1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 337 [Chương 1681 đến 1685]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 337 [Chương 1681 đến 1685]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1681: Thiên Tài Hợp Tác

Thanh Phụng sống trên một ngọn núi, kiến trúc ở đây rất đơn giản, mấy gian phòng bên hồ, trong hồ là một cây cầu gỗ thông đến nơi Thanh Phụng nghỉ ngơi, trong sự đơn giản mang theo vài phần thanh nhã, nhưng nó lại có phần giống với khí chất của Thanh Phụng. “Yêu thú sẽ bày biện chỗ ở của mình theo tập tính yêu thích của chúng, nếu Thanh Phụng mang dòng máu phượng hoàng thì chắc sẽ ở bên cạnh ngô đồng thụ, nơi này tuy có vài gốc cổ thụ nhưng không hề thấy ngô đồng.” Lâm Phong thầm nghĩ, không biết Thanh Phụng rốt cuộc là yêu thú gì, thanh nhã thoát tục, toát lên nét đẹp của sự yên tĩnh, tuy đứng bên cạnh nàng nhưng Lâm Phong lại cả thấy mình cách rất xa vị thánh nữ yêu tộc này. Bên hồ, Thanh phụng dừng lại, quay người nhìn Lâm Phong, giọng nói thanh thoát bảo:

– Ngươi có lực lượng thập tuyệt thể, đã từng đấu một trận với Dương Diệm, hẳn là ngươi am hiểu cách dung hợp áo nghĩa vào công kích, dùng thử cho ta xem.

Lâm Phong nhìn Thanh Phụng đang đứng trên một sườn núi, sắc mặt hắn lộ ra thần thái kì lạ, đáp:

– Ta không thích biểu diễn.

Thanh Phụng nghe câu trả lời của Lâm Phong thì cặp mắt đằm thắm như sắc trời thu kia ánh lên một nét gì đó kì lạ, đột nhiên, áo bào xanh trên người nàng khẽ lay động, mái tóc dài tung bay, lộ ra nét đẹp thanh thuần thoát tục.

– Ngươi không thích biểu diễn, vậy ta đấu với ngươi.

Thanh Phụng vừa dứt lời thì cơ thể liền bắt đầu di chuyển, bước đi nhẹ nhàng như đang bước trên sóng nước vậy, sau đó Lâm Phong cảm thấy cơ thể nàng biến thành những đạo huyễn ảnh, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt hắn, một chưởng vô thanh vô tức giáng về phía hắn. Hiện tại, Lâm Phong chỉ cảm thấy bản thân mình bị chưởng ảnh không gian bao phủ, dường như không thể tránh, bất kể hắn trốn đi đâu thì cũng không thể tránh.

– Đại địa liệt!

Một luồng khí tức cuồng bá đột nhiên phóng ra, Lâm Phong không chút do dự đánh ra đòn tấn công phá nát mọi thứ, song chưởng va chạm, thân thể mỏng manh của Thanh Phụng dường như sẽ bị đại địa liệt đè bẹp trong nháy mắt, nhưng sự thật thì lại khác xa với tưởng tượng, Lâm Phong cảm nhận được đại địa liệt của mình như đánh vào mặt nước, chẳng hề có chỗ mượn lực, mà cùng lúc đó, một luồng sóng triều khủng khiếp điên cuồng đáp trả lại, đánh tới tấp khiến hắn lùi lại liên tục. Bước chân vẽ nên vết tích trên mặt đất, trong mắt Lâm Phong xuất hiện nét kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân hình thanh lệ thoát tục kia.

– Phong, không gian, ảnh, thủy, đại địa.

..Còn gì nữa? Trên mặt Lâm Phong lộ rõ sắc thái ngạc nhiên, bởi vì bản thân sở hữu nhiều loại áo nghĩa nên hắn có thể nhìn ra được chưởng vừa rồi của đối phương có ẩn chứa những loại lực lượng nào, không ngờ nàng cũng giống như hắn vậy, am hiểu việc dung hợp áo nghĩa vào trong công kích.

– Ngươi muốn xuất chiêu hay để ta tiếp tục.

Thanh Phụng đứng nguyên tại chỗ, tấm áo xanh bay trong gió cùng với mái tóc dài, vị thánh nữ này hình như cũng có thể có thập tuyệt thể, nhưng người của yêu tộc đáng lẽ không am hiểu về thiên phú này mới phải chứ, tại sao đối phương lại lĩnh ngộ được thập tuyệt thể, điều này khiến Lâm Phong càng tò mò hơn về bản thể của Thanh phụng.

– Ngươi muốn thấy gì?

Lâm Phong mỉm cười, mở miệng hỏi, hắn đang muốn xem thử Thanh Phụng rốt cuộc định làm gì.

– Ta muốn xem tất cả lực tấn công dung hòa của ngươi.

Thanh Phụng thản nhiên đáp.

– Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, tiếp đó liền bước sang một bên, đồng thời ngưng tụ một thanh kiếm trên tay.

– Phong lôi trảm!

Nhát kiếm của Lâm Phong chém ra, trong kiếm có phong lôi cuồn cuộn ập đến.

– Sát na hoang vu, mất đi không sát, hoang bạo, tử vong phong sát.

.. Từng đợt kiếm quang không ngừng nở rộ trong hư không, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Lâm Phong đã chém ra hơn hai mươi nhát kiếm quang, mỗi nhát đều ẩn chứa một loại lực lượng áo nghĩa khiến cho hư không kết thành một lưới kiếm đáng sợ, tiếng kiếm rít ầm ầm, kéo dài không nghỉ. Sau kiếm quang, Lâm Phong bắt đầu đánh ra quyền mang, chưởng lực, sát lục ma quyền, đại địa quyền, lôi bạo quyền mang, đại địa liệt, các loại công kích phát ra không ngừng, lộng lẫy vô cùng. Thanh Phụng nhìn chăm chú từng đòn của Lâm Phong, trong mắt nàng thoáng lên sự ngạc nhiên, ngộ tính của người này thật đáng sợ, lại có thể tự lĩnh ngộ được nhiều loại công kích dung hợp áo nghĩa như vậy. Lâm Phong dừng lại, mỉm cười nhìn Thanh Phụng, hỏi:

– Được rồi chứ?

Lâm Phong tin Thanh Phụng đưa hắn tới yêu tộc có lẽ không chỉ đơn giản vì muốn xem hắn biểu diễn một lượt những đòn tấn công. Thế nhưng lúc này, Lâm Phong đột nhiên thấy mắt Thanh Phụng từ từ khép lại, nàng vẫn đứng trên sườn núi đá đó, mặc cho gió dập vào cơ thể, mái tóc dài tung bay, cơ thể không hề nhúc nhích.

Trong đầu Thanh Phụng, những đòn tấn công ban nãy của Lâm Phong không ngừng hiện lên, sự trộn lẫn của mỗi loại lực lượng dường như đều đang tái hiện lại trong đầu nàng. Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì hơi ngơ người, Thanh Pụng có ý gì? Thanh Phụng nhắm mắt rất lâu, đứng yên tại chỗ không cử động, toát ra một nét đẹp yên tĩnh, thánh nữ của yêu tộc lại tạo cho người ta cảm giác thánh khiết đến như vậy.

“Con yêu thú này không thể trêu vào đâu.” Lâm Phong hơi buồn bực, sau đó bước đến bên ghềnh đá, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, không biết di chỉ Thiên Diễn thánh tộc giờ ra sao, đại năng của những tộc khác còn chả có cách phá giải thiên diễn đại trận, không biết ai có thể đi vào, còn Vô Cực Thiên Đế ngày xưa làm sao tiến vào mà nhận được kì ngộ chứ, tên Viêm đế lúc trước theo đuổi Vô Cực Thiên Đế, đến nay tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện trên đất Cổ Vọng Thiên Đô, lại thêm Thiên Diễn Thánh cung đột nhiên tái hiện.

Tất cả những thứ này dường như cùng chung lời giải nhưng mà lại chẳng liên quan gì tới hắn, với thực lực của hắn mà cũng không đặt chân vào được cứ địa của thánh tộc Thiên Diễn, không biết lần đến Cổ Vọng Thiên Đô này có phải là quá sớm không, một trong mười tám thiên thành đứng đầu của đại lục Thanh Tiêu, cường giả nhiều vô số, một con kiến nhỏ bé bước ra từ tiểu thế giới như hắn chẳng thể phát ra quang mang yêu nghiệt như trước kia, những thiên tài của các thánh tộc cổ không hề yếu, ví như vị thánh nữ yêu tộc này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

– Vù!Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Đột nhiên, phía bên kia truyền đến động tĩnh, Lâm Phong quay đầu lại thì ngay lập tức nhìn thấy một ánh sáng yêu dị khủng khiếp lóe lên, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát.

– Sát na lực, giống với sát na hoang vu của mình, nhưng uy lực mạnh hơn.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, thần sắc hắn tức khắc trở nên nghiêm trọng, nhát chém này của Thanh Phụng dùng lực lượng áo nghĩa hoàn toàn không giống với hắn nhưng không gian và phong áo nghĩa lại hoàn toàn giống nhau, khiến nó có uy lực gần giống như sát na hoang vu của hắn, hư không gần như bị chém ra một vết nứt. “Nàng ta đang mượn sự lĩnh ngộ lực lượng của mình, có điều chỉ quan sát qua một lần mà nàng đã lĩnh ngộ ra được cách tấn công thuộc về chính mình, loại ngộ tính này khó tránh có phần đáng sợ, bản thể của nàng ta không lẽ là một loài cổ yêu có ngộ tính cực mạnh?” Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, không bao lâu sau hắn nhìn thấy nàng Thanh Phụng đang nhắm mắt sử dụng đòn tấn công thứ hai, lần này là lực lượng diễn tiến từ phong sát tử vong. Tiếp theo đó thì từng đợt tấn công lần lượt hiện tại, bóng dáng thanh y nhẹ nhàng di chuyển trên sườn núi, mái tóc đen đung đưa, thân hình ưu nhã xinh đẹp, nhưng từng đợt tấn công lại cực kì mạnh mẽ, hơn nữa vẫn luôn không ngưng nghỉ, từng đợt tấn công liên tục như lưu thủy hành vân. Lâm Phong nhìn Thanh Phụng sử dụng lực lượng dung hợp không ngừng biến hóa, dường như đang liên tục thử kết hợp các loại lực lượng mới vào bên trong, hình thành nên đòn tấn công mạnh hơn nữa.

– Bùm chát!

Thanh quang lập lòe phát ra, một hàng cổ thụ ở phía đằng xa ngay lập tức nứt vỡ ầm ầm, hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

– Đây là.

.. Đồng tử Lâm Phong co rút, đây là lực lượng tổng hợp giữa sát na hoang vu và đại địa liệt, Thanh Phụng dùng những áo nghĩa khác nhau, kết hợp hai loại đòn tấn công lại, hoàn thành đòn công kích hoàn mỹ này.

– Sát na hoang vu kết hợp với đại địa liệt.

Con ngươi Lâm Phong dần dần đen đặc, võ hồn thiên thư trong cơ thể hiện lên, đôi mắt hắn dần dần khép lại, đòn tấn công ban nãy không ngừng hiện lên trong đầu. Sát na hoang vu lấy sát na lực, không gian và phong áo nghĩa làm chủ đạo, đại địa liệt là sự bộc phát trong tích tắc, ẩn chứa sức mạnh bộc phát ghê gớm trong chớp mắt, cũng có thể xem như sát na, chỉ có điều là khoảnh khắc gần, nếu như kết hợp hai cái… Lâm Phong không ngừng suy diễn trong đầu, không ngừng thử nghiệm từng đợt lực lượng kết hợp, thất bại, nếu như muốn kết hợp hai chiêu tấn công này thì trước tiên phải để áo nghĩa của chúng kết hợp, để phong và không gian bao bọc đại địa liệt, như vậy thì mới thì mới hình thành được uy lực sát na với khoảng cách xa. Rốt cuộc, Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, một đạo công kích khủng khiếp bắn xuyên hư không, đánh về phía xa, trong nháy mắt, uy lực bạo liệt tràn ngập hư không, kéo dài không dứt.

– Đòn này có lẽ gọi là sát na hư vô ba.

Trên mặt Lâm Phong ánh lên vẻ hào hứng, rõ ràng là rất vui, nụ cười tươi rói, bởi vì có quá nhiều chiêu thức nên ngoài vô thiên nhất kiếm ra thì rất lâu rồi hắn chưa có đột phá về việc dung hợp công kích, có lẽ bởi vì lâu giờ không thể tĩnh tâm thử nghiệm, ngày hôm nay nhờ vào sự chỉ dẫn của Thanh Phụng giúp hắn có được cơ hội sáng tạo ra sát na hư vô ba. Lâm Phong nhìn về phía Thanh Phụng thì chỉ thấy ánh mắt Thanh Phụng cũng đang hướng lại đây, trong ánh mắt thanh nhã thoát tục có vài phần quái lạ, ngộ tính thật mạnh, hắn ta lại cũng có thể quan sát cách mình kết hợp lực lượng để kết hợp ra lực lượng thuộc về bản thân, chả trách hắn có trong tay nhiều đòn công kích dung hợp đến như vậy. Thân hình Lâm Phong lóe lên, bay về phía phiến đá lớn, ngay sau đó đáp xuống bên cạnh Thanh Phụng, nhìn thấy cảnh này thì lông mày Thanh Phụng hơi nhếch, hình như có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi rói không chút tạp niệm của Lâm Phong thì sự lạnh lùng nơi giữa chân mày nàng cũng giãn ra, nụ cười của tên này thuần túy là khoái cảm khi theo đuổi võ đạo, là một tên si mê võ thuật.

– Chúng ta hợp tác được chứ?

Lâm Phong mỉm cười với Thanh Phụng, hắn cảm thấy nếu như hợp tác với Thanh Phụng thì nhất định có thể tạo ra thêm càng nhiều những đòn tấn công mạnh hơn. Thanh Phụng đưa Lâm Phong dến đây là muốn có được sự giúp đỡ từ thập tuyệt thể của đối phương, nhưng chẳng ngờ không những đạt được mục đích của mình mà còn giúp hắn ta đạt được mục đích, hơn nữa hắn còn chủ động đề nghị hợp tác.

– Ta vẫn còn có thể sáng tạo ra thêm nhiều đòn kết hợp tấn công áo nghĩa nữa, ngươi hãy thôi diễn cho tốt, ta sẽ lại dùng những đòn thôi diễn đó để tạo thành lực lượng của ta, cả hai người đều có lợi.

Lâm Phong vừa cười vừa nói, Thanh Phụng im lặng hồi lâu sau đó khẽ vuốt cằm, nếu như hắn ta có thể sáng tạo ra nhiều tấn công kết hợp hơn thì cũng có lợi cho mình!

Chương 1682: Tụ Họp

Trên sườn núi, cạnh bờ sông, Lâm Phong và Thanh Phụng không ngừng thử nghiệm dung hợp các loại áo nghĩa khác nhau, đồng thời thăm dò xem nên khớp chúng vào như thế nào, bây giờ Lâm Phong đã chắc chắn là Thanh Phụng có thập tuyệt thể, nhưng có phải là mười loại áo nghĩa hay không thì còn chưa rõ, cùng là nhân vật thiên tài có trong mình ngộ tính siêu mạnh, quan trọng nhất là lực lượng mà bọn họ am hiểu giống như nhau. Trong lúc thảo luận, cả hai phát hiện thỉnh thoảng đối phương sẽ vô ý chỉ điểm giúp tạo thành một chiêu công kích mạnh mẽ.

– Tử vong kiếm được cải tiến từ sát lục ma quyền, nhờ vào phong sát lực mà hiệu quả sẽ càng mạnh hơn, ngươi có thể thử kết hợp sát ý, suy cho cùng thì cả hai đạo kiếm thuật đều lấy sát phạt làm chủ.

Lâm Phong và Thanh Phụng khoanh chân cùng ngồi trên phiến đá lớn, như thể quên luôn cả thân phận thánh nữ yêu tộc của mình.

– Lấy sát ý làm trọng tâm kết hợp.

Lâm Phong thì thầm, hắn cũng có suy nghĩ về việc kết hợp hai loại lực lượng sát phạt này nhưng rất khó để chúng khớp vào với nhau.

– Trao đổi áo nghĩa, ngươi lấy áo nghĩa tử vong kiếm dung hòa vào bên trong tử vong phong sát và ngược lại, sau đó thử từng chút một khiến chúng diễn tiến, khi tìm được diểm khớp phù hợp rồi mới bắt đầu gọt giũa, lấy chất lượng để sản sinh sự thay đổi về bản chất.

Trong tay Thanh Phụng nâng lên các loại lực lượng khác nhau, hai bàn tay trắng ngần, nước da mềm mịn, nàng nhìn Lâm Phong không mấy chú tâm. Lâm Phong có chút thất thần khi nhìn thấy đôi mắt thanh tú của Thanh Phụng khi chìm đắm trong võ đạo, giống như giờ đây mới thực sự phát hiện ra vẻ đẹp của Thanh Phụng, vị thánh nữ yêu tộc chắc chắn không thua kém gì tiên tử Quảng Hàn cung, khí chất thanh nhã thoát tục, nét thanh lịch quyến rũ của thánh nữ đều đang tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng, chỉ là trước đây hắn để ý đến. Thanh Phụng thấy Lâm Phong nhìn mình chăm chăm thì đôi mắt đẹp đột nhiên đơ ra, ngay sau đó liền thay đổi hướng nhìn.

– Không ngờ thánh nữ yêu tộc cũng có thể đẹp được đến cảnh giới này.

Lâm Phong mỉm cười nói, nghe được những câu khen ngợi của hắn thì Thanh Phụng không hề bực mình, có thể do Lâm Phong nhìn nàng với ánh mắt quá đỗi thuần khiết, hơn nữa lần hợp tác trong vài ngày qua làm cho nàng cảm nhận được mình và Lâm Phong có khá nhiều điểm chung.

– Chúng ta hãy tiếp tục luyện những đòn tấn công này đi.

Thanh Phụng thản nhiên nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, hai người lại tiếp tục chìm đắm vào những cuộc thảo luận để kết hợp lực lượng. Thời gian dần trôi đi, lúc này ở trong Cổ Vọng Thiên Đô, rất nhiều cường giả đều đang thảo luận về thiên diễn đại trận xuất hiện trong di chỉ Cổ Thánh tộc, suy nghĩ xem làm thế nào để phá trận, bởi vì sự xuất hiện của Thiên Diễn Thánh cung làm cho sức hút của Quảng Hàn cung bớt đi phần nào. Cả đại đế, võ hoàng hay thế hệ thanh niên yêu nghiệt dưới cấp võ hoàng thì chuyện mà họ thảo luận đều chuyện có liên quan đến Thiên Diễn thánh tộc. Địa bàn yêu tộc, một thanh niên khoác áo bào màu vàng kim rực lửa, thân hình cuồn cuộn, trên đầu đội vòng nguyệt quế hỏa diễm đang rảo bước về nơi mà Thanh Phụng ở. Khi đến sườn núi, hai người Lâm Phong và Thanh Phụng hình như đang nói gì đó, hơn nữa khoảng cách còn rất gần, trong mắt người thanh niên này nhận thấy hành động này thật sự rất thân mật.

– Rầm!

Một ngọn lửa giận hừng hực cháy lên, lúc này thanh nhiên rất căm phẫn, hắn ta luôn xem thánh nữ yêu tộc Thanh Phụng là thê tử của mình, hơn nữa trước giờ Thanh Phụng không hề tiếp xúc với nam giới chứ đừng nói đến cử chỉ thân mật như bây giờ.

– Ô.

Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Phụng hơi cau, lạnh giọng hỏi:

– Sao ngươi không nói tiếng nào mà đã đến chỗ ta?

– Hắn là ai?

Ánh mắt Ô sắc lạnh ghim vào Lâm Phong, trong mắt hắn ta ẩn chứa lực lượng hoả diễm đem đến cho Lâm Phong cảm giác còn đáng sợ hơn so với Dương Diệm, dường như đây là lực lượng thuần khiết nhất của lửa.

– Liên quan gì đến ngươi?

Thanh Phụng lạnh lùng đáp.

– Ngươi vợ tương lai của ta.

Giọng Ô đanh thép khiến cho sắc mặt Thanh Phụng càng lạnh hơn, quát lên:

– Là tự ngươi nghĩ vậy thôi.

– Gia gia ta và nghê tổ sẽ cầu hôn với cha ngươi.

Ô nhìn chằm chằm Thanh Phụng, ánh mắt nóng rực, dường như chỉ có hắn mới xứng với nàng.

– Hừ.

Thanh Phụng khó chịu hỏi:

– Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

– Thương Tâm công tử bày ra một thiên diễn tiểu trận trong phủ, mời những thanh niên yêu dị kiệt xuất đến đó để phá giải, nàng am hiểu thôi diễn, lần này hãy đến đó đàn áp nhuệ khí của đám người kia, ba người chúng ta nên đi ra ngoài xem thử, để cho họ biết về tuấn kiệt yêu tộc ta.

Trong lời nói của Ô lộ rõ vẻ cương quyết, điểm này thì lại có phần giống với cái tên chim đại bàng Kim Sí kia, khiến cho Lâm Phong thầm suy đoán bản thể của tên này chắc cũng chả phải loài chim tốt lành gì nên mới kiêu căng như vậy.

– Toan cũng đến rồi sao?

Thanh Phụng hỏi Ô.

– Đến rồi, đang ở bên ngoài đợi chúng ta ra để cùng đi.

Ô chậm rãi đáp, Thanh Phụng khẽ gật đầu rồi đứng dậy, yêu tộc và Cổ Thánh tộc nhân loại cùng tồn tại nhưng vẫn không ngừng âm thầm tranh đấu, mỗi thế hệ đều như vậy, lớp trẻ bọn họ sớm muộn gì cũng phải giao chiến, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi.

– Lâm Phong, ngươi đi cùng ta nào.

Thanh Phụng nói với Lâm Phong đang đứng bên cạnh, Lâm Phong khẽ gật đầu, Thanh Phụng đưa hắn tới yêu tộc vốn chẳng có ác ý, lúc này hắn cũng nên đi cùng nàng.

– Ngươi là kẻ có thập tuyệt thể?

Ánh mắt Ô sắc lạnh ghim lấy Lâm Phong, cặp mắt đó gần như là màu vàng kim, giống như màu của thái dương vậy.

– Có vấn đề sao?

Lâm Phong hờ hững đáp, tính cách tên này đúng là giống y chang tên khốn đại bàng Kim Sí, kiêu căng vô cùng, coi trời bằng vung, bây giờ không biết con thần điểu kia thế nào, nếu như hắn cũng có được cơ duyên bước vào đại thế giới thì có thể một bước lên trời, suy cho cùng thì thân phận thần điểu của đối phương vẫn còn đó.

– Sau khi trở về, ngươi không được phép tiếp cận Thanh Phụng nữa, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.

Tấm áo bào rực lửa màu vàng kim của Ô tung bay, vòng nguyệt quế đội trên đầu khiến hắn trông giống yêu thái tử vậy, dứt lời, hắn xoay người tiến về phía trước. Lâm Phong và Thanh Phụng đi theo, một lát sau, họ lại thấy một thanh niên yêu tộc bay lên, khí chất của thanh niên yêu tộc này có phần giống với vị đại đế yêu tộc kia, bản thể hẳn là toan nghê, một loại yêu thú cường đại. Toan liếc qua Lâm Phong, ánh mắt không sắc bén như Ô nhưng lại có thêm vài phần uy nghiêm bá đạo, đây là hai loại yêu thú khác nhau nhưng không thể nghi ngờ Ô, Toan và Thanh Phụng là ba hậu bối xuất chúng của của yêu tộc, thực lực chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, thân phận hậu duệ của đại năng yêu tộc, hơn nữa bản thể đều vô cùng ghê gớm. Thương Tâm công tử là kẻ si tình, khiến vô số cô gái đau lòng nhưng trình độ võ đạo của y hoàn toàn không yếu, thân là con cháu của Cổ Thánh tộc thì thực lực y chắc chắn không yếu, chỉ có điều không biết y có mạnh hơn những người cùng thế hệ trong Cổ Thánh tộc hay không, bởi vì Thương Tâm công tử rất ít khi đấu với người khác, dường như chỉ biết chơi bời nhưng không có ai dám xem nhẹ y. Hơn nữa Thương Tâm công tử này đối đãi với người khác rất dịu dàng, nhất là đối đãi với người đẹp, rất ít khi nghe nói y hiếu chiến và coi người khác thành kẻ thù. Nói chung, Thương Tâm công tử là người có tính cách tươi sáng nhất trong số con cháu của Cổ Thánh tộc. Lúc này, ở trong phủ đệ của Thương Tâm công tử, vô số mỹ nữ, tỳ nữ, a hoàn rất trẻ hơn nữa nhan sắc đều được tuyển chọn kĩ, có thể thấy bản tính người này rất phong lưu. Phủ đệ Thương Tâm hôm nay rất vui vẻ, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi lần lượt đến đây, ở nơi rộng rãi trong phủ có một bàn cờ cực lớn, chính là bàn cờ được mô phỏng từ trong thiên diễn đại trận.

– Thương Tâm công tử thích trăng hoa, hôm nay sao lại có nhã hứng như vậy, hơn nữa lại còn có hứng thú với trận pháp.

Cầm Thương ngồi trên chiếu vuốt nhẹ đàn cổ rồi từ từ gảy lên một khúc nhạc.

– Tùy hứng thôi, làm sao có thể so nhã hứng với Cầm Thương huynh được.

Dáng người Thương Tâm công tử thon dài, cử chỉ nhẹ nhàng đậm chất công tử, mỉm cười đối đáp với Cầm Thương.

– Học đòi làm sang.

Bạch Khởi bay vào hư không, sát ý mập mờ vây quanh cơ thể, lạnh lùng nói. Dương Diệm đáp xuống, vui vẻ nói:

– Ta không quan tâm tới trận pháp nhưng lại có hứng thú với những người sẽ đến hôm nay.

Nghe nói quan hệ của Thương Tâm công tử và Quảng Hàn cung rất thân thiết, hôm nay không chỉ mời các vị anh kiệt trong Cổ Vọng Thiên Đô mà thậm chí còn mời cả tiên tử Quảng Hàn cung đến đây, làm sao ta có thể bỏ qua chứ.

– Dương Diệm huynh có thể đến là vinh hạnh của ta.

Nụ cười của Thương Tâm công tử ôn hòa, khẽ gật đầu với Dương Diệm đang đứng trong hư không, dường đối với bất cứ ai cũng nhiệt tình khách sáo như vậy, khiến người khác như tràn ngập trong gió xuân.

– Cung nghênh tiểu thư Thương Nguyệt, Thương huynh và Lang Tà huynh đệ.

Ánh mắt nhìn về phía xa, ba người đang bước đến chính là Thương Tiếu, Thương Nguyệt cùng với Lang Tà.

– Thương Tâm công tử không hổ là người phong lưu, luôn ưu tiên cho nữ nhân.

Thần ấn vương thể Độc Cô Bất Bại bước đến, thần ấn quang hoàn vây quanh thân thể, Lang Tà chính là vương thể, Thương Tiếu là người đứng đầu lớp thanh niên dưới võ hoàng của Thương tộc nhưng Thương Tâm công tử lại gọi tên Thương Nguyệt đầu tiên. Thương Tâm công tử chỉ cười trừ chứ không trả lời, sau đó, Sở Xuân Thu cùng với những hào kiệt khác lần lượt đáp xuống, ngay lập tức khoảng đất rộng rãi này rộn ràng hẳn lên. Trên hư không, tiên âm lượn lờ, dường như có một ánh trắng chiếu nghiêng xuống phía dưới, ngay tức khắc, chín nàng tiên tử mặc áo bào trắng một trên vầng trăng khuyết nơi hư không, cuối cùng hạ thấp xuống mười mét trong hư không, ngay lập tức đám người cảm thấy kinh hãi.

– Tiên tử Quảng Hàn cung có thể đến đúng là vinh hạnh khôn xiết.

– Vẻ đẹp vẫn luôn tuyệt mỹ như vậy, từ biệt đã lâu, Dương Diệm thật sự rất nhớ các vị tiên tử.

Mọi người lần lượt nhìn lên hư không, Quảng Hàn cung này không biết tìm đâu ra chín nữ nhân xinh đẹp, thoát tục đến như vậy. Tà áo trắng thướt tha, chín tiên tử Quảng Hàn cung hạ xuống bên dưới, mọi người lũ lượt đi về phía trước muốn đứng chung với các vị tiên tử đây. Lệ Y Nhân quan sát đám người một vòng, nhưng lại không thấy bóng dáng Lâm Phong, trong mắt thoáng qua sự dao động, ngay sau đó Dương Diệm đã tiến đến, cười nói với Lệ Y Nhân:

– Từ hôm tạm biệt, ta vẫn không thể nào quên được nụ cười của tiên tử.

Lệ Y Nhân điềm nhiên nhìn Dương Diệm, không hề có kiểu mê hoặc kia nữa, chỉ có một cảm giác lạnh lẽo, giống như người xa lạ, cao quý và quyến rũ, gật đầu với Dương Diệm.

– Lệ Y Nhân có thể nào nể mặt uống với ta một chén không.

Dương Diệm nói với Lệ Y Nhân.

– Xin lỗi.

Lệ Y Nhân bình thản từ chối, vẫn giữ nét mặt lạnh băng đó khiến cho Dương Diệm hơi cứng đờ, nhìn thấy Lệ Y Nhân băng lạnh như bây giờ, hắn lại nhớ đến cái cảnh hôm ấy trên người nàng toát ra mê lực chết người khiến cho hắn nhớ nhung khôn xiết.

Chương 1683: Ai Có Thể phá Trận

– Y nhân tiên tử càng ngày càng làm cho ta cảm thấy hứng thú.

Dương Diệm nhìn chằm chằm thân thể hoàn mỹ trước mắt, ánh mắt không hề che giấu sự tham lam, nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà hai loại khí chất khác nhau của nàng làm cho hắn càng muốn đi chinh phục.

– Đó là chuyện của ngươi.

Y Nhân Lệ nhàn nhạt đáp lại Dương Diệm, ngữ khí vẫn lạnh như băng, bất quá Dương Diệm không ngại, hắn đang tưởng tượng ra cảnh đặt mỹ nữ trước mặt ở dưới thân rồi hung hăng chà đạp. Thời gian trôi đi, càng nhiều người hàng lâm Thương Tâm phủ đệ, rất nhiều người của Cổ Thánh tộc tới, cũng không thiếu những gia tộc cổ xưa khác, ngoài ra còn có một vài vũ tu trẻ tuổi đến. Hôm nay, Thương Tâm công tử triệu tập quần hùng, nếu có thể thôi diễn, phá giải tiểu thiên diễn trận đạo, vậy sẽ đạt được vinh quanh vô cùng, được công nhận thành nhân vật yêu nghiệt.

– Thương Tâm công tử, trận này đạo tùy thời có thể phá giải này?

Lúc này, một vị thanh nhiên chủ động mở miệng hỏi.

– Đương nhiên, chư vị có mặt ở đây tùy thời có thể vào trận pháp, mấy người đồng thời phá giải cũng được, ăn hết toàn bộ quân cờ trên bàn tương đương với thành công phá giải trận đạo.

Thương Tâm công tử mỉm cười đáp.

– Trận pháp này thật sự do thiên diễn đại trận diễn hóa mà đến?

Có người hỏi.

– Thiên chân vạn xác, tuy nhiên chỉ là đơn giản mô phỏng, không có khả năng đạt tới uy lực của thiên diễn đại trận thật sự, bằng không mà nói ta cũng chẳng có khả năng thỉnh chư vị tới thôi diễn phá trận.

Thương Tâm công tử vẫn giữ cười, kiên trì giải thích.

– Tốt, ta đến thử một lần.

Một đạo thân ảnh bay lên không, bước vào trong trận pháp, trong khoảnh khắc, toàn bộ bàn cờ chói lóa, vô số quân cờ bay lên, từng quân cờ xếp cùng một chỗ. Vào thời khắc này, người nọ bước ra một bước, nhất thời lực lượng kinh khủng đột nhiên phá không mà ra, oanh kích về phía người đang phá trận.

– Ầm!

Người nọ huy động ống tay áo, nhất thời quân cờ bay đi, nhưng chưa kịp rơi xuống đất, quân cờ đột nhiên xoay tròn, lại sinh ra quang mang, hóa thành một chưởng khổng lồ oanh thiên, đồng thời, các quân cờ khác tiếp tục diễn hóa ra đủ loại công kích, liên miên bất tuyệt. “Thiên diễn đại trận nghe đồn có lực lượng vô tận, có thể tự hành diễn hóa, vốn không có phương pháp phá giải, diễn tiểu trận đạo này dường như cũng ẩn chứa lực lượng kinh khủng, tuy nhiên uy lực hơi hạn chế, không đến mức ngộ sát người tới phá trận.” Đoàn người thấy cảnh này thì thầm nghĩ trong lòng. Vô số công kích được diễn hóa ra giống như từng đợt sóng lớn rất nhanh đã đánh rơi người nọ. Người này có chút chật vật, sắc mặt không được tốt lắm, bất quá vẫn lập tức cười nói:

– Thương Tâm công tử, hôm nay diễn tiểu trận đạo quả nhiên kỳ diệu, diễn hóa ra vô số công kích, ta khó có thể phá giải.

– Không sao, không sao.

Thương Tâm công tử cũng mỉm cười đáp:

– Ngay cả ta cũng không phá được.

Người nọ nghe vậy liền lộ ra vẻ cảm kích, Thương Tâm công tử xem như cho hắn chút mặt mũi, hiện giờ người nãy đã sinh ra vài phần hảo cảm với Thương Tâm công tử, tiếng đồn Thương Tâm công tử tuy phong lưu nhưng rất biết làm người, quả nhiên danh bất hư truyền.

– Ngươi vốn không hiểu trận pháp, đương nhiên chỉ có xấu hổ mà lui.

Âm thanh chê bai vang lên làm nụ cười trên mặt người nọ biến mất, hắn lạnh lùng liếc qua kẻ vừa mở miệng, nhìn thấy đối phương là thanh niên Cổ tộc, hắn đành phải câm miệng. Đột nhiên, một nhóm thân ảnh từ xa phá không mà đến, tổng cộng bốn người, khí chất đều phi phàm, trong đó có một nữ tử thanh nhã thoát tục, thanh y mặc trên người nàng tạo ra vẻ cao quý thánh khiết vô cùng.

– Là Thanh Phượng, yêu tộc thánh nữ, đẹp quá, chẳng kém chút nào so với tiên tử Quảng Hàn cung.

Ba vị thanh niên bên cạnh Thanh Phượng cũng chẳng phải loại tầm thường, Ô khoác trên người trường bào hoàng kim, đầu đội vòng nguyệt quế, ngay cả con ngươi cũng có màu hoàng kim, khí tức rất cường thịch, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm, Toan thì toát ra khí tức toan nghê cường đại khiến ai cũng phải nể phục. Về phần Lâm Phong thì không ít người đã từng gặp hắn.

– Nhân vật yêu nghiệt của yêu tộc đến rồi, thanh niên mặc hoàng bào là thái dương thần điểu kim ô, người bên cạnh là cổ yêu toan nghê, cực kỳ đáng sợ, bản thể của Thanh Phượng tuy chưa rõ nhưng nàng là thánh nữ yêu tộc, tuyệt không đối không yếu hơn ba người kia.

Đoàn người thầm nghĩ, ba thiên tài yêu tộc này đều là kẻ phi thường, vô cùng lợi hại. Trên người Dương Diệm phát ra thái dương quang mang nóng rực, thân thể hắn chậm rãi bay lên không, ánh mắt xuyên thủng hư không, nhìn chằm chằm Ô. Dương Diệm tu luyện thái dương lực, trước mắt hắn bây giờ xuất hiện một con thái dương thần điểu, nếu có thể thôn phệ nó, tuyệt đối là vật đại bổ, chỉ có điều nơi này là Vọng Thiên Cố Đô, đừng nói hắn chẳng có thế lực gì, cho dù có cũng không dám, bằng không hắn tuyệt đối không thể ra khỏi Vọng Thiên Cố Đô, ba bị đại năng yêu tộc chẳng hề hiền lành, nhất là lão đại thần bí khó lường, thậm chí không có ai biết rốt cuộc bản thể kẻ đó là gì yêu thú. Đôi mắt thái dương của Ô đảo qua Dương Diệm, lạnh lùng quát lên:

– Ngụy thái dương lực mà cũng dám làm càn trước mặt bản tôn.

– Xuy.

.. Thái dương quang kinh khủng lao thẳng tới Dương Diệm, Dương Diệm hừ lạnh một tiếng, thái dương quyền mang phá không phát ra tiếng bạo liệt trên hư không, quang mang chói mắt. Chỉ thấy một đôi thái dương nhãn xuất hiện, con ngươi bá đạo vô biên, phảng phất như thái dương giáng thế.

– Cút, cút!

Hai tiếng hét vang lên, hai con ngươi thái dương bao phủ tất cả, Dương Diệm cấp tốc thối lui, trên người hiện lên thái dương quang hoàn bảo vệ thân thể. Ô đứng ở nơi Dương Diệm vừa đứng, khinh thường quát:

– Ếch ngồi đáy giếng cũng dám tranh phong với ta.

Thần sắc Dương Diệm lạnh lẽo, con kim ô điểu này thật không coi ai ra gì.

– Ngươi không xứng chiến với ta.

Kim ô đạp trên hư không quay về, nhìn về phía thiên diễn tiểu trận đạo, sau đó quay qua Thanh Phượng, chỉ đợi nàng phá trận pháp này, diệt uy phong của đám thiên tài nhân loại, làm cho tất cả đều biết thiên tài yêu tộc là kẻ mạnh nhất. Đôi mắt lạnh lùng của Dương Diệm nhìn về phía Lâm Phong, châm chọc:

– Nhanh như vậy mà bắt đầu phụ thuộc vào yêu tộc sao?

Lâm Phong nhàn nhạt liếc Dương Diệm, mới vừa rồi bị Ô nhục nhã, gia hỏa này muốn dùng mình để dời tầm mắt mọi người đi đây mà.

– Kẻ chiến bại đâu cần nói nhảm nhiều như vậy.

Câu đáp trả nhẹ nhàng khiến Dương Diệm tức điên. Lâm Phong vốn đã lười để ý tên này, tuy có thân phận cường giả Thái Dương thánh tộc, nhưng thực lực Dương Diệm tuyệt đối không bằng giới vương thể và thần ấn vương thể, nếu như hắn và Dương Diệm va chạm, Dương Diệm chỉ có chút ưu thế tu luyện. Hiện tại Lâm Phong đang suy nghĩ làm cách nào chiếm được vài bộ cổ kinh cao cấp nhất, hắn không hãi so đấu với những thiên tài này cho dù đối phương sở hữu vương thể. Nhưng tác dụng của cổ kinh phi thường lớn, đệ tử những cổ thánh tộc đều tu luyện cổ kinh tu luyện, giá nào hắn cũng phải lấy được một bộ kinh thư cường đại thích hợp cho mình tu luyện. Không có thân phận tốt nên cần gì thì phải tự mình chiếm lấy.

– Ta đi thử trận pháp.

Độc Cô Bất Bại tiến về phía trận pháp, giống như Dương Diệm vừa rồi, quang mang chiếu sáng trên người Độc Cô Bất Bại. Hắn vừa vào trận, quân cờ liền hóa thành quang văn, đan vào nhau tạo thành kinh trận uy khủng, bắt đầu càn quét thần ấn vương thể. Ba trăm sáu mươi quang hoàn xoay quanh Độc Cô Bất Bại, hắn đứng yên không nhúc nhích nhưng từng đạo cổ ấn do thần ấn quang hoàn hợp thành liên tục chống chọi với trận pháp đến tận lúc quân cờ bình tĩnh lại, huyền phù trong hư không.

– Mỗi một bước sẽ khiến quân cờ tiến công một lần, người bất động thì trận cũng bất động.

Đoàn người thầm nghĩ trong lòng, trận pháp thật quá lợi hại, ngươi có thể bất động nhưng vậy thì không cách nào phá trận. Độc Cô Bất Bại bước ra bước thứ hai, rất nhanh, quang văn cấp tốc hiện lên, phát huy ra từng đạo công kích đáng sợ, bất quá lại lần nữa bị cổ ấn ầm tiêu diệt.

– Vừa người nọ di chuyển lung tung trong trận nên chịu đủ uy lực, chỉ chốc lát đã bị đánh rơi.

Còn Độc Cô Bất Bại bước từng bước để quan sát các loại công kích diễn hóa. Một vị cường giả am hiểu trận pháp thốt lên, người trong Thương Tâm phủ càng lúc càng nhiều, thậm chí có một ít cường giả võ hoàng và cao nhân trận đạo. Độc Cô Bất Bại tiếp tục thử vài bước, được một lúc thì hắn bất lực. Từng người lần lượt lên thử, không ngừng thất bại, bất quá nhờ bọn họ thất bại mà vài vị trận pháp đại sư bắt đầu chậm rãi phân tích.

– Người vào trận có thể thông qua trận pháp khiến quân cờ biến động, thế cờ sẽ tự thôi diễn, ngươi cũng có thể khống chế nó thôi diễn.

Một vị võ hoàng chậm rãi nói, vị cường giả này đứng cạnh Dương Diệm, đương nhiên là cường giả Thái Dương thánh tộc, có chút tinh thông đối với trận pháp.

– Ha hả, xem ra các hạ có nghiên cứu về trận đạo, ta cũng cho rằng như thế.

Tên người khác hưởng. Trong mắt Thương Tâm công tử lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, thản nhiên nói:

– Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể thử phá trận.

– Thanh Phượng!

Ô nhìn qua Thanh Phượng, chẳng biết nàng có nhìn ra được gì hay không. Thanh Phượng nhìn chằm chằm trận pháp, trận này cực kỳ vi diệu, ba thời nhất khắc vốn không cách nào thôi diễn được. Nàng xoay đầu qua liền trông thấy đôi mắt đang khép hờ của Lâm Phong. Thanh Phượng sửng sốt, nàng và Lâm Phong tiếp xúc qua một đoạn thời gian, khi hắn nhắm mắt lại suy tính cũng chính là lúc hắn phát huy khả năng lĩnh ngộ siêu việt, lẽ nào Lâm Phong cũng hiểu trận pháp?

Chương 1684: Thử Trận Giết Hoàng

Cực Thiên Đế am hiểu trận pháp, thứ lão ta giỏi nhất chính là diễn hóa chư thiên trận, tinh túy của thiên diễn đại trận cũng là diễn hóa. Theo như kí ức của bản thân Cực Thiên Đế thì năng lực của Cực Thiên Đế vốn có được từ Thiên Diễn thánh tộc Cổ Vọng Thiên Đô, e hai bên có một mối quan hệ không thể tách rời. Lúc này trong đầu Lâm Phong hiện lên nguyên một bàn cờ cực lớn, mỗi con cờ gần như đều lọt vào trong mắt hắn, hễ là trận pháp có thể hóa giải thì nhất định sẽ có sơ hở, trận được con người làm ra, hơn nữa có lẽ người bày trận cũng đã chừa đường để phá trận, nếu không thì tại sao Thiên Diễn thánh tộc lại phải bày ra Thiên Diễn đại trận kia.

– Lang Tà, ngươi hãy thử phá trận.

Lâm phong mở mắt, mở miệng nói với Lang Tà. Sắc mặt Lang Tà cứng đơ, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, bắt đầu bước lên bàn cờ, mỗi bước chân đều khiến cho bàn cờ diễn hóa ra một đạo công kích cực mạnh, càng về sau càng tấn công dày đặc, dù cho Lang Tà có giới quang nhưng cũng khó lòng chống đỡ, chỉ có thể xuống khỏi bàn cờ.

– Thế nào?

– Một người không phá được thế cờ này.

Lâm Phong mở miệng nói khiến cho ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn.

– Có lẽ bốn người cùng vào bàn cờ, hơn nữa còn phải là người am hiểu trận pháp, vào cùng một lúc từ bốn góc.

Lâm Phong chậm rãi nói:

– Ban nãy khi các vị phá trận chắc cũng phát hiện càng tiến vào giữa bàn thì số đạo công kích diễn hóa càng dày đặc, vì thế, mấu chốt của trận pháp này hẳn là bốn người vào trận từ bốn hướng, sau đó không ngừng thay đổi phương hướng của trận cơ, khiến cho uy lực của trận pháp ở trung tâm không ngừng suy yếu, đợi đến khi cả bốn người cùng tiến đến trung tâm bàn cờ thì có lẽ trận sẽ được phá.

Ban nãy đã có không ít người thử trận, quan sát họ thử trận, Lâm Phong phát hiện trận pháp loại này chỉ có một cách duy nhất có thể phá trận. Cái tiểu thiên diễn trận này có thể dùng để thử, từ đó không ngừng tìm ra cách để phá trận, nhưng Thiên Diễn đại trận thì không đơn giản như vậy, hoàn toàn không có ai dám thử, nói không chừng vào rồi lại chẳng thể ra được nữa, không biết tiểu trận này có bao nhiêu phần giống với Thiên Diễn đại trận.

– Tiểu nhi vô tri cũng dám vọng ngôn đòi phá trận.

Vị đại sư về trận pháp cấp võ hoàng của Thái Dương thánh tộc lạnh lùng quát Lâm Phong, mấy người am hiểu trận pháp như họ còn chả nhìn ra cách để phá trận mà Lâm Phong lại dám nói một cách đĩnh đạc khiến cho họ không biết giấu mặt đi đâu.

– Trận pháp này được diễn hóa từ Thiên Diễn đại trận, nếu như ngươi dễ dàng biết được cách phá trận thì không phải là Thiên Diễn đại trận rất dễ phá hay sao.

Lại thêm một kẻ mạnh miệng ban nãy lên tiếng, người này vẫn luôn cẩn thận lời nói, từ đầu đến cuối không hề bàn đến cách phá trận, tên Lâm Phong này lại nói mình có cách phá trận, vậy những lới ban nãy họ nói là thứ gì?

– Ngươi có dám bước lên thử Thiên Diễn đại trận?

Lâm Phong liếc qua kẻ mạnh kia, lạnh lùng hỏi, tên này rõ ràng nói khoác không biết ngượng, thử Thiên Diễn đại trận chẳng khác nào tìm đến cái chết, vì thế mà đến nay đại trận vẫn đang bày di chỉ Thiên Diễn thánh tộc, không ai đi phá.

– Hừ, trận pháp này há lại được phá chỉ nhờ công phu miêng lưỡi của ngươi.

– Không biết trời cao đất dày, lão phu chìm trong trận pháp cũng phải mấy chục năm rồi, tiểu tử ráo máu đầu mà cũng dám đứng đây chỉ chỏ.

Dương Diệm mỉm cười nói:

– Người này thật sự không biết trời cao đất dày.

Lâm Phong liếc một lượt đám người, ngay sau đó cơ thể hắn khẽ rung lên rồi đáp thẳng xuống giữa bàn cờ, quang mang liền ngập tràn, tất cả quân cờ đều lơ lửng.

– Khả năng về trận pháp đâu phải dùng thời gian tu luyện để tính, lẽ nào thực lực thực lực võ đạo của một người có thể đo bằng thơi gian tu luyện sao?

Các ngươi đều là cường giả cấp võ hoàng nhưng những lời nói ra lại làm cho người khác chê cười. Lâm Phong đứng trên bàn cờ, ánh mắt quét qua vài người, nói:

– Còn về ta chỉ có võ mồm hay thật sự trận pháp thì lên đây thử đi là biết, sao phải đứng đó cậy già lên mặt.

– Hay cho một tên không biết điều.

– Cuồng vọng.

Đám võ hoàng đó thấy Lâm Phong liều lĩnh như vậy thì bất giác gầm lên tức giận, tên này lại dám dạy dỗ cả đám như vậy.

– Nếu có cơ hội thì lập tức giết hắn.

Dương Diệm nói với võ hoàng bên cạnh, lạnh lùng nhìn chắm chằm Lâm Phong, tên này không biết tốt xấu tự tìm chỗ chết, vậy thì thành toàn cho ngươi, nếu dùng trận pháp để giết Lâm Phong thì đó là do hắn tự chuốc lấy.

– Ừ.

Người nọ gật đầu sau đó cất bước đi lên bàn cờ giống Lâm Phong, quả nhiên khi hắn ta đáp xuống thì các quân cờ không diễn hóa thành thánh quang công kích.

– Rầm!

Một chân của võ hoàng Thái Dương thánh tộc đặt lên bàn cờ, ngay lập tức quang mang trong hư không nhấp nháy không ngừng nhưng bước chân của tên võ hoàng dường như đã thay đổi lộ tuyến công kích, khiến nó hướng về phía Lâm Phong.

– Đúng là người am hiểu trận pháp bước lên có khác, họ có thể câu thông với trận pháp, mượn lực của trận pháp để mình dùng.

Đám người thấy cảnh này lập tức thì thầm với nhau, nhưng chỉ thấy mắt Lâm Phong nhắm lại, ngay lập tức tất cả các con cờ như đang lượn lờ trong đầu hắn. Bước sang ngang hai bước, thánh văn chói mắt phát ra, chân Lâm Phong chạm bàn cờ, ngay lập tức mặt đất phía trước nở rộ một đạo quang mang, tiếng đùng đùng vang lên, vừa hay tấn công ngay vào đòn tấn công do đối phương dẫn đến.

– Hắn đã nhớ hết cách mà các quân cờ tạo thành trận pháp.

Thanh Phụng nhìn Lâm Phong, trong đầu nàng cũng có một bàn cờ giống vậy, thầm sợ trong lòng, hai bước ngang đơn giản đó của Lâm Phong quá tuyệt diệu, vừa hay dẫn dắt luồng tấn công trước mặt đánh vào đòn tấn công mà đối phương dẫn tới, đồng thời ngăn cản những đợt công kích khác đan xen thành trận pháp, một người không am hiểu trận pháp vốn không thể làm được như thế.

– Hừ.

Cường giả võ hoàng tằng hắng, bước chân không ngừng, ngay lập tức từng vệt quang mang điên cuồng tỏa ra, kết hợp thành các loại sức mạnh bị hắn ta dẵn dắt tấn công về phía Lâm Phong. Người này chìm đắm trong trận pháp mấy chục năm nên đương nhiên không phải là kẻ tầm thường yếu đuối, nếu không sẽ không làm được đến mức này.

– Rầm!

Chân Lâm Phong hung hăng đạp trên mặt đất, những vệt sáng đan xen, từng quân cờ dường như được hắn ta sử dụng, thánh văn thật to xuất hiện, ngay lập tức lấy hắn làm tâm rồi nổ tung ra, đánh tan tất cả, khiên cho tất cả những đòn tấn công khác bị ngăn cản ở bên ngoài.

– Muốn giết ta!

Trong lòng Lâm Phong cảm thấy phẫn nộ, mọi đòn tấn công mà đối phương dẫn đến đều rất chí mạng.

– Lực lượng áo nghĩa cỏn con mà dám cuồng vọng.

Tên võ hoàng kia ngạo mạn lên tiếng, lực lượng hỏa diễm pháp tắc ngùn ngụt bốc lên, từng bước chân đạp ra khiến cho thánh văn hư không sáng rực, đồng thời chỉ dẫn các loại tấn công kết hợp với trận pháp hắn tạo ra đánh thẳng về phía Lâm Phong.

– Trận pháp thật lợi hại.

Mọi người run sợ trong lòng, bàn cờ này không những có thể tự mình diễn hóa mà còn có thể để đại sư trận pháp mượn lực sử dụng, thật quá tuyệt diệu. Lâm Phong đương nhiên sớm đã phát hiện ra điều kì diệu này. Nhìn từng con hỏa long tấn công về phía mình, Lâm Phong sang trái ba bước, lùi sau hai bước, rồi lại sang phải một bước, liên tục bước nhanh như chớp, người khác hoàn toàn không thể nhìn ra được thủ đoạn của hắn kì diệu ở đâu chỉ thấy từng đợt công kích điên cuồng nổ tung, Lâm Phong cất bước trong những vụ nổ, dường như dung nhập vào những quân cờ vậy.

– Giết.

Lâm Phong gầm lên, bước chân điên cuồng hướng về trước, bộ pháp kỳ diệu khiến người khác không cách nào nắm bắt, trong khoảnh khắc tên võ hoàng cất bước phát hiện mình đã nhận phải đòn công kích, ngay lập tức sắc mặt đối phương hơi thay đổi, lực lượng trong cơ thể tức thì bộc pháp ra, lực tấn công điên cuồng bắn đến từ nhiều phía khiến tên võ hoàng không cách nào tiếp tục dùng trận pháp để ứng phó. Hỏa diễm khủng khiếp đột nhiên nổ tung, trên người tên kia ngập tràn lực lượng pháp tắc, từng đạo thái dương quyền đánh ra khắp nơi, hủy diệt mọi thứ, uy lực của trận pháp bị hạn chế vì thế hoàn toàn không thế giết được hắn. Chỉ thấy hắn chống đỡ một lúc rồi lập tức bổ nhào về hướng Lâm Phong, muốn dùng sức mạnh để loại trừ Lâm Phong.

– Đê tiện.

Trong mắt Thanh Phụng ánh lên tía sắc lạnh, nhưng cơ thể nàng còn chưa kịp cử động, hạ vị võ hoàng mà thôi, muốn đánh chết Lâm Phong đâu phải chuyện dễ như vậy.

– Hừ.

Lang Tà hừ lạnh, tên võ hoàng đó có hơi quá vô dụng, nhưng hắn không biết Lâm Phong có được thành tựu trên lĩnh vực trận pháp, bàn cờ đó dường như chính là chiến trường được chuẩn bị cho đại sư trận pháp, biểu hiện của Lâm Phong trên đó phải dùng từ kinh diễm để hình dung. Cơ thể Lâm Phong lùi về sau như một cơn gió, mắt hắn vẫn nhắm, mỗi bước chân đều đáp xuống trên bàn cờ khiến cho thánh quang tăng mạnh, vô số luồng tấn công bị dẫn dụ đánh về phía đối phương khiến sắc mặt tên võ hoàng kia trùng xuống, thái dương quyền không ngừng đánh về phía này. Lâm Phong đột nhiên không dừng nữa mà tiến thẳng lên trước khiến cho những thánh văn xung quanh tên võ hoàng Thái Dương thánh tộc nổ tung, làm đối phương bận tíu tít. Lâm Phong bắt đầu vòng quanh, tấn công không ngừng làm cho đối phương không có cơ hội để thở lấy hơi, khiến cho đám người xung quanh phải lóa mắt, Lâm Phong bây giờ giống như tên điên vậy, tiến lùi không ngừng, vô cùng kỳ diệu, ngay cả bản thân Lâm Phong cũng đã chìm vào loại khoái cảm kì lạ, tất cả mọi thứ xuất hiện rõ mồn một trong đầu, nắm trong tay tất cả, cảm giác này cực kì thoải mái, thậm chí ngộ tính cũng đang thăng hoa, từ cố hết sức lúc ban đầu đến giờ đã trở nên thuận buồm xuôi gió. Một luồng thái dương quang mang lóe lên, mọi thứ đều bị nổ tung, cơ thể của tên võ hoàng bay thẳng lên trời, hắn muốn phá vòng vây để thoát ra từ phía trên, thế nhưng trong lúc hắn ta bay lên đưa tay xua đi một đạo công kích thì đôi mắt Lâm Phong đột nhiên mở ra, một cú đấm vô cùng đáng sợ không gì sánh được xuất ra.

– Bùng chát!

Mọi người chỉ thấy đầu tên võ hoàng bị nổ tung, ngay lập tức tim cả đám đập dồn dập, còn chưa kịp ý thức được đây rốt cuộc là chuyện gì thì đã ngay lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh đang tỏa ra, đó là hỏa diễm pháp tắc!

Chương 1685: Tiên Nữ Phá Trận

– Tốc đột tấn công thật nhanh, uy lực cũng rất đáng sợ.

Khi mọi người cảm nhận được pháp tắc của vị Vũ Hoàng kia điên cuồng khuếch tán, trái tim của họ nhảy lên một cái. Họ cũng không ngờ Lâm Phong lại có thể lấy ưu thế tuyệt đối chiến thắng thậm chí còn giết luôn đôi phương. Đạo công kích vừa rồi của Lâm Phong là chiêu thức hắn đã sáng tạo ra ở Thanh Phượng sơn, Sát Na Hư Vô. Nó không chỉ có tốc độ vô địch, mà uy lực của nó còn đặc biệt đánh sợ, một khi bị đánh trúng, rất khó sống a.

– Cái tên này mà cũng được gọi là cao thủ trận pháp ư.

Nói xong, Lâm Phong lạnh lùng đảo qua mấy người vừa lên tiếng, lạnh lùng nói:

– Ta không biết trời cao đất rộng, kính xin các vị tiền bối đến chỉ giáo một chút.

Khi nghe vậy, sắc mặt những người kia trở nên cực khó coi.

– Ngươi chỉ có chút tài nghệ trận đạo mà lại nói năng lỗ mãng như vậy, đồ không biết tốt xấu.

Một vị cường giả Vũ Hoàng lạnh lùng đáp lại.

– Ngươi mù à.

Lâm Phong quét người kia một cái. Tất cả mọi người đều nhìn thấy vị Vũ Hoàng kia định dùng lực lượng của Vũ Hoàng giết hắn, mà vẫn có người lên tiếng.

– Cùng những người này nói nhảm làm gì?

Nếu hắn muốn chứng minh chính mình, chỉ cần bước lên trong trận thử một chút là được. Câu nói lạnh lùng của Thanh Phượng khiến cho những người kia á khẩu, không trả lời được. Trình độ trận pháp của bọn hắn cũng không khá hơn vị cường giả của Thái Dương Thánh tộc kia bao nhiêu, nên họ chỉ có mỗi im lặng. Lúc này, sắc mặt Dương Diễm cũng trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

– Ngươi dám giết người của Thái Dương Thánh tộc ta.

– Thì sao?

Lâm Phong lạnh lùng đáp lại.

– Là do hắn tự tìm cái chết.

Cùng lúc đó, Lang Tà đột nhiên lên tiếng, bảo vệ Lâm Phong. Mà khi hắn thấy mấy vị Vũ Hoàng Thái Dương Thánh tộc chuẩn bị rục rịch, thanh âm hắn cũng lạnh thêm vài phần.

– Chư vị không cần tranh chấp nữa, chúng ta vẫn nên tập trung phá trận thì hơn.

Cầm Thương công tử cũng lên tiếng, cố gắng hóa giải bầu không khí căng thẳng.

– Vừa rồi Lâm Phong huynh đã nói cách phá trận.

Không biết vị nào có nguyện ý đi lên thử một lần. Sau đó, Cầm Thương công tử liền nhìn về phía mọi người, khẽ cười nói.

– Quảng Hàn cung khuyết ta nguyện ý thử một lần.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thanh âm thanh thúy vang lên. Mà khi mọi người nghe thấy vậy, họ đều vô cùng kinh ngạc, nhưng khi Cầm Thương công tử nghe vậy, hắn nở lộ một nụ cười:

– Nếu các vị tiên nữ nguyện ý phá trận thì xin mời.

Sau đó mọi người thấy bốn bóng người xinh đẹp đi lên trước một bước, một vị tiên tử của Quảng Hàn phía sau nói:

– Để phá được trận này, mấy vị tỷ muội cần nhờ một người ngăn cản công kích cho muội ấy.

Không biết vị công tử nào nguyện ý ra tay không? Khi Lâm Phong nghe được những lời đó, trong mắt hắn hiện lên lên một tia dị sắc. Xem ra Quảng Hàn cung khuyết này thực sự không phải dạng vừa, dường như các nàng thật sự biết phương pháp phá trận.

– Để cho ta.

– Ta nữa.

Ngay sau đó, không ít người nhao nhao bước ra. Được phá trận chung với tiên nữ của Quảng Hàn cung là một chuyện tốt, không người nào cự tuyệt cả.

– Đã như vậy, tiểu nữ xin mời Độc Cô công tử, Dương Diễm công tử, Thương Khiếu công tử, Cầm Thương công tử phối hợp với các tỷ muội.

Khi cô gái kia vừa dứt lời, bốn người Độc Cô Bất Bại nhao nhao đi tới sau lưng của bốn cô gái kia. Lúc Dương Diễm đến sau lưng Y Nhân Lệ, hắn cười nói:

– Có thể phối hợp Y Nhân tiên nữ là niềm vinh hạnh của Dương Diễm ta.

– Ta có thể phối hợp với Y Nhân tiên nữ phá trận không?

Lâm Phong nhìn về phía Y Nhân Lệ, hỏi.

– Sao Lâm Phong công tử không nói sớm.

Vị nữ tử xinh đẹp của Quảng Hàn cung khuyết liền mỉm cười nói.

– Để ta phối hợp với ngươi cho.

Ngay lúc đó, Thanh Phượng đột nhiên đi đến bên cạnh Lâm Phong, nói:

– Ta cũng am hiểu trận pháp này một chút, nên ta sẽ suy diễn, ngươi phá trận.

– Được.

Câu nói thản nhiên của Lâm Phong, lập tức khiến cho vị nữ tử xinh đẹp của Quảng Hàn cung mỉm cười nói:

– Phương pháp phá trận do Lâm Phong công tử đưa ra.

Không biết có vị công tử nào muốn nhường chổ không?

– Để ta Khi vừa dứt lời, Cầm Thương lập tức lui về phía sau một bước.

– Đã như vầy, xin mời chư vị.

Cầm Thương công tử cười nói nói với mọi người, rồ lập tức có từng bóng người bước vào bốn góc của trận pháp.

– Nghe hiệu lệnh của ta mà đi, cố gắng chống cự công kích.

Y Nhân Lệ lên tiếng nói. Sau đó Lâm Phong thấy Thanh Phượng đang cúi đầu nhìn hắn một cái, nói:

– Để ta thôi diễn.

– Tốt.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Sau khi Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn có ccảm giác đang bị một kẻ nào đó nhìn. Lúc hắn quay về hướng kẻ đó, hắn thấy Dương Diễm đang lạnh lùng nhìn mình.

– Qua trái ba bước.

Ngay lúc đó, Thanh Phượng đột nhiên mở miệng, khiến Lâm Phong lập tức bước chân. Khi hắn qua trái ba bước, những quân cờ trên bàn cờ liền phát ra từng đạo hào quang, tạo thành một luồng hào quan khủng bố.

– Lên trước hai bước.

– Qua phải một bước.

– Lùi ba bước.

Cùng lúc đó, ba người khác cũng Quảng Hàn cung cũng lập tức mở miệng, khiến cho những quân cờ trên bàn cơ liên tục di chuyển, đan xen lẫn nhau, tạo ra một cảnh tượng vô cùng kỳ vĩ. Vào lúc này, mọi người đã có thể khẳn định cách của Lâm Phong có thể thành công, nhưng yêu cầu của cách này đối với bốn người phá trận cũng quá cao.

– Để phá trận này, phải cần có bốn người vô cùng ăn ý.

Nên cũng khó trách tại sao Quảng Hàn cung khuyết lại để cho tứ vị tiên nữ lên một lượt. Khi thấy bốn người vô cùng ăn ý, Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Đặc biệt khi hắn thấy Y Nhân Lệ có thể thôi diễn trận pháp, hắn vô cùng bất ngờ. Mà không chỉ có một mình nàng như vậy, tất cả tiên nữ Quảng Hàn cung khuyết đều như vậy.

– Tiến lên một bước.

Lúc Thanh Phượng mở miệng lần nữa, ba người còn lại cũng đồng thời lên tiếng. Khi bốn người Lâm Phong bắt đầu di chuyển, rất nhiều đạo công kích lao về phía bọn họ. Nhưng đối với bốn người Lâm Phong, những công kích này vẫn chưa là gì. Nhưng lúc đó, đột nhiên có một quân cờ vỡ nát.

– Lại có quân cờ phá vỡ nát rồi, nhưng lại sai chỗ.

Lúc mọi người thấy cảnh đó, thần sắc cả đám lập tức trở nên ngưng trọng.

– Đi nhầm một bước.

Ngay lúc đó, Thanh Phượng của phát hiện ra nàng đã tính sai một bước, nên lập tức bảo Lâm Phong lui trở về. Mà khi ba người khác thấy cảnh đó, họ cũng nhao nhao lui trở về, rất phối hợp với Thanh Phượng. Dù sao nàng cũng là người bước đầu tiên, nên tất cả mọi người đều căn cứ vào bộ pháp của nàng để thôi diễn. Sau đó, tám người không ngừng lập đi lập lại các bước, hết qua trái, rồi lại sang phải. Dần dần họ cũng đi tới gần chính giữa trận pháp. Vào lúc này, mọi người đều có loại cảm giác rất khẩn trương, nếu như Thiên Diễn tiểu trận này là bản đơn giản hóa của Thiên Diễn Đại Trận. Thì khi họ phá giải được nó, họ cũng có cơ hội phá giả Thiên Diễn Đại Trận?

– Bốn vị tiên nữ rất giỏi.

Không ngờ bốn người lại có năng lực thôi diễn đáng sợ như vậy. Có người trong đám người đang quan sát, cảm thán. Mà không chỉ có hắn có cảm giác có chút khó tin, dường như tất cả mọi người đều có cảm giác vậy. Thời gian chậm rãi trôi, khi khoảnh khắc phá trận thành công càng lúc càng gần, họ lại càng cẩn trọng. Trong quá trình phá trận, bọn họ cũng có lui về vài lần, thậm chí còn có nơi, bọn họ phải thử đu thử lại nhiều lần mới có thể thành công. Theo những quân cơ liên tục bị phá hủy, uy lực của trận pháp cũng dần dần suy yếu, khoảnh khắc phá trận càng ngày càng tới gần.

– Năng lực thôi diễn của Thanh Phượng so với trận sư như ta mạnh mẽ hơn không ít.

Nhưng ta nhớ sở trường của nàng cũng không phải trận đạo mà. Vào lúc này, Lâm Phong càng lúc càng hiếu kỳ về Thanh Phượng và Y Nhân Lệ. Có thật các nàng lợi hại như thế, hay có người đang âm thầm chỉ dẫn cho các nàng? Sau không biết bao nhiêu lần thử nghiệm, quân cơ cuối cùng trong trận pháp cũng biến mất, khiến cho cả trận pháp bắt đầu sụp đổ.

– Thật sự phá giải thành công?

Vào lúc này, tất cả mọi người vẫn không tin bốn vị tuyệt diễm mỹ nhân đó lại có thể phá giải trận pháp.

– Ông!

Ngay sau đó, một vài người phá không, trực tiếp rời đi.

– Có thể cùng tiên nữ phá trận, là vinh hạnh của tại hạ.

Nhưng bây giờ, tại hạ đang có việc trong người, nên xin cáo từ trước. Sau khi Độc Cô Bất Bại dứt lời, hắn lập tức cuồn cuộn bay lên không. Mà không chỉ có hắn, đám người Thương Khiếu cũng nhao nhao cáo từ một tiếng, rồi lập tức rời đi.

– Thiên Diễn tiểu trận này thật sự có quan hệ với Thiên Diễn Đại Trận, nên bọn họ họ mới vội rời đi như vậy.

Khi Lâm Phong thấy cảnh đó, hân nói nhỏ một tiếng. Tuy nhiên Dương Diễm vẫn không có ly khai, vì Thái Dương Thánh tộc hắn không phải là thế lực ở Vọng Thiên Cổ Đô, nên hắn cũng không cần vội vàng về báo cáo cho trưởng bối.

– Y Nhân tiên nữ, nàng và ta thật có duyên.

Dương Diễm mỉm cười với Y Nhân Lệ, nói. Nhưng sắc mặt Y Nhân Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, không hề để ý đến hắn, khiến cho sắc mặt Dương Diễm trở nên cứng ngắc.

– Quảng Hàn cung khuyết không phải thứ dễ chọc.

Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ý Nhân Lệ. Tại sao nàng lại không nói trực tiếp với hắn? Những lời nàng nói rốt cuộc có ý gì?

– Đi, chúng ta nên đi Thiên Diễn Thánh tộc rồi.Nguồn truyện audio

Sau đó, từng nhóm người rời đi, bay về phía phủ đệ Thiên Diễn thánh tộc. Vào lúc này, rất có thể đã xuất hiện vài vị cường giả bắt đầu phá Thiên Diễm Đại Trận, nên mọi người đều vội vã rời đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin