Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 335 [Chương 1671 đến 1675]
❮ sautiếp ❯Chương 1671: Do Thám
Do không quen ai trong tiệc rượu, nên Lâm Phong cũng chỉ lắng nghe mọi người nói chuyện.
Cố gắng hấp thu một ít tình hình của Vọng Thiên Cổ Đô. Nếu như hắn đã tới Vọng Thiên Cổ Đô, cũng nên hiểu biết một cách đại khái về nó. Lâm Phong không phải Lang Tà và cũng không bối cảnh chói mắt như hắn. Nên trong tiệc rượu cũng không ai quấy rầy hắn, chỉ có Thương Nguyệt bên cạnh sẽ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu với hắn. Nhưng Lâm Phong cũng chỉ tùy ý ứng phó cho qua, để tránh làm thất lễ mà thôi. So với Thương tộc, hắn chả là cái gì cả, bất kỳ một người nào của Thương tộc đều mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu không phải Lang Tà giới thiệu, hắn thậm chí còn không có cơ hội tiếp xúc đến loại lực lớn như Thương tộc. Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Thương Lăng tự mình dẫn ba người Lâm Phong đi tham quan phủ đệ của Thương tộc. Sau đó, hắn sắp xếp chổ nghỉ ngơi cho ba người. Nơi Thương Khiếu an bài làm chỗ ở cho ba người Lâm Phong là một cái tiểu viện ven hồ.
– Lang Tà huynh, theo tin tức ta mới nhận được, ba ngày nữa, Quảng Hàn cung khuyết sẽ tái hiện trên Vọng Thiên Cổ Đô.
Sau ngàn năm không xuất hiện, nhất định sẽ có một ít tuyệt thế mỹ nhân của Quảng Hàn cung khuyết. Huynh có hứng thú đi xem không?
– Nếu như gặp được, ta tất nhiên sẽ đi mở mang kiến thức một chút.
Lang Tà nói.
– Ta cũng nghĩ như vậy.truyện Linh Dị
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có một số thiên tài của các các thế lực lớn ở trong Vọng Thiên Cổ Đô xuất hiện. Khi Thương Khiếu nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên từng đạo phong mang. Vọng Thiên Cổ Đô là nơi tu tập của rất nhiều Cổ tộc, nên mỗi một thế hệ đều xuất hiện vài vị thiên tài kia cho người ta phải chú ý. Mà khi Lang Tà nghe Thương Khiếu nói vậy, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong. Hắn thân là Vương thể Cổ Giới tộc, nên hắn rất muốn nhìn thử trình độ của đám thiên tài của Vọng Thiên Cổ Đô.
– Không biết cái tên kia của Sở gia đã đột phá Vũ Hoàng cảnh chưa?
Câu hỏi đột ngột của Lang Tà lập tức khiến cho Thương Khiếu biến sắc. Hắn đương nhiên biết người Lang Tà chỉ là ai? Sở gia cũng là Thánh tộc như Thương tộc, nên hai nhà cũng có chút ma sát. Trong thế hệ này của Sở gia có một vị thiên tài sở hữu huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, có thể nuốt các loại cổ Hoàng ý chí để cho mình sử dụng. Tuy hắn không phải vương thể, nhưng chiến lực cực kỳ đáng sợ, được Sở gia xem như trân bảo, toàn lực bồi dưỡng.
– Theo ta biết thì chưa.
Nghe nói Sở gia đã chuẩn bị bảy mươi hai loại cổ Hoàng ý chí để cho hắn thôn phệ, chuẩn bị chạy nước rút vào Vũ Hoàng. Khi nghe Thương Khiếu nói vậy, Lang Tà chỉ gật đầu một cái, rồi không nói thêm gì.
– Các vị không cần bồi tiếp ta chúng ta nữa đâu, cứ để cho chúng ta tự nhiên.
Lúc đến nơi nghỉ ngơi, Lang Tà quay lại nói với Thương Khiếu. Mà Thương Khiếu cũng mỉm cười gật đầu:
– Nếu có chuyện gì, huynh cứ phân phó cho hạ nhân.
Nếu huynh muốn đi ra ngoài, thì cũng có thể tìm ta, dù sao ta cũng rảnh rỗi.
– Tốt.
Lang Tà gật đầu ứng tiếng. Cùng lúc đó, Lâm Phong lại mở miệng nói:
– Có thể cho ta một cái thần niệm bản đồ của Vọng Thiên Cổ Đô không?
Thương Khiếu liền nhìn Lâm Phong một cái, rồi lập tức mỉm cười gật đầu. Sau đó, hắn dùng thần niệm gửi cho Lâm Phong một số ký ức.
– Đa tạ.
Lâm Phong lập tức cười nói.
– Không cần khách khí.
Thương Khiếu đáp lễ một tiếng, rồi lập tức nhìn Lang Tà, nói:
– Chúng ta xin cáo từ trước.
Đợi đến lúc Thương Khiếu rời đi, Lang Tà nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:
– Huynh muốn ra ngoài à?
– Đã đến Cổ đô rồi, tất nhiên phải đi ra ngoài đi thăm thú một chút chứ.
Lâm Phong cười nói
– Có cần ta hộ tống huynh đi một đoạn không?
Lang Tà hỏi
– Không cần, ta chỉ tùy ý đi dạo một chút thôi.
Lời cự tuyệt của Lâm Phong khiến Lang Tà hơi sửng sốt một chút. Sau đó lập tức mỉm cười, không nói thêm gì. Hắn biết Lâm Phong đến Vọng Thiên Cổ Đô có mục đích khác, nhưng nếu như Lâm Phong không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.
– Có chuyện gì cứ bảo ta.
Sau khi nói xong, Lang Tà quay người đi vào trong một tòa cung điện gần đó. Mà Lâm Phong liền quay lại, mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm, nói:
– Nàng cũng nên đi nghỉ ngơi đi.
Ta đi ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ trở trễ một chút. Vọng Thiên Cổ Đô rộng hơn Tề Thiên Bảo vài lần, nên muốn đi hết, Lâm Phong cũng phải tốn cả tháng. Nhưng rất may mà nơi hắn muốn đi chỉ các phủ đệ Thương tộc cũng không xa.
– Tốt.
Thu Nguyệt Tâm lập tức mỉm cười gật đầu, rồi cũng đi vào một cái cung điện khác. Sau đó, Lâm Phong đi ra ngoài. …….
– Lâm huynh định đi đâu đấy?
Lúc Thương Nguyệt thấy Lâm Phong đang định đi ra ngoài, nàng chạy đến, mỉm cười hỏi.
– Đi dạo quanh Vọng Thiên Cổ Đô một chút.
Lâm Phong lập tức mỉm cười nói.
– Huynh có muốn ta dẫn huynh đi không?
Thương Nguyệt diệu dàng nói.
– Không cần, ta quen đi một mình rồi.
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, hắn lập tức tăng tốc độ. Khi thấy cảnh đó, Thương Nguyệt cũng tăng tốc, bám theo Lâm Phong.
– Lâm huynh không thấy chuyện đi dạo cùng với một mỹ nhân như ta không tốt sao?
Thương Nguyệt tới gần Lâm Phong, ngọt ngào nóim
– Ta rất biết ơn cô nương, nhưng ta quen đi dạo một mình rồi.
Lâm Phong nói xong, hắn lại lập tức tăng tốc độ thêm lần nữa. Để cho chắc ăn, hắn còn sử dụng tiêu dao bộ, nên tốc độ của hắn được gia tăng một cách nhanh chóng, bỏ xa Thương Nguyệt. Mà khi Thương Nguyệt nhìn thấy bóng người Lâm Phong ngày càng xa, nàng lập tức dừng lại, nở một nụ cười thản nhiên:
– Tốc độ tên gia hỏa này nhanh thật.
Nhưng không biết chiến lực của hắn như thế nào? Sau khi Lâm Phong ra khỏi phủ đệ Thương tộc, hắn chạy thẳng về hướng đông nam. Vào lúc này, cả người hắn giống như một cơn gió nhẹ thổi qua Cổ đô, thỉnh thoảng cũng có đường người hướng lấy hắn nhìn hắn, nhưng cũng không có chú ý quá lâu. Vì trong Vọng Thiên Cổ Đô chưa bao giờ thiếu cường giả. Khi mặt trăng đã nhô lên cao, Lâm Phong mới dừng lại trước một tòa cung điện vô cùng yên ắng. Rất khó có thể tưởng tượng trong Vọng Thiên Cổ Đô lại có một nơi yên tĩnh như vậy. Ở đây không hề có bóng người nào, chỉ có những ngôi nhà tan hoang và một đống gạch ngói vụn.
– Có lẽ chính là chỗ này.
Lúc Lâm Phong nhìn thấy nơi này, hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, trong khu vực yên ắng này, chỉ có một tòa cung điện cổ xưa bị tàn phá còn đứng vững. Sau đó, Lâm Phong lập tức chậm rãi đi về phía toàn cung điện bị tàn phá kia, trong đó có một cỗ ma lực hấp dẫn hắn đi về phía đó.
– Đứng lại.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng quát vang lên, khiến Lâm Phong lập tức thanh tĩnh. Sau đó chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn không ngờ cái cung điện tàn tạ kia lại quỷ dị như vậy. Mà khi Lâm Phong quay đầu lại, hắn thấy một người trung niên đang đứng phía sau hắn, lạnh lùng nói:
– Anh bạn trẻ, nơi này không phải đơn giản mà cậu có thể bước vào.
Đã rất nhiều người đi vào đó, nhưng đều hữu tử vô sinh. Ta khuyên cậu vẫn nên đi lối khác đi. Khì người kia vừa nói xong, hắn trực tiếp xoay người ly khai. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong đoán người đàn ông trung niên nhắc nhở hắn chính là một vị cường giả Vũ Hoàng. Lúc ông ấy đi ngang qua nơi đây, thấy hắn, nên thuận tiện nhắc nhở một tiếng.
– Quả nhiên có điều cổ quái.
Lâm Phong âm thầm nói. Bây giờ hắn mới cảm nhận được trong tòa cung điện tàn tạ kia có ba động của trận pháp, còn cái cổ ma lực vô hình hấp dẫn hắn, chính là một loại huyễn trận.
– Nơi được Vô Cực Thiên Đế đánh dấu trong thần niệm trong trí nhớ truyền cho mình hẳn là nơi này.
Lúc nói đến đây, ánh mắt Lâm Phong liền lóe lên một cái rồi vụt tắt. Đáng tiếc ở trong đống ký ức của Vô Cực Thiên Đế cho hắn có rất ít tin tức về nơi này. Không biết cái cung điện quỷ dị này có thể đi vào được hay không? Sau một lúc suy tính, Lâm Phong quyết định sẽ đi vào trong. Để đảm bảo an toàn, hắn còn vận dụng cả ma đồng, từ từ tiếp cận cung điện. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ thấy bên trong cung điện cổ xưa đó tràn ngập một màu đen kịt, dù ma đồng cũng không cách nào xuyên thấu, nhìn thấy tình cảnh bên trong.
– Đi!
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, lập tức có một ngọn núi hư ảo sơn xuất hiện, rơi xuống cái phiến tĩnh mịch đen kịt kia. Ngay sau đó, đột nhiên có một tiếng gầm kinh kinh khủng truyền ra, khiến cho Lâm Phong có cảm giác toàn thân phát lạnh, như đang có một đôi mắt theo đang dõi hắn vậy. Nhay sau đó, Lâm Phong đôi mắt đen kịt của Lâm Phong liền phóng ra từng đạo ma quang về phía đó.
– Ai ở bên trong đó?
Lúc Lâm Phong vừa nói xong, trái tim của hắn nhảy lên một cái. Lúc này, hắn mới nhìn thấy một đôi mắt vô cùng lạnh lùng và sắc nhọn, tràn đầy sát khí nhìn về phía hắn. Tuy đôi mắt kia chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng Lâm Phong vẫn nhận ra đó là đôi mắt của một người trẻ tuổi và bên trong phiến khu vực đen kịt đó tuyệt đối có người.
– Ông!
Ngay lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ, hắn lại chỉ một cái ma thủ khủng bố đột nhiên bay về phía hắn, khiến cho trái tim của hắn nhảy lên liên hồi. Sau đó, hắn lập tức thối lui, nhưng vẫn có một cổ tử khí kinh khủng quấn quanh người hắn.
– Sinh.
Trên người Lâm Phong lập tức xuất hiện một sinh mệnh khí tức chống lại cái tử khí kia, đồng thời hắn vẫn không ngừng lui về phía sau. Lúc Lâm Phong lui đến một khoảng xa, hắn mới buông lỏng tâm thần, thở phào một cái. Sau đó hút đám tử khí vào trong cơ thể, để nó tùy ý di chuyển trong thân thể của hắn, trở thành chất dinh dưỡng cho hắn.
– Không biết người nào bên trong đó?
Mặc dù luồng tử khí kia rất cường đại, nhưng còn chưa đến mức mình không không thể chống cự. Giống như hắn còn chưa bước và Vũ Hoàng cảnh vậy. Lúc nói tới đây, trong mắt Lâm Phong liền lóe lên vẻ bất định và một chút nghi hoặc!
Chương 1672: Thiên Diễn Thánh Tộc
Tuy hắn không rõ đối phương là ai?
Nhưng người có thể tiến vào nơi ngay cả Vũ Hoàng như vị cường giả nhắc nhở hắn không dám tiến vào, thì quyết không phải hạng bình thường.
– Nếu như ta cứ mạo muội đi vào, ai mà biết sẽ gặp chuyện gì.
Thôi cứ trở về dò la tin tức một chút vẫn hơn. Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng. Mục đích hắn đến chỗ này, vốn cũng chỉ để dò xét một chút, chứ không dám có suy nghĩ vừa bước vào nơi này sẽ có thu hoạch. Vì hắn vẫn còn nhiều thời gian, nên cứ về trước hỏi Lang Tà một chút tin tức của nơi này vẫn hơn.
– Không biết người bên trong là người nào?
Sau khi Lâm Phong thì thào nói nhỏ xong, hắn nhanh chóng thối lui, ly khai nơi đây. Đợi đến lúc Lâm Phong trở lại phủ đệ của Thương tộc, đã sáng sớm ngày hôm sau. Vào lúc này, Lang Tà đang đứng trên đỉnh mái của một tòa cung điện, nhắm mắt dưỡng thần. Cả người hắn bây giờ dường như đang phun ra nuốt vào vô số thiên địa lực lượng, khiến cả cơ thể hắn có giới quang nhàn nhạt lưu chuyển. Đây chính là năng lực đặc biệt của Cổ Giới tộc hắn, người khác không cách nào làm được như bọn hắn. Cùng lúc đó, Lâm Phong xuất hiện bên người Lang Tà. Lang Tà mở mắt ra, nhìn Lâm Phong, nói:
– Về rồi à!
– Ừm.
Lâm Phong khẽ gật đầu một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh Lang Tà, hỏi:
– Huynh biết Thiên Diễn Thánh tộc không?
– Thiên Diễn Thánh tộc?
Lúc Lang Tà nghe cái tên đó, thần sắc của hắn lập tức trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Ta Đương nhiên biết rõ, mấy ngàn năm trước, Thiên Diễn Thánh tộc là thế lực cấp bá chủ ở Vọng Thiên Cổ Đô, đã truyền thừa qua không biết bao nhiêu đời.
Nhưng đáng tiếc, hơn một nghìn năm trước, Thiên Diễn Thánh tộc lại bị người ta diệt môn trong một đêm. Đến hôm nay, phủ đệ của họ ở Vọng Thiên Cổ Đô đã trở thành một mảnh tử địa. Lang Tà chậm rãi nói. Hắn không nghĩ tới Lâm Phong lại hỏi hắn về một cái cổ xưa Thánh tộc. Mà đối với chuyện Thiên Diễn Thánh tộc bị hủy diệt, khiến cho vô số người đều tiếc hận không thôi.
– Thiên diễn thánh tộc mạnh mẽ như vậy sao?
Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy trái tim của hắn đang đập dồn dập không ngừng. Theo như những ký ức của Vô Cực Thiên Đế truyền cho hắn, ông ấy đã từng chiếm được một số thứ của Thiên Diễn Thánh tộc nên mới đã trở thành Đại Đế, sáng tạo ra Vô Cực đế cung.
– Tất nhiên.
Cổ kinh của Thiên Diễn Thánh tộc gọi Thiên Diễn Thánh kinh được vô số người mơ tưởng đạt được, dù Thánh tộc cũng rất muốn chiếm được nó. Mặc dù Thiên Diễn Thánh kinh thực sự không phải một bộ cổ kinh dùng để tu luyện, nhưng nó lại ẩn chứa Thiên Diễn chi lực, có thể giúp người tu luyện có năng lực diễn hóa vô địch, biến một người bình thường thành thiên tài tuyệt đỉnh. Bởi vậy nên Thiên Diễn Thánh tộc đã từng xuất hiện vô số thiên tài tuyệt diễm, chấn động cả Cửu Tiêu. Lang Tà khen Thiên Diễn Thánh tộc không dứt miệng. Nhưng đáng tiếc nó có cường đại như thế nào, cũng đã bị người ta tiêu diệt trong một đêm.
– Thiên Diễn Thánh tộc cường đại như vậy mà bị người tiêu diệt?
Lâm Phong hỏi.
– Cho đến nay, chuyện này vãn là một câu đố.
Nhưng trong tầng lớp thượng lưu của Vọng Thiên Cổ Đô có lưu truyền một lời đồn, rất có thể do Tam Sinh Đại Đế. Câu trả lời của Lang Tà lập tức khiến cho cả người Lâm Phong trở nên run rẫy. Cái tên Tam Sinh Đại Đế không xa lạ với hắn.
– Tam Sinh Đại Đế mạnh mẽ đến mức đó sao?
Lâm Phong chậm rãi hỏi. Thiên Diễn Thánh tộc là một trong những thế lực cường đại nhất Vọng Thiên Cổ Đô. Mà Tam Sinh Đại Đế có thể diệt Thiên Diễn Thánh tộc, nên sự cường đại của ông ấy đã không phải mức Lâm Phong có thể tưởng tượng.
– Rất ít người biết rõ Tam Sinh Đại Đế mạnh mẽ đến mức nào?
Cũng không người nào biết Tam Sinh Đại Đế đã trãi qua mấy đời. Thậm chí mọi người đều không biết, Tam Sinh Đại Đế rốt cuộc là ai? Khi nói đến đây, trong mắt Lang Tà liền hiện ra sự kính nể. Tam Sinh Đại Đế đúng là một nhân vật truyền kỳ.
– Bởi vì mọi người không biết nhiều về ngài ấy, nên mới một mực gọi là Tam Sinh Đại Đế.
Nhưng thực lực của ông ấy đạt tới cảnh giới nào, cũng không ai biết rõ. Mà Tam Sinh Kinh cũng là một bộ siêu cấp cổ kinh, tuy rằng nó giống như Thiên Diễn Thánh kinh, không phải dùng để tu luyện. Nhưng bởi vì có sự tồn tại của Tam Sinh Đại Đế, nên có không ít người tin bộ cổ kinh này có tác dụng kỳ diệu khác. Sau khi Lang Tà nói xong, Lâm Phong khẽ gật đầu, trầm mặc không nói. Vì hắn cầm giữ Tam Sinh Kinh, nên hắn cũng biết Tam Sinh Kinh thâm ảo và đáng sợ như thế nào. Nếu có người biết hắn đạt được bộ cổ kinh này, chỉ sợ hắn sẽ chết rất thảm. Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong cảm thấy run sợ. Mà hắn cũng không biết Tam Sinh Đại Đế rốt cuộc đã qua mấy đời, ngoài Tam Sinh Đại Đế, Tam Sinh Ma Đế và tam sinh Phật Đế, thì có còn có cái khác không?
– Từ nay về sau, khi ta tu Tam Sinh Kinh, nhất định phải cẩn thận, không được bạo lộ chính mình.
Lâm Phong thầm nói.
– Lâm Phong.
Tại sao huynh lại hỏi chuyện của Thiên Diễn Thánh tộc? Lang Tà hiếu kỳ hỏi.
– Lúc trước, ta đã từng đạt được truyền thừa của một vị Đại Đế.
Mà vị Đại Đế đó cũng vì đạt được truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc, nên mới trở thành Đại Đế. Mục đích ta đến Vọng Thiên Cổ Đô cũng vì Thiên Diễn Thánh tộc. Lúc Lâm Phong nói xong, đôi mắt của Lang Tà trở nên ngưng trọng. Sau đó chậm rãi nói:
– Phủ đệ trước kia của Thiên Diễn Thánh tộc đã hóa thành tử địa, nên ta cũng không có nghĩ tới chuyện có người lại đạt được kỳ ngộ trong đó, chuyện này thật thú vị.
Lang Tà mỉm cười nói, trong Vọng Thiên Cổ Đô đã có không ít cao thủ cường đại và Thánh tộc sớm đã đào sâu ba thước đất trong phủ đệ của Thiên Diễn Thánh tộc. Nhưng bọn họ lại không phát hiện gì hết.
– Đêm hôm qua, ta đã đi tới phủ đệ của Thiên Diễn Thánh tộc nhìn một chút.
Nhưng lại phát hiện trong phiến tử địa kia lại có người. Khi Lâm Phong nói xong, nụ cười trên môi của Lang Tà lập tức ngưng lại, nghiêm túc nói:
– Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi đây.
Lúc Quảng Hàn cung khuyết chuẩn bị tái xuất, thì bên trong phủ đệ Thiên Diễn Thánh tộc lại có người xuất hiện.
– Chẳng lẽ sự xuất hiện của Quảng Hàn cung khuyết có quan hệ gì đó với Thiên Thánh tộc.
– Ta không biết.
Nhưng ta cũng từng nghe có người đồn đại, sự biến mất của Quảng Hàn cung khuyết vào một ngàn năm trước, rất có thể có quan hệ với Thiên Diễn Thánh tộc. Thậm chí còn có người nói, bộ cổ kinh Quảng Hàn cung khuyết chiếm được chính là Thiên Diễn Thánh kinh. Khi nói đến đây, ánh mắt Lang Tà liền trở nên thâm thúy. Nếu như Quảng Hàn cung khuyết chỉ đơn giản tái hiện, cũng sẽ khiến cho Thương tộc chú ý, trên tiệc rượu, Thương Lăng đã mấy lần nhắc tới Quảng Hàn cung khuyết, nên chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
– Hoàn toàn chính xác, mọi chuyện ngày càng thú vị rồi đây.
Khi nói xong, Lâm Phong đưa mắt nhìn về phương xa, thì thào nói nhỏ một tiếng. Không biết Tam Sinh Đại Đế, Thiên Diễn Thánh tộc và Quảng Hàn cung khuyết có liên hệ gì không?
– Đương nhiên rất thú vị.
Sáng sớm hôm nay Thương Khiếu đã tới đây nói với ta. Bây giờ đang có rất nhiều thiên tài của các Thiên Chủ Thành khác đều tới Vọng Thiên Cổ Đô. Thậm chí, trong bọn họ còn có người cầm giữ vương thể. Vào lúc này, Lang Tà cảm thấy vô cùng hứng thú, được giao đấu cùng những thiên tài khác là một chuyện rất thú vị. Mà không chỉ có hắn như vậy, những vương thể cũng đều có cảm giác như hắn. Lúc Lâm Phong phát hiện chiến ý trong mắt Lang Tà, thì hắn không khỏi mỉm cười một cái. Lang Tà thân là Cổ Giới tộc Giới Vương thể, nên Lang Tà rất muốn tranh phong cùng thiên địa anh kiệt.
– Tổng số Vương thể trên toàn bộ Cửu Tiêu sẽ không quá ba người.
Lúc này, Lâm Phong mới ý thức được Bất Tử Minh Vương thể của Quân Mạc Tích trân quý bao nhiêu. Chỉ do tiểu thế giới không biết nhiều về sự khủng bố của Vương Thể, nên mới không coi trọng Quân Mạc Tích lắm.
– Không biết Quân Mạc Tích bây giờ như thế nào rồi.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ tu vi của hắn đã vượt xa ta. Lâm Phong nói nhỏ. Từ lúc hắn bước vào đại thế giới, cũng đã gần bảy tám năm. Nên những người đi cùng lần với hắn, cũng chưa thể rời khỏi đây đâu.
– Còn có U U và Tương Y Thụ nữa, không biết làm gì mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Từ lúc bước lên con đường võ đạo, hắn đã biết huynh đệ và bằng hữu của hắn nhất định sẽ đi trên những con đường khác nhau. Bọn họ không có khả năng vĩnh viễn làm bạn được. Mỗi người đều có kỳ ngộ và con đường riêng của mình. Hai ngày sau, Lâm Phong không hề ra ngoài, chỉ cùng Nguyệt Tâm an tĩnh tu luyện trong Thương tộc. Nhưng Lâm Phong lại có cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra, Nguyệt Tâm càng ngày càng không khống chế không nổi chính nàng. Dấu hiệu vô tình ý thức tỉnh cũng ngày càng mãnh liệt, khiến cho Lâm Phong cảm thấy rất bất an. …… Cũng vào hôm đó, bên ngoài cửa thành Vọng Thiên Cổ Đô xuất hiện một người thanh niên kỳ lạ. Lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Cổ Đô, trên người hắn lại xuất hiện 360 đạo cổ ấn quầng sáng không ngừng lưu chuyển, sinh sôi không ngừng, ẩn chứa lực lượng kinh khủng. Cùng lúc đó, trên bầu trờ Cổ đô đột nhiên xuất hiện một vầng Thái Dương tỏa ra những tia sánh nóng bỏng. Sau đó có một hàng người từ trên trời giáng xuống. Lúc những người chung quanh nhìn vào đám người đó, họ cảm thấy như mình đang nhìn vào mặt trời vậy. Ở một chỗ khác trong Cổ đô, cũng có một bóng người mang theo sương mù màu xám xuất hiện. Khi hắn đáp xuống đất, lớp sương mù đó dần dần trở nên mỏng manh, lộ ra thân thể của một người mặc một bộ áo đen. Khắp nơi trong Vọng Thiên Cổ Đô đều lần lượt xuất hiện từng bóng người, họ đều là những thiên tài đến từ khắp nơi trên Thanh Tiêu Đại Lục. Cùng lúc đó, trên hồ ngoài Vọng Thiên Cổ Đô cũng xuất hiện một bóng người giẫm trên tầng mây. Bóng người ấy khoác trên người một bộ đạo bào, chắp tay trước ngực, tay cầm phất trần, đôi mắt nhắm lại, tỏ ra vài phần tiên phong đạo cốt. Khi hắn mở mắt ra, thì trong đôi mắt sắc bén của hắn lộ ra vài tia dị sắc và vài phần giảo hoạt. Còn cái vẻ tiên phong đạo cốt lúc đầu đã không còn sót lại chút gì!
– Ngụy đạo sĩ.
Khi một người ở bên cạnh liền hô một tiếng.
– Vô Lượng Thiên Tôn.
Đạo sĩ kia cũng không tức giận, mỉm cười với người kia một cái, rồi nhắm một lần nữa. Sau đó, hắn tiếp tục đi về về hướng Vọng Thiên Cổ Đô.
Chương 1673: Cường Giả Hội Tụ
Ngày hôm sau, trong lúc Lâm Phong và Lang Tà đanh đứng bên ngoài ngắm nhìn phương xa, đột nhiên nhìn thấy vài bóng người đi tới, mà người người cầm đầu chính là Thương Khiếu.
Sau một lát, Thương Khiếu đi tới trước mặt Lang Tà và Lâm Phong, vui vẻ nói:
– Quảng Hàn Cung Khuyết đã xuất hiện ở Hàn Nguyệt hồ.
– Đi.
Lang Tà lập tức gật đầu, chuẩn bị rời đi cùng đám người Thương Khiếu. Lúc Lâm Phong ngoảnh lại nhìn về hướng của một tòa cung điện gần đó, hắn thấy một bóng hình xinh đẹp đang nhìn hắn chằm chằm. Lâm Phong khẽ gật đầu với Thu Nguyệt Tâm, rồi lập tức đi theo đám Lang Tà. Lúc Lâm Phong biến mất, nụ cười trên mặt Thu Nguyệt Tâm cuyngx biến mất, thay vào đó là vẻ ưu sầu.
– Càng lúc càng mạnh, nàng ta sắp xuất hiện rồi ư!
Khi Thu Nguyệt Tâm vừa dứt lời, trên người nàng liền có một luồng vô tình chi ý xuất hiện, phảng phất như không cách nào áp chế nổi. ….. Hàn Nguyệt hồ là một hồ nước lớn tọa lạc bên ngoài Vọng Thiên Cổ Đô. Vì nước hồ vô cùng lạnh buốt, nên nó được gọi Hàn Nguyệt. Giờ phút này, quanh Hàn Nguyệt xuất hiện không ít bóng người đanh nhìn về phía cung điện giữa hồ. Mà trong một cổ đình ven bờ hồ đang có một mỹ nhân phiên phiên khởi vũ, vô cùng xinh đẹp.
– Quảng Hàn cung đúng như một mỹ nữ tuyệt trần, mà ta vừa yêu vừa hận.
Dù biết rõ trong đó có hiểm, nhưng vẫn có vô số tuấn kiệt nguyện ý dấn thân vào nguy hiểm. Có một người nên cạnh bờ hồ thở dài nói. Vì Quảng Hàn cung khuyết này, mà đã có không biết bao nhiêu hậu bối ưu tú đọa lạc trong đó. Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng đàn dằng dặc vang lên, khiến cho mọi người chú ý. Khi họ nhìn về hướng đó, thì lập tức thấy một bóng người đang ngồi đánh đàn ở trong mây. Tiếng đàn của hắn ta vô cùng ưu nhã, phảng phất như đang hòa mình với vũ khúc của mỹ nhân trong đình.
– Cầm Thương công tử.
Mọi người lập tức nhận ra vị công tử văn nhã kia chính là Cầm Thương công tử, mặc dù tu vi của hắn không quá mạnh mẽ, nhưng lại rất có danh tiếng ở Vọng Thiên Cổ Đô. Sau đó, Cầm Thương lại đáp xuống ven bờ hồ, mỉm cười nói:
– Không biết Cầm Thương có may mắn nhập đình, để thưởng thức điệu múa của Quảng Hàn tiên nữ không?
Trong đình liền vang lên một tiếng cười, lập tức có một giọng nói đáp lại Cầm Thương:
– Công tử đừng vội, đợi đến lúc có thuyền đi đến bên cạnh bờ, nghênh đón chư vị công tử đến bên trong Quảng Hàn cung, tiểu nữ sẽ cùng cộng hưởng phong nguyệt với công tử.
– Vậy thì tốt, Cầm Thương sẽ chờ chỗ này.
Sau khi Cầm Thương vừa dứt lời, hắn ngồi xuống, tiếp tục gảy đàn. Một lúc sau, trong trên bầu trời đột nhiên có một luồng sát ý bùng hiện, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
– Bạch gia, Bạch Khởi công tử cũng đến rồi.
Trong đám người kia có người nhận ra Bạch Khởi, rồi hô lên một tiếng. Khi tin tức Quảng Hàn cung khuyết sắp tái hiện ở Vọng Thiên Cổ Đô, đã kinh động không ít cổ xưa thế gia, nên mới có nhiều người đến đây như vậy. Sau khi sát ý của Bạch Khởi dần dần nội liễm, trong hư không đột nhiên xuất hiện từng luồng khí tức nóng bỏng. Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, họ thấy trong hư không có một bóng người như một vầng Thái Dương chói mắt. Chỉ cần hắn đứng đó đã khiến cho đôi mắt của người ta có cảm giác hơi đau đớn.
– Không ngờ thiên tài của Thái Dương Thánh tộc cũng đến đây.
Cầm Thương nhìn chằm chằm cây đàn cổ của hắn thấp giọng nói, hắn không nhìn cũng biết người đến là ai.
– Quảng Hàn cung khuyết tái hiện, nên ta tất nhiên phải đến đây xem một chút chứ.
Người thanh niên trong hư không đáp. Ngay lúc đó, phía bắc có một bóng người áo bào xám chậm rãi đi tới. Cả người hắn dường như đều được cái áo bào xám bao phủ.
– Từ lúc nào, mà Cổ Vu tộc cũng cảm thấy hứng thú với tiên nữ của Quảng Hàn cung khuyết vậy.
Vị thiên tài Thái Dương Thánh tộc nhìn người mặc áo bào xám kia, tươi cười hỏi. Người mặc áo bào xám ngẩng đầu lên, gỡ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú phi thường tuổi trẻ. Khuôn mặt của người đó vô cùng trắng nõn và thanh tú, như một vị thư sinh vậy. Người này chính là thiên tài của Cổ Vu tộc nổi tiếng am hiểu dị chủng năng lực.
– Cái tên Sở gia kia cũng đến rồi à.
Khí tức của ngươi nội liễm đến mức này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước vào vào Vũ Hoàng cảnh rồi. Lúc thanh âm của vị thiên tài Cổ Vu tộc chấm dứt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía một người thanh niên đang đi bộ tới. Người đó là nhân vật thiên tài ngàn năm khó gặp Sở gia, vì hắn có thể nuốt cổ Hoàng ý chí, nên dù chưa trở thành Vũ Hoàng, hắn đã cực kỳ nổi danh.
– Thương tộc cũng đến rồi.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người lại đưa mắt về một hướng khác. Đó đúng là hướng của đám người Thương Khiếu, Lang Tà và Lâm Phong.
– Người bên cạnh Thương Khiếu là ai vậy?
Kẻ có ánh mắt thâm thúy như vậy, tuyệt không phải người Thương tộc. Có không ít người nhìn về phía Lang Tà, nói nhỏ. Lúc vị thiên tài của Sở gia nhìn về phía Lang Tà, thì trong đôi mắt của hắn tức hiện ra vài tia dị sắc, dường như hắn đã nhận ra thân phận của Lang Tà.
– Nhìn chỗ kia kìa!
Sau một lát, mọi người lại đưa mắt về phía phương xa, ở đó đang có một người thanh niên từ từ đi tới. Người này khoác trên người một bộ thất thải trường bào, khiến cho xung quanh người hắn phát ra từng tia sáng chói mắt giống như vô số cổ ấn vậy. Mà khi mọi người nhìn thấy cổ ấn đó, họ đã nhận ra hắn là ai.
– Hắn là Độc Cô Bất Bại.
Tuy Vọng Thiên Cổ Đô mênh mông vô tận, nhưng số thế lực được mệnh danh Thánh tộc cũng chỉ có mấy nhà, mà số người có Vương thể thì lại càng ít. Độc Cô Bất Bại chính là trong đó những người có Vương thể ít ỏi đó. Nghe nói, một khi Thần Ấn Vương Thể của hắn bước vào Vũ Hoàng cảnh, thì quanh người sẽ xuất hiện 3600 cổ ấn, có thể phá hủy hết thảy. Trừ những người này ra, hai bên hồ còn có rất nhiều tuấn kiệt, nhưng họ không có chói mắt như những người kia mà thôi. Nếu so sánh danh vọng giữa các thiên tài đó, vị thiên tài của Sở gia và người có Thần Ấn Vương thể cao nhất. Còn Thương Khiếu, Cầm Thương công tử và Bạch Khởi đều kém một bậc. Do vị thiên tài của Thái Dương Thánh tộc không phải người ở Vọng Thiên Cổ Đô, nên mọi người cũng không biết gì về hắn. Còn người thanh niên thanh tú của Cổ Vu tộc chỉ có một số ít biết đến, nên mọi người cũng không biết thực lực của hắn thế nào. Đến bây giờ, vẫn chưa có người nào nhận ra Lang Tà và Lâm Phong, e rằng chỉ có vị thiên tài của Sở gia mới nhận biết Lang Tà. Lúc này, Lâm Phong đang đứng bên người Lang Tà, ngắm nhìn cảnh tượng chung quanh. Vọng Thiên Cổ Đô không hổ là một trong Thập Bát Thiên Chủ thành. Tuy những người thanh niên này còn chưa đột phá Vũ Hoàng cảnh, nhưng cũng có thể đoán được thành tựu của bọn họ trong tương lai sẽ vô cùng đáng sợ. Mà đây cũng chưa phải tất cả nhân kiệt ở Vọng Thiên Cổ Đô, chỉ sợ trong đám tuấn kiệt không có đến, còn có vài vị thiên tài tuyệt diễm khác. Bầu không khí quanh hồ cũng bắt đầu thay đổi, càng ngày càng trở nên sôi trào hơn. Tất cả những người xuất hiện ở đây đều là những người xuất sắc nhất trong thế lực của mình, nên bọn họ đều không ai phục ai. Lúc này Lâm Phong cảm nhận trong người hắn dang có một cỗ nhiệt huyết sôi trào. Chỉ có những thiên tài xuất sắc mới có thể kích phát quyết tâm trở thành cường giả của hắn. Một lát sau, đột nhiên có một vị nữ tử xinh đẹp như một vị cửu tiên huyền nữ đi ra từ trong cung điện giữa hồ. Sau đó nàng bước lên một con thuyền, đi về phía bờ hồ. Lúc nàng đến bên cạnh bờ, thì đôi mắt dễ thương của nàng nhìn về phía những người trên bờ, mỉm cười nói:
– Do chiếc thuyền này chỉ có thể chở một lúc chín người.
Ngoại trừ tiểu nữ tử, nó chỉ có thể chở thêm tám người. Không biết tám vị công tử nào muốn lên thuyền cùng tiểu nữ không?
– Nếu một lần chỉ chở có chín người, vậy nó có chuyến sau không?
Lập tức có người hỏi mỹ nữ kia. mỹ nữ kia liền mỉm cười lắc đầu, nói:
– Vì Quảng Hàn cung không có bao nhiêu tiên nữ, nên không cách nào tiếp đãi nhiều người như vậy.
Nên hôm nay chỉ có một chiếc thuyền. Mong l chư vị công tử thứ lỗi. Lúc mọi người nghe đến đây, thì đồng tử của họ lập tức trở nên ngưng trọng. Họ cũng không ngờ, Quảng Hàn cung chỉ chọn có tám người nhập Quảng Hàn cung, nơi này có rất thanh niên ưu tú có xuất thân từ trong Cổ tộc, thậm chí cổ Thánh tộc, nên rất nhiều người đều biết mình không có hy vọng.
– Thái Dương Thánh tộc, Dương Diễm.
Vào lúc đó, vị thiên tài của Thái Dương Thánh tộc đáp xuống thuyền, chiếm cứ một cái danh ngạch.
– Sở gia Sở Xuân Thu.
Ngay sau đó, thiên tài Sở gia cũng nhanh chóng bước chân lên thuyền.
– Độc Cô gia, Độc Cô Bất Bại.
Vị thiên tài tài có Thần ấn vương thể của bay lên thuyền, chiếm một vị trí.
– Cổ Vu tộc, gọi ta Cổ Vu.
Ngươi thanh niên thanh tú của Cổ Vu tộc mặt nhẹ nhàng bước lên trên thuyền. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà nháy đã có bốn người đồng thời bước lên thuyền, nhưng không có ai phản đốim
– Chúng ta đi.
Lang Tà thấp giọng nói một tiếng. Rồi cả ba người lập tức nhảy lên thuyền. Khi thấy cảnh đó, thần sắc của mọi người đều trở nên rất khó coi. Vào lúc đó, Cầm Thương thu đàn, nhìn Bạch Khởi một cái. Rồi hai người lần lượt bước lên trên thuyền, nếu tính cả nữ tử xinh đẹp của Quảng Hàn cung khuyết, thì trên thuyền đã xuất hiện mười người, nhiều hơn một người.
– Chư vị công tử, hình như thừa một vị.
Vị nữ tử của Quảng Hàn cung khuyết mỉm cười nói. Những người ở đây đều là thanh niên kiệt xuất, nên bọn hắn sẽ tự mình xử lý tốt. Lúc thanh âm của thiếu nữ kia vang lên, có không ít người đều đưa mắt nhìn về phía Lang Tà và Lâm Phong. Trong những người trên thuyền, chỉ có hai người này xa lạ, nên rất nhiều người không phục. Cùng lúc đó, Dương Diễm cũng nhìn chằm chằm Lang Tà, Lâm Phong và Thương Khiếu, một trong ba người họ sẽ phải đi ra.
– Thương tộc, chiếm cứ nhiền danh ngạch rồi.
Dương Diễm nhàn nhạt nói một tiếng. Các thế lực khác đều chỉ có một người, mà Thương tộc lại có thể chiếm ba cái danh ngạch, nên mọi người đều nhắm vào họ.
– Cổ Giới tộc, Lang Tà!
Câu trả lời bình tĩnh của Lang Tà khiến cho trái tim của mọi người nhảy lên một cái. Họ cũng không ngờ hắn là người của Cổ Giới tộc.
– Cổ Giới tộc, Giới Vương thể Lang Tà!
Khi nói đến đây, trong ánh mắt Dương Diễm lóe lên vài tia dị sắc, khiến cho mọi người rung động. Vì Lang Tà là Giới Vương thể, nên không có người nào dám chất vấn hắn chiếm cứ một vị trí rồi!
Chương 1674: Sơ Chiến Dương Diễm
– Cổ Giới tộc yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc cũng đi ra rồi!
Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, trong mắt mọi người, Cổ Giới tộc vô cùng thần bí và cường đại, nhưng họ đã biến mất từ lâu, lâu hơn cả Quảng Hàn cung khuyết nữa. Nhưng hôm nay, Giới Vương thể Cổ Giới tộc lại xuất hiện ở Vọng Thiên Cổ Đô.
– Lại xuất hiện một vị thiên tài có Vương thể.
Hai vị thiên tài có Cổ Giới Vương thể và Thần ấn vương thể tất nhiên sẽ trở thành nhân vật phong vân một cõi. Mà ngoại trừ hai vị có vương thể ra, Sở Xuân Thu cũng cực kỳ lợi hại, e rằng sẽ không kém hơn Vương thể bao nhiêu. Còn những người khác trên thuyền đều không phải dạng bình thường. Vào lúc này, khi mọi người nhìn về phía những bóng người trên thuyền, trong nội tâm của họ xuất hiện những gợn sóng không nhỏ. Vô cùng tò mò về Lâm Phong, không biết hắn có phải người có thân phận hiển hách như Lang Tà không? Tuy Lâm Phong có thể cảm nhận được ánh mặt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người hắn, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh. Nếu luận thân phận và địa vị, hắn không bằng bất kỳ người nào ở đây, nên dựa theo đạo lý thường tình, hắn hoàn toàn không có tư cách bước lên thuyền. Nhưng hắn rất hứng thú với mối quan hệ bí ẩn của Thiên Diễn Thánh tộc và Quảng Hàn cung khuyết và hắn cũng đang định giao đấu với một thiên tài ở đây. Nên hắn không hề có ý định xuống thuyền. Ngay lúc này, Thương Khiếu đột nhiên quay sang nhìn Lâm Phong, cười nhạt nói ra:
– Lâm Phong, huynh có thể đi chuyến sau không?
Mặc dù Lâm Phong là khách của Thương tộc hắn, nhưng dù sao Lâm Phong cũng không phải Lang Tà. Nên hắn chỉ có thể đi xuống. Mà khi những người khác nghe được lời của Thương Khiếu, thần sắc của họ cũng từ từ bình tĩnh lại. Nếu như Thương Khiếu đã muốn Lâm Phong đi xuống, chứng tỏ Lâm Phong không phải người có thân phận đặc biệt gì. Nên hắn, phải tự hiểu lấy mình, mau đi xuống thuyền. Giờ phút này, Lâm Phong cũng chậm rãi chuyển sang nhìn Thương Khiếu. Mặc dù Thương Khiếu rất ôn hòa và khách khí, nhưng trong lòng Lâm Phong lại có chút không vui. Tuy Lâm Phong đi cùng Thương Khiếu, nhưng dù sao hắn cũng không phải người của Thương tộc, nên Thương Khiếu làm gì có quyền mà ra lệnh cho hắn chứ. Mà khi Lang Tà nghe Thương Khiếu muốn Lâm Phong xuống thuyền, thì hai hàng lông mày của hắn nhíu lại. Dù gì Lâm Phong cũng là bằng hữu của hắn, nên sự tự chủ trương của Thương Khiếu khiến hắn khá khó chịu. Nhưng Lang Tà vẫn không nói cái gì, chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho Lâm Phong tự mình xử lý. Lâm Phong nở một nụ cười thản nhiên với Thương Khiếu, lập tức nói ra:
– Ta không có ý định chờ chuyến sau.
Khi Thương Khiếu nghe vậy, nét tươi cười trên mắt hắn lập tức biến mất, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Tốt, vậy huynh cứ tùy ý đi.
Bởi vì có quan hệ với Lang Tà, nên Thương Khiếu không thể trở mặt cùng Lâm Phong, chỉ cảm thấy Lâm Phong không biết tốt xấu mà thôi.
– Không biết huynh là người của thế lực nào?
Ánh mắt Dương Diễm giống như một vầng Thái Dương, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khiến Lâm Phong cảm thấy như đang bị một luồng hỏa diễm thiêu cháy.
– Lâm Phong, không có môn phái.
Ngay lúc đó, đôi mắt của Lâm Phong chuyển sang màu đen kịt, chậm rãi nói ra.
– Hả?
Thái Dương hỏa trong mắt Dương Diễm lập tức trở nên lớn hơn, khiến cho người ta có cảm giác như một ngọn núi lửa sắp bộc phát. Mà không gian xung quanh hắn cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng, phảng phất như sắp bốc cháy.
– Chỉ là một kẻ vô danh mà cũng dám bước lên chiếc thuyền này, đồ không biết tốt xấu.
Lúc Dương Diễm vừa dứt lời, khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười lạnh lùng, đứng chắp tay. Mà bộ kim sắc Thái Dương trường bào của hắn cũng bắt đầu phiêu động, phảng phất như sắp động thủ. Mà những người khác cũng nhao nhao trầm mặc, bình tĩnh nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ. “Người này đúng thật không biết tốt xấu. Từ nẫy tới giờ, những người bước lên thuyền đều có xuất thân từ danh môn Cổ tộc, hắn nghĩ hắn là ai mà cũng đòi bước lên thuyền.” Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng lập tức lao về phía cái tên Dương Diễm đứng chắp tay. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Dương Diễm.
– Ân?
Lúc Dương Diễm thấy cảnh đó, hắn tỏ ra khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Lâm Phong lạ dám động thủ. Nhưng ngay sau đó, từ trong mắt hắn bắn ra một ngọn lửa vô cùng kinh khủng, tựa như một vầng Thái Dương, khiến cho nhiệt độ chung quanh gia tăng một cách nhanh chóng.
– Giết.
Ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ ma đạo ý bắn thẳng vào mắt Dương Diễm, khiến cho đầu của hắn cảm thấy choáng váng. Nhưng hắn vẫn kịp đánh ra một cái Thái Dương chi quyền kinh khủng về phía Lâm Phong. Vào lúc đó, trong lòng bàn tay của hắn phảng phất như xuất hiện một vầng Thái Dương, có thể đốt cháy hết thảy.
– Nứt ra.
Lâm Phong quát lớn một tiếng, rồi cũng đánh ra một chưởng, ngăn chặn cái thái dương chi quyền. Từ lúc Lâm Phong và Dương Diễm động thủ, Lang Tà cũng động theo. Hắn lập tức dùng giới quang bao quanh hai người đó, thôn phệ toàn bộ dư âm của hai người, khiến cho chiếc thuyền không có nửa điểm rung chuyển.
– Ầm ầm.
Lúc hai người Lâm Phong và Dương Diễm tách ra, Dương Diễm lập tức bay lên không trung, dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Lâm Phong. Vào lúc này, hắn chỉ cảm giác cánh tay của hắn có chút đau nhức, phảng phất như sắp gãy. Cùng lúc đó, Lâm Phong vẫn còn đứng ở trên thuyền, ngẩng đầu nhìn Dương Diễm trong hư không. Khóe miệng của Lâm Phong lập tức nở một nụ cười thản nhiên, nói:
– Ngươi chỉ như vậy thôi à!
– Oanh Tạch…!
Ngay lúc đó, xung quanh người Dương Diễm xuất hiện một vầng Thái Dương rực rỡ, bao phủ hắn bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Phong, quát:
– Cút lên đây.
Khi Dương Diễm vừa dứt lời, Lâm Phong chậm rãi bay lên không trung, đứng song song với Dương Diễm. Vào lúc này, tát cả mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động, bây giờ họ mới biết tại sao Lâm Phong lại dám bước lên thuyền.
– Thú vị.
Mà cũng có không ít người đều lộ ra vẻ hứng thú với cuộc chiến của hai người Lâm Phong và Dương Diễm. Dương Diễm, thiên tài của Thái Dương Thánh tộc, mà Thái Dương cổ kinh hắn tu luyện phi thường cuồng bạo. Nên không nghĩ tới, khí hấn vừa mới bước vào Vọng Thiên Cổ Đô, đã bị một kẻ vô danh khiêu chiến. Ánh mắt Lâm Phong dần dần trở nên sắc bén, nếu muốn có có một chỗ cắm dùi trong Vọng Thiên Cổ Đô, hắn không thể không biểu hiện ra một chút thực lực để cho mọi người kinh sợ. Ngay lúc đó, Dương Diễm đột nhiên xòe tay, khiến cho Thái Dương quang trên người hắn càng thêm sáng chói. Mà trước mặt hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa vô cùng đáng sợ, dù chỉ được nhìn thấy từ xa, nhưng Lâm Phong đã cảm nhận được khí tức cường đại của nó.
– Thái Dương kinh Dương Diễm tu luyện so với Đại Nhật Phần Thiên Kinh ta từng tu luyện, không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần a.
Lâm Phong thầm nói, tuy Đại Nhật Phần Thiên Kinh cũng có thể dẫn động thái dương lực trong thiên địa, nhưng so với Thái Dương kinh, nó chẳng là thứ gì cả. Lúc này, ánh sáng của vầng Thái Dương quanh người Dương Diễm ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể khiến cho đôi mắt Lâm Phong cảm thấy chút đau đớn. Khi thấy vậy, trong Dương Diễm lập tức xuất hiện một cái Thái Dương luân như một mặt trời đỏ chói. Lúc nó được Dương Diễm phóng vè hướng Lâm Phong, áp lực từ trong nó lập tức khiến cho Lâm Phong cảm thấy như cả người đang đứng trước mặt trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu chết. Khi đối mặt mới kẻ địch cấp bậc này, Lâm Phong mới cảm thấy Đế Kinh hắn tu luyện đã không còn bất cứ ưu thế. Thậm chí, còn có chút không bằng nhưng bộ cổ kinh của người ta. Hậu nhân ưu tú của Thánh tộc không phải kẻ mà nhữn đối thủ trước kia của hắn có thể sánh. Nhưng điều đó chỉ làm cho chiến ý trong người Lâm Phong càng thêm sôi trào. Hắn lập tức ngưng tụ một luồng phá diệt thánh quang, biến cánh tay của hắn thành một cánh tay nham thạch màu đen, vô cùng đáng sợ. Mà bên ngoài cánh tay đó còn được liệt diễm bao quanh.
– Giết!
Sau đó cánh tay của Lâm Phong đánh vào Thái Dương luân kia. Chỉ trong nháy mắt Thái Dương luân và cánh tay của Lâm Phong đã va chạm vô số lần, khiến cho vùng không gian quanh họ xuất hiện từng đạo vết nứt dài.
– Tử Vong Thiên Mạc.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, Thái Dương luân nóng bỏng kia đã bị một cái tử vong màn sáng bảo phủ. Sau đó cả hai liền triệt tiêu lẫn nhau.
– Lực công kích không tệ.truyện kiếm tu audio
Dương Diễm lạnh lùng mỉm cười, nói. Sau đó, quanh người hắn lập tức xuất hiện một luồng Thái Dương lực càng thêm cuồng mãnh.
– Hậu duệ Thái Dương Thánh tộc cũng chỉ như vậy thôi à.
Lâm Phong tùy ý cười nói, rồi trên người cũng xuất hiện vô vố đạo kiếm quang, ẩn chứa khí tức hủy thiên diệt địa. Lúc mọi người trên thuyền nhìn thấy cảnh đó, họ cũng có chút kinh hãi. Họ không nghĩ tới Lâm Phong lại lợi hại như vậy, có thể cùng Dương Diễm giao phong mà không hề rơi xuống hạ phong. Lúc này, thần sắc Thương Khiếu cũng lóe lên vê bất định, hắn cũng không ngờ, lần này hắn lại nhìn lầm người. Thực lực Lâm Phong rất đáng sợ, không kém hơn mấy vị thiên tài của Vọng Thiên Cổ Đô.
– Xin hai vị công tử hãy dừng tay.
Ngay lúc đó, vị thiếu nữ xinh đẹp của Quảng Hàn cung khuyết chậm rãi bay lên không, nhìn Dương Diễm và Lâm Phong, nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
– Hai vị cũng không nên vì một chút chuyện nhỏ này, mà tổn thương hòa khí.
Nếu đã như vầy, Quảng Hàn cung ta nguyện đón thêm một người, mong hai công tử có thể ngưng chiến. Dương Diễm liền nhìn thoáng qua thiếu nữ xinh đẹp kia, lập tức cười nói:
– Vậy thì tốt, ta sẽ nể mặt Quảng Hàn cung khuyết tha cho ngươi lần này.
Khi nghe vậy, Lâm Phong cũng hơi sửng sốt một chút.
– Ai tha cho ai còn chưa biết được đâu!
Câu nói châm chọc của Lâm Phong lập tức khiến cho quanh người Dương Diễm xuất hiện một vầng Thái Dương.
– Xin hai vị công tử hãy bán cho tiểu nữ tử một chút mặt mũi.
Vị thiếu tử xinh đẹp cười khổ, nói.
– Hừ.
Dương Diễm hừ lạnh một tiếng, rồi bay xuống thuyền. Lúc thiếu nữ tử xinh đẹp kia thấy cành này, nàng nở một nụ cười vui vẻ, nói với Lâm Phong:
– Mấy đòn tấn công của công tử vừa rồi ẩn chứa rất nhiều loại áo nghĩa.
Không biết công tử có loại thể chất phi phàm nào?
– Thập tuyệt!
Lâm Phong mỉm cười đáp lại, rồi lập tức đáp xuống thuyền. Sớm muộn gì, thập tuyệt áo nghĩa của hắn cũng bị bạo lộ, nên hắn cũng không cần giấu diếm làm gì.
Chương 1675: Cố nhân
– Thập tuyệt thể.
Thiếu nữ xinh đẹp ngây ra, sau đó hiện ra nụ cười trên môi, thì ra là thế, hèn chi lực tấn công ban nãy của Lâm Phong lại ẩn chứa nhiều sức mạnh bí truyền đến thế. Đám người cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Lâm Phong lại có Thập tuyệt thể, chẳng trách lại dám bước lên thuyền cổ va chạm với Dương Diễm, thực lực cũng ngang ngửa a.
Thập tuyệt thể khá hiếm nhưng người có được thể chất loại này có người mạnh có người yếu, rất nhiều người sau khi thành Hoàng thì sẽ từ bỏ không ít năng lực, bởi vì tu luyện nhiều loại sức mạnh bí truyền sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện, cũng sẽ tạo thành rất nhiều hạn chế, khiến cho loại thiên phú này dần dần suy yếu biến chất, càng về sau thì con đường của Thập tuyệt thể càng hẹp, mà Vương thể thì không giống, họ có năng lực nâng cao không ngừng, tiềm năng không bị hạn chế.
Dĩ nhiên số ít người có Thập tuyệt thể nếu như có thể khống chế được mười loại sức mạnh đồng thời kết hợp chúng một cách hoàn hảo để sử dụng, uy lực sử dụng khủng khiếp, cực kì ghê gớm, chỉ có điều loại người này cực kì ít, vì thế nên thành tựu của những người có Thập tuyệt thể không bao giờ bằng người có Vương thể.
Lâm Phong có Thập tuyệt thể hơn nữa còn tận dụng sức mạnh khá hoàn mỹ, khiến chúng kết hợp hoàn mỹ, đối diện với Dương Diễm không hề tỏ ra yếu thế, nhưng không biết loại thiên phú này của hắn sau khi thành Hoàng có dần suy yếu thoái rồi cuối cùng trở thành bình thường không? Mọi người trên thuyền cổ đều nhìn Lâm Phong một chút, Thập tuyệt thể, ở mức độ hiện tại thì loại thể chất này thật rất lợi hại, về sau thì phải xem hắn ta thành Hoàng có thể giữ nguyên thập thể thì mới lợi hại, dung hòa tất cả đòn tấn công để uy lực không ngừng nâng cao.
– Được các vị công tử nể mặt, tiểu nữ tử cảm thấy thật may mắn.
Cô gái xinh đẹp lái thuyền về phía đình cổ giữa hồ, đám người trên bờ chỉ có thể nhìn theo, rất nhiều người nắm chặt nắm đấm trong lòng, những người trên thuyền cổ đều thuộc thế hệ thành niên thiên tài, là đối tượng mà họ muốn đuổi kịp. Sau một hồi, thuyền nhỏ cập bến đình cổ, một hàng người dần dần bước vào đình, mỹ nhân trong đình không còn khiêu vũ nữa.
– Các vị công tử hãy theo ta.
Mỹ nhân đi trước dẫn đoàn người men theo hành lang, hành lang ngoằn ngoèo giống như mê cung, hơn nữa có rất nhiều nhánh dẫn đến nhiều nơi khác nhau. Đám người lặng lẽ đi theo sau thiếu nữ, họ phát hiện ra địa thế thấp dần, không ngờ họ đang đi xuống dưới, rất nhanh, mặt hồ đã biến mất khỏi tầm mắt họ, họ bước vào cung điện phía dưới đáy hồ nhưng đoàn người hoàn toàn không cảm nhận được đây là cung điện dưới lòng đất, kiến trúc hai bên vẫn như cũ, đình cổ, hành lang, tranh điêu khắc, một cung điện cực kì thanh nhã, cảnh đẹp như vẽ.
Dần dần, đoàn người chỉ cảm thấy mình như bước từ ban ngày sang ban đêm, ngoài đình cổ, có nước hồ lấp lánh, có gió nhè nhẹ, có sao có trăng, kiểu như họ không phải đang ở cung điện dưới lòng đất mà vẫn còn đang ở bên ngoài, nhưng không thể thốt lên được vẻ đẹp của hồ Hàn Nguyệt khi về đêm. Phía trước có vài ngôi đình cổ, mỗi ngôi được nối với nhau bằng hành lang dài, trên mỗi ngôi đình đều có bóng hình, đứng trước đình cổ, dựa vào lan can, ngầng đầu nhìn trời, ánh trăng lấp lánh phủ trên cơ thể mêm mại đó tràn đầy vẻ đẹp mộng mơ.
– Đều là tiên tử ở Quảng Hàn cung, các vị công tử có thể kết duyên hay không thì phỉa xem bản thân các vị rồi.
Sau khi cô gái đẹp dẫn đoàn người vào bên trong thì lui dần ra sau, chỉ để lại ánh nhìn xa xăm về hướng những cơ thể tuyệt mỹ trước đình cổ, dù không nhìn thấy mặt nhưng họ nhưng đều cảm nhận được vẻ đẹp khuynh thành kia.
– Giai nhân như mộng.
Cầm Thương thì thầm, vẻ đẹp đầy nghệ thuật này khiến người khác không khỏi thốt lên, thảo nào anh hùng các thời đại vừa hận lại vừa yêu cung Quảng Hàn, chỉ là cảnh tượng này đã khiên tim họ lạc nhịp, giống như giai nhân đến từ giấc mơ. Tất cả có chín cô gái giống như để khớp với những anh hùng đã đến, bóng lưng của mỗi người đều mang vẻ đẹp khác nhau. Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên tập trung vào một bóng hình phía trước, anh quá quen thuộc với hình bóng này khiến cho tim anh rung động mãnh liệt. Cất bước lên, Lâm Phong bước dần về phía đình cổ, một lát sau đã đến bên trong đình cổ và ngay lập tức ngồi xuống.
– Y Nhân.
Lâm Phong thốt lên, ngay tức khắc thân hình đẹp đẽ kia dần dần quay người lại, trong đôi mắt ánh lên nụ cười khuynh thành mê hoặc chúng sinh.
– Người thật đẹp.
Đám người nhìn thấy vẻ đẹp của nàng thì run rẩy trong lòng, những người này đều là thanh niên đến từ các cổ tộc, gặp qua nhiều những nữ nhân xinh đẹp, thậm chí có một số người muốn trở thành người phụ nữ của họ, nhưng cô gái phía trước mặt Lâm Phong, nói đến nhan sắc hay khí chất, luôn khiến người khác phải chìm đắm bên trong.
– Lâm Phong biết cô ấy?
Lang Tà lộ vẻ ngạc nhiên, Lâm Phong gọi thẳng cô gái kia là Y Nhân, rõ ràng đã quen biết đối phương, thật thú vị, trước đây Lâm Phong hình như chưa từng đến Vọng Thiên cổ đô, mà đây là tiên tử của cung Quảng Hàn.
– Nàng kia thật xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ đầy mê hoặc, ta thích kiểu con gái như thế này, nhất định rất đủ vị đây.
Ánh mắt Dương Diễm ghim vào cô gái, ánh mắt sắc bén, bước chân hướng về phía trước, bước về phía đình cổ mà Lâm Phong đang bước đến. Thiếu nữ nhìn Lâm Phong cười nhạt, vẫn giống như trước đây, vẫn là sự quyến rũ đó, vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Phong không nói gì.
– Lâu rồi không gặp.
Cuồi cùng, từ trong miệng Y Nhân Lệ thốt ra một câu nói dịu dàng làm Lâm Phong cảm thấy thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, Y Nhân Lệ lại xuất hiện ở cung Quảng Hàn.
– Không biết nên xưng hô với tiên tử như thế nào.
Dương Diễm cũng bước đến ngồi trong đình, cười nói với Y Nhân Lệ.
– Cứ gọi tôi là Y Nhân.
Y Nhân Lệ mỉm cười đáp khiến cho trong lòng Dương Diễm run lên bần bật, bắt đầu có ham muốn, thầm kêu lên trong lòng vì thuật mê hoặc quá đỗi ghê gớm của đối phương, từng cử chỉ, lời nói, nụ cười đều hòa lẫn sự mê hoặc trong đó, nhưng lại không hề có cảm giác hời hợt, mà hồn nhiên vốn có, đẹp đến cực hạn khiến người khác cam tâm chìm đắm bên trong.
– Y Nhân tiên tử.
Dương Diễm nhìn Y Nhân Lệ chăm chăm mà không hề che dấu đi sự thèm khát trong ánh mắt, hắn ta lại muốn xem thử tiên tử của Quảng Hàn cung khiến người khác say đắm như thế nào.
– Quảng Hàn cung đến nay đã hơn ngàn năm, ta nghe nói về tiên tử cung Quảng Hàn đã lâu, đến nay mới may mắn có dịp được bước vào cung, được gặp tiên tử, không biết có cơ hội trở thành khách của tiên tử hay không?
Dương Diễm nói thẳng tuột, Y Nhân Lệ vẫn cười nói:
– Vậy thì phải coi biểu hiện của công tử rồi.
– Không cần xem đâu.
Lâm Phong bưng khay rượu được chuẩn bị sẵn trên bàn lên, uống hết sạch hai ly còn một ly thì đưa cho Y Nhân Lệ. Y Nhân Lệ nhận lấy ly rượu thản nhiên nở nụ cười với Lâm Phong.
– Y Nhân tiên tử là của ta, ngươi nên chọn người khác đi.
Lâm Phong nâng ly với Y Nhân Lệ, hai người cùng nhau uống cạn chén rượu, còn ánh mắt Dương Diễm thì lạnh toát, khẩu khí Lâm Phong nay thật cuồng.
– Trước đây ta nể mặt cung Quảng Hàn tha cho ngươi một lần, mà giờ ngươi lại không biết tốt xấu.
Dương Diễm cướp lấy bình rượu, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một luồng hơi nóng bốc lên, đốm lửa xuất hiện từ trong đó.
– Cút.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh dần, nhìn chằm chằm Dương Diễm khiến cho con ngươi hắn của hơi kép lại, trên người đã dần xuất hiện lửa, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Hai cặp mắt chạm nhau ở cự ly gần, một cặp mắt trần ngập lửa giận, cặp còn lại thì tràn ngập ma ý đáng sợ.
– Ào ạt!
Từng đợt hỏa diễm bạo phát trong đôi mắt Dương Diễm, nhưng sau đó hắn cảm thấy trong đầu mình xuất hiện từng đạo Cửu U tuyền, nó khiến thân thể hắn dần sinh ra ma ý, hỏa diễm đang cháy bùng trong con ngươi cũng như bị dập tắt.
– Chết.
Ma ý khủng khiếp tràn xuống theo Cửu U tuyền, đột nhiên, mắt Dương Diệm nhắm lại, thân thể bất giác đứng lên rồi lại lần nữa mở mắt ra, hỏa diễm lần nữa cuồn cuộn đốt cháy. Lâm Phong không để ý tới hắn nữa mà lấy ra bình rượu mà bản thân tự mang đến, tự rót cho bản thân rồi lạnh nhạt nói:
– Ngươi còn có mặt mũi ở lại đây?
– Rất tốt.
Dương Diễm đánh một chưởng lên bàn đá, sau đó quay người rồi bước đi, vì đã thất bại, nên hắn tự nguyện rời đi nhưng nhãn lực không đại diện cho thực lực. Sau khi Dương Diễm rời đi, bàn rượu đã hóa thành dung nham, biến thành màu đỏ vàng giống như nham thạch nóng chảy. Y Nhân Lệ nhìn chằm chằm Lâm Phong, tên này vẫn cái tính khí như trước.
– Đến đây khi nào vậy?
Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Y Nhân Lệ, chỉ thấy bàn tay Y Nhân Lệ tỏa ra hơi lạnh băng từ từ phủ lên chiếc bàn, khiến ngọn lửa tắt dần.
– Hai năm rồi.
Y Nhân Lệ mỉm cười đáp.
– Hai năm.truyện huyền huyễn audio
Sắc mặt Lâm Phong hơi khựng, sau đó lại nói:
– Rời khỏi đây với ta đi?