1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 30 [Chương 146 đến 150]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 30 [Chương 146 đến 150]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 146: Khắc ấn

– Các ngươi còn làm gì đằng kia?

Bạch Trạch nôn nóng phẫn nộ quát, đám hỗn đản kia, vẫn còn thời gian nghỉ ở chỗ này.

Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Trạch, trên mặt lộ ra vẻ thương hại. Đây là kết cục của sự kiêu căng, bởi vì tự cao tự đại, Bạch Trạch trong mắt căn bản không có người khác, tự cho là mình lợi hại, thậm chí ngay cả Vấn Ngạo Tuyết y cũng không nhận ra.

– Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể bước vào một bước.

Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên nói với ngữ khí cuồng ngạo, tự tin.

Lâm Phong hơi có chút giật mình, không nghĩ tới Vấn Ngạo Tuyết ngông cuồng như thế, xem ra chính mình đối với nam nhân xinh đẹp như nữ nhân này vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.

Về phần Bạch Trạch, sắc mặt của y cứng đờ, lúc này Lâm Phong cũng không vội vã giết y, mà là nhặt lên nhuyễn kiếm, sau đó rút kiếm, chậm rãi đi tới hướng Bạch Trạch.

– Ngươi muốn như thế nào?

Bạch Trạch khẩn trương, lời nói yếu ớt, đứt quãng.

– Yên tâm, ta không giết ngươi!

Lâm Phong đạm mạc nói một câu, làm cho Bạch Trạch ánh mắt sửng sốt, nhưng lập tức, y liền nhìn thấy khóe miệng Lâm Phong mang theo một tia lạnh lùng, nói:

– Quý tộc các ngươi chẳng phải là thích in dấu ấn nô lệ lên mặt người khác, sau khi in dấu ấn nô lệ lên, cả đời làm nô, không thể ngẩng đầu lên làm người! Như vậy, ta trước tiên sẽ in dấu ấn nô lệ lên mặt ngươi, để ta xem xem, cao ngạo quý tộc sau khi bị dấu ấn nô lệ có còn mở miệng gọi một tiếng dân đen, làm nhục những người bị dấu ấn nô lệ hay không!?

Bạch Trạch khóe miệng co giật, ở trên mặt của y in lên dấu ấn nô lệ? Trở thành nô lệ hèn mọn? Y còn có thể làm người được sao.

– Các ngươi không nghe thấy ư, còn không tiến vào.

Bạch Trạch đã khắc chế không được tâm tình của mình, sắc mặt dữ tợn, rống giận nói.

Ở ngoài lao tù, đám người đi phía trước bước ra. Chỉ thấy Vấn Ngạo Tuyết tay áo trên người tung bay, tóc dài không gió mà bay, một cỗ sắc bén sát khí, lạnh lùng đến tận xương tủy.

– Trong vòng ba bước, ta sẽ rút kiếm, nếu kiếm đã rút, tất thấy máu!

Vấn Ngạo Tuyết thanh âm bình tĩnh, nhưng lại làm cho cước bộ của những tên đang muốn tiến lên bị chặn lại, ngừng ngay tại chỗ, không người dám bước tới.

– Tự gây nghiệt, không thể sống!

Mãnh liệt kiếm ý từ trên người Lâm Phong tuôn ra, làm cho Bạch Trạch cả người cứng đờ, rốt cục không còn ôm hy vọng vào những tên ngoài kia được nữa.

– Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta sẽ ban cho ngươi rất nhiều nguyên thạch, thậm chí còn ban tặng cho ngươi công pháp võ kỹ.

– Ban cho?

Lâm Phong trào phúng cười, làm quý tộc đã lâu, cao ngạo đã thành thói quen, ngay cả chính mình bị rơi vào hoàn cảnh nào cũng không biết.

– Bỏ qua ngươi, ngươi ban cho ta nguyên thạch, công pháp võ kỹ?

Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Ngươi cho ta là ngu ngốc sao!

Chuyện hôm nay, chắc chắn không thể bỏ qua, thù hận hai bên đã khắc cốt ghi tâm, Bạch gia không có khả năng buông tha cho Lâm Phong.

Về phần Lâm Phong, không diệt Bạch gia thì ăn nói với Hàn Man cùng với võ tu nô lệ của Vân Hải tông, tất cả bọn họ đều bị khắc lên dấu ấn nô lệ, trở thành đầy tớ, tại Tù đấu trường không biết đã chết bao nhiêu.

Lâm Phong cùng Bạch gia không chết không thôi, mặc dù chỉ là vì thân phận tông chủ Vân Hải tông.

Bạch Trạch nghe lời Lâm Phong nói, sắc mặt cứng đờ, sau đó lộ ra vẻ ác độc.

– Nếu ngươi dám đả thương ta, Bạch gia sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

– Quả nhiên là ngu ngốc.

Lâm Phong không muốn tiếp tục cùng Bạch Trạch nói lời vô nghĩa, người khẽ run, hàn quang chớp lên. Tức thì, một tiếng kêu thê thảm truyền ra, ở trên mặt Bạch Trạch xuất hiện thêm một vết cắt.

Bạch Trạch hai tay ôm lấy mặt, máu tươi không ngừng chảy ra, Lâm Phong ánh mắt băng hàn, không có chút tình cảm, lại càng đừng nói tới thương hại hay đồng tình.

Đối với loại cặn bã này, bất kỳ thủ đoạn đều không quá đáng.

Trường kiếm tùy ý vung lên, Bạch Trạch một ngón tay liền bị chém đứt, lại một vết sâu, rõ như bút kẻ, hiện lên trên mặt Bạch Trạch.

Động tác không dừng chút nào, Lâm Phong trường kiếm lập lòe, một lát sau, một chữ “Nô” xuất hiện trên mặt Bạch Trạch, nhưng rất nhanh bị khuôn mặt đầy máu tươi kia che lấp.

Lúc này Bạch Trạch dữ tợn khủng bố giống như lệ quỷ, mà thân thể của y, run rẩy không ngừng, sau đó rầm một tiếng, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

– Thủ đoạn thật ác độc, thật sự là quyết đoán!

Không gian yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Tù đấu trường, nội tâm không ngừng rung động.

Tù đấu hôm nay mới chân chính là tù đấu, so với bất kỳ một lần nào trong quá khứ đều kinh tâm động phách hơn rất nhiều.

Lâm Phong đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, trường kiếm cầm ở tay, chậm rãi xoay người, thấp giọng nói:

– Đi. 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Hàn Man cùng Phá Quân đều đi tới trước người Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết từ trong lao tù bước ra. Lập tức, người bên ngoài tất cả đều hơi né tránh, thối lui.

– Ai ngăn ta, Chết!

Miệng phun ra một thanh âm rét lạnh, Vấn Ngạo Tuyết tiến tới, Lâm Phong đi sau lưng hắn, trường kiếm vẫn còn rỉ máu.

Kiếm của Lâm Phong, đồng dạng, cũng làm cho người ta sợ hãi.

Hàn Man đi ở cuối cùng, thân hình cường tráng mỗi một bước đều làm cho mặt đất run lên, bá đạo tuyệt luân, mọi người hiểu được, mặc dù là nô lệ võ tu, cũng xưa đâu bằng nay.

Nhóm người này, bọn họ hoàn toàn không cản được, chỉ có thể yên phận.

Ngẩng đầu bước đi, đám người Lâm Phong cứ như vậy mà đi. Một lát sau, mọi người chỉ còn thấy được bóng lưng của họ.

Bọn họ không biết rằng kẻ cứng cỏi vô cùng, chọc thủng Tù đấu trường, Lâm Phong, ngay khi vừa bước ra khỏi khu vực đấu trường, cơ thể từ từ gục xuống.

Chưởng lực Linh Vũ cảnh tầng bảy dữ dội, cương mãnh, bá đạo, ở trong cơ thể của Lâm Phong tàn phá bừa bãi.

– Phế vật, tất cả đều là phế vật!

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đấu trường, một tiếng rống giận dữ bén nhọn vô cùng vang lên, thanh niên áo vàng giận không kềm được. Hôm nay, gã lại bị Lâm Phong, vũ nhục dùng chân giẫm lên mặt.

Gã họ Vũ!

Người họ Vũ chưa lúc nào phải chịu loại vũ nhục này, từ khi nào đến phiên người khác làm nhục họ.

Nhìn thấy trong đám người đột nhiên xuất hiện thanh niên áo vàng gào thét, người nhà Bạch gia sắc mặt cứng đờ. Xong rồi!

– Chuyện hôm nay, nếu có người dám nói ra, ta giết ko tha!

Thanh niên áo vàng quay lại những người bên cạnh, uy hiếp. Nhất thời làm cho những người kia sắc mặt cứng đờ, nhưng bọn hắn cũng không dám cãi lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu, trong lòng thầm mắng, người này tự mình gây họa, chuốc lấy nhục nhã, còn làm cho Bạch Trạch phải chịu hậu quả nặng như vậy. Nay gã lại lật chuyện, không cho phép bọn họ đem sự tình để lộ ra, sợ mất mặt hắn, sợ đánh mất tôn nghiêm của Vũ gia.

– Lâm Phong, ngươi không chết, thể diện của ta không còn.

Thanh niên họ Vũ sắc mặt vô cùng dữ tợn, vừa rồi Lâm Phong đi ngang qua bên cạnh gã, gã không dám nói lời nào, bởi vì gã sợ. Lâm Phong vừa rồi ra tay với quá kinh khủng, cỗ sát ý kia khiến cho gã không hoài nghi chút nào rằng Lâm Phong dám giết gã. Sau gã lại tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đối đãi Bạch Trạch như thế nào, gã làm sao còn dám ở trước mặt Lâm Phong biểu lộ phẫn nộ.

Đấu trường, Lâm Phong giận dữ, thay đổi bất ngờ!

Ở giữa căn phòng giản đơn, Lâm Phong nằm ở trên giường, dường như cảm giác được có một bàn tay chạm vào trán mình.

Khẽ lắc đầu, Lâm Phong thử cử động thân thể đang cứng ngắc, chậm rãi đôi mắt mở ra.

Đập vào mắt, là dung mạo khuynh đảo thế nhân.

Lúc này, Mộng Tình sắc mặt đạm mạc, nhìn Lâm Phong, bình tĩnh nói:

– Ngươi đã tỉnh.

Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người vẫn tràn ngập thống khổ như trước, cứng ngắc, nhưng nội tức đã thông suốt, nội phủ không có gì dị thường.

– Nàng vẫn luôn ở đây?

Lâm Phong nhìn Mộng Tình, hỏi.

Mộng Tình ánh mắt hơi lóe, lập tức lắc đầu nói:

– Ngẫu nhiên sang đây nhìn thôi.

– Thật sự?

Lâm Phong ánh mắt nhìn Mộng Tình, hoài nghi hỏi.

– Đương nhiên, ngươi nghĩ như thế nào?

Mộng tình hỏi ngược lại, làm cho lâm phong nhất thời không biết làm sao, đành run run nở nụ cười yếu ớt.

– Kẹt!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, có người đẩy cửa vào. Mộng Tình đứng dậy, liếc mắt nhìn Liễu Phỉ, người vừa tiến vào phòng, nói:

– Hắn đã tỉnh rồi, ngươi vào thăm hắn đi.

Nói xong, Mộng Tình bước đi, hướng phía cửa phòng đi nhanh đến, khiến cho Liễu Phỉ phải nghi hoặc.

Khi Lâm Phong còn chưa tỉnh, Mộng Tình nàng một tấc cũng không rời, đến khi Lâm Phong tỉnh lại thì nàng ta lại vội vã rời đi, như vậy là có ý gì?

– Ừ!

Liễu Phỉ tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, đi đến bên giường, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, làm cho Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên.

Hắn vừa mới tỉnh lại, đã trêu ai, chọc người nào? Liễu Phỉ ánh mắt như vậy là có ý tứ gì đây!

– Tại sao xúc động như vậy, ngươi làm việc sẽ không nghĩ đến hậu quả sao?

Liễu Phỉ hiển nhiên là phẫn nộ về việc làm của Lâm Phong ở Tù đấu trường.

Lâm Phong cười khổ, hậu quả? Khi nhìn thấy số ít bằng hữu của mình ở Vân Hải tông bị người khác xem như yêu thú để cưỡi, trên mặt bị khắc dấu ấn nô lệ, còn có thể giữ được lý trí sao?

– Quê hương của chúng ta có câu là vì hồng nhan giận dữ phá quan ải, nếu như cô có cái gì ngoài ý muốn, ta cũng sẽ như vậy, không chút do dự, bất kể hậu quả.

Khóe miệng mang theo một tia bất cần đời, nở nụ cười khinh cuồng, Lâm Phong chậm rãi nói, làm cho Liễu Phỉ trong lòng nhất thời rung lên!

Phá quan giận dữ vì hồng nhan!

Chương 147: Giao người

Phía ngoài Thiên Nhất học viện, một hàng thân ảnh đang chậm rãi tiến đến, trên người tất cả bọn họ đều mang theo lãnh ý nhè nhẹ, nhằm thẳng hướng đại môn học viện đi đến.

Người cầm đầu mặc áo lam, uy nghiêm, là một trung niên nam tử, trên người mang theo vài phần lãnh ý bá đạo. Mà đám người sau lưng y, có cả người nhà Bạch gia ngày đó từng xuất hiện ở Tù đấu trường.

Hơn nữa, ở giữa đám người của Bạch gia, còn có một nam tử mang theo mặt nạ màu vàng kim, tay nam tử bị băng bó chặt chẽ, dưới lớp mặt nạ kia, đôi mắt mâu giống như tới từ địa ngục, ác độc vô cùng.

Lúc này, hai đạo bóng người lóe ra xuất hiện trước cửa hình vòm của học viện, ngăn cản, quát lên:

– Thiên Nhất học viện, không phải đệ tử học viện, không được đặt chân vào.

Trung niên áo lam mắt không chớp, bước tới một bước, tóc dài không gió mà bay.

– Cút!

Một âm thanh trầm thấp từ trong miệng trung niên áo lam phát ra, chỉ thấy trên người y áo lam phiêu động, lập tức, hai người ngăn trở trước cửa học viện bị đánh bay ra ngoài, trong lòng hoảng sợ.

– Huyền Vũ cảnh!

Thậm chí có cường giả Huyền Vũ cảnh xông vào Thiên Nhất học viện.

Nhìn đám người kia bước vào học viện, hai gã thủ vệ đứng dậy, nhìn nhau, lập tức đồng thời hướng tới một phương nào đó, phóng đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh này đến đây không có ý tốt.

Đoàn người trung niên áo lam chậm rãi đi tới, không bao lâu sau bọn họ đã đến trước một tòa cổ bảo, đương nhiên cổ bảo đó là nơi cư trú của hệ Tướng Tinh.

– Người kia dừng bước!

Từng đạo tiếng quát truyền đến, chỉ thấy đám người thân hình lóe lên, một lát sau, phía trước trung niên áo lam xuất hiện rất nhiều người.

Trung niên áo lam nhíu mày, đạm mạc nói:

– Cút ngay!

– Ngươi là người phương nào, chẳng lẽ không biết Thiên Nhất học viện không cho phép người ngoài đặt chân vào sao?

Giữa đám người, một người bước ra, đối với trung niên áo lam lạnh lùng nói.

Trung niên áo lam ánh mắt sắc bén đảo qua, lạnh lùng nhìn đối phương, nói:

– Tìm người đủ tư cách tới đây nói chuyện.

– Không biết các hạ là người nào, đến Thiên Nhất học viện chúng ta có chuyện gì?

Lúc này, một thanh âm đạm mạc truyền ra, ở phía sau mọi người Thiên Nhất học viện, một nam tử mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi ra, nhìn trung niên áo lam nói.

– Muốn từ chỗ các ngươi mượn vài người.

Trung niên áo lam lạnh lùng nói.

– Muốn người?

Nam tử mặc trường bào xanh lục cười lạnh một tiếng:

– Ta còn chưa trách tội ngươi dám xông vào Thiên Nhất học viện chúng ta, nhưng ngươi lại dám đòi người.

– Hừ.

Trung niên áo lam cười lạnh, rít gào vung lên, nhất thời một đạo hào quang lóe ra, làm cho nam tử mặc trường bào xanh lục ánh mắt ngưng tụ, bàn tay run rẩy, lòng bàn tay chụp lấy, lập tức nhìn thoáng qua.

Nhìn vật trong tay, nhất thời nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt khẽ biến.

– Ngươi nói Thiên Nhất học viện người ngoài không thể đặt chân vào, bản thân ta lại muốn hỏi ngươi, người Thiên Nhất học viện của ngươi ở địa bàn của ta đem hai tên võ tu nô lệ của ta mang đi, giết người của Tù đấu trường, việc này, ngươi cũng nên cho ta một lời giải thích chứ.

Trung niên áo lam ngữ khí bá đạo, thanh âm uy nghiêm, mơ hồ có uy thế kinh người.

– Hôm nay, không đem hai tên võ tu nô lệ cùng với người gây chuyện giao ra, mặc dù là Thiên Nhất học viện, ta cũng sẽ không để yên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục sau khi nghe được những gì đối phương nói sắc mặt có chút khó coi, gã là giáo viên của Thiên Nhất học viện, thân phận không thấp, nhưng nhìn ngọc bài của đối phương gã liền hiểu được, người này, gã không thể đối phó được.

Hơn nữa, thế lực sau lưng người này, gã cũng đắc tội không nổi.

– Người gây chuyện là ai?

Nam tử mặc trường bào xanh lục hỏi.

– Học viện của các ngươi, hệ Tướng Tinh, Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết.

– Vấn Ngạo Tuyết?

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhíu mày, lại nghe trung niên áo lam nói:

– Người chủ sự là Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết ta có thể không cần, nhưng Lâm Phong cùng với hai tên võ tu nô lệ kia, Thiên Nhất học viện nhất định phải giao cho ta.

Trung niên áo lam tuy rằng bá đạo, nhưng vẫn phải bỏ qua Vấn Ngạo Tuyết, từ đó có thể thấy được, mặc dù là y cũng không muốn đắc tội Vấn Ngạo Tuyết.

Trung niên áo lam thân phận gì, trong lòng gã rất rõ ràng, Thiên Nhất học viện, chắc là không đem Vấn Ngạo Tuyết giao ra, y cũng không dám nhận.

– Đi vào trong cổ bảo, gọi Lâm Phong cùng với hai tên võ tu nô lệ ra.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thản nhiên nói, bên cạnh lập tức có người tuân mệnh, hướng cổ bảo mà đi.

Trung niên áo lam lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng. Mà sau lưng y, kia người mang theo mặt nạ, đôi mắt càng thêm âm trầm lạnh lùng.

Bên trong cổ bảo, chỗ cư trú của Lâm Phong, Lâm Phong đang ở trong phòng tu luyện điều dưỡng. Vào lúc này, tiếng động ầm vang rất nhỏ truyền vào trong phòng, làm cho Lâm Phong phải mở đôi mắt đang nhắm nghiền.

– Lâm Phong, đi ra!!

Một tiếng quát truyền đến, làm cho Lâm Phong đôi mắt co rút, thật là vô lễ. Thiên Nhất học viện có quy tắc, khi chưa được người khác cho phép, không được bước vào chỗ ở người khác một mình.

Nhưng lúc này, lại có người trực tiếp đem đại môn thạch thất đẩy ra, lại còn ở trong đình viện thét to, loại hành vi này, không thể nghi ngờ là bất kính đối với chủ nhân thạch thất, thậm chí có thể được xem là nhục nhã.

Đứng dậy, Lâm Phong vặn vẹo nửa thân dưới, bởi vì ăn vào đan dược lại qua mấy ngày nghỉ ngơi khôi phục, vết thương trên người hắn cũng đã tốt hơn nhiều.

Cất bước ra khỏi phòng, Lâm Phong nhìn người tới, đang đứng chắp tay, đứng ở giữa đình viện, đang tỏ ra rất thích thú, người này cũng là Thiên Nhất học viện đệ tử.

– Ngươi chính là Lâm Phong?

Người này quét mắt liếc nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói.

– Có việc?

Lâm Phong nhìn thấy kiêu căng trong mắt đối phương, cau mày, đạm mạc hỏi một tiếng.

– Đồ không biết sống chết, nghĩ đến kết giao Vấn Ngạo Tuyết là có thể tùy ý làm bậy, không chỉ có dám ước chiến Hắc Ma, lại mượn Vấn Ngạo Tuyết uy phong đi chọc phá Tù đấu trường, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Người nọ tỏ ra xem thường Lâm Phong, nghe nói lần trước lúc Hắc Ma đi tìm Lâm Phong, chính là Vấn Ngạo Tuyết ở đây ngăn trở Hắc Ma trả thù, còn lần này Tù đấu trường người tới, hưng sư vấn tội, Lâm Phong lại là cùng với Vấn Ngạo Tuyết, bởi vậy hắn cho rằng Lâm Phong hoàn toàn là ở mượn Vấn Ngạo Tuyết uy phong, làm xằng làm bậy.

– Hiện tại, mang theo hai tên nô lệ mà ngươi cướp từ Tù đấu trường, đi theo ta, có người muốn gặp các ngươi.

Nói xong, người này liền xoay người, hướng tới cửa đá bên ngoài đi tới.

– Đợi một chút.

Ngay lúc đối phương muốn rời khỏi, Lâm Phong trong miệng thản nhiên phun ra hai chữ, làm cho cước bộ đối phương dừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Phong lãnh đạm nói:

– Còn có việc?

– Ngươi dường như đã quên mất cái gì thì phải?

Lâm Phong lãnh đạm hỏi.

– Quên mất cái gì?

Người nọ nhíu nhíu mày, lập tức lắc lắc đầu:

– Không có.

– Quên mất.

Lâm Phong nhấn mạnh một tiếng, làm cho đối phương thần sắc lạnh lùng, nói:

– Ngươi đùa bỡn ta?

– Ta không có thời gian rỗi.

Lâm Phong cười lạnh:

– Ngươi ngôn ngữ vũ nhục, ta tạm không nói, nhưng ngươi một mình xông vào chỗ ở của ta, dường như một tiếng xin lỗi còn chưa nói thì phải?

– Xin lỗi?

Đối phương lộ ra một tia thần sắc buồn cười, lập tức bước ra, không để ý đến Lâm Phong, muốn đi ra bên ngoài.

Nhưng mà vào lúc này, một cỗ băng hàn đột ngột buông xuống trên người hắn, chặt chẽ khóa gã lại, làm cho ánh mắt của gã run lên, cước bộ cũng phải ngừng lại.

Thân thể xoay chuyển, người nọ chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi hướng hắn đi tới, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.

– Ngươi muốn làm gì?

– Muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, một tiếng chào hỏi cũng không có, ngươi cũng đã quá càn rỡ rồi.

Lâm Phong cước bộ bước ra là lúc khí thế cuồng hiện, càng ngày càng mạnh.

Người nọ ánh mắt đọng lại, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, hơi thở rất lạnh, gã không bằng Lâm Phong.

– Ta là đại biểu cho giáo viên của học viện mà đến, theo ta đi một chuyến.

Này người sắc mặc hung ác, đem giáo viên đưa ra, thái độ cường ngạnh, nhưng mà thanh âm lại thoáng có vẻ có chút lo lắng.

– Ta tự nhiên sẽ theo ngươi đi một chuyến! Nhưng ngươi tự ý xông vào chỗ ở của ta, còn dùng ngôn ngữ vũ nhục, nếu là cứ như vậy cho ngươi đi ra ngoài, để cho người khác chê cười Lâm Phong ta vô năng, để mặc cho người làm nhục sao.

Nói xong, Lâm Phong thân thể run lên, bước lên, băng hàn lãnh ý phô thiên cái địa, toàn bộ không gian đều đông cứng.

Đối phương nội tâm run lên, lập tức, gã liền nhìn thấy Lâm Phong một chưởng đánh úp lại, một luồng màu trắng băng sương từ chưởng phong đập ra.

– Sá!

Hô nhỏ một tiếng, thân thể người nọ nghênh chiến, một quyền đánh ra, cuồng phong cương mãnh tàn phá bừa bãi.

Sau đó khi cùng bàn tay Lâm Phong chạm nhau một khắc này, gã lại phát hiện một đạo phong duệ khí thế, cắt cương mãnh nắm tay của gã, làm cho cánh tay gã cảm nhận được đau nhức kịch liệt.

– Cút ngay đi.

Lâm Phong một tiếng quát mắng, nhẹ thở một tiếng, nhất thời thân thể của đối phương trực tiếp bị hàn băng đông lại, bị đánh bay ra ngoài cửa đá, trên người bao trùm một tầng tuyết trắng.

– Phế vật Linh Vũ cảnh tầng ba cũng dám kiêu ngạo như vậy.

Lâm Phong trào phúng một tiếng, lạnh lùng nói:

– Ở bên ngoài chờ, dám bước một bước, phế tu vi của ngươi.

Chương 148: Hưng sư vấn tội

Người nọ ngã ngồi ở bên ngoài thạch thất, cả người cứng ngắc vô cùng.

Lúc này, chung quanh gian phòng không ngừng có người nhô đầu ra, thấy một màn như vậy không khỏi đối với gã tỏ ra khinh thường, làm cho gã vô cùng xấu hổ.

Gã kiêu ngạo mà đến, tự cho là có lệnh của giáo viên, có thể oai phong lẫm liệt, không nghĩ kết cục lại thảm như vậy, bị cả đám người chỉ trỏ.

Về phần Lâm Phong, sau khi nghe được lời của đối phương cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Người nọ không có ý tốt, lại còn nhắc tới Tù đấu trường, tất nhiên hắn phải tự mình đi một chuyến, sự tình rồi sẽ sáng tỏ.

Lâm Phong sớm đã dự đoán được, người của Tù đấu trường sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Trở lại gian phòng của mình, Lâm Phong mặc vào trường bào của học viện, sau đó liền hướng bên ngoài thạch thất đi ra.

– Kẹt!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, là âm thanh mở cửa phòng.

– Đợi một chút.

Một giọng nói truyền đến, vẫn đạm mạc như vậy, không có bất kỳ dao động, người nói chuyện đương nhiên là Mộng Tình.

– Làm sao vậy?

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Mộng Tình, chỉ thấy lúc này trên mặt Mộng Tình đã che kín bằng lụa mỏng, đang chậm rãi đi về phía hắn.

– Sau này ngươi đi ra ngoài, ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi.

Mộng Tình thanh âm lãnh đạm, nghe được lời này, Lâm Phong khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nhưng mà trong lòng lại thấy ấm áp.

– Ừ!

Lâm Phong gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, cô gái này rõ ràng là quan tâm hắn, nhưng lại không thể dịu dàng nói ra.

Hai người cùng nhau đi khỏi thạch thất, đem cửa thạch thất đóng lại. Lâm Phong nhìn người vừa bị hắn đánh bay ra ngoài kia liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

– Dẫn đường.

Người nọ nhìn thoáng qua Lâm Phong cùng Mộng Tình, thấp giọng nói:

– Hai tên võ tu nô lệ kia đâu?

– DẪN – ĐƯỜNG!!!

Lâm Phong thanh âm phát lạnh, nhất thời, kia người tâm thần rung động, không dám nói cái gì nữa, vội vàng bước đi.

Đám người ở chung quanh chỉ trỏ, làm cho sắc mặt của gã cực kỳ khó coi, cúi đầu mà không dám nói gì.

Lúc này, người của hệ Tướng Tinh đã ra ngoài cổ bảo, quảng trường lớn đã bị vây kín bởi không ít bóng người.

Trung niên áo lam đứng chắp tay, đối mặt với mọi người, trên người như trước lộ ra uy nghiêm.

– Đã tới, Lâm Phong đã tới.

Lúc này, có tiếng kêu truyền đến, nhất thời rất nhiều ánh mắt chuyển hướng cổ bảo nhìn lại, tất cả liền nhìn thấy Lâm Phong đang chậm rãi đi tới.

Bên cạnh Lâm Phong còn đi theo một thân ảnh uyển chuyển, nàng ấy tuy rằng có lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ là thánh khiết khí chất cùng hoàn mỹ dáng người kia, cũng đủ để làm cho người ta giật nảy mình, muốn nhìn trộm xem dưới lớp khăn che mặt kia rốt cuộc là dung nhan tuyệt vời tới cỡ nào.

Nhưng bên cạnh Lâm Phong dường như cũng không có võ tu nô lệ như lời trung niên áo lam yêu cầu.

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhìn tới đám người Lâm Phong, mày hơi hơi nhíu lại, hỏi người đi ở phía trước Lâm Phong:

– Sao lại thế này?

Người nọ đầu cúi thấp, không dám trả lời.

– Phế vật, chút việc nhỏ nhặt cũng làm không xong!

Nam tử mặc trường bào xanh lục lạnh lùng nói một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Phong, hỏi:

– Ngươi xông vào Tù đấu trường, còn dẫn ra hai tên nô lệ mang về Thiên Nhất học viện?

– Xông vào Tù đấu trường là đúng, nhưng người mà ta mang về là bằng hữu của ta, không phải nô lệ.

Lâm Phong nhìn lướt qua nam tử mặc trường bào xanh lục, một câu đơn giản vừa rồi của đối phương làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác chán ghét.

– Nô lệ là nô lệ, bằng hữu cái gì? Thiên Nhất học viện sao có thể để cho nô lệ tùy ý bước vào.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thấy Lâm Phong dường như không để ý đến thể diện của gã, lạnh lùng nói.

– Ta đây cũng muốn hỏi giáo viên, cái gì gọi là nô lệ?

– Trên mặt có khắc dấu ấn nô lệ, là nô lệ.

Đối phương hồi đáp.

– Ta lại hỏi giáo viên, ông luôn mồm rằng không cho phép nô lệ bước vào Thiên Nhất học viện, vì sao ở trước mặt ông có một tên gọi là nô lệ, làm sao ông còn thờ ơ, tùy ý cho hắn đàng hoàng ở trong Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong ánh mắt nhìn thẳng đối phương, lạnh lùng mở miệng.

– Ừm?

Đám người ánh mắt đều co rút lại, người này thật to gan, dám hiên ngang chống đối giáo viên của học viện, không kiêng nể gì.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cũng sửng sốt, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lạnh lùng nói:

– Ngươi thấy nô lệ ở đâu?

– Hừ!

Lâm Phong cười lạnh, ngón tay chỉ về người mang mặt nạ phía sau trung niên áo lam, nói:

– Ông làm cho hắn tháo mặt nạ xuống, nhìn xem có phải nô lệ hay không.

Lâm Phong lúc đến vẫn cảm giác được một tròng mắt lạnh như băng ác độc gắt gao nhìn chằm chằm mình, đúng là kẻ đeo mặt nạ kia. Lâm Phong như thế nào có thể không biết, người này chính là Bạch Trạch.

Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Phong chỉ về phía mình, đồng tử Bạch Trạch dưới lớp mặt nạ màu vàng kim hơi co rút lại, ánh mắt càng lạnh hơn.

– Thật là uy phong! Đây là Thiên Nhất học viện sao? Một tên đệ tử đều dám càn rỡ như thế, ngay cả giáo viên đều không để vào mắt.

Áo lam thanh niên ống tay áo vung vẩy, trào phúng nói.

Quả nhiên, nghe được lời này, nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt băng hàn. Trước mặt nhiều người như vậy, hành vi của Lâm Phong, không thể nghi ngờ đã làm cho uy nghiêm của gã bị hao tổn, muốn hạ đài cũng không được.

– Ta lệnh cho ngươi đem hai tên nô lệ mang đến, có nghe hay không?

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhìn chằm chằm Lâm Phong, trên người có hàn ý nhè nhẹ phát ra, ánh mắt lạnh như băng gắt gao nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong ánh mắt dừng lại một chút, khóe miệng hiện lên nét cười lạnh lùng, nói:

– Thiên Nhất học viện có loại giáo viên như ngươi, thật sự là sỉ nhục! Người khác đến học viện diễu võ dương oai, ngươi lại chỉ dám ngang ngược với người của mình, làm cho thể diện học viện đều mất hết, biến thành trò cười, còn tự cho là mình uy phong lắm sao.

Lâm Phong đạm mạc làm cho mọi người đều phải giật mình, người này thật sự là có gan dám nói.

Lâm Phong dừng một chút, nhìn chằm chằm nam tử mặc trường bào xanh lục, nói:

– Ngươi nếu thật sự có khí phách, trước hết đuổi hết đám người dám xâm nhập học viện đi, cho mọi người được chứng kiến uy nghiêm của giáo viên, thể hiện uy nghiêm của học viện, sau đó lại trừng phạt ta! Nếu là không có can đảm, thì không cần ở đây nói bậy, nhiều nhất chẳng qua là chó săn cho người khác mà thôi.

– Rầm!

Nam tử mặc trường bào xanh lục trên người lửa giận bốc lên, toàn bộ không gian đều xơ xác tiêu điều, Lâm Phong dám vũ nhục gã như vậy, đáng chết.

– Ngươi muốn tìm chết!

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, nam tử mặc trường bào xanh lục nổi giận.

– Muốn chết? Ta chưa muốn chết sớm như vậy.

Lâm Phong lạnh lùng nói, đưa tay vào ngực, ở trên bàn tay của hắn xuất hiện một tấm lệnh bài, thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

– Ngày đó, ta không định vào Thiên Nhất học viện, bởi vì ngày đó đi vào Thiên Nhất học viện đã đụng phải một tên giáo viên khốn nạn, nhưng phó viện trưởng tự mình mời, ban cho ta đặc quyền, cho phép ta ở trong học viện tu luyện, cũng có thể mang bất luận kẻ nào tiến vào học viện. Ta mới vào Thiên Nhất, thật không ngờ, hôm nay lại có một tên giáo viên vô sỉ, tình nguyện làm chó cho người ngoài hỏi tội học viên của học viện, ta cảm thấy thật sỉ nhục thay cho Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong lạnh như băng nói, mọi người trong lòng rung động. Rất nhiều người thế mới biết, Lâm Phong dĩ nhiên là phó viện trưởng tự mình mời tới, lại còn ban cho đặc quyền, khó trách có thể tùy ý dẫn người xuất nhập học viện, không bị hạn chế.

Nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng ngắc tại chỗ, lệnh bài kia xác thực là của phó viện trưởng, có được đặc quyền rất lớn.

– Người này làm nhục ta như thế, nếu như hiện tại lui bước, ta còn có thể sống yên ổn ở học viện sao.

Nam tử mặc trường bào xanh lục ở trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt rét lạnh như đao.

– Thiên Nhất học viện từ lúc xây lên tới nay, chưa bao giờ nghe nói qua có ai không phải đệ tử học viện lại có thể hưởng thụ đặc quyền như vậy.

Nam tử mặc trường bào xanh lục quát lạnh nói:

– Lâm Phong, thật to gan, ngay cả lệnh bài của phó viện trưởng cũng dám trộm, lúc này diễu võ dương oai! Không nghĩ tới Thiên Nhất học viện thế nhưng có loại biến chất này! Hôm nay, ta liền thay học viện thanh lý môn hộ.

– Trộm?

Lâm Phong sửng sốt, nhìn đến rất nhiều người nhưng lại đều âm thầm gật đầu, tin lời của đối phương, không khỏi có chút không biết nói gì.

– Người ngu ngốc mới có thể ra những lời như vậy, phó viện trưởng tu vi thế nào, ngươi hẳn là so với ta rõ hơn, lệnh bài của hắn, ta có thể trộm sao?

Lâm Phong cười giễu cợt, nói. Bất quá đối phương đã quyết tâm muốn làm khó dễ hắn, làm sao còn cần gì lý do.

– Miệng lưỡi lươn lẹo, muốn thoát khỏi trừng phạt, nằm mơ.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thân thể run lên, khí thế mênh mông mà lạnh lùng tỏa ra, hướng về phía Lâm Phong phát động công kích. Gã không quản được nhiều như vậy, trước phế Lâm Phong rồi nói sau.

Thấy một màn như vậy đám người rất kinh hãi, thầm nghĩ Lâm Phong xong rồi, dám chọc giận giáo viên như thế, hành vi này rất không lý trí.

Nhưng mà, Lâm Phong ánh mắt quả thật lạnh nhạt vô cùng. Chỉ thấy sau lưng hắn, thân ảnh thánh khiết kia thản nhiên bước từng bước, chắn trước người Lâm Phong.

Chương 149: Rút kiếm nhuốm máu

Nhìn thấy Mộng Tình, tất cả mọi người giật mình, vô cùng ngạc nhiên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục lạnh lùng cười, khí thế trên người càng thêm lạnh lẽo, từng đạo màu trắng quang hoa ở trên người của gã lóng lánh sáng lên, vô cùng đẹp mắt.

– Dừng tay!

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang động từ xa truyền đến, làm cho người ta tâm thần đều chấn động. Giọng nói này đâm thẳng vào phế phủ, dường như đến cả hồn phách đều rung lên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cước bộ cũng bị kìm hãm, thân thể dừng lại, xoay người liền nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe lên, ngay lập tức giáng lâm đến trước mặt gã.

– Phó viện trưởng.

Mọi người ánh mắt run run, phó viện trưởng vậy mà lại tự mình chạy đến.

– Long viện trưởng.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cung kính kêu một tiếng, không dám tiếp tục làm càn.

– Lùi xuống.

Long phó viện trưởng lạnh lùng quát một tiếng, nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng đờ, mọi người trong lòng đều chấn động.

Phó viện trưởng đối với giáo viên thật không khách khí, Lâm Phong có lẽ thật sự là người được Long viện trưởng đưa vào học viện, cũng ban cho lệnh bài đặc quyền.

– Dạ.

Nam tử mặc trường bào xanh lục lui ra, sắc mặt khó coi.

Long phó viện trưởng quay sang nhìn Lâm Phong, cười nói:

– Việc này ta tự có chủ trương, ngươi đi về trước đi.

– Đi về trước?

Tất cả mọi người sửng sốt, quả nhiên, phó viện trưởng rất coi trọng Lâm Phong, một câu đơn giản này đã xem như sự việc không có liên quan đến Lâm Phong. Có phó viện trưởng làm chủ, bọn họ hoàn toàn tin tưởng, mặc dù là trung niên áo lam, cũng không dám đụng tới Lâm Phong.

Trung niên áo lam cũng nhướng mày, trong lòng nghi hoặc, hay là Lâm Phong có hậu thuẫn gì hay sao, cho nên Long phó viện trưởng vì Lâm Phong mà không nể mặt y. Tuy rằng địa vị y không bằng Long phó viện trưởng, nhưng chẳng lẽ đối phương sẽ không lo lắng tới thái độ của người ở phía sau y sao.

Những người khác tạm không nói đến, ngay cả Lâm Phong cũng không hiểu phó viện trưởng tại sao lại đối đãi hắn như thế.

Lâm Phong tuyệt đối không biết phó viện trưởng, cũng không biết người có thân phận địa vị trong hoàng thành, nếu nói là có quan hệ, vậy hắn thật ra có thù oán với không ít người.

Ngày ấy ở ngoài Thiên Nhất học viện, Long phó viện trưởng tự mình mời, cũng lấy lễ đối đãi hắn, ban cho hắn lệnh bài đặc quyền, vì hắn mà quát mắng giáo viên của học viện, điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường, làm cho Lâm Phong nghĩ mãi mà không ra.

Nếu nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Phong cũng không muốn suy nghĩ, việc hắn nên biết, tất nhiên rồi hắn sẽ biết.

– Phó viện trưởng, có mấy câu này, không biết ta có nên nói hay không.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, cũng không nghe theo lời của đối phương lập tức trở về.

– Ngươi nói đi.

Long phó viện trưởng gật đầu đáp.

– Thiên Nhất học viện tốt xấu lẫn lộn, có một số người, vứt bỏ tôn nghiêm của học viện, không xứng đáng làm giáo viên.

Lâm Phong thản nhiên nói, lời nói sắc bén, ánh mắt của mọi người lập tức dừng ở trên người nam tử mặc trường bào xanh lục, trong lời nói của Lâm Phong hiển nhiên là ám chỉ gã.

– Viện trưởng, Lâm Phong ta không phải là người không biết tốt xấu! Chuyện ta gây ra ở Tù đấu trường, ta sẽ tự mình gánh vác, không cần nhờ người nào đến khoa tay múa chân, làm chó săn cho người ngoài.

Lâm Phong tiếp tục mở miệng nói:

– Chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu, nhưng mà về sau nếu có người còn không biết xấu hổ như thế, muốn đối phó ta, Lâm Phong ta nếu gây ra chuyện gì, mong rằng phó viện trưởng bao dung.

– Người này thật kiêu ngạo, hắn chẳng lẽ có thể đối phó được giáo viên của học viện sao?

– Khẩu khí thật lớn.

Trong đám người xuất hiện rất nhiều thanh âm xì xào, tất cả đều cảm thấy Lâm Phong quá cuồng vọng rồi, ngay cả phó viện trưởng cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc trước những lời Lâm Phong nói.

Lâm Phong hiển nhiên không biết mọi người đang suy nghĩ gì, hắn cũng không muốn biết, quay sang nhìn trung niên áo lam, lạnh lùng nói:

– Các ngươi, tìm ta?

– Đúng.

Trung niên áo lam đạm mạc gật đầu, nhìn về phía Lâm Phong ánh mắt mang theo một tia khiêu khích.

– Nếu tới tìm ta, ta hiện tại đứng ở chỗ này, các ngươi còn chờ cái gì?

Lâm Phong thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, làm cho mọi người không thể hiểu được Lâm Phong lấy đâu ra dũng khí như vậy.

Trung niên áo lam nhìn Lâm Phong tự tin, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tốt lắm, nếu là Lâm Phong vừa rồi nghe theo Long phó viện trưởng trở về, y thật đúng là không thể làm gì được Lâm Phong, nhưng Lâm Phong không làm như vậy, hơn nữa cự tuyệt sự quan tâm của Long phó viện trưởng, Lâm Phong tự tìm chết.

– Bắt lấy hắn.

Trung niên áo lam thản nhiên nói một tiếng, nhất thời, có hai bóng người cất bước mà ra, thân hình khẽ run, ngay lập tức hướng Lâm Phong mà đến, hơi thở lạnh như băng.

Nhìn hai người đang tiến đến, Lâm Phong động cũng không động, đứng tại ở đó, ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này, Mộng Tình lại bước tới, nhất thời, một cỗ băng phong lan tràn ra, thiên địa đều tê cóng. Hai người đi tới trước người Lâm Phong cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Mộng Tình bàn tay hướng phía trước đánh ra, đóng băng xu thế không thể ngăn cản, trong khoảnh khắc, cánh tay hai người kia phủ lên một tầng băng mỏng, lan tràn mà lên, rất nhanh, hai người kia bị đóng băng tại chỗ, cả người hóa thành một khối băng tuyết, không thể nhúc nhích.

Tay vung lên, hai bức tượng băng hình người kia ầm ầm ngã xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, sống chết không rõ.

– Thật mạnh.

Mọi người chấn động vô cùng, hai gã cường giả chỉ một chiêu đã hoàn toàn bị đóng băng, khó trách vừa rồi nàng kia ngăn trở ở trước người Lâm Phong, thực lực của nàng làm cho người ta phải kinh hãi.

– Huyền Vũ cảnh!

Long phó viện trưởng cùng trung niên áo lam đồng tử đều khiếp sợ, cô gái này khí chất thánh khiết, thân hình uyển chuyển, tuổi dường như cũng không lớn, chỉ là yên lặng đi theo bên cạnh Lâm Phong, cũng không có mở miệng nói chuyện nhiều, nhưng thực lực của nàng, không ngờ kinh khủng như vậy.

Vừa rồi một chiêu kia vân đạm phong khinh, chỉ có cường giả Huyền Vũ cảnh mới có thể dùng đến, ngay lập tức đem hai gã cường giả đóng băng tại chỗ.

Về phần nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng đờ, vừa rồi, nếu như gã thật sự ra tay đối với Lâm Phong thì…

Khó trách Lâm Phong, khẩu khí lớn như vậy, bên cạnh hắn thậm chí có Cường giả Huyền Vũ cảnh đi theo, đáng sợ. Lúc này đám người đang suy đoán, Lâm Phong rốt cuộc có bối cảnh cường đại đến như thế nào, mới có thể được Long viện trưởng coi trọng như thế, bên người còn có nữ tùy tùng cường đại và mỹ lệ đến thế.

– Từ lúc Lâm Phong ta bước ra khỏi Tù đấu trường, trong lòng đã âm thầm quyết định, sau này, nếu nhìn thấy người nhà Bạch gia, chỉ cần ta có năng lực, gặp một người, giết một người.

Lâm Phong trong miệng phun ra câu băng hàn, làm cho đám người Bạch gia trong lòng khẽ run. Mà Mộng Tình cũng hiểu được ý tứ của Lâm Phong, thân thể uyển chuyển như bạch liên, không nói bất kỳ điều gì mà trực tiếp công kích đám người Bạch gia.

Thiên địa băng sương hiện lên, Bạch gia đám người, tất cả đều cảm thấy một cỗ hàn khí không gì sánh được, bao phủ thân thể bọn họ, người còn chưa đến mà trên thân thể bọn họ đã muốn bao phủ một tầng sương lạnh.

Mộng Tình nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chưởng phong vung lên, băng phong chi ý lan tràn mà ra. Chỉ trong nháy mắt, Bạch gia mọi người trên cơ thể tất cả đều bị băng sương bao trùm, thân thể lạnh lẽo run rẩy lên không ngừng.

Người luyện võ đạo, mặc dù chỉ là Khí Vũ cảnh, cũng có thể làm cho lạnh nóng bất xâm. Mà giờ khắc này, phần đông cường giả Linh Vũ cảnh, thế nhưng đều bị lạnh đến run rẩy, thân thể không ngừng co rút, có thể thấy được này chưởng phong trong ẩn chứa lãnh ý, đến cỡ nào lạnh thấu xương.

– Sá!

Trung niên áo lam cũng không cách nào bảo trì lạnh nhạt nữa rồi, thân ảnh như gió, sau lưng hắn, một cơn lốc vô cùng mãnh liệt xông thẳng lên trời, mà thân thể của hắn, cũng hóa thành một đạo gió lốc, hướng Mộng Tình thổi quét tới.

Mộng Tình không nhanh không chậm, bình thản phát ra một chưởng, một tầng hàn băng lan tràn mà ra, trong không gian xuất hiện băng tuyết, trực tiếp đem cơn lốc đang xoắn tới kia đóng băng lại.

– Răng rắc, răng rắc…Nguồn truyện audio

Tiếng bông tuyết vỡ vụn không ngừng truyền tới, dưới cơn lốc, băng tuyết không ngừng vỡ tan.

Mộng Tình bàn tay ở trong hư không khẽ vẫy, nhất thời, trong thiên địa xuất hiện hai đạo băng tinh, vô cùng sắc bén, trực tiếp chém về phía cơn lốc này.

Mà lúc này, Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt rét lạnh, thân hình khẽ run, thân thể hắn nháy mắt đi vào giữa đám người Bạch gia còn đang run rẩy vì lạnh kia.

– Đoạt mệnh chi kiếm.

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, ánh sáng đoạt mệnh chóe mắt lóe lên, máu tươi vung khắp không gian, chỉ một kiếm, liền có vài người ngay tại đương trường bị chém chết.

Chính như Lâm Phong đã nói, chỉ cần nhìn thấy người Bạch gia, một khi có cơ hội, gặp một người giết một người, không chút nương tay.

Mọi người nhìn một màn đồ sát này tất cả đều vẻ mặt sửng sốt, trung niên áo lam, hùng dũng oai vệ mà đến, hưng sư vấn tội, muốn Thiên Nhất giao ra Lâm Phong cùng hai tên nô lệ, nhưng kết quả lại thật hài hước, Lâm Phong đường đường chính chính đi ra, mang theo tư thế ngông cuồng, tàn sát đám người Bạch gia mới vừa rồi còn hùng dũng oai vệ kia.

Rút kiếm nhuốm máu, vì ai mà giận.

Chương 150: Sương lãnh trường thiên

Lúc này, trung niên áo lam cùng Mộng Tình cũng đang chiến đấu say sưa, mọi người phát hiện, thánh khiết nữ tử đang toàn diện áp đảo trung niên áo lam.

Mộng Tình chiêu số rất đơn giản, thậm chí căn bản không có chiêu thức, nhưng thân hình uyển chuyển của nàng mỗi một lần vũ động, từ bàn tay nàng hàn khí phóng ra đủ để đóng băng trung niên áo lam. Mặc dù vũ hồn của trung niên áo lam là cơn lốc, tốc độ cực nhanh, nhưng ở trong cực hạn sương lạnh tốc độ bị suy giảm rất nhiều, không thể thi triển ra.

– Thật là một nữ tử lợi hại! Không biết người này là ai, tại sao lại đi theo Lâm Phong?

Đám người trong lòng thầm đoán, một mỹ nữ như thế, lại có thực lực mạnh mẽ hung hãn như vậy, thật sự để cho người ta mở rộng tầm mắt.

Trung niên áo lam bị áp chế hoàn toàn, uy nghiêm trên mặt đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn tức giận cùng uất ức, y kiêu ngạo mà đến, hiện tại lại bị áp chế hoàn toàn, chắc chắn biến thành trò cười.

– Phong Ảnh Chi Nhận!

Trung niên áo lam hét lớn một tiếng, nhất thời, cả người y triệt để hóa thành cơn lốc, hoặc là cùng với cơn lốc hoàn toàn nhập làm một thể, tro bụi cuồn cuộn, thiên địa một mảnh xơ xác tiêu điều. Một cỗ cuồng bá gió lốc phóng lên cao, càng làm cho mọi người rung động là rìa của gió lốc đâm ra chi chít lưỡi đao, tất cả đều là lưỡi đao gió, mang theo sát phạt khí vô cùng nồng đậm, như muốn cắt nhỏ không gian.

– Võ kỹ thật lợi hại!

Đám người nhìn trung niên áo lam hóa thành gió lốc, vô tận hong nhận gào thét, trong lòng mãnh liệt run rẩy, mặc dù là đứng rất xa, bọn họ vẫn cảm nhận được cỗ sát phạt chi khí này.

Đột ngột, quang hoa bùng lên, ngàn vạn phong nhận theo gió lốc bộc phát ra, sắc bén phong nhận không ngừng hướng tới Mộng Tình giết tới, đồng thời, cũng không ít Phong nhận đánh hướng Lâm Phong.

– Hừ

Lần đầu tiên, trong miệng Mộng Tình truyền ra một tiếng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lại, trên người đột nhiên phóng ra hàn khí mênh mông.

– Tâm nếu lạnh, thiên địa đều đóng băng, Sương Lãnh Trường Thiên.

Mộng Tình cước bộ chậm rãi bước từng bước, trong miệng ngân nhẹ một tiếng, dáng người vô cùng uyển chuyển, làm cho người ta phải kinh ngạc tán thưởng. Nhưng chỉ vừa sải bước như vậy, một luồng băng sương lấy nàng làm trung tâm phóng xuất ra, cả không gian bao trùm màu trắng của tuyết, hóa thành một mảnh trắng xoá, tầng tầng băng tinh thể.

Thiên địa đóng băng, Sương Lãnh Trường Thiên

Những phong nhận bắn tới gần Mộng Tình đều bị thực chất hóa, nhưng mà lại bị đóng băng ở giữa không gian, huyền phù tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Cảnh tượng trước mắt thật hùng vĩ.

Cỗ băng phong chi khí này xâm nhập đến gần cơn gió lốc do trung niên áo lam hóa thành, không những không bị cắt nát mà còn tùy theo hàn ý đóng băng thiên địa kia, từ từ bao trùm lên toàn bộ cơn gió lốc.

– Két, răng rắc!

Từng đạo thanh âm không ngừng truyền ra, cơn gió lốc kia đột nhiên chậm lại, hơn một nửa, đã bị hóa thành hàn băng thế giới một bộ phận, bị đống kết ở tại đó.

– A!

Trong cơn lốc, truyền ra một tiếng hét lớn của trung niên áo lam, nhất thời mới làm tan rã được một bộ phận bông tuyết, mà gió lốc cũng hóa thành một ngọn gió, hướng phương xa mà đi, chỉ trong nháy mắt, đã xuất hiện ở không trung phía xa, mang theo tiếng rít gào xơ xác tiêu điều.

Bị bao vây trong cơn lốc, trung niên áo lam đứng ở trong đó, ánh mắt âm lãnh ác độc vô cùng, vừa rồi băng phong chi ý quá mạnh, nếu y không thoát đi nhanh, toàn bộ cơn lốc có lẽ đã bị đóng băng, sau đó sẽ đến tính mạng của y.

Trung niên áo lam nằm mơ cũng không ngờ tới, một nữ tử xinh đẹp lại có được thực lực kinh khủng như thế, thật đáng sợ.

Nhưng Mộng Tình không để ý đến ánh mắt của y, dáng người mềm mại tiêu sái phiêu động ngay lập tức lại tới bên người Lâm Phong, vung bàn tay, lập tức đám người Bạch gia thân thể cứng ngắc, bị hàn ý ăn mòn.

Duy chỉ có Lâm Phong, không bị ảnh hưởng chút nào.

– Tử Vong chi kiếm.

Lâm Phong bước chân hơi xoáy, kiếm ý màu xám tiêu sái phiêu đãng. Máu tươi cùng băng sương màu trắng hỗn hợp cùng một chỗ, lại có không ít người Bạch gia ngã vào giữa vũng máu màu hồng bạch.

Trung niên áo lam bị cơn lốc bao vây, trôi nổi tại không trung, nhìn phía bên này Lâm Phong đang giết hại người Bạch gia, sắc mặt của y âm trầm đến cực hạn, nhưng kiêng kị thực lực của Mộng Tình, ngay cả tới gần y cũng không dám.

Nữ tử kia, thật là đáng sợ.

Kiếm quang không ngừng lóe lên, rất nhanh, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, đám người Bạch gia đến vấn tội chỉ còn lại người cuối cùng.

Mang theo mặt nạ màu vàng kim, thân thể run rẩy, Bạch Trạch.

Hoảng sợ, giờ phút này dưới mặt nạ màu vàng, Bạch Trạch trong đôi mắt rốt cuộc đã không còn thù hận và ác độc, chỉ có sợ hãi và rét lạnh.

Toàn bộ đã chết, nhiều cường giả như vậy đến vấn tội, hiện tại, toàn bộ đã chết, mà trung niên áo lam mạnh nhất thì ngay cả cứu viện cũng không dám, nhìn bọn hắn bị chém giết.

Lâm Phong cầm trong tay trường kiếm, mũi kiếm vẫn còn giọt máu trên mặt đất, Lâm Phong chậm rãi đến gần Bạch Trạch.

– Bịch!

Một tiếng vang nhỏ, Bạch Trạch trực tiếp ngồi ngã trên mặt đất, hai chân phát run, y hận Lâm Phong, nhưng y càng sợ cái chết, mà bây giờ, cái chết đang tới gần hắn.

– Lần trước không giết ngươi, ngươi cảm thấy ta rất nhân từ sao?

Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng, trường kiếm đầy máu cách Bạch Trạch càng ngày càng gần, làm cho Bạch Trạch điên cuồng lắc đầu, dùng tay chống đỡ thân thể, không ngừng lết về phía sau, tốc độ vậy mà cũng không chậm.

– Ngươi lần trước đã nói, muốn ta sống không bằng chết, hùng dũng oai vệ mà đến vấn tội ta! Ta hiện tại liền đứng ở trước mặt ngươi, xem ngươi làm như thế nào để cho ta sống không bằng chết.

Lâm Phong lại tiến tới một bước, Bạch Trạch thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt.

– Thiên đường có lối không đi, ngươi muốn đi địa ngục, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, kiếm vung lên, máu tươi từ trên không trung phiêu tán rơi rụng, nhỏ xuống mặt đất.

Bạch Trạch, chết!

Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn phía xa sắc mặt đang âm lãnh đến mức tận cùng trung niên áo lam, đạm mạc nói:

– Không dám tiến lên, vậy cút đi, còn tiếp tục ở đây tự chuốc nhục sao!

– Ngươi sẽ phải hối hận.

Trung niên áo lam sắc mặt âm trầm, băng hàn nói.

– Không cần nói những lời nhàm chán này! Lần này các ngươi đến chính là muốn giết ta, ta giết người của các ngươi, lần sau ngươi nhiều nhất là lấy mạng của ta, ta có cái gì phải hối hận.

Lâm Phong lạnh nhạt đáp, lời nói phiêu đãng trên không trung, làm cho người ta tâm thần run lên, một người cuồng ngạo. Người của Bạch gia, hắn muốn gặp một người, giết một người, hơn nữa, hắn còn muốn diệt Bạch gia.

Không ai sẽ hoài nghi lời nói của Lâm Phong, hắn hôm nay chứng thật là làm như vậy, trừ trung niên áo lam, những người đến trả thù vấn tội khác, đã toàn bộ bị giết sạch.

Hưng sư vấn tội, kết quả lại trả giá bằng tính mạng của mình, thật đáng buồn.

– Ta nhớ kỹ lời ngươi nói.

Trung niên áo lam sắc mặt âm trầm vô cùng, chậm rãi xoay người, sải bước.

Nhưng vào lúc này, một cơn lốc cuồng bá từ phía trước lao đến, trung niên áo lam hóa thành cơn lốc thế nhưng quay ngược lại, hướng Lâm Phong đánh tới.

Nhanh, nhanh đến khó tin, hơn nữa trên cơn lốc toàn bộ đều là phong nhận.

Lâm Phong ánh mắt bị kiềm hãm, một dự cảm nguy hiểm cực độ truyền đến, làm cho hắn khẩn trương, căng thẳng.

– Tuyệt ảnh!truyện cõi âm

Cước bộ đạp bước, Lâm Phong thân như ảo ảnh, phiêu nhiên lùi lại, nhưng như trước vẫn có một đạo phong nhận chém lên người hắn, lồng ngực của hắn chảy ra một chút máu.

– Ta sớm hay muộn cũng sẽ thu lấy tính mạng ngươi.

Cơn lốc ngay lập tức lại cuồng quyển rời đi, nhanh đến khó tin, mọi người xung quanh thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

– Ngươi muốn chết!

Lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền ra, làm cho không gian đọng lại, chỉ thấy Mộng Tình sải bước ra, băng tuyết màu trắng hướng phía chân trời lan tràn, mà thân thể của nàng cũng trở nên mơ hồ, chỉ trong nháy mắt, liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cùng lúc này, trung niên áo lam đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh vô cùng khóa chặt chính mình, cả người không khỏi run lên, sắc mặt đại biến.

Cuồng bá cơn lốc nhanh đến tận cùng, trốn!

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu trung niên áo lam.

– Băng Tâm!

Mộng Tình bàn tay phát động, một luồng dao động vô hình theo màu trắng băng tuyết, giáng lâm đến phía trên cơn lốc, làm cho trung niên áo lam lồng ngực run lên, lạnh, tâm thần đều bị đóng băng.

– Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nhưng cũng là máu tươi màu trắng, trung niên áo lam rốt cuộc chẳng quan tâm cái khác, điên cuồng bỏ chạy, nàng kia thực lực quá kinh khủng bá đạo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 ngày trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!