Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 357 [Chương 1781 đến 1785]
❮ sautiếp ❯Chương 1781: Cuồng chiến không nghỉ
Bọn Hầu Thanh Lâm theo sau Lâm Phong cũng bước lên, người dùng lực lượng trực tiếp xuyên qua nơi này cũng có người thông thể thừa nhận công kích mà đi vào hư không trận đạo của Lâm Phong.
– Lâm Phong, nếu không có trận phâp của ngươi thì chỉ sợ ta khó có thể đến đây rồi.
Tần Vũ hơi ủ rũ, ý chí của mười tám vị kia rất mạnh, chỉ một vị thôi đã cảm thấy khó rồi, dù Tần Vũ cũng ở hạ vị Hoàng nhưng lại cảm thấy quá sức. Nhưng nhờ có trận pháp của Lâm Phong mà Tần Vũ, Đạm Đài và các người kia cũng có thể qua, sau mấy lần thử nghiệm cũng đã đến được bờ bên kia.
– Chúng ta ở đây vượt qua trở ngại thì những nơi khác cũng vậy thôi, hơn nữa chúng ta chỉ đến sau Quảng Hàn cung thôi, những người kia có lẽ còn lâu mới đến nên phải tranh thủ nắm chặt cơ hội này mà nhanh chóng tiến lên.
Lâm Phong bước tiếp ngay sau khi dứt lời, một hàng người lần lượt bước theo, nhung không biết cái kim sắc cổ lộ này dài đến khi nào, đi một hồi có một bức tượng điêu khắc chặn đường bọn họ lại, đây có vẻ đã đến cuối đường, còn đi nữa chắc sẽ sang nơi khác. Ánh mắt Lâm Phong nhìn kĩ bức tượng, lập tức có một cỗ lực lượng công kích mình, nó giống như Ma Tôn khủng bố vậy, tay cầm thanh đao chết chóc chém về phía hắn. “Đông!” Trong giây lát Lâm Phong đã bước ra, Tử Hà Chiến Xa không ngừng gào thét hướng về phía Ma Tôn kia, hai bên chạm nhau làm hư không như bạo nổ nhưng ý chí đó vẫn đâm vào mắt hắn, Lâm Phong cảm thấy có một đại ma vương đang tiến vào đầu hắn để phá huỷ ý chí. Đầu Lâm Phong run rẩy dữ dội, thần niệm đang thủ hộ thức hải, một ma đạo ý chí đánh đến, sau lưng hắn xuất hiện toà Cửu U ma tuyền để cắt công kích kia, ma đạo ý chí cực mạnh muốn trấn áp luồng lực lượng kinh khủng đó, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong đầu hắn.
– Ý chí công kích này thật đáng sợ, hữu hình lại như vô hình, cùng công kích.
Trên người Lâm Phong bộc phát khai tức cường hãn, bước chân vững chắc tiến về phía trước, nói với mọi người:
– Nhị sư huynh, tam sư huynh, Ô, chúng ta mở đường, người phía sau phải cẩn thận coi chừng ý chí bị công kích làm cho các ngươi suy sụp.
Hầu Thanh Lâm, Thiên Di và Ô bước nhanh ra đứng cùng Lâm Phong, trên người cũng bùng lên ý chí mạnh mẽ muốn đối đầu với ý chí ma vương.
– Ý chí thật cường đại.
Nội tâm mọi người hơi rung động, Lâm Phong chém ra một kiếm giết ma ý phía trước, Hầu Thanh Lâm dùng Tu la luân hồi trảm phá huỷ công kích, những người còn lại cũng dùng thần niệm để bảo vệ đầu mình không để bị lung lay. Những người đi sau áp lực đã giảm đi rất nhiều, không phải thừa nhận công kích của ma tôn một cách trực tiếp nhưng trong lòng cũng đang nổi sóng, ý chí công kích này đáng sợ đến vậy ư, lại còn không ngừng tấn công bọn họ, có thể thấy vị này mạnh đến cỡ nao
– Trảm!
Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm quang khủng bố chém bay công kích rồi đánh vào thân thể ma vương, một vết nứt xuất hiện. Chưởng ấn của Thiên Si cũng cùng lúc bay đến làm cho hư không bị chấn động, một tiếng ầm vang lên, bức tượng điêu khắc đã bị phá nát, phía sau nó xuất hiện một cánh cửa.
– Đi!
Lâm Phong quát to rồi lập tức vọt vào trong, phía sau hắn có người đuổi theo ngay, lao ra từ chỗ ma vương bị vỡ nhưng trước mặt họ vẫn lại xuất hiện cổ lộ mênh mông, chừng trăm mét vuông, không gian xung quanh tựa như chỉ có tượng.
– Phải đánh một trận ác liệt rồi.
Lâm Phong nhìn tình hình này mà hơi run, ngày xưa Thiên Diễn Thánh tộc có bao nhiêu vũ Hoàng đây? Lại có bao nhiêu cường giả Đế cấp để lưu lại ta chí ở đây nhiều như vậy, nơi này ít nhất cũng là vũ Hoàng lợi hại a. Nếu chỉ có môt mình Lâm Phong, hắn sẽ không lo lắng gì, dù sao đây cũng chỉ là những thứ đã chết, khảo nghiệm mà khi còn sống bọn họ lưu lại thôi mà, nhưng có mọi người thì hơi khó, một người thì có thể không cố kị gì đi về trước nhưng bây giờ người của Thiên Đài cũng ở đây.
– Ô, ngươi đi cùng ta trước, nhị sư huynh và tam sư huynh thủ hộ bên trái, Toan và Đạm Đài bên phải, Thanh Phượng và Thanh Nghiên bọc hậu, những người còn lại ở giữa, chúng ta phải xông vào thôi.
Lâm Phong nói, tất cả mọi người đều gật đầu bắt đầu bố trí đội hình bước về trước. Lúc đó có một thân ảnh khủng bố đánh đến Lâm Phong, một kiếm mang theo băng hàn như cửu tinh liên châu nhằm thẳng vào Lâm Phong. Hắn vừa động tâm niệm, cỗ kiếm ý mạnh mẽ xuất hiện như một ngọn núi, hào quang xung quanh Lâm Phong sáng lên, kiếm bay thẳng lên trời đập vào thanh kiếm kia, một kiếm chưa mất đã có kiếm khác ra, không gian trở nên nóng hừng hực, thái dương kiếm cũng ra đánh vào kiếm kia kết hợp với cuồng phong chi thuật, đại địa và gió đã dung hoà thành một phât ra khí thế huỷ diệt, một âm thanh đổ nát vang lên, pho tượng đã bị phá. Chính lúc này Lâm Phong bước lên hai bước, Ô cũng bay lên, hào quang thái dương trở nên chói mắt hơn sóng vai bên cạnh Lâm Phong. Một nhóm người không ngừng tiến về trước, chung quanh cứ không ngừng có trận chiến. Lâm Phong mặc giáp, Thiên Ma Kiếp lực quấn quanh hắn, lực lượng phán quyết và các hệ phâp tắc đánh ra như đang tôi luyện cho ý chí của mọi người cũng không ngừng rèn luyện thần thông, từng đạo kiếm quang chói mắt đánh ra như ngọn lửa nóng bòn hoặc toàn lực mạnh mẽ liên tục, như nộ hải cuồng đào và không có vẻ gì dừng lại. Ô cũng chiến đấu điên cuồng không kém, hắn là yêu thú nên hung bạo tàn nhẫn, chiến càng hăng. Nhưng cứ bước dần cề trước Lâm Phong lại phát hiện ra những công kích này đang ẩn chứa trận pháp, chúng phối hợp với nhau tạo ra đủ loại uy áp để phân tán đội hình họ, sau đó mỗi một người đều phải tự mình chiến đấu. Một âm thanh vang lớn, Lâm Phong đưa mắt nhìn sang liền thấy Tề Vũ bị đẩy lùi, khoé miệng tràn ra một dòng máu tươi, một tôn thân khủng bố đang đánh đến.
– Giết!
Lâm Phong hung hăng bước đi đến trước người Tần Vũ, nhục thể hắn bây giờ mạnh như yêu thú nên chỉ một kích đã đánh bay đối thủ.
– Không có việc gì?
Lâm Phong quay đầu nhìn.
– Không có gì?
Lâm Phong quay đầu nhìn.
– Không sao không sao, địa phương kì quá, đến cả bảo vật công kích cũng bị hạn chế.
Tần Vũ buồn bực nói.
– Đến khi nào mới có thể đến được cuối nơi rách nát này đây.
Đại Hại Trùng phàn nàn. Lâm Phong như gió đánh ra một quyền cực mạnh một thân ảnh trước người Đại Hại Trùng:
– Hãy chiến đấu thống khoái đi, ngươi có muốn tìm cơ hội chiến đấu thế này rất khó đó nha.
– Lâm Phong nói không sai, loại rèn luyện này về sau có muốn cũng không tìm được.
Hầu Thanh Lâm nói, những công kích này đã bị giới hạn ở hạ vị Hoàng nên vừa vặn có thể giúp họ rèn luyện lực chiến đấu.
– Hắc hắc!
Đạm Đài nhếch miệng gầm lên đầy nổi giận, dường như có ngàn vạn con sư tử đang lao nhanh qua, yêu khí ngập trời, trên người Đạm Đài lúc này đã bùng nổ lực lượng mạnh mẽ khiến cả Lâm Phong cũng líu lưỡi, tên này quả ngiên khác người, về sau càng phát triển, tiềm năng càng được thúc đẩy. Nhưng dần dần tất cả đều thấy quá sức, còn lại bọn Lâm Phong thay phiên chiếu cố nhau nên cũng không gặp nguy hiểm nhiều, chỉ bị thương ngoài da, chỉ xoa trong mắt họ bừng bừng ngọn lửa chiến đấu càng thêm đáng sợ.
– Cửu Đỉnh Trấn Thiên, giết!
Lâm Phong nổi giận gần lên, lập tức xuất hiện một cự đỉnh không chỉ nắm giữ sức mạnh của gió mà còn có Thiên Ma Kiếp quấn quanh, tiếng vang lớn truyền đến, lại thêm một thân ảnh biến mất, bức tượng cũng đã bị phá. “Ông!” Trên không lúc đó như có đạo Thiên Ma Kiếp giáng xuống làm cho mọi người hơi sợ nhìn qua Lâm Phong.
– Kiếp?
Gia hoả này điên cuồng chiến đấu làm cho xuất hiện kiếp uy rồi.
– Đột phá.
Thanh Phượng biết rõ công pháp của Lâm Phong yêu cầu phải độ Thiên Ma Kiếp nên hiện tại tên này đã muốn đột phá rồi. Nhưng kiếp này vẫn không cách nào giáng xuống, dường như kim sắc cổ lộ này áp chế mọi thứ kể cả kiếp lực, Lâm Phong nghĩ xem ra muốn đột phá cũng phải đợi đến lúc ra khỏi cổ điện này mới được. Bất tri bất giác bọn người Lâm Phong đã đi đến phần cuối, phía trước không còn tượng nữa.
– Quát!
Đại Hại Trùng nổi giận gầm lớn, lực lượng biến mất lại lần nữa xuất hiện theo tiếng rồng ngâm, phi thường sảng khoái như muốn phá tan trói vuộc vậy. Rốt cuộc mọi người sau cuộc hành trình dài đã đến được cánh cửa.
– Thống khoái!
Đạm Đài nhếch miệng cười, trên mặt cẫn còn vương lại vết máu, mọi người thấy hình ảnh đó lại bật cười.
– Cuộc chiến này lâu quá làm ta thấy thật kiệt sức, Lâm Phong, không biết ngươi sao lại có nhiều tinh lực đến vậy, khi chiến đầu còn chiếu cố đến chúng ta nếu không thì chúng ta đã không thể nào kiên trì đến bây giờ.
Tần Vũ nói, trận chiến thống khoái này làm hắn muốn sụp đổ, pháp tắc có cảm giác không thể theo kịp, đây là biểu hiện của việc tiêu hao quá nhiều, sau đó bọn họ chỉ cần đứng trong thiên địa không ngừng thôi động pháp tắc thiên địa biến đổi thì lực lựong của họ sẽ không cạn.
– Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, không biết sau cánh cửa này còn có gì đâu.
Lâm Phong nói, mọi người gật đầu, bọn họ muốn nghỉ ngơi vì lỡ đâu sẽ còn có ác chiến. Nửa canh giờ sau Lâm Phong mở mắt ra thấy mọi người đã ổn, khôi phục gần xong nên nói:
– Tốt rồi, chúng ta đi thôi.
Bọn Lâm Phong vượt qua cánh cửa phát hiện ra cảnh vật thay đổi, bọn họ giờ đang đứng trong một đại điện cực rộng.
Bây giờ trừ bọn họ ra còn có những người khác, có lẽ thông qua nhiều cửa ở kim sắc cổ lộ khác nhau thì sẽ đến nơi chung chỗ này!
Chương 1782: Xung đột
Đại điện mênh mông rộng lớn có một pho tượng, nó cũng vẫn do ý chí biến thành, Lâm Phong hơi rùng mình, tại sao đã đi qua cổ đạo kia rồi mà vẫn gặp phải nhiều tượng thế này.
Hơn nữa những pho tượng này có mấy cái đã bị phá huỷ, phía trước có một lối vào để dễ dàng đi qua chúng, có lối vào nghĩa, những pho tượng này không phải dùng cho công kích.
– Những người này không phải Quảng Hàn cung mà người của học viện.
Lâm Phong nhìn lướt qua những người đang ở đây, có vài người còn đang ngồi khoang chân trước tượng, giống như đang ngộ đạo.
– Xem ra lúc trước chúng ta đã làm trễ nãi không ít rồi, kim sắc cổ lộ cũng đã được mở ra nhiều lần.
Toan nói, mọi người gật đầu đồng tình, bọn họ quả thực đã ngây người quá lâu ở chặng trước, nếu dựa vào thực lực của đám Lâm Phong thì đã có thể một đường giết tới, tiết kiệm được rất nhiều thời gian nhưng vì mọi người là một đội và cũng để rèn luyện nên chậm trễ. Lâm Phong biết rằng sau khi hắn và người Quảng Hàn cung phá giải trận đạo thì những người kia cũng đã có kinh nghiệm, hẳn các trận đạo đại sư kia cũng biết được ảo diệu nên có thể tiến vào, một vài cường giả lợi hại có thể một đường chém tới, phần lớn những người ở đây đều đi lẻ và không được đoàn kết như ban nãy ở ngoài, thỉnh thoảng vẫn có vài người họp lại một chỗ.
– Những pho tượng này giúp chúng ta ngộ đạo nên sẽ không có công kích nào cả.
Hầu Thanh Lâm nói, lời này khiến bọn Lâm Phong ngạc nhiên, Lâm Phong đương nhiên có biết đến pho tượng quan ngộ, hắn từng bên trong Ma Thần Điện quan ngộ không ít pho tượng, vài loại lực lượng cũng nhờ thông qua đó mới có được nên lõnh ngộ cũng là bí truyền lực lượng. Lâm Phong đi ra trước một pho tượng lập tức có cỗ ý chí xuyên đến nhưng loại này không coing kích mà chỉ đơn giản mang theo lực lượng cường đại thôi. Tâm thần Lâm Phong khẽ run, nhìn qua mọi người, nói:
– Quả thật có thể quan ngộ, các ngươi hãy đi tìm lực lượng thích hợp với mình để tôi luyện ý chí của bản thân đi.
Muốn trực tiếp lĩnh ngộ được lực lượng ý chí xa lạ rất khó, Lâm Phong cũng hiểu không phải ai cũng có ngộ tính như hắn nên lĩnh ngộ ý chí thích hợp nhất với mình và tăng cường ý chí mới là điều tốt nhất cho mọi người. “Oanh” Lúc này một pho tượng đã bị phá, Lâm Phong chuyển mắt sang nhìn người kia, trong mắt người này lộ ra phong mang hoá thành kim sắc, xen lẫn sự sắc bén, có vẻ như vừa mới lĩnh ngộ xong ý chí nên pho tượng mới vỡ.
– Những pho tượng này xem ra khi lĩnh ngộ được sẽ biến mất, dù sao chúng cũng chỉ được tạo nên từ ý chí chứ không phải sinh mệnh.
Lâm Phong thầm nói, chân cũng bước ra di chuyển không ngừng nhằm tìm kiếm pho tượng hắn muốn.
– Bất diệt, bất diệt lự lượng.
Lâm Phong nhìn chằm chằm một pho tượng, nó có chút khác so với những pho tượng còn lại, dường như càng mạnh mẽ hơn. Lâm Phong đi đến trước nó, trong khoảnh khắc hắn nhìn liền có một cỗ ý chí bất diệt xuyên đến đâm qua mắt hắn, dường như có mọt hồn thể bất diệt rót vào cơ thể Lâm Phong, toàn thân hắn toả ra ý bất diệt, giống như hắn đang hoá thành một pho tượng lưu truyền vĩnh viễn. Lâm Phong vốn am hiểu lực lượng bất diệt mà hôm nay chỉ còn kém chút nữa đã ngộ được phâp tắc nên đang rất cần lực lượng bất diệt truyền vào. Luồng lực lượng đó không ngừng tàn sát trong thân Lâm Phong, lực lượng bất diệt của hắn cũng đang tăng lên, hắn đã lĩnh ngộ được khá sâu sắc.
– Cỗ ý chí này thật mạnh, hẳn là cường giả có cấp bậc thuợng vị Hoàng lưu lại.
Lâm Phong nghĩ, với thực lực hiện tại của hắn thì nếu vũ Hoàng lưu lại ý chí hắn sẽ có thể tiếp nhận một cách dễ dàng, thậm chí không cảm thấy gì nặng nề, Lâm Phong có chút không hiểu rốt cuộc Thiên Diễn Thánh tộc đang muốn lưu lại nhiều khải nghiệm để đào thải người có thiên phú tầm thường rồi cho người vượt qua được vài thứ đồ tốt, lại còn áp chế tu vi, đến cùng là phần cuối của cổ điện có cái gì, người của Quảng Hàn cung đã đi đâu rồi? “Oanh” Một cỗ ý cảnh bất diệt lan tràn, Lâm Phong cảm thấy được thân thể mình đã hoá bất tử, lĩnh ngộ cũng tăng cao và cuối cùng hào quang bất diệt tụ hội lại quanh thân không hề tiêu tán, chỉ cần một ý niệm của hắn thôi, nó có thể mãi mãi ở đó. “Răng rắc!” Âm thanh phá huỷ truyền đến, quả nhiên pho tượng trước mặt Lâm Phong vỡ ra, Lâm Phong cũng đã mang thành tựu là bất diệt phâp tắc của mình thu lại để tránh cho trời nổi giận.
– Đột phá pháp tắc?
Không ít người nhìn sang Lâm Phong, gia hoả này nhanh như vật mà đã có thể đột phá pháp tắc lực lượng, sự lĩnh ngộ này cũng quá nhanh rồi. Muốn đột phá pháp tắc cũng không dễ dàng như vậy, kì thực Lâm Phong cũng đã luyện nó đến đỉnh phong, chỉ kém một chút đã có thể thành pháp tắc lực lượng thôi, huống hồ bản thân hắn cũng có các loại lực lượng bí truyền hoá thành pháp tắc nên chuyện này cũng không có gì lạ, đây được xem là thiên phú của hắn, vậy nên khi được ý chí đó quán thể mới có thể thuận lí thành chương mà đạt được phâp tắc bất diệt. Sau khi Lâm Phong lĩnh ngộ được, đi nhanh như một cơn gió để tìm kiếm pho tượng khác, rất nhanh hắn cũng đã đến pho tượng có ma đạo ý chí khủng bố, trên người hắn đang phóng thích ra ma khí bá đạo, ma nhãn cũng mạnh mẽ hơn. Sau đó Lâm Phong lại bắt đầu lĩnh ngộ ở pho tượng ý chí tử vong, nó giống nhue một vật của người chết vậy, mang đến cho người ta ảo giác về cái chết, điều này có thể giết người.
– Tử vong.
Bên cạnh Lâm Phong có một người thấy hắn đang lĩnh ngộ thì quét ánh mắt mang sát khí qua hắn. Đạp mạnh chân tiến đến, tử vong pháp tắc của tên này áp lên người Lâm Phong, hắn vốn đang lĩnh ngộ pháp tắc tử vong lại cảm thấy bị tử vong tập kích, Lâm Phong thậm chí còn thấy như sắp chết đến nơi, trái tim hắn đập nhanh không ngừng. Lúc đó cỗ sinh mệnh dâng lên kéo hắn ra, ánh mắt Lâm Phong hơi run nhìn ra ngoài thấy một thủ chưởng xám tro đang đến, đại thủ này lập tức hoá thành tử cong thủ chưởng, nó có thể chế trụ người khác và chỉ trong khoảnh khắc đã cướp được tính mạng người đó. Đôi mắt Lâm Phong loé lên tia sát ý, bỗng nhiên quay người chém ra kiếm quang, đánh vào thủ chưởng, mặc dù không có lực mạnh nhưng nó lại bất diệt, mãi không tiêu tan.
– Tách ra.
Lâm Phong lạnh lùng nói, pháp tắc sinh mệnh cùng trớ chú pháp tắc đồng thời ăn mòn đại thủ đó. Nhưng đúng lúc này lại có thêm một đại thủ ập đến.
– Tự tìm chết!
Mắt Lâm Phong loé lên tia sáng, nơi này tu vi của mọi người đều bị áp chế ở cảnh giới hạ vị Hoàng nên hắn không sợ ai mà tung ra một quyền uy mãnh ẩn chứa sức mạnh đáng sợ của hắn, hiện tại nhục thể của Lâm Phong đã tiếp cận đến cường độ của trung vị Hoàng, cú đánh này kèm theo cả tiếng rít gió và lực lượng thiên ma kiếp mà đánh vào thủ chưởng.
– Chết!
Đối phương quát lớn, thủ chưởng muốn phá tan công kích của Lâm Phong nhưng công kích này lại cường đại vô cùng, nó trực tiếp xuyên qua thủ chưởng và bay đến trước mặt hắn. Giờ phú này tên đó khẽ ngây ra, người này chỉ vừa đạt được pháp tắc bất diệt mà đã có sức chiến đấu như vậy dù chỉ mới ở cảnh giới Tôn Vũ. Miệng hơi mở, miệng hắn phun ra luồng sáng tử vong bắn về phía Lâm Phong, đồng thời ý chí đáng sợ tuôn ra công kích vào óc Lâm Phong. Tốc độ Lâm Phong tăng nhanh chóng, một tiếng nổ vang lên, thiết quyền cứng rắn đã đánh vào đỉnh đầu đối phương khiến hắn lập tức nổ tung mà chết.
– Thiên Dược!
Trong nháy mắt người này tử vong, vài âm thanh kinh hô, nhiều thân ảnh chạy đến vây Lâm Phong lại, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm xác chết đó với sắc mặt khó coi.
– Ngươi nên biết là hắn là người ở nơi nào.
Một tên lạnh lùngnói.
– Vân Tiêu học viện.
Lâm Phong nhìn trang phục bọn họ mặc, đạm mạc trả lời.
– Thế mà ngươi còn cả gan đọng thủ?
– Hắn đáng chết!
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, bọn Hầu Thanh Lâm cũng đã đến vây đám người Vân Tiêu học viện lại, khí tức cường hãn phóng ra. Một màn này khiến cho sắc mặt đám người đó tối sầm xuống, bọn họ đã gặp Lâm Phong bên ngoài nhưng khi đó không phải toàn bộ người, bọn Lâm Phong lại còn vào đươc trong kim sắc cổ lộ, hơn nữa đại điện này áp chế tu vi, trong bọn họ có người trung vị Hoàng cũng bị áp chế, nhưng người bên kia đông hơn.
– Rất tốt.
Một người nói, lập tức muốn tời khỏi đây.
– Chạy đi đâu?
Lâm Phong nói ra lời lạnh lùng, vừa rồi còn vây quét hắn mà giờ đã muốn đi rồi sao? Đám người kia lạnh lẽo nhìn sang, nói:
– Ngươi muốn gì?
Lâm Phong nhìn đói phương rồi chậm rãi nói:
– Nếu như đã ở đây rồi thì cũng đừng nghĩ sẽ ra được!
Chương 1783: Toàn thể oanh sát
Vân Tiêu Học viện, học viện trong toà thành trung ương, những người ở đây đều bất phàm, Lâm Phong có thể tưởng tượng đến cảnh một khi ra ngoài rồi thì bọn họ sẽ tìm hắn trả thù, vậy nên sao không diệt ngay khi còn trong đây luôn chứ.
– Giết.
Lâm Phong lạnh lùng nói, bọn Hầu Thanh Lâm và Thiên Si lập tức hành động mà không chần chờ. Chỉ chốc lát Lâm Phong đã đứng trước mặt tên cầm đầu bên đó, một vị cường giả trung vị Hoàng, trong đây dù bị áp chế tu vi nhưng ý chí của tên đó vẫn mạnh, trớ chú lực lượng khủng bố sẽ không có hiệu quả nên chỉ có thể lấy lực lượng cường đại thôi. Một kiếm quang chém đến với uy lực mạnh mẽ, thanh kiếm dường như hào làm mọt với thiên địa. Người kia hừ lạnh bước chân đến trước, trên mặt đất xuất hiện những quầng sáng như có trận đạo đang được khắc bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
– Giết!
Ánh mắt tên đó đã hoá vàng nhìn thẳng vào Lâm Phong khiến cho đôi mắt hắn hơi bị chấn động. Ngàn vạn kim sắc quang hoa không ngừng bay đến chỗ Lâm Phong, âm thanh gào thét vang lên, nhìn lên đã thấy vũ hồn của tên đó hiện ra, một con kim ưng với khí thế sắc nhọn, sự tồn tại của nó như thật vậy, cặp mắt kia có thể khiến linh hồn người khác đau đớn.
– Đã đến cảnh giới trung vị Hoàng nên lực lượng ly thể, dùng thần niệm mạnh mẽ để tiến hành công kích, bên trong Chiến Vương Điện hẳn có nhiều thủ đoạn công kích lắm đây.
Lâm Phong nhìn một màn này nhủ thầm, vào lần đầu hắn đánh chết vũ Hoàng cũng đã có cảm nhận như vậy, còn trong đại điển Doanh Thành được phong Vương, lực lượng thần hồn của Cơ Thương cũng có xuất hiện, hoá được thành hình người và đi xa được cả ngàn dặm. Kim ưng gào lớn bay đến Lâm Phong, uy lực cực đáng sợ có thể tổn thương đến tâm hồn. Công kích của đối phương cũng không ngừng, từng thanh kiếm vàng hướng đến Lâm Phong.
– Thần Niệm Cung Khuyết.
Lâm Phong gầm lên một tiếng, mi tâm phát ra ánh sáng rực rỡ, trên đỉnh đầu hắn lúc đó đang lơ lửng một toà cung điện Huyền Hoàng, nhiều sợi tơ rũ xuống bao phủ lấy thân hắn như đang trong một cảnh lạ. Kim ưng đáng sợ đã đến đập vào cung điện khiến nó bị rung chuyển nhưng nhiệm vụ hiện tại là dọn dẹp. Lam Phong lộ ra từng đạo quang vân lan tràn khắp phái, quyền không cũng đến, không chỗ nào khong bị hắn đánh qua, chỉ với nhục thể thôi Lâm Phong đã có cơ hội thắng rồi mà bây giờ lại có thêm Thiên Ma Kiếp nên các công kích mạnh mẽ của tên đó đều bị hắn phá giải.
– Tù!
Lâm Phong quát lạnh, tù lao xuất hiện bao lấy tên đó, lúc này Lâm Phong cũng chỉ còn lại một tàn ảnh đánh chém về phía trước, gió rít không ngừng. Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi đánh vào trên lao tù nhưng lại không có tác dụng, Kim Ưng cũng hoá hư ảo đánh xuyên lao tù bay về phía Lâm Phong. “Oanh” Lâm Phong vươn tay trái ra đánh vào con Kim Ưng nhưng thần hồn đó lại hư hư thực thực nên hắn quyết định không để ý đến mà đánh trực tiếp vào đầu đối phương, lúc này lao tù cũng biến mất, lực lượng cuồng bạo đánh mạnh vào trí óc, thần hồn cũng va chạm với Thần Niệm Cung Khuyết làm cho lâm Phong hơi bị chấn động. Âm thanh phẫn nộ vang khắp trời đất, Kim Ưng đó như hoá điên mà công kích không ngừng vào Thần Niệm Cung Khuyết của Lâm Phong, làm nó rung chuyển kịch liệt.
– Linh hồn hoàn toàn tách khỏi thân thể, đừng trách bị đánh chết.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn, đã không còn bản thể thì cũng không mạnh được như trước.
– Kiếp!
Thủ chưởng Lâm Phong run lên, Thiên Ma Kiếp lập tức quấn quanh Kim Ưng khiến nó thét dài hoá thành một hình dáng như người ban nãy.
– Giết người Vân Tiêu học viện, Chiến Vương học viện các ngươi nên nhớ kĩ.
Linh hồn hư ảo kia bị đốt cháy dần cuối cùng trong không gian vang lên một tiếng động lớn rồi biến mất.
– Ngọc giản?
Lâm Phong hơi ngạc nhiên, lúc tên đó chết thì ngọc giản cũng vỡ theo, tên này trước khi chết còn nói một tiếng chẳng lẽ để cho người bên kia nghe được gây chiến giữa Vân Tiêu học viện và Chiến Vương học viện sao, hai đại học viện ở hai nơi khác xa nhau mà nếu như bên Vân Tiêu tìm đến Thánh thành Trung Châu chính thì tự tìm đường chết rồi. Lâm Phong lại phóng nhanh đi giết mấy người còn lại, trong nhóm đó có hai trung vị Hoàng tuy bị áp chế nhưng vẫn rất khó đối đầu, Vân Thanh Nghiên và Hầu Thanh Lâm chia nhau ra đói phó còn những người khác hợp lại với nhau, rất nhanh đã hoàn thành xong. Cuộc vây quét ác liệt đến cuối cùng người Vân Tiêu toàn bộ bị diệt, bọn Lâm Phong không khách khí mà thu chiến lợi phẩm về tay. Nhìn những thân ảnh đang biến mất, Lâm Phong lạnh lùng nói:
– Dù cảnh giới mạnh mẽ đã bị áp chế nhưng vẫn lưu lại vài thủ đoạn, giống như những người này, tuy tu vi cũng bị áp chế giống chúng ta nhưng vẫn khó mà đối phó, nhất là cấp bậc Đại Đế, họ cũng chỉ có thể đánh ra công kích của hạ vị Hoàng nhưng thủ đoạn đi kèm lại rất lợi hại.
Nếu gặp phải cường giả đó, dù ở cấp hạ vị Hoàng nhưng pháp tắc lực lượng hắn ngưng tụ được thì cũng không tránh né được đâu. Vân Thanh Nghiên lại nói, mọi người gật đầu hiểu ý, bên trong cổ điện này bị áp chế tu vi nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù sao cấp đại Đế cũng có vào rồi. Những người khác thấy trận chiến bên này thì hơi chấn động, người của Chiến Vương học viện cũng thật đoàn kết, lấy sức mạnh cường thế mà diệt hết người Vân Tiêu học viện.
– Cũng không ít pho tượng quan ngộ nên hãy tranh thủ, tu vi chúng ta càng thấp thì những thứ này lại càng có công dụng tốt.
Lâm Phong nhìn lướt qua những pho tượng còn lại trong điện, Đạm Đài cũng cười phụ hoạ:
– Không sai, tu vi của người khác cao thì lĩnh ngộ pháp tắc càng cao, đối với cường giả như đại Đế thì những pho tượng này không có giá trị nhưng tu vi chúng ta thấp thì có thể lĩnh ngộ được chỗ tốt của nó thôi.
Bọn họ vừa thấy có nhiều người bỏ qua các pho tượng mà chỉ đi về phía trước, chắc hẳn thực lực của họ lợi hại nên cảm thấy những pho tượng này không có giá trị gì đối với bản thân. Nhưng Lâm Phong khác với họ, hắn nghĩ chỉ cần cái gì có lợi cho lĩnh ngộ đều không thể bỏ qua, bọn họ tình nguyện tốn thêm thời gian ở đây, có đi cũng không biết mình cần phải làm gì. Nghĩ đươc vậy bọn họ tản ra tìm kiếm pho tượng mình cần. Người tiếp theo đến từ chín đạo kim sắc cổ lộ, nhìn tình hình đã hiểu chuyện gì nhưng nhìn số lượng pho tượng đã giảm nên có vài người trực tiếp đi đến trước. Bọn Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu cũng đến, nhưng một đám đông lớn nay chỉ còn lại vài người của Cơ Môn, sáu người lần lượt là Vũ Văn Hầu, Cơ Vô Ưu, Vũ Văn Tịnh và ba vị trung vị Hoàng.
– Là bọn họ.
Ánh mắt Vũ Văn Tịnh quét đến đám người Lâm Phong, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, những tên gia hỏa này không cho bọn họ vào cùng mà lẻn vào một mình khi ở kim sắc cổ lộ, đến khi không còn sớm bọn họ mới vào được.
– Lại chạm mặt đám này.
Âm thanh Cơ Vô Ưu tràn ngập bá đạo, Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Vân Thanh Nghiên, Ô và nhiều người Thiên Đài khác cũng ở đây, bọn họ khi bước vào rõ ràng cũng không ít người mà bây giờ đã thiếu đi rất nhiều, còn lại vẻn vẹn sáu người.
– Chém bọn họ.
Trên người Cơ Vô Ưu bắt đầu lan ra sát ý, với thủ đoạn của hắn thì bây giờ chính là lúc thích hợp giết bọn người này.
– Không được nóng lòng nhất thời.
Vũ Văn Hầu lắc đầu:
– Giết bọ.
Họ là chuyện sớm muộn thôi, còn chúng ta phải thật vất vả mới vào được Thiên Diễn Thánh tộc cổ điện nên trước tiên vẫn nên quan sát đã. Vũ Văn Hầu thấy người bọn họ đều ở lại còn bên mình không còn bao nhiêu cả, trong tình trạng bị áp chế tu vi này, bọn họ tự tin cơ thể dùng thủ đoạn thắng được đối phương nhưng cái khó là chẳng may bọn Lâm Phong lại dốc sức liều mạng thì quá phiền, trộm gà không được còn mất nắm gạo, dù sao trong mắt hắn thì mạng Lâm Phong cũng không đáng lắm.
– Không sai, sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức diệt hắn.
Người còn lại nói, Cơ Vô Ưu cũng thu liễm sát khí lại. Lâm Phong đương nhiên cũng nhìn thấy bọn người Cơ Vô Ưu, vì rút kinh nghiệm chuyện đánh lén vừa rồi nên hắn đã chia một tia thần niệm ra để phòng bị, thấy bọn họ đi qua mới buông lỏng được một chút rồi tiếp tục quay lại việc chính, trên người Lâm Phong lúc này đang dâng trào cỗ lực lượng thôn phệ, thậm chí còn có rồng ngâm. Vũ hồn Lâm Phong có Cửu Long Thiên Phệ Thú, theo lí thuyết hắn phải sớm đạt được thành tựu ở thôn phệ bí truyền, nhưng hắn lại không tập trung vào nó nên bây giờ không có pháp tắc, nên lúc này hắn đang lũnh ngộ tại một pho tượng có chứa thôn phệ pháp tắc.
Chương 1784: Viêm Đế chủ trận
Một pho tượng ở đại điện nối đến một kim sắc đại điện khác, bây giờ đang có không ít người ở đây nhưng bọn họ đều bị giữ lại, phía trước có một huyễn trận.
Phía trước huyễn trận lại có không ít người, trong đó có rất nhiều nhân vật lợi hại như Hi Hoàng, Cửu U Ma Đế, nhưng dù ai cũng bị giữ lại tại đây mà không cách nào đi qua được nó để đến bên kia đại điện. “Oanh” Đúng lúc này truyền đến tiếng nổ và tiếng rên, một thân ảnh đã bị đánh văng ra, người bên cạnh lập tức né ra và thân thể người đó nện thẳng xuống đất, thi thể lạnh cóng không còn dấu hiệu gì của sự sống.
– Lại một vị trận đạo đại sư chết rồi!
Ánh mắt mọi người giật giật, không ai dám bước lên, bọn họ hiện tại khong phải cường giả một phương, không phải cảnh giới đại Đế cũng không phải thuợng vị Hoàng mà chỉ bị áp chế làm người có tu vi hạ vị Hoàng thôi, sự việc rất vô lí cùng sức lực không thể nào phát huy hoàn toàn, để lại cho người Quảng Hàn cung thôi. Lúc này một hàng tiên nữ nối đuôi nhau ra, bọn họ chính là người Quảng Hàn cung.
– Cung chủ, trận pháp này dường như đang bị người khống chế mà không ngừng biến hoá, chúng ta không thể đọc được.
Một vị tiên nữ nói ra với sắc mặt không tốt, phía sau các nàng còn có mấy vị đại sư.
– Các ngươi xác định?
Âm thanh Hi Hoàng vang lên nhẹ nhàng dường như đã biết trước.
– Cung chủ, nhất định có gười khống chế để tùy thời có thể cải biến trận pháp không cho chúg ta đọc được chứ nếu không nó đã sớm bị giải rồi.
Có người khẳng định, ánh mắt Hi Hoàng hơi động:
– Cường giả Thiên Diễn Thánh tộc đã chết hết rồi mà, nếu như nói có người sống ở đây thì cũng chỉ là ý chí lưu lại để khảo nghiệm người bên ngoài, đang làm khảo nghiệm thì không nên ngăn cản chúng ta chứ.
Hi Hoàng vừa dứt lời, ánh mắt nhìn xuyên qua trận pháp, nói:
– Viêm Đế, ngươi đã đến rồi đúng không a.
– Viêm Đé?
Mọi người hơi kinh ngạc, trong đám người có người ở Vọng Thiên Cổ Đô, đối với người thế hệ trước đương nhiên biết đến cái tên này, làm gì có ai không nghe đến tên thái tử Thiên Diễn Thánh tộc chứ, dù những cường giả mạnh mẽ của cổ Thánh tộc cũng sẽ không dễ quên. Trận pháp trầm xuống, đúng lúc này truyền đến một âm thanh:
– Hi Hoàng, ngày xưa ngươi mang thần hồn của mình phong ấn ở đâu?
– Mộ của ta, trong một trang kinh thư.
Hi Hoàng đáp, mọi người nghe chuyện mà ngạc nhiên, phía bên kia lại truyền đến âm thanh tự giễu:
– Bên trong Tam Sinh Kinh, khi ánh sáng kia chiếu lên trời ta đã nghĩ có lẽ ngươi mang thần hồn mình phong ấn trong kinh thư không phải do chết vì đạo mà vì vừa nuôi dưỡng tâm hồn bị tổn thương cũng như có thể tìm hiểu cổ kinh, ngươi cứ thế đến ngày có thể hoàn thiện mình, nhìn thấy được ánh mặt trời.
– Tam Sinh Kinh.
Mọi người khẽ run, chẳng lẽ tin đồn khi trước là thật ư, Hi Hoàng thực cùng Tam Sinh Đại Đế tồn tại không rời ư, thậm chí còn cầm Tam Sinh Kinh, vậy không lẽ Thiên Diễn Thánh tộc bị Tam Sinh Đại Đế tiêu diệt? Vị Hi Hoàng này ngày xưa bị thương nên mang thần hồn phong bên trong Tam Sinh Kinh để nuôi dưỡng tâm hồn và có thể tìm hiểu Tam Sinh Kinh đến tận ngàn năm sau. Mọi người đưa mắt nhìn Hi Hoàng, nàng không hề mở miệng phủ nhận giống như đang đồng ý với đối phương. Lại một hồi trầm mặc, lát sau có âm thanh:
– Cổ điện này là nơi tổ tiên Thiên Diễn Thánh tộc lưu lại, nó dùng để khảo nghiệm mọi người, tuyển chọn thiên tài thiên phú trác tuyệt để tiếp nhận truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc và cũng để phục hưng gia tộc, đương nhiên còn một mục đích khác, nếu như ngày đó ta không chết thì nó chính là tồn tại để chờ ta đến.
– Cũng may mắn thay ta đã sống, hơn nữa còn trở lại được đây, hôm nay kẻ thù ngày xưa đều ở đây cả, nếu người nào có thể đánh chết Hi Hoàng, ta nguyện truyền thừa hết thảy của Thiên Diễn Thánh tộc cho, kể cả Thiên Diễn Thánh Kinh và các trận đạo.
Âm thanh vang vọng đánh vào lòng người, đánh chết Hi Hoàng sẽ có được truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc?
– Giết Hi Hoàng!
Mọi người đưa mắt sang Hi Hoàng, giết nàng gần như giết Cửu U, khi đó còn có thể phải đắc tội Tam Sinh Đại Đế!
– Hiện tại tu vi của Hi Hoàng đã bị áp chế nên chính là cơ hội cho các ngươi, chỉ cần tham gia đánh Hi Hoàng cũng được truyền thừa Tam Sinh Kinh.
Âm thanh lại vang lên làm lay động không ít người, hiện nay tu vi của Hi Hoàng và Cửu U Ma Đế đã bị áp chế ở hạ vị Hoàng, nếu như mọi người cùng tiến lên đánh thì thật sự có thể giết đấy. Cửu U Ma Đế chậm rãi quay sang nhìn mọi người, đồng tử của hắn như chứa một toà Cửu U ma tuyền, Cửu U khúc vang lên đánh động tâm thần họ, khi nhận ra thì sắc mặt tất cả mọi người trầm xuống lập tức bảo vệ chặt chẽ ý chí, những tên có ý chí kém đã cảm thấy mình không thể khống chế ý chí được nữa, bị Cửu U khúc nắm thóp.
– Ma khúc thật khủng khiếp!
Tất cả đều run lên, ánh mắt Cửu U Ma Đế lạnh lùng đảo qua đâm người, khúc nhạc kia cũng tiêu tán, ý tứ uy hiếp thể hiện rõ ràng!
– Xem ra ma khúc của Cửu U Ma Đế đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, chỉ một ý niệm trong đầu đã có thể khiến cho ý cảnh trong đó ăn mòn được ý chí người khác, dù cho tu vi có bị áp chế thì chỉ cần có ma khúc đây, sao lại sợ không khống chế được người khác chứ.
Mọi người nghĩ thầm, lại càng do dự và thấp thỏm, không biết lựa chọn thế nào lại càng không ai dám đối đầu với Hi Hoàng dù cho họ đã bị áp chế rồi, bọn họ rất muốn tru sát Hi Hoàng nhưng sự thật ngay trước mắt, tiến tới chắc chắn chết, mà không ai lại muốn chết cả. Lần lượt có thêm người đến, đám Lâm Phong cũng nằm trong số đó, đối với chuyện vừa rồi thì Lâm Phong không hiểu gì cả, chỉ thấy mọi người trong đây đều trầm mặc.
– Xem ra các ngươi không dám giết Hi Hoàng rồi.
Đúng lúc này lại vang lên âm thanh ấy, Lâm Phong vừ nghe đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.
– Tên gia hoả Viêm Đế kia mà, hắn thế mà không thèm che giấu thanh âm luôn sao.
Trong mắt Lâm Phong loé lên tia sáng, gia hảo kia đúng thật ở trong cổ điện rồi.
– Các ngươi không dám giết hắn, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, trong mười người thì chỉ cần giết chín người khác còn lại mình mình ta sẽ cho bước vào trận pháp và cho tiếp nhận truyền thừa để giúp ta phục hưng Thiên Diễn Thánh tộc.
Âm thanh tràn ngập lãnh ý làm mọi người thất kinh, mười người chỉ cần còn lại một người sẽ có thể thông qua?
– Tất cả những người ở đây sao không cùng người Quảng Hàn cung ta xông vào, hắn cũng chỉ có một mình thôi nên không thể cải biến trận pháp ngay được, chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì trận phâp có thể cản đươc các ngươi sao?
Hi Hoàng đạm mạc nói:
– Chỉ cần có thể phá vỡ trận pháp này và giết gia hỏa kia, đương nhiên sẽ có được những thứ bên trong cổ điện.
– Cùng nhau đi, những người hiểu biết trận pháp cùng với tiên nữ Quảng Hàn cung hợp tác lại chắc chắn có thể phá giải trận pháp này.
Một trận đạo đại sư nói làm lay động mọi người, hiết Hi Hoàng quá khó, giết chín người cũng không dễ, làm vật có khi người chết lại là mình, phá trận cũng nguy hiểm không kém nhưng mọi người cùng chịu chung.
– Ta đồng ý.
Một người phụ hoạ.
– Chúng ta nhiều người như vậy một đường chém tới, đòng tâm hiệp lực, ai có ý động tay thì cùng tru sát, nhất định có thể phá trận pháp.
Lại có người nói, dù sao người bày trận trong cổ điện này hẳn cũng bị áp chế tu vi nên không có nhiều cường giả như bọn họ được. Rất nhanh mọi người đã đạt thành hiệp nghị, chuẩn bị cường lực phá trận. Lâm Phong âm thầm thay tên Viêm Đế véo một cái, nếu như nhiều người như vậy mà phá giải được trận pháp thì tên gia hoả đó sẽ chết không toàn thây mất.
– Tất cả mọi người phải tham dự, nếu không sẽ giết không tha.
Một vị cường giả quét mắt sắc bén qua đám người.
– Hiện tại chư vị đều đã đến biên trận pháp, các trận đạo đại sư sẽ ở trung tâm còn tiên nữ Quảng Hàn cung phía sau làm việc, bất kể có ân oán gì thì cũng tạm thời ném nó sang bên mà phá trận đi.
Những người này không hổ là cường giả một phương, sau khi đạt thành hiệp nghị đã phân chia rất nhanh, từng đạo thân ảnh đi đến trước, bọn người Lâm Phong cũng đứng ở lối vào trận pháp, loại cục diện này ai dám không tham dự, chỉ cần làm vậy sẽ bị chém chết đồng loạt mà không được lựa chọn, những cường giả kia đã quen thói nói năng bá đạo, ra lệnh dù cho tu vi có bị áp chế.
– Những người ở đây lập tức công kích.
Một âm thanh truyền đến làm chí khí bùng nổ cực đại, mọi người dồn lực đánh về phía trước, hư không rung chuyển nhưng những công kích này lại tiêu tan dần mà không thấy hiệu quả.
– Trận pháp này là huyễn hoá chi trận cực lớn nên dùng cường lực cũng khó mà phá vỡ.
Một vị trận đạo đại sư nói.
– Mọi người đồng thời công kích.
Lại vang lên âm thanh khi nãy, đám người lại tiếp tục tiến lên nhưng lúc này học phát hiện ra mình đang trong sương mù.
– Tiếp tục công kích.
Thanh âm vang lên tiếp tục, nhiều công kích cùng phóng ra nhưng chỉ đánh vào hư vô.
– Các ngươi đang tự tìm đường chết.
Âm thanh lạnh lùng truyền ra, mọi người nhận ra trên mặt đất các văn lộ đang toả ra hào quang sáng chói, chúng nhanh chóng biến ảo.
– Không tốt, trận pháp đang tiến hành biến đổi, mau lui.
Một tiếng kinh hô, đám người nhanh chóng lùi lại nhưng đã trễ, trận pháp nuốt họ vào mất, quang vân che khuât bầu trời tạo cho bọn họ cảm giác như đang di chuyển, bản thân đã không còn ở nơi cũ nữa.
Chương 1785: Đánh lén
Trận pháp thay đổi, đám Lâm Phong nhận ra mình lại một lần nữa ở đại điện mênh mông, vàng son lộng lẫy, cột đá vàng kim dựng sừng sững trong đại điện toát ra hào quang, trên đó được khắc hình thần điểu Chu Tước vô cùng uy nghiêm, tại lối vào có một cự đỉnh lớn tản ra huyền Hoàng chi khí nhè nhẹ, vừa nhìn đã biết đó là bảo vật.
“Ông!” Một âm thanh làm mọi người chú ý, một tên vươn tay ra khẽ chạm vào nó rồi thu lại, cổ đỉnh lập tức biến mất như chưa từng nằm đó. Một màn này làm mọi người hơi nheo mắt, loé lên tia rét lạnh tiến đến vây lấy tên đó, còn người này lại lộ ra vẻ mặt khác thường. Lâm Phong và người Thiên Đài vẫn đứng đó, Đạm Đài bước lên trước nói:
– Đợi một chút.
– Cự đỉnh kia giống như bảo vật rất trân quý a.
Nghe Đạm Đài nói vậy Lâm Phong trầm lặng, sau đó nói:
– Nơi này là huyễn cảnh nên có thể mọi thứ đều là hư ảo.
Với tính cách của Viêm Đế, dù hắn có bảo bối bên trong đại điện này cũng sẽ không hảo tâm đến mức lưu lại dễ dàng như vậy. Kì thật mọi người đều biết đang có thể là hư ảnh, cự đỉnh kia cũng không chắc là thật nhưng thấy người kia thu lại cự đỉnh làm cho bọn họ cảm thấy không nhịn được.
– Mang cự đỉnh ra lại, để chúng ta nhìn xem nó là bảo vật gì.
Quả nhiên lúc này có người nói, nhưng sắc mặt người đang giữu cự đỉnh rất khó coi:
– Cự đỉnh là giả, ta vừa chạm phải nó đã biến mất chứ không phải ta lấy.
– Vậy mang nhẫn trữ vật ra xem nào.
Một người lạnh lùng nói, dù bọn họ hiểu tên đó tuyệt đối không có khả năng làm vậy nhưng nếu không xác nhận lại thì sao có thể an tâm được.
– Viêm Đế đang muốn phân hoá chúng ta, phá vỡ sự đoàn kết của ta.
Sắc mặt vị giữ cự đỉnh trầm xuống, hắn đã hiểu được ý tứ của Viêm Đế.
– Dù cho Viêm Đế có cố ý làm vậy thì cũng do ngươi tham lam trước, thấy bảo vật đã muốn động thủ cướp đoạt, nếu nói có người phá hư tình đoàn kết thì ta nghĩ có ngươi trong đó, nếu như không giao nhẫn trữ vật ra xem thì sẽ bị tru sát.
Lại có người lạnh lùng nói, mấy người cùng lúc vây người kia lại, nhẫn trữ vật đối với người tu võ đạo mà nói là tài phú cả đời tích luỹ, chứa bí mật trọng yếu nên không ai lại nguyện ý giao nhẫn trữ vật ra cho người khác xem, chuyện này rất vũ nhục.
– Đừng khinh người quá đáng.
Thanh niên giữ cự đủnh lạnh lùng nói, nếu như mang nhẫn trữ vật ra cho bọn họ nhìn thì ai dán đảm bảo những người này sẽ không nổi lòng tham? Một cỗ sát ý dâng lên, bao trùm lên người hắn không chừa một kẽ hở.
Lâm Phong vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, hắn biết rõ tính Viêm Đế nên hiểu được cự đỉnh kia là giả, vậy nên những chuyện xảy ra tiếp theo chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Bên trong đại điện mênh mông ngoại trừ bọn Lâm Phong không động thì vẫn còn vài người ngây ngốc đứng đó, thậm chí còn có người đến đường biên bên kia đánh ra công kích để phá trận thoát ra ngoài.
“Ông!” Người kia đánh tạo ra tiếng vang và ánh sáng vàng kim nhưng đinnh hình lại nhận thấy công kích đó không có va chạm vào trận, nó cứ cuyên qua đại điện và cắm xuống đất, dường như bức tường mà họ thấy không có thật. Đúng lúc này bên kia đã bùng phát trận chiến, vị giữ cự đỉnh cuối cùng cũng bị ép quá mà lấy nhẫn trữ vật ra, thế mà vẫn bị chém chết, lí do là những người kia nổi lòng tham cướp đoạt và sau đó diễn ra liên hoàn chiến, ai cũng muốn chiếm nhẫn đối phương.
– Tên Viêm Đế kia quá hiểu tính cách con người, chỉ sợ huyễn trận này cũng không đơn giản đến thế.
Lâm Phong nói nhỏ, lại nghe vị cường giả nãy giờ đánh vào trận pháp nói:
– Các ngươi vẫn nên suy nghĩ làm sao để rời khỏi đây đi, chớ vì tranh đoạt một vài thứ nhỏ nhặt.
Những người kia dừng tay lại, bọn họ đương nhiên biết rằng ra khỏi nơi đây mới là thượng sách, nhưng không ai nguyện ý buông tha nên trận chiến giữa họ vẫn tiếp tục đến khi đối phương chết mới thôi.
– Huyễn trận này khi đánh vào lại như đánh không khí, vậy thì phải làm thế nào để phá nó đây?
Một người nói, toà đại điện này giống thật vô cùng.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Chỉ càn là trận pháp, tất sẽ có cách hoá giải, lấy trận phá trận hoặc tiêu diệt tận tâm trận, còn có thể lấy trí phá trận nhưng tu vi chúng ta đều bị áp chế, muốn một mình phá trận cũng khó, liên thủ phá nó đi.
Vị cường giả đó nói, những người bên cạnh gật đầu.
– Các ngươi cũng tỉnh táo, vật nói xem có biện pháp tốt nào không?
Vị vừa rồi có nhìn Lâm Phong một cái.
– Chỉ có thể thử theo cách ngươi thôi.
Lâm Phong nói, một hàng người nối đuôi đi nhưng đúng lúc này lại có một thanh âm truyền vào đầu hắn:
– Lâm Phong!
– Viêm Đế!
Ánh mắt Lâm Phong hơi rung động, Viêm Đế đang dùng thần niệm truyền âm với hắn, vì trận này do hắn tạo ra nên bất cứ nơi nào hắn cũng có thể can thiệp được.
– Lâm Phong, hiện tại ta cần ngươi giúp ta.
Tiếng nói Viêm Đế đến khiến Lâm Phong ngẩn người:
– Muốn ta giúp thế nào?
– Giết toàn bộ người bên trong huyễn cảnh, không để sót dù chỉ một tên.
Viêm Đế lộ ra hàn ý nhè nhẹ, lời này khiến Lâm Phong hơi ngây ngẩn, thỉ đoạn của tên này cũng thật tàn nhẫn, đánh chết toàn bộ người trong đây.
– Đại huyễn trận ta bố trí không giữ được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng bị bọn hắn phá, một khi bị phá thì Thiên Diễn Thánh tộc cũng bị xoá tên trên Vân Tiêu đại lục nên tên hỗn đản, lần này ngươi phải giúp ta.
Âm thanh Viêm Đế hơi nghiêm túc, hiếm khi nào lão bất tử lại dùng giọng điệu đó nói chuện với hắn.
– Dù ta đánh chết người trong đây thì không gian khác vẫn có người phá vỡ huyễn trận, khi đó ngươi phải làm sao?
Lâm Phong hỏi.
– Vậy nên ta muốn ngươi và người mình động thủ giúp, có nhiêu giết nhiêu.
Viên Đế tiếp tục nói thông qua truyền âm, lời nói làm Lâm Phong hơi biến sắc, người đên đây đều không tầm thường, nếu như hắn giết hết thì không chỉ hơi tàn nhẫn mà một khi chuyện đồn ra ngoài sẽ có hậu hoạ khôn lường.
– Ngươi yên tâm, ngươi có không ít người.
Chỉ cần ngươi kêu bọn họ nghe theo mệnh lệnh công kích cùng lúc những tên kia, nhất kích nhất sát thì chuyện này sẽ không truyền ra ngoài được, bọn họ hiện tại không hề phòng bị đó. Viêm Đế lại nói:
– Lâm Phong, bổn Đế là người chủ trận, không thể kiên trì được quá lâu, mạng của ta bây giờ đã trong tay ngươi, ngươi muốn ta chết hay bọn họ chết!
– Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Lâm Phong tức giận mắng, lão kia lại muốn hắn đánh lén những người này.
– Gia hoả khốn kiếp, bổn Đế vì ngươi cũng đã giết người không ít, đã khi nào đem ra so chưa, hiện tại vận mệnh của bổn đế cùng Thiên Diễn Thánh tộc đều trong tay ngươi, ngươi tự xem mà giải quyết.
Viêm Đế tiếp tục nói, Lâm Phong im lặng, quả thật khi trước Viêm Đế có vì hắn mà giết nhiều người, những tên đó không hề có xung đột với Viêm Đế nhưng đều bị giết vì hắn. Đã nói đến nước này thì nếu Lâm Phong không giúp thì sẽ thật sự hại chết hắn, áy náy suốt đời. Nghĩ vậy ánh mắt Lâm Phong loé lên tia lạnh lẽo, hắn đã có quyết định, những người này chạy đến đây đoạt bảo thì cũng phải chuẩn bị cái giá để trả rồi, hắn chỉ có thể phụ bọn họ mà giúp Viêm Đế.
– Lời nói tiếp theo của ta có thể sẽ khiến các ngươi khiếp sợ nhưung phải giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Lâm Phong truyền âm cho những người bên cạnh, ánh mắt bọn họ hơi run nhưng rất nhanh đã khôi phục như trước.
– Thái tử của Thiên Diễn Thánh tộc là huynh đệ của ta cũng chính là người bày trận, vì vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ xuất thủ không phải công kích huyễn trận mà đánh vào những người kia, nhất định phải một chiêu tất sát, bọn họ đang không hề phòng bị nên chỉ cần công kích ngoan độc thì nhất định có thể làm được.
Viêm Đế nói, tuy trong lòng mọi người đã có chuẩn bị nhưng sau khi nghe Lâm Phong nói xong thì nhịn không được mà run, chốc lát sau bọn họ đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
– Nhớ kĩ, ai giết người nào thì tất bảo vật thuộc về người đó, ra tay nhất định phải nhanh chuẩn và độc.
Lâm Phong dặn dò thêm lần nữa, hôm nay tất cả đều bị áp chế ở hạ vị Hoàng nên chỉ cần nhanh gọn đã đủ hạ gịc đối phương. Lúc này Lâm Phong đã tập hợp với đám người đi trước, người cầm đầu nói với mọi người:
– Tất cả mọi người hội tụ công kích mạnh nhất đánh vào huyễn trận, ai không ra tay sẽ bị chém chết.
Dứt lời hắn là người đầu tiên phóng ra công kích mạnh mẽ.
– Theo lời ta…tiến hành công kích.
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người lập tức tung ra chiêu mạnh nhất, Lâm Phong đứng cạnh đó không xa cũng hội tụ Thiên Ma phán quyết, còn có lực lượng đáng sợ của kiếm quang, thậm chí quanh thân hắn còn có pháp tắc gió quấn quanh. Khi tất cả mọi người sắp thành, người kia cũng tiếp tục hô:
– Ra tay!Nguồn truyện audio
Âm thanh long trời lở đất vang lên, mọi người đều công kích về phía đại điện còn bọn Lâm Phong lại công kích về phái đầu bọn họ, nhanh như chớp đến nỗi khi bọn họ nhận ra có luồng lực lượng khủng bố đánh đến mới nhận ra được có chuyện gì đang diễn ra!