1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 305 [Chương 1521 đến 1525]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 305 [Chương 1521 đến 1525]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1521: Lôi Phạt Tâm Kinh

Từ khi tin tức truyền ra ngoài, Kiếm thành trở nên sôi động, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về Kiếm thành.

Đông Hoàng săn giết Bát Hoang chư Hoàng, khiến chư Hoàng tề tụ Kiếm thành. Chỉ thẳng mũi dùi vào sứ giả đại nhân cùng Đông Hoàng, làm sao có thể không hấp dẫn người khác. Vào lúc này, đám người Lâm Phong đang hành tẩu bên trong Kiếm thành, bên người hắn còn có Vũ Hoàng, Vấn Hoàng, cùng với Viêm Đế. Bởi vì Đông Hoàng, nên bọn hắn không dám xem thường.

Tại Bát Hoang, Đông Hoàng có thể thông qua bảo vật thần bí kia để tìm thấy bọn hắn, nên bọn họ không dám đi lẻ. Bởi vậy, nên mục tiêu của bọn hắn không chỉ có sứ giả đại nhân, mà còn có Đông Hoàng. Bọn họ nhất định phải hủy diệt cái kiện bảo vật kia. Ngay lúc đó, trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo kính quang chiếu xạ tại mọi người. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng lại khiến đám Lâm Phong đều dừng bước.

– Hắn sắp tới!

Một khi kính quang hàng lâm, có nghĩa Đông Hoàng đã có thể xác định vị trí của bọn họ, nên chắc hẳn hắn sắp tới đây. Khi bọn Lâm Phong dừng lại, có người nhận ra hắn.

– Lâm Phong kìa, Vũ Hoàng còn có Vấn Hoàng nữa.

Tin tức quả nhiên là thật, Bát Hoang chư Hoàng đều tề tụ ở Kiếm thành! Do đám Lâm Phong không hề che giấu nên rất dễ bị người khác nhận ra. Khi thấy Vũ Hoàng, rất nhiều người đều có chút kích động. Đây chính là cường giả Vũ Hoàng cao cao tại thượng, hiếm khi xuất hiện trước công chúng, bọn họ không kích động sao được.

– Bọn hắn vẫn dám ra ngoài sao?

Khi thấy các vị Vũ Hoàng, trong lòng rất nhiều người thầm lo cho họ. Đông Hoàng là cường giả Vũ Hoàng trung kỳ, nếu như hắn đến đâythì các vị Vũ Hoàng sẽ vô cùng nguy hiểm.

– Tên đạo sĩ kia là người nào vậy?

Chẳng lẽ cũng là Vũ Hoàng! Có người chú ý đến Viêm Đế, gia hỏa này mặc đạo bào, tỏ ra tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt lại cho người ta cảm thấy hắn rất gian manh, giống như tên lừa đảo.

– Ngươi không biết sao, người đó chính là Tân Viêm Hoàng của Hỏa Diễm Sơn.

Khi tu vi của hắn vẫn còn là Tôn giả, đã độc hại tám vị cường giả Vũ Hoàng. Mà hôm nay, khi bước vào Vũ Hoàng cảnh, thực lực của hắn cực kỳ đáng sợ. Ngay cả Bằng Hoàng cũng bị thua thiệt trong tay hắn. Có người đắc ý, nói về sự tích vinh quang của Viêm Đế. Mặc dù gia hỏa này hay tự cao, nhưng cũng đã làm ra vài chuyện phi thường oanh động, nên vẫn có rất nhiều người biết hắn.

– Oanh!

Khi người kia vừa dứt lời, một cỗ tuyệt thế hung khí bộc phát. Khiến cả người Lâm Phong nổi da gà, và một cỗ thiên địa đại thế chèn ép hắn, khiến hắn hít thở không thông. Nhưng ngay khi khí tức cổ đáng sợ kia hàng lâm, Viêm Đế cũng đạp mạnh xuống đất một cái. Lập tức có một cái màn sáng xuất hiện, khiến cho mọi người chói mắt, còn đám Lâm Phong đã biến mất không còn tung tích.

– Oanh!

Ngay khi Lâm Phong biến mất, một cỗ lực lượng đáng sợ phá tan nơi Lâm Phong vừa rồi đứng. Sau, Đông Hoàng liền xuất hiện trong hư không.

– Lại là ngươi!

Khi Đông Hoàng thấy Viêm Đế, nộ khiếu một tiếng, tên đạo sĩ thúi âm hồn bất tán hết lần này tới lần khác phá chuyện của hắn. Nhưng lại có tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi và bản lĩnh dùng Thánh văn câu thông thiên địa, nên hắn không thể làm gì được tên đó. Lần trước, cái tên khốn khiếp kia lại đuổi theo hắn, khi hắn muốn giết ai đó, người nọ sẽ đuổi tới, mang người rời đi, khiến ch hắn tức chết đi được!

– Oanh Tạch.

..! Ngay lúc đó, trong hư không xuất hiện cuồng vũ lôi điện. Sau đó, mọi người liền thấy một đạo thân ảnh lăng không đi đến, người này khoác một bộ áo bào trắng, toàn thân đều được lôi điện bao phủ. Mà trên mười ngón tay của hắn cũng có từng tia lôi điện quấn quanh, tùy ý du tẩu, giống như những con mãng xà!

– Người đó là ai vậy?

Khi người đó xuất hiện, mọi người liền chú ý đến hắn, họ vô cùng muốn biết hắn là ai? Chỉ nhìn cách hắn đùa bỡn với sấm sét, đã có thể nhìn ra hắn cực kỳ không đơn giản.

– Sứ giả đại nhân.

Khi thấy người đó xuất hiện, đám người Lâm Phong phá không bay lên, tới trước mặt sứ giả đại nhân. Khi bọn họ nhìn thấy hắn tùy ý đùa bỡn với sấm sét, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêng kị. Tất cả bọn họ đều không ngờ, vị sứ giả đại nhân có địa vị cao cả kia lại am hiểu lôi pháp tắc.

– Nghe nói gần đây, có rất nhiều người bất mãn đối với bản sứ!

Giờ phút này, sứ giả đại nhân đã không còn vẻ ôn hòa của lúc trước, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh giá. Những tia sét ở đầu ngón tay của hắn, thỉnh thoảng sẽ lan tràn ra xung quanh thân hắn, nhưng lại không có chạm đến mặt đất, có thể thấy lực khống chế đáng sợ của đối phương.

– Sứ giả đại nhân nói đùa rồi.

Chúng ta làm sao dám bất kính đối với ngài cơ chứ! Ngay khi Vũ Hoàng dứt lời, hắn đột nhiên nhìn thấy Tư Không lão Vũ Hoàng cũng đến. Bây giờ, đối phương có tam đại Vũ Hoàng trung kỳ. Ở tại cái tiểu thế giới này, đội hình cở này vô cùng đáng sợ.

– Ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc à?

Trong đôi mắt Sứ giả đại nhân bắn ra một đạo ánh sáng sắc bén như một đạo sấm sét, đâm vào đôi mắt Vũ Hoàng, khiến cho Vũ Hoàng cảm thấy tê liệt.

– Vũ Hoàng ngươi là người mằng ta nhiều nhất, ngươi nói ta không xứng làm sứ giả, sẽ chết không có chỗ chôn.

Bây giờ lại định giả ngây thơ? Khi sứ giả đại nhân vừa dứt lời, một tia sét bổ vào người Vũ Hoàng.

– Ta thật có nói những lời đó.

Nhưng sứ giả đại nhân ngươi cũng đã vi phạm chức trách của mình. Nên ta nói ngươi không xứng, tựa hồ cũng không sai nha! Trong lúc Vũ Hoàng đang nói chuyện với sứ giả đại nhân, cũng có vài vị Vũ Hoàng bao vây hắn. Cùng lúc đó, Đông Hoàng cũng bắt đầu cùng giằng co với Lão Vấn Hoàng, mà Tư Không lão Vũ Hoàng cũng giằng co cùng lão Hoàng chủ.

– Nói rất hay, ta thân là sứ giả, vốn không nên quản chuyện của thế giớ này, nhưng lại có người vũ nhục ta, trù ta chết không có chỗ chôn, sao ta không xuất thủ cho được?

Sứ giả đại nhân đương nhiên cũng thấy hành động của Lão Vấn Hoàng cùng với lão Hoàng chủ. Nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, trong tiểu thế giới này, không có người nào có thể là đối thủ của hắn. Những người này chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nên hắn sẽ cho bọn hắn một bài học đắt giá. Khi sứ giả đại nhân vừa dứt lời, Cửu Tiêu thần lôi cũng bắt đầu gào lên, khiến cho đám người Vũ Hoàng lộ ra vẻ ngưng trọng. Vào lúc này, trong lòng bọn họ đều rất khẩn trương, nếu như không thể bắt được sứ giả đại nhân, Bát Hoang chúng Hoàng tuyệt đối sẽ gặp tai nạn.

– Vũ Hoàng, Lâm Phong, các ngươi hãy lui lại đi.

Viêm Đế mở miệng nói một tiếng. Vũ Hoàng bị trọng thương, tu vi của Lâm Phong trong cuộc chiến giữa các Vũ Hoàng không có bất cứ tác dụng gì? Nên hai bọn họ sẽ rất nguy hiểm, bọn hắn cần phải ly khai! Sau khi nghe Viêm Đế nói, Vũ Hoàng và Lâm Phong triệt thoái về phía sau. Bên trong đôi mắt của sứ giả đại nhân đột nhiên hiện lên một tia sát ý, lạnh lùng nói:

– Ta thân là thiên địa sứ giả.

Nên hôm nay, ta sẽ dùng lôi phạt, giáng tội tại các ngươi.

– Giết!

Khi Sứ giả đại nhân vừa dứt lời, thiên địa lập tức sôi trào, mây đen cuồn cuộn kéo tới. Vào lúc này, đám người Lâm Phong cảm thấy vô cùng khiếp sợ giống như đang đối mặt với lôi kiếp. Vô số tia sét đáng sợ giăng khắp trời, khiến cho cả phiến thiên địa này hóa thành tử sắc. Sau đó không lâu, từ trên trời có vô số tia sét gián xuống, khiến cho mọi người đều biến sắc. Những tia sét kia có tốc độ quá nhanh, không cách nào tránh né.

– Oanh Tạch.

..! Khi những tia sét đánh xuống, trước mặt hắn và Vũ Hoàng xuất hiện một đạo thân ảnh chống chịu những tia sét kia, Thủ Vọng Chi Phụ.

– Đi!Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Thủ Vọng Chi Phụ lập tức mang theo Lâm Phong và Vũ Hoàng đi. Khi thấy cảnh đó, Sứ Giả Đại Nhân hừ lạnh một tiếng phóng một tia sét về phía Vũ Hoàng.

– Cút.

Ngay lúc đó, một tiếng gào thét vang lên, phía trước sứ giả đại nhân xuất hiện một tên đạo sĩ. Hắn ta đánh ra một ngọn lửa màu đen, thôn phệ hết tia sét. Khi thấy ngọn lửa đen kịt kia, sứ giả đại nhân cũng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm.

– Tự tìm cái chết!

Sau một giây lát, sứ giả đại nhân vừa gầm lên một tiếng vừa đánh ra một tia sét. Tia sét lập tức xuyên thấu hư không, đánh vào tên đạo sĩ kia, khiến cho tên đạo sĩ đó phải lui lại, nhưng hắn vẫn chặn trước mặt Sứ Giả Đại Nhân.

– Ngươi tu luyện Lôi Phạt Tâm Kinh sao?

Khi nghe thấy tiếng của tên đạo sĩ, đôi mắt sứ giả đại nhân trì trệ trong giây lát. Sau đó, hắn lập tức nhìn chằm chằm Viêm Đế, nói:

– Ngươi là người phương nào?

Làm sao lại biết Lôi Phạt Tâm Kinh?

– Công pháp lôi hệ cũng không nhiều lắm, mà có̀ uy lực yếu như vậy, cũng chỉ có Lôi Phạt Tâm Kinh mà thôi.

Khi thấy nụ cười trào phúng của Viêm Đế, sứ giả đại nhân cứng đờ, trong tròng mắt lập tức bắn ra coi hai tia sét về phía mắt Viêm Đế. Lôi Phạt Tâm Kinh là công pháp do một vị cường giả cấp Đại Đế sáng tạo, có uy lực vô cùng mạnh. Nên khi bị Viêm Đế nói bảo là đồ bỏ đi, sứ giả đại nhân vô cùng tức giận. Trên thực tế, Lôi Phạt Tâm Kinh hoàn toàn không yếu, nó có thể khiến cho lôi pháp tắc ngưng tụ thành thiên lôi. Nên có lực sát thương đáng sợ và tốc độ công kích thần tốc. Nhưng Viêm Đế làm sao có thể để cho sứ giả đại nhân thấy thoải mái được, coi như công pháp tái thế, hắn cũng sẽ nói thành đồ bỏ đi!

– Ngươi thì biết cái gì!

Sứ giả đại nhân liền trào phúng nói.

– Trong công pháp Lôi Hệ, còn có Vô Thượng Diệt Thế Lôi Kinh, Thần Phạt Tội Nghiệt Cổ Kinh, Nguyên Thiên Thần Lôi Kinh, Lôi Phạt Tâm Kinh của người chẳng lẽ không phải đồ bỏ đi?

Giọng nói hài hước của Viêm Đế khiến thần sắc sứ giả giả đại nhân cứng đờ. Mấy công pháp Viêm Đế nói, đều là tuyệt thế thân công, có uy lực vô biên, nên hắn còn có thể nói gì được nữa?

Chương 1522: Chu Thiên Khiếu Kiêu Ngạo

– Xùy~~.. . Sứ giả đại nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ đánh ra chín tia sét về phía Viêm Đế. Mà Viêm Đế cũng lập tức xoay tròn hai tay, tạo ra một cái đồ án Thái Cực che chắn trước người. Khi chín tia sét kia đánh trúng thái cực, đồ án phá toái, mà Viêm Đế cũng bị đẩy lui lại ngàn mét.

Khi thấy Viêm Đế không bị làm sao, ánh mắt Sứ giả đại nhân không ngừng chớp động. Hắn đã có thể khẳng định, Viêm Đế tuyệt đôi không phải Vũ Hoàng của Bát Hoang, mà đến từ Thánh thành. Hắn khống chế thông đạo đi Đại Thế Giới, lại tu luyện Lôi Phạt Tâm Kinh.

Nên hắn có thể tự ngạo, ngoại trừ Vũ Hoàng hậu kỳ, không ai có thể chiến thắng hắn. Sau khi Thủ Vọng Chi Phụ trở về, thì đôi mắt giấu dưới cái mũ rộng vành lộ vẻ ngưng trọng. Vào hôm nay, vô luận như thế nào, bọn họ đều phải bắt được sứ giả đại nhân. Nếu lần này mà thất bại, đối phương sẽ không cho bọn họ cơ hội thứ hai.

– Viêm Đế, ngươi đi ngăn chặn Đông Hoàng.

Đừng cho hắn có cơ hội bỏ chạy! Sau khi nghe tiếng của Thủ vọng chi phụ, Viêm Đế lặng yên lui bước, buông tha cho sứ giả đại nhân, hướng về phía Đông Hoàng. Khi thấy cảnh đó, sứ giả đại nhân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm thủ vọng chi phụ.

– Sứ giả đại nhân, ngươi đã vi phạm quy củ rồi!

– Ở phiến thiên địa này, ta chính là chúa tể, ai có thể định tội được ta?

Sứ giả đại nhân lạnh lùng đáp

– Không tuân thủ thiên địa quy tắc, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị trừng phạt.

Khi Thủ vọng chi phụ vừa dứt lời, thấy sứ giả đai nhân đã lao về phía hắn. . . . Lâm Phong và Vũ Hoàng đều bị bị thủ vọng chi phụ đưa đến bên ngoài Kiếm Thành. Nhưng không chỉ có bọn họ, mà Lục Dục Vũ Hoàng cũng ở đây. Vào lúc này, họ đều đang nhìn trận chiến diễn ra ở phương xa. Cuộc chiến đó vô cùng khốc liệt, không phải Vũ Hoàng sơ kỳ có thể tham gia được. Cùng lúc đó, trong hư không đột nhiên hai bóng người chậm rãi bay đến. Khi hai người đó càng ngày càng gần, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ sát ý đang ngắm vào hắn, khi hắn quay lại, nhìn chằm chằm vào hai người kia. Hai người đó chính là Chu Thiên Nhược, cùng với đại ca của hắn.

– Ngươi chính là Lâm Phong!

Chu Thiên Khiếu nhìn Lâm Phong, lãnh ngạo nói. Nhưng Lâm Phong cũng không hề để ý đến Chu Thiên Khiếu.

– Ngươi tự mình lăn ra đây, hay muốn ta tự mình động thủ!

Khi thấy Lâm Phong không để ý đến mình, Chu Thiên Khiếu lạnh lùng quát một tiếng. Khiến cho Lâm Phong chau mày, nhìn Chu Thiên Khiếu, lạnh nhạt nói:

– Ngươi đến báo thù cho tên phế vật kia?

Lâm Phong nhìn Chu Thiên Nhược một cái rồi trào phúng nói:

– Chu Thiên Nhược, xem ra hai chữ vô năng cũng không đủ để hình dung mức độ vô dụng của ngươi.

Khi nghe thấy thế, Chu Thiên Nhược trở nên cứng ngắc, không nói được gì. Khi Chu Thiên Khiếu thấy đệ đệ như thế, hắn lập tức nhìn về phía Lâm Phong. Sau đó bước chân ra về phía Lâm Phong.

– Thân là Vũ Hoàng, lại đi ăn hiếp hậu bối, không thấy nhục sao?

Vừa dứt lời, Thiên Ma Hoàng đánh ra một cái ma chưởng về phía của Chu Thiên Khiếu. Nhưng Chu Thiên Khiếu vẫn không hề dừng bước, trên người hắn phóng ra vạn trượng kim quang, cứng đối cứng với ma chưởng của Thiên Ma Hoàng.

– Oanh!

Thiên Ma Hoàng điên cuồng lui về sau. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình vô cùng đau buốt, máu thịt bê bết. Khi thấy cánh tay của mình suýt chút nữa bị phế, thần sắc Thiên Ma Hoàng trở nên cực kỳ khó coi.

– Một đám tầm nhìn hạn hẹp, biết cái gì là võ đạo.

Khi Chu Thiên Khiếu dứt lời, hắn lại bước chân về phía trước. Khi tức của hắn khiến cho mọi người cảm thấy như bị ngọn núi đè, vô cùng khó chịu.

– Đi!

Tuy Vũ Hoàng bị thương nặng, nhưng hắn vẫn có thể điều động pháp tắc. Nên hắn lập tức tạo ra mấy ngọn núi, phóng về phía Chu Thiên Khiếu. Chu Thiên Khiếu đưa tay đánh ra một chưởng, một ngọn núi kia hóa thành bột phấn. Mà cơ thể của hắn cũng hóa thành một cái bóng màu vàng kim, liên tục phá tan những ngọn núi còn lại. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy có một khí tức vô cùng khinh khủng đang lao về phía mình, khiến cho đôi mắt của hắn cứng đờ. Cái tên Chu Thiên Khiếu này chỉ có tu vi Vũ Hoàng sơ kỳ, nhưng công kích của hắn lại mạnh hơn Thiên Ma Hoàng. Từ đó có thể thấy được, Vũ Hoàng đến từ Thánh thành Trung Châu hơn xa những Vũ Hoàng có cùng cảnh giới trong tiểu thế giới này.

– Ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì mới gọi là võ đạo!

Giọng nói của Chu Thiên Khiếu cũng giống như công kích của hắn, tràn ngập tính xuyên thấu, lao thẳng tới Lâm Phong.

– Huyễn!

Cùng lúc đó, thâm hình kiều mị của Lục Dục Vũ Hoàng xuất hiện trước mặt Chu Thiên Khiếu. Nàng muốn dùng đôi mắt và nụ cười khuynh thành để mê hoặc hắn nhưng hắn lại không có nửa điểm biến hóa. Tâm trí của hắn vững như kim sơn, há có thể bị huyễn thuật lung lay.

– Tránh ra!

Khi thấy không thể làm gì được Chu Thiên Kiếu, sắc mặt Lục Dục Vũ Hoàng trở nên khó coi. Cái tên Chu Thiên Khiếu này có tâm trí kiên định đến mức đáng sợ, ngay cả mị thuật nổi tiếng mê hoăc chúng Hoàng cũng không có tác dụng. Chu Thiên Khiếu đánh lui Lục Dục Vũ Hoàng. Với lực lượng cường thịnh và ý chí kiên cường, không có vị Vũ Hoàng cùng cảnh giới nào có ngăn cản được bước tiến của hắn. Vào lúc này, mọi người chỉ thấy bàn tay của hắn khẽ bóp một cái, Lâm Phong cảm thấy một cỗ lực lượng trói buộc hắn. Đối mặt với đại thế và pháp tắc của một vị Vũ Hoàng, hắn không hề có năng lực chống cự. Chỉ khi hắn lĩnh ngộ được đại thế, hắn mới không bị đối phương trói buộc và có thể phản kháng.

– Hô.

. . Ngay khi Lâm Phong sắp không chịu nổi, hư không đột nhiên rung độnh mãnh liệt. Một cái côn ảnh màu đen mang theo uy lực ngập trời cuồn cuộn đánh về phía Chu Thiên Khiếu. Khiến cho hắn ta không thể không dùng hoàng kim Thánh khí pháp tắc hóa thành chưởng ấn. Sau khi không ngừng va chạm với cái côn ảnh, Chu Thiên Khiếu cũng lui về sau vài phần. Khi thấy thế, mấy vị Vũ Hoàng lập tức đứng trước mặt Lâm Phong, lạnh Lùng nhìn chăm chú Chu Thiên Khiếu. Chu Thiên Khiếu cũng lui lại, nhìn chằm chằm vào chúng hoàng, kiêu ngạo nói.

– Đội hình thật hùng hậu a.

Nghe vậy, Đại Viêm Hoàng đáp.

– Ngươi thân là cường giả Vũ Hoàng, lại ra tay đối phó hậu sinh vãn bối.

Ngươi cảm thấy rất tự hào ư?

– Ta chỉ muốn giáo huấn hắn mà thôi.

Người này dám lăng nhục đệ đệ ta, cho dù ta có giết hắn cũng rất bình thường. Chu Thiên Khiếu lạnh lùng mở miệng. Hoàng kim thánh trên người hắn phóng thích đến mức tận cùng, khiến cho khắp thiên địa đều bị một ánh sáng màu vàng kim óng ánh chiếu rọi. Mà thân thể của hắn cũng biến thành một màu hoàng kim, cứng rắn vô đối, không thể không phá vỡ. Chu Thiên Khiếu đánh ra ngàn vạn cái hoàng kim thánh ấn về phía các vị Vũ Hoàng. Đại Viên Hoàng cũng lập tức thi triển Đại Diễn Côn Pháp, cho hư không liên tục xuất hiện côn ảnh, phá tan vô số hoàng kim thánh ấn. Thế nhưng hoàng kim thánh ấn vô cùng vô tận vẫn không ngừng oanh sát về phía côn ảnh, khiến cho côn ảnh liên tục tan biến.

– Giết!

Vào lúc đó, Chu Thiên Khiếu gào thét một tiếng, trong miệng hắn liên có một thanh hoàng kim Thánh kiếm bắn ra, đột phá bức tường phòng ngự do vô số côn ảnh tạo thành, đánh về hướng Lâm Phong.

– Rống!

Thấy thế, Đại Viên Hoàng hóa thành một đầu cổ Viên to lớn. Khi cổ Viên gào thét, côn ảnh bắt đầu khuếch trương, không ngừng càn quét tất cả. Khi Chu Thiên Khiếu thấy như thế, hắn cũng lộ ra một tia kiêng kị. Sau đó lập tức hét một tiếng về hướng Lâm Phong.

– Oanh!

Chu Thiên Khiếu bay lên không, bình tĩnh nhìn Đại Viêm Hoàng. Đại Viên Hoàng có thực lực không phải dạng thường, khiến cho hắn giết không được Lâm Phong. Mà nếu ở lâu hắn cũng có thể gặp nguy hiểm, nên Chu Thiên Khiếu đành rút lui. Chu Thiên Khiếu nhìn quét nhìn Vũ Hoàng cùng với Lâm Phong một cái, kiêu ngạo nói:

– Lấy thực lực của các người mà cũng xứng gọi là Vũ Hoàng sao.

Nếu ta thấy một trong các ngươi đi một mình, ta sẽ giết kẻ đó! Vừa dứt lời, Chu Thiên Khiếu mang theo Chu Thiên Nhược ly khai. Rất nhanh, thân ảnh của hai người đó đã biến mất không thấy nữa! Khi nhìn thấy Chu Thiên Khiếu đang xông về phía hư không, bên trong đôi mắt cũng Lâm Phong lộ ra một tia liệt lãnh mang, lạnh lùng nói.

– Tốt nhất không nên để cho ta thấy ngươi, bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi.

Chương 1523: Thiên Kiếm Hoàng Ra Tay

– Người này tuổi trẻ hơn chúng ta, nhưng lại lợi hại hơn chúng ta quá nhiều a!

Khi Lục Dục Vũ Hoàng thấy Chu Thiên Khiếu rời đi, nhàn nhạt nói.

– Do chúng ta trong tiểu thế giới, không tìm được công pháp cùng với thân thông phù hợp chính mình.

Chỉ dựa vào tự mình tìm tòi, hoặc lấy pháp tắc lực lượng công kích, nên tài nghệ không bằng người, cũng chỉ là chuyện bình thường. Vũ Hoàng bình tĩnh đáp. Mà Đại Viên Hoàng cũng tỏ ra đồng tình.

– Chúng ta nên đi ra ngoài, những lão gia hỏa như chúng ta cũng nên đại náo một lần!

Còn Lâm Phong, hắn đang vô cùng bình tĩnh, Chu Thiên Khiếu lấy Vũ Hoàng chi uy tới dọa hắn, muốn công kích võ đạo của hắn, báo thù cho Chu Thiên Nhược.

Nhưng hắn ta quá ngây thơ, hắn một đường tu luyện tới hôm nay, từng bước đều vô cùng gian khổ, võ đạo vô cùng kiên cường. Làm sao có thể bởi vì vài câu nói mà động dao động. Nhưng Chu Thiên Khiếu đích thật là một nhân vật nguy hiểm, nếu thật sự đơn đã độc chiến, không có ai có thể chiến thắng hắn. ……. Mà trong khu vực đại chiến của các cường giả Vũ Hoàng trung kỳ, đã không còn người nào. Mặc dù có rất người muốn nhìn đại chiến giữa bọn họ, nhưng đều trốn xa.

Cấp độ chiến đấu đó kinh khủng, dư âm của một tia sét của sứ giả đại nhân đều có thể đơn giản đánh chết một vị Tôn chủ cường đại. Vào lúc này, Thủ vọng chi phụ đang vô cùng chật vật đấu với sứ giả đại nhân. Lôi phạt của hắn ta quá cường đại, dù Vũ Hoàng trung kỳ cũng phải thận trọng. Hắn chỉ thấy, sứ giả đại nhân đột nhiên bước chân về phía trước, quanh người hắn đều có tia chớp khiến cả phiến không hian hóa thành thế giới sấm sét. Vào lúc này, sứ giả đại nhân đang nở một nụ cười lạnh lùng, nói.

– Trong phiến thiên địa này, ta chính là chúa tể, ngươi đấu cùng ta là đấu với thiên địa!

Nương theo từng chữ, trong đôi mắt của hắn xuất hiện từng tia sét. Khi thủ vọng chi phụ nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng thủ ông ta cảm thấy từng đợt chấn động và tê liệt. Hắn không ngờ lôi phạt lại có thể thông qua một cái nhìn, ma ảnh hưởng đến thân thể mình. Tất cả những nơi sứ giả đại nhân đi qua, đều hóa thành lôi hải, tất cả đều là sấm sét

– Đây là huyễn cảnh?

Mặc dù nhận ra lôi hải đó chỉ là ảo ảnh, nhưng Thủ vọng chi phụ vẫn không cách nào thoát khỏi nó. Thế giới trong mắt của hắn là một thế giới tràn đầy sấm sét, mà sứ giả đại nhân là là chủ nhân của mảnh thế giới này.

– Xùy~~.

. . Khi Thủ vọng chi phụ sắp không xong, đột nhiên có một đạo kiếm quang phá vỡ thế giới sấm sét. Khi thấy những đao kiếm quang vô cùng vô tận đâm rách lôi hải, thần sắc của sứ giả đại nhân trì trệ. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ kiếm khí đang treo trên đỉnh đầu mình, làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông.

– Ai?

Sứ giả đại nhân lập tức thấy một vị lão giả chậm rãi dạo bước trong hư không. Tuy ông lão kia không cầm kiếm, nhưng cả người ông ấy lại khiến cho cảm thấy nó là một chuôi kiếm. Bất kỳ chỗ nào ông lão ấy đi qua, lôi hải đều hóa thành kiếm hải. Ông lão ấy chỉ tùy ý đạp bộ, lôi phạt đã muốn tránh lui, không cách nào ngăn cản.

Khi Sứ giả đại nhân nhìn thấy ông lão ấy, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn lập tức nâng hai tay lên, đánh ra lôi quang cuồn cuộn. Nhưng ông lão ấy vẫn chậm rãi dạo bước trên lôi hải, khiến cho hắn cảm thấy cỗ khí thế làm hắn hít thở không thông càng ngày càng mạnh. Khi hắn định đánh ra một cái lôi chưởng, hắn thấy cơ thể ông lão đó đột nhiên có chút run rẩy. Vào lúc này, ông lão kia giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, đoạt lực lượng của thiên địa.

Khi sứ giả đại người nhìn ông lão đó, hắn cảm thấy một đạo kiếm quang đâm vào trong mắt hắn, khiến hắn cảm thấy từng cơn đau đớn, gần như không cách nào hô hấp. Mà ông lão kia lại ngày càng gần. Vào lúc này, Sứ giả đại nhân rất muốn rời đi, tránh xa ông lão kinh khủng kia.

Nhưng hắn lại phát hiện một cỗ kiếm ý đã khóa chặt hắn, khiến cho hắn không dám. Chỉ cần hắn xoay người, thứ nghênh đón hắn sẽ là một kiếm hủy diệt. Bởi vậy, nên hắn cứ trơ mắt ếch ra nhìn kiếm ông lão chỉ vào cổ họng mình. Khi kiếm kia chạm vào hắn, lôi pháp tắc trên người của hắn thối lui như thủy triều, biến mất không còn thấy bóng dáng trong giây lát. Ông lão kia là Thiên Kiếm Hoàng, nhưng những nếp nhăn trên mặt của ông ấy đã đều biến mất, thay vào đó là một giương mặt góc cạnh. Mà thân thể của ông ấy cũng không có nửa điểm còng xuống, mà lại thẳng tắp như một thanh kiếm.

– Cái phiến thiên địa này, còn chưa tới phiên ngươi đến chưởng quản.

Ngươi chỉ là một tên giữ cửa mà thôi! Khi nghe thấy thanh âm sắc bén của Thiên Kiếm Hoàng, sứ giả đại nhân cảm thấy đau đớn nhè nhẹ. Hắn không dám nhìn thẳng vào Thiên Kiếm Hoàng nữa.

– Hảo cường, đây mới là kiếm tu, vô cùng sắc bén, vô pháp vô thiên!

Vào lúc này, đôi mắt ẩn dấu dưới cái mũ rộng vành của Thủ vọng chi phụ lộ ra tinh mang. Hắn cũng không ngờ Thiên Kiếm Hoàng lại còn có thực lực mạnh như vậy. Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, thì thiên địa phải kinh biến. …. Ở xa xa, khi Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng thấy sứ giả đại nhân bị người ta chế trụ, sắc mặt kịch biến trong nháy mắt. Cả hai người họ đều không ngờ cái phiến tiểu thế giới lại còn tồn tại loại cường giả cấp bậc này.

– Đông Hoàng!

Đôi mắt Thiên Kiếm Hoàng đảo qua Đông Hoàng. Đôi mắt như hai thanh kiếm của ông ấy đâm vào Đông Hoàng. Khiến Đông Hoàng muốn chạy ngay đi. Nhưng không gian đã bị phong tỏa và Lão Vấn hoàng và Viêm Đế lại đang giằng co với hắn.

– Ngươi quả thật có lòng tham không đáy, vượt qua ranh giới.

Từ hôm nay trở đi, Bát Hoang không còn tồn tại cái tổ chức nào gọi là Thí Hoàng Đồng Minh nữa! Mặc dù thanh âm của Thiên Kiếm Hoàng vô cùng yên bình, nhưng lai khiến cho người ta cảm thấy hắn mới là chủ nhân cũng mảnh thế giới này. Lời nói của hắn, chính là ý chỉ. Mà khi nghe được giọng nói đó, tất cả mọi người đều cảm thấy run rẫy. Lấy thực lực đáng sợ của Thiên Kiếm Hoàng, hắn có loại tư cách này. Nếu hắn đã muốn quản cái thế giới này, không ai có thể nhúng tay! Mà khi nghe được giọng nói đó, thần sắc Đông Hoàng cũng trở nên cứng ngắc. Giờ phút này, hắn cũng đã đoán được, ông lão kia là ai? Người có thể ẩn giấu ở trong Kiếm Các, chỉ có thể là Thiên Kiếm Hoàng, uy chấn Bát Hoang ngày xưa.

– Mặt khác, hãy mang bảo vật có thể tìm người của ngươi giao ra đây.

Ta sẽ thay người sau lưng ngươi bảo quản trăm năm. Nếu như hắn muốn lấy lại, ngươi có thể bảo hắn đích thân đến gặp ta. Khi Thiên Kiếm Hoàng dứt lời, sắc mặt Đông Hoàng lại càng thêm khó coi.

– Như thế nào, muốn ta tự mình động thủ sao?

Khi Thiên Kiếm Hoàng nói một lần nữa, đột nhiên có một đạo kiếm quang bay quanh người Đông Hoàng, khiến cho hắn khẽ run. Ngay cả sứ giả đại nhân trước mặt ông lão ấy cũng tỏ ra như một con rối, tùy ý để đối phương điều khiển. Nên nếu như Thiên Kiếm Hoàng thật sự muốn tru sát hắn, hắn chỉ có con đường chết.

– Ta sẽ chuyển cáo lời của tiền bối!

Vừa dứt lời, Đông Hoàng mang thiên mạc cổ kính ném cho Thiên Kiếm Hoàng. Giờ phút này, trong lòng của hắn vẫn còn đang run sợ. Cái thiên mạc cổ kính kia, do hắn mượn tới, nến bị Thiên Kiếm Hoàng cầm đi, hắn cũng không biết nên giao phó như thế nào. Sau khi Thiên Kiếm Hoàng nhìn thiên mạc cổ kính một, sau đó lập tức thu vào, chư vị Vũ Hoàng của Bát Hoang thở phào nhẹ nhỏm. Bây giờ bọn họ mới biết, vì sao Vũ Hoàng lại tự tin như vậy? Thì ra hắn đã thỉnh nhân vật vô địch của năm ngàn năm trước, Thiên Kiếm Hoàng ra tay! Mà khi biết Thiên Kiếm Hoàng cũng có quan hệ rất tốt với Lâm Phong, họ càng hâm mộ vận may của main ta. Hắn không chỉ quen biết với cái tên đạo sĩ cường đại, mà còn có giao tình với Thiên Kiếm Hoàng. Nếu như lần này không có Thiên Kiếm Hoàng ra tay, bọn hắn không đường có thể đi. Sẽ bị Đông Hoàng và sứ giả đại nhân dồn vào tuyệt cảnh.

– Tốt rồi, cái này phiến thiên địa này sẽ được yên tĩnh trong trăm năm.

Chúng ta đi thôi! Vừa dứt lời, Thiên Kiếm Hoàng nhìn sứ giả đại nhân, mà sau lưng Thiên Kiếm Hoàng cũng xuất hiện từng đạo thân ảnh ngự không. Các Vũ Hoàng của Bát Hoang cũng đã tề tụ nơi này, bọn họ đều mang theo hậu bối của mình, chuẩn bị rời đi phiến thiên địa này. Vì sinh mệnh của Sứ giả đại nhân bị Thiên Kiếm Hoàng khống chế, nên chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Hắn chậm rãi quay người, dẫn theo một hàng thân ảnh bay về hướng Đông Hoàng. Do bị kiếm của Thiên Kiếm Hoàng tập trung vào, nên hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hô hấp cũng không được tự do. Ngay khi những vị Vũ Hoàng biến mất tại Kiếm thành, nó trở nên trống vắng hơn rất nhiều. Trên thực tế, chỉ có một đám người ly khai mà thôi, nhưng đám người kia chính là lực lượng đứng đầu thế giới này..

– Ta không có nhìn lầm rồi chứ?

Thiên Kiếm Hoàng thật sao? Vô số đạo thân ảnh iên cuồng hướng tới bãi chiến trường vừa rồi. Trong nội tâm của bọn họ đều đang run rẩy liên tục. Bọn hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được trận chiến của hôm nay. Nó thật sự quá đáng sợ, người chưởng quản thiên địa lôi phạt, người có kiếm ý đâm phá chư thiên. Hai vị kia đều là những người bọn họ chưa bao giờ thấy. Cùng lúc đó, một đám mây cuồn cuộn bay đến Kiếm Thành, người trong đó chính là lão giả ở Thiên Bích sơn trang. Khi hắn nhìn thấy vết tích chiến đấu, thần sắc của hắn không khỏi ngưng lại:

– Đã tới chậm một bước rồi.

Vừa dứt lời, hắn lại mang theo hai đạo thân ảnh bên cạnh ly khai. ….. Cùng lúc đó, trong thái dương cổ bảo thuộc Đông Hoang đã không còn vẻ yên tĩnh của thường ngày vì sự có mặt của đám người Lấm Phong. Khi sứ giả đại nhân ấn tay lên thái dương đồ án, lực lượng thiên địa khắp Đông Hoang điên cuồng quay cuồng, hội tụ đến thái dương đồ án. Khiến cho cái thái dương đồ án kia lập tức mở ra, lộ ra một cái thông đạo đến Thánh thành Trung Châu.

– Đi vào trong đó, chính là một cái thế giới khác!

Khi mọi người nhìn thấy cái thông đạo, trong lòng họ có vài phần buồn lo vô cớ. Một khi ly khai cái tiểu thế giới này, không biết đến lúc nào họ mới có thể trở về!

Chương 1524: Trận chiến đầu tiên tại đại thế giới

Trong lòng Lâm Phong cũng có một cổ cảm giác khó có thể diễn tả được, ánh mắt hắn nhìn về hư không chấn động đáng sợ kinh người phía trước, tựa như đang hội tụ lực lượng Bát Hoang, đại thế giới vô tận trải qua các kỷ nguyên diễn hóa sẽ là một đại thế giới như thế nào đây?

Trong tiểu thế giới, Lâm Phong đã tiếp xúc đến một ít chuyện của đại thế giới, nói ví dụ như thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh, ví dụ như Vận Mệnh thành, mười hai Thần Điện, một góc băng sơn của nó cũng đủ để làm cho hắn cảm giác được đó là một thế giới cường thịnh đến đáng sợ, lấy tu vi hiện tại của hắn, trong tiểu thế giới này có thể đứng trên đỉnh phong cấp độ một, chỉ có rất ít người đứng trên hắn, nhưng một khi đến đại thế giới, chỉ sợ một chút thực lực ấy của hắn đã không đủ nhìn. Quay đầu lại, Lâm Phong nhìn Cổ Bảo thật sâu một cái, bước một bước, hắn cũng không tính được tới khi nào mới trở về, ở một nơi trên đại thế giới còn có một cái Vũng to lớn đang chờ những Vũ tu bọn họ đi vào, người nào cũng không đoán được sẽ phát sinh cái gì?

– Đi thôi!

Trên khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Vô Thiên Kiếm Hoàng khó khi nào nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu với Lâm Phong.

– Đi, chúng ta cùng đi ra ngoài!

Một giọng nói truyền ra, đoàn người nhao nhao đi tới lối vào hư không. Sứ giả cho bọn hắn ba mươi ngày, ba mươi ngày sau cuộc đi săn Đông Hoàng sẽ lập tức bắt đầu, cho nên tất cả những thứ này buộc bọn hắn phải nhanh chóng rời khỏi Bát Hoang chi địa trong vòng ba mươi ngày, tiến nhập Thánh Thành Trung Châu, mà căn cứ theo tin tức hôm nay bọn họ biết được, không thể nghi ngờ, còn một cái lưới lớn khác đang chờ bọn họ đi vào.

Từng đạo bước chân gần như đồng thời bước qua cánh cửa hư không, lúc đi qua hư không, mọi người không ngừng tiếp tục, Lâm Phong gật đầu ra hiệu cho Vô Thiên Kiếm Hoàng, mọi người cùng nhau bước qua cánh cửa hư không, rất nhanh, ngoại trừ Vô Thiên Kiếm Hoàng, sứ giả đại nhân và Đông Hoàng, bên trong Cổ Bảo đã không có những người khác, lại bắt đầu trở nên vắng vẻ. Nhìn mọi người biến mất, Vô Thiên Kiếm Hoàng vẫn không có rời đi, tay cầm Phong Duệ kiếm chỉ vào cổ họng sứ giả, lạnh lùng nói:

– Về sau, làm tốt bổn phận của chính mình đi.

Ở thế giới này, ngươi chẳng qua chỉ là một tên thủ vệ, nếu ngươi còn làm ra những chuyện vi phạm quy tắc, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sắc mặt sứ giả đại nhân cứng ngắc, khóe miệng hơi giật giật, trước mặt người có thực lực tuyệt đối, hăng hái của hắn không còn sót lại chút gì, hắn luôn cho rằng mình là chưởng khống giả của mảnh thế giới này, cũng bởi vì hắn là chưởng khống giả thông đạo hai thế giới, hắn nắm giữ quyền lợi mà người khác không có, hơn nữa, trong thế giới này, hắn gần như mạnh hơn tất cả, nhưng trong lời nói của Vô Thiên Kiếm Hoàng, hắn chỉ là thủ vệ giả!

Sau cánh cửa này, đám người Lâm Phong lại xuất hiện lần nữa, lúc này, bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, một đầu kia tương tự như màn ánh sáng hư không cỡ một cánh cửa đơn giản, nhưng nó lại kết nối giữa đại thế giới cùng tiểu thế giới, có điều cánh cửa màn ánh sáng đầu này coi như không mạnh mẽ đến mức hư không chấn động, e rằng không thể trở về. Một bước một thế giới! Nơi bọn họ đặt chân tới là bên trong một tòa Cổ Bảo, hành lang phía trước vẫn thông ra ngoài, một luồng luồng ánh sáng từ đó bắn ra.

– Đã đến đại thế giới rồi sao?

Đoàn người nhấc chân lên, đi ra bên ngoài, bọn họ đi rất nhẹ nhàng, giống như sợ kinh động đến cái gì vậy, rất nhanh, đột nhiên mọi người đứng khựng lại, sắc mặt trở nên rất khó coi.

– Chuẩn bị chiến đấu đi, bọn họ không phải Đông Hoàng, đối với hậu bối không có bất kỳ tâm tính trả thù, nhiệm vụ của bọn họ là bắt sống bọn ngươi, cho nên các ngươi sẽ an toàn hơn một ít!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói, tất cả mọi người đều gật đầu, chậm rãi dọc theo hành lang đi ra ngoài, sau đó, bọn họ đi ra khỏi hành lang nhìn tình cảnh bên ngoài. Bão cát cuồn cuộn tạt thẳng vào mặt của mọi người, làm cho mọi người cảm thấy hơi đau nhức, ngoài hành lang lại, một mảnh sa mạc mênh mông, cát vàng cuồn cuộn khắp nơi trên mặt đất, thậm chí mơ hồ có gió cát gào thét bụi bạo. Mà trước mặt đám người, có hai hàng thân ảnh chỉnh tề đứng đó, tùy ý để cát vàng không ngừng đánh vào người, thân thể lại như cây tùng vậy đứng nghiêm, thẳng đến mọi người bước ra khỏi Cổ Bảo, ánh mắt của bọn họ mới đột nhiên mở ra, bắn từng đạo ánh sáng đáng sợ.

– Âm mưu ba mươi ngày sau đây sao?

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, sứ giả đại nhân chỉ cho bọn hắn ba mươi ngày, mà những người này hiển nhiên cũng chuẩn bị ở chỗ này ngốc ba mươi ngày rồi, loại đội hình đáng sợ này, sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, đến một người, bắt một người! Quá cẩn thận! Loại đội hình mạnh mẽ này đủ để đối phó đoàn người đi ra lúc này, giống như suy đoán của Vũ Hoàng, lúc này đây bàn tay sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh không dự định buông tha bất kỳ một người nào.

– Vũ Hoàng ngăn cản bọn họ, không phải Hoàng, thì chạy đi, chia nhau mà chạy, chạy khỏi sa mạc lớn này càng xa càng tốt!

Một giọng nói rơi vào trong tai của mọi người, mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài, loại cục diện này chỉ có thể đánh một trận.

– Ầm, ầm!

Bão cát cuồn cuộn dưới chân đám người đột nhiên xông ra ngoài, hóa thành long xà cuốn thân thể của tất cả vào trong đó, mà lúc này lực lượng Thổ pháp tắc mạnh mẽ làm cho trước mặt đám người xuất hiện một tòa lao tù Long Xà, vũ điệu long xà vô tận nhốt đoàn người vào trong, một người cũng không buông tha.

Âm thanh cuồn cuộn truyền đến, từng đạo thân ảnh phía trước đi về phía bên này, một cổ áp lực nặng nề vô biên áp bách xuống, Vũ Hoàng không phải tận lực bảo hộ tính mệnh của người không phải Hoàng, những người này sẽ không giết những người đó, sát phạt thực sự không phải mục đích của bọn họ, mục tiêu của bọn họ là bắt sống! Trong cát vàng, một vòng đồ văn màn ánh sáng hỏa diễm đáng sợ không ngừng quay tròn khuếch tán, lập tức màn ánh sáng này càng ngày càng sáng chói, ánh sáng loá lên điên cuồng khuếch tán, nuốt hết tất cả, tất cả lao tù vũ điệu long xà bị nẻ ra, không ngừng bị phá nát.

– Ầm!

Một đạo thân ảnh đột nhiên phá không mà ra, nhanh như chớp, thân ảnh ấy đi đến phương hướng không người, lại không chiến mà đi.

– Thiên Ma Hoàng!

Hai tròng mắt của Lâm Phong đột nhiên ngưng lại, thân ảnh bỏ chạy này chính là Thiên Ma Hoàng, hắn ta không tìm cách chiến đấu, mà trực tiếp bỏ chạy. Những người khác cũng muốn bỏ chạy theo Thiên Ma Hoàng, khiến Lâm Phong hơi chấn động, không ít người thở dài một tiếng, người có chí riêng, mà mục tiêu của Thí Hoàng Đồng Minh kỳ thực cũng không phải những Vũ Hoàng, bọn họ càng xem trọng những thanh niên hậu bối có tiềm lực, Thiên Ma Hoàng bỏ qua Tiêu Vũ để bản thân rời đi, đây là lựa chọn của hắn, cho nên không có người nào có thể trách hắn, tuy rằng trong lòng nhiều người rất khó chịu.

– Hư không bị phong tỏa.

Thân ảnh Thiên Ma Hoàng rất nhanh đã trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, vừa rồi trong nháy mắt hắn xuất hiện ở địa phương mười mấy dặm, lại phát hiện có lực lượng vô hình phong tỏa khắp hư không, hắn muốn đi, há lại dễ dàng như vậy? Lúc này đoàn người đã bắt đầu đại chiến rồi. Hiện tại đối phương không chỉ có đội hình cường đại, còn phong tỏa hư không khiến bọn họ không có đường để đi.

– Viêm Đế, ngươi đi phá vỡ lực lượng phong tỏa!

Đại Viên Hoàng hô một tiếng, Viêm Đế có lực công kích hết sức đáng sợ, lực lượng cường đại xuyên thấu, lúc ở Thành Hoàng, hắn đã phá phòng ngự vô địch của Bằng Hoàng, bây giờ để hắn đi phá vỡ lực lượng phong tỏa lại không gì thích hợp hơn.

– Được!

Viêm Đế gật đầu, lúc này hắn đương nhiên sẽ không trì hoãn nữa, thân hình đi ra phía ngoài, trên người xuất hiện ngọn lửa màu đen ngập trời. Một đại thủ ấn Thổ Hoàng Sắc đột nhiên chộp về phía Lâm, lực lượng đại thế đáng sợ chèn ép trên người hắn, bàn tay to lớn kia cực kỳ nhanh, hơn nữa tràn đầy cảm giác rất nặng.

– Cút ngay!

Vũ hoàng quát lên một tiếng, sau đó vọt tới trước người Lâm Phong, chỉ thấy đại thủ ấn chụp vào Lâm Phong bỗng nhiên biến ảo, sau đó chợt co rút xuống, lập tức lại lăng không chụp được, ngưng tụ thành tấm bia đá Thổ Hoàng Sắc, hung hăng trấn áp trên Vũ Hoàng. Sau đó, một cổ đại lực đánh vào thân thể Lâm Phong, do thân thể Vũ Hoàng đụng vào người hắn, tuy rằng hắn vẫn có thể vận dụng thiên địa đại thế và lực lượng pháp tắc như trước, nhưng hắn hữu tâm vô lực, hơn nữa thân thể hắn bị thương nặng, căn bản không chịu nổi lực lượng pháp tắc, huống hồ người hắn va chạm lại là Vũ Hoàng cường đại của Thánh Thành Trung Châu, cho nên trong nháy mắt bị đánh cho máu dâng trào.

– Sư tôn!

Lâm Phong bị thân thể Vũ Hoàng hung hăng đánh tới, lúc này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng quay cuồng, nhưng hắn lại khẩn trương nhìn Vũ Hoàng, tình huống hiện tại của Vũ Hoàng rất không tốt, trong đầu hắn không tự chủ được nhớ lại cuộc đối thoại giữa Vũ Hoàng và Vô Thiên Kiếm Hoàng, nếu hắn có sự lựa chọn, hắn thà hi sinh bản thân cũng phải bảo toàn những đệ tử này, cái này tuyệt đối không phải nói sạo, Vũ Hoàng một mực dùng hành động để lấy niềm tin của hắn!Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Chương 1525: Mộc Trần

Lâm Phong và Vũ Hoàng bị đánh nằm rạp trên đất, nhưng đối phương lại không nhàn rỗi chút nào, bước đi nặng nề như núi, mỗi một dấu chân của hắn hạ xuống đều giống như sơn mạch bị nhấn chìm.

Chưởng ấn bia đá đáng sợ kia lại lần nữa từ trên trời giáng xuống, thậm chí phía trên chưởng ấn lóe lên ánh sáng khiến lòng run sợ, bay thẳng đến chỗ Vũ Hoàng, nếu như một chưởng này đánh vào người Vũ Hoàng, Lâm Phong thật sự hoài nghi sư tôn sẽ chịu không nổi a.

– Lâm Phong, đi ra!

Bàn tay Vũ Hoàng run lên rơi vào bộ ngực Lâm Phong, thân thể hắn bay ra ngoài.

– Sư tôn!

Con ngươi Lâm Phong đỏ bừng làm cho người ta sợ hãi biến sắc, không. . . Sư tôn không thể chết được! Bia đá đè sập thiên địa kia sẽ không để ý tới nội tâm đang điên cuồng hò hét của Lâm Phong, Vũ Hoàng công kích Vũ Hoàng, mà Vũ Hoàng am hiểu lực lượng pháp tắc Thổ, nhưng lực lượng pháp tắc của hắn mạnh hơn Vũ Hoàng một chút, hơn nữa công kích của hắn lại lộ vẻ trầm trọng ngưng thực, những Vũ Hoàng cùng cảnh giới ở Thánh Thành Trung Châu tựa hồ rất phổ biến, nhưng nếu so với Bát Hoang Vũ Hoàng thì cường đại hơn vài phần. Trong lúc đó, một bàn tay xuất hiện trước người Vũ Hoàng, một chưởng ấn nhu hòa đã rơi vào phía trước hắn.

– Sư huynh.

. . Lâm Phong khàn khàn hô lên, đại sư huynh Mộc Trần, không, cỗ lực lượng kia sẽ áp chết đại sư huynh và sư tôn cùng một chỗ mất, dù sao đại sư huynh chưa Thành Hoàng, không có khả năng ngăn cản được, cho dù đã vào Thành Hoàng cũng không nhất định chịu nổi loại công kích này. Thậm chí Lâm Phong không đành lòng nhìn một màn trước mắt, nhưng mà tình cảnh tuyệt vọng cũng không xuất hiện, chưởng ấn của đối phương không đánh vỡ thủ chưởng của Mộc Trần như trong tưởng tượng của hắn, trái lại đối phương giống như bị giật điện bay lên trời.

– Ngươi tự tìm chết!

Trong con ngươi của Mộc Trần lộ ra một cỗ khí sát phạt đáng sợ, hai con mắt kia hiện lên sự khát máu. Trước giờ, Lâm Phong chưa từng nghĩ tới, đại sư huynh ôn hòa cũng có một mặt thô bạo khát máu như vậy, sợi tơ thiên ty vạn lũ đánh về phía vòm trời, vậy mà hóa thành ngàn vạn chỉ thủ chưởng ấn, trong giây lát đánh về phía đối phương, mà thân thể Mộc Trần cũng hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng vào đối phương. Âm thanh ầm ầm vang lên, thân thể đối phương phủ thêm một tầng áo giáp thổ hoàng sắc, vô cùng dày dặn không thể xuyên thủng, ngàn vạn chưởng ấn từ tám phương nện xuống đánh vào trên người của hắn, khiến cho thân thể của hắn kịch liệt run rẩy, linh hồn cũng run rẩy, con mắt không ngừng đung đưa.

– Chết!

Thanh âm Mộc Trần lạnh buốt đến thấu xương, song chưởng đánh vào trên người đối phương, Lâm Phong chỉ thấy áo giáp trên người cường giả Vũ Hoàng kia bị đánh nát, thân thể của hắn tựa như đã không còn một chút lực lượng nữa, đung đưa trong hư không, nhưng Mộc Trần vẫn không buông tha, song chưởng phá diệt tất cả cường thế đánh vào trên thân thể hắn, sau đó một tiếng nổ ầm vang truyền ra, chỉ thấy thân thể cường giả kia chia năm xẻ bảy, người đang sống sờ sờ liền nổ tung mà chết.

– Làm sao có thể!

Trong nội tâm Lâm Phong kịch liệt dao động, một chưởng vừa rồi quá mạnh liệt, một Vũ Hoàng cường đại ở đại thế giới đã đủ trấn áp sư tôn Vũ Hoàng, nhưng lại bị đại sư huynh chém chết, hài cốt không còn, linh hồn tiêu tan. Không chỉ có Lâm Phong chấn động, rất nhiều Vũ Hoàng đang chiến đấu cũng kinh hãi, ánh mắt đều nhìn về phía bên này. Từ lúc chiến đấu bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có vị Vũ Hoàng đầu tiên bỏ mình, hơn nữa vị Vũ Hoàng này lại là Vũ Hoàng một phương trong Thánh thành, bỏ mình, chết trong một nhân vật tầm thường! Ngay cả đệ tử Thiên Đài đều bị một màn này làm cho chấn động, đại sư huynh quá mạnh mẽ rồi?

– Ông bạn già, ngươi không sao chứ?

Mộc Trần nhìn về phía Vũ Hoàng, trong đôi mắt hiện lên áy náy, nghe được thanh âm của hắn, đôi mắt Lâm Phong sững lại, ông bạn già!

– Thạch Hoàng!

Trong lòng Lâm Phong đột nhiên xuất hiện hai chữ Thạch Hoàng. Đại sư huynh thần bí không phải vô địch Tôn chủ gì, hắn là Thạch Hoàng, Thạch Hoàng của Thiên Đài chưa bao giờ hiện thân lấy một lần, kỳ thật, hắn một mực bên cạnh mọi người Thiên Đài.

– Ông bạn già!

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, bên dưới loại cục diện này, khóe miệng Lâm Phong vẫn nở nụ cười sán lạng, hắn cười vì tình huynh đệ của hai vị sư tôn, khó trách vừa rồi đại sư huynh sẽ lộ ra thần sắc điên cuồng khát máu kia, Vũ Hoàng đã trọng thương một lần, lần này trước mặt hắn, lại có người muốn giết huynh đệ của hắn, Thạch Hoàng há có thể không tức giận.

– Đại sư huynh am hiểu lực lượng linh hồn, cho nên hắn nắm giữ năng lực che giấu cực đáng sợ, sở dĩ hắn hóa thân thành vô địch Tôn chủ hành tẩu giữa chúng ta vì muốn yên lặng thủ hộ chúng ta mà thôi!

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, tuy rằng các đệ tử Thiên Đài đều đã trải qua rất nhiều mưa gió, nhưng kỳ thật vẫn luôn có người yên lặng bảo vệ bọn hắn, không để bọn hắn ở thời điểm yếu đuối bị người ta giết chết, Thạch Hoàng hóa thân thành Mộc Trần để bảo vệ thân phận. Có lẽ, chỉ có đại sư huynh Mộc Trần mới có thể được xưng là thủ vọng giả, bởi vì hắn bảo vệ đệ tử Thiên Đài một đường phát triển.

– Lão khốn khiếp, tốc độ nhanh một chút!

Lâm Phong rống với Viêm Đế ở xa, hắn không thể bị những người này bắt đi, sư tôn cùng sư huynh đệ cũng không thể chết, mục tiêu của bọn hắn không chỉ làm chủ Bát Hoang, mà còn muốn tạo ra phong ba ở đại thế giới!

– Tiểu tử thối, ngươi cho rằng bổn Đế rất rảnh rỗi à?

Viêm Đế vô cùng bất mãn, thanh âm cuồn cuộn truyền đến, lúc này trong lòng của Viêm Đế lại thầm mắng, cái lão bất tử này bố trí lực lượng phong tỏa khó phá vỡ quá!

– Lâm Phong, Thanh Lâm, tất cả mọi người mau đến bên cạnh ta đi!

Mộc Trần nói với đám người Thiên Đài, tất cả nhao nhao gật đầu, vây quanh thân thể Vũ Hoàng, một màn này làm cho Vũ Hoàng vô cùng cảm động, có một đám đệ tử như vậy, những việc hắn làm đều đáng giá. Đệ tử Thiên Đài không chỉ có thiên phú xuất chúng, nếu như bọn hắn ngưng tụ lực lượng lại, những thế lực khác không cách nào so sánh được, đương nhiên tất cả những thứ này, đều do hắn và Mộc Trần một đường che chở mới kết tinh ra, nếu không có sư tôn cùng đại sư huynh, Thiên Đài không có khả năng ngưng tụ được lực lượng như thế.

Âm thanh cuồn cuộn lại lần nữa phát ra, có ba đạo thân ảnh xuất hiện trước người Mộc Trần, người đứng giữa tay cầm Trường Mâu đáng sợ, trong đó lộ ra khí quỷ thần sát phạt, không biết lấy đi bao nhiêu mạng người nữa; mà người bên tay trái hắn, toàn thân giống như cột điện đáng sợ đến cực điểm; người bên phải, thân hình thon gầy, hai tay nhúc nhích xé rách cơn lốc thiên địa. Một người Trung Vị Hoàng, hai người Hạ Vị Hoàng, bọn hắn đứng đó chèn ép về phía Lâm Phong cùng những người chưa đạt tới Vũ Hoàng. Lúc này, ánh mắt Lâm Phong nhìn các sư huynh đệ, trong đôi mắt lộ ra tươi cười, nói:

– Vì sư tôn, vì Thiên Đài, chúng ta đều phải sống thật tốt!

– Vì sư tôn, vì Thiên Đài!

Hầu Thanh Lâm nói lại lời của Lâm Phong. Lúc này, trong mắt của mọi người lộ ra một cỗ ý chí cứng cổ đáng sợ, bọn hắn nhất định phải sống thật tốt.

– Xùy~~.

. . Trường Mâu Quỷ thần sát phạt phóng ra, lập tức giống như có vô số quỷ thần bay đến chỗ Mộc Trần, tiếng quỷ khóc sói gào khiến cho đám người sinh ra cảm giác bực bội, mà trường mâu kia lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dung nhập lực lượng pháp tắc, nhanh, tuyệt đối nhanh! Thân thể Mộc Trần khẽ run lên, thân thể hắn huyễn hóa ra ngàn vạn ảo ảnh, toàn bộ đều là bóng dáng của hắn, trong lúc đó, vô số thân ảnh bay về phía đối phương, đối chiến với đối phương.

– Phốc phốc, phốc phốc.. . Chỉ thấy trường mâu Quỷ Thần hóa thành từng đạo hư ảo hắc ám, vật đổi sao dời hư không biến ảo, trong nháy mắt đâm ra trăm trường mâu, hơn nữa vị trí của mỗi một trường mâu không giống nhau, phá vỡ thân ảnh Mộc Trần.

Mà bước chân thiết tháp cự hãn kia giẫm đạp trên đại địa, khiến mặt đất rung chuyển rạn nứt, sau đó thân thể của hắn hóa thành nham thạch cứng rắn, mà nham thạch cứng rắn trên người Lâm Phong cùng các đệ tử Thiên Đài bắt đầu lan tràn ra, khiến cho bọn hắn cảm giác thân thể đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, cả người giống như bị nham thạch bao bọc.

Cuối cùng vị cường giả kia cuốn Vũ Hoàng đang giữa đám người đi, gần như cùng lúc đó, từng sợi lực lượng pháp tắc xuất hiện trên người đệ tử Thiên Đài, bọn chúng muốn bắt toàn bộ đệ tử Thiên Đài và đánh chết Vũ Hoàng.

– Để ta ngăn cản hắn, ngươi đi giết người đi!

Trước người Mộc Trần, một đạo tiếng hô truyền đến, một lão giả mặc trường bào màu vàng đang đi đến, một quyền xuyên qua thiên địa, đánh về cái tay đang cầm trường mâu Quỷ Thần kia.

– Phốc phốc!

Trường mâu phá vỡ quyền mang, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua tất cả, đâm vào thân thể Lão Hoàng Chủ, lập tức cường giả kia nhe răng cười.

– Giao cho ngươi!

Lão Hoàng Chủ rống lên một tiếng, Mộc Trần ngầm hiểu, thân thể của hắn nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, lao thẳng tới cường giả kia.

– Cẩn thận!

Cường giả cầm trong tay trường mâu Quỷ Thần rống lên một tiếng, chỉ thấy bàn tay của Lão Hoàng Chủ đâm vào trong cơ thể hắn chế trụ trường mâu, ánh mắt lạnh lùng.

– Chết!

Cường giả kia lạnh lùng nhìn, khí sát phạt từ trong trường mâu bộc phát ra, nhưng hắn lại nghe được huyết mạch cuồn cuộn đang điên cuồng gào thét, bàn tay của đối phương vẫn nắm thật chặt trường mâu của hắn, để lực lượng tùy ý phá hủy thân thể, nhưng lại không có nửa điểm biến hóa.

– Huyết bất tử!

Người kia kinh ngạc nói, hắn ý thức được đối phương có lực lượng bất tử. Bên kia, công kích của Mộc Trần đã rơi vào người cường giả cơn lốc, toàn thân người kia chấn động, linh hồn tan rã, trong đôi mắt đều lộ ra vẻ mê mang, lập tức, thân thể của hắn bị Mộc Trần phá hủy xé nát, vừa rồi cường giả kia cũng giống như vị trước đó, người thứ hai bỏ mình trong tay Mộc Trần và Vũ Hoàng.

– Đại sư huynh là sư tôn, cũng là Thủ Vọng Chi Phụ!Nguồn truyện audio

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, những người khác đều lộ ra thần sắc hiểu rõ, tuy Mộc Trần và thủ vọng chi phụ đồng thời xuất hiện, nhưng lúc Mộc Trần xuất hiện, Thủ Vọng Chi Phụ lại không có bày ra chiến lực Trung Vị Hoàng, giống như câu nói của rất nhiều người, phủ thêm một thân trang phục, bất luận kẻ nào đều có thể trở thành thủ vọng giả! Chỉ có Thạch Hoàng là Thủ Vọng Chi Phụ, mới có thể giải thích tất cả đối thoại giữa Vũ Hoàng và Vô Thiên Kiếm Hoàng bên trong Kiếm mộ!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ