Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 322 [Chương 1606 đến 1610]
❮ sautiếp ❯Chương 1606: Bắt Lâm Phong
Lúc này Đông Hoàng đi lên trước một bước, ánh mắt nhìn mọi người tứ phía, Lâm Phong am hiểu thuật dịch dung, hiện tại rất có thể đã trà trộn vào trong đám người.
– Lâm Phong, ta biết rõ ngươi đã đến, tự mình đi ra đi.
Giọng nói của Đông Hoàng truyền khắp tám phương, mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Gió nhẹ khẽ lay động vạt áo trường bào Đông Hoàng, trên mặt hắn hiện lên ý cười lạnh lộ ra vài phần khí tức âm lãnh, nếu Lâm Phong không tự đi ra thì hắn sẽ cho Lâm Phong thấy cảnh sư huynh đệ hắn tự tàn sát lẫn nhau.
– Mê Thần Quân.
Quay người lại, Đông Hoàng khẽ khom người với người mang mặt nạ Mê Thần Quân phía sau, đôi mắt Mê Thần Quân rơi trên người đám Viên Phi bên cạnh Đông Hoàng, nói:
– Bốn người các ngươi đối chiến song song cho đến khi nào có một người chết mới được ngưng chiến.
Bốn người Viên Phi khóe miệng hung hăng co quắp, mắt nhìn đối phương, bọn hắn biết rất rõ ràng điều này rất tàn khốc nhưng đối với mệnh lệnh của Mê Thần Quân bọn hắn không có cách nào chống lại, tuyệt đối phục tùng đã được khắc vào trong linh hồn bọn hắn. Tề Vân Kiêu, Đông Hoàng, Tề Hoàng, Kim Thần Quân đứng tại tứ đại phương vị, canh giữ bên cạnh bốn người, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng, chờ đợi họ bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.
– Xem ra Lâm Phong sẽ không tới.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, vốn bọn hắn cho rằng, khả năng Lâm Phong tới rất nhỏ, người chết đèn tắt, mạng cũng mất thì nói gì tới võ đạo, nói gì tới ân cừu và đại nghĩa chứ. Trên không mênh mông của Tề Thiên Bảo cường giả xếp thành hàng san sát nhau nhưng xem ra đều đi một chuyến uổng công rồi. Ngay lúc này, trong đám người có một bóng người chậm rãi bay lên không, người này một thân trường bào tịch bạch y, sắc mặt tuấn lãng, tóc dài màu đen theo gió khẽ bay, khi bước chân ra trường bào cũng phát ra tiếng vang phần phật.
– Lâm Phong, quả nhiên là ngươi.
Trong mắt Tề Hoàng có sát ý bắn ra, bọn hắn phỏng đoán quả nhiên không có sai, Mộc Ân chính là Lâm Phong.
– Lâm Phong, Chu Thiên Khiếu ta giết chết ngươi.
Chu Thiên Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, thật sự là Lâm Phong, hắn vậy mà phải khuất nhục quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, sự sỉ nhục này phải dùng máu của Lâm Phong đến rửa sạch. Thần sắc đám người Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung đều ngưng tụ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bóng người xuất hiện trước mắt, thật sự là Lâm Phong.
– Ta đã đến rồi, Mê Thần Quân ngươi có thể cho bọn hắn miễn chiến được rồi.
Lâm Phong đứng đó, ánh mắt nhìn về Mê Thần Quân phía xa, mở miệng nói, Mê Thần Quân phất phất tay, nói:
– Tất cả đều lui về sau đi.
Trong miệng Viên Phi phun ra khí thô, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong đó có chứa ý đỏ thẫm, hắn phảng phất có thể cảm giác được sự không cam lòng trong lòng mình, không cam lòng bị người khác khống chế, không cam lòng nhìn người từng là huynh đệ của mình chịu chết, nhưng lạc ấn linh hồn mạnh hơn tất cả, trong nội tâm không cam lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh, nhưng hắn không ngừng thở hổn hển, hai tay nắm chặt phát ra tiếng vang rang rắc thanh thúy. Không chỉ có Viên Phi mà tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được ý chí khuất nhục từ tận đáy lòng nhưng bọn hắn lại không thể phản kháng mệnh lệnh của Mê Thần Quân, lời nói của Mê Thần Quân đối với bọn họ mà nói là ý chỉ cao nhất.
– Ta rất kinh ngạc, Mộc Ân đại sư, vậy mà lại là ngươi, Lâm Phong.
Vũ Hoàng rây bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung nhìn chằm chằm Lâm Phong, không lâu trước đó bởi vì đại trận của Lâm Phong mà bảy vị Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đã bị chết, hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt mà người gây nên tất cả chính là vị thanh niên do Vũ Hoàng kia vác trên người tới cầu hắn.
– Ngươi đã từng nói, có một ngày ngươi sẽ vào Dược Vương Tiên Cung, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn chính xác để cho ta nghĩ mà sợ, nguyên do lúc này đây, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời khỏi đây.
Sau lưng Lâm Phong những người đang quan sát kia, có không ít người đã bay lên trời phong tỏa hết đường lui của Lâm Phong, thế lực của tam đại thế lực, chừng hơn mười vị cường giả Vũ Hoàng, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu cẩn thận, Lâm Phong cũng không có đường lên trời đâu.
– Các ngươi không lo lắng Yêu Dạ Đảo sẽ tời trả thù sao?
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người, lạnh lùng nói.
– Đương nhiên lo rồi nhưng chẳng lẽ chúng ta lại mặc cho ngươi mượn danh tiếng Yêu Dạ Đảo rồi muốn làm gì thì làm sao?
Đây là chuyện giữa chúng ta và Lâm Phong ngươi, nếu như Yêu Dạ Đảo chen chân thì Thanh Đế Sơn cũng sẽ không đứng ngoài quan sát. Tề Vân Lôi lạnh lùng nói:
– Lâm Phong, nếu ngươi bây giờ tự phế tu vi thì chúng ta sẽ tha cho ngươi không phải chết.
– Tự phế tu vi, chuyện cười.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Đông Hoàng và Tề Hoàng, nói:
– Các ngươi đoán ra ta đúng không?
– Lấy sư huynh sư đệ ngươi bức bách ngươi xuất hiện đúng là ý kiến của chúng ta, hiệu quả coi như cũng được.
Tề Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Ngươi sẽ phải hối hận, hơn nữa cũng không quá lâu đâu.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Tề Hoàng, đáp lại một câu lạnh như băng, lập tức hắn nhìn quét qua người khác, hai con mắt dần dần thay đổi trở nên đen kịt:
– Tề Thiên Bảo, các ngươi nghe cho rõ lời ta nói hôm nay, nếu như hôm nay ta bị các ngươi bắt lại thì cũng không có lời nào để nói, nhưng nếu như ta thoát được khỏi đây thì về sau các ngươi không được dùng thủ đoạn này để uy hiếp ta, mặc dù các ngươi uy hiếp ta cũng sẽ không lại xuất hiện lần thứ hai, nhưng ta sẽ để chư vị Yêu Hoàng của Yêu Dạ Đảo đưa ta tới Tề Thiên Bảo, hậu bối của Tề Thiên Bảo bất kể nam hay nữ, chỉ cần ai đi ra ta liền giết người đó.
Khi Lâm Phong nói một khí tức ma đạo đáng sợ vô cùng cường hoành điên cuồng phóng thích xông lên vòm trời, dường như muốn tranh phong cùng thiên địa:
– Hãy nhớ kỹ lời ta nói, ta nói được nhất định có thể làm được, đừng bao giờ hoài nghi lòng dạ độc ác của ta, ta tu ma đạo, ma vốn vô tình nên ta không muốn lại có lần tiếp theo.
Từng câu từng chữ đều băng lạnh đến thấu xương khiến cho rất nhiều người tâm thần ám run, ma ý mênh mông cuồn cuộn không ngừng nghỉ, ta tu ma đạo, ma vốn vô tình, không có ai hoài nghi quyết tâm của Lâm Phong, lúc này đây, hắn xuất hiện bởi vì Tề Thiên Bảo tung ra tin tức kia nên hắn nhất định phải xuất hiện, nhưng Lâm Phong hắn không có khả năng mãi mãi để mặc Tề Thiên Bảo tùy ý làm như thế, bởi vậy hắn phát ngôn bừa bãi, lần sau hắn sẽ không xuất hiện, chỉ biết giết chóc, đương nhiên, còn có thể có lần nữa sao? Dưới đội hình này Lâm Phong làm sao có thể đi được? Nơi này có gần 30 vị Vũ Hoàng, còn Lâm Phong chỉ có một mình, hơn nữa mặc dù có Mộc Dịch thì cũng mới chỉ có hai người, điều đó căn bản hắn sẽ phải chết, ma vốn vô tình, nhưng Lâm Phong thật sự vô tình sao? Đã vô tình thì sao lại xuất hiện vào lúc này chứ.
– Dưới tình thế như này mà ngươi còn nghĩ có thể thoát được sao?
Giọng Tề Vân Kiêu lạnh như băng, nói:
– Bắt hắn lại.
Lời vừa dứt, lập tức có vài vị Vũ Hoàng lao về phía Lâm Phong chuẩn bị bắt hắn. Oanh! Trong lúc đó nơi xa, có từng bóng đen bay lên trời, phân chia ra nhiều phương hướng, mỗi một phe đều có hơn mười vị cường giả, bọn hắn mặc đồng phục màu đen, áo đen bao phủ toàn bộ thân thể vào trong đêm đen, nhưng nếu như cẩn thận quan sát một chút sẽ phát hiện, trên người những người này màu sắc của áo đen có phân chia thành gam màu khác nhau từ nhạt đến đậm.
– Hả?
Thấy một màn này, thần sắc rất nhiều người ngưng tụ, Vũ Hoàng, khí tức trên người họ bùng nổ mãnh liệt, đều là Vũ Hoàng tại sao lại xuất hiện trong khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, Lâm Phong làm sao có thể đủ hiệu triệu hơn hai mươi vị cường giả Vũ Hoàng xuất hiện.
– Ngăn bọn chúng lại cho ta.
Tề Vân Kiêu rống lên một tiếng, lập tức đám cường giả Vũ Hoàng bên kia từng người từng người đều phóng thích khí tức đáng sợ, lực lượng hủy diệt trong nháy mắt nổ tung trong hư không.
– Đi mau.
Một tiếng nói trầm thấp vang lên rơi vào trong tai Lâm Phong, nói Lâm Phong mau rời đi.
– Đi được không?
Tề Vân Kiêu và lão giả râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung, còn có trung vị Hoàng của Đại Chu Tiên Cung đồng thời bước đến với tốc độ vô cùng nhanh, rất nhiều vị Vũ Hoàng trong thời khắc này đều đồng thời chuyển động xông lên, Đại Thủ Ấn trong hư không khấu trừ hướng về phía Lâm Phong, dây leo cường hoành bay thẳng về phía Lâm Phong, chưởng ấn thánh khí hoàng kim bao trùm dưới vòm trời như muốn mai táng hắn. Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ khí tức đáng sợ đặt trên người mình, hơn nữa lực công kích long trời lở đất trên không kia có thể hoàn toàn triển áp hắn, thủ chưởng run lên lập tức ném ra một trận phù lên hư không, lực lượng Phá Diệt kinh khủng nháy mắt bùng nổ, hư không tràn ngập lực lượng hủy diệt.
– Tề Thiên Bảo làm chuyện tốt.
Cường giả Dược Vương Tiên Cung và Đại Chu Tiên Cung thấy một màn này trong long lập tức trở nên lạnh như băng, bọn hắn biết rõ, tài liệu chế tạo trận phù có chứa lực lượng pháp tắc, chính là thứ mà lần trước Tề Thiên Bảo muốn Lâm Phong đưa cho bọn chúng.
– Bạo!
Lâm Phong lại quăng một trận phù về hướng trước mặt mình, số lượng lực áp bách đáng sợ khiến cho toàn thân hắn đều có mồ hôi, sử dụng phong ngâm khiến thân thể hắn nghịch thế phi hành lui về phía sau, cũng lúc này rất nhiều người áo đen phá tan phòng ngự vây giết tới đây, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Phong, lực song quyền đánh ra như bài sơn đảo hải oanh sát.
– Đi.
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn lại lần nữa truyền ra nói Lâm Phong đi mau, đây là mục đích duy nhất bọn hắn tới đây lần này, đó chính là cứu Lâm Phong. Lâm Phong lui về sau nhanh như gió, đi, hắn muốn đối phương có thể tranh thủ một ít thời gian để hắn thể rời khỏi nơi này.
– Ngươi đi được rồi chứ.
Trên mặt đất, Tề Vân Lôi ngẩng đầu lên quát lạnh một tiếng, hai chân đạp mặt đất, lập tức quang vân xuất hiện, lực lượng hư không cường thịnh trong chớp mắt bày vẫy thiên địa, màn sang kim sắc bao trọn hư không bên trong, khu vực mênh mông này từ vô số đầu vân màu vàng kim óng ánhđan lại thành một tù lao, không gian tù lao giam cầm.
– Trận pháp, trong Tề Thiên Bảo cũng có đại sư trận đạo, trận pháp cường đại trước mắt này tuy rằng năng lực trận đạo của hắn không thể mạnh bằng Lâm Phong nhưng tu vi của hắn là trung vị Hoàng nên trận đạo khi khắc ra cũng chưa chắc đã yếu hơn so với trận đạo của Lâm Phong đâu.
Mọi người cũng đều bị tù lao bao phủ, trong long trở nên kinh hãi, Tề Thiên Bảo chuẩn bị quá đầy đủ lại còn bày ra trận đạo không gian tù lao trong không gian. Tù, tù. . . Tề Vân Lôi liên tục bước ra, màn sang hư không thay đổi cực kỳ vững chắc khiến cho con ngươi băng lãnh của Lâm Phong có chút run rẩy.
– Lâm Phong, ngày tận thế của ngươi đến rồi.
Một hàng người đi theo Đông Hoàng và Tề Hoàng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, sát ý trên người Tề Hoàng dũng hiện mãnh liệt, lực lượng pháp tắc chèn ép Lâm Phong.
– Phong ngâm!
Thân thể Lâm Phong nhanh như gió, lấp lóe đi nhanh về nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo như một cơn gió phiêu hốt bất định.
– Chạy đi đâu.
Thủ chưởng của Đông Hoàng huyễn hóa ra một đại chưởng ấn hư không đáng sợ đánh về phía Lâm Phong, Lâm Phong cơ hồ trong một sát na kia trong bàn tay hắn văng ra một trận phù, hắn không thể chống lực lượng trung vị Hoàng, nháy mắt có thể bắt được hắn, lúc này Lâm Phong không có thể quý trọng trận phù nữa. Lâm Phong lấy tốc độ cực kỳ nhanh, đôi đồng tử ma lạnh như băng nhìn về phía xa khiến cho Tề Thiên Hành cảm giác thân thể có chút run rẩy, lạnh lẽo vô cùng, đồng tử ma đạo của Lâm Phong đang nhìn hắn, lộ ra sát cơ, hắn Tôn chủ vô địch Bát Hoang vậy mà đến nơi này ngay cả tư cách tham chiến cũng không có!
Chương 1607: Chạy Trời Không Khỏi Nắng
Đám người nhìn thấy Lâm Phong đi về nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo để giết người thì không khỏi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Chặn hắn lại cho ta.
Lực lượng hư không pháp tắc trên người Đông Hoàng vô cùng đáng sợ, bước chân ra, nhất bộ nhất hư không.
– Bạo!
Thủ chưởng Lâm Phong bóp nát một trận phù cùng lúc đó, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa, hoành khóa một khoảng cách, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tề Thiên Hành. Trận phù lấy lực lượng hư không mà khắc họa ra trận phù hư không, nhưng bởi vì sử dụng đúng lực lượng bí truyền nên khoảng cách Lâm Phong vượt qua rất ngắn. Tề Thiên Hành thấy Lâm Phong xuất hiện trước mặt mình, thần sắc cứng đờ, lập tức một đôi đồng tử ma đạo lạnh như băng nhìn xuyên thấu vào đôi mắt hắn, trong ma đạo có sáp nhập tử vong và trớ chú ma đạo đã đánh tan ý chí hắn, thủ chưởng đánh về phía hắn.
– Hư không phá toái.
Cực hạn công kích bí truyền của Tề Thiên Hành oanh giết về phía Lâm Phong, trên đại thế giới không như Bát Hoang có thể xé rách hư không, nhưng uy lực của cực hạn bí truyền cũng vẫn vô cùng đáng sợ.
– Đại địa nứt ra!
Lâm Phong cũng đánh ra một quyền va chạm với quyền của Tề Thiên Hành, tiếng vang xuy xuy truyền ra, thủ chưởng của Tề Thiên Hành vỡ tan, thậm chí cánh tay hắn cũng bị xé rách, Lâm Phong đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, bằng không một kích này đủ khiến hắn trực tiếp mạt sát, Lâm Phong ở tiểu thế giới của Vô Cực đế cung đã từng giết một vô địch Tôn chủ mạnh hơn Tề Thiên Hành rất nhiều.
– Lâm Phong.
Đông Hoàng nộ khiếu mà đến, Tề Thiên Hành phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lui về phía sau, lại phát hiện lực lượng đại thế nghìn lần đã gắt gao giam cầm thân thể hắn, lập tức một đại thủ chế trụ đầu của hắn, mắt hắn chỉ thấy đôi đồng tử ma lạnh như băng của Lâm Phong. Hắn là vô địch Tôn chủ, đã từng khiến Lâm Phong không có một chút sức chống cự, bị hắn lưu đày, vậy mà hôm nay, Lâm Phong lại xé rách cánh tay của hắn, khống chế tánh mạng của hắn trong tay. Đông Hoàng, Tề Hoàng, Tề Vân Thịnh và Kim Thần Quân bao vây tứ phía xung quanh Lâm Phong, nhìn chằm chằm hắn, trên người gia hỏa này lại còn có trận phù có thể di chuyển hư không vô cùng khó chơi, những trận phù phá diệt kia có ẩn chứa lực lượng pháp tắc có thể uy hiếp đến tính mạng bọn họ.
– Buông hắn ra.
Đông Hoàng gầm lên một tiếng, sát ý mạnh mẽ đến cực điểm. Thủ chưởng Lâm Phong bao trùm trên đầu Tề Thiên Hành, đồng tử ma đạo lạnh như băng nhìn chằm chằm Đông Hoàng, cười lạnh nói:
– Buông ra, Tề Thiên Hành hắn còn không có phân lượng có thể khiến ta bình yên rời khỏi đây, nếu không, ta có lẽ sẽ cân nhắc.
– Đã vậy chi bằng để hắn chết đi.
Ma ý tàn sát bừa bãi, ma hỏa kinh khủng lượn lờ trên thủ chưởng của Lâm Phong.
– Không.
. . Tề Thiên Hành gào rú một tiếng, thân thể của hắn bắt đầu đốt cháy, lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hắn cứ như vậy mà chết sao, hắn nhớ tới ngày đó tại Bát Hoang Tề gia, hạng gì phong quang, nếu như mình một mực ở lại Bát Hoang thì tốt rồi. Mắt Đông Hoàng và Tề Hoàng như muốn nứt ra, thân thể cũng đều khẽ run.
– Giết.
Thân thể Đông Hoàng chuyển động, Tề Thiên Hành chết chắc rồi, hắn cũng không cố kỵ chút nào rồi. Ong! Lâm Phong nhanh như gió, lúc này đây mọi người đều đang dung ánh mắt kinh hãi và soi mói nhìn hắn, Lâm Phong lại đi thẳng về phía Đông Hoàng khiến cho thần sắc đám người hung hăng co quắp, Lâm Phong hắn điên rồi sao, Đông Hoàng là cường giả trung vị Hoàng, Lâm Phong muốn lấy thân thể tu vi Tôn Vũ để chống lại trung vị Hoàng?
– Không thể giết.
Lúc này, Tề Vân Lôi rống lên một tiếng khiến cho thần sắc Đông Hoàng cứng đờ, hắn thiếu chút nữa đã quên vừa rồi dặn Tề Vân Lôi, chính thức nhất thiết động sát cơ.
– Không thể giết thì cũng phải phế ngươi.
Trong lòng Đông Hoàng lạnh giá nhưng không thể lấy mạng Lâm Phong, vậy lưu lại một Lâm Phong phế vật cũng được. Lâm Phong đã vọt tới trước mặt Đông Hoàng, áp súc Đại Thủ Ấn hư không của Đông Hoàng không thể giết Lâm Phong, hắn nhất định phải khống chế cường độ sức lực số lượng, hắn vốn định trực tiếp đánh chết Lâm Phong, bất hòa tiếp xúc với Lâm Phong, dù sao lực công phá trận phù của Lâm Phong rất đáng sợ.
– Bạo!
Lâm Phong điên cuồng hét lên một tiếng, trong thân thể hắn phảng phất như có một ảo ảnh xông lên, đồng thời bóp nát một trận phù khác khiến cho thân hình trong chớp mắt bay về phía hư không. Ầm ầm! Hủy diệt phong bạo tàn sát bừa bãi, Đông Hoàng ở ngay bên cạnh lực lượng phá diệt kinh khủng xoáy lên một trận cuồng phong, một tiếng kêu gào truyền ra, mang theo sự thê lương mà Lâm Phong phảng phất như bạo liệt mất.
– Chuyện gì đã xảy ra, hai Lâm Phong?
Thần sắc đám người ngưng tụ, vừa rồi người tay cầm trận phù va chạm với Đông Hoàng không phải hư ảnh mà là người thật, nếu không không thể nào đụng nhau với Đông Hoàng mà trận phù lại nổ tung được. Lúc này trên không có Đông Hoàng và cũng có một Lâm Phong.
– Ông!
Lâm Phong tiếp tục đè xuống, lại một trận phù chế trụ đầu ngón tay của hắn, lúc này khóe miệng Lâm Phong đã có một vệt máu tươi, trên lưng cũng đổ rất nhiều mồ hôi, một kích vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ cần công kích tới gần Đông Hoàng thêm một chút nữa đã có thể đánh vào thân thể hắn khiến hắn trở thành một tên phế nhân.
– Cút.
Đông Hoàng cuốn ống tay áo lên, cuồng phong tàn sát bừa bãi, Lâm Phong lại bóp nát một trận phù, thân ảnh lần nữa biến mất tại chỗ, còn Đông Hoàng giờ phút này hắn đã mất một cánh tay, dù sao cánh tay của hắn chỉ là huyết nhục chi khu, không chịu nổi lực phá của trận phù.
– Trung vị hoàng, mất một cánh tay.
Thần sắc đám người cứng ngắc, trong lòng run nhè nhẹ, bọn Kim Thần Quân thậm chí không dám đi công kích Lâm Phong nữa rồi, Đông Hoàng vừa rồi quá sơ suất, hắn vốn định đánh chết Lâm Phong nhưng lại nghe được tiếng kêu của Tề Vân Lôi nên mới không khuếch tán đợt công kích mà ngưng lại để cho mình bị khống chế, chuẩn bị phế Lâm Phong, Lâm Phong cầm trận phù trong tay đi đến, Đông Hoàng không tránh đi, hắn cho rằng Lâm Phong không dám va chạm với hắn, bởi vì một khi va chạm lực lượng hủy diệt của hắn sẽ xâm nhập vào cơ thể Lâm Phong nhưng Lâm Phong trong một khắc đó ngược lại lại dung tốc độ nhanh hơn trực tiếp va chạm với hắn khiến hắn muốn phản ứng lại cũng không kịp rồi, hơn nữa đó tựa hồ không phải Lâm Phong bản tôn mà chỉ là hóa thân của hắn.
– Một đám phế vật, các ngươi thân là cường giả Vũ Hoàng, đánh xa cũng đủ lấy mang hắn đã trấn áp.
Tề Vân Lôi đang đại chiến với một vị cường giả, thấy người bên cạnh còn chậm chạp không tới chỗ Lâm Phong, lạnh lùng quát to một tiếng, quá vô dụng. Sắc mặt bọn người Kim Thần Quân đều không được tốt, bọn hắn đương nhiên biết đánh xa nhưng Lâm Phong cũng nắm trong tay lực lượng đại thế nghìn lần, lấy thế áp hắn vô dụng, mà dùng công kích thì lại quá mạnh mẽ bọn hắn sợ sẽ giết chết Lâm Phong mất, quá yếu thì lại không có hiệu quả, hơn nữa trên người Lâm Phong có rất nhiều trận phù, những trận phù này đều là do Tề Thiên Bảo hắn và mấy đại thế lực cung cấp tài liệu, giờ phút này trong lòng bọn họ hối hận a.
– Phong tỏa phương vị.
Tề Vân Thịnh lạnh nhạt nói, lập tức mấy vị Vũ Hoàng bay lên, phong tỏa Lâm Phong bên trong. Mắt Lâm Phong lạnh như băng mang theo hàn mang quét qua đám người, bước chân không chút lưỡng lự đạp bước ra ngoài, khá tốt lần này phần đông cường giả Hạ Thiên Bảo và Cổ Thiên Bảo tới có thể giúp hắn chống lại một số người, mặt khác, trên người hắn cũng chuẩn bị rất nhiều trận phù, nếu không hắn không cách nào có thể chu toàn đám chúng Hoàng, Đông Hoàng thân là trung vị Hoàng có thể trực tiếp ra tay bắt hắn nhưng hắn dùng trương pháp tắc da cuốn để khắc họa trận phù phá diệt hủy đi một cánh tay Đông Hoàng. Lúc này đây, Lâm Phong lao thẳng về phía Tề Hoàng. Tề Hoàng thấy Lâm Phong tới thần sắc cứng đờ, trong nội tâm thậm chí có ý kiêng kị, ngay cả cánh tay phụ thân hắn Đông Hoàng cũng đã bị Lâm Phong hủy rồi, nếu như bị trận phù của Lâm Phong công kích thì rất có khả năng hắn sẽ mất mạng. Khi hắn còn đang do dự Lâm Phong đã đi tới bên canh hắn như một cơn gió, cảnh này khiến thần sắc Tề Hoàng run lên, thân thể lui về phía sau, đối mặt với Lâm Phong, hắn vậy mà lại lui bước.
– Phế vật.
Tề Vân Thịnh tức giận mắng một tiếng, Tề Hoàng không khỏi cũng quá uất ức, mặc dù không va chạm với Lâm Phong cũng có thể ngưng công kích đối kháng Lâm Phong, chỉ trong nháy mắt, bọn hắn đã đến đầy đủ rồi. Tề Hoàng không có tạo thành bất kỳ trở ngại nào đối với Lâm Phong cả, lập tức chỉ thấy Lâm Phong vọt tới biên giới không gian tù lao, đồng thời ấn xuống hai đạo trận phù, mà thân thể của hắn cũng lập tức điên cuồng thối lui. Uy lực phá diệt hung hăng đánh lên trên khiến cho không gian tù lao bị dao động xuống.
– Trận đạo của Tề Vân Lôi quả nhiên cũng rất mạnh.
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, vậy mà lại không phá được, lúc này Đông Hoàng và Tề Vân Kiêu đã đến, Tề Vân Kiêu gầm lên một tiếng, chưởng ấn kim sắc hư không mãnh liệt cách không lao thẳng về phía Lâm Phong nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lâm Phong hiện lên cũng cực kỳ nhanh, nhưng Tề Vân Thịnh lại lần nữa hư không một trảo, trong không gian phảng phất như đều có xuất hiện màn sang hư không bao phủ Lâm Phong bên trong.
– Phá.
..! Lâm Phong đánh một quyền lên phía trên màn sáng, tiếng vang thanh thúy truyền ra, màn sáng đã bị phá bỏ, Lâm Phong bước ra, mà lúc này Đông Hoàng lại đến, một cánh tay khác chém ra quyền mang phép tắc đáng sợ, khắp hư không đều đang rung chuyển, lúc này đây hắn xuống tay độc ác, loại công kích này đủ để đánh chết Lâm Phong, nhưng hắn tin rằng trên người Lâm Phong vẫn còn trận phù. Quả nhiên, Lâm Phong lại một lần nữa bóp nát một trận phù ẩn chứa lực lượng không gian, thân ảnh biến mất không thấy, đồng thời bên ngoài khắp hư không tù lao lại xuất hiện hai vị áo đen phát ra từng đạo công kích cường hoành điên cuồng oanh kích màn sáng, rốt cuộc không gian tù lao cũng biến mất, Lâm Phong xông về vòm trời, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
– Ngươi còn muốn đi ra ngoài sao?
Trong con ngươi Đông Hoàng đều là sát ý, tốc độ của hắn so với Lâm Phong nhanh hơn, nháy mắt đuổi kịp cản Lâm Phong lại. Nhưng cơ hồ cũng cùng lúc đó một người áo đen đã chặn hắn lại, không chỉ có hắn, Tề Vân Thịnh và người tới truy kích Lâm Phong đều bị ngàn vạn quyền giết chóc trong hư không bùng nổ bức bách lui lại phía sai, mà Lâm Phong thì điên cuồng bỏ chạy. Lần này Hạ Thiên Bảo và Cổ Thiên Bảo quả thật hao tốn đại lực khí để cứu hắn, theo bọn hắn nghĩ, cứu Lâm Phong, không chỉ có thể có được hai bộ trận đạo, đồng thời còn khiến Tề Thiên Bảo bọn hắn có nhiều cơ hội trở thành một địch nhân trong tương lai hơn thì cớ sao mà không làm, đó là lý do bọn hắn xuất động nhiều cường giả như vậy. Mắt Tề Vân Lôi lạnh như băng quét qua Lâm Phong đang chạy thục mạng, khóe miệng mang theo ý cười lạnh như băng, trốn? Trốn đi đâu. Lúc này, trước mặt Lâm Phong xuất hiện vài bóng người mặc trường bào khiến cước bộ của hắn ngừng lại, khí tức trên người bọn họ cường hoành lan rộng, so với Đông Hoàng còn đáng sợ hơn, ép hắn không thở nổi. Mà phía trước cách đó không xa, Lâm Phong còn nhìn thấy một người, Nghịch Trần của Thanh Đế Sơn!
– Thanh Đế Sơn!
Đám người cũng đều nhìn thấy người này, thần sắc khẽ run lên, không nghĩ tới chuyện lần này không ngờ nhanh quay ngược trở lại như vậy, Lâm Phong xong rồi, Thanh Đế Sơn cũng ra mặt rồi! Con ngươi Lâm Phong rất lạnh, lấy thực lực của hắn vốn chạy trời không khỏi nắng, nhiều Vũ Hoàng như vậy hắn căn bản không có năng lực chống cự, tất cả đều dựa vào hai Thiên Bảo và trận phù mình tranh được sinh cơ, nhưng bây giờ Thanh Đế Sơn không thể nghi ngờ đã hủy diệt sinh cơ của hắn rồi.
Chương 1608: Thủ đoạn của Mộc Dịch
Nghịch Trần Vũ Hoàng chậm rãi tiến lên, đứng trên hư không quan sát đám người phía dưới.
– Nên dừng lại rồi.
Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng nói, lập tức tất cả mọi người đình chỉ chiến đấu, những người áo đen thần sắc cũng có chút ngưng lại, nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng một hồi không nói gì, bọn hắn biết lần này không cứu được Lâm Phong rồi, Thanh Đế Sơn đã ra mặt, bọn hắn cũng bất lực, có thể làm đến bước này, bọn hắn đã nỗ lực hết sức, không chỉ là trận đạo mà cũng vì thế cục trong tương lai của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo. Mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng quét về phía những người áo đen kia, trong con ngươi lộ ra một tia sắc nhọn, nói:
– Bất kể các ngươi là ai, ta cũng không truy cứu nữa, bây giờ tất cả hãy đi khỏi đây mau.
Kỳ thật Nghịch Trần Vũ Hoàng và Tề Thiên Bảo bọn hắn giờ phút này trong lòng cũng đều có số, có thể ở khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo xuất động đội hình này chỉ có thể mấy nhà kia, không thể nghi ngờ, những người kia tới quấy rối nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không phá hư cục diện Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, vì vậy để bọn hắn rời đi không vạch trần tầng sa này. Những người áo đen không nói một lời rồi lặng lẽ thối lui, trước mặt Thanh Đế Sơn bọn hắn không có khả năng giúp Lâm Phong, điều khiến bọn hắn bất ngờ là Lâm Phong lại có thể hấp dẫn sự chú ý khiến cho ngay cả Thanh Đế Sơn cũng đến, cục diện càng ngày càng rối loạn. Không bao lâu, trong hư không đám người áo đen đều biến mất toàn bộ phảng phất như chưa từng xuất hiện, mà phần đông thế lực Vũ Hoàng của Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung thì lại phong tỏa vây kín xung quanh Lâm Phong.
– Đội hình như vậy.
. . Đám người nhìn thấy tình hình này trong hư không thì có chút im lặng, đối phó một người Tôn Vũ mà lại dung tới đội hình như này thì thật sự khiến người ta không biết nói gì, đến cả mấy vị trung vị Hoàng cũng đi ra, có thể thấy được Lâm Phong hóa thân thành Mộc Ân đại sư đã đưa tới chấn động khá lớn. Đôi mắt ma đạo của Lâm Phong lạnh như băng, nhìn chằm chằm cường giả Thanh Đế Sơn phía trước, thần sắc lạnh lùng, hắn thật không ngờ Thanh Đế Sơn sẽ ra mặt can thiệp. Ong! Bóp nát một trận phù trong tay bóng dáng Lâm Phong lập tức xuất hiện nơi cách xa ngàn mét, vậy mà lúc này hơn mười cỗ hơi thở đều tập trung vào hắn, hắn đi như thế nào được? Một dây leo tráng kiện bén nhọn hung hăng đụng vào người hắn, lực lượng ăn mòn đáng sợ chui vào cơ thể, Lâm Phong chỉ cảm giác cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, ma khí hung dung trên người phảng phất đều bất ổn cuồn cuộn.
– Trốn, hắn vẫn còn muốn chạy trốn?
Đám người không nói gì nhưng mà thấy Lâm Phong lại một lần nữa bóp trận phù thì con ngươi lạnh buốt nhưng nghênh đón hắn là một chưởng ấn kim sắc, những thứ kia đều khóa chặt lấy người hắn khí tức Vũ Hoàng theo thân thể của hắn chuyển động, trên trời cũng không có đường.
– Lâm Phong.
Lúc này phía xa xa, hai tay Viên Phi nắm thật chặt, trên người lộ ra một tia yêu khí mãnh liệt, song chưởng phát ra răng rắc tiếng vang, thậm chí thủ chưởng huyễn hóa thành thủ chưởng màu đen, đó là thủ chưởng yêu viên, lúc này trong lòng hắn rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không cách nào phát tiết được, ý thức bản năng và ý niệm bị người khác khống chế gặp nhau khiến hắn rất thống khổ, đầu như muốn nổ tung. Không chỉ có Viên Phi mà mấy người bọn hắn ai nấy mắt cũng đều đỏ thẫm, linh hồn có dấu vết bị người ta lạc ấn nhưng bọn hắn vẫn còn ý thức cũ, hơn nữa bởi vì bị khống chế thời gian không đủ dài, lạc ấn không đủ mạnh nên bọn hắn vẫn có thể sinh ra ý tưởng khác, nhưng theo thời gian lạc ấn càng ngày càng sâu, bọn hắn sẽ xóa sạch quá khứ của mình, biến thành khôi lỗi của Mê Thần Quân. Lâm Phong đứng thẳng lưng, ma mang vô cùng cường thịnh nhìn chằm chằm Nghịch Trần VũHoàng phía trước, rốt cuộc nói ra một câu:
– Thanh Đế Sơn đối phó với ta bởi vì thù hận của ngươi với Thần Vũ Vũ Hoàng hay bởi vì Tề Thiên Bảo bọn hắn, hoặc bởi vì năng lực trận đạo của ta?
– Ta không muốn giải thích điều gì với ngươi cả, bây giờ ngươi tự phế tu vi rồi đi theo ta, có lẽ sẽ có một con đường sống.
Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn Lâm Phong bình tĩnh nói, đó là một loại tư thái thượng vị giả, lấy thực lực và địa vị của hắn thì vệc gì phải giải thích với Lâm Phong? Muốn bắt ngươi thì bắt thôi. Lâm Phong cũng không tranh luận với đối phương, nếu như Nghịch Trần Vũ Hoàng nói như vậy nghĩa cũng đã cân nhắc tới Yêu Dạ Đảo.
– Đã như vậy, ta sẽ tự phế tu vi trước nhưng trước hết hoàn thành nguyện vọng của ngươi, khi Thần Vũ Vũ Hoàng giúp ta rời khỏi, ngươi từng định ra ước định, bây giờ ta đến thực hiện, đệ tử của ngươi đâu?
Lâm Phong nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng, lạnh lùng nói.
– Một người sắp chết như ngươi cũng không có ước định gì đáng nói, nhanh ra tay đi, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ngươi nhớ nếu ngươi không tự ra tay thì bọn hắn sẽ ra tay.
Đôi mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng không chấn động chút nào, vẫn nói một cách rất bình thản. Nhưng sau khi nghe được lời hắn nói, Lâm Phong lại nở nụ cười:
– Nghịch Trần, ngươi thực sự là một người nhu nhược, ược định do mình quyết định mà bây giờ ngay cả dung khí thực hiện cũng không có, ngươi so với Thần Vũ Vũ Hoàng còn kém xa.
– Gia hỏa này điên rồi.
Đám người nghe được lời nói của Lâm Phong đều thầm nghĩ trong long như vậy, nhưng phải tự phế tu vi không điên làm sao được, đổi lại bọn hắn thì cũng sẽ nổi điên một hồi đấy, mặc kệ ngươi Nghịch Trần Vũ Hoàng hay Thanh Đế Sơn.
– Muốn phế tu vi của ta hoặc tự ngươi đến, để bọn hắn lên kiểu gì ta cũng sẽ giết một hai người.
Trong đôi mắt Lâm Phong ma mang cường thịnh, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện rất nhiều trận phù, nở nụ cười lạnh như băng. Nghịch Trần có thân phận gì, hắn đương nhiên sẽ không tự mình ra tay với Lâm Phong, cất giọng nói lạnh như băng:
– Phế hắn đi.
Đông Hoàng, Chu Thiên Nhược, Tề Vân Thịnh và Dược Vương Tiên Cung Vũ Hoàng đồng thời bước ra, khí tức cường hoành bao phủ Lâm Phong.
– Rống.
. . Viên Phi điên cuồng gầm lên một tiếng, cả người hóa thành bản thể giống như tòa tháp màu đen vậy, trong con ngươi song yêu đến cực hạn phảng phất như đã không còn bất kỳ tình cảm gì chỉ có sự lạnh như băng và táo bạo. Nghịch Trần Vũ Hoàng quay đầu lại nhìn lướt qua Viên Phi, ánh mắt có chút ngưng tụ:
– Vậy mà đã cuồng hóa rồi.
– Câm miệng.
Mê Thần Quân đạp chân xuống thật mạnh, thân thể trong chớp mắt đã xuất hiện trên không nơi Viên Phi đứng, đôi con ngươi đen nhánh bắn ra ánh sáng đoạt hồn xâm lấn đồng tử Viên Phi, lập tức một chưởng mãnh liệt đánh về phía Viên Phi, mặc dù Viên Phi cuồng hóa rồi nhưng làm sao có thể đủ sức đối kháng với Mê Thần Quân, thân thể cao lớn cứng rắn bị đánh bay ra ngoài.
– Thanh Đế Sơn, chư thế lực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo mà lại đi khi dễ mấy vị tiểu bối Tôn Vũ, thật sự uy phong.
Lúc này, trong đám người truyền đến một giọng nói khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại, chẳng lẽ còn có người tiễn đưa không chết được. Chỉ thấy một người đạp bộ trên hư không đi xuyên qua phần đông cường giả tới bên cạnh Lâm Phong, đôi mắt nhìn về phía đám người chung quanh lộ ra một tia miệt thị.
– Đội hình thật mạnh mẽ, chỉ vì đối phó với một người Tôn Vũ bát trọng thôi sao, chậc chậc, Thanh Đế Sơn có thể uy chấn khu vực này, quả nhiên không thể so sánh tầm thường.
Trong lời nói của Mộc Dịch lộ ra ý trào phúng mãnh liệt, Tề Vân Kiêu nhìn thấy Mộc Dịch xuất hiện, cười lạnh nói:
– Mộc Dịch, chúng ta vốn chỉ muốn bắt Lâm Phong, bây giờ ngươi xuất hiện đang tự tìm đường chết sao?
– Câm miệng, ngươi có thân phận gì mà lại dám nói chuyện với ta như thế.
Mộc Dịch gầm lên một tiếng khiến cho thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Mộc Dịch, hắn nói vậy có ý gì, chẳng lẽ Mộc Dịch còn có thân phận gì nữa sao? Lâm Phong cũng nhìn Mộc Dịch bên cạnh cười khổ, Mộc Dịch không nên xuất hiện a, hắn đã chuẩn bị dùng trận phù bác một hồi cuối cùng. Nhưng vào lúc này, Mộc Dịch lại nói với hắn một tiếng, khiến đôi mất Lâm Phong có chút cứng lại nhưng vẫn đáp lại Mộc Dịch một câu.
– Các hạ là ai?
Nghịch Trần Vũ Hoàng rất lạnh nhạt, cho dù xuất hiện thêm một người là Mộc Dịch thì Lâm Phong cũng trốn không thoát được, trung vị Hoàng mà thôi, không có cách nào ảnh hưởng tới đại cục, lúc này phải bắt lại Lâm Phong, bởi vì việc này có liên quan tới Vô Cực Cung.
– Ta là người như thế nào, ngươi mở to mắt, nhìn cho rõ đi.
Mộc Dịch lạnh lùng nói, lập tức trong tay của hắn xuất hiện một khỏa lệnh, bên trên có khắc một chữ to, khí!
– Khí?
Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng ngưng lại, nhìn chằm chằm vào lệnh hỏa diễm kia, nói:
– Các hạ là tông môn luyện khí?
– Người Thanh Đế Sơn, thiên cư góc, quả thật kiến thức hạn hẹp, lại không biết khí lệnh của ta, đánh bóng mắt chó của ngươi, xem cho rõ đi.
Giọng nói Mộc Dịch cuồng vọng, đem lệnh bài văng về phía Nghịch Trần Vũ Hoàng khiến cho Nghịch Trần Vũ Hoàng rốt cuộc động dung, nghe giọng Mộc Dịch thì hắn tựa hồ là một đệ tử rất cường thịnh của luyện khí tông môn. Không chỉ có thần sắc Nghịch Trần thay đổi mà ánh mắt mọi người chung quanh cũng lộ ra cảm giác hứng thú, chuyện hôm nay thật sự càng ngày càng hứng thú rồi, lại xuất hiện một bước ngoặt mới, Mộc Dịch vậy mà lại là đệ tử mạnh mẽ của đại tông môn. Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn chằm chằm lệnh bài, cẩn thận ngắm nhìn, trong đầu bắt đầu suy tư khu vực xung quanh có một luyện khí tông môn cường thịnh. Tông môn luyện khí kêu to vô cùng, so với tông môn trận đạo như Thần Đạo Cung thì ít hơn, bởi vậy tại khu vực xung quanh Thanh Đế Sơn căn bản không có, chỉ có mấy khí tông nhỏ không có thành tựu gì, còn khí tông cường đại chân chính, nội tình vô cùng đáng sợ, nếu không, bọn hắn có thể luyện khí, lại không nhất định báo được, hơn nữa nhân mạch của tông môn luyện khí cũng vô cùng rộng lớn, bởi vậy trên đại lục, phàm khí tông lợi hại đều có cực ít người dám tới trêu chọc, hắn không thể không thận trọng.
– Bạo!
Trong miệng Mộc Dịch phun ra một câu, lệnh bài trong tay Nghịch Trần Vũ Hoàng đột nhiên phóng ra một cỗ khí tức khác thường khiến cho thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng đại biến, thế nhưng khí khiến biến mắt thì sương mù trong nháy mắt bao phủ Nghịch Trần Vũ Hoàng, lập tức tiếng bạo phá kinh khủng cuồn cuộn không ngừng, mà cùng lúc đó Lâm Phong đằng kia cũng bóp nát một trận phù bên trong da cuốn có ẩn chứa lực lượng pháp tắc, không gian biến hóa, hai người biến mất cách xa mấy vạn mét.
– Không ổn rồi.
Thần sắc đám người đại biến, trúng kế rồi.
– Đuổi theo.
Tề Vân Lôi điên cuồng hét lên một tiếng, một hàng người đồng thời lao ra ngoài, Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng là cường giả trung vị Hoàng nên tốc độ cũng cực kỳ nhanh, hơn nữa Lâm Phong không ngừng bóp vỡ trận phù, không ngừng kéo dài khoảng cách.
Chương 1609: Phong Tỏa Cửa Ra
Lúc này Tề Vân Lôi là người lo lắng nhất, lần này để không có chút sơ hở hay sai sót nào khi bắt Lâm Phong nên hắn đã mời Thanh Đế Sơn đến, ngày đó sau khi Tề Hoàng nói Mộc Ân chính là Lâm Phong, hắn nhìn thoáng qua thần niệm Tề Hoàng truyền lại cho hắn diện mạo của Lâm Phong, hắn khiếp sợ phát hiện, Mộc Ân cũng chính là Lâm Phong người Đế cung chủ muốn tìm.
Chuyện này quan hệ quá lớn nên hắn tự đến Thanh Đế Sơn một lần, mời Nghịch Trần đến chuẩn bị vô cùng cẩn thận, nhưng Mộc Dịch vậy mà lại tính toán lên Nghịch Trần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy Mộc Dịch đã dẫn Lâm Phong đang phát động trận phù bỏ chạy. Lúc này khi Mộc Dịch và Lâm Phong điên cuồng, Mộc Dịch biết rõ một khiến đối với Nghịch Trần Vũ Hoàng không có quá nhiều tác dụng, hơn nữa uy lực bạo phá kia cũng không khiến Nghịch Trần Vũ Hoàng ngủ được trong bao lâu, bọn hắn phải thoát được trước khi đám người Nghịch Trần Vũ Hoàng đuổi đến, nếu không một khi Nghịch Trần Vũ Hoàng đến rồi, bọn hắn cũng không còn cơ hội nữa.
– Đừng keo kiệt trận phù.
Mộc Dịch nói với Lâm Phong, cuồng bá cương phong diễn tấu trên người hai người, Lâm Phong có cảm giác như là đao tước vậy vô cùng đau đớn, hắn đương nhiên biết lúc này không thể keo kiệt trận phù, để bảo vệ tánh mạng phải sử dụng trận phù có thể khiến cho tốc độ của bọn hắn không ngừng nhanh hơn, từ khi khấc trận phù cho đến nay, bây giờ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng rồi.
– Ở đây!
Lâm Phong kéo Mộc Dịch đến một chỗ khác, một tiếng bạo vang ầm ầm truyền tới, kia là khu vực phế tích, bước chân Lâm Phong và Mộc Dịch chà đạp xuống đất trong nháy mắt tất cả phế tích đều nổ tung, cũng cùng lúc này ánh hào quang phát sáng lên, lực lượng hư không bao phủ thân thể hai người, lập tức thân ảnh của bọn hắn biến mất.
– Trận Pháp Truyền Tống.
Đám người tới truy kích thần sắc ngưng tụ, lập tức phát hiện nơi xa có chấn động, quát:
– Chỗ đó.
Lúc này Lâm Phong và Mộc Dịch lại đạp lên một trận pháp, thân ảnh lại một lần nữa biến mất liên tục mấy lần, Nghịch Trần Vũ Hoàng đã đuổi tới rồi, giờ phút này trường bào của hắn có chút mất trật tự, tóc cũng có chút rối, sắc mặt khó coi lạnh như băng.
– Người đâu?
Nghịch Trần gầm lên một tiếng, một hàng người trước mặt hắn đứng ở hư không hai mắt nhìn nhau, mất dấu, Lâm Phong vậy mà ngay trước mắt bọn hắn sử dụng trận pháp liên hoàn, liên tục mấy lần sau đó, bọn hắn cũng không có cách nào tiếp tục khống chế Mộc Dịch và Lâm Phong.
– Có lẽ hướng kia.Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tề Vân Kiêu chỉ vào một chỗ, Nghịch Trần Vũ Hoàng không có thời gian trách tội bọn hắn, trực tiếp đuổi theo về hướng đó, lúc này có một người mặc trường bào màu đen, trên người có bí truyền gió nhàn nhạt chấn động đang đạp bộ về hướng bên này, đi tới nơi cách trước mặt bọn họ không xa nhưng lại không có ai chú ý tới, toàn bộ lực chú ý của bọn hắn đều tập trung vào việc đuổi theo Lâm Phong, ai sẽ lại đi chú ý tới một người đi đường? Không lâu sau, Nghịch Trần Vũ Hoàng trở về bên này, sắc mặt có chút tím, không tìm được, xuất động nhiều cường giả như vậy chỉ để vây khốn một người Tôn Vũ, võ tu Thanh Đế Sơn còn có Nghịch Trần hắn thậm chí cũng tự mình xuất động vậy mà lại để cho hấn ngay dưới mí mắt mình chạy thoát, chưa nói tới việc Lâm Phong đào tẩu, nói đến người khác, bọn họ sẽ cảm thấy bọn hắn thế nào? Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
– Đại Chu Tiên Cung, hãy phong tỏa đường ra tất cả giao lộ khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, một con kiến cũng không được bước ra ngoài một bước, đồng thời bây giờ lập tức đi tới Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, kể cả Đại Chu Tiên Cung, quan bế và thông đạo Hoãn Trùng khu, một ngày sau sẽ lại cho đi, hôm nay chỉ cho phép đến Hoãn Trùng khu, không được ra ngoài.
Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng nói, bây giờ bọn hắn vẫn đang trong Hoãn Trùng khu nên phải lập tức quan bế tất cả cửa thông đạo, bắt rùa trong hũ, mặc dù Lâm Phong có thuật Dịch Dung cường đại thì cũng phải vây hắn trong Hoãn Trùng khu này, ai đến cũng phải kiển tra nghiêm ngặt, Thanh Đế Sơn không gánh nổi người này, hơn nữa đây còn được Vô Cực Cung nhờ vả, chút quan hệ cơ hội này làm sao có thể bỏ qua.
– Còn không mau đi, các ngươi lập tức đi tới gác các cửa khẩu trước, một người cũng không được phép bỏ qua.
Nghịch Trần Vũ Hoàng thấy những người này không có phản ứng, mắng chửi một tiếng, lập tức bọn hắn mới nhao nhao bay lên, không sai, bây giờ bọn hắn trước hết đi tới canh chừng vị trí khuyết khẩu, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào chín tòa chủ thành, có mệnh lệnh của Nghịch Trần Vũ Hoàng, đại khả tiền trảm hậu tấu, mặt khác cũng đồng thời thông báo cho người của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo đến gác.
– Ta sẽ đi gác lối vào Đại Chu Tiên Cung.
– Ta tới Dược Vương Tiên Cung.
– Ta tới Tề Thiên Bảo.
Thế lực ba nơi này đều có người tới, bọn hắn phân phối rất tốt, mà một vài võ tu Thanh Đế Sơn và những cường giả kia tức thì phân phối đi đến gác khuyết khẩu sáu tòa chủ thành khác. Lâm Phong và Mộc Dịch lại một lần nữa thay đổi khuôn mặt, hơn nữa phương hướng Lâm Phong hành tẩu không phải Đại Chu Tiên Cung, cũng không phải chủ thành của Hạ Thiên Bảo mà là thủ thành của Tề Thiên Bảo khiến Tề Thiên Bảo không lường trước được nhưng khi hắn đi tới Hoãn Trùng khu và khuyết khẩu duy nhất của Tề Thiên Bảo thì thấy Tề Vân Kiêu đã đến, mang theo rất nhiều người chắn bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới Hoãn Trùng khu bước vào Tề Thiên Bảo nửa bước.
– Động tác thật nhanh.
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, không nghĩ tới những người này vậy mà đã phong kín đường đi đến chủ thành của Tề Thiên Bảo. Ba ngày qua, hắn đã tại rất nhiều nơi không người sử dụng liên hoàn Truyền Tống Trận, như vậy mới có cơ hội có được một tia hi vọng, cắt đuôi đám người đuổi theo, đương nhiên nếu như không có Mộc Dịch hỗ trợ thì không có khả năng, cục diện hôm nay Lâm Phong thật không kịp chuẩn bị, hắn thật không ngờ đối phương sẽ xuất động lực lượng cường đại như vậy để đối phó hắn.
– Đường thông suốt tám tòa chủ thành khác chẳng lẽ cũng phong tỏa rồi hay sao?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức đi tới khuyết khẩu một tòa chủ thành gần đó, khi Lâm Phong đến quả nhiên phát hiện đã bị ngăn chặn, chỉ cho phép đến khu vực này chứ không cho phép ra ngoài khu vực này. Điều này khiến cho Lâm Phong chau mày lên, chín tòa chủ thành đã bị phong tỏa toàn bộ, ngăn hắn ở Hoãn Trùng khu này, tuy rằng Hoãn Trùng khu rất rộng lớn nhưng nếu như đối phương quyết định bắt bằng được thì rất có thể sẽ tìm ra hắn. Chỉ cần Nghịch Trần Vũ Hoàng ra lệnh một tiếng để tất cả mọi người rời khỏi khu vực khuyết khẩu này rồi canh giữ cẩn thận ở kia thì có thể sẽ tìm ra được hắn.
– Chỉ có thể đợi.
Lâm Phong nói một câu, thần sắc không xem trọng, thậm chí trên không, không ngừng có bóng người ngự không qua lại, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì vậy và hiển nhiên là tốn công vô ích. Thời gian chậm rãi trôi qua, người ở khu vực này đều rất im lặng, không thể đi ra ngoài nhưng bọn hắn cũng không có ý kiến quá lớn, dù sao sớm muộn gì cũng được đi, Lâm Phong gây ra động tĩnh ở nơi đóng quân Tề Thiên Bảo lớn như vậy, tin tức trong nháy mắt tịch quyển chỉnh khu vực, bây giờ không ai là không biết. Nhưng Tề Thiên Bảo không tiếp tục lấy mấy người Viên Phi ra uy hiếp Lâm Phong, nguyên nhân có không ít, thứ nhất uy hiếp Lâm Phong nếu như Lâm Phong đi thật, lần sau sẽ dẫn người Yêu Dạ Đảo tới đồ sát hậu nhân Tề Thiên Bảo hắn, như vậy sẽ là một đại tai nạn; thứ hai đúng như Lâm Phong nói, lần thứ hai hắn sẽ không xuất hiện, việc này có một lần đủ rồi, ngoài ra nếu Tề Thiên Bảo lại làm như vậy thì thể diện cũng không nhịn được. Ngày hôm nay rốt cuộc cũng trôi đi, ngày hôm sau quả nhiên có lệnh truyền tới, chín chủ thành của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo bắt đầu cho đi rồi, nhưng phải xếp hàng mới được phép đi, thậm chí trong bảy ngày nhất định phải rời khỏi, cho dù kẻ nào cũng không được phép ở lại khu vực này. Sau khi nghe được tin tức này Lâm Phong chỉ bình tĩnh cười, quả nhiên, phương pháp kia nói phiền toái cũng phiền toái nhưng không thể nghi ngờ là rất hữu hiệu, trong thời gian bảy ngày có thể khiến khu vực này trở nên trống không rồi. Lâm Phong không đi đâu cả vẫn luôn một mực an tĩnh trong một căn phòng của quán trọ khắc họa trận phù, lộ ra vẻ đặc biệt kiên nhẫn. Lối vào thông suốt chủ thành Tề Thiên Bảo, Nghịch Trần Vũ Hoàng ở tại chỗ này, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn đám người bên dưới, nhìn từng người một đang bị kiểm tra, bây giờ chín khuyết khẩu đều có rất nhiều cường giả, chỉ chờ Lâm Phong xuất hiện, bọn hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Phong chỉ biết tới chủ thành của Đại Chu Tiên Cung, bất kể một tòa chủ thành nào đều có thể. Mà bên Bất Chu Sơn, ở một nơi xa xôi, trong hư không có một yêu thú phi hành to lớn, trên người có lực lượng pháp tắc gió đáng sợ, những nơi đi qua, có một cỗ cơn lốc phong xuất hiện, mà trên lưng rộng lớn của nó có một đạo bòng người áo đen, một bóng người mặc áo bào đỏ xinh đẹp, một yêu viên cực lớn cùng với một đám các loại yêu thú, phương hướng bọn hắn đi tới chính là chủ thành của Đại Chu Tiên Cung.
Chương 1610: Yêu Lâm
Mấy ngày nay, Đại Chu Tiên Cung không chỉ phong tỏa Hoãn Trùng khu thông suốt tới khuyết khẩu Đại Chu Tiên Cung, màà cũng phong tỏa cả lối ra chủ thành Đại Chu Tiên Cung tới khu vực cửa thành của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, hơn nữa cửa thành và khuyết khẩu đều canh chừng rất nghiêm ngặt, không ai được phép bước ra ngoài, sau bảy ngày sẽ kiểm tra tình hình Hoãn Trùng khu này.
Tuy rằng khả năng Lâm Phong đã vào Đại Chu Tiên Cung cực kỳ bé nhỏ nhưng không thể không thừa nhận vẫn có khả năng này. Lúc này, ở cửa thành canh giữ rất nghiêm ngặt, hơn mười vị Vũ Hoàng Đại Chu Tiên Cung tự mình trấn thủ, chỉ với ân oán của Lâm Phong và Đại Chu Tiên Cung phải bắt được hắn, huống hồ Thanh Đế Sơn cũng có lệnh, không tiếc tất cả bắt được Lâm Phong nên Đại Chu Tiên Cung không dám lười biếng. Nhưng mà lúc này ở nơi xa nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá chạy, từng tầng mây trên vòm trời đều điên cuồng cuốn lên, từng đợt cơn lốc như gió bão đáng sợ không ngừng hướng về phía bên này.
– Đó là cái gì?
Lúc này, con ngươi kim sắc của một vị Vũ Hoàng nhìn về phía đó, ánh mắt lập tức ngưng tụ, trời có hiện tượng lạ đương nhiên không có khả năng, ở giữa cơn gió lốc này phảng phất như có một bóng người màu đen, hơn nữa còn lấy tốc độ khủng khiếp tới đây.
– Đại nhân, yêu khí rất mạnh.
Bên cạnh hắn một vị hạ vị Hoàng thần sắc rung động, một cỗ yêu khí đáng sợ đập vào mặt, cường thịnh đến cực điểm, hơn nữa càng lúc càng nồng nặc, yêu phong đã quét tới.
– Là yêu thú, yêu thú đáng thật sợ.
Cường giả trung vị Hoàng nhìn chằm chằm phương xa, ánh sáng màu đen đã tới gần, càng ngày càng rõ ràng, một yêu thú phi hành khổng lồ với cơ thể to làm cho người ta sợ hãi. Trong lúc đó, trung vị Hoàng bay lên không, đứng trên hư không, rống to về nơi xa:
– Chư vị Yêu Hoàng đại nhân tới Đại Chu Tiên Cung của ta có chuyện gì?
Ong! Cuồng phong diễn tấu trên người của hắn, khiến cho thân thể của hắn trong hư không không có cách nào đứng vững, yêu thú to lớn kia không ngừng bay thấp xuống, lập tức cường giả Vũ Hoàng Đại Chu Tiên Cung thấy trên lưng yêu thú còn có rất nhiều yêu thú và con người, không, đây hẳn là yêu thú biến hóa chứ không phải người, mỗi đôi mắt đều vô cùng yêu dị khiến hắn có cảm giác đau đớn.
– Cút.
Đôi đồng tử lạnh như băng của yêu thú to lớn quét mắt nhìn hắn một cái, lập tức đôi cánh dài trăm thước càn quét trong hư không, gia tốc hóa thành lưu quang vọt tới. Cường giả trung vị Hoàng nhanh chóng trốn bên dưới, nhìn Phong yêu khổng lồ che khuất bầu trời trong lòng có chút run rẩy, hắn dường như ý thức được điều gì đó, ở nơi địa vực vô tận có một nơi dành cho đàn yêu thú sinh sống cách Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo không xa chính là Yêu Dạ Đảo!
– Người của Yêu Dạ Đảo đến.
Trong long hắn khẽ run, nhìn thân ảnh khổng lồ biến mất trước mặt trong chớp mắt, hắn lập tức chạy ra ngoài về hướng thành lũy của Đại Chu Tiên Cung muốn bẩm báo đại sự. Chủ thành Đại Chu Tiên Cung, yêu khí trùng thiên, yêu thú khổng lồ cuồng quét trên hư không, mây đen đáng sợ áp thành chi thế, vô số người ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng run rẩy, yêu thú thật khủng khiếp. Đại Chu Tiên Cung, phía trên tòa thành rộng lớn có rất nhiều cường giả đang nhìn quái vật khổng lồ đằng xa, ánh mắt có chút ngưng lại, bọn hắn thân là cường giả Đại Chu Tiên Cung nên đương nhiên biết là ai đến rồi.
– Đại nhân?
Lúc này, rất nhiều người đứng sau lưng một người mặc trường bào hoàng kim tựa hồ như đang hỏi nên xử lý tình huống này như thế nào.
– Lần này tới hẳn chuyện liên quan đến Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến.
Giọng nói người kia trầm thấp, bình tĩnh mở miệng nói, Yêu Dạ Đảo xuất hiện, Đại Chu Tiên Cung hắn thân là một thành viện của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo nhưng lại không có khả năng toàn lực va chạm với bọn họ, nếu không về sau Yêu Dạ Đảo trả thù còn đáng sợ hơn, hiện tại chuyện giữa Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo, bọn hắn nên tránh sang một bên thì hơn. Tốc độ của Phong yêu thật đáng sợ, không bao lâu đã tới khuyết khẩu, lúc này khuyết khẩu Đại Chu Tiên Cung vẫn còn đang kiểm tra từng người, nhưng khi nhìn lên không thấy bầy yêu thú xuất hiện thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm yêu thú khổng lồ trên hư không, trong lòng có chút co quắp.
– Các ngươi đang kiểm tra để tìm ai?
Lúc này, yêu viên tiến lên một bước, thân hình khổng lồ như tòa hắc tháp, giống như một tòa núi hắc ám vậy, đôi đồng tử to lớn nhìn chằm chằm vào đám người, giọng nói rất lớn rơi vào trong tai đám người lại không ngừng quanh quẩn đằng kia. Chúng cường giả Đại Chu Tiên Cung ai nấy đều trợn tròn mắt, muốn nói điều gì đó nhưng lại phát hiện không dám mở miệng, bọn hắn làm sao dám nói bọn họ đang kiểm tra để kiếm Lâm Phong? Đây là người Yêu Dạ Đảo, Lâm Phong hắn hình như là người của Yêu Dạ Đảo.
– Chư vị đại nhân Yêu Hoàng đi đường xa mà đến, Đại Chu Tiên Cung ta vô cùng hạnh ngộ.
. . Một vị cường giả trung vị Hoàng trên mặt mang theo nụ cười giả tạo chậm rãi nói, nhưng hắn còn chưa nói xong đã nghe thấy yêu viên quát lên một tiếng thật lớn:
– Ta hỏi các ngươi đang kiểm tra để tìm ai?
Giọng nói của vị cường giả kia triệt để bị che hết, khóe miệng có chút co quắp, hắn cảm thấy yêu khí kia quá cường thịnh thật đáng sợ, trái tim của hắn bắt đầu run rẩy.
– Hắc ca, người kia sao lại không để ý ngươi như vậy?
Mỹ nữ áo bào đỏ mỉm cười, trong con ngươi đều có mị ý khiến rất nhiều người phía dưới thất thần một hồi, yêu tinh kia tuyệt đối là một hồ ly tinh tai họa người.
– Chư vị yêu hải đại nhân, chúng ta được lệnh kiểm tra tìm kiếm Lâm Phong.
Người kia thấy trong miệng yêu viên phun ra yêu khí, run run đáp lại một tiếng. Rống. Trong miệng yêu viên phun ra yêu tức, lập tức mãnh liệt nhảy xuống từ trên lưng Phong yêu, thân hình giống như tòa sơn lĩnh đè xuống vòm trời, lập tức đám người chạy như điên.
– Đi.
. . Những cường giả Vũ Hoàng Đại Chu Tiên Cung bỏ chạy như điên, thủ chưởng của yêu viên to lớn mãnh liệt đánh về phía trước, lập tức cự chưởng hóa thành sơn lĩnh phô thiên trùng điệp, chèn ép xuống vòm trời.
– Không.
. . Một vài cường giả điên cuồng rống giận, nhìn chằm chằm chưởng ấn sơn lĩnh áp xuống từ trên không, từ cự thạch biến thành sơn lĩnh bao trùm thiên địa, không có chỗ để chạy trốn. Một tiếng ầm vang lên, đại địa xuất hiện khe hở giăng khắp nơi, Thạch Viên đáp xuống mặt đất, lại vang lên tiếng bạo vang đáng sợ, toàn bộ khuyết khẩu đều bị chấn động mà nơi chưởng áp sơn lĩnh thạch của hắn đi qua có thân thể của mấy vị Vũ Hoàng chạy trốn không kịp nhưng đã không còn huyết nhục nữa mà bị triển ép thành một đống thạch khối. Đông, đông. . . Yêu viên chạy về phía trước, mỗi một bước chân của hắn khiến mặt đất như muốn rạn nứt, tuy rằng nhìn thân thể tưởng như vụng về nhưng một bước chân của hắn lại đủ để cho người ta bay xa một đoạn, trên mặt đất tất cả đều bị giẫm đạp, đám người đều điên cuồng chạy trốn, đối mặt với yêu viên cấp bậc quái thú này thì người Tôn Vũ không khác gì con kiến, hạ vị Hoàng cũng chỉ như con kiến lớn hơn một chút mà thôi, đây là một cái cối xay thịt. Yêu thú trên lưng Phong yêu từng con đều xuống dưới chạy nhanh trong hư không Hoãn Trùng khu, mặc dù bọn hắn không giậm phải người phía dưới nhưng vẫn khiến cho những người đó sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, không cần mệnh lệnh của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, bọn hắn cũng đều điên cuồng dũng mãnh lao về phía khuyết khẩu Cửu Đại.
– Tiểu tử Lâm Phong, đi ra đây.
Yêu viên rống lớn một tiếng, phảng phất như muốn xuyên thủng màng tai mọi người vậy.
– Đến gặp Lâm Phong, quả nhiên người Yêu Dạ Đảo.
Đám người nghe thấy song âm cuồn cuộn lập tức nội tâm run rẩy. Mà khuyết khẩu Đại Chu Tiên Cung có rất nhiều cường giả Đại Chu Tiên Cung đã chạy tới bên cạnh, thấy khu vực bị yêu thú tàn sát bừa bãi kia không khỏi nuốt nước miếng một cái, không dám nghĩ đến chuyện báo thù, ở thế giới này vốn không có đạo lý đáng nói, chỉ có võ, yêu thú thì lại càng như vậy, lực lượng tôn trọng, đây mới chỉ tới một lực lượng rất ít thôi, rất khó tưởng tượng Yêu Dạ Đảo có đến ngàn vạn yêu thú, nếu như bầy yêu đó đều xuất hiện thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
– Đi, tất cả lui về Đại Chu Tiên Cung đi, không thể tham dự vào việc này.
Một vị cường giả mở miệng nói, đám người lập tức đều gật đầu đồng ý, để Thanh Đế Sơn đấu với Yêu Dạ Đảo a, Đại Chu Tiên Cung bọn hắn không thể trêu vào, chỉ có thể trốn. Lúc này Lâm Phong từ trong phòng đi ra, nhìn yêu thú cuồng vũ trong hư không, lập tức trong đôi mắt lộ ra một nụ cười thản nhiên, người Yêu Dạ Đảo rốt cuộc cũng đến.
– Lâm Phong đệ đệ.
Lúc này, trong hư không truyền tới một giọng nói quyến rũ xuyên thấu qua không gian, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía xa xa ấy, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc mặc áo bào đỏ. Tháo mặt nạ xuống, Lâm Phong bay lên không, lập tức Hồ Nguyệt cũng phát hiện ra hắn, bước chân đi về phía Lâm Phong, mỹ nữ mặc áo bào đỏ liền ôm lấy cánh tay Lâm Phong.
– Lâm Phong đệ đệ, ngươi có thể nhường cho tỷ tỷ thật sớm.
Hồ Nguyệt cười nhìn Lâm Phong, khiến cho khuôn mặt tươi cười của Lâm Phong lập tức xụ xuống, cười khổ nói:
– Hồ Nguyệt tỷ.
Tư vị của nữ nhân trong ngực thật đúng không thể nào dễ chịu, nhưng Hồ Nguyệt tựa hồ rất thích trêu đùa hí lộng hắn nên Lâm Phong chỉ có thể im lặng, đánh lại đánh không lại, muốn thoát khỏi cục diện này, đoán chừng còn cần rất nhiều năm khổ tu.
– Ai khi dễ ngươi, nói cho tỷ tỷ, ta đi tìm bọn họ tính sổ.
Trong đô mắt đpẹ của Hồ Nguyệt hiện lên sự tàn khốc.
– Ngươi có thể buông hắn ra để nói chuyện dễ hơn.
Một người mặc áo đen đạp bộ đến, là Thần Vũ Vũ Hoàng , thấy Hồ Nguyệt dùng áo bào đỏ quấn lấy Lâm Phong, không khỏi một hồi im lặng.
– Không cần ngươi phải lắm miệng.
Hồ Nguyệt trừng mắt nhìn Thần Vũ.
– Vũ thúc.
Lâm Phong cười, trong hư không, cơn lốc cuồng loạn, Phong yêu xuất hiện, dưới hạ không, động đất nứt ra, Thạch Viên cũng tới.
– Phong thúc, Thạch thúc.
Lâm Phong hô một tiếng với lũ yêu Hoàng, trong con ngươi lộ ra thần sắc cảm kích.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!