1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 29 [Chương 141đến 145]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 29 [Chương 141đến 145]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 141: Dấu ấn nô lệ

– Trận tù đấu này, ta tới đi!

Giọng nói của Lâm Phong cũng không lớn, nhưng rất rõ ràng, đủ để mọi người đều có thể nghe được.

Mọi người kinh ngạc nhìn về Lâm Phong, một người trẻ tuổi thật thanh tú, hắn lại muốn đấu cùng Hạt Hồ?

Có thể nói, mỗi một người bước tham gia tù đấu, thực lực cũng không kém. Bọn họ không dám lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn, chỉ có thật sự nắm chắc mới làm như vậy. Nhưng dù sao, vẫn có hai mươi tám người chết trong miệng con Hạt Hồ này rồi, từ đó cũng đã thấy được con Hạt Hồ này mạnh mẽ bao nhiêu.

Võ tu với Linh Vũ cảnh tầng bốn, muốn thắng được con Hạt Hồ này, rất khó!

Về phần người có tu vi dưới Linh Vũ cảnh tầng bốn, lại càng không cần phải nghĩ. Vì vậy đối phương mới dám bỏ ra cái giá một trăm khối nguyên thạch trung phẩm, đó là điều mà không có người nào có thể nhận được.

Mấy người Bạch Trạch thấy Lâm Phong đứng lên, đều lộ ra nụ cười âm lãnh, xem ra lại có một tên đệ tử hệ Tướng Tinh phải chết trong Tù đấu trường.

– Đáng tiếc, còn muốn xem Hắc Ma nhục nhã hắn, e rằng phải thất vọng rồi.

Tên nam tử áo vàng âm lãnh cười, Lâm Phong lại muốn tù đấu với con Hạt Hồ, muốn chết!

– Dân đen chính là dân đen, chỉ vì nguyên thạch, ngay cả cái mạng cũng không cần, nhưng mà cũng chỉ là một cái mạng tiện, cũng không đáng mấy đồng.

Lâm Phong đảo mắt nhìn qua tên thanh niên áo vàng, mắt lộ vẻ đăm chiêu.

– Tù đấu trường, cho phép người và người tiến hành tù đấu, ngươi có muốn vào thử với ta một chút không?

Giọng nói của Lâm Phong cũng lớn như của tên áo vàng, tên kia nói ra có bao nhiêu người nghe thì Lâm Phong nói ra cũng có bấy nhiêu người nghe được.

Sắc mặt cứng đờ, tên thanh niên áo vàng không có nói tiếp.

– Chiến thì không dám, ngươi ở đây phóng rắm làm gì? Phế vật, trừ ba lời miệng lưỡi ngông cuồng, còn có bản lãnh gì?!

Trong lời nói của Lâm Phong mang theo ý tứ châm chọc nồng đậm, tên thanh niên áo vàng nheo mắt, cảm nhận được từng ánh mắt khác lạ nhìn vào, cả người gã càng phát ra lãnh ý, ánh mắt lạnh lẽo ngó chừng Lâm Phong.

– Tự rước lấy nhục!

Vấn Ngạo Tuyết cười nhạt nói một tiếng, lời lẽ càng thêm chói tai.

Cũng không để ý tới đối phương nữa, Lâm Phong nhấc chân đi tới bên cạnh lão già giữ cửa lao tù.

Lão già lập tức mở ra cửa lao tù, nhường đường cho Lâm Phong tiến vào.

Lâm Phong tiến vào trong lao tù, nhất thời liền cảm thấy một luồng khí tức áp bức, giống như là bị trói buộc trong lao lung, cảm giác như vậy, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Còn Hạt Hồ thấy Lâm Phong đi tới, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Linh yêu thú đã có trí khôn, bọn chúng rất rõ ràng ai là địch nhân, cũng hiểu rõ, chỉ cần không giết chết Lâm Phong thì kẻ chết chính là nó.

Hai con mắt nhỏ nheo lại, lộ ra hàn quang sắc bén, thân hình con Hạt Hồ chậm rãi nhích tới gần Lâm Phong.

Lâm Phong rất lạnh nhạt mà bước về phía nó, bước chân vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa điểm khẩn trương.

Ngay lúc này, thân thể khổng lồ của Hạt Hồ đột nhiên nhảy lên, vồ về Lâm Phong, so với nhúc nhích vửa rồi thì tốc độ của nó đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

– Bát Hoang chưởng!

Hai tay Lâm Phong rung lên, nhất thời, chưởng ấn đầy trời gào thét mà ra, bằng vào lực lĩnh ngộ biến thái đối với võ kỹ, một kích tùy ý của Lâm Phong đủ để giết chết một người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn bình thường.

Con Hạt Hồ thấy chưởng ấn đầy trời đánh tới, vậy mà cũng không tránh né, móng nhọn u lãnh như lưỡi hái cắt lên chưởng ấn, cư nhiên có thể cắt nát rất nhiều chưởng ấn, vô cùng sắc bén.

Dĩ nhiên, Bát Hoang chưởng là chưởng ấn khắp bát hoang, Hạt Hồ cũng không cách nào phá vỡ toàn bộ chưởng ấn, vẫn có không ít chưởng ấn đánh trúng người nó. Hạt Hồ phát ra mấy tiếng gầm thét trầm thấp, thân thể cao lớn cũng trùng xuống. Nhưng điều làm cho Lâm Phong kinh ngạc chính là, bị Bát Hoang chưởng trực tiếp công kích mà con Hạt Hồ cũng không có nửa điểm tổn thương.

– Quả nhiên là lực phòng ngự rất biến thái.

Lâm Phong thầm nghĩ, khó trách có thể giết được hai mươi tám tên võ tu.

Tiềng gầm trầm thấp từ trong miệng Hạt Hồ truyền ra, đôi mắt nhỏ càng trở nên rét lạnh, thân thể rung lên, thân hình khồng lồ lần nữa vồ tới Lâm Phong.

Lần này Lâm Phong không sử dụng Bát Hoang chưởng, mà giơ bàn tay lên, nhất thời, kiếm cương màu trắng trong bàn tay Lâm Phong cuộn trào, một luồng kiếm thế trực tiếp khóa lấy thân thể Hạt Hồ.

– Grùm…Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Nhận thấy được kiếm thế sắc bén, con Hạt Hồ phát ra một tiếng gào cực lớn, móng nhọn lưỡi hái bén như lợi nhận, quét lên đỉnh đầu Lâm Phong.

Nếu bị quét trúng, e rằng thân thể Lâm Phong sẽ bị cắt ra làm đôi trong nháy mắt.

Lúc này, bước chân Lâm Phong khẽ đảo, thân thể lách về một bên, làm cho thân hình tránh khỏi phạm vi công kích của Hạt Hồ, đồng thời, bàn tay hắn cũng chậm rãi giơ lên, đánh về móng nhọn lưỡi hái của nó.

– Hắn đang làm gì vậy?

– Dùng bàn tay chọi với móng nhọn của Hạt Hồ? Người này điên rồi, chết chắc!

Mọi người thấy một màn như vậy đều biến sắc, không ít người đã xem trận chiến của Hạt Hồ, rất nhiều người đều bị móng nhọn của nó xé ngực mở bụng, cặp móng nhọn kia, so với lợi kiếm còn lợi hại hơn.

Lúc này, bàn tay của Lâm Phong rốt cục chạm vào hai móng nhọn của Hạt Hồ, kiếm cương cuộn trào bắn ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.

Để mọi người kinh hãi chính là, bàn tay của Lâm Phong lại không chút tổn thương, mà con Hạt Hồ lại phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, dường như nó rất thống khổ.

– Làm sao có thể? Bàn tay của hắn sao có thể sắc bén hơn móng nhọn của Hạt Hồ được chứ?

Tất cả đều kinh hãi, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Cũng vào lúc này, thân thể Lâm Phong đã tiến gần Hạt Hồ, cư nhiên muốn cận chiến với yêu thú này, lại là một chưởng đao trực tiếp chém xuống con Hạt Hồ, nhanh như tia chớp, mạnh như bôn lôi.

– Răng rắc!!!

Một tiếng xương vỡ truyền ra, máu tươi màu nâu phun ra, trên thân Hạt Hồ đã xuất hiện một vệt máu thật sâu, là do một chưởng của Lâm Phong khoét ra.

– Chưởng lực thật đáng sợ, kiếm quang cuộn trào kia là kiếm ý? So với kiếm còn sắc bén hơn nhiều!

Mọi người khiếp sợ nhìn Lâm Phong, tên thanh niên này, thật là đáng sợ. Những tên võ tu Linh Vũ cảnh tầng bốn trước kia, nghĩ hết biện pháp cũng không phá vỡ được phòng ngự của Hạt Hồ, vậy mà Lâm Phong lại dễ dàng làm được.

Trên khán đài, mấy người Bạch Trạch cùng tên thanh niên áo vàng đều bất ngờ, sắc mặt liền trở nên âm trầm, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Phong đã lợi hại như vậy rồi.

– Quả nhiên, ngày đó hắn vẫn còn che dấu thực lực!

Khóe mắt trắng dã khẽ co quắp, y thấy mình có chút buồn cười, ngày đó, y mở miệng mắng hai chữ dân đen, coi thường Lâm Phong, hôm nay lại phát hiện, thành tựu võ đạo của Lâm Phong đã rất cao, so với y thì mạnh hơn nhiều lắm, căn bản không cách nào so sánh.

Lâm Phong tự nhiên không quản tới tâm tư của mọi người, tâm thần hắn đều tập trung trên thân con Hạt Hồ, hoặc là nói, là tại nơi mà bàn tay của hắn đánh trúng.

Kiếm ý, kiếm thế, kiếm khí dung hợp làm một, bàn tay của hắn cũng là một thanh kiếm, mặc dù không cách nào kinh khủng như kiếm thật, nhưng uy lực vẫn rất mạnh.

Mỗi một chưởng đao đánh xuống cũng mang theo máu tươi trào ra, cũng lưu lại một vết thương trên thân Hạt Hồ.

– Grùm…

Không lâu sau, trên thân thể của Hạt Hồ đã loang lổ vết máu, nó phát ra một tiếng gầm giận dữ.

– Không chơi với ngươi nữa!

Ánh mắt lóe lên, thân hình Lâm Phong lần nữa tiến gần, ngay sau đó, một chưởng đánh xuống, quang mang lóe sáng. Trên bàn tay của Lâm Phong đã bao trùm một thanh kiếm hư vô, một kiếm này chém xuống đỉnh đầu của Hạt Hồ, trực tiếp phá vỡ đầu, ngay lập tức liền mất mạng. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào đó, không chút chớp mắt.

– Phù…

Mọi người hít sâu một hơi, đều thầm nghĩ:

– Thực lực thật biến thái, mới vừa rồi, vậy mà hắn đang dùng Hạt Hồ để luyện kiếm.

– Ngươi thắng, đây là hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm.

Lão già đi vào trong lao tù, đưa nguyên thạch cho Lâm Phong. Lâm Phong không khách khi trực tiếp thu lấy, sau đó liền nhấc chân rời khỏi lao tù.

Đồng thời, ánh mắt Lâm Phong khẽ đảo qua lao tù bên cạnh, trận chiến với nô lệ võ tu đã kết thúc, lần này, là tên nô lệ võ tu bại, bị giết chết.

Hơn nữa, hai tòa lao tù này, ở giữa có một cửa sắt, chỉ cần mở ra thì hai lao tù này sẽ thông nhau.

Đi ra lao tù, Lâm Phong lại sinh ra vài phần thư thích, ở trong đó, thật sự làm cho người ta cảm thấy đè nén khó chịu, rất không thoải mái.

Trở lại chỗ ngồi, Lâm Phong nhàn nhạt liếc mấy người bên chỗ thanh niên áo vàng một vòng, sau đó mới ngồi xuống.

Ở bên trong Tù đấu trường, lão già vừa rồi lại dẫn ra một con yêu thú, mà bên kia, cũng có một lão già khác, mang theo một tên nô lệ võ tu đi ra.

Tên nô lệ võ tu này, đầu tóc xõa dài rối loạn không chịu nổi, che lấy toàn bộ khuôn mặt, trên chân mang xiềng xích, lúc bước đi không ngừng phát ra tiếng vang.

Bọn họ chiến đấu, vốn đã bị thiệt thòi rồi.

Khi tên nô lệ võ tu ngẩng đầu, mái tóc rối loạn khẽ tách ra, lộ ra một dấu ấn nô lệ trên mặt!

QUÂN!!!

Chương 142: Lửa giận điên cuồng

Dấu ấn nô lệ chữ Quân này khắc đầy trên mặt tên nô lệ võ tu, để cho khuôn mặt gã hoàn toàn thay đổi, không cách nào phát hiện dung mạo thật sự của gã.

Hơn nữa, mái tóc dài rối loạn xõa xuống cùng với xiềng xích trên người, làm cho tên nô lệ võ tu này tràn đầy lệ khí, lộ ra một vẻ dự tợn đặc biệt.

Song, hai tròng mắt đen kia lại vô cùng sắc bén, chỉ ánh mắt kia đủ làm cho người ta lạnh gáy run rẩy.

– Quá lạnh!

Mọi người thấy ánh mắt này, trong lòng đều âm thầm rùng mình. Nô lệ võ tu trong Tù đấu trường, cũng là nô lệ bán mạng, cả ngày đều mài luyện bên bờ vực sinh tử, phi thường lợi hại, nếu có thể để cho mình sử dụng, cũng phi thường không tệ. Vì vậy, mỗi lần đấu giá đều có nô lệ võ tu lấy từ Tù đấu trường, nhất định sẽ dẫn tới một cuộc tranh đoạt.

Còn Lâm Phong thì lại nhíu mày, thủ đoạn thật là tàn nhẫn, cũng không biết những tên nô lệ này lấy được từ đâu, lại còn khắc lên dấu ấn nô lệ, cả người đã hoàn toàn thay đổi rồi, coi như chạy thoát cũng không cách nào đường đường chính chính mà làm người rồi, chỉ có thể sống trong bóng tối.

– Tên nô lệ này có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, chiến tích là mười sáu trận thắng! Người tham gia tù đấu, nếu cùng cảnh giới mà thắng thì được thưởng hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm. Về phần người có tu vi dưới Linh Vũ cảnh tầng ba, thắng được thì thưởng một trăm khối nguyên thạch trung phẩm.

Lão già dẫn tên nô lệ võ tu vào trong lao tù mở miệng nói. Tất cả mọi người đều kinh hãi, mười sáu trận thắng, so với con Hạt Hồ thì còn thua mười hai trận, nhưng người chiến thắng lại có phần thưởng giống nhau. Từ điểm này đã có thể thấy được, bên phía người của Tù đấu trường rất tự tin với tên nô lệ võ tu này, so với Hạt Hồ còn lớn hơn.

– Bạch Trạch, Linh Vũ cảnh tầng ba, cũng giống ngươi!

Lúc này, tên áo vàng cách Lâm Phong không xa nói với Bạch Trạch một tiếng. Bạch Trạch nghe được liền híp mắt, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nói:

– Ta đi!

– Được lắm!

Tên thanh niên áo vàng lộ ra nụ cười, Bạch Trạch đứng dậy, đi xuống bậc thang, mấy bước đã tới trước cửa lao tù, khẽ gật đầu với lão già kia.

Lão già kia thấy Bạch Trạch, khẽ nhíu mày nói:

– Tên nô lệ võ tu này rất lợi hại, ngươi thật sự muốn tiến hành tù đấu?

– Ừ!

Bạch Trạch gật đầu khẳng định, lão già này mới để Bạch Trạch tiến vào trong Tù đấu trường.

– Hừ!!!

Trên khán đài, Vấn Ngạo Tuyết tuyết hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có chút không vui.

Lâm Phong cũng có chút kỳ quái, lão già kia vậy mà nhắc nhở Bạch Trạch, lúc hắn vào trong lao tù Hạt Hồ, cũng không có người nào nhắc nhở hắn là Hạt Hồ rất lợi hại.

– Lâm Phong, tên nô lệ võ tu kia phải xui xẻo rồi!

Vấn Ngạo Tuyết nói một tiếng, Lâm Phong có chút kỳ quái nhìn y, hỏi:

– Tại sao lại nói vậy, thực lực của y ta đã thấy được, cũng không có gì đặc biệt, ta xem ra, y chưa chắc là đối thủ của tên nô lệ võ tu kia.

– Bạch Trạch không có khả năng thắng, nhưng mà, ngươi biết Tù đấu trường này do ai phụ trách sao?

Vấn Ngạo Tuyết lại nói một tiếng, Lâm Phong ngơ ngác, kinh dị nhìn Vấn Ngạo Tuyết.

– Tù đấu trường hôm nay là do Bạch gia chịu trách nhiệm, chính là gia tộc của Bạch Trạch.

Vấn Ngạo Tuyết đạm mạc nói. Lâm Phong có chút giật mình, khó trách lão già kia sẽ nhắc nhở Bạch Trạch, thì ra là như vậy, nơi này là do gia tộc Bạch Trạch chịu trách nhiệm.

– Tù đấu trường có nhiều người xem như vậy, nếu thực lực Bạch Trạch không bằng, chẳng lẽ bọn chúng còn chơi trò gian lận sao?

– Ha ha, ngươi quá coi thường những tên quý tộc này rồi, bọn chúng, từ trước tới giờ chỉ coi trọng mục đích, không để ý quá trình!

Vấn Ngạo Tuyết nhàn nhạt cười, một bộ ta đây rất hiểu.

Lúc này, trong Tù đấu trường, tên nô lệ võ tu thấy Bạch Trạch đi vào, một luồng lệ khí từ trên người phóng ra, phi thường lạnh lẽo.

Hai tròng mắt bị mái tóc loạn che khuất, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương làm cho Bạch Trạch có chút chùn chân.

– Chết!!!

Tên nô lệ võ tu phun ra một chữ âm lãnh, thân hình gã lao tới đánh thẳng vào Bạch Trạch. Phàm là người tiến vào Tù đấu trường, cũng là người muốn mạng của gã, nếu Bạch Trạch không chết thì chính gã phải chết.

Cái xiềng sắt kia động nhiên vọt lên không trung, giống như một trường thương hình độc xà, mang theo tiếng gió rít mà đâm về Bạch Trạch.

– Thật là nhanh!

Bạch Trạch thấy xích sắt đã đâm tới trong chớp mắt, thân hình tránh qua, đồng thời, một luồng cuồng phong nổi lên, Bạch Trạch trở nên vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, theo gió mà động.

– Cụ Phong Vũ Hồn!

Lâm Phong thấy một hư ảnh hình gió lốc xuất hiện phía sau Bạch Trạch, lẩm bẩm một tiếng. Lần trước, Bạch Trạch cao ngạo vô cùng, nói mình là thiên tài bực nào, nhưng kết quả, một ngón tay của Lâm Phong cũng không tiếp được, thậm chí vũ hồn cũng không kịp thả ra đã bị quất cho một bạt tai, vô cùng vang dội.

Nhưng tuổi của Bạch Trạch chưa tới mười tám, nếu ở chỗ khác, thậm chí là ở Vân Hải tông cũng được coi là thiên tài, nhưng nơi này là Hoàng thành, là nơi thiên tài tụ tập, người ưu tú hơn Bạch Trạch, rất nhiều, vì vậy, thiên tài cũng không đáng gọi là thiên tài.

Tên nô lệ võ tu không thèm nhìn Bạch Trạch một cái, trong mắt vẫn thâm thúy u lãnh, xiềng xích trong tay rung lên, liền quét ngang mà ra, gào thét giữa không trung.

– Thật là bá đạo!

Bạch Trạch rung động, không dám đón đỡ, thân hình lần nữa lùi về sau, ngay lúc đó, một sợi dây leo hơi có vẻ hư ảo yên lặng xuất hiện, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy thân thể Bạch Trạch. Xiềng xích lần nữa hóa thành trường thương, đâm thẳng vào trái tim Bạch Trạch.

Không có một động tác dư thừa nào, từng chiêu đều đẩy Bạch Trạch vào tử địa.

Bạch Trạch kinh hãi khiếp vía, thân thể giãy dụa, song chưởng mãnh liệt rung lên, một cơn lốc mang theo túc sát chi khí cuốn lấy xiềng xích, tro bụi đầy trời.

Song, lúc này thân thể Bạch Trạch đột nhiên cảm giác được một luồng lực lượng vô cùng khổng lồ từ trên dây leo truyền đến, kéo lấy thân thể y về phía trước. Mà tên nô lệ võ tu mượn thân thể Bạch Trạch, lướt qua một đường cong hoàn mỹ, trực tiếp xuất hiện ở bên sườn Bạch Trạch, trường thương bằng xích, âm thầm đâm tới.

– Thật là mạnh!

Trên khán đài, từng tiếng gào thét kinh hãi truyền ra, lực khống chế của tên nô lệ võ tu này quá mạnh mẽ, mỗi một động tác đều giống như được tính toán kỹ lưỡng, mau lẹ, lão luyện, giết người.

Về phần Lâm Phong, hai chân mày nhíu chặt, đó là Đằng Mạn Vũ Hồn, loại vũ hồn này, hắn đã từng thấy qua, bằng hữu của Hàn Man, Phá Quân, cũng có loại vũ hồn này.

– Phá Quân, Quân, nô lệ!

Ánh mắt chớp động không ngừng, Lâm Phong gắt gao ngó chừng tên nô lệ võ tu kia, là trùng hợp sao? Đối phương chỉ là có vũ hồn giống nhau, hơn nữa còn lấy chữ Quân làm tên?

– Bịch!

Ở bên trong Tù đấu trường, Bạch Trạch vội vã ngăn cản, nhưng sao có thể cản được lực lượng trùng kích của trường thương xích sắt, lồng ngực nhận lấy một đòn nặng nề, thân hình bay ra ngoài.

Thân thể tên nô lệ võ tu rung lên, mang theo trường thương xiềng xích lao thẳng tới Bạch Trạch, chỉ có giết chết đối phương, tù đấu mới được coi là kết thúc, gã mới có thể không chết.

– Dừng tay!

Ngay vào lúc này, một tiêng quát to vang lên, thân hình tên nô lệ võ tu khựng lại, ánh mắt sắc bén nhìn lão già đang đi tới.

– Cuộc chiến đấu này, đến đây kết thúc.

Lão già đạm mạc nói một tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đến đây chấm dứt?

Mỗi trận trong Tù đấu trường, chỉ có một bên chết đi mới được xem là kết thúc, đây là quy tắc của Tù đấu trường, tại sao có thể chấm dứt bây giờ được.

– Xem ra, người tham gia tù đấu có quan hệ không cạn với lão già này.

Mọi người lại nhớ tới lời nhắc nhở của lão giả với Bạch Trạch, trong lòng không khỏi suy đoán, cũng chỉ có khả năng này mà thôi.

– Tù đấu còn chưa kết thúc, tại sao có thể chấm dứt?

Tên nô lệ võ tu khàn khàn nói, nhìn thẳng vào lão già.

Lão già cau mày, sau đó liền lộ vẻ âm trầm, một tên nô lệ lại dám cãi lời lão?

– Ngươi đã muốn tù đấu, ta thành toàn cho ngươi!

Lão già âm trầm cười:

– Để Man Thú đi vào!

Lão già vừa nói xong, tại một cửa tối trong cũi, có một tên trung niên nam tử chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

Làm cho người ta kinh ngạc là, tên trung niên này lại cưỡi trên một người đi ra. Người này có tay có chân, rõ ràng là một nhân loại, chỉ là, gã dùng hay tai hay chân mà bò ra, hơn nữa, tứ chi cùng cổ họng của gã đều khi khóa sắt khóa chặt, một đầu xích sắt thì nằm trong tay tên trung niên.

– Quân, ở trong đám nô lệ võ tu, trừ Man Thú ra, ngươi là kẻ khó thuần phục nhất, mà hôm nay ngươi cũng thấy rồi, đó chính là kết quả, đã bị thuần phục thành thú, hôm nay, ta muốn ngươi cùng Man tù đấu! Người thắng, sống! Kẻ bại, chết!

Lão già u ám nói. Lúc này, ánh mắt của Quân lạnh lùng chí cực mà nhìn lão, dường như muốn xé nát lão mà nuốt sống, vậy mà muốn y chiến đấu với Man! Đám súc sinh này!

Tên Man đang gục trên mặt đất, nghe được lời này liền ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao ngó chừng lão già, vô cùng ác độc.

Thấy tên Man thú này ngẩng đầu lên, trên khán đài, tại vị trí của Lâm Phong, một luồng khí tức vô cùng băng hàn, điên cuồng phun trào!

Chương 143: Huynh đệ

Hàn khí băng hànnày lan tràn ra, giống như đến từ âm phủ, lạnh đến tận xương tủy.

Ở bên cạnh Lâm Phong, thân thể Vấn Ngạo Tuyết cứng đờ, trong lòng hơi run lên, đôi mắt chuyển qua kinh dị nhìn Lâm Phong.

– Lạnh quá.

Đôi mắt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết hiện lên những tia sáng khác thường, y không chớp mắt chằm chằm nhìn Lâm Phong. Y không hiểu vì sao trên người Lâm Phong lại phóng xuất ra khí lạnh đến như vậy.

Không chỉ có Vấn Ngạo Tuyết, mấy người ở bên cạnh Lâm Phong như Liễu Phỉ, Tĩnh Vân, Đoàn Phong, Viên Sơn tất cả đều cảm thấy lạnh đến nỗi thân thể cứng đờ, tất cả bọn họ đều chằm chằm nhìn Lâm Phong.

Duy chỉ có Tĩnh Vân ánh mắt của nàng nhìn Lâm Phong xong lập tức lại quay về phía Tù đấu trường, ánh mắt của nàng rơi xuống khuôn mặt Hàn Man.

Chỉ thấy hai tay hai chân người được gọi là Man Thú này toàn bộ đều bị khóa chặt, trên mặt có khắc dấu ấn nô lệ, cũng là một chữ “Man” to đậm dữ tợn.

Mặc dù như vậy Tĩnh Vân vẫn nhìn thấy những nét quen thuộc ở trên khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi kia.

Hình ảnh người thanh niên đôn hậu khỏe mạnh trước kia lại một lần nữa hiện ra trong đầu của nàng, tuy nhiên dù nàng có cố gắng thì trước sau cũng không thể trùng hợp với cái Man Thú trước mặt kia, sự tương phản thật quá lớn.

– Hàn Man!

Tĩnh Vân khẽ thốt ra nhưng có vẻ như không tin tưởng lắm, nàng mong rằng mình đã nhìn nhầm, nàng không muốn tin rằng cái thân ảnh trước mặt kia lại là Hàn Man.

Nhưng mà khi cảm nhận được khí lạnh trên người Lâm Phong thì Tĩnh Vân biết rằng nàng đã không nhận sai, nô lệ võ tu bị cho là dã thú kia đúng là Hàn Man.

Cắn chặt đôi môi, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tĩnh Vân giờ đây đã tràn đầy thù hận, bọn súc sinh này lại có thể đối đãi với Hàn Man như vậy.

– Ây!

Vấn Ngạo Tuyết nhíu nhíu mày, y nghe được giọng thì thầm của Tĩnh Vân lập tức quay sang nhìn. Y cũng nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt tràn đầy thù hận của Tĩnh Vân, trong mắt y không khỏi hiện lên vẻ khác thường.

– Nàng cùng với Lâm Phong nhận ra người kia?

Vấn Ngạo Tuyết hỏi Tĩnh Vân.

Tĩnh Vân cắn chặt môi khẽ gật đầu:

– Người ấy là bạn của ta và Lâm Phong.

Nghe được những lời này của Tĩnh Vân tất cả những người khác toàn thân đều run lên, chả trách trên người Lâm Phong phóng thích ra lãnh ý mãnh liệt đến như thế.

Hóa ra tên võ tu nô lệ này là bạn của Lâm Phong.

-Ha ha! Ta đã nói người của hệ Tướng Tinh hệ sao có thể oán trời trách người, đồng tình với nô lệ, hóa ra là có bạn bè là nô lệ. Dân đen quả nhiên cũng vẫn là dân đen, lại làm bạn với nô lệ.

Đám người thuộc hệ Quý Tộc ở phía sau vừa rồi cũng chú ý tới lãnh ý trên người Lâm Phong, giờ phút này nghe thấy Tĩnh Vân nói chuyện với mọi người như vậy không khỏi nở một nụ cười xấc láo, nói to lên.

– Ha ha, bạn bè của bọn hắn là nô lệ, bị người ra đem làm dã thú để cưỡi.

Gã thanh niên mặc áo màu vàng không kiêng nể gì nói giọng châm biếm, cảm giác như được xuất một khối khí lớn ra khỏi miệng.

Ánh mắt Lâm Phong mang theo ý lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi chuyển qua, cuối cùng dừng lại trên người gã thanh niên mặc áo màu vàng kia.

Nhìn thấy ánh mắt này toàn thân gã thanh niên mặc áo vàng run lên, trong lòng lạnh như băng nhưng lại không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

– Ánh mắt thật lạnh lẽo, đồng tử thật vô tình.

Lúc này đôi con ngươi của Lâm Phong một màu xám ngắt, băng hàn, xơ xác tiêu điều, không có một chút nhân tính nào.

– Dân đen!

Gã thanh niên mặc áo vàng kia cắn chặt hai hàm răng, từ trong kẽ răng hai tiếng được thốt ra. Gã cảm thấy gã bị ánh mắt Lâm Phong hù dọa, làm sao gã lại có thể bị ánh mắt của Lâm Phong hù dọa.

-Ầm!

Gã vừa dứt lời một tiếng vang lớn đột ngột truyền đến làm cho gã thanh niên mặc áo vàng này run lên, tiếng động ầm vang này làm cho trên lưng gã toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy Lâm Phong ngồi xuống ghế đá bị Lâm Phong một chưởng đánh sập, những khối đá vỡ vụn văng tung tóe còn Lâm Phong thì từng bước sải bước đi ra.

Ầm!

Lại một tiếng ầm vang động truyền ra, những khối đá cuồng loạn bay múa, bụi bay mù mịt trên không trung, gã thanh niên mặc áo màu vàng kia lại một lần nữa run lên.

Lúc này Lâm Phong đã tới bên cạnh gã, xòe bàn tay ra nhanh như một tia chớp chộp ngay lấy thân thể gã. Giờ khắc này gã thanh niên áo vàng lại giống như quên mất không né tránh, trong nháy mắt cổ họng của gã đã bị Lâm Phong bóp chặt, thân thể của gã cũng trực tiếp bị nhấc lên, cảm thấy khó thở.

Rầm rầm!

Không hề do dự, Lâm Phong trực tiếp nắm gã thanh niên này ném xuống, một tiếng gào thét truyền ra thân thể người đàn ông này trực tiếp đập vào ghế đã vỡ vụn, lập tức một chân của Lâm Phong đạp ngay trên mặt của gã gần như khiến cho gã không còn thở được.

Việc này xảy ra giống như một tia chớp điện lóe ra làm cho mọi người đứng xung quanh đều ngơ ngẩn cả người, bao gồm cả gã thanh niên áo vàng này và cả đám người thuộc hệ Quý Tộc đi cùng, tất cả đều chỉ có trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt mà cả kinh không nói được nên lời. Cảm nhận cái lãnh khí buốt giá trên người Lâm Phong, bọn họ ngay cả đến nghĩ cách cứu viện cũng đều không nhớ tới, hay là có thể nói là không dám.

– Ngươi nói thêm một câu nữa là ta giết ngươi.

Lâm Phong cúi đầu, đôi đồng tử vô tình chằm chằm nhìn người đàn ông bị hắn đạp dưới chân, nói giọng lạnh như băng.

Lúc này gã thanh niên mặc áo vàng kia trong miệng máu tươi không ngừng trào ra, ánh mắt ngây dại, đến bây giờ gã dường như còn không biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

– Hiện tại mặt của ngươi bị người ta dẫm lên, người khác cười nhạo ngươi giống như ngươi cười nhạo những người nô lệ kia, ngươi còn xa mới bằng được bọn họ.

Chân Lâm Phong di di trên mặt gã thanh niên áo vàng kia rồi lập tức không để ý đến gã nữa, hắn bước ra đi tới hướng những lao tù, mỗi bước bước ra ý lạnh lại càng cường thịnh thêm mấy phần.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người Lâm Phong, bọn họ đều không thể hiểu được tại sao trên người Lâm Phong lại có thể phát ra khí lạnh đến như thế.

Nhất là những người bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt của bọn họ đã tràn ngập vẻ khiếp sợ, lạnh quá, ánh mắt thật đáng sợ, người này rốt cuộc làm sao vậy.

Ở giữa lao tù, đám người này cũng cảm thấy càng ngày càng lạnh. Ánh mắt lão già kia hơi hơi ngưng tụ, lão lập tức nhìn về phía Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong mang theo hơi thở cực độ lạnh giá đi bước một hướng về phía những người tù, lão không khỏi ngẩn người.

Bạch Trạch cũng ngơ ngẩn cả người, nhất là vừa rồi y nhìn thấy Lâm Phong trừng trị tên thanh niên áo vang kia như thế nào, trong tim y không ngừng đập loạn xạ. Đó là một tên điên, kẻ điên không thể trêu chọc.

Phá Quân cũng nhìn thấy Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong vô cùng tức giận từng bước một tiến lại, tim của y cũng không kìm được nữa run lên từng đợt.

Lâm Phong dĩ nhiên là Lâm Phong, y thật không ngờ y còn có thể nhìn thấy người quen.

Về phần Hàn Man, gã vẫn nằm sấp ở nơi đó, gã ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong không chớp mắt.

Đôi mắt giống như dã thú kia từng chút một mềm dịu đi, ánh mắt lộ ra nỗi thống khổ sâu sắc, thần sắc áy náy chờ đợi. Gã hôm nay là nô lệ bị người ngược đãi, nô lệ có thể chết bất cứ lúc nào.

Trên mặt của gã bị khắc dấu ấn nô lệ, gã có tư cách gì gặp lại Lâm Phong. Gã hận, hận đám súc sinh Đoàn Thiên Lang, Gã cũng hận bọn súc sinh ở Tù đấu trường này.

Ngày đó khi Vân Hải tông bị diệt môn, có không ít người còn may mắn sống sót, không bị thiết kỵ dẫm đạp lên giết chết. Gã và Phá Quân chính là hai người may mắn sống sót, nhưng nếu như là gã biết sẽ có hôm nay thì gã tình nguyện chết đi ngay từ khi Vân Hải tông bị diệt môn.

Tất cả những người sống sót đều bị dẫn tới Hoàng thành, bị khắc vào mặt dấu ấn và sau đó bị bán đến Tù đấu trường.

Từ đó về sau gã đã trải qua cuộc sống không bằng chết, vô cùng nhục nhã, bị đánh bằng roi, bị nuôi nhốt huấn luyện như dã thú, bị bắt ép đến Tù đấu trường để chiến đấu, thua thì bị giết. Vì để sống sốt, gã chỉ có thể không ngừng giết người, biến thành mạnh hơn.

Hàn Man cũng đã từng phản kháng, hơn nữa gã còn là một người phản kháng quyết liệt nhất, nhưng kết quả là gã đã bị xếp vào loại dã thú phải triệt để thuần phục, bị gọi là Man Thú.

Nhìn Lâm Phong từ từ đi tới, trên mặt Hàn Man đã hoàn toàn thay đổi, gã để lộ ra thần sắc thống khổ, đôi mắt dần dần mềm lại trở nên đỏ bừng, lại có những giọt nước mắt từ từ tràn ra.

– Phong ca!

Hàn Man thống khổ cúi đầu xuống, không còn mặt mũi nào mà gặp lại Lâm Phong, gã đã thành nô lệ như hôm nay sao còn dám muốn Lâm Phong mạo hiểm, muốn Lâm Phong cầm kiếm cho gã nữa.

Lâm Phong là loại người như thế nào Hàn Man rất rõ, ngày xưa Lâm Phong có thể vì gã mà đến Thiên Tiệm Nhai, cũng vì gã mà đạp lên Sinh Tử đài, hôm nay cũng vì gã mà cầm kiếm mà đổ máu. Vô luận đối mặt với ai, vô luận là người mạnh cỡ nào Lâm Phong đều có thể vì nghĩa mà không quay đầu.

Mà Hàn Man gần như ngoài liên lụy Lâm Phong ra thì vẫn là làm liên lụy hắn.

– Chịu khổ rồi, huynh đệ.

Đôi đồng tử vô tình của Lâm Phong chợt hiện lên một ý cười sán lạn. Nghe được những lời này của Lâm Phong, thân thể của Hàn Man run lên, đầu của gã lại một lần nữa ngẩng lên, nước mắt từ trên khuôn mặt bị khắc lên dấu ấn nô lệ không ngừng chảy xuôi xuống.

Có người huynh đệ như thế, trên đời này còn mong muốn gì hơn!

Có người huynh đệ như thế, cho dù hôm nay phải bỏ mạng thì cũng đáng!

Chương 144: Tuyệt ảnh sát

– Huynh đệ?

Trong lao tù, lão già và đám người nghe được tiếng nói của Lâm Phong thì đều sửng sốt, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hàn quang lóe ra.

Lâm Phong cùng với tên nô lệ võ tu này nhận ra nhau, hơn nữa quan hệ của họ lại có vẻ rất thân thiết.

Nhìn thấy Lâm Phong từng bước một đi đến gần, lão già lao đến chặn trước mặt Lâm Phong nói:

– Không cần biết trước đây các ngươi có quan hệ gì, hiện nay gã đã bị khắc dấu ấn nô lệ thì gã là nô lệ.

– Nếu ta khắc dấu ấn nô lệ lên mặt của ngươi thì ngươi có làm nô lệ hay không?

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng làm cho ánh mắt lão già hơi ngưng tụ lại, lập tức lão cười lạnh nói:

– Ngươi muốn tìm chết?

– Trước khi ta chết, ta sẽ giết chết các ngươi trước!

Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng, khí hàn băng lạnh lẽo điên cuồng phóng xuất về hướng lão già.

– Hừ, thật không biết lượng sức mình.

Lão già cũng cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ run lên, nhất thời thân ảnh của lão hóa thành một cơn lốc, ngay lập tức phá tan dòng khí hàn băng kia rồi đến trước người Lâm Phong. Một chưởng giống như gió mà cũng giống như ảnh bồng bềnh xuất ra.

– Rút kiếm!

Bên trong dòng khí băng hàn hiện lên hàn quang chói mắt, Lâm Phong rút ra nhuyễn kiếm phát ra tiếng nổ mãnh liệt vô cùng, Bạt Kiếm thuật, một kiếm phải giết.

Nhưng mà lão già cũng không trực tiếp nhìn Bạt Kiếm thuật của Lâm Phong, vân đạm phong khinh tung ra một chưởng vô hình vô ảnh ở trong khe kiếm mà chạy, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào trên người Lâm Phong.

Phốc!

Thân thể Lâm Phong kịch liệt run lên, máu tươi từ trong miệng phun ra trực tiếp bắn vào phía trên lao tù.

– Tầng bảy!

Ánh mắt mọi người đều run lên, lão già này có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy mà Lâm Phong thì chỉ có Linh Vũ cảnh tầng bốn, chênh lệch quá nhiều, Lâm Phong căn bản không phải đối thủ của lão, ngay cả đến một chiêu cũng không tiếp nổi.

Tuy nhiên trong cái nhìn đầy kinh ngạc của bọn họ, Lâm Phong vẫn giơ chân bước tiếp, thân thể vẫn tiếp tục hướng về phía lão già, ánh mắt vẫn lạnh như băng, đầy kiên định.

Trong lao tù đầy dẫy hàn băng cùng khí tiêu sát.

– Ngươi thực lực không tồi, vốn rất có tiền đồ hà cớ gì phải đi tìm cái chết! Ngươi muốn vậy ta đây đành phải cho ngươi được toại nguyện.

Lão già nhìn thấy Lâm Phong tiến lại thì lạnh lùng cười:

– Tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn không có thể tiếp được một chưởng của ta, còn nếu muốn giết ta thì chỉ có nằm mơ.

– Cần gì phải giết chết hắn, bắt hắn khắc lên dấu ấn nô lệ rồi thuần hóa làm nô thú, để cho hắn ở chỗ này làm nô lệ chẳng phải là rất tốt sao.

Lúc này Bạch Trạch đứng ở một bên âm lãnh nói làm cho lão già sửng sốt, lập tức gật đầu:

– Chủ ý của Thiếu gia rất hay! Người này còn mạnh hơn Man Thú kia nhiều, hơn nữa sát khí của hắn lại càng dữ dội, nếu thuần hóa thành thú khẳng định rất thú vị.

– Chính là như thế.

Bạch Trạch âm trầm nhìn Lâm Phong chằm chằm, đây là do hắn tự tìm.

Nhưng mà Lâm Phong cũng không hề liếc y một cái, bước đi vẫn trầm ổn từng bước từng bước tiến về phía trước, sát ý càng ngày càng nồng đậm.

– Gầm!

Trong miệng Hàn Man phát ra một tiếng gầm giống như tiếng gầm của dã thú, thân thể gã cũng điên cuồng rung động, thế nhưng gã trung niên kia vẫn dùng xiềng xích giữ chặt lấy gã làm cho gã không thể giãy dụa được.

Lại một chưởng nữa đánh ra, máu tươi bắn lên không trung, thân thể của Lâm Phong lại một lần nữa đập vào phía trên lao tù, khiến cho lao tù này sinh ra một rung động nho nhỏ.

Đúng như lời lão già đã nói, Lâm Phong mới chỉ là tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn mà thôi, mặc dù là thiên phú có mạnh đến mấy đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của lão già với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy, một chiêu cũng không tiếp nổi.

Cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy đã có thể xem như là cường giả trong Linh Vũ cảnh rồi.

Nhìn thân thể Lâm Phong hết lần này đến lần khác bị đánh bay lên, Liễu Phỉ và toàn bộ đám người đều đứng lên, đã muốn chạy tới lao tù.

– Đợi một chút!

Vấn Ngạo Tuyết tiến đến trước mặt ngăn cản toàn bộ bọn họ lại, không cho bọn họ tiến về phía trước.

– Tránh ra.

Liễu Phỉ lạnh lùng quát một tiếng làm cho Vấn Ngạo Tuyết nở nụ cười gượng gạo.

– Lâm Phong cũng còn không phải là đối thủ của lão, các người đi lúc này chẳng phải là để chịu chết.

– Tránh ra.

Liễu Phỉ không để ý đến lời nói của Vấn Ngạo Tuyết, giọng nói vẫn rất lạnh lùng.

– Ta đi.

Vấn Ngạo Tuyết lắc lắc đầu, thân thể chợt lóe lên hóa thành một đạo ảo ảnh trắng trong nháy mắt đi vào phía bên ngoài lao tù, nhưng mà y cũng không có đi vào trong lao tù cứu Lâm Phong mà là đứng ở cửa lao tù.

Y có một loại cảm giác, Lâm Phong làm sao có thể dễ dàng bị giết chết được.

Nhưng mà nhìn thấy Lâm Phong hết lần này đến lần khác bị đánh bay nhưng sau đó vẫn đi lên phía trước, trong lòng Vấn Ngạo Tuyết lộ vẻ cảm động, vì bạn bè người này có thể không muốn sống như thế.

Phá Quân cũng rất kinh hãi, trên khuôn mặt bị khắc dấu ấn nô lệ lộ ra ánh sáng khác thường, có thể vì bằng hữu mà làm được như thế đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải tôn kính.

Bước chân của Lâm Phong vẫn chậm rãi tiến lên phía trước, đồng tử màu đen vẫn vô tình lạnh như băng, trong đó không có bất kỳ sắc thái nào, trong lòng chỉ có một quyết tâm hủy diệt.

– Giết!

Một tiếng thét vô tình từ trong miệng Lâm Phong truyền ra, Tử vong chi kiếm múa lên, mang theo hơi thở tử vong điêu tàn thổi quét ra.

– Đây là cực hạn rồi sao?

Lão già lạnh lùng cười vung ra song chưởng, gió bão chưởng ấn bay ra đầy trời làm cho khí tử vong không ngừng bị thổi tan, kiếm của Lâm Phong cũng mơ hồ không chừng.

Nhưng mà vào đúng lúc này một đạo hàn quang đâm rách tất cả xông về phía lão già, Lâm Phong lại bỏ kiếm, hắn trực tiếp đem kiếm cầm trong tay quăng về phía lão già.

– Có ích lợi gì không?

Khóe miệng lão già hiện lên một tia khinh thường.

Xong chường đều bay đầy trời, chưởng ảnh ẩn hiện giống như là gió rất khó có thể nắm giữ được, khi kiếm đến trước người lão già là thì bất thình lình dừng lại ở ngay trước mặt lão.

– Đi!

Lão già hét lớn lên một tiếng, trường kiếm bay về phía xa xa, còn Lâm Phong lúc này dĩ nhiên đã tới trước người lão, hóa chưởng làm kiếm chém về phía lão già.

– Muốn chết!

Khóe miệng lão già lại hiện lên một tia cười lạnh, chưởng lực run lên, kiếm khí tiêu tán mà bàn tay của lão cũng vừa đặt đến trên người Lâm Phong. Lâm Phong mồm há to, máu tươi đỏ sẫm không ngừng từ trong khóe miệng trào ra.

Song chưởng của Lâm Phong hợp lại, hắn chẳng những không lui mà ngược lại còn gắt gao nắm lấy đôi bàn tay của đối phương làm cho ánh mắt của đám người lại run lên.

– Hắn muốn làm gì?

Hành vi của Lâm Phong không khác gì tự tìm đường chết.

Quả nhiên bàn tay của lão già run lên khuấy động trong ngực của Lâm Phong, ở trong ngực của Lâm Phong lại xuất hiện huyết thủ ấn, dữ tợn mà khủng bố.

Nhưng tay Lâm Phong vẫn không buông ra mà vẫn nắm thật chặt bàn tay lão già.

Tất cả đám người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lâm Phong, con người thật dữ tợn, đến loại tình trạng này vẫn không chịu buông ra, Lâm Phong, hay là hắn thực sự muốn tìm cái chết.

Hàn Man bị dẫm đạp dưới chân cả người sung huyết, nặng nề thở ra.

Ở dưới thân Hàn Man, tro bụi cuốn động, mặt đất hơi hơi chấn động. Mà cái đôi mắt sung huyết kia đang dần dần biến sắc.

Sắc vàng của đất, đôi mắt Hàn Man đang từ đỏ ngầu dần dần trở thành màu vàng như mặt đất, nhưng mà màu vàng đất này vẫn mang theo thù hận thấu xương.

– Gầm!

Một tiếng rít gào giống như tiếng gầm của dã thú từ trong miệng Hàn Man phun ra, trong trời đất giống như nổi lên một cơn lốc, trên mặt đất rộng lớn cát vàng bay cuồn cuộn không ngừng, làm cho thân thể của Hàn Man đều bao trùm một lớp bụi màu vàng.

Người trung niên trên người Hàn Man sắc mặt hơi biến đổi, lúc này tim của gã cũng không kiềm chế được đang nhảy dựng lên.

– Sao lại thế này?

Gã trung niên nhìn cát vàng trên mặt đất rít gào, đôi mắt đọng lại ở nơi đó.

Cũng tại lúc này một sức mạnh vô cùng mãnh liệt từ dưới thân truyền ra, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên, chiếc khóa sắt kia từng khúc gãy nứt ra.

Đang cùng chiến đấu với Lâm Phong nhưng lão già cũng nhận ra điều dị thường này, ánh mắt lão hướng tới phía bên này nhìn thoáng qua, đôi mắt hơi hơi ngưng tụ.

– Hử?

Đôi mắt của lão già hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà chính vào lúc này một cảm giác nguy cơ truyền đến làm cho khóe mắt lão già lại nhảy lên, ánh mắt lại chuyển qua lại.

– Thiên Chiếu!

Từ trong giữa màu xám vô tình, đôi đồng tử của Lâm Phong đột nhiên bột phát ra một tia sáng vô cùng rực rỡ, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa.

Thiên chiếu, năng lực khi Thiên Chiếu Vũ Hồn thức tỉnh, Lâm Phong từ trước tới giờ chưa sử dụng bao giờ, giờ phút này lần đầu tiên sử dụng nó.

Ánh mắt lão già vừa mới chuyển qua run lên rồi hơi hơi nhắm lại, một cảm giác nguy cơ cực mạnh truyền đến làm cho thân thể của lão co lại, trong giây lát lão dùng sức của bàn tay muốn đánh bay thân thể của Lâm Phong, nhưng tay Lâm Phong vẫn nắm chặt tay lão, mặc cho chưởng lực tàn sát bừa bãi trên người.

Thân thể lão già bồng bềnh lui ra, như một trận gió kéo theo thân thể của Lâm Phong, mơ hồ bất định.

– Tuyệt Ảnh Sát!

Một thanh âm trầm thấp từ trong miệng Lâm Phong phun ra, quỹ tích thân ảnh lão già như vẽ thành một đường rõ ràng, ở dưới ánh mắt thiên chiếu nhìn chăm chú không thể trốn vào đâu được.

Đổng thời thân thể của Lâm Phong hóa thành ảo ảnh.

Một ánh sáng lạnh lẽo yêu dị phóng ra, từng giọt máu tươi đỏ sẫm tưới lên không trung.

– Tàn ảnh!

Đám người kia toàn thân đều run lên, chỉ thấy vào lúc này thân thể của Lâm Phong với thân thể của lão già cùng dừng ở đó, nhưng mà thân thể của Lâm Phong dần dần hóa thành hư vô đó là tàn ảnh.

– Thực lực kém không có nghĩa là ta không thể giết được ngươi.

Một thanh âm đạm bạc vang lên trong không trung yên tĩnh, dưới yết hầu đang mấp máy của lão già, máu tươi điên cuồng trào ra, thân thể của lão cũng từ từ đổ xuống.

Chương 145: Huyết mạch

Nhìn thi thể của lão già nằm ở trên nền đất, không gian lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Lâm Phong tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn giết chết cường giả tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy?

Màn này hiện ra trước mắt khiến cho mọi người như đang trong một giấc mộng bừng tỉnh lại. Tu vi võ đạo mặc dù là chỉ kém một cảnh giới thôi thì thực lực cũng đã kém rất xa, nếu có thể khiêu chiến vượt cấp thì đó chỉ có thể là thiên tài.

Vậy mà Lâm Phong kém đối phương tới ba cảnh giới, thực lực kém quá xa, sự thực là không chịu nổi được một kích. Hơn nữa trong cuộc chiến cũng đã xác thực Lâm Phong không phải là đối thủ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho mọi người phải hết sức kinh hoàng.

Bằng vào ý chí tuyệt đối mạnh mẽ và sự cứng cỏi vô cùng, Lâm Phong đã dùng phương thức tự ngược tiếp cận lão già, chỉ mãi đến cuối cùng khi phải xuất ra một kích quyết định, chỉ trong một cái chớp mắt nhưng lại mãi mãi khắc sâu ở trong óc mọi người hình ảnh một kích này.

– Thật nhanh, lực khống chế thật khủng khiếp, ý chí thật là vô cùng cứng cỏi.

Trong lòng đám người đều thầm khen ngợi một kích này của Lâm Phong, không có thể hiện gì nhiều lắm, nhưng nếu không có ý chí vô cùng cứng cỏi kia Lâm Phong đã sớm ngã xuống rồi. Từ khi mới bắt đầu lâm trận, hắn cũng đã nghĩ kỹ một kích này, bởi vậy nhìn thì như là liều mạng, không ngừng tiếp cận đối phương làm cho đối phương khinh thường, chỉ đến cuối cùng với một tốc độ cực nhanh, lực công kích vô cùng chuẩn xác đưa dao găm vào cổ họng đối phương.

Vì một kích này, Lâm Phong hắn đã bỏ ra nhiều lắm.

– Khụ khụ!

Khẽ ho một tiếng, khóe miệng của Lâm Phong máu tươi không ngừng chảy ra, huyết chưởng ấn trên bộ ngực của hắn trông cực kỳ bắt mắt.

Thu về cây chủy thủ dính đầy máu, Lâm Phong lấy ra một lọ đan dược đưa hai viên cho vào miệng của mình, hơi thở dần dần ồn định trở lại. Lúc này Lâm Phong mới cảm thấy dễ chịu một chút, trái tim cũng dần dần đập chậm lại.

– Cái tên này, thật sự là không muốn sống.

Ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong, khuôn mặt đẹp đẽ như ma quỷ kia ẩn hiện một nụ cười. Y cũng đã cảm thấy Lâm Phong không hề đơn giản, nhưng mà Lâm Phong lại cho y một kinh ngạc đáng sợ, bởi vì cuối cùng Lâm Phong đã giết được lão già.

– Linh Vũ cảnh tầng bảy!

Vấn Ngạo Tuyết chép chép miệng trong lòng lẩm bẩm.

– Vừa rồi dao găm kia là từ đâu mà ra vậy?

Khi đó Lâm Phong đã đem trường kiếm ném đi rồi, không ai nhìn thấy trong tay hắn xuất hiện chủy thủ từ khi nào, chỉ đến khi lão già bị giết chết lúc đó trong tay Lâm Phong không hiểu sao lại nắm một cây chủy thủ dính đầy máu.

– Phong ca!

Lúc này đôi đồng tử của Hàn Man một nửa thì sung huyết, còn nửa kia thì lại là màu vàng, màu vàng của đất cát quái lạ vô cùng.

– Yên tâm, không chết được.

Trong đồng tử của Lâm Phong, sắc vô tình dần dần biến đi, nhìn Hàn Man đang đứng lên trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Hàn Man trầm ngâm một lát rồi lập tức trong miệng của gã vẫn là tiếng gầm giận dữ lại truyền ra, gã ngửa mặt lên trời mà rít gào.

Nhất thời cát vàng cuồn cuộn, mặt đất chấn động

Ánh vàng chói mắt phóng lên cao, như một con quay thân thể Hàn Man xoay tròn, chỉ trong một nháy mắt thân thể Hàn Man đã bị bao vây ở trong đó, cả người Hàn Man hóa thành một quả cầu bằng cát vàng.

– Sao lại thế này?

Ánh mắt đám người lại run lên, trước mắt lại hiện ra một cảnh tượng thật là kỳ lạ.

Vừa rồi Hàn Man vô cùng khác thường, chẳng qua là một kích tuyệt sát của Lâm Phong, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, đem cái khác thường của Hàn Man che đậy lại. Còn lúc này, nhìn trên người Hàn Man phát sinh hình ảnh, đám người không khỏi một trận ngẩn ra, không hiểu trên người Hàn Man đang xảy ra chuyện gì.

Đám cát vàng kia cuồn cuộn trên không trung, ánh sáng vàng phát ra chói mắt đẹp đẽ vô cùng. Cát vàng bao vây lấy Hàn Man càng ngày càng nhiều, rất nhanh hóa thành một khối cầu thật lớn đem Hàn Man triệt để chôn vùi ở trong đó.

Một lát sau khối cát vàng cuồn cuộn yên tĩnh trở lại, mà thân thể Hàn Man thì đã cùng với quả địa cầu khổng lồ trở thành nhất thể, cảnh tượng này thật sự làm chấn động lòng người.

Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Phong chau mày, hắn không rõ trên người Hàn Man đã xảy ra chuyện gì.

Rắc rắc!truyện Kiếm Hiệp

Một đường da bị nứt nẻ tiếng vang truyền ra, quả cầu khổng lồ kia xuất hiện một cái khe, lập tức giống như đóa hoa sen nở rộ, thân ảnh Hàn Man lại một lần nữa xuất hiện.

Đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại, ánh mắt đọng lại lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được.

Chỉ thẩy lúc này mái tóc dài đen của Hàn Man đã hóa thành màu vàng rối tung trên đầu, thân thể của Hàn Man lại cao lên hơn nữa lại càng khỏe mạnh hơn, cả người như một tòa tháp lớn làm cho mọi người đều chấn động.

Hùng tráng, uy vũ, lúc này đây Hàn Man đang giống như thần tiên viễn cổ không ai bì nổi, cái duy nhất không có thay đổi là dấu ấn nô lệ khắc ở trên mặt thì vẫn rõ ràng như trước.

Mở mắt ra, ánh mắt Hàn Man như điện phóng ra, một đạo ánh sáng thu hút lòng người.

– Sảng khoái.

Giơ bàn tay lên, Hàn Man sung sức nắm chặt lại, tiếng xương va chạm truyền ra. Hàn Man có thể cảm nhận được rất rõ ràng một lực lượng rất lớn bùng nổ trong cơ thể của mình, thật mạnh.

Xoay người lại, Hàn Man nhìn người trung niên lúc trước cưỡi trên người gã, đôi đồng tử màu vàng yêu dị làm cho người trung niên không nhịn được trong lòng run lên.

– Chết!

Hàn Man nổi giận gầm lên một tiếng giơ chân bước ra, bước chân tuy không nhanh nhưng mà mỗi bước thật dài, chỉ hai bước chân gã đã đến trước mặt người trung niên kia, trực tiếp một quyền tung ra sắc vàng đất tóe ra lấp lánh.

Ánh mắt trung niên ngưng tụ cũng không né tránh, trực tiếp nghênh đón một quyền, trận gió tàn sát bừa bãi.

Ầm ầm!

Hai quyền tiếp xúc, mặt đất rung lên đám người chấn động, ánh mắt nhìn chăm chú thân thể gã trung niên bị cát vàng xâm nhập. Cánh tay trực tiếp bị đông kết tràn đầy cát vàng, không chỉ có như thế cát vàng này còn đi ngược lên tràn lan với tốc độ khủng khiếp ở trên người gã trung, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn mai táng thân thể của gã.

Gầm!

Hàn Man nổi giận gầm lên một tiếng giống như đem tất cả giận dữ hoàn toàn phát tiết, lại một quyền thật mạnh được tung ra chỉ trong nháy mắt một đống cát vàng bùng nổ tan tành. Có thể nói là thân thể gã trung niên kia đã hoàn toàn vỡ ra, nhưng mà không có một giọt máu nào tràn ra trên mặt đất, chỉ có toàn là cát vàng.

– Thình thịch, thình thịch.

Trái tim của mọi người đều nhảy lên không ngừng, hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng này, một kích này, thật đáng sợ cũng thật trái ngược lẽ thường.

Hàn Man gây cho mọi người ý nghĩ, gã không hề yếu hơn so với Lâm Phong.

– Đây là huyết mạch thức tỉnh.

Vẫn Ngạo Tuyết đứng ở bên cạnh cửa lớn của nhà tù kinh ngạc nhìn trên người Han Man phát sinh ra tất cả, thì thào tự nói.

Đúng vậy, đây nhất định là huyết mạch thức tỉnh, trong cơ thể Hàn Man chảy huyết mạch của cường giả tuyệt đỉnh, mới xuất hiện dị tượng thức tỉnh này.

Nhưng mà huyết mạch của hậu duệ cường giả trên người tất có huyết mạch lực, vả lại có được Huyết Mạch Vũ Hồn, thiên phú mạnh hơn người thường. Nếu mà có cơ duyên có thể không đứt gãy, huyết mạch lực sẽ càng ngày càng mạnh. Nhưng mà giống như Hàn Man ở trong tình huống này, thực lực đều trong nháy mắt tăng vọt thì rất ít thấy, thậm chí Vấn Ngạo Tuyết cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng đây thì đúng là huyết mạch thức tỉnh không thể nghi ngờ, nếu không thì không thể nào có khả năng giải thích trên người Hàn Man phát sinh cảnh tượng dị thường này.

Lâm Phong cũng vô cùng kinh ngạc, quá mạnh, lúc này Hàn Man tuyệt đối có cảnh giới tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, so với Lâm Phong còn mạnh hơn.

Lúc này ở phía ngoài lao tù vài bóng người lóe lên tiến đến làm cho ánh mắt Lâm Phong và đám người ngưng tụ lại.

– Phong ca, tiểu tử đó, làm thịt đi, lao tù này chính là chỗ chết của nó.

Hàn Man lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Trạch, vừa rồi y đã nói phải bắt Lâm Phong làm nô lệ, khắc dấu ấn nô lệ, thuần hóa thành thú nô.

Bạch Trạch nhất định phải chết.

Bước chân bước ra một bước, Hàn Man chặn cửa vào, nhìn thấy một người muốn tiến vào, một quyền cát vàng điên cuồng mạnh mẽ bay ra, làm cho thân thể đối phương bật lui.

Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, ánh mắt của hắn hạ xuống trên người Bạch Trạch. Giờ khắc này thân thể Bạch Trạch không thể tự chủ được đang run lên, y nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong mà sợ tới mức bước chân lùi lại.

Y làm sao có thể là đối thủ của Lâm Phong, ngay cả lão già tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng chết, nay Lâm Phong muốn tiêu diệt gã thật quá dễ dàng.

– Ngươi mới vừa nói phải khắc dấu ấn nô lệ lên mặt của ta, thuần hóa ta thành nô thú?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nâng bước chân lên chậm rãi đi về hướng Bạch Trạch.

Nghe được lời nói của Lâm Phong, thân thể Bạch Trạch càng run lên, không ngừng lui về phía sau liên tục lắc đầu.

– Cứu ta, mau vào cứu ta.

Bạch Trạch kêu to, tại sao lại có thể như thế này, nơi này vốn là địa bàn của Bạch gia, y muốn thể nào thì được như thế. Nhưng hiện tại thì chính y lại đang bị đứng giữa nơi lao tù, ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có.

Bên ngoài đám người nghe được tiếng kêu của Bạch Trạch trong lòng khẩn trương, lại có không ít người tiến vào chỗ cửa vào nơi Vấn Ngạo Tuyết đang đứng.

Chỉ thấy Vấn Ngạo Tuyết lười nhác đứng dựa tại đó, khóe miệng y mang theo một nụ cười bất cần đời. Đám người kia đã đến, sau khi nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết, bọn chúng không xông vào mà lại thấp giọng nói:

– Vấn Ngạo Tuyết.truyện Linh Dị

Giờ phút này bọn họ đều tức giận trong lòng, mắng thiếu gia liều lĩnh kia lần này đá trúng vào khối sắt rồi, ngay cả Vấn Ngạo Tuyết mà cũng dám trêu chọc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 ngày trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!