Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 405 [Chương 2021 đến 2025]
❮ sautiếp ❯Chương 2021: Bại lộ
Đúng như Hầu Thanh Lâm suy nghĩ, lúc này Sở Xuân Thu đang lộ ra răng nanh của hắn, những người bước vào phiến di tích này đều là nhân vật thiên tài, tinh thần ý chí của bọn họ cực kỳ khủng bố, ví dụ như Hầu Thanh Lâm chẳng hạn, hắn tu luyện lực lượng luân hồi lực, nắm trong tay luân hồi đạo, tinh thần ý chí cường đại đến mức kinh khủng, ẩn chứa ý chí luân hồi, chỉ cần cắn nuốt được hắn, Sở Xuân Thu có thể nắm nó trong tay.
Một ngày kia hắn tập trung đủ vạn cỗ tinh thần ý chí, tinh thần bộc phát ra đến mức giống như chiến thần thì hắn chỉ cần một hơi thở cũng có thể chấn sát người khác, nghìn vạn cỗ ý chí cũng giống như việc siêu việt ba nghìn đại đạo, nuốt hết cổ kim, ai có thể địch lại.
– Luân hồi ý chí, ta muốn chắc rồi.
Sở Xuân Thu vẫn bước đi thong thả trong hư không, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, tinh thần ý chí hung mãnh bộc phát ra ngoài, đầu óc Hầu Thanh Lâm bị chấn cho run rẩy dữ dội, từng tôn cổ vương giống như nhảy vào trong óc hắn, muốn chấn sát hắn, bàn tay Sở Xuân Thu đồng thời run lên, lực lượng nhất thời thôn thiên nhất thời bao phủ Hầu Thanh Lâm bên trong, khiến Hầu Thanh Lâm không thể chạy thoát.
– Đông!
Hầu Thanh Lâm đột nhiên đình chỉ lui về phía sau, sau đó giẫm chân đi về phía trước, hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, một khi không thể thoát thì đánh đi, gió lốc luân hồi tàn phá mọi thứ, kiếm quang của Hầu Thanh Lâm điên cuồng vũ động, luân hồi đạo ý buông xuống người Sở Xuân Thu khiến Sở Xuân Thu giống như gặp phải luân hồi.
– Ta muốn lực lượng luân hồi.
Sở Xuân Thu cảm nhận được luân hồi đạo ý trên người Hầu Thanh Lâm, hắn càng thêm hưng phấn, nuốt hết từng đợt luân hồi đạo ý, sau đó rít gào một tiếng, tinh thần ý chí nở rộ, tiếng oanh long khủng bố truyền ra, cơn lốc luân hồi bị nghiền áp bạo liệt, hóa thành bụi bặm, một chưởng ấn cự đại từ trên Thiên Khung đánh xuống đầu Hầu Thanh Lâm. Sắc mặt Hầu Thanh Lâm trở nên lạnh lùng, bản thân hắn dần chìm vào sự điên cuồng, thân thể hắn đột nhiên hóa thành lốc xoáy, giống như một vòi rồng khủng bố hướng thẳng lên tận trời, quét ngang qua Sở Xuân Thu. Thần sắc Sở Xuân Thu ngưng lại, hừ lạnh một tiếng, hắn không dám trực tiếp cắn nuốt hết cỗ luân hồi gió lốc này, bàn tay hắn điên cuồng oanh tập ra, công kích ẩn chứa các loại lực lượng bất đồng, đánh lên trên cơn lốc luân hồi, đáng bay thân thể Hầu Thanh Lâm ra ngoài, cước bộ Sở Xuân Thu không đình trệ, tiếp tục bước về phía đối phương. Cảnh tượng này khiến sắc mặt Hầu Thanh Lâm tái nhợt, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, vẻ điên cuồng càng thêm nồng đậm, hắn không nghĩ tới hôm nay hắn lại trở thành vật đại bổ cho Thôn Thiên Kinh của Sở Xuân Thu. Hầu Thanh Lâm nhìn thấy thân ảnh Sở Xuân càng ngày càng gần, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi, nhưng đúng vào lúc này, trong thiên địa giống như xuất hiện một quan tài cự đại, ánh sáng mày xanh khủng bố nở rộ ra, bên trong quan tài có một cánh tay vươn ra lôi kéo Hầu Thanh Lâm đi vào, giới quang khủng bố lại bộc phát lần nữa, bao phủ thiên địa, cuồn cuộn rời đi. Sở Xuân Thu chứng kiến một màn này xong sắc mặt trở nên cứng đờ, nhưng mà hắn vẫn chưa truy kích, hắn ngẩng đầu nhìn vị trí giới quang biến mất, trong mắt hiện lên vẻ băng hàn, giống như ánh mắt hắn có thể nhìn xuyên thấu hư không vậy.
– Giới Vương Thể Cổ Giới tộc, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành chất dinh dưỡng của ta.
Giọng nói của Sở Xuân Thu lạnh như băng, ở một vị trí khác trong hư không, thân ảnh Lang Tà cùng Hầu Thanh Lâm dần xuất hiện, Hầu Thanh Lâm tìm được đường sống trong chỗ chết, không khỏi thầm nghĩ may mắn, lập tức nói với Lang Tà:
– Lang Tà, đa tạ .truyện cõi âm
– Thuận tay mà thôi, từ lúc ở Vọng Thiên Cổ Đô, ta đã biết Sở Xuân Thu có tâm cơ đáng sợ, rốt cục hôm nay hắn cũng bạo lộ ra chân tướng sẵn có.
Lang Tà bình tĩnh nói, Hầu Thanh Lâm gật gật đầu:
– Quả thật rất đáng sợ, càng làm cho người cảm thấy sợ hãi chính là, thiên phú cùng thực lực của hắn đều lợi hại như nhau, một khi hắn cắn nuốt được ta, những người khác cũng bị hắn độc thủ, không biết về sau sẽ có bao nhiêu thiên tài chết dưới Thôn Thiên Kinh của hắn.
– Hắn không dám gióng trống khua chiêng cắn nuốt các nhân vật thiên tài khác đâu, ngày xưa Sở gia cũng xuất hiện một kẻ điên, hắn không có tâm cơ thâm trầm như Sở Xuân Thu, hơn nữa còn rất phóng đãng và bá đạo, muốn làm gì thì làm, cắn nuốt vô số cường giả, dẫn đến các cổ Thánh tộc tru sát, nhưng mà lần nào hắn cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa hắn còn trả thù rất nhiều cổ thánh tộc, bởi vì hắn tồn tại mà Sở gia cũng suýt chút nữa bị diệt, không nghĩ tới hôm nay Sở gia lại xuất hiện một nhân vật giống như kẻ điên kia, chỉ có điều người này đáng sợ hơn tên kia, vì hắn hiểu được việc che dấu chính mình.
Lang Tà chậm rãi nói.
– Quả thật Sở Xuân Thu rất nguy hiểm, nếu như vừa rồi ngươi không xuất thủ, chỉ sợ ta cũng bị hắn cắn nuốt hết.
– Lúc ta đi ra ngoài, các tiền bối trong Cổ Giới tộc đã dặn ta không được trêu trọc nhân vật thiên tài của Sở gia, xem ra các trưởng bối đã có tiên đoán trước.
Khi hai người trò chuyện thân hình cũng đồng thời lóe ra, qua một đoạn thời gian, bọn họ đã đi đến chỗ Lâm Phong, nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong đứng kia, hai người hóa thành cuồng phong đi tới.
– Nhị sư huynh, Lang Tà, sao hai người lại đi cùng nhau.
Lâm Phong vừa thấy hai người liền gật gật đầu, đây là phân thân của hắn, còn bản tôn đang trong trận pháp tu luyện.
– Nếu vừa rồi không có Lang Tà cứu giúp, chỉ sợ ta đã gặp phải độc thủ của người khác, Lâm Phong, về sau đệ nên cẩn thận với Sở Xuân Thu.
Hầu Thanh Lâm nhắc nhở Lâm Phong, một khi Sở Xuân Thu dám cắn nuốt hắn, Lâm Phong cũng là mục tiêu của Sở Xuân Thu, chỉ cần có cơ hội thích hợp, Sở Xuân Thu sẽ xuống tay đối với Lâm Phong, trong Thánh Linh hoàng triều, hai người kiểm tra đo lường thiên phú thì Lâm Phong dành vị trí thứ nhất, Sở Xuân Thu thứ hai, từ đó có thể tưởng tượng được, người Sở Xuân Thu muốn nuốt nhất chính là Lâm Phong. Nghe Hầu Thanh Lâm nói xong trong mắt Lâm Phong bộc phát ra một đạo hàn mang loá mắt:
– Nhị sư huynh, Sở Xuân Thu dám xuống tay với huynh?
– Uh, vừa rồi ta mới gặp hắn, hắn muốn lấy Thôn Thiên Thánh Kinh cắn nuốt ta, nhưng Lang Tà đã cứu ta ra, chỉ sợ người này ủ mưu đã lâu, lần này bước vào thánh địa vừa đúng lúc ra tay với những nhân vật thiên tài khác.
Hầu Thanh Lâm gật đầu nói, Sở Xuân Thu là nhân vật rất nguy hiểm, hắn đương nhiên phải nhắc nhở Lâm Phong chú ý.
– Sở Xuân Thu!
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một chút sát ý, hắn biết Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Kinh cần lấy ý chí Vũ Hoàng để tu luyện, nên hắn cũng có cảm giác thiên phú Sở Xuân Thu không thể im lặng như thế, chẳng qua việc này không quan hệ đến Lâm Phong nên hắn cũng mặc kệ, nhưng mà Sở Xuân Thu đã dám ra tay với nhị sư huynh của hắn, chuyện đó và chuyện ra tay với hắn không có gì khác nhau.
– Đúng rồi, hắn có gặp được Mộng Tình không?
Hầu Thanh Lâm hỏi Lâm Phong, nếu Mộng Tình gặp phải Sở Xuân Thu, chuyện này không ổn chút nào.
– Ừm, nàng đã trong trận đạo rồi .
Lâm Phong chỉ vào vùng đất mê huyễn phía sau nói, lúc này Hầu Thanh Lâm mới yên tâm một chút. Đúng vào lúc này, phương xa có mấy người phóng về phía bên này, khi họ nhìn thấy Lâm Phong ánh mắt bộc phát ra từng đạo hàn quang, chuyện Lâm Phong đoạt được đầu lâu của Thánh Nhân trước khi Cuồng Ma trong vực sâu bạo phát, bọn họ sẽ không quên. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong, mấy người kia vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ, rất nhanh, Lâm Phong nhìn thấy phương xa lại có vài đạo thân ảnh lóe lên, nhưng mà ánh mắt Lâm Phong lại bình tĩnh đến mức làm cho người khó có thể an tâm.
– Định làm như thế nào?
Lang Tà hỏi Lâm Phong.
– Sau khi bước vào di tích, thiên tài vô số nhưng ta chưa trải qua đại chiến, cùng các thiên tài tranh phong, tất nhiên sẽ phi thường thú vị.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, Lang Tà liếc mắt nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ tên này điên rồi, xem ra hắn muốn đối đầu với các thiên tài .
– Người của Yêu Hồn Học Viện.
Lang Tà nói nhỏ, Lâm Phong gật gật đầu.
– Lâm Phong, nghe nói ngươi lấy được đầu lâu của Thánh Nhân, ngươi là người do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, còn không mau mang Thánh cốt giao ra cho ta, Thiên Tứ hoàng triều ta sẽ trao đổi công bằng với ngươi.
Thần hoàng tử dùng thanh âm lạnh băng nói với Lâm Phong.
– Ta được Thiên Tứ hoàng triều mời hộ tống các ngươi vào di tích, nhưng các ngươi cũng không nói đến việc tìm được vật gì cũng phải giao cho Thiên Tứ hoàng triều, Phiêu Tuyết công chúa cũng chưa bao giờ nói với ta như thế, còn Thần hoàng tử ngươi, nói như thế nào cũng không tới lượt.
Lâm Phong nhàn nhạt nói. Thần hoàng tử nhíu mày, lập tức cười nói:
– Lâm Phong, bây giờ chỉ có ta và những người này, có lẽ sau đây không lâu, sẽ có càng nhiều người đi tới đây hơn, khi đó, các thiên tài cũng không nói chuyện giống như ta đâu.
– Không cần Thần hoàng tử lo lắng cho ta.
Lâm Phong nói.
– Ngươi là người bước lên trên Thánh Đạo Đài ngồi lên Thánh Hoàng tọa của Thánh Linh hoàng triều, tương lai ngươi không chết sẽ trở thành Thánh Nhân, nếu bây giờ chết đi không khỏi quá mức đáng tiếc.
Giọng nói của Thần hoàng tử dần dần lạnh xuống.
– Thần hoàng tử, có thân phận cao quý, chớ để không cẩn thận bị chết trong di tích đấy.
Thần hoàng tử nghe được lời phàn bác sắc bén của Lâm Phong, đồng tử có sát ý lan tràn, lập tức nói:
– Ngày xưa Cuồng Ngưu dùng bảy thành lực lượng đã đánh bại ngươi, chẳng biết hôm nay ngươi có năng lực thừa nhận mấy thành lực lượng của hắn.
Thân ảnh Cuồng Ngưu chậm rãi xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào hư không, nhìn Lâm Phong nói:
– Lâm Phong, ta thấy thực lực của ngươi có tiến bộ không nhỏ, hôm nay ta muốn nhìn xem thực lực của ngươi so với ngày trước như thế nào!
Bản tôn của Lâm Phong đi ra từ phía sương mù, hắn lập tức quan sát hạ không, nhàn nhạt nói:
– Ngươi cứ thử sẽ biết.
– Tốt!
Cuồng Ngưu đột nhiên hét lớn một tiếng, yêu khí bá đạo như gió lốc mà lên, một tiếng nổ bạo vang, Cuồng Ngưu giẫm lên đại địa, hạ không xuất hiện một khe hở đáng sợ, thân thể hắn bắn về phía trước, lực lượng không gì sánh kịp bộc phát, giống như có nghìn vạn yêu ngưu trên hư không điên cuồng chạy qua, tất cả đều bị giẫm đạp thành bụi bặm.
Chương 2022: Khắc trận đối địch
Lâm Phong đạp bước ra ngoài, Thánh linh hóa thành từng chuôi cự kiếm treo sau lưng hắn, chỉ thấy tay hắn huy động một cái, trong khoảnh khắc, từng chuôi cự kiếm huyền phù trên bầu trời, nghênh đón ánh sáng của mặt trời, vô hình kiếm ý tràn ngập hư không khiến thiên địa tràn ngập sát ý đáng sợ.
Tiếng kiếm rít rào không dứt, Lâm Phong duỗi tay ra chỉ, hơn mười chuôi cự kiếm giống như muốn dung hợp làm một, hóa thành cổ kiếm đáng sợ chưa từng có, cự kiếm treo ngược xuống đất, Lâm Phong duỗi tay chỉ một cái, cự kiếm giống như thiên kiếm, từ trên bầu trời đánh xuống, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, hư không cũng phải nứt ra.
Kiếm ý mở ra một con đường trong hư không, thần sắc Cuồng Ngưu bên dưới cứng đờ, hắn cảm nhận được luồng kiếm ý đáng sợ, trong lòng cũng khẽ run rẩy, đây là một kiếm có thể bổ hết thảy, giờ phút này không có thời gian cho hắn đặt ra câu hỏi, vì tốc độ của cự kiếm quá nhanh .
– Rống!
Một tiếng hét giận dữ vang lên, phía trên vòm trời xuất hiện một tôn Thanh Thiên Quỳ Ngưu vô cùng cự đại, hàng nghìn hàng vạn yêu ngưu điên cuồng nghiền ép qua hư không, đồng thời hư không giống như bị bao phủ trong một cái vòng càn khôn, cự kiếm giống như bị không gian vặn vẹo của càn khôn trói buộc, nhưng mà cuối cùng cự kiếm vẫn xuyên thấu hết thảy không có lực lượng gì có thể ngăn cản được nó tiến về trước.
Từng cỗ lực lượng hoá thành yêu ngưu bị hủy diệt dưới mũi kiếm, Thanh Thiên Quỳ Ngưu rít gào, rống giận, gót sắt của nghìn vạn yêu ngưu không thể chống cự được cự kiếm, Thanh Thiên Quỳ Ngưu há mồm hít một cái, vô số yêu ngưu giống như hoà làm một cùng hắn, thân thể Thanh Thiên Quỳ Ngưu cũng đột nhiên trở nên vô cùng khổng lồ, chạy ra ngoài hư không.
– Oanh long!
Một tiếng nổ khủng bố phát ra, Thanh Thiên Quỳ Ngưu cùng cự kiếm tiêu tán, thân thể Cuồng Ngưu rơi xuống dưới đất, sau đó nhìn lên mấy chuôi cổ kiếm bay quanh người Lâm Phong, lòng hắn khẽ run lên, hắn trầm mặc một lát, rồi mở miệng nói:
– Không ngờ sức chiến đấu của ngươi mạnh như vậy, lực lượng thần thông của Thánh Linh hoàng triều sao?
Lực lượng của đạo cũng không thể ngăn cản bước đi của cự kiếm. Thần hoàng tử cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lực công kích của Cuồng Ngưu như thế nào hắn rõ nhất, phải nói phi thường đáng sợ, không ngờ hắn lại bị Lâm Phong dùng một kiếm ngăn cản. Lúc này, phương xa có rất nhiều thân ảnh gào thét lao tới, Thần hoàng tử quay đầu lại nhìn thoáng qua phía đó, rồi nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, mặc dù chiến lực của ngươi rất mạnh, nhưng nếu như độc chiến với các thiên tài thì ngươi vẫn phải chết, ngươi không bảo vệ được Thánh cốt đâu, không bằng chúng ta hợp tác, tạm thời ngươi đưa Thánh cốt ra đây cho ta bảo quản, đợi khi trở lại hoàng triều, ta sẽ giao trả Thánh cốt cho ngươi quan sát, để cho ngươi và ta cùng cảm ngộ loại lực lượng này.
– Lấy vật của ta, cho ta mượn để quan sát, ngươi cho ta bị ngốc sao.
Lâm Phong nhìn Thần hoàng tử ở bên dưới, lãnh đạm nói ra.
– Ngươi tự tìm đường chết.
Giọng nói Thần hoàng tử trở lên lạnh lẽo, thanh âm rít gào vang lên không ngừng, càng ngày có càng nhiều cường giả hội tụ đến sơn mạch, họ ngẩng đầu nhìn ba đạo thân ảnh đứng đón gió trong không trung.
– Lâm Phong, giao ra Thánh cốt ra!
Vương Tiễn cầm trường mâu chỉ thẳng vào hư không, thanh âm tràn ngập sát khí, dưới vực sâu hắc ám hắn suýt nữa bị Lâm Phong hại chết, đến hiện tại hắn cũng không biết Ma Vương trong vực sâu là tồn tại gì. Phiêu Tuyết công chúa cũng đến rồi, nàng nhìn thấy ba người Lâm Phong đứng trên sơn mạch, không khỏi lộ ra một chút lo âu, mấy người này thật liều lĩnh, cho dù sức chiến đấu của Lâm Phong có cường đại hơn nữa, cũng không thể chống cự lại nhiều thiên tài như vậy.
– Lâm Phong, tốt xấu gì ngươi cũng là người có tiềm chất Thánh Nhân, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, không giao Thánh cốt ra, ngươi chỉ có đường chết.
– Hắn đã lựa chọn tử lộ rồi, chư vị không cần khách khí với hắn.
Mọi người cùng nhau mở miệng, sát ý bay thẳng lên trời, phía trên sơn mạch, trường bào của đám người Lâm Phong tung bay trong gió phát ra âm thanh phần phật, mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh đến không mức có nửa điểm gợn sóng.
– Giết!
– Tru giết bọn họ.
– Giết hắn, Thánh cốt tự nhiên lộ ra!
Từng đạo thanh âm không ngừng vang lên, sát ý trung thiên, chỉ thấy từng đạo thân ảnh bay về phía trước, voi số ánh mắt sắc bén nhìn lên trời giống như muốn đâm phá chư thiên. Phía sau Vương Tiễn có rất nhiều trường mâu hiện lên, lộ ra lực lượng sát phạt đáng sợ. Chỉ thấy Vương Tiễn bước ra một bước, một cỗ phong duệ bắn thẳng đến chỗ Lâm Phong, trường mâu lộ ra sát ý lạnh lẽo giống như có thể xuyên thủng hết thảy.
– Đi.
Thân thể Vương Tiễn khẽ run lên, vô tận trường mâu đột nhiên cắt qua hư không, mang theo sát khí lạnh lẽo bắn về phía Lâm Phong, Lang Tà bước ra một bước, hai tay lôi kéo hư không, thanh quang chói mắt hiện lên, chỉ thấy trước người hắn giống như xuất hiện từng hắc động bắn về phía trước, trường mâu mang theo duệ khí vô cùng đáng sợ đánh sâu vào hắc động, Lang Tà huy động hai tay, trường mâu bắn vào hắc động giống như bị Lang Tà hướng sang hai bên, lập tức chui vào giới quang biến mất trong hư vô, giống như chúng chưa từng xuất hiện.
– Không gian giới diện.
Thần sắc Vương Tiễn ngưng lại hừ lạnh một tiếng, từng đạo thân ảnh bắt đầu bay lên trời, Lâm Phong nhìn thấy mọi người cuồn cuộn bay lên không, ánh mắt hiện lên một đạo sát ý điên cuồng, bàn tay hắn hơi huy động, trong khoảnh khắc hư không giống như nổi lên gió lốc màu vàng, chung quanh giống như có hư không trận quang xuất hiện, khiến cho thần sắc những người kia ngưng lại. Họ chỉ thấy Lâm Phong kết ấn trong không gian, tạo nên một luồng gợn sóng, từng tầng tiên thai bắt đầu kéo dài ra ngoài, rất nhanh, trước người Lâm Phong, xuất hiện tiên thai trận đạo, từng bậc thang tiên thai phiêu phù trong hư không.
– Một khi Lâm Phong gian ngoan mất linh, chư vị cũng không cần khách khí với hắn, xuất thủ đánh chết hắn đi.
Lúc này, Yến hoàng tử bình tĩnh nói ra một câu, các cường giả trong hư không bắt đầu bại lộ sát khí, cuồng phong tàn phá không trung, từng cỗ đạo uy tràn ngập ra ngoài, chỉ thấy một hàng nhân vật thiên tài đồng thời bay về phía trước, thiên địa giống như sinh ra sự cộng minh, hung hăng chấn động hạ, một tiếng oanh long cuồn cuộn bạo vang, sơn mạch dưới chân Lâm Phong xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, khiến cho thân thể ba người Lâm Phong cũng rung động theo. Thần sắc Lâm Phong trở nên lạnh lùng, trước người hắn xuất hiện một tôn Thánh linh, bàn tay Lâm Phong phách ra một chưởng, tôn Thánh linh kia lập tức nhảy vào trong trận đạo, xuyên qua tiên thai trận đạo, tôn Thánh linh điên cuồng diễn hoá ra, nó đột nhiên hóa thành từng cỗ Bất Động Minh Vương, buông xuống khắp mọi nơi trong thiên địa, trên người xuất hiện ánh sáng quang minh.
– Ông!
Vương Tiễn hừ lạnh một tiếng, trường mâu màu vàng giết ra ngoài, mặc dù nó có thể xuyên thấu thân thể minh vương, nhưng không thể phá huỷ minh vương, pháp thân vẫn lù lù bất động, muốn hàng phục thần hồn bọn họ.
– Đông!
Lâm Phong lại oanh ra năm tôn Thánh linh khác, trong khoảnh khắc, năm tôn minh vương pháp thân biến ảo khắp nơi trong thiên địa, bao vây mọi người lại, giờ khắc này, trong óc đám người kia cũng hiển hóa ra minh vương pháp thân, khiến cho thần hồn bọn họ có chút loạn cả lên. Tiếp theo có một hồi rung động, hư không huyền phù thân ảnh của Cửu U Ma Vương, Cửu U Ma Khúc tràn ngập mọi nơi, giờ khắc này ma ý vô tận quán nhập thân thể bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy mình giống như bị ma vương khống chế.
– Động thủ!
Vương Tiễn khẽ nhăn mày lại, đúng vào lúc này, âm ba cuồn cuộn tràn ngập hư không, đâm vào trong màng tai bọn họ, âm thanh này giống như tiếng lợi kiếm rít gào, không ngừng tấu vang trong đầu bọn họ. Đám người giống như phát hiện ra chuyện gì đó không ổn, Lâm Phong có thể mượn trận đạo khiến cho công kích của hắn tăng lên uy lực, các loại lực lượng cũng được tăng phúc. Giờ khắc này công kích cuồng loạn mới bạo phát ra, một đoàn cường giả đánh về phía Lâm Phong, vô số binh khí chém phá thiên địa, lực lượng sát phạt khủng bố dẹp yên hư không, Lang Tà và Hầu Thanh Lâm đi đến bên cạnh Lâm Phong, một tả một hữu, chỉ thấy Lang Tà đánh ra giới quang bảo hộ thân thể ba người, giới quang khủng bố nuốt hết lực lượng công kích đến, Hầu Thanh Lâm chém ra luân hồi kiếm, không cầu giết địch, chỉ cầu có thể chống cự lại bước tiến của những người này. Trong thiên địa nổi lên vô số tinh thể, từ trên bầu trời đánh xuống đám người Lâm Phong, hư không bắt đầu ngưng kết thành băng sương, ba người Lâm Phong bị bao vây trong băng sương đại đạo, nhưng mà lúc này Lâm Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tóc đen tung bay, bóng dáng tiêu sái không hề gò bó, tử vong kiếp kiếm, hư vô tử vong kiếm không ngừng tiến nhập vào trong trận đạo, hóa thành lực lượng sát phạt vô cùng khủng bố, đồng thời từng cỗ Thánh linh giao hội trước thân thể hắn, cuối cùng hắn cũng hung hăng đánh ra ngoài, công kích hủy diệt muốn phá huỷ thiên địa, một thanh cự kiếm khủng bố xuyên thấu hết thảy, khiến cho thần sắc các cường giả cứng đờ lại, tất cả phát ra thần thông công kích mạnh nhất của mình để chống lại, nhưng mà kiếm quang vẫn gặt hái sinh mệnh của họ. Toàn bộ hư không trở nên bạo loạn, Lâm Phong lại oanh ra một đạo Phù Thế Ấn tiến vào trận đạo, cổ ấn lập tức hướng về phía đám người mà đi, giống như nước lũ hủy diệt thiên địa, Lâm Phong vẫn chưa đình chỉ công kích, sau khi đánh ra Phù Thế Ấn, ánh sáng Thánh linh lại lần nữa phát ra, thiên địa tràn ngạo tiếng kiếm rít cuồn cuộn.
– Chúng ta lui về phía sau!
Làm xong hết thảy thần sắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh, chậm rãi lui về đằng sau tầng sương mù kia, đám thiên tài kia không phải người chỉ bằng vào một lần oanh kích đã có thể gạt bỏ, nhưng mà trận chiến này cũng cấp cho bọn họ một giáo huấn, khiến bọn họ khó mà quên.
– Oanh long!
Tiên thai trận đạo băng diệt, quả nhiên đám cường giả kia đã giết đi ra, tuy rằng giờ phút này có ba vị cường giả chết trong tay Lâm Phong, nhưng mà sát ý của bọn họ càng thêm cường thịnh.
– Giết, giết, giết.
. . Âm thanh khủng bố tràn ngập hư không, không khí xơ xác tiêu điều giống như có thể giết chết người, từng đạo công kích xuyên thủng phòng ngự của ba người Lâm Phong, nhưng mà bọn họ lại phát hiện ra ba người kia vẫn đứng nơi đó, giống như đang cười bọn họ vậy.
– Ảo cảnh, nơi này vẫn trong trận pháp.
– Đi vào phá trận, giết người.
Khi Vương Tiễn bước ra, người ta nhìn thấy trên người hắn lại phủ thêm một cái áo giáp hoa mỹ, hắn cầm trong tay trường mâu cùng thuẫn giáp, tâm niệm vừa động ngưng tụ ra binh khí. Đám người đi vào trận đạo, ai cũng có thực lực cường đại, dũng khí mạnh mẽ, bọn họ có nhiều thiên tài như vậy, cho dù bị vây hãm vào trong trận đạo thì lại như thế nào. Lúc này Sở Xuân Thu đang đứng tại một chỗ khá xa bình tĩnh quan sát tình cảnh bên này, hắn không có bước vào trong trận đạo, bởi vì hắn có chút hiểu biết về năng lực trận đạo của Lâm Phong.
Chương 2023: Màn trời bị vỡ
Sau khi bước vào đám sương mù mê huyễn kia, chúng cường giả lại cảm thấy có một cỗ mộng cảnh tràn ngập ra, khiến bọn họ buồn ngủ, đồng thời ánh sáng thánh văn dưới chân, cũng điên cuồng diễn hoá ra, một cỗ lực lượng kinh khủng đột nhiên ngưng tụ.
– Phá trận!
Vương Tiễn quát lên một tiếng lạnh như băng, bàn tay hắn mạnh mẽ run lên, mang trường mâu của mình cắm xuống mặt đất, đồng thời bàn chân giẫm lên đại địa, mặt đất bao trùm từng tầng kim chúc, giống như muốn tách biệt trận văn dưới mặt đất ra.
– Thiên giáng thần binh.
Vương Tiễn giận dữ hét lên một tiếng, trong khoảnh khắc thiên địa tràn ngập thần binh đánh xuống trận đạo, tiếng oanh long cuồn cuộn không ngừng vang lên, trận đạo cũng bị yên diệt rất nhiều. Những người khác cũng phát ra từng đạo công kích khủng bố, đại địa không ngừng băng liệt, bọn họ muốn ngăn cách trận đạo, rồi phá diệt nó. Nhưng mà lúc này, một cỗ khí tức tử vong kinh khủng điên cuồng tràn ra, nó bắt đầu cắn nuốt sinh cơ của bọn họ, ý chí tử vong điên cuồng xâm lấn, cướp đoạt sinh mệnh.
– Hừ!
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, chỉ thấy một người trong đó bước vào trong trận đạo, trên người hắn xuất hiện vô tận lôi uy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hàng ngàn hàng vạn lôi mang loé lên chiếu sáng thiên địa, trời giáng thần lôi, gió lốc màu tím tàn phá trận đạo, mưa rền gió dữ điên cuồng phá hủy trận pháp.
Lâm Phong nhìn thấy đám người kia điên cuồng công kích trận pháp, thần sắc hắn cũng trở lên lạnh lùng, những người này đều là nhân vật thiên tài, nếu hắn chỉ mượn lực lượng của trận đạo thì khó lòng giết chết được. Chỉ thấy hư không tràn ngập một cỗ kiếm ý vô cùng khủng bố, đám người đột nhiên nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang đánh xuống, ánh mắt bọn họ nâng lên, nhìn thẳng vào hư không, sát khí ngập trời toả ra, gió lốc rít gào không ngừng.
Nhưng mà đúng vào lúc này lực lượng tử vong càng ngày càng mạnh, trận đạo giống như đang cắn nuốt ý chí tử vong trong thiên địa, cướp đoạt sinh mệnh các cường giả trong trận đạo, có người sắc mặt biến thành màu tro tàn, lạnh lùng nói:
– Chúng ta phải nhanh chóng phá huỷ cái trận pháp này hoặc lao ra ngoài, nếu không lực lượng sinh mệnh sẽ bị cướp đoạt hết, như vậy chúng ta chỉ có con đường chết.
– Giết chết Lâm Phong cũng phá được trận, ta sẽ lấy tinh thần đạo bao phủ trận pháp, thăm dò vị trí của Lâm Phong.
Chỉ thấy một người chậm rãi mở miệng nói ra ý kiến, đạo uy của hắn lập tức nở rộ, vòm trời phía trên giống như có tinh quang bắn ra, cùng lúc đó một cái bàn cờ tinh thần chiếu sáng cổ kim, chỉ thấy từng đạo thân ảnh trong trận pháp xuất hiện, thân thể Lâm Phong cũng ở trong đó.
– Phốc xuy.
. . Từng đạo hủy diệt trường mâu bắn về phía Lâm Phong khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, đồng tử càng trở lên lạnh lùng, hắn đánh ra một đạo Phù Thế Ấn phá huỷ đạo công kích kia.
– Đóng băng!
Một người khác phun ra một đạo hàn âm lạnh lùng, lực lượng tử vong và trận pháp giống như bị đóng băng lại. Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên vẻ cười lạnh, thân thể tiếp tục bay lên trời, trận đạo bắt đầu nổi lên gió lốc, diễn hóa ra hư không trận pháp, chỉ thấy từng đạo thân ảnh đánh sâu vào vị trí của hắn.
– Xuất trận.
Lâm Phong mở miệng nói ra một câu, nhất thời hắn và Lang Tà, Hầu Thanh Lâm cùng với Mộng Tình đi ra ngoài trận pháp, những người trong trận pháp mất đi tung tích của Lâm Phong.
– Tinh thần đạo không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài trận pháp sao?
– Trận này có ảo trận che dấu, ánh sáng tinh thần có thể chiếu sáng người trong đó, nhưng không thể hoàn toàn xuyên thấu ảo trận, chúng ta chỉ có thể cường lực phá trận mà thôi.
Mấy người mở miệng nói chuyện, chỉ thấy một đạo đế uy tràn ra, khiến cho thần sắc mọi người ngưng xuống, có người tế xuất Đế binh, vì Thánh cốt họ cũng bất chấp như tất cả. Lâm Phong nhìn thấy một màn trong trận pháp, đồng tử cũng nở rộ hàn quang, sát ý trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt, không ngờ có người tế xuất Đế binh, đã như vậy đừng trách hắn không nói đạo lý. Chỉ thấy tâm niệm Lâm Phong vừa động, Thiên Diễn Bàn Cờ hiện lên, trong khoảnh khắc ánh sáng trận đạo điên cuồng diễn hóa, Thiên Diễn Bàn Cờ đảo lộn ép ngược xuống, hơn nữa nó còn điên cuồng khuếch trương, Lâm Phong giẫm lên Bàn Cờ đang treo ngược, tử vong trận đạo bao phủ thiên địa, hơn nữa nó còn điên cuồng thôn phệ ý chí tử vong trong thiên địa, cùng lúc này bàn tay Lâm Phong xuất hiện một đôi ma thủ.
– Ông!
Tiếng gió gào thét truyền ra, Lâm Phong từ trên bầu trời đè áp đi xuống, lúc hắn nhảy vào trong trận pháp, một đôi ma thủ oanh diệt hết thảy, thiên địa giống như bị hai đạo chưởng ấn vô cùng cự đại bao phủ, sắc mặt những người phía dưới cứng đờ lại, cảm thấy lực lượng tử vong giống như đang trở nên càng thêm cường đại, Thái Cực Đồ cũng điên cuồng áp bách đi xuống, phía trên Thiên Diễn Bàn Cờ có một vòng tròn tử vong không ngừng oanh kích, lực lượng tử vong khiến đám người bên dưới có cảm giác tuyệt vọng.
– Tru Lâm Phong!
Chỉ thấy một đạo âm thanh lạnh như băng truyền ra, có một người lấy ra một cái hắc linh rất lớn, ném vào hư không, trong khoảnh khắc sát khí khủng bố hóa thành từng đầu hắc ám cự mãng đánh về phía Lâm Phong, đồng thời hư không cũng có một vị Lôi Thần đi về phía hắn, trên người Lôi Thần có hàng nghìn hàng vạn lôi quang, Lôi Thần duỗi tay oanh giết Lâm Phong. Lâm Phong liên tục bước ra, thân thể hắn điên cuồng lóe ra trên Thiên Diễn Bàn Cờ, tiếng oanh long long không ngừng vang lên, uy áp tử vong tiếp tục áp bách xuống phía dưới, đám người nhìn thấy Lâm Phong giống như đang trở nên điên cuồng, nhưng hắn vẫn biết lợi dùng Thiên Diễn Bàn Cờ và hư không trận đạo tránh né công kích. Rất nhiều người bị tử khí bao phủ, cảm thấy sinh mệnh của mình sắp không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt như tro tàn, lòng có chút hối hận vì lấy Đế binh ra chọc giận Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong chém ra thánh linh kiếm, đồng thời áp bách chưởng ấn ma đạo xuống, hắn muốn giết những người này để lần sau không có ai dám tìm hắn gây phiền toái nữa. Nhưng mà đúng vào lúc này, từng đạo uy áp hủy thiên diệt địa bắt đầu tàn phá mọi thứ, trên tay Vương Tiễn xuất hiện một cây trường mâu chân chính, dài đến ba mươi ba thước, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa từ binh khí tràn ra, giống như vạn binh đang tụ hợp vì hắn sử dụng.
– Chư vị, cho ta mượn Đế binh, ta muốn nhìn xem Thiên Diễn Bàn Cờ có bao nhiêu vững chắc.
Thanh âm lạnh lẽo của Vương Tiễn vang lên, chỉ thấy hắn duỗi tay ra, trường mâu huyền không, lưu quang khủng bố tàn phá bừa bãi.
– Vương trong binh khí, Huyết Trường Mâu.
Chỉ thấy mọi người đều lấy ra Đế binh, toàn bộ uy áp khủng bố buông xuống trường mâu, thần sắc Lâm Phong cứng đờ lại, Thiên Diễn Bàn Cờ đảo ngược lại, thân thể hắn gào thét bay lên không, lao thẳng lên vòm trời. Uy lực của Đế binh hội tụ lên trường mâu, uy áp khủng bố phun ra nuốt vào có khả năng phá diệt thiên địa. Cho dù đám người Lang Tà trong hư không cũng cảm nhận được rõ ràng, chỉ thấy thần sắc Lang Tà khẽ biến, nói:
– Binh Vương Trường Mâu, mau tiến vào Giới Vương Quan của ta.
Lang Tà vừa nói vừa đánh ra giới quan, giới quan giống như từ trên trời hạ xuống, Lâm Phong thu hồi Thiên Diễn Bàn Cờ, trực tiếp nhảy vào trong giới quan, giới quan giống như xuyên thấu hư không, muốn chui vào hư vô, cùng lúc này công kích dưới hư không bạo phát, một chùm tia sáng oanh giết ra, trực tiếp xuyên thấu hết thảy, trận đạo bị phá diệt ngay lập tức, đúng lúc này giới quan cũng biến mất trong hư không, chùm tia sáng phá diệt thiên địa kia bắn thẳng lên vòm trời.
– Thật khủng khiếp.
Trong lòng đám người khẽ run lên, mặc dù mấy nhân vật thiên tài này có được Đế binh, nhưng mà đó cũng là con bài chưa lật của bọn họ, nói chung họ sẽ không dùng đến chúng, cho dù thời điểm đoạt Thánh cốt họ cũng không có sử dụng Đế binh, nếu không tất cả mọi người tế xuất Đế binh, đại chiến kia sẽ có tính hủy diệt như thế nào, chắc chắn nó sẽ có hậu quả rất đáng sợ, nếu như ai đó có Đế binh chí cường và thật sự càn quét được hết tất cả các nhân vật trong này thì khi đi ra ngoài hắn cũng không được sống tốt, nhưng không ngờ hôm nay các thiên tài bị Lâm Phong khiến cho phải tế xuất Đế binh. Nhưng mà điều làm cho người ta khiếp sợ còn chưa có đến, sau khi giới quan vương nhảy vào màn trời, một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, khiến cho trái tim bọn họ run rẩy theo, bầu trời giống như bị vỡ vụn. Giới quan xuất hiện một chỗ khác, đám người Lâm Phong đứng phía trên giới quan, chứng kiến đạo ánh sáng kia phát nát bầu trời, đôi mắt Lâm Phong trở nên vô cùng lạnh lùng, khó trách Thí Thiên Lão Tổ khuyên hắn không cần phát sinh hiềm khích với Cơ Thương, trên người mấy nhân vật kiệt xuất của cổ thánh tộc đều có con bài bảo mệnh chưa lật, muốn giết họ cũng rất khó, trừ phi hắn có thể làm được một kích tất sát, không để cho đối phương có cơ hội phản kháng.
– Binh Vương Trường Mâu, được xưng là vương giả trong binh, có thể khiến các Đế binh khác cúi đầu xưng thần, tụ hợp lực lượng của các Đế binh khác, hơn nữa công kích của nó cũng cực kỳ đáng sợ.
Lang Tà thấp giọng nói, lúc này ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía vòm trời, thương thiên giống như bị phá ra một cái động, có mảnh vụn không ngừng rơi xuống, càng ngày nó càng lan rộng và không thể vãn hồi.
– Vòm trời sụp xuống, chẳng lẽ phiến di tích cổ này do Thánh Nhân lấy lực lượng vô thượng tạo nên sao?
Lang Tà thì thào nói nhỏ, tâm thần hắn rung động đến mức khó có thể biểu đạt, ngày xưa chư Thánh đại chiến, uy lực bộc phát ra cường đại đến nỗi bầu trời không thể chịu nổi, bọn họ thật sự đánh nhau đến mức dầu cạn đèn tắt rồi tự phong ấn mình chờ đợi cái chết à? Có phải đây mới là cái kết khác mà không ai biết chăng?! Mảnh vụn trên bầu trời không ngừng xẹt qua bên cạnh đám người, giờ khắc này mọi người giống như quên mất chuyện tiếp tục chiến đấu, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn trời, phía chân trời phía trên, xuất hiện một chút ánh sáng hư không màu vàng, toàn bộ thương thiên là một màu vàng, cảnh tượng làm rung động nhân tâm, mỗi một tia sáng đều có khả năng hóa thành lưỡi dao sắc bén.
– Nơi đây.
. . Giống như có người! Thần sắc mọi người cứng đờ lại, nhìn chằm chằm vào bên trong quầng sáng màu vàng, hình như trong đó có một bóng người, trong hư vô xuất hiện xiềng xích màu đen khoá chặt hắn lại.
– Xiềng xích!
Trong lòng Lâm Phong hung hăng run rẩy, dưới vực sâu cũng có bóng người bị xiềng xích, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
– Cổ Thánh Nhân bị người nhốt trong này ?
Có người thấp giọng nói, bọn họ lập tức cảm thấy chuyện này không thể tin được, hình như nó không có khả năng xảy ra, sau khi chư thánh đại chiến kết thúc, cổ Thánh Nhân tự phong ấn mình vào thế giới này, làm sao có thể bị người khác nhốt như thế, kết cục như vậy nghe rợn cả người, nhưng nhân vật bị nhốt kia là tồn tại đáng sợ gì đây a?
Chương 2024: Cổ Thánh nhân?
– Ta có cảm giác, tất cả mọi người đều sai lầm rồi.
Lúc này, Lang Tà thì thào nói nhỏ một tiếng, khiến cho ánh mắt đám người Lâm Phong dừng trên người hắn.
– Sao lại nói thế?
– Ta từng nghe tộc trưởng nhắc qua, Thánh Giả tịch mịch, những người đạt đến cảnh giới cổ Thánh Nhân, cơ hồ đều là tồn tại bất tử bất diệt, cảnh giới Tôn Vũ có thể lợi dụng lực lượng huyết mạch để mọc lại tay cụt, cho dù cổ Thánh Nhân thật sự còn lại một giọt máu, một luồng tàn hồn, họ cũng có khả năng còn sống, trừ phi bọn họ bị tồn tại vô thượng đánh tan thần hồn, hồn phi phách tán mới chân chính tử vong, ngày xưa Kỳ Thiên Thánh Đô có chiến đấu giữa các Thánh giả, nhưng mà muốn toàn bộ cổ Thánh Nhân bị hủy diệt tử vong thì không có khả năng, bởi vậy chư Thánh niêm phong một mảnh thế giới, cũng không phải muốn tìm kiếm cái chết, mà có khả năng trong đó tồn tại những bí ẩn khác.
Lang Tà chậm rãi nói ra, khiến cho mấy người Lâm Phong trầm ngâm. Lâm Phong trong Thánh Linh hoàng triều từng chính mắt nhìn thấy chư Thánh đại chiến, mặc dù trận chiến ấy có Thánh giả bị thương nhưng mà đại chiến không có kết cục, có phải sau đó bọn họ thật sự bị chết sao? Tổ tiên Thánh Linh hoàng triều lưu lại đoạn hình ảnh sau đại chiến Thánh Nhân tự phong ấn mình, để đời sau cứ trăm năm một lần bước vào bí cảnh, chẳng lẽ lúc bọn họ tự phong đều tự sát sao? Chuyện này không có khả năng. Người bị xiềng xích trói buộc trong hư không là ai, ma đầu đáng sợ trong vực sâu hắc ám kia là ai?
– Đầu lâu Thánh Nhân ẩn chứa Già Diệp kiếm ý kia, rất có khả năng là đầu lâu của Già Diệp Thánh Nhân, nếu lời đồn không sai thì sau khi đại chiến xong chư Thánh hối hận nên tự phong ấn mình trong thế giới này, rồi bộc phát ra chiến đấu mang tính hủy diệt?
Như nếu không phải chư Thánh chiến đấu thì ai tru sát Già Diệp cổ Thánh? Lâm Phong chậm rãi mở miệng, nhìn thoáng qua Lang Tà, nói:
– Lang Tà, nếu ngươi sớm tế xuất Giới Vương Quan, ngươi đã có thể bảo vệ cái đầu lâu Thánh Nhân này.
– Ta đã nghĩ đến vấn đề của ngươi, nếu như kia thật sự là xương đầu Già Diệp cổ Thánh thì ai có thể chém giết hắn mà chỉ để lại xương đầu, còn sau khi ta đoạt được Thánh cốt ta cảm thấy nó đối với ta có tác dụng không lớn, ta có Giới Vương Quan thì trên người một số nhân vật tuyệt đỉnh khác cũng có bảo bối cực kỳ lợi hại, ta không nghĩ đến chuyện cố gắng giữ nó vì cái được không bù nổi cái mất, hôm nay ta chỉ muốn nhìn một chút phiến di tích này cất dấu bí mật gì.
– Có lẽ địa phương chúng ta bước vào cũng không phải di tích chân chính, vực sâu tuyệt địa kia, phiến hư không vô tận này, hoặc địa phương khác, mới có khả năng là di tích chân chính.
Lúc này, Phiêu Tuyết công chúa cũng chậm rãi đi về phía bên này, Lâm Phong nhìn thấy Phiêu Tuyết công chúa liền nói:
– Hiện tại Phiêu Tuyết công chúa không nên quá thân cận với chúng ta.
– Bọn họ còn chưa điên cuồng đến mức giận chó đánh mèo đến công chúa hoàng triều như ta.
Phiêu Tuyết công chúa không thèm để ý mỉm cười, Lâm Phong khẽ gật đầu, hỏi:
– Công chúa, nàng ở bên trong Thiên Tứ hoàng triều, đã từng nghe nói qua về chuyện những tiền bối đời trước bước vào nơi này gặp cái gì hay không, bọn họ cũng gặp loại tình huống như này?
Phiêu Tuyết công chúa trầm ngâm một lát, giống như đang tự hỏi lại mình, sau đó khẽ gật đầu, mở miệng nói:
– Nghe nói, các thiên tài thế hệ trước bước vào di tích này cũng gặp được rất nhiều tình cảnh bất đồng, hơn nữa mỗi lần bọn họ bước vào trong nơi này có một chút kỳ sự đều được ghi chép lại bên trong điển của hoàng triều, để hoàng triều phân tích tình hình trong phiến thiên địa này.
– Công chúa đã xem qua cuốn điển tịch này?
Lâm Phong hỏi.
– Đúng vậy.
Phiêu Tuyết công chúa gật gật đầu:
– Việc này là bí mật của các hoàng triều, nó không giống như lời đồn bên ngoài, bên trong điển tịch của hoàng triều ta từng có ghi chép, có thể gói gọn trong mấy câu, vực sâu hắc ám, ngâm xướng sơn cốc, rừng rậm vô tận, kim sắc sơn mạch, tất cả đều là tuyệt địa, sinh linh bị nhốt ở đây là sứ giả địa ngục, đó chính là những địa phương ta muốn đặt chân.
Thanh âm của Phiêu Tuyết khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại, nói như vậy các vị tiền bối cũng đã phát hiện Ma Vương bị xiềng xích trong vực sâu, không chỉ có vực sâu, mà nơi này còn có ngâm xướng sơn cốc, rừng rậm bất tận, kim sắc sơn mạch, mấy cái địa phương này, cũng khả năng có tồn tại vô cùng mạnh mẽ, nhưng không có đề cập đến cường giả trên màn trời, nếu Vương Tiễn không sử dụng binh vương tụ hợp lực lượng Đế binh thì cái màn trời này cũng không bị phá vỡ.
– Tuyệt địa, nói như vậy mấy cái tuyệt địa này, lại càng có khả năng là dấu chân của Thánh Nhân lưu lại, giống như vực sâu kia có có đầu lâu của Thánh Nhân.
– Có lẽ như thế.
Phiêu Tuyết công chúa khẽ gật đầu, lúc này ánh mắt Lâm Phong cũng nâng lên, chỉ thấy thân ảnh cự đại bị xiềng xích khóa trong hư không đột nhiên gian mở mắt ra, giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được có một đôi mắt màu vàng óng đang tập trung bọn họ lại, chuyện này không khỏi khiến bọn họ run sợ. Nếu thân ảnh ấy cũng mạnh mẽ giống như ma đầu trong vực sâu, thì một hơi thở cũng có thể dồn mấy người gọi là thiên tài vào chỗ chết.
– Đông!
Hư không khẽ run rẩy, giống như sắp bị cắt đứt vậy, hình như xiềng xích có tiếng răng rắc truyền ra, từng đạo gió lốc trong hư không bắt đầu nổi lên.
– Hỏng rồi, chúng ta đi.
Sắc mặt Lâm Phong khẽ biến đổi, đoàn người mạnh mẽ hướng xuống dưới hạ không chạy như điên. Những người khác cũng ý thức được một tia không thích hợp, nếu người bị xiềng xích khoá lại phát ra tiếng rít gào thì đó tuyệt đối sẽ là một hồi tai nạn. Không gian nổi lên gió lốc hủy diệt càng ngày càng mạnh, cỗ gió lốc kia không ngừng áp chế cuống dưới, xé rách hết thảy, tiếng oanh long đáng sợ truyền ra, thiên địa bắt đầu dao động. Lâm Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua cơn lốc muốn bao phủ vòm trời kia, hắn cảm thấy lần này giống như không có người nào có thể đào thoát được.
– Tiến vào Giới Vương Quan.
Lang Tà tế xuất giới quan, đoàn người lập tức nhảy vào trong đó, Giới Vương Quan khép kín, xuyên qua hư không, rồi đột nhiên gian biến mất, các cường giả còn lại cũng tế xuất Đế binh của chính mình, bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.
– Rống.. . Giống như có một tiếng rít gào phẫn nộ đến từ viễn cổ làm vòm trời rung chuyển, màn trời cũng bắt đầu băng diệt nứt toạc ra, thế giới trở nên sáng chói hơn, một tiếng rít gào tràn ngập sự không cam lòng cuồn cuộn vang lên, cùng với đó là tiếng xiềng xích lay động.
Bên trong vực sâu cũng truyền ra một tiếng tê rống phẫn nộ, giống như giao hội cùng đạo thanh âm này, âm thanh xiềng xích va chạm vẫn không ngừng vang lên, đám người ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy giờ khắc này thiên địa giống như có một xiềng xích mãi mãi vĩnh tồn vắt ngang, xiềng xích giống như xuyên thấu không gian cùng thời gian, khoá lại tồn tại vô cùng cường đại trong này.
Lúc đám người Lâm Phong xuất hiện lại là lúc họ đã đi đến một phiến thiên địa khác, thế giới này giống như bị cách ly, màn trời cũng không phải một mảnh thống nhất, nó là một thế giới hỗn loạn không chịu nổi.
– Công chúa, chỉ sợ những thế hệ thiên tài bước vào trong nơi này đã biết ngoại trừ tuyệt địa ra thì không có di tích cổ đâu nhie?
Lâm Phong nói với Phiêu Tuyết công chúa, khiến cho thần sắc cô nàng ngưng lại, nàng đương nhiên nghĩ đến điểm này, chỉ sợ trải qua vô số năm, những địa phương tầm thường có lưu lại dấu vết Thánh Nhân đã bị người ta cướp đoạt hết rồi, chỉ trừ tuyệt địa có ít dấu chân người là còn bảo vật.
– Dựa vào lực lượng của chúng ta muốn từ nơi này tìm được di tích truyền thừa quá mức khó khăn .
Phiêu Tuyết công chúa cười khổ nói.
– Nhưng mà thời điểm cổ Thánh Nhân niêm phong thế giới này, có lẽ cố kỵ cái gì đó, ta có cảm giác chuyện này rất có khả năng liên quan đến thân ảnh bị xiềng xích khoá lại trong thiên địa kia, nếu những người này thoát khỏi xiềng xích đi ra ngoài thì đó đều là những tồn tại cự phách, ta có một loại dự cảm, bọn họ không phải cổ Thánh Nhân, cổ Thánh Nhân không khả năng khoá chính mình lại.
Lâm Phong chậm rãi nói, trong trí nhớ tổ tiên Thánh Linh hoàng triều có đề cập tới rồi một cái tồn tại đặc thù, “hắn”, hắn là cái gì, hay đó là người có quan hệ cùng với thân ảnh bị xiềng xích trói buộc. Chỉ thấy âm thanh xé gió xẹt qua, Lâm Phong xoay người lại nhìn, lập tức chứng kiến một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, đây là thân ảnh một lão giả, Lâm Phong đã từng nhìn thấy hắn trên mặt đất, hắn chính là lão giả không nói lời nào trước huyệt động, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây.
– Các ngươi muốn biết chân tướng?
Lúc này, lão giả kia cũng mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, gật đầu nói:
– Tiền bối bằng lòng nói cho chúng ta biết?
– Các ngươi đi theo ta sẽ hiểu được .
Lão giả kia giậm chân bay về phương xa mà đi, trong miệng chậm rãi nói:
– Viễn cổ Thánh Nhân, làm sao chết dễ dàng như vậy.
Thần sắc Lâm Phong khẽ run, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức gật đầu, đi theo đối phương. Thần bí lão nhân mang theo Lâm Phong đi vào một tòa tế đàn, hai bên tả hữu có từng tòa tế trụ, phía trước chính là bậc thang, Lâm Phong nhìn thấy một tòa tế đàn phía trên, trên đó có một đạo thân ảnh thần bí khoanh chân ngồi, không có hơi thở sinh mệnh, thậm chí không thể cảm giác được hắn tồn tại. Lâm Phong nhìn chằm chằm vào thân ảnh thần bí kia, trong ánh mắt có ý đề phòng, nơi này lộ ra chút cổ quái. Lúc này, thân ảnh không có hơi thở nào mở mắt ra, hắn đám người Lâm Phong nói:
– Lại qua trăm năm rồi sao?
– Tiền bối là?
Lâm Phong lộ ra một chút nghi hoặc, hỏi.
– Thiên Hồn Thánh Nhân, các ngươi có nghe nói qua không.
Lão nhân này nhàn nhạt nói, đồng tử Phiêu Tuyết công chúa nhất thời co rút lại, thân ảnh tự xưng Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn về phía Phiêu Tuyết công chúa, cười nói:
– Ngươi nghe nói về ta?
– Tổ tiên Thiên Hồn hoàng triều, người thật sự là Thiên Hồn Thánh Nhân?
– Thiên Hồn hoàng triều?
Lão nhân thì thào nói nhỏ, rồi hỏi:
– Chắc Thiên Hồn hoàng triều là hậu nhân của ta, bọn chúng còn tồn tại sao.
– Đã bị diệt trong lịch sử.
Phiêu Tuyết công chúa đáp lại.
– Ai.
. . Lão nhân thở dài một tiếng, lộ ra sự cô tịch cùng với nỗi buồn, làm cho người ta cảm giác được ý thê lương nhàn nhạt.truyện Linh Dị
– Tiền bối, xiềng xích khoá những tồn tại cường đại ngoài kia rốt cuộc là gì, kết quả đại chiến chư Thánh thời thượng cổ như thế nào?
Phiêu Tuyết công chúa hỏi một tiếng, chỉ thấy Thiên Hồn Thánh Nhân cười nói:
– Hài tử, những thân ảnh bị xiềng xích khoá lại đều là thượng cổ tà linh, chư Thánh phong ấn thế giới này vì bọn chúng, Thánh nhân muốn nhốt bọn chúng lại cũng phải trả một cái giá thảm thiết, cơ hồ toàn bộ đều bị giết, mà ta cũng bởi vì tu luyện lực lượng đặc thù nên còn sót lại một nguồn sinh mệnh.
Lâm Phong nghe thấy lời nói của Thiên Hồn Thánh Nhân, trong lòng khẽ nhúc nhích, có chút hoài nghi lời nói của đối phương, tà linh? Hắn chưa từng nghe tổ tiên Thánh Linh hoàng triều đề cập qua, bởi vì tồn tại “hắn” trong lời nói của tổ tiên Thánh Linh hoàng triều, hơn nữa tổ tiên Thánh Linh hoàng triều còn có chút kích động, Thiên Hồn Thánh Nhân không có đề cập đến chuyện đó nửa điểm, mà lại nói đến tà linh!
Chương 2025: Vết chân trong sơn cốc
– Tiền bối, chỉ có vậy thôi sao, vì sao chư Thánh lại phát sinh đại chiến?
Lâm Phong mặt không biểu tình, bình tĩnh hỏi. Thiên Hồn Thánh Nhân liếc nhìn Lâm Phong, nói:
– Mâu thuẫn trở nên gay gắt khiến chư Thánh đại chiến, không nghĩ tới tà linh thừa cơ mà vào, nếu không lấy thực lực lúc ấy của Kỳ Thiên Thánh triều, đủ sức tru sát tà linh, mà không phải phong tỏa đơn giản như vậy, trải qua vô số năm hôm nay tà linh đã khôi phục, bắt đầu có lực lượng đáng sợ, một khi bọn chúng thoát khỏi gông xiềng, đó sẽ là một hồi đại nạn, các ngươi cũng đã chính mắt nhìn thấy rồi đúng không.
Lâm Phong nghe đối phương nói xong biết được Thiên Hồn Thánh Nhân đang nói dối, đương nhiên giờ phút này hắn còn không có xác nhận được đối phương có phải Thiên Hồn Thánh Nhân thật hay không?
– Tiền bối mời chúng ta đến đây, có gì phân phó?
Lâm Phong lại mở miệng hỏi lần nữa.
– Muốn các ngươi giúp ta một việc, ta cần hồn lực khôi phục thương thế, năm cột đá kia có thể mở ra lực lượng hồn tế, ngươi đứng trên cột đá, bọn họ đứng tứ phía, yên tâm, chuyện này không có chỗ hại.
Thiên Hồn Thánh Nhân chậm rãi nói, Lâm Phong khẽ gật đầu nói:
– Tốt.
Dứt lời, hắn truyền âm với đám người Lang Tà:
– Tình hình không đúng trực tiếp bỏ chạy.
Lang Tà nghe xong ngầm hiểu, bắt đầu bước lên trên cột đá trong tế đàn, lão giả dẫn Lâm Phong đến đi sang một bên, gần sát với cột đá của Lang Tà, Lâm Phong đi lên cột đá chính giữa.
– Tiền bối, như thế này được chưa?
Lâm Phong mở miệng hỏi Thiên Hồn Thánh Nhân.
– Ừm, đa tạ.
Thiên Hồn Thánh Nhân cười nói, chỉ thấy lực lượng linh hồn mạnh mẽ của hắn điên cuồng hướng về phía tế đàn vọt đi, nhưng mà đúng vào lúc này, thân thể Lâm Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó hắn trực tiếp hiện thân trước người Thiên Hồn Thánh Nhân.
– Giết!
Một tiếng quát lớn từ trong miệng Lâm Phong phun ra, Tử Vong Kiếm quét ngang, hắn đã sớm chuẩn bị một kích này rồi, Thánh linh kiếm đồng thời đâm thẳng về đỉnh đầu đối phương, tử vong đạo ý điên cuồng ăn mòn thân thể đối phương, giống như muốn gạt bỏ đối phương trong nháy mắt. Ánh mắt Thiên Hồn Thánh Nhân cứng đờ lại, chỉ thấy tay hắn lập tức đánh ra một chưởng, hóa thành một đôi hắc ám thủ chưởng khủng bố chế trụ thân thể Lâm Phong lại.
– Đi.
Lâm Phong hét lớn một tiếng, sắc mặt Lang Tà đại biến, nhằm về phía Lâm Phong mà đi, cùng lúc này lão giả dẫn bọn họ đến lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một đạo chưởng ấn khủng bố áp bách xuống người Lang Tà khiến hắn chỉ có thể quay người lại. Đúng lúc này, hồn lực khủng bố của Thiên Hồn Thánh Nhân mở ra tế đàn, quang mang màu đen bao phủ thân thể hai người lại, Lâm Phong cảm giác mình xuất hiện tại một phiến không gian khác.
– Vì sao ngươi làm như vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
– Ngươi nói dối.
Lâm Phong nói ra một câu lạnh như băng, trên người hắn xuất hiện thao thiên kiếm mang, điên cuồng sát phạt mà ra, trực tiếp chặt đứt cánh tay đang chế trụ hắn. Thiên Hồn Thánh Nhân sao? Cho dù đó thực là Thánh Nhân thì lại như thế nào, không xuống tay trước thì không phải hắn rồi. Hơi thở trên người Thiên Hồn Thánh Nhân dao động, giống như thân thể sắp bin tán loạn, ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong lạnh tới mức cực điểm, nói:
– Khối thân thể này của ngươi, ta muốn chắc rồi.
Dứt lời, hồn lực khủng bố nhảy vào trong đầu Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong cương cứng, thân thể hướng ra bên ngoài phóng đi, Thánh linh quyền oanh giết mà ra, trực tiếp phá mở một cái động khẩu lớn trong hư không tế đàn, thân thể mạnh mẽ đánh sâu vào đó để ra ngoài.
– Chết cho ta.
Thiên Hồn Thánh Nhân kêu to một tiếng, Lâm Phong cảm thấy đầu mình có linh hồn khủng bố đánh vào, năm tôn minh vương bảo vệ thần hồn, thần niệm cung khuyết nở rộ hào quang, đồng thời tử vong lực lượng cũng điên cuồng giảo sát thần hồn xâm nhập vào trong đầu hắn, tiêu diệt rất nhiều hồn lực của Thiên Hồn Thánh Nhân, nhưng mà thần hồn của Thiên Hồn Thánh Nhân vẫn còn sót lại rất nhiều hồn lực không có tiêu tan, đang gào thét trong óc Lâm Phong. Bên trong tế đàn, thần sắc Thiên Hồn Thánh Nhân tràn ngập hàn ý, hắn rất vất vả mới khôi phục được một chút thực lực nhưng giờ khắc này lại bị Lâm Phong hủy diệt hơn phân nửa, chỉ thấy thần sắc hắn trở nên dữ tợn, trong thiên địa xuất hiện một chút tàn hồn biến thành trường mâu, nhìn vô cùng dữ tợn, một cổ hơi thở khủng bố từ phương xa tập trung Lâm Phong lại.
– Đi.
Thiên Hồn Thánh Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường mâu phá tan hư không bắn về phía Lâm Phong, mà đúng vào lúc này, sắc mặt lão giả kia cũng trở nên cứng ngắc, sau khi quay về tới tế đàn, hắn quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:
– Chủ nhân, thuộc hạ làm việc không tốt.
– Chuyện này không quan hệ đến ngươi, lợi dụng sinh linh, dẫn hắn đến đây, ta muốn người này sống, không thể giết chết hắn.
Thanh âm Thiên Hồn Thánh Nhân lạnh như băng, hắn há mồm nhổ một ngụm khí, vô số sinh linh từ trong miệng của hắn đi ra ngoài, cùng lúc này sinh linh trong di tích cũng nhận được một cái mệnh lệnh.
– Vâng, chủ nhân.
Lão giả không để ý đến đám người Lang Tà đã đào tẩu họ, mà bay thẳng đến chỗ Lâm Phong rời đi. Lâm Phong giẫm lên cổ phàm chạy như bay, phía sau có trường mâu giận dữ đuổi theo, uy hiếp thần hồn của hắn, chỉ sợ trong đó ẩn chứa lực lượng thần hồn cực kỳ lợi hại.
– Xem ra hắn thực có khả năng là Thiên Hồn Thánh Nhân, ngày xưa đại nạn không chết nên hôm nay muốn đoạt thân thể ta sống lại.
Thần sắc Lâm Phong trở nên lạnh lùng, nếu vừa rồi hắn không quyết đoán phóng ra làm đối phương bị thương nặng thì hậu quả không thể lường được, nói vậy Thiên Hồn Thánh Nhân cũng không có đoán trước được chính mình sẽ lợi dụng trận phù đột nhiên đến trước mặt hắn hạ sát thủ.
– Tốc độ thật nhanh, không ngờ tốc độ của nó còn nhanh hơn so với cổ thuyền của ta.
Sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, có thể Thiên Hồn Thánh Nhân bởi vì bản tôn bị hạn chế nên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể bên trong tế đàn, trong tay Lâm Phong xuất hiện Đế binh, trực tiếp chém ra một đạo hỏa diễm khủng bố, nhưng mà hắn lại nhìn thấy trường mâu diễn hoá từ hồn lực lập tức vòng quanh qua công kích hắn, tiếp tục đánh về phía hắn, điều này làm cho Lâm Phong buông tha việc sử dụng Đế binh chặn trường mâu lại.
– Lâm Phong.
Giờ phút này, phía dưới mặt đất có người nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong ánh mắt không khỏi khẽ ngưng lại, bọn họ cũng lập tức thấy được phía sau Lâm Phong có trường mâu đang đuổi giết, chuyện này khiến người nọ lộ ra nụ cười lạnh, thân thể phóng theo hướng Lâm Phong chạy trốn mà đi. Lực lượng tử vong hóa thành hàng nghìn hàng vạn tia sáng bắn ra, bàn tay Lâm Phong vung lên, quanh thân có hơn mười chuôi Thánh linh cự kiếm chém giết ra. Thần sắc người nọ đại biến, hắn mạnh mẽ tế xuất một đạo cổ chung chém giết cự kiếm của Lâm Phong đang oanh giết qua, tiếng chuông vang lên từng trận, trong mắt Lâm Phong lộ ra vẻ cười lạnh, trong tay hắn lại xuất hiện một quả trận phù sau đó trực tiếp bóp vỡ nó, thân thể hắn giống như lướt qua một khoảng hư không, xuất hiện phía sau người kia, trường mâu xuyên thấu hư không mà đến, hướng thẳng tới vị trí người nọ giết qua, chuyện này khiến cho sắc mặt người đó kịch biến, cổ chung lại được oanh ra lần nữa, làm xong việc này người ta nhìn thấy Lâm Phong gian nan xoay người, bổ ra một kiếm trực tiếp chặt ngang người đối phương. Sau khi chém ra một kích này Lâm Phong cũng không dừng lại, cước bộ gắt gao dính trên cổ thuyền, điên cuồng bỏ chạy, những người phía dưới cảm nhận được sát khí trên người hắn nên không dám chặn hắn lại.
– Thanh trường mâu từ hồn lực kia thật mạnh, hình như Lâm Phong cũng khó có thể thoát khỏi nó.
Có người mở miệng nói. Chỉ thấy Lâm Phong điên cuồng bỏ chạy, thậm chí hắn giống như quên mất phương hướng, chạy loạn qua sơn mạch và các toà kiến trúc, qua một hồi lâu trường mâu vẫn đuổi theo giống như muốn giết chết Lâm Phong, buộc phải công kích đến hắn mới có thể bỏ qua, nếu không vĩnh viễn không tiêu tan. Bên trong tế đàn, Thiên Hồn Thánh Nhân khoanh chân ngồi nhắm mắt lại, tay bắt pháp quyết, không ngờ trường mâu lại có thêm lực lượng, chuyện này khiến cho Lâm Phong cảm giác được phía sau có lực lượng khủng bố tràn ngập ra.
– Hắn nắm trong tay lực lượng thật cường đại.
Lâm Phong có chút buồn bực, Đế binh không thể chặn lại, hơn nữa đối phương còn có thể khống chế trường mầu ngoài ngàn dặm, nếu như vậy, trừ phi hắn trực tiếp lấy lực lượng linh hồn ra đối mặt bằng không rất khó thoát, nhưng mà chuyện này quá nguy hiểm . Đúng lúc này, từng đợt từng đợt âm thanh dao động truyền vào trong tai Lâm Phong, khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, hắn nhìn ra phương xa, nơi đó là một tòa sơn mạch, bên trong sơn mạch giống như có một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, không ngờ nó phát ra từng đợt từng đợt âm thanh, hơn nữa nó còn vĩnh hằng bất diệt, vĩnh viễn tồn tại trong này.
– Có người.
Lâm Phong nhìn thoáng qua phía trước sơn cốc, giống như muốn bước vào bên trong nhưng lại có chút kiêng kị.
– Đây là.
. . Ngâm xướng sơn cốc. Đồng tử Lâm Phong co rút lại, thân thể tiếp tục lao về phía trước, trường mâu phía sau vẫn đuổi giết hắn, việc này khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ, hắn quyết định nhảy vào bên trong sơn cốc.
– Tiếng động này thực sự có âm luật.
Tâm thần Lâm Phong khẽ run lên, cổ âm luật này có ý diệt hồn trong đó, Lâm Phong nhanh chóng thủ vững thần hồn mình tiếp tục hướng vào bên trong sơn mạch, khiến cho những người bên ngoài sửng sốt. Không ngờ trường mâu đi đến phía trước sơn cốc đột nhiên dừng lại, không ngừng loé ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
– Ngươi đã muốn chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường, chỉ đáng tiếc cho một khối thân thể hoàn mỹ mà thôi.
Phía trên tế đang vang lên thanh âm lạnh như băng, toàn bộ trường mâu dung hợp lại, hóa thành một thanh trường mâu khổng lồ đâm vào bên trong sơn cốc, tốc độ càng thêm nhanh. Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, hắn tiếp tục kiên trì hướng vào phía trong, hắn chỉ có thể mượn lực lượng tiêu diệt thần hồn trong sơn cốc huỷ diệt trường mâu mà thôi. Âm luật giống như có tần suất đặc biệt, làm dao động thần hồn của Lâm Phong, còn hồn lực trong trường mâu thì lại không ngừng bị tiêu tán khi ma xát cùng âm luật.
– Âm luật trong sơn cốc dao động ngày càng lợi hại.
Thần hồn Lâm Phong dao động kịch liệt, nhưng hồn lực trường mâu sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt đến mức hầu như không còn. Đám người Cơ Thương, Hạ Xán, Ngân Cổ Thiên cùng với cường giả Tần hoàng triều cũng trong ngâm xướng sơn cốc, trước người bọn họ lúc này có một vết chân cự đại, giống như nó đang trấn áp mảnh thiên địa này, khiến âm thanh trong ở đây không đến mức quá đáng sợ, trong đó tràn ngập lực lượng khủng bố.
– Thật sự tìm được rồi, Hạ Xán, ngươi không hổ là người Hạ gia, không ngờ ngươi thật sự tìm được nơi này.
Tần hoàng tử lộ ra vẻ mặt kích động vì đây là hơi thở của tổ tiên hắn, đáng tiếc thân thể tổ tiên Tần hoàng triều không còn, chỉ để lại một cái chân lớn trấn áp trong này.
– Cũng dựa vào tin tức ngươi cung cấp và khí vận mà thôi, dù sao vận mệnh thuật cũng không khả năng phỏng đoán cổ kim.
Hạ Xán chậm rãi nói, Tần hoàng tử khẽ gật đầu, nói:
– Vô luận như thế nào, ít nhất ta cũng tìm được di tích của tổ tiên rồi, chỉ sợ nó cũng nằm trong phiến sơn cốc này, nhưng ta nghe nói trong này phi thường nguy hiểm, hy vọng số mệnh chúng ta cao một chút.truyện ma