Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 360 [Chương 1796 đến 1800]
❮ sautiếp ❯Chương 1796: Xa Luân Chiến
Lâm Phong nhìn thân ảnh cuồng ngạo trên chiến đài, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dường như đang trào phúng, muốn độc chiến Thiên Đài?
– Nếu như đệ nhất Nhân Bảng đã nhiệt tình như vậy, Thiên Đài từ chối thì bất kính rồi, chư vị huynh đệ, các ngươi lần lượt tiến lên lĩnh giáo, quan sát tư thế oai hùng của đệ nhất tuyệt thế Nhân Bảng.
Trong mắt thành viên Thiên Đài hiện lên đạo đạo hàn mang, chuẩn bị xa luân chiến Cơ Vô Ưu sao?
– Chư vị huynh đệ, kế tiếp do ta chỉ định thứ tự ứng chiến, các vị huynh đệ đừng ngừng lại, chớ phụ thình tình của yêu nghiệt Cơ Môn yêu, trận chiến đầu tiên, Đạm Đài, ngươi tới đi.
– Hôm nay chúng ta không cầu chiến bại Cơ Vô Ưu, nhưng tốt xấu gì cũng để Chiến Vương học viện thấy được trình độ của các huynh đệ.
Bởi vậy, xa luân chiến, không cần khách khí với hắn, người này xuống người khác lên ngay, cuồng chiến không nghỉ, không để cho hắn có nửa khắc thở gấp.
– Được.
Đạm Đài khẽ gật đầu, lập tức xông lên chiến đài, trong tai đột nhiên có thanh âm Lâm Phong truyền đến:
– Dùng chiến lực mạnh nhất đấu cứng, không cần khách khí.
– Được rồi.
Đạm Đài cười nhếch miệng, Vũ Hồn gào thét, hóa thành một con cổ sư cực lớn, ẩn chứa uy lực vô thượng.
– Tự tìm cái chết!
Chỉ thấy ống tay áo Cơ Vô Ưu huy động, lập tức Thanh Long Đồ Đằng lan tràn, hai cánh tay của hắn như hóa thành hai đầu Thanh Long vậy, vô cùng đáng sợ.
– Rống!
Đạm Đài từ trên trời áp xuống, sư hống cuồn cuộn, cường thịnh đến cực hạn, giống như trong cổ sư khổng lồ từ hư không giáng thế. Thần sắc Cơ Vô Ưu ngưng tụ, Đạm Đài lại dám can đảm đấu trực diện với hắn, hai Con Thanh long nộ rống, oanh sát mà ra, gào thét va chạm với cự sư. Đạm Đài gào thét không ngừng, từng quyền công kích như điên, vạn sư lao nhanh. Ánh mắt Cơ Vô Ưu hiện lên phong mang nhuệ khí, mãnh liệt vọt lên, thanh quang đại phóng, hai tay liên tục rung động, tất cả Thanh Long khiến cho càn khôn rung chuyển, từng tiếng Long ngâm đánh cho thiên địa run rẩy. Khán giả trông thấy cảnh chiến đấu như vậy đều phân vân chẳng biết Đạm Đài có phải điên rồi hay không mà lại công kích bất kể hậu quả như vậy.
– Đông!
Trông thấy Đạm Đài lọt vào trong đợt oanh kích Cơ Vô Ưu, Lâm Phong lập tức bảo:
– Trận tiếp theo, Toan, lên đi!
– Ông!
Toan tự nhiên hiểu rõ ý Lâm Phong, lập tức nhào tới chiến đài, đồng thời Đạm Đài lui về, hai người luân chuyển, một màn này khiến cho Cơ Môn hốt hoảng, Vũ Văn Hầu liền nói:
– Chiến đấu còn chưa kết thúc mà?
– Hiện tại không phải đã xong à.
Hiện tại Đạm Đài đã rời khỏi chiến đài,Lâm Phong bình thản mở miệng:
– Nếu như Cơ Vô Ưu muốn độc chiến toàn bộ Thiên Đài, ta sao lại không thành toàn hắn.
– Vậy ngươi cứ chờ xem.
Toan hóa thành bản thể, cổ yêu Toan Nghê to lớn xuất hiện trên chiến đài, cùng hệt như Đạm Đài, lao thẳng tới Cơ Vô Ưu, đánh cho thiên địa rung chuyển. Toan mặc dù đã hóa thành bản thể, nắm giữ sức mạnh vô cùng to lớn, nhưng vẫn chưa đủ năng lực đấu với Cơ Vô Ưu, không bao lâu liền lộ ra dấu hiệu thua trận. Bất quá nhục thể Toan Nghê vô cùng kinh khủng, cực thiện chiến, cuồng chiến không nghỉvới Cơ Vô Ưu, đến lúc chống đỡ hết nổi mới chịu thôi.
– Y Tịch, Tây Môn, Thu Minh, các ngươi chuẩn bị tiếp chiến.
Sau Toan, Y Tịch bước lên chiến đài, không đợi Cơ Vô Ưu thở gấp liền bắt đầu nộ chiến, khiến cho khí huyết Cơ Vô Ưu chưa kịp ổn định mà đã bị một loại thần thông khác công kích. Nhưng với thực lực khủng bố của mình, Cơ Vô chiến hai trận rồi mà khí tức vẫn mạnh mẽ như thường, huyết mạch cường thịnh không suy, Long ngâm run động thiên địa, hào quang thanh long Đồ Đằng vẫn cứ chói mắt. Kế tiếp, đệ tam, đệ tứ, thứ ngũ chiến, Y Tịch, Tây Môn và Thu Minh tuy mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị áp chế. Có điều theo thời gian chiến đấu kéo dài, hứng chịu nhiều cường giả công kích như vậy, Cơ Vô Ưu há có thể không mệt mỏi, cảm giác toàn thân bắt đầu run rẩy.
– Thanh Phượng, đệ lục chiến để ngươi đi luyện một chút tay a.
Lâm Phong đối với Thanh Phượng, lập tức thân ảnh Thanh Phượng lóe lên nhanh như gió. Tám hệ pháp tắc bùng nổ mà ra khiến cho đồng tử mọi người chợt co rút lại.
– Thanh Phượng này dường như cũng là hậu nhân của cự phách Yêu giới ở Vọng Thiên Cổ Đô, nàng một mực đi theo bên cạnh Lâm Phong, không ngờ đã âm thầm thành tựu tám hệ pháp tắc.
Thanh Phượng sở hữu Thập Tuyệt Thể, hôm nay, đã luyện thành lực lượng tám hệ pháp tắc, trong khoảnh khắc, các hệ pháp tắc điên cuồng công kích, dung nhập lực lượng áo nghĩa vào thần thông, đánh cho thiên địa phảng phất như muốn vỡ ra, cực kỳ đáng sợ.
– Năng lực thôi diễn của Thanh Phượng quá cường thịnh, quả nhiên dung nhập các hệ pháp tắc vào trong thần thông công kích khiến nó trở nên cực kỳ lợi hại.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, đám khán giả thì líu lưỡi. Lâm Phong cho từng thành viên Thiên Đài dùng Cơ Vô Ưu để luyện tập, những người này quả nhiên đều rất lợi hại, không ai hạng người yếu nhược. Hiện giờ, chẳng ai dám quả quyết top 10 Nhân Bảng sẽ biến đổi ra sao.
– Tam sư huynh, trận kế tiếp tới phiên ngươi.
Lâm Phong mỉm cười nói với Thiên Si, Cơ Vô đã muốn ra vẻ ta đây, vậy cứ để hắn như nguyện, khiến hắn cảm thụ tư vị bị xa luân chiến. Thiên Si lộ ra nụ cười thâm ý, qua thêm một lúc, Thanh Phượng chiến bại, nhưng thực lực của nàng khắc sâu ấn tượngcho mọi người. Thiên Si bước lên chiến đài, Chúng Sinh Phật Tượng tái hiện, Phạn âm cuồn cuộn, vô số thủ chưởng ấn không ngừng oanh sát, tất cả Phạn âm đâm vào trong óc Cơ Vô Ưu, khiến Cơ Vô Ưu cực kỳ phẫn nộ.
– Tâm thần Cơ Vô Ưu chấn động rồi, nộ khí đã không còn bị tâm chí khống chế.
Thực lực Thiên Si sau khi lột xác đã trả nên phi thường cường hoành, chúng sinh phật tượng mặc dù từng tôn một bị phá diệt nhưng vẫn có vài phật tượng chưởng ấn đánh vào trên người Cơ Vô Ưu, khiến cho khí tức Cơ Vô Ưu bắt đầu có chút bất ổn. Kết quả, nhờ vào thực lực mạnh mẽ, Cơ Vô Ưu đánh bại Thiên Si. Tiếp đó Hầu Thanh Lâm bước lên, luân hồi kiếm quang trong nháy mắt bao phủ Cơ Vô Ưu khiến cho đám người ẩn ẩn cảm thấy vài phần vi diệu. Thanh long Đồ Đằng đã chẳng còn hào quang chói mắt, khí tức di động, bước chân Cơ Vô Ưu dường như đã chậm đi, Tu La Kiếm quang của Hầu Thanh Lâm lại vũ động luân hồi, thanh long gào thét, chật vật lắm oanh nứt được luân hồi lực. Tuy nhiền thần sắc của Hầu Thanh Lâm vẫn bình tĩnh đến cực hạn, không có bất kỳ chấn động.
– Xùy.
.. Trong hư không xuất hiện từng đạo ảo ảnh, chỉ thấy thân thể Hầu Thanh Lâm hóa thân ngàn vạn, tọa lạc trong hư không, giống hệt như Thiên Si vừa rồi.
– Diễn hóa!
Lâm Phong và những người cùng tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh kinh ngạc há hốc mồm, Hầu Thanh Lâm thật giỏi, nhanh như vậy mà đã diễn hóa ra hình thức ban đầu của Chúng Sinh Phật Tượng, khiến cho hắn như thật sự có ngàn vạn ảo ảnh. Ngàn vạn luân hồi Tu La Kiếm quang trảm giết, Cơ Vô Ưu chìm trong vô tận luân hồi lực, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
– Dừng tay.
Vũ Văn Hầu gầm lên, ngàn vạn kiếm quang biến mất không thấy gì nữa, vô số Hầu Thanh Lâm mọc lên san sát trên hư không, nhìn về phía Vũ Văn Hầu, sau đó thu tay lại ngưng chiến.
– Xa luân chiến mà cũng gọi là chiến đấu?
– Buồn cười.
Khóe miệng Lâm Phong có chút trào phúng, trả lời:
– Chính đệ nhất Nhân Bảng của các ngươi tự đòi độc chiến đấy.
Sao vậy, cảm giác chiến không nổi nữa thì ngươi đi ra hô ngừng?
– Không có thực lực cũng muốn ra vẻ ta đây, giờ lại ra mặt can thiệp, sỉ nhục.
Đạm Đài không chút khách khí trào phúng, khán giả trông thấy một đám hạch tâm Thiên Đài toàn là cường giả thì thầm than, những người này đều là yêu nghiệt, thế quật khởi của Thiên Đài đã không thể ngăn cản.
– Nhị sư huynh quay về đi.
Lâm Phong nhẹ nhàng bảo, thân hình Hầu Thanh Lâm lóe lên, lui trở về trận doanh Thiên Đài, để lại Cơ Vô Ưu trên trên đài. Lâm Phong đột nhiên bước ra, hàng lâm trên chiến đài khiến cho tất cả giật mình, Lâm Phong muốn ra tay sao? Nói như vậy, phần thắng của Cơ Vô Ưu là rất nhỏ. Lâm Phong bình tĩnh nhìn Cơ Vô Ưu, đạm mạc nói:
– Về nghỉ ngơi đi, miễn cho người khác nói ta khi dễ ngươi.
– Ngươi chờ một lát là được.
Cơ Vô Ưu đáp lại ngay, thật sự hắn cần nghỉ ngơi một lát, nếu chiến ngay, hắn tất bại.
– Cơ Môn không phải còn có rất nhiều người chưa bước lên chiến đài ấy ư, chẳng lẽ đều không đánh mà chạy?
Ngươi xuống đài, để bọn họ lên đây, một mình ta chấp hết. Bất luận xa luân chiến hay cùng xông lên, Thiên Đài tuyệt không nói nửa câu thừa thải và đương nhiên cũng sẽ không hô ngừng chiến. Lâm Phong mang theo ý tứ trào phúng còn bất chợt chọc ngoáy Vũ Văn Hầu. Chuyện vừa rồi Cơ Vô Ưu không làm được, Lâm Phong muốn tới làm, kể cả xa luân chiến hay cùng lên, hắn đều tiếp được, thật sự quá kiêu ngạo rồi. Cơ Vô Ưu siết chặt song quyền, phát ra tiếng vang răng rắc. Hắn mới vừa nói từng người lên, kết quả đã thất bại. Bây giờ Lâm Phong lại tuyên bố muốn một mình khiêu chiến toàn bộ Cơ Môn, việc này chẳng khác gì bạt tai thẳng mặt Cơ Vô Ưu, ngay trước hết thảy mọi người tuyên bố“Cơ Vô Ưu, ngươi không bằng ta.”
– Tốt.
Vũ Văn Hầu thốt lên:
– Cơ Vô Ưu, ngươi xuống đài đi.
– Nếu ngươi may mắn thắng, ta sẽ cho ngươi nghỉ ngơi!Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Cơ Vô Ưu lãnh đạm nói rồi bước xuống đài, Vũ Văn Hầu truyền âm tới từng thành viên Cơ Môn, chuẩn bị xa luân chiến đối phó Lâm Phong. Trong lúc đó, một đạo thân ảnh như cuồng phong cuốn qua, đánh về phía Lâm Phong. Rất nhanh, phong pháp tắc bao bọc thân thể của hắn, công kích sắc bén cuồn cuộn đánh giết tới. Trên ngườiLâm Phong ngưng hình song trọng pháp tắc khải giáp, một tiếng ầm vang lên, công kích của đối phương đánh vào trên người hắn. Khải giáp vỡ nát nhưng khi nắm đấm rơi xuống thân thể Lâm Phong thì đột nhiên có cảm giác nhục thể còn kiên cố hơn cả khải giáp, không cách nào phá hủy. Chuyện này khiến nội tâm người nọ run rẩy dữ dội, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khóe miệng Lâm Phong đang treo nụ cười lạnh như băng.
– Oanh!
Lâm Phong hung hăng đạp một cước, lực lượng kinh khủng đá đối phương bay ra ngoài, người kia bay trên không vẫn còn đang run sợ, nhục thể thật đáng sợ!
– Cơ Môn đừng phái loại phế vật này ra nữa, ta thấy vẫn cùng lên cho nhanh!
Thanh âm đạm mạc của Lâm Phong quanh quẩn hư không.Tất cả đều chấn động, quá yếu, đứng yên ngươi đánh mà còn đánh không được người, vậy mà cũng xứng là thiên tài của Chiến Vương học viện? Ở trước mặt Lâm Phong chẳng khác gì phế vật!
Chương 1797: Tín Niệm Tất Thắng
Lâm Phong cuồng ngạo khiến cho sắc mặt của toàn thể người Cơ Môn tái nhợt, nhưng mà vừa rồi người kia oanh kích nhục thểLâm Phong, lại chẳng thể lung lay hắn dù chỉ một chút, tên này rốt cuộc mạnh mẽ đến cỡ nào.
Phế vật? Thành viên Cơ Môn mà lại bị vũ nhục như phế vật, đứng yên mà ngươi cũng đánh không được. Vừa rồi Cơ Vô Ưu muốn luân chiến Thiên Đài, hiện tại, Lâm Phong cho Cơ Môn thoải mái, luân chiến được, quần chiến cũng xong.
– Vừa nãy Thiên Đài không khách khí xa luân chiến Cơ Vô Ưu, nếu như ngươi đã cầu quần chiến, vậy Cơ Môn cũng thành toàn cho ngươi.
Vũ Văn Hầu bình tĩnh nói, liếc sang đám người bên cạnh, lập tức, từng đạo thân ảnh bay lên trời khiến cho mọi người có chút cứng đờ, Cơ Môn không khỏi quá độc ác rồi, chẳng biết Lâm Phong chỉ tùy ý nói hay hắn thật sự muốn quần chiến?
– Trước hết cho năm người cùng đấu với ngươi, xem tư thế oai hùng của ngươi thế nào.
Vũ Văn Hầu khẽ gật đầu với năm người trong bọn, Lâm Phong rất mạnh, ngày xưa đám Lãnh Hạ nhiều người như vậy nhưng lại có đi mà chẳng có về, lần này phải để năm người thử thăm dò thực lựcLâm Phong trước.
– Làm gì chắc đó, không cần nóng lòng nhất thời, nếu có cơ hội lập tức đánh hắn, không có cơ hội quyết không ra tay.
Vũ Văn Hầu dặn dò kĩ càng rồi mới bước lên, lao thẳng tới Lâm Phong. Trông thấy thân ảnhcuồn cuộn đang đến, Lâm Phong đạp mạnh xuống mặt đất, quang vân hiển hiện, lan tràn khắp tám phương, vô cùng phức tạp.
– Trận!
Đám người thấy quang vân, thần sắc khẽ run, Thánh văn, Lâm Phong vốn giỏi trận đạo, hiện tại quần chiến quả nhiên phải bắt đầu khắc trận.
– Đông!
Trong hư không, hai tòa cổ đỉnh trấn áp mà xuống, rõ ràng chính là Cửu Đỉnh Chấn Thiên Đại Khí Công, hai người đều tu luyện loại lực lượng này, đồng thời lấy cự đỉnh mang theo lực lượng vô cùng trấn áp Lâm Phong. Ngay lúc này, tiếng Long ngâm không ngừng vang lên, phảng phất như lực lượng huyết mạch khủng bố đang quay cuồng. Chỉ thấy sau lưng Lâm Phong đột nhiên xuất hiện quang ảnh Đồ Đằng, bên trong quảng ảnh có một con Bàn Long, tuy nhiên Bàn Long này không phải Thanh Long, toàn thân nó đen kịt, dữ tợn vô cùng, ánh mắt lộ ra ma quang, phảng phất như thấm vào một cỗ hắc ám, khí tức sâm lãnh đáng sợ, tượng trưng cho hủy diệt và giết chóc.
– Thanh long Đồ Đằng!
Thấy một màn này, mọi người đều cả kinh, sắc mặt kinh hãi, đây không phải năng lực Thanh Long Đồ Đằng của Cơ Vô Ưu sao, chỉ có điều gọi là Ma Long Đồ Đằng thì sẽ thích hợp hơn.
– Rống!
Hai tay Lâm Phong đánh ra, như có hai con hắc ám Ma Long theo tay của hắn giáng trần. Trong giây lát đã va chạm với cự đỉnh, đánh cho cự đỉnh nát bấy. Lâm Phong lại đạp thêm bước nữa, thân thể của hắn phóng lên trời, chộp tới hai người kia, lập tức phảng phất có ảo ảnh Long trảo xuất hiện. Hai người biến sắc, toàn lực phóng thích khí tức, muốn tiêu diệt long trảo.
– Tử Hà Chiến Xa!
Lâm Phong vung tay phải vài chục lần trong vài khắc, chiến xa cuồn cuộn gào thét giữa trời, phóng qua không trung, đụng vào một người trong đó, đánh cho tên này thổ huyết, thân thể bay ngược.
– Tử Hà Xa Chiến Khí Công trong tay hắn lại sống động đến vậy, ẩn chứa uy lực thật đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, một người đã bị Lâm Phong đánh trọng thương khiến tất cả phải trầm trồ, lại còn thêm Ma Long Đồ Đằng, công kích giống hệt Cơ Vô Ưu. Lâm Phong đương nhiên không thể có thần thông công pháp của Cơ Vô Ưu, nguyên nhân đương nhiên là Thiên Diễn Thánh Kinh. Năng lực thôi diễn thật sự quá mức đáng sợ! Như chỉ có mỗi Thiên Diễn Thánh Kinh, Lâm Phong đương nhiên không cách nào chế tạo ra Ma Long Đồ Đằng, nhưng chớ quên, hắn cũng sở hữu huyết mạch của rồng, thậm chí huyết mạch trong cơ thể hắn đang thai nghén lấy một con hắc ám Ma Long. Huyết mạch lực, ma lực cộng thêm Thiên Diễn Thánh Kinh đã giúp cho Lâm Phong diễn hóa ra Đồ Đằng hư ảnh, kì thực cũng không hoàn toàn giống năng lực của Cơ Vô Ưu, thế nhưng công kíchdiễn hóa hóa ra quả thực rất mạnh. Sắc mặt Cơ Vô Ưu rất khó coi, đó là thần thông của hắn, nhưng lúc này Lâm Phong đang dùng để đối phó thành viên Cơ Môn, điều này làm cho hắn mất hết thể diện. Bốn người khác đồng thời bao vây Lâm Phong. Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười mỉm, Thái Dương quang mang chiếu rọi hư không, khiến người khác chói lòa, một kiếm này phảng phất thắp sáng cả bát phương tám hướng, tấn công khắp mọi nơi khiến những kẻ đang xông lên phải nhao nhao lui về sau. Phong pháp tắc bọc lấy thân thểLâm Phong, trong khoảnh khắc, Lâm Phong xuất hiện trước mặt một người. Chẳng hề sử dụng bất kỳ thần thông nào dùng một quyền đơn giản, nhưng khi quyền được tung ra phảng phất như khiến cho không gian chấn động, khí lưu càn quét trên cơ thể đối phương. Tiếng va chạm vang, lại một người bị đánh đến thổ huyết. Độ Thiên Ma kiếp ở Vọng Thiên Cổ Đô, sau đó lại dẫn thêm một lần thiên nộ, nhục thể của Lâm Phong, đã đột phá tới cường độ trung vị Hoàng, một quyền bình thường đủ để so với trung vị Hoàng công kích pháp tắc, uy lực cuồng bá cỡ nào. Trong nháy mắt, lại thêm hai người bị Lâm Phong đánh lui, nhưng mà động tác của hắn chẳng hề dừng lại, một kiếm càn quét hư không, Tiêu Tdao Phong Sát càn quét càn khôn, kiếm quang quét qua hư không, chém lui ba người còn lại.
– Loạn Thiên quyền!
Phong, lôi pháp tắc đồng thời đánh ra Đại Địa Loạn Thiên quyền mang, âm bạo vang lên, lực lượng bất diệt dung nhập trong đó, một người điên cuồng lui về phía sau rốt cuộc không cách nào chịu đượccông kích cuồng mãnh không nghỉ, thổ huyết rơi xuống.
– Cùng xông lên cho ta!
Vũ Văn Hầu thấy một màn này liền thốt lên, lập tức hơn mười đạo khí tức cuồn cuộn đồng thời bùng nổ. Lâm Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất, chân liên tục bước ra, vân quang cuồn cuộn, khuếch tán khắp mọi nơi, lấy Lâm Phong làm trung tâm. Rất nhanh, trên chiến đài đã ngưng tụ thành một đồ án trận đạo phát ra hào quang chói mắt.
– Đều đến đây đi!
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra vẻ tươi cười.
– Dừng tay!
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm đột nhiên vang lên khiến cho bước chân của những kẻ đang định lao lên chợt cứng đờ, sau đó tất cả đồng quay về phía người vừa mở miệng, chính là Cơ Vô Ưu.
– Vũ Văn Hầu, ngươi không biết xấu hổ, Cơ Môn cần phải giữ thể diện.
Cơ Vô Ưu cực kỳ không vui, trên người tràn ngập sát khí, mắng thẳng mặt Vũ Văn Hầu. Cảnh này khiến không ít người đều ngẩn ngơ, lộ ra thần sắc hồ nghi, Cơ Vô Ưu phẫn nộ đến mức bắt đầu nội đấu sao! Tuy nói Lâm Phong không ngại quần chiến, nhưng Vũ Văn Hầu vậy mà thật sự mệnh lệnh Cơ Môn quần ẩu Lâm Phong, quả thực thật quá đáng rồi. Bất luận thực lực Lâm Phong có như thế nào, nhưng hắn chỉ là tân sinh của Chiến Vương học viện, mà phe bọn họ là Tinh Thần Môn, thuộc về Cơ Môn, Cơ Môn quần chiến Lâm Phong ngay trước mặt mọi người, ngay tại chiến đài Nhân Bảng.Chưa nói đến kết cục chiến đấu như thế nào, chỉ riêng trận này đã đủ quét sạch thể diện của Cơ Môn. Người khác sẽ nói toàn bộ Cơ Môn cộng lợi cũng không bằng một mình Lâm Phong.Chuyện này không thể nghi ngờ sẽ tát thẳng vào mặt tất cả thành viên Cơ Môn, khó trách Cơ Vô Ưu lại tức giận đến vậy. Thần sắc Vũ Văn Hầu cứng ngắc, hắn cũng biết mình làm vậy không ổn, nhưng nếu không quần chiến, vậy chỉ có thể nhìn từng thành viên Cơ Môn bị Lâm Phong vũ nhục, chuyện đó cũng bẽ mặt chẳng kém. Thiên Đài dùng phương thức xa luân chiến đối phó Cơ Vô Ưu, nhưng Cơ Vô Ưu là ai? Cường giả đệ nhất Nhân Bảng, được vinh dự liệt vào hàng ngũ yêu nghiệt, từng thành viên Thiên Đài ứng chiến đều toàn thân mà lui, chẳng một ai bị thuấn sát hoặc bị cường thế vũ nhục đấy.So sánh hai chuyện này đã đủ châm chọc, hôm nay bất luận kết quả như thế nào, Thiên Đài quật khởi đã trở thành thế không thể đỡ. Vũ Văn Hầu trầm mặc, bây giờ, hắn đã không còn lời nào để nói.
– Lâm Phong, nhất chiến định thành bại thôi.
Cơ Vô Ưu phóng lên, khí tức mênh mông phủ kín toàn bộ chiến đài, Thanh Long Đồ Đằng hiển hiện, trải khắp bát phương, yêu khí sôi sục, long ngâm rít gào. Lâm Phong đạp chân xuống, xóa bỏ trận pháp vừa khắc xuống rồi chậm rãi bay lên không, lạnh lùng nói:
– Như ngươi mong muốn.
– Tất cả mọi thứ ngày hôm nay sẽ vì cuộc chiến này mà tan thành mây khói, chẳng ai lại nhớ kỹ kẻ thất bại.
Cơ Vô Ưu lộ ra tín niệm tất thắng mãnh liệt. Sự khuất nhục mà Cơ Môn phải chịu sẽ nhờ chiến thắng này mà được xóa sạch, chỉ cần hắn còn, Tinh Thần Môn, vĩnh viễn bất bại.
– Không phải sớm bảo người nhắc nhở ngươi rồi sao, vị trí thứ nhất Nhân Bảng của ngươi chắc chắn sẽ phải thay đổi.
Dứt lời, Lâm Phong lập tức giơ thủ chưởng trên không, lập tức một chữ khổng lồ trôi nổi trên hư không. Mọi người nhìn thấy mà giật mình, bưởi vì chữ đó chính là — khế! Sinh tử khế ước, khế ước sinh tử, Lâm Phong chủ động yêu cầu ký khế ước với Cơ Vô Ưu. Hai người đều ngạo nghễ, tự tin, cho rằng mình sẽ chiến thắng, bởi vậy, Cơ Vô Ưu đương nhiên sẽ không cự tuyệt ký khế ước sinh tử. Thủ chưởng của Cơ Vô Ưu cũng vung lên, hai chữ khế va chạm trong hư không, sinh tử khế ước đã thành, một trận chiến này phải định sinh tử.
– Lâm Phong thực sự là kẻ điên.
Mọi người âm thầm nói trong lòng. Cơ Vô Ưu là ai, hậu bối Cơ gia, nếu hắn thắng, mặc dù Lâm Phong được Yêu giới cự phách ở Vọng Thiên Cổ Đô thừa nhận, Cơ Vô Ưu vẫn sẽ giết hắn mà chẳng cần hỏi, bởi vì nơi này là Thánh thành Trung Châu. Nhưng nếu Lâm Phong có thể thắng, hắn dám giết Cơ Vô Ưu sao? Mặc đã ký sinh tử khế ước, nhưng nếu Cơ Vô Ưu bị Lâm Phong đánh chết, vậy sẽ mang tới cục diện gì?
Những cường giả Nguyệt Môn vốn chưa từng lộ mặt, thậm chí cường giả Thái Dương Môn cũng sẽ nhằm vào Lâm Phong, hắn gánh nổi hậu quả đó sao? Dù Lâm Phong ra khỏi học viện, Thánh thành Trung Châu Cơ gia vẫn được xem là quái vật khổng lồ.
Nếu hắn chỉ tranh phong với Cơ Vô Ưu, trưởng bối Cơ gia sẽ không quản bọn hậu bối cùng thế hệ tranh phong, dù thắng hay bại, đều chỉ là chuyện riêng của Cơ Vô Ưu, thắng thì do hắn mạnh mẽ, bại thì hắn nhất định phải càng cố gắng để mạnh mẽ hơn. Cơ gia đương nhiên không thể can thiệp, nhưng một khi Cơ Vô Ưu chết, vậy tính chất câu chuyện hoàn toàn khác biệt.
Chương 1798: Hoà Không Phân Thắng Bại?
Lập khế ước sinh tử chỉ mang lại bất lợi đối với Lâm Phong, nhưng hắn không hề do dự mà lập.
Có lẽ chỉ một nguyên nhân có thể giải thích, tự tin, tuyệt đối tự tin, Lâm Phong vốn chưa từng cho rằng Cơ Vô Ưu có thể chiến thắng. Nghĩ vậy, lập tức ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Phong, biểu hiện của thành viên Thiên Đài trên chiến đài cho thấy thực lực Lâm Phong phải được thẩm định lại.
Thậm chí với tiềm lực quật khởi như vậy, không tới mười năm, có lẽ Thiên Đài sẽ bao phủ khắp Chiến Vương học viện, kể cả trong số cường giả trung vị Hoàng và thượng vị Hoàng cũng có một chỗ đứng. Nhưng hôm nay mạnh mẽ thì chỉ vẫn nằm trong cực hạn tranh bá Nhân Bảng. Hai cổ khí tức mênh mông phủ khắp chiến đài, tạo ra những cơn lốc khí tức đáng sợ.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa, một hàng thân ảnh đột ngột xuất hiện. Những người này người mặc trường bào giống nhau, bên trên có khắc đồ án mặt trăng, thần sắc từng người đều lăng lệ ác liệt, ánh mắt thâm thúy, lộ ra khí chất cường thịnh, mặc dù chưa hề phóng thích khí tức nhưng vẫn hấp dẫn được vô số ánh mắt.
– Nguyệt Môn!
Đám người thấy một màn này, đồng tử có chút co rút lại, Cơ Môn Nguyệt Môn đến đây xem cuộc chiến. Cường giả Nguyệt Môn dừng chân tại biên giới chiến đài, chỉ trầm mặc đứng đó nhưng lại làm cho không ít người cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt, nhất là phe Thiên Đài. Mặc dù bọn hắn tại hạ vị Hoàng cấp có thể hoành hành, nhưng đứng trước tinh anh Nguyệt Môn, bọn hắn cảm thấy áp lực không nhỏ, lai giả bất thiện.
Cơ Môn độc bá Chiến Vương học viện, Nguyệt Môn trực thuộc Cơ Môn đương nhiên toàn tinh anh, chiếm cứ rất nhiều vị trí trên tiềm vương Địa Bảng. Mặc dù Tinh Thần Môn yếu nhất nhưng cũng từng bá chiếm Nhân Bảng, chỉ có điều hiện tại bị Thiên Đài đang quật khởi chèn ép.
Nhưng nếu như hiện tại Thiên Đài đối mặt với Nguyệt Môn, hiển nhiên xa xa không đủ, rất nhiều nhân kiệt trong Nguyệt Môn đã đột phá đến trung vị Hoàng đỉnh phong.
Hai người trên chiến đài giống như không nhìn thấy Nguyệt Môn đến.Trên người Cơ Vô Ưu, Thanh Long Đồ Đằng bùng nổ chói mắt. Sau lưng Lâm Phong, hắc ám Ma Long Đồ Đằng phát sáng, từng tiếng Long ngâm phát ra từ cả hai phía. Đồng tử Cơ Vô Ưu lạnh buốt, Lâm Phong lại dám lấy thủ đoạn của hắn.
– Lâm Phong, trận chiến này, ta sẽ toàn lực ứng phó, triệt để trấn áp ngươi.
Cơ Vô Ưu vừa dứt lời, thanh long Đồ Đằng phóng ra quang mang rỡ sáng chói, chỉ thấy cánh tay hắn run lên. Lập tức vô số Thanh Long quay cuồng, hung hăng nhào về phía Lâm Phong.
– Ông!
Thiên Ma kiếp bao phủ thân hìnhLâm Phong, chiếu rọi Đồ Đằng, từng đạo Thiên Ma kiếp lực giống như từ cửu thiên giáng xuống, lộ rauy áp hủy diệtvô biên.
– Đây là công pháp Lâm Phong tu luyện ư, tràn ngập lực lượng hủy diệt.
Mọi người chấn động, lập tức chỉ thấy Lâm Phong thở ra một hơi, dường như có Thiên Ma kiếp quang vạn trượng được bắn ra, chẳng khác gì hắc ám lôi điện thần mẫu, hủy diệt ngay lập tức một con Thanh Long.
Đôi mắt yêu dị của Cơ Vô Ưu lóe lên, hai tay hắn kết ấn, lập tức thanh long Đồ Đằng sau lưng khuếch tán, bao bọc toàn bộ thân hình hắn, Thanh Long chiến xa huyễn hóa thành thật.
Bốn con Thanh Long kéo theo chiến xa giết đến chỗ Lâm Phong, cả bốn con đều phun ra thần quang vô tận, phảng phất như Thanh Long chân chính. Lâm Phong gầm thét, Tử Hà Chiến Xa bay qua hư không, càn khôn rung chuyển, nhắm thẳng tới tọa kỵ Thanh Long của đối phương, nhưng Tử Hà Chiến Xa không ngừng đánh vào Thanh Long chiến xa mà không cách nào khiến nó lung lay. Cơ Vô Ưu như đang nắm giữ uy nghiêm vô thượng.
– Thật đáng sợ, xem Cơ Vô Ưu thực sự bị chọc giận, đã dùng toàn lực trấn áp Lâm Phong.
Trông thấy Lâm Phong không cách nào lung lay thanh long chiến xa, trong nội tâm đám người âm thầm rung động. Lâm Phong vung chưởng, tiếng long ngâm rít gào, Hiên Viên cự phủ treo trên bầu trời, phía trước xuất hiệnđồ án phá diệt.
– Bất diệt!
Lâm Phong huy động cả hai tay, Bất Diệt Tử Hà Chiến Xa bắt đầu gào lên, mang theo đồ án phá diệt cùng một chỗ ập tới, trấn áp hư không, rung chuyển càn khôn, tử sắc bao phủ thiên địa, không chỗ nào không phá. Thanh Long Chiến Xa va chạm với Tử Hà Chiến Xa, Thanh Long gào thét, hư không run rẩy, Thanh Long Chiến Xa rốt cuộc đã phải dừng.
Đột nhiên, Cơ Vô Ưu bước lên trước, Chân Long hộ thể, thân thể của hắn đánh về phía Lâm Phong, giống như tôn cổ vương hàng lâm, tràn ngập khí thế bá đạo vô cùng vô tận, Cơ Vô Ưu có thể chiếm lấy vị trí đệ nhất Nhân Bảng tuyệt đối không phải hư danh, chỉ bằng uy lực vô thượng này, gần như có thể xưng bá trong hạ vị Hoàng.
Mọi người âm thầm nghĩ tới, Cơ Vô Ưu đã mạnh như vậy, Cơ Thương sẽ càng thêm đáng sợ. Cơ Thương có tiềm chất phong Vương, đệ nhất nhân Thiên Bảng có thực lực kinh khủng bực nào, nhân vật làm cho người người phải sợ hãi, thán phục.
Hắn vô địch trong Vũ Hoàng cảnh tại Chiến Vương học viện, tính trên toàn bộ Hoàng bảng Thánh thành Trung Châu, Cơ Thương đứng hàng thứ hai, chỉ độc nhất một người có thể áp hắn, phong Vương Doanh Thành.
Lâm Phong thấy Cơ Vô Ưu như vô thượng vương giả đạp tới, thần sắc hắn tỉnh táo đến cực hạn, không có nửa điểm chấn động.
Chỉ thấy đồng tử của hắn trở nên đen kịt, toàn thân phóng thích bất diệt chiến ý, muốn phá hủy phiến thiên địa này. Đồng thời, tử vong ý quanh quẩn trong thiên địa, phảng phất như ánh mắt của hắn quét tới ai thì người đó phải tử vong.
Rõ ràng chính là bất diệt chiến ý cùng tử vong quân lâm, quân lâm thiên hạ. Ma Long Đồ Đằng đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là tuyệt thế ma tôn toàn thân người mặc khải giáp, trong tay cầm một cỗ hắc ám, phảng phất như tồn tại từ cổ chí kim, cỗ hắc ám kia cứ như ẩn chứa cửu thiên ma kiếp, có thể biến hết thảy mọi thứ tan thành mây khói, thậm chí từng sợi Thiên Ma kiếp từ bầu trời rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
– Thanh Long Diệu Cửu Thiên!
Cơ Vô Ưu nổi giận gầm lên, thiên địa bộc phát ra thanh quang vạn trượng. Một quyền của Cơ Vô Ưu tung ra, thiên địa biến sắc, chín con vô thượng Thanh Long gào thét bay lượn, Chân Long bên trong Thanh Long Đồ Đằng phảng phất như cũng không thể kiềm chế được nữa, theo quyền mang nhất tề xông ra, Cơ Vô Ưu bộc phát bá khí vô địch như muốn nói ai có thể ngăn cản được ta.
– Vạn kiếp tịch diệt!
Tử vong và hủy diệt điên cuồng lan tràn, còn có cả lực lượng bất diệt, Thiên Kiếp Ma Vương dẫn động Thiên Ma kiếp lực hội tụ trong nắm đấm của Lâm Phong.Chỉ có hủy diệt, bất diệt vĩnh tồn, bất luận thứ gì dám ngăn cản đều phải tan thành mây khói, vô luận phật hay ma. Vạn trượng thanh quang va chạm với ma quang, phát ra ánh sáng chói lòa khiến nhiều người không cách nào mở mở ra được, phong bạo chấn động khiến cho rất nhiều người phải liên tục lui về phía sau, dư uy phảng phất uẩn hàm uy lực vô thượng, rất khó tưởng tượng hai người bọn họ công kích hàm chứa lực lượng đáng sợ đến cỡ nào, rất có thể đủ để mạt sát trung vị Hoàng.
– Đông!
Đợi đến lúc hết thảy khói bụi tan đi, chỉ thấy Lâm Phong y nguyên đứng ngạo nghễ tại chỗ, mà Cơ Vô Ưu lại bị đánh cho thối lui ra khỏi chiến đài, cánh tay áo bị xé rách, máu tươi phun như suối, loáng thoáng còn có cả Thiên Ma kiếp lực đang phóng thích ra dư uy hủy diệt ở trong đó.
– Thất bại!
– Cơ Vô Ưu, chiến bại!
Đám người gắt gao chằm chằm lấy một màn trước mắt, vừa rồi Cơ Vô Ưu bạo phát ra lực lượng đã vượt qua bất kỳ một cuộc chiến đấu nào trước kia, thậm chí vượt xa vừa rồi xa luân chiến, Cơ Vô Ưu vậy mà sơ hữu đòn công kích hủy diệt đáng sợ đến như thế, dù phải thất bại trước thành viên Thiên Đài, hắn cũng muốn giữ lại chiêu này để dành cho Lâm Phong, đáng tiếc rốt cuộc vẫn cứ thất bại.
Tiềm vương bảng Nhân Bảng đệ nhất nhân, Cơ Vô Ưu đã chiến bại, chứng minh câu nói của Lâm Phong, vị trí đệ nhất của ngươi chắc chắn sẽ phải thay đổi. Sắc mặt từng người Tinh Thần Môn đều rất khó coi, Cơ Vô Ưu chiến bại đồng nghĩa với việc Tinh Thần Môn hoàn toàn thất bại thảm hại.
Thanh niên kia chỉ mới tiến vào Chiến Vương học viện một năm, hôm nay lại có được phong thái cường thế đăng lâm ngôi vị đệ nhất Nhân Bảng! Lúc này, Cơ Vô Ưu đang cúi đầu cái nhìn thoáng qua cánh tay của mình, sau đó liếc qua Lâm Phong, bên trong cặp đồng tử thâm thúy bộc phát ra lãnh quangđáng sợ. Cơ Vô Ưu đạp mạnh xuống đất, hắn lại một lần nữa bước lên chiến đài.
– Ta muốn ngươi chết!
Cơ Vô Ưu phẫn nộ, huyết mạch lực lượng cuồn cuộn điên cuồng gào thét. Đột nhiên hắn nhắm mắt lại, phóng thích ra uy áp vô cùng vô tận, cảnh này khiến tất cả phải há hốc mồm, chẳng lẽ Cơ Vô Ưu còn có át chủ bài?
– Đủ rồi!
Bất chợt, tiếng quát lớn thanh truyền ra, mấy vị cường giả Nguyệt Môn đồng thời bước lên chiến đài, đến bên cạnh Cơ Vô Ưu, đặt tay lên người hắn, Cơ Vô Ưu trừng mắt, phẫn nộ gào thét:
– Cút ngay!
– Không cần tái chiến.
Một người gầm lên khiến Cơ Vô Ưu hơi có vài phần thanh tỉnh, nhưng khí tức khủng bố trên người vẫn còn. Người này thản nhiên nói:
– Hôm nay chiến đấu đặc biệt phấn khích, nhưng mà đến đây chấm dứt, trận chiến cuối cùng xem như thế hoà bất phân thắng bại!
– Thế hoà bất phân thắng bại?
Thần sắc Mọi người ngưng lại, hai người đã ký kết khế ước sinh tử, Cơ Vô Ưu lại chưa buông tha, Lâm Phong cũng đang muốn chiến tiếp, sao có thể phán thế hoà bất phân thắng bại!
Chương 1799: Nhận Thua
– Đã ký sinh tử khế ước trước trận đấu rồi, bây giờ trận chiến còn chưa kết thúc, chư vị muốn can thiệp sao?
Lâm Phong nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói lộ ra mấy phần lãnh ý.
– Trận chiến này xem như thế hoà bất phân thắng bại được rồi, hai vị đều là thiên tài ngàn năm khó được, cần gì phải tranh giành ngươi chết ta sống, sẽ tạo thành tổn thất lớn với học viện, mong rằng các hạ ngưng chiến.
Người kia bình thản đáp lại, thanh âm rất nhẹ nhàng, dù sao hắn vốn không nên can thiệp trận đấu, nhưng mà bọn hắn lại không muốn để Cơ Vô Ưu tiếp tục chiến nữa.
– Ta có thể giết hắn.
Cơ Vô Ưu nói nhỏ, sát ý vô cùng rõ, người kiađáp lại:
– Ta biết rõ ngươi có bí pháp, nhưng mà kết cục sẽ lưỡng bại câu thương, hà tất phải như vậy.
Dù chiến thắng hắn thì như thế nào, sau đó ngươi nghĩ xem sẽ phải chậm trễ mất bao nhiêu thời gian tu luyện? Người kia lại nói:
– Huống hồ, ngươi còn chưa biết hắn cũng có át chủ bài hay không, lưỡng bại câu thương đối với ngươi chẳng có bất kỳ chỗ tốt gì đáng nói, nên cố gắng tu luyện thì hơn, lần sau tái chiến nhất định phải thắng, hay ngươi không tin vào thực lực của mình.
Cơ Vô Ưu trầm mặc, vẻ bạo ngược trong mắt dần giảm xuống, hoàn toàn chính xác, nếu hiện tại dùng át chủ bài đối phó Lâm Phong thìchẳng đáng, ngày khác có cơ hội tái chiến cũng không muộn.
– Hôm nay xem như ta tha cho hắn.
Cơ Vô Ưu lạnh như băng nói ra. Cảnh này khiến lông mày Lâm Phong khẽ nhướng lên, khóe miệnglộ ra nụ cười thú vị, đạm mạc nói:
– Bại tướng lại dám buông lời tha cho ta, buồn cười đến cực điểm, tiếp tục chiến nào.
– Lâm Phong.
Cường giả Nguyệt Môn gầm lên với Lâm Phong, sau đótừ tốn khuyên bảo:
– Hà tất phải khiêu khích như vậy, nếu Cơ Vô Ưu tung hết át chủ bài ra, uy lực tất nhiên đáng sợ, chẳng hề có lợi ích gì đối với cả hai, bây giờ ngưng chiến xem như thế hoà bất phân thắng bại thì đương nhiên không còn gì tốt hơn.
– Ngươi không có nghe được hắn nói hôm nay tha cho ta sao!
– Nói nhảm mà thôi.
Khóe mắt Lâm Phong mang theo vài phần lạnh lùng, hắn đương nhiên cũng biết giết Cơ Vô Ưu rồi chỉ mang lại tác hại, lúc đó, Thiên Đài chỉ sợ nửa bước khó đi tại Thánh thành Trung Châu. Nhưng tên Cơ Vô Ưu quá kiêu, nếu tính như vậy thì thật sự quá lợi cho hắn.
– Ngưng chiến cũng được.
Nhưng thắng là thắng, bại là bại, không có chuyện thế hoà bất phân thắng bại, để hắn nhận thua thì ta cảm thấy không có vấn đề gì.
– Nhận thua?
Đồng tử Cơ Vô Ưu co lại, muốn mình nhận thua? Đệ nhất nhân Tiềm vương Nhân Bảng, Cơ Vô Ưu hôm nay nhận bại, không thể nghi ngờ là chắp tay nhường vị trí đệ nhất cho người, thừa nhận hắn không bằng Lâm Phong. Cường giả Nguyệt Môn kia nhíu mày, gia hỏa này dường như tuyệt đối không chịu nhượng bộ rồi, muốn Cơ Vô Ưu nhận thua thì không thể nào.
– Lâm Phong, thực lực Cơ Vô Ưu còn chưa hoàn toàn bày ra, thế hoà bất phân thắng bại là tốt rồi, ngươi hà tất phải như vậy.
Người Nguyệt Môn nhân thử thuyết phục, Lâm Phong hừ lạnh đáp:
– Vậy cứ tiếp tục, hắn không chịu nhận thua thì phân thắng bại nào.
– Oanh!
Khí tức kinh khủng từ trên người Cơ Vô Ưu điên cuồng phóng thích, thanh long Đồ Đằng phát ra Long Quang chói mắt vô biên.
– Cơ Vô Ưu.
Cường giả Nguyệt Môn nhân hét lớn, thủ chưởng mãnh liệt vung lên, trói buộc thân thể Cơ Vô Ưu, Cơ Vô Ưu cả giận:
– Ngươi làm gì?
– Ta đáp ứng Cơ Thương chiếu cố ngươi, nếu ngươi sử dụng bí pháp, với thực lực của ngươi bây giờ chỉ sợ mất một năm mới có thể khôi phục nguyên khí, tương đương với một năm này ngươi chẳng cách nào tiến thêm.
Với cả, trong một năm đó, thực lực Lâm Phong sẽ bay vọt đến đâu, thậm chí những kẻ khác cũng sẽ vượt qua ngươi. Nếu ngươi chỉ vì thắng bại nhất thời mà xem nhẹ tu vi của mình, vậy ngươi không xứng đánh đồng với Cơ Thương. Lời cường giả Nguyệt Môn xoáy thẳng vào trong óc Cơ Vô Ưu:
– Ngươi chớ quên, nhiều năm trước, Thiên Thần học viện phong vương Doanh Thành lúc đó cũng có tu vi giống như ngươi từng chịu nhục để diệt trừ một kẻ có thiên phú sánh ngang với hắn, Doanh Thành cũng từng cam chịu thất bại.
Thân thể Cơ Vô Ưu run rẩy kịch liệt, trong đôi mắt lộ ra sự thống khổ giãy dụa, chịu nhục tương đương với việc thừa nhận thất bại, hắn sẽ tự tay nhường ngôi vị đệ nhất Nhân Bảng cho Lâm Phong.
– Chẳng lẽ quyết đoán chấp nhận thất bại một lần mà ngươi cũng không có, còn nói gì đến chuyện vượt qua ca ca ngươi.
Người kia hét lớn, đồng tử Cơ Vô Ưu đỏ thẫm, trong óc vẫn đang giãy dụa không thôi. Rốt cuộc, hắn khẽ gật đầu, yêu đồng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
– Sỉ nhục hôm nay, ngày khác ta nhất định đòi lại, trận chiến này, ta bại!
Cơ Vô Ưu nói xong câu đó phảng phất như dùng hết lực lượng toàn thân, lập tức thân thể hắn lóe lên, rời khỏi nơi này, khí tức cuồng bạo vẫn lan tràn trong hư không. Có thể thấy được trận chiến bại này đả kích hắn mãnh liệt bực nào.
Trong lòng Cơ Vô Ưu tự hiểu, chỉ bằng lần va chạm kinh khủng với Lâm Phong vừa rồi, nếu như không sử dụng toàn bộ át chủ bài, hắn không cách nào đánh bại Lâm Phong, đúng như người kia nói, cái giá phải trả quá lớn khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Với thiên phú và thực lực như hai người, một năm thôi sẽ xảy ra biến hóa quá lớn, Cơ Vô Ưu không được phép lãng phí. Tất cả nhìn theo bóng lưng rời đi, trong nội tâm hơi cảm thán, thất bại, Cơ Vô Ưu cuối cùng vẫn bại, hắn ngay trước mặt mọi người thừa nhận mình chiến bại. Nói như vậy, vị trí đệ nhất Nhân Bảng đã quy về Lâm Phong.
Thân ảnh Lâm Phong vẫn ngạo nghễ đứng trên chiến đài, phảng phất như vị trí đệ nhất Nhân Bảng đã sớm nằm trong túi hắn. Suốt cả trận chiến cho tới bây giờ, hắn luôn có tín niệm tất thắng, trên thực tế, hắn đã làm được rồi.
– Ông!
Thành viên Thiên Đài nhao nhao bước lên chiến đài, đến cạnh Lâm Phong bên người, từng đôi mắt sắc bén, góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí chất hận đời vô đối. Lần này bọn họ đã thay thế Tinh Thần Môn, trở thành môn phái vương giả trên Nhân Bảng. Trái lại, sắc mặt phe Tinh Thần Môn đều rất khó coi, Cơ Vô Ưu nhận thua khiến cho Tinh Thần Môn hoàn toàn bại trận, có thể nói bọn họ chẳng thắng được trận nào, để đệ nhất cường giả Tinh Thần Môn Cơ Vô Ưu cũng thua trong tay Lâm Phong.
– Hừ!
Vũ Văn Hầu hừ lạnh, phẩy tay áo bỏ đi, khuôn mặt hắn bây giờ phải nói hội tụ đủ mọi sắc thái khó coi. Vũ Văn Hầu là người chưởng quản Tinh Thần Môn, trong tay hắn, Tinh Thần Môn lưu lạc đến mức này, không thể nghi ngờ là chà đạp thể diện hắn xuống tận bùn. Tất cả thành viên Nguyệt Môn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt của người nãy giờ nói chuyện cũng đã trầm xuống, khóe lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:
– Các hạ được lắm, cho ngươi vài phần thể diện, nhưng ngươi lại không biết điều chút nào.
Tuy rằng lần này các ngươi thắng, nhưng chớ quên, tại Vũ Hoàng cảnh, các ngươi mới bắt đầu mà thôi, một trận thắng đáng để đắc ý vênh váo đến thế sao. Lâm Phong thấy người này tráo trở nhanh như vậy thì thấy thật buồn cười. Vừa rồi hắn khách khí như vậy, bởi vì Cơ Vô Ưu đang ở đây, mặc dù hắn là thành viên Nguyệt Môn cũng không thể mạnh mẽ can thiệp. Nhưng Cơ Vô Ưu bỏ đi rồi, chiến đấu xem như kết thúc, người này lập tức đổi giọng ngay.
– Chưa tính đắc ý vênh váo, bây giờ nói ai đúng ai sai thì rất vô nghĩa.
Tuy nói Thiên Đài hôm nay còn lúc đầu ở hạ vị Hoàng, nhưng có lẽ qua vài năm nữa sẽ không chỉ chà đạp mỗi Tinh Thần Môn. Lâm Phong không chút khách khí đáp lại làm cho lông mày đối phương nhíu lại, lạnh nhạt hỏi:
– Ngươi còn muốn chà đạp ai?
– Trong vòng ba năm, chư huynh đệ Thiên Đài sẽ lại bước lên chiến đài, đương nhiên, không phải một chiến đài này mà là chiến đài Địa bảng.
Lâm Phong sảng khoái đáp khiến cho đồng tử mọi người co rút lại, Lâm Phong dámkhiêu chiến Nguyệt Môn sao.
– Khẩu khí thật lớn!
Thành viên Nguyệt Môn nhao nhao muốn tiến lên, từng người phóng thích khí tức, đè ép bọn Lâm Phong, khiến cho phe Thiên Đài lộ ra vẻ phẫn nộ.
– Lúc trước Tinh Thần Môn cũng kiêu ngạo như vậy, hôm nay còn không phải giống phải như chó nhà có tang rồi đó sao.
Đạm Đài chế nhạo:
– Vài năm nữa, ta sẽ cho các ngươi cũng cảm thụ được cái nhục của Tinh Thần Môn ngày hôm nay.
– Vô tri cuồng vọng.
Một cường giả Nguyệt Môn quát lớn, bàn tay hắn vung lên, tiếng vang lập tức truyền ra, chỉ thấy không gian đại địa đột nhiên xuất hiện, bao phủ Đạm Đài vào trong đó. Thần sắc Đạm Đài lạnh lẽo, nổi giận gầm lên, quyền mang phá không, đại địa không gian rung chuyển nhưng chưa hề bạo liệt. Thủ chưởng của đối phương lại vung, lập tức đại địa không gian biến mất, hắn mở miệng:
– Tiểu gia hỏa, trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng chênh lệch không phải đơn giản nhưtrong tưởng tượng của ngươi, chớ đắc ý vênh váo.
– Ba năm, trong vòng ba năm, trên chiến đài Địa bảng, ta nhất định hạ chiến ước, hi vọng chư vị nhớ cho rõ.
Tất cả mọi người, kể cả phe Nguyệt Môn đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Phong. Ba năm sau sẽ khiêu chiến Nguyệt Môn? Hắn đang kể chuyện hoang đường ư!
– Ta nhớ kỹ lời ngươi nói!
Người cầm đầu Nguyệt Môn đạm mạc mỉm cười, đồng tử thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Phong. Quả thật mạnh miệng, qua ba năm được mấy người bước vào trung vị Hoàng còn chưa biết đây này!
– Ngươi đương nhiên phải nhớ kỹ.
Ba năm là kỳ hạn Lâm Phong tự đặt ra cho mình, cho Thiên Đài. Hắn nhất định phải để Thiên Đài quật khởi trong thời gian ngắn ngủi, Nguyệt Môn sẽ trở thành động lực, làm ngọn núi khổng lồ mà bọn họ phải sang bằng. Sau Nguyệt Môn sẽ là cả Cơ Môn, đây là lời hứa của hắn đối với Thiên Đài!
Chương 1800: Di Vong Thất Sát
Trận chiến giữa Thiên Đài và Cơ Môn – Tinh Thần Môn danh chấn Chiến Vương học viện.
Đã rất lâu chưa phát sinh chuyện gây chú ý như vậy, kết cục còn khiến rất nhiều người run sợ. Thiên Đài dùng ưu thế trấn áp tuyệt đối tính chiến thắng Tinh Thần Môn. Qua trận này, thành viên Thiên Đài danh chấn Tiềm Vương Nhân Bảng, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Đạm Đài, Minh Trí, Ô, Thanh Phượng, mỗi một người trong đó đều nhắm tới vị trí cao trên Nhân Bảng, rất nhiều người cảm khái, tại sao thành viên Thiên Đài nhân đều lợi hại, thiên phú trác tuyệt đến vậy. Đương nhiên, thứ làm người ta rung động nhất không gì khác ngoài trận đấu giữa Lâm Phong và Cơ Vô Ưu. Thiên Đài Lâm Phong chiến thắng đệ nhất Tiềm Vương Nhân Bảng
– thân đệ đệ Cơ Thương – Cơ Vô Ưu.
Hôm nay, trên Nhân Bảng đặt tại Phong Vương Điện, xếp hạng cao nhất đã không còn cái tên Cơ Vô Ưu chiếm suốt một năm mà đã biến thành Lâm Phong, hắn nói được làm được, vị trí đệ nhất của Cơ Vô Ưu đã thay đổi. Kết quả trận chiến đưa tới phản ứng dây chuyền, trong giới hạ vị hoàng Cảnh, uy vọng Thiên Đài đề thăng vô hạn
Hiện tại không ít người mộ danh, muốn muốn gia nhập Thiên Đài, chiến lực các thành viên Thiên Đài đã được thể hiện trước vô số người. Mà hoàn toàn ngược lại, Thần Môn lộ ra vẻ yên lặng đến khác thường. Rất nhiều kẻ vốn định gặp Lâm Phong để đoạt Thiên Diễn Thánh Kinh đều tạm thời bỏ đi loại ý nghĩ này.
Lâm Phong cường thế chiếm lấy vị trí đệ nhất Nhân Bảng, kẻ chỉ có tu vi hạ vị Hoàng chẳng cần suy nghĩ nữa, mà trung vị Hoàng và thượng vị Hoàng muốn lấy thực lực cường đại áp chế Lâm Phong thì phải cố ký sự ảnh hưởng của hắn. Chỉ cần tiến vào ba vị trí đầu bảng, học viên chắc chắn sẽ được học viện chú ý, có lẽ chuyện này không rõ ràng nhưng quy củ ngầm này, lão môn sinh của Chiến Vương học viện đều tự hiểu.
Lúc này, trong Sơn Ngoại Sơn, trên cổ đạo, Cơ Vô Ưu đang điên cuồng tu luyện, Vũ Văn Tịnh cũng giống hệt như vậy. Một đạo thân ảnh già nua đạp không mà đến, hư ảnh mọc lên san sát trong hư không, nhìn Cơ Vô Ưu đang điên cuồng thì hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, lập tức thân thể của lão đáp xuống bên cạnh Vũ Văn Tịnh.
– Lão Tổ.
Vũ Văn Tịnh mở mắt ra, khẽ gật đầu với Tru Thiên Lão Tổ.
– Hắn bị sao vậy?
Tru Thiên Lão Tổ chỉ vào Cơ Vô Ưu. Thần sắc Vũ Văn Tịnh cứng đờ, khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn phải thành thật trả lời:
– Lão Tổ, chúng ta chiến bại.
– Hả?
Tru Thiên Lão Tổ lộ ra sự kinh ngạc, lập tức hỏi:
– Tiểu tử kia đánh bại Cơ Vô Ưu?
– Đúng vậy.
Sắc mặt Vũ Văn Tịnh rất khó coi nhưng vẫn phải gật đầu.
– Ân.
Tru Thiên Lão Tổ khẽ vuốt cằm, chậm rãi mở miệng:
– Thất bại một lần không phải chuyện xấu, cố gắng tu luyện là được.
Tru Thiên Lão Tổ rời đi, âm thầm lắc đầu, xem ra Cơ Vô Ưu không bằng Cơ Thương. Bất quá chỉ là chuyện của bọn tiểu bối, hắn cũng lười quản, nếu muốn hắn chính thức bồi dưỡng Cơ Vô Ưu, còn phải xem tiềm lực Cơ Vô Ưu biểu hiện ra sao. Phủ đệ Lâm Phong đang cực kỳ náo nhiệt, Vân Thanh Nghiên bề bận tất bật, cười nói với Đại Hại Trùng:
– Hại trùng, ngươi xem, đã có 13 người muốn gia nhập Thiên Đài rồi, ta đều cho bọn họ vài tháng khảo hạch, coi biểu hiện rồi quyết định có cho bọn họ gia nhập ngoại môn Thiên Đài hay không.
– Hắc hắc.
Đại Hại Trùng nghe nói vậy nhếch miệng mỉm cười, hôm nay Thiên Đài đang rất uy phong, mỗi khi đi trong học viên, bọn họ cảm giác rất có thể diện.
– Lâm Phong có ở đây không?
Đột nhiên có tiếng gọi, Vân Thanh Nghiên ngẩng đầu, lập tức thấy một thanh niên đang híp mắt mỉm cười, hai tay giấu trong áo.
– Tìm Lâm Phong làm gì?
– Đương nhiên có chuyện rồi.
– Ta nói này Kinh Thú, sao cảm giác ngươi không có hảo ý vậy nhỉ.
Vân Thanh Nghiên vui vẻ nói với thanh niên, người này không ai khác ngoài Kinh Thú. Trên Nhân Bảng, hắn vốn xếp hạng hai giờ đã bị đẩy xuống hạng ba.
– Cớ sao lại nói vậy, lấy thực lực và danh vọng của Lâm Phong bây giờ, dù ta không có ý tốt thì cũng chẳng có cơ hội đây này.
Kinh Thú vừa cười vừa đáp, Vân Thanh Nghiên còn muốn nói tiếp, tuy nhiên đúng lúc này Lâm Phong đang trở về, nàng thốt lên:
– Ngay phía sau ngươi kìa.
– Tìm ta?
Lâm Phong từ Chiến Vương Điện trở về, đúng lúc gặp được Kinh Thú, dường như đến tìm hắn.
– Ừm, muốn tâm sự với ngươi.
– Được, đi theo ta.
Lâm Phong chẳng cự tuyệt, Kinh Thú tại Chiến Vương học viện có danh tiếng không tầm thường, được xưng đệ nhất sát thủ Nhân Bảng. Lâm Phong rất tò mò đối phương có chuyện gì mà muốn tìm mình. Hai người vào trong nội viện, Lâm Phong chỉ vào cái ghế trong sân, bảo:
– Ngồi đi.
Kinh Thú thật chẳng khách khí, lập tức ngồi xuống, nhưng mà hai tay cứ mãi giấu trong tay áo, cứ như nó dính cứng trong đó vậy.
– Thích khách Kinh Thú tìm ta có chuyện gì?
– Ta muốn gia nhập nội môn Thiên Đài.
Kinh Thú lộ ra nụ cười thản nhiên khiến cho Lâm Phong rất kinh ngạc, hỏi:
– Tại sao?
– Ta rất hứng thú với những trận đấu trên chiến đài.Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Bởi vậy, ta nhìn từng xem rất nhiều người chiến đấu, kể cả không ít thành viên Thiên Đài, mà qua trận vừa rồi, ta phát hiện bọn hắn thay đổi.
– Bọn họ đã lâu chưa bước lên chiến đài, thực lực tự nhiên phải thay đổi, nếu không há có thể trở thành môn sinh Chiến Vương học viện.
Lâm Phong đáp lại. Nhưng Kinh Thú lại khẽ lắc đầu:
– Người khác không chú ý, nhưng ta nổi danh không chỉ riêng thân thủ, ánh mắt của ta cũng rất độc.
Ta dám khẳng định, thành viên hạch tâm Thiên Đài đều tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh. Lâm Phong nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, Kinh Thú thật sự không nói ngoa, ánh mắt tên này rất độc, thích khách Kinh Thú quả nhiên danh bất hư truyền.
– Ngươi từng nói người gia nhập Thiên Đài, tức là huynh đệ ngươi, ta thực sự bội phục ngươi, lại có thể để toàn bộ thành viên hạch tâm tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, chuyện tuyệt không phải người thường có thể làm được.
Khó trách ngươi từ tiểu thế giới một đường đột phá đến hiện tại. Nếu như vừa rồi Lâm Phong chỉ giật mình, vậy hiện tai phải gọi chấn kinh, hắn và Kinh Thú chưa từng tiếp xúc, tại sao hắn biết mình đến từ tiểu thế giới chứ
– Nói tới đây sực nhớ, chúng ta là bằng hữu cũ, đáng lẽ nên gặp mặt từ sớm mới phải.
Kinh Thú không để ý tới Lâm Phong khiếp sợ, tiếp tục nói chuyện cứ như bằng hữu cũ vậy, Lâm Phong nhìn chằm chằm Kinh Thú, hắn càng ngày càng hiếu kỳ rồi.
– Ngươi là người phương nào?
Lâm Phong hỏi.
– Thích khách, Kinh Thú.
Kinh Thú đứng dậy, một cổ khí tức sát phạt kinh khủng xông tới Lâm Phong, phảng phất thấm vào từ mọi lỗ chân lông, khiến cho Lâm Phong phải bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm người trước mắt.
– Yên tâm, ta không phải đến gây chuyện, ngươi chẳng lẽ không cảm giác hơi thở nàycó chút quen thuộc sao?
Kinh Thú khẽ cười, Lâm Phong cảm thụ sát khí, trong lòng run rẩy dữ dội. Hoàn toàn chính xác, loại này khí tức sát phạt này rất đặc trưng, rất quen thuộc. Trước đây rất lâu, Hắn từng cảm thụ qua, suýt nữa đã đưa hắn vào chỗ chết.
– Bất ngờ chưa?
Lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, ta chưa biết ngươi chính là Lâm Phong, đến khi Hầu Thanh Lâm và Thiên Si xuất hiện, các ngươi cùng một chỗ khai sáng Thiên Đài, ta mới biết được, hóa ra, mục tiêu nhiều năm trước ta suýt nữa ám sát thành công, vậy mà lại xuất hiện ở Thánh thành Trung Châu. Kinh Thú bình tĩnh cười nói nhưng mà Lâm Phong lại gằng từng chữ:
– Ngươi là người Tề Thiên Bảo?
– Không, không, không nên hiểu lầm, Thí Hoàng Đồng Minh sát thủ không nhất định phải là Tề Thiên Bảo, ta lúc đầu chỉ bị Tề Thiên Bảo khống chế một thời gian ngắn mà thôi.
Kinh Thú khẽ cười nói:
– Bất quá, đệ nhất sát như ta chưa có duyên chạm trán ngươi mà đã phải rời khỏi Tề Thiên Bảo.
Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau.
– Đệ nhất sát!
Lâm Phong chợt nhớ ra, sát khí bộc phát ra trên người Kinh Thú, cực kỳ tương tự với một số sát thủ ngày xưa ám sát hắn. Do mấy lần bị ám sát, cho nên đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ, đệ nhị nhân bảng Kinh Thú, vậy mà lại là đệ nhất sát chưa từng ra mặt.
– Lúc trước Thí Hoàng Đồng Minh săn giết tiểu thế giới, kì thực là một hành vi khôn sống mống chết, đệ nhất sát và đệ nhị sát tương đối ít ra mặt, bởi vì một khi ra tay, coi như thật sự có tiềm chất cũng phải giết chết.
Vận khí của ngươi dường như không tệ, xuất hiện trong danh sách tất sát. Lâm Phong kinh ngạc hỏi:
– Nhưng ta mãi chưa gặp đệ nhất sát và đệ nhị sát, ngươi là đệ nhất sát, vậy đệ nhị sát là ai?
– Thực ra thất sát cũng không biết rõ lẫn nhau, thậm chí còn thường xuyên thay đổi, thời điểm cần thì ngươi là thất sát, lúc khác ngươi lại không phải.
Nhưng ta lại biết rõ đệ nhị sát.
– Ta nhận ra sao?
Lâm Phong hỏi.
– Ngươi hẳn phải nhận biết đấy, hắn là thành viên vô cùng trọng yếu trong thất sát, nhưng mà, ta nghe nói hắn rốt cuộc vẫn phản bội Tề Thiên Bảo.
Kinh Thú có phần hào hứng nói khiến cho Lâm Phong nhớ tới không ít chuyện trước kia.
– Ai?
– Tên của hắn dường như là Vấn Ngạo Tuyết!
Đồng tử Lâm Phong nheo lại, Vấn Ngạo Tuyết là đệ nhị sát?
– Thật bất ngờ phải không?
Nếu không ngoài ý muốn, vậy đã không phải đệ nhị sát rồi, ta nghĩ người biết thân phận của hắn thật sự chẳng có bao nhiêu. Kinh Thú cứ thản nhiên thao thao bất tuyệt mà Lâm Phong thì mãi suy nghĩ, trong tâm hắn có một tia gợn sóng.Nguồn truyện audio