1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 295 [Chương 1471 đến 1475]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 295 [Chương 1471 đến 1475]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1471: Hoài nghi

Người Tề viêm đang nắm tay nắm chính là một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang cảnh.

– Không ngờ Tề gia lại có quan hệ với Thiên Khung Tiên Khuyết!

Khi mọi người thấy tân nương chính là Tuyết Bích Dao, ai cũng ngỡ ngàn! Mà khi Lâm Phong thấy tân nương là Tuyết Bích Dao, trong lòng hắn có chút khó chịu. Mặc dù Tuyết Bích Dao cùng với hắn đã làm chút chuyện sai lầm, nhưng hai người cũng coi như có quen biết một hồi. Nhờ nàng ta đưa Tạo Hóa Thánh đan, Mộng Tình mới khôi phục hình người. Mà Tề Viêm lại là địch nhân của hắn, nên khi thấy hai người bọn họ đi cùng một chỗ, Lâm Phong thấy không thoải mái. Nếu đây là lựa chọn của Tuyết Bích Dao, Lâm Phong cũng không có tư cách can thiệp. Mà Tề Viêm lại là con trai của Đông Hoàng, em trai Tề hoàng, thiên tài trong đám thanh niên của Cửu U thập nhị quốc. Nên Tuyết Bích Dao kết hôn cùng hắn, cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

– Không nghĩ tới Thiên Khung Tiên khuyết lại cũng như Thiên Long Thần Bảo.

Quả làm cho mọi người thất vọng! Khi Vũ Hoàng nhìn thấy Tuyết Bích Dao lạnh lùng nói. Thân phận hai người này thực sự quá đặc thù, một người là con trai của Đông hoàng, một người là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, sau lưng của bọn họ đều là Vũ Hoàng thế lực, mà khi những thế lực này liên minh lại với nhau, không chỉ có Lâm Phong nghĩ như vậy, mà đám người Bát Hoang cảnh cũng nghĩ như vậy. Mà trong đám người tới dự, cũng có rất nhiều người ái mộ Tuyết Bích Dao, nên khi thấy tình cảnh này, bọn họ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Tuyết Bích Dao, một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang cảnh, lại có tiên linh thể, cộng thêm sắc đẹp như tiên nữ, có không ít người thầm mến nàng.

– Cái tên Tề Viêm này và Tuyết Bích Dao hình như không hề có có tình cảm nha.

Khi Hầu Thanh Lâm nghe được lời của Vũ Hoàng thì cau mày, nhàn nhạt nói một tiếng.

– Ánh mắt của nàng không đúng!

Vào lúc này, Lâm Phong đang hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao. Hôm nay chính hôn lễ của Tuyết Bích Dao và Tề viêm, nếu hai người yêu nhau, Tuyết Bích Dao hẳn phải rất vui vẻ mới đúng. Nhưng đôi mắt Tuyết Bích Dao vào lúc này vô cùng lạnh nhạt, mà ẩn trong cái vẻ lạnh lùng đó, là một chút mê man. Khi Tề Viêm dắt tay nàng về phía trước, nàng mới có nhấc chân lên, mà trong cặp mắt xinh đẹp kia cũng thiếu vài phần linh khí.

– Quả có chút không bình thường!

Khi nhìn thấy biểu hiện Tuyết Bích Dao, Thiên Si cũng thấp giọng nói. Thiên Si tu phật, nên có thể dùng phật nhãn nhìn thấu nhân tâm, không chỉ có hắn, mà những người đang ngồi ở đây cũng đều là cường giả. Sao bọn họ lại nhìn không ra thần sắc dị thường của Tuyết Bích Dao, chỉ cần đã từng gặp Tuyết Bích Dao, có thể cảm thấy nàng không được bình thường.

– E rằng nàng cũng thân bất do kỷ, không phải cam tâm tình nguyện lấy Tề Viêm!

Vũ hoàng lãnh đạm nói một tiếng.

– Đa tạ chư vị Vũ Hoàng cùng các bằng hữu đã đến chúc phúc.

Tề Viêm và Bích Dao mau kính chư vị quan khách một chén đi. Khi hai người Tề viêm bước đến trung tâm hôn trường, Đông Hoàng mỉm cười nói một tiếng.

– Vâng, phụ hoàng!

Tề viêm khẽ gật đầu, sau đó lập tức mang Tuyết Bích Dao đi đến bàn của sứ giả đại nhân, cười nói:

– Sứ giả đại nhân có thể đến Tề quốc tham gia hôn lễ của vãn bối, là một chuyện khiến Tề viêm cảm thấy vô cùng vinh quang, vãn bối mời sứ giả đại nhân một chén!

– Tiểu tử ngươi không cần khách khí, tân nương rất xinh đẹp, hết sức xứng đôi với ngươi!

Sứ giả đại nhân tươi cười, có chút khách khí nói.

– Xin Sứ giả đại nhân cứ tư nhiên như ở nhà, nếu Tề viêm chiêu đãi không chu toàn, cũng mong ngài thứ tội!

Tề viêm khách khí nói một tiếng, cau đó mời rượu mấy vị khác thanh niên cùng bàn với sứ giả đại nhân. Khi Tề Viêm mời rượu, mấy người này không đứng dậy đáp lễ Tề Viêm, mà còn liên lục nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao, làm cho Tề Viêm rất không thích. Tề viêm thủy hết sức bình tĩnh đi tới mời rượu từng bàn rượu một, có vài người nể mặt mũi Tề viêm, nên đứng dậy uống rượu. Mà cũng có vài người thủy chung bình tĩnh ngồi đó, tùy ý nâng chén. Hết thảy biểu hiện của họ đều được Đông Hoàng nhìn thấy, nhưng Đông Hoàng vẫn tỏ ra không có gì. Nhưng đôi mắt của Đông Hoàng vẫn chú ý Tề viêm. Khi Tề Viêm đi tới bản của Vũ Hoàng, hắn cười lạnh một tiếng, lập tức muốn từ đi lướt qua. Hắn không định mời rượu bàn này, dù sao thì quan hệ của Tề quốc và Thiên Đài đã đến tình trạng ngươi sống ta chết. Nên Tề Viêm không cần phải nể mặt Vũ Hoàng làm gì. Mà khi đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Bích Dao nhìn thấy Lâm Phong, nàng hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ đang suy tư điều gì đó. Nhưng nàng lập tức đi theo Tề Viêm.

– Chờ một chút!Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Khi hai người đó sắp đi đến bàn khách, nghe Lâm Phong hô to một tiếng, khiến cho Tề viêm và Tuyết Bích Dao lập tức dừng bước, xoay người nhìn về phía Lâm Phong. Khi thấy hai người đó nhìn mình, Lâm Phong đứng lên, nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao. Lúc này nàng đã trang điểm vô cùng xinh đẹp, mà cái áo cưới càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng, khiến cho nàng giống như một tiên nữ giáng trần vậy. Vào lúc này, chân mày của Tuyết Bích Dao càng nhíu chặc hơn, nhìn chằm chằm Lâm Phong!

– Tuyết tiên tử, nàng không nhận ra ta sao?

Lâm Phong hỏi Tuyết Bích Dao một tiếng.

– Chúng ta đi thôi!

Khi thấy như thế, Tề viêm lôi kéo Tuyết Bích Dao đi chỗ khác. Thế như, Tuyết Bích Dao lại không đi theo Tề Viêm, nàng vẫn nhìn về phía Lâm Phong.

– Tề viêm!

Khi thấy Tề Viêm cố găn lôi kéo Tuyết Bích Dao, Lâm Phong hô to một tiếng để Tề viêm xoay người lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

– Lâm Phong, hôm nay là hôn lễ của ta, ngươi phải tỏ ra tôn trọng ta một ít chứ.

Nếu không, cũng không có ai giữ được ngươi đâu.

– Ta chỉ hỏi Tuyết tiên tử mấy câu mà thôi, Tề viêm ngươi làm gì mà khẩn trương như vậy!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng. Giờ phút này, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của Vũ Hoàng. Hình như Tuyết Bích Dao đã xảy ra chuyện thật.

– Tuyết tiên tử, ta và nàng có thể từng có quan hệ xác thịt, nàng có còn nhớ không?

Lâm Phong to gan, mở miệng nói, làm cho cả người Tề viêm cứng đờ, lạnh lùng nói.

– Lâm Phong, nếu ngươi dám bất kính đối với thê tử ta, đừng trách ta không khách khí!

– Nếu như ngươi muốn đánh với ta một trận, ta rất chiều ngươi.

Lâm Phong vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn Tuyết Bích Dao:

– Bích Dao, hai người chúng ta đã từng thề non hẹn biển, tại sao hôm nay, ngươi lại quên!

Khi mọi người nghe được mấy lời Lâm Phong, khóe miệng họ hơi co quắp hạ. Không ngờ người này lại có quan hệ như vậy cùng Tuyết Bích Dao? Mà cách đó không xa, cũng có một cô gái tuyệt mỹ, u oán nhìn chằm chằm Lâm Phong. Cô giá đó chính là Y Nhân Lệ.

– Ngươi là ai?

Tuyết Bích Dao cuối cùng cũng mở miệng, vào lúc này nàng đang vô cùng nghi hoặc, người này là ai, mà lại nói cùng nàng cùng hắn có quan hệ xác thịt, lại còn thề non hẹn biển. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

– Ông!

Khi Tuyết Bích Dao còn đang suy nghĩ, lại có một luồng khí thế như biển đánh về phía Lâm Phong. Sau đó mọi người thấy Tề hoàng giẫm chận lao tới, như Vũ Hoàng lại nở một nụ cười điềm đạm, đi tới trước người Lâm Phong, cười nói:

– Tề hoàng không cần nổi giận, Tề viêm không mời rượu ta, nên Lâm Phong mới hờn giận, cùng chư vị đùa một chút mà thôi!

– Vui đùa mà thôi!

Lâm Phong nhún vai, sau đó lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng uống rượu, lẩm bẩm:

– Trước khi đi vào Vận Mệnh thành, ta đã từng đánh một trận với Tuyết tiên tử ở ngoài Vận Mệnh thành.

Chuyện này có vô số người nhìn thấy. Sau chuyện đó ta và Tuyết tiên tử cũng đã từng gắn bó keo sơn. Mà hôm nay Tuyết tiên tử lại không nhận ra Lâm Phong ta, chằng lẽ ký ức của nàng lại kém như vậy! Khi mọi người nghe được mấy lời của Lâm Phong, họ bắt đầu lâm vào suy tư.

– Vũ Hoàng cường giả có vô số thủ đoạn kỳ lạ, nên chuyện dùng thần niệm phong ấn ký ức của một người cũng không có gì kỳ quái?

Lâm Phong, con còn phải học hỏi rất nhiều! Vũ hoàng tiếp lời Lâm Phong, bình tĩnh nói.

– Bích Dao, chúng ta đi mau thôi!

Tề viêm nắm tay Tuyết Bích Dao tay hướng phía trước đi, nhưng Tuyết Bích Dao không có thuận theo hắn, vẫn đứng đó, không hề động. Nàng đang nhìn Lâm Phong và Vũ hoàng.

– Sư tôn, có cách nào để có thể cải biến ý nghĩ của một cá nhân không ?

– Rất đơn giản, chỉ cần phong ấn ký ức, rồi lại lợi dụng ảo thuật để tạo ra một ký ức khác, có thể làm cho đối phương hình thành ảo giác, quên hết tất cả trước kia, tùy ý bị người ta bài bố.

Ngoại trừ Vũ Hoàng ra tay, đan dược cũng có thể có tác dụng nhất định! Vũ hoàng tiếp tục nói.

– Vũ hoàng, ngươi nói hơi nhiều rồi đây!

Khi thấy Vũ hoàng đang đị nói tiếp, Tề hoàng lãnh đạm nói một tiếng.

– Đã quấy rầy đến Tề hoàng sao?

Vũ hoàng liên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tề hoàng. Nhưng trên mặt lại nở một nụ cười yếu ớt.

– Tự nhiên không rồi!

Tề hoàng lập tức phủ nhận, nếu hắn thừa nhận, không phải tự mình đánh mình mặt sao!

– Bích Dao, nàng làm sao vậy?

Tề viêm ôn nhu hỏi Tuyết Bích Dao, nhưng hắn chỉ thấy Tuyết Bích Dao vẫn nhìn Lâm Phong cùng Vũ hoàng như trước.

– Sư tôn, nếu có người bị phong ấn ký ức, người có thể phát hiện ra và hóa giải nó không?

Lâm Phong hỏi một tiếng.

– Phát hiện ra thì chưa phải vấn đề gì khó.

Còn có hóa giả được hay không? Thì phải xem tu vi của người thi pháp như thế nào? Khi nghe Vũ hoàng nói, Tuyết Bích Dao tránh tay Tề viêm, đi về hướng Vũ hoàng, hiến Tề viêm cứng đờ, sau đó hắn tiến lên phía trước nói:

– Bích Dao, nàng không thể nghe hồ ngôn loạn ngữ của bọn họ!

– Ta chỉ cho Vũ Hoàng nhìn xem thử ký ức của ta có bị người khác phong ấn hay không mà thôi.

Dù không đúng sự thật, ta cũng sẽ không bị tổn thương gì? Những điều Tuyết Bích Dao nói với Tề viêm, làm cho hắn không thể nào phản bác!

Chương 1472: Quỷ Dị

Tuyết Bích Dao từng bị tổn thương, nên đã mất trí nhớ.

Nàng chỉ còn nhớ rõ sư tôn và thân phận thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết, còn những ký ức trước kia lại rất mơ hồ. Nàng cũng có chút ấn tượng với Tề Viêm, mà hình như Tề Viêm không phải người yêu nàng. Sư tôn đã nói cho nàng biết, nàng từng bị trọng thương, nên mới mất di một ít ký ức, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm giác, mình nhận ra Lâm Phong. Nếu như nàng không có mất trí nhớ, tại sao trong trí nhớ của nàng lại có ấn tượng với hắn. Nên khi nàng nghe đoạn đối thoại của Lâm Phong cùng Vũ Hoàng, thì trong lòng rất nghi hoặc. Nàng muốn nhờ Vũ Hoàng kiểm tra một chút, có thật trí nhớ của nàng bị người ta phong ấn! Khi nghe những lời của Tuyết Bích Dao, thần sắc Tề Viêm trở nên cứng ngắc, sau đó hắn lạnh lùng lắc đầu với Tuyết Bích Dao, nói:

– Bích Dao!

– Cứ để hắn xem một chút đi!

Vào đúng lúc này, lại có âm thanh của một vị lão giả vang lên. Khi nhìn thấy người nọ, thần sắc Tuyết Bích Dao đọng lại, hô một tiếng:

– Sư tôn!

– – Bích Dao, nếu con đã muốn, cứ làm theo ý con đi!

Mặc dù đồng ý, như trong giọng nói của lão giả vẫn mang theo vài phần lạnh lùng, giống như rất không vui.

– Sư tôn!

Khi nghe vậy, Tuyết Bích Dạo khom người đối với lão giả kia. Sau đó, nàng lập tức nhìn về phía Vũ Hoàng, nói:

– Mời tiền bối, kiểm tra giúp ta một chút!

– Được.

Vũ Hoàng nhìn lướt qua Đan Hoàng Thiên Khung Tiên Khuyết. Sau đó dùng thần niệm lực chui vào mi tâm Tuyết Bích Dao. Một lát sau, khi thần niệm của Vũ Hoàng lui ra, ông ấy chau mày, phảng phất như gặp phải một chuyện kỳ lạ.

– Vũ Hoàng, đệ tử Tuyết Bích Dao của ta, có bị người khác phong ấn ký ức không?

Khi thấy Vũ Hoàng chau mày, Đan Hoàng lạnh lùng hỏi một tiếng. Vũ Hoàng nhíu mày, khẽ lắc đầu:

– Không có!

– Không có!

Khi nghe câu trả lời của Vũ Hoàng, thần sắc mọi người cứng đờ. Họ cũng vô cùng nghi hoặc, nếu Tuyết Bích Dao không có bị phong ấn ký ức, tại sao nàng lại mất ký ức.

– Hừ!

Khi nghe câu trả lời của Vũ Hoàng, Đan Hoàng cũng hừ lạnh một tiếng:

– Ta hỏi lại ngươi, đệ tử của ta có từng bị người ta cố ý xóa ký ức không?

Vũ Hoàng vẫn lắc đầu. Không có là không có, nếu đổi một người khác đến điều tra, cũng sẽ cho ra kết quả như vậy. Chuyện bị phong ấn ký ức không thể giấu diếm được, ký ức Tuyết Bích Dao vẫn rất hoàn hảo, không có tổn thương!

– Lại không thấy bị phong ấn, mà cũng không có bị tổn thương sao?

Khi nghĩ tới đó, Lâm Phong vô cùng nghi hoặc. Rốt cục Tuyết Bích Dao đã bị làm sao, mà nàng lại muốn gả cho Tề Viêm.

– Sư tôn, con xin lỗi!

Sau khi dứt lời, Tuyết Bích Dao khom người đối với Đan Hoàng. Vào lúc này, trong đôi mắt của nàng đầy áy náy, hành động mới vừa rồi của nàng đã khiến sự tôn của nàng vô cùng thấy vọng. Nên khi nghe được trí nhớ của nàng chưa từng bị tổn thương, nàng lập tức cảm thấy áy náy, chỉ vì mấy câu nói mà nàng lại hoài nghi sư tôn của mình.

– Bích Dao, sư tôn không trách ngươi, thứ khó đoán nhất trên thế gian chính là lòng người, sau này con không được dễ dàng tin người nữa nghe chưa.

Cái tên Lâm Phong đang đứng trước con, nói con đã cùng hắn có quan hệ xác thịt cũng không có sai? Như hắn chỉ là đồ háo sắc, thấy mỹ mạo của con, nên muốn mưu đồ bất chính đối với con. May nhờ sư huynh cứu, nên con mới không bị cái tên tặc tử đó vũ nhục. Vì chuyện này, nên con mới đánh với hắn một trận ở Vận Mệnh thành. Mà hôm nay, hắn lại còn muốn lừa gạt con, thật sự rất bại hoại! Khi nghe những lời Đan Hoàng nói với Tuyết Bích Dao, Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng. Sau đó Đan Hoàng tiếp tục nói.

– Vũ Hoàng, đệ tử cũng ngươi có thiên phú là rất tốt, nhưng nhân phẩm lại làm cho người ta phỉ nhổ.

Ta đã không truy cứu những việc Lâm Phong làm với Bích Dao, mà các ngươi lại còn châm ngòi ly gián ta và Bích Dao. Ta thấy ngươi nên quản giáo lại hắn đi.

– Ta quản giáo đệ tử như thế nào, cũng không nhọc đến Đan Hoàng lo!

Vũ Hoàng lạnh lùng nói một tiếng, mà khi Tuyết Bích Dao nghe được lời của Đan Hoàng, trong mắt nàng lộ ra một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Phong.

– Ta không ngờ, ngươi lại là loại người như vậy!

– Mặc dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến mức như sư tôn nàng nói.

Nếu ta nói sư tôn ngươi cố ý nói xấu ta, ngươi cũng sẽ không tin tưởng! Lâm Phong bình tĩnh đáp, Vũ Hoàng không thể kiểm tra ra ký ức của Tuyết Bích Dao có vấn đề. Khiến cho hắn hết đường chối cãi. Sau chuyện hôm nay, Tuyết Bích Dao nhất định sẽ tin tưởng Đan Hoàng.

– Ngươi còn muốn vu oan cho sư tôn ta sao?

Khi nghe Lâm Phong nói, Tuyết Bích Dao lấy tiên liên ra. Đạp mạnh bước chân, dùng tiên liên đánh về phía Lâm Phong, Lâm Phong cấp tốc né tránh. Sau khi hắn đã bay lên không tránh đi, có một tiếng ầm vang vang lên, cái bàn rượu của Vũ Hoàng đã bị tiên liên đánh cho nát bấy! Mà Tiên liên vẫn không ngừng lại, nó vẫn bám theo Lâm Phong. Trong chớp mắt, nó hóa thành một bông hoa sen khổng lồ, khiến cho cả vùng hư không bị phong tỏa. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm giác không gian đã bị ngưng kết, thân thể của hắn cũng đang bị vô số dây leo quấn mà!

– Thật lợi hại, Tuyết Bích Dao so với lúc trước, mạnh mẽ lớn hơn không ít.

Hình như nàng ấy đã lột xác thêm một lần nữa! Khi Lâm Phong đang bị giam cầm, Tuyết Bích Dao bay lên không, trên không trung lập tức xuất hiện một phiến tiên linh thổ, mà phía sau nàng cũng có một tuyệt mỹ tiên nữ xuất hiện. Khiến cho nàng phảng phất như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, bễ nghễ chúng sinh.

– Thể chất tiến hóa hay lột xác?

Khi nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt các vị Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao trong hư không. Tiên linh thể của Tuyết Bích Dao hình như đã được tiến hóa, trở nên mạnh hơn không ít.

– Trận chiến lần trước giữa nàng và ta, nàng cũng đã sử dụng tiên linh thổ.

Nàng hãy cẩn thận suy nghĩ một chút! Vào lúc này, Lâm Phong vẫn nhìn Tuyết Bích Dao, mở miệng nói. Khi hắn vừa dứt lời, có một phiến ma thổ sinh ra, ma cấm lĩnh vực cũng bắt đầu được phóng thích. Tiên quang cùng ma quang lượn lờ cùng một chỗ, vô cùng giống tình cảnh ở Vận Mệnh thành.

– Ngươi cho rằng ta sẽ còn tin tưởng ngươi sao?

Vừa dứt lời, bên trong tiên quang của Tuyết Bích Dao lộ ra một luồng sát ý, nàng gầm lên một tiếng:

– Tiên trảm!

Trong Tiên linh thổ lập tức có từng tia sáng rực rỡ bắn về hướng Lâm Phong.

– Ông!

Khi những tia sáng kia sắp bắn trúng Lâm Phong, bên người Lâm Phong có một luồng kiếm khí cuồn cuộn xuất hiện. Khiến cho trên người hăn lập tức hiển hiện một cái kiếm mạc, bao lấy thân thể của hắn. Ánh mặt hắn vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao, bình tĩnh nói.

– Nàng suy nghĩ kỹ một chút đi!

Giọng nói cuồn cuộn của Lâm Phong mang theo lực lượng của ma chú, nên khi nó lọt vào tai Tuyết Bích Dao, khiến cho nàng cho chấn động đến mức thân thể có chút run rẩy. Nhưng Tiên quang trên người nàng lại càng lúc càng lớn, khiến cho khí tức của nàng cường thêm đáng sợ.

– Thật đẹp.

Khó trách Tề Viêm lại chọn Tuyết Bích Dao làm vợ. Chẳng lẽ trên người Tuyết Bích Dao vẫn có cái gì đó đang bị che giấu. Thánh tiên khí cực kỳ hiếm thấy tại Bát Hoang cảnh, chỉ có Tuyết Bích Dao và vị thê tử giống như tiên nữ của Lâm Phong có Thánh tiên khí mà thôi. Vào lúc này, tất cả mọi người đều ẩn ẩn cảm thấy một tia bất thường. Tuyết Bích Dao rõ ràng đã mất đi ký ức, nhưng vì sao khi Vũ Hoàng kiểm tra, lại không phát hiện nàng bị phong ấn và bất kỳ tổn thương nào. Phải biết cường giả võ đạo có tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nên sẽ không bởi vì một chút kích thích mà bị mất trí nhớ. Vào lúc này, dưới chân Lâm Phong đột nhiên xuất hiên một đóa hoa sen sáng chói. Đóa hoa sen kia lập tức mở ra, muốn kéo Lâm Phong vào bên trong. Nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh nói.

– Nếu như nàng đã cho là ta là địch nhân, ta chiều nàng!

Vừa dứt lời, Lâm Phong hung hăng chà đạp tiên liên, dưới chân hắn phảng phất như có vô số đạo kiếm khí xuất hiện. Chúng làm cho đóa hoa sen đó xuất hiện vô số khe hở, sau đó nát bấy.

– Chú!

Khi Lâm Phong hô tỏ một lần nữa, trớ chú lực đáng sợ ăn mòn hộ thể tiên quang của Tuyết Bích Dao. Sau đó một cỗ kiếm khí cuồng bá nộ khiếu, khiến cho vô số lực lượng thiên địa dung nhập vào trong người Lâm Phong. Lâm Phong hô to một tiếng.

– Cút!

Vừa dứt lời, Lâm Phong đấm ra một quyền, ma mang lập tức xuyên thấu hư không, khiến hộ thể tiên quang của Tuyết Bích Dao nổ tung, khiến Tuyết Bích Dao cũng điên cuồng lui lại, phun ra một ngụm máu tươi. Khi thấy cảnh đó, rất nhiều người đều khẽ run.

– Cái gia hỏa này thật nhẫn tâm, nói đánh liền đánh!

Vào lúc này, sắc mặt Tuyết Bích Dao vô cùng tái nhợt, lên tục ho khan. Khi thấy Lâm Phong bước chân đi đến, khí thế cuốn cuộn khủng bố của hắn chèn ép nàng. Thì trong đôi mắt dễ thương của nàng xuất hiện một tia hàn khí, khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấy xương.

– Dù nàng mất trí nhớ, cũng không nên ngu xuẩn như vậy chứ.

Nàng cũng có năng lực phán đoán và lựa chọn mà. Ta khuyên nàng một câu, nếu nàng gả cho Tề Viêm, nàng chắc chắn sẽ hối hận! Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong giống như những mũi kiến đâm vào trong nội tâm Tuyết Bích Dao. Khiến cho nàng bỡ ngỡ.

– Lâm Phong, ngươi đừng quá làm càn, trong hôn lễ của ta, mà ngươi lại dám ra tay với thê tử của ta, ngươi coi Tề quốc ta là cái gì?

Khi thấy Tuyết Bích Dao bị thương, Tề Viêm lạnh lùng quát. Sau đó có rất nhiều binh sĩ cuồn cuộn bay lên không trung, lao thẳng tới chỗ Lâm Phong.

– Thị phi đúng sai, chư vị đã tận mắt nhìn thấy, Tuyết Bích Dao công kích ta trước, nhưng ta vẫn hạ thủ lưu tình.

Lâm Phong ta mặc dù không phải người tốt, nhưng ít ra cũng rất bộc trực. Nếu như các ngươi lấy chủ áp khách, ta sẽ không có nửa điểm lưu thủ!

– Rốt cuộc ai đang gạt ta!

Khi nhìn thấy hết thẩy những chuyện đang diễn ra, Tuyết Bích Dao lại dao độngm, đặc biệt khi nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong, nàng cảm thấy đau đớn. Mặc dù, nàng rất tin tưởng sư tôn, nhưng trong lòng nàng có một chút lung lay. Rốt cục ai đang lừa gạt nàng? Trí nhớ của nàng đã bị làm sao?

Chương 1473: Bảy Đại Cường Giả

Ngươi đã tự tin như vậy, Tề gia ta cũng không khách khí!

Tề Viêm lạnh lùng nói:

– Ngươi là khách trong tiệc cưới của ta, ta vốn không nên giết ngươi.

Nhưng ngươi tổn thương thê tử ta. Nếu ta không giết ngươi, Tề quốc sẽ còn mặt mũi nào mà tồn tại, nếu như ai quấy nhiễu, người đó là kẻ địch của Tề gia cùng Tề quốc.

– Thích thì chiến!

Lâm Phong lạnh lẽo nhìn Tề Viêm, nhưng Tề Viêm nhưng chỉ lạnh lùng mỉm cười. Sau đó phất tay, trong hư không xuất hiện bảy người mặc khải giáp bước chân về hướng Lâm Phong.

– Chẳng lẽ Tề quốc muốn dùng bảy người này để tru sát Lâm Phong?

Khi thấy bảy vị cường giả kia, mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc. Thực lực Lâm Phong lúc trước rất đáng sợ, nên chiến lực hôm nay của hắn cũng đã đến trình độ khó dò. Mà hắn còn thể toàn thân lui ra sau khi tiến vào Tề gia mấy ngày trước, thực lực của hắn định phi thường kinh khủng, e rằng cường giả Tôn Vũ tầng chín đã không phải đối thủ của hắn. Vào lúc này bảy vị cường giả kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Phong, mà bộ khải giáp màu trắng bạc của họ đặc biệt chói mắt. Khi Lâm Phong tùy ý nhìn vào ánh mắt của một người trong đó, Lâm Phong lập tức có chút chấn động. Đôi mắt của người đó vô cùng sắc bén, tự như một thanh đạo vậy, bảy người này cũng không đơn giản.

– Ta đến chém hắn!

Khi Lâm Phong còn đang đánh giá bọn họ, có một người trong bảy người đó mở miệng nói, sáu người khác lập tức nhao nhao lui về phía sau, chỉ chừa lại cái tên mở miệng nói.

– Một người!

Khi thấy chỉ có một người đánh với, thần sắc của mọi người ngưng tụ. Lúc đầu, bọn hắn còn tưởng rằng bảy người đó sẽ liên thủ tru sát Lâm Phong, thật không ngờ, đối phương chỉ phái ra một người. Hào quang lập tức lóe lên, mọi người lập tức thấy trong tay vị cường giả Tề gia kia xuất hiện một ngân thương. Mà ánh sáng từ trên cái khải giáp bạch ngân của hắn như có một tia sát khí đang chiếu vào mắt Lâm Phong, khiến Lâm Phong phải hơi nheo lại. Ngay trong nháy mắt đó, đối phương bước chân chạy tới, tốc độ của hắn nhanh đến mức không có gì sánh kịp lao về phía Lâm Phong. Hắn ta định lợi dụng khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi khi Lâm Phong nheo mắt, để cho Lâm Phong một đòn. Cây ngân thương của hắn vô cùng nhanh, có thể nói yên tĩnh như xử nữ, hành động như sét đánh. Khi cây ngân thương đó đâm về phía Lâm Phong, nó đã hóa thành một tia chớp bạch ngân, trực tiếp đâm vào cổ họng Lâm Phong, khiến Lâm Phong chỉ cảm thấy toàn thân hắm đều bị mũi thương bao phủ. Những người có thể ngồi ở đây đều là cường giả trong cường giả. Nên chỉ cần thấy tên binh sĩ mặc áo giáp bạch ngân xuất thủ, mọi người đã đoán được thực lực của đối phương. Đặc biệt khi thấy mũi thương bạch ngân sắp đâm vào Lâm Phong, rất nhiều người đều cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng. Chẳng lẽ bất kỳ một tên binh sĩ nào trong bảy tên mặc giáp bạc của Tề quốc đều đến mức đó, nội tình của Tề quốc không khỏi có chút đáng sợ đi. Tốc độ tên binh sĩ kia rất nhanh, như tốc độ Lâm Phong cũng không chậm. Vào lúc này phong áo nghĩa cùng không gian áo nghĩa của hắn cũng đã tiến nhập tầng bảy. Nên Tiêu Dao bộ pháp và Hư Không bộ của hắn có tốc độ cực kỳ khủng bố. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã tránh được một thương kinh diễm kia. Mặc dù đã né được, nhưng một thương kia vẫn lướt qua sát Lâm Phong. Khi mũi thương kia dừng lại, mọi người chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, phá tan không gian.

– Thật nhanh!

Sau khi đâm trật một thương, cây ngân thương kia hình như không có ý dừng lại. Nó vẫn trực tiếp quét ngang, khiến cho không khí nổ tung.

– Thương pháp rất tốt, nếu Tôn Vũ tầng tám bình thường đối mặt với một thương kia, sớm đã chết, dù Tôn Vũ tầng chín, cũng chịu không nỗi công kích mãnh liệt và cường hoành như vậy!

Vào lúc này, tất cả những người quan chiến đều rất bất ngờ. Thực lực của Lâm Phong vô cùng mạnh mẽ nên mọi người sớm đã có chuẩn bị, nhưng bọn hắn lại không ngờ cái tên binh sĩ kia cũng lợi hại như vậy.

– Giết!

Khi thấy liên hoàn kích của mình không có tác dụng, cường giả kia nổi giận gầm lên một tiếng. Ngân thương khủng bố cũng bắt đầu động, khiến cho không gian thoáng hiện hắc mang.

– Hư vô liệt phùng quang?

Khi mọi người nhìn thấy một thương kia, trái tim của họ không khỏi hung hăng đập một cái. Cái công kích kia không chỉ có tốc độ đáng sợ, mà lực lượng ẩn chứa trong nó cũng cường hoành vô cùng, nên mới có thể xé rách không gian.

– Chỉ Xích Thiên Nhai!

Khi thấy một thương kia, Lâm Phong hô to, cho hư không chấn động. Chỉ Xích Thiên Nhai lập tức xuất hiện. Nhưng chỉ được một lúc, hắn nghe thấy một tiếng “phù” nhẹ vang lên. Ngân thương của đối phương quá cường đại, nó đã trực tiếp xé tan Chỉ Xích Thiên Nhai. Lâm Phong điên cuồng lui lại, như ngân thương của đối phương không dừng hề lại. Bắt buộc Lâm Phong phải liên tục rút lui, ngay cả cơ hội đánh trả đều không có. Khi thấy đã liên tục đánh ra vài thương, mà vẫn không làm gì được Lâm Phong, tên kia hô một tiếng.

– Chậm!

Khi âm thanh tên kia vừa dứt, Lâm Phong đột nhiên chậm lại, chậm đến mức không thể nào chống cự được một thương kia.

– Oanh!

Lâm Phong biết rõ, hắn tránh không được, nên dừng lại. Cả người Lâm Phong tràn ngập ma khí, khiến cho hắn trở thành một vị ma quân vô pháp vô thiên.

– Giết.

Lâm Phong gào to một tiếng, sau đó chém ra một kiếm. Một kiếm kia dường như đã dung nhập thiên địa đại thế, gần như muốn trảm phá cả phiến hư không. Khi một kiếm kia va chạm với thương, kiếm kia bị xé rách nát. Nhưng Lâm Phong cũng đã kịp tránh thoát khỏi áo nghĩa của đối phương. Sau khi thân thể lui về sau một chút, Lâm Phong dừng lại, lạnh lùng nhìn tên người nọ. Tên cường giả kia không tu nhiều loại áo nghĩa, mà chỉ tu luyện phong áo nghĩa. Nhưng uy lực của một loại áo nghĩa đã tu luyện tới cực hạn, cũng đã là làm cho người ta sợ hãi. Áo nghĩa hắn đã tới tầng chín, lại cộng thêm bộ thương pháp đáng sợ, thực lực của hắn trở nên vô cùng đáng sợ.

– Bảy vị cường giả mặc bạch ngân khải giáp kia, rốt cục là người nào?

Bọn họ không phải binh sĩ bình thường của Tề quốc. Người đó có thể chiến đấu cùng Lâm Phong, tuyệt đối không thể người thường. Mặc dù hắn ta không tu sát phạt lực lượng, nhưng lực sát thương của hắn ta tuyệt đối đáng sợ. Nếu Tề Viêm đối mặt hắn, chỉ sợ sẽ bị giết trong chốt lát! Khi thấy tình cảnh của Lâm Phong, rất nhiều người đều cảm thấy rung động. Mà Vũ Hoàng càng nhíu chặc lông mày hơn, thầm nghĩ.

– Đông Hoàng, ngay cả cổ lực lượng kia, mà ngươi cũng vận dụng sao?

Rốt cục ngươi muốn làm gì trong hôn lễ Tề Viêm? Giờ khắc này, toàn thân Lâm Phong có vô tận kiếm quang cùng ma khí. Khiến cho khí thế hắn dường như muốn xông lên đến phía chân trời, kiếm muốn phá Cửu Tiêu, ma muốn đạp đại địa. Mà lúc này, ngân thương của vị cường giả mặc áo giáp bạch ngân kia cũng đang phát ra những âm thanh vù vù. Hào quang của ngân thương cũng không ngừng bắn ra, đâm vào mắt Lâm Phong. Nhưng ma nhãn đen kịt của Lâm Phong không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn nhìn chằm chằm đối phương.

– Ông!

Hư không rung động, tên cường giả kia lại một lần nữa tiến lên, mũi thương của hắn nhanh đến cực hạn, phảng phất như đã đâm rách hư không. Cùng lúc đó, cũng một cỗ áo nghĩa trói buộc Lâm Phong.

– Chết!

Tên cường giả kia hô to một, thương phá không, đâm vào cổ họng Lâm Phong. Khi đó, ma khí trên người Lâm Phong lấy số lượng chống cự cổ áo nghĩa đó, mà tay của hắn cũng chậm rãi giơ lên, giống như đang bị làm chậm, nhưng hết lần này tới lần khác, lại chém ra một cái Tử Vong Kiếm vào hư không. Nếu nhìn bên ngoài, một kiếm kia vô cùng chậm rãi, nhưng lại như một con nộ long thôn thiên, vô cùng nguy hiểm. Khi mọi người thấy Lâm Phong không hề có ý định né tránh một thương nhanh đến bất khả tư nghị đó mà lại chọn huy kiếm đón đở, họ hô lên một tiếng.

– Lâm Phong đúng là kẻ điên!

Khi hắn chém ra đi một kiếm nhanh như chớp kia, hắn đã không còn có cơ hội né tránh nếu một kiếm của hắn bị diệt, hắn chắc chắn sẽ bị một thương kia giết chết. Một kiếm kia là một kiếm đỉnh phong của Lâm Phong, nó mang theo tín niệm và sự chấp nhất đối với kiếm đạo của Lâm Phong. Nên nó có thể phá được thiên địa, huống hồ một thương kia. Khi Kiếm va chạm với thương, mọi người có thể nhìn thấy rõ, trong khoảng khắc va chạm cực kỳ ngắn ngủi kia. Uy lực của kiếm và thương ngang nhau, nhưng trong kiếm lại có một luồng áo nghĩa bất diệt, nên kiếm phá vỡ thương, khiến thương biến thành hai mảnh.

– Chậm!

Khi thấy ngân thương không thể ngắn cản một kiếm kia, vị cường giả đó gầm lên một tiếng. Dốc toàn lực ngắn chặn một kiếm kia, nhưng Tử Vong Kiếm vẫn điên cuồn lao tới, đâm xuyên qua đầu hắn.

– Không ngờ áo nghĩa công kích đỉnh phong của một vị Tôn chủ lại bị Lâm Phong phá mất.

Thứ có thể uy hiếp Lâm Phong bây giờ, chỉ có thể là áo nghĩa cực hạn và pháp tắc mà thôi. Nếu như người này không tu luyện phong áo nghĩa đến cảnh giơí đăng phong tạo cực, muốn bức bách Lâm Phong đến mức này rất khó, lá bài tẩy của hắn thật sự quá nhiều. Khi mọi người còn đang bàn luận, họ thấy sáu vị cường giả mặc bạch ngân khải giáp còn lại đang đánh về phía Lâm Phong. Những đạo hào quang tỏa ra từng bộ giáp của họ khiến cho rất nhiều người cảm thấy run sợ. Nếu như sáu người này đều là người có cùng cấp bậc như người hồi nảy, chuyện này đáng sợ!

– Hừ!

Khi thấy sáu người kia đồng thời đánh về hướng Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, hắn lập tức đứng lên.

– Tốc độ áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, Thổ áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, không gian áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, lôi áo nghĩa tầng chín đỉnh phong.

. . Khi thấy sức mạnh của sáu người kia, mọi người có cảm giác hít thở không thông. Dù đã đoán trước, nhưng mọi người vẫn khó có thể tin là bảy vị cường giả kia đều có áo nghĩa tầng chín đỉnh phong. Mặc dù bọn chưa đến áo nghĩa cực hạn, nhưng công kích của sau loại áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, tuyệt đối là rất đáng sợ!

– Xem ra Đông Hoàng đã sớm chuẩn bị tốt phần này đại lễ cho Lâm Phong rồi.

Chương 1474: Lập Trường

Sáu đại cường giả kia không chỉ am hiểu áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, mà còn có thể vận dụng lực lượng của áo nghĩa cực kỳ thành thạo.

Vào lúc này, vị cường giả am hiểu áo nghĩa thổ áo nghĩa đang kết một cái cổ ấn, khi cái cổ ấn kia hoàn thành, Lâm Phong cảm thấy cả người trở nên trầm trọng, hình như trọng lực trong khu vực này đã tăng lên vài lần. Mà cái tên cường giả am hiểu không gian áo nghĩa đang tạo ra một thanh hư không kiếm có màu vàng kim óng ánh.

Thanh kiếm kia vô cùng phiêu hốt, lúc ẩn lúc hiện, có thể xuyên thấu hư không, trảm sát Lâm Phong. Mà vị cường giả am hiểu lôi áo nghĩa cũng đang nổ lực huy động cửu thiên lôi.

Từng đạo từng đạo sấm sét màu tím đánh xuống giống như vạn xà cuồng vũ. Khiến cho cả thiên địa tràn ngập mùi cháy két, cả bầy trời bị mây đen bao phủ.

Mà vị cường giả am hiểu tốc độ áo nghĩa đang phụ gia tốc độ cho công kích của năm người kia. Khiến cho công kích của bọn hắn trở nên nhanh hơn, uy lực cũng càng thêm to lớn. Khi mọi người nhìn thấy công kích cấp bậc này, cả người họ đều toát mồ hôi lạnh, phảng phất như đang đổ mồ hôi thay cho Lâm Phong.

Năm thần thông đó đều ẩn chứ áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, lại được phụ thêm tốc độ áo nghĩa, uy lực của chúng lại được tăng lên một tầng nữa. Mà Lâm Phong lại đang bị trói buộc. Đúng lúc đó, Hầu Thanh Lâm xuất hiện bên cạnh hắn, lạnh lùng nói.

– Luân hồi!

Luân hồi áo nghĩa xoắn giết lấy những vị cường giả mặc bạch ngân khải giáp, khiến cho bọn hắn thống khổ vô cùng. Mà Như Tà cũng đạp không bay lên, gia trì tốc độ áo nghĩa Lâm Phong. Hết thảy những chuyện đó chỉ phát sinh trong chớp mắt. Khi Lâm Phong cảm nhận được cái áp lực đáng sợ kia, lung linh thánh tiên khí trên người hắn liên bị kích phát ra. Khiến cho khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của hắn trở nên vô cùng yêu dị. Mà trong không gian cũng xuất hiện một tầng dị độ không gian, phảng phất như hình thành một không gian khác bao phủ lấy Lâm Phong. Khi những công kích của sáu vị cường giả kia oanh sát tại trên người của hắn, chúng bị tầng dị độ không gian kia ngăn chặn. Nhưng dư âm của những công kích kia vẫn khiến cho cả vùng không gian bên ngoài tầng dị độ không gian đó tràn ngập khí tức hủy diệt. Khi Lâm Phong xuất hiện lại, đột nhiên có một cỗ tịch diệt phong bạo đánh cho hắn hộc ra một ngụm máu tươi. Một kích liên thủ của sáu người thật đáng sợ, nó gần phá hủy hết thảy trong phạm vi xung quanh Lâm Phong. Tất cả bọn họ đều am hiển một loại áo nghĩa tầng chín đỉnh phong, mà tu vị của bọn họ, thấp nhất cũng là Tôn Vũ tầng tám đỉnh phong. Với cảnh cảnh giới cùng sự lĩnh áo nghĩa của bọn hắn, chỉ cần bọn họ có thể tiến hóa áo nghĩa thành pháp tắc, bọn họ liền có thể đặt chân vào Vũ Hoàng cảnh. Không ngờ, để giết Lâm Phong, mà Đông Hoàng đã huy động cả những cường giả như vậy, nhưng bọn họ đã thấy bại rồi. Giờ khắc này, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si cùng với Như Tà đã đến. Nên sau vị cường gia kia không thể tiếp tục vây quét Lâm Phong. Ba người Hầu Thanh Lâm tục ngăn cản, khiến cho công kích của bọn họ không có cách nào nối liền. Sau khi không có cách nào tấn công Lâm Phong nữa, sáu vị cường giả mặc bạch ngân khải giáp đứng trong hư không, lạnh lùng nhìn bốn người phe Lâm Phong. Do toàn thân đều được khải giáp bao phủ, nên mọi người không cách nào nhìn thấy gương mặt của bọn họ, thứ mọi người thấy chỉ là những đôi mắt lạnh như băng mà thôi.

– Thiên Đài cố ý muốn đảo loạn hôn lễ sao?

Khi thấy tình trạng dằn co trong không trung, Tề Viêm bước chân lên trước, lạnh lùng nói. Mà hai hàng lông mày của Tuyết Bích Dao bên cạnh hắn, vẫn nhíu lại như cũ. Suy nghĩ của nàng hiện tại có chút hỗn loạn, nàng rất muốn chạm đến những trí nhớ sâu trong thức hải của nàng, nhưng lại không thể làm được. Nàng rất muốn biết, rột cục đã xảy ra chuyện gì?

– Ngươi sai người giết ta mà!

Khi nghe câu hỏi của Tề Viêm, Lâm Phong nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói. Khi nghe thấy thế, Tề Viêm cười, sau đó lập tức nói với Tuyết Bích Dao:

– Bích Dao, nàng hãy qua chỗ của Đan Hoàng tiền bối trước đi.

Chuyện bên này cứ để ta xử lý!

– Tốt!

Tuyết Bích Dao khẽ gật đầu, lập tức rời đi. Bởi vị chuyện vừa rồ, nên nàng có chút áy náy đối với Đan Hoàng, nên khi nghe Tề Viêm nói, nàng không hề dị nghị, trong tiềm thức nàng, sư tôn đáng tin hơn so với Tề Viêm nhiều. Khi thấy Tuyết Bích Dao ly khai, Tề Viêm quét mắt nhìn đám người Lâm Phong bọn một cái, sau đó lạnh lùng tươi cười. Hắn lập tức chậm rãi đi đến chỗ sứ giả đại nhân, áy náy cười nói:

– Khiến sứ giả đại nhân cùng với chư vị chê cười rồi.

– Ta chỉ tới uống rượu mừng thôi.

Sứ giả đại nhân nhún vai, tựa hồ việc này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.

– Chư vị, hôm nay có người muốn gây sự trong hôn lễ Tề gia ta.

Tề quốc là một trong thập nhị đế quốc của Cửu U, mà Tề gia lại là Vũ Hoàng thế lực Bát Hoang, nên há có thể cho phép bọn họ vũ nhục. Nên chút nữa, tại hạ cần làm một ít chuyện. Vì không nữa quấy rầy đến chư vị, nên chư vị có thể dời bước đến phía tay trái tại hạ không? Tại hạ sẽ thiệt lập lại bàn tiệc chiêu đãi các vị. Khi thấy sứ giả đại nhân không nói gì, Tề Hoàng cao giọng nói. Sau đó mọi người nhìn thấy phía bên trái, quả nhiên đã thiết lập một yến hội khác. Mà lúc này, Đông Hoàng đang cùng sứ giả đại nhân nói cười, tự mình dẫn sứ giả đại nhân đi về phía tiệc rượu bên trái, hồn nhiên không thèm để ý chuyện bên này.

– Tề gia, thật sự muốn động Thiên Đài trong hôn lễ của Tề Viêm?

Khi mọi người thấy những chuyện đang diễn ra, thần sắc của họ ngưng lại. Nhìn hành động của Tề Hoàng hình như không giống tiểu đả tiểu nháo, mà muốn động thật. Việc bảo mọi người đến bên trái dự tiệc, để nói cho tất cả người. Nếu chuyện này không quan hệ cùng các ngươi, xin mời dời bước, nếu muốn lưu lại, phải tự chịu trách nhiệm

– Ha ha, hôm nay đã có người tới quấy rối, tự nhiên không thể bỏ qua!

Khi Tề Hoàng vừa dứt lời, Tư Không Vũ Hoàng lên tiếng, lập tức bước chân di dời đi về phía bên trái.

– Nếu như cần trợ giúp gì?

Thiên Long Thần Bảo có thể giúp Tề Hoàng giúp một tay! Sau đó, Thiên Long Hoàng cũng lên tiếng.

– Đa tạ Thiên Long Hoàng!

Tề Hoàng khách khí cười nói. Rất nhiều Vũ Hoàng cùng với cường giả đều dời bước đến bên trái yến tiệc. Sau đó, bọn họ có chút hăng hái nhìn đám người không nhúc nhích bên cạnh.

– Vấn Hoàng, Thiên Ma Hoàng, Vũ Hoàng, bọn hắn đều không nhúc nhích, mấy người kia nhất định sẽ bảo vệ Lâm Phong.

Chẳng lẽ Tề gia thật sự dám động đến bọn hắn sao? Mà ngoại trừ mấy người Vũ Hoàng, Đại Viên Hoàng cũng chưa từng dời bước.

– Bên nào ăn chả giống nhau, hà tất phải phiền toái như vậy.

Khi thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, Viên Phi cuồn cuộn nói.

– Ta cũng cho rằng như vậy, không cần phải phiền toái như vậy, miễn cho Tề Hoàng phải chuẩn bị!

Lục Dục Vũ Hoàng mỉm cười nói, các thế lực có người lưu lại cũng không ít, phần lớn đều là thế lực của Bát Hoang cảnh. Như Hỏa Diễm Sơn, Lôi Hoàng Đảo, Mãng Ngưu Sơn, Bất Tử Thiên Cung, Thiên Lôi Âm Tự, Tê Phượng Sơn cùng một số thế lực khác. Khi Lục Dục Hoàng vừa dứt lời, không ít người cười khen.

– Không cần Tề Hoàng phải phải phiền phức như vậy đâu!

Khi mọi người thấy một màn này, họ đều nhận những thế lực dời bước, đều là nể mặt Tề gia hoặc Đông Hoàng. Nên mới tỏ thái độ thân hòa Tề gia. Mà những người không nhúc nhích là những người không định nể mặt Đông Hoàng. Tất cả bọn hắn đều đứng bên phe Vũ Hoàng. Mặc dù tất cả người đều đang tươi cười, nhưng thậy ra bọn hắn đang lục đục với nhau. Trong nháy mắt, nội tâm bọn họ không biết bao nhiêu ý nghĩ, thậm chí có một số người đang làm quyết định. Đông Hoàng đang ép bọn họ phải tỏ ra lập trường của mình. Khi thấy moi ngươi đã chia phe xong, Đông Hoàng mỉm cười với sứ giả đại nhân, nói.

– Xin lỗi Sứ giả đại nhân, ta phải đi xử lý một chút chuyện rồi.

– Không cần phải khách khí!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Sứ giả đại nhân phất tay, tươi cười. Sau đó Đông Hoàng lập tức đứng dậy, đi tới chính giữa hai bên. Hắn nhìn chung quanh một cái, sau đó mỉm cười. Giờ phút này, mọi người rất muốn thấy Đông Hoàng định làm gì? Đông Hoàng thật sự muốn mọi người phân ra lập trường sao, hay còn có ý định gì khác? Sau đó mọi người thấy Đông Hoàng quay người về phía bên trái, cười nói với mọi người:

– Xin chư vị cứ tùy ý!

Vừa dứt lời, hắn lại quay người về phía bên phải, nụ cười của hắn dần dần thay đổi.

Chương 1475: Mê cục

Lâm Phong, hôm nay con ta đại hôn đã chiêu đãi ngươi, tạm gác ân oán khi xưa nhưng ngươi lại hại Bích Dao, dùng ngôn từ để nhục nhã Tề Viêm con ta, vậy thì chỉ có thể diệt ngươi.

Ánh mắt Đông Hoàng nhìn Lâm Phong, lạnh lùng cất tiếng nói.

– Đông Hoàng!

Lúc Vũ Hoàng đứng lên nhìn Đông Hoàng, cười nhạt:

– Đông Hoàng tiền bối, ân oán của Tề gia và Thiên Đài chúng ta cũng không cần che giấu gì nữa, có thể nói như nước với lửa, ngươi muốn giết Lâm Phong cũng không cần lí do nhưng mong Đông Hoàng không nên quên đi những quy tắc của Vũ Hoàng chúng ta, ngươi thân là tiền bối mà đụng đến đệ tử Thiên Đài ta, Vũ Hoàng ta dám cam đoan Tề gia và Tề quốc có thể sẽ khó lòng tồn tại!

– Nếu như ta phải ra tay giết hắn thì hắn còn sống đến giờ sao, những quy tắc kia ta vẫn sẽ tuân thủ, nhưng Lâm Phong cũng đừng mong có thể rời khỏi Tề quốc, chuyện này nếu Vũ Hoàng ngươi muốn can thiệp, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi nữa.

Đông Hoàng bình tĩnh nói, lời của hắn vừa kết thúc có sáu vị tướng sĩ mặc giáp ngân sắc lộ ra khí tức cường đại trên người, phảng phất như tùy thời cũng có thể xuất thủ. Không ít người cười nhạt trong lòng, Đông Hoàng nói đúng, nếu như hắn đã muốn động , Lâm Phong chết từ lâu rồi mới đúng, chẳng qua ông ta còn đang kiêng kị hai vị Vũ Hoàng của Thiên Đài mà thôi, nếu như ông ta ra tay giết chết đệ tử của Thiên Đài, hai vị Vũ Hoàng kia sao có thể để yên, nhất định sẽ ra tay giết tử tôn Tề gia của hắn, trừ phi có một ngày hắn có thể cùng đẳng cấp với họ, mới có thể bắt nạt đệ tử Thiên Đài một cách đường đường chính chính được, thậm chí có thể giết chết, Thạch Hoàng không hiện thân nhưng Đông Hoàng cũng sẽ không dám làm việc mà không kiêng nể. Trong lòng mọi người lúc này đã nghĩ đến việc lẽ nào Đông Hoàng muốn Thạch Hoàng phải xuất hiện ở Tề quốc?

– Tốt!

Thanh âm của Đông Hoàng lạnh lẽo nhìn sang đám người, nói:

– Giết!

“Ầm!” Một biển khí tức mạnh mẽ bắt đầu lan tràn, trên người sáu vị tướng sĩ kia giờ đây đã dâng trào khí tức kinh khủng.

– Khụ khụ… Nhưng đúng lúc này đoàn quân sĩ đột nhiên ho khan mấy tiếng, người xung quanh chỉ cảm thấy khí tức trên người họ khẽ chậm lại, tất cả sức lực phảng phất như đã biến mất trong nháy mắt, cả người bỗng mềm nhũn cả ca.

– Chuyện gì xảy ra?

Một màn này khiến mọi người đều ngây ra, các vị cường giả kia mới vừa rồi còn tỏa ra khí tức điên cuồng sao bây giờ đột ngột ngừng lại, thậm chí còn đang dần suy yếu hơn, chuyện này đối với cường giả Tôn Vũ tầng là chuyện không thể xảy ra.

– Khí tức của người khác cũng đột nhiên mất rồi!

Đoàn người cau mày, không chỉ có một vị mà cả sáu người đều bị như vậy, cả người họ đã hoàn toàn mất lực.

– Xảy ra chuyện gì?

Đông Hoàng cau mày hơi.

– Bệ hạ, có khả năng chúng ta bị trúng độc!

Một người trong số đó mở miệng nói, lời vừa nói ra khiến cho mọi người cứng đờ, hắn vừa nói gì cơ, trúng độc? Người Vũ đạo có tính kháng độc rất mạnh vì vậy độc thông thường đối với bọn họ không hề hấn gì, thậm chí những người đó còn có thể dùng độc để tu luyện, có người còn dùng đến loại độc đáng sợ để luyện, đây là một năng lực hiếm thấy, nhưng só người dụng độc rất ít thậm chí còn ít hơn cả người biết luyện đan, từ những điều đó mà nói thì đan dược và độc là khắc tinh của nhau. Sau khi Lâm Phong thấy phản ứng của sáu người kia thì nhíu mày, thử điều động khí tức trong người nhưng bây giờ hắn cảm thấy cả người đột nhiên không hề có lực lượng, đây hẳn là một loại ma túy, thân thể sẽ không phải chịu bất kì sự tổn thương nào nhưng cảm thấy không còn sức lực nào, một loại ma túy tinh thần làm mất đi lực lượng của đối phương.

– Không tốt!

Lâm Phong trước đây chỉ biết một đan dược cường đại đối vũ tu sẽ có tác dụng rất lớn, bản thân hắn chưa từng tiếp xúc với độc mà chỉ biết có một số yêu thú có thể phun ra kịch độc khủng bố, hôm nay thế mà lại có độc thâm nhập vào người bọn họ. Sức chiến đấu của mấy người kia trong chốc lát biến mất, thấy tình cảnh như vậy sắc mặt mọi người cũng đại biến, bắt đầu tự mình thử dùng lực lượng, rất nhanh đã nhận ra điều không ổn. Độc này hết sức đáng sợ,vô thanh vô tức, thậm chí với thực lực của bọn họ cũng không thể nhìn ra được, đây rõ ràng là độc vật có lực sát thuơng rất lớn vì vậy đến Vũ Hoàng cũng không nhận ra được.

– Đông Hoàng!

Lúc này toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi vào người chủ tiệc rượu, mọi người bị hạ độc, Vũ Hoàng cũng không ngoại lệ, vậy thì không thể nghi ngờ gì đây là do tiệc rượu.

– Chư vị, ta cũng giống các ngươi.

Đông Hoàng cảm nhận được những ánh mắt lạnh như băng thì nhìn lại mọi người, nói:

– Có độc sư cường đại trà trộn vào trong chúng ta, thật xảo trá, người này không hề sử dụng độc vật có tính thương tổn cao để tránh bị chúng ta phát hiện mà lại sử dụng loại độc chất vô thanh vô tức này để làm mất lực lượng của chúng ta, dù Vũ Hoàng có muốn điều động lực lượng cũng vô lực!

Ánh mắt mọi người vẫn rất lạnh lùng, nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc ai hạ độc đây, người này lại dám hạ vào ngày long trọng như thế này, , hơn nữa loại độc này rất hiếm thấy chứ nếu không thì không có khả năng khiến cho nagy cả Vũ Hoàng cũng trúng chiêu.

– Rốt cuộc do ai gây nên?

Trong thanh âm Đông Hoàng có xen lẫn luồng sát ý, trong điện rất nhanh xuất hiện bầu không khí không tốt. Đột nhiên lúc đó hư không không còn bất kì tiếng động nào, chỉ cần một tiếng động nho nhỏ có thể lọt vào tai bọn họ. An tĩnh, một sự an tĩnh đáng sợ.

– Độc sư có thể sử dụng loại độc này hẳn tài nghệ của hắn không hề kém so với trình luyện đan của ta!

Thanh âm Đan Hoàng lạnh lùng:

– Nhưng nhiều người trúng độc thế này vẫn chưa chắc không thể hoạt động được, nếu như đối phương thật sự dám động đến chúng ta, hẳn là người của một thế lực đáng sợ!

Vũ Hoàng mặc dù bị độc vậy ảnh hưởng nhưng vẫn còn lực lượng chiến đấu cường hãn, loại độc chất này không hề có tính hủy diệt mà chỉ làm đờ người, chỉ cần Vũ Hoàng ngưng tụ lực lượng pháp tắc của mình, động tâm niệm đã có thể hủy thiên diệt địa như thường. Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều người trở nên trầm ngâm, trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra tia phong mang….Nếu như hạ độc thì rõ ràng muốn đối phó với bọn họ rồi. Thời gian chậm rãi trôi qua nhưng vẫn không một ai xuất hiện, không gian rộng lướn này vẫn an tĩnh đến đáng sợ.

– Đan Hoàng, ngươi có thể lấy đan dược để hóa giải loại độc tố này!

Đông Hoàng hướng ánh mắt về phía Đan Hoàng nói nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu:

– Không có cách giải, hơn nữa nếu muốn luyện chế đan dược cũng cần thời gian.

Đoàn người nghe được lời nói tỏ vẻ thất vọng, đám Lâm Phong lúc này cũng đã đáp xuống đất, loại tình huống quỷ dị này làm cho hắn chỉ biết chau mày, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thật quỷ dị!

– Có người đến kìa!

Lúc này mọi người nhìn về phía Thiên Môn, có một nhóm người đang đi lên từng bậc thanh Thiên Môn, hướng về phía này với tốc độ nhanh như chớp đến nỗi thủ vệ Thiên Môn cũng không ngăn cản kịp.

– Tiêu Viêm!

Viêm Hoàng nhìn thấy bóng người, đôi mắt hiện lên vẻ kích động mạnh mẽ.

– Bành Trạch!

Một giọng nói khác cất ra, người nói là vị Vũ Hoàng khác.

– Bạo Phong!

Thiên Ma Hoàng khẽ cau mày, nhìn thấy thân ảnh nơi xa thì vô cùng kinh ngạc, nhưng kích động vẫn là phần lớn. Những người kia đi đến ngày càng gần, Tiêu Viêm đến trước mặt Viêm Hoàng, Bạo Phong thì đến trước Thiên Ma Hoàng. “Phốc” Từng âm thanh da thịt chạm đất truyền đến, hóa ra là những đệ tử này vừa trở về quỳ một chân xuống, cung kính gọi:

– Sư tôn!

– Bạo Phong, ngươi cuối cùng đã trở về… Thiên Ma Hoàng nâng thanh niên kia dậy, sảng khoái cười nói: – Tốt, về là tốt rồi, đã tiến bộ đến tầng chín, cực hạn rồi à?

– Sư tôn, đệ tử không phụ kì vọng của người a!

Trong ánh mắt thanh niên kia lộ ra vẻ lợi hại, tựa hồ hắn đang rất kích động khi nói về tu vi của mình.

– Tốt, tốt.

Vẻ mặt Thiên Ma Hoàng không ngừng cười, vỗ vai thanh niên kia mà cao hứng, không chỉ có hắn mà đến cả Viêm Hoàng vừa nói chuyện cùng Tiêu Viêm cũng như vậy.

– Những yêu nghiệt của Bát Hoang hôm nay đều trở về rồi, hơn nữa còn đến được đỉnh cao, bọn họ đang đánh chủ ý vào ngôi vị Hoàng đế!

Vũ Hoàng quay sang đám Lâm Phong nói nhỏ, lời này khiến Lâm Phong khẽ nghĩ ngợi, những thiên tài nhiều năm trước bước vào Thánh thành Trung Châu bây giờ đã trở về. Nhưng những Vũ Hoàng xung quanh khẽ nhíu mày, dường như bọn họ đều nghĩ như người vừa nói với Lâm Phong.

– Sư tôn, ngươi có thể trợ giúp đệ tử thành Hoàng không?

Lúc này Tiêu Viêm quay sang hỏi Viêm Hoàng.

– Muốn ta giúp ngươi thế nào?

Viêm Hoàng với một vẻ mặt tươi cười sáng chói, Tiêu Viêm là đồ đệ mà hắn yêu thích nhất khi đó, nếu như có thể trợ giúp thằng bé đột phá Vũ Hoàng, sao lại không được chứ.

– Sư tôn, ngươi nhìn lực lượng hiện tại của ta xem.

Tiêu Viêm giơ tay lên nhất thời một cỗ hỏa diễm hướng về phía chân trời, rất nhanh nó hóa thành một ngọn lửa yêu dị cực kì, thiêu đốt hư không, một luồng khí hắn ám hiện lên trong hỏa diễm.

– Pháp tắc lực lượng, ngươi đã nắm pháp tắc lực lượng trong tay!

Trong đôi mắt Viêm Hoàng đã tràn ngập vẻ kích động, đệ tử của hắn tu vi đạt đến cảnh giới Tôn Vũ lại còn nắm trong tay pháp tắc, điều này đã vượt qua sự suy nghĩ của hắn, hắn đã vượt qua cấp Tôn chủ mà đặt một chân vào cảnh giới Vũ Hoàng.

– Chỉ còn việc nắm được thiên địa đại thế thôi!

Ánh mắt Viêm Hoàng lộ lên dáng vẻ suy tư, hắn tựa hồ như đang suy nghĩ làm thế nào có thể giúp đệ tử yêu thích của mình đột phá được.

– Sư tôn, ngươi nhìn thử pháp tắc công kích của ta xem!Nguồn truyện audio

Tiêu Viêm vừa cười vừa nói, Viêm Hoàng khẽ gật đầu, sau đó lửa trong tay Tiêu Viêm động bay về phía Viêm Hoàng. Nụ cười tươi rói của Viêm Hoàng vẫn còn đọng lại khóe miệng, hắn dường như không ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh nên vẫn còn vui vẻ vô cùng, nhưng khi cỗ pháp tắc công kích kia đến bên người hắn, đôi mắt hắn mới đột ngột mở lớn, đồ đệ cưng của hắn hiện tại đang làm hành động gì đây?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cường 4 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 1 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ