Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 358 [Chương 1786 đến 1790]
❮ sautiếp ❯Chương 1786: Săn bắn
Mọi người đồng loạt công kích huyễn trận, nếu ai không ra tay sẽ bị giế nên không ai không dám, nhưng bọn họ không hề nghĩ đến nếu như không phải một người không nghe lời mà cả đám thì sao?
Thậm chí đám người đó còn ra tay với họ, tu vi mọi người đều bị áp chế nên khi bị tập kích bất ngờ thì không thể kháng cự, nhất là khi bọn họ không hề đề phòng, trong khoảnh khắc cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ thì đầu đã bị nổ tung, nhiều người còn không kịp kêu lên. Phong pháp tắc của Lâm Phong nhanh chóng tiếp cận đối phương, nếu như không bị áp chế thì người này có tu vi thượng vị Hoàng nên phản xạ rất nhanh, trong nháy mắt dó đã nhận ra và cho thần hồn rời khỏi cơ thể, âm thanh ầm ầm vang lên, đầu tên đó đã bị nỏi tung, nhục thể cũng bị huỷ diệt.
– Rống!
Trong không gian không ngừng vang lên tiếng hét, Lâm Phong ngẳng đầu lên liền thấy có hai thân ảnh xuất hiện trên đại điện, đây chính là hồn phách của hai vị thượng vị Hoàng đã tách ra trước khi bị giết, hai đại thần hồn còn có vũ hồn bên cạnh mà một tên đó có thú vũ hồn khổng lồ ẩn chứ ma uy khủng bố, vũ hồn còn lại là thực vật, một cây đại thụ che trời nhưng hai người đó ở trạng thái nửa người nửa thần hồn
– Chuyện gì thế!
Ánh mắt vị có vũ hồn lạnh lùng nhìn xuống, hắn không hề nổi giận nhìn Lâm Phong, dù chết hắn vẫn muốn chết môt cách minh bạch, ở đây thì cả thực lực và lực lượng hồn phách cũng bị áp chế nay lại không có thân thể càng yếu ớt, hắn biết rõ bản thân khó thoát khỏi cái chết nhưng cũng muốn chết một cách rõ ràng.
– Vì các ngươi đến địa phương không nên đến.
Lâm Phong phun ra một âm thanh lạnh lẽo, thân thể bay lên, Thiên Ma Kiếp quấn quanh cây cổ thụ.
– Phán quyết!
Lâm Phong gầm một tiếng, lực lượng phán quyết của Thiên Ma Kiếp lập tức bùng ra trực tiếp ép thần hồn kia vỡ tan, người còn lại cũng bị huỷ diệt, đến lúc này đại điện chỉ còn lại bọn người Lâm Phong. Lâm Phong nhìn lướt qua đại điện, nói:
– Những người này đều là cường giả một phương nên bảo bối rất nhiều, mau cất đi.
Dứt lời Lâm Phong liền nhìn về hướng xa xa như đang xuyên qua không gian, nói:
– Hiện tại lại làm gì tiếp theo?
– Ta chỉ dẫn ngươi.
Một âm thanh truyền vào óc Lâm Phong, một tia thần niệm đã dung hợp với thần niệm của hắn và bắt đầu chỉ dẫn, toàn bộ huyễn trận đều hiện rõ ra trong đầu hắn, khu vực này dùng sương mù để giăng bẫy nhưng bọn họ ở bên trong lại cảm thấy đang ở nơi hư ảo. Huyễn trận do Viêm Đế chủ trận mà bây giờ thần niệm của hắn lại chỉ dẫn cho Lâm Phong nên các ảo cảnh trước mặt Lâm Phong đều tiêu tán, nhìn được mọi thứ rất rõ ràng. Lâm Phong cũng nhìn thấy được Viêm Đế, lúc này Lâm Phong đang đứng trong một toà đại điện màu vàng giống như đại điện khi nãy trong huyễn cảnh, vô cùng uy nghiêm và giàu có nhưng chỉ không có cự đỉnh, bên trên có thêm một ghế ngồi bằng vàng được khắc vô số án vân, Viêm Đế lúc này đang ngồi khéo hờ mắt tại đó, đúng lúc đó thần niệm của hắn bị chấn động và trên mặt đất toả ra quang vân chói lọi. Phía trên kia không chỉ có Viêm Đế mà còn những người khác, họ đều mặc trường bào vàng kim, thân thể thì hư hư thực thực gần như trong suốt, tất cả đều nhắn mắt xếp bằng giống như đang tu luyện.
– Người Thiên Diễn Thánh tộc.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong hô lên, khó trách vừa rồi Viêm Đế có nói nếu không giúp hắn thì toàn bộ tộc này cũng đi theo, vậy những cường giả này không lẽ đều là cường giả của Thiên Diễn Thánh tộc sao? Và bây giờ đang ở thời khắc mấy chốt!
– Lâm Phong, ngươi cũng đã thấy tình hình hiện tại, ta bây giờ chỉ có thể dồn hết sức để ổn định trận pháp thôi.
Thần niệm của Viêm Đế nói, Lâm Phong khẽ gật đầu quét mắt qua đám người đang ngồi đó, nếu như huyễn trận bị phá giải thì người Thiên Diễn Thánh tộc và cả Viêm Đế sẽ gặp nguy hiểm lớn.
– Mọi người nắm tay nhau, nhắm mắt lại đi theo ta là được, nhưng công việc vẫn như vừa rồi, giết những người trong huyễn trận khác.
Lâm Phong nói với mọi người, tất cả làm theo lời của hắn, nắm tay nhắm mắt và thả lỏng, rơi vào trạng thái buông xuôi quên hết tất cả, Lâm Phong bước đi, giờ phút này bọn họ như đi xuyên qua đạo điện mà bước chân vào một toà khác. Ngay khi vào trong đó, các loại khí tức ghé lên người, những người bên trong này nhìm chăm chú bọ họ:
– Các ngươi vào đây bằng cách nào?
– Đây là người thứ hai bước vào cổ điện, hắn rất hiểu trận đạo.
Một người trong đó nhìn chằm chằm Lâm Phong. Trong mắt Lâm Phong loé lên tia sáng rồi vụt tắt, mở miệng nói:
– Ta thật có hiểu biết về trận đạo, nơi chúng ta đang đứng là huyễn trận, gọi là huyễn vì sự tồn tại hư ảo, ngươi cho rằng nó có thì có, không thì không, vừa tồi ta cùng huynh đệ ta nắm tay nhau rơi và trạng thái thư giãn nhất nên đã đi qua đại điện bên chúng ta mà đến được đây nên ta nghĩ chúng ta có thể dùng cách đó để rời khỏi đây.
Ánh mắt mọi người loé sáng, lời Lâm Phong nói cũng có lí, có khi cách đơn giản nhất chính là cách tốt nhất, huyễn cảnh này chính là hư vô mà đã vậy thì có thể đi qua dễ dàng thôi, có lẽ cách thức giống như bọn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ở đây vậy.
– Ngươi thử một lần nữa.
Một người nhìn chằm chằm Lâm Phong nãy giờ nói.
– Ta là đang có ý đó, hiện tại các ngươi chờ ta, ta sẽ thử lần nữa.
Lâm Phong quay đầu lại nói với bọn Hầu Thanh Lâm một tiếng trước rồi nhắm mắt bước về trước hai bước, lập tức cả bọn biến mất, huyễn trận kia nay giống như không khí vậy, không hề cản trở bọn họ.
– Thật sự có thể.
Ánh mắt mọi người trợn trừng, sau đó Lâm Phong lại xuất hiện.
– Chư vị, xem ra phương pháp kia thật sự có thể, chỉ cần chúng ta quên hết tất cả tiến về phía trước thì có thể bước ra khỏi huyễn trận này rồi.
Lâm Phong mỉm cười, đi vào đám người:
– Chư vị, để ta đi cùng các ngươi, như vậy thì lực lượng sẽ càng mạnh mẽ để khi chẳng may gặp phải nguy cơ cũng có thể liên thủ hoá giải.
Những ngươi này trầm ngâm trong chốc lát cũng khẽ gật đầu:
– Như vậy cũng tốt, ngươi nói lại xem bọn ta nên làm thế nào?
– Tiến vào trạng thái hoàn toàn buông bỏ, xem xung quanh như hư vô, chỉ như vậy mới ra khỏi trận được, ta cũng đã thử qua nhiều lần.
Lâm Phong đáp, lúc này mọi người mới nhao nhao đi về biên giới huyễn trận.
– Mọi người hãy nắm tay nhau, vậy thì chỉ cần một người thành công cũng có thể kéo theo những người khác, hơn nữa khi nắm tay thì có thể cùng chung bước đi, tránh được những chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Phong gật đầu với người mình rồi nhìn sang đám người kia, tâm thần buông lỏng, trên người không còn bất kì khí tức nào.
– Tốt, hiện tại chúng ta đều thả lỏng, ở cùng nhau.
Người bên cạnh Lâm Phong nói xong mọi người rồi nắm tay nhau nhắm mắt lại, cùng nhau bước đi, Lâm Phong đã thể hiện thành công trước mắt mọi người nên ai cũng tin đây không phải giả.
– Khi ta lên tiếng thì mọi người cùng ra tay.
Lâm Phong truyền âm cho người của hắn, mọi người gật đầu hiểu rõ, thế cục hiện tại trong trận pháp là một bên thì trong trạng thái chờ đợi còn một bên trong trạng thái buông lỏng.
– Chư vị, đi thôi.
Lâm Phong nói lớn để mọi người cùng đi về trước, nhưng trong lúc này lại truyền đến hơi thở lạnh băng, khí thế tàn sát đang lan ra, Lâm Phong như hái thành một thanh kiếm phóng nhanh đến đám người, nơi nào hắn qua thì nơi đó đầu rơi, lần này còn thuận lợi hơn cả lần đầu, hơn mười người chỉ giống như một đám sâu nhỏ nháy mắt đã bị giết. Hoàn toàn buông lỏng thì chờ đợi bọn họ chỉ có tàn sát. Nhưng vẫn có hai người không chết, họ không hoàn toàn phối hợp với Lâm Phong, suy nghĩ của bọn họ là đợi người khác thử trước rồi mình mới sang nên mới thấy được một màn đó, bọn Lâm Phong bắt đầu vây hai người vào giữa.
– Loại phương pháp này thật có thể ra khỏi huyễn trận sao?
Một người hỏi Lâm Phong nhưng câu trả lời chỉ là cái lắc đầu:
– Chỉ có ta mới có thể dẫn các ngươi ra ngoài, nếu chỉ có một mình thì đương nhiên các ngươi không ra được.
– Tại sao lại vậy?
– Bởi vì huyễn trận này trong mắt ta hoàn toàn vô hình.
Lâm Phong vừa nói dứt câu đã phóng sát ý ra, đám người đồng loạt ra tay, tuy thực lực hai người này không kém chút nào nhưng bọn họ vẫn phải chịu chung số phận với những người kia. Sau đó bọn Lâm Phong lại tiếp tục bước vào một huyễn trận khác và tàn sát bên trong đó nhưng lúc này bọn họ lại gặp phải một đối thủ cực mạnh, người này vốn có tu vi đại Đế nên ý chí vô cùng đáng sợ, có thể một mình chống lại cả bọn Lâm Phong, tuy vẫn bị giết nhưng đã làm cho năm người trong nhóm họ bị trọng thương, qua đó Lâm Phong cũng hiểu rõ dù cho tất cả đều bị áp chế như nhau nhưng bọn họ vẫn không thể ra tay với nhân vật quá lợi hại. Lúc này hắn nhìn sang một huyễn trận khác với ánh mắt lạnh lùng, nói:
– Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu nhất định sẽ không tin lời ta nói, nếu như họ thấy chúng ta xuất hiện sẽ giết về phía chúng ta mất.
Chương 1787: Đồng tu vãng sinh
Lâm Phong phát hiện phạm vi săn bắn của bọn họ dần thu hẹp lại, chỗ Hi Hoàng và Cửu U Ma Đế đương nhiên không thể động, còn có bọn người Vũ Văn Hầu cũng khó thực hiện được, bọn họ sẽ không tin Lâm Phong, một khi gặp được hắn sẽ chỉ tìm cách giết chết mà thôi.
Còn một vài nhân vật mạnh mẽ khác cũng khó lại gần, gặp được cũng không biết phần thắng về tay ai, vừa rồi chỉ một cường giả đại Đế bị áp chế thôi đã có thể gần như giết chết vài người trong nhóm rồi, tu vi bị áp chế vẫn có thể mạnh mẽ.
Vì vậy bọn Lâm Phong chỉ có thể dùng cách đánh lén, đợi lúc bọn họ ngủ mà không ngừng công kích, những người đi theo Lâm Phong đều cảm thấy lạnh run, nếu như chuyện bọn họ làm bị truyền đi thì người của các Cổ tộc Vọng Thiên Cổ Đô nhất định sẽ tru sát đến cùng, cường giả của học viện cũng chết trong tay họ không ít, nhưng thu hoạch lần này quá kinh người, tên Lâm Phong này chuyện gì cũng dám làm. Lâm Phong không hề biết suy nghĩ của bọn họ, nếu hắn khong làm thì Viêm Đế sẽ gặp nguy hiểm, bắt hắn phải nhìn lão bất tử đó bị nguy mà không cứu được thì không thể nào.
– Lâm Phong, hiện tại muốn đánh vào đó hay sao.
Bọn Lâm Phong đang đứng trong một huyễn trận, trên người họ ngập tràn sát khí tử vong, mùi máu tanh nồng nặc.
– Để ta đi xem thử.
Lâm Phong nhìn toàn bộ khu vực mênh mông, hiện nay chỉ còn sáu huyễn trận tồn tại người, những cái khác đều đã bị bọn họ càn quét qua rồi, những dư lại đều khó đối phó. Đúng lúc này truyền đến một âm thanh gào thét khiến cho ánh mắt Lâm Phong trở nên thâm trầm khó lường, hắn nhận ra chủ nhân âm thanh này chính là Viêm Đế. Huyễn trận dần tiêu tan, rất nhanh những người còn lại đều xuất hiện trong tòa đại điện vàng kim, trận pháp cuối cùng vẫn bị phá.
Đám người vừa rồi không dám bước chân vào trận pháp đều đã tiến lên, phía cuối đại điện có một nhóm người ngồi khoanh chân phóng ra khí tức cường đại, các thân ảnh hư ảo dần trở nên hiện thực hoá, trên chiếc ghế vàng ở đại điện, Viêm Đế đã mở mắt ra nhìn mọi người với ánh mắt lạnh lùng. Hiện tại tên này không mặt trang phục đạo sĩ nữa mà khoát lên người trường bào vàng kim, người hắn toát ra khí chất cao quý như một tên có huyết mạch tối thượng. Viêm Đế, thái tử Thiên Diễn thánh tộc.
– Hi Hoàng và chư vị đến cổ điện của Thiên Diễn Thánh tộc ta không biết có ý gì?
Ánh mắt hắn lộ ra một vẻ thản nhiên, đứng dậy đi xuống môt cách chậm rãi, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh lùng, dường như không nhận ra tình cảnh bản thân đang đối mặt. Lúc này Hi Hoàng cũng không nhìn Viêm Đế mà ánh mắt nàng cứ dán trên nhóm người xếp bằng trên mặt đất, sau khi cảm nhận được khí tức từ người bọn họ phát ra, trong mắt nàng loé lên tia bén nhọn.
– Vãng sinh chi ý, ngươi làm cho những người đã chết này hồi sinh sống lại.
Ánh mắt Hi Hoàng bây giờ đã đặt trên người Viêm Đế, tên này thế mà lại muốn trọng sinh người Thiên Diễn Thánh tộc.
– Vừa mới thực hiện thôi nên đừng đến gần.
Viêm Đế mỉm cười, hiện tại không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, những người khác khi ghe bọn họ nói chuyện cũng không nhịn được liếc mắt sang những người kia một cái, vậy nãy giờ họ đang tu luyện Vãng Sinh Kinh ư?
– Tên này cũng thật bình tĩnh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế, đám người này đã tìm đến nơi mà những vị kia vẫn đang trong tình trạng khôi phục, đang ở thời khắc mấu chốt, nếu như Hi Hoàng mà ra tay thì bọn Viêm Đế sẽ bị nguy hiểm.
– Viêm Đế trở lại cổ điện của Thiên Diễn Thánh tộc thì hẳn các vật bên trong đều trong tay ngươi rồi, bây giờ mọi người đều từ phương xa đến chỉ để nhìn những vật truyền thừa được lưu lại đó thôi.
Một vị trận đạo đại sư bên cạnh Hi Hoàng nói, mọi người bắt đầu động đậy, không sau, Viêm Đế trở về đây trước khi bọn họ đến, vậy thì những thứ trong này có lẽ đã bị hắn lấy đi rồi.
– Các vị nếu như muốn xem cứ tự nhiên a, nhưng người Thiên Diễn Thánh tộc ta đang trong lúc mấu chốt nên mong chư vị có thể kiên nhẫn chờ đợi, truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc cũng trên người bọn họ, ta đây vốn muốn tuyển chọn nhân tài để kế thừa truyền thừa gia tộc nhưng vì đã thấy Vãng Sinh Kinh, nên tìm cách hồi sinh các trưởng bối trong tộc, đương nhiên vẫn theo quy tắc trước, chỉ cần có ai thành tâm gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc chúng ta thì đều có truyền thừa.
Âm thanh Viêm Đế không nhanh không chậm vang lên, nếu như đợi đến lúc những người này thành công trọng sinh thì sẽ quay sang uy hiếp bọn họ, nghĩ đến đây thôi thần sắc mọi người đã thay đổi, Viêm Đế dùng Vãng Sinh Kinh để giúp những cường giả trấn thủ cổ điện này hồi sinh.
– Nếu như thái tử Thiên Diễn Thánh tộc đã trở lại cổ điện thì chỉ sợ những người muốn đạt được truyền thừa sẽ bị giết a, hãy giết thái tử vì nếu tiếp tục đợi cơ hội sẽ không còn.
Một âm thanh lạnh lùng lại truyền đến khiến lòng người xôn xao, đi nhanh về trước tiếp cận Viêm Đế, thế mà mặt hắn không có vẻ gì bị ảnh hưởng, chỉ có nội tâm đang bấu chặt lại.
– Nếu như chư vị thật sự quyết định ra tay với tộc ta thì khỏi nói đến truyền thừa, cả mạng ta cũng sẽ lấy.
Viêm Đế mỉm cười, trước người hắn có vô số quang vân loé lên không ngừng làm ánh mắt mọi người bị rung động, những người đang bước lên cũng dừng lại. Vừa rồi người vào huyễn trận không ít nhưng khi nó biến mất lại giảm nhiều, không cần nói cũng biết Viêm Đế lợi dụng trận phâp mà ra tay giết hại nhiều cường giả một cách âm thầm, hắn có tài nghệ tạo trận pháp khiến người kinh sợ, hiện tại vô số quang vân đó làm cho người ta khốn đoán ra trận pháp sắp tới lợi hại đến cỡ nào.
– Chư vị yên tâm, đó không phải trận đạo gì cả.
Một trận đạo đại sư nói.
– Không phải ư, các hạ sao không đến đây thử xem.
Viêm Đế mỉm cười nhìn người đó, ánh mắt mọi người cũng tập trung vào hắn khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng. Lât sau hắn cũng bước lên trước, lập tức vang lên tiếng vang từ những bước chân hắn, mặt đất cũng xuất hiện văn lộ nhưng nó không nhắm vào đồ án vàng kim kia mà đám người đang ngồi trên đất. Viêm Đế vẫn bình tĩnh đứng đó không hề nhúc nhích, văn lộ đụng vào đám người liền xuất hiện hào quang và tiếng vang lớn, văn lộ trong nháy mắt đã bị ánh sáng kia tiêu diệt.
– Trận pháp.
Ánh mắt mọi người bàng hoàng, ở đây không nơi nào không có trận pháp, chỗ những người kia ngồi cũng có.
– Quấy nhiễu đến tiền bối Thiên Diễn Thánh tộc đang tu luyện là hành vi không biết sống chết, nếu như có người nguyện ý đánh chết hắn ta sẽ truyền thừa cho.
Viêm Đế mở miệng nói rồi lại truyền âm cho Lâm Phong:
– Tiểu hỗn đản, chuyện này giao cho ngươi.
– Ách!
Lâm Phong trợn mắt mắng thầm tên gia hảo này, lão bất tử quả nhiên đang trì hoãn thời gian và cũng muốn lôi hắn xuống nước. Lâm Phong bước chậm ra, chỉ vào vị kia, nói:
– Ta tin tưởng thành ý của thái tử, ngươi, lăn ra đây.
Ánh mắt tên đó trầm xuống lạnh lùng đảo qua Lâm Phong, chân mày Hi Hoàng hơi chau lại, quan hệ của Lâm Phong và Viêm Đế thì có thể những người không rõ nhưng nàng và Cửu U Ma Đế đương nhiên biết, nhưng nàng vẫn muốn xem kịch hay nên không nói gì. Trong đám người có vài nhân vật cấp đại Đế, bọn họ rất cẩn thận dù cho tất cả đều bị áp chế như nhau, nhưng lỡ chết không hay không biết thì sao đây.
– Lão phu thật muốn xem thử một vãn bối lại làm thế nào để giết ta.
Ông ta bước ra, dưới chân xuất hiện vô số văn lộ khuếch tán về phía Lâm Phong, trong tình huống tu vi bị áp chế thì người rành về trận pháp sẽ có ưu thế hơn. “Đông!” Lâm Phong cũng bước ra, quang vân sáng chói khiến cho vẻ mặt tên kia trở nên khác lạ bước tiếp ra để văn lộ lan tràn đến Lâm Phong nhanh hơn. “Oanh” Tốc độ Lâm Phong tăng dần, từng bước chân đều xuất hiện quang vân, hai người đều không dùng thực lực mà chỉ so đấu trận đạo, những quang vân văn lộ chạm vào nhau, đan xen nhau, rất nhanh hai người họ đều bị bao trùm trong đó.
– Giết!
Vị trận đạo đại sư kia gầm lên một tiếng, văn lộ dưới chân loé lên hào quang, râu dài phiêu động, ánh mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo nhưng văn lộ đã bị quang vân đè ép nhạt dần, điều này khiến đôi mắt hắn có chút co rút, trận pháp của bản thân…đã bị đứt đoạn!
– Tù!
Lâm Phong quát lên, quang vân lập tức khoá chặt thân thể hắn làm cho hắn phải đứng yên tại chỗ.
– Diệt!
Âm thanh lạnh lùng, lực lượng oanh sát kéo đến, thần hồn tên đó muốn bỏ chạy nhưng đã bị hào quang bao phủ lấy, dù có vùng vẫy cũng đã bị huỷ diệt hoàn toàn!
Chương 1788: Cộng hưởng Thánh kinh
– Năng lực trận pháp thật lợi hại, đại sư kia rất mạnh cũng đã bị hắn tiêu diệt rồi.
Mọi người quan sát trận vừa rồi nói. Thần sắc Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu lúc này hoàn toàn thay đổi, nhất là Vũ Văn Hầu hắn đã từng điều động năm cường giả trên Tiềm Vương bảng và cả một vị ở Địa bảng đến đối phó Lâm Phong nhưng Lâm Phong vẫn sống và những người kia đã chết, hoá ra như vậy, mọi chuyện cũng không thể truy cứu, nếu làm vậy cũng chỉ mất mặt người Tinh Thần Môn thôi, nhìn qua trận cừa rồi đã hiểu được Lâm Phong rất có thể dựa vào trận đạo mà giết được những người kia. Ánh mắt Lâm Phong nhìn sang Viêm Đế, hắn ta cười nói:
– Viêm Đế ta đã nói rồi, nếu như có người đánh chết được tên kia thì ta sẽ truyền thừa cho, đến đây, lần này xem như ngươi là thành Viêm của tộc ta.
– Không biết gia hoả này đang tính làm gì.
Lâm Phong nghĩ vậy nhưng vẫn bước về phía Viêm Đế, thần niệm của hắn lập tức bị chấn động, mỗt cỗ tin tức khổng lồ tràn vào đầu Lâm Phong. Không một ai cắt ngang chuện này vì họ muốn nhìn thử xem Viêm Đế đang đưa cho Lâm Phong cái gì. Đợi đến khi thần niệm đã hoàn thành nhiệm vụ, trong mắt Lâm Phong loé lên ánh sáng vàng nhìn chằm chằm vào Viêm Đế.
– Cổ Thánh Kinh của Thiên Diễn Thánh tộc ta thế nào?
Viêm Đế mỉm cười, lúc này hắn đang ở cương vị thái tử của Thiên Diễn Thánh tộc nên toát ra khí thế vương giả, lơi nói ra khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng. Lâm Phong chau mày, thầm mắng tên gia hoả này nghìn lần, bây giờ xem như bị hắn hại rồi, sau này không còn yên ổn nữa, nhưng có được Cổ Thánh Kinh này cũng đáng.
– Cổ Thánh Kinh của Thiên Diễn Thánh tộc quả nhiên cao thâm, ta cần phải tìm hiểu thêm, đa tạ thái tử.
Lâm Phong khẽ gật đầu, mọi người ngạc nhiên, Lâm Phong thật sự có được Cổ Thánh Kinh ư? Không ít người lộ ra tia nghi ngờ muốn tiến lên hỏi Lâm Phong xem thật giả.
– Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, cuồi cùng diễn hoá vạn vật, Thiên Diễn Thánh Kinh này quả nhiên cùng bộ với trận pháp của Thiên Diễn Thánh tộc, đều tuân theo đại đạo chi lý, vạn vật trên đời này đều có thể sinh ra cái mới, không có cái nào cuối cùng, không ngừng sản sinh truy cầu thứ cao hơn, đó chính là Thiên Diễn.
Lâm Phong nói nhỏ, lời nói chứa đầy chân lí khiến cho đám người kinh ngạc, xem ra Lâm Phong thật sự đạt được Cổ Thánh Kinh.
– Người đời hay nói đến nơi đến chốn nhưng với Cổ Thánh Kinh thì không có nơi nào cuối cùng, tất cả đều có thể tạo ra con đường mới, đúng như ngươi nói, Thiên Diễn Thánh Kinh này đồng bộ với trận đạo của tộc ta, trận đạo cũng có thể biến đổi cực hạn, không giới hạn phạm vi.
Viêm Đế nhẹ nhàng nói, hai người giống như đang tâm tình, những người nghe được gần như quên mất đi mục đích tới đây.
– Tin tưởng ta, Hi Hoàng tu luyện Tam Sinh Kinh cũng có thể được a.
Ánh mắt Viêm Đế rơi xuống người Hi Hoàng, mỉm cười. Ánh mắt Hi Hoàng nhìn Viêm Đế vẫn bình tĩnh như trước, không hề bị rung động, người trên thế gian này đều như nhau nên Viêm Đế đã nắm chắc được lòng người làm cho bọn họ bị dao động, nếu bây giờ muốn họ ra tay giết Viêm Đế thì sợ không còn khả năng , những vị đang hồi sinh cũng có thể tỉnh lại không chừng, lão Thánh chủ của Thiên Diễn Thánh tộc đã tính bàn cờ này không hề sai, hắn đã đợi được Viêm Đế đến. Vì Viêm Đế tới trước nên mọi chuyện cũng khác. Lúc này Viêm Đế nhìn sang mọi người, nói:
– Vẫn như lời trước, nếu như tiền bối tộc ta đã lưu lại nơi đây chờ các thiên tài hậu bối đến để truyền thừa thì ta cũng sẽ làm như vậy, nếu mọi người nguyện ý gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc thì đợi sau khi các vị tiền bối hồi sinh lại sẽ nhận đệ tử rồi truyền thừa cho để phục hưng Thiên Diễn Thánh tộc.
– Nếu như ta đã có Cổ Thánh Kinh thì đương nhiên ta và bằng hữu của mình sẽ đứng về phía Thiên Diễn Thánh tộc, nhưng mọi người còn lại không phải.
Lâm Phong mỉm cười khẽ gật đầu với bọn Hầu Thanh Lâm để họ đi đến đứng bên cạnh hắn.
– Cửa ra ở đâu?
Hi Hoàng hỏi Viêm Đế.
– Cửa ra ngay lối vào, đường cũ, sẽ không có ngăn trở nào nữa, nếu như chư vị muốn rời đi đều có thể, chắc hẳn mọi người cũng nhìn thấy Thiên Diễn Thánh tộc chúng ta không có tâm tư đánh các vị, chúng ta chỉ muốn đào thải những người yếu, nếu không thì cũng không ai có thể qua khỏi trận đạo của chúng ta.
Lời nói của Viêm Đế rất phong độ, không hề có sự hèn mọn hay bỉ ổi như trước kia khiến Lâm Phong cũng thầm khen diễn xuất hay. Bọn người Hi Hoàng và Cửu U quay lưng rời đi, cảnh tượng này khiến nhiều người suy nghĩ. Dù người của Hi Hoàng rời đi nhưng vẫn còn lại vài người muốn động thủ, bọn họ bây giờ vẫn đang kiềm chế ý niệm này.
– Chư vị muốn ở lại cũng tuỳ ý.
Viêm Đế nói với mọi người làm cho người đến sau thất vọng, bọn họ không chỉ không có cơ hội quan ngộ các pho tượng mà còn không có được bảo vật gì, nếu Viêm Đế đến sớm thì chắc mọi thứ đã bị hắn cầm đi rồi.
– Chúng ta phải làm thế nào?
Vũ Văn Tịnh thấp giọng nói, ánh mắt Cơ Vô Ưu nhìn chằm chằm Lâm Phong với phong mang âm trầm, nói:
– Hắn đã có được Cổ Thánh Kinh, chúng ta nên ra ngoài cổ điện đợi hắn, nếu ở Vọng Thiển Cổ Đô lấy không được thì chỉ cần hắn trở về Chiến Vương học viện, chúng ta sẽ có một phần, cổ kinh này nghe nói có thể làm cho thiên phú một người hoàn toàn lột xác luôn, dù cho tư chất bình thường mà có được năng lực này thôi thì lập tức có được thiên phú trác tuyệt, ta thật muốn lĩnh giáo thử.
– Cơ Vô Ưu nói không sai, Lâm Phong bây giờ đã chiếm được Thiên Diễn Thánh Kinh, chúng ta rồi cũng sẽ có thôi, vẫn nên ra ngoài.
Bọn người Vũ Văn Hầu truyền âm với nhau sau đó lần lượt đi ra ngoài. Người của các học viện cũng không thể gia nhập vào nên trong mắt họ loé lên tia hàn quang, tâm trạng rối rắm, chuyến này đi coi như công cốc rồi nhưng đến Vọng Thiên Cổ Đô cũng có thể xem như lịch lãm rèn luyện, huống hồ Thiên Diễn Thánh Kinh vẫn còn cơ hội lấy được nên bọn họ lựa chọn rời đi.
Người trong đại điện thưa dần, cảnh này khiến Lâm Phong kinh ngạc không thôi, nếu như Viêm Đế không kêu hắn giết phần lớn người thì hẳn tất cả sẽ không có cố kị với trận pháp mấy, lúc đó bọn Viêm Đế chắc chắn nguy hiểm. Hôm nay không ai dám động thủ vì tiền bối Thiên Diễn Thánh tộc đang ngồi phục sinh, không ai biết được bọn họ sẽ tỉnh lại lúc nào, còn nguyên nhân khác chính là đây là địa bàn của họ, mà Viêm Đế còn là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc, bọn họ không đoán được Viêm Đế sẽ giở thủ đoạn gì, từ đầu đến cuối biểu tình của hắn vẫn lạnh nhạt cùng tự tin như thế.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc, Viêm Đế suy cho cùng vẫn không đáng tin lắm, huống hồ người đến đây đều là cường giả một phương hoặc của các đại gia tộc, bọn họ không rảnh mà đi phục hưng Thiên Diễn Thánh tôc Vì vậy người trong đại điện lại càng ngày càng ít, có những người thấy người người rời đi cũng thất cọng mà đi khỏi. Đợi đến lúc tất cả đều đi hết Lâm Phong mới nhẹ nhàng thở ra, Viêm Đế vuốt vuốt đầu chửi nhỏ một tiếng:
– Sợ bóng sợ gió hồi lâu, cũng may thần uy của bổn Đế vẫn như trước nên không ai dám manh động.
Ách… Người bên cạnh Lâm Phong đều ngây ra, khí chất tên này sao lại thay đổi nhanh vậy, dù Viêm Đế vẫn khoá trường bào vàng kim nhưng đã không còn uy nghiêm như ban nãy mà trở nên côn đồ hơn.
– Nếu bọn họ ra tay thì ngươi tính làm thế nào?
Lâm Phong thấp giọng máng
– Thì làm sao, đương nhiên chạy trốn rồi.
Viêm Đế trợn mắt, ống tay áo động đậy trong tay xuất hiện ít trận phù nhưng nháy mắt đã bị hắn thu vào. Tên gia hoả này khiến Lâm Phong âm thầm phỉ báng, tuy là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc nhưng sự hèn mọn bỉ ổi không hề thay đổi.
– Chư vị tuấn kiệt đều là bằng hữu của Lâm Phong à, tên gia hảo này do ta nhìn hắn phát triển đấy, ngày xưa chỉ là một thanh niên có thiên tư bình thường ở Dương Châu nhưng sau khi gặp được bổn Đế thì ta đã giúp hắn lột xác rồi mang hắn đi khắp nơi để có đươc thành tựu như bây giờ, không bằng sau này mọi người đều đi theo bổn Đế để ta khiến thiên phú các ngươi đuổi kịp Lâm Phong a, trở thành một tuyệt thế cường giả khai sáng cho lịch sử Thiên Diễn.
Viêm Đế hơi nghiêm túc khi nói lời này với đám Hầu Thanh Lâm. Sau khi Lâm Phong nghe thấy thì hoàn toàn bó tay với hắn:
– Chúng ta đã giúp ngươi như vậy thì ngươi tính báo đáp thế nào đây.
– Bổn Đế ban thưởng cho các ngươi thân phận trưởng lão Thiên Diễn Thánh tộc, thế nào?
Viêm Đế nói như chém đinh chặt sắt.
– Cút!
Lâm Phong không nhịn được mà nói tục, lão bất tử khốn kiếp, trở thành trưởng lão Thiên Diễn Thánh tộc không phải sau này phải đi theo hắn phục hưng cho tộc sao, bọn họ còn phải làm cho Thiên Đài lớn mạnh hơn, không có thời gian a.
– Mà thôi có vẻ tạm thời chúng ta không thể ra khỏi đây được, vậy cứ ở chốn này tu luyện một thời gian đi, bên cạnh đó ta sẽ truyền thụ Cổ Thánh Kinh lại cho bọn họ, lão bất tử ngươi sẽ không ý kiến chưa?
Lâm Phong hỏi Viêm Đế, mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, truyền thụ Cổ Thánh Kinh ư.
– Chỉ cần bọn họ làm trưởng lão tộc ta thì đương nhiên có thể.
Viêm Đế vẫn ra điều kiện.
– Chúng ta đã xây lại Thiên Đài nên không có thời gian gia nhập vào tộc ngươi nhưng có thể trở thành khách quý trưởng lão của Thiên Diễn Thánh tộc, Thiên Đài cũng sẽ liên minh với các ngươi, điểm ấy ta có thể làm được.
Lâm Phong đáp. Viêm Đế trợn trừng mắt rồi nhìn thoáng qua đám người đang tu luyện, tiểu gia hảo này quả nhiên có phong phạm giống hắn, tính thế nào cũng thấy bọn Thiên Đài họ chiếm được tiện nghi! Nhưng cứ như vậy đi, hắn thân là Viêm Đế sao lại có thể hẹp hòi, huống hồ bản thân hắn cũng hiểu được tâm tư Lâm Phong, những người này vốn có thiên tư phi phàm nên sẽ giúp được tộc hắn nhiều, ngày sau Thiên Đài sẽ phát triển trở thành Viên ngọc quý, hắn rất trông chờ a!
Chương 1789: Ra Khỏi Cổ Điện
Mọi người nghe được Lâm Phong muốn truyền Thiên Diễn Thánh Kinh cho mình, ánh mắt lóe lên tia dị sắc, cảm giác không hiểu.
Hầu Thanh Lâm và mấy người Thiên Si còn đỡ, dù sao cũng đã quen biết Lâm Phong. Phẩm tính của mười một đệ tử Thiên Đài đều không có vấn đề, các đệ tử coi nhau như huynh đệ, nếu không sư tôn họ cũng sẽ không thu nạp những đệ tử thân truyền này.
Về phần đám người Đạm Đài, Vân Thanh Nghiên và Tần Vũ thì trái lại, hiện giờ Lâm Phong lại chủ động tặng Thiên Diễn Thánh Kinh, nếu đổi bọn họ, chỉ sợ họ không cách nào làm đến mức như thế. Thiên Diễn Thánh Kinh, Cổ thánh kinh thuộc về Thiên Diễn Thánh tộc, bá chủ Vọng Thiên Cổ Đô năm xưa, nổi tiếng khắp Thanh Tiêu đại lục, trọng bảo bực này, ai dám không coi trọng… Kể cả anh em ruột chỉ sợ cũng không cách nào làm được rộng lượng đến vậy, nhất là trong số này còn có ba người mới nhập Thiên Đài, ba người này được Hầu Thanh Lâm bảo đảm, bởi vậy Lâm Phong đối xử bình đẳng với tất cả.
– Không nghĩ tới Lâm Phong khí phách như thế, ta Thu Minh bội phục, đúng như họ đã nói, từ nay về sau, chư kiệt trên Thiên Đài đều coi nhau như huynh đệ.
Thu Minh gật đầu với Lâm Phong, nhân vật có thể truyền thụ Thiên Diễn Thánh Kinh cho người xa lạ như Lâm Phong, quả thực có khí phách.
– Lúc tham gia khảo hạch tại học viện, ta từng gặp ngươi, tâm tính rất khá, không giậu đổ bìm leo, dám bỏ qua Cơ môn, chắc vì vậy mà mới đắc tội Cơ môn, nếu như đã vào Thiên Đài, mọi người tự nhiên đã thành huynh đệ, ta đương nhiên phải truyền thụ cho các ngươi Thiên Diễn Thánh Kinh, nhưng mà, nếu có bất luận kẻ nào phản bội Thiên Đài, ta tất tru diệt kẻ đó.
Lâm Phong không chút khách khí mà nói, người tiến vào Thiên Đài chính là huynh đệ, họa phúc cùng hưởng, phản bội Thiên Đài chính là cừu địch.
– Ta Y Tịch, kể từ hôm nay, cùng chư huynh đệ Thiên Đài đồng sinh cộng tử, nếu có phản nghịch, trời tru đất diệt.
Một người đột nhiên mở miệng khiến cho ánh mắt mọi người rơi vào trên người hắn, người này chính là một trong ba người mới nhập Thiên Đài, Y Tịch, xếp hạng đệ tứ Nhân Bảng, từng chiến với Hầu Thanh Lâm nhưng bại, vì vậy hắn gia nhập Thiên Đài, ý đồ một ngày nào đó sẽ chiến thắng Hầu Thanh Lâm, nhưng mà trong thời gian kết giao ngắn ngủi vừa rồi, hắn lại phát hiện lực ngưng tụ của Thiên Đài mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của mình. Y Tịch cũng là nhân vật có tên tuổi, Thiên Đài đối đãi tốt với hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp.
– Ta Tây Môn Tiếu thề, cùng chư huynh đệ Thiên Đài lần này đồng sinh cộng tử, nếu có phản nghịch, trời tru đất diệt.
Tây Môn Tiếu mở miệng thề. Hắn cũng xếp trong top 10 Nhân Bảng, hiện tại Nhân Bảng gần như đã bị đệ tử Thiên Đài, Cơ môn và Tinh Thần Môn chiếm hết, nhưng bởi vì bọn Lãnh Hạ, Bộc Dương đột nhiên bỏ mình nên những người khác mới thế chỗ. Mọi người nhìn nhau mỉm cười, quan hệ càng khăng khít hơn, Lâm Phong vui vẻ nói:
– Tốt rồi, chư vị huynh đệ, hiện tại ta dùng thần niệm truyền Thiên Diễn Thánh Kinh cho các ngươi, sau đó tu luyện trong cổ điện này một đoạn thời gian, đợi đến lúc chư vị tiền bối tỉnh lại thì chúng ta hãy đi.
– Viêm Đế, ngươi dùng thần niệm giúp đỡ ta đi, những người này vì giúp ngươi nên mới lưu lại.
Lâm Phong nói với Viêm Đế, Viêm Đế sảng khoái gật đầu, đáp:
– Chỉ cần những tiểu tử này có thể nhớ kỹ bổn Đế tốt là được, về sau Thiên Diễn Thánh tộc hùng bá Thanh Tiêu đại lục, chư vị đương nhiên sẽ có vài phần vinh quang.
– Đợi lúc nào ngươi giải quyết hết Quảng Hàn cung rồi nói sau.
Lâm Phong trừng mắt với gia hỏa này, thế lực Quảng Hàn thật sự cực kỳ khổng lồ, hơn nữa còn có số lượng tài nguyên khủng bố, đời trước có hai vị Thánh Đế tọa trấn, đời sau lại có nhân vật thiên phú trác tuyệt mới quật khởi, thậm chí đã tu luyện các loại cổ kinh mạnh mẽ.
Đương nhiên, thủ đoạn của Viêm Đế cũng rất lợi hại, e rằng trên người lão bây giờ chút không ít tốt bảo vật, ít nhất sẽ có Thiên Diễn Thánh Kinh và Vãng Sinh Kinh, lấy thủ đoạn tên này, trừ khi gặp phải nhân vật tầm cỡ như Tam Sinh Đại Đế, nếu không thì muốn tiêu diệt Viêm Đế, chẳng phải chuyện dễ dàng.
Lâm Phong cùng Viêm Đế truyền thụ Thiên Diễn Thánh Kinh cho mọi người, lập tức tất cả ngồi trên mặt đất, cùng những tiền bối Thiên Diễn Thánh tộc bắt đầu cảm ngộ Thiên Diễn Thánh Kinh. Lời đồn nói rằng đây là Cổ Thánh kinh có thể thôi diễn vạn vật, cải biến tư chất, khiến người người thèm thuồng, trước kia là bí mật bất truyền của Thiên Diễn Thánh tộc, nhưng nương theo việc truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc bị Quảng Hàn cung đạt được, thời gian dần trôi qua bắt đầu có không ít người tu luyện.
Bởi vậy, Lâm Phong rất quả quyết giao Thiên Diễn Thánh Kinh lấy ra cho huynh đệ Thiên Đài tu luyện, bằng không, huynh đệ Thiên Đài lấy gì tranh phong với đám yêu nghiệt Cơ Vô Ưu. Viêm Đế đã cải tạo cổ điện, trước mắt có mấy tòa đại trận đang bao phủ cổ điện, bởi vậy nên không ai có thể dễ dàng vào đây quấy rầy bọn họ.
Lúc này Lâm Phong đang chìm vào thế giới Vũ Hồn của bản thân, ở chỗ này, hắn có thể đạt đến trạng thái tu luyện tốt nhất, tiến vào vô ngã, quên mất hết thảy. Thiên Diễn Thánh Kinh bác đại tinh thâm, có đầu không có đuôi, vô trung sinh nhất, nhất diễn sinh nhị, nhị lại sinh tam, cuối cùng diễn sinh vạn vật, tùy tâm sở dục mà thôi diễn, không có điểm kết thúc, không có mạnh nhất, có lẽ ngươi đột nhiên diễn hóa đột phá được cực hạn của mình, cũng có thể ngươi sắp diễn hóa thủ đoạn mạnh hơn rồi nhưng cứ mãi tìm không thấy cảm giác.
Trong Thiên Diễn Thánh Kinh chẳng thiếu ký ức thần thông và trận đạo trợ giúp ngươi tới thôi diễn, ví dụ như một loại thần thông bình thường, ngươi có thể thôi diễn ra thần thông khác biệt, thủ đoạn khác biệt, sử dụng lực lượng một cách hiệu quả nhất, sau đó để cho chính ngươi tiếp tục thôi diễn, giống như vũ trụ mênh mông, chỉ mở cách cửa cho ngươi, những thứ khác cần bản thân ngươi tự đi tìm hiểu.
Lâm Phong nhờ vào chỉ dẫn của Thiên Diễn Thánh Kinh, từ từ bắt đầu thử nghiệm thôi diễn, lấy cạn nhập sâu, lấy giản nhập phồn. Không chỉ Lâm Phong đang tu luyện, những người khác cũng giống vậy, bọn họ phát hiện, Thiên Diễn Thánh Kinh thực sự không phải công pháp cung cấp lực lượng, nhưng nó dẫn dắt họ từng bước một, tuyệt đến không thể tả, mọi người phảng phất như mình được thông suốt đến cảnh giới cao hơn.
Ngoại giới, tin tức Thiên Diễn Thánh tộc sắp tái hiện được loan ra, trong cổ điện bên trong có thái tử Thiên Diễn Thánh tộc năm xưa, ngoài ra còn có cả một ít cường giả tiền bối, bọn họ đã chết chỉ sót lại ý chí, nhưng tu luyện Vãng Sinh Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục, đi ra phục hưng lại Thiên Diễn Thánh tộc.
Tin tức này tại tạo ra gợn sóng không nhỏ trong Vọng Thiên Cổ Đô, dù sao đi chăng nữa, danh vọng Thiên Diễn Thánh tộc ngày xưa quá vang dội, bởi vậy tuy đã nửa năm trời qua nhưng bên ngoài cổ điện vẫn có người canh giữ, bọn họ muốn tìm hiểu vì sao cổ điện có thể áp chế tu vi, chẳng lẽ Thiên Diễn Thánh tộc định biến kim sắc cổ điện này thành Thánh cung sao! Trên một tòa cổ phong, bọn Cơ Vô Ưu đang ngồi xếp bằng, đột nhiên, Cơ Vô Ưu mở mắt, nhìn chằm chằm cổ điện, lạnh lùng nói:
– Nửa năm rồi, hắn vậy mà trốn tránh không đi ra, lãng phí mất thời gian quý báu của ta.
Khoảng thời gian vừa rồi, Cơ môn đã đi gần hết, chỉ để lại vài đệ tử cùng với người của Tinh Thần Môn tọa trấn ở đây, đợi Lâm Phong vừa ra ngoài thì bắt ngay. Nhưng không ngờ Lâm Phong lại trốn tránh lâu như vậy. Không chỉ mỗi bọn Cơ Vô Ưu đang đợi, không thiếu những kẻ đang rình mồi, thậm chí kể cả một vài vị Đại Đế cũng đang âm thầm quan sát.
– Cửa cổ điện mở rồi.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Âm thanh kinh hô đột nhiên truyền ra, lập tức đám người nhao nhao nhìn chằm chằm vào cổ điện. Chỉ thấy chín cảnh cổng kim sắc đồng loạt mở ra, thánh văn trên cổ môn dần biến mất, từng đạo thân ảnh lần lượt đi ra, chừng hơn hai mươi người.
– Lâm Phong!
Trong mắt Cơ Vô Ưu lóe lên phong mang, tập trung vào một đạo thân ảnh, Lâm Phong. Chung quanh cổ phong, rất nhiều người nhao nhao đứng dậy, đôi mắt phảng phất xuyên thấu không gian, rơi vào trên thân từng người vừa ra khỏi cổ điện. Trên cơ thể Lâm Phong, Thiên Ma kiếp lực cuồn cuộn gào thét khiến cho hư không biến sắc, làm nhiều người phải lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Tộc nhân Thiên Diễn Thánh tộc cũng đã ra.
Đại đa số ánh mắt tập trung vào những thân ảnh mặc kim bào, chính là tộc nhân Thiên Diễn Thánh tộc, trong đó có không ít cường giả phi thường mạnh mẽ. Trông thấy những cường giả Thiên Diễn Thánh tộc, mọi người lộ ra thần sắc thất vọng, xem ra trừ phi cường giả cổ Thánh tộc khác đích thân tới, bằng không mà nói chẳng cách nào động thủ rồi.
– Vô Ưu, làm sao bây giờ?
Vũ Văn Tịnh hỏi Cơ Vô Ưu, sắc mặt có phần khó coi.
– Những người này cùng người của Thiên Diễn Thánh đi ra, muốn động bọn chúng e rằng không dễ dàng, chỉ có thể chờ cơ hội.
Cơ Vô Ưu lạnh lùng đáp, đúng lúc này, khí tức cường hoành cuồn cuộn hàng lâm, thiên địa rung chuyển. Chỉ thấy trên hư không xuất hiện một đám thân ảnh lạnh lùng yêu cầu:
– Viêm Đế, giao Lâm Phong cho chúng ta.
Lâm Phong cau mày, trong mắt hiện lên lãnh quang, kẻ vừa mở miệng là Thương Lăng, đương đại gia chủ Thương tộc. Giờ khắc này, Thiên Ma kiếp lực trên người Lâm Phong lóe lên càng mạnh mẽ, trong hư không xuất hiện phong bạo đáng sợ, phảng phất có kiếp nạn muốn từ trên trời giáng xuống, điều này làm cho trên mặt những người Thương tộc lộ ra lãnh quang, đây là Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma công, Thương tộc hắn cũng có!
Chương 1790: Tam Kiếp
– Gia hỏa này vậy mà đột phá Ma Kiếp nhất trọng thiên!
Thương Lăng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lạnh như băng, kẻ bị thiên vứt bỏ tại sao có thể độ Thiên Ma kiếp, đây rõ ràng là Ma Kiếp cửu trọng thiên dành cho hạ vị Hoàng, chẳng lẽ hắn đã phá vỡ Hoàng kiếp trói buộc, thành tựu Vũ Hoàng cảnh giới? Nhưng không đúng, Lâm Phong vẫn chỉ đến Tôn Vũ, lấy cảnh giới của Thương Lăng, Lâm Phong chẳng thể nào lừa được ánh mắt của hắn mới đúng, nhưng Thiên Ma kiếp càng không khả năng giả bộ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Lâm Phong tu luyện thủ đoạn nghịch thiên gì đó mà có thể lừa dối, giấu diếm tu vi trước ánh mắt của hắn. Thiên Ma kiếp hội tụ trên hư không từ từ giáng xuống Lâm Phong, gia hỏa này trong cổ điện ngây người nửa năm, đi ra liền độ Thiên Ma kiếp.
– Oanh!
Một đạo kiếp lực mang theo uy lực khung thương giáng xuống, hung hăng nện trên người Lâm Phong, nhưng mà chỉ thấy Lâm Phong bình tĩnh nhìn tộc nhân Thương tộc, Thiên Ma kiếp lực cuồn cuộn lưu chuyển lại không thể lung lay thân thể hắn dù chỉ một chút khiến cho đám người chung quanh nhịn không được mà run rẩy.
Nhục thể thật quá mạnh mẽ, uy áp hủy diệt của Thiên Ma kiếp lực đã đủ uy hiếp cường giả trung vị Hoàng, nhưng Lâm Phong lại không cần chống cự, tùy ý kiếp lực oanh xuống, có thể thấy được nhục thể hắn mạnh mẽ đến cỡ nào. Thương Lăng chau mày, sát phạt chi khí cuồn cuộn trào ra, ngày xưa hắn điên cuồng đuổi theo Lâm Phong nhưng chỉ có thấy được một tòa Ngọc Hoàng cung chứ chẳng làm gì được Lâm Phong, mối thù của Thương Khiếu đến nay vẫn nay khắc ghi trong lòng Thương Lăng.
– Thiên tài Thương Khiếu của nhà ngươi e rằng không thể độ Thiên Ma kiếp như ta đâu nhỉ?
Lâm Phong châm chọc như vậy khiến sát ý trong lòng Thương Lăng càng lớn hơn.
– Ngươi đã bị thiên vứt bỏ, Tôn Vũ cảnh sao có thể độ Thiên Ma kiếp.
– Ai nói chưa thành Hoàng thì không thể độ kiếp, ngày xưa tại Hàn Nguyệt hồ ta từng nói, nếu thiên vứt bỏ không thừa nhận ta thì ta sẽ nghịch loạn thương thiên, bỏ qua tất cả quy tắc, bất chấp vĩnh viễn chẳng thành Hoàng, thấu hiểu pháp tắc lực lượng, tu vạn kiếp bất diệt Thiên Ma công pháp, độ Thiên Ma kiếp.
Lâm Phong cuồng ngạo nói. Trong hư không, từng đạo Thiên Ma kiếp không ngừng đánh xuống, nhưng Lâm Phong đều ngạo nghễ thừa nhận, nhục thể bất diệt, quần áo trên người bị đánh cho nổ bung, chỉ khoác lên mình mấy tầng khải giáp.
– Nhục thể của hắn hẳn đã đủ sức đón nhận một kích toàn lực của hạ vị Hoàng rồi.
Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Phong, loại Thiên Ma kiếp này mà cũng không làm gì được hắn, nhục thể thật sự quá biến thái, làm cho người người rung động. Hắn quả thật đã nghịch thiên mà đi, tu vi chỉ Tôn Vũ nhưng đúng như hắn từng nói, chỉ cầu thấu hiểu pháp tắc cường đại thì cũng có thể độ Thiên Ma kiếp, tôi luyện nhục thể.
– Lần này Thiên Ma kiếp đã độ xong rồi sao?
Đám người thì thào với nhau, ngay tại giờ phút này, chỉ thấy Thiên Ma kiếp đang chậm rãi tiêu tán đột nhiên lại lần nữa hội tụ, khiến cho bầu trời hóa thành màu đen kịt, kiếp uy dường như càng thêm cường đại, một màn này khiến cho đồng tử của tất cả co rút lại, thần sắc cứng ngắc.
– Tại sao có thể như vậy, Thiên Ma kiếp sao vẫn chưa kết thúc?
Trong lòng mọi người khẽ run, kiếp vừa qua lại đến kiếp khác, người này sao lại bị thiên vứt bỏ? Quả thực bị thiên ghen ghét mới đúng! Sát cơ trong mắt Thương Lăng càng thêm mãnh liệt, chẳng lẽ Lâm Phong sớm đã đạt đến Độ Kiếp cảnh, trong khoảng thời gian vừa rồi tu vi lại đột phá, song kiếp cùng đến? Cho nên mới xuất hiện cảnh một kiếp vừa qua đi lại có thêm một kiếp khác! Sự thật đúng như Thương Lăng đoán, kiếp vừa rồi Lâm Phong vốn nên độ từ nửa năm trước.
– Gia hỏa này!
Đám Hầu Thanh Lâm nhao nhao nhìn chằm chằm Lâm Phong, gia hỏa này không biết tu luyện công pháp gì, vậy mà có thể dẫn thiên ma kiếp, tôi luyện nhục thể, khiến cho toàn bộ thân hình bị Thiên Ma kiếp lực bao bọc, cuồn cuộn không nghỉ. Khó trách có nhục thể cường đại như vậy, hiện tại chẳng biết nhục thể Lâm Phong đã mạnh mẽ cỡ nào rồi.
– Hôm nay nhất định phải chôn xác hắn tại đây.
Thương Lăng gào thét, cửu trọng thiên ma kiếp lại lần nữa giáng xuống, oanh kích Lâm Phong, khiến cho đám người chung quanh phải thối lui ra thật xa. Tiếng đùng đùng liên tục vang lên, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn kiếp lực đánh xuống, cảm giác rất thoải mái, hắn chỉ cảm giác thân thể mình hiện tại tràn đầy lực lượng mà không có chỗ phát tiết.
– Răng rắc!
Lâm Phong siết chặt song quyền, cảm giác nhục thể của bản thân vừa đạt tới tới hạn, hạ vị Thiên Ma kiếp lực giúp hắn dường như đột phá tới đỉnh phong lực lượng.
– Còn thiếu một chút!
Lâm Phong tự nói với bản thân, chỉ thiếu chút nữa, nhục thể sắp thành trung vị Hoàng, cửu trọng thiên Ma Kiếp, trải qua thập bát trọng Thiên Ma kiếp, nhục thể của hắn đã lột xác, nắm giữ lực lượngvô tận, nếu hiện tại có một tên hạ vị Hoàng bình thường ở trước mặt, hắn có thể dùng một kích đơn giản miểu sát.
– Đợi đến khi dẫn đến thiên nộ lần nữa, nhục thân cảnh giới của ta sẽ đặt chân đến trung vị Hoàng, chỉ bằng vào nhục thể đã đủ khả năng trấn áp hết thảy hạ vị Hoàng bình thường.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, ngay lúc này, sát ý cuồn cuộn gào thét, Thương Lăng bất ngờ động thủ, khủng bố thương thiên lực hội tụ thành đại thủ chưởng ấn khổng lồ, cưỡng ép chế trụ Lâm Phong thân hình hắn hít thở không thông.
– Dù ngươi có thể tăng lên pháp tắc, liên tục Độ Kiếp thì đã sao, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Thương Lăng giận dữ gầm thét.
– Nếu hắn xảy ra chuyện, tất cả tộc nhân Thương tộc đang ở đây không cần phải đi nữa.
Âm thanh lạnh lùng cuồn cuộn đáp lại, uy áp khủng bố từ trong hư không áp xuống xuống, đám người ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy đại năng Yêu giới đến rồi, hơn nữa cả ba vị đại năng đều tới. Lâm Phong mỉm cười, tuy Thiên Diễn Thánh tộc tái hiện Vọng Thiên Cổ Đô, nhưng Lâm Phong chưa định để Thiên Diễn Thánh tộc va chạm với ngoại giới, dù sao căn cơ Thánh tộc đã tổn hao nhiều, không còn được như năm xưa, mà Thương tộc hiện tại đang là quái vật khổng lồ, vừa vặn có Yêu giới ra mặt.
– Mấy vị tiền bối, Lâm Phong giết rất nhiều người Thương tộc của ta, Yêu giới tiền bối chẳng lẽ muốn lấy thế áp Thương tộc sao!
Thương Lăng ngẩng đầu nhìn ba vị đại năngtrong hư không, rất không cam lòng, ba người này cùng hàng lâm khiến hắn cảm giác không ổn, hôm nay muốn giết Lâm Phong đã gần như bất khả thi.
– Yêu giới chẳng lẽ lại coi trong Lâm Phong như vậy ư!
Thương Lăng không hiểu rõ lắm, hắn quyết tâm, nếu Yêu giới nhường nửa bước, hắn lập tức tranh thủ giết Lâm Phong ngay.
– Nhiều người như vậy đến áp con rể Yêu giới mà còn có mặt mũi nói ta lấy thế áp Thương tộc?
Lão Toan Nghê lạnh lùng đáp.
– Hắn đánh chết nhiều vị cường giả Thương tộc, há có thể không đền mạng.
Thương Lăng nghiêm nghị nói.
– Thương Lăng, ta hỏi ngươi, nếu thực lực Lâm Phong yếu nhược, Thương tộc có phải đã giết hắn rồi không?
Yêu giới lão đạihỏi khiến Thương Lăng câm nín, nếu ngày xưa Thương Khiếu mạnh mẽ hơn Lâm Phong thì đương nhiên là đã chém Lâm Phong rồi. Yêu giới lão đại trông thấy thần sắc Thương Lăng, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Đừng nghĩ ta không biết chuyện lúc trước, Thương Khiếu vốn định lấy mạng Lâm Phong, nếu như bọn tiểu bối náo đến mức đó rồi thì sinh tử cứ mặc bọn chúng, những tộc nhân Thương tộc không bằng người bị chém cũng đáng chết.
Hôm nay lão vương bát đản nhà ngươi lại chạy đến báo thù, nếu ngươi dám động Lâm Phong, hôm nay bất kỳ ai cũng đừng nghĩ thoát khỏi. Thương Lăng nghe được Yêu giới lão đại uy hiếp, sắc mặt trầm xuống, thần sắc âm lãnh đến cực điểm, đối phương cứ tiếp tục nói:
– Còn không cút, chẳng lẽ muốn chờ ta ra mới chịu đi.
– Tốt.
Thương Lăng lạnh nhạt nói:
– Hôm nay tạm thời tha hắn một lần, Thương tộc còn có vài đệ tử đang trong học viện lịch lãm rèn luyện khổ tu, chúng đang đợi ngươi tại Thánh thành Trung Châu Chiến Vương học viện.
Dứt lời, Thương Lăng phất tay áo, một nhóm người đồng loạt rời đi, tuy Yêu giới mạnh mẽ nhưng sẽ không thật sự giết hết bọn Thương Lăng, dù sao cũng là cả một cái cổ Thánh tộc, không phải dễ mà lay chuyển. Mặt vài cường giả có sát ý với Lâm Phong thấy một màn này thì nhao nhao rời đi, tại Vọng Thiên Cổ Đô, Yêu giới không phải thứ mà họ có thể chọc nổi.
– Lâm Phong, Thanh Phượng, tới.
Yêu giới lão đại cười với đám Lâm Phong, lập tức Lâm Phong, Thanh Phượng cùng với bốn người Ô đi đến trước mặt mấy vị đại năng Yêu giới.
– Tốt, tốt, thực lực có tiến bộ, theo chúng ta quay về Yêu giới thôi.
Yêu giới lão đại vui vẻ bảo, Lâm Phong khẽ gật đầu, ra hiệu với nhóm Hầu Thanh Lâm, một cơn lốc bao lấy cả thân hình cả bọn rồi cuồn cuộn mà đi, biến mất khỏi tầm mắt đám người.
– Vô liêm sỉ!Nguồn truyện audio
Cơ Vô Ưu thấy Lâm Phong đi rồi mới dám mắng một tiếng, kế hoạch chặn giết Lâm Phong của bọn hắn đã hỏng rồi, khổ công đợi hết nửa năm, kết quả chỉ thấy tu vi Lâm Phong tăng lên, độ Thiên Ma kiếp, còn may nửa năm qua hắn cũng không lãng phí, vừa tu luyện vừa chờ đợi, bất quá chuyến đi tới Vọng Thiên Cổ Đô này, Cơ Vô Ưu cảm giác không đáng, chẳng đạt được thứ hắn muốn.
– Còn nhiều thời gian mà, chẳng lẽ hắn không quay lại học viện ư!
Vũ Văn Hầu thản nhiên nói, Cơ Vô Ưu khẽ gật đầu, lập tức cả đám đồng loạt bay về phía Thánh thành Trung Châu, những người khác cũng lần lượt rời đi. Bởi vì Viêm Đế là người đầu tiên vào cổ điện nên những người khác không thể đành trắng tay, chỉ có bọn Lâm Phong cảm giác chuyến đi này không tệ, tất cả đều lấy được Thiên Diễn Thánh Kinh. Việc này xem như đã kết thúc tại đây, tuy nhiên Thiên Diễn Thánh tộc tái hiện, chỉ sợ sẽ khiến tình hình gần đây không được an tĩnh, dù sao lần này xuất hiện không chỉ mỗi thái tử Viêm Đế mà hắn còn dùng Vãng Sinh Kinh giúp cường giả Thiên Diễn Thánh tộc ngày xưa vãng sinh.
Ba ngày sau, lại có một chuyện khác chấn động Vọng Thiên Cổ Đô, thiên nộ năm xưa lại tái hiện, hơn nữa lại ở ngay địa điểm cũ, thiên nộ hàng lâm, phảng phất như muốn tiêu diệt thứ gì đó, bất quá lần này vẫn chẳng ai biết người nào gây ra, có lời đồn do lực lượng cấm kỵ, cũng có người nói xuất hiện cường giả tu luyện công pháp nghịch thiên, còn sự thật như thế nào hiện chưa ai rõ!