Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 336 [Chương 1676 đến 1680]
❮ sautiếp ❯Chương 1676: Vương thể giao chiến
– Đến lúc rồi.
Y Nhân Lệ đột nhiên đứng dậy, nhìn Lâm Phong mỉm cười nói:
– Bất kể thế nào, gặp được huynh, ta rất vui.
Dứt lời, Y Nhân Lệ cử động, hướng về phía hồ bên ngoài đình, không chỉ có cô ấy, những cô gái khác trong đình cũng lần lượt bay lên, đáp xuống trên mặt hồ, trên người có những chiếc váy trắng dài, không hề vương chút mau sắc nào, giống như sen trắng nở rộ. Những thanh niên trong đình đều hướng mắt về phía đó, chỉ thấy tiên tử cung Quảng Hàn cùng nhau nhảy múa, áo trắng phất phớt, có thêm nhạc tiên tấu vang, ánh trăng soi sáng mặt hồ, làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ mê người của họ, phần da thịt lộ ra trắng ngần như tuyết, mỗi người đều như ngọc cốt băng cơ, xốp mềm như tuyết, sáng long lanh dưới ánh trăng.
– Đây có phải nữ nhân trong cõi trần!
Đám người lơ đãng nảy ra ý nghĩ, cho dù thanh niên trong đình cổ đã nhìn thấy nhiều người đẹp nhưng đến lúc chín tuyệt đại giai nhân cùng nhau nhảy múa, cái cảnh đẹp đập vào thị giác vẫn rất mạnh mẽ, từng thân thể uyển chuyển kia dường như đã khắc sâu vào tâm trí họ, ban đầu họ nghĩ những nữ tử trong Quảng Hàn sẽ mang cốt cách phong trần nhưng hôm nay khi gặp thì lại phát hiện không hề có chút nào, chỉ có khí chất không thể khinh nhờn và xinh đẹp. Dường như họ không thuộc về trần thế mà bước ra từ cung Quảng Hàn. Ánh mắt Lâm Phong cũng hơi thất thần, Y Nhân Lệ trong lúc nhảy cũng thỉnh thoảng ném về phía hắn một ánh nhìn, dường như muốn nhìn thấy tâm hồn hắn khiến hắn muốn tiến đến phía trước ôm nàng vào lòng mãi không buông tay. Trong hư không, một cung điện hiện ra, dường như Nguyệt Cung, thân thể chín tiên tử dần dần bay lên, bay vào Nguyệt cung, sau một lúc, bóng hình biến mất, trên Nguyệt Cung, bóng hình cuối cùng của họ vẫn còn như cũ, nhưng lại dần dần mờ đi, cuối cùng là biến mất cùng lúc với Nguyệt Cung, chỉ còn lại duy nhất bóng hình mờ ảo trong tâm trí đám thanh niên, vứt đi không được. Tất cả đểu ngẩn ra, thế là đi rồi sao?
– Thật tuyệt.
Khóe miệng Lâm phong lóe lên nụ cười, người đẹp đột nhiên xuất hiện, chính ngay lúc mọi người nghĩ có thể nói chuyện lâu hơn thì lại phát hiện chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, cái kiểu đẹp mông lung lúc gần lúc xa này đủ ấn tượng cho mọi người, muốn hối tiếc thì cũng không kịp nữa.
– Ta còn chưa kịp biết tên cô ấy.
Lang Ta thì thầm, cười nhạt, mỹ nhân băng thanh ngọc khiết ban nãy trước mặt hắn nhưng lại lạnh như gió sương, dường như chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tới gần, nhìn thấy cô ấy nhảy múa rồi biến mất còn bản thân lại chưa biết tên cô ấy, bất giác có chút thẫn thờ hụt hẫng.
– Tiên tử Quảng Hàn cung danh bất hư truyền, nếu như tiếp xúc thêm một thời gian nữa thì e rằng ta cũng sẽ trầm luân mất.
Cầm Thương thì thầm, lúc chưa gặp còn nghĩ bản thân tâm chí cứng cỏi nhất định sẽ không bị họ mê hoặc, nưng đến lúc gặp rồi thì lại có một cảm xúc kì lạ nói không thành lời, tuy chưa đến mức bị mê hoặc nhưng ít nhất đã để lại một hình bóng trong tâm trí hắn.
– Các vị công tử, tiên tử đã đi, muốn gặp các nàng thì phải đợi dịp tới.
Nữ tử xinh đẹp dẫn mọi người tới xuất hiện, nói khẽ với đám người, mọi người quay lại nhìn nàng đã không còn kinh ngạc như lần đầu nữa, bất giác so sánh cô với những mỹ nhân ban nãy, gần như có một cách biệt không nhỏ.
– Y Nhân.
Lâm Phong lầm bầm, cười nhạt đứng dậy, Y Nhân Lệ là cô gái duy nhất hắn không cách nào nắm bắt, một trong tứ đại mỹ nhân của Bát Hoang, cộng thêm dáng vẻ quyến rũ kia, có thể nói mỹ nhân đúng thứ nhất thứ hai của Bát Hoang, lúc còn là Công chúa của Băng Tuyết đế quốc, cô ấy đã lạnh lẽo như sương tuyết, nét đẹp khác người ấy khiến Lâm Phong đến nay chưa thể quên, nhất là nét u buồn triền miên đó, khiến người khác khó mà quên được, đó gần như là khoảng thời gian điên cuồng nhất của hắn, hết lòng ham muốn, buông bỏ tất cả xiềng xích trong lòng, dường như giao hợp nam nữ là việc đẹp đẽ nhất nhân gian, quên hết tất cả. Sau khi đoàn người đi ra khỏi Quảng Hàn cung, ánh mắt trời đã chiếu xuống, khiến cả đám cảm thấy như tỉnh mộng, dường như tất cả những gì đã trãi qua chỉ là một giấc mơ đẹp, cảm giác này vô cùng lạ lùng, đều được tạo ra từ sự chênh lệch, hai bên bờ hồ ngoài đình cổ vẫn có rất nhiều người đang chờ đợi, nhì thấy đoàn người đi ra nhanh như vậy, sắc mặt bất giác cứng đơ, không biết đám người vừa trải qua chuyện gì.
– Không ngờ Giới Vương thể và Thần Ấn vương thể lại cùng nhau xuất hiện vào hôm nay, thật tiếc ta đến chậm một bước, chưa thể cùng các vị đi vào Quảng Hàn cung.
Lúc này, trên bờ hồ, một thanh niên khoác áo cửu sắc, sặc sỡ chói mắt, chỉ thấy nét mặt hắn thanh tú, nhưng lại có một cảm giác nhu hòa khó nói thành lời, khiến cho người khác có cảm giác rất dễ thân thiết.
– Thương Tâm công tử.
Nhìn thấy thanh niên khoác lông vũ cửu sắc, sắc mặt đám người khẽ sững sốt, người chuyên làm trái tim phụ nữ tổn thương
– Thương Tâm công tử, mọi người có chút nghi ngờ, tại sao Thương Tâm công tử bây giờ mới xuất hiện ở đây.
– Cuối cùng Thương Tâm công tử cũng đến, tiểu thư đã đợi rất lâu rồi.
Cô gái dẫn đường trong đình cười nói, tức thì Thương Tâm công tử bước vào hư không, sau một hồi thì đáp xuống giữa đình, mỉm cười nói:
– Sao có thể khiến tiểu thư đau lòng đây, ta phải vào Quảng Hàn cung thôi.
– Mời công tử.
Nữ tử khách sáo nói khiến sắc mặt đám người hiện vẽ ngạc nhiên, Thương Tâm công tử này không hổ là kẻ si tình, không lẽ cả tiên tử Quảng Hàn cung mà hắn cũng chinh phục được.
– Có cơ hội sẽ lại tụ tập với các vị.
Thương Tâm công tử nở nụ cười nói với đám thanh niên, sau đó ánh mắt hắn nhìn qua Lâm Phong:
– Cổ nhân có Thập tuyệt thể tung hoành đại lục, hôm nay được gặp người có Thập tuyệt, thật vinh hạnh, hy vọng Lâm Phong huynh cũng có thể giống như Thập Tuyệt Lão Tiên khi xưa, càn quét anh hào trong thiên hạ.
– Đa tạ.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu với Thương Tâm công tử, người này đúng không tệ.
– Mời các vị cứ tự nhiên.
Nữ tử dẫn đường nói với mọi người, sau đó đưa Thương Tâm công tử vào Quảng Hàn cung, điều này khiến các anh kiệt có mặt tại đây có một cảm giác khác thường, Thương Tâm công tử lại có thể ra vào Quảng Hàn cung tự do, không biết tiểu thư mà cô gái kia nói là vị tiên tử nào. Cô gái kia đưa Thương Tâm công tử rời đi, Lang Tà lên tiếng nói với Lâm Phong:
– Thập Tuyệt Lão tiên mà hắn nói là tên điên mấy nghìn năm trước đã tung hoành Cố đô trước, có người gọi ông ta là Thập Tuyệt Lão Tiên, còn phần đông cổ Thánh tộc lại gọi ông ta là Thập Tuyệt Điên Loạn, là một tên cuồng chiến đấu, cũng giống huynh có Thập Tuyệt thể, nhưng sau đó đã mai danh ẩn tính, đến nay cũng không biết đã đi đâu.
– Thập Tuyệt Lão Tiên.
Lâm Phong thì thào, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, không ngờ trước đây cũng có người tung hoành Vọng Thiên Cổ đô, nhưng con đường võ đạo, Vương thể hay thể chất bình thường đều cơ hội có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, trong đám người này, chỉ có Giới Vương thể và Thần Ấn vương thể, nhưng những người khác cũng không ai dám coi thường, ví dụ tên Sở Xuân Thu, có thể nuốt cổ Hoàng ý, cũng là nhân vật vô cùng đáng sợ, đương nhiên, thể chất mạnh thì có càng nhiều cơ hội. Ngay tại lúc này, một ánh mắt mắt sắc bén phóng đến trên người Lang Tà, khiến ánh mắt Lang Tà trở nên thâm sâu, ánh mắt hắn nhìn qua, Thần Ấn Vương thể Độc Cô Bất Bại.
– Đấu với ta một trận.
Thân thể Độc Cô Bất Bại phá không mà ra, hướng đến giữa hồ Hàn Nguyệt, trên người có 360 cổ ấn sáng chói mắt, rọi sáng hư không, mỗi cổ ẩn dường như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Lang Tà thân là Giới Vương thể của Cổ Giới tộc, đâu có sợ người khiêu chiến, bước chân lên, hư không như phát ra một âm thanh trầm đục, hắc bào cuồn cuộn, đuổi theo Độc Cô Bất Bại.
– Vương thể giao chiến.
Đám người nhìn thấy cảnh tượng này bỗng nhiên con ngươi thu lại, Thần Ấn Vương thể và Giới Vương thể cùng xuất hiện, Vương thể sắp va chạm a.
– Vù.
Bước chân Sở Xuân Thu cũng bước ra đuổi theo.
– Thú vị.
Dương Diễm mỉm cười bước ra, những người khác cũng lần lượt bay lên, đương nhiên không thể bỏ qua va chạm giữa Vương thể. Lâm Phong bay lên, đuổi theo phía sau như một cơn gió, ánh mắt ẩn hiện vẻ sắc bén, thề giới này đã thêm phần đặc sắc, nhất là Vọng Thiên Cổ Đô, một trong các Thiên Chi Chủ Thành, rất nhiều thiên tài, va chạm là tất nhiên, càng khiến người khác sôi máu, bây giờ, Thần Ấn Vương thể và Giới Vương muốn bắt đầu một trận giao chiến. Đám người lần lượt bay lên, một cảnh tượng rất hùng vĩ, cuối cùng, đám người phía trước dần dần dừng lại, đứng trên phía mặt hồ, còn phía trước, có hai bóng người đứng đó, làm gợn lên từng đợt sóng, Lang Tà và Độc Cô Bất Bại, đám người dừng lại ở một khoảng cách rất xa hai người, để họ có đủ không gian. Lúc này 360 đạo thần ấn quanh Thần Ấn Vương thể phát sáng, dường như mỗi đạo hào quang đều ẩn chưa một đạo cổ ấn, ẩn chứa các loại thần uy khác nhau, nếu như cả 360 đạo thần ấn cùng nhau oanh tạc, uy lực không biết mạnh đến cỡ nào. Hắc bào của Lang Ta phất phớt, toàn thân lưu chuyển giới quang hùng mạnh, nuốt chửng vạn vật.
Bàn tay Độc Cô Bất Bại khẽ rung, cổ ấn các phương đan xen vào nhau, hóa thành một kim sắc thủ chưởng, tấn công dữ dội về phía đối phương. Bước chân Lang Tà khẽ run, giới quang bao bọc thiên địa chi quang, hoàng kim cự thủ bị nuốt vào giới quang, ngay sau đó biến mất.
– Lợi hại, sức mạnh đều rất đáng sợ.
Trong lòng đám người khẽ run, 360 đạo cổ ấn xung quanh Thần Ấn Vương thể có thể đan xen thành các loại cổ ấn công kích, biến hóa vô cùng, còn Giới Vương thể lại có thể nuốt chửng đòn tấn công của tất cả.
– Ầm ầm!
Bước chân Độc Cô Bất Bại nhấc lên, sóng nước dưới chân nứt toạc, cuồn cuộn dữ dội, cơ thể hắn đột nhiên đến gần Lang Tà, 360 đạo quầng sáng khắp người sáng rực, đan xen vào nhau, hư không ngưng tụ thành từng đợt cổ ấn, điên cuồng tấn công, phảng phất như vô cùng vô tận, cuồng mãnh vô biên.
– Thần Ấn Vương thể, đây mới chỉ có 360 đạo cổ ấn, đã có thể tùy ý đan xen thành các loại ấn pháp khác nhau, thật cuồng bạo, nếu như hắn ta bước vào Hoàng, nghe nói sẽ có 3600 cổ ấn, nếu vậy thì sức mạnh của hắn còn đáng sợ như thế nào nữa chứ.
Lâm Phong run sợ trong lòng, không hổ Thần Ấn Vương Thể, quá cường hãn, chỉ có ngưới có sở trường về Giới lực như Lang Ta mới đủ sức hóa giải những đợt tấn công như cuồng phong bão táp này, nếu đổi lại hắn, hoặc trốn hoặc cố gắng ngạnh kháng, nếu không thì sẽ bị cổ ấn giết chết!
Chương 1677: Thần Ấn Vương thể
Hồ Hàn Nguyệt, mặt hồ dậy sóng, tụ thành những con thác cuồn cuộn, càn quét khắp nới, từng đạo ấn pháp chiếu sáng bầu trời, mạnh mẽ khó địch nổi, cổ ấn quanh người Độc Cô Bất Bại sáng đến cực hạn, 360 đạo ánh sáng nhảy múa, xoay vòng, tất cả dường như điên cuồng, còn Giới Vương thể Lang Tà thì bị chôn vùi vào thế giới cổ ấn đó, nhận lấy sự tấn công điên cuồng.
– Hám Thiên ấn, lay động trời đất, giống như những ngọn cổ phong giáng từ trên trời xuống, đè bẹp mọi thứ.
– Đó là Nhân Hoàng ấn, hóa thành tru Hoàng bút, đến cả Hoàng cũng phải chết.
– Bất Diệt ấn, Thiên Canh ấn, đều là những ấn pháp đáng sợ, Độc Cô cổ thánh tộc không hổ là thế gia chuyên về ấn pháp, nhất là khi bùng nổ trên Thần Ấn Vương thể, uy lực quá khủng khiếp.
Những người quan sát xung quanh đều có chung một cảm giác sợ hãi tột độ, công kích hình thành từ 360 cổ ấn thật sự quá đáng sợ, thật khó mà tưởng tượng, nếu như họ đối diện với các công kích này thì sẽ ra sao.
– Giới Vương thể, không hổ danh Vương Thể Cổ Giới tộc, không tỏ ra thất thế a.
Quanh thân Lang Tà tràn ngập giới quang, nhãn giới hóa thành vực thẳm, cướp đoạt công kích, giới quang nuốt chửng hết tất cả công kích hùng mạnh, mặc người tấn công như vũ bão, ta vẫn cứ sừng sững bất động, áo bào đen phất phới, giống như một ngọn núi đứng sừng sững vĩnh hằng, không thể lay động. Đột nhiên, cùng lúc khi ấn pháp giáng xuống, tất cả cổ ấn trên người Độc Cô Bất Bại tụ lại, đột nhiên, thiên khung hiện ra một Cổ ấn chi vương, hiện lên chữ vạn ().
– Đây là ấn pháp phật môn.
Con ngươi đám người đông cứng, chỉ thấy chữ vạn cực lớn, phật môn vạn ấn giáng từ trên trời xuống, một mảng cực lớn, muốn đè nát mọi thứ, đứng trước cổ ấn này, thân thể Lang Tà hiện rõ sự nhỏ bé, dường như sẽ bị nghiền nát thành bột phấn.
– Thần Ấn vương thể am hiểu kim lực lương, tuy chưa hình thành pháp tắc, sợ rằng nếu như thành tựu Pháp tắc, tự nhiên đến Vũ Hoàng cảnh.
LÂm Phong thấy cổ ấn màu vàng kim cùng ý chí cứng rắn, còn có cảm giác nặng nề khùng khiếp, ẩn ý trong một đòn tấn công.
– Kim chi bí truyền không phải bí truyền quá siêu cường, nhưng được phát huy từ Thần Ấn vương thể nên uy lực sẽ đáng sợ hơn nhiều.
Tất cả sức mạnh, chung quy phải xem người sử dụng, dù cho bí truyền bình thường nhưng nằm trong tay cường giả thì vẫn sẽ hủy thiên diệt địa. Lúc này, Lang Tà ngẩng đầu lên, nhìn cổ ấn phật môn giáng xuống, quanh người hắn bỗng hiện lên một giới quang to lớn, sau đó biến mất hẳn trong giới quang, toàn thân Lang Tà như nhập vào giới quang. Ngoại trừ khoảng không có ấn pháp phật môn ra, xung quanh hắn vẫn còn nhiều ấn pháp khủng khiếp khác, cùng nhau oanh sát, nhưng khi chạm vào giới quang, lại biến mất không một tiếng động, cuối cùng, ấn pháp phật môn hàng lâm, một tiếng ầm ầm vang vọng trời đất, bóng dáng Lang Tà lần nữa xuất hiện, tay nâng Cổ quan, ném về cổ ấn trong không trung, hai luồng sức mạnh va vào nhau, phật ấn nát vụn, cổ quan vỡ tung, xung quanh nhấc lên một cơn lốc đáng sợ.
– Giới lực quả nhiên kì diệu, Giới Vương thể Cổ Giới tộc không làm ta thất vọng.
Ánh mắt Độc Cô Bất Bại sắc bén, 360 đạo cổ ấn trở về bình lặng xoay quanh thân thể hắn, hai người đã đánh đến như vậy mà vẫn chưa phân được thắng bại thì không cần thiết phải đấu tiếp, nếu không sẽ phải dùng đến át chủ bài.
– Thần Ấn vương thể của Độc Cô nhà ngươi cũng không tệ.
Lang Tà bình thản nói, từ đầu đến cuối hắn luôn phòng thủ, vì cố ý muốn xem thử sự ảo diệu trong công kích của Thần Ấn vương thể, sức tấn công của hắn ta mạnh thế nào, hiện nay, trong Cổ Thánh tộc có rất nhiều người theo đuổi một sức mạnh công kích chí cao, phá hủy tất cả, lực tấn công của Thần Ấn vương thể này chưa phải cao nhất, đợi sau khi hắn ta bước vào Vũ Hoàng, thì 3600 đạo Thần Ấn sẽ khiến công kích đáng sợ hơn gấp vạn lần.
– Cổ Hoàng Ý chí Sở Xuân Thu, Thái Dương Thánh tộc có Thái Dương công kích, Cổ Vu tộc quỷ dị, còn có những thế lực khủng khiếp khác của Vọng Thiên Cổ Đô và cả yêu nghiệt của các chủ thành khác, xem ra, con đường thành Hoàng sẽ không cô đơn.
Đôi mắt đen láy của Lang Tà lại trở nên sâu như vực thẳm, công kích từ Thập Tuyệt thể như Lâm Phong cũng cự kì đáng sợ, cộng thêm Mộng Tình bên người lại chính là Tiên Vương thể Tuyết tộc, thế hệ này hình như không thiếu yêu nghiệt, như vậy mới thú vị.
– Vương thể giao tranh, cuối cùng sẽ phân được thắng bại.
Sắc mặt Độc Cô Bất Bại nghiêm túc, cơ thể hắn rung, bước vào không trung, 360 đạo sáng quanh người dần thu về, bòng dáng rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
– Đâu chỉ có bấy nhiêu Vương Thể chứ, không ai trong số họ cam chịu làm người đến sau đâu.
Ánh mắt Lang Tà quét qua đám người đang một vòng, đám người Thương Khiếu đều là hậu nhân của cổ tộc, ai bằng lòng khuất phục người khác. Trận chiến Vương thể kết thúc nhưng đám người vẫn còn cảm giác mơ hồ chưa dứt, bàn về Thần Ấn vương thể hay Giới Vương thể, rõ ràng họ đều chừa đường lui, vẫn còn át chủ bài chưa sử dụng, nhưng át chủ bài này không thể sử dụng mang ra, đây chỉ là một trận cọ xác mà thôi. Lâm Phong cảm nhận một đạo ánh mắt đầy chiến ý nhìn mình, hướng mắt sang gặp ngay ánh mắt sáng bén của Dương Diễm, như thiêu như đốt, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
– Không phải ai muốn như Thập Tuyệt Lão Tiên cũng được, nội tình Cổ Thánh tộc không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, ngươi tự mình cầu may đi.
Dứt lời, thân hình Dương Diễm khẽ run, bay lên bầu trời, vầng sáng mặt trời chiếu rọi tại thân, từ trên trời xuống, cực kì chói mắt. Lâm Phong chỉ liếc hắn một cái rồi thôi, ánh mắt bất giác nhìn qua Sở Xuân Thu và cả thanh niên Cổ Vu tộc, Sở Xuân Thu hướng nội, thanh niên Cổ Vu tộc bình thản, nhưng Lâm Phong hoàn toàn không đánh giá thấp sức mạnh của hai người, mặc dù hai người Cầm Thương và Bạch Khởi cũng không yếu. Đám người dần dần tản ra, Lang Tà đi đến bên cạnh Lâm Phong và Thương Khiếu, ánh mắt hướng qua giữa hồ Hàn Nguyệt.
– Quảng Hàn cung đã xuất hiện lại trong Vọng Thiên Cổ Đô thì sẽ không vắng lặng đâu, e rằng rất nhanh họ sẽ lại tiếp tục mời một thế hệ thanh niên khác.
Thương Khiếu cười nhạt, hắn ta lại có hứng với tiên tử Quảng Hàn cung, nếu như lấy được người đẹp cho mình sẽ không tồi, huống chi trong Quảng Hàn cung còn có không ít cổ kinh lợi hại.
– Chúng ta về thôi.
Lang Tà thàn nhiên nói, sau đó ba người đi về phương xa. Thương tộc, Lâm Phong, Lang Tà cùng Thương Khiếu và đám thanh niên Thương tộc cùng nhau bước đi, từ tư đi đến nơi mà Lâm Phong và Lang Tà ở.
– Lang Tà, ta đã làm phiền Thương tộc vài ngày, ta cũng không muốn tiếp tục ở lại quấy rấy, nên ta sẽ đưa thê tử mình rời đi.
Lâm Phong lên tiếng nói với Lang Tà, suy cho cùng thì hắn không quên cũng chẳng biết Thương tộc, hắn cảm thấy không được tự nhiên khỉ ở đây, lần đi thuyền vào hồ Hàn Nguyệt, Thương Khiếu ra lệnh cho hắn khiến hắn có cảm giác bị khinh thường nên không cần thiết phải tiếp tục ở lại Thương tộc nữa.
– Ừm, ta đi với huynh.
Lang Tà khẽ gật đầu, hắn hiểu lập trường của Lâm Phong, nếu như hắn đứng ở vị trí của Lâm Phong, cũng sẽ không tiếp tục ở lại Thương tộc.
– Lâm huynh, Lang Tà huynh, hai người sao phải như vậy, Thương tộc tôi rộng lớn, ở đây còn nhiều chỗ trống, nếu như Lang Tà huynh cảm thấy có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo thì cứ nói ra.
Thương Khiếu nghe hai người nói vậy, sắc mặt có chút thay đổi, tiếp đó cười nói với Lâm Phong:
– Lâm huynh, nếu như Thương Khiếu ta có chỗ nào không đúng, mong huynh rộng lượng tha thứ.
Thương Khiếu hắn rất rõ vì sao Lâm Phong lại thế, nhưng Lâm Phong chỉ cười đáp:
– Tôi là một người nhàn rỗi, không thích hợp tiếp tục ở lại đây, cáo từ.
Chuyện này đứng từ góc độ Thương Khiếu, hắn có cảm giác ưu việt trước mặt Lâm Phong cũng không có gì đáng trách, nhưng rõ ràng Lâm Phong không thể tiếp tục ở lại, bóng người lập lòe, hắn nhanh chóng trở về phòng.
– Đồ không biết tốt xấu, hắn nghĩ mình là ai?
Thương Nguyệt hơi biến sắc, lạnh lùng nói, không ngờ Lâm Phong lại không nể mặt như vậy. Lâm Phong nghe lời cô ta nhưng chả buồn quan tâm, Lang Tà im lặng không lên tiếng, đợi Lâm Phong ở bên ngoài, Thương Khiếu và Thương Nguyệt lại khuyên giải thêm nhưng cũng không thể thay đổi chủ ý của hắn, do hắn đưa Lâm Phong đến Thương tộc, nay Lâm Phong muốn rời đi, hắn đương nhiên cũng sẽ theo cùng. Sau một hồi, Lâm Phong dẫn Thu Nguyệt Tâm quay lại, Lang Tà nói với Thương Khiếu:
– Phiền huynh chuyển lời đến Thương Lăng tiến bối, ta không thể đích thân từ biệt, xin cáo từ.
Dứt lời, bóng dáng ba người lập lòe, nhưng lại dứt khoát quyết đoán, không chút do dự.
– Nhất định phải cho tên Lâm Phong này biết mùi.
Thương Nguyệt lạnh lùng nói, dường như cảm thấy hối hận.
– Không cần thiết, hắn muốn đi cũng hợp tình hợp lí, huống chi thực lực người này rất cường đại, chả trách Lang Tà kết bạn với hắn, nếu như sau này hắn ta không đụng đến Thương tộc ta thì cũng không cần phải để ý.
Thương Khiếu nói với mấy người đang bất bình bên cạnh.
– Hừ.
Thương Nguyệt vẫn cứ khó chịu, lạnh lùng hừ lên một tiếng. Sau khi rời đi, Lâm Phong và Lang Tà tìm đại một nơi nào đó dừng chân, không giống như Thương tộc nhưng lại thoải mái hơn, chỉ có điều tin tức có hơi không thuận tiện, khi còn ở Thương tộc khi có bất cứ tin tức gì thì sẽ truyền đến tai họ ngay lập tức, hiện giờ cần phải ra ngoài thám thính nhiều, bởi vì quan hệ với Y Nhân Lệ, Lâm Phong cũng có chút hứng thú với Quản Hàn cung.
Trăm ngày vợ chồng, tận tình ái dục, đâu thể nói đứt là đứt được. Lúc này, Lâm Phong đi một mình trên đường, chỉ thấy một đạo thân ảnh giáng xuống từ trên hư không, quanh thân người này có 360 đạo thần ấn đang tỏa sáng, vô cùng chói mắt, khiến cho vài người xung quanh phải đưa tay che mắt, run sợ trong lòng, người này là Thần Ấn Vương thể, Độc Cô Bất Bại của Độc Cô cổ thánh tộc nha. Lâm Phong thấy người đến, bất giác lộ vẻ nghi hoặc, hắn đâu có chọc Độc Cô Bất Bại, đối phương xông đến làm gì!
Chương 1678: Thiên Diễn Thánh Kinh
Trong hư không, Độc Cô Bất Bại im lặng, bước chân ra, hư không rung động, vầng sáng quanh người đột nhiên sáng lên, một đạo ánh sáng vụt thẳng đến Lâm Phong.
Bàn tay Lâm Phong run lên, ma quyền tung ra, cổ ấn lập tức vỡ vụn, còn lúc này, cơ thể Độc Cô Bất Bại đã hạ xuống trước mặt hắn, vầng sáng quanh người lan tỏa, từng luồng cổ ấn tràn đến. Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên thay đổi, lạnh đến cùng cực, hắn và Độc Cô Bất Bại không có ân oán nhưng đối phương không nói câu nào mà thẳng tay tấn công hắn.
Bước chân xuống mặt đất, vô tận kiếm quang bùng nổ, từng đạo kiếm khí phá không, chém lên cổ ấn, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, cổ ấn vỡ nát không ngừng, một luồng áp lực trào dâng đột nhiên bao phủ lên Lâm Phong, chỉ còn nhìn thấy thân hình đối phương cuồn cuộn đè xuống từ hư không, cổ ấn gần như hủy diệt hết tất cả, đè nát khung trời, cổ ấn trên người đối phương càng sáng chói.
Thân thể Lâm Phong phá không, Đại địa nứt ra rồi đánh vào cổ ấn, cổ ấn tức khắc vỡ vụn, con ngươi Lâm Phong lạnh tanh, ánh sáng chói lọi, tức giận gầm lên:
– Ngươi không phải Độc Cô Bất Bại.
Hắn đã tận mắt chứng kiến trận chiến của Độc Cô Bất Bại và Lang Tà, cảm nhận được sức mạnh của cổ ấn, tuyệt đối không chỉ có chút uy lực như vậy, nhưng hắn chỉ thấy trong con ngươi đối phương phóng ra tia sáng yêu dị, ánh mắt này lại có vài phần thân thuộc, khiến con ngươi Lâm Phong hơi khựng lại.
– Là ngươi.
Lâm Phong nhớ lại ánh mắt yêu dị đã nhìn thấy trong đêm khi tiến vào Thiên Diễn thánh tộc, hình như là cặp mắt này, đối phương có thể ngụy trang thành Độc Cô Bất Bại, hơn nữa còn được 360 đạo cổ ấn bao bọc, năng lực diễn hóa này mạnh hơn đại diễn thánh thuật rất nhiều.
– Không lẽ là Thiên Diễn Thánh Kinh.
Lâm Phong thầm run sợ, đối phương đã từng xuất hiện tại khu vực của Thiên Diễn thánh tộc, lại còn tinh thông khả năng diễn hóa, không nghi ngờ không được, danh xưng Thiên Diễn Thánh Kinh có thể diễn hóa tất cả, khiến một người bình thường có được khí thế ngút trời, Đại Diễn Thánh thuật chắc chỉ là một trong các thần thông của Thiên Diễn Thánh Kinh. Lâm Phong không kịp suy nghĩ nhiều, một cự thủ triển áp về phía hắn, ẩn chứa lực lượng thông thiên to lớn muốn ép chết hắn ngay tức khắc.
– Trảm.
Lâm Phong chém ra một nhát kiếm, một kiếm trảm vạn vật, thương thiên rạn nứt, khóe miệng đối phương vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, ánh mắt không chút thay đổi, đột nhiên, hàng ngàn hàng vạn thân hình hiện ra, dường như có ngàn vạn cổ ấn tấn công cùng lúc, Lâm Phong chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, dường như sắp bị hút vào đòn tấn công ấy, không thể chống đỡ.
– Ảo.
Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, hai con ngươi trở nên đen kịt, chân bước xuống mặt đất, đại địa nứt ra dữ dội, kiếm khí ẩn chứa uy nghiêm sát phạt mọi thứ, ngàn vạn cổ ấn cũng phải tan vỡ, mặt đất nứt ra một cái động đáng sợ.
– Ùng ục, ùng ục.
.. Ánh sáng mặt trời đáng sợ bỗng nhiên chói mắt vô cùng, gần như chói mù hai mắt Lâm Phong.
– Thái dương quang.
Con ngươi Lâm Phong co rút lại, ngay sau đó hắn thấy một Thái Dương Luân đánh về phía mình. Thái dương lần nữa bạo liệt trên không trung, trên người Lâm Phong toát ra ma ý ngập trời, hắn ý thức được đối phương có thể tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, năng lực thôi diễn này quá mức đáng sợ, đối phương đã sự dụng năng lực Thần Ấn Vương thể, năng lực của thánh Dương tộc, phân thân còn tạo ra ảo giác.
– Rầm rầm!
…….. Mặt đất nứt toác, hóa thành nhà lao phủ tới phía Lâm Phong, muốn nhốt hắn vào trong đó, còn ngay lúc này, phía trong ngục tù, một luồng kiếm trời bùng ra dữ dội, xé toạc mọi thứ, nhà tù mặt đất dường như bất giác vỡ vụn.
– Chém.
Kiếm quang đen tuyền chém tới tấp, diệt sạch tất cả, kiếm quang giết sạch thiên địa, tất cả mọi thừ đều phải bị hủy diệt, thủ đoạn của đối phương quá nhiều, nhất định phải lấy công thay thủ. Giữa hư không và mặt đất xuất hiện vết nứt sâu hoắm, thế mà khi Lâm Phong mở mắt thì chỉ thấy bóng dáng của đối phương đang lay động, gần như chỉ cần chớp mắt là sẽ biến mất. Lâm Phong thấy hình bóng đối phương vẫn đang đối diện với mình, hơn nữa nụ cười quỷ dị trên mặt đó vẫn còn, vừa bước chân thì cơ thể hóa cuồng phong, truy kích về hướng đối phương. “Tốc độ rất nhanh.” Trong lòng đám người kia run bần bật, lúc này có rất nhiều người đang xông về phía tên giả mạo thần ấn vương thể kia, trên người đối phương có lẽ có Thiên Diễn Thánh Kinh, người đó chắc vì lí do này nên mới rời đi trong thời gian ngắn khi chưa giết được Lâm Phong, mà đã để lộ năng lực của bản thân thì đối phương không thể ở lại quá lâu. Thế nhưng đám người rất nhanh đã phát hiện ra rất nhiều bóng ảo xuất hiện, đi về khắp mọi hướng, hoàn toàn không thể phân biệt đâu mới là thật, hơn nữa tốc độ của chúng đều rất nhanh. Đôi mắt Lâm Phong cứng đờ tại chỗ, bước chân bất giác khựng lại, nhìn những bóng dáng ảo ở khắp nơi, với khả năng của đối phương thì bây giờ có lẽ đã yên vị ở một nơi nào đó mà hắn không thể tìm thấy rồi.
– Đi nhanh thật, sớm biết thì đã dùng trận phù đối phó với hắn rồi.
Lâm Phong không ngờ đối phương chỉ đấu trong nháy mắt đã lập tức rút lui, đương nhiên, e là trận phù cũng không thể tóm được tên đã giả mạo thần ấn vương thể ấy. “Người này chắc chắn không kém hơn vương thể, Cổ Vọng Thiên Đô.” Lâm Phong thầm nghĩ, người này là một trong số kẻ đáng sợ nhất mà hắn đã gặp, Thiên Diễn Thánh Kinh chính là một trong số những bộ thánh kinh của Vọng Thiên Cổ Đô, những thứ mà hắn vừa thấy chắc chỉ là một phần đáng sợ của Thiên Diễn Thánh Kinh. Lúc này một cơn gió thổi ngang, bên cạnh Lâm Phong xuất hiện một bóng người, đương nhiên là Lang Tà.
-Sao thế?
Lang Tà hỏi Lâm Phong.
-Ta vừa gặp một người rất đáng sợ, ngụy trang thành thần ấn vương thể, khắp người có 360 luồng thần ấn vây quanh, hình như đã tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, có thể tạo ra các loại năng lực.
Lâm Phong trầm giọng đáp, khiến cho con ngươi sâu thẳm của Lang Tà hơi thu lại:
– Lại có người đẳng cấp như thế.
-Hình như ta từng gặp hắn.
Ánh mắt Lâm Phong hướng về Lang Tà, nói:
-Rất có thể đó là bóng người mà ta nói với ngươi là đã từng nhìn thấy ở vùng đất chết chóc của Thiên Diễn thánh tộc.
-Hóa ra là hắn.
Lang Tà chưng ra bộ mặt ngạc nhiên, sau khi Thiên Diễn Thánh tộc bị tiêu diệt thì các thế lực lớn mạnh Vọng Thiên Cổ Đô đều đến kiểm tra nhưng không hề nghe nói đến việc Thiên Diễn Thánh Kinh xuất hiện, đương nhiên không biết có phải đã rơi vào tay người khác không, còn nơi cất giữ trước đây của Thiên Diễn Thánh Kinh đến nay vẫn là một ẩn số, có người nói bên trong nó có trận pháp rất khủng khiếp, trừ khi là người của Thiên Diễn Thánh tộc nếu không sẽ mãi không có cách giải được bí ẩn của trận pháp.
-Chúng ta đến Thiên Diễn Thánh tộc xem sao?
Lang Tà nói với Lâm Phong.
-Ta cũng có ý đó.
Lâm Phong gật đầu, ngay sau đó hai người lần lượt vụt đến di chỉ Thiên Diễn Thánh tộc , lúc này Lâm Phong hoàn toàn không biết, trong lúc tên thanh niên đối phó với mình, trong tức lâu hắn đang ở, toàn thân Thu Nguyệt Tâm không ngừng run lên, tình ý trên người tràn ngập, không thể kiềm chế được.
-Đừng.
….Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm nhìn ra ngoài căn phòng, nét mặt hơi méo mó, nàng cảm thấy rất lạnh, gần như sắp không khống chế được bản thân. Cuối cùng, ánh mắt Thu Nguyệt Tâm đã thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh băng, vô tình, chân nàng hơi nhấc lên, hướng về phía bên ngoài, bước thẳng vào trong hư không. Phía trước Thu Nguyệt Tâm có một bóng dáng đang bước tới, thân hình này có đường cong hoàn mỹ, mềm mại, làm người ta bị hấp dẫn, thế nhưng chỉ thấy nàng ấy che mặt bằng lụa mỏng, chỉ để lộ cặp mắt ra bên ngoài, xinh đẹp đến mức không thể rời mắt. Khi còn cách Thu Nguyệt Tâm không xa, bóng người này dừng lại, còn Thu Nguyệt Tâm vẫn chầm chậm bước đến gần bên cạnh cô gái bí ẩn này. Cô gái bí ẩn xoay người bước đi, dần dần rời xa, Thu Nguyệt Tâm lặng lẽ đi theo phía sau nàng ấy, hai người từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, dường như tất cả vốn đã là như vậy. Lâm Phong không hề biết những chuyện đang xảy ra bên này, lúc này hắn đang cùng với Lang Tà đi đến di chỉ Thiên Diễn Thánh tộc , đợi đến lúc họ sắp đến Thiên Diễn Thánh tộc thì phát hiện có rất nhiều người giống như họ vậy, cũng đang nhanh chóng bay về hướng Thiên Diễn Thánh tộc, điều này khiến hai người bất giác tỏ ra nghi ngờ.
-Thiên Diễn Thánh Kinh bặt tích lâu như vậy, thánh cung cũng đã biến mất nhiều năm, bây giờ không ngờ lại có người để cho Thiên Diễn Thánh Kinh của thánh cung xuất hiện trở lại.
Một luồng âm thanh truyền đến bên Lâm Phong và Lang Tà, khiến cho con ngươi hai người đều cứng đờ, Thiên Diễn Thánh cung xuất hiện trở lại?
-Không biết là ai làm, nhưng có thể chắc chắn, Thiên Diễn Thánh Kinh chưa bị hủy hết, nghe nói chỉ có người của Thiên Diễn Thánh tộc mới có thể khởi động trận pháp, hơn nữa còn phải là đệ tử hạch tâm mới được, rõ ràng là Thiên Diễn Thánh tộc vẫn còn có người sống mãi đến hôm nay, đồng thời khiến cho Thiên Diễn Thánh cung xuất hiện lại.
Một người khác trả lời, ngay lập tức người kia gật đầu đồng ý:
-Nghe nói trước đây thánh cung chìm vào trong lòng đất, sở dĩ không bị người khác phá dỡ là do thiên diễn đại trận, nếu như Thiên Diễn Thánh cung xuất hiện thật thì chỉ có thể vì người của Thiên Diễn Thánh tộc chưa chết.
Lâm Phong và Lang Tà đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc, khi mà họ đến được di chỉ Thiên Diễn Thánh tộc thì con ngươi đột nhiên đông cứng lại, đống tàn tích chết chóc ngày trước lúc này không biết từ đâu xuất hiện những tòa cung điện cổ xưa, nhưng vẫn mang trên mình hơi thở cũ kĩ, tĩnh mịch, từng tòa cung điện cổ dường như kéo dài khu vực trăm dặm, không ai biết chúng được tái hiện ra sao.
-Đây chính là Thiên Diễn Thánh cung trước đây sao!
Lâm Phong thì thầm, tòa cung điện kéo dài không gian này từng một thời rất hưng thịnh, hùng bá Cổ Vọng Thiên Đô.
-Có lẽ là chính cung, còn mọi thứ xung quanh đã bị hủy diệt hết từ lâu rồi.
Lang Tà trầm giọng nói, Thiên Diễn Thánh cung của nghìn năm trước tuyệt đối không chỉ có địa vực như vậy.
Chương 1679: Cổ Thánh Tộc Hiện Nay
“Thiên Diễn Thánh cung của hàng nghìn năm nay, không biết là còn có bảo vật gì còn tồn tại hay không.
” Lâm Phong thầm nghĩ, ngay sau đó một luồng khí cực mạnh cuồn cuộn ập đến từ phương xa, đám người lũ lượt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân khoác áo bào trắng đang bước đến, phảng phất như thần giáng thế, lộ ra thái độ ngạo thị khung thương, giống như thiên địa vi tôn y vậy.
-Tiền bối của Thương tộc đến rồi.
Trong lòng đám người khẽ run sợ.
-Người này chính là trưởng bối Thương Lăng, cường giả vô cùng mạnh của Thương tộc, thực lực thâm sâu khó đoán.
Lang Tà nói với Lâm Phong làm cho Lâm Phong có chút lo sợ, sức hút của Thiên Diễn Thánh cung quả thật rất lớn, Thương Lăng là gia chủ đương đại của Thương tộc, cũng đồng thời là lão quái vật của Thương tộc, thực lực khủng khiếp không phải nghi ngờ.
-Ầm ầm!
Lúc này, hư khung rung lên, ở chân trời phía xa có một bóng người uy nghiêm đang bước đến, uy nghiêm vô thượng.
– Đại năng Sở gia đến rồi.
Hai người nhìn về hướng kẻ mới tới, khí chất của kẻ này nội liễm, có vài phần giống với Sở Xuân Thu nhưng so vớ Sở Xuân Thu thì mạnh hơn rất nhiều, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm giác được thiên uy, những nhân vật mạnh này chỉ sợ rằng đều là tồn tại đáng sợ. Xung quanh hư không, từng đại năng lần lượt kéo nhau đến, ai ai cũng ẩn chứa uy nghiêm vô thượng, thực lực ngút trời, Lâm Phong thấy một người quanh thân hiện lên hàng nghìn ảo ảnh thần ấn, giống như bao bọc cả thiên địa vào trong đó vậy, trong lòng bất giác run bật lên, người này có lẽ là đại năng Độc Cô gia, trên người Độc Cô Bất Bại có 360 vầng thần ấn đã toát ra vẻ đáng sợ đến vậy rồi, quang hoàn của người này nếu sáng lên thì e rằng còn chói lọi hơn ánh mặt trời. “Xem ra những người khác không có chút cơ hội nào.” Lâm Phong thầm nghĩ, những đại năng đáng sợ này đến đây thì những người cấp tôn võ như họ chỉ có thể đứng quan sát từ xa mà thôi, hoặc có thể bước vào những cung điện nhỏ xung quanh để thử vận may, còn về trung ương chủ điện thì không có duyên với họ. Đúng thật, chỉ thấy bước chân của những người kia tiến vào vào trung ương chủ điện, ngay lập tức đám người cảm nhận được một luồng thần niệm quét ngang thiên địa, giống như muốn bao trùm tất cả mọi người vào bên trong nó, e rằng bất cứ nơi nào có báu vật quý giá xuất hiện cũng không thoát khỏi tầm mắt của họ.
-Thánh cung tồn tại từ hàng nghìn năm trước, không biết còn có bảo vật xuất hiện không?
Có người thủ thỉ, đương nhiên, thứ mà đại đa số người chú ý đến là Thiên Diễn Thánh Kinh, cuốn cổ thư này quá đáng sợ, có thể khiến người khác biến chất ngay, những kẻ có sức mạnh tầm thường dựa vào khả năng thiên diễn trong thánh kinh mà trở thành bậc vô song, có thể đoán được rằng chỉ cần có được nó thì có thể vùng vẫy khắp lục địa, tương lai sẽ trở thành cường giả một phương.
– Vô lượng thiên tôn, đã là cổ cung, đương nhiên sẽ có bảo vật quý xuất hiện, có điều Thiên Diễn Thánh tộc hơn nghìn năm qua chưa bị phát hiện, muốn đoạt được bảo vật quý e rằng sẽ không dễ như vậy.
Lúc này, một đạo sĩ tay cầm phất trần, trên người khoác áo bào thái cực, mắt hơi kép hờ thành một khe hở lên tiếng.
-Hơ.
… Lâm Phong nhìn về phía xa xa bên ấy, trông thấy ánh mắt lấp lánh của tên đạo sĩ lóe lên, lão bất tử hỗn đãn này lại xuất hiện, sao cứ lúc mình gặp bảo địa thì luôn bắt gặp bóng dáng hắn ta chứ?
-Lão đạo sĩ, sao ngươi vẫn chưa chết?
Lâm Phong hét vầ phía đạo sĩ. Viêm đế quay lại, híp mắt cưới nhìn Lâm Phong:
-Ngươi còn chưa chết thì làm sao lão đạo chết được.
– Tuyệt địa mà ngươi vẫn có thể sống mà trở ra, đúng là mạng tốt.
Lâm Phong nhỏ giọng mắng, tên này vào tứ tượng tuyệt địa, đuổi theo Vô Cực Thiên Đế và cả Thanh Bào Đại Đế nên bỏ lỡ việc cự tượng đưa ra ngoài, không biết hắn đã chạy ra bằng cách nào.
-Nơi có người đến thì không gọi là tuyệt địa.
Viêm đế tùy ý đáp, ánh mắt vẫn cứ hướng về chủ điện, cũng ngay lúc này, một luồng uy lực khủng khiếp ùa đến, giống như thiên uy giáng xuống vậy, lúc này trong phạm vi nghìn dặm, tất cả mọi người đếu cảm thấy một luồng khí hủy diệt đáng sợ đang bao trùm trên cơ thể mình, khiến cho ai nấy đều đông cứng tại chỗ không dám nhúc nhích. “Đây là uy áp gì mà giống như thiên uy vậy, thật sự có thể hủy diệt tất cả.” Trong lòng Lâm Phong hoảng sợ, sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt hướng về phía trung ương chủ điện, luống thiên uy khủng khiếp kia đang phát ra từ đó.
-Xem ra bất hạnh bị lão đạo nói trúng rồi, bảo vật thật sự không dễ lấy.
Viêm đế vung phất trần, thản nhiên nói khiến cho đám người xung quanh trợn trắng mắt, chịu uy áp khủng khiếp như vậy mà tên đạo sĩ thối này còn có tâm trạng đùa. Luồng thiên uy đó nở rộ dần dần, mọi người chỉ thấy bóng dáng của những đại năng đã bước vào điện lại lần nữa xuất hiện, cơ thể họ từ từ bay lên với tốc độ rất chậm, giống như đang sợ sẽ kích động đến luồng thiên uy kia. Cuối cùng, khi họ đáp xuống khoảng không cách mấy chục dặm thì luồng thiên uy đó mới từ từ biến mất, còn những đại năng đang lơ lửng trong không trung kia thì không dám bước xuống thêm lần nữa, mà đều đứng trong hư không suy tư, sau một hồi thì bóng dáng họ biến đi theo nhiều hướng, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện vậy, thậm chí từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào. Những đại năng đứng thành hàng trong hư không nhưng không có bất cứ ai dám manh động, mà đều nhìn chằm chằm cổ cung ở dưới.
-Các vị, bây giờ là cơ hội tốt để tìm báu vật mà sao không ai ra tay vậy.
Viêm đế hồn nhiên hỏi khiến cho đám người liếc xéo hắn, thầm chửi tên đạo sĩ thối này, kể cả những đại năng ban nãy cũng đã bị cho thiên uy dọa chạy mất, nếu như họ gặp phải luồng thiên uy đáng sợ này thì e rằng chỉ có con đường chết.
-Bổn đạo không lấy báu vật, chỉ đi vào xem thử.
Viêm đề mỉm cười, sau đó bước về phía chủ điện, con người của nhiều người thu hẳn lại, tên khốn này không lẽ đang muốn chết, đại năng của các thế lực lớn còn không bị dọa chạy mà hắn lại dám vào.
-Lão bất tử kia.
Con ngươi Lâm Phong hơi khựng, tên này lại chạy vào đó thật, nhưng nghĩ đến việc lão ta trước giờ chưa chịu thiệt mắc lừa thì hắn cũng yên tâm, có lẽ không có chuyện gì, quả nhiên, một hồi lâu sau mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, thần niệm của đám người quét qua thì phát hiện tên đạo sĩ đó đang thong dong tìm bảo vật, phát hiện này khiến nhiều người lại bắt đầu rung động.
-Hừ.
Một Võ Hoàng đằng hắng một tiếng rồi nhanh chân bước vào bên trong cung điện, tên đạo sĩ này có thể vào được trong đó thì hắn có gì là không thể. Khi mà người này bước vào trong trung ương chủ điện nhưng không xảy ra chuyện gì thì không ít người cũng lần lượt kéo nhau vào.
-Chúng ta đi vào xem thử.
Lâm Phong nói với Lang Tà, ngay sau đó hai người cùng nhau đi vào cổ cung, bên trong cung meeng mông là một bàn cờ cổ, được bố trí theo thất tinh (bắc đẩu tinh)
-Bàn cờ này là một trận pháp cổ, không được dộng vào nó.
Lâm Phong nhỏ giọng dặn dò, trên bàn cờ có khá nhiều quân cờ, e rằng đều là thừ không thể tùy tiện động vào, nếu không mà nói rất có khả năng sẽ châm ngòi cho luồng thiên uy kia. Nhưng ngay lúc này thì ánh mắt của đa số người đều đang nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước đại điện xuất hiện một màn sáng hư ảo được tạo thành từ vỏn vẹn bảy quân cờ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, bảy con cờ nói nhau thành quang trận, không biết có phải những đại năng ban nãy vì muốn đụng vào bảy quân cờ này nên mới làm cho thiên uy khuếch tán hay không. Ở nơi tận cùng của màn sáng có một bàn cờ thật sự, bảo quang lưu chuyển trên những quân cờ khiến chúng dường như đang đi chuyển vậy.
-Đây là bảo vật gì?
-Đây là bàn cờ thiên diễn, chí bảo của Thiên Diễn Thánh tộc.
Viêm đế thản nhiên trả lời, ánh mắt toát lên vẻ sắc bén khiến cho đám người run lên bần bật, đó là bàn cờ thiên diễn?
-Có chút giống với bàn cờ thiên diễn trong truyền thuyết, nhưng ta chưa từng thấy bàn cờ thiên diễn, không biết là thật hay giả.
Lang Tà thì thầm, Lâm Phong lại thầm nghĩ tại sao đến cả bàn cờ thiên diễn mà tên khốn Viêm đế kia cũng biết rõ, tên này trước đây rốt cuộc là đại đế ở nơi nào.
-Sao ngươi biết đây là bàn cờ thiên diễn?
Một người hỏi phía Viêm đế.
-Bổn đạo chỉ đang nói suy nghĩ của mình, về phần có phải là bàn cờ thiên diễn không thì ai biết, có thể trong bàn cờ thiên diễn không chừng đang chứa Thiên Diễn Thánh Kinh đấy.
Viêm đế lạnh lùng đáp khiến cho đồng tử tên kia co lại, không ít người bắt đầu động lòng, đúng thật là có Thiên Diễn Thánh Kinh để trong cung điện cổ này?
-Nếu như ngươi cho rằng có Thiên Diễn Thánh Kinh thì tại sao lại không dám lấy?
Một thanh niên đi lên phía trước, lạnh lùng hỏi, người này chính là Sở Xuân Thu, đại năng của Sở gia còn phải tay trắng quay về , nếu như có Thiên Diễn Thánh Kinh thật thì e rằng đã không đến lượt họ.
-Nếu như trong đó có Thiên Diễn Thánh Kinh thật thì ngươi có dám đi lấy không?
Viêm đế nhìn Sở Xuân Thu, thản nhiên hỏi.
-Không dám, ta đi đây.
Sở Xuân Thu thản nhiên đáp, dứt lời, hắn ta quay người đi thật, bộ dáng rất thong dong.
-Thực lực của bổn đạo quá yếu, có lẽ chẳng lẽ có hy vọng lấy báu vật, nên đến chỗ khác đi dạo thì hơn.
Dứt câu thì Viêm đế cũng quay người bỏ đi làm cho đám người chửi thầm, tên đạo sĩ này là người vào đầu tiên, bây giờ đi ra lại cực kì thoải mái.
-Chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Phong nói với Lang Tà, đi theo tên Viêm đế hỗn đản này chắc chắn không sai. Nhưng đợi khi họ ra đến trung ương chủ điện thì một luồng khí tức khủng khiếp hơn nhiều giáng xuống, trong hư không, các thế lực lớn đã đến bị luồng khí tức kinh khủng càn quét qua, ngay lập tức một vài người lui bước, thậm chí trong đó có cả đại năng cấp thiên đế.
-Tìm người đến giúp đi.
Lâm Phong nhìn đội hình kinh khủng trên hư không, thầm run sợ, xem ra những người này muốn phá vỡ đại điện để lấy được Thiên Diễn Thánh Kinh.
-Ầm.
.. Chính ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa dồn tới, chỉ thấy bầu trời phía xa bị che phủ, hung uy ngợp trời, yêu khí cuốn cuộn kéo tới.
-Đại năng của yêu tộc đến rồi.
Đồng tử của đám người hơi co lại, không ngờ là đại năng của yêu tộc cũng đến cổ thánh tộc.
– Không lẽ yêu tộc cũng muốn có được Thiên Diễn Thánh Kinh hay sao.
Lúc này, bên cạnh Lâm Phong và Lang Tà, 360 đạo thần ấn quang hoàn chợt lóe lên, vương thể thần ấn Độc Cô Bất Bại thình lình xuất hiện ở đó!
Chương 1680: Yêu Đế
– Yêu khí khủng khiếp thật, người khoác áo bào xen lẫn trắng đen kia có lẽ là cấp Yêu Đế.
Lâm Phong nhìn đại năng của Yêu tộc đang hạ dần xuống từ hư không, sức hút của Thiên Diễn Thánh Kinh thật sự quá to lớn.
– Bản thể của tên Yêu Đế này là một con yêu nghê thú, chính là một trong tam đại cường giả yêu tộc ở Cổ Vọng Thiên Đô, hai vị kia không đến.
Lang Tà nhỏ giọng nói với Lâm Phong, Cổ Giới tộc vương thể tuy mới lần đầu rồi khỏi tộc Cổ Giới với tư cách giới vương, thế nhưng lại không hề xa lạ chút nào với thế giới bên ngoài.
– Con yêu thú bên cạnh hắn cũng vô cùng đáng sợ, còn về cô gái kia.
.. Ánh mắt của Lâm Phong dừng lại trên người một cô gái trẻ xinh đẹp, cô gái này mặc trang phục màu xanh, dáng người yểu điệu, một túm tóc tung bay nhẹ như những đám mây, lông mày cong như trăng khuyết, cánh mũi thanh thoát, đôi môi nhỏ như hai cánh anh đào, nước da trắng trắng sáng như ngọc, dáng người tươi đẹp, đúng là tuyệt đẹp, thanh lệ thoát tục, tuyệt sắc nhân gian.
– Nếu như ta không đoán sai thì thì cô gái xinh đẹp đó có lẽ là Thanh Phụng, nghe nói trên người nàng có huyết mạch phượng hoàng, không biết thật hay giả.
Lang Tà thì thầm.
– Chính là thánh nữ Thanh Phụng của Yêu tộc trong Cổ Vọng Thiên Đô, không ai biết bản thể của nàng là gì, nhưng thiên phú của nàng lại khác hẳn so với Yêu tộc, trái lại có chút giống với loài người, nghe nói là am hiểu sức mạnh, lại thêm ngộ tính kinh người, tuy không phải đời sau của ba vị đại năng Yêu tộc nhưng được công nhận là thánh nữ Yêu tộc .
Độc Cô Bất Bại chậm rãi nói làm cho Lâm Phong có phần tò mò về nàng Thanh Phụng này, thánh nữ Yêu tộc của Cổ Vọng Thiên Đô, ngộ tính kinh người.
– Các vị, cùng nhau hợp tác phá nát trận pháp này được chứ?
Lúc này, một cường giả lên tiếng nói với mọi người.
– Được.
Các vị cường giả khác lần lượt gật đầu, chuẩn bị dùng lực phá trận, khi mà công kích đã đạt đến một mức độ nhất định thì không có gì là không thể phá hủy. Nhìn thấy việc diễn ra trước mắt, mọi người đều lũ lượt lùi lại, những nhân vật kinh khủng phá trận không biết sẽ phát ra ba động đáng sợ đến đâu. Đám Lâm Phong cũng tránh ra thật xa, trên hư không, những đại năng đáng sợ ấy đứng thành một hàng trên vòm trời, phân ra các hướng, dùng ánh mắt kinh khủng nhìn xuống phía cung điện Cổ Thánh tộc.
– Ra tay!
Một tiếng gầm lớn truyền đến, tiếp đó chỉ thấy một bàn tay to như thương khung ấn xuống, vị đại năng của Thương tộc điều động sức mạnh thiên địa, giống như cả bầu trời đều đang dồn ép xuống phía dưới. Đồng thời, quanh thân đại năng Sở gia sáng lên vô số quang hoàn, hóa thành Diệt Thiên Cổ Ấn tấn công xuống phía dưới. Đại năng Yêu tộc gầm lên, ngay lập tức trời đất chấn động, giống như có một tôn cổ yêu đang điên cuồng xông đến phía dưới, uy lực âm trầm nhưng khủng bố đánh thẳng vào chính điện. Thời khắc này, không gian hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng của sự hủy diệt, chói sáng đến mức những người đang đứng ở phía xa không cách nào mở mắt ra. Thân thể họ run rẩy, cảm giác như thiên uy càn quét ngang qua thân mình, ngay khoảnh khắc đó, thân thể họ gần như đã bị ép thành vụn nát, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng phảng phất như mình đã chết đi sống lại vậy, Khi tất cả đã bình lặng trở lại, lúc mà mọi người lại một lần nữa mở mắt ra thì cung điện đã tan thành mây khói, nhưng màn sáng trận pháp phía dưới vẫn không ngừng biến thiên diễn hóa, cuối cùng hóa thành một bàn cờ cổ, vẫn nằm tại đó, bàn cờ thiên diễn dường như đã hòa nhập vào trong đó. ” Xem ra là đại trận thiên diễn, sức tấn công kinh khủng đến thế mà cũng không cách nào đánh nát được nó, quá đáng sợ.” Trong lòng đám người kinh hãi, thậm chí những kiến trúc ở bên cạnh cũng đã bị đánh thành tro bụi mà trận pháp vẫn còn y nguyên. Bàn cờ tỏa ra quang mang vạn trượng, hòa vào thiên địa, ngay lập tức khoảng trời kia như xuất hiện cổ trận bàn cờ, che phủ hết những người đang đứng ở phía trên. “Rốt cuộc có bao nhiêu lớp thiên diễn dại trận, tầng ngoài cùng đã bị người khác giải rồi nên mới khiến cho Cổ Thánh cung hiện ra, tạo sao vẫn có thiên diễn đại trận xuất hiện, bàn cờ này có phải là cửa vào thế giới của tộc Thiên Diễn hay không?” Những vị đại năng trong hư không thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh bất định, nếu như thiên diễn đại trận này được chính Thiên Diễn Thánh Đế lập ra thì họ có mạnh đến mấy cũng không cách nào phá trận, dù là thánh đế của Cổ Thánh tộc đến đây thì cũng chưa chắc có ích, thảo nào đến giờ thánh đế vẫn chưa ra mặt mà chỉ để cho họ đến đây thăm dò. Trừ phi có người có thể phá được thiên diễn đại trận thì mới có thể mở được cánh cổng này ra.
– Xem ra các vị đã uổng công đi một chuyến rồi.
Vị đại năng Yêu tộc cất cao giọng, sắc mặt mọi người lộ ra vẻ không cam tâm nhưng chỉ có thể thừa nhận là họ không cách nào phá được trận pháp, từng bóng người lần lượt biến mất, rất nhanh, họ lại lần nữa biến đi mất hút, từ bỏ việc phá trận. Ở mảnh đất phía dưới, bàn cờ ảo do thiên diễn đại trận hóa thành vẫn vắt ngang tại đó, toát ra luồng khí kì diệu.
– Thánh đế không xuất hiện, xem ra muốn giải được bàn cờ này hoàn toàn không có hy vọng rồi.
Ánh mắt Độc Cô Bất Bại lộ rõ vẻ sắc bén, không biết vì sao đến bây giờ vẫn không có vị thánh đế nào xuất hiện.
– Thanh Phụng, sao vẫn chưa đi.
Vị yêu tộc kia nói với Thanh Phụng, thế nhưng Thanh Phụng vẫn cứ bước đi, một thân thể yểu điệu đến bên bọn người Độc Cô Bất Bại và Lang Tà.
– Độc Cô Bất Bại, nghe đồn cố đô xuất hiện một vị thập tuyệt thể, là ai vậy?
Thanh Phụng hỏi Độc Cô Bất Bại khiến cho Lâm Phong cứng đơ, thánh nữ Yêu tộc này tìm thập tuyệt thể để làm gì. Ánh mắt Độc Cô Bất Bại dừng lại trên người Lâm Phong, ngay lập tức Thanh Phụng từ từ xoay người lại, cũng nhìn về hướng Lâm Phong, đôi mắt đẹp như sao trên trời, nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi có thể chất thập tuyệt thể?
Lâm Phong khẽ gật đầu.
– Ngươi theo ta một chuyến.
Giọng nói của Thanh Phụng dịu dàng, chậm rãi nói với Lâm Phong, ngay sau đó liền quay người đi khiến cho Lâm Phong vội vàng hỏi:
– Đi đâu?
– Đến Yêu tộc.
Thanh Phụng đạp lên trong hư không, ánh mắt của cổ Yêu Đế kia phóng về phía này, ngay tức khắc Lâm Phong cảm thấy vô lực, đây là sự khủng khiếp cường giả Yêu Đế, hắn vốn không có khả năng chống lại.
– Tiến bối, Lâm Phong là bạn của Cổ Giới tộc.
Lang Tà nói với cổ yêu trong hư không, cổ yêu liếc qua Lang Tà rồi mở miệng:
– Giới vương thể Cổ Giới tộc, ngươi yên tâm, Thanh Phụng chỉ mời hắn đến Yêu tộc làm khách vài ngày, lại không lấy mạng hắn, ngươi căng thẳng gì chứ.
Lang Tà khẽ gật đầu:
– Ta tất nhiên tin tưởng tiền bối Yêu Đế.
Dứt lời Lang Tà nhìn Lâm Phong, khẽ gật đầu, Lâm Phong đành cất bước theo sau các vị yêu tộc, không biết tại sao Thanh Phụng lại tìm thập tuyệt thể. Viêm đế nhìn chằm chắm bóng dáng Lâm Phong, lộ ra sắc mặt như biết gì đó, hắn không nhìn ra được bản thể của Thanh Phụng là yêu thú, giống như có ai đó cố ý che đậy vậy, không biết nàng tìm Lâm Phong làm gì. “Tiểu tử, nếu như không chê mạng mình dài thì cứ nhớ mình là thập tuyệt thể thôi là được.” Viêm đế dùng thần niệm truyền âm cho Lâm Phong đang chuẩn bị đi, Lâm Phong ngầm gật đầu, hắn chính là thập tuyệt thể. Tuy yêu tộc cũng ở trong Cổ Vọng Thiên Đô nhưng kiến trúc bên ngoài chỉ bày cho có thôi, trong tiểu thế giới của yêu khi tức hoàn toàn khác với thế giới nhân loại, tiểu thế giới mênh mông là nơi mà yêu thú tung hoành, cung điện yêu phủ được xây dựng tận trong rừng sâu nhưng lại vô cùng nguy nga, cực kì khí thế. Lâm Phong theo sau Thanh Phụng, từ đầu đến cuối không hề nói câu nào. Khi nằm trong tình huống mà mình không biết gì, cách tốt nhất để bảo vệ bản thân là nên ngậm miệng lại, hơn nữa dấn thân vào địa bàn yêu tộc rồi, thu liễm lại là chuyện đương nhiên. Bước lên cầu thang, bọn người Lâm Phong bước về phía trung tâm cung điện yêu tộc, những thành niên yêu tộc thấy Thanh Phụng đã về nên đều tiến lại, dường như có vái phần nịnh nọt.
– Ngươi là nhân loại?
Lúc này, một thanh niên yêu tộc nóng tính nhìn chăm chăm Lâm Phong nãy giờ đột ngột thốt ra câu hỏi. Lâm Phong khẽ gật đầu khiến cho con ngươi cực lớn của thanh niên yêu tộc nheo lại, hỏi:
– Rốt cuộc ngươi đến yêu tộc ta làm gì?
– Ta được cô ấy đưa đến.
Lâm Phong nhún nhún vai, ngay lập tức thanh niên đó nhìn về Thanh Phụng đang đứng trước Lâm Phong, hỏi:
– Thanh Phụng, ngươi đưa con người vào yêu tộc làm gì?
Thanh Phụng liếc qua tên thanh niên đó, lạnh lùng đáp:
– Việc của ta cần ngươi quản sao?
– Đương nhiên là ta không quản được, chỉ có điều Ô huynh ghét nhất là ngươi tiếp xúc với người khác giới, huống hồ là nhân loại khác giới.
Thanh niên yêu tộc kia nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt lạnh băng, mở miệng nói.
– Cút.
Ánh mắt Thanh Phụng đảo qua thanh niên yêu tộc, ngay lập tức đối phương ngoan ngoãn tránh ra, có điều ánh mắt ghim vào Lâm Phong vẫn không mấy thân thiện. Đến giữa đại điện yêu tộc, ngay lập tức Lâm Phong cảm nhận được một luồng áp lực đè lên cơ thể, Yêu Đế toan nghê ngồi trên tôn vị yêu vương, ánh mắt dán vào Lâm Phong, nói:
– Thập tuyệt thể, hãy cho ta xem áo nghĩa lực lượng mà ngươi có.
Lâm Phong không mở miệng, trong nháy mắt, áo nghĩa lực lượng bắt đầu tỏa ra, mười loại áo nghĩa: ma, đại địa, tử vong, hỏa, phong, không gian…đồng thời nở rộ, quang mang của các loại áo nghĩa lượn lờ quanh Lâm Phong. Yêu Đế toàn nghê nhìn thoáng qua áo nghĩa thập tuyệt thể, con ngươi không có chút thay đổi gì, chỉ hỏi Thanh Phụng:
– Con định thế nào?
– Con đưa hắn đi.
Thanh Phụng đáp, cổ Yêu Đế không phản đối, khẽ gật đầu:
– Ngươi đi theo Thanh phụng đến chỗ nàng ở đi.Nguồn truyện audio