1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 404 [Chương 2016 đến 2020]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 404 [Chương 2016 đến 2020]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2016: Kiếm ý không tiêu tan

Đám người Lâm Phong cũng nghe thấy tiếng kêu thê thảm kia, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác lành lạnh, di tích này có chút quá âm trầm, không gian trong di tích làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

– Xem ra có người gặp nguy hiểm, di tích này còn muốn khủng bố hơn tưởng tượng của ta, ngay cả tiếng đánh nhau cũng không có.

Phiêu Tuyết công chúa âm thầm nói, vùng đất này tràn ngập hơi thở cổ lão, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Tuy nơi đây nguy hiểm nhưng mà bọn họ vẫn đi về trước, phiến không gian này rộng lớn hơn nhiều lắm, chỉ sợ nó cũng không kém tòa thành này.

– Hình như phía trước có người.

Đúng lúc này, Kiếm Manh lại là người đầu tiên mở miệng, mắt hắn bị mù nhưng mà cảm giác so với những người khác nhạy bén hơn một chút.

– Ngươi xác định có người?

Lâm Phong hỏi Kiếm Manh, vừa rồi hắn nhìn thấy một làn khói xanh xẹt qua, cực kỳ nhanh, nhanh đến mức ánh mắt hắn cũng không thể đuổi kịp.

– Ta cảm giác được huyết khí, chắc vậy rồi.

Kiếm Manh thản nhiên nói, đám người Lâm Phong khuếch tán thần niệm ra ngoài, nhưng không tìm được bóng dáng ai cả.

– Di tích do Thánh Vương viễn cổ lưu lại, chúng ta muốn tìm được một tia chỉ sợ cũng khó như lên trời.

Phiêu Tuyết công chúa có chút cảm khái, bọn họ là những người tiếp bước đi vào nơi này, trăm năm mới có một lần, nhưng chưa từng dừng lại, kỳ thật bọn họ làm vậy vì tìm được di tích tổ tiên lưu lại, sau khi chư Thánh đại chiến, Kỳ Thiên Thánh triều giải thể, các hoàng triều trong Kỳ Thiên Thánh Đô đã không còn xuất hiện cường giả cấp bậc Thánh Nhân nữa, tinh túy truyền thừa của cổ Thánh Nhân và tổ tiên họ cùng nhau biến mất, càng về sau sự mài mòn càng lợi hại, đến vô số năm sau hoàng triều đã không có truyền thừa nữa, họ không có thần thông và công pháp nghịch thiên do tổ tiên để tu luyện, có lẽ công pháp chỉ còn lại có một tia bóng dáng bên trong. Trừ đó ra, bọn họ cũng không tìm thấy phương pháp trở thành Thánh Nhân, có lẽ đây cũng là nguyên nhân các hoàng triều trong Kỳ Thiên Thánh Đô chưa xuất hiện cường giả Thánh Vương, bọn họ không thể bước ra khỏi cấp bậc Thánh Đế đỉnh phong, mặc dù từng có người đi qua một nửa, nhưng vẫn không thể đạt đến Thánh Vương, chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Mặc dù Bán Thánh nhưng cũng rất hiếm, Bán Thánh xem như đã đột phá trói buộc cực hạn, một chân đặt vào cảnh giới Thánh Vương trong truyền thuyết, chỉ cần tiếp tục bước ra một bước nữa, họ có thể xưng vương tại Thanh Tiêu, duy ngã độc tôn.

– Ông!truyện cõi âm

Đột nhiên, không gian phía sau có gió xoáy mãnh liệt, đám người Lâm Phong lập tức xoay người lại, bọn họ nhìn thấy một con chim ưng khổng lồ màu đen đang tung lợi trảo về phía mình, cự ưng phun ra nuốt vào khí tức màu đen, nhưng nó lại phát ra mùi tử thi. Phiêu Tuyết công chúa trực tiếp bổ ra một đạo chưởng lực, tinh phong bị một dòng nước đánh tan, Kiếm Manh lao ra nhanh như một đạo ánh sáng, kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chém giết tất cả. Tiếng gào khóc khủng bố truyền ra, không ngờ đại ưng khổng lồ kia đối chiêu với kiếm của Kiếm Manh, ánh sáng hắc ám giống như ánh sáng của kim loại, va chạm cùng kiếm quang, ánh sáng khiến chim ưng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nó xoay quanh hư không, rồi lập tức bay về vùng đất phía trước mặt Lâm Phong. Chỉ thấy nơi đó, có một thân ảnh xuất hiện từ lúc nào không biết, lão giả kia duỗi tay ra, con chim ưng khổng lồ hạ xuống, im lặng dừng trên tay hắn.

– Hả?

Đồng tử đám người Lâm Phong khẽ co rút, khí huyết trên người lão giả này rất mạnh, rất giống nhân loại, nhưng mà thực lực lại làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được, rất có khả năng lão đã bước vào Đế cảnh, không phải thế giới này không cho phép nhân loại có tu vi Đế cảnh tồn tại sao? Tại sao nới đây lại có một người như vậy xuất hiện ở bên trong di tích. Rõ ràng người này không phải người từ các hoàng triều bước vào di tích, mà người ở trong di tích từ đầu.

– Tiền bối là người hay là sinh linh?

Lâm Phong hỏi lão nhân. Nhưng mà hắn chỉ thấy lão nhân nhìn bọn họ cười tà, thân hình lập tức loé ra rồi đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy, có rất nhiều bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của bọn họ.

– Là người hay sinh linh?

Ánh mắt mọi người lóe ra, bên cạnh đám người Lâm Phong không xa, có một hàng thân ảnh đạp đến, mấy người này chính là đám người Yến hoàng tử, bọn họ cũng nhìn thấy đạo thân ảnh kia biến mất, nên tất cả lộ ra thần sắc ngưng trọng, nếu bí cảnh này có cường giả Đế cảnh thì không phải chuyện tốt.

– Các ngươi có phát hiện gì không?

Yến hoàng tử hỏi đám người Lâm Phong.

– Hoàng huynh có phát hiện?

Phiêu Tuyết công chúa hỏi lại một tiếng. Yến hoàng tử nhìn chằm chằm vào Phiêu Tuyết công chúa một lát, lập tức giẫm chân tại chỗ mà đi, không để ý đến nàng. Đám người Lâm Phong cũng đồng dạng tiến lên phía trước, bên trong di tích tràn ngập nguy cơ, một số cường giả lạc đường gặp công kích, chỉ có những người tụ tập tại một khối, mới không gặp nguy hiểm, dù sao mấy người bước vào di tích kết thành trận doanh đều có chiến lực phi thường đáng sợ, sinh linh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

– Có người.

Ánh mắt đám người Lâm Phong đột nhiên nhìn về một phương hướng, Lâm Phong thấy một hàng thân ảnh, trong đó có một người Lâm Phong quen biết, người này là Cơ Thương.

– Thiên Tứ hoàng triều mời hắn đến, không hắn lại đi hộ tống hoàng triều khác.

Phiêu Tuyết công chúa nhìn thấy Cơ Thương nói với Lâm Phong:

– Trong số những người kia có người của Hạ gia Thiên Nguyên Cổ Đô, Hạ gia có mấy hậu bối là đệ tử Vận Mệnh Thần Điện, tuy rằng hậu bối Hạ gia không có thần thông thuật như tiền bối của chúng, nhưng mà bọn hắn cũng pha có một chút thủ đoạn, chỉ sợ bọn hắn đã phát hiện ra gì.

– Hạ gia.

Thần sắc Lâm Phong trầm xuống, ngày xưa hắn ở Thánh Thành Trung Châu có nghe nói về Hạ gia, hắn còn biết Doanh gia mời Hạ Tiêu từ Thiên Nguyên Cổ Đô đến thi triển Vận Mệnh Nhãn, tìm hiểu chuyện hắn và Tiêu lão liên thủ đánh chết Cơ Thanh Tùng, không nghĩ đến hôm nay lại gặp hậu bối của Hạ Tiêu.

– Bọn họ được Tần hoàng triều mời, ngoại trừ Cơ Thương ra những người khác đều là nhân vật thiên tài của Thánh Thành Trung Châu, ngươi có nhận biết bọn họ không?

Phiêu Tuyết công chúa nói với Lâm Phong.

– Ngân Cổ Thiên ta biết.

Lâm Phong mở miệng nói, cánh tay Ngân Cổ Thiên đã khôi phục, chắc do Ngân tộc đã tiêu phí một chút đại giới giúp hắn mọc lại.

– Đó là Doanh Mạc, một nhân vật thiên tài của Doanh gia, đệ đệ Doanh Thành, khả năng ngươi không biết hắn, bởi vì hắn không ở Thánh Thành Trung Châu tu luyện, mà ở Kỳ Thiên Thánh Đô, người này cũng có thanh danh rất lớn tại Kỳ Thiên Thánh Đô, phi thường lợi hại.

Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói, người bên kia cũng thấy được bọn họ, một đạo ánh sáng lạnh lẽo bắn lên người Lâm Phong, chủ nhân ánh mắt đó chính là Cơ Thương, đôi mắt hắn cực kỳ sắc bén, giống như muốn làm thần hồn Lâm Phong rung chuyển. Thần sắc Lâm Phong hờ hững, không có gì dao động, chỉ nghe Phiêu Tuyết công chúa nói:

– Chúng ta đi theo bọn họ đi, có lẽ có thể tìm được gì đó.

Không chỉ có Phiêu Tuyết công chúa nghĩ như vậy, mà Yến hoàng tử cũng có ý tưởng như thế, đi theo đám người Tần hoàng triều có xác xuất tìm được di tích cổ nhân lưu lại lớn hơn vài phần. Lúc này chính bọn họ cũng không biết mình đang chỗ nào trong di tích, mọi thứ đều mờ ảo, qua một đoạn thời gian, bọn họ đi tới trước một tòa núi, ánh mắt thiên tài Hạ gia nhìn chằm chằm vào ngọn núi này, sau đó lập tức mở miệng nói:

– San bằng ngọn núi này đi.

Lời nói của hắn vừa ra quả nhiên có mấy người đồng thời xuất thủ, trong khoảnh khắc một đại thủ ấn từ trong hư không phách ra, tiếng oanh long truyền ra, ngọn núi kia bị vỡ vụn dưới cự chưởng, đại địa rung chuyển. Sau khi núi bị băng diệt xuất hiện một con đường.

– Có một cửa động.

Thần sắc mọi người ngưng lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh giẫm chân tại chỗ mà ra, phóng đến phía cửa động, đúng lúc này, một tiếng tiếng gào khóc truyền ra, chỉ thấy một đầu chim ưng khổng lồ trực tiếp nắm bắt lấy thân thể hắn, mạnh mẽ lôi xuống mặt đất, kéo vào trong động, máu tươi vẩy ra, âm thanh thảm thiết vang lên, thi cốt tên kia không còn.

– Hắn ở bên trong?

Ánh mắt đám người Lâm Phong cứng đờ, chỉ thấy trong động xuất hiện một cánh tay, thân ảnh lão nhân kia chậm rãi trôi nổi, vẫn là nụ cười tà dị khiến cho người ta cảm thấy âm trầm, con đại ưng khổng lồ kia im lặng đứng trên đầu vai hắn, lợi trảo và mỏ còn vương vết máu.

– Tốc độ và lực lượng của đại ưng thật đáng sợ.

Trong lòng mọi người run sợ.

– Quần áo trên người hắn thật khác lạ.

Đúng lúc này, có người chú ý tới sự khác lạ trên quần áo của lão nhân thần bí kia, hình như nó rất cũ và rối mắt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra trên quần áo có chữ viết cùng với một vài bức bích hoạ, trên đó lộ ra một cỗ khí tức tang thương cổ lão.

– Người ở thời kỳ viễn cổ sao?

– Tiền bối, xin hỏi ngươi là người phương nào?

Có người mở miệng hỏi lão giả kia, nhưng mà đối phương chỉ cười không nói, thân thể chậm rãi phiêu thối, rất nhanh đã biến mất không thấy.

– Tồn tại dạng gì đây?

– Giống võ tu nhân loại, khí huyết cường thịnh, nhưng mà hắn lại cho người ta cảm giác không giống người, mà giống như quỷ hơn.

– Trong động giống như có gì.

Đúng lúc này, thiên tài Hạ gia mở miệng nói.

– Ta cũng cảm giác được, hình như trong đó có kiếm khí, kiếm khí phi thường cường đại.

Chỉ thấy có người bước ra, ánh mắt hướng vào trong động nhìn lại, trong khoảnh khắc thần sắc hắn cũng ngưng lại, bên trong có một mảnh kiếm quang dệt thành kiếm ý, không biết tồn tại bao lâu rồi nhưng không tiêu tán điệu, dưới phiến kiếm mạc này, có một đầu lâu người.

– Động khẩu, lão nhân thần bí, kiếm ý không tiêu tan, đầu lâu người!

Mọi người nói nhỏ trong lòng, chỉ thấy lúc này có người bổ ra một đạo chưởng lực, tiếng oanh long đáng sợ truyền ra, động phủ nổ tung lên, giống như đang điên cuồng mở rộng, nhưng mà kiếm mạc kia vẫn bao phủ trong đó, như chưa bao giờ tiêu tán.

– Kiếm ý của ai đây?

Thời đại viễn cổ bảo tồn kiếm ý đến bây giờ cũng không tiêu tán, chẳng lẽ do cổ Thánh Nhân lưu lại? Dùng lực công kích nó cũng không tiêu tan, nếu dùng kiếm khí để giết người, nó sẽ đáng sợ đến cỡ nào?

Chương 2017: Đầu lâu của Thánh nhân

– Không ngờ đầu lâu kia có thể tồn tại dưới kiếm khí, hơn nữa nó còn không hề mục nát, chẳng lẽ nó của Thánh Nhân sao?

Có người mở miệng khiến tâm thần mọi người run sợ, cho dù nó không phải đầu lâu của cổ Thánh Nhân thì nó cũng là đầu lâu của cường giả tuyệt thế, chỉ có như vậy nó mới có thể tồn tại dưới loại kiếm khí này mà không bị phá huỷ.

– Chúng ta không thể đánh tan luồng kiếm khí này, chúng ta chỉ có thể từ đào xuống lòng đất lấy đầu lâu kia ra.

Mọi người nghĩ âm thầm trong lòng, ngay sau đó có người bắt đầu hành động, từng đạo công kích mang đại địa xung quanh màn kiếm khí kia xé mở, khiến vùng đất bên dưới trở thành chân không, vị trí mọi người đứng càng ngày càng thấp, rất nhanh, bọn họ đã đứng phía dưới kiếm mạc, một phương đại địa bị bọn họ oanh cho không còn.

– Đi ra!

Chỉ thấy bàn tay một người trong đám đông mạnh mẽ hút một cái, đầu lâu kia phát ra tiếng vù vù, giờ khắc này, màn kiếm ý kia như muốn nứt ra, hóa thành từng đạo kiếm quang xé rách hư không, mọi người sinh ra một cỗ ảo giác, bọn họ giống như trơ mắt nhìn kiếm kia ý đâm vào trên người mình, thời gian như đình chỉ lại.

– Cẩn thận.

. . Lâm Phong hét lớn một tiếng, thân thể lao ra, muốn đi đến bên cạnh Mộng Tình đánh tan cỗ kiếm ý kia nhưng mà hắn không kịp, động tác của bọn họ giống như bị chậm lại, trong chớp mắt kiếm quang buông xuống, tiếng xuy xuy truyền ra, kiếm quang xuyên thấu xương vai Lâm Phong, một dòng máu tươi vung vẩy. Hư không giống như bị ngưng kết, tất cả mọi người trầm mặc, cảm nhận áp lực đáng sợ.

– Vù.

. . Rốt cục, Lâm Phong cũng thở ra một ngụm trọc khí thật dài, thời gian giống như trôi qua một hồi lâu rồi, chỗ xương vai chảy ra từng đợt tơ máu, nhưng nó không có lan đến cả thân thể hắn, không chỉ có hắn mà tất cả thiên tài ở đây không có một ai tránh được, tất cả đều bị kiếm khí xuyên thấu thân thể, chẳng qua vết thương ở những bộ vị khác nhau mà thôi.

– Luồng kiếm khí kia yếu ớt như tơ nhện, không có sức giết người, nếu không tất cả mọi người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Phiêu Tuyết công chúa cũng cảm thấy hoảng sợ, không ngờ bọn họ vừa động vào đầu lâu kia, nó lại có biến hoá đáng sợ như vậy, lúc này, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía đầu lâu, chỉ thấy đầu lâu xảy ra biến hóa, nó huyền phù trong hư không, xung quanh có từng đợt từng đợt ý cảnh tràn ra, mặc dù mọi người đứng phía xa, nhưng vẫn có thể cảm thụ được từng đợt từng đợt ý cảnh trong đó, kiếm ý và ảo giác.

– Rất có thể đầu lâu này còn trân quý hơn đạo ấn.

Trong lòng mọi người sinh ra hàng loạt ý tưởng, bên trong ánh mắt có ánh sáng lóe ra, tất cả đều nhìn chằm chằm vào đầu lâu đang không ngừng tràn ra kiếm ý.

– Có lẽ nó thật sự là đầu lâu của Thánh Nhân, trong đó ẩn chứa ý niệm cuối cùng của cổ Thánh Vương.

– Mặc dù đó chỉ là một loại ý niệm, nhưng nó cũng bao hàm võ đạo của cổ Thánh Nhân, đầu lâu kia chính là một trân bảo a.

Mọi người âm thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, nhưng mà bọn họ lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, tuy họ động tâm những vẫn có chút kiêng kị, nhiều thiên tài như vậy, muốn đoạt đầu lâu này trước mắt mọi người không hề dễ dàng.

– Một khi đầu lâu này là đầu lâu của cổ Thánh Nhân, ẩn chứa ý chí của cổ Thánh Nhân, muốn đoạt nó cũng không dễ dàng.

Hầu Thanh Lâm thấp giọng nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, trong đầu lâu kia ẩn chứa kiếm ý khổng lồ, cho dù nó là một bộ xương khô nhưng vẫn không tiêu tan, có thể thấy được uy lực của kiếm ý mạnh bao nhiêu. Tất cả mọi người đều yên lặng, rốt cục cũng có người bắt đầu động, chỉ thấy một đạo thân ảnh đột nhiên phá không bay về phía đầu lâu, tốc độ nhanh như cuồng phong cuốn qua không gian, trong lúc người này bước ra không ngờ không có ai tranh cùng hắn, một đôi mắt bình tĩnh mà trầm mặc làm cho người ta cảm giác thấy sợ hãi.

– Tốc độ của người này thật đáng sợ, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy một mình động thủ, không phải muốn chết hay sao?

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, trong khoảnh khắc cơn lốc cuốn về phía đầu lâu đột nhiên không gian có từng đợt từng đợt kiếm ý khủng bố bạo phát ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ ý chí kinh khủng kia, ý chí Thánh Nhân bất diệt, ai có thể động vào đầu hắn? Năm tháng giống như đông lại, thời không đình chỉ, giờ khắc này mọi người cảm nhận được một cỗ ý cảnh kinh khủng, đó là một vị cường giả viễn cổ tay kiếm quyết, niêm hoa nhất chỉ, kiếm như lá liễu, thời không rút lui, chỉ có một kiếm kia vẫn ở phía trước, tràn ngập mỹ cảm về thời gian, tuy một kiếm này không phải thực chất, nhưng mà nó lại khắc sâu vào trong lòng mọi người.

– Xuy.

. . Từng đợt văn ấn truyền ra, mọi người nhìn thấy cơn lốc dừng lại, thân ảnh vị thiên tài kia lại lần nữa hiện lên, nhưng mà trên người hắn tràn đầy kiếm ý, không có kiếm quang, không có lợi kiếm, chỉ có cỗ kiếm ý kia, giống như tử thần đã tước đoạt sinh mệnh hắn, cỗ ý cảnh kia đã khiến mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể hắn bị xuyên thủng.

– Già Diệp Kiếm Khí.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, khiến cho ánh mắt rất nhiều người trở nên kinh ngạc nhìn về phía hắn.

– Già Diệp Kiếm Khí?

Hoàng tử, công chúa trong các hoàng triều khẽ run rẩy, trong thời kỳ viễn cổ, có một vị Thánh Vương khủng bố tồn tại, hắn là một kiếm tu, thanh kiếm hắn sử dụng tên Già Diệp Kiếm. Già Diệp, tên của một trong các cổ kinh phật môn, Già Diệp phật là vị phật của quá khứ, một kiếm vừa rồi khiến thời gian giống như bị thác loạn, Già Diệp Kiếm, một kiếm chém năm tháng, diệt thời gian, bên trong điển tịch, các Thánh Nhân cũng không muốn đối mặt với nhân vật am hiểu kiếm thuật này, Già Diệp Kiếm chính là Thánh Vương mạnh nhất kiếm thuật nhất.

– Sao ngươi biết được Già Diệp Kiếm?

Phiêu Tuyết công chúa nhìn Lâm Phong hỏi.

– Ta cũng kiếm tu, nên nghe nói qua.

Lâm Phong mỉm cười đáp, hắn không nói thật, việc hắn tìm được truyền thừa của Thánh Linh hoàng triều có quan hệ quá lớn, nếu hắn nói ra chỉ sợ có một số lão quái vật đánh chủ ý lên hắn, phải biết rằng Thánh Linh hoàng triều cũng bắt hắn lưu lại huyết mạch cho họ, nếu không hắn cũng không biết họ sẽ đối phó hắn như thế nào.

Người kia bị kiếm ý trong đầu lâu gạt bỏ, mọi người đã tỉnh lại nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, cước bộ của bọn họ khẽ đi về phía đầu lâu, nhưng vẫn rất cẩn thận, bọn họ đối mặt không chỉ thiên tài chung quanh, mà còn có kiếm ý trong đầu lâu, đó là kiếm ý có thể giết người.

Chỉ thấy thân thể Vương Tiễn bên cạnh Yến hoàng tử đột nhiên xuất hiện trong hư không đánh ra một kim bát vô cùng to lớn, kim bát toả ra hào quang vạn trượng, vô kiên bất tồi, cùng lúc đó thân thể Vương Tiễn có một áo giáp hiện lên, bao trùm cả thân hình hắn, nhìn hắn giống như một chiến thần, chân hắn chậm rãi bước về phía trước, kim bát trước người cũng bay về phía đầu lâu.

– Vương Tiễn ra tay rồi, người này am hiểu binh đạo, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, giống như vương trong vạn binh, hắn có thể ngưng tụ binh khí vô hình, phi thường lợi hại, còn có thể quản lý binh khí trong khắp thế gian.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, tay trái Vương Tiễn xuất hiện một khiên giáp, tay phải cầm một thanh trường mâu cự đại màu vàng, dưới chân có cự kiếm loé ra lưu quang, cả thân hình được vũ trang hạng nặng.

Ở một phương hướng khác, cũng có người bước ra, người này là Trác Khanh, trên người hắn xuất hiện quang hoa vạn trượng màu vàng nhìn rất khủng bố, sau lưng có gió lốc chậm rãi bay lên không, hư không bị tàn phá, uy áp vô thượng giống như có thể triển áp giết chết tất cả địch nhân, người này có vương thể kim hệ, Kim Cương Bất Diệt Vương Thể, hắn và Vương Tiễn giống nhau, trên người đều khoác một kiện áo giáp, giống như chế tác từ vàng 9999.

Xa xa có một đạo thân ảnh bay tới, dung mạo người này giống như tiên tử, hư không trước người nàng giống như bị thác loạn vặn vẹo, một cỗ uy áp đáng sợ từ trên người nàng tràn ngập ra, Cổ Dao Tiên Tử.

Sở Xuân Thu cũng đến, chân hắn khẽ bước ra, trên người xuất hiện từng tôn cổ vương, lực lượng thôn thiên bao phủ hư không, giống như chư vương thời thượng cổ, không ai dám khinh thị thực lực Sở Xuân Thu, vô luận thiên phú, hay sức chiến đấu.

Sở Xuân Thu đều đã chứng minh qua, trong sự kiện vấn đạo Hoàng Bảng tại Thánh Thành Trung Châu, hắn đã biểu hiện ra chiến lực làm cho người ta sợ hãi, sau này hắn lại bước lên Thánh Đạo Đài trong Thánh Linh hoàng triều, ngoài Lâm Phong ra hắn là người thứ hai có tiềm chất Thánh Nhân, hơn nữa tu vi và cảnh giới của hắn đều không giống Lâm Phong.

Lâm Phong có thiên phú rất mạnh, nhưng cảnh giới chỉ đến trung vị Hoàng, chiến lực còn đáng hoài nghi, thiên phú Sở Xuân Thu xếp sau Lâm Phong nhưng cảnh giới của hắn lại là thượng vị Hoàng, am hiểu thôn thiên lực, dự uy hiếp của Sở Vương và kẻ điên Sở gia ngày xưa khiến mọi người kiêng kị Sở Xuân Thu hơn Lâm Phong. Không chỉ bọn họ làm động tác mà những người khác cũng bắt đầu rục rịch, Cuồng Ngưu, Doanh Mạc, cường giả Hạ gia.

Yến hoàng tử, trên người bọn họ đều có hơi thở mạnh mẽ, cước bộ hướng tới đầu lâu kia, đầu lâu này là bảo vật đầu tiên bọn họ phát hiện, rất có khả năng nó là bảo vật của thân ảnh màu đen lúc nãy, có thể thân ảnh đó từng bị đầu lâu của Già Diệp Thánh Vương giết chết, chiếc đầu lâu kia ẩn chứa ý chí của Già Diệp Thánh Vương bên trong, nên người các hoàng triều rất khó chạm đến!

Trên người Lâm Phong cũng có từng luồng hơi thở tràn ra, hắn cũng tùy thời chuẩn bị xuất thủ, những người này không có chú ý hắn như Sở Xuân Thu lại là chuyện tốt, đương nhiên, hắn biết một khi hắn lấy được đầu lâu, rất có khả năng sẽ trở thành đích cho mọi người công kích, nhưng dù vậy đến lúc tất yếu hắn vẫn sẽ lấy!

Đầu lâu Cổ Thánh Nhân hắn muốn chắc rồi, không nói đến việc trong đầu lâu ẩn chứa kiếm ý có tác dụng đối với hắn, mà chỉ cần cảm giác thời gian ngưng lại kia cũng rất tốt, nếu đưa nó cho Nhược Tà cảm ngộ thì tuyệt đối đạt được chỗ tốt lớn, Nhược Tà am hiểu lực lượng thời gian nên hắn đã bắt đầu đi theo một phương hướng phi phàm, một khi Nhược Tà có thể mang thời gian ẩn vào trong đó, hắn sẽ là một tồn tại siêu cấp khủng bố!

Chương 2018: Tranh đoạt thánh cốt

– Đông!

Mỗi một bước Vương Tiễn bước ra, đều có một cỗ lực lượng vô cùng trầm trọng chấn động thiên địa, khoảng cách giữa kim bát và đầu lâu Thánh Nhân ngày càng gần.

– Đi!

Vương Tiễn quát lớn một tiếng, kim bát đánh xuống đầu lâu, bao phủ đầu lâu kia bên trong, giờ khắc này kiếm ý khủng bố tràn ngập, giống như muốn xuyên thủng người đến, mọi người đều có thể cảm nhận được cỗ kiếm ý cường đại, kim bát giống như bị đâm thủng, nhưng nó vẫn cố gắng bao bọc đầu lâu vào bên trong.

Kim bát bay về phía Vương Tiễn, tựu giờ khắc này, hơi thở khủng bố điên cuồng phóng thích, những nhân vật yêu nghiệt kia làm sao để Vương Tiễn lấy đầu lâu đi được.

Trác Khanh bước ra từng bước, hư không hiện lên gió lốc màu vàng, như có từng cỗ kim thân pháp vương xuất hiện bên trong, bọn họ cầm pháp khí trong tay, oanh ra quầng sáng khủng bố, một tiếng oanh long bạo vang, kim bát trước người Vương Tiễn vỡ ra, kiếm ý cường đại tràn ngập, khiến hắn cảm thấy được một cỗ nguy cơ kinh khủng, tay hắn tạo thành lá chắn giơ lên, thân thể khẽ lui về phía sau, đồng thời quát lên một tiếng, trường mâu đánh về phía Trác Khanh, hư không xuất hiện một cây trường mâu màu vàng vô cùng đáng sợ, xuyên thấu hư không, bắn giết Trác Khanh.

Chỉ nghe Trác Khanh hừ lạnh một tiếng, toàn bộ gió lốc màu vàng triển áp xuống, trường mâu bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, lập tức bạo liệt, hư không nổi lên một trận gió lốc đáng sợ.

– Có người từng nói Vương Tiễn và Trác Khanh có thực lực tương đương, tỷ lệ chiến thắng đối phương của hai người năm năm, hai người này chỉ giao phong trong thời gian ngắn nhưng công kích đều cực kỳ đáng sợ, nếu như chân chính va chạm, chẳng biết ai mạnh ai yếu.

Trong lúc hai người tranh phong, Cổ Dao Thánh Nữ bước ra ngoài, không gian vặn vẹo, chỉ thấy bàn tay nàng run lên, không gian vặn vẹo bay thẳng đến chỗ đầu lâu mà đi, bao phủ đầu lâu trong không gian, nàng lập tức lôi kéo nó về phía mình.

Sở Xuân Thu nhìn thấy một màn này, cước bộ cũng bước ra, đầu lâu này rất có khả năng là xương đầu của cổ Thánh Nhân, tuyệt đối là vật đại bổ, hắn làm sao có thể buông tha, sở dĩ hắn bước vào trong thánh địa bí cảnh, một vì các thiên tài, hai vì bảo vật Thánh Nhân, chỉ cần có ý chí viễn cổ Thánh Nhân lưu lại, hắn đều muốn cắn nuốt, hắn muốn tất cả đều trở thành của hắn.

Chỉ thấy Sở Xuân Thu trảo một cái, lực lượng thôn thiên hung mãnh tràn ra, bao phủ hư không vặn vẹo vào bên trong, Cổ Dao Thánh Nữ hừ lạnh một tiếng, hai tay ngưng ấn, không gian thác loạn nhất thời hóa thành gió lốc, giằng co với lực lượng thôn thiên, khiến cho đầu lâu dừng lại giữa hai người.

Lúc này, thân thể Trác Khanh đạp ra ngoài, không ngờ hắn trực tiếp vươn tay ra bắt lấy đầu lâu, cả thân hình hắn khoác lên một tầng kim giáp, nhìn hắn giống như một vị thần tướng cổ lão, toàn thân được bảo vệ rất kín đáo, chỉ có cặp mắt lộ bên ngoài, dù sao đầu lâu kia cũng cực kỳ nguy hiểm, hắn không thể không cẩn thận.

– Hưu.. . Một đạo âm thanh đáng sợ truyền ra, trường mâu trong tay Vương Tiễn trực tiếp bắn về phía Trác Khanh, tất cả lực lượng đều bao phủ lên đầu lâu Thánh Nhân.

– Xuy, xuy.

. . Từng đạo tiếng vang rất nhỏ truyền ra, đầu lâu giống như đang nổi giận, vô hình kiếm ý xé rách quầng sáng, phá nát lực lượng thôn thiên, mạnh mẽ bạo phát ra ngoài, vọt tới hư không, cỗ kiếm ý đáng sợ kia điên cuồng càn quét bốn người.

– Đầu lâu Thánh Nhân giống như có được linh tính, tứ đại cường giả liên thủ đoạt của, ngược lại kích phát ra kiếm ý bên trong nó.

Sở Xuân Thu nổi giận gầm lên một tiếng, mi tâm tràn ra ý chí đáng sợ, không ngờ hắn trực tiếp cắn nuốt luồng ý chí kiếm đạo kia vào trong, khiến những người chứng kiến một màn này trong lòng khẽ run rẩy, gia hoả này quá điên cuồng, lực lượng thôn thiên quả thực quá khủng bố.

Trác Khanh có kim giáp, Vương Tiễn có thần thuẫn, Cổ Dao Thánh Nữ nắm giữ hư không, nên kiếm kia ý không thể giết được bọn họ, nhưng đầu lâu kia vẫn không ngừng bay trong hư không, đúng lúc này, từng đạo thanh quang đột nhiên tràn ngập trong hư không, bao vây đầu lâu kia lại. Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho mọi người thất thần, đầu lâu theo ánh sáng xanh biến mất cũng trực tiếp tiêu thất theo.

– Là ai?

Một đạo tiếng quát lớn truyền ra, ánh mắt của đám đông nhìn về phía ánh sáng xanh biến mất, nhìn thấy Lang Tà chạy như điên.

– Giới Vương Thể, Lang Tà.

Đồng tử mọi người khẽ co rút lại, là hắn, cũng chỉ có lực lượng giới diện mới có được chủng thần thông này.

– Đuổi!

Từng đạo thân ảnh xẹt qua hư không, chạy thẳng về phía Lang Tà mà đi, sắc mặt đám người Vương Tiễn trở nên phi thường khó coi, lúc bọn họ tranh phong không ngờ người khác lại đến cướp đầu lâu Thánh Nhân đi.

– Các ngươi ở cùng một chỗ không nên loạn đi, phiến di tích rất này nguy hiểm.

Lâm Phong nhìn Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói. Phiêu Tuyết công chúa nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong trong lòng khẽ run lên, trong lời nói của gia hoả này có một cỗ khí thế bá đạo khiến người ta không thể kháng cự, nàng đương nhiên biết trong này nguy hiểm, nhưng đó là đầu lâu Thánh Nhân, có ai không muốn lấy chứ, chẳng qua nàng cũng hiểu được lấy được nó chưa chắc là phúc.

– Tốt, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.

Phiêu Tuyết công chúa gật đầu nói.

– Chờ ta.

Lâm Phong nói với Mộng Tình và Hầu Thanh Lâm một câu, rồi lập tức hoá thành một trận gió bay đi, trước người hắn đột nhiên xuất hiện vài tôn thánh linh, không ngờ vài tôn thánh linh này lại dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm khủng bố xuất hiện dưới chân hắn, Lâm Phong giẫm chân lên kiếm, tốc độ đột nhiên bạo tăng, cự kiếm cắn nuốt lực lượng trong thiên địa.

Lang Tà đoạt được đầu lâu Thánh Nhân liền chạy trốn như điên, nhưng mà phía sau không ngừng có uy áp khủng bố buông xuống, khiến cho hắn cảm giác được một cỗ áp lực trầm trọng, đầu lâu này quả nhiên phỏng tay.

– Đứng lại.

Một tiếng quát làm chấn động thần hồn hắn, chỉ thấy Vương Tiễn phía sau duỗi tay ra xẹt qua hư không, một thanh lợi kiếm khủng bố bắn thẳng vào sống lưng Lang Tà. Trên người Lang Tà xuất hiện thao thiên giới quang, khi lợi kiếm đánh tới, hư không quanh người hắn trở nên vặn vẹo, hắn nhảy vào trong giới quang biến mất không thấy, không biết đi đường nào, Lang Tà giống như đi vào không gian của mình.

– Giới lực.

Đồng tử Vương Tiễn tràn ngập sát ý, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hư không đột nhiên xuất hiện một thanh trường mâu vô cùng khủng bố, bắn thẳng về phía Lang Tà tru sát hắn, không gian phát ra âm thanh xèo xèo.

Sở Xuân Thu cũng đồng dạng truy kích mà đến, phía sau hắn có ý chí cổ vương bộc phát ra, mặc dù hắn cách Lang Tà rất xa, nhưng mà giờ khắc này Lang Tà lại cảm nhận được một loại lực lượng ý chí khủng bố, giống như muốn phá hủy hắn vậy, bên trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều vương giả, muốn lau sạch thần hồn của hắn.

Đầu Lang Tà đau như búa bổ, từng đợt ý chí bao phủ thần hồn hắn, phía sau có nguy cơ khủng bố buông xuống, khiến cho Lang Tà cảm thấy buồn bực, xem ra hắn không nuốt được rồi.

Chỉ thấy Lang Tà duỗi tay ra, trên người hắn lại xuất hiện thao thiên giới quang, thân thể hắn như gió lốc mà lên, công kích vô tận bắn lên giới quang, nhưng toàn bộ công kích đều biến mất không thấy, trong tay Lang Tà xuất hiện luồng giới quang bao vây đầu lâu Thánh Nhân, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha nó.

– Lang Tà!

Một tiếng hét lớn từ phía sau truyền đến, Lang Tà quay người lại nhìn, chỉ thấy Lâm Phong ngự kiếm phía sau mà đến, tốc độ nhanh như một tia chớp.

– Bắt lấy!

Giới quang bao bọc xương đầu Thánh Nhân bay về phía Lâm Phong, kiếm quang gào thét, bàn tay Lâm Phong lộ ra, từng đợt từng đợt hơi thở kỳ diệu bao phủ giới quang, giới quang bao phủ xương đầu Thánh Nhân lập tức biến mất không thấy.

– Lâm Phong.

Đám người Sở Xuân Thu chuyển mắt nhìn về phía Lâm Phong, sát ý cường đại bạo phát ra, bọn họ trực tiếp buông tha Lang Tà, truy kích về phía Lâm Phong qua, trên người Lang Tà đã không có đầu lâu Thánh Nhân nữa, hắn đã trở lên vô nghĩa.

– Không biết gia hoả này có thể nuốt được đầu lâu Thánh Nhân kia không.

Lang Tà nhìn thấy bóng dáng Lâm Phong đi xa, trong lòng có chút buồn bực, vẫn do thực lực hắn không đủ cường đại, nếu hắn đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, khai sáng chư Thiên giới, ai có thể đuổi giết được hắn, hiện tại hắn cần hảo hảo đề thăng thực lực, Sở Xuân Thu từng trong Vọng Thiên Cổ Đô với hắn, hôm nay đã trở nên phi thường đáng sợ, vừa rồi ý chí cổ vương giết về phía hắn khiến hắn cảm thấy cực kỳ rung động.

Lâm Phong dùng thánh linh kiếm phi hành, nên tốc độ cực kỳ đáng sợ, nhưng mà mấy người phía sau hắn vẫn đuổi theo không bỏ, Sở Xuân Thu chợt quát lên một tiếng, tinh thần ý chí lại lần nữa đề thăng, hơi thở bao vây hắn càng thêm đáng sợ, mỗi khi hắn bước ra một bước thân thể hắn giống như xuyên qua không gian, bàn tay Vương Tiễn liên tục chụp xuống mặt đất, dưới chân hắn xuất hiện một loạt lợi kiếm, mỗi lần hắn đạp lên một thanh lợi kiếm, thanh kiếm kia giống như mang đến cho hắn một cỗ lực lượng truyền vào chân, khiến tốc độ hắn càng lúc càng nhanh.

Tốc độ Cổ Dao Thánh Nữ cũng rất khủng bố, mỗi khi nàng bước ra thân thể giống như hoà vào hư không, phiêu hốt như tiên nữ, Kim Cương Bất Diệt Vương Thể Trác Khanh lại là người chậm nhất.

Ngoại trừ mấy người nhanh nhất ra, phía sau còn có rất nhiều người bắt đầu tế xuất ra một chút Đế binh có thể gia tăng tốc độ để đuổi theo, bọn họ đều là nhân vật thiên tài, đối kháng không nghĩ tới mượn dùng Đế binh vì đó là những con bài chưa lật nhưng hiện tại truy kích Lâm Phong lại theo không kịp hắn, họ đã bất chấp tất cả.

– Mấy gia hỏa này cũng thật nhanh.truyện Linh Dị

Lâm Phong chạy như điên, đầu lâu Thánh Nhân đã tới tay thì hắn đương nhiên không muốn giao nó ra giống như Lang Tà, một lát sau mọi người đã đi sâu vào trong sơn cốc phía trước, khi thân thể Lâm Phong quay lại, từng cỗ thánh linh hiện ra trước người hắn, tay Lâm Phong cầm kiếm, kiếm ý khủng bố điên cuồng tràn ngập ra trước người hắn, trước người giống như xuất hiện hơn mười chuôi cự linh kiếm, phun ra nuốt vào thao thiên kiếm uy.

Thân thể Sở Xuân Thu và Vương Tiễn đột nhiên ngừng lại, Cổ Dao Thánh Nữ cũng bước chậm đến, ánh mắt nhìn Lâm Phong, thần sắc trở nên lạnh lẽo.

– Lâm Phong, ngươi cũng là người do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, ta và ngươi nên liên thủ với nhau mới đúng, đầu lâu kia ngươi không nuốt trôi đâu, giao cho ta đi.

Vương Tiễn mở miệng nói với Lâm Phong, thần sắc sắc bén như binh khí, nhưng mà trong đôi mắt Lâm Phong lại hiện lên nụ cười lạnh!

Chương 2019: Hắc ám

– Ta nuốt trôi hay không cũng không quan hệ đến ngươi, một khi Thánh cốt nằm trong tay ta, ta sẽ không nhả ra ngoài.

Lâm Phong cầm kiếm quyết, thanh âm lạnh lùng, trong hư không có kiếm ý hội tụ thành gió lốc, mặc dù đám người Sở Xuân Thu đuổi tới nhưng bọn họ vẫn không dám lộn xộn, cỗ kiếm ý này rất mạnh, nếu như chém ra, chắc chắn có uy lực đáng sợ.

– Lâm Phong, nếu như chúng ta liên thủ đối phó ngươi, ngươi cho rằng mình có đường sống?

Trác Khanh nói ra một câu lạnh như băng:

– Bên trong Thánh Linh hoàng triều qua kiểm tra đo lường thì người là người có thiên phú mạnh nhất, đừng để bị chết trong này, ngươi đã có tư chất của Thánh Nhân, không cần để ý đến Thánh cốt nữa.

– Thật có lỗi, ta rất để ý đấy.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, cước bộ lập tức lui về phía sau, thân thể chậm rãi hạ xuống, hướng về phía vực sâu mà đi. Một màn này khiến cho đồng tử đám người Sở Xuân Thu khẽ ngưng lại, thần niệm tràn ra đánh về phía Lâm Phong, nhưng thân thể Lâm Phong đã thật sự trầm xuống, khi bọn họ đi vào vực sâu, chỉ nhìn thấy phía dưới là một mảnh hắc ám, không thể nhìn thấy thân thể Lâm Phong đâu. Võ giả có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối, những người đạt tới cảnh giới như bọn họ thì càng không để ý đến đêm tối, màn đêm không ảnh hưởng tới tầm mắt của bọn họ chút nào, nhưng bóng tối trong vực sâu hắc ám này, không phải đêm tối bình thường. Thần sắc bọn họ cũng lộ ra một chút giãy dụa, vực sâu như vậy mà đi xuống thì rất nguy hiểm, nếu Lâm Phong mai phục đâu đó rồi đột nhiên hạ sát thủ với họ thì đó tuyệt đối là một kích trí mệnh, mặc dù bọn họ không cho rằng Lâm Phong có chiến lực cường đại, nhưng không thể khinh thường hắn, nhất là cỗ kiếm ý kia, nếu như hắn đột nhiên hạ sát thủ, đó tuyệt đối là một đòn khủng bố.

– Lâm Phong cướp đoạt Thánh cốt trước mặt chúng ta, làm sao có thể để cho hắn chạy thoát?

Những người phía sau liên tục chạy tới, bọn họ lập tức nhìn xuống vực sâu, từng đạo thân ảnh bay xuống, thần niệm cường đại đồng thời tràn ra, cẩn thận đề phòng nguy cơ buông xuống.

Lâm Phong ẩn mình vào trong bóng đêm, không ngờ vực sâu này giống như không thấy đáy, hắn không biết mình đã đi xuống bao lâu mà không cảm giác được mặt đất, ánh mắt của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong một khoảng cách gần, mọi thứ đều mơ hồ, trên đường đi xuống cảnh vật vẫn chỉ là một mảnh tối đen, xung quanh lộ ra một cỗ khí tức âm trầm.

Phiêu Tuyết công chúa và Mộng Tình cũng đi tới vực sâu, thần sắc hai người khẽ ngưng lại, sau đó nhảy xuống vực sâu. Từng luồng hỏa diễm bắn xuống vực sâu, có người cố ý bắn ra hoả diễm để chiếu sáng, nhưng mà khi hỏa diễm rơi xuống liền tắt ngấm, mọi người vẫn không thể nhìn thấy đáy vực sâu.

Qua thật lâu, Lâm Phong cũng rơi mặt xuống đất, hắn nhìn thoáng qua khung cảnh dưới chân, dưới chân hắn có một chữ viết vô cùng to lớn, hình như ở đây còn có xiềng xích mang hư không khoá lại, xiềng xích đều là hắc ám, giống như hoá thạch màu đen vậy.

– Đây là thứ gì, ổ khóa này phong ấn tồn tại dạng gì mới xuất hiện trong này.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hơi thở cổ lão ở đây không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nơi đây vẫn có thanh âm rất nhỏ truyền đến, có thể thấy được phía sau vẫn có người truy kích, điều này làm cho thần sắc hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo, trên người hắn xuất hiện một luồng sát ý cường đại, kiếm đạo Thánh linh tái hiện, chỉ thấy trên người hắn giống như xuất hiện vô số cổ kiếm, tùy thời chém ra công kích khủng bố. Một đạo ánh sáng chói loá lọt vào trong mắt Lâm Phong, Vương Tiễn là người đầu tiên đuổi theo, bóng đêm hắc ám khiến bọn họ trở thành người mù, Lâm Phong cũng chỉ có thể nhìn thấy những vật ở khoảng cách gần.

– Ông!

Kiếm ý khủng bố đột nhiên bắn thẳng lên tận trời, thần sắc Vương Tiễn ngưng lại, bàn tay oanh kích vào trong hư không, một thanh cự kiếm vô cùng khổng lồ chém xuống đáy vực, tiếng răng rắc truyền ra, lợi kiếm bị trảm thành phấn vụn, nhưng Vương Tiễn đã kịp cầm thần thuẫn chống cự, tiếng oanh ca cuồn cuộn truyền ra, thần thuẫn cũng xuất hiện vết rạn, rồi đột nhiên vỡ vụn.

Sát khí khủng bố bao phủ thân thể hắn lại, khiến hoàng giáp trên người hắn càng thêm sáng chói, trường mâu trong tay hắn đột nhiên phá không giết ra, cắt qua thiên địa, lộ ra uy áp khủng bố. Vô số Tử Vong Kiếm bắn ra, cước bộ Vương Tiễn tiếp tục đi xuống, thần thái cực kỳ bình tĩnh, dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn cự đại, chống cự lại công kích có tính ăn mòn, trong tay phải của hắn lại xuất hiện một thanh đại đao màu bạc khủng bố, hắn trực tiếp chém ra một đạo, hắn không nhìn thấy Lâm Phong nên chỉ có thể công kích nhờ vào cảm giác.

– Oanh long!

Tiếng vang nặng nề truyền ra, Vương Tiễn biết hắn không đánh trúng đối thủ, Lâm Phong cũng không có va chạm với công kích của hắn. Trên bầu trời lại có người hạ xuống, Lâm Phong cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên oanh ra một đạo chưởng lực, lao thẳng tới phương hướng có tiếng gió truyền đến, trong bóng đêm vang lên một tiếng hừ lạnh.

– Cẩn thận hắn ám toán, hắn ở dưới mặt đất.

Giọng nói của Vương Tiễn truyền ra, thân thể những người phía trên chậm rãi hạ xuống, một cổ gió lốc hủy diệt ép xuống dưới, chứng tỏ Trác Khanh cũng đến. Tiếng gió gài thét không ngừng, ngày có càng nhiều cường giả hạ xuống đáy vực, nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy xiềng xích trên bầu trời khẽ hạ xuống, hắn không khỏi hướng về phía xiềng xích nhìn lại.

– Rầm!

Tiếng xiềng xích va chạm lại vang lên lần nữa, trong vực sâu yên tĩnh ngoại trừ tiếng gió ra thì còn có tiếng động do phong ấn, mà tần suất của nó ngày càng lợi hại, sau cùng tiếng rầm rập vang lên không ngừng, xiềng xích cũng không ngừng rung động, toàn bộ đại địa giống như cũng chấn động theo.

– Sao lại thế này?

Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn cảm thấy đại địa dưới chân mình rung động, thân thể hắn trở nên mất thăng bằng, mặt đất trong vực sâu từ từ trồi lên, tiếng răng rắc vang ra, xiềng xích khổng lồ kia giống như đang rạn nứt, cự thạch không ngừng rơi xuống.

Người trong vực sâu cũng phát hiện ra chỗ dị thường, ánh mắt bọn họ ngưng lại, tiếng oanh long không ngừng truyền ra, cự thạch rơi xuống vực sâu, một cỗ khí tức đến từ thời viễn cổ đột nhiên buông xuống, khi hoá thạch hoàn toàn rạn nứt, Lâm Phong nhìn thấy thân thể một người khổng lồ chậm rãi hiện lên, thì ra xiềng xích hắc ám đang khóa hắn lại.

Những người đứng trên vực sâu nhìn thấy phía dưới có một đôi yêu nhãn, đó là đôi mắt mà đêm tối cũng không thể che dấu, trong bóng tối, ánh mắt này so với gió lốc màu vàng còn sáng chói hơn, không có gì có thể so sánh cùng ánh mắt này, cặp mắt kia chiếu rọi khắp nơi, tất cả mọi người đều cảm thấy cơ thể trở nên lạnh lẽo.

– Quái vật, vực sâu này có quái vật.. . Tâm thần bọn họ khẽ run rẩy, chỉ thấy thân thể Vương Tiễn và Sở Xuân Thu bay vọt lên trời trong nháy mắt, họ muốn rời xa nơi này. Trong hư không có gió lốc màu vàng hội tụ, hóa thành từng luồng ánh sáng, Lâm Phong đang khắc trận đạo, thân thể hắn cũng đồng thời bay lên trời.

– Vù.. . Trong miệng người khổng lồ kia phun ra một luồng khí, trong khoảnh khắc một cây hắc ám trường mâu bắn về phía vòm trời, toả ra ánh sáng vô cùng loá mắt, một đạo tiếng vang truyền ra, chỉ thấy thân ảnh một vị cường giả bị hắc mâu xuyên thủng, cả thân hình hắn bị hắc ám nuốt hết. Những người bên cạnh điên cuồng tránh ra, bọn họ cũng cảm giác được một cỗ uy áp không thể chống cự.

– Trốn.

Kiếm Manh giống như cảm giác được gì đó, một đạo công kích trực tiếp nổ tung tại chỗ hắn, lấy hắn làm trung tâm đám người Phiêu Tuyết công chúa bên cạnh cũng bị đánh bay, một đạo tiếng vang xuyên thấu truyền ra, phía sau bọn họ có một người bị xuyên thấu, ánh mắt vẫn còn nét hoảng sợ, chết không nhắm mắt.

Dưới đáy vực sâu, Lâm Phong mạnh mẽ bước ra một bước, ánh sáng màu vàng kim toả ra, tay hắn bóp vỡ phù ấn, thân thể hắn lóe ra vài lần, trong hư không hiện lên vào đạo ánh sáng bắn lên trời, gia hoả bên cạnh hắn lúc nãy, cảm thấy một luồng cảm giác rung động đến từ linh hồn.

– Rầm rầm!

Quái vật kia nhìn thấy Lâm Phong chạy trốn thi đưa tay ra, nhưng lại phát hiện tay bị xiềng xích khóa lại, khoé miệng của hắn lại mở ra lần nữa, một đạo âm thanh vang lên trong óc mọi người, âm thanh này truyền vào tai họ giống như một tiếng rít gào kinh thiên, cả vực sâu sụp đổ, giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy thần hồn bị băng liệt, máu tươi trào ra, có người vì không thể thừa nhận được một tiếng rống này mà thần hồn trực tiếp tan vỡ mà chết.

– Tồn tại gì vậy?

Lâm Phong liên tục hộc ra vài ngụm máu tươi, huyết mạch trên người không ngừng chấn động, cảm giác thần hồn cũng bị xé rách, cảnh cường Thánh Đế cũng không có loại uy nghiêm này, Thập Tuyệt Lão Tiên mới có khả năng đạt đến loại uy áp bực này, nhưng hắn vẫn chưa đối mặt với uy áp của Thập Tuyệt Lão Tiên, bởi vậy Lâm Phong không biết lão mạnh như thế nào.

– Viễn cổ Thánh Nhân, chẳng lẽ họ còn sống sao?

Trong lòng Lâm Phong kịch liệt run rẩy, không chỉ có hắn mà Sở Xuân Thu cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng, quái vật kia là gì vậy ? Võ tu nhân loại? Nếu tồn tại ở đây thực sự là nhân vật như vậy thì ai có khả năng nhốt hắn trong này? Rốt cuộc vực sâu cùng với xiềng xích có bao nhiêu đáng sợ, làm sao có thể nhốt một vị tuyệt thế yêu ma dưới đáy vực.

Đám người trong vực sâu trở nên hỗn loạn không chịu nổi, tất cả mọi người đều điên cuồng bay lên bầu trời, không có ai để ý đến người bên cạnh nữa. Chỉ thấy lúc này lối ra đột nhiên xuất hiện một tôn ma ảnh đen ngòm, tôn ma ảnh này giống như tồn tại bá cổ tuyệt, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào bọn họ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Tôn ma ảnh này biến ảo thành một chưởng ấn cự đại, từ trên Thiên Khung ép xuống hạ không, tiếng oanh long khủng bố truyền ra, vực sâu hỗn loạn càng lúc càng trở nên rung chuyển, rất nhiều người bị chưởng ấn đánh trúng, thân thể rơi xuống vực sâu. Trốn, giờ phút này trong đầu tất cả mọi chỉ có một ý niệm là trốn, thậm chí bọn họ còn tạm thời quên đi suy nghĩ trong vực sâu là quái vật gì.

Chương 2020: Răng nanh

Bởi vì bên trong vực sâu quá mức hắc ám, mà tất cả mọi người cùng chạy trốn, nên phát sinh ra một số va chạm.

Cũng may trên người Lâm Phong chứa đựng không ít không gian trận phù, nên hắn mới hữu kinh vô hiểm khi nhảy vào vực sâu, nhưng mà lúc này bàn tay khổng lồ kia cũng áp bách về phía hắn, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, trên người Lâm Phong đột nhiên nở rộ thao thiên kiếm uy, hóa thành một thanh kiếm đánh ra bên ngoài, trực tiếp xuyên thấu qua kẽ hở của bàn tay.

– Nguy hiểm thật.

Khi Lâm Phong đi qua kẽ hở, ma sát làm hắn cảm thấy trên người toàn mồ hôi.

– Rống.. . Một đạo âm thanh đáng sợ đột nhiên chấn vang giữa vực sâu, khiến tâm thần tất cả mọi người run rẩy dữ dội, Ma Vương dưới vực sâu giống như đang phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, mấy gia hỏa này giống như hoàn toàn làm cho hắn tức giận.

– Oanh!

Một đạo âm thanh trầm trọng quanh quẩn trong đó, bàn tay khổng lồ lập tức thổi quét từ dưới vực sâu mà đến, lúc này Ma Vương không lưu tình nữa, mà bao vây cả vực sâu này lại, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh. Lâm Phong đã thấy được bầu trời, Sở Xuân Thu bên cạnh hắn cũng chạy như điên, bọn họ là những người dưới đáy vực, nhưng tốc độ của họ quá nhanh nên thoát trước mọi người một chút, nhưng giờ khắc này bọn họ cảm giác bàn tay tử thần phía sau vẫn đang đến gần.

Sở Xuân Thu rít gào một tiếng, tinh thần ý chí phóng thích đến mực cực hạn, cả thân hình hắn bao phủ lên một tầng quang hoa khủng bố, thân thể xuyên qua hư không, giống như một mũi tên ánh sáng, tốc độ kia làm cho người ta theo không kịp.

Trác Khanh cùng Vương Tiễn cũng sử dụng toàn bộ con bài chưa lật của mình, đây là nguy cơ sinh tử tồn vong nên họ không giấu diếm nữa, Lâm Phong dùng lực lượng mạnh nhất giẫm lên hư không, phù văn sáng lên, thân thể hắn bắn đi ra ngoài.

Cùng lúc đó bàn tay khổng lồ kia cũng đánh tới vị trí của Lâm Phong, đất đá vỡ vụn lộ ra vực sâu, dưới bàn tay cự đại kia có rất nhiều đạo thân ảnh, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, Doanh Mạc của Doanh gia cũng bên trong đám người, hắn cho rằng thực lực của mình không yếu nên xâm nhập vào vực sâu, vì thế hắn mới có kết cục này.

– Ông!

Chỉ thấy bàn tay kia khép kín lại, khiến cho đám người bên ngoài cảm thấy trong lòng run sợ, thân thể vẫn chạy như điên trên mặt đất, không dám dừng lại, họ đã làm ma đầu trong vực sâu tức giận, còn ai dám ở lại chỗ này nữa.

Lâm Phong không có nửa điểm lưu luyến, giống như một mũi tên giống hướng ra bên ngoài mà đi, ai biết tồn tại khủng bố bị khoá trong vực sâu sẽ phát điên như nào, loại tồn tại này hắn không có lực lượng đi chống cự, chỉ cần tên kia tập trung công kích, hắn chỉ có đường chết.

Khi Lâm Phong lao ra ngoài, thân hình hắn lóe ra hạ xuống một đỉnh núi, đôi mắt nhìn lướt qua bầu trời chung quanh, đôi mắt sửng sờ nơi đây. Thay đổi, từ lúc hắn đi ra khỏi di tích, tất cả đều thay đổi, trong này không hề có một tòa thành nào, mà là một di tích chân chính, liếc mắt nhìn lại, chung quanh đều là hư không hủy diệt, đám mây phía chân trời giống như nhiễm máu, mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất khiến màu sắc nó giống như màu máu, bên trong không gian tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

– Lâm Phong.

Xa xa có người hướng ánh mắt về phía Lâm Phong, ánh mắt này lạnh như băng, tất cả bọn họ đều bước về phía Lâm Phong mà đến.

– Giao Thánh cốt ra đây.

Một đạo âm thanh lạnh lẽo truyền ra, đồng tử người kia như băng hàn, một cỗ sát ý bao phủ Lâm Phong, thân thể bọn họ không ngừng đến gần hắn. Đúng lúc này, Lâm Phong nâng tay lên, trên người hắn xuất hiện từng cỗ thánh linh, rồi đột nhiên phía sau Lâm Phong giống như có từng chuôi cự kiếm hiện lên, ánh sáng chiều tà chiếu rọi lên thân kiếm, khiến nó tăng thêm vài phần sát khí.

– Tới lấy đi.

Lâm Phong đạm mạc nói ra một câu, thanh âm không có nửa điểm gợn sóng, hắn nhìn hai đạo thân ảnh đang lao đến giống như nhìn hai người chết, trong mắt không có nửa điểm tình cảm.

– Giết!

Một người trong đó đạp bước ra, quyền mang Phá Thiên, có được ánh sáng ngũ sắc, uy lực vô cùng, người còn lại nhảy vào hư không, thân thể hắn giống như hóa thành vầng mặt trời máu, từ Thiên Khung giết xuống, huyết quang khủng bố nuốt hết hư không, Lâm Phong cảm giác máu huyết của chính mình đang bị thiêu đốt.

Cự kiếm sau lưng Lâm Phong giết ra ngoài, vị cường giả kia hừ lạnh một tiếng, vô thượng quyền mang ấn chứa lực lượng phá ngàn quân, hư không vang lên tiếng bạo liệt cuồn cuộn, quyền mang của hắn giống như lộ ra một cỗ uy áp huỷ diệt, cho dù đạo pháp công kích cũng phải phá vỡ, kiếm quang bị quyền mang đập nát, vẩy ra chung quanh.

Nhưng mà đúng vào lúc này, kiếm quyết Lâm Phong mới huy động ra phía trước, không có cổ kiếm hoa mỹ phá không mà ra, không có khí thế cuồn cuộn, chùm tia sáng kia bình thường như ánh sáng chiều tà, nhưng mà khoảnh khắc nó bạo phát, so với mặt trời còn chói chang và xinh đẹp hơn.

Thời điểm kiếm quang xé rách thân thể đối phương, thân hình Lâm Phong cũng bắt đầu động, đánh về phía tên còn lại, tiêu điều kiếm ý bao vây hắn bên trong, tất cả lực lượng của hắn đều bị tiêu diệt.

Người kia chứng kiến Lâm Phong đánh chết một vị cường giả, lộ ra thần sắc ngưng trọng, bàn tay hắn run lên, Lâm Phong cảm thấy không chỉ máu huyết của mình bị thiêu đốt, mà ngay cả thần hồn cũng bị đốt lên, đồng thời hắn cũng thấy thân thể đối phương chèn ép về phía mình, một đầu hỏa long rít gào đánh về phía Lâm Phong.

Lâm Phong đánh ra một quyền, không gian phía trước mở ra một thông đạo màu vàng, hắn chậm rãi bước ra, đi qua từ hỏa long, vọt tới trước người đối phương.

Hư vô kiếm ý giảo sát, Lâm Phong đồng thời oanh ra năm tôn minh vương thánh linh, trong khoảnh khắc năm tôn minh vương hiển hóa mà sinh, lao thẳng vào trong đầu đối phương, người nọ chỉ cảm thấy năm đại Minh Vương bao vây thân thể hắn, khiến hắn không có đường trốn. Trong khoảnh khắc tâm thần hắn thất thủ, một đạo đoạt thiên kiếm ý buông xuống, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.

– Tịch diệt!

Người này mạnh mẽ vẫy tay một cái, nhưng mà hắn lại nhìn thấy Lâm Phong giống như không có để ý, vẫn tiếp tục hướng về phía trước bước đi, cỗ kiếm ý kinh khủng kia ngưng mà không phát.

Ánh sáng đẹp đẽ làm cho người ta mất đi sự thanh minh, lúc kiếm của Lâm Phong bổ đi ra ngoài, khoảng cách của hai người đã không còn xa nữa, một kiếm này giống như bạo phát trong nháy mắt, hỏa diễm bị bổ ra làm đôi, mi tâm đối phương nhiều ra một vết kiếm, kéo dài xuống dưới.

Lâm Phong giẫm chân tại chỗ mà ra, điểm lên đầu hắn một cái, trong khoảnh khắc thân thể hắn nổ tung, Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, bình thản giống như vừa gạt bỏ trướng ngại vật trên đường mà thôi.

Xa xa có người chứng kiến một màn này cảm thấy trong lòng kinh sợ, bọn họ không đối mặt trực tiếp với Lâm Phong, nên không thể cảm nhận được uy lực của công kích hắn phát động, nhưng mà bọn họ lại thấy được một kiếm tất sát kia, uy lực của nó thực sự có chút đáng sợ, nhân vật thiên tài cũng bị một kiếm bổ ra.

Cuồng phong thổi qua, Lâm Phong tiếp tục chạy về phía xa, sau khi ngưng tụ thánh linh, Lâm Phong đã có thể dung hợp kiếm thuật, phát huy ra lực lượng sát phạt đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn chưa ảo tưởng đến mức cho rằng mình có thể ứng phó được tất cả các nhân vật Vũ Hoàng tuyệt đỉnh liên thủ công kích, nếu như bị người ta bao vây tiễu trừ, hắn sẽ gặp rắc rối.

Lâm Phong đi về phía trước, rời khỏi phiến không gian này, đường đi phía trước giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, mây tía nhiễm máu đập vào mặt hắn mãi mãi không ngừng Phi hành một hồi lâu, Lâm Phong cũng đi đến trước một tòa sơn mạch, hắn nhìn thoáng qua phiến sơn mạch này một lát rồi bắt đầu khắc trận đạo, đồng thời thông báo cho đám người Mộng Tình biết tình hình của hắn, sau đó lưu lại một đạo phân thân rồi bản thể bắt đầu tu luyện bên trong trận đạo.

Lâm Phong vẫn chưa tế xuất đầu lâu Thánh Nhân ra, đầu lâu kia ẩn chứa kiếm ý quá mức cường đại, hắn cảm giác mình chưa thể khống chế nó được, nên tạm thời ngưng luyện ra vài tôn thánh linh thì hơn. Lâm Phong khoanh chân mà ngồi giống như quên đi mình đang ở chỗ nào, tiến nhập vào trạng thái vong ngã, hắn muốn quan sát lực lượng nguyền rủa, đồng thời lấy Thiên Diễn Thánh Kinh ra diễn hóa, mang lực lượng nguyền rủa cùng lực lượng Bất Động Minh Vương tạo thành một tôn thánh linh, đồng thời gia nhập ma ý vào trong đó, sau khi thử qua rất nhiều lần, Lâm Phong bắt đầu tế luyện thánh linh mới, cuối cùng hắn cũng tạo ra một tôn chú pháp thánh linh.

Sau khi thành công Lâm Phong vẫn không có chấm dứt tu luyện, mà ngược lại hắn bắt đầu quan sát cửu u thánh linh. Sau khi nhìn thấy hắc ám Ma Vương trong vực sâu, Lâm Phong cảm giác được bí cảnh trong thánh địa này còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều, hắc ám Ma Vương bị xiềng xích trong vực sâu khóa lại, giống như có ai đó dùng đại thần thông nhốt hắn ở đó?

Còn hắc ám Ma Vương có cấp bậc gì? Lúc này, đám người Mộng Tình và Hầu Thanh Lâm bởi vì né tránh Ma Vương trong vực sâu mà phân tán mất, sau khi nghe được Lâm Phong truyền âm bọn họ nhanh chóng hướng đến chỗ hắn. Hầu Thanh Lâm di chuyển một mình, phương hướng bên trái hắn, cũng có một đạo thân ảnh, người này mặc một kiện trường bào màu xanh lam, ánh mắt nhìn qua Hầu Thanh Lâm hiện lên một đạo ánh sáng yêu dị.

– Ông!

Người mặc trường màu xanh lam giẫm lên đại địa, lao thẳng tới chỗ Hầu Thanh Lâm, trong khoảnh khắc uy áp khủng bố buông xuống, thần sắc Hầu Thanh Lâm trở nên cứng đờ.

– Sở Xuân Thu.

Hầu Thanh Lâm cảm giác được một cỗ nguy cơ đáng sợ buông xuống, trên người Sở Xuân Thu bạo phát ra khí chất làm cho người ta sợ hãi, nhất là đôi mắt kia của hắn, giống như muốn cắn nuốt hắn vậy.

Thân hình Hầu Thanh Lâm đột nhiên bạo lui, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, trực tiếp chém giết ra luân hồi kiếm pháp, ánh sáng luân hồi hóa thành lốc xoáy đánh về phía Sở Xuân Thu, Hầu Thanh Lâm không có ý ham chiến, hắn biết thực lực hiện tại của mình còn có chênh lệch với Sở Xuân Thu.

Một tiếng rống yêu dị truyền ra, Sở Xuân Thu dùng một quyền đánh nát luân hồi, tinh thần ý chí điên cuồng bạo phát ra, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng.

– Không đi được đâu!

Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Sở Xuân Thu phun ra, chỉ thấy hắn bước đi thong thả trong hư không, nhưng mỗi một bước giống như xuyên qua không gian, loại khí thế vương giả này làm cho người ta run sợ.

– Diện mạo thật của Sở Xuân Thu đây sao?truyện kiếm tu audio

! Hầu Thanh Lâm vẫn tiếp tục lui lại, Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Thánh Kinh, cắn nuốt tinh thần ý chí người khác cho mình sở dụng, mặc dù hắn có thiên phú tuyệt luân nhưng cho đến bây giờ vẫn rất điệu thấp, làm người khiêm tốn, thẳng đến khi vấn đạo Hoàng Bảng, hắn mới lần đầu tiên lộ ra phong mang, còn hôm nay không phải phong mang nữa, mà là răng nanh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)