Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 294 [Chương 1466 đến 1470]
❮ sautiếp ❯Chương 1466: Nguyển rủa quán thể
Trước sức mạnh của Đoạt thiên kiếm, tất cả đều tan biến, cuồng ma tan vỡ, những đạo kiếm quang của Lâm Phong cũng không ngừng bị mai một.
– Xuy!
Khi thấy như thế, Lâm Phong chém thêm hai kiếm lên trời, đồng thời sau lưng hắn cũng xuất hiện một đôi cánh bạch ngân dài đến hơn mười mét. Đôi cánh bao bọc thân thể Lâm Phong.
– Chết đi!
Vào lúc này, đám người Tề gia đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Khi đoạt thiên kiếm chém xuống, trong ánh mắt của họ lộ vẻ vui mừng, Đoạt Thiên kiếm kia do Phù Thiên đại trận cướp đoạt thiên địa lực hình thành, là công kích mạnh nhất của đại trận. Tuy bất hủ kiếm của Lâm Phong hết sức kinh khủng, nhưng trước sức mạnh của Đoạt Thiên kiếm, cũng không chống đỡ được lâu.
– Mạn!
Khi thấy cảnh đó, Như Tà nộ quát một tiếng, khiến cho hư không phảng phất như chậm lại. Sau đó, Như Tà Kiếm đánh ra một kiếm, một kiếm của Như Tà lập tức phá không, đánh vào Đoạt Thiên kiếm. Tuy Như Tà biết rõ không có cách nào có thể ngăn trở thanh kiếm kia, nhưng hắn vẫn toàn lực suy yếu uy lực một kiếm đó. Có như vậy, Lâm Phong mới có cơ hội sống sót. Đoạt thiên kiếm chỉ dừng lại chỉ chốc lát, rồi nó rốt cục cũng xỏ xuyên qua vô tận kiếm quang của Lâm Phong và một kiếm kia của Như Tà, chém xuống đôi cánh bạch ngân của Lâm Phong. Khi bị Đoạt Thiên kiếm đâm vào, đôi cánh bạch ngân xuất hiện vài vết nứt những vết nứt kia nhanh chóng lan rộng. Sau một lúc, ngân dực cũng tan vỡ, Đoạt Thiên kiếm cuối cùng đã đâm vào trong thân thể Lâm Phong. Khi ngân dực tan vỡ, bên trong nó có một ánh sáng bất hủ toát ra, Lâm Phong đã lợi dụng khoảng thời cực kỳ ngắn ngủi khi Đoạt Thiên kiếm chưa đâm vào, để bố trí một đạo bất hủ kiếm ý khác.
– Phá!
Lâm Phong ngửa mặt lên trời rống giận, đôi mắt hắn vô cùng lạnh lùng nhìn Đoạt Thiên kiếm. Giờ khắc này, cả người hắn đã hóa thành một thanh bất hủ kiếm, muốn phá vỡ bầu trời.
– Ầm ầm!
Lực lượng kinh khủng từ sự va chạm của hai thanh kiếm tàn sát bừa bãi trên hư không phá hủy tất cả. Từ trong hai thanh kiếm bắn ra vô số những kiếm quang nhỏ bé giống như những thanh phi kiếm tung tóe khắp nơi. Thậm chí còn có vài tia xuyên thấu qua đầu của vài người, trực tiếp giết chết bọn họ. Vào lúc này, mọi người chỉ thấy hai thanh Kiếm đó đang va chạm trong hư không, đan vào cùng một chỗ. Mà chuôi Đoạt Thiên kiếm càng ngày càng hư ảo, dần dần tiêu tán. Sau khi Đoạt Thiên kiếm tiêu tán, Lâm Phong cũng hóa lại thành bản thể. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thở hổn hể như thoát lực. Một kiếm kia vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn, khiến hắn phải khó khăn lắm mới chống lại được. Vũ hoàng thế gia quả thực đáng sợ, mặc dù không có Vũ Hoàng, nhưng cũng có thể uy hiếp được tính mạng hắn. Giờ khắc này, đám người Tề gia nhân đang vô cùng chấn động. Họ không ngờ một kiếm hội tụ thiên địa nguyên lực và được Phù Thiên đại gia trì, mà lại không giết được Lâm Phong.
Nhân lúc Tề gia đang sửng sờ, Như Tà dùng tốc độ như thiểm điện bôn lôi của hắn chém chết một cường giả Tề gia. Sau khi hắn chạy trốn, đám người Tề gia mới giật mình tỉnh dậy.
– Trước tiên giết chết Lâm Phong đã.
Khi thấy mọi người đang đính truy đuổi Như Tà, đội trưởng chấp pháp đội hét to. Sau khi Lâm Phong ngăn cản Đoạt Thiên kiếm, Lâm Phong tựa hồ đã thoát lực, nên đấy chính là cơ hội tốt để giết chết hắn.
– Ông!
Khi nghe vậy, đám người Tề gia lao về phía Lâm Phong. Lực lượng hư không kinh khủng dường như muốn xe nát hắn lại.
– Tử vong nguyển rủa!
Trong tay Lâm Phong lập tức xuất hiện Nguyền Rủa quyền trượng. Lực lượng tử vong nguyền rủa tập kích tất cả bộ phận trên cơ thể của đám người Tề gia, làm cho thần sắc của những người trở nên trắng bệch, thân thể cứng ngắc, dường như sắp tử vong.
– Ông!
Sau đó, bọn họ thấy Lâm Phong để nguyển rủa quyền trượng trong hư không. Chỉ trong khoảnh khắc, nguyển rủa quyền trượng hóa thành nguyển rủa cổ thụ.
– Như Tà sư huynh, huynh mau đi bổ ra hư không, để bọn chúng cho ta.
Thanh âm Lâm Phong lúc này phảng phất như đến từ Cửu U, lạnh lẽo đến xương. Sau khi nghe vậy, Như Tà hơi chần trừ, nhưng lập tức gật đầu, bay về phía đại trận trên trời. Hắn nhất định phải phá vỡ phong tỏa của Phù Thiên đại trận, nếu không khi Tề Hoàng trở về, cả hai bọn họ đều trốn không được.
– Hắn làm sao lại tự tin như vậy?
Đám người Tề gia nhìn chằm chằm Lâm Phong, chỗ này có rất nhiều cường giả Tề gia, tất cả đều là Tôn giả trung kỳ, chẳng biết Lâm Phong lấy tự tin ở đâu ra, mà đòi ngắn cả bọn ho.̣
– Nguyền rủa!
Lâm Phong ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, lực lượng nguyển rủa vô cùng vô tận xỏ trên nguyển rủa cổ thụ ăn mòn thân thể hắn. Lúc này, Lâm Phong phảng phất như nguyển rủa ôn thần, chỉ cần một cái nhìn, đã làm cho lòng người kinh đảm.
– Thật ác độc, không ngờ hắn lại tự nguyền rủa chính mình.
Đây là thủ đoạn gì? Khi mọi người thấy nguyển rủa cổ thụ đang phóng ra vố số lực lượng nguyển rủa vào cơ thể Lâm Phong, họ cũng chỉ biết ngơ ngát.
– Hình như nguyển rủa cổ thụ đang dung nhập vào trong thân thể của hắn, khiến chi hắn trở thành nguyển rủa thể.
Sau khi một vị cường giả nói ra suy đoán của hắn, các cường giả Tề gia run rẩy dữ dội. Lúc này, Lâm Phong thật đáng sợ, nguyển rủa vốn là một loại lực lượng khiến rất nhiều người sợ hãi và kiêng kỵ, không người nào dám đụng vào. Một khi đã bị nguyển rủa quấn lấy, hậu quả sẽ cực kỳ đáng sợ. Mà lúc này, cả người Lâm Phong đều có trớ trú, bảo bọn họ đánh kiểu gì đây?
– Giết, chết hắn!
Một vị Tôn vũ tầng bảy phóng ra một ngọn lửa màu đen về phía Lâm Phong. Nhưng khi ngọn lửa đó sắp chạm vào thân thể hắn, Lâm Phong lại bỗng nhiên quét mắt nhì Tôn vũ tầng bảy nọ. Trong khoảnh khắc, thân thể người đó biến thành một mảnh tro nguội, trong ánh mắt của hắn vô cùng mờ mịt.
– Giết chết bọn họ!
Thanh âm Lâm Phong dường như vọng từ Cửu U, khiến cho đôi mắt của vị Tôn vũ tầng bảy đó lập tức lóe lên. Sau đó, hắn ta về hướng người của Tề gia.
– Chết!
Lâm Phong đột nhiên nhìn vèe phía một người khác, thân thể người đó run lên, lập tức rơi từ trên bầu trời xuống. Vào lúc này, chỉ cần một ánh mắt cũng Lâm Phong cũng có có thể giết người.
– Ông!
Đột nhiên có một hư không ba động truyền ra, lại có một người lao về hướng Lâm Phong, Lâm Phong chuyển mắt nhìn hắn. Khi người đó định giết Lâm Phong, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt xám như tro tàn, sinh cơ tuyệt diệt. Khi thấy cảnh đó, trái tim của những cường giả khác đập mạnh một tiếng. Mặc dù Lâm Phong đã thoát lực, nhưng hắn lại hóa thành nguyển rủa thể. Khiến cho những cường giả kia không dám lại gần.
– Mau tái khởi Phù Thiên đại trận!
Khi người nọ vừa dứt lời, Phù Thiên đại trận tỏa ra những ánh sáng loá mắt, lực lượng hư không cũng điên cuồng hội tụ. Mà giờ khắc này, Lâm Phong đột nhiên lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt một người, ánh mắt lạnh như băng của hắn quét nhìn người nọ. Khi thấy cảnh đó, hai người hai bên trái phải muốn xuất thủ, ánh mắt của Lâm Phong đột nhiên nhìn qua hai người đó. Mà lúc này, Như Tà đang khắc từng đường hoa văn kỳ dị, tạo thành một hình đồ án, đồ án đó không ngừng ăn mòn Phù Thiên đại trận. Mà trong hư không không ngừng có cường giả Tề gia vẫn lạc, bất cứ nơi nào Lâm Phong đi qua, hầu như không có người nào có thể ngăn cản tử vong nguyền rủa ăn mòn. Khi bọn họ muốn công kích Lâm Phong, sẽ bị Lâm Phong dùng một ánh mắt nguyền rủa giết chết. Khi những người bên ngoài nhìn thấy từng vị cường giả Tôn vũ của Tề gia vẫn lạc, họ cảm thấy lạnh cả người. Nếu tiếp tục như vậy, toàn bộ những cường giả đang bao vây Lâm Phong sẽ phải chết. Ngoại trừ những người Tề Hoàng mang đi, đó là nhóm cường giả tinh anh nhất của Tề gia. Nếu tất cả chết đi, Tề gia sẽ gặp tổn thấy to lớn.
– Nhất định phải thông tri chi Tề Hoàng!
Nếu không thông tri cho Tề Hoàng, Tề gia sẽ có tai ương ngập đầu. Lâm Phong là một người điên, hắn nguyền rủa mình, không biết hắn sẽ quật Tề gia thành cái dạng gì nữa?
– Phốc, phốc!
Vào lúc đó, đột nhiên có hai âm thanh thanh thúy âm vang lên, khiến cho Lâm Phong cùng Như Tà khẽ run. Ấn ký ở trên người họ đều đã phá bể nát, Tề Hoàng đã tới hư vô chiến trường.
– Lâm Phong, chuẩn bị đi thôi!
Như Tà rống lên một tiếng. Lâm Phong cũng biết đã đến lúc cần phải đi, Tề Hoàng là Vũ Hoàng, nên tốc độ vô cùng kinh người, rất nhanh sẽ chạy về Tề gia.
Chương 1467: Tề gia khó xử
Ngăn cản hắn lại, Đoạt Thiên Sát.
Tên đội trưởng chấp pháp đội của Tề gia nộ quát một tiếng. Lâm Phong và Như Tà đã giết nhiều người như vậy, mà bọn hắn còn có đường hoàng ly khai, Tề gia sẽ trở thành trò cười của Bát Hoang.
– Chết!
Lâm Phong hàng lâm trước mặt một tên cường giả Tôn vũ tầng chín, lực lượng nguyền rủa hung mãnh lao ra. Mặc dù bị Lâm Phong giết chết không ít người, nhưng Phù Thiên đại trận vẫn ngưng tụ được Đoạt thiên kiếm.
– Cút ngay!
Người nọ phóng xuất ra võ hồn, lực lượng hư không vô tận phong tỏa nguyền rủa.
– Giết chết hắn!
Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong hét một tiếng. Nhưng đột nhiên có vài cường giả bay về phía Lâm Phong. Họ vốn là người người bị trớ trú giết chết nhưng lại đột nhiên xuất thủ, họ đang kéo tên cường giả đang đánh với Lâm Phong lại. Sắc mặt người nọ cứng ngắc, hắn liên tục dùng lực lượng hư không tấn công những người kia. Lúc này,tựa hồ hắn còn chưa ý thức được, những người kia chỉ là những xác chết, bị vong linh nguyền rủa làm sống lại.
– Chết đi!
Trong con ngươi của Lâm Phong hiện lên một tia điên cuồng, thân thể của hắn lao về phía đối phương.
– Ngươi muốn chết!
Sắc mặt của người kia cực kỳ khó coi, hắn dùng lực lượng hư không xuyên thấu thân thể Lâm Phong. Nhưng kia chạm đến đến lực lượng nguyền rủa, cánh tay của hắn dần dần tan rã, nhưng lực lượng nguyền rủa vẫn không ngừng ăn mòn thân thể hắn. Theo từng luồng sinh mệnh lực bị tước đoạt, sắc mặt hắn dần dần trở nên trắng bệch. Ngay khi đó, Lâm Phong chém ra một đạo kiếm quan cắt bay đầu người nọ. Cùng lúc đó, Đoạt Thiên kiếm cũng dần dần tiêu thất.
– Đi.
Như Tà đánh ra một chưởng vào Phù Thiên đại trận, có Thánh văn phát sáng, chậm rãi mở Phù Thiên đại trận ra.
– Lâm Phong!
Như Tà lại hô lên một tiếng. Lúc này Lâm Phong vẫn liên tục xuất hiện trước mặt những cường giả còn lại, nguyền rủa bọn họ.
– Đi!
Sau khi Như Tà thấy Lâm Phong lao ra, cả hai cùng bay về phương xa. Giờ khắc này, đám người Tề gia cũng không ngăn cản hai người bọn họ ly khai nữa. Một lúc sau, Phù Thiên đại trận vẫn tỏa sáng như trước, nhưng thân ảnh của Lâm Phong và Như Tà đã biến mất từ lâu. Họ chỉ lưu cho Tề gia một đống thi thể. Ngay lúc đó, đột nhiên có một cổ uy áp hàng lâm Tề gia, làm cho đám người Tề gia vô cùng kích động. Trong hư không, một đạo thân ảnh xuất hiện.
– Tề Hoàng!
Tề Hoàng trở về chậm một bước, Như Tà và Lâm Phong đã chạy được một lúc rồi. Mà bên cạnh Tề hoàng còn có một người nữa. Khi Tề Thiên Hành và Tề Hoàng về tới Tề gia, thứ in vào mắt của bọn họ, cũng chỉ có thi thể của người của Tề gia. Mấy trăm cổ thi đó hầu như đều là cường giả Tôn vũ cảnh.
– Người nào làm?
Tề hoàng lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt của hắn vô cùng uy nghiêm, khiến cho mọi người cảm nhận được một cổ uy áp đáng sợ, phảng phất như tánh mạng của bọn họ không còn trong tay mình. Chỉ cần Tề Hoàng muốn, bọn họ sẽ lập tức biến mất.
– Lâm Phong và Như Tà!
Khi mọi người đang còn run sợ, còn có một thanh âm đáp lại. Sau khi âm thanh đó chấm dứt, trong thiên địa đột nhiên có một cổ sát ý kinh người xuất hiện.
– Lâm Phong!
Vào lúc này, cả người Tề Thiên Hành tràn ngập sát ý. Lúc trước, khi không tru diệt được Lâm Phong, Tề gia đã đã bị cả Bát Hoang cười cho thúi mũi. Nên bọn họ mới ra tay đối phó với đệ tử Thiên Đài, khiến cho không ít đệ tử Thiên Đài tử vong. Nhưng hôm nay, Tề gia lại bị Lâm Phong đánh lén, chém giết mấy trăm cường giả Tôn Vũ. Mà Lâm Phong và Như Tà còn bình yên ly khai nữa chứ.
– Hôm nay, toàn bộ Bình Minh thành đều biết, chỉ cần một hai ngày, tin tức có thể truyền khắp Bát hoang, thậm chí truyền tới Tề quốc.
Vì Tề gia đã khởi động Phù Thiên đại trận nên cả Bình Minh thành đều biết có chuyện xảy ra. Khi tin tức Tề gia gặp nạn truyền ra, có người bảo Tề gia vô năng, đã liên minh cùng Thiên Long Thần Bảo, lại dùng hai vị Vũ Hoàng và một vị vô địch Tôn chủ xuất động truy sát Lâm Phong. Không những không có giết được hắn, mà lại còn bị hắn chơi một vố. Khi liệp sát đệ tử Thiên Đài, lại bị Lâm Phong và Như Tà đột nhập vào Tề gia, trắng trợn tàn sát, như chổ không người.
– Vì sao bọn chúng biết ta không ở Tề gia, tra!
Tề Hoàng lạnh lùng ra lệnh, vì sao bọn chúng có thể biết hắn rời Tề gia, hắn vừa mới đi vào sáng sớm hôm nay, tối đó, Lâm Phong và Như Tà đánh tới. Chắc chắn có người đã để lộ thông tin, nhưng đó là ai. Tin tức Lâm Phong và Như Tà tàn sát Tề gia giống như một cơn cuồng phong cuốn qua cả Bình Minh thành. Không ngừng ở đó, nó còn càn quét cả Bát Hoang. Bây giờ đang có rất nhiều người đều đang nghị luận về chuyện đó. Tề gia dùng đủ loại thủ đoạn, mới chỉ săn giết được một lượng nhỏ đệ tử của Thiên Đài. Mà Lâm Phong đã đi thẳng đến Tề gia, càn quét một đợt, cho Tề gia một cái giáo huấn sâu sắc, người Thiên Đài không phải các ngươi có thể tùy ý sát hại, nếu không thì phải trả một cái giá đau đớn. Về phần rốt cuộc là người nào đã để lộ tin tức, thì vẫn là một bí ẩn. …… Mấy ngày sau, trong một cái động phủ trong một tòa sơn mạch tại Đông hoang. Cả cái động phủ đó đang bị một luồng nguyền rủa mãnh liệt bao phủ. Mà Như Tà cũng đang khoanh chân ngồi đàng hoàng trong động phủ đó. Vào lúc này, ánh mắt của hắn đang không ngừng nhìn vào sâu trong động phủ.
– Còn mấy ngày nữa Tề Viêm tổ chức hôn lễ rồi, hy vọng đệ có thể vượt qua!
Như Tà thì thào nói nhỏ. Lúc hắn và Lâm Phong ly khai Tề gia đãbắt đầu ẩn nặc. Khi Tề Hoàng tìm tòi toàn bộ Bình Minh thành, bọn họ đã tiến nhập vào trong Ngọc Hoàng cung, nên Tề Hoàng không thể tìm được. Từ khi bọn họ đi tới phiến sơn mạch này, Lâm Phong vẫn đắm chìm trong trong tu luyện. Lúc ở Tề gia, hắn dung nhập Nguyền Rủa quyền trượng vào cơ thể, khiến cho hắn trở nên vô địch, chỉ cần dùng một ánh mắt đã có thể giết người. Nhưng hắn không thể mang theo cổ lực lượng nguyền rũa kia mãi.
– Ừ?
Đúng vào lúc này, Như Tà khẽ nhíu mày, hắn lập tức thấy nguyền rủa trong động phủ hóa thành một vòng xoáy, không ngừng phu ra nuốt vào. Mà cái vòng xoáy kia càng ngày càng mãnh liệt, nuốt trọn nguyền rủa. Lúc Như Tà hoàn toàn không cảm thụ được khí tức nguyền rủa nữa, vòng xoáy kia cũng tan biến. Một lúc sau, sâu trong động phủ có tiếng bước chân chậm vang lên, ngay sau đó có một bóng người.
– Xong rồi chứ?
Như Tà cưởi hỏi Lâm Phong. Lúc này, trên người Lâm Phong đã không có khí tức của nguyền rủa. Bây giờ, khí tức của hắn đã trở lại bình thường, nếu không để ý, còn có thể tưởng hắn là phàm nhân.
– Ừ!
Lâm Phong gật đầu đáp. Sau khi tốn vô số công sức, hắn rốt cục đã hóa giả được lực lượng nguyền rủa của nguyền rủa quyền trượng. Hắn đang dung nhận chúng vào trong cơ thể, nên mặc dù không có nguyền rủa quyền trượng, uy lực của nguyền rủa của hắn vẫn kinh khủng như trước.
– Nếu đã xong rồi, mau lên đường thôi!
Vừa dứt lời, Như Tà nhảy từ trên cự thạch nhảy xuống, mỉm cười nới với Lâm Phong:
– Trong hôn lễ của Tề Viêm chắc chắn sẽ có vô số đại nhân vật và anh tài của Bát Hoang và Cửu U thập nhị quốc tham gia.
Chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt một chút đi.
– Nếu Tề hoàng thấy hai người chúng ta, hắn chắc chắn sẽ tru diệt chúng ta đó.
Lâm Phong nhún vai nói.
– Đông hoàng đã mời thiên hạ anh kiệt, mà lại có sứ giả đại nhân đến.
Ngươi cho rằng Tề Hoàng sẽ dám động thủ đối phó chúng ta sao? Dù sao thì Tề gia hắn cũng không phải không có giết qua đệ tử của Thiên Đài chúng ta. Chúng ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Như Tà tỏ ra không thèm để ý, cười nói. Nếu Tề hoàng thật sự giết bọn hắn trong tiệc cưới của Tề Viêm, Tề Hoàng sẽ vô cùng mất mặt với người trong thiên hạ.
– Tề hoàng không động thủ được, Tề Thiên Hành cũng sẽ ra mặt.
Lâm Phong cười nhạt nói. Nếu Tề Thiên Hành vì Tề gia mà giết hai người họ, người khác cũng không thể nói gì hơn. Dù sao Tề Thiên Hành cũng không phải Vũ Hoàng, nên không cần chú ý quy tắc.
– Thiên Đài Chúng ta cũng không phải không có vô địch Tôn chủ!
Như Tà nhún vai nói. Sau đó, hai người nhìn nhau cười, xuất phát đi Tề quốc. Hôn lễ của Tề Viêm chỉ sợ sẽ không yên bình.
Chương 1468: Tề quốc
Tề quốc, một trong Cửu U thập nhị quốc, địa vực vô tận.
Có vô số quốc gia và thành trì đều phụ thuộc Tề quốc, khiến Tề quốc trở thành bá chủ một phương. Tại bát hoang cảnh, có rất ít người biết, vua Tề quốc chính là Đông Hoàng của Bát Hoang và là cha của Tề Hoàng.
Tề quốc và đông Hoang Tề gia là một nhà. Chỉ có một số người có địa vị khá cao trong Bát Hoang mới mơ hồ biết chuyện này. Mà không chỉ có Tề gia như vậy, mà một ít thế lực khác cũng có quan hệ vô cùng phức tạp với Cửu U thập nhị quốc.
Đặc biệt là Vấn gia và Tư Không gia. Mặc dù chuyện này cũng không phải bí mật gì, nhưng người thường lại vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc được. Tỷ như Lâm Phong, hắn trước kia không biết mấy chuyện như vậy. Chỉ khi hắn có địa vị nhất định, hắn mới chậm rãi tiếp xúc những bí tân này.
Theo thực lực trở nên càng cường đại, tầm mắt của hắn càng thêm rộng, thấy càng nhiều hơn. ….. Tề quốc, Hoàng thành, Hoàng cung có một cái cầu thang có khoảng một vạn bậc.
Nếu thường nhân đi lên, phải đi hồi lâu mới tới. Nhìn từ xa, cái cầu thang kia cực kỳ đồ sộ, uy nghiêm vô cùng, phảng phất như câdu thang dẫn đến thiên cung.
Lúc này, hoàng cung Tề quốc vô cùng náo nhiệt, từng đạo thân ảnh liên tục đi lên cầu thang trên, phảng phất như đang đi hành hương. Mà trên cầu thang có một đám quân sĩ mặc ngân bạch áo giáp thủ hộ. Bất kỳ ai đến hoàng cung của Tề quốc đều phải đạp lên cầu thang kia, không được bay lên. Chỉ có Hoàng tộc Tề quốc được ngự không bay lên.
Nên các cường giả Bát hoang cảnh đến nơi đây, cũng đều tuân thủ quy củ, đi từng bước lên. Tuy trong lòng bọn họ rất bất mãn, nhưng cũng không dám tỏ vẻ. Nếu bọn họ là Vũ Hoàng trung kỳ, nhất định cũng đặc ra quy tắc tương tự như vậy.
Quy củ vĩnh viễn đều do người nắm quyền đặc ra, mà người có quyền lực lớn nhất, không ai khác ngoài Vũ Hoàng. Nhưng vào lúc, lại có người ngự không bay đi, không hề quan tâm quy tắc Tề gia, phảng phất như quy tắc của Tề quốc vô hiệu đối với bọn họ. Khi nhìn thấy cảnh đó, rất nhiều người đều nhỏ giọng bàn luân, nhưng cũng có không ít người tỏ ra ngưng trọng.
Có không ít người nhận ra người thanh niên đang ngự không phi hành ở trên hư không là thanh niên cường giả nổi tiếng tại Bát Hoang cảnh. Danh khí của người thanh niên này phi thường to lớn, thậm chí có thể sánh cùng yêu nghiệt Lâm Phong. Dù ở Bát Hoang cảnh mênh mông, người như hắn cũng không nhiều.
– Hạ Thiên Phàm, hắn cũng dám vi phạm quy củ của Tề quốc?
Hạ Thiên Phàm quả kiêu ngạo, vô số cường giả Bát Hoang đều không dám vi phạm quy củ đó.
– Hạ Thiên Phàm họ Hạ, hắn không phải người Tề gia, càng không phải Vũ Hoàng, lẽ nào chỉ bằng thực lực yêu nghiệt của hắn, mà cũng dám bất kính đối với Đông hoàng?
Từ khi bọn họ thấy Hạ Thiên Phàm bước chân lên cầu thang Hoàng cung, không hề có ai ngăn cản hắn. Mà tướng sĩ Tề quốc trấn thủ trên cầu thang cũng không ngăn cản Hạ Thiên Phàm. Phảng phất như Hạ Thiên Phàm làm như vậy đương nhiên.
– Người này xuất hiện vô cùng đột ngột, thân phận vô cùng thần bí, thực lực lại cường đại đến bất khả tư nghị.
Hắn đã khiêu chiến rất nhiều yêu nghiệt của Bát Hoang, đồng thời cũng đánh bại rất nhiều người. Lai lịch của hắn ra sao, thì vẫn là bí ẩn? Rất nhiều người đều âm thâm suy đoán, nhưng bọn họ vẫn nghĩ không ra, chỉ có nhân vật hạch tâm của Tề gia, mới có thể biết được thân phận chân thật của Hạ Thiên Phàm. Bằng không, làm sao Hạ Thiên Phàm lại tùy ý vi phạm quy tắc của Tề quốc như vậy được.
– Thân phận Hạ thiên phàm nhất định vô cùng phi thường!
Tất cả những người đi tới Tề quốc hôm nay đều là tinh anh của Bát Hoang cảnh, nên khi thấy Hạ Thiên Phàm ngự không phi hành, bọn họ có cảm giác không thoải mái. Phảng phất như Hạ Thiên Phàm đang đứng trên đầu bọn họ vậy.
– Lại có người ngự không phi hành, không biết người nào đây?
– Vị trung niên mặc áo bào trắng kia tựa hồ thâm bất khả trắc, khiến ta sinh ra một loại cảm giác ngưỡng vọng, như khi nhìn thấy sư tôn.
Một vị đệ tử của Vũ Hoàng thầm nói. Vị trung niên mặc áo bào trắng ở chính giữa không có bất kỳ khí tức gì. Khiến cho người ta có một loại ảo giác, phảng phất như hắn đã hòa cùng với thiên địa hư làm một thể, vốn như một bộ phận của phiến thiên địa này.
– Sứ giả đại nhân!
Khi một ít người đã tiến nhập cổ chiến trường, còn sống đồng thời sống đi ra nhìn thấy người trung niên mặc áo bào trắng trong hư không kia, họ nhận ra người kia là sứ giả đại nhân. Thế nhưng, những những người đi cùng với hắn là ai, tu vi của bọn họ đều Tôn vũ, nhưng lại có thể chuyện trò vui vẻ với sứ giả đại nhân, địa vị của bọn họ cũng vô cùng phi phàm. Nhưng cũng có người nhận ra, trong mấy người đó, có người là những nhân vật mới quật khởi ở Bát Hoang, thực lực cường hãn.
– Xem ra đúng như sư tôn đã nói, Bát Hoang và Cửu U đã không còn yên bình nữa.
Sau đó, bọn họ lập tức thấy một đám binh sĩ mặt bạch y giáp của Tề quốc, khom người đối với nhóm người kia:
– Sứ giả đại nhân!
Sứ giả đại nhân mỉm cười, lập tức phất phất tay bảo bọn binh sĩ đứng dậy, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Khi thấy đám người Tề quốc vô cùng lễ phép, Sứ giả đại nhân có chút hài lòng. Đông Hoàng biết làm người, chí ít cũng biết kính trọng hắn.
– Có rất nhiều Vũ Hoàng đều đến rồi, Đông Hoàng quả nhiên có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Khi thấy các Vũ Hoàng liên tục kéo tơi, mọi người đều bắt đầu tìm kiếm sư tôn và trưởng bối. Chỉ có Vũ hoàng mới có tư cách không bị quy tắc trói buộc, bay thẳng vào hoàng cung Tề quốc. Bọn họ là những nhân vật đứng ở đỉnh của kim tự tháp, chưởng khống giả chân chính của Bát Hoang cảnh và Cửu U thập nhị quốc.
– Ừ?
Nhưng vào đúng lúc này, mọi người trên cầu thang nhìn thấy một vị cường giả, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Người đó chính là Vũ Hoàng của Thiên Đài, không ngờ người đã biến mất rất lâu như Vũ Hoàng lại xuất hiện lần nữa. Mà lại còn đến Tề quốc tham gia hôn lễ của Tề viêm nữa chứ.
– Hôm nay có rất nhiều Vũ Hoàng cùng sứ giả đại nhân đến.
Nên dù cho Đông Hoàng, Tề Hoàng có ân oán rất sâu cùng Võ Hoàng, cũng sẽ không động thủ với Vũ Hoàng trong hôn lễ của Tề viêm đâu, cùng lắm là làm khó dễ mà thôi. Ngay mấy ngày trước, bọn họ nghe được tin tức từ Đông Hoang truyền ra, hai vi đệ tử cung Thiên Đài Lâm Phong và Như Tà đã đánh bất ngờ Tề gia vào ban đêm. Giết chết một trăm vị cường giả của Tề gia, mà lại toàn thân trở ra được. Khi tin tức này được truyền đến, người trong thiên gạ vô cùng chấn động, họ không ngờ Lâm Phong và Như Tà lại lớn gan như vậy. Đường đường là Vũ Hoàng gia tộc, lại bị hai người giết vào đến tận hang ổ. Mà số người bị giết trong lần tập kích đó, rất có thể còn nhiều hơn vài lần số được báo.
– Ngươi nói thử xem, hôm nay Lâm Phong có tới không?
Vào lúc này, đột nhiên có người mở miệng hỏi.
– Chắc không tới đâu.
Nếu Lâm Phong đến đây, không phải tự nộp mạng cho Tề gia sao? Người Tề gia hận bây giờ là Lâm Phong. Hắn không những giết con cháu Tề hoàng, mà còn năm lần bảy lượt làm lăng nhục Tề gia và chuyện mấy hôm trước nữa. Nếu hắn đến, Tề gia nhất định sẽ không tha hắn còn sống ly khai. Nếu ta là hắn ta nhất định sẽ trốn đi biệt tích. Có người đáp lại.
– Trừ phi hắn to gan lớn mật, không muốn sống nữa thì mới tới đây.
– Ha ha ha.
Ta lại có suy nghĩ khác, cái tên Lâm Phong này là hạng người vô pháp vô thiên. Từ trước tới nay, không việc gì hắn không dám làm, nói không chừng, lần này hắn sẽ thật sự đến đó. Khi nghe người kia nói, có một người thấp giọng cười nói, mà người vừa mới là Vấn Thiên Ca. Sau đó, hắn và Vấn Ngạo Tuyết đi vào bên trong. Khi mọi người nghe Vấn Thiên Ca nói vậy, họ cũng không nói gì, tiếp tục đi lên cầu thang.
Chương 1469: Phá hư quy củ
Trên đỉnh cầu thang dẫn vào Tề quốc Hoàng cung có một Thiên môn, Thiên môn kia vô cùng cao lớn, khiến người ta cảm thấy vô thượng uy nghiêm.
Khi Vấn Thiên Ca và Vấn Ngạo Tuyết thấy thiên môn, trong đôi mắt hiện lên một tia diễu cợt, nói:
– Tề quốc kiến thiết Thiên môn thành Tiên cung phủ đệ, dã tâm không nhỏ a.
Khi những người bên cạnh nghe được lời Vấn Thiên Ca, họ lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu Vấn Thiên Ca có ý gì? Bên ngoài Tiên cung có một cái sân rộng đang bày vô số bàn tiệc, khi tới cầu thang đã có thể ngửi thấy được hương vị huỳnh tương ngọc dịch phả vào mặt. Mà Tiên cung có vô số đại điện rộng lớn, khí thế vô cùng, tất cả các kiến trúc đều có màu trắng. Trên các cung điện đều trang trí đầy những hoa văn mang đậm khí tức quý tộc, bất luận chỗ nào cũng đều có thể thể hiện sự cao ngạo của Tề quốc. Có thể nói Hoàng cung của Tề quốc được coi trọng hơn Tề gia ở Bát Boang cảnh, nên mới được xây dựng một cách xa hoa, lộng lẫy như vậy.
– Sứ giả đại nhân!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Đúng lúc này, phía xa xa có một giọng nói lanh lảnh vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy Đông Hoàng đích thân ra nghênh tiếp sứ giả đại nhân. Trên mặt Đông Hoàng nở một nụ cười vô cùng ấm áp, khiến những khác có cảm giác vô cùng thoải mái.
– Đông Hoàng, chúc mừng!
Sứ giả đại nhân cũng nở một nụ cười, chúc mừng Đông Hoàng.
– Đa tạ sứ giả đại nhân, xin mời ngài ngồi.
Đông Hoàng khách khí nói một tiếng, sau đó nhìn những người thanh niên đi cùng sứ giả đại nhân, cười nói:
– Hậu bối của Cổ gia sao?
Rất không tệ a, vô cùng anh tuấn lỗi lạc.
– Đông Hoàng khen trật rồi!
Khi Mấy người nghe được lời khen của Đông Hoàng vẫn tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại coi đó như chuyện đương nhiên, thấy thế, Đông Hoàng nghĩ thầm trong lòng, mấy tên hậu bối Cổ gia này quá thiếu lễ nghĩa, đã đi tới nơi này, mà còn lại dĩ tỏ ra cao ngạo như. Mà còn để trưởng bối như hắn phải chào hỏi bọn chúng trước. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đông Hoàng vẫn hết sức khách khí, chỉ dẫn mọi người đến chỗ ngồi của họ.
– Chư vị huynh đệ tới đây là niềm vui của tại hạ, xin mời tất cả ngồi xuống!
Vừa dứt lời, Đông Hoàng nhìn về phía những vị Vũ Hoàng còn đang trong hư không mời bọn họ ngồi xuống. Mỗi một vị Vũ Hoàng đều ngồi ở nơi cao nhất, nhưng không có ngồi chung một chỗ. Tất cả Vũ Hoàng đều do Đông Hoàng tự mình tiếp dẫn, nhưng Tề Hoàng cũng giúp đỡ một phen. Lần này, Tề Thiên Hành không tới, hắn phải ở lại canh giữ Tề gia. Hôm nay là ngày thành hôn của Tề Viêm, nếu Lâm Phong chạy tới quậy Tề gia lần nữa, Tề gia hắn thật sự không chịu nỗi nữa, nên Tề Thiên Hành phải ở lại trấn thủ. Một lúc sau, vô số thanh niên tài tuấn của Bát Hoang cảnh và Cửu U thập nhị quốc đến. Khi bọn họ vừa mới đến nơi, đã có ngươi tiếp đãi và an bài cho bọn họ hội hợp cùng trưởng bối. Tuy yên tiệc vô cùng lớn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn, khiến cho bầu không khí cũng có chút nới lỏng. Khi Vũ Hoàng đến, Tề Hoàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái, rồi không có tiếp tục chú ý.
– Hầu thanh lâm và Thiên Si cũng đến rồi!
Khi Vũ Hoàng đến, có người nhìn về phía hai đạo thân ảnh đang đi sau Võ Hoàng. Hai người đó là hai vị đệ tử thân truyền đã mất tích của Thiên Đài, nhị đệ tử Hầu Thanh Lâm và tam đệ tử Thiên Si.
– Tu vi Hầu Thanh Lâm đã bước vào Tôn vũ tầng chín, thật khủng khiếp, sợ rằng hắn đã có thể chạm đến cảnh giới vô địch Tôn chủ rồi.
Quả nhiên đúng như nhà tiên tri tiên đoán vậy, hắn tất sẽ thành Hoàng. Hôm nay hắn đã là Tôn vũ tầng chín, cự ly với Vũ Hoàng cảnh, sẽ không quá xa! Khi mọi người thấy tu vi của Hầu Thanh Lâm, họ thật sự rung động và hâm mộ. Ở đây cũng có rất nhiều người bị nhốt ở cảnh giới Tôn vũ tầng chín, cả đời bọn họ vô pháp bước vào Vũ Hoàng cảnh, thậm chí còn có người đều không thể bước vào cảnh giới vô địch Tôn chủ. Tất cả đều do thiên phú bọn họ không đủ, lại không có số mệnh nghịch thiên, nên đã định trước vô duyên cùng Vũ Hoàng. Chỉ có vài người có số may mắn, từ nhỏ đã có tư chất Vũ Hoàng như Hầu Thanh Lâm.
– Ông!
Đúng lúc này, trong hư không, đột nhiên có luồng kim quang xuất hiện che đậy mặt trời. Khi mọi người phải ngẩng đầu lên, họ thấy một đôi lông vũ uy nghiêm và những sợi kim sắc đang che kín bầu trời. Mà cũng có một đôi mắt kiệt ngạo đang nhìn quét mọi người, tựa như hắn duy ngã độc tôn.
– Bằng Hoàng và tiểu bằng Hoàng.
Mọi người đều nhận ra hai đạo thân ảnh đó là Thần điểu Kim Sí Đại Bằng.
– Đám Kim Sí Đại Bằng kia quả nhiên kiệt ngạo bất tuân.
Nghe nói tiểu bằng Hoàng, Bằng Ma đã từng bị Lâm Phong ngược, nên mới bế quan khổ tu một năm, mà Bằng Hoàng cũng tự mình rèn luyện cho hắn. Nên hôm nay, Bằng Ma mới có tu vi yêu Tôn tầng bảy.
– Cảm tạ Bằng Hoàng và tiểu bằng Hoàng đã giá lâm tệ xá.
Xin mời hai vị ngồi! Khi thấy hai người đó, Tề Hoàng thản nhiên chào hỏi một tiếng. Mặc dù trong lòng rất không thích vẻ kiêu ngạo của Bằng Hoàng và Bằng Ma, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng khách khí.
– Ông!
Khi Bằng Hoàng chuẩn đi đi vào, phía sau hắn lại có hai người đạp không đi đến. Khi mọi người nhìn thấy hai người đó, con ngươi của họ ngưng lại. Mà khi Tề Hoàng nhìn thấy hai người đó, trong đôi mắt cũng bắn ra một đạo sát ý. Hắn dường như muốn đạp hai người kia thành mảnh vụn. Mà khi các vị Vũ Hoàng đang ngồi trên ghế nhìn thấy hai người đó lại nở một nụ cười. Hai người đó chính là Lâm Phong cùng Như Tà.
– Bì bõm!
Khi Tiểu bằng Hoàng thấy Lâm Phong, hắn huýt dài một tiếng, trên người hắn hiện ra một luồng sát khí ngập trời lao về phía Lâm Phong. Bằng Ma hắn là thiên tài đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi tại Bát Hoang. Hắn đã từng quét ngang tất cả cường giả cùng giai, dù người có tu vi mạnh hơn hắn, cũng bị hắn đơn giản diệt sát. Chỉ có Lâm Phong làm cho hắn thất bại thê thảm, thậm chí đôi cánh của hắn còn bị Lâm Phong ngược đãi. Khi Lâm Phong nhìn thấy Bằng Ma, hắn nhàn nhạt tươi cười, to ra phong khinh vân đạm, phảng phất như không hề cảm thấy sát ý ngập trời của Kim Sí Đại Bằng. Vào lúc này, Lâm Phong không hề sợ Bằng Hoàng làm gì hắn. Vì nếu Bằng Hoàng thật sự muốn giết hắn, các vị Vũ Hoàng ở đây sẽ ngăn hắn lại. Về phần Bằng Ma, từ trước đến nay hắn chưa từng để tên đó vào mắt, thấy thế Lâm Phong ngư không bay lên.
– Trên cái cầu thang này, chỉ có Vũ Hoàng được ngự không bay lên.
Ngươi là người phương nào, mà lại dám to gan vi phạm quy củ Tề quốc ta? Khi thấy Lâm Phong đi bay lên, một tên binh sĩ đi tới trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng quát. Hắn đương nhiên biết Lâm Phong là ai? Nên mới lao ra cho Lâm Phong một cái hạ mã uy.
– Ngươi mù sao?
Lâm Phong lãnh đạm đáp lại một tiếng, sau đó, Lâm Phong chỉ vào Bằng Ma, thản nhiên nói:
– Hắn là Vũ Hoàng hả?
– Hừ!
Mà Như Tà cũng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
– Hôm nay là ngày vui của Tề gia, ta và sư đệ cùng các vị tài tuấn của Bát Hoang và Cửu U thập nhị quốc đến đây là cho Tề gia mặt mũi.
Nếu Tề gia không muốn đón khách, cứ đóng cửa lại đi, hà tất phải định ra cái quy củ này. Mà đã là quy củ, thì tất cả mọi người đều phải tuân theo chứ, làm sao có thể có vài người có thể không tuân thủ, mà vài người lại phải tuân thủ. Tề Quốc các ngươi đang định làm nhục chư vị thanh niên tài tuấn Bát Hoang và Cửu U à? Rất nhiều người nghe được lời của Như Tà, hăng hái ngẩng đầu quan sát. Có rất nhiều người ở đây cảm thấy rất khó chịu với quy định không được phi hành của Tề quốc. Đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy có nhân không tuân thủ quy củ, mà bọn họ lại phải tuân thủ, càng cảm thấy kém người ta một bậc, bọn họ vốn là yêu nghiệt của các thế lực lớn, tâm cao khí ngạo, nên làm sao có thể vui được. Mà khi nghe những lời của Như Tà, vị binh sĩ kia cứng họng. Hắn không ngờ Như Tà lại lôi tất cả mọi người vào chuyện này, lại còn bảo Tề quốc bọn họ kỳ thị mọi người.
– Vì hắn là Thần điểu Kim Sí Đại Bằng!
Sau một lúc, tên binh sĩ kia mới ấp úng nói.
– Ý của ngươi có phải, Thần điểu Kim Sí Đại Bằng cao quý hơn tất cả mọi người đến đây?
Đã như vậy, các ngươi cứ trực tiếp tiếp đãi Kim Sí Đại Bằng là được rồi, khỏi cần quan tâm tới bọn ta! Câu trả lời của Như Tà khiến tên binh sĩ kia nghẹn lời, mà sắc mặt của Bằng Hoàng và tiểu Bằng Hoàng cũng trở nên vô cùng khó coi.
– Thần điểu Kim Sí Đại Bằng, đương nhiên phải cao quý hơn so với người bình thường!
Bằng Hoàng nhìn Lâm Phong và Như Tà lạnh lùng nói. Hắn cũng không dám đắc tội với mọi người, nên chỉ nói cao quý hơn so với người bình thường, mà cái định nghĩa người bình thường là gì, cái này còn phải bàn bạc thêm
– Phải không?
Trong cái thế giới võ đạo này, kẻ nào có thực lực cường đại hơn thì cao quý hơn. Để chứng minh ta cao quý hơn Bằng Ma, ta muốn dùng tu vi Tôn vũ tầng sau đỉnh phong, khiêu chiến với Bằng Ma có tu vi Tôn vũ tầng bảy này, và tất nhiên cường giả̀ Vũ Hoàng không được nhúng tay vào, cũng không được mượn Hoàng khí, kẻ bại phải chết. Không biết Bằng Hoàng nghĩ sao? Lâm Phong nhìn về phía bằng Hoàng, thản nhiên nói.
– Người này thật lớn lối.
Khi nghe thấy lời Lâm Phong, thần sắc của mọi người ngưng lại.
– Giết ta, tự nhiên có thể chứng minh Thần điểu Kim Sí Đại Bằng cao quý hơn, do ta tự tìm tử lộ.
Bằng Hoàng, ngài không cần khách khí với ta, Bằng Ma, đến đây đi. Lâm Phong lãnh đạm nói với Bằng Ma, nụ cười miệt thị của hắn, làm cho tiểu bằng Hoàng tức giận ngập trời, như sắp lao ra tới nơi. Vào lúc này, Tề Hoàng vẫn không có mở miệng, bình tĩnh nhìn Lâm Phong và bằng Hoàng kết thù kết oán.
– Hừ!
Bằng Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó dắt Bằng Ma ly khai. Vào lúc này, hắn đã không còn cái vẻ cao cao tại thượng, kiêu ngạo bệ vệ như lúc đầu nữa. Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có một cổ sát ý đang sục sôi.
– Hôm nay là hôn lễ của Tề viêm, nên tất cả mọi người đều có thể ngự không đi vào.
Sau khi Bằng Hoàng biết mất, Tề Hoàng nhàn nhạt nói một tiếng. Từ lúc nãy tới giờ, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại không có nhìn hắn, hắn đang cùng Như Tà đi tới chỗ Vũ Hoàng. Vào lúc này, cũng có không ít người đều đưa mắt nhìn về hướng Lâm Phong. Tất cả những người đến đây đều là nhân vật ưu tú nhất Bát Hoang và Cửu U, nên bọn họ rất khó có thể phục ai. Huống hồ còn có những yêu nghiệt mới quật khởi như Hạ Thiên Phàm, bọn họ dĩ nhiên rất tự tin đối với bản thân.
Chương 1470: Tân nương
Lâm Phong, Như Tà!
Khi Hầu thanh lâm cùng Thiên Si thấy Lâm Phong và Như Tà, hai người họ cười nói:
– Làm đẹp lắm.
Lâm Phong nhún vai. Hắn đương nhiên biết hai vị sư huynh đang có ý gì? Khi Tề gia và Thiên Long Thần Bảo liên thủ liệp sát đệ tử Thiên Đài, tất cả đệ tử Thiên Đài đều vô cùng tức giận. Chuyện Lâm Phong và Như Tà thâm nhập Tề gia tiến hành một lần trả thù máu tanh, đã hung hăng tát Tề gia một cái bạt tai.
Mà sau khi việc ở Tề gia truyền ra, Thiên Long Thần Bảo cũng trở nên yên tĩnh không ít, không có còn dám trắng trợn liệp sát người Thiên Đài nữa. Sau khi an vị, Lâm Phong liếc nhìn chung quanh, chỗ này đang có rất nhiều người đều đang ngồi xuống. Tất cả những người tới đây đều là nhân vật cự phách, Nhìn từ đằng xa, Tề quốc Hoàng cung dường như Tiên cung đang huyền phù trong trên hư không, vô cùng uy nghiêm.
– Sự cường thịnh của Tề gia, không thể bỏ qua sự đóng góp của Tề quốc.
Vũ Hoàng đột nhiên bình thản nói một tiếng, khiến Lâm Phong khẽ gật đầu. Lúc này, Lâm Phong đột nhiên mơ hồ có cảm giác có một đạo hàn mang bắn về phía hắn. Khi hắn nhìn về phía đó, hắn thấy Thiên Long Hoàng và hai vị thái tử trong thiên Long cửu tử nhìn hắn.
Tới hôm nay, Thiên Long Thần Bảo cũng chỉ còn lại hai người kế nghiệp. Nếu Thiên Long đại thái tử và Thiên Long nhị thái tử cũng bị giết, Thiên Long Thần Bảo đã không còn người nối nghiệp. Khi thấy ba bọn họ đang nhìn hắn, Lâm Phong nâng chén rượu trên bàn, kính Thiên Long Hoàng một chén.
Khi Thiên Long Hoàng thấy hành động của hắn, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Lâm Phong, mà lại đứng dậy, đi tới chỗ của sứ giả đại nhân. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong cười nhạt một tiếng, lập tức chậm rãi uống hết chén rượu. Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm sứ giả đại nhân, chỗ sứ giả đại nhân có không ít người đang tiến lên mời rượu, tỏ vẻ tôn trọng đối với hắn. Khiến cho sứ giả đại nhân vô cùng vui mừng, cụng chén với bọn họ.
– Tu vi Sứ giả đại nhân cũng là Vũ Hoàng trung kỳ sao ạ?
Lâm Phong thấp giọng hỏi một câu, Vũ Hoàng gật đầu:
– Vũ Hoàng trung kỳ, nhưng địa vị của hắn có chút đặc thù!
Sứ giả đại nhân là người chưởng khống thông đạo đi thánh thành Trung Châu và quản lý Hoang hải giữa thượng cổ chiến trường.
– Đi, theo ta đi kính sứ giả đại nhân một chén!
Sau khi dứt lời, Vũ Hoàng bưng chén rượu đi tới chỗ của sứ giả đại nhân, mà tất cả đệ tử của Thiên Đài cũng đều đứng dậy, đi theo. Mà bên bàn của Sứ giả đại nhân cũng có một ít thanh niên oai hùng, khí thế phi phàm, trên người họ tựa hồ có một cỗ ngạo ý nhàn nhạt, dù đối mặt với Vũ Hoàng, cũng không hề thu liễm.
– Bọn họ đều là người của thánh thành Trung Châu sao?
Khi thấy vẻ kiêu ngạo của đám người bên bàn sứ giả đại nhân, Lâm Phong thầm nói. Từ trong ánh mắt của mấy người thanh đó, có thể thấy được sự ưu việt mơ hồ của bọn họ đối với mọi người. Hình như bọn họ rất tự hào với xuất thân của mình.
– Sứ giả đại nhân, ta và đệ tử, đến kính ngài một chén!
Vũ Hoàng khách khí nói. Sau đó cùng mấy người Lâm Phong nâng chén.
– Vũ Hoàng khách khí quá!
Sứ giả đại nhân cười một tiếng, sau đó nâng chén với Vũ Hoàng. Vào lúc này, trong mắt sứ giả đại nhân không hề có bất kỳ sự kiêu ngạo nào và nụ cười của hắn khiến cho người ta có thiện cảm
– Ngươi tên Lâm Phong à?
Lúc này, đột nhiên có một người thanh niên nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi.
– Là ta.
Lâm Phong nhìn người đó, bình tĩnh gật đầu.
– Tại Bát Hoang cảnh, ta nghe có mấy người gọi ngươi là thiên tài tuyệt thế.
Nếu như hôm nay có cơ hội, chúng ta có thể luận bàn một phen không? Thanh niên cười một tiếng, nâng chén mời Lâm Phong, nhưng hắn vẫn ngồi ở đó, không hề có ý đứng dậy.
– Nếu có cơ hội, ta đương nhiên không có ý kiến!
Lâm Phong cười đáp. Sau đó, lập tức xoay người rời đi cùng mọi người, hắn hình như không có ý định mời rượu thanh niên kia. Khi thấy cảnh đó, thần sắc của người thanh niên kia hơi cứng đờ, trong mắt hắn bắn ra một đạo hàn ý.
– Người này…không biết điều!
Một thanh niên bên cạnh nhàn nhạt cười nói.
– Nếu như hắn biết thân phận của ngươi, chỉ sợ không dám vô lễ như thế đâu.
Một người khác bên cạnh tên thanh niên kia tùy ý nói. Nhưng người thanh niên chỉ cười, không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong
– Những người này đều thánh thành Trung Châu?
Có thể ngồi chung một chỗ cùng sứ giả đại nhân, nên cũng có gia thế bất phàm! Khi nhìn thấy thế, Hầu thanh lâm thấp giọng nói.
– Chắc vậy.
Vũ Hoàng tùy ý nói, sau đó nhìn Lâm Phong một cái. Hắn chỉ thấy khóe miệng của Lâm Phong đang nở nụ cười thản nhiên, không có quá để ý. Nếu đối phương đã không tôn trọng hắn, hắn việc gì phải mời rượu đối phương Vào lúc này, Tề Hoàng đang bận đi kính rượu các vị Vũ Hoàng khác, mà Thiên Long Hoàng cũng đi theo Tề Hoàng. Ăn nói vô cùng khép nép, phảng phất như thế lực phụ thuộc Tề gia. Điều này làm cho không ít người phải ghé mắt nhìn, mà cũng có không ít người miệt thị nhìn Thiên Long Hoàng.
– Vũ Hoàng, ngươi cũng đến sao?
Đúng lúc này, có đạo thân ảnh đi tới, Vấn Hoàng và Vấn Thiên Ca, Vấn Ngạo Tuyết.
– Vấn Hoàng, mau ngồi xuống.
Vũ Hoàng khách khí nói, sau đó lập tức nhìn về phía Thiên Long Hoàng, thản nhiên nói:
– Haizz, Thiên long Hoàng đã đắm mình rồi.
– Cái này cũng bình thường.
Dù sao Thiên Long Hoàng có thể có thành tựu ngày hôm nay, đã rất hiếm thấy. Hắn đã đến cực hạn rồi, nên chắc sẽ không phát triển được nữa. Mà thiên tài Thiên Long Thần Bảo lại bị Lâm Phong giết chết một đống. Nên bây giờ, Thiên Long Hoàng đã không có đường lui, không đắm mình sao được! Vấn Hoàng bình tĩnh nói một tiếng. Hắn không hề có ý vặn nhỏ âm lượng của mình. Câu nói của hắn khiến cho thần sắc hai vị thái tử Thiên Long Thần Bảo trở nên lạnh lẽo. Vào lúc này bọn họ đều cảm thụ được những người ở xung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ. Khiến cho bọn họ không khỏi nắm chặt nắm đấm. Bọn họ đương nhiên minh bạch ý đồ của Thiên Long Hoàng và cũng không nghĩ như thế. Từ xưa tới nay, Thiên Đài và Thiên Long Thần Bảo đều không có quan hệ tốt đẹp. Nên nếu một ngày Thiên Đài quật khởi, Thiên Long Thần Bảo chắc chắn sẽ nghênh đón tai ương ngập đầu. Tất cả đều do Thiên Đài tạo thành, chỉ có tiêu diệt Thiên Đài, bọn họ mới có thể không buồn phiền.
– Được rồi.
Vũ Hoàng, ngươi có biết tân nương của Tề Viêm là người phương nào không? Vấn Hoàng quay sang hỏi Vũ Hoàng.
– Tề gia ẩn dấu thân phận của tân nương rất sâu, một điểm tin tức cũng không hề lộ ra, lẽ nào Vấn Hoàng đã biết được?
Vũ Hoàng hỏi ngược Vấn Hoàng. Tân nương của Tề Viêm chắc sẽ không kém, dù sao thì Tề Viêm cũng là con của Đông Hoàng và là em của Tề Hoàng. Nhưng đến bây giờ, Tề gia vẫn không hề tiết lộ tin tức.
– Chúng ta sẽ sớm biết thôi!
Vấn Hoàng nở một nụ cười ý vị thâm trường. Mà không chỉ có bọn họ hiếu kỳ, mà tất cả những người ở đây cũng rất hiếu kỳ. Một lúc sau, Thiên Ma Hoàng cũng mang mấy cường giả Thiên Ma Điện đi tới. Sau đó không lâu, đột nhiên có một tiếng chuông cổ lão vang lên, mà xa xa, cũng có chín đầu Xích Dương Kim Ô lôi đang kéo một chiếc Thái Dương Chiến Xa bay đến. Khiến cho cả bầu trời đều trở nên đỏ thẩm, giống như một điềm lành. Khi thấy cảnh đó, Đông Hoàng và Tề Hoàng nở một nụ cười. Sau đó, mọi người nhìn thấy đông đảo quân sĩ bay lên trời, hộ vệ cho chiếc chiến xa kia. Mà cánh cửa của chiếc chiến xa kia cũng chậm rãi mở ra, Tề Viêm đang bước ra từ trong đó. Sau đó, Tề viêm vươn tay vào trong chiến xa, lập tức có một đôi tay tuyết như trắng nắm lấy tay hắn.
– Đây rốt cuộc sẽ là người phương nào?
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc thái dương chiến xa kia, trong đó đang có một đạo thân ảnh kiều diễm chậm rãi xuất hiện. Chỉ cần nhìn tư thái của nàng, có thể cảm giác được nàng nhất định là một cái thế mỹ nhân. Khi nàng đi ra khỏi chiến xa, tân nương ngẩng đầu lên, khiến cho mọi người thấy được dung nhan phi thường xinh đẹp của nàng. Mà bộ trang phục trên người nàng lại càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng, khiến cho không ít người ngỡ ngàn. Khi nhìn thấy Tân nương, không ít người của Bát Hoang cảnh đột nhiên tỏ ra ngưng trọng. Hầu như tất cả bọn họ đều biết tân nương là ai. Vào lúc này, ánh mắt của Lâm Phong cũng hơi co rút lại, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia kinh dị.
– Tại sao là nàng ta?Nguồn truyện audio