi đã từng nghe nói tới người tên Mộc Trần chưa?
– Mộc Trần.
Đối phương nghe thấy Lâm Phong hỏi Mộc Trần thì thần sắc nhất thời trở nên cổ quái, nhất là trước đó Lâm Phong còn hỏi thực lực Kinh gia như thế nào.
– Ngươi quen Mộc Trần?
Người kia hỏi.
– Không quen, chỉ là ta nghe thấy không ít người khi nói về Kinh gia sẽ nhắc tới Mộc Trần nên có chút tò mò muốn biết Mộc Trần là ai.
Lâm Phong tận lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt, mở miệng hỏi, nhìn phản ứng của đối phương rất có thể là biết Đại sư huynh .
– Ha ha, Mộc Trần khi ngã xuống ở Thanh Sơn Thành này có chút danh khí nên người Thanh Sơn Thành nói đến hắn cũng rất bình thường, bây giờ đang có thời gian, ta và ngươi nói cũng không sao.
Người nọ mỉm cười.
– Như vậy.
.. đa tạ . Lâm Phong khách khí nói.
– Nói đến Mộc Trần không thể không bội phục hắn, người này nghe nói tuổi tuy không còn trẻ nữa hắn đang ở cảnh giới thượng vị hoàng nhưng sức chiến đấu lại lợi hại, nhất là khi lợi dụng thần hồn thì rất đáng sợ, điều này cũng không tính là gì, dù sao người ở Thanh Sơn Thành này có chiến lực mạnh mẽ cũng nhiều, chẳng qua ở đây ta muốn nói đến một người khác, đó là Kinh Hiểu Nguyệt của Kinh gia, dung mạo thanh nhã thoát tục, thiên phú trác tuyệt, nhất là tạo nghệ trên phương diện trận đạo lại vô cùng lợi hại, hơn nữa, nàng tuổi còn chưa đến bốn mươi, hào hoa phong nhã, người theo đuổi đếm không hết, nhưng không ngờ nàng lại yêu Mộc Trần khiến người ta càng nghĩ càng rối rắm, tuy nói người võ đạo đều có thể sống lâu vì trong tình yêu không quan trọng tuổi tác, nhưng hai người dù sao cũng không ở cùng một tầng thứ, không thể gặp nhau được mới phải, bây giờ lại còn cố tình yêu nhau , ngươi nói xem chuyện này có phải là rất quái lạ không?
Người nọ nhìn Lâm Phong rồi nói, cảm thấy khó có thể lý giải nhưng trong lòng Lâm Phong lại khẽ run, không ngờ Đại sư huynh lại tìm được nữ nhân mình yêu rồi, đây vốn nên là một chuyện vô cùng hoàn mỹ nhưng lại thiên kiến bè phái, chuyện này ở đại lục Cửu Tiêu thật sự là xảy ra rất thường xuyên . Lấy mị lực nhân cách của Đại sư huynh có người yêu tốt cũng chẳng có gì lạ, có ai trong đám đệ tử Thiên Đài không chân chính tôn kính Mộc Trần Đại sư huynh .
– Sau đó thì sao?
Lâm Phong hỏi.
– Sau đó lại xảy ra không ít chuyện, thậm chí Mộc Trần còn giết không ít người của Kinh gia mới khiến cho Kinh gia giận tím mặt, muốn mạng Mộc Trần, trong một lần chiến đấu Mộc Trần đã bị bị thương nặng mà Kinh Hiểu Nguyệt lại buông lời tàn nhẫn, nếu như Mộc Trần chết thì nàng cũng chôn cùng, Kinh gia đương nhiên không dám lại động vào Mộc Trần nữa, vì dù sao Kinh Hiểu Nguyệt cũng vô cùng đặc thù, không chỉ có nàng lợi hại mà vài vị huynh trưởng và phụ thân của nàng đều là nhân vật thiên phú phi phàm, có vị trí quan trọng ở Kinh gia, cứ như vậy Kinh Hiểu Nguyệt đương nhiên không thể chết được, bởi vậy Mộc Trần cũng không thể chết – Cho nên Kinh gia mới nhốt Mộc Trần lại?
Trong lòng Lâm Phong rét lạnh, thốt ra, nhưng sau khi hắn nói xong đối phương lại sửng sốt, nói:
– Nhốt?
Không có chuyện này đâu, Kinh gia vì trấn an Kinh Hiểu Nguyệt cho nên đã cho Mộc Trần và Kinh Hiểu Nguyệt một cơ hội.
– Cơ hội gì?
Lâm Phong hỏi.
– Đó chính là tranh mỏ quặng.
Người nọ mở miệng nói:
– Ở Thanh Sơn Thành có vài mỏ quặng vô cùng quan trọng, đối với thế gia trận đạo cực kỳ quan trọng bởi vậy bốn đại gia tộc không ngừng phân tranh, nhất là Kinh gia và Ngu gia tranh đoạt kịch liệt nhất, người chết thê thảm, hơn nữa bây giờ vì Kinh gia thế cường, dần dần kéo xa khoảng cách với Ngu gia bởi vậy, Kinh gia muốn độc chiếm tứ đại chủ mỏ quặng của Thanh Sơn Thành, mà trước đó bốn đại gia tộc, mỗi một gia tộc cũng đều tự bảo vệ một mỏ quặng riêng.
– Kinh gia muốn nuốt trọn toàn bộ mỏ quặng của một nhà như vậy ba nhà kia đương nhiên sẽ không đồng ý đâu.
Lâm Phong tùy ý nói, vấn đề hắn quan tâm không phải tranh đoạt mỏ quặng mà là Mộc Trần.
– Đúng vậy, ba đại gia tộc kia kiệ thủ chống lại dã tâm của Kinh gia nên đã xảy ra rất nhiều lần va chạm nhưng vẫn không thể ngăn cản Kinh gia khuếch trương, với lại giữa bọn họ đã có ước định, tứ đại thanh niên đồng lứa chính là người quyết định quyền sở hữu của mỏ quặng, bốn trận chiến đấu đều xảy ra ở bốn mỏ quặng lớn bao gồm cả mỏ quặng trong tay Kinh, nếu như Kinh gia bại, hắn cũng phải dâng mỏ quặng của mình lên.
– Nói như vậy, cuộc tranh đoạt tứ đại mỏ quặng Kinh gia không thể sử dụng cùng một nhóm người tranh?
Lâm Phong hỏi, nếu như có thể dùng cùng một nhóm người thì Kinh gia chỉ cần dùng mấy người lợi hại nhất là có thể quét ngang tứ đại gia tộc khác, dù sao dựa theo lời đối phương nói, thanh niên đồng lứa của Kinh gia đang chiếm ưu thế .
– Kinh gia chiến đấu với bốn gia tộc cùng lúc mà ba nhà đều tự bảo vệ mỏ quặng của mình, bọn họ chỉ cần có năng lực là có thể hợp lực đoạt được mỏ quặng Kinh gia của mình, cũng là mỏ quặng lớn nhất của Thanh Sơn Thành.
Đối phương trả lời.
– Kinh gia muốn Mộc Trần ra tay giúp hắn đoạt mỏ quặng sao?
– Đúng vậy, Kinh gia và Mộc Trần đã ước định, nếu như hắn dám đi đoạt mỏ quặng của Ngu gia, hơn nữa thành công thì sẽ thừa nhận quan hệ của hắn và Kinh Hiểu Nguyệt, tranh đoạt mỏ quặng một trận chiến đấu ba hiệp, hai hiệp thắng là được, Kinh Hiểu Nguyệt chắc có thể thắng được một lần nhưng nếu như Mộc Trần đi thì có thể cửu tử nhất sinh, Ngu gia tuyệt không cho phép thất bại, bọn họ có lẽ sẽ không đi tranh mỏ quặng với Kinh gia mà sẽ bảo vệ mỏ quặng của mình, hai nhà cũng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng tranh đoạt giữa Kinh gia và Ngu gia sẽ là tối khích lệ , bọn họ cũng đều tự mời một vài thanh niên vô cùng xuất sắc tới trợ trận.
Sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, Kinh gia đã đồng ý cho Đại sư huynh cơ hội nếu Đại sư huynh có thể giúp hắn đoạt được mỏ quặng vậy mà lại nhốt Đại sư huynh, đây là ý gì? Nghe ý tứ của đối phương thì hiển nhiên không biết Mộc Trần bây giờ đang ở Kinh gia, điều này có thể chứng minh huynh ấy đang bị nhốt.
– Tranh đoạt mỏ quặng còn có thể mời người khác sao?
– Có thể, cái này phải xem quan hệ của nhà nào rộng hơn mà Kinh gia rất có thể sẽ là thế gia trận đạo mạnh nhất Thanh Sơn Thành nên đương nhiên quan hệ của họ cũng rộng, người vì bọn họ sẵn sàng chiến đấu rất nhiều.
Đối phương trả lời.
– Ta hiểu rồi, đa tạ huynh đệ đã nói cho biết, còn có toà hắc tháp của Kinh gia kia ngươi có biết là cái gì không?
Lâm Phong tùy ý hỏi một tiếng.
– Hắc tháp ngươi nói là vùng đất Kinh gia nhốt và tra tấn trọng phạm, người đã vào đó rồi thì không có đường ra.
Đối phương tùy ý nói nhưng lại khiến cho đôi đồng tử của Lâm Phong lần nữa co rút lại, trong mắt hiện lên hàn quang đáng sợ, Kinh gia căn bản là không có ý định cho Đại sư huynh tham dự, tất cả chỉ là ngụy trang mà thôi, hắc tháp, vùng đất trọng phạm, có vào không có ra!
Chương 2095: Thiên Trận Kỳ Phủ
Đám người Lâm Phong từ tửu lâu đi ra, bọn họ trao đổi với nhau những gì vừa hỏi thăm được, kết cục dường như không có gì thay đổi, những người qua đường không phải bất đắc dĩ lừa bọn họ, hơn nữa việc này mọi người ở Thanh Sơn Thành đều biết chỉ có bọn họ không biết mà thôi.
Kết quả cuối cùng khái quát đơn giản như sau Kinh gia lừa gạt Kinh Hiểu Nguyệt rồi nhốt Mộc Trần lại sau đó nói dối rằng Mộc Trần sẽ tham dự trận tranh đoạt mỏ quặng, nói hoa mỹ rằng sẽ cho Mộc Trần cơ hội, kỳ thật từ sớm đã cho Mộc Trần một cục diện, nhốt vào vùng đất trọng phạm, có vào không có ra.
– Một đám hỗn láo, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Đạm Đài oán giận, thần sắc hiện lên ánh sáng lạnh, khí tức bạo ngược, hắn mặc dù chưa ra mắt Mộc Trần, nhưng từ sự kính trọng của chư vị huynh đệ đối với Mộc Trần có thể thấy được địa vị của Mộc Trần trong lòng bọn họ, giống như Vũ Hoàng, Mộc Trần là người khai sáng Thiên Đài, bọn họ xem như hậu bối.
– Nhị sư huynh, các huynh đều biết bốn đại gia tộc chứ?
Lâm Phong nói với mọi người.
– Đương nhiên, Kinh gia nhốt Đại sư huynh, hơn nữa thực lực Kinh gia rất mạnh nên mới tiếp cận Ngu gia, tranh đoạt cơ lẽ sẽ kịch liệt nhất, còn lại hai gia tộc khác thì là một vài thế gia liên hợp lại thành thế lực, Lạc gia và Hồng gia, Lâm Phong, ngươi có ý tưởng gì?
Hầu Thanh Lâm hỏi Lâm Phong.
– Nhị sư huynh, huynh đưa vài người tới Lạc gia trước đi; tam sư huynh đưa vài người tới Hồng gia, ta và Đạm Đài sẽ tới Kinh gia, thành lực lượng ngoại viện của bọn họ rồi thay bọn họ bảo vệ mỏ quặng, mặt khác nếu như có thể thì nhị sư huynh ngươi tốt nhất đừng xuất thủ, ngươi đưa Nhược Tà đi, sau khi bảo vệ mỏ quặng thì đi tới mỏ quặng của Kinh gia, hiếp bức bọn họ.
Lâm Phong chậm rãi nói khiến thần sắc mọi người cũng ngưng lại, Nhược Tà mở miệng nói:
– Chúng ta bách Kinh gia như vậy có khi nào bị ngược lại không, chúng ta sẽ không cứu được Đại sư huynh.
– Chúng ta có được tin tức ngoài Kinh gia ra ba nhà khác cũng ở thế thủ vệ, bọn họ cũng suy nghĩ làm sao để bảo vệ mỏ quặng của mình, nếu như chúng ta có thể giúp bọn họ bảo vệ, tất sẽ sinh lòng cảm kích, đến lúc đó khi chúng ta đoạt mỏ quặng của Kinh gia, Kinh gia thả người, chúng ta sẽ dừng tay, ba nhà còn lại sẽ không có ý kiến gì, không thả người thì ta lại tiếp tục đoạt, khi đó Kinh gia tất không cam lòng, mà ước định trước đó nếu như Kinh gia bội ước thì ba nhà sẽ khai chiến, chúng ta sẽ lại đi cứu người, chẳng qua khi đó sẽ phải sử dụng thủ đoạn cứng rắn.
Lâm Phong bình tĩnh nói.
– Nếu như chúng ta giúp Kinh gia đoạt được tất cả các mỏ quặng ở Thanh Sơn Thành, bọn họ có khi nào sẽ thả Đại sư huynh ra không?
Bàn Nhược lại hỏi.
– Sẽ không, Kinh gia từ lâu đã coi đại trận mỏ quặng là vật trong lòng bàn tay mình nên ít nhất sẽ bảo vệ mỏ quặng Ngu gia, chúng ta giúp bọn họ cũng chỉ dệt hoa trên gấm, với thế lực của Kinh gia tất sẽ không có gì để cảm kích, hơn nữa nếu như lột trần bộ mặt thật của họ thì họ lại càng không tha thứ cho ngươi, con đường này không đi được, mặt khác tuy rằng tạm thời chúng ta cũng xứng rồi nhưng đến lúc đó còn phải xem tình hình cụ thể rồi mới quyết định phân phối người bảo vệ.
Lâm Phong nói, tất cả đều gật đầu tán thành với ý kiến đó. Bây giờ Kinh gia hăng hái bởi họ duy ngã độc tôn tại Thanh Sơn Thành này, nếu như ngươi giúp bọn họ, bọn họ còn có thể sẽ nịnh nọt, cái gọi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là tình, dệt hoa trên gấm thì sẽ không ai để ý.
– Một khi đã như vậy, chúng ta đi riêng đi, bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì liên hệ ngọc giản đưa tin.
Hầu Thanh Lâm nói.
– Được.
Mọi người phân phối người bảo vệ đi tới những nơi khác nhau, Lâm Phong dẫn Đạm Đài đi về phía Ngu gia, khi hắn ra đi còn nghĩ rằng mình sẽ không trở về Ngu gia nữa, không nghĩ nhanh như vậy đã lại quay trở về nơi đây.
– Đạm Đài, bây giờ sức chiến đấu của ngươi thế nào?
Đi trên đường, Lâm Phong hỏi Đạm Đài một tiếng, những năm gần đây hắn kì thực vẫn luôn bận rộn, không có cơ hội hỏi thăm các huynh đệ, đã nhiều năm không gặp rồi sức chiến đấu của bọn họ đương nhiên hơn xa lúc trước, Lâm Phong muốn đánh giá lại.
– Hắc hắc.
Đạm Đài nghe thấy Lâm Phong hỏi vậy nhếch miệng mỉm cười, dường như phá lệ tự tin, mở miệng nói:
– Thánh Kinh Thiên Diễn quả thật lợi hại, ta nghĩ rằng mình thiên tư ngu dốt, không ngờ rằng lợi dụng Thánh Kinh Thiên Diễn, thời gian lơ đãng trôi qua không ngờ diễn hóa ra lực lượng bản thân mới hoàn toàn kích phát, trong cơ thể mỗi một lực lượng đều có thể ngưng tụ càng lúc càng hoàn mỹ, hoàn toàn bộc phát đến mức kinh người, mặt khác, con đường ta lĩnh ngộ ngươi cũng biết, con đường lực lượng, trên phương diện tốc độ ta có chút khiếm khuyết nhưng về sức chiến đấu thì tuyệt đối không có vấn đề.
Trong giọng nói của Đạm Đài lộ rõ sự tự tin mãnh liệt, đại tài trưởng thành trễ, sau khi Lâm Phong gặp được bọn họ, cả ngày đi theo một đám yêu nghiệt nẻn bản thân hắn cũng không kích phát được tiềm lực của mình, bởi vì cảm thấy chưa đủ nên, hắn nghênh đón kỳ bạo phát thực lực của mình, từng bước từng bước hướng tới con đường võ đạo mạnh mẽ phía trước.
Lâm Phong khẽ gật đầu, con đường lực lượng Đạm Đài lĩnh ngộ hắn đã biết từ rất sớm, lấy lực công kích mạnh mẽ của hắn cộng thêm lực lượng chi đạo thì lực công kích tuyệt đối rất đáng sợ, điểm này Lâm Phong không hề nghi ngờ, huống hồ Lâm Phong còn truyền thụ cho các huynh đệ Hoang Cổ Trấn Thiên Thánh Pháp, mặc dù không phải Thánh Nhân thân truyền nhưng bọn họ chỉ cần có thể phát huy một phần uy lực cũng đã không phải là nhỏ rồi.
Sau khi trở lại Ngu gia, Lâm Phong lập tức tìm được Ngu Diệp, Ngu Diệp thấy Đạm Đài có chút kinh ngạc, Lâm Phong sau khi rời khỏi đường hầm hư không cùng nàng trực tiếp tới đây, sao bây giờ lại quen được một vị bằng hữu rồi.truyện ma
– Lâm Phong, hắn là ai?
– Đây là sư đệ của ta, sư phụ ta không chỉ có một mình ta là đệ tử.
Lâm Phong mỉm cười nói, sau đó tiếp tục câu chuyện về vị sư phụ hư cấu, mắt đẹp của Ngu Diệp loé lên, nói:
– Nói như vậy thì sư phụ của ngươi cũng đã tới rồi?
– Đúng, đã tới Thần Tiêu rồi, nếu như ông ấy muốn gặp ta thì sẽ đến tìm ta.
Lâm Phong tùy ý nói.
– Tiểu huynh đệ Lâm Phong, sư phụ ngươi nếu như đã đến thì nhất định phải thay ta dẫn ông ấy tới đây.
Lúc này, Ngu Khôn đã đi tới, cất giọng nói sang sảng về phía Lâm Phong.
– Điều này đương nhiên.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về Ngu Khôn, không ngờ bên cạnh hắn có không ít người, bao gồm một vài nhân vật Đế cảnh, tuổi tác không giống nhau, thiên phú bất đồng nhưng đều là Đế cảnh, nhưng tuổi trẻ khả năng sẽ có chênh lệch rất lớn.
– Đât là đệ tử của tông sư trận đạo sao?
Lúc này, có người dùng ánh mắt đánh giá Lâm Phong, thản nhiên nói.
– Đúng vậy, sư phụ hắn khắc trận phù khiến ta cũng có cảm giác có phần xấu hổ.
Ngu Khôn cười nói.
– Có sư phụ lợi hại như vậy thì hằn tạo nghệ trận đạo của Lâm Phong chắc cũng vô cùng lợi hại đây.
Có người cười nói với Lâm Phong. Đạm Đài đứng bên cạnh Lâm Phong trầm mặc không nói gì, hôm nay hắn đã sớm không phải Đạm Đài của ngày xưa nữa, tuy rằng vẫn còn chút nóng nảy nhưng vẫn có tính nhẫn nại, lúc này đây vẫn đang duy trì sự trầm mặc, chẳng qua trong lòng lại cười lạnh, tạo nghệ trận đạo của Lâm Phong đâu chỉ lợi hại, đám gia hỏa này mà cũng dám đứng trước mặt Lâm Phong đàm luận trận đạo.
– Cũng được.
Lâm Phong tùy ý nở nụ cười, không để ý cho lắm.
– Ừm, thiếu niên anh kiệt, tuổi còn trẻ cũng tới cảnh giới thượng vị Hoàng, sư tôn các ngươi không tồi.
Một người cười nói.
– Không biết so với Ngu Lân thì trận đạo của ngươi thế nào?
Có người cười yếu ớt nói.
– So với Ngu Lân?
Không ít người để lộ nụ cười nhàn nhạt, trong lòng suy nghĩ gì không cần nói cũng biết.
– Đi thôi, hắn cũng sắp tới rồi.
– Được, Diệp Nhi, ngươi đi cùng với Lâm Phong đi.
Ngu Khôn khẽ gật đầu với Lâm Phong, đoàn người đều đi ra phía bên ngoài.
– Ngu Diệp, chúng ta cũng đi nghênh đón nhé.
Lúc này, một thanh niên phía sau Ngu Diệp đi đến bên cạnh nàng nói, ánh mắt Ngu Diệp hướng về phía Lâm Phong, thấy Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Không cần bận tâm đến ta.
– Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay Ngu Lân trở về, Lâm Phong chúng ta cùng đi đón hắn nhé.
Ngu Diệp nở một nụ cười với Lâm Phong khiến cho Lâm Phong có chút kinh ngạc, xem ra Ngu Lân có địa vị rất cao trong Ngu gia, không ngờ lại được những nhân vật Đế cảnh tự mình nghênh đón. Mấy người đều đi ra ngoài, Ngu Diệp giải thích với Lâm Phong:
– Ngu Lân chính là đệ nhất thế lực trẻ tuổi một thế hệ của Ngu gia, đệ nhất trận đạo, thiên phú rất mạnh, tu hành ở Thiên Trận Kỳ Phủ, lần này nếu như không phải Ngu gia gặp một chút khó khăn thì cũng sẽ không triệu Ngu Lân trở về.
– Trận đạo và thực lực tất cả đều là đệ nhất, khó trách lại được Ngu gia coi trọng.
Lâm Phong thầm nghĩ.truyện cõi âm
– Lâm Phong, ngươi là người của Thanh Tiêu đại lục nên chắc chưa từng nghe nói tới Thiên Trận Kỳ Phủ phải không, Thiên Trận Kỳ Phủ chính là vùng đất mở rộng của đại lục Thần Tiêu địa vị trận tượng giống như cổ Thánh Nhân võ đạo bình thường, cao cao tại thượng, phàm là người tu hành trong Thiên Trận Kỳ Phủ không chỉ có thiên phú võ đạo trở nên cường đại hơn mà thiên phú trận đạo cũng sẽ lợi hại hơn.
Ngu Diệp giải thích cho Lâm Phong khiến hắn thầm nghĩ trong lòng Thần Tiêu đại lục không hổ là đại lục trung ương, quả nhiên kỳ địa cũng nhiều hơn, lại còn có cả Thiên Trận Kỳ Phủ cùng với trận tượng.
– Tạo nghệ trận đạo của Ngu Lân đã sắp tiếp cận trận đạo tông sư rồi, lần này Ngu gia ta gặp một chút khó khăn, bởi vậy mới gọi Ngu Lân từ Thiên Trận Kỳ Phủ trở về, hơn nữa Ngu Lân còn có thể dẫn về một vị bằng hữu đến trợ trận, cũng là cao nhân của Thiên Trận Kỳ Phủ, cứ như vậy Ngu gia ta chắc không đến mức bị uy hiếp.
Ngu Diệp thấp giọng nói, Lâm Phong hiểu được nàng đang nói tới trận tranh đoạt mỏ quặng với Kinh gia cùng ba nhà, mà nghe trong lời nói của Ngu Diệp, Lâm Phong cũng hoàn toàn có thể hiểu được nguyên do mấy người Ngu Khôn đều tự mình chào đón. Cho dù Ngu Lân hay đồng môn Thiên Trận Kỳ Phủ của hắn cũng không phải nhân vật đơn giản. Chỉ là, Kinh gia thân là gia tộc đệ nhất Thanh Sơn Thành, nghe nói hơn người cùng thế hệ với Ngu gia rất nhiều, như vậy Kinh gia chắc cũng có nhân vật như Ngu Lân, thậm chí còn mạnh hơn. Thần Tiêu đại lục tàng long ngọa hổ, Hội ngộ Cửu Tiêu tất nhiên tranh giành quần hùng, hội tụ thiên tài của cả chín đại lục.
– Ngu Lân đến rồi.
Lúc này, thanh niên bên cạnh Ngu Diệp nói, ánh mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy trên hư không có hai người cưỡi trên một con yêu thú cự đại, yêu thú kia dĩ nhiên là mãnh thú Kỳ Lân Tê vô cùng đáng sợ, có được huyết mạch Kỳ Lân yêu tê, một cái liếc mắt của nó cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng dữ tợn đáng sợ, mà hai người kia đều khí chất phi phàm, là Ngu Lân và đồng môn Thiên Trận Kỳ Phủ của hắn!