Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 359 [Chương 1791 đến 1795]
❮ sautiếp ❯Chương 1791: Vũ Nhục Cơ Môn
Thánh thành Trung Châu, lần này tứ đại học viện đều cho không ít đệ tử đi đến Vọng Thiên Cổ Đô, chỉ có điều chẳng mang lại thu hoạch gì, ngoại trừ mang về tin tức lại là Thiên Diễn Thánh tộc tái hiện Vọng Thiên Cổ Đô, thái tử Thánh tộc Viêm Đế tái hiện, dùng Vãng Sinh Kinh khiến cho một số cường giả năm xưa phục sinh, chuyện này đã dẫn phát chấn động không nhỏ.
Tuy nhiên tin tức về một người khác lại làm tứ đại học viện càng thêm chú ý, Chiến Vương học viện Lâm Phong là người duy nhất có thu hoạch, vận khí của hắn tốt, đứng về phía thái tử Thánh tộc, chiếm được Thiên Diễn Thánh Kinh. Tin tức này chẳng biết do ai thả ra, nhưng tóm lại hôm nay đã truyền khắp Thánh thành Trung Châu, người của ba học viện khác mặc dù có một chút ngấp nghé, nhưng không có quá nhiều tâm tư, có câu làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chỉ sợ Chiến Vương học viện sẽ trở thành đối tượng đầu tiên động thủ với Lâm Phong, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Phong quay trở lại học viện, rất có khả năng Lâm Phong sẽ trốn tránh mãi mãi.
Dù sao Thiên Diễn Thánh Kinh không giống với các loại Cổ Thánh Kinh khác, đối với những nhân kiệt trong Chiến Vương học viện, bản thân bọn hắn đã tu luyện Cổ Thánh Kinh truyền thừa từ gia tộc, thích hợp nhất để tu luyện rồi. Thế nhưng Thiên Diễn Thánh Kinh lại khác, nó có khả năng thôi diễn vô cùng, thay đổi thiên phú, tăng cường ngộ tính, giúp người chỉ có tư chất bình thường lột xác, nếu như nhân kiệt đạt được thì hiệu quả vô hạn, thành tựu tuyệt thế cường giả.
Đương nhiên, Thánh thành Trung Châu không chỉ mỗi mình Lâm Phong sở hữu Thiên Diễn Thánh Kinh, tuy rằng không ít người nhận được tin, nhưng dường như ai đó cố ý khuếch tán tin tức khiến cho chuyện Lâm Phong có Thiên Diễn Thánh Kinh xôn xao hơn, lại thêm tu vi bản thân Lâm Phong chẳng phải cường đại, cho nên nhiều người âm thầm nhớ kỹ hắn.
Hôm nay, trong Chiến Vương học viện, không ít người đều đang đợi Lâm Phong trở về, kể cả người Cơ Môn cũng đã trở lại học viện. Theo thời gian trôi qua, nhiều người bắt đầu thất vọng, gia hỏa kia chỉ sợ muốn tránh nên sẽ không quay về học viện.
Một ngày như mọi ngày, khắp Chiến Vương học viện tràn đầy sinh cơ bừng bừng, đột nhiên tại lối vào học viện, một hàng thân ảnh ào ạt bước vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua những học viên khác, mỗi người trong đó đều mang theo khí vũ hiên ngang, mặc dù tu vi không phải ghê gớm tư thế lại rất oai hùng, tràn ngập sự phấn chấn.
– Lâm Phong.
Sự tập trung nhanh chóng hướng về thân ảnh mặc bạch y đứng giữa đám người này, kẻ đó không ai khác ngoài Lâm Phong, hắn dám quay về Chiến Vương học viện, hiện tại rất nhiều người đang chờ hắn trở về đây này.
– Vân Thanh Nghiên, Lâm Phong và những người từ Thiên Đài.
Số ít người chú ý tới hàng người bên cạnh Lâm Phong, lập tức không ít thân ảnh lóe lên lên, cấp tốc rời khỏi. Cơ Môn, Tinh Thần Môn, Vũ Văn Hầu nhận được tin Lâm Phong trở về, lập tức phát lệnh triệu tập, thương lượng đối sách, nên đối phó Lâm Phong như thế nào.
Chiến Vương học viện có quy củ của học viện, lần trước bọn họ muốn giết Lâm Phong cũng chỉ có thể bày mưu, không có khả năng ra tay ngay trong Chiến Vương học viện. Dù thật sự làm thì cũng phải lên chiến đài, lập khế ước sinh tử, đường đường chính chính mới được, nếu không ngươi là trung vị Hoàng đến cửa ức hiếp người khác, lại còn vô cớ xuất binh vậy chỉ có thể trở thành kẻ trơ trẽn. Chỗ ở của Lâm Phong cũng tức là trụ sở của Thiên Đài hiện đang náo nhiệt, rất nhiều người nhao nhao chạy đến, tụ tập tại ngoài viện.
– Ông!
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đạp hư không mà đến khiến cho thần sắc cả đám ngưng lại, rốt cuộc đã có người muốn đến thăm dò.
– Các hạ có chuyện gì phân phó?
Chỉ thấy một thành viên Thiên Đài ra mặt hỏi bước kẻ đang muốn bước vào phủ đệ, hôm nay Thiên Đài đang khuếch trương, những thành viên đến Vọng Thiên Cổ Đô chỉ bao gồm một số nhân vật trọng yếu, những thành viên còn lại theo Hầu Thanh Lâm đi khắp nơi lịch lãm rèn luyện, nhưng Hầu Thanh Lâm chỉ tuyển ba người tiến vào vị trí nòng cốt.
– Đến viếng thăm người từ cố đô trở về.
Đối phương nhàn nhạt đáp.
– Thật có lỗi, mấy vị sư huynh trở về từng phân phó, họ muốn bắt đầu bế quan trong thời gian ngắn, không tiện tiếp khách, mong các hạ đừng trách.
Thành viên Thiên Đài đạm mạc trả lời khiến cho thần sắc đám người đứng phía ngoài ngưng lại, Lâm Phong một hồi trốn tránh, một hồi bế quan? Rõ ràng đang lấy cớ!
– Lâm Phong cũng bế quan sao?
– Tất cả những người vừa quay trở về đều bế quan.
Kẻ kia hừ lạnh một tiếng, lập tức phất tay áo đi ra, hắn và Lâm Phong vốn chưa hề có thù oán, cho nên hiện tại không có khả năng xông vào.
– Cơ Môn đến.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng hô, chỉ thấy một hàng thân ảnh cuồn cuộn mà đến, người của Cơ Môn. Những người này đứng trên hư không phủ đệ, ánh mắt lạnh lùng, Cơ Vô Ưu tiến lên trước, điên cuồng hét lên:
– Lâm Phong, lăn ra đây!
– Lâm Phong, lăn ra đây.
.. Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn trong hư không, kéo dài không thôi khiến mọi người thầm than, Cơ Vô Ưu thật sự quá kiêu ngạo bá đạo, ỷ có Cơ Môn làm hậu thuẫn, lại thêm huynh trưởng mạnh mẽ, mà không thể không nhắc tới việc Cơ Vô Ưu thuộc dòng chính của Cơ Thánh thành Trung Châu, cho nên nói hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vô cùng bá đạo.
– Chư vị sư huynh vừa trở về liền bế quan rồi.
Thành viên Thiên Đài kia cao giọng trả lời, Cơ Vô Ưu chỉ hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng run lên, lập tức một đầu Thanh Long ảnh cuồn cuộn đáp xuống, hung hăng đánh vào trong phủ đệ, sau đó nổ tung.
– Bế quan?
Buồn cười, lăn ra đây. Cơ Vô Ưu gầm lên:MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
– Mười tức nữa, nếu ngươi không lăn ra đây, ta sẽ hủy phủ đệ này, chớ trách ta không nhắc nhở.
– Ông!
Đột nhiên từng đạo thân ảnh bay lên trời, đều là thành viên ngoại môn Thiên Đài, tuy chưa vào hạch tâm, nhưng tất cả đều phi phàm, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn Cơ Môn, một người bước ra nói:
– Lâm Phong và Hầu Thanh Lâm sư huynh trước khi bế quan từng có nhắn lại, nếu Cơ Môn vô lễ, như vậy, mười ngày sau, trên chiến đài nhân bảng, đệ tử hạch tâm của Thiên Đài sẽ khiêu chiến toàn bộ hạ vị Hoàng của Cơ Môn, vô luận là ai, đơn đấu hay hỗn chiến, do Cơ Môn tự chọn, ngày hôm đó, tất cả những người thượng đài đều phải lập sinh tử khế ước.
Lời tuyên bố quanh quẩn trong hư không khiến cho đồng tử của mọi người đang có mặt co rút lại, kể cả Cơ Môn cũng chẳng ngoại lệ, sắc mặt từng tên tái nhợt. Mười ngày sau, trên chiến đài nhân bảng, Thiên Đài chiến ngươi Cơ Môn, toàn bộ lập sinh tử khế.
Vũ Văn Hầu cứng đờ, số hạ vị Hoàng trong Cơ Môn hiện tại, trừ Cơ Vô Ưu và vài người đặc biệt, thật không lấy ra được chiến tướn mạnh mẽ gì. Còn về phía Thiên Đài, Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, ai ai cũng đều phi phàm, thậm chí vài tên sau này mới gia nhập cũng vô cùng lợi hại, trong đó Tây Môn cùng với Y Tịch là nhân vật nổi danh trên Nhân Bảng, nếu thật sự quyết đấu, Cơ Môn có chút nguy hiểm.
– Như thế nào, Cơ Môn từ trước đến nay cường thế bá đạo, hôm nay lại không dám ứng chiến sao?
– Không dám ứng chiến mà cũng dám chạy tới đây cho mất mặt xấu hổ, chẳng lẽ chỉ biết kéo mấy vài tên cường giả làm hậu thuẫn chèn ép tân sinh?
Cơ Môn, Tinh Thần Môn nên hủy bỏ luôn đi, giữ lại cũng vô dụng. Lời trào phúng lập tức được thốt, đám Cơ Môn lúc đến kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu thì bây giờ sắc mặt thực ti tiện bấy nhiêu. Nhất là Cơ Vô Ưu, vừa bước vào đã ra tay, bây giờ Thiên Đài tuyên chiến rồi, hơn nữa còn yêu cầu lập sinh tử khế ước.
Những người đang quan sát cảm thấy trong lồng ngực mình đang rất nhiệt huyết, rất thống khoái, Thiên Đài quyết đoán tuyên chiến, Tinh Thần Môn dám ứng chiến sao? Không ai ngờ tới Thiên Đài vốn luôn bị Cơ Môn đuổi giết lại bất ngờ phản kích, thẳng thừng khiêu chiến trên chiến đài. Nếu Cơ Môn không dám ứng chiến, vậy thực sự quá mất mặt rồi, lớn lối hùng hổ mà đến như thế, kết quả sợ chiến, nếu như vậy thì vứt luôn mặt mũi cho rồi.
– Chiến.
Cơ Vô Ưu gầm lên, đối phương đánh mặt mình như vậy, há có thể bất chiến, huống hồ lấy thực lực của hắn vốn chưa từng sợ ai. Lông mày Vũ Văn nhíu lại, lập tức nói:
– Quy tắc chiến đấu phải do Cơ Môn quyết định.
Thành viên Thiên Đài nghe vậy nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời:
– Lâm Phong sư huynh đã sớm đoán được ý nghĩ của các ngươi, trước khi bế quan sư huynh từng nhắn lại, đừng thấy Cơ Môn ngạo mạn, chỉ là thứ ỷ mạnh hiếp yếu thôi, nếu như có người khiêu chiến bọn hắn, bọn hắn chắc chắn sẽ yêu cầu định đoạt quy tắc chiến đấu, các ngươi cứ nói, Thiên Đài là tân môn phái, việc chọn quy tắc cứ nhường cho Cơ Môn, tùy các ngươi lựa chọn.
– Ha ha, không sai, Lâm Phong sư huynh quả thực từng nói như vậy, Vũ Văn Hầu, xem ra sư huynh đã biết rõ bộ mặt của các ngươi.
Buồn cười, Cơ Môn được xưng môn phái mạnh nhất Chiến Vương học viện, bị một môn phái mới thành lập khiêu chiến mà còn muốn quyết định quy tắc, chẳng sao, Thiên Đài chúng ta không ngại, nhường cho các ngươi là được.
Đệ tử Thiên Đài vui vẻ cười này khiến sắc mặt Vũ Văn Hầu tái nhợt, người khác trợn mắt nhìn nhau, Cơ Môn kiêu ngạo mà đến, nhưng bây giờ thể diện dường như bị mất sạch rồi, lấy danh vọng của Cơ Môn mà còn tranh giành quyền chọn lựa quy tắc khiêu chiến với một môn phái vừa thành lập, thật sự khiến người khác phải khinh thường, thậm chí còn do môn chủ Tinh Thần Môn Vũ Văn Hầu tự mình mở miệng nữa chứ. Sát khí ngập tràn trên người Cơ Vô Ưu, một thành viên Thiên Đài quét mắt về phía hắn rồi nói:
– Lâm Phong sư huynh còn nói, Cơ Vô Ưu, mười ngày sau, vị trí đệ nhất Nhân Bảng của ngươi chắc chắn sẽ thay đổi.
– Ta chờ!
Cơ Vô Ưu nổi giận, điên cuồng gào thét như Long ngâm, hư không rung động, lập tức thân ảnh của hắn cuồn cuộn mà đi, sỉ nhục ngày hôm nay, mười ngày sau nhất định phải dùng tính mạng Lâm Phong để trả!
Chương 1792: Hội Tụ Chiến Đài
Mười ngày sau, tin tức Thiên Đài khiêu chiến Cơ Môn, lập sinh tử khế ước trong nháy mắt truyền khắp Chiến Vương học viện, dẫn tới vô số người chú ý, kể cả trung vị Hoàng cũng đặc biệt lưu tâm chuyện này.
Hôm nay Chiến Vương học viện lan truyền tin Cơ Môn thế suy, trừ Cơ Vô Ưu có thể lực áp quần hùng ra, chỉ sợ chỉ mỗi Vũ Văn Tịnh còn được, nhưng mà nàng ngày xưa từng bại dưới tay Hầu Thanh Lâm, chỉ sợ hiện tại vẫn không nắm phần thắng quá lớn.
Bởi vậy, Cơ Môn dường như chỉ độc nhất Cơ Vô Ưu nắm chắc phần thắng, hiện giờ tất cả đều phân vân đoán xem lần khiêu chiến này sẽ định ra quy tắc cụ thể như thế nào. Cơ Môn đến tận cửa, chịu nhục mà về, bị Thiên Đài trào phúng, nhường quyền quyết định quy tắc cho Cơ Môn Tinh Thần Môn, chỉ vậy đã đủ thấy được Thiên Đài tự tin, mà Vũ Văn Hầu dưới tình huống bị vũ nhục vậy mà chẳng dám cự tuyệt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Vũ Văn Hầu cũng tự biết luận chỉnh thể thực lực.
Cơ Môn hoàn toàn yếu thế, nếu lên chiến đài e rằng không địch nổi Thiên Đài. Bởi vậy, mười ngày nay, Vũ Văn Hầu và các môn nhân bận bịu liên tục. Hiện tại, Tinh Thần Môn môn chủ Vũ Văn Hầu tự mình đến đến phủ đệ Kinh Thú, hai người đang ngồi đối diện nhau.
– Ta từ trước đến nay không có hứng thú đối với Cơ Môn.
Kinh Thú biết nguyên nhân Vũ Văn Hầu tìm đến, híp cặp mắt lại, khẽ lắc đầu, hai tay luôn giữ trong tay áo, phảng phất chỉ có lúc giết người mới xuất hiện.
– Ta biết rõ các hạ không hứng thú, bất quá ta chỉ hi vọng các hạ có thể tạm thời gia nhập Cơ Môn, lúc chiến đấu kết thúc, các hạ đương nhiên tự do rời đi, hơn nữa Cơ Môn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Vũ Văn Hầu bình tĩnh khuyên nhủ, Kinh Thú, đệ nhị cường giả nhân bảng, xếp hạng trên cả Lâm Phong, nếu hắn nguyện ý ra tay, vậy tương đương với việc kiềm chân được một hãn tướng của phe Thiên Đài, như vậy sẽ giảm bớt áp lực cho Cơ môn. Bất quá Kinh Thú vẫn chỉ mỉm cười lắc:
– Các hạ vẫn nên tìm người khác thì hơn.
– Kinh Thú, việc này đối với ngươi chỉ là một trận chiến bình thường, hơn nữa Cơ Môn hứa hẹn sẽ không bạc đãi ngươi, tại sao không chọn việc tốt như vậy mà làm.
– Xem ra Tinh Thần Môn nhận giáo huấn của Thiên Đài nhưng đến giờ vẫn chưa hiểu!
Vũ Văn Hầu mặc dù nói nhẹ nhàng thế nhưng câu nói sau cùng không thể nghi ngờ mang theo sự uy hiếp, cái gì gọi là chọn việc tốt? Làm tay sai cho Cơ Môn sao? Miệng Vũ Văn Hầu nhúc nhích, vừa định tiếp tục thuyết phục thì Kinh Thú đã dứt khoát:
– Xin các hạ đi cho.
Nghe vậy, Vũ Văn Hầu cũng không cần thiết ở lại, lập tức đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, Chiến Vương học viện lớn như thế, hắn không tin chỉ mỗi Kinh Thú có thể trợ giúp Cơ Môn.
Vũ Văn Hầu ra khỏi phủ đệ, bắt đầu đi đến địa phương khác, trận chiến này được vạn chúng chú mục, bởi vì Thiên Đài vũ nhục thẳng mặt, cho nên toàn bộ Chiến Vương học viện đều đã xôn xao, vạn nhất chiến bại, thể diện của Tinh Thần Môn xem như triệt để vứt đi, môn chủ như hắn cũng sẽ không còn thể diện.
Vũ Văn Hầu rất gấp gáp, Cơ Vô Ưu cùng Vũ Văn Tịnh cũng không nhàn rỗi, hiện tại hai người đang tại khổ luyện tại ngoại sơn của Tru Thiên Lão Tổ. So với nửa năm trước, Cơ Vô Ưu đã có thể đi thêm năm bước rồi. Lúc này, Tru Thiên Lão Tổ chậm rãi đi đến, thấy Tru Thiên Lão Tổ xuất hiện, Vũ Văn Tịnh lập tức cả kinh, vội khom người nói:
– Lão tổ.
– Ân, nghe nói lần tên môn sinh lần trước, hình như gọi Lâm Phong vừa hạ chiến thư với Cơ Vô Ưu?
Tru Thiên Lão Tổ hỏi Vũ Văn Tịnh, nửa năm trước, hắn còn nhớ rõ tiểu gia hỏa có thể chất đặc thù, kỳ quái.
– Lão tổ, Thiên Đài khiêu chiếnCơ Môn, Tinh Thần Môn, Lâm Phong có lẽ xem như kẻ mạnh nhất trong phe Thiên Đài, hắn nhất định sẽ có một tràng tranh phongvới Vô Ưu.
– Ừm, Cơ Vô Ưu rất mạnh, tại hạ vị Hoàng cảnh giới có lẽ không có địch thủ, hơn nữa Cơ Vô Ưu tuy hơi kiêu ngạo nhưng không coi nhẹ đối thủ, ta trông đợi thắng lợi của các ngươi.
Tru Thiên Lão Tổ nói xong liền rời đi, loại cấp bậc chiến đấu này đối với hắn chỉ là tiểu đả tiểu nháo, hắn chẳng có hứng thú quá lớn, nếu Cơ Thương chiến đấu với những khác yêu nghiệt, may ra hắn sẽ có vài phần hào hứng.
Vũ Văn Tịnh tiễn Tru Thiên Lão Tổ rời đi, sau đó lập tức nhìn sang Cơ Vô Ưu, Tru Thiên Lão Tổ nói đúng, Cơ Vô Ưu cuồng ngạo nhưng không khinh địch, hắn nói thực lực Lâm Phong chẳng yếu, bởi vậy mười ngày qua hắn hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện, đề thăng bản thân đạt tới trạng thái đỉnh phong, thề tất diệt Lâm Phong.
Mười ngày đối với Chiến Vương học viện môn sinh mà nói chỉ chớp mắt là qua, không ít người đang chờ mong một môn phái thành lập không lâu nhưng lại quật khởi nhanh như sao chổi, mấy lần vũ nhục Cơ Môn. Phải biết trước kia, bất luận môn phái gì đối đầu với Cơ Môn, kết quả chỉ có nhục.
Nhưng ba huynh đệ Lâm Phong vào học viện không lâu đã đánh bại thành viên Cơ Môn ngay trên chiến đài, sau đó mới thành lập Thiên Đài. Đội hình hôm nay vô cùng mạnh mẽ, trận chiến giữa hai môn phái thật sự đáng để chờ mong.
Nhất là Thiên Đài truyền đạt lại lời Lâm Phong càng làm cho không ít người tán dương.Tất cả người tham chiến phải lập sinh tử khế ước, Cơ Vô Ưu, vị trí đệ nhất Nhân Bảng của ngươi chắc chắn sẽ thay đổi. Khí phách bực này khác hẳn với kiêu ngạo bình thường, mọi người đều muốn biết khi vào trận Cơ Vô Ưu có bầm thây vạn đoạn Lâm Phong hay không.
Mười ngày từ từ trôi qua, giờ phút này, xung quanh chiến đài Nhân Bảng tràn ngập đệ tử Chiến Vương học viện. Bình thường rất ít cơ hội thấy đội hình tầm cỡ như vậy hội tụ, nhân vật cấp bậc thiên tài đều có chuyện riêng, bọn hắn phải tu luyện, phải lịch lãm rèn luyện, chiến đấu tầm thường rất khó khiến bọn hắn hứng thú, nhưng trận chiến này lại nhận được vô số sự chú ý.
– Cơ Môn đến.
Tiếng ồn ào đột ngột truyền tới, chỉ thấy một hàng thân ảnh xa xa cuồn cuộn mà đến, người cầm đầu không ai khác ngoài Vũ Văn Hầu.
– Cơ Vô Ưu không có mặt.
Cơ Vô Ưu chưa xuất hiện làm rất nhiều người kinh ngạc, hắn tuyệt đối là nhân vật trọng yếu trong trận chiến này.
– Nhậm Hiên kìa, hắn gia nhập Cơ Môn rồi sao?
Lúc này, đám người chợt thấy bên cạnh Vũ Văn Hầu bên có một kẻ lạ, Nhậm Hiên, top 5 Nhân Bảng lúc trước, sau này bởi vì bị bọn Lâm Phong đảo lộn Nhân Bảng nên Nhậm Hiên mới rớt hạng. Lâu nay hắn giấu mặt, không ngờ hôm nay đột nhiên tái xuất, lại còn đi cùng với Cơ Môn.
– Không chỉ mỗi Nhậm Hiên, bên cạnh Vũ Văn Hầu toàn là cường giả top 20 nhân bảng.
Mọi người đều hiểu, xem ra vì trận chiến này, Cơ Môn đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí, Vũ Văn Hầu mời cả những nhân vật bị chiếm mất vị trí trên nhân bảng từ lâu, hôm nay, không biết họ có thể tìm lại được vinh quang chăng. Ai cũng biết, qua hôm nay, top 20 Nhân Bảng tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.
– Đội hình Tinh Thần Môn có vẻ hơi kinh khủng, tuy nhiên Thiên Đài cũng không yếu, Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si đều phi thường lợi hại, một ít cường giả sau này mới gia nhập Thiên Đài, còn có cả đám Thanh Phượng, nghe nói chính là hậu bối của đại năngYêu giới trong Vọng Thiên Cổ Đô, bản thể Ô chính là thần điểu Tam Túc Kim Ô, lần này Cơ Môn muốn thắng chỉ e không dễ dàng.
Mọi người đang âm thầm nghĩ ngợi, so sánh thực lực của hai bên, không ngờ phát hiện trong biết từ lúc, Thiên Đài mới quật khởi đã đạt tới cấp độ cực kỳ kinh khủng.
– Đến rồi, Thiên Đài cũng đến rồi.
Từng gương mặt trẻ tuổi lần lượt bước tới, trong mắt họ lộ ra sự chờ mong, hôm nay, bọn họ rất có thể sẽ khiến Chiến Vương học viện phải chấn động. Thiên Đài đứng đối diện Cơ Môn, ánh mắt sắc nhọn của hai phe va chạm trong hư không, tuy chưa khai chiến nhưng tất cả đều cảm nhận được một cỗ lãnh ý mãnh liệt lan khắp người, tràn đầy cảm giác áp bách.
– Các ngươi còn dám tới, Cơ Vô Ưu đâu rồi?
Lâm Phong thản nhiên hỏi, khiến cho đồng tử của những người xem co rút lại, quả nhiên lai giả bất thiện, Lâm Phong lộ ra sự tự tin và cuồng ngạo, không hề kém hơn Cơ Vô Ưu.
– Ngươi muốn chết nhanh như vậy sao?
Thanh âm gào thét mà đến, trong hư không ẩn ẩn có tiếng Long ngâm khiến cho thiên địa linh khí sôi trào. Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Tịnh xuất hiện, đứng biên giới chiến đài. Khóe môi Lâm Phong nhếch lên nụ cười, cảm nhận được khí tức cuồn cuộn đánh tới, liền hỏi:
– Khoe khoang giống như thằng hề có thể chứng minh sự cường đại của ngươi à?
– Trong lòng hắn sợ hãi nên phải phóng thích khí tức để tăng thêm can đảm.
Đạm Đài nhếch miệng châm chọc, lập tức không ít thành viên Thiên Đài sau lưng cười ra tiếng hưởng ứng. Chỉ có điều cả bọn vẫn bồn chồn về trận chiến giữa Lâm Phong và Cơ Vô Ưu, bởi vì từ khi Cơ Vô Ưu đoạt được vị trí đệ nhất Nhân Bảng thì chẳng ai đủ sức chiến với hắn nữa, không thể nghi ngờ đây sẽ trở thành trận đấu quan trọng nhất!
Chương 1793: Quy Tắc
Lâm Phong chuyển ánh mắt từ Cơ Vô Ưu sang Vũ Văn Hầu trên người, đạm mạc nói:
– Vũ Văn Hầu, quy tắc trận đấu hôm nay đã nhường cho Cơ Môn quyết, hiện tại, ngay trước mặt mọi người, ngươi có thể tuyên bố rồi.
Vũ Văn Hầu trầm mặc một lúc mới đáp:
– Đương nhiên đã quyết định rồi, quy tắc rất đơn giản, từng người lên quyết đấu, Cơ Môn cử một người, Thiên Đài cũng chọn một người, cả hai quyết đấu trên chiến đài.
Còn nữa, chỉ cần bất bại thì có thể đấu tiếp, thắng được một trận sẽ được quyền nghỉ ngơi, không cần phải liên tục chiến đấu, cứ như vậy đến khi tất cả thành viên môn phái bị đánh bại. Nghe vậy, rất nhiều người thầm nghĩ, Vũ Văn Hầu thật thủ đoạn, quy tắc như vậy mà cũng nghĩ ra được. Trên phương diện chất lượng cường giả, Cơ Môn chiếm cứ yếu thế, bởi vậy quy tắc rõ ràng thiết lập vì Cơ Vô Ưu.
– Thiên Đài phiền phức rồi, nếu không ai có thể đánh bại Cơ Vô Ưu thì một mình hắn cũng đủ để lần lượt hạ hết cả phe Thiên Đài.
Lâm Phong thầm cười lạnh, Vũ Văn Hầu tính toán thật khôn khéo, kể cả số lượng thành viên Cơ Môn cũng chiếm cứ ưu thế.
– Nếu đã vậy, Thiên Đài chúng ta lên đài trước hay Cơ Môn thấy trông thấy thành viên Thiên Đài rồi mới chọn người?
Âm thanh trào phúng truyền ra, lập tức mọi người đều đưa ánh mắt về phía Vũ Văn Hầu.
– Cơ Môn há có thể chiếm tiện nghi của các ngươi, chiến đấu đương nhiên phải công bình, hai môn phái lần lượt cử người lên trước.
Vũ Văn Hầu bình tĩnh đáp.
– Khế ước sinh tử thì sao?
Vấn đề này rất trọng yếu, nếu ký khế ước sinh tử, người Thiên Đài đương nhiên cũng gặp nguy hiểm, trừ khi Lâm Phong một mình chấp hết, nếu không, bất luận ai chống lại Cơ Vô Ưu chỉ sợ không có bao nhiêu phần thắng.
– Không bắt buộc phải ký khế ước sinh tử.
Do hai người trên chiến đài tự ước định, nếu đã ký khế ước, vậy nhất định phải phân sinh tử, nếu một phương không đồng ý, vậy rơi khỏi chiến đài coi như đã bại, chiến đấu kết thúc. Vũ Văn Hầu nhẹ nhàng trả lời, Lâm Phong không muốn thành viên Thiên Đài có việc, hắn tự nhiên cũng không có khả năng để thành viên Cơ Môn chịu chết, bởi vậy, quyền lợi ký khế ước sinh tử giao cho những người chiến đấu tự quyết định, hắn tin tưởng Lâm Phong sẽ đáp ứng. Lâm Phong quét mắt nhìn phe Cơ Môn, hắn xác thực không thể cứ cưỡng chế tất cả đều phải lập khế ước sinh tử rồi, nếu như vậy thì thật quá vô trách nhiệm với thành viên Thiên Đài. Hôm nay là trận chiến để Thiên Đài quật khởi, ít nhất, hắn muốn đệ tử hạch tâm Thiên Đài đều có thể biểu hiện được tư thái của mình trên chiến đài.
– Ta đồng ý.
Lâm Phong gật đầu.
– Ngươi đã đồng ý, vậy trận đầu Cơ Môn nhường cho Thiên Đài cử người lên chiến đài trước.
Vũ Văn Hầu nói mà mặt không đỏ.
– Vô sỉ đến cực điểm.
Đại Hại Trùng chửi thầm, người mù cũng nhìn ra được, phe lên trước đã rơi vào thế yếu, người lên sau mới chiếm được chủ động.
– Thực lực của ta hơi yếu, trận chiến đầu tiên cứ để cho ta.
Đại Hại Trùng bước lên chiến đài. Vũ Văn Hầu thấy Đại Hại Trùng, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý, hôm nay, hắn thật muốn xem Thiên Đài có bao nhiêu người chịu đựng nổi.
– Ông!
Hàn quang lóe lên, Vũ Văn Tịnh hàng lâm chiến đài, trừng mắt nhìn Đại Hại Trùng, lạnh lùng hỏi:
– Tôm tép như người mà cũng dám bước lên chiến đài, tự rước lấy nhục, có dám ký khế ước sinh tử không?
– Không ký!
Lâm Phong truyền âm với Đại Hại Trùng, hắn lo lắng gia hỏa này đầu nóng đầu, thực lực Vũ Văn Tịnh phi thường lợi hại, hôm nay Đại Hại Trùng không có phần thắng.
– Không cần thừa lời, chiến thôi.
Khí tức cuồn cuộn trên người Đại Hại Trùng gào thét, từng tiếng Long ngâm truyền ra, ẩn ẩn có Long Quang hiển hiện. Quyền mang bùng nổ phá không, chỉ thấy một tôn Man Long cuốn lấy thân hình Đại Hại Trùng, xông về phía trước, đánh tới Vũ Văn Tịnh. Tâm niệm Vũ Văn Tịnh vừa động, lập tức quanh người xuất hiện bốn chuôi kiếm ẩn chứa ý cảnh tứ quý, Xuân Hạ Thu Đông, bốn loại ý cảnh bất đồng, mặc dù chưa thành thục thế nhưng vẫn đủ bao phủ Đại Hại Trùng.
– Kiếm giao hòa với pháp tắc, thành tựu tứ quý ý cảnh.
Thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, xem ra thời gian vừa qua Vũ Văn Tịnh không sống uổng, nàng càng thêm lợi hại rồi. Xuân Hạ Thu Đông tứ quý biến hóa, đan xen lẫn nhau, bốn loại ý cảnh bao phủ Man Long, mưa xuân liên tục, ngày hè nóng bỏng, thu phong tiêu tiêu, đông tuyết băng phong. Man Long phảng phất đưa thân vào trong tứ quý, rơi vào vòng vây trùng trùng điệp điệp, cỗ ý cảnh này gắt gao áp chế long quyền. Thực lực Đại Hại Trùng kém quá xa Vũ Văn Tịnh, hơn nữa Vũ Văn Tịnh vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu. Quả nhiên, tứ quý kiếm bao bọc, xoắn giết man long. Đại Hại Trùng gào thét, như Man Long đang bất lực gào thét, Vũ Văn Tịnh biến ảo, xuất hiện trên đầu Đại Hại Trùng, một kiếm đâm xuống, vạn vật thất sắc, tràn ngập sát ý.
– Mau rời khỏi chiến đài.
Lâm Phong dùng thần niệm lên, dù chưa lập khế ước sinh tử, nhưng Vũ Văn Tịnh thi triển sát chiêu sẽ không để cho Đại Hại Trùng sống khá giả.
– Mãng Mãng Thương Long, Địch Đãng Càn Khôn.
Đại Hại Trùng gầm lớn, chân hung hăng chà đạp đại địa, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện Long ảnh hung bạo, ngẩng đầu gào thét, từng đạo thương Long ảnh khủng bố bay thẳng đến khung thương, nghịch sát mà ra, nghiền nát kiếm ý, lực phá thiên quân.
– Lợi hại.
Lâm Phong thấy một màn này, đồng tử có chút co rút lại, xem ra mình đánh giá thấp Đại Hại Trùng rồi, thần thông này cuồng mãnh vô cùng, khiến cho ngàn vạn Thương Long gào thét, xé mở kiếm mạc.
– Tốt, Mãng Mãng Thương Long quyền vậy mà tu luyện được đến mức ẩn chứa long ý chính thức.
Đạm Đài lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Kiếm vũ lại lần nữa ập xuống, không ngừng ép lui Đại Hại Trùng, Đại Hại Trùng vừa đỡ vừa rút lui, cuối cùng bắt buộc phải lui xuống chiến đài, quần áo trên người lam lũ, để lại mấy cái lỗ máu, may mắn chưa bị thương nặng, kết quả như vậy đủ khiến Lâm Phong hài lòng.
– Người này tên Hoàng Phủ Long, bọn Lâm Phong thường gọi hắn là Đại Hại Trùng.
Bên trong Thiên Đài, hắn không tính là thành viên xuất chúng nhưng lại chiến đấu với Vũ Văn Tịnh đến mức này, Thiên Đài thật sự khó lường. Khán giả xôn xao bàn tán, tuy Hoàng Phủ Long chiến bại, nhưng cũng đủ để tự hào. Vũ Văn Tịnh đang là nhân vật trong top 10 nhân bảng, Đại Hại Trùng toàn thân mà lui trong tay nàng xem như rất giỏi rồi.
– Trận chiến thứ hai, đến phiên Cơ Môn lên trước rồi!
Đạm Đài quát tháo Vũ Văn Hầu, chỉ thấy Vũ Văn Hầu liếc qua một người, lập tức thân hình kẻ đó lóe lên, đáp xuống chiến đài.
– Cơ Môn trước kia dường như không có tên này, chắc hẳn mới gia nhập.
Khán giả dường như đã hiểu thủ đoạn của Vũ Văn Hầu, dùng một ít pháo hôi để đào thải thành viên Thiên Đài, còn khi Thiên Đài cử người lên trước, Cơ Môn sẽ dùng cường giả áp bách, không thể không thừa nhận, Cơ Môn làm như vậy thật đủ khôn khéo.
– Ta lên.
Đạm Đài bước lên chiến đài, nổi giận gầm thét, tiếng vang đùng đùng cuồn cuộn, lập tức toàn bộ thân hình hắn to lên giống như cự thần, phát ra uy áp đáng sợ.
– Đông!
Chỉ thấy Đạm Đài bước chân tới, chiến đài rộng lớn mà còn phải chấn động, hắn lúc này giống hệt như một con hùng sư hung mãnh, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng. Người kia nhíu mày nhìn thân ảnh khổng lồ của Đạm Đài, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp đáng sợ, đứng trước mặt hắn phảng phất như một tôn thần linh không cách nào phá hủy.
– Rống!
Đạm Đài điên cuồng gào thét, hắn đã tới trước mặt đối phương, lực lượng vô tận oanh sát mà ra, như ngàn vạn Sư Tử Vương gào thét, cuồn cuộn trùng kích về phía con mồi. Người kia buồn bực thốt lên, liên tục oanh ra hơn trăm đạo chưởng lực, nhưng mà toàn bộ đều bị chôn vùi dưới móng hùng sư. Đạm Đài ép xuống như Sư Tử Vương vồ mồi, một va chạm ầm ĩ vang lên. Chỉ thấy thân thể người nọ bay đi như lá vàng trong gió, máu tươi chảy như suối, may mắn được một thành viên Cơ Môn tiếp được.
– Phun!
Đạm Đài nhổ một bãi nước bọt, hỏi Vũ Văn Hầu:
– Cơ Môn còn có loại phế vật như vậy?
Ngươi mặc dù không có thực lực trực tiếp chiến đấu nhưng cũng không cần dùng loại tiểu tốt như vậy đến làm bia đỡ đạn chứ. Thật mất mặt, môn phái mạnh nhất Chiến Vương học viện đây à, buồn cười đến cực điểm. Dứt lời, Đạm Đài quay người, sải bước quay về phe Thiên Đài, hung hăng trút được một ngụm ác khí, nếu lần sau vẫn là pháo hôi lên, hắn sẽ tiếp tục thượng đại.
– Cơ Môn a!
Đám người chung quanh đều có vẻ chế nhạo, hành vi của Vũ Văn Hầu có vẻ như Cơ Môn sợ hãi Thiên Đài mà bắt buộc phải áp dụng loại thủ đoạn hèn kém.
– Thắng làm vua thua làm giặc, chờ các ngươi thắng rồi hãy phách lối cũng không muộn.
Vũ Văn Hầu lạnh lùng thốt lên, hắn đương nhiên cũng biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh vọng của Cơ Môn. Nhưng vì thắng lợi, hắn bắt buộc phải dùng thủ đoạn, có Cơ Vô Ưu tọa trấn, lại thêm quy tắc như vậy, hắn không tin Thiên Đài có thể thắng!
– Tiếp tục đi.
Vũ Văn Hầu hét lớn, sự bình tĩnh từ trước đến nay của đã biến mắt, trong đôi mắt Vũ Văn Hầu bây giờ ngập tràn hỏa diễm. Nếu hôm nay không diệt uy phong Thiên Đài uy phong, sau này Tinh Thần Môn xem như vứt đi, hết thảy đều phải trông cậy vào Cơ Vô Ưu trên người, chỉ cần hắn bất bại, Cơ Môn nắm chắc thắng lợi trong tay, từ từ mài chết Thiên Đài, xem bọn chúng có bao nhiêu người để làm bao cát cho Cơ Vô Ưu!
Chương 1794: Ác Ma Lâm Phong
– Lượt này để ta lên.Tần Vũ lạnh nói xong lập tức bước bước tới, đứng trên chiến đài. Lâm Phong quan sát Tần Vũ, bế quan tại Thiên Diễn Thánh tộc nửa năm, tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, không biết thực lực Tần Vũ hôm nay đã tăng lên tới cấp bậc nào, tuy nhiên nếu Vũ Văn Tịnh xuất thủ, tin tưởng Tần Vũ hoàn toàn có thể toàn thân mà lui, dù sao Tần Vũ vốn đã là cường giả xếp thứ 28 trên Nhân Bảng, sau khi nhập Thiên Đài, theo Hầu Thanh Lâm nam chinh bắc chiến, lại thêm Thiên Diễn Thánh Kinh, top 20 Nhân Bảng hẳn sẽ có chỗ cho Tần Vũ cắm dùi.
Vũ Văn Hầu thấy Tần Vũ xuất hiện, trong con ngươi hiện lên lãnh mang, ngày xưa, lúc phụ trách khảo hạch sân sinh, Cơ Môn vô cùng xem trọng bọn Tần Vũ, Thu Minh, vốn muốn mời bọn chúng gia nhập, nhưng mà Thu Minh và Bạch Khởi lại không nghe hiệu lệnh. Sau khi khảo hạch chấm dứt, Tần Vũ đã gia nhập với đám Lâm Phong. Hôm nay, bọn chúng đều bỏ qua cơ hội gia nhập Cơ Môn, tuyển chọn bước vào Thiên Đài, trở thành kẻ địch của hắn.
– Vô Ưu!
Nghe được cái tên Vũ Văn Hầu hô lên, lập tức đám khán giả trầm trồ, Vũ Văn Hầu, vậy mà muốn Cơ Vô Ưu ra tay. Cơ Vô Ưu đạp trên hư không, tiếng Long ngâm thét gào, chấn động màng tai của mọi người. Tần Vũ trên chiến đài chỉ cảm giác một cỗ áp lực sôi sục, để hắn khó có thể hô hấp, trong nội tâm run rẩy kịch liệt. Cơ Vô Ưu thực lực không hổ là đệ nhất cường giả Nhân Bảng, thật quá đáng sợ, hắn vốn không thể địch nổi.
– Oanh!
Một cỗ thanh quang bay thẳng lên vân tiêu, Thanh Long đồ đằng cuồn cuộn hiển hiện. Cơ Vô Ưu đang muốn uy hiếp, tiến hành trấn áp tuyệt đối Tần Vũ.
– Rống!
Cơ Vô Ưu nhìn chằm chằm Tần Vũ, khiến cho Tần Vũ cảm giác ý chí của mình rung chuyển. Gần như ngay lập tức, Cơ Vô Ưu hung hăng tung ra một trảo cứ như lợi trảo của Thanh Long phảng phất xuyên qua người Tần Vũ. Cơ Vô Ưu biết rõ Tần Vũ không có khả năng lập khế ước sinh tử, bởi vậy hắn lười nói lời thừa mà thẳng thừng động thủ. Mặc dù không thể giết chết nhưng trọng thương đối thủ trên chiến đài vẫn hợp lệ. Tần Vũ huy động hai cánh tay cùng lúc, lập tức từng đạo quang vân phiêu động trong hư không, hai cổ đỉnh cực lớn xuất hiện, bên trên khắc đầy từng đạo văn lộ, ẩn chứa uy áp khủng bố.
– Giết!
Tần Vũ thân thể bị lợi trảo cắt đứt, máu văng tung tóe. Nhưng cước bộ của hắn vẫn cuồn cuộn hướng tới phía trước, thề chết không lùi khiến cho mọi người âm thầm bội phục dũng khí của hắn. Không ai ngờ gia hỏa này lại dám va chạm trực diện với Cơ Vô Ưu. Cơ Vô Ưu gầm lên, Thanh Long gào thét quấn quanh cổ đỉnh, hung hăng nện như điên phía trên cự đỉnh.Tiếng vang rung trời phát ra, hai cái cổ đỉnh cực lớn đánh ngược lại Tần Vũ, lập tức thân thể Tần Vũ bị đẩy lui, rớt khỏi chiến đài.
– Ông!
Gió cuốn qua, Lâm Phong Vũ tiếp được thân thể Tần Vũ, một ngụm máu tươi từ trong miệng Tần Vũ phun ra, mang nhuộm đỏ trường bào khiến cho trong đôi mắt Lâm Phong tràn đầy hàn quang. Từng tia sinh mệnh dung nhập vào trong cơ thểTần Vũ, Lâm Phong thấp giọng hỏi:
– Không sao chứ?
– Khá tốt.
Tần Vũ có chút phiền muộn, không ngờ chênh lệch với Cơ Vô Ưu vẫn còn lớn như vậy, Tần Vũ truyền âm:
– Lâm Phong, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chung cực quyết đấu với hắn, người này xác thực lợi hại, ngươi phải cẩn thận.
Tần Vũ hiểu rõ, mấu chốt thắng bại hôm nay nằm trong tay Lâm Phong và Cơ Vô Ưu. Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức ngẩng đầu, liếc qua Cơ Vô Ưu vẫn còn chưa đi xuống, vừa vặn lúc này Cơ Vô Ưu đang nhìn qua, ánh mắt của hai người va chạm, khiến cho khí lưu giữa hai người đều cuồn cuộn gào thét mà động.
– Trận tiếp theo.
Lâm Phong nói với Vũ Văn Hầu. Cơ Vô Ưu quay lại, Vũ Văn Hầu lại dùng ánh mắt ra lệnh cho một người lên đài.
– Lão tử đi giết hắn.
Đạm Đài rống lên, trong mắt hắn hừng hực hỏa diễm phẫn nọ.
– Đạm Đài.
Lâm Phong khẽ quát khiến cho bước chân của Đạm Đài hơi đình trệ.
– Một trận chiến này để ta lên.
Lâm Phong nói xong thì thân hình lập tức lóe lên, nhanh như gió hàng lâm trên chiến đài, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người trước mắt.
– Ngươi bỏ cuộc rồi tự lăn xuống đi, giờ vẫn còn kịp.
Lâm Phong nói nhẹ nhàng, thần sắc vô cùng đạm mạc, nhưng mà loại an tĩnh, đạm mạc này lại làm cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy hắn được Cơ Môn mời đến giả chiến nhưng không phải hạng người hời hợt. Ít nhất vẫn có chỗ cắm dùi trên Nhân Bảng, há có thể cho phép Lâm Phong vũ nhục. Trên người ẩn ẩn có hào quang thổ hoàng sắc, mỗi bước chân chậm rãi đi tới đều rộ ra một cỗ đại địa chi lực.
Trong hư không, pháp tắc lực lượng thổ hoàng sắc tựa hồ hội tụ thành những ngọn cổ phong trùng điệp, ẩn chứa uy áp kinh khủng ép tới Lâm Phong. Lâm Phong cũng từ từ bước tới trước, mỗi bước chân của hắn sinh ra quang vân trên chiến đài, từng đạo thánh quang giăng khắp nơi, thổ hoàng sắc cùng kim sắc quang huylàm nổi bật lẫn nhau, đan vào nhau tạo đồ văn. Đối phương tuy cảm giác được một tia không ổn, hôm nay danh tiếng Lâm Phong như mặt trời ban trưa, nhất định phi thường lợi hại, nhưng giờ đã vào tình thế đâm lao phải theo lao, chỉ được tiến không thể lui.
– Thiên Sơn Ấn!
Người kia nổi giận gầm lên, không tụ lực nữa, một cổ ấn như như từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa lực lượng vô biên hướng về phía Lâm Phong. Thiên Ma kiếp lực cuồn cuộn quấn quanh bàn tay Lâm Phong, sau đó đột nhiên oanh sát mà ra, lực phá vạn quân, nghiền cổ ấn nát bấy. Đồng thời Lâm Phong đạp mạnh, trên mặt đất lập tức xuất hiện một tòa tù lao, đóng đinh đối phương ngay tại chỗ, người kia điên cuồng hét lên nhưng mà bước chân không cách nào lung lay dù chỉ một chút, từng sợi quang vân quấn lấy cơ thể khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
– Chỉ với chút tu vi này mà cũng dám bước lên chiến đài.
Lâm Phong lạnh lùng nói, thanh âm bình tĩnh giống như chuôi gai sắc, đâm thẳng vào tim đối phương, người kia điên cuồng giãy dụa lấy, nhưng quang vân càng ngày càng cường thịnh, trói buộc cứng hắn lại.
– Rống!
Người kia phẫn nộ gào thét, thủ chưởng mãnh liệt đánh ra cổ ấn, nhưng mà Lâm Phong chỉ cần dùng nhục thể chống đỡ, lập tức cổ ấn phá toái. Quyền của Lâm xuất hiện trên đầu đối phương, tiến tới thêm chút nữa thôi đã có thể oanh bạo. Nhưng Lâm Phong lại chậm rãi để tay xuống chứ không oanh ra, đôi đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương.
– Kẻ theo đuổi võ đạo, tâm trí phải cứng cỏi, cầu võ lực mạnh mẽ, thực lực ngươi yếu ớt, thiên phú chẳng bằng ai, chỉ nhận ít lợi lộc từ Cơ Môn hoặc bị bức hiếp mà đã liều mạng bước lên chiến đài, còn mặt mũi nào nói võ đạo.
Thanh âm Lâm Phong cứ như ma âm, hung hăng đâm vào trong óc đối phương.
– Thiên phú yếu có thể cứu rỗi, thực lực yếu cũng tự có con đường riêng để phát triển mạnh mẽ, chỉ cần có đạo tâm là được.
Nhưng ngươi chấp nhận để người khác bài bố, làm bẩn võ đạo, vốn không xứng bước lên võ đạo, dù may mắn có thể bước vào Chiến Vương học viện, ngươi cũng chỉ có thể làm người hầu của kẻ khác, ví dụ như phụ thuộc vào Cơ Môn, thành con sâu cái kiến mặc cho người sai bảo, heo chó không bằng. Ý chí trớ chú nương theo thanh âm cùng một chỗ xuyên thấu đầu óc của đối phương, khiến cho bên trong óc của người kia đều đang vang vọng “không xứng nói võ đạo, mặc cho người sai bảo, con sâu cái kiến…”Từng từ từng từ đều khiến hắn đau đớn vô cùng.
– Ngươi câm miệng!
Người kia điên cuồng hét lên, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền ra, thủ chưởng của Lâm Phong đã đập xuống, ép thân thể của đối phương dẹp lép. Lâm Phongđạp lên người đối phương, cúi đầu nói:
– Cơ Môn đối xử với ngươi cũng giống như bây giờ ta đang nhìn ngươi, ngươi đứng trên chiến đài mà không cảm giác được sỉ nhục ư?
Lâm Phong không ngừng sỉ nhục khiến cho người kia chỉ biết ôm đầu, phảng phất như sắp sụp đổ vậy.
– Tự lăn xuống, suy nghĩ cho thật kỹ!
Lâm Phong đá người kia lăn tới biên giới chiến đài, thân thể đối phương đột nhiên dừng lại rồi điên cuồng hét lên:
.. Dứt lời, hắn phóng lên trời, trong lúc đi vẫn liên tục gào thét, có vẻ như đã điên rồi.
– Gia hỏa này thật tàn nhẫn.
Tất cả mọi người trông thấy một màn này đều khẽ run sợ, nhất là những người được Cơ Môn mời tới, chỉ cảm giác da đầu run rảy, Lâm Phong chà đạp sự tôn nghiêm, đánh vỡ đạo tâm, quá độc ác, lạnh lùng vô tình, không hề có nửa điểm thương cảm. Phe Cơ Môn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nghĩ tới thủ đoạn tên này độc như vậy, ngay cả phe Thiên Đài cũng cảm thấy ngoài ý muốn, âm thầm cảm thán, gia hỏa này đối đãi với người Thiên Đài như huynh đệ, nhưng với địch nhân thì hắn hoàn toàn biến thành ác ma, người kia nếu không xóa được bóng mờ hôm nay, vậy xem như bị hủy triệt để rồi. Lâm Phong quét mắt qua toàn bộ người Cơ Môn, giúp Cơ Môn vậy chính thì trở thành kẻ địch của Thiên Đài, giúp Cơ Môn đối phó huynh đệ của hắn, đã như vậy đừng trách hắn độc ác.
– Ta biết rõ trong các ngươi có người vốn không thuộc về Cơ Môn, bất kỳ một cuộc chiến kế tiếp nào cũng có thể do ta thượng đài, nếu các ngươi thông minh vậy hãy yên lặng rời đi, bằng không thì ta không ngại cho các ngươi một bài học!
Khi lời cuối cùng được thốt ra, những người kia cảm giác thân thể hơi lạnh, bài học có phải giống như vừa rồi không?
Chương 1795: Chúng Sinh Phật Tượng
Ánh mắt xung quanh tập trung Vũ Văn Hầu, chỉ thấy trong mắt Vũ Văn Hầu lóe lên sát khí, gần như ai cũng đoán trước được, Vũ Văn Hầu tất nhiên phải trả thù Thiên Đài, vòng tiếp theo, rất có thể sẽ do Cơ Vô Ưu ứng chiến.
– Đến các ngươi.
Mắt Vũ Văn Hầu híp lại cứ như độc xà, tạo ra cảm giác âm độc. Lâm Phong nhìn về phía phe Thiên Đài, lập tức hắn chú ý vào Ô. Lúc trước, Ô đột phá Vũ Hoàng cảnh gần như cùng lúc với hắn, bản thể Ô là Thái Dương Thần Điểu, thực lực không phải nói chơi.
Cơ Vô Ưu cầm giữ Thanh Long Đồ Đằng, Thanh Long Đồ Đằng khiến cho tinh khí Cơ Vô Ưu như Chân Long vậy, huyết mạch cường thịnh, cả người tràn ngập lực lượng, thần điểu Tam Túc Kim Ô rất thích hợp để ứng phó, hôm nay Lâm Phong không cầu chiến thắng, chỉ cần chứng minh thực lực của Thiên Đài. Cơ Vô Ưu thân là đệ nhất Nhân Bảng, thành danh đã lâu, bởi vậy, mặc dù người Thiên Đài thất bại thì cũng chẳng cần hổ thẹn.
– Ô, có dám ra khiêu chiến không?
Con ngươi sắc bén của Ô nhìn lại Lâm Phong, cảm giác trong lồng ngực có nộ khí. Gia hỏa này vậy mà dám khích mình, Ô thét dài, thân ảnh cuồn cuộn đáp xuống chiến đài, ánh mắt nhìn thẳng tới đám Cơ Môn.
– Ai tới chiến?
Ô cuồn cuộn gầm lên, Cơ Vô Ưu xông lên chiến đài.
– Xem ra Cơ Môn thật sự không người, chỉ có mỗi Cơ Vô Ưu và đám pháo hôi.
Âm thanh trào phúng liên tục truyền ra, qua mấy trận vừa rồi, tất cả đã rõ ràng, Cơ Môn hoàn toàn không có tiền vốn kiêu ngạo trước Thiên Đài, nên thoái vị được rồi. Long ngâm, thần điểu hót, trên chiến đài tràn ngập lực lượng yêu dã, Cơ Vô Ưu lưng đeo thanh long Đồ Đằng, Ô hóa thân bản thể Thái Dương thần điểu, hung hăng va chạm với Cơ Vô Ưu. Mặc dù không địch lại nhưng Ô cứ như phát điên, cương quyết bướng bỉnh, pháp tắc thái dương hỏa diễm bộc phát đốt cháy cả chiến đài, đáng sợ đến cực điểm.
– Cút!
Cơ Vô Ưu gầm lên, quả đấm của hắn hung hăng đánh vào đôi cánh khiến cho Ô phải lộn trở lại. Nhưng Ô lại lại lần nữa phóng lên trời, tựa hồ vĩnh viễn không biết khuất phục.
– Được rồi.
Lâm Phong truyền âm, tốc độ nhanh, nhục thể cường hoành, bởi vậy Ô mới đánh lâu mà chưa bại. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không phải đối thủ của Cơ Vô Ưu, hiện giờ đã bị thương không nhẹ, không thể lại liều mạng nữa, có thể chiến đấu đến mức này đã được rồi.
Ô ngoảnh lại nhìn chằm chằm Lâm Phong, thấy ánh mắt của Lâm Phong, Ô thét gào rồi bất đắc dĩ xuống đài. Tuy Cơ Vô Ưu thắng nhưng lại chẳng hề vui sướng mà tức giận hừ một tiếng, dường như phi thường không vui. Lâm Phong cường thế làm nhục Cơ Môn, thế nhưng hắn lại không thể áp đảo đến mức giống như Lâm Phong.
– Hậu bối của cự phách Yêu giới ở Vọng Thiên Cổ Đô, bản tôn Thái Dương Thần Điểu, thực lực tên này không hề tầm thường, mặc dù cương quyết bướng bỉnh, nhưng vẫn biết nghe theo Lâm Phong.
Thực lực Thiên Đài càng lúc càng thâm bất khả trắc, nếu để cho Thiên Đài phát triển mấy thập niên, chỉ sợ sẽ trở thành một Cơ Môn khác. Trong lòng mọi người thầm than môn phái mới quật khởi thật mạnh mẽ. Kế tiếp đến phiên Cơ Môn lên trước.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn quét qua khiến cho phe Cơ Môn cảm giác Lâm Phong đang nhìn mình, không khỏi toàn thân phát lạnh. Nếu như Lâm Phong cũng dùng biện pháp như vừa rồi, bọn hắn về sau còn gì thể diện gặp người, mà trong tình huống chưa biết Lâm Phong mạnh như thế nào, bọn hắn không dám cam đoan mình có thể toàn thân mà lui. Bởi vậy, trận doanh Cơ Môn lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, Vũ Văn Hầu liên tục liếc qua liếc lại, nhưng phát hiện chẳng ai dám xuất chiến.
– Vũ Văn Hầu, Tinh Thần Môn của ngươi tốt xấu gì cũng đứng đầu, đã đáp ứng Thiên Đài chiến với người ta, hà tất phải bỉ ổi sợ chiến, để người khác phải chịu tội.
Ngươi cứ đường đường chính chính chiến mà chiến đi, tuy thất bại nhưng cũng tốt hơn loại cục diện này, quả thực mất hết thể diện. Lúc này, thanh âm trong số khán giả đột nhiên truyền đến, người đang nói chuyện lại không phải thành viên Thiên Đài mà là một tên khoác áo lông bào, hai tay giấu trong áo, không ai khác ngoài Kinh Thú. Vũ Văn Hầu nhìn chằm chằm Kinh Thú, trong mắt hiện lên hàn mang, Kinh Thú chẳng những không đáp ứng tạm thời gia nhập Cơ Môn mà hôm nay lại còn ra trào phúng, lí nào lại như vậy.
– Trận này để ta lên.
Vũ Văn Tịnh không thể chịu đựng được mình bị khinh thường, liền bước vào lên đài.
– Công chúa.
Vũ Văn Hầu kinh hãi, cảm giác có chút không ổn, nhìn sang Lâm Phong, nếu gia hỏa này lại ra tay, Vũ Văn Tịnh e rằng khó có thể chống lại, Cơ Vô Ưu cũng liếc sang chỉ nghe Lâm Phong nói:
– Ta đương nhiên không ti tiện cầu thắng mà muốn để Thiên Đài chà đạp Cơ Môn, tam sư huynh, ngươi ứng chiến đi!
Lúc Vũ Văn Tịnh vừa bước ra, Lâm Phong cảm thấy Thiên Si chấn động, chiến ý lăng lệ ác liệt, ngày xưa từng bại trận dưới tay Vũ Văn Tịnh, hôm nay đã hơn một năm trôi qua, tất yếu phải trả lại xỉ nhục.
– Ngày xưa ta đã thắng ngươi, hôm nay ngươi vẫn sẽ là bại tướng mà thôi.
Vũ Văn Tịnh lộ ra sự tự tinmãnh liệt, nàng há có thể thua bởi bại tướng, Thiên Si chắc chắn không có nửa điểm hi vọng.
– Nhìn núi chính là núi, nhìn nước chính là nước, nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.
Thiên Si thì thầm, chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra phật quang vạn trượng, sau lưng lưng đeo cổ phật, phật quang vạn trượng phổ độ thiên địa.
– Xàm ngôn, dưới Tứ Quý Sát Kiếm, sơn thủy cũng phải tịch diệt.
Vũ Văn Tịnh quát lên, Tứ Quý kiếm quang cuồn cuộn đánh tới, bốn loại ý cảnh kiếm đạo đồng thời hàng lâm, trấn áp phật mang. Đôi mắt Thiên Si khép hờ, lập tức vô tận phật quang bùng nổ mà ra, khiến cho toàn bộ hư không xuất hiện vô số ảo ảnh phật quang, phảng phất có chúng phật đều hiện.
– Giết.
.. Vũ Văn Tịnh khẽ quát, kiếm quang giết ra ngoài, đâm vào phật tôn, lực lượng kinh khủng cuồn cuộn bộc phát. Thiên Si cùng với tượng phật lập tức nát bấy, nhưng mà sự vui sướng trong mắt Vũ Văn Tịnh chỉ lóe lên rồi trong chớp mắt lại lạnh lẽo. Tiếng ong ong liên tục dội vào tai, chỉ thấy trong hư không tràn ngập vô số phật ảnh khiến cho nàng cảm giác hoa mắt.
– Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, hồng trần như ảo, hết thảy như trong sương mù nhìn núi, giống như thực lại như ảo, nửa thật nửa giả, ngay cả Lâm Phong cũng không biết được đâu là bản tôn của Thiên Si.
– Tam sư đệ ngộ ra rồi.
Hầu Thanh Lâm thấy một màn này, trong đôi mắt tuấn lãng hiện lên sự vui vẻ, hắn biết rõ, Thiên Si đã không còn là Thiên Si của ngày xưa.
– Nhị sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì?
Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Hầu Thanh Lâm.
– Lâm Phong, Thiên Si tu phật đạo, quan trọng nhất là chữ “ngộ”, một khi đốn ngộ, có thể hiểu được phật lý chí cao, nắm giữ uy lực vô thượng.
Tam sư đệ ngày xưa dưới cơ duyên xảo hợp đạt được một bộ phật công và Chúng Sinh Phật Tượng. Nó khác với những loại công pháp bình thường, rất khó tìm hiểu, nhưng mỗi lần đốn ngộ đều khiến thực lực bay vọt. Xem ra nửa năm qua tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh đã giúp hắn ngộ được một lần.
– Trận chiến này, tam sư đệ tất thắng.
Chúng Sinh Phật Tượng bao bọc thân hình Vũ Văn Tịnh, Phạn âm cuồn cuộn vây khốn Tứ Quý kiếm, coi như nàng có một thân lực lượng thì cũng chẳng có chỗ bùng nổ. Cuối cùng, Vũ Văn Tịnh thậm chí phóng thích lực lượng điên cuồng cất giữ trong cơ thể, đánh cho phật tượng không ngừng băng liệt.
Nhưng lại khiến chúng sinh phật phẫn nộ, phun ra đại đạo Phạn âm, rung động thần hồn Vũ Văn Tịnh, chư phật lập tức trấn áp nàng xuống mặt đất. Vũ Văn Tịnh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn một tôn phật trong hư không ảnh, khuôn mặt yếu ớt, thất bại. Nàng vậy mà bại bởi bại tướng ngày xưa, cảm nhận được ánh mắt vũ nhục của mọi người khiến toàn thân nàng nóng hừng hực, cực kỳ đau đớn khó chịu.
Kì thực Vũ Văn Tịnh nghĩ nhiều, thế giới chỉ tôn trọng cường giả, đại đa số ánh mắt đều đang tập trung vào Thiên Si, bọn họ không hoài nghi Vũ Văn Tịnh cường đại, nhưng vô cùng kinh hãi về Thiên Si. So với một năm trước, Khổ Hành Tăng thần bí này đã tiến bộ quá nhiều, phảng phất như lột xác, thoát thai hoán cốt vậy.
– Ngươi thất bại.
Âm thanh mờ ảo quanh quẩn trong hư không, tìm không thấy nơi phát ra, Vũ Văn Tịnh đang định tiếp tục phóng thích kiếm ý, nhưng lại nghe Vũ Văn Hầu hô:
– Công chúa.
Vũ Văn Tịnh cứng đờ, trong đôi mắt đẹp rốt cuộc hiện lên vẻ cam chịu thất bại, thân hình lóe lên, rời khỏi chiến đài. Trận chiến này, Thiên Đài đã thắng. Hiện giờ Vũ Văn Tịnh đã bại, Cơ Môn ngoại trừ Cơ Vô Ưu ra thì gần như đã không còn ai đủ cân lượng chống lại bọn Hầu Thanh Lâm, Tây Môn Tiếu. Nếu thượng đài tất phải thua.
– Ông!
Gió nhẹ lướt qua, chỉ thấy Cơ Vô Ưu lại một lần nữa bước lên chiến đài, lưng đeo thanh long Đồ Đằng, ánh mắt tràn ngập ngạo ý, mục quang lăng lệ phảng phất đâm xuyên qua thành viên Thiên Đài, môi khẽ nhúc nhích, phun ra thanh âmbá đạo:
– Từng người các ngươi lên đây đi!
– Thật bá đạo!Nguồn truyện audio
Mọi người cảm thán vô cùng, Cơ Môn nếu muốn ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể dựa vào mỗi Cơ Vô Ưu một người. Hiện tại Cơ Vô Ưu đã đứng ra, muốn một mình chiến hết phe Thiên Đài!