1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 323 [Chương 1611 đến 1615]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 323 [Chương 1611 đến 1615]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1611: Cường Thế

– Lâm Phong, kẻ nào đang đuổi giết ngươi?

Trong miệng Thạch Viên phun ra yêu tức, đứng trên mặt đất nhưng ánh mắt của hắn lại có thể nhìn thấy Lâm Phong trên hư không.

– Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng có phần nhưng chủ yếu vẫn là Thanh Đế Sơn.

Trong đôi mắt Lâm Phong lãnh mang lóe lên, nếu không phải Thanh Đế Sơn thì hôm nay hắn đã có thể thuận lợi rời khỏi đây chứ không phải đang bị vây hãm trong trùng sơn này như bây giờ.

– Thanh Đế Sơn.

Trong đôi mắt Thần Vũ Vũ Hoàng hiện lên một tia hàn mang, nói:

– Lâm Phong, ngươi kể rõ cho bọn ta chuyện này đi.

– Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, nói đươn giản một lượt ân oán giữa hắn và nhóm thế lực Tề Thiên Bảo, cuối cùng đề cập tới sự xuất hiện của Vũ Hoàng của Nghịch Trần Thanh Đế Sơn và muốn hắn tự phế tu vi. Rống. . . Thạch Viên hống một tiếng thật lớn trên mặt đất, lập tức phảng phất như nhấc lên một cỗ sóng cả đáng sợ, kiến trúc phòng ốc toàn bộ trùng điệp ngập trời mất, tiếng vang uỳnh uỳnh truyền ra, bàn chân to lướn đi về phía Tề Thiên Bảo, những nơi đi qua tất cả đều bị nát bấy, đương nhiên đám người bên cạnh đã sớm không còn một mống, ai dám ở đây dây dưa với những man yêu này.

Giao giới giữa Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo và khu Hoãn Trùng giờ phút này đã đại loạn, đám người đều tứ tán lao nhanh, chỉ có yêu thú cuồng vũ trong hư không, động tĩnh bên này sớm đã kinh động đến người gác tại khuyết khẩu Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, lúc này ở khuyết khẩu Tề Thiên Bảo, Nghịch Trần Vũ Hoàng cảm nhận đưọc cõ yêu khí mênh mông, trong con ngươi hiện lên hàn mang, người Yêu Dạ Đảo thật sự đến rồi, hơn nữa lần này tới không phải chỉ một mình Thần Vũ Vũ Hoàng mà còn có cả một bầy yêu thú đi cùng nữa. Mặt mũi Lâm Phong thật lớn, vậy mà kinh động cả đến bầy yêu thú chạy tới nơi này. Đám người Tề Thiên Bảo giờ phút này đang cau mày, thấy yêu khí tàn sát bừa bãi, sắc mặt bọn họ đều không được dễ nhìn, Yêu Dạ Đảo chính là thế lực Đế cấp, Thanh Đế Sơn có thể chống lại nhưng Tề Thiên Bảo bọn hắn lại không chịu nổi, bọn hắn hiển nhiên không có nghĩ đến bởi vì chuyện của Lâm Phong mà bầy yêu lại xuất hiện, hôm nay chỉ có thể dựa vào Thanh Đế Sơn thôi.

Đông! Một âm thanh rung động qua địa mạch chấn động truyền đến trong lòng bọn hắn, lập tức tiếng vang răng rắc truyền ra, bọn hắn thấy mặt đất phía trước bỗng xuất hiện khe hở, lại đang rạn nứt, mà âm thanh rung động thì càng ngày càng đáng sợ, sau đó phía trước bọn hắn xuất hiện một tòa hắc tháp, yêu viên vô cùng to lớn, trong hư không tức thì có cơn lốc cuồng bá, cuốn lên phong vân. Đến rồi. Trong long đám người nhúc nhích, chỉ thấy hắc tháp bay lên trời, giống như tòa thành màu đen muốn áp xuống bên cạnh vậy, khiến rất nhiều người hít thở không thông, trong lòng có chút rung động, nhìn thấy yêu thú kia che kín bầu trời trước mặt làm bọn hắn có một loại ảo giác, cái tòa hắc tháp kia sẽ đè sập bọn chúng, bọn hắn muốn trốn nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng đứng đó không nhúc nhích khiến cho bước chân của bọn hắn cũng không cách nào chuyển động được một chút. Oanh Tạch…!

Đại địa bạo liệt, thân ảnh tòa hắc tháp xuất hiện trước mặt bọn họ, ngửa đầu, đám người mới có thể thấy tòa hắc tháp này cao bao nhiêu, bọn hắn hoàn toàn bị bao phủ trong bóng mờ, hô hấp dồn dập hơn vài phần so với bình thường, Phong yêu che lấp ánh sang trên hư không, trên lưng Phong yêu đám người thấy Vũ Hoàng Thần Vũ ngày xưa đã từng xuất hiện, còn có một vị nữa tử mặc áo bào đỏ vô cùng mỹ lệ, đứng bên cạnh nữa tử áo bào đỏ chính là Lâm Phong.

– Người rảnh rỗi, đều cút.truyện cõi âm

Thạch Viên phun ra một câu lập tức đám người băng tán chạy thục mạng rời khỏi, ai còn dám ở lại chỗ này, chỉ có Nghịch Trần Vũ Hoàng và một vài cường giả Thanh Đế Sơn và một số người Tề Thiên Bảo, còn lại những người khác đều trốn đến một chỗ thật xa theo dõi, không dám đứng quá gần dường như sợ bị những con yêu thú này tác động đến, yêu thú vốn cuồng dã, loài người nguy hiểm âm hiểm, thường xuyên biểu hiện trong lòng nhưng yêu thú cuồng dã nên không cần phải che giấu, bọn hắn dùng lực lượng chà đạp triển áp hết thảy, bọn hắn sống sót và phát triển trong luật rừng.

– Thần Vũ huynh, ngươi dẫn theo chư vị Yêu Dạ Đảo xuất hiện ở khu vực thuộc Thanh Đế Sơn ta, điều này có ý gì?

Ánh mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn Vũ Hoàng Thần Vũ trên lưng Phong yêu, giọng nói lạnh như băng.

– Ngươi hỏi ta?

Thạch huynh đến nói cho hắn biết a. Thần sắc Thần Vũ Vũ Hoàng vẫn lãnh lệ như cũ, nhàn nhạt phun ra một câu lập tức yêu viên điên cuồng gào thét một tiếng, ẩn ẩn có thiên địa băng liệt, trong hư không lực lượng pháp tắc phảng phất như ngưng tụ thành cự thạch, nện xuống mặt đất như là Vẫn Thạch Thiên Hàng vậy. Thủ chưởng yêu viên nâng lên, đập xuống dưới hạ không.

– Dừng tay.

Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng khẽ biến, chợt quát một tiếng, âm thanh ầm ầm cuồn cuộn không ngừng, yêu viên làm sao sẽ để ý tới Nghịch Trần đang quát bảo ngưng lại, một tòa sơn lĩnh theo vòm trời trấn áp xuống. Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng phát lạnh, bước chân đạp mạnh xuống hư không, lập tức trong thiên địa xuất hiện từng đạo mà sang hư không đáng sợ ném về hư không, đồng thời hoa quang kim sắc vô tận tách ra lộng lẫy sắc màu, đâm phá tất cả, lập tức kim mang dưới sự tác động của sơn lĩnh sụp đổ, hóa thành từng khối cự thạch.

– Nghịch Trần Vũ Hoàng khống chế hai chủng lực lượng pháp tắc.

Lâm Phong thấy một màn này thần sắc hơi động, pháp tắc không gian và lực lượng pháp tắc kim, Nghịch Trần đều có thể khống chế ngang nha, chiến lực của hắn đương nhiên so với người am hiểu một loại pháp tắc càng mạnh mẽ hơn.

– Yêu viên huynh có chuyện gì từ từ nói.

Nghịch Trần Vũ Hoàng đến bên cạnh Thạch Viên, lạnh lùng nói.

– Trước hết giết một người của Thanh Đế Sơn đã rồi ta sẽ nói chuyện với người một chút, Lâm Phong, ngươi nói xem nên giết ai bây giờ?

Vũ Hoàng Thần Vũ nói với Lâm Phong đang đứng bên cạnh khiến cho thần sắc Lâm Phong khẽ run, lập tức trong đôi mắt lộ ra hàn mang, thời điểm này hắn đương nhiên sẽ không khách khí với VũHoàng Thần Vũ, trước tiên chém một người rồi lại nói với hắn. Sắc mặt Nghịch Trần Vũ Hoàng cứng đờ, rất khó coi, lạnh nhạt nói:

– Ngươi không sợ làm lớn chuyện sao?

– Ngươi thân là võ tu của Thanh Đế Sơn lại hiệu lệnh chư Hoàng muốn phế hậu sinh vãn bối của Yêu Dạ Đảo ta, Thanh Đế Sơn ngươi lúc ấy sao không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, bây giờ nói với ta những lời này?

Chẳng lẽ Yêu Dạ Đảo ta nên sợ sao? Con ngươi Thần Vũ đen nhánh lạnh buốt, quay ra nói với Lâm Phong:

– Chọn xong chưa?

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người Tề Thiên Bảo khiến cho sắc mặt bọn chúng vô cùng khó coi dường như rất sợ hãi ánh mắt Lâm Phong di chuyển trên người bọn họ.

– Nếu như muốn giết một người Thanh Đế Sơn chi bằng giết một người Tề Thiên Bảo.

Trong nội tâm Lâm Phong lạnh lùng, cuối cùng ánh mắt hắn như ngừng lại trên người một người trong đó khiến cho đôi mất người kia có chút cứng đờ. Tề Vân Thịnh, Tề Thiên Bảo vô cùng xem trọng một người cũng là võ tu của Thanh Đế Sơn, thấy con mắt Lâm Phong theo dõi hắn, Tề Vân Thịnh có cảm giác toàn thân vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh.

– Giết hắn đi.

Lâm Phong chỉ vào Tề Vân Thịnh nói, khiến cho thần sắc đám người Tề Thiên Bảo đều đều ngưng tụ, cực kỳ khó coi.

– Nghịch Trần Quân.

Ánh mắt Tề Vân Thịnh nhìn về phía Nghịch Trần Vũ Hoàng cầu cứu, lúc này cự đại thủ chưởng của Thạch Viên đã oanh sát ra ngoài khiến cho hư không đều bạo động quyền mang như hào quang lưu tinh vậy, rất khó tưởng tượng thân thể to lớn như vậy có thể oanh ra nhanh một quyền này. Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng khó coi, thân hình run lên, song thủ kết ấn, lập tức chưởng ấn kim sắc ấn ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, lực công kích của Thạch Viên quá táo bạo đáng sợ, kim ấn bôn hội, thủ chưởng Nghịch Trần Vũ Hoàng Vũ lại lần nữa hướng hư không run lên, một đồ văn kim sắc to lớn hóa thành một mặt trốn giáp, phóng ra kim quang rực rỡ va chạm với quyền của yêu viên, trong hư không đều là lực lượng hủy diệt đáng sợ. Ngay khi bọn hắn va chạm, thân thể Phong yêu hơi động, hắn am hiểu nhất pháp tắc gió, nhanh đến mức mắt người thường không thể đuổi kịp.

– Không.

. . Đám người nghe được Tề Vân Thịnh điên cuồng hét lên một tiếng, mà sau đó cảm thấy cơn lốc cuồng bá lướt qua người bọn họ khiến cho con mắt đều không cách nào mở ra, đợi đến lúc bọn hắn có thể nhìn rõ mọi thứ thì phát hiện Tề Vân Thịnh đã trong hư không rồi, bị bàn tay Phong yêu sắc bén khấu tại chỗ đó.

– Nghịch Trần đại nhân, cứu ta.

Sắc mặt Tề Vân Thịnh cuồng biến, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Nghịch Trần ngẩng đầu, vừa định mở miệng, lập tức thấy tay Phong yêu mãnh liệt run lên phảng phất như muốn xé rách không gian, thân thể Tề Vân Thịnh trực tiếp bị xé nát, tràn đầy cảm giác bạo lực. Tề Vân Thịnh tuy rằng thân là cường giả Vũ Hoàng hơn nữa còn là võ tu Thanh Đế Sơn nhưng trước mặt người này căn bản không có một chút lực lượng phản kháng.

– Vũ Hoàng gì mà yếu như vậy.

Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu, trong lòng hơi có chút chấn động, Tề Vân Thịnh đúng là một vị Vũ Hoàng lợi hại nhưng cho dù ngươi có mạnh mẽ bao nhiêu thì khi đối mặt với người mạnh hơn ngươi, ngươi đều sẽ yếu ớt, không chịu nổi một kích, không nói nếu như có một ngày ngươi đi đến đỉnh võ đạo.

– Thần Vũ!

Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh buốt, tràn ngập lãnh ý cường đại, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, trong hư không lại nổi lên một hồi phong bạo, những yêu thú Yêu Dạ Đảo này lại dám ngay trước mặt hắn giết võ tu Thanh Đế Sơn, bọn họ để hắn ở đâu rồi?

– Phẫn nộ rồi sao?

Ngươi có tư cách gì phẫn nộ! Thần Vũ lạnh lùng quát một tiếng, đôi mắt đen kịt, mới chỉ giết một người Vũ Hoàng mà thôi.

– Kế tiếp, chúng ta nên nói chuyện thật tốt, có bao nhiêu người tham gia săn giết đệ tử Yêu Dạ Đảo của ta?

Đôi mắt Vũ Hoàng Thần Vũ đảo qua, lập tức trong lòng những người Tề Thiên Bảo đều run rẩy, Tề Vân Thịnh là một nhân vật thiên tài của Tề Thiên Bảo bọn hắn vậy mà cũng bị giết chết một cách dễ dàng rồi, đối mặt với thượng vị Hoàng, không cách nào phản kháng như mộng ảo, không lâu trước đó bọn hắn truy sát Lâm Phong, khi đó bọn họ là đao búa còn Lâm Phong là thịt cá, bây giờ tình huống đảo ngược rồi!

Chương 1612: Sợ Gì Mà Không Chiến?

– Nói chuyện?

Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Thần Vũ, nói chuyện chỉ là một quá trình mà thôi, trong thế giới võ đạo thực lực mới là đạo lý, mà bây giờ, phương của hắn hoàn toàn đang ở thế yếu, đối phương muốn như thế nào thì sẽ như thế, vừa rồi đã tru sát một người của Thanh Đế Sơn mà hắn lại chẳng thể làm gì.

– Những người đối phó với đệ tử Yêu Dạ Đảo ta có Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung, Đại Chu Tiên Cung, ba thế lực vẫn chưa nói rõ ân oán với Lâm Phong, bọn hắn ai đúng ai sai còn chưa nói gì đã dung thủ đoạn để giải quyết vấn đề, nhưng Yêu Dạ Đảo ta không tìm bọn hắn tính sổ, là chuyện của Yêu Dạ Đảo ta.

Thần Vũ Vũ Hoàng nhìn Nghịch Trần, chậm rãi nói:

– Nhưng ân oán giữa Lâm Phong và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo không có một chút gì liên quan tới Thanh Đế Sơn, Thanh Đế Sơn các ngươi hạng thân phận gì mà lại dám giết một hậu bối Tôn Vũ của Yêu Dạ Đảo ta, hơn nữa sau đó lại còn cho phép Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo phong thành truy nã truy sát, Nghịch Trần, nếu như hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng chuyện này thì cứ hễ người của Thanh Đế Sơn tham dự vào việc này vậy hôm nay đừng mong rời khỏi đây.

Sở dĩ Thần Vũ Vũ Hoàng có thể nói tinh tường như vậy, thực chất không phải sợ cái gì, nhưng lần tranh đoạt này khả năng không chỉ liên quan đến hắn và Nghịch Trần mà còn có thể sẽ liên quan đến tranh đấu giữa hai thế lực Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo, nên tốt nhất nói tinh tường một chút, coi như ta giết ngươi, cũng muốn sư xuất nổi danh, do người của Thanh Đế Sơn săn giết đệ tử Yêu Dạ Đảo ta trước đấy. Chư vị cường giả Thanh Đế Sơn thần sắc ngưng tụ, phàm người tham dự vào việc này thì hôm nay đừng mong rời khỏi đây, Thần Vũ làm như vậy muốn tru sát toàn bộ người Thanh Đế Sơn sao, nói cho tất cả người, Yêu Dạ Đảo hắn không phải Thanh Đế Sơn ngươi muốn động đến là có thể động vào đâu. Lúc này, Tề Vân Lôi chậm rãi bay lên không, đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Nghịch Trần nhìn Thần Vũ nói:

– Các ngươi có biết ai muốn bắt Lâm Phong không?

Lông mày Thần Vũ nhíu lại, lạnh lùng hỏi:

– Chẳng lẽ còn có thế lực khác tham dự vào việc này hay sao?

– Ta chính là người của Vô Cực Cung.

Tề Vân Lôi lạnh lùng nói.

– Vô Cực Cung?

Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia phong mang, Vô Cực Cung tham gia vào việc bắt hắn, hắn còn nhớ rõ trong lúc chiến đấu, Đông Hoàng vốn động sát niệm với hắn nhưng khi Tề Vân Lôi hô lớn một tiếng, không được giết Lâm Phong hắn thì hắn lại không nghĩ tới sau lưng Thanh Đế Sơn vẫn còn có Vô Cực Cung.

– Đúng là hắn, Thanh Bào Đại Đế.

Đôi mắt Lâm Phong cứng đờ, nếu như Vô Cực Cung muốn bắt hắn vậy chỉ có một nguyên nhân, Đại Đế áo bào xanh biết được có khả năng ngày xưa Vô Cực Thiên Đế truyền thừa cho hắn, mặc dù chỉ là khả năng nhưng Đại Đế áo bào xanh cũng sẽ không bỏ qua, hạ lệnh truy nã hắn, đây mới là mục đích Tề Vân Lôi muốn bắt hắn.

– Thần Vũ, ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Nghịch Trần lạnh lùng nói.

– Thì ra ngươi là người Vô Cực Cung.

Lúc này, Hồ Nguyệt chậm rãi tiến lên, trong đôi mắt đẹp lộ ra nụ cười duyên, đi tới trước mặt Tề Vân Lôi, áo bào đỏ tung bay nhanh như chớp, Tề Vân Lôi muốn tránh đi nhưng áo bào đỏ đã trong nháy mắt bao trùm lấy thân thể hắn.

– Nứt ra.

Tề Vân Lôi gầm lên một tiếng, lực lượng hư không pháp tắc hóa thành lợi kiếm.

– Ngươi chém đoạn à.

Hồ Nguyệt cười duyên nói lập tức Tề Vân Lôi cảm giác huyết mạch toàn thân run lên, thậm chí một cánh tay của hắn huyết dịch còn trực tiếp phun trào ra ngoài, chỉ trong tích tắc cánh tay kia của hắn đã không còn, chỉ có vết máu không ngừng chảy mà huyết dịch cả người hắn cũng đều đang rút cạn dần.

– Không, ngươi làm gì vậy?

Tề Vân Lôi hoảng sợ nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt, huyết hóa, đây là lực lượng huyết hóa, đối phương có thể trong nháy mắt khiến hắn trở thành một vũng máu.

– Muốn máu của ngươi.

Áo bào đỏ rung động, hóa thành 3000 trượng, hung hăng ném Tề Vân Lôi trên mặt đất, Tề Vân Lôi không dám phản kháng lực lượng huyết hóa kia vẫn đang bao phủ hắn.

– Ta là người Vô Cực Cung.

Tề Vân Lôi quát nhưng Hồ Nguyệt vẫn cười duyên như cũ nhìn Tề Vân Lôi trên mặt đất:

– Vô Cực Cung không có phế nhân đâu.

– Ngươi muốn làm gì?

Thấy Hồ Nguyệt cười, cơ thể Tề Vân Lôi điên cuồng run rẩy, lập tức áo bào đỏ lại hung hăng bao bọc cơ thể hắn lần nữa, máu của hắn lại bắt đầu rút dần muốn hóa thành máu đông, các kinh mạch trong cơ thể đang phá toái, Hồ Nguyệt muốn phế bỏ hắn, Vô Cực Cung sẽ không cần một tên phế nhân.

– Tiền bối, đừng mà.

. . Tề Vân Lôi rốt cuộc cũng run rẩy, hắn ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì.

– Ta có già như vậy ư, ngươi nên gọi ta là nữ vương!

Hồ Nguyệt cười quyến rũ nói.

– Nữ vương, hãy tha cho ta.

Tề Vân Lôi gầm thét lên, nếu như bị phế thì đừng nói Vô Cực Cung mà ngay cả Tề Thiên Bảo cũng sẽ vứt bỏ hắn, hắn chỉ có thể chờ chết, cuộc đời của hắn không còn bất kỳ sắc thái nào.

– Ta nói rồi Vô Cực Cung không có loại phế vật này.

Gương mặt trương mỹ lệ của Hồ Nguyệt khiến người của Thanh Đế Sơn và Tề Thiên Bảo đều cảm thấy sợ hãi, yêu tinh kia quả nhiên là một yêu tinh đáng sợ. Khi áo bào đỏ xoáy lên thì Tề Vân Lôi đã nằm trong vũng máu, thân thể co rúc lại, hắn đã hoàn toàn bị phế. Nghịch Trần thật không ngờ người Yêu Dạ Đảo lại nổi điên như vậy, Tề Vân Lôi cũng đã nói mình là người Vô Cực Cung rồi mà vẫn bị Hồ Nguyệt cứng rắn phế bỏ. Thậm chí, lông mày Thần Vũ lông cũng không từng nhíu một lần, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Nghịch Trần, nói:

– Vô Cực Cung sao lại có thể có loại phế vật này, hắn hẳn là người Tề Thiên Bảo mới đúng, các ngươi đang giả mạo Vô Cực Cung sao, huống hồ cho dù hắn là người của Vô Cực Cung thật, Nghịch Trần, Thanh Đế Sơn ngươi từ lúc nào đã trở thành môn hạ Vô Cực Cung vậy?

– Thanh Đế Sơn ta chưa bao giờ gia nhập thế lực môn hạ khác.

Nghịch Trần lạnh lùng đáp lại.

– Nếu như Thanh Đế Sơn không phải môn hạ Vô Cực Cung vậy Vô Cực Cung muốn bắt Lâm Phong thì liên quan gì đến Nghịch Trần ngươi?

Nghịch Trần ngươi muốn vuốt mông ngựa, lấy đệ tử Yêu Dạ Đảo ta ra làm đệm lưng sao? Thần Vũ lạnh lùng nói:

– Lý do này vẫn chưa đầy đủ, bây giờ tất cả người của Tề Thiên Bảo đều cút hết cho ta, Yêu Dạ Đảo phải xử lý chuyện Thanh Đế Sơn đối phó với đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, đương nhiên nếu như Tề Thiên Bảo muốn cùng Thanh Đế Sơn cùng tiến cùng lùi thì ta cũng không ngại.

Lời Thần Vũ vừa dứt, một trận cuồng phong cuốn qua, Phong yêu đến một nơi khác chuẩn bị động thủ với Thanh Đế Sơn.

– Cung chủ bảo chủ Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo đều mất tích rồi ư!

Giọng nói Nghịch Trần rất lạnh, khiến cho trong nội tâm đám người Tề Thiên Bảo đều lộp bộp một tiếng, nội tâm cực kỳ giãy dụa, nếu như cung chủ bảo chủ Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo lúc này mà xuất hiện liên thủ đối phó với Yêu Dạ Đảo thì có thể áp chế được Yêu Dạ Đảo nhưng không ai muốn đắc tội với Yêu Dạ Đảo, bọn hắn không thể trêu vào, nhất là khi bọn hắn và Yêu Dạ Đảo lại không có bất kỳ ân oán nào, bọn hắn không có bất kỳ lý do gì để tới. Nhưng bây giờ, không tới dường như lại đắc tội với Thanh Đế Sơn. Cục diện này xác thực khiến người ta rất khó xử, chỉ sợ bây giờ đại năng giả Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng đang giãy dụa, nhưng bọn hắn cuối cùng cũng lựa chọn không tới, đắc tội Thanh Đế Sơn tuy rằng có lẽ về sau khi gặp Thanh Đế Sơn sẽ có chút khó xử, nhưng dù sao Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo bọn hắn và Thanh Đế Sơn có liên quan tới rất nhiều lợi ích, như thế nào đi nữa Thanh Đế Sơn cũng không có khả năng động căn cơ của bọn họ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khả năng, nhưng Yêu Dạ Đảo không giống vậy, lúc này nếu giúp Thanh Đế Sơn đối phó Yêu Dạ Đảo thì không thể nghi ngờ đang gây hấn với lực lượng Yêu Dạ Đảo, một ngày đó bầy yêu to lớn hơn đột nhiên xuất hiện bọn hắn sẽ không chịu nổi. Yên tĩnh gây Thanh Đế Sơn, chớ đắc tội với Yêu Dạ Đảo. Thậm chí, người Tề Thiên Bảo đã rời đi mà bọn hắn vẫn không dám lùi lại, nếu không lùi lại thì lát nữa sẽ chính là con đường chết, điều bọn hắn đang buồn bực nhất chính là Lâm Phong làm sao lại xuất động nhiều cường giả Yêu Dạ Đảo tới vậy, nếu như chỉ có một mình Thần Vũ Vũ Hoàng thì sẽ không gây nên sóng gió quá lớn nhưng thế lực trước mặt lại có cả một bầy yêu.

– Thần Vũ, ngươi thật sự muốn để Thanh Đế Sơn khai chiến với Yêu Dạ Đảo không?truyện Linh Dị

Nghịch Trần lạnh lùng nói.

– Nghịch Trần, đừng quá xem trọng bản thân, chuyện lần này do ngươi gây nên, đương nhiên, mặc dù thực sự có liên quan đến Thanh Đế Sơn, các ngươi tùy ý đụng đến đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, không sợ khai chiến thì Yêu Dạ Đảo ta có gì phải sợ, bây giờ người Thanh Đế Sơn đụng đến đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, giết không tha.

Vũ Hoàng Thần Vũ lạnh lùng nói.

– Rống.

. . Yêu viên gào thét, long trời lở đất, yêu chưởng to lớn oanh tạc về phía trước, bài sơn đảo hải phảng phất như sơn mạch trùng điệp bị thôi động đi về phía trước, mai táng tất cả.

– Các ngươi nhớ kỹ!

Giọng Nghịch Trần lạnh buốt, mang theo một người bên cạnh bay lên không, hư không lóe lên. Phong yêu chợt hiện, muốn truy kích, lại nghe Thần Vũ nói:

– Mà thôi, Nghịch Trần am hiểu pháp tắc không gian và pháp tắc kim, tốc độ nhanh, công kích mạnh mẽ, mặc dù có thể đuổi theo cũng giết không chết, để hắn đi nhưng người Thanh Đế Sơn ở lại một tên cũng không tha.

– Phong đệ đệ, chúng ta cũng đi chơi.

Hồ Nguyệt bọc lấy Lâm Phong bên người, thân hình run lên biến mất tại tại chỗ, sau một khắc khi xuất hiện trước mặt một vị Vũ Hoàng Thanh Đế Sơn, bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, một ngón tay lập tức biến hư không hóa thành một không gian đẫm máu, huyết hóa, cường giả Vũ Hoàng chỉ cảm giác huyết mạch của mình giờ đây không thể khống chế được, sắc mặt kịch biến.

– Phong đệ, tỷ tỷ bạo lực như vậy, ngươi cũng không thể nhớ kỹ nha.

Hồ Nguyệt cười nói, lập tức thủ chưởng mãnh liệt sờ qua, huyết bạo, người kia đã hóa thành một vũng máu, hắn đã chết.

– Cái này là chênh lệch cảnh giới.

Lâm Phong nhìn hỗn chiến trước mắt, trong nội tâm chấn động, một đại cảnh giới cao hơn phảng phất như đều không thể bù đắp, lực lượng pháp tắc kém quá nhiều, Hồ Nguyệt có thể đơn giản bóp chết một vị trung vị Hoàng. Đừng nói cao hơn một cảnh giới, kì thực khi Lâm Phong bước vào Vũ Hoàng hắn sẽ rõ, mặc dù đại cảnh giới giống nhau nhưng sự chênh lệch giữa bọn hắn lại không thể bù đắp, giống như bây giờ hắn có thể đơn giản triển áp một người cùng cấp bậc như nhau. Người Tề Thiên Bảo nhìn cảnh tàn sát nhau trong hư không có cảm giác trái tim cũng bị kéo căng lên thật chặt, những yêu thú này căn bản là vô pháp vô thiên, Thanh Đế Sơn ngươi không sợ khai chiến thì Yêu Dạ Đảo ta có gì phải sợ, giết thì giết.

– Yên tĩnh gây Thanh Đế Sơn, đừng chọc Yêu Dạ Đảo.

Đám người nơi xa không nói gì, Thanh Đế Sơn ở địa vực bọn hắn đại biểu cho địa vị chí cao vô thượng, tất cả mọi người đều lấy việc trở thành võ tu Thanh Đế Sơn mà tự hào, nhưng bây giờ Yêu Dạ Đảo lại đang đồ sát võ tu Thanh Đế Sơn, lực lượng trước mặt tuyệt đối đều là võ tu Thanh Đế Sơn cao cao tại thượng nhưng lại yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích!

Chương 1613: Giải Trừ Lạc Ấn

Người Thanh Đế Sơn mà Nghịch Trần Vũ Hoàng đưa tới hầu như đều bị Yêu Dạ Đảo giết hết nhưng vẫn còn một vài người trốn thoát được, ví dụ như Tề Vũ Thần của Tề Thiên Bảo, hắn hộ tống người Tề Thiên Bảo rời đi, hắn không chỉ là người Thanh Đế Sơn và cũng là người của Tề Thiên Bảo, hơn nữa hắn chỉ là một người Tôn Vũ không đáng đi chịu chết nên Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không trách hắn.

Nhưng khi thấy yêu thú đã giệt sạch đám cường giả của Thanh Đế Sơn thì cường giả Tề Thiên Bảo nội tâm đều rung động, kế tiếp, Yêu Dạ Đảo sẽ xử lý bọn hắn như nào đây?

– Chư vị Yêu Hoàng đại nhân, các ngươi cũng nói, việc này là ân oán của Tề Thiên Bảo ta và Lâm Phong, hắn động tới Tề Thiên Bảo ta trước.

Tề Vân Kiêu tuy rằng hận thấu những người Yêu Dạ Đảo này nhưng vẫn vô cùng khách khí mở miệng.

– Các ngươi là cái rắm gì, có tư cách gì để nói chuyện đúng sai với bọn ta?

Đôi mắt đen của Thần Vũ lạnh lùng, đạo lý? Đó là thứ gì? Hắn và Nghịch Trần nói những lời kia bởi vì Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo đều thuộc thế lực Đế cấp, muốn giết người của Thanh Đế Sơn cũng nên nói rõ ràng một chút, dù sao, Yêu Dạ Đảo không phải do mấy người Thần Vũ hắn định đoạt, phía trên vẫn còn yêu thú mạnh hơn, tốt xấu gì cũng phải để cho bọn họ thấy, Thần Vũ hắn không cố ý gây ra hỗn chiến song phương mà là do Thanh Đế Sơn khinh người quá đáng. Còn Tề Thiên Bảo mà cũng muốn nói đạo lý với Yêu Dạ Đảo hắn? Quả thật buồn cười đến cực điểm. Thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, không phản bác được, tựa hồ lúc này mới ý thức được trước mặt hắn là một đám yêu.

– Lâm Phong, ngươi muốn như thế nào?

Ánh mắt Thần Vũ nhìn về phía Lâm Phong hỏi. Lâm Phong đang suy nghĩ trong đầu, Yêu Dạ Đảo là lực lượng mạnh mẽ hắn xuất động đã đắc tội với Thanh Đế Sơn, nếu như lại kết thêm cừu hận với Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo nữa thì việc này sẽ càng lớn hơn, dù sao nếu như Yêu Dạ Đảo thật sự muốn động tới Tề Thiên Bảo, Đại Chu Tiên Cung, Dược Vương Tiên Cung, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ không nhàn rỗi, ba đại thế lực hợp sức lại thì lực lượng sẽ rất đáng sợ, thậm chí những người Yêu Dạ Đảo ở đây cũng chưa chắc có thể đối phó được. Hơn nữa, Lâm Phong cũng biết rõ, Yêu Dạ Đảo dù sao không phải thế lực thuộc về hắn, cũng không phải thuộc về Thần Vũ thúc bọn hắn, Yêu Dạ Đảo có ngàn vạn yêu đảo, còn có những yêu thú mạnh hơn, hắn mặc dù dựa thế cũng nên có chừng có mực, chính thức có thể dựa vào vẫn là bản thân cường đại, lực lượng chính bản thân mình mới là chân thật nhất.

– Ân oán giữa ta với Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung vẫn nên để ta tự mình tới giải quyết.

Trong con ngươi Lâm Phong hiện lên một tia hàn mang, nói:

– Ta cần một mạng.

Thần sắc bọn Tề Vân Kiêu ngưng tụ, tựa hồ muốn cái gì đó, nhìn thoáng qua Mê Thần Quân bên cạnh.

– Không được, Mê Thần Quân nhất định không thể chết được.

Sắc mặt Tề Vân Kiêu khó coi, Mê Thần Quân đối với Tề Thiên Bảo có ý nghĩa không thể so sánh bình thường được, trong tay hắn khống chế một lực lượng Vũ Hoàng cường đại, đều là lực lượng trung kiên Tề Thiên Bảo không thể bỏ qua.

– Cho dù ngươi giết ta thì sư huynh sư đệ của ngươi cũng không cách nào hồi phục được, vĩnh viễn cũng không.

Đôi mắt Mê Thần Quân dưới mặt nạ rất lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khi Lâm Phong nói ra câu kia hắn đã muốn đến, một mạng Lâm Phong muốn chính là mạng hắn.

– Vậy ngươi nói ta nên như thế nào?

Lâm Phong nhìn chằm chằm vào mắt Mê Thần Quân, lạnh lùng nói.

– Dùng mạng của ta đổi lấy sự tự do cho sư huynh sư đệ của ngươi, ta sẽ xóa bỏ lạc ấn cho bọn hắn.

Mê Thần Quân nói. Trong con ngươi Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh, hắn chờ chính là những lời này của Mê Thần Quân, mặc dù hôm nay tha cho Tề Thiên Bảo nhưng đám người Viên Phi không thể ở lại nơi này thêm nữa, phải dẫn họ đi.

– Dẫn bọn hắn đến, ngay trước mặt ta xóa bỏ lạc ấn.

Lâm Phong lạnh nhạt nói.

– Được, ta sẽ gọi bọn hắn đến đây.

Đôi mắt Mê Thần Quân khép hờ, dùng lực lượng lạc ấn triệu hoán bọn người Viên Phi. Không lâu sau, một vị cường giả trung vị hoàng dẫn bốn người Viên Phi tới.

– Nếu như ngươi có ý niệm gì không chính đáng thì tốt nhất ngươi nên suy nghĩ một chút tới hậu quả trước đi.

Hồ Nguyệt cười nhẹ nói một tiếng, Mê Thần Quân khẽ gật đầu, lập tức bay lên, đi đến trước mặt Viên Phi, một ánh sáng thần niệm xâm nhập vào thần niệm Viên Phi, hắn dung thủ đoạn đặc thù để khắc lạc ấn vì vậy dù thượng vị Hoàng cũng đều không có cách nào giải trừ được bởi khi hắn lạc ấn còn dùng Mê Thần thuật cho nên chỉ có hắn mới có thể xóa bỏ. Mê Thần thuật lần nữa theo thần niệm xâm nhập vào trong khối óc của Viên Phi, giải trừ thôi mien ngày xưa và cũng chậm rãi mang lạc ấn biến mất.

– Rống.

. . Viên Phi gào thét lên một tiếng, cả người phảng phất như muốn cuồng hóa, nhìn chằm chằm Mê Thần Quân, một quả đấm đã phá không đánh về phía Mê Thần Quân, tỉnh táo lại hắn biết được mình bị khống chế, làm sao có thể không nổi giận.

– Dừng tay.

Mê Thần Quân hét lớn một tiếng, thủ chưởng run lên, ngăn trở quả đấm của Viên Phi, nói:

– Ta đã xóa bỏ ngươi lạc ấn, ngươi được tự do rồi.

Con ngươi Viên Phi băng lãnh nhìn chằm chằm Mê Thần Quân, lại gầm lên một tiếng, lập tức mới dần dần thu liễm khí tức.

– Rống.

. . Lại một tiếng hô lớn được truyền ra, chỉ thấy nơi xa giữa đám người có một thân ảnh phá không mà đến, hô:

– Viên Phi.

Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, khi nhìn thấy người tới là ai thì thần sắc lập tức ngưng tụ, lộ ra sự vui mừng, đó là Đại Viên Hoàng, thì ra hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tề Thiên Bảo nhưng bởi vì thực lực chưa tới nên hắn không cứu được Viên Phi, lúc này thấy Viên Phi đã được giải khai lạc ấn nên mới đi ra.

– Rống!

Thạch Viên ngưỡng thiên trường khiếu, kinh thiên động địa, hắn là một loại tộc Yêu Viên, tộc Yêu Viên là một tộc đàn, hắn là Thạch Viên, trong ngạn vạn yêu ở Yêu Dạ Đảo còn có một Yêu Viên Đại Địa Ma Viên lợi hại, tương lai phát triển lên nhất định còn lợi hại hơn hắn, mà trước mắt Yêu Viên, không biết thuộc về một loại Yêu Viên. Viên Phi đạp bộ đi tới nơi này, ba Yêu Viên tụ họp, đều lộ ra sự vui vẻ, lập tức đồng thời gào thét, âm thanh vang lên rung động thiên địa, sau đó, Đại Viên Hoàng và Viên Phi cùng đi đến bên cạnh Lâm Phong.

– Lâm Phong, cám ơn ngươi.

Đại Viên Hoàng cảm kích nói, lập tức nhìn về phía mấy người Thần Vũ:

– Đa tạ chư vị tiền bối.

– Không nghĩ tới vậy mà lại là cùng tổ tiên với ta, Yêu Dạ Đảo dường như thích hợp các ngươi, chỗ đó ngoài gia hỏa Thạch Viên này ra còn có một tôn Đại Địa Ma Viên, về sau các ngươi cũng sẽ không cô đơn.

Thần Vũ thấy hai người Yêu Viên đi tới, không khỏi cười nói.

– Yêu Dạ Đảo.

Trong con ngươi Đại Viên Hoàng lộ ra sự vui mừng, gật đầu nói:

– Đa tạ tiền bối nguyện ý thu nhận chúng tôi.

– Xung quanh Yêu Dạ Đảo có ngàn vạn yêu đảo, nơi đó là nhà của yêu thú, không cần phải nói lời cảm tạ.

Thần Vũ không để ý nói, mà lúc này, Mê Thần Quân lại lần lượt giải trừ lạc ấn cho bọn họ, bọn người Bát Nhã sau khi tỉnh táo lại sắc mặt rất khó coi, những chuyện xảy ra trong mấy ngày này bọn hắn đều biết rõ, giờ phút này lạc ấn đã được giải trừ, bọn hắn cảm giác trong lòng phảng phất như rơi xuống một tảng đá lớn nhưng lại có chút cảm giác chịu tội, cũng may Lâm Phong bình an vô sự.

– Không sao rồi.

Lâm Phong nhìn ba người Bát Nhã, hung hăng đánh một quyền, trong đôi mắt lộ ra nụ cười thản nhiên.

– Ta ngược lại còn muốn cám ơn Tề Thiên Bảo, những ngày này đã bồi dưỡng các ngươi rất tốt, còn trị thương cho chân của Hình Chiến, những thứ khác không cần suy nghĩ nữa.

– Đúng, ta đích xác cũng muốn cám ơn Tề Thiên Bảo.

Hình Chiến cười nói, nếu không có Tề Thiên Bảo thì cái chân kia của hắn không biết tới lúc nào mới có thể bình phục, hơn nữa những năm gần đây, Tề Thiên Bảo xác thực cũng dụng tâm bồi dưỡng bọn hắn, ý đồ khiến bọn hắn trở nên cường đại hơn để bọn hắn lợi dụng, nhưng bây giờ lạc ấn đã được giải trừ, ngược lại là bọn họ chiếm được tiện nghi.

– Lâm Phong, Đại Chu Tiên Cung và Dược Vương Tiên Cung ngươi có muốn tìm bọn hắn tính sổ không?

Thần Vũ hỏi Lâm Phong một tiếng.

– Vũ thúc, chúng ta về Yêu Dạ Đảo đi.

Lâm Phong không định tiếp tục để Yêu Dạ Đảo ở lại chỗ này gây chuyện nữa, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ không kéo Yêu Dạ Đảo vào việc này, hôm nay Yêu Dạ Đảo đã vì hắn mà đắc tội với Thanh Đế Sơn, thậm chí còn có tiền ẩn một sự uy hiếp mạnh mẽ hơn là Vô Cực Cung. Ngoài Tề Vân Lôi ra cũng không thấy có người khác của Vô Cực Cung xuất hiện, Lâm Phong phỏng đoán, khả năng Tề Vân Lôi muốn tự mình bắt được hắn sau đó dẫn về Vô Cực Cung lập được công lớn, còn Tề Vân Lôi phải chăng biết được trong tay hắn nắm giữ 3000 đại trận đạo, Lâm Phong cho rằng, có lẽ Tề Vân Lôi vẫn chưa biết, Thanh Bào Đại Đế kia mặc dù hạ lệnh cho hắn đi bắt mình cũng sẽ không đem chuyện 3000 trận đạo để lộ ra ngoài, bằng không chắc chắn sẽ dấy lên một trận cuồng phong mà Lâm Phong hắn làm trung tâm, Thanh Bào Đại Đế sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho thế lực khác ngấp nghé Lâm Phong, đến lúc đó sẽ không biết được Lâm Phong bị ai bắt đi, cho dù có người của Vô Cực Cung bắt được cũng chưa chắc sẽ đưa về Vô Cực Cung. Nhưng nếu như Thanh Đế Sơn và Tề Thiên Bảo bọn hắn cũng đã biết Vô Cực Cung muốn bắt mình, mà mình lại bị Yêu Dạ Đảo mang đi, chỉ sợ Thanh Đế Sơn sẽ hạ thủ từ bên trong.

– Cũng được.

Vũ Hoàng Thần Vũ nhẹ gật đầu, lập tức khua tay nói:

– Về Yêu Dạ Đảo.

– Rống.

. . Thạch Viên gầm lên một tiếng với đám người Tề Thiên Bảo, hung hang tung một chưởng Đại Thủ Ấn về phía trước, lúc này mới quay người, chà đạp đại địa rời đi. Tiếng thùng thùng cuồn cuộn vang lên, bầy yêu vũ động, tất cả mọi người đều tránh ra, không có người nào chạy đến gần, mà lúc đại quân đi qua chủ thành Đại Chu Tiên Cung thì toàn bộ người Đại Chu Tiên Cung đều tránh hết qua một bên, một người cũng không thấy.

– Lâm Phong, làm sao lại để mình rơi vào hiểm cảnh như vậy?

Ngồi trên lưng Phong Yêu, Thần Vũ hỏi Lâm Phong một tiếng.

– Ta cũng không ngờ tới Tề Thiên Bảo sẽ có đệ tử của Vô Cực Cung đến, nhìn thấu thân phận của ta.

– Nhưng sau đó ngươi có thể sớm thông báo cho ta thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm lớn như vậy.

Lâm Phong cười khổ lắc đầu, đây là tư oán của hắn và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, đã phiền toái chúng hoàng Yêu Dạ Đảo đến đây, nếu như không phải có Thanh Đế Sơn tham dự thì làm sao lại lâm vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ như vậy chứ và hắn cũng sẽ không cần phải thông báo cho Thần Vũ Vũ Hoàng.

– Lâm Phong.

Lúc này, phía trước có một người bay lên không, nhìn thấy người tới sau đó cười, nói:

– Phong thúc, người này là bằng hữu của ta, để hắn lên đi.

Tốc độ Phong Yêu có chút giảm xuống, lập tức Mộc Dịch bước chân đạp đi lên, nhìn Lâm Phong, Mộc Dịch cười nói:

– Lâm Phong, lần này cuối cùng hữu kinh vô hiểm.

– Còn phải đa tạ Mộc Dịch tiền bối trợ giúp, nếu không khi Thanh Đế Sơn ngoài ý muốn xuất hiện, chỉ sợ khi đó ta đã không có cách nào thoát được, cũng không kịp thông báo cho Yêu Dạ Đảo rồi.

Lâm Phong cười nói:

– Mộc Dịch tiền bối, theo ta đến Yêu Dạ Đảo ngồi một chút đi, chúng ta cùng nghiên tu trận đạo thật tốt.

Mộc Dịch nhìn thoáng qua bọn người Thần Vũ, thấy Thần Vũ nói với hắn:

– Bằng hữu của Lâm Phong chính là bằng hữu của Yêu Dạ Đảo ta.

– Vậy thì đa tạ tiền bối, ta cũng rất rảnh rỗi, như vậy vừa vặn tới Yêu Dạ Đảo tiếp kiến chư vị Yêu Hoàng cũng không tồi.

Mộc Dịch rất sảng khoái đáp ứng, cùng Lâm Phong đi đến Yêu Dạ Đảo.

Chương 1614: Yên Lặng Ra Đi

Yêu Dạ Đảo, trong tòa Dược Viên có một nữ tử áo trắng mỹ lệ đang quan sát những cây thảo dược sinh trưởng, bỗng nhiên nàng như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn phong ở xa thấy một vài bóng người đứng đó, một người trong đó nàng biết rất rõ, là Lâm Phong.

Bay lên không, Mục Doãn như bạch y tiên tử đang múa trong hư không, một lát sau đã tới trước mặt mấy người Lâm Phong, nàng cười nói:

– Trở về lúc nào thế?

– Vừa tới không lâu, ta mang tới cho ngươi một ít thảo dược, ngươi cầm lấy này.

Lâm Phong thu thập được một vài loại thảo dược ở Dược Vương Tiên Cung cho vào chiếc nhẫn trữ vật, hắn cũng không am hiểu mấy loại thảo dược này nên mang về cho Mục Doãn.

– Ừ.

Mục Doãn mỉm cười nhu hòa cũng không khách khí với Lâm Phong, trực tiếp nhận lấy nhẫn trữ vật trong tay hắn.

– Ta còn phải đi bái phỏng mấy vị tiền bối Yêu Hoàng nữa, Doãn nhi ngươi hãy bảo trọng.

Lâm Phong khẽ gật đầu với Mục Doãn cũng không ở lại đây lâu, thân hình chớp lên rồi lại biến mất, Mục Doãn nhìn bóng lưng mấy người Lâm Phong dần đi xa, bờ môi hơi mím lại nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn tấm lưng kia rồi nở nụ cười nhu hòa. Sau khi rời khỏi đó Lâm Phong đi tới một toà yêu đảo cách Yêu Dạ Đảo không xa.

– Ông bạn già.

Lâm Phong hô lớn một tiếng, lập tức tiếng vang ầm ầm truyền ra, một Ma Viên thân hình to lớn xuất hiện, đây là Ma Viên Đại Địa, thấy Lâm Phong đáp xuống trong hư không, khoé miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười, nói:

– Lại tới đây chịu hành hạ sao?

– Ba năm trước đây ngươi đã không thể hành hạ ta nữa rồi a.

Lâm Phong cười nói, lực công kích của Đại Địa Ma Viên xác thực đáng sợ đến cực điểm nhưng trên phương diện tốc độ hắn lại hơi có khiếm khuyết.

– Ta dẫn theo mấy vị bằng hữu tới mong ngươi chiếu cố, rèn luyện bọn hắn.

Lâm Phong cười nói.

– Rống.

. . Bên cạnh Lâm Phong, Đại Viên Hoàng và Viên Phi gào lên một tiếng đồng thời khôi phục bản thể, hóa thân thành một cự viên, thấy một màn này Ma Viên Đại Địa sửng sốt một chút, lập tức nhếch miệng mỉm cười:

– Được, giao bọn hắn cho ta.

– Còn một vị nữa.

Lâm Phong nói lập tức Hình Chiến cũng gào thét một tiếng, huyễn hóa bản thể.

– Hoang Giác Chiến Thú!

Thần sắc Ma Viên Đại Địa ngưng tụ, nói:

– Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoang Giác Chiến Thú, được xưng chiến đấu huyết mạch, ta thật muốn xem Hoang Giác Chiến Thú thiện chiến hay tộc Yêu Viên ta thiện chiến.

– Tạm thời ta giao mấy vị bằng hữu này giao cho ngươi, hãy dẫn bọn hắn đi làm quen với những Yêu Hoàng khác.

Lâm Phong cười vang nói, lập tức thân hình lóe lên, hộ tống hai người Bát Nhã và Ly Hận rời khỏi đây, Viên Phi và Hình Chiến đều là yêu thú hiếu chiến táo bạo, dường như Ma Viên Đại Địa Ma rất hợp bọn hắn nhưng Bát Nhã và Ly Hận lại không như vậy, Bát Nhã tu phật không cùng đường với yêu, ngược lại không biết nên để vị Yêu Hoàng nào đến dạy đây. Ly Hận hắn am hiểu Ly Hận khúc, khống chế bí truyền sóng âm và bí truyền huyễn chi nên vẫn còn có thể dễ dàng tìm một vài yêu thú hợp với hắn. Lâm Phong ở Yêu Dạ Đảo mấy năm, hắn biết nếu có yêu Hoàng trợ giúp, đối với sự xúc tiến vũ tu võ đạo sẽ vô cùng tốt, hắn hi vọng mấy vị sư huynh đệ tu luyện vài năm ở Yêu Dạ Đảo sau đó hẵng đi, khi đó nếu như có thể trùng kích Vũ Hoàng thì càng tốt. Không lâu sau, Lâm Phong lại trở về Yêu Dạ Đảo, lúc này hắn đã tìm được Hồ Nguyệt.

– Hồ Nguyệt tỷ, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.

Lâm Phong đi tới trước mặt Hồ Nguyệt, Hồ Nguyệt là thượng vị Yêu Hoàng, hơn nữa rất quen thuộc những yêu đảo chung quanh Yêu Dạ Đảo, ngày xưa chính nàng đã đưa mình đi dạo chung quanh, tôi luyện mình, nếu như có thể giao Ly Hận và Bát Nhã cho nàng thì Lâm Phong cũng yên tâm.

– Phong đệ vẫn còn phải khách khí với ta sao!

Hồ Nguyệt cười duyên đi đến bên cạnh Lâm Phong, đặt hai tay lên vai Lâm Phong đặc biệt hấp dẫn, nhưng Lâm Phong sớm đã thành thói quen khi bị yêu tinh kia trêu đùa hí lộng, cười khổ nói:

– Hai vị này là sư huynh đệ của ta, hi vọng Hồ Nguyệt tỷ có thể chiếu cố bọn hắn một chút.

– Đến nay ngươi cũng đã quen biết rất nhiều Yêu Hoàng ở Yêu Dạ Đảo rồi, có thể dẫn bọn hắn tới một chỗ nào đó rèn luyện, chuyện này còn phải nhờ đến tỷ tỷ ta sao!

Đôi bàn tay Hồ Nguyệt vuốt ve mặt Lâm Phong, nói:

– Nói cho tỷ tỷ, có phải ngươi muốn rời khỏi Yêu Dạ Đảo hay không?

Thần sắc Lâm Phong sững sờ rồi khẽ gật đầu.

– Tiểu gia hỏa ngươi được lắm, chẳng lẽ ngươi thực sự định vứt bỏ tỷ tỷ mà đi sao, còn có tiểu tình nhân của ngươi nữa.

Đôi mắt Hồ Nguyệt u oán nhìn Lâm Phong khiến hắn có cảm giác không chịu đựng nổi.

– Hồ Nguyệt tỷ, ta và Doãn nhi chỉ là bạn bè, còn Hồ Nguyệt tỷ ta đương nhiên không bỏ được, nhưng ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, Thanh Đế Sơn ta ngược lại không để ý nhưng bên phía Vô Cực Cung sẽ có một vài chuyện xảy ra.

Lâm Phong cũng không giấu diếm, Hồ Nguyệt và Thần Vũ mấy vị Vũ Hoàng đối xử với hắn rất tốt, trong lòng Lâm Phong rất rõ tuy hắn thường xuyên bị Hồ Nguyệt trêu đùa hí lộng nhưng tất cả những gì Hồ Nguyệt làm đều vì muốn tốt cho hắn.

– Tiểu gia hỏa, ngươi có phải có chuyện gì gạt tỷ hay không?

Hồ Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Phong, Vô Cực Cung chính là quái vật khổng lồ, nhưng cũng không đáng vì một tên trung vị Hoàng đối xử với Yêu Dạ Đảo bọn họ như thế nào, dù sao Yêu Dạ Đảo cũng là thế lực Đế cấp nhưng Lâm Phong nói như vậy, hiển nhiên Vô Cực Cung muốn bắt Lâm Phong, có phải là vì một vài chuyện bất thường gì không.

– Hồ Nguyệt tỷ, ta vào Vô Cực đế cung, hơn nữa ta còn gặp được Vô Cực Thiên Đế và Vô Cực Cung chủ hôm nay, hơn nữa, Vô Cực Cung chủ, hắn khả năng đã hoài nghi ta có được trận đạo Vô Cực Thiên Đế truyền thừa.

Lâm Phong nói với Hồ Nguyệt khiến cho đôi mắt dễ thương của Hồ Nguyệt nháy nháy mấy cái, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

– Tiểu quai quai của ta, vấn đề này khá lớn đấy, trên thực tế, ngươi có thể đạt được hay không?

Lâm Phong nhìn Hồ Nguyệt khẽ gật đầu, khiến Hồ Nguyệt lại lần nữa sửng sốt một chút.

– Đi, lập tức rời khỏi Yêu Dạ Đảo, ta tiễn ngươi đi.

Hồ Nguyệt im lặng một lúc, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thật sự làm lớn chuyện đến vậy, trận đạo Vô Cực Thiên Đế truyền thừa cũng không biết họa hay phúc.

– Tỷ, vậy Yêu Dạ Đảo?

Lâm Phong còn có chút chần chờ, hắn sợ sẽ vì chuyện này mà liên lụy đến Yêu Dạ Đảo.

– Yên tâm đi, sau đó ngươi đi thì chúng ta sẽ nói ngươi tự đi, chúng ta cũng không ai biết, mặc dù người Vô Cực Cung tới, bọn hắn cũng không thể tránh được, Yêu Dạ Đảo thân là thế lực Đế cấp, Vô Cực Cung cũng không dám động đến dễ dàng như vậy, huống hồ đại nhân Yêu Dạ chúng ta cũng không phải yêu thú bình thường.

Hồ Nguyệt nắm tay Lâm Phong chuẩn bị đưa Lâm Phong rời khỏi Yêu Dạ Đảo, ở lại chỗ này đối với Lâm Phong mà nói rất nguy hiểm, một khi Đại Đế của Vô Cực Cung đến tìm, sau đó tìm được Lâm Phong rồi thì Yêu Dạ Đảo muốn bảo vệ cũng không thể bảo vệ được toàn vẹn, Lâm Phong chọn rời đi là đúng, Yêu Dạ Đảo sẽ được an toàn.

– Không cần vội như vậy a, ta còn chưa chào hỏi mấy người Thần Vũ thúc.

Lâm Phong cười khổ, hắn vốn định ở lại mấy ngày, dù sao Vô Cực Cung cũng cách nơi này rất xa, sau khi tin tức truyền tới Vô Cực Cung đám cường giả Vô Cực Cung muốn chạy tới nơi này cũng sẽ mất một thời gian ngắn a.

– Có gì mà phải chào hỏi, cứ giao cho ta được rồi.

Hồ Nguyệt kéo Lâm Phong bay lên không, nhìn Ly Hận và Bát Nhã còn đang sững sờ bên cạnh thì cười quyến rũ nói:

– Hai tiểu gia hỏa ngươi ở chỗ này chờ ta trở về.

– Lâm Phong.

. . Hai người nhìn Lâm Phong ở bên cạnh Hồ Nguyệt một chút, không nói gì huynh đệ bọn hắn vừa mới tụ họp bây giờ lại phải chia tay sao.

– Bát Nhã, Ly Hận, hai ngươi ở đây cố gắng tu luyện, ngày khác trùng kiến Thiên Đài ở đại thế giới, Nhược Tà, hắn cũng đang tu luyện ở Kiếm Sơn.

Lâm Phong vội vàng nói với hai người, thân thể dĩ nhiên bị Hồ Nguyệt kéo theo bay lên trời.

– Nhất định.

Bát Nhã và Ly Hận nhìn Lâm Phong bay lên không thì thào nói nhỏ một tiếng, bọn hắn nhất định sẽ cố gắng khổ tu, chuyện ở cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo vẫn chưa xong, Thiên Đài, nhất định sẽ đứng sừng sững ở đại thế giới, đây là quyết tâm của bọn hắn. Hồ Nguyệt và Lâm Phong đáp xuống một tòa sơn mạch, Mộc Dịch đang ở bên trong.

– Mộc Dịch tiền bối, ta chuẩn bị rời khỏi Yêu Dạ Đảo, ngươi đi theo ta hay ở lại Yêu Dạ Đảo một thời gian nữa?

Lâm Phong mở miệng hỏi Mộc Dịch, thần sắc Mộc Dịch ngưng tụ, nhanh như vậy đã đi sao?

– Mộc Dịch tiền bối tốt nhất nên theo ta cùng đi thôi, khi ở khuyết khẩu Tề Thiên Bảo, Tề Vân Lôi nói Vô Cực Cung muốn tìm ta, có thể đến lúc ấy Thanh Bào Đại Đế xuất hiện đang tìm kiếm người chúng ta lúc trước vào động phủ đế cung tu luyện, nếu như người Vô Cực Cung thật sự tới, chúng ta ở lại Yêu Dạ Đảo cũng không an toàn, bởi vậy Hồ Nguyệt tỷ muốn ta lập tức rời khỏi Yêu Dạ Đảo.

Lâm Phong đương nhiên sẽ không giao phó toàn bộ cho Mộc Dịch, Mộc Dịch và Hồ Nguyệt không giống nhau, hắn và Hồ Nguyệt đã quen nhau năm năm, Hồ Nguyệt đối với hắn như thế nào trong lòng hắn biết rõ, hơn nữa Hồ Nguyệt là yêu thú, đối với trận pháp cũng không có hứng thú quá lớn, Mộc Dịch và hắn tuy rằng cũng rất tốt, hơn nữa còn có ân với hắn nhưng trận đạo mà Vô Cực Thiên Đế truyền thừa có sức hấp dẫn quá lớn, nhất là đối với một người yêu thích trận đạo bởi vậy vẫn nên giữ một vài bí mật thì hơn, nếu như nói ra tất cả chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

– Lại còn có cả Vô Cực Cung tham dự.

Thần sắc Mộc Dịch ngưng lại, lập tức nói:

– Được, ta đi cùng với ngươi, cũng có đồng bọn.

– Đi thôi.

Trường bào bay lượn trong hư không, Hồ Nguyệt bọc lấy người Lâm Phong bay lên không, đi ra ngoài Yêu Dạ Đảo, không làm kinh động quá nhiều người. Mấy canh giờ sau, Hồ Nguyệt đã mang theo Lâm Phong ra khỏi Yêu Dạ Đảo, vượt qua hải vực mênh mông đến bầu trời lục địa, Hồ Nguyệt tức thì đáp xuống một tòa sơn mạch.

– Phong đệ, ta đưa ngươi tới đây, sau này con đường của mình đệ hãy đi cho tốt, nếu gặp phải nguy hiểm nhớ phải nói cho ta biết.

Hồ Nguyệt cười với Lâm Phong rồi nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt yêu mị của Hồ Nguyệt, cười nói:

– Hồ Nguyệt tỷ, bảo trọng.

– Ta đi trước, nếu không sẽ không bỉ được tiểu tử ngươi, nhớ về thăm tỷ.

Thân hình Hồ Nguyệt khẽ run, áo bào đỏ phấp phới bay đi xa, dần dần trở nên mơ hồ.

– Ta sẽ.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng.

– Lâm Phong, ngươi đã nghĩ sẽ đi đâu chưa?

Mộc Dịch hỏi Lâm Phong. Lâm Phong lắc đầu:

– Ta đến từ tiểu thế giới nên cũng chưa hiểu rõ về đại thế giới, những nơi đi qua cũng có hạn, tiếp theo trước hết cứ xông xáo bên ngoài rèn luyện một phen, tranh thủ sớm ngày bước vào cảnh giới Vũ Hoàng nhưng trước tiên, ta đây cảnh giới Tôn Vũ bát trọng nên đi lên phía trước đi dạo rồi.

– Cũng tốt, chúng ta rời khỏi địa vực này trước, sau đó ngươi tìm một nơi tu luyện một thời gian, đột phá bích chướng Tôn Vũ tầng tám a.

Mộc Dịch cũng nhìn ra Lâm Phong đã tới biên giới đột phá rồi, nên đi lên trước một bước rồi.

– Đợi đến khi ngươi đột phá đến Tôn Vũ tầng chín ta sẽ đưa ngươi tới một nơi, chỗ đó có lẽ sẽ thích hợp cho ngươi ở lại một thời gian.

Mộc Dịch cười nói, cầu thang đi từ võ tu thông suốt lên cường giả đều phải trải qua vô số rèn luyện, trải qua những đau khổ trùng trùng điệp điệp, bọn hắn sẽ đi qua rất nhiều thổ địa nhưng muốn đi lên phía trước thì tuyệt đối không thể chỉ mãi ở một chỗ.

Chương 1615: Yêu Dạ

Sau khi Hồ Nguyệt rời khỏi Lâm Phong, thân hình nàng nhanh chóng phi hành, đôi mắt dễ thương nhìn về phía trước, chỉ thấy phương hướng Yêu Dạ Đảo có một cột sáng có tốc độ nhanh đến cực hạn, còn đáng sợ hơn tốc độ nàng rất nhiều.

Nàng vốn định tiễn đưa Lâm Phong xa hơn một chút nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy ánh sang trong hư không, lúc này mới vội vã để Lâm Phong ở lại sơn mạch trong cho Lâm Phong rời đi còn mình thì cấp tốc quay lại.

– Không biết có phải người Vô Cực Cung không, nếu như thật thì tốc độ không khỏi cũng quá nhanh đi.

Hồ Nguyệt thầm nghĩ trong lòng một tiếng, cũng may nàng đã đi trước một bước đưa Lâm Phong rời khỏi nơi đó, mặc dù người Vô Cực Cung đến thật cũng không có khả năng tìm được Lâm Phong. Đúng như Hồ Nguyệt suy đoán, ánh sáng kia chính xác hơn là một người, hơn nữa, người này còn trực tiếp xuất hiện trên không vùng đất Yêu Dạ Đảo.

– Yêu Dạ Đảo!

Người trong hư không, lông mi như đao kiếm, rất sắc bén, khoác trên người một bộ trường bào mộc mạc, thoạt nhìn trông rất bình thường, chỉ có hai con mắt kia của hắn sáng chói như ánh sao đảo qua hạ không, lực lượng thần niệm kinh khủng lan rộng khắp nơi, càn quét trên mỗi một tấc đất của Yêu Dạ Đảo, không cần phải đi hỏi điều gì, trước tiên tìm được người hãy nói. Lực lượng thần niệm lan khắp mọi nơi bao phủ khu vực Yêu Dạ Đảo, lập tức trên Yêu Dạ Đảo rất nhiều yêu thú lộ ra dị sắc, có một loại cảm giác bị nhìn trộm nhưng khi bọn hắn nâng mắt lên nhìn về phía hư không lại không thấy gì. Yêu Dạ Đảo là nơi đàn yêu thú cư trú, cực kỳ mênh mông, tên cường giả chỉ có thể chậm rãi đảo mắt qua, nhưng thời gian dần trôi, lông mày hắn cũng nhíu lại, thân hình chớp lên, lại một lần nữa đổi sang nơi khác tiếp tục quan sát hạ không Yêu Dạ Đảo. Sau khi Hồ Nguyệt trở về, giống như không có chuyện gì vậy, đứng trên đỉnh một tòa sơn mạch, áo bào đỏ trên người bị gió thổi đập vào, qua một thời gian dường như có một ánh mắt lướt qua người nàng lóe lên rồi biến mất, lập tức khiến cho trong đôi mắt đẹp cuả nàng toát ra một tia dị sắc, xem ra nàng nghĩ không sai, thật sự có cường giả Vô Cực Cung đến, người khác có lẽ sẽ không để ý cảm giác bị nhìn trộm lóe lên rồi biến mất nhưng nàng có chuẩn bị mà đến, đương nhiên tinh cảm giác bị nhìn trộm lóe lên rồi biến mất có ý vị như nào, cái này không khỏi khiến nàng cảm thấy may mắn, nếu như không phải nàng đưa Lâm Phong đi, lần này liền thật sự hỏng bét. Thân hình khẽ run, áo bào đỏ vũ động trong hư không, sau một lát, Hồ Nguyệt đi tới trước mặt Thần Vũ, nói:

– Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác bị người khác nhìn trộm sao?

Trong đôi mắt đen sắc nhọn của Thần Vũ hiện lên một tia phong mang, nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt:

– Quả thật có cảm giác lóe lên rồi biến mất, nhưng ta lại không phát hiện ra điều gì nên cũng không quá để ý.

– Có thể người Vô Cực Cung đến.

Lời Hồ Nguyệt nói khiến cho thần sắc Thần Vũ cứng đờ, chau mày.

– Không cần lo lắng, ta đã đưa đi Lâm Phong rồi, giờ phút này hắn đã không còn ở hải vực mênh mông này nữa, mặc dù thực lực của hắn thông thiên nhưng cũng không có khả năng dọc theo hải vực mênh mông này đi tìm một người.

Hồ Nguyệt lại tiếp tục nói:

– Nhưng nếu hắn không tìm thấy người sợ rằng sẽ trực tiếp tới hỏi chúng ta đòi người, đến lúc đó chúng ta không cần gượng chống, chỉ cần phụ họa hắn là xong.

Thấy trong đôi mắt đẹp của Hồ Nguyệt hiện lên sự vui vẻ, Thần Vũ nhẹ gật đầu:

– Ta hiểu ý ngươi, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, lập tức ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, dứt khoát mặc cho đối phương đi tìm tòi, dù sao đối phương cũng sẽ không tìm thấy Lâm Phong, bọn hắn có gì phải lo lắng. Quả nhiên, trong hư không cường giả tốn không ít thời gian quét trọn toàn bộ Yêu Dạ Đảo lần nữa nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Lâm Phong, lúc này lông mày hắn cũng chau lại lộ ra vẻ đặc biệt sắc nhọn, nhìn thoáng qua hải vực mênh mông nơi xa, hải vực này có ngàn vạn yêu đảo, hắn không có khả năng toàn bộ đi tìm một lần. Nghĩ vậy cước bộ của hắn đạp mạnh hơn chút, lập tức tầng mây quay cuồng không nghỉ, trong hư không xuất hiện một bước đồ sộ, khắp mây trắng đang gầm thét khiến cho trong Yêu Dạ Đảo truyền đến rất nhiều tiếng yêu thú gào thét, ánh mắt lại nhìn về hư không, lập tức bọn hắn thấy một đôi mắt vô cùng sắc nhọn.

– Lại thực sự có người nhìn trộm.

Những con yêu thú mắt trợn tròn xoe, nhưng dường như cũng cảm nhận được cỗ áp lực mênh mông kia nên bọn hắn biết đối phương rất mạnh.

– Xem ra Thanh Đế Sơn và Vô Cực Cung có một vài mối liên hệ, nếu không người Vô Cực Cung cũng sẽ không tới nhanh như vậy.

Thần Vũ nhìn bóng người cường đại trong hư không, âm thầm nghĩ.

– Ở khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, ai đã phế đệ tử Vô Cực Cung ta?

Trong hư không vị cường giả lạnh lùng phun ra một câu, lập tức sóng âm cuồn cuộn khuếch tán khắp Yêu Dạ Đảo. Thần Vũ và Hồ Nguyệt liếc nhau một cái, lập tức thân thể hai người bay lên trời.

– Là hai người các ngươi?

Đôi mắt cường giả kia như lợi nhận, nhìn chằm chằm Thần Vũ và Hồ Nguyệt.

– Tiền bối, ở Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, ta xác thực đã phế một người, nhưng người kia không coi ai ra gì, lại muốn bắt đệ tử Tôn Vũ của Yêu Dạ Đảo ta, ta nghĩ cường giả trung vị Hoàng Vô Cực Cung há sẽ ra tay đối phó với một người Tôn Vũ, cho rằng hắn giả mạo danh Vô Cực Cung nên đã phế tu vi của hắn, mong tiền bối không trách.

Hồ Nguyệt rất khách khí nói.

– Ngươi nói người Tôn Vũ kia đang ở đâu?

Trong hư không cường giả lại hỏi, Tề Vân Lôi bị phế là chuyện nhỏ, Lâm Phong, mới là mục đích của hắn.

– Khởi bẩm tiền bối, đệ tử Tôn Vũ sau khi chúng ta dẫn hắn vào Yêu Dạ Đảo thì đã vội vàng rời đi, không biết cần làm chuyện gì, khi ta hỏi hắn thì hắn nói ra ngoài để rèn luyện, chúng ta cũng không biết hắn đi hướng nào, tiền bối tìm một đệ tử Tôn Vũ có chuyện gì muốn phân phó ư, không biết chúng ta có thể giúp gì được không?

Hồ Nguyệt bình tĩnh ứng phó, vậy mà lúc này chỉ thấy trong hư không có bước chân đạp mạnh của cường giả sau đó xuất hiện trên không nơi Hồ Nguyệt đứng, uy áp kinh khủng ép xuống theo vòm trời rơi trên người Hồ Nguyệt, lập tức Hồ Nguyệt cảm giác toàn thân bị xiết chặt.

– Mở thần niệm của ngươi ra để ta xem suy nghĩ của ngươi.

Ánh mắt cường giả sắc bén như đao, hắn đâu nào tin lời nói một bên của Hồ Nguyệt, người kia liên quan đến chuyện lớn quan trọng, theo sư tôn nói rất có thể liên quan đến việc sư tổ truyền thừa, nhất định phải đưa được hắn về.

– Tiền bối, ta tuy là yêu thú, nhưng dầu gì cũng là nữ nhi, đương nhiên có rất nhiều bí mật giữ cho riêng mình, tiền bối nhìn ký ức của ta không khỏi quá ép buộc đi.

Thần sắc Hồ Nguyệt khẽ biến, đôi mắt dễ thương lộ ra vẻ không vui.

– Hừ!

Cường giả trong hư không hừ lạnh một tiếng, phóng ra ánh sáng thần niệm muốn ăn mòn, việc hắn cần phải làm, há có thể cho phép ngừi khác được cự tuyệt. Ngay giờ phút này, bóng tối xuất hiện, ánh sáng khắp trời đột nhiên biến mất, xung quanh hóa thành màn đêm tối, khắp hư không bị bao phủ trong bóng mờ của đêm tối.

– Hả?

Cường giả kia cau mày, nâng mắt lên nhìn về hư không, không có cái gì chỉ có một màn đêm đen.

– Yêu Dạ.

Trong miệng cường giả Vô Cực Cung phun ra một câu lạnh lùng, hắn vậy mà lại không nhìn thấy được chân thân của đối phương ở đâu, chỉ có đêm tối.

– Ngươi dùng thần niệm để nhìn trộm Yêu Dạ Đảo ta, lúc này ta không truy cứu, chẳng lẽ ngươi còn muốn đụng đến thuộc hạ của ta.

Trong đêm tối có một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhìn không thấy tiếng nói ấy đến từ nơi nào dường như đến từ trong màn đêm tối tăm.

– Trí nhớ của nàng liên quan đến một người vô cùng quan trọng đối với Vô Cực Cung, ta nhất định phải tìm cho ra người kia.

– Ngươi muốn xem trí nhớ của nàng, được thôi, đổi lại ngươi cũng cho ta xem trí nhớ của ngươi.

Trong đêm tối giọng nói ấy lại lần nữa vang lên khiến cho trong mắt cường giả kia hiện lên một tia lãnh quang, hắn là cường giả Đại Đế, há có thể bị người khác xem ký ức, làm một cường giả, trong trí nhớ đều cất giấu rất nhiều chuyện không thể cho ai biết và bí mật, hắn cũng không ngoại lệ, ai lại mở ký ức của mình ra cho người khác xem?

– Ngươi đã biết rõ bị người khác xem ký ức là chuyện khiến người khác không thể nào chấp nhận được, vậy dựa vào cái gì lại cưỡng ép thuộc hạ của ta, nàng đã nói người không có thì là không ở đây.

– Cũng bởi vì một câu của nàng mà một chuyến này của ta đi về tay không?

– Ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại, nhưng nhớ kỹ không được động tới bất kỳ người nào trong Yêu Dạ Đảo.

Trong đêm tối truyền ra giọng nói vô cùng yên bình, nhưng lộ ra sự chân thật rất đáng tin. Thần sắc cường giả Vô Cực Cung rất lạnh, đại nhân Yêu Dạ chủ của Yêu Dạ Đảo xưa nay thần bí khó lường, thậm chí có rất ít người được nhìn thấy chân thân của hắn, có lẽ ngoài yêu thú cường đại của Yêu Dạ Đảo ra thì không có bao nhiêu người biết rõ bản thể của hắn là loại yêu thú nào, đối với chuyện này trong lòng hắn có một tia kiêng kị.

– Người kia, Vô Cực Cung ta đã định rồi.

– Nếu như ngươi tìm được thì có thể đưa đi, đây là ta cho Vô Cực Cung mặt mũi nhưng nếu như không tìm được, hi vọng Vô Cực Cung cũng có thể cho ta mặt mũi, đừng có ý đồ động thủ với người Yêu Dạ Đảo ta, mặc dù cung chủ Vô Cực Cung đích thân tới, ta cũng vẫn sẽ nói những lời này, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.

Trong đêm tối truyền ra một giọng nói bá đạo lập tức đêm tối chậm rãi biến mất, dương quang chiếu nghiêng xuống, phảng phất như chưa từng có màn đêm xuất hiện, loại năng lực thần bí khó lường này khiến cho cường giả Vô Cực Cung chau mày, Yêu Dạ nói nếu như tìm được thì hắn có thể đưa đi, điều này rõ ràng đã cho Vô Cực Cung hắn mặt mũi, không cách nào bắt lỗi được nhưng hắn không có thói quen bị đối phương dùng tư thế cường thế nói chuyện với mình. Yêu Dạ này tựa hồ rất kiêu ngạo.

– Được, vậy ta đây sẽ ở lại Yêu Dạ Đảo một thời gian.truyện kiếm tu audio

Cường giả Vô Cực Cung lạnh lùng nói một tiếng, hắn thân là cường giả Đại Đế cũng đã khổ tu thời gian mấy năm cũng chỉ một cái búng tay, hắn thật muốn xem, Lâm Phong sẽ xuất hiện hay không. Hồ Nguyệt hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong nội tâm vẫn âm thầm có cảm giác kinh hãi, Yêu Dạ đại nhân thật đáng sợ, xem ra chuyện gì cũng không giấu được hắn, chuyện của Lâm Phong hẳn ngài đã biết! Hơn nữa, cường giả Đại Đế của Vô Cực Cung lại muốn ở lại Yêu Dạ Đảo thật khiến nàng thật bất ngờ, quá đáng ghét nhưng thế lực của Vô Cực Cung quá to lớn, Yêu Dạ đại nhân hiển nhiên cũng không muốn va chạm với bọn họ. Lúc này Lâm Phong đang vội vã chạy đi với Mộc Dịch, cường giả Đại Đế nhất định không thể tưởng được, người hắn muốn tìm đã từng chạy như bay qua trên hư không khi hắn xẹt qua bầu trời.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 21 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^