Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 339 [Chương 1691 đến 1695]
❮ sautiếp ❯Chương 1691: Pháp Tắc Bất Hàng
Cùng lúc đó, khung cảnh trong Quảng Hàn cung khuyết lại vô cùng náo nhiệt, trong những cái cổ đình giữa hồ, đang có rất nhiều tiên nữ đang nâng chén mời các vị thanh niên tài tuấn như Lang Tà, Độc Cô Bất Bại,.
.. Lúc đám người Lang Tà nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện trên bờ hồ, cả đám nhao nhao đi ra cổ đình của mình, nhưng Y Nhân Lệ lại không có di động.
Từ lúc nàng nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt lạnh như băng của nàng liền lộ ra vẻ ngập mị hoặc. Lúc Dương Diễm đang ngồi đối diện nàng nhìn thấy sự thay đổi của nàng, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng lạnh lùng. Vào lúc này, Dương Diễm đang cảm thấy rất tức giận, khi Y Nhân Lệ đối mặt với hắn, lúc nào nàng cũng tỏ ra thanh cao, tựa như một vị nữ thần, không thể khinh nhờn.
Nhưng khi nàng thấy Lâm Phong, khí chất của nàng liền thay đổi, trở nên vô cùng nhu hòa như một thiếu nữ nhìn người yêu. Dương Diễm hắn đường đường là thiên tài của Thái Dương Thánh tộc, nên sao hắn có thể cam lòng kém hơn một kẻ vô danh được. Vào lúc này, trong ánh mắt Dương Diễm nhìn về phía Lâm Phong tràn đầy mãnh liệt sát ý.
Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ chém Lâm Phong, đẩy ngã Y Nhân Lệ. Để cho nàng thấy, hắn mới thật sự là người nàng muốn. …… Cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Thương Khiếu. Hắn không ngờ Thương Khiếu đã bước vào Vũ Hoàng cảnh.
– Từ khi chia tay đến giờ, Thương Khiếu huynh không có vấn đề gì chứ.
Lâm Phong mỉm cười nói.
– Từ lúc từ biệt tới giờ, ta cũng rất nhớ Lâm Phong huynh.
Không biết trong pho tượng huynh lấy được trong phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc có Thiên Diễn Thánh Kinh không? Câu nói chậm rãi của Thương Khiếu, lập tức khiến cho ánh mắt của mọi người trở nên rực nóng. Mấy tháng trước, có tin đồn tại phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc chỉ có một vị đạo sĩ và thập tuyệt thể, Lâm Phong mang đi hai pho tượng có khả năng ẩn chứa bảo vật.
– Trong pho tượng đó có bảo vật hay không, hình như không có liên quan đến Thương Khiếu huynh.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại.
– Nếu như Lâm huynh đã đạt được Thiên Diễn Thánh Kinh, huynh có thể cho Thương Khiếu ta mượn Thánh kinh xem một chút được không?
Mặc dù Thương Khiếu rất tức giận trước sự càn rỡ của Lâm Phong, nhưng khóe miệng của hắn vẫn nở một nụ cười vui vẻ. Không chỉ có hắn muốn chiếm được bảo bối của Lâm Phong, mà những vị thiên tài của Thánh tộc ở đây đều có ý tưởng này. Nếu như Lâm Phong thật sự chiếm được Thiên Diễn Thánh Kinh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không khách khí với Lâm Phong.
– Thương Khiếu huynh có thể cho mượn Thương Thiên Kinh xem một chút được không?
Câu trả lời của Lâm Phong, lập tức khiến cho sắc mặt của Thương Khiếu trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn cố cười nói.
– Lâm huynh cứ nói giỡn.truyện ma
Thương Thiên Kinh là chí bảo của Thương tộc ta, dù ta có muốn cho huynh mượn xem một chút, sợ rằng Lâm huynh cũng chịu không nỗi.
– Ta cho ngươi mượn Thiên Diễn Thánh Kinh xem một chút, thì ta cũng sợ, ngươi chịu không nỗi.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại một tiếng, rồi lập tức bỏ qua Thương Khiếu, khoanh chân ngồi trên bờ hồ. Khi mọi người thấy vậy, trong mắt họ cũng lộ ra một tia thú vị. Họ đang chờ mong, Thương Khiếu sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây? Lúc Thương Khiếu nghe thấy vậy, sắc mặt hắn dần dần trở nên lạnh như băng. Đặc biệt khi thấy Lâm Phong khoanh chân ngồi đó, không thèm đếm xỉa đến hắn.
– Nếu Lâm huynh không mượn Thiên Diễn Thánh Kinh xem một chút, thì tâm của ta khó có thể bình an.
Khi Thương Khiếu vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức xuất hiện một cổ thương thiên lực vô cùng kinh khủng. Lúc cổ thương thiên lực kinh khủng đó chạm tới người Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy toàn thân xiết chặt, có chút hít thở không thông. Vào lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm thấy cả cái này phiến thiên địa đều bị một cổ thương thiên lực bao phủ.
Cùng lúc đó, xung quanh Thần ấn vương thể Độc Cô Bất Bại cũng xuất hiện 3600 đạo thần ấn, khiến cho hắn trở thành thần ấn Pháp vương để ngăn cản cổ thương thiên lực kia. Còn Sở Xuân Thu vẫn bình tĩnh đứng đó, mặc dù hắn không hề phát ra một chút khí tức nào, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy một cổ uy nghiêm trầm trọng.
Khi Lang Tà trong thấy cảnh đó, trong đôi mắt của hắn lộ ra một tia dị sắc, nhưng hắn cũng không có làm cái gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Phong. Thương thiên chi lực áp bách Lâm Phong, nhưng Lâm Phong y nguyên nhắm mắt mà ngồi, phảng phất ngoại giới hết thảy đều cùng hắn không có quan hệ vậy. Khi thấy Lâm Phong vẫn không để ý đến mình, sắc mặt Thương Khiếu lại càng trở nên lạnh lùng hơn. Hắn lại huy động thêm Thương Thiên lực đè ép Lâm Phong.
– Lâm huynh, nếu huynh cứ trầm mặc như vậy, Thương Khiếu ta cũng không khách khí nữa.
Tuy Lâm Phong có nghe thấy lời của Thương Khiếu, nhưng hắn vẫn không nói gì. Mọi người chỉ thấy trên người hắn đang có từng sợi ma đạo khí tức tràn ra, lúc ẩn lúc hiện.
– Hừ.
Thương Khiếu hừ lạnh một tiếng, lập tức huy động thương thiên lực ngưng tự thành một cái cự chưởng khổng lồ trên đẩu Lâm Phong.
– Ầm ầm!
Lúc cái thương thiên cự chưởng kia ép xuống, cả phiến thiên địa đều muốn sụp xuống. Mà khi mọi người nhìn thấy cảnh đó, họ cũng âm thầm lo lắng thay Lâm Phong. Chẳng lẽ gia hỏa này không muốn sống nữa? Vào thời khắc này, sau lưng Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một ma ảnh to lớn, phủ đầy ma khí. Khiến người ta cảm thấy nó như một người khổng lồ, có thể chống lại thiên địa. Ngay sau đó, ở trên người Lâm Phong cũng xuất hiện vô số kiếm quang, tựa như một ngọn nến thắp sáng chung quanh.
– Oanh Tạch…!
Lúc Thương thiên cự chưởng sắp chạm đến Lâm Phong, ma ảnh và đám kiếm quang quanh người hắn cũng bắt đầu hành động. Chúng lập tức va chạm với cự chưởng, rồi cả ba liền tan biến trong thiên địa Lúc Thương Khiếu thấy cảnh đó, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức giơ tay lên trời, trên trời lập tức hình thành một cái cự chưởng còn to lớn hơn cái lúc nảy.
– Ta xem ngươi có thể chống đỡ mấy lần.
Khi Thương Khiếu nói xong, cự chưởng che khuất bầu trời hạ xuống. Ngay lúc đó, xung quanh người Lâm Phong lại xuất hiện hiện một ma ảnh khác, tuy cự chưởng kia vô cùng bá đạo, nhưng cái ma ảnh kia vẫn bất khuất, dù cho có bị phá hủy, cũng phải suy yếu cự chưởng kia. Mặc dù cái ma ảnh kia rất cố gắng, nhưng cái cự chưởng kia vẫn phá tan nó, đánh vào trên người Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong phải phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà đôi mắt của hắn vẫn khép kín, chịu đựng đống thương thiên lực đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn.
– Gia hỏa này muốn làm gì?
Khi mọi người thấy Lâm Phong cắn răng thừa nhận công kích của Thương Khiếu, cả đám không khỏi lộ ra vẻ tò mò. Lúc Dương Diễm nhìn thấy thần sắc lo lắng của Y Nhân Lệ giành cho Lâm Phong, hắn liền cười lạnh nói:
– Thập tuyệt thể không có bất kỳ bối cảnh nào, mà cũng muốn đặt chân ở Vọng Thiên Cổ Đô, quả thật không biết sống chết.
Bất luận hắn phủ nhận như thế nào, thì mọi người đều không tha cho hắn. Y Nhân Lệ cũng biết lời của Dương Diễm hoàn toàn chính xác, vô luận Lâm Phong có thừa nhận hắn đã đạt được Thiên Diễn Thánh Kinh hay không, thì những người này đều sẽ không tin hắn.
– Đông!
Lúc Thương Khiếu thấy Lâm Phong vẫn nhắm mắt, sắc mặt của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn. Sau đó hắn liền huy động pháp tắc, hội tụ một cái cự chưởng khác.
– Không biết sống chết.
Thương Khiếu lạnh lùng quát một tiếng, rồi khiến cho cự chưởng vừa mới được hình thành kia đánh xuống.
– Giết!
Thương Khiếu gầm lên giận dữ. Nhưng ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cái cự chưởng kia, trong mắt hắn lập tức bắn ra một đạo ma quang khủng bố về phía cự chưởng kia. Lúc ma quang và cự chưởng gặp nhau, mọi người nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động kia. Sau đó, họ nhìn thấy cái cự chưởng kia từ từ biến mất.
– Pháp tắc lực lượng.
Vào lúc này, không ít người đều nhận ra Lâm Phong đã sử dụng pháp tắc để phá hủy cái cự chưởng kia. Ngay sau đó, Lâm Phong liền chậm rãi đứng lên, phía sau lưng hắn lại xuất hiện một cái ma ảnh bá đạo, tựa như đang tiếu ngạo thương khung.
– Không ngờ hắn lại muốn mượn Thương Khiếu để tạo thành pháp tắc, đột phá Vũ Hoàng.
Một người trong đám người đanh quan sát nói nhỏ một tia. Vào lúc này, Y Nhân Lệ cũng nở một nụ cười vui vẻ, vô cùng mi hoặc. Nhưng khi thấy nụ cười đó, sắc mặt Dương Diễm lại trở nên tái xanh. Trên bầu trời đang có từng đám may đen từ từ hội tụ, hóa thành một cơn lốc ẩn chứa ma đạo pháp tắc vô cùng đáng sợ.
– Thiên địa pháp tắc muốn hàng lâm sao?
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm những đám mây trên trời, trong lòng cảm thấy rất run sợ. Mà Thương Khiếu cũng đang ngẩng đầu nhìn những đám mây trên không trung, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi. Hắn không ngờ Lâm Phong lại mượn sức hắn, để trở thành Vũ Hoàng.
– Dù ngươi có trở thành Vũ Hoàng, ta vẫn chèn ép được ngươi.
Khi nói xong, cả người Thương Khiếu liền phóng ra những luồng khí tức bá đạo, bễ nghễ thiên hạ. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng đang nhìn lên trời, chuẩn bị tiếp nhận pháp tắc tẩy lễ. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Phong, chờ đợi pháp tắc hàng lâm. Tuy những đám mây đen trên trời vẫn không ngừng chuyển động, nhưng Hoàng kiếp vẫn không hàng lâm. Một lúc sau, Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm hư không. Hắn đã cảm giác được hắn sắp thành Vũ Hoàng rồi, nhưng tại sao pháp tắc vẫn chưa hàng lâm? Vào lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, thậm chí còn có người lộ ra vẻ khẩn trương. Nhưng mây đen trên trời lại từ từ tiêu tán.
Chương 1692: Hoàng Kiếp? Thương Thiên Vứt Bỏ
Một lát sau, những đám mây đen trong không trung đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.
.
– Tại sao pháp tắc không hàng lâm?
Khi mọi người nhìn thấy cảnh đó, trong đôi mắt họ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Phong đã nắm trong tay pháp tắc, mà thiên địa cũng đã cảm ứng được pháp tắc của hắn, chuẩn bị pháp tắc quán thể, nhưng tại sao lại không hàng lâm? Vào lúc này, mọi người cảm thấy khó hiểu một, Lâm Phong lại càng cảm thấy khó hiểu gấp trăm ngàn lần. Hắn sớm đã hoàn thành nghìn lần đại thế sớm, cảnh giới cũng đã đến đỉnh phong, nhưng do còn thiếu pháp tắc, nen vẫn chưa thành Vũ Hoàng. Nhưng hôm nay, ma đạo pháp tắc của hắn đã ngưng tụ, nhưng tại sao hắn vẫn không thành Vũ Hoàng?
– Ta đã thành Vũ Hoàng, nhưng pháp tắc lại không hàng lâm.
Chẳng lẽ ông trời muốn bắt nạt ta sao? Lâm Phong lạnh lùng nói.
– Hoàng kiếp?
Đúng lúc này, Thần Ấn vương thể Độc Cô Bất Bại đột nhiên lên tiếng, khiến cho trái tim của mọi người đập thình thịch. Hoàng kiếp? Trên Cửu Tiêu Đại Lục thật có hoàng kiếp sao? Nghe đồn, trên đại lục có một loại võ tu, dù có cố gắng như thế nào, thì suốt đời không cách nào bước vào Vũ Hoàng cảnh. Bởi vì bọn họ là Hoàng kiếp, nên không thể thành Vũ Hoàng. Chẳng lẽ, Lâm Phong lại là Hoàng kiếp, nên hắn không thể thành Vũ Hoàng?
– Thật thú vị.
Thương Khiếu nở một nụ cười thản nhiên, nói:
– Đây là lần đầu tiên ta thấy người có Hoàng kiếp.
Tư chất không đủ mà vọng tưởng đăng lâm Hoàng vị, cuối cùng lại trở thành công dã tràng. Ngươi vẫn nên giao Thiên Diễn Thánh Kinh ra đây, rồi biến đến một chỗ hẻo lánh nào đó làm một tên võ giả bình thường đi. Vọng Thiên Cổ Đô không thích hợp với ngươi. Khi Lâm Phong nghe thấy vậy, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn về phía Thương Khiếu.
– Ông trời muốn bắt nạt ta sao?
Lâm Phong phẫn hận, nhìn chằm chằm Thương Khiếu nói:
– Ta chỉ xuất thân từ một gia tộc bình thường, mười lăm tuổi mới đặt chân lên con đường võ đạo.
Từ đó đến nay, gần mười lăm dài dằng dặc, từ cảnh giới Khí Vũ thấp nhất đến Tôn Vũ bây giờ. Ta không thành hề phục dùng bất luận đan dược nào có thể cải biến thiên phú, ta cũng không có cường giả chỉ đạo. Nhưng đến hôm nay, rất nhiều áo nghĩa của ta đều đạt đến đỉnh phong, cách Vũ Hoàng chỉ một bước ngắn. Mà ngươi dám nói ta không có tư chất? Lâu nay, võ đạo chi tâm của Lâm Phong không chấn động, cũng không bị đã kích, nên lần này, hắn thật sự có một chút hỗn loạn. Mà bất kỳ ai gặp loại tình huống như hắn, mà vẫn có thể bình tĩnh, thì đó đã không còn là người nữa rồi. Thử nghĩ mà xem, sau khi trãi qua biết bao nhiêu kiếp nạn, để đạt đến mục tiêu, mà khi sắp thành công, thì lại trở thành dã tràng se cát. Thử hỏi ai mà không điên cho được. Khi mọi người nghe được tâm sự của Lâm Phong, bọn họ cảm thấy có chút bi thương cho hắn. Chẳng lẽ đây chính là kết cục của một thiên tài? Sinh ra trong một gia đình bình thường, mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện, không có trưởng bối bồi dưỡng, không có đan dược phụ trợ, không có công pháp tu luyện. Nhưng lại không hề thua kém những yêu nghiệt do các Thánh tộc bồi dưỡng là bao. Sao có thể là người có thiên phú tầm thường. Vào lúc này, Thương Khiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
– Thì tính sao?
Nếu đã là Hoàng kiếp, thì ngươi nhất định thành sẽ không thể trở thành Vũ Hoàng, Tôn Vũ vô địch chính là thành tựu của cả đời ngươi. Nếu muốn giữ lại tính mạng, thì hãy ngoan ngoãn giao Thiên Diễn Thánh kinh ra đi.
– Dù ta thật sự là hoàng kiếp, thì ta cũng sẽ phá kiếp thành Vũ Hoàng.
Nếu ma đạo không thể giúp ta thành Vũ Hoàng, thì ta sẽ đổi một loại lực lượng khác. Khi nói xong, trong đôi mắt đen kịt của Lâm Phong lộ ra vẻ bất khuất, quanh người hắn cũng bắt đầu xuất hiện từng luồng đại địa áo nghĩa vô cùng trầm trọng.
– Không biết tốt xấu.
Vừa dứt lời, Thương Khiếu liền điều động thương thiên lực, điên cuồng chèn ép Lâm Phong. Vào lúc đó, Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Thương Khiếu, trong ánh mắt của hắn bắn ra từng đạo ma quang, ẩn chứa sát ý lăng lệ và ác liệt.
– Giết.
Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức chém ra Sát Na Hư Vô về phía Thương Khiếu. Khiến cho sắc mặt của Thương Khiếu trở nên ngưng trọng, nhưng hắn ta vẫn đánh ra một cái cự chưởng ẩn chứa thương thiên lực. Nhưng đại địa áo nghĩa của Lâm Phong lập tức xuyên thấu cái cự chưởng kia, đánh về phía Thương Khiếu. Khi Thương Khiếu thấy cảnh đó, sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi. Hắn không ngờ Lâm Phong lại có thể phá được thương thiên lực của hắn.
– Cút.
Sau đó, Thương Khiếu liền hội tụ thương thiên lực thành cái cự chưởng khổng lồ, phá hủy công kích của Lâm Phong.
– Dừng lại cho ta.
Thương Khiếu gầm lên một tiếng, rồi lại hội tụ thương Thiên lực thành từ cái cự chưởng đánh về phía Lâm Phong. Giờ phút này, Thương Khiếu mới chính thức chiến đấu với Lâm Phong. Mà Lâm Phong cũng không phải dạng vừa, quanh người hắn lập tức xuất hiện thêm một luồng tử vong áo nghĩa. Sau đó cả hai luồng địa địa áo nghĩa và tử vong áo nghĩa bắt đầu dung hợp với nhau, tạo ra một cơn lốc cuốn về phía Thương Khiếu Cùng lúc đó, quanh người Thương Khiếu cũng xuất hiện một luồng ánh sáng kỳ lạ, bao quanh người hắn.
– Bạo.
Thương Khiếu lập tức đánh ra một chưởng ẩn chứa thương thiên lực vô cùng hùng hậu, phá tan cơn lốc của Lâm Phong. Mà khi mọi người thấy cảnh đó, đồng tử của họ co lại, họ biết Thương Khiếu đã thật sự động thủ rồi. Thương Khiếu chính là thiên tài của Thương tộc, nên hắn cũng tu luyện Thương tộc cổ kinh, Thương Thiên Kinh.
– Mặc dù Lâm Phong nắm trong tay ma đạo pháp tắc, nhưng hắn không có trải qua pháp tắc quán thể, nên không thể mượn pháp tắc trong thiên địa để tăng cường uy lực.
Nên hắn làm sao có thể so được với Thương Khiếu am hiểu thương thiên pháp tắc. Nếu thật sự đánh nhau, Thương Khiếu tất thắng. Một người âm thầm nói. Giờ phút này, cả thiên địa dường như đều bị Thương thiên lực bao phủ, nó không ngừng điên cuồng oanh kích Lâm Phong. Khiến cho Lâm Phong vô cùng chật vật, nhưng khi ma ảnh sau lưng Lâm Phong vẫn không ngừng gào thét, lộ ra sự bất khuất. Dù cho thương thiên có mạnh mẽ đến cỡ nào, thì hắn vẫn ngạnh kháng thương thiên.
– Ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là thương thiên lực.
Lúc Thương Khiếu vừa dứt lời, quanh người hắn lại xuất hiện thêm một quần sáng rực rỡ. Hắn lập tức đánh mười sáu đạo thương thiên cử chưởng về hướng Lâm Phong.
– Oanh.
Ngay lúc đó, đại địa áo nghĩa của Lâm Phong cũng hội tụ thành từng đạo Sát Na Hư Vô, chém về phía những cự chưởng kia.
– PHÁ…!
Cùng lúc đó, cả người Lâm Phong cũng được đại địa áo nghĩa và ma đạo pháp tắc bao phủ, hóa thành một vị ma thần, lao thẳng về hướng những cự chưởng của Thương Khiếu.
– Nếu thiên địa không dung Ma đạo, ta sẽ dùng đại địa.
Lâm Phong ngửa mặt lên trời gào thét. Đại địa áo nghĩa xung quanh người Lâm Phong lập tức hóa thành từng luồng dung nham vô cùng nóng bỏng, khiến cho những người xung quanh phải biến sắc, pháp tắc chi lực, Lâm Phong lại có thêm một loại pháp tắc nữa. Ngay lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện hiện từng đám mây đen, từ từ hội tụ thành một cơn lốc. Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bầu trời, ngay cả Thương Khiếu cũng không có tiếp tục tấn công Lâm Phong, chỉ tập trung nhìn những đám mây đen trên trời. Nhưng sau một lúc, pháp tắc lại tiếp tục không hàng lâm, mà từ từ tiêu tán, để lại sự hối tiếc trong lòng không ít người.
– Đáng tiếc.
Vào lúc này, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận thay Lâm Phong, hắn cũng được coi như là một nhân vật yêu nghiệt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà đã tu hợp được hai loại pháp tắc. Nhưng đáng tiếc là hắn vẫn không có cách nào trở thành Vũ Hoàng.
– Đúng là kẻ đáng thương.
Lúc Dương Diễm thấy thế, hắn nở một nụ cười thản nhiên, trào phúng nhìn Lâm Phong.
– Dù ngươi có bao nhiêu pháp tắc đi cho nữa, mà vẫn không được pháp tắc tẩy lễ, thì vẫn không thể gọi là Vũ Hoàng.
Thương Khiếu trào phúng nói. Nhưng Lâm Phong không hề để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nhìn lên trời, nói:
– Nếu như thương thiên đã vứt bỏ ta, thì mệnh ta đã không do trời định nữa.
Ngay lúc đó, xung quanh Lâm Phong bắt đầu xuất hiện từng luồng tử vong áo nghĩa, khiến cho hắn càng thêm lạnh lùng.
– Phá.
Lâm Phong lập tức đấm ra một quyền ẩn chứa ma đạo pháp tắc và đại địa pháp tắc về phía Thương Khiếu.
– Hừ.
Thấy vậy, Thương Khiếu liền khinh thường hừ lạnh một tiếng. Sau đó tạo ra một cự chưởng ngăn cản công kích của Lâm Phong. Khi một quyền của Lâm Phong gặp một chưởng của Thương Khiếu, cả hai phát ra một đạo hào quang sáng chói, rồi cùng nhau tiêu tán.
– Chuẩn bị chịu chết đi.
Thương Khiếu lập tức đánh ra thêm một chưởng về phía Lâm Phong, quyết phải giết cho được hắn. Mà Lâm Phong cũng không chịu ngồi yên, hắn cũng đánh ra một quyền ẩn chứa tử vọng áo nghĩa.
– Chết!
– Vô dụng thôi Thương Khiếu không hề sợ hãi, liên tục đánh ra từng chưởng.
– Chết.
Lâm Phong liền gầm lên một tiếng, rồi dùng tay chém ra hai đạo kiếm quang về phía Thương Khiếu. .
– Thương vương ấn.
Thương Khiếu cũng nổi giận gầm lên một tiếng, rồi bắt đầu hội tụ thương thiên lực quanh thân người hắn thành một cái ấn khổng lồ.
– Đại địa vi khải.
Lâm Phong lập tức dùng đại địa pháp tắc gia trì lên người, nhưng khi cái khải giáp kia đụng phải Thương Vương Ấn, nó liền bị phá nát. Khiến cho thương thiên lực tràn vào trong người Lâm Phong. Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy sự thống khổ do thương thiên lực gây ra chẳng là gì cả. Đối với hắn mà nói, bất kỳ thống khổ nào cũng không thể so sánh với nổi thống khổ không thể trở thành Vũ Hoàng.
– Chết.
. . Lúc thanh âm của Lâm Phong vang lên, Thương Khiếu cảm thấy một cỗ tử vong khí tức đáng tàn sát bừa bãi trong người mình, khiến cho hắn không thể không lui lại. Sau đó, hắn thấy trên người Lâm Phong xuất hiện từng luồng tử vong pháp tắc đang dung hợp với ma đạo pháp tắc và đại địa pháp tắc. Cùng lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, hội tụ thành một cơn lốc khổng lồ.
– Kẻ đó thật đáng sợ.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, cảm thấy vô cùng khâm phục và tiếc nuối cho hắn. Người có thể liên tục hội tụ ba loại pháp tắc như hắn, nhưng lại không thể thành Vũ Hoàng, quả thật đáng tiếc.
Chương 1693: Bảy Hệ Pháp Tắc
Thân thể Thương Khiếu bạo lui về phương xa, người hơi run rẩy, ma, đại địa, tử vong, sức mạnh ba loại pháp tắc, thật may Lâm Phong không bị pháp tắc quán thể, hơn nữa không có pháp tắc thần thông lợi hại, người này có lực uy hiếp rất lớn, rất có khả năng có thành tựu thập tuyệt pháp tắc.
Nhược điểm của thập tuyệt thể là càng về sau phú sẽ bị thoái hóa, không thể nào làm cho toàn bộ bí truyền trở thành pháp tắc, dần dần mất đi ưu thế thập tuyệt nhưng Lâm Phong dường như không như vậy, đã có ba lực lượng pháp tắc xuất hiện nhưng hắn có hoàng kiếp, nhất định không có duyên với Hoàng.
– Gia hỏa này.
Đôi đồng tử thâm thúy của Lang Tà nhìn Lâm Phong, hắn có thể cảm nhận được sự bi thương trong nội tâm Lâm Phong, thiên tài một đời lại không thể nào đến trời trợ giúp, vô duyên với Hoàng, pháp tắc bất hàng. Lâm Phong nhìn chằm chằm tam hệ pháp tắc phong bạo khủng bố trong hư không lại chậm chạp không tung ra pháp tắc, trong mắt hắn lộ ra thần sắc không cam tâm. Rống! Một tiếng thét vang lên, hào quang trên người Lâm Phong lóe lên nhen nhóm khắp toàn bộ hư không. Bí truyền trớ chú, đỉnh phong; bí truyền không gian, đỉnh phong; bí truyền hỏa diễm, đỉnh phong; bí truyền phong, đỉnh phong, lôi điện và vài loại bí truyền còn cách đỉnh phong một chút hỏa hầu, giờ khắc này hỗn tạp đi chung với nhau khiến bí truyền pháp tắc gào thét như đang tức giận Khiếu Thiên bất công. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm hư không, giờ khắc này ông trời cũng không giúp đỡ Lâm Phong, tam hệ pháp tắc phong bạo đang dần dần tán đi. Đôi đồng tử thâm thuý của Lâm Phong trở nên đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm vòm trời.
– Nếu ông trời đã quyết định vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ nghịch thiên.
Lâm Phong thét một hơi dài, tiếng hét hoa phá thiên khung. Trong cổ đình Y Nhân Lệ nhìn bóng người đang gào thét một câch bi thương kia, nàng có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt:
– Nam nhân, ngươi nhất định có thể làm được.
– Giết.
Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua nhìn về phía Thương Khiếu, thấy đôi đồng tử Tử Vong đen kịt kia, Thương Khiếu cảm giác trái tim hơi run sợ, Lâm Phong bước ra một bước giống như tử thần xuất hiện, lực lượng tử vong khủng bố xuyên thấu đồng tử của hắn, ăn mòn thân thể hắn khiến cho sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
– Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.
Quầng sáng lực lượng thương thiên quanh thân Thương Khiếu càng lớn, thân thể xuyên thấu hư không, một cỗ lực lượng thương thiên ngập trời như biển gầm cuồn cuộn lao về phía Lâm Phong như muốn nuốt chửng hắn. Đông! Lưng đeo ma thân, chân đạp đại địa, bỏ qua thương thiên, ma quyền cuồn cuộn oanh ra, thương thiên rung chuyển.
– Tù lao!
Lâm Phong chà đạp hư không, lực lượng pháp tắc đại địa khủng bố lan rộng khắp nơi khiến cho thân thể Thương Khiếu xuất hiện một tù lao đại địa, mặc dù Lâm Phong không thể nào điều động được lực lượng pháp tắc thiên khí của mình nhưng vẫn có thể lợi dụng pháp tắc của bản thân.
– Tử chú.
Giọng Lâm Phong lạnh lẽo như băng, pháp tắc tử vong như giao hoà với lực lượng trớ chú, muốn phóng tới người Thương Khiếu, hắn cứng rắn bước qua công kích Thương Khiếu, bỏ qua tất cả. Đôi tay Thương Khiếu kết ấn, vòng xoáy thương thiên hiện lên quanh thân Lâm Phong, muốn nuốt trọn Lâm Phong trong lực lượng thương thiên xoắn giết đáng sợ kia.
– Cấm!
Bước chân Lâm Phong vẫn hướng về phía trước, vòm trời xuất hiện một phiến ma thổ, giam cầm tất cả mọi lực lượng, kiếm quang vô cùng trên người Lâm Phong gào thét phóng ra, vô pháp vô thiên.
– Thương thiên chi thủ, hiện lên.
Thân thể Thương Khiếu được pháp tắc thương thiên bao bọc, phía sau hắn xuất hiện một thủ chưởng vô biên to lớn, thương thiên chi thủ, Vũ Hồn.
– Đi.
Thương Khiếu quát to một tiếng, lập tức thương thiên chi thủ chộp về phía Lâm Phong, hư không không nhừng rung chuyển, dưới bàn tay thương thiên cực lớn Lâm Phong trở nên cực kỳ nhỏ bé.
– Ta muốn nghịch thiên, có thể diệt được Thương thiên.
Lâm Phong nhắm đôi mắt lại, kiếm quang vô cùng trên người hắn chém ra, Phong Lôi Trảm, Sát Na Hoang Vu, Tử Vong Phong Sát, sát lục ma quyền, Sát Na Hư Vô ba, cơn lốc tử vong vân…vân… Công kích, giờ khắc này bí truyền và pháp tắc trên người Lâm Phong đang điên cuồng rung chuyển, gầm thét, tiếng vang cuồn cuộn ầm ầm truyền ra, trong hư không tái hiện phong bạo pháp tắc.
– Tất cả đi ra cho ta.
Lâm Phong giống như đã điên, ông trời muốn vứt bỏ hắn, hắn lập tức nghịch thiên, khi toàn bộ bí truyền hóa thành pháp tắc, xem xem ông trời làm sao còn có thể ngăn hắn.
– Ma, tử vong, đại địa, ba cỗ pháp tắc vừa rồi, pháp tắc gió xuất hiện.
– Pháp tắc trớ chú cũng xuất hiện.
– Pháp tắc không gian phong bạo.
. .
– Pháp tắc hỏa diễm phong bạo.
– Bảy hệ, xuất hiện bảy hệ pháp tắc.
Trong lòng mọi người rung động mãnh liệt, vòm trời triệt để rung chuyển, bảy hệ pháp tắc phong bạo đan vào nhau, cỗ uy lực thương thiên kinh khủng như muốn đè xuống khiến đám người đều hít thở không thông.
– Oanh Tạch.
..! Phía trên vòm trời một đạo quang mang giáng xuống, thương thiên chi thủ nổ tung trong hư không khiến cho Thương Khiếu buồn bực hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt lại.
– Chuyện gì đã xảy ra?
Thương Khiếu phẫn nộ nhìn chằm chằm hư không, vì sao lại có hào quang đánh xuống, oanh diệt thương thiên chi thủ của hắn. Bảy hệ, điều này sao có thể, uy lực bảy hệ mặc dù không bị pháp tắc thiên địa quán thể thì bảy hệ pháp tắc cũng cực kì khủng bố rồi.
– Oanh Tạch.
..! Một cỗ uy lực kinh khủng lại chậm rãi giáng xuống khiến cho trái tim đám người lại hung hăng run rẩy, pháp tắc muốn xuất hiện sao? Lúc này Lâm Phong chắp hai tay sau lưng, đôi đồng tử ma nhìn chằm chằm hư không, trường bào bay phần phật khiến tim đám người muốn ngừng đập, hắn muốn thần phục Thương Thiên sao? Nhưng chỉ một lát sau, hỗn hợp pháp tắc xuất hiện trong hư không bạo liệt rồi, mặc dù Lâm Phong muốn nghịch thiên nhưng ông trời vẫn muốn vứt bỏ Lâm Phong, pháp tắc bất hàng, không để cho hắn thành hoàng. Lúc này đây, đôi đồng tử đen kịt của Lâm Phong không chút gợn sóng, rất bình tĩnh nhìn chằm chằm uy áp khủng bố trên vòm trời, chung quanh từng bóng người lóe lên đến đây, thấy một màn bên này thần sắc đều cứng ngắc, trong lòng run rẩy kịch liệt, cảnh tượng thật hoành tráng, bảy hệ pháp tắc phong bạo hội tụ nhưng pháp tắc lại bất hàng. Trong hư không pháp tắc phong bạo đang thử dò xét mấy lần hạ thấp nhưng đều thất bại rồi chấm dứt, cuối cùng vẫn nổ tung trong hư không, không xuất hiện trên người Lâm Phong. Thiên uy kinh khủng theo thời gian cũng chậm rãi tiêu tán, pháp tắc phong bạo chậm rãi biến mất, tim đám người cũng nhúc nhích, thần sắc đều rất cổ quái, nhìn người mặc áo đen chắp hai tay sau lưng đứng trong hư không, bóng lưng tràn ngập cảm giác tang thương, nghịch thiên như vậy lại bị ông trời cự tuyệt, không thể nào thành Hoàng, đây là chuyện đáng tiếc cỡ nào cơ chứ, nếu như bảy hệ pháp tắc cùng xuất hiện thì sẽ có thịnh cảnh gì. Anơi xa trong hư không, xuất hiện một con yêu thú cực lớn, cực kỳ hung lệ, đây chính là hung thú Cùng Kỳ, tràn đầy khí tức hung lệ vô cùng vô tận. Giờ phút này đôi con ngươi vô cùng to lớm nhìn chằm chằm vào pháp tắc phong bạo ở phía xa dần tán đi, trong đôi đồng tử to lớn dường như có điều gì suy nghĩ, thì thào nói nhỏ:
– Pháp tắc bất hàng, ông trời đã vứt bỏ ngươi hay do ngươi vứt bỏ vùng trời này!
– Vẫn thất bại.
Thần sắc Lâm Phong bình tĩnh, lập tức đôi mắt từ trên vòm trời dời xuống, hào quang của bảy hệ pháp tắc lóng lánh quanh thân, nâng tay lên vài loại lực lượng pháp tắc quấn quít vào nhau, mặc dù không thể nào dung hợp hoàn mỹ được như bí truyền nhưng vẫn ẩn chứa một tia uy lực dung hợp. Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia vui vẻ, rất yêu, nhìn chằm chằm Thương Khiếu, Lâm Phong thì thào nói nhỏ:
– Mặc dù pháp tắc bất hàng, mặc dù ông trời vứt bỏ ta nhưng ngươi có tư cách gì mà ngông cuồng trước mặt ta.
Thương Khiếu trầm mặc không nói gì, đám người lập tức khẽ gật đầu, trong ba tháng này bốn người lần lượt thành Hoàng, tuy rằng đều là người cổ Thánh tộc nhưng nếu luận về chiến lực thì Thương Khiếu hẳn yếu nhất, Độc Cô Bất Bại có Thần Ấn Vương Thể, Lang Tà có Giới Vương thể, thực lực của Sở Xuân Thu cũng thâm bất khả trắc, đều không phải người Thương Khiếu có thể so sánh. Mà Lâm Phong có thể thành tựu lực lượng bảy hệ pháp tắc, thiên phú không phải bàn cãi, chỉ hận pháp tắc bất hàng thôi. Lực lượng pháp tắc phong và không gian lôi cuốn trên người Lâm Phong khiến cho đôi đồng tử Thương Khiếu hơi co rút lại, sau đó hắn thấy Lâm Phong bước ra một bước, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của hắn, nhanh, quá nhanh, không biết so với bí truyền nhanh hơn bao nhiêu.
– Chết, chú!
Pháp tắc tử vong và pháp tắc trớ chú đồng thời ăn mòn Thương Khiếu khiến cho sắc mặt Thương Khiếu kịch biến, thân thể run lên, lập tức trước người hắn xuất hiện một lá chắn thương thiên.
– Bạo!
Ma quyền của Lâm Phong đánh lên trên lá chắn, lôi điện khủng bố trực tiếp oanh sát, không có bất kỳ lực lượng thần thông nào chỉ có pháp tắc thuần túy, không có biện pháp, giờ phút này Lâm Phong hắn có rất nhiều pháp tắc.
– Loạn rồi.
Thương Khiếu điên cuồng hét lên một tiếng, thương thiên náo động vặn vẹo, lôi điện bổ tới phương xa, thân thể Thương Khiếu và Lâm Phong đồng thời không ngừng chuyển động loạn xạ lượn vài vòng trong không gian.
– Đại địa!
Bước chân Lâm Phong chà đạp mặt đất, lập tức một cỗ lực lượng vô cùng nặng nề xuất hiện trước người Thương Khiếu, tù lao đại địa bao bọc lấy thân thể Thương Khiếu.
– Hỏa diễm!
Hoả diễm vô tận hội tụ bao bọc toàn bộ hư không.
– Thương thiên nứt ra.
Thương Khiếu gào rú một tiếng, tù lao đại địa rạn nứt, hỏa diễm không ngừng bị xé rách, pháp tắc của hắn đang giao hoà với pháp tắc thiên địa. Ngay lúc này, một quyền đen kịt oanh sát lao tới phóng đại trong đôi đồng tử Tử Vong của hắn.
– Ý niệm trớ chú.
Tâm niệm Lâm Phong vừa động, ý niệm Thương Khiếu liền hỗn loạn, thương vương khải hiện bao vây thân thể hắn lại. Ầm ầm! Lực lượng nặng nề áp bách số lượng hung hăng nện như điên trên người Thương Khiếu đánh bay thân thể hắn ra ngoài nhưng cỗ lực lượng kia lại toàn bộ bị thương vương khải giáp hấp thu hóa giải, căn bản không thể tổn thương được Thương Khiếu.
– Nếu như bảy hệ pháp tắc mà xuất hiện thì chỉ sợ Thương Khiếu đã thua từ sớm.
Đám người thầm nghĩ trong lòng một tiếng, lúc này, từng bóng người cường giả lóe lên bao vây Lâm Phong, những người này đều là cường giả Vũ Hoàng, mà phía xa có một vị thượng vị Hoàng đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, sát ý lạnh thấu xương. Những người này chính là cường giả gia tộc thanh niên mà ngày đó tại chốn cũ Thiên Diễn Thánh tộc Lâm Phong đã chém chết, không chỉ có thanh niên bị Lâm Phong trảm sát mà Lôi Vương chùy vẫn còn trên người Lâm Phong. Lâm Phong cũng không hỏi là ai, đều đến đây đi. Tâm niệm vừa động, lập tức phía trên đại địa xuất hiện một bộ bàn cờ, bàn cờ mở ra, bày vẫy trên đại địa lóe ra ánh sáng chói mắt.
– Thiên Diễn Bàn Cờ, hắn vậy mà có được Thiên Diễn Bàn Cờ.
Đôi đồng tử của mọi người đều đồng tử co rút lại, trong đôi mắt rất nhiều người lộ ra thần sắc tham lam. Oanh. Những cường giả Vũ Hoàng kia đều đồng thời lao lên chém giết về phía Lâm Phong, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, bước chân liên tục bước ra, theo bộ pháp Lâm Phong bước ra lập tức hào quang trên bàn cờ Thiên Diễn biến ảo, quân cờ vô tận phiêu động, diễn hóa.
– PHÁ.
..! Lâm Phong một bước chà đạp trên bàn cờ Thiên Diễn lập tức uy lực trận đạo khủng bố điên cuồng bùng nổ, lực lượng đại địa vô cùng xông lên vòm trời, phá diệt hết thảy, thân thể những Vũ Hoàng bạo lui, có một vài hạ vị hoàng bởi vì né tránh không kịp nên đã trực tiếp bị trận đạo giết chết.
– Trận pháp, bàn cờ Thiên Diễn còn có diệu dụng này?
Đồng tử đám người chung quanh co rút lại, uy lực của trận đạo vừa rồi quả thực rất đáng sợ!
Chương 1694: Nghịch Loạn Sát Phạt
Xa xa, trong hư vô, có hai bóng người xuất hiện một già một trẻ, lão giả dáng người khôi ngô, thiếu nữ thì ưu nhã cao quý.
– Thập Tuyệt thành Hoàng, thương thiên vứt bỏ sao?
Thiếu nữ một thân y phục trắng tinh, nhìn Lâm Phong phía xa rồi quay sang hỏi lão nhân cao lớn bên cạnh.
– Có lẽ không phải Thập Tuyệt thể.
Ánh mắt lão nhân bắn ra tinh mang.
– Không phải thập tuyệt?
Trong đôi mắt thiếu nữ ánh lên một tia dị sắc, lập tức lẩm bẩm:
– Gia hỏa này điên rồi, thậm chí ngay cả Thiên Diễn bàn cờ mà cũng lấy ra.
– Thành Hoàng gặp Hoàng kiếp, pháp tắc bất hàng, tao ngộ bị ông trời vứt bỏ thì bất cứ người tu luyện võ đạo nào cũng đều sẽ nổi điên, huống hồ hắn còn là người có thiên phú mạnh mẽ, thiên phú mạnh mẽ mà lại hết lần này tới lần khác không thể thành Hoàng cho nên sẽ càng điên hơn.
Lão già đó tóc tai rối bời, thấp giọng cười nói, tiểu gia hỏa này có vài phần giống hắn năm đó. Bên trong cổ đình, Dương Diễm thấy Thiên Diễn bàn cờ xuất hiện, trong mắt lộ rõ sự tham lam, chậm rãi đứng lên, trong tay hắn xuất hiện bát bảo Thái Dương luân sáng chói như ánh mặt trời, gia hỏa này đang từng bước tự tìm đường chết, bị ông trời vứt bỏ rồi hôm nay lại bỏ mạng nơi đây. Từng cường giả lơ lửng trên không, ngưng mắt nhìn Lâm Phong. Chỉ thấy bước chân Lâm Phong lần nữa đạp mạnh, Thiên Diễn bàn cờ điên cuồng khuếch trương càng lúc càng lớn lên, giống như một cái giường đại địa bày dưới ánh trăng, bên trên có hào quang của quân cờ vô tận lóe lên giống như trânh pháp ngày, những con cờ này phảng phất như đang sống lại. Trong thần niệm hiện lên cung điện lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong khiến cho bảo tướng của Lâm Phong trang nghiêm giống như Cổ Thần vậy.
– Thần Niệm Cung Khuyết.
Đồng tử đám người lại hơi co rút, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ lại bày vẫy trên bàn cờ mênh mông, ánh sáng Thần Niệm Cung Khuyết và Thiên Diễn bàn cờ đan vào nhau, đồng thời lực lượng thần niệm vô tận chui vào trong đó, lực lượng câu thông Thiên Diễn như đang điên cuồng diễn hóa.
– Giết!
Lúc này một vị cường giả tung ra một chưởng lực vào trong hư không, chưởng ấn bao trùm vòm trời, hung hăng đập xuống chỗ Lâm Phong, uy lực vô cùng cường thịnh.
– PHÁ.
..! Bước chân Lâm Phong đạp mạnh, trên Thiên Diễn bàn cờ diễn hóa ra trận quang phóng lên trời, đánh lên trên chưởng ấn khiến cho chưởng ấn phá toái, hóa thành hư vô, đồng thời nơi Lâm Phong đứng, hào quang bàn cờ càng tăng lên, một bức khải giáp ẩn chứa ý chí đại địa đen kịt bao phủ thân thể hắn lại, trong tay Lâm Phong xuất hiện một chuôi trường thương, Thiên Cơ Kiếm lóng lánh.
– Gia hoả này thật thanh tú.
Trong hư không, lão nhân nhìn chằm chằm Lâm Phong rồi nhếch miệng mỉm cười, lúc này trong tay Lâm Phong cầm trường thương, đầu treo cung điện, người mặc khải giáp, thanh tú giống như Chiến Thần.
– Lão gia hỏa ngươi nhìn cảm thấy hả hê sao.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn lão gia hỏa, im lặng nói.
– Nghe đồn Thiên Diễn bàn cờ có thể có được lực lượng diễn hóa, lấy thần niệm Lâm Phong rót vào trong đó sẽ diễn hóa xuất trận pháp cường đại, hắn không chỉ võ đạo cường đại, hơn nữa còn tinh thông trận đạo.
Đám người nhìn chằm chằm Lâm Phong như Chiến Thần trên bàn cờ, trong nội tâm hơi rung động, một người bị ông trời vứt bỏ lại bướng bỉnh như vậy, muốn tranh đấu với thiên. Cường giả thượng vị Hoàng Cổ tộc nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nghĩ tới Thiên Diễn bàn cờ phối hợp với năng lực trận pháp của hắn lại có thể khủng bố như thế, trong chớp mắt hóa thành trận đạo cường hoành, trên người hắn lôi mang ngập trời, lôi điện vô tận bao bọc thân thể hắn, lôi uy cuồn cuộn giống như Lôi Thần.
– Giết.
Trên thương thiên lôi điện khủng bố tím đen từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào Lâm Phong.
– PHÁ.
..! Bước chân Lâm Phong đạp trên bàn cờ, ánh sáng bảy hệ pháp tắc rót vào trong đó đan vào với bàn cờ, lập tức toàn bộ phía trên bàn cờ như xuất hiện một trận đạo quang vân khủng bố phóng lên trời, thiên địa bạo vang lên, lôi uy phá diệt.
– Trận pháp chết tiệt.
Trong lòng những cường giả Vũ Hoàng thầm mắng, trận đạo này có thể quần sát, công kích đơn thể cũng vô cùng cường hoành, thượng vị Hoàng điều động lực lượng pháp tắc thiên địa, công kích đã vô cùng cường hoành rồi, trung vị Hoàng đều không thể nào thừa nhận nhưng đã bị trận đạo tiêu diệt. Thần sắc thượng vị Hoàng lạnh lùng, bàn tay nâng một khỏa lôi châu màu tím đen lên, lôi châu điên cuồng mở rộng nhưng mà áp súc, lôi uy ẩn chứa trong đó đã khiến cho hư không quanh người hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo phát ra tiếng vang xuy xuy đáng sợ, phảng phất không gian như sắp bị lôi điện kia xé rách vậy.
– Lôi uy thật khủng khiếp.
Đám người nhìn chằm chằm lôi châu có thể thắp sáng cả tấm màn đêm đen, đồng tử co rút lại, nếu như liên tục nện như điên xuống thì đến cả mấy vị trung vị Hoàng cũng có thể dễ dàng bị hủy diệt. Lâm Phong hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm lôi châu, lập tức thấy lôi châu trong tay cường giả vung ra, lôi điện màu tím đen phá vỡ vòm trời oanh giết về phía Lâm Phong, trong hư không xuất hiện một đường vòng cung hoa mỹ màu tím đen, không ngừng phát ra âm thanh bạo khí kinh khủng. Trong mắt Lâm Phong lộ vẻ trào phúng nhàn nhạt, trong nháy mắt khi lôi châu bùng nổ thì cước bộ của hắn đã đạp xuống lòng đất, lực lượng hư không chấn động cuồn cuộn hủy diệt lôi châu đánh vào Thiên Diễn bàn cờ, mà Lâm Phong lại biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện ở một bàn cờ khác. Một màn này khiến cho đồng tử đám người ngưng tụ, tuy lôi uy mạnh mẽ nhưng cũng không mảy may lay động được Thiên Diễn bàn cờ dù chỉ một chút, Thiên Diễn bàn cờ là chí bảo của Thiên Diễn Thánh tộc, há lại để cho thượng vị Hoàng có thể phá hủy.
– Cửu Diệu Thiên Lôi, giết.
Trong hư không cường giả thượng vị Hoàng hừ lạnh một tiếng, lập tức lôi điện vô cùng từ trên vòm trời chém giết xuống, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lực lượng thần niệm trên bàn cờ Thiên Diễn điên cuồng diễn hóa trận pháp, bước chân liên tục bước ra lập tức từng tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên không ngừng, uy lực phá diệt ngăn cản từng đạo lôi điện bên ngoài. Lôi điện ngày càng sáng chói, ánh sáng cửu diệu đáng sợ đến cực điểm, Lâm Phong lấy trận đạo không gian chuyển di thân thể, lập tức trong hư không vang lên tiếng quát lạnh lùng của cường giả:
– Cướp lấy bàn cờ rồi giết hắn.truyện cõi âm
Cường giả Vũ Hoàng chung quanh nghe được mệnh lệnh thì đồng loạt bước ra, thân thể theo tám mặt của bàn cờ xoắn giết tới Lâm Phong. Lâm Phong vẫn nhàn nhã, chắp tay với thương thiên, khi từng bước một bước ra cũng là lúc trận pháp điên cuồng bùng nổ, thần niệm thôi diễn đến cực hạn.
– Huyễn.
Lâm Phong hung hăng bước trên bàn cờ, nó lại lần nữa sáng lên ánh sáng rực rỡ khủng bố, chỉ trong lúc này, đám người rốt cuộc không thấy được Lâm Phong cùng với trên bàn cờ Thiên Diễn không một ít nhân ảnh, ánh sáng bảy hệ pháp tắc đan vào thành trận đạo Huyễn Diệt đáng sợ.
– Huyễn trận đạo.
Đồng tử đám người co rút lại, xem ra Lâm Phong đã sớm chuẩn bị xong một đại trận đạo như vậy và giờ đây chỉ đợi bọn hắn đi lên mà thôi.
– Đây đều nhờ vào Thiên Diễn bàn cờ hay dựa vào năng lực trận pháp của bản thân hắn đây?
Thương Khiếu nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lạnh buốt, trận chiến ngày hôm nay mặc dù Lâm Phong không thành Hoàng thì mặt mũi của hắn cũng mất hết, một người bị ông trời vứt bỏ lại có thể cường hoành đến mức này, chư Hoàng cũng không thể làm gì được. Những cường giả Vũ Hoàng trong huyễn trận đều đã bị mất phương hướng. Nhưng lúc này, một vị cường giả trung vị Hoàng thấy Lâm Phong chậm rãi bước đến, đồng tử không khỏi co rút lại.
– Oanh!
Phía dưới hắn, trận đạo Phá Diệt đột nhiên bạo phát ra làm hắn trốn không kịp, kêu lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị tiêu diệt. Phốc phốc! Trong tích tắc, một chuôi trường thương đâm vào trong đầu hắn, hỏa diễm đốt cháy cơ thể hắn chỉ còn sót lại mấy chiếc nhẫn trữ vật rồi cũng bị Lâm Phong không chút khách khí cướp lấy. Ánh mắt Lâm Phong bỗng nhiên chuyển qua, chỉ thấy một vị hạ vị Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng.
– Chết!
Tử vong trớ chú xuất hiện, trường thương Lâm Phong phá không, người kia bỗng nhiên quay người bỏ chạy thì ánh sáng rực rỡ bắn ra, một chuôi kiếm Thiên Cơ xuyên thấu qua đầu hắn sau đó chém chết hắn, và đương nhiên mấy chiếc nhẫn trữ vật lại bị Lâm Phong cướp lấy. Một cường giả Vũ Hoàng thấy Lâm Phong có thể đơn giản giết chết hai người, lập tức quay người chạy trốn nhưng hắn căn bản không trốn thoát ra được trận pháp này, không khỏi phát ra âm thanh gào thét khủng hoảng. Trong trận đạo Huyễn Diệt, Lâm Phong giống như sát thần, đi đến đâu giết đến đó, mũi trường thương huyết đỏ thẫm không ngừng nhỏ giọt, đôi đồng tử thâm thúy vẫn lạnh như băng, không thành Hoàng thì sao, dù gì hắn cũng phải chém hết những tên Vũ Hoàng dám bắt nạt hắn, ông trời bắt nạt hắn, hắn há lại để cho những tên Vũ Hoàng này cũng bắt nạt, giết, toàn bộ đều giết hết! Ngoại giới, đám người nhìn chằm chằm huyễn trận trên Thiên Diễn bàn cờ, từng âm thanh kêu gào thảm thiết truyền ra rung động tâm linh bọn hắn, những cường giả Vũ Hoàng kia lại đang bị tàn sát, người bị thương thiên vứt bỏ khiến hắn muốn nghịch loạn thương thiên. Lôi điện kinh khủng cuồng vũ trong hư không, không ngừng oanh sát nhưng đánh vào trong trận đạo thì lại lập tức biến mất, đại trận đạo tiêu tan vô ảnh vô hình dù công kích mạnh mẽ cũng vô dụng, cường giả thượng vị Hoàng thậm chí còn không biết người nào đã đánh chết mình. Lúc này trong đôi mắt hắn không còn sự lạnh nhạt nữa, thân hình lóe lên trực tiếp rời khỏi hư không, chuẩn bị đến cổ tộc thông báo cho cường giả Đại Đế đến đây để truy nã Lâm Phong, Vọng Thiên Cổ Đô quá rộng lớn, dị tượng ở một góc trời này pháp tắc bất hàng, hơn nữa còn xảy ra đại chiến khủng bố nhưng cũng chỉ hấp dẫn người chung quanh còn người cách xa ngàn vạn có lẽ chỉ có thể thấy được pháp tắc phong bạo nhưng không thể biết rõ cụ thể ở đây đã xảy ra chuyện gì.
– Tha cho ta đi.
Lại một tiếng gào rú truyền đến, nương theo tiếng thét thảm thiết ấy khiến đám người chấn động không nói nên lời, các bước đi của Thiên Diễn bàn cờ, Lâm Phong giống như vị đế vương, sát phạt tất cả. Rốt cuộc, trânh đạo Huyễn Diệt theo thời gian dần trôi qua cũng tiêu tán, nhưng trên bàn cờ rộng lớn lại chỉ còn lại có một mình Lâm Phong, những người khác toàn bộ đều đã biến mất, bị Lâm Phong chém chết hết. Chỉ thấy Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước đứng đó, máu đỏ tươi nhuộm thẫm áo bào đen, đầu treo cung điện, một tay nâng trường thương còn đang nhỏ máu, thân thể chậm rãi bước lên phía trước, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Thiên Diễn bàn cờ chuyển động chậm rãi di chuyển về phía giữa cổ đình. Lâm Phong chuyển ánh mắt đảo qua Thương Khiếu, khiến cho đôi đồng tử Thương Khiếu ngưng tụ, thân thể bắt đầu nhanh chóng thối lui tránh đi, tuy rằng trên người mặc Thương Vương Khải nhưng nếu như vào trong bàn cờ của Lâm Phong, sợ rằng cũng sẽ gặp phải bi kịch. Nhìn Thương Khiếu, đôi mắt thâm thúy của Lâm Phong hiện lên một tia miệt thị rồi lập tức chuyển ánh mắt qua chỗ khác, một màn này khiến cho sắc mặt Thương Khiếu cực kỳ khó coi, hắn thân là đệ tử kiệt xuất của cổ Thánh tộc nhưng lại bị một kẻ bị thương thiên vứt bỏ miệt thị, hắn cảm giác mình bị vũ nhục mãnh liệt.
Chương 1695: Giết Đệ Tử Thánh Tộc
Thiên Diễn bàn cờ trong hư không không ngừng tiến về phía trước, phiêu phù trên hồ Hàn Nguyệt lại đi về phía hồ Hàn Nguyệt đến giữa cổ đình.
Đôi mắt dễ thương của Y Nhân Lệ nhìn như yên bình, nhưng trong lòng sớm đã bốn bề sóng dậy, thật sự không thể nào thành Hoàng được sao? Nếu thật sự như vậy thì ông trời không khỏi đối xử với Lâm Phong quá mức tàn khốc, từ tiểu thế giới đi tới Vọng Thiên Cổ Đô, hắn vẫn luôn rất chói mắt, chẳng lẽ ông trời cũng phải ghen ghét.
Một tiếng ầm nổ vang truyền ra, Thiên Diễn bàn cờ trực tiếp khiến cho cổ đình phía dưới nổ nát, cổ đình sụp xuống thân thể Y Nhân Lệ lắc lư nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, một lát sau đã đứng trên Thiên Diễn bàn cờ mà thân thể Dương Diễm thì lại lơ lửng trong hư không, một hàng cường giả Thái Dương Thánh tộc đi chung quanh hắn, giống như lo lắng Lâm Phong sẽ gây bất lợi cho Dương Diễm, hiện tại sát tinh đã điên rồi.
– Theo ta rời khỏi đây.
Lâm Phong nói với Y Nhân Lệ. Y Nhân Lệ chấn động, nhìn đôi đồng tử thâm thuý trước mắt, nàng khẽ lắc đầu, nói:
– Lâm Phong, ta có con đường của mình.
– Một người bị ông trời vứt bỏ còn muốn dẫn theo tiên nữ Y Nhân rời đi sao?
Trong hư không Dương Diễm cười lạnh nói:
– Ngươi trước tiên hãy lo xem bản thân mình có thể rời khỏi đây được hay không đã a.
Bát bảo Thái Dương luân chiếu rọi sáng thiên địa, ánh sáng Thái Dương quay chung quanh thân, vô cùng chói mắt. Lâm Phong không nhìn Dương Diễm mà ánh mắt vẫn luôn chỉ nhìn Y Nhân, trầm mặc một lát rồi lập tức gật đầu, yên tĩnh nói:
– Một khi vì đạo mà mọi sự không thành, lần này lại gặp phải người qua đường.
Dứt lời, Lâm Phong quay người muốn rời đi nhưng lúc này, một cỗ lạnh như băng xuất hiện, trong Quảng Hàn cung một bóng người chậm rãi bước đến khiến cho Lâm Phong quay người nhìn lại, đôi đồng tử thâm thúy không khỏi hơi cứng lại.
– Nguyệt Tâm.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng bạch y đang chậm rãi bước đến, trên người toát ra vô tình ý.
– Vô tình chi đạo.
Đồng tử đám người co rút lại, nàng hẳn cũng là tiên tử Quảng Hàn đi? Lại tu vô tình đạo. Chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Phong, khí tức vô tình lăng lệ cường thịnh ác liệt, đôi mắt im lặng nhìn Lâm Phong như người qua đường vậy.
– Không ổn rồi.
Lang Tà thấy một màn này thần sắc ngưng lại, nữ tử này đã không còn là thê tử của Lâm Phong nữa:
– Lâm Phong, cẩn thận.
Lâm Phong coi như không nghe thấy lời Lang Tà vậy, chỉ nhìn chằm chằm Thu Nguyệt Tâm, nhiều năm ở bên nhau chẳng lẽ cũng chỉ như công dã tràng. Chỉ thấy đôi tay Thu Nguyệt Tâm vươn ra hướng về phía Lâm Phong, trong khoảnh khắc đó khắc trên người Lâm Phong một cỗ khí tức vô tình sát phạt đáng sợ tàn sát bừa bãi trong cơ thể Lâm Phong khiến đôi đồng tử hắn cứng ngắc, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn người trước mắt.
– Lâm Phong, nàng đang trảm ngươi để thành đạo.
Lang Tà gầm lên một tiếng, mặc dù hắn không biết vì sao Thu Nguyệt Tâm lại như vậy nhưng nàng tu luyện vô tình chi đạo hơn nữa lại là nữ nhân của Lâm Phong như vậy nếu giết Lâm Phong không thể nghi ngờ để khiến thành tựu vô tình chi đạo của nàng thêm hoàn mỹ. Đám người chung quanh lộ ra thần sắc không hiểu, tiên nữ Quảng Hàn có người tu luyện vô tình đạo lại muốn trảm Lâm Phong lấy thành đạo.
– Đây không phải ngươi đúng không?
Lâm Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt hờ hững của Thu Nguyệt Tâm, chỉ thấy có một giọt nước xuôi theo khoé mắt nàng chảy xuống, nàng đã không còn là nàng nữa nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ nàng.
– Giết!
Trong con ngươi Thu Nguyệt Tâm truyền ra một giọng nói lạnh buốt, ánh sáng vô tình đại thịnh, pháp tắc trùng thiên, Lâm Phong chỉ có cảm giác trong cơ thể như bị chia năm xẻ bảy, mà trong hư không phía trên thương thiên vô tình phong bạo cuồn cuộn hội tụ, lạnh như băng, tiêu sái, thương thiên vô tình. Trảm Lâm Phong, thành vô tình đạo. Lâm Phong nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn thương thiên, lực lượng pháp tắc lạnh như băng đang điên cuồng hội tụ mà thành, Thu Nguyệt Tâm, trảm hắn mà thành đạo.
– Cút!
Một tiếng gầm lên như dã thú theo miệng Lâm Phong phát ra, lực lượng đáng sợ ngập trời đánh lên người Thu Nguyệt Tâm khiến cho thân thể nàng bị đánh bay ra ngoài, mà khoé miệng Lâm Phong lại không ngừng có máu tươi chảy ra. Y Nhân Lệ nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt đẹp không có sự mị hoặc, cũng không có sự lạnh lẽo như băng mà cũng chỉ có những hàng nước mắt lăn dài, nàng cho rằng đạo tâm của mình đã cứng cỏi rồi nhưng thật sự có thể bỏ lại tất cả ư, cho dù hắn sống hay chết thì kiếp này, nàng cũng sẽ không có nam nhân thứ hai.
– Giết chết hắn.
Trong hư không, Dương Diễm thét lên lập tức cường giả Thái Dương Thánh tộc từ trên trời giáng xuống, ánh sáng Thái Dương chói mắt vô biên bắn thẳng đến người Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lùng như đến từ Cửu U, hào quang Thần Niệm Cung Khuyết tỏa sáng, lực lượng thần niệm vô cùng điên cuồng diễn hoá trên Thiên Diễn bàn cờ.
– Ra!
Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, Thiên Diễn bàn cờ cuồn cuộn bay lên không, bước chân đạp mạnh, lập tức trên người hắn phủ thêm một tầng Ma Vương khải khủng bố, lực lượng phá diệt đáng sợ từ tứ phía xung quanh hắn xông lên vòm trời, bôi diệt những công kích cường thịnh kia.
– Ngươi lại còn có thể bất tử.
Đôi đồng tử Dương Diễm lạnh lùng, bát bảo Thái Dương luân huy sái ánh sáng Thái Dương rực rỡ, có một luân Thái Dương trực tiếp phóng về phía Lâm Phong muốn đốt cháy Lâm Phong thành hư vô. Bước chân đạp mạnh Thiên Diễn bàn cờ, lập tức bóng dáng Lâm Phong biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một bàn cờ khác, lực lượng thái dương đáng sợ đánh lên trên Thiên Diễn bàn cờ như muốn đốt cháy nó, từng cường giả đều điên cuồng lao về phía Lâm Phong chém giết, Lâm Phong bị Thu Nguyệt Tâm công kích như vậy là cơ hội tốt nhất để hạ thủ.
– Oanh!
Lâm Phong bóp vỡ một khỏa trận phù, thân ảnh hắn lại lần nữa biến mất khiến cho đám người. Trong hư không, đồng tử Dương Diễm đột nhiên cứng lại, chỉ thấy một đôi đồng tử lạnh như băng đang nhìn chăm chú hắn. Nâng bát bảo Thái Dương luân lên, một luồng ánh sáng bắn giết ra đã thấy đôi đồng tử Tử Vong khủng bố nhìn xuyên thấu đôi mắt hắn.
– Huyết Chú!
Một chữ cấm bùng nổ trong mắt Lâm Phong, trong khoảnh khắc đó Dương Diễm cảm giác huyết mạch bạo động, không thể tự khống chế, phảng phất như tùy thời đều có khả năng bạo liệt vậy.
– Tử chú!
Lực lượng tử vong cướp đoạt lực lượng sinh mệnh của Dương Diễm khiến cho tay cầm chặt bát bảo Thái Dương luân cứng ngắc lại, cũng không dám oanh sát nữa, hắn như chỉ cần một ý niệm của Lâm Phong cũng có thể chú sát hắn. Phong chi lực lượng phiêu động tiếp cận, tử chú và lực lượng Huyết Chú càng ngày càng mạnh, Dương Diễm thậm chí không dám động đậy, một lát sau đôi tay tử vong của Lâm Phong đã nắm lấy cổ họng hắn.
– Buông hắn ra.
Chuyện này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn khiến những tên cường giả Thái Dương tộc đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Lâm Phong chém giết đồng tử co rút lại, Dương Diễm đã bị Lâm Phong bắt. Lâm Phong căn bản không để ý tới bọn hắn, túm cổ Dương Diễm chậm rãi ném xuống hạ không, không người nào dám ngăn trở hắn, thân thể Lâm Phong lại lần nữa rơi vào Thiên Diễn bàn cờ.
– Tên Dương Diễm này xong rồi, hắn còn tưởng rằng mình cũng là cường giả Vũ Hoàng nắm trong tay binh pháp bát bảo Thái Dương luân kinh khủng của Đế Vương là có thể vượt qua được Lâm Phong, lại không nghĩ rằng mặc dù Lâm Phong không thành Hoàng, nhưng đã thành tựu bảy hệ pháp tắc, pháp tắc tử vong và pháp tắc trớ chú đều có thể đơn giản cướp đi tánh mạng hắn.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, một màn này cũng để cho mọi người hiểu rõ, bảo vật cho dù cường dã thì cũng chỉ là ngoại lực, thực lực mới là căn bản, một màn này khiến cho Dương Diễm không thể ngờ tới, nếu như hắn cũng là Vũ Hoàng thì lực lượng pháp tắc của Lâm Phong không có khả năng chỉ đơn giản đắc thủ, hắn cầm trong tay bát bảo Thái Dương luân đã có thể phá hủy Lâm Phong. Nhưng không có nếu như, Dương Diễm không thành Hoàng, cuối cùng không thể nào chống cự pháp tắc trớ chú bá đạo để cho bản thân lâm vào tuyệt địa, tự mình làm bậy.
– Buông hắn ra, nếu không Thái Dương Thánh tộc sẽ dốc hết toàn lực giết ngươi.
Trong hư không cường giả Thái Dương Thánh tộc lạnh lùng nói. Lâm Phong vẫn không để bọn hắn vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Dương Diễm trước mặt, Dương Diễm nhìn đôi đồng tử trước mắt trong lòng có sự sợ hãi nhè nhẹ, nói:
– Ngươi không dám giết ta.truyện Linh Dị
– Ngươi thực sự biết an ủi bản thân.
Khoé miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười chết chóc, lực lượng trớ chú khủng bố khiến cho huyết mạch Dương Diễm điên cuồng bạo động, lực lượng tử vong ăn mòn phóng ra. Rống! Dương Diễm còn muốn giãy dụa, pháp tắc tử vong xuyên qua thân thể hắn, pháp tắc hỏa diễm đốt cháy thân thể hắn, phong pháp tắc phá hủy nhục thể hắn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thân thể hắn đã biến thành hư vô, còn bát bảo Thái Dương luân và nhẫn trữ vật của hắn đương nhiên Lâm Phong đã lấy tất.
– Tên điên này.
Đồng tử đám người co rút lại, Lâm Phong thật sự giết chết Dương Diễm. Trong hư không, Vũ Hoàng gào thét, ánh sáng hoàng khí đại phóng, điên cuồng hướng về phía hạ không đánh giết Lâm Phong, bước chân Lâm Phong liên tục bước ra nhưng mỗi bước của hắn dường như mỗi lúc một vô lực vậy, duy chỉ có cặp mắt kia vẫn sâu như vậy.
– Hắn không nhanh được.
Nơi xa trong hư không, nơi lão nhân và thiếu nữ đang đứng, thấy Lâm Phong điên cuồng sử dụng trận pháp, lão nhân thấp giọng nói ra.
– Ngươi muốn cứu hắn không?
Thiếu nữ nhìn lão nhân, trong ánh mắt ẩn giấu một tia chờ mong.
– Vì sao ta phải cứu hắn?
Lão nhân hỏi lại thiếu nữ, khiến cho đôi mắt thiếu nữ ngưng lại, nói:
– Thiên phú xuất chúng như thế, lại bị trời vứt bỏ, lại bị nữ nhân phản bội, chung quanh còn có cường giả Đại Đế dòm ngó, ngươi không cứu hắn vậy thì hắn chết chắc.
– Ta lại không biết hắn.
Lão nhân mỉm cười nói.
– Nhưng ta biết hắn a.
Thiếu nữ nhếch miệng với lão nhân, lão bất tử kia thực đáng hận a, nếu như bị người khác thấy thánh nữ yêu tộc có một mặt như thế thì không biết sẽ có biểu cảm gì.
– Vậy thì được, vì bảo bối của ra nên ta sẽ cứu hắn một phen, mặc dù hắn bị trời vứt bỏ, chúng ta tốt xấu gì cũng cho hắn một đường ánh rạng đông, có lẽ thủ đến mây mờ trăng tỏ!
Lão nhân mỉm cười nói. Trên hồ Hàn Nguyệt, một cỗ thiên uy mênh mông hàng lâm khiến cho những tên cường giả Thái Dương Thánh tộc đều ngừng chiến đấu, ánh mắt tất cả mọi người cứng lại, lập tức chỉ thấy trong hư không có một cường giả khủng bố xuất hiện khiến mọi người thầm than trong lòng, cường giả Đại Đế đến rồi. Khoé miệng Lâm Phong vẫn còn rỉ máu tươi, toàn thân phảng phất cũng không có khí lực, sinh mệnh bí truyền đã không thể nào khôi phục thương thế, nhìn thân ảnh trong hư không, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vừa vui vẻ vừa bi thương, vốn định tới đây đăng lâm Hoàng vị sau đó lập tức rời đi, lại không ngờ bị trời vứt bỏ rồi gặp phong ba như vậy, đây quả thật là Thiên Mệnh ư!