Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 338 [Chương 1686 đến 1690]
❮ sautiếp ❯Chương 1686: Ba Pho Tượng
Lúc Lâm Phong và đám Thanh Phượng tới phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc, Thiên Diễn Đại Trận kia vẫn con nguyên, chưa hề bị tác động.
– Từ hành động vội vả chạy về nhà của những người kia, ta đã có thể xác định, Thiên Diễn tiểu trận là bản đơn giản hóa của Thiên Diễn Đại Trận.
Lâm Phong mở miệng nói một tiếng.
– Nhìn từ bên ngoài, Thiên Diễn Đại Trận này đúng thật là bản phóng đại của Vũ trận pháp kia.
Nhưng bên trong trận như thế nào, chúng ta không được biết rồi. Những vị cường giả kia thì sẽ có quyết định riêng của họ, không cần chúng ta phải lo lắng. Thanh Phượng bình tĩnh nói.
– Tại sao cái lão bất tử kia vẫn còn ở đây?
Lúc Lâm Phong đảo mắt nhìn chung quanh, hắn lập tức phát hiện lão gia hỏa Viêm Đế đang nhắm mắt ngồi tĩnh tu trong một góc nào đó, phảng phất như không tranh quyền thế. Nhưng Lâm Phong biết lão chỉ đang chờ đợi mà thôi. Nhưng vào ngay lúc này, đột nhiên có một cỗ thiên uy xuất hiện, khiến cho mọi người có cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống.
– Thương thiên chi lực, lão tổ tông Thương tộc.
Sau đó mọi người lập nghe thấy một giọng nói già nua cuồn cuộn truyền ra:
– Tất cả mọi người ở đây, mau ly khai ngàn dặm.
Khi mọi người nghe thấy vậy, đôi mắt họ trở nên ngưng trọng. Mấy lão quái vật của Thánh tộc chuẩn bị xuất thủ rồi, nên mới đuổi bọn họ đi. Ngay lúc đó, Viêm Đế cũng mở mắt ra, rồi lập tức thối lui. Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, không có chút gì do dự, như hắn sớm đã đoán chuyện này vậy. Sau đó không lâu, trên trời cũng xuất hiện vô số thần ấn quang huy chiếu rọi thiên địa, khiến cho trái tim mọi người nhảy lên một cái, lão quái vật của Độc Cô gia cũng xuất hiện, xem ra đám lão quái vật kia thật sự muốn phá Thiên Diễn Đại Trận.
– Chúng ta đi thôi.
Sau khi Thanh Phượng mở miệng nói xong, nàng và Lâm Phong rời đi. Ngay sau họ cũng có từng hàng người nhanh chóng lui, chừa lại một khu đất hoang tàn và trống vắn. Tất cả mọi người đều rời đi, không người nào dám không nghe lời của vị cường giả Thương tộc đó cả. Đối với những nhân vật kí, giết bọn họ cũng như bóp chết một con sâu con kiến thôi. Sau khi bọn họ hoàn toàn thối lui, trong hư không lại có thêm vài đạo thiên uy xuất hiện. Tuy mọi người biết rõ, các siêu cấp cường giả của Thánh tộc và Cổ tộc, nhưng đáng tiếc bọn họ đã bị ép lui ra phía sau đến cả ngàn dặm. Nên không có cơ hội, tận mắt nhìn thấy những vị khủng bố đại năng kia phá trận. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng đang hướng mắt nhìn chằm chằm phương xa, thì thào nói nhỏ:
– Không biết bọn họ có thể phá vỡ Thiên Diễn Đại Trận không?
Nếu như trận pháp bị phá, thì bên trong sẽ xuất hiện cái gì?
– Có lẽ là một tiểu thế giới.
Thanh Phượng thấp giọng đáp lại. Tất cả các Cổ tộc cường đại đều có một tiểu thế giới làm căn cơ, nên dù cho trụ sở ở ngoài bị phá hủy, vẫn còn tiểu thế giới. Mà khi Thiên Diễn Thánh tộc bị hủy diệt, đã có rất nhiều cường giả đi tìm tiểu thế giới của họ, nhưng lại không thấy gì. Có lẽ thứ Thiên Diễn Đại Trận bảo hộ, là một tiểu thế giới.
– Đông!
Sau đó không lâu, trong phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc có âm thanh vang dội vang lên. Khiến cho mọi người khá bất ngờ, không biết Thiên Diễn Đại Trận mạnh đến mức nào, mà động tĩnh lúc phá trận lại lớn như vậy.
– Tại sao các tiên nữ của Quảng Hàn cung khuyết lại có năng lực thôi diễn mạnh như vậy?
Còn câu nói cuối cùng của Y Nhân Lệ có ý nghĩa gì? Vào lúc này, trong đầu Lâm Phong xuất hiện rất nhiều nghi vấn. Theo tình cảnh lúc ấy, dù hắn và Thanh Phượng không xuất hiện, Quảng Hàn cung khuyết vẫn có thể phá giải dược Thiên Diễn Tiểu Trận, chẳng lẽ mục đích của chuyện đó là để nói cho các đại cổ Thánh tộc, phương pháp phá trận? Khi nghĩ tới đây, Lâm Phong lại có cảm giác mọi chuyện không phải đơn giản như vẻ bề ngoài. Không lâu sau, đột nhiên có một cổ khí tức kinh khủng xuất hiện, khiến cho cả khung viên ngàn dặm quanh đó đều bị kinh động. Theo thời gian dần dần trôi qua, cổ thiên uy cũng dần dần suy yếu. Khi mọi người cảm thấy thấy thế, trong mắt họ lóe lên một đạo phong mang. Lúc Lâm Phong nhìn về phía Viêm Đế, hắn chỉ thấy lão gia hỏa kia đang nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như không hề để tâm đến mọi chuyện ngoại giới. Nhưng lão làm sao có thể qua mắt được Lâm Phong, lão gia hỏa này không quan tâm mới lạ.
– Oanh!
Sau một lúc nữa, mọi người đột nhiên cảm giác thấy có một chấn động mãnh liệt đang truyền ra từ phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc, khiến họ vô cùng sợ hãi.
– Oanh, oanh, oanh!
Ngay sau đó, từng tiếng nổ khủng bố cuồn cuộn vang lên, làm cho mọi người rất tò mò. Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra?
– Đi.
Chỉ một lát sau, mọi người lại nhìn thấy một đám cường giả Đại Đế của Thánh tộc chạy ra. Khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Thánh Đế đã bị thương, tiểu thế giới của Thiên Diễn Thánh tộc đã xuất hiện.
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, khiến cho trái tim của mọi người nhảy lên một cái. Sau đó, vài vị cường giả nhao nhao hướng về phía phủ đệ của Thiên Diễn Thánh tộc.
– Không.
. . Sau đó, từng tiếng gào thét và những tiếng nổ liên tục vang lên không ngừng. Những người phía xa xa chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một luồng lực lượng hủy diệt đáng sợ. Và sau đó, từng luồng pháp tắc tán dật khắp nơi, dường như đã có vài vị cường đại Vũ Hoàng vẫn lạc.
– Đi.
Vào lúc đó, đám Thanh Phượng và Lâm Phong cũng nhao nhao đi về hướng phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc. Vì thân phận bọn hắn không hề tầm thường, nên những cường giả Thánh tộc kia cũng không dám động đến bọn họ. Sau đó, mọi người cảm thấy những luồng khí tức cường đại trong hư không biến mất, khiến cho mọi người vô cùng tò mò. Tại sao những vị cường giả kia lại ly khai, chẳng lẽ Thánh Đế bị thương thật? Lúc Lâm Phong trở lại phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc, hắn phát hiện trận pháp đã biến mất. Đúng như Thanh Phượng suy đoán, sau khi Thiên Diễn Đại Trận biến mất đã để lộ ra một tòa cung điện.
– Những vị cường giả Đại Đế kia đâu rồi?
Khi mọi người nhìn thấy không có bất kỳ vị cường giả nào trước cung điện, có người lên tiếng hỏi.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
– Chỗ đó hình như có Thánh văn.
Lúc mọi người cẩn thận nhìn vào cái lối vào kia, họ lập tức phát hiện nơi đó có rất nhiều chấn động kỳ lạ, thỉnh thoảng lại lóe hào quang lóe lên. ….. Cùng Lúc đó, ở một nơi cách Vọng Thiên Cổ Đô rất xa đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người. Khi những người kia phát hiện ra nơi mình đến, họ gào thét tức giận. Cái kẻ bày ra Thiên Diễn Đại Trận thật vô liêm sỉ, sau khi Thánh Đế liều mạng phá vỡ trận pháp, cả đám họ lao vào. Nhưng không ngờ cái lối vào kia lại là cạm bẫy, lúc bọn hắn vừa bước vào trong đó, đã bị truyền tống đến chỗ xa xôi này. Bây giờ họ mới biết, Thiên Diễn Đại Trận kia không có bị phá giải hoàn toàn, mà diễn hóa thành một cái truyền tống trận mà thôi.
– Thiên Diễn Đại Trận, không hổ là tuyệt tác của Thiên Diễn thánh tộc.
Một vị Đại Đế cảm thán. ….. Cùng lúc đó, đám người ở phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc lại đang do dự, không dám bước vào trong. Nhưng vào ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên. Rồi mọi người nhìn thấy một cái cung điện khác xuất hiện. Nhưng những người đó vẫn do dự, không dám bước vào trong đó, mặc dù cường giả Vũ Hoàng cũng không ngoại lệ. Còn cường giả cấp Đại Đế thì đã biến mất hết rồi.
– Vô Lượng Thiên Tôn.
Nếu chư vị đều không muốn vào, bần đạo xin đi vào trước. Ta không vào Địa Ngục, thì ai vào Địa Ngục. Đúng lúc này, Viêm Đế đột nhiên lên tiếng, lập tức đi vào bên trong cung điện. Mà đám người còn lại đều nhìn chằm chằm hắn. Sau đó họ phát hiện, Thánh văn đã triệt để biến mất, đã không còn cạm bẫy, nên lập tức có một đám người điên cuồng vọt vào trong đó. Lúc bọn họ bước vào trong, họ thấy mình đang đứng trong đại điện trống trải, chỉ có ba pho tượng. Pho tượng bên trái là một lão đầu lôi thôi, tựa như ăn mày. Còn pho tượng bên phải cũng là một lão đầu tử, nhưng cách ăn mặc lại khá mộc mạc. Mà pho tượng ở chính giữa lại vô cùng trang nghiêm, lại còn cầm một cuốn sách màu vàng kim và một cái bàn cờ. Cái bàn cờ đó rất giống Thiên Diễn bàn cờ.
– Nơi có bảo bối đều sẽ có nguy hiểm.
Nhưng ta không vào Địa Ngục, thì ai vào Địa Ngục. Lão đạo chuẩn bị lấy thân thử nghiệm. Lúc Viêm Đế vừa nói xong, hắn bước chân về phía pho tưởng chính giữa. Ngay tại lúc đó, bổng nhiên có một luồng khí tức khủng bố khóa chặt Viêm Đế, khiến cho hứa lập tức dừng lại, không dám bước thêm. Sau đó, hắn lập tức vung vẩy pháp trần, tụng một tiếng:
– Vô Lượng Thiên Tôn, lão đạo vẫn nên đổi chỗ thì hơn.
Vừa dứt lời, Viêm Đế đi về phía pho tượng bên trái. Ngay sau hắn, một đám cường giả đang nhao nhao lao tới pho tưởng chính giữa. Lúc bọn họ nhìn thấy quyển sách màu vàng kim chói mắt kia, trong đầu bọn họ chỉ còn nghĩ một việc, Thiên Diễn Thánh Kinh.
– Oanh!
– Cút ngay!
– Ta đấy.
Những thanh âm ầm ầm bạo liệt không ngừng vang lên. Mặc dù không có người nào chạm kinh thư, nhưng đại chiến đã bộc phát, ai không có thể nhẫn nhịn, nhì người khác đoạt cổ kinh được, nên tất cả đều ra tay.
– Lão đạo quả nhiên là thiên tài, nơi có bảo bối nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Viêm Đế khẽ thở dài một tiếng, rồi bất tri bất giác đi đến trong góc, vuốt ve pho tượng lão đầu lôi thôi như ăn mày.
– Xem ra thứ này rất có duyên với lão đạo.
Viêm Đế lầm bầm lầu bầu một tiếng. Mà khi Lâm Phong thấy cảnh đó, đôi mắt của hắn lóe lên không ngừng, thầm nghĩ:”Cái lão gia hỏa Viêm Đế gia hỏa này tại sao lại không lấy Thiên Diễn bàn cờ và Thiên Diễn Thánh kinh đang bày trước mặt, mà lại ôm một pho tượng vô dụng?” Nhưng Lâm Phong làm sao có thể tin cái lão gia hỏa đó đổi tính được, hai thứ bảo bối kia nhất định có vấn đề. Nên Lâm Phong đi đến trước pho tượng bên phải!
Chương 1687: Đoạt Bảo
– Đứng lại.
Ngay lúc Lâm Phong sắp đến gần pho tượng bên phải, đột nhiên có một tiếng quát truyền đến, khiến Lâm Phong quay đầu lại. Hắn liền thấy Dương Diễm đang nhìn chằm chằm mình.
– Tuy hai pho tượng kia được đặt nơi hẻo lánh, nhưng thứ trong Thiên Diễn Thánh tộc sao có thể bình thường.
Biết đâu nó là dị bảo thì sao? Lão già, ngươi vẫn nên để nó lại đi. Dương Diễm nhìn Lâm Phong một cái, rồi lập tức chuyển sang nhìn Viêm Đế. Tuy pho tượng kia không phải trọng bảo, nhưng cũng không thể để hắn dễ dàng lấy đi được. Đặc biệt là tên Lâm Phong đang nhăm nhe pho tượng bên phải kia.
– Bọn họ đang tranh đoạt bảo vật chân chính, nhưng ngươi lại không động thủ.
Lão đạo chỉ lấy một món đồ nhỏ kẻ trong góc, mà ngươi cũng muốn tranh giành à. Viêm Đế híp mắt cười nói. Vào lúc này, Dương Diễm và đám thiên tài Thánh tộc đều không dám động thủ, trong đại điện lúc này có không ít người, đại bộ phận đều là cường giả Cổ tộc, Vũ Hoàng cũng rất nhiều. Nên bọn họ có cướp được bảo vật, cũng không thể mang đi được?
– Dù là đồ bỏ đi cũng không được.
Dương Diễm lạnh lùng nói. Rồi lập tức tế Bát Bảo Thái Dương Luân, tỏa ra từng luồng khí tức đáng sợ, khiến nhiệt độ xung quanh gia tăng lên rất nhiều. Những người này đều là đệ tử kiệt xuất của Thánh tộc, nên trên người họ cũng có một ít bảo bối phòng thân. Bát Bảo Thái Dương luân là bảo bối bảo mạng của Dương Diễm.
– Phá cho ta!
Dương Diễm huy động Bát Bảo Thái Dương luân trong tay, khiến cho tất cả mọi người đều phải nhắm mắt lại. Ánh sáng từ Bát Bảo Thái Dương Luân kia giống như ánh sáng mặt trời thật sự, có thể khiến cho đôi mắt của mọi người bị thương. Cùng lúc đó, đột nhiên có một cỗ uy áp xuất hiện, hóa phần phía trên của cung điện thành bụi bặm, để lộ cả tòa cung điện ra ngoài. Sau đó, Dương Diễm và đám người Thái Dương Thánh tộc bước vào trong cung điện, nhìn chằm chằm mọi người. Mặc dù cung điện này rất lớn, nhưng chẳng là thứ gì so với Bát Bảo Thái Dương trong tay hắn, chỉ cần hắn phẩy tay một cái, cung điện này sẽ biết mất. Cùng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng chậm rãi bay lên không, quanh người hắn lập tức xuất hiện 36000 đạo thần ấn. Những thần ấn kia điên cuồng bay múa khắp nơi, tỏa ra từng luồng khí tức đáng sợ
– Một khi những thiên tài của Thánh tộc tế ra trọng bảo, Trung Vị Vũ Hoàng cũng phải tránh lui.
Một vị Vũ Hoàng nói nhỏ.
– Uy lực của bảo bối đó thật khủng khiếp, nội tình của cổ Thánh tộc đây sao?
Lâm Phong nói nhỏ. Tuy những bảo bối đó vô cùng lợi hại, nhưng đám thiên tài của Thánh tộc sẽ không dễ dàng dùng đến. Dù sao, mục đích của của chúng chỉ để bảo vệ tính mạng, chứ không phải để bắt nạt người khác. Thứ Thương Khiếu và thiên tài của Cổ Vu tộc lấy ra lần lượt là Thương Vương Khải Y và Cổ Vu Trường Mâu. Cả hai thứ đều là những binh khí khủng bố, nên khi thấy chúng xuất hiện, cái đám Vũ Hoàng đang tranh đoạt bảo bối lập tức dừng tay, không dám tiếp tục tranh đoạt. Giờ phút này, khoảng cách của hai người Viêm Đế và Lâm Phong gần hai bức tượng nhất. Viêm Đế đã lấy được pho tượng bên trái, còn Lâm Phong thì đã đi được nửa đường. Nhưng cả hai người bọn họ đều không dám cử động. Sau đó, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy một cổ sát ý khóa chặc hắn. Khi hắn nhìn về phía chủ nhân của luồng sát khí đó, người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Dương Diễm.
– Nếu có cơ hội, ta nhất định phải chém chết cái tên gia hỏa này, Đế binh của hắn là một mối uy hiếp rất lớn.
Lâm Phong thầm nói.
– Oanh!
Trong lúc đó, trên bầu trời đột nhiên có một ngọn lửa cuồng bạo xuất hiện. Khi mọi người nhìn lên, họ thấy một con yêu thú giống như mặt trời chói mắt, có ba chân, Thái Dương thần điểu, Tam Túc Kim Ô.
– Lâm Phong, hai thứ trong tay pho tượng ở giữa không phải vật tốt lành gì?
Nhớ phải cướp cho được cái pho tượng kia. Khi Viêm Đế nói xong, sắc mặt Lâm Phong trở nên ngưng trọng. Hắn không ngờ cái lão gia hỏa này lại biết nhiều chuyện của Thiên Diễn Thánh tộc như vậy? Ngay cả bí mật của mấy pho tượng trong cung điện này cũng biết?
– Tốt.
Lâm Phong truyền âm lại một tiếng:
– Ta rất muốn cướp lấy nó, nhưng ngươi hãy nhìn đi, với đội hình như vậy.
Dù ta có cướp được bảo vật, cũng khó toàn thân rút lui.
– Bằng hữu của ngươi không phải Vương thể của Cổ Giới tộc sao?
Có hắn ở đây, ngươi sẽ không chết được đâu. Viêm Đế chửi nhỏ một tiếng, nói:
– Còn có cô gái hoạt bát kia nữa, nàng ta chính là yêu tộc thánh nữ đó.
Lâm Phong, nếu ngươi có cơ hội, hãy gạo nấu thành cơm với nàng ta đi. Đến khi đó, ngươi chính là con rễ của cự phách yêu giới, ai ở Vọng Thiên Cổ Đô còn dám động đến ngươi. Khi nghe xong, Lâm Phong thầm mắng một tiếng. Nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài, lão bất tử kia cỏ vẻ là người không quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài, nhưng thật ra, lão vô cùng tinh minh, cái gì cũng biết. Ngay cả thân phận của Lang Tà và Thanh Phượng mà hắn còn biết nữa là.
– Ngươi có bảo bối nào không?
Cho ta mượn một hai kiện để sử dụng đi. Lâm Phong truyền âm nói.
– Cút, bổn Đế tặng cho ngươi cái pho tượng kia, đã quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Viêm Đế tức giận mắng một tiếng, rồi nói:
– Thôi, bổn Đế đi đây, ngươi hãy tự cầu phúc đi.
– Ách.
. . Sau đó Lâm Phong lập tức nhìn thấy Viêm Đế đạp mạnh xuống đất một cái, khiến cho hai cái bảo vật trong tay pho tượng giữa bay lên. Khi Dương Diễm thấy cảnh đó, hắn cũng không cách nào nhịn được, lập tức đi theo.
– Không chơi.
Ngay lúc đó, mọi người chỉ thấy cả người Viêm Đế đều bị những luồng Thái Dương hỏa trùng thiên bao vây. Nhưng khi những ngọn lửa đó sắp chạm đến người hắn, thì hắn lại trực tiếp thuấn di đi.
– Vô liêm sỉ.
Lúc Dương Diễm thấy Viêm Đế chạy thoát, hắn gầm lên một tiếng. Rồi lập tức làm cho Bát bảo Thái Dương luân phát ra những tia sáng mặt trời chói mắt, tựa như một đạo hào quang hủy diệt bay thẳng về hướng Viêm Đế.
– Thằng ranh con, đừng để bổn Đế gặp ngươi lần nữa, nếu không,.
.. Viêm Đế chỉ kịp hô to một tiếng, rồi lập tức sử dụng trận pháp thuẫn di lần nữa. Ngay khi hắn vừa biến mất, thì vị trí lúc nãy của hắn xuất hiện một vầng Thái Dương chói mắt, đốt cháy tất cả.
– Cút ngay!
Ngay lúc Dương Diễm xuất thủ, Tam Túc Kim Ô kia cũng động thủ. Từ Thái Dương vương miện trên đầu nó xuất hiện một tia sáng, bắn về phía Dương Diễm. Dương Diễm lập tức bị tia sáng của Kim Ô bức lui, nhưng hắn làm sao có thể cam tâm bị đánh lui ran ngoài. Hắn lập tức huy động Bát Bảo Thái Dương luân để tạo ra một ngọn Thái Dương hỏa khổng lồ, thiếu cháy tất cả. Cùng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng huy động 36000 thần ấn quanh người hắn, tỏa ra một quầng sáng khủng bố đến mức tận cùng, khiến cho tất cả phải tránh lui.
– Cái lão bất tử này quá bỉ ổi, trước khi đi còn muốn kích động mọi người đánh nhau.
Khi Lâm Phong thấy cảnh đó, hắn thấp giọng nói một tiếng. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã động thủ, tranh đoạt bảo vật trong tay pho tượng chính giữa, nên những người này sẽ không mạo hiểm đuổi bắt Viêm Đế. Cũng lúc này, một vài vị Vũ Hoàng bắt đầu áp sát Lâm Phong, ngăn Lâm Phong cướp lấy pho tượng bên phải. Khiến cho sắc mặt Lâm Phong trở nên nghiêm túc. Theo những gì Viêm Đế nói, trong pho tượng đó rất có thể cất dấu bảo vật, nên hắn nhất định phải cướp được. Một khi đã quyết định, thì không thể chần chừ. Lâm Phong lập tức lấy ra vài miếng trận phù và Ngân Dực Vũ Hồn. Sau đó, Lâm Phong cũng bắt đầu tích tụ phong pháp tắc, chuẩn bị cướp lấy pho tượng.
– Ông!
Một lúc sau, Lâm Phong hóa thành một cơn gió có tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt pho tượng kia, trực tiếp thu nó vào.
– Hừ!
Khi thấy cảnh đó, những vị cường giả Vũ Hoàng kia hừ lạnh một tiếng, rồi cùng lúc phát ta những công kích đáng sợ về phía Lâm Phong. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng kịp bóp nát một khỏa trận phù, khiến cho thân thể hắn đột nhiên biến mất. Sau đó, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lang Tà. Mặc dù hắn trận phù không có lợi hại như Viêm Đế truyền, nhưng cũng đủ tránh né những công kích kia.
– Ầm ầm!
Vào lúc đó, trong tay Lang Tà cũng xuất hiện một Cổ Quan. Khi mọi người nhìn thấy Cổ Quan đó, cả đám trở nên ngưng trọng. Đặt biệt là mấy vị Vũ Hoàng, họ có thể cảm nhận được Giới lực cuồn cuộn từ trong Cổ Quan kia phát ra.
Chương 1688: Đào Tẩu Thành Công
– Lang Tà, chuyện của hắn không liên quan gì đến ngươi, mau tránh ra.
Khi đám cường giả Vũ Hoàng kia nhìn thấy Lang Tà muốn bảo vệ Lâm Phong, có người lên tiếng, cả đám nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Cút.
Câu trả lời của Lang Tà lập tức khiến cho sắc mặt của những vị Vũ Hoàng kia rất khó coi. Tuy Lang Tà có Giới Vương thể, nhưng bọn hắn tốt xấu gì cũng là cường giả Vũ Hoàng. Mà cái hắn lại không hề khách khí, trực tiếp mắng bọn hắn cút, quả thật không coi ai ra gì. Nhưng thực lực kẻ có Giới Vương thể lại khá cường hãn, cường giả Vũ Hoàng bình thường không phải đối thủ của hắn, huống hồ đối phương lại có Giới Quan.
– Cái tên Thập tuyệt thể kia.
Nếu không muốn mất mạng, hãy giao đồ vật kia ra. Một thanh niên có tu vi Vô địch Tôn Chủ của một Cổ tộc nào đó, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong nói. Trong tay của hắn cũng đang cầm một kiện cao cấp Hoàng khí, Lôi Vương chùy, ẩn chứa lôi uy vô cùng khủng bố. Giờ phút này, trong cung điện không chỉ có có cường giả của Thánh tộc, mà còn có rất nhiều người không phải người của Thánh tộc hoặc Cổ tộc. Nhưng bọn hắn cũng không phải loại người lương thiện.
– Nhất định phải nhanh chóng ly khai.
Nếu để đến lúc bí mật của bảo vật ở pho tượng chính giữa bị lộ ra, tình cảnh của ta, sẽ càng thêm không ổn. Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, rồi chuyển mắt sang nhìn chằm chằm vào đám người trong hư không. Những người đó đều là Vũ Hoang, nhưng cũng có mấy vị thanh niên Vô địch Tôn Chủ. Họ đang ngấp nghé tranh đoạt pho tượng ở giữa.
– Ông!
Đúng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên hóa thành một cơn gió ly khai, khiến cho những cường giả kia khá bất ngờ.
– Ngươi thoát được sao?
Một người thanh niên lạnh lùng nói, lập tức cùng những cường giả khác truy kích Lâm Phong. Cùng lúc đó, họ lại thấy Lâm Phong quăng ra vài khối phù trận cản đường. Họ chém ra mấy đạo kiếm quang phá hủy những phù trận kia, nhưng nhưng phù trận kia không bị phá hủy như họ nghĩ, mà lại liên tục phát nổ. Những phù trận kia là thứ di Lâm Phong dùng da thủ ẩn chứa pháp tắc để khắc, nên uy lực của nó cực kỳ khủng bố. Khiến cho những vị Vũ Hoàng kia phải tạm dừng.
– Phốc phốc!
Sau đó, họ lập tức nhìn thấy Lâm Phong đang cầm chặt một chuôi trường thương màu bạc, đâm vào não của một vị Vũ Hoàng. Khi thấy pháp tắc lực lượng của vị Vũ Hoàng đó từ từ khuếch tán, sắc mặt của những vị cường giả kia liền thay đổi.
– Tự tìm cái chết.
Một người liền nổi giận gầm lên một tiếng, rồi huy động đại địa pháp tắc phong tỏa Lâm Phong. Khiến hắn cảm thấy thân thể mình trở nên trầm trọng. Sau đó, Lâm Phong bóp nát một khỏa trận phù, hắn biến mất ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Lang Tà cũng hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức huy đồng Cổ Quan trên tay đánh về phía đám người kia.
– Cẩn thận.
Sau khi hô lên một tiếng, cả đám điên cuồng bỏ chạy, nhưng Lang Tà không phải dạng vừa, hắn hóa Cổ Quan kia thành một đại quan dài ngàn mét. Cổ quan quét sạch những cường giả kia, rồi hóa lại kích thước bình thường. Thấy vậy, Lâm Phong tăng tốc rời đi để tránh phát sinh thêm biến cố, nhưng khi hắn vừa mới đi ra ngoài, đã bị một vị Vũ Hoàng ngăn cản, cường giả kia đánh ra từng cự chưởng ẩn chứa kim sắc pháp tắc về phía Lâm Phong. Ngay khi đó, Lâm Phong phóng ra một khỏa phá diệt trận phù, trực tiếp phá hủy cự chưởng kia. Rồi hắn tiếp tục huy động trường thương, phóng nó vào hư không. Ngay lúc trường thương vừa rời khỏi tay Lâm Phong, nó lập tức biến mất trong không khí, giống như chưa hề xuất hiện vậy.
– Phốc phốc!
Khi trường thương xuất hiện lại, nó đã xuyên đầu vị Vũ Hoàng kia rồi. Vì trong trường thương có ẩn chứa huyễn pháp tắc, nên nó mới có thể biến mất trong hư không, rồi lại xuyên qua đầu đối phương. Sau đó, Lâm Phong lao về phía người nọ, rút trường thương ra, tiện tay thu luôn túi trữ vật của đối phương.
– Oanh Tạch…!
Ngay khi Lâm Phong định xoay người rời đi, lại có một tia chớp tấn công từ phía sau, khiến hắn không thể không bóp vỡ một khỏa trận phù nữa. Không gian lực lượng bao lấy thân thể hắn, hắn lại biến mất ngay tại chỗ.
– Ngươi trốn không thoát đâu.
Khi thấy cảnh đó, thanh niên cầm Lôi Vương chùy quát lạnh một tiếng, rồi lập tức huy động. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng của hắn đang bị khóa chặt, thần sắc trở nên ngưng trọng. Ai bị một Hoàng khi khủng khiếp như Lôi Vương chùy khóa chặt, mà không thể chạy trốn đều sẽ như hắn.
– Mau giao đồ ra cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Thanh niên kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói. Lâm Phong và Lang Tà có quan hệ rất tốt, nếu giết hắn thì sẽ chọc giận Lang Tà. Tuy Lang Tà đang bị Thái Dương Thánh tộc và cường giả của gia tộc hắn ngăn chặn, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.
– Ngươi nhìn xem, ta là ai?
Câu nói lạnh lùng của Lâm Phong lập tức khiến cho tên thanh niên Cổ tộc kia sửng sốt.
– Chú sát.
Sau đó, Lâm Phong chợt quát một tiếng. Khi Lâm Phong vừa dứt lời, lực lượng trớ trú kinh khủng và tử vong áo nghĩa bùng nổ, khiến cho tên thanh niên kia cảm thấy vô cùng đau đớn.
– Trảm!
Lúc Lâm Phong hét xong, một đạo kiếm quang đáng sợ xuất hiện, chém đứt cánh tay tên thanh niên kia. Mà lúc Lôi Vương chùy và cánh tay của tên thanh niên kia rơi xuống, Lâm Phong lao về phía hắn ta. Khi thấy vậy, sắc mặt tên thanh niên trở nên tái nhợt, muốn lấy tay phát động công kích, nhưng lại phát hiện cánh tay phải của mình đã không còn. Mà hình ảnh trường thương màu bạc lại không ngừng tại phóng đại trong mắt hắn, khiến cho hắn vô cùng tuyệt vọng. Khi một tiếng phốc vang lên, thanh niên đã không còn khí tức sinh mệnh. Sau đó, Lâm Phong bay xuống, trực tiếp thu hồi Lôi Vương chùy.
– Ngươi chết đi.
Lúc những cường giả của gia tộc tên thanh niên thấy Lâm Phong giết chết hắn, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi. Đúng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng đã đoạt quyển sách màu vàng kim trên tay pho tượng chính giữa. Khi hắn phá vở phong ấn của nó, vẫn không điều gì xảy ra.
– Là đồ giả?
Khi thất cảnh đó, sắc mặt Dương Diễm cũng trở nên cực khó coi, nói với Độc Cô Bất Bại:
– Ngươi cho ta xem một chút.
Khi nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Độc Cô Bất Bại. Quyển sách đó là thật hay giả, không phải do một câu nói của hắn quyết định được.
– Ta lừa các ngươi là gì?
Cầm lấy đi. Độc Cô Bất Bại lạnh lùng nói ra một tiếng, rồi ném quyển sách kia về phía Dương Diễm. Khi Dương Diễm nhìn thoáng qua nó, sắc mặt của hắn cũng trở bên cứng đờ, nhìn chằm chằm bàn cờ vẫn còn đang bị tranh đoạt, nói:
– Chẳng lẽ cái Thiên Diễn bàn cờ kia cũng là đồ giả?
– Nhìn một chút là biết liền.
Vừa dứt lời, Kim Ô xuất hiện trước pho tượng ở giữa, cầm lấy Thiên Diễn bàn cờ. Sau khi tiếp nhận bàn cờ, Kim Ô nắm chặt tay lại, khiến cho cái bàn cờ kia vang lên những tiếng răng rắc. Khi mọi người thấy cảnh đó, sắc mặt của họ đều trở nên cứng đờ. Họ không ngờ thứ bao nhiêu người giành giật chỉ là đồ giả.
– Vẫn còn một pho tượng nữa.
Khi thanh âm của vừa vang lên, Bát Bảo Thái Dương luân phóng ra một đạo Thái Dương hỏa về phía pho tượng kia, khiến cho pho tượng đó hóa thành tro bụi.
– Căn bản không có thứ gì.
Chúng ta đã bị chơi xỏ. Dương Diễm lạnh lùng nói.
– Nào chỉ chúng ta.
Tất cả những Thánh Đế liều mạng bị thương để phá Thiên Diễn Đại Trận và đám Đại Đế và Vũ Hoàng mất tích, đều bị lừa, nơi đây không có cái gì cả, chúng ta đều bị Thiên Diễn Thánh tộc đùa bỡn rồi.
– Không nhất định.
Tại sai lúc Thiên Diễn Thánh tộc sắp diệt vong, bọn họ lại dùng Thiên Diễn Đại Trận bảo hộ cái cung điện này? Tại sao họ lại hãm hại nhiều cường giả như vậy? Các ngươi còn nhớ hai pho tượng bình thường ở hai bên không?
– Đúng, cái tên đạo sĩ thúi kia là người đầu tiên tiến vào cung điện.
Nhưng hắn lại trực tiếp lấy pho tượng bên trái, rồi nhanh chóng ly khai. E rằng hắn đã biết được bí mật gì đó? Dương Diễm lạnh nhạt nói.
– Còn có cái tên thập tuyệt thể kia nữa, đừng quên hắn đã lấy được pho tượng bên phải.
Thanh âm lạnh lùng của Thương Khiếu lập tức khiến cho mọi người lầm vào suy tư, rồi phóng ra từng luồng khủng bố khí tức. Lúc Lang Tà nghe đám người Thánh tộc nói chuyện, ánh mắt của hắn dần dần trở nên thâm thúy.
– Trừ Thiên Diễn Thánh Kinh, những vật khác cũng không lực hấp dẫn quá lớn đối với các ngươi.
Nếu có người dám giết Lâm Phong, thì kẻ đó là kẻ địch của Cổ Giới tộc ta. Lang Tà nhàn nhạt nói một tiếng, rồi lập tức Thu cổ Quan lại, quay người rời đi.
– Tốt.
Giới Vương thể rất kiêu ngạo. Khi nghe vậy, trong đôi mắt của Kim Ô bắn ra một đạo hào quang. Sau đó lập tức bước chân l đến bên cạnh Thanh Phượng:
– Nàng có thể tìm được hắn không?
– Có liên quan gì tới ngươi.
Thanh Phượng lạnh lùng nói một câu, rồi lập tức ly khai nơi đây.
Chương 1689: Thiên Diễn Bàn Cờ
Sau khi Lâm Phong ly khai thành công, hắn kiếm một chỗ vắng vẻ để dịch dung và thay đổi quần áo.
Rồi hắn mới trở lại khách sạn, nhưng hắn lại không thấy Thu Nguyệt Tâm trong khách sạn.
– Có lẽ nàng ấy ra ngoài đi dạo.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, rồi đi vào mật thất tu luyện. Vọng Thiên Cổ Đô là nơi tập trung rất nhiều cường giả, nên giá khách sạn ở đây cũng không phải rẻ. Nhưng đổi lại, khách sạn sẽ cung cấp cho người thuê một cái mật thất an toàn, để tránh khách hàng bị người khác quấy rầy trong lúc tu luyện. Sau khi Lâm Phong đóng kín mật thất, hắn dùng thần niệm kiểm tra pho tượng hắn vừa cướp được, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì. Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Phong đánh ra một chưởng, trực tiếp phá tan pho tượng. Nếu trong pho tượng đó thật sự có bảo bối, nó sao có thể bị phá hủy bởi một chưởng của Lâm Phong được. Khi cái pho tượng kia hóa thành bụi bặm, trong đống bụi trước mặt xuất hiện một bàn cờ, tản ra hào quang.
– Thiên Diễn bàn cờ?
Khi thấy vật đó, trái tim Lâm Phong nhảy lên một cái. Hắn không ngờ cái bàn cờ trong pho tượng này lại giống y đúc bàn cờ trên tay pho tượng chính giữa trong cung điện. Sau đó, Lâm Phong lập tức huy động thần niệm cường hoành của hắn xâm nhập vào bàn cờ. Ngay khi thần niệm của hắn chạm đến bàn cờ, nó điên cuồng chảy vào trong đó, khiến cho Lâm Phong cảm thấy rất nguy hiểm, trong bàn cờ dường như đang có một cổ lực hút kinh khủng, như muốn thôn phệ sạch thần niệm của hắn.
Sau một lát, Lâm Phong đột nhiên có cảm giác, linh hồn hắn đã không còn trong cơ thể mình nữa, mà ở trong Thiên Diễn bàn. Vào lúc này, hắn đang đứng trong hư không, chung quanh hắn vô cùng trống trải, không hề có thứ gì. Nhưng hắn lại cảm thấy hắn dường như có thể kiểm soát được mọi thứ, thiên địa như bàn cờ, hắn là người đánh cờ.
– Thiên Diễn bàn cờ hóa thiên địa thành bàn cờ, biến vạn vật thành quân cờ, diễn sinh vạn vật.
Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy toán thân hắn rất thoải mái, như đang lâm vào một loại đốn ngộ nào đó.
– Diễn!
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, Thiên Diễn bàn cờ bắn ra vài đạo hào quang, trên bàn cờ cũng xuất hiện vô số quân cờ, những quân cờ đó không ngừng di chuyển, xuất hiện và biến mất, khiến cho thế cục trên bàn cờ không ngừng biến hóa. Trong quá trình đó, Lâm Phong vẫn không hề rời mắt khỏi bàn cờ, chăm chú quan sát từ sự thay đổi. Vào lúc này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều trường hợp và khả năng, có cái thì thành công, có cái lại thất bại, khiến cho hắn không thể dứt ra được. Sau một lát, cả vùng hư không xung quanh hắn đã xuất hiện hiện vô số trận văn, phát ra những ánh sáng rực rỡ.
– Thật kỳ diệu.
Không ngờ nó có thể giúp ta thôi diễn pháp tắc. Lâm Phong ầm thầm nói. Hắn không ngờ Thiên Diễn bàn cờ lại có tác dụng giống như Thiên Diễn Thánh Kinh, có thể thôi diễn thiên địa vạn vật. Bất kẻ Trận pháp, kiếm thuật hay áo nghĩa, Lâm Phong đều có thể sử dụng Thiên Diễn bàn cờ để thôi diễn, mà tốc độ thôi diễn của nó không hề thua kém Lâm Phong tự mình thôi diễn.
– Không biết có cách nào để ta trở thành Vũ Hoàng không?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, rồi lập tức dùng Thiên Diễn bàn cờ thôi diễn, trên bàn cờ lập tức xuất hiện hiện hình ảnh của Lâm Phong, lúc thì Lâm Phong chiến đầu, lúc lại bế quan tu luyện.
– Oanh!
Sau một lát, Thiên địa bàn cờ đột nhiên vỡ tan, khiến những hình ảnh đó tan thành mây khói.
– Thôi diễn thất bại.
Lâm Phong sầu não nói, tuy Thiên Diễn bàn cờ này rất kỳ diệu, có thể thôi diễn vạn vật, nhưng nó không phải vạn năng, nó không thể thôi diễn những chuyện có quá nhiều biến số được. Sau đó, Thiên Diễn bàn cờ đột nhiên lóe sáng, bắn ra một tia thiên diễn chi lực. Ngay khi Lâm Phong chạm vào đó, nó liền bay về phía mi tâm hắn, dung hợp với thần niệm hắn.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Phong bất ngờ nói. Hắn không ngờ hắn lại có thể nuốt Thiên Diễn chi lực.
– Cái Thiên Diễn bàn cờ này rốt cuộc là bảo vật như thế nào.
Tại sao nó vừa có thể giúp ta thôi diễn vừa tạo ra Thiên Diễn chi lực như Thiên Diễn Thánh Kinh? …… Trong lúc Lâm Phong đang nghiên cứu Thiên Diễn bàn cờ, cả Vọng Thiên Cổ Đô đều đang tìm kiếm hai người Lâm Phong và Viêm Đế. Hình như cái lão đạo sĩ thúi Viêm Đế hiểu rất rõ Thiên Diễn Thánh tộc, nên hắn mới nhanh chân lấy đi cái pho tượng ẩn chứa bảo vật Thiên Diễn Thánh Kinh.
Nên mọi người đều rất muốn tìm hắn, giết người đoạt bảo. Còn cái tên Lâm Phong kia nữa, mặc dù không giết hắn, cũng muốn khiến cho hắn giao bảo vật ra. Đâu phải ai cũng muốn trở thành kẻ địch với một Giới tộc cổ xưa thần bí.
Dù Thánh tộc cũng không muốn đi trêu chọc một quái vật như vậy. Lúc này, tất cả người đều ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tất cả cường giả của Vọng Thiên Cổ Đô đều bị hãm hại, nhưng thật sự chỉ có cái tên đạo sĩ thúi kia thôi sao? Bọn hắn chắc chắn sẽ không có quên, những cường giả Thánh Đế có thể phá trận, đều do các tiên nữ Quảng Hàn cung khuyết và Yêu tộc thánh nữ Thanh Phượng cho gợi ý. Nhìn thì có vẻ không có quan hệ gì, nhưng tất cả mọi người đều không ngu, nên họ vô cùng tò mò.
Tại sao các tiên nữ Quảng Hàn cung khuyết có thể có năng lực phá Thiên Diễn Tiểu Trận? Nhưng hết thảy, đều chỉ có thể là câu hỏi mà thôi. Dù biết mình đã bị chơi xỏ, những những Thánh tộc kia đều không đi tìm Quảng Hàn cung khuyết tính sổ. Mà mọi người cũng chỉ có thể phỏng đoán một ít chuyện mà thôi. Còn chân tướng, chỉ có những vị đại năng kia mới biết rõ. Huống chi, mối quan hệ hôm nay của các vị thiên tài của Thánh tộc và các tiên nữ của Quảng Hàn cung khuyết rất mật thiết. Họ thường xuyên qua lại, tâm tình phong nguyệt. …… Trong một đêm gió mát trăng thanh, Lang Tà đang ngồi trong phòng, nhâm nhi một ly trà.
Mà trong phòng không chỉ có Lang Tà, mà còn có một bóng người xinh đẹp trần trụi đang nằm trên giường. Mỗi nhịp thở của nàng đều khiến cho hai ngọn núi trắng như tuyết trước ngực không ngừng phập phồng, tràn đầy mị hoặc. Vào lúc này, gương mặt xinh đẹp kia trở nên cùng cùng kiều diễm và ướt át, tản mát ra mị lực khinh người, khiến người ra phải say đắm. Lúc Lang Tà nhìn cơ thể vô cùng sung mãn và hấp dẫn trên giường, ánh mắt hắn không khỏi lơ đãng nhìn xuống một vết màu đỏ tươi trên ga giường. Vào lúc này, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
– Vì cái gì?
Lang Tà nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt mỹ lệ của nàng, lộ ra vẻ khó hiểu hỏi. Tại sao nàng ta lại vì muốn hắn trầm luân, mà có thể hi sinh thân thể của mình?
– Bây giờ huynh còn hỏi ta vì cái gì?
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng liền xuất hiện một chút thương tâm, rồi nàng ấy lập tức đứng dậy, tùy ý khoát lên người một kiện trường bào. Nhìn Lang Tà nói.
– Nếu như huynh đã không thích ta, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Khi vừa nói xong, nữ tử kia từ từ mở ra cửa sổ, để ánh trăng chiếu lên cơ thể hoàn mỹ và mềm mại của nàng. Sau đó, nàng ta lập tức nhảy lên không trung, bay đi như một vị tiên nữ. Từ lúc cô gái kia nói đến lúc bỏ đi, Lang Tà vẫn không nói gì. Nhưng sau khi cô gái đó biến mất, hắn lại chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, dõi theo bóng lưng của nàng. Ngay lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy một giọng nước mắt long lanh của nàng rơi xuống, khiến cho trái tim của hắn có chút nhói đau. Đây là lần đầu tiên Lang Tà phát hiện hắn cũng chỉ là một người bình thường, dù cho võ đạo chi tâm hắn có cứng cỏi như thế nào. Thì hắn vẫn là con người, một người nam nhân tuổi trẻ, tràn đày nhiệt huyết. Nếu đã là người, làm sao có thể vô tình.
– Võ đạo vô tình, người lại hữu tình.
Lang Tà nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói nhỏ:
– Mặc dù nàng thật sự có mục đích riêng, nhưng ta cũng không cho phép người khác tiếp cận nàng.
Vừa dứt lời, trong đôi mắt Lang Tà bắn ra một đạo hàn quang. Trên thế gian, có biết bao nhiêu người “hỏi tình là chi?” Có lẽ “tình” chỉ là trong sự xúc động trong chốc lát, là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không thôi. Giờ phút này, Lang Tà biết rõ, vô luận nàng ấy có như thế nào, thì nàng ấy đã gieo vào lòng hắn một hạt giống. Mà hắn không phải người vô tình tuyệt nghĩa, nên hắn làm không quên được hết mọi thứ, càng không cho phép nữ nhân của hắn bị người khác động chạm.
Chương 1690: Đế Nữ
– Quảng Hàn Cung Khuyết.
Lang Tà đứng bên cửa sổ thì thào nói nhỏ. Cảnh tượng tối nay sẽ là thứ dai dẳng đeo bám hắn. Hắn không nghĩ tới, cổ thế lực này lại thật sự đi vào lòng hắn. Nếu hắn đã như vậy, thì những người khác sẽ như thế nào? Sợ rằng những thiên tài của các Thánh tộc đều đã bị tiên nữ Quảng Hàn Cung chôn một hạt giống trong nội tâm.
– Nghe đồn Cửu U Ma Đế cũng đã từng khốn khổ vì tình.
Nhưng hắn so với ta thảm hơn rất nhiều, cả đời hắn chỉ yêu mỗi Hi Hoàng. Lang Tà tự lẩm bẩm. Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên có một bóng người xuất hiện, khiến cho sắc mặt của Lang Tà trở nên ngưng trọng nói:
– Ai?
– Là ta.
Lúc thanh âm đó vừa biến mất, Lâm Phong cũng từ từ xuất hiện bên người Lang Tà. Vào lúc này, Lâm Phong vô cùng tò mò, Lang Tà rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy? Ngay cả khi hắn tiếp cận, mà cũng không có phát hiện. Hành động như vậy không hề giống Vương thể nha.
– Huynh trở về rồi à?
Có không ít người của Vọng Thiên Cổ Đô đang muốn gặp huynh đó! Lang Tà cười nói.
– Ta vẫn trong mật thất bên cạnh tu luyện thôi.
Sau đó,Lâm Phong liền thấp giọng nói:
– Lang Tà, huynh có thấy thê tử của ta không?
Từ lúc hắn trở về tới giờ, hắn vẫn chưa gặp Thu Nguyệt Tâm, nên Lâm Phong có chút bồn chồn.
– Huynh cũng không biết nàng đi nơi nào?
Lang Tà tỏ ra nghiêm trọng nói. Mà khi Lâm Phong nghe được lời của Lang Tà, trái tim của hắn nhảy lên một cái, cảm thấy có chút lạ thường:
– Nàng ấy rời đi từ lúc nào vậy?
– Từ hôm huynh ly khai, ta đã không thấy cô ấy rồi.
Ta cứ tưởng huynh biết cô ấy đi nơi nào chứ? Lang Tà nói.
– Nguyệt Tâm sẽ không ly khai một cách yên lặng mà không nói cho ta.
Lúc nói đến đây, trái tim Lâm Phong lại nhói đau. Chẳng lẽ thời khắc đó đã đến rồi, một con người khác của Nguyệt Tâm đã sống lại rồi ư! Nhưng nàng ấy đã đi đâu? Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Phong đột nhiên xoay người, nhìn về phương xa, lẩm bẩm:
– Hi Hoàng, cô đã xuất hiện rồi ư!
– Hi Hoàng?
Lúc Lang Tà nghe cái tên đó, sắc mặt của hắn biến đổi. Tò mò tại sao Lâm Phong lại biết Hi Hoàng.
– Huynh cũng biết Hi Hoàng?
Lâm Phong lập tức hỏi Lang Tà.
– Đương nhiên.
Cách đây một ngàn năm, Quảng Hàn cung khuyết đã từng xuất hiện qua kỳ nữ tên Hi Hoàng. Nàng ta có tiên cốt trời sinh, vô cùng xinh đẹp, nhất tiếu khuynh thành. Nhưng nàng ta lại hề có chút ý nghĩ về tình yêu nào, chỉ tập trung tu luyện tựa như một vị tiên nữ băng thanh ngọc khiết, không thể khinh nhờn. Bất cứ người nào tiếp xúc với nàng ta đều khen nàng ta không dứt miệng. Vào lúc ấy, có không ít thiên tài của Vọng Thiên Cổ Đô đều mê luyến nàng ta, không cách nào kềm chế được. Thậm chí trong đó còn có một vị Đại Đế tên Cửu U.
Ta nghe đồn, còn có một số thiên tài của Thánh tộc còn cam tâm tình nguyện dâng lên cổ kinh lên cho nàng ta tu luyện để được nhìn thấy nụ cười của nàng. Sự xuất hiện của nàng đã khiến cho cả Vọng Thiên Cổ Đô phải rung chuyển, rất nhiều Thánh tộc, Cổ tộc rất không bình an. Lang Tà chậm rãi nói. Hình như hắn rất quan tâm tới chuyện của Hi Hoàng, nên cũng biết không ít.
– Có người nói, lý do Quảng Hàn cung khuyết biến mất ngàn năm, chính vì Hi Hoàng.
Nghe nói lúc đó, nàng ta đã đồng thời chiếm được mấy bộ cổ kinh, nên khiến cho các Thánh tộc không thể tha thứ cho Quảng Hàn cung khuyết. Một trong những thánh tộc đó là Thiên Diễn Thánh tộc. Khi Lâm Phong nghe được lời của Lang Tà, hắn cảm thấy rung động mãnh liệt. Hắn không ngờ Hi Hoàng lại là người Quảng Hàn cung.
– Người ám sát ta hôm đó, hình như cũng có tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh.
Chẳng lẽ, hắn là người do Quảng Hàn cung phái tới. Nếu thật sự như vậy, thì Nguyệt Tâm. . . Lâm Phong đột nhiên nhớ lại chuyện có người giả mạo Độc Cô Bất Bại ám sát hắn.
– Đúng, Thiên Diễn Thánh Kinh.
Khi vừa nói xong, trong mắt Lâm Phong bắn ra vài đạo phong mang. Nếu Quảng Hàn cung khuyết có Thiên Diễn Thánh Kinh, thì chuyện tại sao Y Nhân Lệ có thể phá giả Thiên Diễn tiểu trận đã có lời giải. Bất luận có người giúp các nàng hay các nàng tự mình phá giả đều không quan trọng nữa. Chắc chắn vì Quảng Hàn cung có Thiên Diễn Thánh Kinh, nên các nàng mới thành công.
– Lúc Hi Hoàng xuất hiện, người mê luyến nàng không chỉ có đám thanh niên như chúng ta, mà còn có một số nhân vật đã thành danh, như Cửu U Ma Đế, mị lực của nàng ta chắc chắn rất mạnh.
Lang Tà lại nói một tiếng.truyện Kiếm Hiệp
– Quảng Hàn cung khuyết có Thiên Diễn Thánh Kinh.
Câu nói bất ngờ của Lâm Phong liền khiến cho Lang Tà sững sờ, nhưng sau một lúc, hắn lập tức hắn khẽ gật đầu, nói:
– Rất có thể, có lẽ không chỉ có Thiên Diễn Thánh Kinh không đâu.
– Quảng Hàn cung khuyết căn bản không sợ các Thánh tộc biết bọn họ có Thiên Diễn Thánh Kinh.
Lâm Phong lại lên tiếng một lần nữa.
– Hình như đúng như vậy.
Lang Tà gật đầu, nói. Từ chuyện các tiên nữ của Quảng Hàn phá trận, thì đã có thể nhìn ra, Quảng Hàn cung khuyết căn bản không muốn che giấu chuyện đó.
– Rốt cuộc ngàn năm trước đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao Quảng Hàn cung khuyết biến mất? Tại sao lúc trước, Thánh tộc không đối phó với Quảng Hàn cung khuyết? Mà khi Quảng Hàn cung khuyết tái hiện thế gian, thì những Thánh tộc đó lại không động thủ với họ. Thậm chí khi biết bọn họ có Thiên Diễn Thánh Kinh. Hàng loạt câu hỏi của Lâm Phong lập tức khiến Lang Tà lâm vào suy tư. Từ trước tới giờ, Lang Tà chưa hề nghĩ đến những vấn đề này, nên khi Lâm Phong nói ra, lại làm cho hắn tĩnh ngộ.
– Bởi vì Tam Sinh Đại Đế.
Nếu như Thiên Diễn Thánh tộc thật sự bị Tam Sinh Đại Đế tiêu diệt, ta có thể khẳng định, Tam Sinh Đại Đế và Hi Hoàng có mối quan hệ nào đó. Lúc trước, khi những Thánh tộc sắp ra tay với Quảng Hàn cung khuyết, họ lại chứng kiến Diễn Thánh tộc bị hủy diệt. Nên bọn họ mới không dám động thủ với Quảng Hàn cung khuyết.
Nguyên nhân Quảng Hàn cung khuyết tái hiện, rất có thể do Hi Hoàng đã trọng sinh. Lúc Lâm Phong vừa nói xong, hắn quay người ly khai, để lạ Lang Tà đang ngơ ngát. Lâm Phong không có quên, trên bia mộ của Hi Hoàng đã khắc một dòng chữ, “Đế Nữ*, Hi Hoàng mộ!” (Đế nữ: con gái đại đế.) Hi Hoàng chính là con gái của Tam Sinh Đại Đế, nên Tam Sinh Đại Đế mới hủy diệt Thiên Diễn Thánh tộc, để cảnh cáo các thế lực khác. Cũng vì Tam Sinh Đại Đế, mà khi Quảng Hàn cung khuyết tái hiện, những Thánh tộc kia vẫn không dám động thủ với họ, mà Hi Hoàng là người của Quảng Hàn cung, nên Lâm Phong có thể đoán ra, Nguyệt Tâm nhất định đang ở Quảng Hàn cung khuyết! Trong lúc Lâm Phong tiêu sái rời đi, trong lòng Lang Tà lại xuất hiện từng cơn phong ba.
Câu nói của Lâm Phong đã tiết lộ bí mật ngàn năm trước. Tam Sinh Đại Đế và Hi Hoàng có mối quan hệ rất thân thiết và Hi Hoàng đã sống lại. Nhưng tại sao Lâm Phong lại biết tất cả những chuyện này? Lâm Phong đương nhiên biết rõ tất cả mọi chuyện, bởi vì Hi Hoành chính là nữ nhân của hắn. Mà cũng không thể nói đó là Hi Hoàng thật sự, nữ nhân của hắn là kiếp sau của Hi Hoàng.
Từ khi Hi Hoàng trở về Quảng Hàn cung, nàng đã dẫn động thế cục của Vọng Thiên Cổ Đô, trong mắt Lâm Phong, nàng chẳng phải là kỳ nữ mà là một nữ nhân điên, muốn tu luyện tất cả các loại cổ kinh cường đại. Tuy Lâm Phong đã biết Nguyệt Tâm ở đâu, nhưng hắn không có vội vã đi tìm Thu Nguyệt Tâm.
Hắn biết bây giờ hắn có tìm được nàng, cũng không thể mang nàng đi được? Việc hắn rất cần phải làm bây giờ, là bước vào Vũ Hoàng cảnh. …. Đúng như suy đoán của Lâm Phong, không lâu sau đó, Quảng Hàn cung khuyết đã tuyên bố, Quảng Hàn cung thật sự có chí bảo Thiên Diễn Thánh Kinh của Thiên Diễn Thánh tộc. Nếu như có người muốn Thiên Diễn Thánh Kinh, có thể cầm Cổ kinh tương đương đến trao đổi.
Mà khi tin tức này truyền ra, cả Vọng Thiên Cổ Đô đều chao đảo, tất cả mọi người đều thảo luận việc này. Có rất nhiều người không ngờ Quảng Hàn cung khuyết lại cầm giữ Thiên Diễn Thánh Kinh, mà lại còn tuyên bố trước mặt mọi người. Chẳng lẽ bọn họ không sợ những Thánh tộc kia cướp đoạt sao? Trên thực tế, không có ai dám động thủ với Quảng Hàn cung khuyết, nhưng cũng không có đi trao đổi Thiên Diễn Thánh kinh.
Tuy Thiên Diễn Thánh Kinh vô cùng cường đại, nhưng những Thánh tộc có truyền thừa vô số năm, đều biết tầm quan trọng của Cổ kinh nhà mình. Nó là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không được truyền thụ ra bên ngoài. Nếu có người dám động đến Cổ kinh của bọn họthì bọn hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, để giết người đó.
Nhưng tất cả những thứ đó không hề có liên quan đến Lâm Phong, hắn vẫn tập trung tu luyện bên trong mật thất, không bước ra khỏi khách sạn nửa bước. Một thời gian ngắn sau, Vọng Thiên Cổ Đô đã xảy ra không ít đại sự. Mấy ngày trước, Thương tộc đã tìm được cái tên đạo sĩ thúi chiếm được bảo bối của Thiên Diễn Thánh tộc.
Họ lập tức huy động nhân lực chặn giết đối phương, nhưng vẫn thất bại. Sau trận chiến đó, Thương Tộc mất hơn mười vị Vũ Hoàng, trong đó còn có ba vị cường giả Trung vị Vũ Hoàng. Khi biết được tin đó, Thương tộc đã huy động cường giả mạnh hơn đi truy sát lão đạo sĩ kia, nhưng lão đạo sĩ kia đã biến mất.
Mặt khác, tất cả những thiên tài ở Vọng Thiên Cổ Đô đã bắt đầu tranh phong. Đầu tiên là Thần Ấn vương thể Độc Cô Bất Bại bước vào Vũ Hoàng cảnh. Một tháng sau, Thương Khiếu và Cầm Thương lại quyết chiến bên ngoài Quảng Hàn cung. Kết cục của trận chiến đó là Thương Khiếu đã phá tôn nhập Hoàng, đánh bại Cầm Thương. Mà mấy ngày sau trận chiến của Thương Khiếu và Cầm Thương, Lang Tà và Sở Xuân Thu cũng đồng thời xuất hiện.
Mà tu vi của hai người họ cũng đã đột phá Tôn Vũ, bước vào Vũ Hoàng. Ngay sau đó, liền có lời đồn hai người bọn họ đã từng đại chiến với nhau. Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, đã có bốn vị yêu nghiệt trở thành Vũ Hoàng, khiến cho cả Vọng Thiên Cổ Đô nhấc lên một hồi phong ba.
Từ lúc Quảng Hàn cung khuyết xuất hiện, hình như Vọng Thiên Cổ Đô đã bước vào một thời kỳ hoàng kim. ……. Một ngày nào đó, bên cạnh Hồ Hàn Nguyệt đang có vô số chiếc thuyền chở theo rất nhiều thanh niên thưởng thức ca vũ. Ngay lúc đó, trên bờ hồ đột nhiên xuất hiện bóng người của một người thanh niên chậm rãi đi bộ. Đến khi hắn đi đến bên hồ, bước chân của hắn mới ngừng lại, ánh mắt của hắn lập tức nhìn về hướng những đình đài lầu các trong Hàn Nguyệt hồ.
– Tên thập tuyệt thể kìa.
Lập tức có người phát hiện người đó là Lâm Phong. Họ không ngờ hắn lại còn dám xuất hiện. Sau đó, có vài ánh mắt nhìn về hướng Lâm Phong, nhao nhao mở miệng:
– Thật sự là thập tuyệt thể, Lâm Phong.
Sao hắn lại dám xuất hiện ở đây?
– Lâm Phong.
Ngay lúc đó, Thương Khiếu đột nhiên xuất hiện bên trên hồ, áo bào trắng phiêu động, bình tĩnh quan sát Lâm Phong.
– Đã lâu không gặp.Nguồn truyện audio
Thương Khiếu mỉm cười nói. Tuy giọng nói của Thương Khiếu rất ôn hòa, nhưng lại có chút quái dị. Phảng phất như hắn là thượng vị giả, đang từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong.