Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 304 [Chương 1516 đến 1520]
❮ sautiếp ❯Chương 1516: Đông Hoàng Trả Thù
Tề thiên sơn mạch, Húc Nhật thành.
Vào lúc này, Đông Hoàng đang đứng trên đỉnh của tòa chủ phong. Trường bào phần phật, đôi mắt băng lãnh, trong tay hăn lập tức xuất hiện một cái gương, cái gương phảng trong suốt vô cùng, ẩn chứa lực lượng hư không đáng sợ.
– Đi!
Đông Hoàng huy động hai tay, cho cái gương kia lập tức bay lên, bắn ra từng đạo hào quang đáng sợ, khiến cho hư không gào thét. Sau đó, cái gương dung nhập vào trong hư không, biến mất vô tung. Thần niệm của Đông Hoàng xuất hiện hình ảnh của Vũ Hoàng, từ từ dung nhập vào trong hư không. Hư không lập tức nổ tung, mà cái cái gương kia cũng bắt đầu quét khắp hư không. Cách nơi đó không xa, Mộc Trần và Lâm Phong cũng đang ngự không phi hành. Nhưng đôi mắt của Mộc Trần đột nhiên ngưng đọng, ngẩng đầu nhìn về hướng hư không. Hắn chỉ thấy một đạo phù quang chiếu rọi trên người hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cái phù quang kia đã không biết tung tích, tiếp tục chiếu rọi hư không. Mà Lâm Phong tựa cũng nhận ra cái gì đó, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng Mộc Trần lại không hề nói cái gì? Nên Lâm Phong cũng khẽ lắc đầu một cái, rồi tiếp tục bay đi. Không chỉ có Lâm Phong và Mộc Trần cảm thấy như vậy, mà rất nhiều cường giả trong Húc Nhật thành đều cảm nhận có thứ gì đó đang nhòm ngó mình. Nhưng lại không phát hiện được cái gì. Trong một thôn nhỏ ở một chỗ nào đó, Vũ Hoàng đang cùng Hình Chiến chiến đấu.
– Lực lượng không chỉ là sự cường đại cùng ngang ngược, nếu như con gặp được ngươi có lực lượng mạnh hơn con, thì con thua không nghi ngờ.
Vũ Hoàng đang lấy nham thạch đối chiến cùng Hình Chiến, do Hình Chiến là yêu thú, nên lực lượng thân thể của hắn vô cùng hùng mạnh. Lại thêm Man Hoang chiến ý, nên sức lực của hắn vô cùng to lớn, không gì không phá được. Nhưng hắn cũng có nhược điểm trí mạng, nên Vũ Hoàng rất hi vọng hắn cải thiện.
– Dạ.
Hình Chiến liền khẽ gật đầu. Sau đó, Vũ Hoàng lập tức nói:
– Con đi nghỉ ngơi một chút đi, Si Nhi tới đây!
– Vâng.
Thiên Si vốn đang ngồi bên cạnh lập tức chạy tới trước mặt Vũ Hoàng. Nhưng đúng vào lúc này, Vũ Hoàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, trên đó phảng phất như có một tấm kính đang chiếu vào trên người hắn. Tuy mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng Vũ Hoàng lại có cảm giác bị người ta nhìn trộm.
– Sư tôn làm sao vậy?
Thiên Si tò mò hỏi. Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, nhưng lại không nhìn không ra cái gì, nên chỉ có thể lắc đầu. Cùng lúc đó, Đông Hoàng đang ở trên Tề Thiên, cũng đã nhìn thấy rõ hình ảnh Vũ Hoành và Thiên Si đối chiến. Trong đôi mắt của hắn lập tức lóe lên một đạo hàn quang, lạnh lùng nói.
– Vũ Hoàng, tử kỳ của ngươi đã đến!
Vừa dứt lời, Đông Hoàng bay lên không, thu hồi tấm gương. Sau đó, cuồn cuộn bay về phương xa. Giờ phút này, Vũ Hoàng vẫn còn hồn nhiên không biết chuyện gì, hướng dẫn mấy vị đệ tử tu luyện. Cho đến khi hư không cuồng loạn, một cỗ tuyệt thế sát ý bạo phát, sắc mặt hắn mới lập tức đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng.
– Đi, toàn bộ đi!
– Oanh.
Ngay lúc đó, hư không bổng nhiên sụp đổ, từng khối đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống, khiến Vũ Hoàng rung động cả người. Nhưng mặt đất cũng đột nhiên lõm xuống, hắn và mấy vị đệ tử đều bị lọt vào lòng đất.
– Oanh, oanh, oanh!
Từng khối đá vẫn không ngừng xuyên thấu hư không, oanh kích thôn nhỏ kia. Mà Đông Hoàng cũng đã xuất hiện trên bầu trời, đánh một chưởng về phía Vũ Hoàng.
Khi mấy vị đệ tử Thiên Đài thấy Đông Hoàng xuất hiện, họ cũng minh bạch, vì sao Vũ Hoàng lại nổi điên, đuổi bọn họ đi.
– Tất cả cút cho ta!
Vũ Hoàng gầm thét một tiếng, sau đó đưa tất cả đệ tử vào một khe nứt không gian ra ngoài. Vào lúc này, Vũ Hoàng chỉ có thể cầu nguyện bọn hắn có thể thoát đi.
– Oanh!
Khi một chưởng vô cùng đáng sợ của Đông Hoàng đánh xuống, hư không xuất hiện từng đạo khe hở đáng sợ, mặt đất nứt toát. Mà nham thạch khải giáp của Vũ Hoàng cũng bị bể không ít chỗ, khóe miệng chảy ra vết máu. Mặc dù Vũ Hoàng khống chế thiên đại đại thế, nên có thể khống chế cái phiến thiên địa này, làm cho pháp tắc của hắn tùy ý vận dụng. Nhưng vô luận sức mạnh của pháp tắc hay khã năng vận dụng, Vũ Hoàng đều không thể so được với Vũ Hoàng trung kỳ. Vũ Hoàng biết mình không có khả năng vượt cảnh giới chiến đấu, nên hắn chỉ có thể dốc sức liều mạng, cho đám đệ tử của Thiên Đài kịp trốn.
– Các ngươi cũng sẽ chết đấy, một tên cũng không thoát!
Ánh mắt Đông Hoàng lúc này lạnh lùng đến cực hạn, chỉ cần có thiên mạc cổ kính, những người này sớm muộn đều phải chết, ai cũng không thể đào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
– Giết!
Lực lượng không gian pháp tắc tàn sát bừa bãi khắp nơi, không ngừng tràn vào thân thể Vũ Hoàng. Khiến Vũ Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị thương vô số chỗ. Nếu hắn không có am hiểu lực lượng địa pháp tắc, có lực phòng ngự cường đại, chỉ sợ hắn đã chết rồi. Nhưng hắn vẫn không có cách nào chịu được sức mạnh hư không pháp tắc của Đông Hoàng,
– Rống!
Khi Vũ Hoàng gào thét một tiếng, một cây nham thạch xuyên thủng hư không, khiến cho thôn nhỏ chung quanh hóa thành phế tích, hư không bị xé ra một đường vết rách.
– Ông!
Sau đó, Vũ Hoàng mượn lực chấn động từ những đòn tấn công của Đông Hoàng, trốn vào không gian. Nhưng Đông Hoàng vẫn lạnh lùng mỉm cười, nói.
– Trốn?
Ngươi có thể trốn đi nơi nào?
– Diệt!
Đông Hoàng đạp xuống đất một cái, khiến cho lực lượng của hư không pháp tắc lập tức xé cả phiến đại địa này thành vô số mảnh vỡ. Sau đó, hắn cũng lập tức đuổi theo Vũ Hoàng vào bên trong hư vô không gian.
– Ah.
. . Một tiếng gầm thê thảm liền vang lên, thân thể Hình Chiến xuất hiện ở cái phiến đại địa kia. Một cái chân của hắn đã bị một cước xé rách đại địa của Đông Hoàng xé rách mất.
– Hình Chiến!
Cùng lúc đó, mấy người Thiên Si chạy tới. Vào lúc này, trong mắt bọn họ đều tràn đầy sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm hư không. Sư tôn đã trốn vào hư không để dẫn dắt Đông Hoàng rời đi. Khiến cho bọn hắn có thể tạm thời an toàn, nhưng sư tôn cũng không phải đối thủ của Đông Hoàng! Nhưng Đông Hoàng làm sao tìm được bọn hắn!
– Chuyện gì xảy ra?
Khi tất cả đang vô cùng lo lắng, lập tức có hai đạo thân ảnh cuồn cuộn chạy đến, người đi phía trước chính là Đại Viên Hoàng. Mọi chỉ thấy hắn bước chân hai bước, đã đi tới bên người đám đệ tử của Thiên Đài.
– Đông Hoàng, hắn giết đến rồi.
Hắn hiện tại đang truy sát sư tôn. Vào lúc này, sắc mặt Thiên Si vô cùng tái nhợt, trong nội tâm của hắn cũng sợ hãi. Từ trong đáy lòng, hắn vô cùng yêu quý sư tôn, ân tình của sư tôn đối với hắn, hắn không làm cách nào báo. Người đều coi các sư huynh đệ như là con cháu, nên khi sư tôn gặp nguy hiểm, hắn vô cùng lo lắng.
– Ông!
Một đạo thân ảnh lập tức lăng không dịch chuyển đến, dùng một chưởng xuyên thủng hư không. Sau đó trực tiếp tiến nhập hư vô không gian. Một màn này làm cho Đại Viên Hoàng cùng với mấy vị đệ tử Thiên Đài trở nên cứng đờ.
– Đạo sĩ, đúng là hắn!
Khi Đại Viên Hoàng thấy bóng người kia, hắn nghĩ tới một người, Viêm Đế. Hắn và Viêm Đế đã từng kề vai chiến đấu, nên biết thực lực gia hỏa kia rất khủng bố. Nhưng hắn thật không ngờ, tên đó lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa cong xông vào hư vô không gian.
– Viên Hoàng tiền bối, cái kia là người phương nào vậy?
Thiên Si chỉ nhìn thấy một một bóng người lướt qua, nhưng không rõ là ai, nên hắn có chút bận tâm. Thực lực người đó rất đáng sợ, nếu hắn ta cùng một phe với Đông Hoàng, thì sư tôn sẽ nguy hiểm hơn.
– Đó là tân Viêm Hoàng của Hỏa Diễm Sơn, hắn ta tự xưng Viêm Đế.
Mà hắn và Lâm Phong rất quen thuộc, hắn hẳn đến giúp. Đại Viên Hoàng mở miệng nói:
– Người này thành Hoàng không lâu, nhưng chiến lực thâm bất khả trắc, cường đại hơn ta không ít, hi vọng hắn có thể giúp Vũ Hoàng!
Khi nghe tới đây, thần sắc đám Thiên Si vẫn rất khó coi. Bọn hắn bất lực, chỉ có thể cầu nguyện cho Vũ Hoàng!
– Chúng ta mau rời khỏi nơi này trước đi!
Một khi Đông Hoàng xuất thủ, Tư Không lão Vũ Hoàng cũng có thể ra tay, nên bọn hắn vẫn không có an toàn.
– Không cần như vậy.
Đông Hoàng nhất định có biện pháp tìm được chúng ta. Mới vừa rồi, sư tôn và ta phát hiện trong hư không có điểm khác thường, giống như có một tấm kính vào người, sau đó liền biến mất rồi. Sau đó không lâu, Đông Hoàng đã giết tới. Thiên Si liền lắc đầu nói.
– Chư vị Vũ Hoàng Bát Hoang gặp nguy hiểm rồi.
Khi nghe Thiên Si nói, sắc mặt Đại Viên Hoàng tái xanh. Nếu Đông Hoàng thật sự có thể tìm được bọn hắn, các Vũ Hoàng Bát Hoang sẽ gặp phải tai nạn.
– Sư tôn nói, sứ giả đại nhân đã tuyên cáo, chúng ta phải ly khai trong ba mươi ngày.
Xem ra chúng ta nhất định phải liên hợp lại, một mực sống chung một chỗ, phòng Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng săn giết! Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng đều là Vũ Hoàng trung kỳ. Mà thân phận Thí Hoàng Đồng Minh của bọn hắn đã bị vạch trần, nên song phương đã trở mặt. Hai vị Vũ Hoàng đó nhất định sẽ cùng đi săn giết bọn hắn. Hai vị Vũ Hoàng trung kỳ liên thủ vô cùng khủng bố, khó có thể tưởng tượng đạt được. Nếu Tôn Vũ gặp được bọn họ, không chịu nổi một kích. Đại Viên Hoàng nhẹ gật đầu. Giờ phút này, hắn cũng ý thức được vấn đề này nghiêm trọng.
Chương 1517: Không Đường Có Thể Đi
Ngoại trừ chờ đợi, đám Thiên Si không biết làm gì?
Ở trước mặt cường giả Vũ Hoàng trung kỳ, bọn hắn quá nhỏ bé.
– Viên Hoàng tiền bối, chân của Hình Chiến có thể trị hết hay không?
Khi Thiên Si nhìn thấy Hình Chiến đang ngồi dưới đất, nội tâm rất không vui. Mà Đại Viên Hoàng cũng trở nên trầm mặc. Chân của Hình Chiến do pháp tắc Vũ Hoàng trung kỳ xé rách, muốn trị khỏi rất khó khăn. Vết thương do pháp tắc gây ra không phải thương thế bình thường.
– Xem ra chân của ta sẽ phế đi!
Khi thấy mọi người im lặng, Hình Chiến nở một nụ cười thê lương.
– Hình Chiến!
Khi thấy nụ cười của Hình Chiến, Thiên Si và Mộ Bi đều rất khó chịu, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
– Mạng này của ta do sư tôn thay chúng ta nhặt về, mất một chân thì đã làm sao?
Lấy thực lực và tu vị của ta, không có một chân này, ta vẫn có thể tu luyện và chiến đấu. Hình Chiến liền nhếch miệng cười, Thiên Si và Mộ Bi chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng bọn họ lại có cảm giác bị lửa thiếu đốt. Ánh mắt của bọn họ một mực nhìn hư không, không biết sư tôn có thể trở về hay không! Loại cảm giác lòng nóng như có lửa đốt giằng co rất lâu, hư không cũng rung động, hai đạo thân ảnh liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
– Vũ Hoàng!
– Sư tôn!
Khi thấy Vũ Hoàng trở về, mọi người lập tức chạy tới. Giờ phút này, Vũ Hoàng tựa hồ rất không tốt, khóe miệng tràn đầy máu tươi, toàn thân không có lực lượng, sinh cơ yếu ớt.
– Ta không sao!
Vũ Hoàng liền cố gắng tươi cười. Nhưng khi thấy cảnh đó, đôi mắt của đám người Thiên Si hai đỏ lên, sát ý điên cuồng phóng thích ra, hai tay nắm chặc. Phẫn nộ, bọn họ hận, rất hận mình không có năng lực!
– Đông Hoàng!
Thiên Si lạnh lùng nói một tiếng.
– May mà có Viêm Đế, nếu không, ta đã không cách nào còn sống trở về rồi!
Vũ Hoàng lạc quan cười nói. Hắn am hiểu thổ pháp tắc, nên có lực phòng ngự cường hãn, nhưng Đông Hoàng lại am hiểu không gian pháp tắc, có lực công kích mạnh mẽ và tốc độ đáng sợ. Mà sức mạnh pháp tắc của Đông Hoàng hơn xa hắn, trốn lại trốn không thoát, phòng ngự lại không chịu nổi công kích của đối phương, căn bản phải chết. Nhưng may có Viêm Đế tại thời khắc mấu chốt cứu hắn.
– Đa tạ tiền bối!
Đám người Thiên Si liền cảm kích Viêm Đế.
– Được người nhờ vả mà thôi!
Viêm Đế bình tĩnh nói, khiến cho mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Sư tôn!
Phương xa, Mộc Trần và Lâm Phong đột nhiên xuất hiện. Vũ Hoàng nhìn về phía Mộc Trần cùng Lâm Phong, khẽ cười dưới, nói:
– Chúng ta mau thông tri cho các vị Vũ Hoàng.
Đông Hoàng nắm giữ bảo vật có thể tìm được chúng ta.
– Ông.
. . Ngay lúc đó, trong hư không đột nhiên có một cái kính chiếu rọi, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
– Chính là đồ vật này.
Vũ Hoàng ngẩng đầu, nhìn kính đã biến mất không thấy gì nữa. Dù đã bị dòm ngó hai lần, nhưng hắn vẫn không rõ, thứ này tìm thấy được vị trí của hắn.
– Xem ra, chúng ta không thể ở Bát Hoang lâu!
Mộc Trần cũng ngắm nhìn hư không. Vũ Hoàng còn đỡ một ít, nhưng yêu nghiệt của các thế lực Vũ Hoàng lại không chịu nổi sự truy sát của Vũ Hoàng trung kỳ, mà cái tên sứ giả kia lại chỉ cấp bọn hắn 30 ngày để ra ngoài. Vào lúc đó, không gian đột nhiên rung động, Vấn Hoàng xuất hiện ở nơi đây. Khi hắn nhìn thấy Vũ Hoàng, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi, nói:
– Đông Hoàng đang dùng một cái cổ kính quét Bát Hoang.
– Chúng ta cần phải báo cho các vị Vũ Hoàng của Bát Hoang.
Vũ Hoàng nói với Vấn Hoàng, Vấn Hoàng cũng gật đầu nói:
– Ta đã minh bạch, cha ta đã đi làm chuyện này.
Vũ Hoàng, thương thế của ngươi. . . Vũ Hoàng lắc đầu cười khổ. Thân thể hắn bị không gian pháp tắc làm trọng thương, tuy rằng sinh mệnh không có vấn đề. Nhưng lục phủ cùng kinh mạch đều bị thương nặng, thực lực bị tổn thương, muốn khôi phục rất khó khăn.
– Viêm Đế!
Lâm Phong lập tức nhìn về phía tên Viêm đế đang giả trang đạo sĩ. Gia hỏa này có kiến thức rộng, biết đâu hắn có thể chữa được.
– Bổn Đế thực sự không phải Vũ Hoàng chữa thương, cũng không có am hiểu sinh mệnh pháp tắc.
Nên đối với loại vết thương do pháp tắc gây ra, ta bất lực. Viêm Đế nhìn Vũ Hoàng nói:
– Không thì, chúng ta đến Thánh thành Trung Châu, tìm một vị Vũ Hoàng trung kỳ am hiểu sinh mệnh pháp tắc hoặc luyện đan sư cùng dược sư, mới có thể trị hết thương thế của hắn.
Vừa nói xong, Viêm Đế liền chỉ Hình Chiến, nói:
– Hắn bị pháp tắc chi tổn thương nhẹ hơn một chút, nên dễ trị hết hơn so với Vũ Hoàng.
Khi Vũ Hoàng nghe được lời của Viêm Đế, trong lòng hắn có chút thất lạc. Đan Hoàng là vị Vũ Hoàng duy nhất am hiểu luyện đan ở Bát Hoang cảnh, mà hắn đã bị giết rồi. Nên trong Bát Hoang, không có ai có khả năng trị thương cho mình. Chỉ có đến Thánh thành Trung Châu, mới có cường giả có thể trị thương cho hắn. Nhưng những cường giả cao cao tại thượng kia, sẽ giúp hắn chữa thương, rõ ràng không thực tế.
– Tiêu lão!
Khi nhắc đến Thánh Thành Trung Châu, Lâm Phong nhớ tới Tiêu lão. Ông ấy vô cùng thần bí, lúc hắn bị thương nặng, sinh mệnh sắp hấp hối, Tiêu lão đã cứu hắn. Vết thương đó chẳng những không có ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của hắn, mà còn có tác dụng xúc tiến. Nhưng Tiêu lão thân tại Thánh thành Trung Châu, hắn đi bây giờ ra ngoài cũng thành vấn đề, lại càng không cần phải nói tại mênh mông Thánh thành Trung Châu đi tìm dấu chân Tiêu lão, cái này phiến mênh mông thế giới mới chỉ là một cái tiểu thế giới mà thôi, có thể nghĩ chân chính Đại Thế Giới hội đến cỡ nào bao la mênh mông, khó có thể tưởng tượng.
– Trước không cần cân nhắc thương thế của ta, giờ cần ngẫm lại nên như thế nào ra ngoài!
Vũ Hoàng ngược lại có chút yên bình, nhưng trong đó tư vị đám người có thể nhận thức đạt được, võ đạo thế giới, bởi vì trọng thương mà làm cho tu vị bị thật lớn hạn chế đúng chuyện thống khổ, bọn hắn có thể tưởng tượng ra được, hơn nữa bởi như vậy, Vũ Hoàng vì bị thương, thậm chí ảnh hưởng đến võ đạo cảnh giới.
– Thông đạo đi Thánh thành Trung Châu, chỉ có một tên sứ giả kia bảo vệ sao?
Lâm Phong hỏi một tiếng. Cái tên sứ giả kiư không phải người tốt gì, lấy thái độ mập mờ của hắn và Đông Hoàng, cùng với những chuyện diễn ra hôm nay, tên kia rất có thể đang Đông Hoàng đối phó bọn hắn. Khi nghe được câu hỏi của Lâm Phong, mấy vị Vũ Hoàng lâm vào trầm tư.
– Còn có một cái thông đạo khác, nhưng không cần cân nhắc!
Đại Viên Hoàng đáp:
– Cái phiến tiểu thế giới này lấy Bát Hoang Cửu U làm chủ, ở Bát Hoang cảnh có một cái thông đạo, mà trong bí cảnh Cửu U của Cửu U thập nhị quốc cũng có một thông đạo khác, nhưng bí cảnh Cửu U chính là tuyệt địa, Vũ Hoàng đi vào cũng chết chắc, nên không cần nghĩ tới nó.
– Đúng.
Vấn Hoàng cũng gật đầu, bí cảnh Cửu U chính là tuyệt cảnh, không người có thể nhập vào trong đó.
– Nếu ngươi có thực lực Vũ Hoàng hậu kỳ, có có thể lấy lực phá thiên, đi ra ngoài!
Lời của Viêm Đế khiến cho Lâm Phong run lên.
– Mảnh thế giới này có tu vi hạn chế là Vũ Hoàng hậu kỳ.
Nên Vũ Hoàng Hậu kỳ không bị trói buộc, có thể phá không! Nói như vậy, muốn đi ra ngoài, nhất định phải phải đi qua cái thông đạo do tên sứ giả kia không chế, không còn con đường nào khác. Trong lúc mọi người đang suy tư nên ứng đối như thế nào, Lão Vấn Hoàng đang cùng Đông Hoàng bắt đầu tranh đoạt thời gian, xem ai có thể tìm ra các vị Vũ Hoàng trước. Vào lúc này, Đông Hoàng đang lấy thiên mạc cổ kính ra truy tìm, hắn i định tìm Lâm Phong. Nhưng khi thấy Lâm Phong đang ở cùng Viêm Đế,, Đông Hoàng cũng chỉ có thể tạm thời buông tha. Đông Hoàng cũng không biết tên đạo sĩ thúi kia là người nào? Sao lại cường đại như vậy? Không những tinh thông pháp tắc, mà còn có thể lấy lực câu thông thiên địa, sử dụng lực lượng Thánh văn đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Sau khi tạm thời buông tha cho Lâm Phong, Đông Hoàng tìm Lục Dục Vũ Hoàng. Từ khi Lục Dục Vũ Hoàng đứng bên phe Vũ Hoàng, Đông Hoàng vô cùng muốn bắt sống nàng, biến nàng ta thành lô đỉnh, chà đạp đùa bỡn. Đặc biệt còn có nữ đệ tử Y Nhân Lệ của Lục Dục Vũ Hoàng cũng rất đẹp, nên hắn cũng rất muốn bắt lấy.
Chương 1518: Thiên Kiếm Hoàng
– Vũ Hoàng, Đông Hoàng thống hận nhất chính là Thiên Đài, nên hắn mới tìm ngươi trước, ngươi cho rằng hắn sẽ tìm vị Vũ Hoàng nào báo thù tiếp theo?
Đám Vấn Hoàng vẫn ở tại chỗ, không hề ly khai, bọn hắn đang đợi các vị Vũ Hoàng tề tụ đến đây. Chỉ có gom tất cả lực lượng lại một đống, mới có thể phòng bị Đông Hoàng phục kích. Đông Hoàng là Vũ Hoàng trung kỳ, lại có chí bảo, nên chỉ có hắn đi săn giết người khác. Mà người khác muốn đánh chết được hắn không thực tế.
– Có khả năng lớn nhất, chính là những vị Vũ Hoàng đã tham gia tiêu diệt Tề gia.
Vũ Hoàng không chút do dự mở miệng nói.
– Tề gia dù sao cũng là tâm huyết của Đông Hoàng, những người đó đều chảy xuôi huyết mạch của hắn.
Khi Tề gia bị diệt, Đông Hoàng tất nhiên sẽ bị kích thích, điên cuồng trả thù, mà mục tiêu trả thù của hắn, nhất định là những người đã diệt Tề gia. Khi Vũ Hoàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều gật đầu.
– Y Nhân gặp nguy hiểm!
Khi nghe Vũ Hoàng nói xong, Lâm Phong hô lên một tiếng. Hầu như tất cả những người tham gia tiêu diệt Tề gia, đều ở chỗ này, ngoại trừ Thủ Vọng Chi Phụ, Lục Dục Vũ Hoàng, Sát Thủ Chi Hoàng, thì không còn ai khác. Nếu như Đông Hoàng muốn báo thù, có thể hắn sẽ lựa chọn mục tiêu Lục Dục Vũ Hoàng. Khi nghĩ tới đó, Lâm Phong nhìn qua Viêm Đế, nhưng lại có một chút do dự. Nếu như hắn nhờ Viêm Đế đi, tất cả mọi người nơi này ngăn không được Đông Hoàng, vạn nhất Đông Hoàng trở lại lần nữa thì sao?
– Kiếm Các!
Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới một nơi an toàn, sau đó lập tức nói:
– Viêm Đế, ngươi giúp ta đi Lục Dục Tiên Cung một chuyến, ta và sư tôn mọi người sẽ đi đến Kiếm Các.
Có một tiền bối ở Kiếm Các có một ít giao tình với ta, hắn có thể bảo hộ chúng ta an toàn.
– Cũng tốt, Viêm Đế ngươi tu vị cường đại, nhưng có thể uy hiếp đến Đông Hoàng, mà tốc độ của ngươi cũng nhanh hơn Đông Hoàng.
Vì không để cho Bát Hoang Vũ Hoàng hao tổn, ngươi cùng Vấn gia lão hoàng đồng thời xuất động đi! Khi Vũ Hoàng nghe được ý của Lâm Phong, biểu thị đồng ý.
– Tốt, bổn Đế thay ngươi đi một chuyến!
Viêm Đế nhìn Lâm Phong một cái, sau đó lập tức biến mất. Khi mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong hư không để lại vài đạo văn lộ. Những vắn lộ đó có thể dẫn động thiên địa lực lượng, khiến cho tốc độ Viêm Đế nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
– Tốc độ của hắn thật đáng sợ, còn mau hơn ta.
Khi Vấn Hoàng nhìn thấy Viêm Đế biến mất, âm thầm nói.
– Chúng ta lên đường đi đến Kiếm thành thôi!
Lâm Phong với mọi người một tiếng. Cũng lâu rồi, hắn chưa có trở về Kiếm Các. Nếu như Viêm Đế đã đáp ứng thì sẽ làm rất tốt. Gia hỏa kia là thứ thành tinh, rất thông minh, có hắn đi đối phó Đông Hoàng, chỉ sợ Đông Hoàng sẽ không thư thái như vậy.
– Ta cũng muốn đi Kiếm Các.
Vũ Hoàng cười nói. Sau đó, lập tức cuốn tất cả mọi người bay lên hư không, hướng về Kiếm thành ở Trung Hoang. ….. Khi Lâm Phong mang theo chư vị cường giả hàng lâm Kiếm Các, người Kiếm Các rất khách khí đón chào, Kiếm Mộ tự mình ta tiếp khách. Sau khi đến Kiếm Các, Mộc Trần rời đi, hắn muốn triệu hồi các đệ tử của Thiên Đài đến. Ai mà biết được, Đông Hoàng có đi săn giết đệ tử của Thiên Đài không? Lâm Phong không mạo muội dẫn người đi đến kiếm chủng, lão nhân ẩn giấu ở trong kiếm chủng không thích người lạ lắm. Nên hắn cũng không dẫn tất cả mọi người đến quấy rầy, chỉ có Lâm Phong đi tới. Khi kiếm chủng lão nhân thấy Lâm Phong, gương mặt già nua của lão liền nở một nụ cười thản nhiên, nói:
– Chuyện bên ngoài, ta cũng biết một ít.
Vì song phương thế lực đều không dựa theo quy củ, nên mới tạo thành cục diện như bây giờ!
– Quy củ?
Lâm Phong có chút kinh ngạc hỏi. Hắn không ngờ Thí Hoàng Đồng Minh và Thủ Vọng liên minh lại còn tồn tại một số quy củ bất thành văn.
– Tiền bối, sư tôn của ta muốn gặp tiền bối một lần!
Lâm Phong cung kính nói với lão nhân.
– Bảo hắn đến đây đi!
Lão nhân kia bình tĩnh nhẹ gật đầu. Lâm Phong đi ra, dẫn Vũ Hoàng cùng vào. Khi Vũ Hoàng đi vào vào kiếm chủng, đôi mắt vẩn đục của lão nhân kia liền quét Vũ Hoàng một cái, thở dài nói:
– Ngươi và lão đầu ta giống nhau, đáng tiếc!
Vũ Hoàng cũng nhìn lão nhân kia một lát, rồi lập tức có chút khom người, khách khí nói:
– Vãn bối sao có thể đánh đồng cùng tiền bối.
– Không cần chú ý cấp bậc lễ nghĩa làm gì, tùy tiện ngồi đi!
Lão nhân tùy ý ngồi xuống, khoát tay áo với Vũ Hoàng, lại cười nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, ngươi cũng ngồi xuống đi!
– Thân thể của ngươi đã trải qua cải tạo, rất phù hợp vơi tự nhiên.
Ngươi vốn nên đi ra tiểu thế giới này. Ở tại Thánh thành, ngươi có thể gặp được kỳ ngộ cùng thành tựu lớn hơn. Tuy lão nhân kia còng xuống, lộ ra vẻ suy yếu, nhưng mỗi một câu của lão đều khiến cho Vũ Hoàng có cảm giác kinh tâm. Vũ Hoàng khẽ lắc đầu, mở miệng nói:
– Ta đã từng muốn cùng bằng hữu cũ rời khỏi đấy, nhưng tạo hóa lại trêu người.
Một vị bằng hữu cũ của ta lại chết trong tay Thí Hoàng Đồng Minh. Cái này là vận mệnh của ta cùng một vị bằng hữu cũ!
– Bởi vậy nên các ngươi mới cấp tiến, khiến cho mâu thuẫn hoàn toàn kích phát, đánh vỡ cân đối!
– Những năm gần đây, dã tâm Thí Hoàng Đồng Minh ngày càng bành trướng, ý đồ khống chế toàn bộ Bát Hoang Cửu U.
Chúng ta chỉ có thể thừa lúc còn có sức đánh trả để ra tay, nếu không sẽ thảm hại hơn. Mà tiền bối cũng đã nhìn thấy kết cục hiện tại rồi đó! Vũ Hoàng liền nhìn lão nhân, nói, lão nhân liền trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu:
– Đúng vậy, ngay cả Sứ Giả Đại Nhân thủ hộ thông đạo cũng đã quên chức trách của mình, các ngươi không sai, chỉ cần suy nghĩ một chút, đã có thể minh bạch, nên bọn hắn chiếm cứ lực lượng tuyệt đối, cũng không thể một mực bảo trì loại cân đối này với các ngươi.
Ở trong mắt của bọn hắn, toàn bộ cái tiểu thế giới đều chỉ là một cái bàn vờ trong tay bọn hắn mà thôi. Các ngươi đã làm rất khá rồi. Vũ Hoàng thấy lão nhân lý giải ý định của mình, có chút vui mừng. Lập tức chậm rãi đứng dậy, khom người đối với lão nhân chút, rất cung kính nói:
– Ta xin mời tiền bối ra tay một lần!
– Ta?
Lão nhân liền cười khổ lắc đầu:
– Ta giống như ngươi, cũng bị pháp tắc trọng thương, không cách nào khép lại.
Nên làm sao có thể có năng lực ra tay.
– Vãn bối không tin Thiên Kiếm Hoàng dùng kiếm phá thiên địa của năm ngàn năm trước lại không cách nào ra tay được!
Vũ Hoàng cố chấp nói, mà khi Lâm Phong nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, trong con ngươi của hắn lại có tinh mang lóe ra. Tuy hai người kia rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho Lâm Phong có cảm giác kinh tâm động phách. Lão nhân kia quả thật là Thiên Kiếm Hoàng phong vân một cõi của năm ngàn năm trước? Tại sao lại không ai trong Kiếm Các nhận ra hắn?
– Lâm Phong và các đệ tử khác của Thiên Đài cũng không tệ, bọn hắn mới là hy vọng chân chính của các ngươi Lão nhân vuốt vai Lâm Phong, nói khẽ.
Vũ Hoàng thản nhiên gật đầu:
– Đúng vậy tiền bối.
Vì bảo trụ bọn nó, ta không tiếc bỏ mình!
– Những lão gia hỏa như chúng ta có thể tử vong, nhưng bọn hắn không thể.
Vì thế, nên ta mới cầu tiền bối ra tay một lần! Vũ Hoàng lại khom người một lần nữa đối với Thiên Kiếm Hoàng. Giờ khắc này, hai bàn tay của Lâm Phong đều nắm thật chặt, móng tay cũng sắp đâm vào trong da thịt. Vì sư tôn muốn bảo vệ bọn hắn, nên khi Đông Hoàng xuất hiện, Vũ Hoàng không có trốn, cũng không có bảo toàn chính mình. Mà lại lấy pháp tắc đưa đám Thiên Si nấp trong lòng đất. Còn mình phá vỡ hư không, dẫn dắt Đông Hoàng rời đi.
– Cái gì cho ngươi tín niệm mãnh liệt như vậy?
Lão nhân thở dài một tiếng, nói. Các cường giả võ đạo đều cực kỳ quý trọng tánh mạng của mình. Võ tu có thể hi sinh chính mình để bảo toàn người khác rất ít, huống hồ còn là một vị Vũ Hoàng cường giả. Để trở thành Vũ Hoàng, bọn hắn phải vựa qua vô số khó khắn, nguy hiểm, ai lại can tâm chịu chết. Nhất là những Vũ Hoàng không dựa vào gia tộc, toàn bộ dựa vào chính mình đi đến Vũ Hoàng. Bọn họ phát triển rất khó khăn, nhưng tử vong lại quá dễ dàng. Bởi vì vậy, nên bọn họ chỉ có giẫm trên đầu của người khác, để không ngừng nhảy lên đi!
– Mấy trăm năm qua, ta chỉ có một người huynh đệ, tín niệm của hắn là tín niệm của ta!
Vũ Hoàng cười nhạt nói. Khi nhắt tới huynh đệ, đôi mắt của hắn liền sáng lên, phảng phất như đang nghĩ tới huynh đệ đó! Mà khi Lâm Phong thấy nụ cười của Vũ Hoàng, trong lòng hắn cũng vô cùng đau đớn. Bằng đoạn đối thoại giữa Thiên Kiếm Hoàng cùng Vũ Hoàng và với những lời Tuyết tôn giả đã từng nói đối với hắn, hắn gần như đã có thể suy đoán ra mọi chuyện rồi!
Thiên Trì Càn Vực, có hai nam nhân muốn đi ra ngoài khám phá thế giới, trong đó một người nam nhân còn mang theo người yêu. Ba người bọn họ cùng nhau lưu lạc khắp nơi, càng lúc càng trở nên cường đại. Nhưng người yêu của một trong hai người nam nhân đó lại bị Thí Hoàng Đồng Minh giết chết. Nên có một người nam nhân quyết đinh báo thù, mà cũng có một người khác yên lặng đi theo bên người đó, cùng hắn ở một chỗ. Tín niệm của hắn là tín niệm của ta!
Chương 1519: Đánh Cờ
Khi nghe Vũ Hoàng nói xong, Thiên Kiếm Hoàng cảm thấy buồn vô cớ, ánh mắt vẩn đục cũng dần dần có thêm vài phần dị sắc, lẩm bẩm nói:
– Cả đời ta đều truy cầu kiếm đạo, trong nhân sinh của ta, không có quá nhiều tình thân và tình bạn, chỉ có kiếm.
Ngươi hiểu ý của ta không?
– Vãn bối minh bạch.
Vũ Hoàng nhẹ gật đầu. Trong cuộc đời Thiên Kiếm Hoàng không có tình thân và tình bạn, dựa vào cái gì, mà hắn phải đồng tình với Vũ Hoàng, rồi ra tay đây? Đó là chuyện của Vũ Hoàng, không có quan hệ với hắn. Hắn chỉ một lòng truy cầu kiếm đạo, tâm trí vô cùng cứng cỏi, khó có thể lung lay.
– Nhưng tiền bối cũng đã từng động lòng trắc ẩn với Lâm Phong đấy ư?
Hôm nay, tiền bối bị thương, không cách nào cầm kiếm phá thiên địa, tiền bối không thấy thê lương sao? Tiền bối đã từng tiếp xúc với Lâm Phong, có lẽ cũng đã hiểu rõ tính tình của hắn. Nếu như hắn có thể tiếu ngạo thương thiên, chắc hẳn sẽ không quên ân của tiền bối. Vũ Hoàng không buông tha chuyện thuyết phục Thiên Kiếm Hoàng, cố gắng nói. Khi nghe được lời của Vũ Hoàng, lão nhân nhìn qua Lâm Phong, cười nói:
– Có lẽ bởi vì không có tình thân và tình bạn, nên ta không bỏ được tiểu gia hỏa này.
Vừa dứt lời, trên gương mặt của lão nhân lộ ra thần sắc hiền lành, nở nụ cười nhàn nhạt. Mà khi Vũ Hoàng nghe được những đó, hắn cũng nở nụ cười, nhìn về phía Lâm Phong. Anh mắt của họ vô cùng nhu hòa, hiền lành, phảng phất trưởng bối đang nhìn vãn bối của mình.
– Vãn bối xin cáo từ trước.
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng ly khai kiếm chủng. Khi Lâm Phong nhìn thấy bóng lưng của sư tôn, trong lòng hắn liền trở nên phức tạp rất nhiều. Đoạn đối thoại giữa sư tôn và Thiên Kiếm Hoàng lưu lại quá nhiều manh mối, những thứ đó mới là bí mật chân chính của tiểu thế giới này.
– Tiền bối, Thí Hoàng Đồng Minh và Thủ Vọng đồng minh bị quy tắc trói buộc sao?
Lâm Phong hỏi, lão nhân nhẹ gật đầu:
– Hai cổ thế lực này đã được truyền thừa từ lâu, cả hai đều đang âm thầm va chạm.
Thí Hoàng Đồng Minh, thực sự không phải thực, bởi vì cái gọi giết hết thảy những thiên tài có tiềm chất trở thành Vũ Hoàng chỉ là lời đồn. Nếu không có lợi ích, cổ thế lực đó cần gì vô duyên vô cớ giết người. Mục đích thực sự của Thí Hoàng Đồng Minh là đào thải mất một nhóm người, đồng thời khóa chặt một nhóm người. Mà kết cục của những người bị đào thải là cái chết, còn người bị khóa chặt, sẽ được bọn hắn sẽ mời chào hoặc khống chế lại.
– Nhưng người Bát Hoang hiển nhiên không muốn các thanh niên hậu bối bị người ta giết chết hoặc bị khống chế.
Nên đã thành lập Thủ Vọng đồng minh. Lúc Mệnh Vận thành mở ra, là thời điểm thủ vọng giả quyết định ai là người cần thủ vọng. Những người đó là mục tiêu của Thí Hoàng Đồng Minh, đồng thời cũng đã trở thành hy vọng của Thủ Vọng Chi Phụ. Thủ Vọng Đồng Minh gửi hi vọng bọn hắn trở thành Vũ Hoàng của Bát Hoang hoặc đi ra ngoài, cố gắn tu luyện, để có ngày thanh trừ Thí Hoàng Đồng Minh.
– Nói như vậy, Thí Hoàng Đồng Minh cũng không phải chỉ Tề gia và Tư Không gia?
Khi nghe tới đó, Lâm Phong nghĩ tới rất nhiều chuyện. Nhưng chuyện đó khiến cho trong lòng liên tục xuất hiện những gợn sóng, nhưng thanh âm của hắn vẫn rất bình tĩnh.
– Những người đứng sau Thí Hoàng Đồng Minh coi cả tiểu thế giới này là một bàn cờ, là nơi sinh sôi nhân tài cuồn cuộn không dứt.
Bởi vậy nên, Thí Hoàng Đồng Minh sẽ vĩnh viễn tồn tại, bởi vì thế lực sau lưng nó vẫn tồn tại Lão nhân vẫn bình tĩnh kể tiếp. Trong đầu Lâm Phong nghĩ tới chuyện xảy ra ở Tề quốc. Khi đó hắn rất thắc mắc, tại sao rất nhiều đệ tử của Vũ Hoàng thế lực xuất hiện, rồi lại xuất thủ đối với sư tôn của mình. Vào hôm nay, hắn cũng đã biết tất cả.
– Rất đau xót!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Dù những Vũ Hoàng kia cũng không biết, tại sao bị đệ tử của mình ám toán. Chỉ sợ người Thí Hoàng Đồng Minh cùng với người của Thủ Vọng Liên Minh mới có thể biết rõ hết thảy.
– Thì ra sư tôn cũng đã biết chuyện sẽ diễn ra ở Tề quốc từ lúc đầu, nhưng hắn không có vạch trần mà thôi!
Bây giờ Lâm Phong đã biết, Vũ Hoàng là người của Thủ Vọng Liên Minh. Mà không chỉ có Vũ Hoàng, có lẽ Đại Viên Hoàng có quan hệ rất tốt với Vũ Hoàng cũng như thế và lão Hoàng chủ của Bất Tử Thiên Cung nữa.
– Ngươi nói không sai, Vũ Hoàng có biết chuyện đó.
Nhưng Thí Hoàng Đồng Minh có dã tâm vô cùng lớn, bọn họ muốn khống chế trọn Bát Hoang Cửu U. Và Thủ Vọng Liên Minh cũng có dã tâm của bọn hắn, bọn hắn không cam lòng vĩnh viễn bị tàn sát như vậy. Nên bọn hắn mới tùy ý để Thí Hoàng Đồng Minh xuất thủ, khiến cho người của thế giới này tỉnh lại, khiến cho tất cả mọi người coi Thí Hoàng Đồng Minh là tử địch! Đôi mắt vẩn đục của Lão nhân phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy. 5000 năm lịch duyệt, đâu phải không đơn giản. Lâm Phong nhẹ gật đầu đối với suy đoán của lão nhân. Đối với Thủ Vọng Liên Minh mà nói, chuyện đó rất đáng giá, mặc dù mất đi mấy vị Vũ Hoàng, nhưng lại khiến cho cả Bát Hoang đối phó Thí Hoàng Đồng Minh. Nên sau đó, mới có chuyện san bằng Thiên Long Thần Bảo, loại bỏ Tề gia, dẹp yên Tư Không gia, đánh chết Đan Hoàng. Có thể nói Thủ Vọng Liên Minh rất thành công, ngoại trừ Đông Hoàng, Tư Không lão Vũ Hoàng cùng Tề Hoàng và một ít người, thế lực Thí Hoàng Đồng Minh tại Bát Hoang đã bị dẹp yên.
– Vài thập niên gần đây là thời kỳ thịnh thế của tiểu thế giới này, thiên tài và yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp.
Đây cũng là nguyên nhân Thí Hoàng Đồng Minh muốn khống chế toàn bộ Bát Hoang Cửu U, cũng là nguyên nhân Thủ Vọng giả phản kháng kịch liệt. Thậm chí, Thủ Vọng giả cũng không muốn để nhóm yêu nghiệt và thiên tài này ở lại Bát Hoang. Mà muốn mang toàn bộ bọn ngươi ra khỏi cái thế giới này. Lão nhân liền tỏ ra ý vị thâm trường, nói tiếp.
– Thủ Vọng Liên Minh hi vọng chúng ta có thể phát triển đến mức có thể chặc đứt thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh sao?
Như vậy thì cái tiểu thế giới này mới có thể an bình, Thí Hoàng Đồng Minh mới có thể vĩnh viễn biến mất! Lâm Phong nhìn lão nhân nói. Nhưng lão nhân lại khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
– Không, ngươi sai rồi!
– Sai rồi?
Lâm Phong rất kinh ngạc hỏi lại.
– Sai.
Lão nhân khẳng định:
– Tất cả mọi chuyện trên thế gian đều vì lợi ích, chém cỗ thế lực này, sẽ có cổ thế lực mới đến.
Ngươi quá coi thường cái tiểu thế giới này rồi. Tại Thánh thành Trung Châu, có rất nhiều thế lực đều điên cuồng tranh đoạt tiểu thế giới này. Ttrong mắt bọn họ, tiểu thế giới không phải một cái thế giới, mà là một kiện chí bảo, chí bảo bồi dưỡng nhân tài cuồn cuộn không dứt! Khi nghe tới đó, thần sắc Lâm Phong đọng lại, lập tức nở một nụ cười khổ.
– Một cổ thế lực tại Thánh thành Trung Châu có truyền thừa lâu vượt quá tưởng tượng của ngươi, ngươi ngàn vạn không nên xem thường một cái tiểu thế giới phát triển hoàn chỉnh.
Giống như tiểu thế giới của chúng ta, trăm năm sẽ có một đợt nhân tài có khoảng mười người. Nếu như kéo dài ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, thì là 10000 người. Mà 10000 người này đều là thiên tài đã trải qua mưa gió, bọn hắn đều là thiên tài trong thiên tài. Lão nhân liền cười nói. Thứ chính thức quyết định một cổ thế lực có cường đại hay không, không phải cường giả đứng đầu cổ thế lực đó. Mà là người nối dõi, chỉ cần phát hiện một tuyệt thế yêu nghiệt, thì đó là một khoảng tài phú không gì sánh được. Một tiểu thế giới không chỉ có nhân tài , mà còn là nơi lịch lãm rèn luyện cho những môn hạ đệ tử cũng những đại thế lực đó. Hạ Thiên Phàm, Chu Thiên Nhược, Cổ Lực đều tới tiểu thế giới này lịch lãm rèn luyện.
– Nếu như vậy, tại sao những cái thế lực khống chế ván cờ đó không trực tiếp điều động cường giả Vũ Hoang trung kỳ trực tiếp cướp lấy quyền khống chế của toàn bộ tiểu thế giới!
– Bởi vì thế lực chưởng khống tiểu thế giới này không chỉ một cổ thế lực, giữa bọn họ vẫn có ước thúc.
Để cho một tiểu thế giới phát triển, phải có quy tắc của nó. Nếu như ngươi cường hành phá hư, rất có thể làm cho thế giới mất thăng bằng, trở thành một nơi không có giá trị! Vô Thiên Kiếm Hoàng kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong, từng bước dẫn dắt đến Lâm Phong. Hắn muốn Lâm Phong phóng ánh mắt ra xa hơn. Vì Lâm Phong sẽ phải đi ra khỏi cái thế giới này, nên ầm mắt của hắn cần phải được mở rộng. Sau khi trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc, Lâm Phong cũng chậm rãi mở miệng nói!
– Nguyện vọng của sư tôn, muốn chúng ta khống chế cái thế giới này ư?
Khi Thiên Kiếm Hoàng nghe được lời của Lâm Phong, ông ấy nở nụ cười vui mừng, rốt cuộc Lâm Phong đã thấy được bản chất. Chỉ khi bọn họ có thực lực tuyệt đối, có thể khống chế cái thế giới này mới có thể triệt để giải phóng nó, khiến cho nó không bị chèn ép, không để cho người khác âm thầm điều khiển nữa. Sau đó, Lâm Phong và Thiên Kiếm Hoàng đều không nói gì thêm. Thiên Kiếm Hoàng đứng lên, quét dọn kiếm chủng. Mà Lâm Phong vẫn ngồi đó, đang suy tư về cuộc nói chuyện mới vừa rồi, cũng tự hỏi về đối thoại giữa Vũ Hoàng và Thiên Kiếm Hoàng, thế giới này phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn!
Chương 1520: Con Đường Duy Nhất
Rốt cục thì, Viêm Đế cùng Lão Vấn Hoàng đã trở về, cũng mang đến rất nhiều người, như Lục Dục Vũ Hoàng, Sát Thủ Vũ Hoàng, Thiên Lôi Âm Tự Vũ Hoàng cùng với đệ tử của bọn hắn.
Không có ai bị giết, tất cả đều bình yên trở về. …. Trong một cái sân nhỏ của Kiếm Các đang đặc biệt náo nhiệt. Kiếm Mộ không bao giờ nghĩ tới, Kiếm Các lại trở thành nơi các vị Vũ Hoàng của Bát Hoang tụ tập, khiến cho hắn rất hưng phấn.
– Lần này, may mắn có Viêm Hoàng, ta mới có thể bình yên vô sự đứng chỗ này!
Đôi mắt dễ thương của Lục Dục Vũ Hoàng lưu chuyển, ẩn ẩn khuynh thành mị ý, tràn đầy sự cảm kích. Nếu Viêm Đế không tìm được Đông Hoàng, nàng đã bị giết. Ngay cả Vũ Hoàng còn bị Đông Hoàng dùng pháp tắc làm bị thương, gần như không cách nào chữa khỏi. Nếu không có cơ duyên, thực lực sẽ đại giảm, không có cơ hội tiến về phía trước.
– Ừm, may mắn mà có Viêm Đế một mực theo sau Đông Hoàng, mới khiến cho ta có thể thuận lợi tụ hợp chư Hoàng đến đây.
Lão Vấn Hoàng cũng gật đầu cười nói. Ánh mắt lão nhìn Viêm Đế ẩn chứa mấy phần thâm ý. Người này tự xưng Viêm Đế, nhưng tu vi của hắn chỉ mới Vũ Hoàng cảnh mà thôi. Mà chiến lực của hắn lại có thể rung chuyển Vũ Hoàng trung kỳ, đây tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ!
– Được người nhờ vả mà thôi!
Viêm Đế vẫn đưa cái gương mặt thối kia ra, khiến cho Lâm Phong trợn tròn mắt. Khi nghe vậy, Lục Dục Vũ Hoàng nở nụ cười, nhìn về phía Lâm Phong:
– Tu vị Lâm Phong cũng đã đến Tôn chủ cảnh, thật đáng mừng, khoảng cách với Vũ Hoàng cũng không còn quá xa.
Lâm Phong khách khí cười nói.
– Tiền bối quá khen rồi.
– Chúng ta cũng nên thương thảo cách đối phó Đông Hoàng.
Nếu người này chưa bị trừ diệt, chúng ta chỉ có thể ở chung một chỗ. Một khi phân tán, Đông Hoàng sẽ tiếp tục săn giết! Lão Vấn Hoàng mở miệng nói một tiếng. Khi nghe được tiếng nói của hắn, trong mắt mọi người lộ ra vẻ ngưng trọng.
– Lời Lão Vấn Hoàng hoàn toàn chính xác, Đông Hoàng không chết, chúng hoàng khó có thể bình an.
Lúc này, Thiên Ma Hoàng tiếp tục mở miệng nói
– Không chỉ như vậy, sứ giả đại nhân đã cho kỳ hạn 30 ngày để mang môn hạ đệ tử đưa ra ngoài.
Nếu không mau mang bọn chúng đi, cũng sẽ không còn cơ hội! Lời của hắn lập tức khiến cho mọi nhìn chằm chằm vào hắn. Khoảng thời gian 30 ngày, chỉ cần nhoáng một cái đã trôi qua. Mà Đông Hoàng lại bắt đầu săn giết vào lúc này, rõ ràng muốn bức bọn hắn phải đưa người ra ngoài, nếu không sẽ không còn cơ hội.
– Có đưa được bọn chúng ra ngoài, thì cũng cửu tử nhất sinh!
Khi nghe Vũ Hoàng mở miệng nói, mọi người có cảm giác ngưng trọng. Tất cả những vị Vũ Hoàng ở đây đều tập trung phát triển cơ nghiệp ở Bát Hoang, rất nhiều Vũ Hoàng đều chưa từng rời đi phiến tiểu thế giới này. Bọn hắn đều muốn cường đại hơn một chút, rồi lại đi ra ngoài. Bởi vậy, nên các Vũ Hoàng cũng không biết rõ ràng thế giới bên ngoài như thế nào? Đương nhiên, trong dòng thời gian của Bát Hoang, cũng có rất nhiều vị Vũ Hoàng đi ra ngoài. Nên mới có nhiều vị Vũ Hoàng mất tích, đại đa số người đều bị người đời quên lãng trong dòng thời gian. Chỉ có một ít Vũ Hoàng cực kỳ lợi hại mới được ghi nhơ, thí dụ như Thiên Kiếm Hoàng của Kiếm Các!
– Có lẽ chư vị cũng biết một ít, sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh còn có một thế lực khác, khống chế tiểu thế giới này.
Chúng ta cũng không chọc nổi những nhân vật như vậy. Mà hôm nay, Thí Hoàng Đồng Minh đột nhiên muốn nuốt trọn Bát Hoang Cửu U, hiển nhiên đã chiếm sự viện trợ của những người đó. Nên đệ tử của chúng ta có đi ra thông đạo, vẫn chạy không thoát khỏi trói buộc. Huống chi, cái tên sứ giả kia lại cũng cùng một giuộc với bọn họ!
– Chúng ta nên làm như thế nào đây?
Mọi người đều nhìn Vũ Hoàng, xem thử hắn đã có chủ ý gì rồi.
– Vũ Hoàng, ngài là người của Thủ Vọng Liên Minh à?
Sát Thủ Vũ Hoàng đứng dậy, chắp tay hỏi Vũ Hoàng một tiếng.
– Đúng vậy!
Vũ Hoàng nhìn Sát Thủ Vũ Hoàng, thản nhiên thừa nhận:
– Không chỉ có ta, Đại Viên Hoàng và lão Hoàng chủ của Bất Tử Thiên Cung đều là người cũng Thủ Vọng Liên Minh.
Có lẽ có một số việc, ta không cách nào giải thích rõ được cho các vị. Nhưng chư vị nhất định phải tin tưởng lời nói của ta. Từ lúc ở Tề Quốc, Thí Hoàng Đồng Minh đã lộ ra dã tâm của bọn hắn. Bọn họ sẽ không tuân theo quy tắc, một khi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
– Ta có thể chứng minh lời của Vũ Hoàng.
Những sát thủ xuất hiện ở Tề quốc, thực sự không phải người Tề gia cùng Tư Không gia. Mà là người của thế lực sau lưng bọn họ. Từ trước tới nay, những nhân vật đó đều không can thiệp vào chuyện của thế giới này. Nhưng hôm nay lại ra tay can thiệp, có ý nghĩa bọn hắn đã muốn khống chế hoàn toàn Bát Hoang Cửu U. Ngay cả sứ giả đều đã bị thu mua! Vấn Hoàng cũng mở miệng nói một tiếng, khiến mọi người càng thêm tin lời của Vũ Hoàng. Bởi vì Bát Hoang, nên Vũ Hoàng mới bị Đông Hoàng đánh trọng thương!
– Vấn Hoàng, những sát thủ kia có liên quan gì đến quy ước giữa hai phe?
– Bọn hắn là người của thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh.
Trước đây, do bị quy ước giữa Thí Hoàng Đồng Minh cùng với Thủ Vọng Liên Minh ước thúc, nên bọn họ không thể tham gia chuyện của Bát Hoang. Sau khi Vấn Hoàng đáp xong, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Vũ Hoàng, mà những người khác cũng đều nhìn về phía Vũ Hoàng. Vũ Hoàng khẽ gật đầu:
– Đúng là như thế.
Nhưng cái quy ước kia bây giờ đã không còn hiệu lực. Nên chỉ cần đệ tử của chúng ta ra ngoài, nhất định sẽ bị Thí Hoàng Đồng Minh bắt giữ!
– Chẳng lẽ chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào?
Vào lúc này, thần sắc Sát Thủ Vũ Hoàng trở nên cứng ngắc. Đối với chuyện sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh có một thế lực vô hình, hắn cũng không có quá kinh ngạc. Nhưng chuyện hắn bị dồn ép, biến thành ca chậu chim lồng, hắn rất không cam tâm.
– Còn có một biện pháp!
Lời của Vũ Hoàng khiến cho tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào hắn.
– Toàn bộ chúng ta cùng đi ra cái thế giới này là được rồi!
Khi Vũ Hoàng vừa dứt lời, trong đôi mắt của mọi người lộ ra một đạo phong mang. Tuy bọn họ cũng rất muốn đi ra ngoài, nhưng sứ giả đại nhân lại bị đối phương thu mua, họ ra ngoài bằng cách nào đây? Hình như Vũ Hoàng đã biết ý nghĩ trong lòng của mọi người, nên tiếp tục mở miệng nói:
– Chúng ta chỉ còn một con đường có thể đi, nếu như sứ giả đại nhân đã vi phạm quy tắc.
Thì chúng ta sẽ khiến cho hắn phải mở thông đạo, đưa tất cả mọi người chúng ta đi ra ngoài. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi khốn cảnh.
– Bắt cóc sứ giả đại nhân ư.
Khi mọi người nghe tới đó, thần sắc của họ bắt đầu ngưng lại. Sứ giả đại nhân chính là người chưởng khống thông đạo tới Đại Thế Giới, nên địa vị của hắn vô cùng đặc thù. Tất cả mọi người đều cung kính và khách khí với hắn. Từ trước tới nay, sứ giả đại nhân không hề hỏi đến bất kỳ chuyện gì của thế giới này, hắn chỉ phụ trách thủ hộ thông đạo kia. Nhưng hôm nay, sứ giả đại nhân lại vi phạm quy tắc, tự tiện sửa đổi trật tự, nên chúng Hoàng đều có chút tức giận, nhưng bọn hắn lại thật không ngờ, Vũ Hoàng lại muốn động đến sứ giả đại nhân!
– Cái này tựa hồ là lựa chọn tốt nhất!
Mọi người vậy không nói gì, cố gắn tìm biện pháp khác.
– Bắt cóc sứ giả đại nhân, nói dễ hơn làm.
Thiên Ma Hoàng liền cảm thán nói.
– Cho nên mới nói, chư vị phải đồng tâm hiệp lực, ta đã nghĩ ra biện pháp khiến sứ giả đại nhân, Đông Hoàng cùng với Tư Không Vũ Hoàng đến Kiếm thành.
Đến lúc đó, chỉ cần chư Hoàng đồng tâm, chế trụ hắn, chúng ta có thể đi đến Đại Thế Giới. Vũ Hoàng bình tĩnh nói. Khi nói những đó, ngay cả Vũ Hoàng cũng đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. ….. Sau đó không lâu, tin tức chúng Hoàng hàng lâm Kiếm thành lan truyền nhanh chóng. Đồng thời cũng có một số tiếng mắng tức giận đối với sứ giả đại nhân cuồn cuộn truyền ra ngoài. Vũ Hoàng vũ nhục sứ giả đại nhân thần bí, bỏ qua thiên địa quy tắc, ngày khác ắt gặp trời phạt, chết không chỗ chôn. Mà Không chỉ có Vũ Hoàng, các vị Vũ Hoàng cũng đều tỏ ra bất mãn, mắng sứ giả đại nhân không xứng làm sứ giả, hãy cút ra ngoài. Những tiếng mắng kia làm cho tin tức về sự tồn tại của sứ giả đại nhân bắt đầu lan tràn ra. Nhưng mọi người lại không rõ vì sao chư Hoàng lại tức giận mắng cái tên sứ giả đại nhân kia. Cái tên sứ giả đại nhân kia có thân phận gì? Sau vài ngày, lại có tin tức truyền ra, Bát Hoang chư Hoàng quyết định định cư ở Kiếm thành. Bọn hắn cùng với môn hạ đệ tử, đều không sẽ ra ngoài rồi. Mặc dù ý nghĩa của tin tức này chỉ có một số người hiểu, nhưng vẫn nhấc lên sóng to gió lớn. Khiến co tất cả mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà lại khiến Bát Hoang chư hoàng định cư tại Kiếm thành? ….. Cùng lúc đó, trong thái dương cổ bảo thuộc Đông Hoang, một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng đang đứng đó, sắc mặt lạnh như băng, trên ngươi tràn đầy hàn ý.
– Bọn họ cho rằng ta nghe không được bọn hắn sao?
Sứ giả đại nhân lực rét lạnh nói, mà Đông Hoàng đang đứng bên cạnh hắn, cũng cười lạnh nói:
– Có lẽ, bọn họ cố ý muốn chọc giận sứ giả đại nhân cũng không chừng?
– Ngươi có ý gì, bọn hắn định chó cùng rứt giậu?
Sứ giả đại nhân chau mày, phất tay áo nói:
– Buồn cười đến cực điểm, một đám ếch ngồi đáy giếng mà còn muốn động tới bổn Hoàng?
– Bọn họ tự tìm đường chết!Nguồn truyện audio
Đông Hoàng cười lạnh nơi. Sau đó, ánh mắt của hắn xuyên thấu hư không, nhìn về phía Trung Hoang!